• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (10 Viewers)

  • Chương 90

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.


Ánh nắng ấm áp mùa Đông xuyên qua ô cửa sổ, chiều thành những vệt nắng trên nề3n đất. Người trên giường đã bị
ánh nắng chiếu vào, hơi nhíu mắt lại, đôi lông mi khẽ run rồi mở mắt ra.


Đèn treo1 trên trần nhà đẹp thật đấy. Chu Từ Phưởng xoa mắt, vừa mới tỉnh ngủ nên cô hơi đờ đẫn. Cô nhìn chằm
chằm đèn treo một h9ồi lâu, chớp mắt vài cái rồi đột ngột ngồi bật dậy. Đây không phải là trong nhà…


Phản ứng đầu tiên của cô là n3ắm chặt hai tay thành nắm đấm, chặn ở trước ngực, sau đó đề phòng cảnh giác mà
nhìn quanh… Cô nhìn thấy Giang Chức đan8g nằm bên mép giường, trong chốc lát sự cảnh giác trong mắt đã bay
biến.


Anh vẫn đang ngủ, mái tóc hơi lộn xộn, xiên xiên vẹo vẹo. Còn bộ đồ trên người hơi mỏng, cổ áo còn tuột sang một
bên, xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện phía sau lớp áo. Ở dưới ánh mặt trời, làn da anh trăng tựa như sử.


Tướng ngủ của anh rất xấu, hai chân lại quá dài nên chỉ đành duỗi thẳng ra mà ngủ.


Ánh nắng ngoài ô cửa sổ chiếu lên gương mặt anh, môi đỏ da trắng, đôi mắt nhắm nghiền cùng dáng vẻ yên tĩnh
khiến anh như một người đẹp bước ra từ tranh vẽ. Nhìn dáng vẻ bây giờ không hề có khí chất của cậu ấm nhà giàu,
mà chỉ giống như một cậu thiếu niên ngoan ngoãn.


Không biết ma xui quỷ khiến gì mà cô đưa tay ra muốn chạm vào anh.


Đột nhiên Giang Chức mở mắt, động tác của cô trở nên cứng đờ. Trong mắt anh không hề có sự ngái ngủ, hơn nữa
còn thích thú, đắc ý nở nụ cười: “Muốn làm gì?” Anh chống tay lên giường, tiến gần về chỗ cô rồi dùng đôi mắt hoa
đào trong veo kia mà hỏi: “Có phải là muốn sờ tôi không?” Chu Từ Phưởng lùi về sau: “Không phải.”


Cô nói rất lớn tiếng.


Phô trương thanh thế! Đây là phô trương thanh thể rồi!


Giang Chức không đùa với cô nữa, anh đứng dậy, không quan tâm đến mái tóc đang rồi mà chạm vào mặt, sau đó
lại sờ trán cô: “Không sốt nữa.”


Chờ đến khi anh lui về phía sau, Chu Từ Phưởng mới dám thở phào một hơi.


“Còn nhớ chuyện ngày hôm qua không?”


Chuyện ngày hôm qua…


Từng chuyện từng chuyện nhanh chóng tràn vào trong não Chu Từ Phưởng


Phiền thật đấy! Khả năng ghi nhớ của cô cũng rất tốt, không biết là gấp người bình thường bao nhiêu lần nữa. Cô
thấy hơi chột dạ nên cúi đầu xuống, mái tóc cũng rối như tổ chim của Giang Chức, nhỏ giọng “nhận tội”: “Tôi nhổ
cây.”


Giang Chức dựa lưng vào ghế, chân phải bắt chéo lên chân trái rồi ừm một tiếng, đợi câu tiếp theo của cô.


Chu Từ Phưởng tiếp tục “nhận tội”, thái độ rất thành khẩn: “Chúng ta còn vào đồn cảnh sát.”


Giang Chức hừ một tiếng: “Còn gì nữa?” Cô cúi đầu thấp hơn nữa, giọng cũng nhỏ đi: “… Không nhớ rõ nữa.” Cô
còn cần anh nữa, cắn rất lâu.


Cô nhìn trộm cổ Giang Chức một cái, có rất nhiều vết cắn…


Cô ảo não mà nắm chặt áo, cả mặt, tai lẫn lòng bàn tay đều đỏ ửng, có khi nào Giang Chức sẽ cho rằng cô là một
đứa con gái dâm loạn không..


“Vậy em có còn nhớ em hôn tôi không?”


Cô vỡ cả giọng: “Tôi không có, là anh.” Giang Chức cười: “Vẫn nhớ à”


Đột nhiên cô cảm thấy Giang Chức hơi hư hỏng, chỉ chút xíu thôi.


Đôi mắt anh sáng lên: “Vậy có phải là nên giải thích một chút không? Tại sao em có thể nhổ một cái cây lên vậy?”


Tại sao?


Thật ra mà nói thì cô cũng không biết tại sao, ký ức của cô chỉ dừng lại ở phòng thí nghiệm gen của người kia, sau
khi rút rất nhiều máu, uống rất nhiều thuốc, làm rất nhiều thí nghiệm phóng xạ thì cô đã thành như thế này rồi. Cô
không nhớ rõ chuyện trước đây, chỉ nhớ có rất nhiều người nói cô là quái vật, cũng có rất nhiều người nói cô là
truyền kỳ của y học gen gì đó.


Cô không dám nhìn vào đôi mắt của Giang Chức nữa: “Sức lực của tôi lớn.”


Giọng điệu Giang Chức rất bình thường, không giống như đang chất vấn mà giống như đang trò chuyện: “Rượu thì
sao? Ai cho em uống rượu?”


“Tôi tự mua.”


Vành tại cô ửng đỏ. Cô gái này không biết nói dối lắm, khi cô hoảng sợ hay thấy chột dạ thì sẽ bay hết lên trên mặt.


Giang Chức cũng không lật tẩy cô: “Tối qua em còn sốt nữa.” Hơn nữa chỉ trong vòng năm phút, từ hơn bốn mươi
độ giảm xuống hai mươi độ, vô cùng bất thường.


Chu Từ Phưởng cúi đầu, vân vê ngón tay, không biết phải giải thích như thế nào mới được. Gần đây cô rất hay bị
sốt, trước đây chưa từng xảy ra chuyện như thế này nên cô cũng chưa hiểu tại sao.


“Chu Từ Phưởng.”


Cô lập tức ngồi thẳng dậy.


Cô vẫn không chịu nói gì làm cho Giang Chức cảm thấy như mình có thể bị vứt bỏ đi bất cứ lúc nào. Anh tiến về
phía trước, đặt tay bên mép giường: “Quan hệ của chúng ta là gì?”


Cô mông lung hỏi lại: “Quan hệ gì?”


Giang Chức kéo cổ áo để lộ ra xương quai xanh cùng với bả vai: “Đây là ai cắn?”


Vì da anh rất trắng nên mấy vết cắn màu đỏ hơi tím kia nổi bật lên rất bắt mắt.


Giờ cô muốn bóp nát hết răng của mình: “… Là tôi.” Anh hùng hồn lên án cô: “Em còn sờ mó tôi nữa.” Giọng điệu
của anh rất khí thế, chỉ là trong mắt lại hiện lên vẻ thích thú cùng đắc ý, còn cố ý nhấn mạnh địa điểm và thời gian:


“Ở trong phòng riêng, rất lâu.” Chu Từ Phưởng nghẹn lời: “…”


Là anh đặt tay cô vào trong áo anh mà, cô chỉ sờ cơ bụng thôi…


“Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, em không chịu trách nhiệm à?” Vì vậy, mục đích của anh là: “Chúng ta quen
nhau đi.” Không thẳng thắn thành khẩn cũng không sao, đoạt được người vào tay rồi tỉnh tiếp.


Đột nhiên cô im lặng.


Giang Chức còn chưa biết mắt cô sẽ biến thành màu đỏ, khả năng tự hồi phục vết thương của cô nhanh gấp người
thường tám mươi lần, cô là một sinh vật lưỡng cư, sức cắn của cô không thua gì dã thú.


Giang Chức còn không biết cô đã dọa cho rất nhiều người ngất xỉu, rất nhiều người muốn giết cô. Vì vậy cô mới mua một hòn đảo để trốn xuống nước sống. Giang Chức cũng không biết rằng cô rất rất rất thích anh, muốn đưa
anh đến Nguyệt Lượng Loan, muốn cho anh chiếc đèn cô thích nhất, còn cả kẹo dẻo và sữa tươi có thích nhất.


Giang Chức có ba người bạn thân từ nhỏ rất tốt, một người bà nội yêu thương anh, và có cả một phòng thí nghiệm
chuyên nghiên cứu thuốc chữa bệnh cho anh.


“Không được.”


Cô nói không được.


Anh bực mình rồi, khóe mắt hơi đỏ lên, tức đến mức ho khan: “Chu Từ Phưởng… Khụ, khụ, khụ… Em lại từ chối
tôi!”


Ảnh mắt cô mang theo sự chua xót, cô cúi đầu không dám nhìn anh, cổ họng cũng khô khốc, không nói thêm lời
nào.


Giang Chức bị cô chọc tức, họ đến sắc mặt tái nhợt: “Biết em cứng miệng thế thì hôm qua tôi đã làm em rồi!” Anh
nói xong rồi không thèm để ý đến cô, giận đùng đùng rời khỏi phòng.


Chu Từ Phưởng ngồi yên tại chỗ, hốc mắt đỏ hoe.


Một lúc lâu sau, có tiếng ầm ầm vang lên ngoài cửa, cô đứng dậy mở cửa thì thấy Giang Chức đã để khăn mặt, bàn
chải đánh răng, áo khoác của cô bị dính sữa hôm qua ở trước cửa, còn đặt một chiếc áo hoodie nam, là màu hồng cô
thích nhất.


Chu Từ Phưởng không quen biết nhiều người, dùng hai bàn tay là có thể đếm được hết. Vì vậy nên cô không biết
thế giới này có bao nhiêu người, nhưng cô biết chắc Giang Chức là người đối xử với cô tốt nhất nhất trên thế giới.


Cô rửa mặt xong rồi đi ra, Giang Chức quay lưng về phía cô, ngồi trên chiếc ghế lười ngoài ban công, không quay
đầu nhìn cô.


“Tôi về nhà đây.”


Giang Chức hừ một tiếng, không chịu nói chuyện với cô.


Cô nói: “Tạm biệt.”


Cô đứng một lúc lâu, sau đó đi về phía cánh cửa màu đen, còn chưa đi đến cửa, Giang Chức đã gọi cô lại: “Quay
lại.”


Cô liền quay lại.


Giang Chức vẫn quay gáy về phía cô mà nói: “Đem hết bữa sáng trên bàn đi, em không ăn thì vứt.”


Giọng điệu vẫn rất tức giận.


Nhưng Chu Từ Phưởng biết anh lo cô bị đói.


Cô mang đồ ăn đi, ra khỏi cổng nhà họ Giang, cô đứng trước cổng ăn hết rồi mới rời đi. Lúc rời đi khỏi khu nhà, đôi mắt cô đỏ hoe.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom