• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (9 Viewers)

  • Chương 89

“Giang Chức, tôi lại khát rồi.” Cô liếm môi, ngồi cuộn tròn dưới đất.


Giang Chức thấy buồn cười, cũng ngồi xổm xuống mà nói với3 cô: “Uống nước hay uống sữa tươi?”


“Sūa tuoi.”


Giang Chức đứng dậy. Cô cũng đứng dậy đi theo anh, anh đi vào phòng bế1p, cô cũng đi vào phòng bếp, anh đi
đâu cô đi đó. Anh vừa lấy hai hộp sữa tươi ra khỏi ngăn kéo thì cô lập tức nói: “Tôi muốn uống lạn9h.”


“Không được.” Giang Chức không chiều theo ý cô, anh mở hộp sữa ra rót vào cốc rồi đưa cho cô: “Thời tiết rất lạnh,
không đ3ược uống lạnh.” Chu Từ Phưởng không vui, cô chỉ cầm lấy cốc sữa nhưng không uống, ngón tay miết
miết miệng cốc, sau đó


“Choáng8!”


Chiếc cốc bị cô bóp vỡ nát, sữa tươi bắn tung tóe ra đất…


Cô gái này là lực sĩ sao? “Sao em lại dùng nhiều sức như vậy?”


Anh vừa nói xong, cô liền cúi gục xuống, liếc anh một cái rồi lẩm bẩm: “Giang Chức hung dữ với mình.”


“Giang Chức hung dữ với mình.”


“Giang Chức hung dữ với mình.”


Lặp lại ba lần liên tục! Sau đó cô tỏ vẻ tổn thương, giống như trời đang sập xuống.


Giang Chức: “…”


Con gái uống rượu đều khó chiều như thế sao? Giang Chừng không dám lớn tiếng với cô nữa, anh xoa đầu cô,
động tác… ừm, rất giống như đang vuốt ve mèo. Lần này anh nhẹ giọng nói: “Không phải là hung dữ, là sợ em bị
thương.” Chu Từ Phưởng ngây ngốc một lúc: “Ừ.” Chu Từ Phưởng rất dễ dỗ, cô lập tức không thấy đau lòng nữa,
cũng không còn đứng vững mà bắt đầu lảo đảo.


“Đưa tay đây tôi xem nào.”


Cô đưa hai bàn tay ra.


Vẫn may là chưa bị thủy tinh đâm phải mà chỉ dính sữa tay. Giang Chức rút mấy tờ giấy ra rồi lau sạch cho cô, sau
đó anh đưa cô ra khỏi phòng bếp, kéo một chiếc ghế ra cho cô ngồi.


Anh quay lại phòng bếp để lấy sữa. Chu Từ Phưởng đi theo sau.


“Ngồi đây đợi chút.” “Ồ.” Cô lại ngồi xuống rồi gật gù đắc ý. Giang Chức đi vào trong bếp hâm nóng hai hộp sữa.


Lần này anh không để cô tự cầm cốc nữa, anh đút sữa cho cô uống còn có rất nhã nhặn mà uống từng ngụm nhỏ.


Giang Chức nhìn đôi mắt cong cong của cô: “Uống ngon không?”


Cô liếm môi, mắt công thành hai đường chỉ rồi gật đầu, nói uống ngon.


Dáng vẻ này của cô không hề giống với dáng vẻ nghiêm túc như bình thường. Ánh mắt mơ hồ giống như có một tầng hơi nước đang che phủ, không nhìn thấy vẻ thê lương, cô quạnh nữa mà chỉ còn vẻ ngoan ngoãn làm cho lòng
người mềm nhũn.


Cô cũng chỉ là một con cừu non choàng da sỏi, đeo móng vuốt, còn sau khi gỡ chiếc mặt nạ xuống thì không hề có
tính công kích nào.


Cô lại liếm môi một cái.


Đầu lưỡi đỏ hồng…


Đôi mắt Giang Chức dàn nóng lên: “Cho tôi nếm thử với.”


Cô nói được, đẩy chiếc cốc trong tay Giang Chức đến bên miệng anh.


Anh lại gỡ tay cô ra, đặt chiếc cốc trong tay xuống, sau đó cúi người, đưa một tay ra chống lên lưng ghế, tay còn lại
nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống hôn.


Đôi mặt cổ trợn tròn, sắc mặt vốn đỏ giờ lại càng đỏ hơn.


Giang Chức cũng không khá hơn cô là bao, tai anh cũng đỏ ửng, khuôn mặt vốn nhợt nhạt vì bệnh tật giờ lại bị cảm
xúc làm cho đỏ bừng lên. Người đổ mồ hôi, lúc ngậm lúc cắn mà hôn cô một hồi lâu.


Ảnh đèn ở phía bên trái hắt vào trong cổ áo của Giang Chức, để lộ ra ba, bốn vết hôn ở trên cổ anh.


Đó là vết Chu Từ Phưởng “cắn” anh lúc ở trong phòng riêng kia. Giang Chức nghi, anh có thể cắn trả lại nên liền
mở miệng ra, nhưng đầu lưỡi vừa chạm vào môi thì cô đã khó chịu mà đẩy anh ra.


“Nóng…”


Cô nói nóng.


Lúc này Giang Chức mới phát hiện ra làn da nơi tay anh chạm vào đã nóng bừng, trong nháy mắt suy nghĩ tốt đẹp
gì đó liền biến mất. Anh lùi về sau mấy bước, đưa tay ra sờ mặt cô.


“Sao lại nóng như vậy?”


Cô kêu rất nóng, không chỉ mặt mà toàn bộ chỗ da lộ ra bên ngoài đều đỏ ửng lên.


“Có khó chịu ở đầu không?”


“Không khó chịu.”


Giang Chức hơi hốt hoảng, anh áp mặt lên trán cô vẫn cảm thấy vô cùng nóng, vì vậy anh lập tức bể cô vào trong
phòng ngủ. Anh cởi giày và áo khoác của cô ra rồi đắp chăn cho cô, cô thấy nóng nên muốn đạp chăn ra, nhưng
vừa giơ chân lên thì bị Giang Chức đè lại: “Ngoan, nằm ngoan, đừng đá chăn.”


Cô không đá chăn nữa, giống hệt như một khúc gỗ mà nằm dang chân dang tay, trừ mí mắt ra thì không có chỗ nào
cử động nữa.


Giang Chức tìm kiếm một hồi lâu mới tìm được hộp y tế. Lúc anh đưa nhiệt kế về phòng ngủ thì mí mắt cô đã khép
lại, ngủ mơ màng rồi.


“Từ Phương.”


Cô hừ một tiếng.


Giang Chức ngồi xuống giường, anh ủ ấm tay rồi mới luồn tay vào trong chăn: “Nâng tay lên một chút.”


Cô ngoan ngoãn nâng tay lên.


Giang Chức đặt nhiệt kế vào nách cổ, mấy phút sau anh mới lấy ra. Chỉ mấy động tác đó thôi mà anh phải làm vô
cùng vất vả, mồ hôi đổ đầy bàn tay.


42 độ, là sốt cao.


Anh ném nhiệt kế sang một bên, cúi người bế cô lên.


Chu Từ Phưởng trở người, không cho bể: “Đừng chạm vào tôi, tôi muốn ngủ.”


“Đợi lát hằng ngủ, đưa em đến bệnh viện trước đã.”


Bệnh viện?


“Không muốn đi!”


Cô trở người, lật tay mà đẩy anh một cái.


Giang Chức không hề đề phòng nên bị cô đẩy xuống giường, ngã một củ rất mạnh. Mười hai giờ, Tiết Băng Tuyết bị
chuông điện thoại đánh thức. Nửa đêm đang ngủ lại bị người khác quấy rầy, dù anh ta có tốt tính đến mấy thì vẫn
cảm thấy khó chịu, cứ để cho chuông reo một hồi lâu mới vươn tay ra lần mò điện thoại trong hộc tủ, mắt vẫn chưa
chịu mở ra.


“Alo.”


“Sốt rồi.”


Lời ít mà ý nhiều, chỉ cần hai chữ, đó là giọng của Giang Chức.


Tiết Băng Tuyết gãi đầu, lồm cồm ngồi dậy, nhìn qua thời gian rồi dùng giọng nói ngái ngủ nói: “Không phải cậu dùng thuốc rồi sao?”


Giọng điệu Giang Chức rất sốt ruột: “Không phải tôi.” Ồ, Tiết Băng Tuyết liền hiểu: “Chu Từ Phưởng sốt rồi sao?”


“Làm sao đây?”


Chỉ nghe giọng điệu thôi cũng biết được Giang Chức đang hoang mang đến mức nào.


Mười mấy năm nay, anh đã ra vào phòng điều trị bệnh nặng không biết bao nhiêu lần, nhưng anh chưa từng hoảng
hốt như vậy. Song Chu Từ Phưởng vừa sốt đã làm cho tâm trí anh điên đảo.


Tiết Băng Tuyết xoa mắt, cảm thấy rất buồn ngủ: “Làm gì cơ chứ, đưa cô ấy đi bệnh viện đi.”


“Cô ấy không đi bệnh viện.”


“Thể trong nhà còn thuốc hạ sốt không?”


“Còn.”


“Cho cô ấy uống trước đã.” Tiết Băng Tuyết ngáp một cái, lau đi giọt nước mắt ngái ngủ, dạy Giang Chức cách hạ
sốt qua điện thoại.


Đầu dây bên kia, Giang Chức vừa cúp điện thoại là lập tức đút thuốc cho Chu Từ Phưởng. Cô ngủ rất say, không
chịu mở miệng ra, anh không biết làm gì hơn nên chỉ đành nghiền nát viên thuốc rồi dùng nước để đút cho cô.


Vừa mới uống một chút, Chu Từ Phưởng đã nhíu mày: “Đắng.”


Chắc là cô rất sợ đắng, hàng lông mày đã nhíu chặt thành một đường thẳng, cơn buồn ngủ cũng vơi đi phân nửa.


Nhưng mà Giang Chức dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành mấy câu, cô đã mở miệng ra uống thuốc.


Đút thuốc xong, Giang Chức lấy một cục kẹo màu hồng cho cô ăn: “Còn đắng nữa không?”


“Vẫn đắng.”


Anh lại đút cho cô thêm cục nữa rồi mới đứng dậy đi lấy cồn và nước.


Pha loãng cồn để lau người…


Đây là lời của Tiết Băng Tuyết.


Giang Chức cởi áo hoodie, anh cảm thấy hơi nóng, đợi khi anh pha loãng cần đưa về phòng thì Chu Từ Phưởng đã
chui vào trong chăn rồi. Cô ngủ rất sâu, nhìn qua cứ như là một “khúc gỗ” vậy.


Giang Chức đặt khăn lau và chậu nước lên trên đầu giường: “Từ Phưởng.”


Cô không tỉnh lại.


Cũng tốt. Lúc này ngọn lửa kỳ lạ kia đang thiêu đốt trong cơ thể anh, như vậy sẽ không phải nhìn thấy đôi mắt câu
dẫn mất hồn anh của cô. Anh kéo chăn xuống, nhìn cô một lúc rồi mới cúi thấp người xuống thì thầm bên tai cô:


“Đợi sau này sẽ cho em mặc váy cưới.”


Cởi đồ của con gái, thì phải khoác váy cưới lên cho cô ấy.


Anh hôn lên trán cô một cái, luồn tay vào chăn rồi lần mò lên hông cô…


Lạnh thật đấy.


Anh dừng lại trong chốc lát rồi rút tay ra, sờ lên trán cô.


Làm gì còn nóng nữa, giờ cô giống như một khối băng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom