• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 91

Chín giờ, Chu Từ Phưởng về đến nhà, ngồi như thế không làm gì cả, mãi cho đến tận một tiếng sau.


Cô mở máy tính ra, đọc 3tin nhắn của Vương Giang gửi đến. “Bất động sản đứng tên cô tôi đều giúp cô xử lý xong
rồi, Giang Chức sẽ không tra ra được đâu1.”


“Tôi ước tính cho cô rồi, còn thiếu khoảng một trăm triệu tệ.” “Dây treo bình an của chùa Lăng Độ, tôi đã kiểm tra
t9hử, gửi danh sách cho cô rồi đó.”


Chu Từ Phưởng không có phản ứng, mặc dù đang nhìn chằm chằm máy tính, nhưng cả người 3như mất hồn,


“Từ Phưởng.”


Sương Giang gọi.


Cô vẫn còn đang thất thần.


Sương Giang lại tiếp tục 8gọi: “Từ Phưởng.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn, nói một mình: “Giang Chức giận
tôi.”


“Giang Chức không để ý tới tôi.”


“Giang Chức không nói chuyện với tôi.”


Ba câu liền nhau, câu sau hoảng hốt hơn cầu trước, câu sau ảo não hơn câu trước, thậm chí còn xẻ rách đệm, cắn
rách môi.


Sương Giang gửi đến một dấu chấm hỏi.


“Tôi gửi rất nhiều dấu chấm tròn cho Giang Chức, anh ấy đều không trả lời tôi.” Chu Từ Phưởng càng nói càng
buồn bã, ủ rũ cúi đầu, bả vai sụp xuống, không hề có tinh thần, giống như trời sắp sập xuống: “Anh ấy không để ý
đến tôi nữa.”


Cô rất khó chịu.


Sương Giang cũng không biết khuyên cô như thế nào, thấy cô ngồi yên một lúc, sau đó lại đứng dậy. “Cô đi đâu
thế?”


Cô đứng lên, sa sút tinh thần: “Tôi đi chấp hành nhiệm vụ.” Kể cả Giang Chức không để ý đến cô, cô cũng muốn đi
bảo vệ anh.


Màn hình đột nhiên hiện lên hình ảnh từ camera giám sát.


Sương Giang gửi đến một câu: “Ở cổng có người đến.”


Chu Từ Phưởng đang mất hồn, lúc này mới có tinh thần nghe ngóng âm thanh dưới tầng, sau khi nghe tiếng bước
chân rõ ràng, thì cô đi vào phòng thay đồ khoác áo bông dài đến chân rồi mới xuống tầng. Cô đội mũ áo khoác lên,
mở cửa, chỉ thò đầu ra: “Tìm ai?”


Giọng nói lạnh lẽo và ỉu xìu. cửa là ba người đàn ông, đều mặc quần áo lao động của công ty hậu cần, hai người
đằng sau khiêng một cái thùng, người đàn ông phía trước hỏi: “Cô là Chu Từ Phưởng sao?”


“Là tôi.”


Mặt cô rất nhỏ, một nửa mặt giấu ở trong quần áo.


Anh trai giao hàng nhìn không rõ mặt mũi của cô, nhưng cảm thấy ánh mắt của cô gái này rất lạnh, thật sự không
dám nhìn thắng, anh ta đưa đơn hàng tới cho cô: “Đèn chùm của cô, mời cô ký nhận.”


Cô nghe vậy thì ngẩng đầu,


Lúc này anh trai giao hàng mới thấy rõ mặt cô, đúng là một cô gái xinh đẹp, nhưng cả người đều là vẻ lạnh lùng
chớ lại gần.


Cô nhận tờ đơn, ký tên rồi trả lại: “Cảm ơn.”


Bàn tay trắng trẻo mịn màng, vừa nhìn là biết không thường hay tiếp xúc với ánh mặt trời, anh trai giao hàng
không hề có ác ý, hỏi cô: “Không cần chúng tôi giúp cô đưa lên sao?” Nặng lắm nha, một cô gái nhỏ làm sao có thể
khiêng nổi.


Cô lạnh nhạt nói: “Không cần đầu.” Một cánh tay duỗi ra từ sau cửa, bưng cái thùng đi, dễ dàng như không, ngay
cả lông mi cũng không nhúc nhích.


Anh trai giao hàng sợ ngây người: “Có cần chúng tôi giúp cô lắp đặt không?”


Cô lắc đầu, nói cảm ơn.


Cô từng làm thợ điện bán thời gian, có thể tự mình lắp được.


Anh trai giao hàng lại một lần nữa sợ ngây người, hỏi đồng nghiệp: “Cải thùng đó bao nhiêu ký?”


“Hơn 50 ký đó.”


“Tôi thấy cô ấy xách như xách cải trắng thôi.”


Chu Từ Phưởng chuyển “cải trắng” vào phòng, mở hộp ra nhìn thoáng qua rồi càng thất vọng hơn, cô ngồi xổm
bên cạnh cái thùng, ủ rũ gục đầu, lại bắt đầu nói nhỏ một mình.


“Giang Chức mua đèn cho mình.”


“Tối qua Giang Chức còn cõng mình.”


“Giang Chức đối xử với mình quá tốt.”


“Anh ấy đối xử tốt với mình như thế, mình còn chọc giận anh ấy.” Hối hận thật.


“Mình đúng là xấu xa.” Chán nản thật. 19 “Mình đúng là loại con gái tôi!” Ảo não thật!


Chu Từ Phưởng vô cùng vô cùng khổ sở, khổ sở đến mức cảm thấy cả thế giới đều u ám. Cô không muốn ở bên anh
ấy, vậy mà lại ở bên và nhận lòng tốt của anh không chút kiêng kỵ.


Cô giận bản thân mình: “Mình đúng là loại con gái tồi tệ!”


Sương Giang: “…”


Thấy Chu Từ Phưởng tự phê phán bản thân mình như thế, Sương Giang liên đề nghị: “Nếu không thì cô đi dỗ dành
anh ta đi?”


Dỗ dành?


Chu Từ Phưởng hơi hoang mang.


Bốn giờ chiều, tin tức ban đêm đạo diễn họ Giang nổi tiếng dẫn theo người đẹp xuất hiện ở đồn cảnh sát trèo lên
hot search ở vị trí đầu, vị trí thứ hai thứ ba là về đám cưới của một đôi vợ chồng diễn viên.


Đám cưới được cử hành trên du thuyền, khách khứa được mời gần một nửa là khách từ ngành giải trí, vị đạo diễn
họ Giang kia cũng nằm trong danh sách khách mời.


Đám cưới không mời truyền thông, tính bảo mật rất cao, các phóng viên chỉ có thể ngồi chờ ở phía ngoài du thuyền,


Các bạn bè truyền thông phát hiện ra rằng, tâm trạng của Đạo diễn Giang hôm nay rất kém, vô cùng cáu kỉnh! Rất
là nóng tính, cực kỳ cáu giận!


“Đạo diễn Giang, có thể trả lời một vài câu hỏi được không? Tối hôm qua anh ở đồn cảnh sát…” Còn chưa kịp hỏi
xong, Đạo diễn Giang đã lạnh mặt: “Mắc mớ gì tới mấy người!”


“Vì sao anh với người phụ nữ kia lại ở cùng một chỗ…”


Còn chưa kịp hỏi xong, đạo diễn họ Giang đã đẩy camera ra, cả người ốm yếu, vẻ mặt lạnh lùng, không màng
chuyện nam nữ, không quan tâm tới thể tục: “Anh ở tòa soạn nào?”


Phóng viên: “!”


Anh là đại nhân, tôi là tiểu nhân, tôi không dám nói gì, cũng không dám hỏi thêm gì nữa…


Hôm nay Giang Duy Nhi cũng đến, không phải dùng thân phận cô Năm của nhà họ Giang, mà dùng thân phận trợ
lý của Chức nữ lang, nhưng không biết vì sao Chức nữ lang vừa mới lên du thuyền đã không thấy tăm hơi đầu,
không biết đã rong chơi ở đâu rồi.


Thừa dịp không có ai trên boong tàu, Giang Duy Nhĩ gọi “Chức Nhi”: “Có chuyện gì mà tức giận vậy?” Từ khi anh
lên thuyền đến bây giờ mặt vẫn xị ra, biểu cảm như”cách xa ông đây ra”, tinh thần cũng không tốt lắm, dùng khăn
tay che mũi, ho khan liên tục. “Sao bệnh ho mãn tính này của cậu mãi không chuyển biến tốt thế”


“Không tốt lên được.” Màu môi của anh trắng bệch, cũng không biết là buồn bực ai mà vừa cáu giận lại vừa có vẻ
mất tinh thần: “Sang năm tôi đã hai mươi lăm rồi, chuẩn bị bắt đầu đến sát vách quan tài rồi.”


Mọi người đều truyền tai nhau, cậu ấm nhà họ Giang sống không qua nối hai lăm tuổi. Giang Duy Nhĩ chỉ cười,
đáp lại lời anh: “Vách quan tài thì không cần, tai họa còn ngàn năm sau.” Cô không trêu ghẹo nữa, mà giọng
nghiêm túc hẳn lên: “Lúc nãy, bà cụ gọi điện cho tôi.”


Giang Chức không hào hứng lắm.


Cô tiếp tục: “Bà cụ hỏi tôi có phải cậu yêu đương không.” Trên Weibo đang làm ầm lên, đương nhiên bà cụ cũng
nghe phong thanh, cho nên mới dò hỏi đến chỗ cô.


Lúc này Giang Chức mới quay đầu lại nhìn cô.


“Tôi nói là phải.” Cô cười đùa nửa thật nửa giả: “Tôi nói là tổ tông nhà họ Giang chúng ta ở bên ngoài làm cháu trai
cho người khác.”


Vừa nói xong, sắc mặt của anh liền đen lại, đôi mắt hoa đào mang vẻ tức giận, nếu như có thể hình tượng hóa, thì
có thể nói là sắc đến mức chảy máu.


Chu Từ Phưởng đúng là cục thịt trong lòng anh, nhắc đến cũng không được.


Giang Duy Nhĩ buồn cười: “Tôi nói đùa thôi.” Cô cũng cảm thấy kỳ lạ: “Sao thế, không thể nói được à?”


“Cô Năm.”


Anh đột nhiên gọi cô một cách vô cùng trịnh trọng.


Giang Duy Nhĩ vô cùng ngạc nhiên: “Sao thế, có chuyện gì thế? Sao đột nhiên lại nghiêm túc như thế.” Không bình
thường nha.


Rất ít khi Giang Chức nghiêm túc như thế này: “Chuyện Chu Từ Phưởng, không được để lộ với bất kỳ người nhà
họ Giang nào.” Chỉ mới có vài người biết chuyện này.


Giọng của anh giống như đang khẩn cầu, hạ thấp bản thân xuống.


Cô hỏi: “Kể cả bà của cậu à?”


Giang Chức nói: “Kể cả bà ấy.”


Cặp bà cháu này, một bên thì nói bóng nói gió, một bên thì thần thần bí bí, ai cũng đều cất giấu tâm tư.


“Tôi hiểu rồi.” Giang Duy Nhĩ xách váy đi vào phòng khách trong du thuyền, trước khi đi còn bỏ lại một câu:


“Chức Nhi, cuối cùng thì cậu vẫn mang họ Giang.”


Cô vừa đi, chú cháu nhà họ Tiết đã đến.


Tiết Bảo Di nghe được câu nói sau cùng của Giang Duy Nhi, không hiểu sao lại cảm nhận được không khí giương
cung bạt kiếm: “Hai cô cháu các cậu làm sao thế? Sao lại nghiêm túc như vậy.” “Không có gì.” Giang Chức không
muốn nhiều lời.


Tiết Băng Tuyết không nhìn theo hướng Giang Duy Nhĩ rời đi nữa mà trừng Giang Chức: “Giang Chức, có phải cậu
lại bắt nạt Duy Nhĩ rồi không?” Giang Chức từ chối đưa ra ý kiến, nhìn anh ta giống như đang bao che cho con:


“Nếu như cô ấy bị bắt nạt thật, anh định bênh vực cho cô ấy à?”


Tiết Băng Tuyết không hề nghĩ ngợi mà đáp: “Tất nhiên là thế rồi.”


Được lắm.


Giang Chức thuận miệng nói: “Tiết Băng Tuyết, Giang Duy Nhĩ của anh bị người ta cho đội mũ xanh rồi.”


Khuôn mặt con nít trắng như lòng trắng trứng của Tiết Băng Tuyết đột nhiên căng thẳng: “Cậu nói cái gì?”


Anh lùi về phía sau: “Cứ chờ đi, bà cụ nhà tôi sẽ sớm tìm đến anh thôi.”


Nói xong, anh miễn cưỡng bước đi.


Tiết Băng Tuyết đứng tại chỗ ngơ ngác một lúc, rồi đuổi theo hướng Giang Duy Nhi vừa đi.


Tiết Bảo Di ngơ ngác, không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nhìn trái nhìn phải rồi đi theo Giang Chức: “Cậu ẩm


Chức à, ý của cậu là sao? Không phải cậu muốn chủ tôi dọn dẹp mớ hỗn loạn này sao?”


“Khỏi phải bàn, dù gì anh ta cũng sẽ làm thôi.”


Tiết Bảo Di vẫn không hiểu: “Có ý gì thế?”


Giang Chức ngoái nhìn: “Biết bà cụ nhà tôi am hiểu cái gì nhất không?”


Cái gì?


Cái gì?


Tiết Bảo Di nghĩ mãi không ra: “Có thể nói tiếng người được không?” Mẹ nó, anh ta cảm giác sự thông minh của mình không đủ dùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom