• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (4 Viewers)

  • Chương 88

“Cần bao nhiêu sức lực mới có thể nhổ tận gốc nó?”


Cảnh sát Triệu suy nghĩ rồi cười ha ha: “Anh đùa với tôi à?” Làm sao3 người bình thường có thể nhổ tận gốc một
cái cây cao gần mười mét?


“Cảnh sát, anh mới là người đùa với chúng tôi mà.”1 Giang Chức ôm cô gái trong lòng, bàn tay đỡ sau lưng không
ngừng vỗ về: “Bạn gái tôi là một cô gái nặng chưa đến năm mươi kí,9 vô cùng yếu ớt, lấy đầu ra sức lực để phá
hỏng cây cao hơn mười mét chử.”.


Cảnh sát Triệu suy nghĩ… hình như cũng c3ó lí.


Tuy nhiên anh ta cũng không dễ bị lừa cho qua: “Vậy tại sao camera giám sát lại quay được cảnh cô ta nhổ tận
gốc8?”


Giang Chức chuyển góc máy tính rồi chỉ lên màn hình, anh không hề có cảm giác căng thẳng khi ở đồn cảnh sát,
trái lại còn bình tĩnh thản nhiên nói: “Lúc ấy trời nổi gió, thổi cho cái cây này oằn mình xuống, bạn gái tôi có ý tốt
mới qua đó đỡ, nhưng gió quá lớn đã thổi cây ngã xuống với cô ấy. Cảnh sát như mấy anh không khen thưởng
người dân tốt bụng thì thôi đi, lại còn đổ tội phá hỏng tài sản công cộng cho cô ấy.” Anh lại cất giọng lười nhác:


“Cảnh sát à, lí lẽ kiểu gì vậy?” ()


Cảnh sát Triệu bỗng chốc không còn lời nào để nói. Nhìn “chàng trai giang hồ nhuộm tóc màu lam”, anh ta cảm
thấy như có sự tà ác ập vào mặt mình, thế mà trông đối phương cứ ung dung bình tĩnh như thường, thật sự rất có
khí thế.


Xem ra không phải kiểu xã hội đen bình thường, mà là cấp bậc đại ca. Cảnh sát Triệu bình tĩnh lại, sau đó nảy sinh
suy nghĩ: “Gió đêm nay có thể làm cây bật gốc à?”


Giang Chức năng đùi để thay đổi tư thế của cô gái đang ngủ trong lòng mình: “Vậy anh cảm thấy bạn gái tôi có khả
năng đó không?”


Chuyện này, chuyện này…


Cảnh sát Triệu không thể phản bác.


Đối phương tỏ vẻ không hề để ý, từ tốn nói: “Còn vấn đề gì nữa không?”


Giọng điệu lười nhác này, sao cứ toả ra khí thế đấm phát chết luôn thể nhỉ.


Không hiểu sao giọng điệu của Cảnh sát Triệu yếu hắn: “ Tạm thời không có ” Bây giờ anh ta chợt nghe thấy tiếng
gõ cửa, gió từ bên ngoài ập vào, cảnh sát Triệu ngạc nhiên ngẩng đầu: “Đội trưởng Kiều, sao anh lại đến đây?”


Người đứng đầu Cục Tình báo Hình sự đã đến.


Đội trưởng Kiều của Cục Tình báo cũng là nhân vật huyền thoại, tuổi còn trẻ mà đã làm đội trưởng. Không kể anh
ta có dựa vào quan hệ trong nhà hay không, chỉ tính riêng bản thân thôi, anh ta thật sự rất có năng lực, vừa giữ
chức không lâu đã làm cho Cục Tình báo trở nên muôn màu muôn vẻ, quan trọng nhất là một mình Đội trưởng
Kiều có thể khiến số nữ sinh ghi danh vào trường cảnh sát tăng cao.


Thời đại coi trọng sắc đẹp thì đành chịu thôi, lần này có hai em gái thực tập sinh mới đến bên đội Điều tra Hình sự,
thể mà cả hai người đều hướng về nam thần cảnh sát này. Ngoại hình Kiều Nam Sở xuất sắc nhưng thủ thật anh ta
có tướng trăng hoa bạc tình, trên người không hề có sự chính trực nghiêm nghị của kẻ làm nhân viên công chức,
mặt mũi rõ nét bạc bẽo, hơn nữa còn có vẻ không hiểu lãng mạn là gì.


Kiều Nam Sở ngậm điếu thuốc, nở nụ cười bá đạo nhạt nhẽo: “Tôi đến bảo lãnh người về.” Anh ta giơ ngón tay chỉ:


“Hai người này là bạn tôi.”


Cảnh sát Triệu chợt nhớ ra Đội trưởng Kiều có một người bạn chơi chung từ nhỏ, làm bên phim ảnh, từng lên trang
nhất, thảo nào trong quan đến thế, nhưng không ngờ “chàng trai giang hồ nhuộm tóc màu lam” này còn là cậu ấm
nhà giàu.


Giải quyết xong thủ tục, Kiều Nam Sở bảo lãnh người rời khỏi đồn cảnh sát.


Anh ta nhìn cô gái trong lòng Giang Chức: “Sao lại thế này?”


Giang Chức sợ người trong lòng ngã nên cẩn thẩn đỡ eo cô, dỗ dành cổ đừng cử động, dỗ xong lại ngẩng đầu nhìn
người anh em của mình, ánh mắt không hề dịu dàng yêu thương như trước: “Đừng có hỏi.”


Kiều Nam Sở không nhìn nổi dáng vẻ yếu ớt của thằng bạn cứ cắm mặt vào người ta, cười mắng Giang Chức đôi
câu rồi hỏi: “Cô ấy say rồi à?”


“Được lắm cậu ẩm Chức, tiến độ nhanh dữ.”


Giang Chức không tiếp lời, ra sức dỗ dành cô gái nhỏ. Hình như cô lẩm bẩm nói mình khó chịu, thế là anh vừa
chiều theo vừa vỗ lưng. Áo khoác mùa Đông của anh đã phủ lên người cô gái, vậy mà Giang Chức lại đổ mồ hôi
đầy người.


Kiều Nam Sở buồn cười, thật sự chưa từng thấy cảnh Giang Chức bị hành mà vẫn thương người như thế. Anh ta
đốt điếu thuốc, kéo khoá đồng phục cảnh sát lên.


“Làm gì mà đến tận đồn cảnh sát luôn thể? Nếu như bị chụp được thì cậu sẽ gặp phiền phức.”


Tuy đạo diễn không được chú ý nhiều như nghệ sĩ, nhưng dù sao đi nữa vẫn được coi là một nửa nhân vật công
chúng. Kiều Nam Sở ngậm điếu thuốc rít vài hơi, thành thạo phả khói: “Muốn công khai không?”


Giang Chức lắc đầu: “Bây giờ chưa được, nhà họ Giang sẽ theo dõi ngay” Anh không sợ rắc rối, chỉ sợ gây phiền
phức cho cô “Nhờ cậu dặn dò cậu của cậu hộ tôi chụp tôi thì được nhưng Từ Phưởng nhà tôi không thể lộ mặt ”


Cậu của Kiều Nam Sở làm bên tin tức truyền thông, muốn chặn tin tức cũng không khó.


“Nhà cậu hả?” Kiều Nam Sở rít thuốc, chậm rãi nhả làn khói trắng xoá, anh ta trêu tức: “Tới tay cậu chưa? Lại còn
bảo nhà mình cơ.”


Cô gái trong lòng Giang Chức ho vài tiếng vì ngửi thấy mùi khói thuốc.


Anh lập tức tỏ vẻ bất mãn: “Dập thuốc đi.”


Đồ bao che!


Kiều Nam Sở cười mắng rồi dập thuốc: “Cậu kiềm chế chút đi.” Anh ta lấy chìa khoá xe trong túi đồng phục cảnh
sát, ném cho Giang Chức: “Tôi còn bận việc bên Cục, đi trước đây.”


“Cảm ơn.”


Kiều Nam Sở khoát tay rồi bỏ đi.


Giang Chức bế người lên xe, cài dây an toàn. Chu Từ Phưởng ngủ không yên, cô trở mình đôi lần, bĩu môi nói mớ
câu gì đó nghe không rõ, là tiếng nỉ non mơ hồ.


Giang Chức đến gần, tập trung nhìn cô một lát, sau đó chọc vào mặt cô: “Chu Từ Phưởng.” Cô cứ lẩm bẩm nhưng
không tỉnh.


Qua lớp khẩu trang, Giang Chức cọ cắm vào mặt cô: “Rốt cuộc em còn giấu tôi bao nhiêu chuyện?”


Dường như bị quấy nhiễu, hai hàng mi của cô run rẩy, sau đó cô mở mắt ra, không kịp đề phòng mà đối diện với
ánh mắt Giang Chức. Đôi mắt trong veo của cô chỉ phản chiếu mỗi hình bóng anh.


Cô cất giọng yếu ớt làm nũng: “Giang Chức, tôi khát quả.”


Giang Chức mỉm cười vuốt tóc cô: “Mua đồ uống cho em nhé.” Tùy cô vậy, nói cũng tốt, không nói cũng được, anh
không thèm để ý, chỉ cần cô thôi. Mây đen che khuất mặt trăng, màn đêm đen đặc không thấy ngôi sao nào. Nơi ở
của Chu Từ Phưởng quá xa, Giang Chức đưa cô về khu nhà anh ở. Dọc đường cô thức nhưng chưa tỉnh rượu, cứ
mãi rầm rì, không biết đang hát bài gì.


Cạch!


Giang Chức mở cửa, dìu cô vào phòng. Cô nằm trong lòng anh cứ vặn vẹo không ngừng, sợ ngã nên tay ngoan
ngoãn níu lấy quần áo anh, đôi mắt say nhập nhèm. Cô hỏi anh: “Đây là đâu?” Giang Chức đóng cửa lại: “Nhà tôi.”


Cô nói ồ, sau đó rúc vào vai anh không nói gì nữa, giống như một con vật thấp thỏm không yên nên cứ bám chặt lấy
anh, ngoan ngoãn không gây ồn ào.


Giang Chức lấy dép trong tủ giày ra, thả xuống dưới chân cô: “Nhấc chân lên nào.”


Cô không nhúc nhích.


Giang Chức đành bế cô dậy, đặt cô ngồi lên tủ giày cạnh cửa ra vào, khom lưng thay dép cho cô. Chân cô đong đưa,
đá trắng tay Giang Chức mấy lần. Anh dỗ dành cổ đừng nhúc nhích rồi mới thay dép giúp cô, sau đó bể cô từ trên
tủ xuống, véo má cô: “Em đúng là tổ tông của tôi mà.”


Cô mỉm cười lặp lại: “Là tổ tông.”


Giang Chức cười.


Cô cũng cười theo, níu tay anh không chịu đi nữa, đòi anh cõng.


Giang Chức vừa ngồi xổm xuống, cô lại không nhúc nhích, sau đó ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn anh với ánh mắt tha thiết chờ mong: “Giang Chức, tôi lại khát rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom