• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 93

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió.


Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là bà cụ Giang gọi tới.


“Băng Tuyết.”


“3Bác gái nói đi ạ.” Anh ta bước sang bên cạnh nghe điện thoại.


Phương Lý Tưởng đứng ngay tại chỗ, lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của1 ông chủ lớn rồi gọi.


Cốc, cốc, cốc. Giang Duy Nhĩ đẩy cửa ra, phục vụ đứng ở cửa đưa hòm thuốc tới: “Hòm thuốc cô cần đây ạ.”


“C9ảm ơn.”


“Không có gì ạ.”


Giang Duy Nhĩ đóng cửa lại, xách hòm thuốc bước tới đầu giường: “Không có gì muốn nói với em sao?”


Từ khi bước vào phòng đến giờ, anh ta không giải thích một câu nào, vẫn luôn im lặng.


“Lân Thư…”


Anh ta ngẩng đầu lên nhìn c8ô, hai mắt đỏ bừng.


Hòm thuốc trong tay cô rơi xuống đất, đột nhiên luống cuống: “Anh sao thế?”


Giang Duy Nhĩ từng thấy Tiêu Lân Thư rơi nước mắt trên tivi, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta đỏ mắt trước mặt
cô.


Cô không nhìn nổi dáng vẻ này của anh ta, mắt cũng đỏ lên: “Anh đừng khóc, em không hỏi, em không hỏi nữa.”


“Duy Nhi.”


“Vâng?”


Anh ta chia tay ra, muốn chạm vào mặt cô, chỉ là tay anh ta có máu, rất bẩn, thể là cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt
cô: “Em không thích mặc váy trắng sao?”


Vừa cúi đầu, nước mắt anh ta đã rơi trên mặt cô.


“Anh thích thì em sẽ thích.” Cô nắm lấy tay anh ta áp vào mặt, cũng không vết máu chưa khô trong lòng bàn tay
anh ta cọ lên mặt: “Trước khi chúng ta ở bên nhau, em từng xem rất nhiều cuộc phỏng vấn của anh, anh nói anh
thích con gái mặc váy trắng, có nụ cười dịu dàng.”


Lúc đó, bọn họ chưa ở bên nhau, cô nghĩ trăm ngàn cách trở thành dáng vẻ mà anh ta muốn, cô bắt đầu để tóc dài,
bắt đầu mặc váy, bắt đầu ngồi đoan trang, bước đi quy củ.


“Vậy em biết tại sao không?”


Cô lắc đầu. Giọng nói anh ta nghẹn ngào lại khàn khàn: “Vì em đấy.”


Đâu có hình mẫu lý tưởng nào, vẫn luôn là cô. “Tiết Băng Tuyết nói từ trước đến giờ em không mặc váy, không
phải vậy, em từng mặc.”


Anh ta không biết cô không thích mặc váy, chỉ là lần đầu tiên anh ta thấy cô, cô mặc một chiếc váy màu trắng, kể từ
đó, người trong mộng của anh ta, tất cả những điều anh ta yêu thích đều là cô.


Lúc đó anh ta mới mười tám tuổi, lấy dáng vẻ chật vật nhất để gặp cô.


“Xin lỗi, anh có bị thương ở đâu không?”


Là anh ta thất tha thất thểu nên và trúng cô. Anh ta không đứng vững nên ngã ra đất, cô bước tới đỡ anh ta dậy, lại
bị anh ta hét lên: “Đừng đụng vào tôi!” Giang Duy Nhĩ lúc đó chỉ mới mười tám tuổi, bị sự đề phòng trong mắt anh
ta dọa sợ. Anh ta tự mình đứng dậy, lảo đảo chạy đi mất.


Đó là ở trước cửa khách sạn, hôm đó là lễ trưởng thành của Giang Duy Nhĩ, thậm chí trong sảnh khách sạn còn
khoe khoang đặt một bức hoành phi chúc cô sinh nhật vui vẻ.


Bức hoành phi do Tiết Bảo Di làm, từ trước đến nay anh ta vốn khoa trương, mới có mười lăm tuổi mà cắt một kiểu
tóc cực kỳ thịnh hành.


“Thằng nhóc liều lĩnh đầu ra thế, vô lễ với cô của chúng ta vậy.” Tiết Bảo Di vẫn còn là thiếu niên, dáng vẻ rất lưu
manh, hất cằm với Giang Duy Nhĩ: “Này, vảy của cô bẩn rồi.”


Cô sờ vào chỗ bị nhiễm đỏ.


“Là máu.”


Người nói là thiếu niên bên cạnh Tiết Bảo Di, dáng vẻ rất non nớt, nhưng cũng nhìn ra được ngoại hình rất tốt, chỉ
là trong cơ thể ốm yếu, suy nhược, vô cùng gầy gò.


Đó là Giang Chức mười bốn tuổi.


“Chú tôi sao còn chưa tới, Duy Nhĩ chẳng dễ dàng gì mới thua cược mặc váy một lần, chú ấy không được xem cảnh
tượng cô đi đường còn không được tự nhiên.”


“Cút đi.”


Tiết Bảo Di hừ một tiếng, vẫn sợ Giang Duy Nhi, cô gái này thích đạp người ta từ nhỏ. “Hai người vào trước đợi
tôi.” Người được mừng sinh nhật đột nhiên đổi hướng bước ra ngoài.


“Cô đi đâu thế?”


Cô xua tay ra sau, chạy sang phía bên kia đường.


Bên kia đường có một công viên, rẽ trái năm trăm mét cạnh công viên có một tiệm thuốc, cô chạy đến đó rồi lại chạy về, mệt đến thở hồng hộc, trán nhễ nhại mồ hôi.


“Này!” Cô gọi một câu.


Một thiếu niên ngồi cạnh suối phun nước ngẩng đầu, anh ta vẫn luôn đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt rất đẹp,
chính là người ban nãy và phải có trước khách sạn.


Là Tiêu Lần Thứ mười tám tuổi,


Giữa ngày Hè, anh ta mặc áo dài quần dài, da thịt lộ ra ngoài áo không nhiều, từng chỗ đều là vết thương, có vết
cắt, có vết phỏng, phần lớn đều đã kết vảy, chỉ có cổ tay trái đang chảy máu.


Mắt anh ta rất đỏ, anh ta ta đang khóc.


“Anh khóc gì thế?”


Anh ta không nói lời nào.


Cô lắc túi thuốc trước mặt anh ta: “Này, cho anh.”


Anh ta không nhận lấy, quay người rời đi, không để ý đến.


Thiếu nữ mười tám tuổi đang ở độ tuổi lộ rõ tài năng, lại đầu thai tốt, chưa từng gặp ai không nể mặt cô như thế, cô
buồn cười: “Anh làm bẩn váy của tôi rồi, sao tính tình xấu thế?”


Vẫn im lặng như cũ.


Một lúc lâu sau anh ta mới quay đầu lại nhìn váy của cô, trên chiếc váy trắng có vệt máu loang lổ, là do ban nãy anh
ta đụng phải cô nên cọ trúng.


Vết thương trên cánh tay anh ta giống như dao cắt, còn đang chảy máu.


Trông rất thảm thương, ấy, cô thở dài, lấy một chai oxi già trong túi ra, đang định cầm tay anh ta lên khử khuẩn thì
anh ta đã phản ứng rất mạnh, đột ngột hất ra rồi lùi về sau.


“Người tôi rất bẩn.”


Giọng nói còn mang theo sự trong trẻo của thiếu niên, chỉ là cổ họng như bị xé rách, nên giọng vừa khô vừa khàn,
Hai vai anh ta run rẩy, hiền lành lặp lại: “Người tôi rất bẩn.”


“Tôi rửa cho anh là không bẩn nữa.” Cô kéo luôn tay anh ta lại, đổ chai oxi già đã được pha loãng trong tay.


Anh ta co rúm lại.


“Đau hả?”


Anh ta trốn tránh ánh mắt dò xét của cô, không lên tiếng.


Cô chấm thuốc bôi, thoa lên vết thương của anh ta, cuối cùng dùng bằng vải quần lung tung quanh vết thương:


“Nếu đau thì anh có thể khóc.”


Cô nhìn ra sự đau đớn và tuyệt vọng trong mắt anh ta,


Có lẽ là giọng nói của thiếu nữ quả dịu dàng nên đã lặng lẽ vượt qua phòng tuyển của anh ta, anh ta vừa cúi đầu thì
nước mắt đã rơi xuống, sau đó ôm đầu gối gào khóc.


Mặt trời rất lớn, có gió nhẹ thổi, trong tầm mắt đẫm lệ của anh ta, chỉ có váy của thiếu nữ đung đưa.


Cô lấy mũ lưỡi trai của cô đội lên đầu anh ta, hơi ấn xuống, che gần hết nửa gương mặt anh ta.


“Thế này thì người khác sẽ không nhìn thấy nữa.”


Anh ta khóc rất lâu, khóc đến khi sau lưng không còn tiếng động nữa, cô cũng không đi, ngồi bên cạnh tảng đá, im
lặng không lên tiếng, đợi anh ta khóc xong ngẩng đầu lên thì cô mới đứng dậy, mặt trời đã hun đó khuôn mặt cô.


Nước mắt làm mờ đôi mắt nhưng anh ta vẫn nhìn rõ được dáng vẻ của cô, tóc ngắn ngang tai, tinh tế mà xinh đẹp.


Cô nói: “Vậy tôi đi đây.”


“Duy Nhĩ! Giang Duy Nhi!”


đằng xa, đám thiếu niên đang gọi cố.


Cô quay đầu đáp một câu: “Đừng giục, đến ngay đây.” Sau đó cô ném thuốc cho anh ta: “Thuốc này một ngày bôi
ba lần, cái này thì một ngày một lần.”


“Duy Nhĩ!”


“Đến đây, đến đây.”


Cô chạy vào trong đám người, góc váy trắng tung bay trong tầm mắt anh ta rất lâu.


Giang Duy Nhĩ.


Cô tên là Giang Duy Nhĩ.


Hôm đó là sinh nhật mười tám tuổi của Giang Duy Nhĩ, cô cược thua nên mặc một chiếc váy trắng mà từ trước đến
giờ cô chưa từng mặc. Tiết Băng Tuyết không có mặt trong lễ trưởng thành của cô nên không thấy dáng vẻ cô mặc
váy đi đường rất khó chịu.


Hôm đó là lần đầu tiên Tiếu Lân Thư đi tìm Cận Tùng, vì 100 ngàn mà bán chính mình, thời điểm anh ta bẩn thỉu
nhất thì cô lại xuất hiện.


Lần gặp mặt tiếp theo là sáu năm sau, anh ta là diễn viên, cô là huấn luyện viên phòng Taekwondo, là chỉ đạo võ
thuật của anh ta. Cô không nhận ra anh ta, thậm chí còn không nhớ sáu năm trước từng có một thiếu niên khóc
trước mặt cô.


“Lúc ở phòng Taekwondo, anh đã nhận ra em rồi?”


Tiêu Lân Thư gật đầu.


Sao lại không nhận ra chứ, vừa nhìn đã nhận ra, sau đó… từng bước sai lầm.


Anh ta đưa cái USB đã nắm trong tay rất lâu cho cô.


“Đây là gì?”


“Là chứng cứ.”


Là chứng cứ cho lòng tham không đáy, sai lầm hết lần này đến lần khác của anh ta.


Không biết anh ta đã cầm cái USB này bao lâu, nó rất nóng, phía trên toàn là mồ hôi. Trái tim Giang Duy Nhĩ đập
mạnh, cô hoảng sợ: “Băng Tuyết đánh anh là vì thứ này sao?”


Anh ta nói: “Tiết Băng Tuyết không sai, là anh phạm sai lầm.”


“Anh.”


Đột nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên.


Ngay sau đó, điện thoại của Giang Duy Nhĩ cũng vang lên.


Cô nuốt lại lời định nói, nghe điện thoại trước.


Là Tiết Bảo Di: “Duy Nhi, Giang Chức xảy ra chuyện rồi.”


Thời gian quay lại mười lăm phút trước.


Nhạc đám cưới vừa vang lên, Tiết Bảo Di nhận được điện thoại từ một số lạ.


Giọng của đối phương hơi run rẩy: “Ông chủ.” Giọng nói sợ hãi này khiến Tiết Bảo Di nhất thời không nghe ra
được là ai: “Ai thế?”


“Người sợ hãi” nói: “Ông chủ, là tôi.”


Mẹ nó, Tiết Bảo Di không kiên nhẫn nữa: “Cô là ai?”


“Người sợ hãi” đầu bên kia điện thoại: “Tôi là Phương Lý Tưởng, Chức nữ lang mới xuất hiện gần đây, ông chủ
không nhớ tôi sao?”


Tiết Bảo Di đặt ly rượu xuống, cười nói: “Nhớ, nhớ, ấn tượng rất sâu sắc.” Là cái đứa chơi game thích mắng người
khác nhất.


Lúc này, cái đứa chơi game thích mắng người khác nhất đang cực kỳ cung kính: “Là thế này, ông chủ, chủ anh
đánh nhau với người ta, à, anh đừng lo lắng, là chủ anh đơn phương đánh người ta, sau đó làm tay mình bị thương,
bên anh có rảnh không, có thể đến đón người bị thương không, trong cảm xúc của người bị thương rất không ổn
định, đây lại là đuổi thuyền, nhỡ mà tự sát..” Cô ngừng lại một lúc: “Ông chủ, anh đang nghe chứ?”


Tiết Bảo Di gõ bàn: “Đang nghe.” Phương Lý Tưởng xin chỉ thị: “Vậy anh có bãi giá không?”


Tiết – thảnh thượng – Bảo Di: “Có.”


Phương – cung nữ – Lý Tưởng: “Thế tôi cung nghênh bên này.”


Diễn sâu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom