• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 94

Tiết Bảo Di cúp máy, đứng dậy: “Chú tôi đánh người ta đến nỗi khiến mình bị thương rồi, tôi đi đón người đã.”


Giang3 Chức cầm ly rượu lắc lắc mà không uống, anh cầm chơi thôi.


Tiết Bảo Di vừa dời mông đi, chỗ của anh ta đã bị ngườ1i ta mong nhớ.


“Giang Chức, Giang Chức!”


Minh Trại Anh nhấc váy, đặt mông ngồi xuống.


Khoan hãy nó9i sự nhẫn nại của cô Tư nhà họ Minh thật sự không tồi, Tiết Bảo Di khả khâm phục tinh thần hăng
hái “Giang Chức có ngược t3ối trăm nghìn lần tôi vẫn đợi Giang Chức như mối tình đầu” của cô ta, cô gái này
không tệ, có ngực có mông, có cơ bắp.


Minh Trại Anh có ngực có mông còn có cơ bắp không hề có tự giác nào của nữ nghệ sĩ, nhìn Giang Chức như fan
cuồng.


Giang Chức đứng dậy đi mất.


Tiết Bảo Di hỏi: “Cậu đi đâu thế?” “Ngắm sao.”


Minh Trại Anh ngẩng đầu lên: “…”


Đêm nay mây đen che kín, chả có Vì sao nào.


Đám cưới diễn ra ở sân thượng du thuyền, ba tầng dưới là phòng khách chuẩn bị cho khách quý, lúc này đám cưới
đang diễn ra, tầng có phòng khách chẳng còn mấy người, chỉ có mấy nhân viên được sắp xếp dẫn đường ở cửa ra
vào.


Trong lối nhỏ tầng hai, một nam một nữ đang lôi kéo nhau.


“Buông ra.”


Người phụ nữ mặc một bộ lễ phục màu đen, vảy dài sát đất, tóc dài buộc đuôi ngựa, gọn gàng mà không mất đi vẻ
đẹp của phụ nữ, chỉ là người phụ nữ này đang tức giận trừng mắt, dáng vẻ cực kỳ không dễ chọc.


Người đàn ông lại không sợ hãi, một tay kéo lấy cổ tay người phụ nữ, một tay ấn vai cô ta, cứ cố giam cô giữa hai
tay mình. Anh ta cười: “Tôi không buông đấy.” Mặc vest đi giày da, bình thường dáng vẻ của anh ta rất anh tuấn
khí phách, chỉ là ánh mắt ác liệt khiến người ta không dám nhìn thẳng.


Người phụ nữ bị lời nói vô lý của anh ta làm kích động đến không thể nhịn được: “Giang Hiếu Lâm!”


Người đàn ông này chính là cháu đích tôn nhà họ Giang ở thủ đô – Giang Hiếu Lâm.


Anh Lâm nhà họ Giang xưa nay trưởng thành thận trọng hiếm khi có dáng vẻ lưu manh vô lại này, dùng đầu gối
chồng lên chân người phụ nữ, cười rất phong lưu: “Gọi rất êm tai, nào, gọi một câu nữa đi.”


Người phụ nữ tính tình cứng rắn, tức giận tới mức mặt đỏ đến mang tai: “Con mẹ nó, anh có bệnh phải không?”


“Có bệnh thật.” Anh khom người lại gần bên tai cô: “Năm đó là có báo cáo với trường học, nói tôi là tên háo sắc
chuyên trộm đồ lót của người ta.”


Người phụ nữ xinh đẹp nhìn anh ta không vui: “Chuyện bao nhiêu năm rồi mà anh còn lôi ra nói.”


Lúc này, tiếng ho khan cắt đứt sự giằng co của hai người.


Giang Hiếu Lâm quay đầu lại nhìn, thấy người tới thì thả lỏng tay, chậm rãi sửa lại áo vest, ngước mắt lên nhìn,
không còn vẻ “mặt người dạ thú” như vừa rồi, động tác cải cúc áo vest tao nhã mà cao quý: “Trời lạnh thể, còn
tưởng em không tới.”


Giang Hiếu Lâm lớn hơn Giang Chức bốn năm tuổi, tuy là anh em họ nhưng trước giờ chưa từng qua lại với nhau,
nếu không ở nhà cũ thì cũng lười đối phó.


Giang Chức không nóng không lạnh “ừ một tiếng, đi thẳng qua hai người.


Ánh mắt người phụ nữ nhìn theo anh.


Giang Hiếu Lâm bóp cằm cô ta, xoay mặt cô ta lại: “Luyến tiếc như vậy à, sao không đuổi theo?”


Người phụ nữ đẩy tay anh ta ra: “Đúng là tôi đang có ý này đấy.” Nói xong, cô ta quay đầu bước đi.


Giang Hiểu Lầm kéo cô ta lại.


Cô ta không nói hai lời mà cảo luôn.


Trong nháy mắt trên tay anh ta lại có thêm ba vết máu: “Đường Tưởng!”


Người phụ nữ quay đầu lại nở nụ cười xinh đẹp: “Gọi rất êm tai, nào, gọi một câu nữa đi.”


Giang Hiếu Lâm: “…”


Đường Tưởng là ai?


Nhà họ Lạc trừ cô chủ Lạc thủ đoạn quyết đoán ra thì người được biết đến nhiều nhất là nữ quản gia tác phong
nhanh nhẹn này. Tuổi còn trẻ mà đã là phụ tá đắc lực nhất của ông cụ, ở nhà họ Lạc, chủ nhân chân chính mà thấy


Đường Tưởng cũng phải cúi thấp đầu.


Nói đến nguồn gốc sâu xa của Đường Tưởng và Giang Hiếu Lâm thì phải ngược dòng tìm hiểu nhiều năm trước,
hai người là bạn cùng lớp, một người là hạng nhất toàn khối, một người là hạng hai toàn khối, ai cũng không vừa
mắt ai.


Nhắc đến đây, Đường Tưởng là hạng nhất, Giang Hiểu Lâm muôn đời hạng hai, chỉ có một lần anh ta thi vượt qua
cô ta, nhưng lại vì vấn đề đạo đức mà bị trừ năm điểm đạo đức, cuối cùng lại trở thành hạng hai.


Còn về việc tại sao lại bị trừ điểm đạo đức, nghe nói là do tìm thấy một cái quần lót của Đường Tưởng trong cặp
Giang Hiếu Lâm… Lại nói đến Giang Chức. Anh vừa xuống cầu thang thì bị người ta gọi lại. “Giang Chức.”


Là Lạc Thanh Hoà.


Giang Chức ngoảnh mặt làm ngơ, đi tiếp. Lạc Thanh Hoà khoanh tay đứng cạnh cửa: “Hình như anh rất ghét tôi.”


Vẫn ung dung ngước nhìn: “Là vì Lạc Tam?”


Giang Chức ngừng bước, quay đầu lại.


“Biết tôi ghét cô mà sao không biết cách xa ra.”


Lạc Thanh Hoà không giận, vén mái tóc bên tai, vẻ ngoài của cô ta cũng không được gọi là đẹp, nhưng xương cốt
lại rất được trời cao ưu ái, xương quai xanh thẳng tắp cực kỳ tinh tế.


Cô ta nói đùa nửa thật nửa giả: “Lạc Tam đã chết nhiều năm vậy rồi, còn đặt cậu ấy trong tim làm gì.”


Lúc Giang Chức còn là thiếu niên thường qua lại nhà họ Lạc. Con gái nhà họ Lạc rất nhiều, xuất thân đúng quy
cách chỉ có hai chị em Lạc Thanh Hòa và Lạc Dinh Hòa, xuất thân không đúng quy cách thì đếm không xuể, béo
gầy gì cũng có. Nhưng thiếu niên Giang Chức chỉ chơi đùa cùng cậu bé câm điếc kia, không thèm liếc đến những
người khác.


“Cậu ấy có còn trong tim tôi không, cô không cần phải biết.” Giọng Giang Chức không nhanh cũng không châm:


“Cô chỉ cần ghi nhớ kỹ, nhà họ Lạc của cô khiến tôi chướng mắt thôi.”


Nói xong, anh quay người đi mất.


Lạc Thanh Hòa cũng không cười nữa.


“Giám đốc Tiểu Lạc.”


Là thư ký Hàn Phong vừa mới bước từ trên lầu xuống.


Cô ta thu lại tầm mắt: “Lạc Thường Đức đang ở đâu?” Hàn Phong lại gần, nói hai câu bên tai cô ta.


Lạc Thanh Hòa nghe xong thì biến sắc: “Cái thứ đồ chơi khốn nạn này.”


Mẳng xong, cô ta quay đầu đi về phía cầu thang, nhưng vừa mới nhấc chân lên thì đầu gối tê rần, bất chợt quỳ sụp
xuống. “Giám đốc Tiểu Lạc!”


Cú ngã này rất mạnh, mãi mà Lạc Thanh Hòa không đứng dậy được, đầu gối chân trái đau rát, cách đầu gối cô ta
quỳ không đến một tấc, có một cái thìa đã bị uốn cong cán.


Cô ta nhặt cái thìa lên, nhịn đau, vịn tường đứng dậy.


Hàn Phong thấy thế, bước lại gần chỗ ngoặt lối đi nhỏ.


“Ra đây!”


Không có âm thanh nào đáp trả.


Lạc Thanh Hòa hỏi: “Ai?”


Hàn Phong lắc đầu, chỗ ngoặt không có ai, chỉ có một vùng nước trên đất.


Hù!


Người phụ nữ xấu xa!


Lần sau dùng thìa đánh cô!


Chu Từ Phưởng thầm mắng mấy lần người phụ nữ xấu xa mới thôi. Cô ngồi xổm ở cầu thang phía đuôi thuyền, vắt
nước trên tay áo, nhíu mày suy nghĩ, Lạc Tam là ai? Bạn tốt của Giang Chức sao?


Cô nghĩ đến xuất thần, không chú ý đến tiếng bước chân phía sau.


“Ai ở đó?”


Là phục vụ trên du thuyền, trong tay còn cầm một chai rượu vang.


Chu Từ Phưởng quay đầu lại, cô không có thư mời, chỉ có thể bơi từ biển tới, vừa mới bò lên chưa bao lâu, đôi mắt
còn đỏ, không phải kiểu đó xinh đẹp như kính áp tròng mà là màu đỏ như máu.


Cô biết là rất đáng sợ. Choang!


Chai rượu vang vỡ nát, chân người phục vụ nữ mềm nhũn, cô ta ngồi trên mặt đất: “Yêu, yêu quái…” Trong nháy
mắt, “yêu quái” mắt đỏ đã tới trước mặt cô ta, cô ta há mồm muốn hét lên.


Chu Từ Phưởng che miệng cô ta lại: “Không được hét!”


Tay yêu quái lạnh quá…


Người phục vụ nữ bị dọa tới nỗi sắp mất nửa cái mạng, run rẩy nói: “Tôi, tôi không không…không biết.”


Không hét là được, không hét cô sẽ không đánh người.


Chu Từ Phưởng chỉ một phòng khách gần nhất: “Vào đó, cởi đồ ra cho tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom