• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 95

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần, nhưng bên trong lại không hề có phản ứng.
Lạc Thanh Hòa đứng ở cửa: “Là tôi.” 3
Sau khi cô ta lên tiếng bên trong mới có người đáp lại, là một giọng điệu không kiên nhẫn: “Chuyện gì?” Khi cửa
mở ra thì cô ta th1ấy Lạc Thường Đức với quần áo xộc xệch, trên cổ và ngực đều là những vết xước do móng tay
phụ nữ để lại.
Sắc mặt Lạc Thanh Hòa chợ9t lạnh, cô ta cùng thư ký bước vào phòng rồi đóng sầm cửa lại: “Ông còn hỏi tôi
chuyện gì sao, Lạc Thường Đức, ông không xem chuyện tốt mì3nh đã làm đi.”
Lạc Thường Đức chỉ mới ngoài năm mươi nhưng đôi mắt sưng vù cộng thêm những khiếm khuyết trên cơ thể đã
khiến ông t8a trông già hơn.
Ông ta cười nhạo: “Không phải là một người phụ nữ thôi sao?”
Không phải là một người phụ nữ thôi sao ư? Hừ, người phụ nữ mà ông xem thường đã khiến ông tuyệt tự rồi đó.
Lạc Thanh Hòa quét mắt nhìn một lượt khắp phòng. Chiếc bút máy ném trên đất, trên đầu bút bê bết máu. Người
phụ nữ trên giường đang nằm bất động, hai chân co lại, thân dưới vẫn đang chảy máu.
Hơn hai mươi năm trước, Lạc Thường Đức đã bị phể chỗ đó, sau đó ông ta liên thích làm như vậy với người khác.
“Ông đúng là chó không đổi được tật ăn phân.”
Trong mắt cô ta là sự khinh bỉ xem thường.
Thứ Lạc Thường Đức không thích nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ lên mặt dạy đời này của cô ta, ông ta nói với đôi
mắt đục ngầu u ám: “Ai dạy mày không tôn trọng người lớn như thế hả?”
Suy cho cùng vẫn là người đã từng quản lý nhà họ Lạc. Dù cho sống phóng đãng qua ngày thì vẻ hung hãn cũng
không giảm đi chút nào.
Lạc Thanh Hòa cười lạnh: “Mẹ tôi chết rồi, ông nói xem là ai dạy?”
“Mày…”


Cô ta chán ghét đến cực điểm, không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa: “Tôi không quan tâm ông làm gì bên
ngoài, nhưng ở trong phạm vi ảnh hưởng của nhà họ Lạc hay trong tầm mắt của tôi, tốt nhất ông nên hạn chế lại.
Nhà họ Lạc bây giờ đang do tôi làm chủ đấy.”
Lạc Thường Đức cười nhạo. Không biết có nghe lọt tại không, chỉ thấy ông ta lấy một tờ giấy từ đầu giường, sau đó
quấn lấy cây bút máy rồi lau, cuối cùng ông ta ném tờ giấy vào trong thùng rác. Lưng ông ta hơi khom, mái tóc đã
ngả hoa râm, dáng người gầy gò: “Xử lý sạch sẽ chỗ này đi, còn cả người phụ nữ này nữa.”
Khi những lời thề nguyền hẹn ước của người mới kết hôn kết thúc, cũng là lúc pháo hoa ở tầng chót của du thuyền
được bắn lên.
Hàng chục nghìn đợt pháo hoa nổ vang khiến bầu trời đêm chợt sáng như ban ngày.
Chu Từ Phưởng đang mặc quần áo của nhân viên phục vụ, khẩu trang rất lớn đã che nửa khuôn mặt cô, cô đỡ cái
kính đặc biệt trên sống mũi.
“Chỗ này có camera không?”
Sương Giang đáp: “Khách tới dự đám cưới không phải nhân vật của công chúng thì cũng là người quyền quý, tính
bảo mật rất cao. Camera của phòng khách ở tầng một và tầng hai đều không mở.”
Chu Từ Phưởng hỏi thẳng: “Giang Chức ở đâu?” “Anh ta không ở khu vực có camera.” Cũng có nghĩa, anh đang ở
tầng một hoặc tầng hai. Chỗ này là tầng hai, Chu Từ Phưởng dứt khoát đi tìm từng phòng một. Vừa đến cuối
đường thì đột nhiên một người phụ nữ cả người toàn máu ngã ra khỏi góc. Cô ta đang nằm co quắp trên đất trong
bộ lễ phục rách tới mức không đủ che thân, còn máu đang chảy dọc theo đùi xuống đất. “Cứu, cứu…” Cô ta vươn
tay về phía Chu Từ Phưởng, trong móng tay toàn là máu: “Cứu… tôi…”
Bum!
Bum!
Bùm!
Pháo hoa nổ đầy bầu trời trong đêm đông không có lấy một ngôi sao, rực rỡ tới mức khiến người ta không mở nổi
mắt. Sự náo nhiệt và vui hết mình của những người này đã ảnh hưởng tới sự yên tĩnh của người khác.
Giang Chức đi về phía đuôi thuyền với vẻ hơi buồn bực.
Giọng nói của Kiều Nam Sở trong điện thoại hơi mệt mỏi lười nhác: “Tôi đã đi gặp người phóng hỏa kia rồi.”
“Có đôi khẩu cung không?” “Cứng miệng lắm, có ép thế nào cũng vẫn từ chối.”
Giang Chức đang đứng ở đuôi thuyền, sóng biển vỗ cao, hơi nước lành lạnh mờ mịt bắn vào chân. Gió thổi mái tóc
ngắn màu lam khói của anh rồi tung, anh tùy tiện vuốt một cái: “Không cạy được miệng của hắn, vậy thì ra tay từ
người bên cạnh hắn.”
Kiều Nam Sở đưa ra giá thiết: “Nếu hắn chính là hung thủ thì sao?”


Gió biển rất lớn, sóng vỗ vào thân thuyền. Không nghe được tiếng bước chân, chỉ có tiếng nổ vang của pháo hoa.
Giang Chức đứng tựa vào lan can, trong mắt là ánh lửa đầy trời cùng biển cả vô tận: “Có hai người đã chết trong
trận hỏa hoạn ở nhà họ Lạc năm đó, nhưng lại không có phán quyết tử hình nào cho vụ này, như vậy cũng được
sao?”
Kiều Nam Sở không có ý kiến gì về vụ cháy kia của nhà họ Lạc, vì vậy anh ta chỉ hỏi Giang Chức: “Cậu muốn lo
chuyện này thật sao?”
Anh trả lời một cách thờ ơ: “Ừ.”
Trong điện thoại có tiếng bật lửa, Kiều Nam Sở châm một điếu thuốc: “Vẫn nhớ đứa trẻ kia của nhà họ Lạc sao?”
Giang Chức không còn vẻ hời hợt, giọng của anh chợt nghiêm túc: “Tôi đã có Chu Từ Phưởng rồi, sau này đừng nói
những lời này nữa.”
Kiều Nam Sở cười: “Vậy thì tại sao?”
“Tôi thấy nhà họ Lạc rất chướng mắt.” Lúc này, một bàn tay chậm rãi đưa ra từ phía sau.
Tiếng nổ của pháo hoa vang bên tai đã át tất cả âm thanh. Mới vừa nhắc tới người yêu, trong lòng Giang Chức lập
tức lo lắng. Anh đang nghĩ nếu Chu Từ Phưởng biết về người thiếu niên kia của nhà họ Lạc thì sẽ có phản ứng gì.
Nếu có thể khiến cô ghen một chút… Anh nghĩ tới thất thần, bắt đầu lơ đãng: “Vụ án kia.”
Bàn tay đó đưa tới sau lưng rồi đẩy mạnh một cái…
Lúc này trong đầu Giang Chức toàn là Chu Từ Phưởng, nào còn nhớ đề phòng, vì vậy người lớn qua lan can, cứ
vậy mà cắm đầu vào biển lớn.
Tõm!
Điện thoại rơi trên boong thuyền, sau đó là tiếng bọt nước bắn tung tóe.
“Giang Chức.”
“Giang Chức!”
Kiều Nam Sở hô to trong điện thoại.
Bàn tay kia có lòng bàn tay rộng, mu bàn tay có vài vết xước, cổ tay đeo đồng hồ. Sau khi bàn tay kia nhặt điện
thoại lên thì ném mạnh một cái, điện thoại liền rơi vào biển sâu.
Lúc này, Chu Từ Phưởng vừa công người phụ nữ tới phòng thay đồ của nhân viên thì trong tai nghe đã truyền tới
lời báo động của Vương Giang.
“Từ Phường!”
Chu Từ Phưởng ừ một tiếng đồng thời mở tủ treo quần áo ra rồi để người phụ nữ trên lưng vào


“Đột nhiên điện thoại của Giang Chức mất tín hiệu rồi.” Động tác của cô khựng lại, lông mi khẽ run. Sau một lúc
ngây người cô đã nhanh chóng giật chiếc áo khoác ném cho người phụ nữ kia rồi nói: “Ở đây rất an toàn, chờ
thuyền dừng rồi gọi người nhé.”
Dặn dò xong, bóng người đã biến mất trong nháy mắt, chỉ có âm thanh đóng cửa “cạch” một tiếng.
Người phụ nữ ôm miệng, run rẩy đóng cửa tủ lại. Tấm thảm trải sàn trước cửa phòng khách bị nhấc lên, giống như
một cơn gió thổi qua, dưới ánh đèn cũng không bắt nổi hình dáng hoàn chỉnh. Chỉ có bóng mờ lướt qua một cái, đó
chính là Chu Từ Phưởng đang chạy.
“Sương Giang, giúp tôi tìm nơi Giang Chức có thể ở.”
“Được.”
Hơn mười giây sau. Sương Giang nói: “Đuôi thuyền tầng một, hoặc khu vực ngắm cảnh tầng hai.”
Tốc độ và sức bật của Chu Từ Phưởng gấp 33 lần của loài người, vì vậy từ tầng hai tới đuôi thuyền tầng một cũng
chỉ vẻn vẹn vài giây. Cô không quan tâm bị người khác phát hiện nên đã dùng một chân đá văng của cầu thang, bởi
vì dùng lực quá mạnh, cả thân thuyền cũng hơi lắc lư.
Trên boong không có một bóng người.
Trán Chu Từ Phưởng đã lấm tấm mồ hôi: “Anh ấy không ở đây.” Cô có linh cảm rất xấu.
Sau khi cô tìm một vòng không phát hiện điều gì bất thường, đang định rời đi thì Sương Giang lại lên tiếng báo
động: “Cục Tình báo Hình sự đã xâm nhập vào camera ở tầng chót của du thuyền, Kiều Nam Sở đã gửi một tin cầu
cứu.” Sương Giảng dùng một lát rồi nói: “Từ Phương, có thể Giang Chức đã xảy ra chuyện rồi.”
Chỉ cần người ở trên thuyền, Tiết Bảo Di chắc chắn có thể nghĩ được cách cứu viện ngay, trừ phi…
Chu Từ Phưởng xoay người đi về phía đuôi thuyền. Trước khi tháo tai nghe, cô chỉ nói một câu: “Giúp tôi quan sát
trên thuyền.”
“Từ Phương…”
Đường truyền đã đứt, Chu Từ Phưởng ném tai nghe đi, sau đó nhún người nhảy vào trong biển.
Năm ấy cũng là trời đông giá rét, thời tiết lạnh vô cùng, hồ bơi bên ngoài biệt thự nhà họ Lạc cũng đã phủ một tầng
bằng mỏng. Đột nhiên, băng tan, nước bắn tung tóe, trong bể bơi có người đang đạp nước.
Đám người giúp việc đang bận rộn trong giàn trồng hoa nghe tiếng chạy tới, sau đó vây quanh bên bể bơi xem náo
nhiệt.
“Sao vậy, thế này là sao?”
“Đúng vậy, rơi xuống nước rồi.” “Đó không phải Lạc Tam sao?” “Đúng vậy.” “Cậu ấy đụng đến cô Hai, bị phạt


xuống bể bơi tắm.” “Người ngốc đúng là người ngốc, cũng không biết rút nước đi nữa.”
“..
Hoặc bàn tán, hoặc im lặng, nhưng không có ai xuống cứu người. Bởi vì là cô Hai chỉ tay năm ngón nhà họ Lạc đã
nói không rửa sạch bể bơi sẽ không được lên.
Lúc này, lại một tiếng bùm.
Không biết ai đã xuống nước.
Khi đám người vớt lên mới biết đó là cậu Út Giang là khách của nhà họ Lạc.
Cũng không biết sự cố từ đầu mà ra, có điều cậu Út tôn quý này không hề biết bơi nhưng lại cứ nhảy xuống nước.
Ngày ấy trời lạnh, nước trong bể bơi lại lạnh tới thấu xương. Sức khỏe của cậu Út Giang không tốt, thể chất yếu đã
uống rất nhiều nước.
Nước lạnh vào phổi, vì vậy cậu Út nhà họ Giang đã ốm nặng một trận, mất nửa cái mạng. Từ sau lần đó, cậu Út
Giang đã mắc chứng sợ nước.
Kiều Nam Sở từng hỏi anh, không biết bơi thì xuống nước làm gì. Anh nói: “Tôi không nhảy xuống nước thì sẽ
không có người xuống nước cứu người.” Sau này, mỗi lần cậu Út nhà họ Giang tới nhà họ Lạc làm khách thì người
ngốc kia sẽ nấp sau nhà lén nhìn anh. Nếu bị phát hiện thì cậu ấy sẽ đưa cho anh những ngôi sao mà cậu ấy đã gấp
từ rất lâu trước đó.
Người ngốc đó, cậu ấy không biết nói chuyện, nhưng sẽ cười ngây ngô với Giang Chức, sẽ lên chọn những vật quý”
của cậu ấy dưới tàng cây nơi giàn hoa. Khi Giang Chức đến, cậu ấy sẽ lập tức đi đào lên rồi đưa tất cả cho anh. Có
kẹo, có viên đá xinh đẹp, có ngôi sao nhỏ gấp bằng giấy, thậm chí còn có bánh bao được bọc kín.


Khi ấy, người ngốc đó của nhà họ Lạc nghĩ rằng bánh bao chính là thứ tốt nhất trên đời.
Gió biển không ngừng thổi qua làm cho tai của người ta đau nhói. Pháo hoa vẫn đang nổ vang, bóng sáng nhiều màu chiếu lên mặt
biển, giữa khoảng sáng xen lẫn tối đó có bóng người gầy yếu từ trong nước
nhô lên.
Cô bước ra khỏi mặt nước lấp lánh ánh sáng được pháo hoa chiếu vào với một người trên lưng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom