• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 96

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Đêm đông giá rét, bãi cát lạnh thấu xương.
Cô đặt người xuống chỗ cỏ khô ráo, để anh nằm thẳng, sau đó quỳ xuống bên cạnh anh.
“Giang Chức!”
“Giang Chức!”
Cô gọi thế nào anh cũng không tỉnh.
Cô đã tháo khẩu trang, đôi mắt đã trở nên 1đỏ rực, cô không ngừng ẩn vào ngực anh, không ngừng hồi sức tim
phổi cho anh.
“Giang Chức!”
“Anh tỉnh lại đi, Giang Chức9!”
Chu Từ Phưởng chưa bao giờ sợ như vậy. Nếu Giang Chức chết rồi, nếu Giang Chức không còn nữa…
Tay cô đang run, cả n3gười cũng run rẩy, thậm chí đến cả sức làm hô hấp nhân tạo cho anh cô cũng không có. Vừa
cúi đầu, những giọt nước mắt xen lẫn nước biển 8đã rơi xuống, chảy từ mặt cô xuống khỏe mỗi anh, vừa mặn vừa
chát.
“Giang Chức.”
Trong tiếng gió, cô nói với giọng nghẹn ngào: “Anh đừng chết…”
Sau đó
Giang Chức phun một ngụm nước vào mặt cô.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ…”
Anh có người lại, liên tục ho khan.
Thần kinh căng thẳng của Chu Từ Phưởng chợt thả lỏng, lập tức ngôi sụp xuống đất rồi thở gấp một trận. Sống lại
rồi, sống lại rồi…
“Chu Từ Phưởng.”
Một giây sau, bàn tay lạnh buốt tóm lấy cổ tay cô: “Có phải là em không?” Trong đêm tối tầm nhìn mơ hồ nên anh
chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô.


Chu Từ Phưởng quay mạnh đi chỗ khác.
“Khụ khụ khụ khụ khụ.” Cô vùng khỏi tay anh, cả người anh lại nặng nề ngã xuống đất, rất lâu sau mới chống dậy
vươn tay kéo tay áo còn đang nhỏ nước của cô.
“Em quay qua đây đi, để tôi nhìn em một chút.”
Vừa mở miệng, cổ họng chứa nước biển khiến giọng nói của anh rất khàn. Chu Từ Phưởng đứng dậy rồi quay
người, cố ý đề giọng: “Tôi chỉ là một người chạy việc vặt, nhận tiền của người ta nên giúp người thoát khỏi tai nạn
thôi.” Nói xong, cô đeo khẩu trang lên, lông mi rũ xuống đã che khuất đôi mắt đỏ rực. Sau đó cô xoay người rời đi.
Gió biển thổi tới khiến cơ thể đau đớn, tiếng gió gào thét bên tai. Anh ở phía sau không ngừng ho khan, còn Chu Từ
Phưởng thì lau đôi mắt nóng bỏng.
Lúc này liếc nhìn xung quanh, trên bãi biển vắng vẻ có một nhóm hai ba người đang đi bộ. Còn tưởng rằng sẽ có rất
nhiều phóng viên, không ngờ đã bị đuổi đi hết, thật lãng phí cái kính kiểu dáng mới của anh ta.
Buổi tối đeo kính làm gì chứ?
Làm màu chứ sao!
Minh Dương Hoa đã chọn phụ kiện làm màu cho mình, nhưng đã không còn cơ hội tạo dáng nữa. Vừa đi vừa đá
vào viên đá ở bãi biển, tiếng mời mọc của đám bạn xấu vang lên trong điện thoại.
“Minh Tiểu Hoa, đang ở đầu sao còn chưa tới đây?”
Đám bạn xấu thích dùng tên để trêu chọc anh ta. Tổ sư nhà mày! Minh Dương Hoa mắng thầm.
Cậu sảu Minh sao có thể nhịn được, vì vậy anh ta lập tức trở mặt: “Còn gọi Tiểu Hoa nữa thì ông đây sẽ đập chết
mày!”
Bạn xấu cười ha ha, sau đó nói với dáng vẻ hết sức nghiêm túc: “Được, được, được, cậu Minh, cậu mau tới đây
được không? Chỉ chờ cậu thôi đấy.”
Cũng không có chuyện gì, đám bạn xấu đó đều là cậu chủ nhà giàu rảnh rỗi không có việc gì làm, nhiều tiền ăn
chơi phung phí. Suốt ngày không làm được chuyện gì tốt, chỉ cùng anh ta đi hát karaoke, tán gái, chơi mạt chược.
Minh Dương Hoa vuốt mái tóc xoăn: “Tôi không đi nữa.”
Bạn xấu đã mất hứng: “Làm gì vậy?”
Minh Dương Hoa thản nhiên nói dối: “Nghênh Tiên Nhi của Thính Vũ Lâu mời đại gia tối nghe nhạc.” Thật ra là
người chị gái tính cách đàn ông kia của anh ta nhất định muốn anh ta tới đón người. Nếu Minh Dương Hoa không
tới thì người chị kia sẽ bảo bố cắt thẻ tín dụng của anh ta. Mà bổ anh ta lại là nô lệ của con gái, cực kỳ không có tiền
đồ.
Bạn xấu gan lớn, lại còn không biết điều mà vạch trần: “Nghênh Tiên Nhi đang ở chỗ chúng tôi này, lại bị chị cậu
bắt đi làm cu-li chứ gì?”
Minh Dương Hoa ghét nhất người khác nói anh ta sợ, lại còn nói anh ta sợ chị gái, điều này sao có thể nhịn chứ?


“Cái đồ chẳng…”
Từ”ra gì” còn chưa thốt ra, đột nhiên với anh ta bị người khác đè xuống từ phía sau.
Anh ta vẫn chưa quay đầu đã hét lên: “Là ai!”
Phía sau là một đống đen thùi lùi ướt sũng. Cái đống đó nói: “Có người rơi xuống nước, gọi xe cấp cứu đi.”
Cô đang đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt. Vào lúc này có chiếc xe bên đường lao vùn vụt, đèn của chiếc xe
trong nháy mắt chiếu vào mặt của đồng “người” kia, tạm thời coi như là người. Cho tới khi Minh Dương Hoa nhìn
thấy đôi mắt của cô.
“Mày mày mày mày… mày là con ma nữ ở Thính Vũ Lâu…” Con ma nữ có đôi mắt đỏ đã ném anh ta vào thùng rác!
Chu Từ Phưởng không kiên nhẫn, nói với giọng ra lệnh: “Mau gọi xe cấp cứu.”
Khuôn mặt nhỏ của Minh Dương Hoa đã trắng bệch, người lảo đảo sắp ngã, anh ta run rẩy nói: “Mày mày mày
mày mày…” Anh ta dùng cả sinh mệnh để hét lên tiếng thét chói tai: “A a a a a! Maaaa!”
Từ nhỏ Minh Dương Hoa đã sợ ma.
Những phụ kiện làm màu đã rơi hết, anh ta định “chạy thoát thân” thì con “ma nữ” phía sau đột ngột vọt tới trước
mặt anh ta, thật sự đúng là đột ngột!
“Ma nữ này còn biết di chuyển…
Hai mắt anh ta đảo một vòng rồi ngất đi, điện thoại trong tay rơi xuống đất, bạn xấu vẫn đang gọi “Tiểu Hoa“. Chu
Từ Phưởng nhặt điện thoại của anh ta lên rồi gọi cấp cứu. Trong danh bạ của người đàn ông này còn có một số điện
thoại mà cô biết, đó là của Tiết Bảo Di.
Chưa tới mười phút, Tiết Bảo Di đã tìm được Giang Chức ở bãi biển.
Xe cấp cứu tới rất nhanh, bởi vì cậu Út nhà họ Giang xảy ra chuyện nên buổi hôn lễ trên du thuyền cũng kết thúc
một cách qua loa.
Mười giờ, có một đám bác sĩ xếp thành hai hàng đứng ở cửa bệnh viện. Mười giờ mười lăm phút, đảm bác sĩ đó đã
cất bước vào phòng cấp cứu.
Mười giờ rưỡi, trong hành lang trống trải, tiếng ba-toong nện trên nền đất càng lúc càng gần, cạch, cạch, cạch…
Nghe mà khiến người ta rùng mình.
Phó Viện trưởng Tôn vội tiến lên: “Thưa bà chủ, sao bà lại tới đây?”
Người đến tay cầm ba-toong, trên người đang mặc áo khoác thêu có cúc, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ. Đó chính là
Hứa Cửu Như – bà cụ nhà họ Giang.
Bà cụ lạnh lùng, tuy không tức giận những vẫn có khí thế uy nghiêm: “Cháu trai tôi đã vào viện rồi, tôi có thể
không tới sao?” Bà ấy được người khác dìu đi tới cửa phòng cấp cứu, sau khi liếc mắt nhìn thoáng qua đám người
hai bên thì bà ấy hỏi “Chức Nhi nhà tôi thế nào rồi?”


Phó Viện trưởng Tôn dè dặt đáp: “Vẫn, vẫn đang cấp cứu bên trong.”
Bà ấy lại hỏi: “Ai là bác sĩ cấp cứu chính?”
“Là Bác sĩ Tiết.”
Tiết Băng Tuyết sao.
Cùng đến đây với Phó Viện trưởng tôn còn có Tần Thể Du – Viện trưởng Tần vừa lên chức, là người đứng thứ 5
trong bệnh viện.
Anh ta đứng bên cạnh bà cụ Giang, mặc dù hơi cúi đầu nhưng lại đúng mực không kiêu ngạo, anh ta hỏi: “Thưa bà,
có cần tôi vào trong xem không?”
Từ trước đến nay bệnh khó chữa của Giang Chức đều do anh ta chữa trị, tình hình như thế nào không ai rõ bằng
anh ta. Bà cụ Giang xua tay: “Không cần, đợi Băng Tuyết ra rồi nói sau.” Tần Thế Du đồng ý, sau đó không nhiều
lời nữa.
Trong phòng cấp cứu rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của máy đo điện tâm đồ. Người trên giường bệnh vừa được cấp
cứu xong thì ngón tay đã cử động.
“Tỉnh rồi sao?” Tính nhanh thật.
Giang Chức ngày người nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, sau đó đưa tay tháo mặt nạ dưỡng khí ra.
Tiết Băng Tuyết nói: “Vẫn chưa thể thao.” Anh bỏ ngoài tai, dứt khoát tháo ra. Một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, làn
da trắng tới mức không tưởng tượng nổi. Người mệt mỏi, mái tóc lam khói cũng rũ rượi, anh vừa mở miệng đã lập
tức họ: “Khụ khụ… Chu… khụ khụ…”
Anh mở mắt chỉ để hỏi về Chu Từ Phưởng.
Tiết Băng Tuyết đeo mặt nạ dưỡng khí vào cho anh: “Tạm thời cậu đừng nói chuyện.” Khuôn mặt búp bê đanh lại,
lời nói cũng ra vẻ ông cụ non: “Cậu vừa dùng thuốc chưa bao lâu, sức khỏe vốn chưa hồi phục, cộng thêm lần này
lại uống rất nhiều nước nên tình trạng không được tốt lắm.”
Nghiêm trọng nhất là phổi.
Thân thể này của Giang Chức bệnh đã lâu ngày, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, phải cẩn thận điều dưỡng.
Thuốc chữa bệnh mới ngừng được một thời gian, trên cơ bản vẫn chưa thể hồi phục. Vậy mà hôm nay lại chịu thêm
sự giày vò như vậy, coi như đã lãng phí mọi nỗ lực trước đó.
“Nếu cậu vẫn cần cái mạng này thì mấy ngày nay hãy nằm dưỡng bệnh cho đàng hoàng đi.” Tiết Băng Tuyết
nghiêm túc nói một cách gãy gọn: “Tần Thể Du cũng tới rồi, lát nữa tôi sẽ cho cậu uống thuốc. Trước hết cậu hãy ở
phòng hồi sức đặc biệt đã.”
Không tin được Tần Thế Du, cũng không biết anh ta đứng về bên nào nên phải đề phòng.
Giang Chức há mồm, giọng nói như từng bị hun khói: “Giúp tôi.”


Tiết Băng Tuyết nghe không rõ lắm nên ghé sát vào anh: “Gì cơ?”
Anh nói: “Tôi phải xuất viện.” Tiết Băng Tuyết cảm thấy anh không muốn sống nữa: “Giang Chức, cậu đừng làm càn nữa.” Không
phải đang thương lượng. Giang Chức dứt khoát chống người ngồi dậy, rút kim tiêm ra: “Đừng để bà biết, anh đưa tôi ra ngoài, tôi sẽ
nhanh chóng quay lại.”
“Muốn đi gặp Chu Từ Phường sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom