• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 92

Giang Chức chậm rãi ung dung bước đi, thỉnh thoảng lại họ khụ khụ: “Bà ấy thích nhất là mượn dao giết người.”


Cái này thì Tiế3t Bảo Di cũng biết, nhưng mà… “Chuyện này liên quan gì đến chú tôi…” “Cuộc đấu đá nội bộ trong
nhà họ Cận là do bà cụ nhà tôi kh1ơi mào lên, bất kể cuối cùng là ai thẳng thì bà cụ đều không sống yên ổn được.


Phía sau Hoa Ngu và Đường Hùng còn có Cận thị, không 9thể nuốt hết lợi ích trong một lần được, lúc này tốt nhất
là cho người đi hốt gọn một mẻ, tránh cho lo lắng về sau.”


Mượn da3o giết người, một lần vất vả, cả đời nhàn nhã. Bà cụ Giang ngồi ở vị trí cao nhiều năm như thế, những
chuyện này không phải chỉ xảy 8ra một hai lần. Giang Chức lại hơi khác, anh thích đả kích người khác, cứ đào bới
khuyết điểm, hào hứng thì sẽ ra tay, sau đó mọi thứ đều thay đổi theo tâm trạng của anh.


Biến thái già với biến thái trẻ.


Tiết Bảo Di nghĩ mãi mà không rõ biến thái già đang tính toán gì, đành phải hỏi biến thái trẻ: “Nhưng người đó tại
sao lại là chú tôi?”


“Nhắc đến cô Năm của tôi thì đương nhiên Băng Tuyết là hợp lý nhất rồi.” Tiết Bảo Di này là người thắng tính, làm
gì cũng cứ thế mà làm, gặp được loại người thông minh, thích đả kích người khác, đẩy người khác vào nguy hiểm
như Giang Chức thì cảm thấy hơi đau đầu: “Chú tôi là bác sĩ Đông y.”


Giang Chức nhìn anh ta: “Cậu có biết vì sao sách cổ nhà họ Tiết lại không truyền cho cậu không?” Tiết Bảo Di suy
nghĩ sâu xa, chẳng lẽ không phải là do anh ta quá tùy tiện sao? “Bởi vì ông nội cậu muốn để cho Băng Tuyết giữ.”


Tiết Báo Di cảm thấy không tin nổi: “Chú ấy là một tên ngây thơ ngốc nghếch đó.”


Giang Chức nhìn anh ta như nhìn người thiểu năng: “So với anh ta, cậu còn ngốc nghếch ngây thơ hơn.” Cậu ấm
nhà giàu mà có thể thẳng tính như anh ta, đúng là kì tích.


Tiết – ngây thơ ngốc nghếch – Bảo Di: “…”


“Người nhà họ Tiết cậu cũng không đơn giản hơn người nhà họ Giang tôi bao nhiêu, đứa cháu mà ông cụ nhà cậu
yêu thương nhất chả lẽ lại không có tính toán gi?” Chỉ là Tiết Băng Tuyết không muốn giở thủ đoạn mà thôi, suy
nghĩ giống như mẹ anh ta, rất ngay thẳng, nhưng nếu muốn chơi thì cũng không kém ai cả.


Tiết – ngây thơ ngốc nghếch – Bảo Di: “…”


Giây phút này, Tiết Bảo Di cảm thấy thế giới này thật quá phức tạp!


“Cậu ẩm Chức, sao cậu biết mọi chuyện thế?” Chuyện của Cận Tùng, Giang Chức căn bản không động tay tới, chỉ
chơi đùa bằng trí thông minh, nhưng mà nhất cử nhất động của bà cụ nhà anh, anh đều đoán đúng tám chín phần.


Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh: “Bởi vì tôi thông minh.”


Đây là nói anh ta không có đầu óc sao?


Nói thật, Tiết Bảo Di không lo lắng cho chủ của mình, Giang Chức đã dự liệu được, vậy thì chắc chắn anh cũng
đoán được kết quả. Người này mặc dù là một tên biến thái, hèn hạ, thâm hiểm, vô liêm sỉ,… nhưng ngoại trừ sắc
đẹp ra, còn có một ưu điểm nữa, đó là cực kỳ bao che khuyết điểm.


Tiết Bảo Di bắt đầu nói mấy câu khách sáo: “Vậy xin hỏi người thông minh như cậu một câu, chủ của tôi có thể tản
để được cô của cậu sao?”


“Nếu như anh ta có thể hèn hạ vô sỉ hơn…” Giang Chức quay lại nhìn cái bàn bên cạnh, rút một tờ giấy lau mặt bàn
với ghế rồi ngồi xuống: “Thì có thể.”


Lại là ý gì nữa? Sao lại nghe không hiểu gì thế này? Tiết Bảo Di lại cảm thấy mình không đủ thông minh, rơi vào
trong trầm tư.


Người chủ này của anh ta, đúng là quá an phận.


Lúc này Tiết Băng Tuyết an phận đang đánh người.


Quay ngược thời gian về năm phút trước.


“Duy Nhĩ.” Anh ta đuổi theo Giang Duy Nhi, đến tận đuôi thuyền mới lên tiếng gọi tên cô.


Giang Duy Nhĩ quay đầu: “Sao thế?”


Anh lại không nói gì nữa.


Gió thổi làn váy trắng của cô tung bay: “Sao anh lại không nói gì?” Anh cảm thấy cô mặc màu đen vẫn là đẹp nhất:


“Tiêu…”


Lời nói bị người khác cắt ngang.


“Duy Nhi, Duy Nhi!” Phương Lý Tưởng ở trên tầng thượng dùng sức vẫy tay với Giang Duy Nhi, giống như mấy
kĩ nữ mời khách: “Lên đây, lên đây đi nào!”


trên du thuyền gió rất lớn, vảy của Giang Duy Nhĩ để lộ mắt cá chân, trời lạnh như thế mà cũng không sợ chết rét.


Tiết Băng Tuyết cởi áo khoác ra, khoác lên cho cô: “Cô đi lên đi, tôi ở đây chờ cô.“.


Cô không nhận, nói mình không lạnh, vẫy vẫy tay với anh rồi đi trước. Cô vừa đi chưa bao lâu đã có hai người một
nam một nữ đi ra từ trong phòng để ngắm cảnh.


Người phụ nữ đưa ra thứ gì đó, một lúc lâu sau người đàn ông mới nhận. “Đừng để người khác nói cho cô ấy biết…


Còn cứu vãn được…”


Âm thanh bị gió biển thổi cho tiếng được tiếng mất, cho nên phần sau không nghe rõ được.


Tiết Băng Tuyết đi lại gần thêm mấy bước.


Là Tiếu Lân Thư, cùng với người đại diện của anh ta, Lâm Song.


Đến gần, giọng của Lâm Song mới rõ ràng hơn: “Tên súc sinh Cận Tùng kia còn có đồ dự phòng, chỉ sợ cái đó đã rơi
vào trong tay người nhà họ Giang, Lân Thư, không thể kéo dài được nữa, cậu…”


“Có phải bị phỏng tàn thuốc rất đau không?”


Không biết anh ta có đang nghe hay không, ánh mắt đang rơi trên tay cô ta, anh ta đưa tay kéo tay áo khoác của cô
ta lên, vết phỏng trên tay đã kết vảy, nhìn có hơi đáng sợ.


Gió quá lớn, làm cho mắt của Lâm Song đỏ lên, cô ta lắc đầu: “Không sao.”


Tiêu Lân Thư thả tay ra, giọng rất nhỏ, đến mức gần như không nghe thấy, anh ta tự lẩm bẩm gì mà: “Làm sao lại
không sao được.”


Vết phỏng tàn thuốc, còn đau hơn cả roi.


“Tiêu Lân Thư”


Là Tiết Băng Tuyết.


Anh giận đỏ mắt, xông lại, đi thẳng vào ngực Tiếu Lân Thư. Tiêu Lân Thư chịu đựng một cú đạp, lảo đảo ngã
xuống.


Tiết Băng Tuyết không chờ anh ta đứng lên đã dùng đầu gối ghì lấy bụng anh ta, ghìm chặt lại, giống như một con
thú bị chọc tức: “Mày dám lừa cô ấy, mày dám lừa cô ấy!” Anh vung nắm đấm lên, liên tục nên vào bụng anh ta.


Lâm Song sửng sốt một lát rồi lấy lại tinh thần: “Anh Tiết, có chuyện gì từ từ nói, không nên ra tay thô bạo.”


“Cút đi!”


Trong mắt Tiết Băng Tuyết toàn là tơ máu.


Chưa ai từng thấy anh nổi giận, nên luôn nghĩ rằng người ngoan ngoãn dịu dàng như anh chắc chắn sẽ không sử
dụng tay chân. Đây cũng là lần đầu tiên anh mất hết lí trí, dùng tất cả sức mạnh, từng đấm từng đấm nện vào mặt
và người Tiêu Lân Thư.


“Mày, cái loại súc sinh này!” Anh không biết mắng chửi người, chỉ biết mấy câu mà Tiết Bảo Di dạy, nhưng anh rất
tức giận, muốn dùng những từ ngữ độc ác nhất để mắng anh ta, dùng sức mạnh lớn nhất để dạy dỗ anh ta: “Con
mẹ nó mày có phải là người không, từ trước đến nay Duy Nhi đều không mặc váy, một lần cũng không!”


Lâm Song không thể ngăn cản anh ra tay hung ác được.


Tiêu Lân Thư nằm ở đó, không hề nhúc nhích.


“Con mẹ nó mày không đánh trả à!” Tiêu Lân Thư lau máu trên khóe miệng, ánh mắt trống rỗng, giống như đang
cười, nhưng lại không biết là anh ta cười cái gì.


Trên tay Tiết Băng Tuyết đều là máu, anh kéo cà vạt: “Không đánh trả, được, vậy thì tao đánh chết mày!” Anh kéo
cả người Tiêu Lân Thư lên, tiếp tục đánh.


“Tiết Băng Tuyết!”


Là giọng của Giang Duy Nhĩ.


Động tác của anh cứng đờ, ngây ngốc quay người lại. Ánh mắt Giang Duy Nhi nóng đến bóng người, cô đến gần,
kéo tay anh lại, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo của gió biển: “Đừng làm loạn, Tiết Băng Tuyết.”


Tiết Băng Tuyết vốn đang đỏ mặt đến tận mang tai, nhưng sau khi nhìn cô thì vẻ mặt bình tĩnh lại, màu đỏ trên mặt
cũng từ từ nhạt đi: “Tôi không làm loạn.”


Cô đang nhìn Tiếu Lân Thư, tất cả sự đau lòng và không nỡ đều viết hết lên trên mặt.


Tiết Băng Tuyết luôn biết rằng cô rất thích anh ta, anh vẫn luôn biết như thế. “Tôi không làm loạn!” Hốc mắt anh
hơi ửng đỏ, đây là lần đầu tiên anh hét lên với Giang Duy Nhi: “Chỉ là tôi không chịu được anh ta bắt nạt cô.” Cô
không cảm động, chỉ hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì thì nói sau đi.” Cô ngồi xổm xuống đỡ Tiêu Lân Thư “Có sao
không?”


Tiêu Lần Thư lắc đầu, chống tay đứng lên.


“Đi vào trong phòng đã.”


Cô định đỡ anh ta đi. Tiết Băng Tuyết ở phía sau gọi cô: “Tôi có chuyện muốn nói với em.” Giọng nói vừa thấp vừa
run rẩy: “Duy Nhĩ, em đừng ở bên anh ta nữa.” Anh ở thế yếu, năn nỉ cô.


Giang Duy Nhĩ quen biết anh hơn hai mươi năm, sao lại không hiểu rõ chuyện anh sẽ không tự nhiên đánh người,
chỉ là, chuyện tình cảm, cô không tiện để anh nhúng tay vào.


“Lý Tưởng, gọi ông chủ của cô đến đây.”


Phương Lý Tưởng đang cầm gậy tự sướng nên hơi mơ màng: “…À.” A, anh Tiết này là chủ của ông chủ của cô.


Giang Duy Nhĩ cố gắng bình tĩnh, quay đầu nhìn Tiết Băng Tuyết: “Tay anh sưng lên rồi,đi xử lý trước đi.” Hai người bọn họ đều cần yên lặng, không thể ở cạnh nhau, cô cũng cần phải suy nghĩ.


Sau khi nói xong, Giang Duy Nhĩ đỡ Tiêu lân Thư rời đi.


Tiết Băng Tuyết đứng tại chỗ, sự mất mát và hoảng hốt phủ kín trong mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom