• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 97

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Mười giờ bốn mươi, Tiết Băng Tuyết ra khỏi phòng cấp cứu.
Bà cụ Giang được người dịu đứng dậy, hỏi: “Băng Tuyết, Chức Nhi thể nào rồi3?” Tiết Băng Tuyết cởi khẩu trang
ra: “Nước biển đã gây ra bệnh viêm phổi hít, cần phải tiến hành điều trị kháng viêm, kháng vi-rút.” “Vậy c1ó nguy
hiểm đến tính mạng không?” Vẻ mặt của Tiết Băng Tuyết nghiêm trọng: “Tình trạng tim phổi của cậu ấy không tốt
lắm, cần phải quan sát 9thêm.”
Bà cụ Giang nghe vậy liền lảo đảo.
Bà Quế vội vàng nói vài câu an ủi, để bà cụ đừng quá lo lắng sốt ruột.
“Bà3 không cần quá lo lắng, cháu sẽ thông báo cho bà biết khi sức khỏe của cậu Chức ổn định trở lại.” Tiết Băng
Tuyết do dự “Còn về hung thủ…”8
Tiết Băng Tuyết khẽ nhắc, không nói về sau nữa.
Bà cụ Giang vừa nghe hai chữ hung thủ thì vẻ mặt lập tức tối sầm: “A Quế, gọi Phù Tịch đến chăm sóc cho Chức
Nhi.” Bà Quế đáp: “Vâng thưa bà chủ.” Bà cụ Giang nhìn về phía sau: “Lâm Nhi.” Giang Hiếu Lâm bước đến hỏi có
chuyện gì.
“Bà nghe người làm nói rằng hôm nay Phù Ly cũng đến tham dự lễ cưới.” Dường như bà cụ Giang có ẩn ý gì đó.
Giang Hiếu Lâm trả lời: “Đúng vậy ạ.”
Những người của nhà họ Giang được mời đến hôm nay ngoại trừ Giang Chức ra thì còn có Giang Hiếu Lâm, Giang
Phù Ly của gia đình con thứ hai và cô Năm Giang Duy Nhĩ.
Ngay cả các cấp dưới của tập đoàn nhà họ Giang cũng đều đến bệnh viện, vậy mà không thấy Giang Phù Ly đầu
cả.
Bà cụ Giang tức giận quở trách: “Chức Nhi đã bị người ta đẩy xuống biển rồi, tại sao vẫn không thấy bóng dáng của
người chị họ như nó đâu vậy?”
Giang Hiếu Lâm cầm áo com lê, nhìn kỹ thì trên mu bàn tay của anh ta có vài vết cào, vẻ mặt không thay đổi, lúc
nói chuyện thì rất điềm tĩnh: “Có thể là trong công ty có việc nên giữa buổi tiệc Phù Ly đã rời đi rồi, vừa rồi em ấy
có gọi điện thoại nói rằng một lát nữa em ấy sẽ đến.”
Rõ ràng là bà cụ rất bực tức: “Bảo nó không cần đến nữa!”.
Giang Hiếu Lâm nói biết rồi ạ.


Bà cụ Giang quay sang nhìn Giang Duy Nhĩ, nhưng ánh mắt của bà không bao giờ nhìn người bên cạnh cô: “Duy
Nhĩ, con theo mẹ đến đồn cảnh sát.”
Giang Duy Nhi vô thức gật đầu.
Sau lưng cô là Tiêu Lân Thư, anh chưa bao giờ hỏi về mối quan hệ giữa cô và nhà họ Giang, anh chỉ đi theo cô, chạy
ngược chạy xuôi cùng cô.
Đây xem như là lần đầu tiên bà cụ Giang gặp anh, thái độ của bà lạnh nhạt và xa cách, còn có khí thể cao ngạo:
“Chuyện của nhà họ Giang chúng tôi thì không dám làm phiền đến cậu Tiêu đây nữa.”
Giang Duy Nhĩ muốn giải thích giúp anh ta.
Nhưng Tiêu Lân Thư lại kéo cô lại rồi lắc đầu.
Vì thế Giang Duy Nhĩ mới không tranh cãi với mẹ, cô thấp thỏm không yên nên dặn dò anh ta: “Em sẽ gọi cho anh
sau.”
Anh ta nói: “Được.”
Mười một giờ tối, bên ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân.
Bà Quể nghe thấy liền bước đến đón, hỏi: “Có phải là cô Tịch không?”
Người nọ bỏ mũ trùm đầu ra, khuôn mặt của cô ấy có tỉ lệ hoàn hảo, dáng vẻ tự nhiên lễ độ: “Là tôi đây.” Giọng nói
dịu dàng mềm mại, nghe rất êm tại: “Cậu ẩm Chức tỉnh chưa?”
Giang Phù Tịch chỉ lớn hơn Giang Chức một tháng, thường ngày cũng ít khi gọi nhau là chị em họ.
Bà Quể trả lời: “Vẫn chưa” Bà bước đến cầm chiếc áo khoác thêu mà Giang Phù Tịch cởi ra và nói rõ những lời dặn
dò của bà chủ: “Bà chủ và cô Năm đã đến đồn cảnh sát rồi, còn cậu Lâm thì về nhà cũ, trước khi đi bà chủ có nhắn
lại rằng cậu Út không thích người lạ nên gọi cô Tịch đến chăm sóc cậu ấy.”
“Tôi biết rồi.”
Sau đó hai người cùng đi về phòng hồi sức đặc biệt.
Đúng lúc gặp Tiết Băng Tuyết ở ngoài cửa. Giang Phù Tịch bước đến chào hỏi: “Bác sĩ Tiết.”
Quan hệ giữa Tiết Băng Tuyết và Giang Phù Tịch rất bình thường, từ nhỏ cô ta đã được bà cụ Giang nuôi dạy nên
hầu như chỉ luẩn quẩn trong nhà, không tiếp xúc với người bên ngoài.
Tiết Băng Tuyết gật đầu chào lại, không có gì để nói với cô ta cả. Giọng nói của Giang Phù Tịch luôn dịu dàng nhỏ
nhẹ, cô ta hỏi: “Tôi có thể vào trong thăm cậu ấm Chức không?”
Tiết Băng Tuyết lắc đầu, anh mặc chiếc áo blouse trắng khiến cho khuôn mặt búp bê trẻ con ấy trở nên chín chắn
hơn: “Bây giờ không phải là giờ thăm bệnh, bên ngoài có phòng chờ dành cho người nhà, khi nào cậu ấm Chức qua
thời gian quan sát thì tôi sẽ thông báo cho cô.”
Giang Phù Tịch nói cảm ơn, cô ta nhìn vào trong phòng bệnh một lúc lâu mới rời đi.


Đợi sau khi cô ta đi xa thì Tiết Băng Tuyết mới đeo khẩu trang lên và bước vào phòng bệnh.
“Cảm thấy như thế nào?”
Cái đống nằm trên giường bệnh ấy khẽ động đậy: “Tôi cảm thấy không khỏe lắm.” Cái đồng ấy trở mình, vẻ mặt lo
lắng nói: “Ông Ba, đây là thuốc gì vậy? Không có bệnh thì có tiêm được không? Có để lại di chứng gì không vậy?
Sao tôi cảm thấy nửa người lạnh buốt vậy.”
Cái đống ấy chính là Lâm Vãn Vãn.
Cậu chủ của anh ta đã chuồn đi rồi, anh ta thì bị bắt lại làm thanh niên trai tráng khỏe mạnh, mạo danh thay thế thì
không có gì, nhưng lại giống y như thật, lồng ngực tê rần, có khi nào anh ta bị máy theo dõi bệnh nhân này giật chết
không? Còn cái truyền dịch này…
Bác sĩ Tiết Băng Tuyết an ủi “bệnh nhân”: “Chỉ là đường glucose thôi, không gây hại cho cơ thể.”
Bỗng nhiên A Vãn cảm thấy nửa người mình không còn lạnh nữa: “ồ, thì ra là đường glucose.”
Vậy còn máy theo dõi điện tâm đồ kia thì sao, có giật chết anh ta không?
A Vãn vẫn nơm nớp lo sợ.
Lại nói đến Giang Chức đã chuồn khỏi bệnh viện, bây giờ anh đã lên cầu vượt rồi. Anh hối thúc lần thứ tư “Lái
nhanh lên đi, khụ khụ khụ khụ khụ…”
Trong phổi như có lửa đốt, anh mặc áo khoác ngoài ngồi cuộn tròn trên băng ghế sau, càng ngày càng ho dữ dội
hơn.
Tiết Bảo Di nhìn ra gương chiếu hậu, lúc này khuôn mặt xinh đẹp ấy trắng bệch như ma vậy, vành mắt ứng đỏ và
nét mặt mệt mỏi giống như một đóa hoa tàn, không còn xinh tươi nữa, chỉ còn lại vẻ tiều tụy yếu
ot.
Thật khiến người ta đau lòng!
“Đã nhanh lắm rồi.” Tiết Bảo Di thấy anh như vậy thì không nhịn được trách móc vài câu: “Nếu cậu còn tự giày vò
bản thân nữa thì sẽ mất nửa cái mạng này đó.” Đúng vậy, làm bạn bè thân thiết bao nhiêu năm rồi mà chưa bao giờ
nhìn thấy anh không cần mạng như thế này.
Lẽ nào phụ nữ còn quan trọng hơn cả mạng sống hay sao?
Tiết Bảo Di không tài nào hiểu nổi, anh cảm thấy Giang Chức đang làm quả lên: “Cậu ẩm Chức, cậu nói xem cậu có
cần phải đến mức này không? Cậu muốn gặp cô ấy thì chẳng phải cậu gọi một cuộc điện thoại là được rồi hay sao,
nếu cô ấy không đến thì tôi giúp cậu trói cô ấy đến, cậu cần gì phải vác cái thân xác này tới nhà người ta chứ?”
Cứ nuông chiều như vậy thì sau này càng được nước lấn tới.
Giang Chức nhíu mày lại, ngón tay cũng trắng bệnh, uể oải không có sức lực nói: “Đầu tôi đang rất đau, đừng làm
ồn nữa.” Tiết Bảo Di lầm bầm: “Được, tôi không nói nữa, dù sao thì người bị phụ nữ hành hạ cũng không phải là


tôi.”
Giang Chức lại hối thúc anh ta lại nhanh lên.
Đoạn đường bốn mươi phút mà chỉ mất không đến nửa tiếng là đến nơi rồi, bảo vệ đang trực nhìn thấy xe sang nên
chỉ hỏi vài câu thì cho xe đi vào.
Tiết Bảo Di dừng xe bên lề rồi thảo dây an toàn ra: “Để tôi giúp cậu đi gọi cô ấy xuống.”
Giang Chức lại mở cửa xe ra: “Không cần, tôi tự đi.”
Anh siết chặt áo khoác ngoài và đi vào trong màn đêm.
Gió lạnh đêm đông rét thấu xương, không lâu sau đã khiến khuôn mặt tái nhợt của anh hiện lên màu đỏ ửng, thời
tiết lạnh lẽo nên buổi tối không có người đi đường qua lại, đèn đường mờ mịt chiếu lên đầu cành cây tùng, tạo
thành những chấm nhỏ li ti loang lổ.
Giang Chức còn chưa đi đến tòa mười bảy thì cánh cửa lầu một đã bất ngờ mở ra.
Chu Từ Phưởng mặc một chiếc áo bông lớn bên ngoài áo hoodie màu đen, tay cô xách một túi đồ, cô đứng ở trước
cửa ngây người nhìn Giang Chức.
Anh cũng đang nhìn cô.
Sau lưng anh có ánh trăng màu trắng nhạt sau khi mây tạn, hòa cùng ánh đèn đường, pha trộn thành một màu rất
đẹp, nhưng lại không đẹp bằng anh.
Chu Từ Phưởng nhìn anh một lúc lâu sau đó mới quay đầu đi, lắp bắp nói: “Tôi xuống đây đổ rác.”
Giang Chức không vạch trần cô, anh đứng yên tại chỗ, gió thổi tung tóc anh, vạt áo của anh, trong không gian yên
lặng chỉ có giọng nói mệt mỏi khàn đặc.
“Chu Từ Phưởng, tôi không có sức, em qua đây đi.”
Cô nói được, rồi đặt túi rác xuống, bước từng bước về phía anh sau đó dừng lại, đứng cách anh một mét.
Giang Chức bước về phía trước một bước, vươn tay ra ôm cô vào lòng mình.
Đèn đường cách đó không xa chiều từ bên trái sang tạo thành hai cái bóng đang ôm chặt lấy nhau trên mặt đất, anh
cao hơn có rất nhiều nên chỉ cần dang tay ra là có thể ôm trọn cô vào lòng mình.
Anh hơi cúi đầu xuống, cằm anh chạm vào phần tóc mềm mại trên đỉnh đầu của cô: “Có chỗ nào không khỏe
không?”
Chu Từ Phưởng đứng yên: “Không có.” Cô nói với anh: “Tôi vẫn khỏe.”
Không có chuyện gì là tốt rồi.
Giang Chức có mặt vào tóc của cô, thở phào một hơi. Chu Từ Phưởng khẽ ngẩng đầu lên: “Còn anh thì sao?”
“Chưa chết được.” Không nỡ chết, có cô rồi nên phải sống lâu một chút. Cô vẫn còn lo lắng cho anh nên ngẩng đầu


nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, cô cứ cảm thấy hình như anh gầy đi rồi: “Gió bên ngoài lớn lắm…” Cô
muốn hối thúc anh quay về bệnh viện.
Làm sao mà Giang Chức không hiểu ý của cô, anh ngắt lời, ôm chặt lấy cô không buông: “Đừng đuổi tôi đi, tôi
không dễ dàng gì mới đến được đây.”
“Giang Chức.”
Anh khom lưng, vùi đầu vào vai của cô: “Ôm thêm một chút nữa.”
Sao cô gái này bạo gan như vậy chứ, biển sâu mà cũng dám nhảy xuống.
Anh bị sặc quá nhiều nước nên không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ rằng cô liên tục gọi tên anh, hình như còn khóc nữa.
“Giang Chức.”
Chu Từ Phưởng nghiêng đầu nhìn anh, thấy viền mắt anh đỏ lên.
Cô lập tức căng thẳng: “Anh sao vậy?”
Giang Chức buông cô ra, lau bừa mắt mình rồi thuận miệng bịa ra một lý do: “Gió lớn quá nên thổi đau cả mắt.”
Cô tưởng là thật nên nhón chân lên, lấy tay che mắt của anh để chắn gió lại.
Rõ ràng là một cô gái thông minh nhưng có lúc lại ngốc nghếch như thế này.
Giang Chức nắm lấy tay của cô rồi đặt bên môi mình. Cô lập tức rút tay lại, ngượng ngùng lui về sau hai bước, hai
má ửng hồng, cô không dám nhìn anh nữa, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta làm hòa với nhau rồi sao?” Cô nhớ lúc trước
anh vẫn còn tức giận. Giang Chức đút hai tay vào túi, thấy cô ngoan ngoãn như vậy tâm trạng anh tốt lên, nhưng
lại cố nén cười: “Không.” Anh già mồm át lẽ phải: “Tôi không làm bạn với phụ nữ, nếu em không làm bạn gái của
tôi thì
chúng ta sẽ không làm hòa được.”
Chu Từ Phưởng nhíu mày lại, sự thất vọng và buồn rầu đều hiện hết lên trên mặt.
Giang Chức nở nụ cười: “Trừ khi.”
Cô lập tức ngẩng đầu lên.
Anh bắt đầu dẫn dắt từng bước: “Em dỗ tôi, nếu em dỗ tôi thì tôi sẽ làm bạn với em.”
Phải dỗ anh ấy mới được làm bạn à.
Sương Giang cũng nói phải dỗ dành anh ấy.
Nhưng phải dỗ như thế nào đây? Cô chưa bao giờ dỗ ai cả, cô nhíu mày lại một lúc lâu mới nói: “Tôi có quà tặng
cho anh.” Món quà ở trong nhà nên cô nói: “Anh ở đây đợi tôi một lát được không?”
Giang Chức nói được.


Cô liền nhanh chóng chạy về, cô chạy đến đầu cầu thang lại quay đầu lại: “Anh có muốn vào đây đợi không? Trong
đây không có gió.” Anh vừa bị ngã xuống nước không bao lâu nên chắc chắn cơ thể rất yếu, không thể chịu gió lạnh
thổi nữa.
Tất nhiên là Giang Chức cầu còn không được: “Được.”
Không vào được cửa phòng thì ít nhất cũng vào được của cầu thang nhà cô rồi.
Chu Từ Phưởng chạy lên rồi rất nhanh lại chạy xuống, món quà mà cô tặng cho Giang Chức hơi… đặc biệt.
“Đây là cái gì?”
Hai tay cô nâng lên cho Giang Chức: “Dép lê.”
Giang Chức: “…”
Cô gái nhà anh đúng là không theo lối thường. “Tại sao lại tặng cho tôi đôi dép lê vậy?” Còn là màu hồng phấn
nữa, màu hồng phấn thì cũng thôi đi nhưng trên đôi dép còn có một cái đầu thỏ rất lớn. Chu Từ Phưởng rất quý
trọng đôi dép lê này, hành động vuốt lông cho cái đầu thỏ của cô rất dịu dàng: “Tôi cũng có đôi này, màu hồng rất
đẹp, hơn nữa còn rất ấm.”
Những món đồ mà bản thân cảm thấy tốt thì cô đều muốn tặng cho Giang Chức. Giang Chức nhìn cái đầu con thỏ
đầy cảm giác thiếu nữ trên dép ấy, thậm chống cự “Đây là kiểu dáng dành cho nữ.”
“Không phải đầu, tôi đã hỏi bộ phận chăm sóc khách hàng rồi, cô ấy nói rằng size bốn mươi hai và bốn mươi ba là
mẫu dành cho nam.”
Đàn ông ai lại mang đôi dép nữ tính như thế này chứ?
Thôi đi.
Dù sao thì cũng là tấm lòng của cô gái nhà anh, làm sao mà anh không nghe theo làm theo được chứ, anh liền vui
vẻ nhận món quà: “Em đã từng mua tặng cho ai chưa?”
Đôi dép lê này rất khó mua được, phải đặt trước, cô muốn mua cho Giang Chức từ lâu rồi, phải đợi rất lâu mới giao
đến, vì vậy cô lắc đầu nói: “Không có.” Chỉ mua đôi dép lê cho một mình anh mà thôi.
Vậy thì còn được.
Giang Chức vuốt lông của cái đầu thỏ ấy, càng nhìn càng cảm thấy vừa mắt.
Bỗng nhiên…
“Meo!”
Tiếng mèo kêu vào lúc canh ba nửa đêm có hơi đáng sợ. Giang Chức quay đầu lại thì thấy trong đống đồ gia dụng
cũ ở cầu thang có một con mèo xám chui ra: “Con mèo này ở đầu ra vậy?” “Là mèo hoang.”
Con mèo xám ấy nhe nanh múa vuốt với Giang Chức vài cái, sau đó chạy đến bên chân của Chu Từ Phưởng, ngoan
ngoãn mà dụi đầu vào ống quần của cô.


Thật không khéo là con mèo này mặc một chiếc váy màu hồng, trên chiếc váy màu hồng còn có một cái đầu thỏ lớn,
cái đầu thỏ ấy lại còn y chang với cái trên đôi dép của Giang Chức, vừa nhìn đã biết là cùng một bộ từ một cửa
hàng!
“Chiếc váy của con mèo ngốc này cũng là em mua cho à?”
Đúng, con mèo ngốc. Chu Từ Phưởng thật thà gật đầu.
Sắc mặt của Giang Chức liên thay đổi: “Chẳng phải em nói em chưa bao giờ mua cho người nào khác hay sao?”
Nét hung dữ này của anh không có tính uy hiếp gì cả, giống hệt với dáng vẻ thường ngày con mèo xám bên chân
Chu Từ Phưởng bảo vệ thức ăn.
Chu Từ Phưởng không biết anh đang giận điều gì, cũng không dám hỏi, chỉ nhỏ giọng giải thích rõ: “Nó là mèo,
không phải người.”
Nhưng Giang Chức vẫn rất khó chịu, anh chỉ vào chiếc váy màu hồng trên thân con mèo ngốc ấy: “Chiếc váy của nó
bao nhiêu tiền?”
Trí nhớ của Chu Từ Phưởng rất tốt: “348 tệ.”
Giang Chức lại xách đôi dép lê của mình đưa đến trước mặt của cô: “Của tôi thì sao?”
Chu Từ Phưởng rất thành thật nói: “190 tệ.”
Giang Chức: “…”
Được lắm, anh còn không bằng một con mèo nữa.
Con mẹ nó, muốn giết con mèo ngốc này quả.
“Meo.”
Mới vừa rồi con mèo còn hung dữ, bây giờ lại run lẩy bẩy mà núi phía sau Chu Từ Phưởng.
Gái thẳng như thép Chu Từ Phưởng không hiểu được trái tim thiếu niên ghen tị của Giang Chức: “Bây giờ chúng ta
làm hòa chưa?” Giang Chức dựa vào tường như không có xương, cộng thêm sắc mặt ốm yếu ấy thì đầy khí chất cao
quý, nhưng lại như đang giận dỗi, giọng điệu không dễ nói chuyện: “Không.” Anh rũ mắt, buồn bã mà nhìn con mèo ngốc ấy: “Tôi không dễ dỗ dành như vậy.”
À thì ra vẫn chưa dỗ được.
Chu Từ Phưởng lập tức hỏi: “Vậy anh còn muốn gì nữa không?” Cô đều tặng cho anh hết!
Giang Chức quay đầu đi ho khan, ho đến nỗi hai mắt mờ nước, da hơi ửng đỏ: “Khụ khụ… muốn em đưa tôi về.”
“Được.”
Chu Từ Phưởng liền vào gara để lấy xe.


Giang Chức nhìn thấy chiếc xe đó, xách đôi dép lê đứng ngẩn ra mấy giây: “Đây là xe gì vậy?”
“Xe điện ba bánh.”
Xe việt dã và xe ô tô con của cô đều được đưa đi bảo hành rồi, cũng khá đắt nên không dám lái trước mặt của Giang
Chức. Trong gara chỉ còn xe mô tô, xe điện với xe đạp mà thôi, chiếc này có mái che mưa, Giang Chức sẽ không bị
gió thổi được nên cô lái chiếc xe điện ba bánh bình thường dùng để bày sạp hàng.
Giang Chức đứng nơi đầu gió, mái tóc màu xanh lam bị gió thổi rồi tung, vẻ mặt thì… một lời khó nói hết: “Tôi ngồi
ở đâu đây?”
Chu Từ Phưởng mở mái che mưa ở phía sau ra: “Anh ngồi phía sau đi, tôi đã trải tấm chăn lên rồi, ẩm lắm.” Giang
Chức bị tấm chăn kiểu dáng đầu thỏ màu hồng phấn ấy thu hút ánh nhìn: “…”
Anh lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên ngồi một chiếc xe có phong cách như thế này.
Trên đường về, Tiết Bảo Di vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại với chú anh ta.
Tiết Băng Tuyết ở đầu dây bên kia hối thúc.
“Đến rồi, đến rồi.”
“Khi nào đến bệnh viện thì chủ ra đón đi.”
Tiết Băng Tuyết bảo anh ta lái xe vào trong bãi đậu xe của bệnh viện.
Tiết Bảo Di liền nói: “Ô, Giang Chức không ngồi xe của cháu.”
Vậy ngồi xe của ai?
Tiết Bảo Di lái chiếc xe đua với tốc độ rùa bò, đi theo sát chiếc xe ba bánh phía trước: “Xe của Chu Từ Phưởng đó.”
“Là chiếc xe điện ba bánh, Giang Chức ngồi ở chỗ để hàng màu vàng phía sau.” “Còn đội một chiếc mũ bảo hiểm
màu vàng dùng để giao hàng.”
Quả thực không phải là anh em tốt không có lương tâm muốn cười nhạo anh, mà là không tài nào nhịn được:
“Nhìn dáng vẻ cậu ấy quần chắn ngồi ở phía sau, con mẹ nó cháu muốn quyên góp tiền cho cậu ấy.”
“Tay cậu ấy còn ôm lấy một đôi dép lê màu hồng dành cho nữ nữa.” “Nữ tính đến nỗi khiến cháu rùng mình.”
“Cậu ấy sợ người phụ nữ của cậu ấy giận dỗi, còn liên tục trùng cháu nữa chứ, ông đây nén cười sắp nén đến bệnh
luôn rồi đây nè!” “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
“Giang Chức nhìn ngu chết đi được!”
Năm mươi phút sau, Chu Từ Phưởng đã chở Giang Chức “ngu chết đi được” về đến bệnh viện. Cô dừng xe ở chỗ
khuất sau đó xuống xe mở mái che ở phía sau ra: “Giang Chức, đến rồi.”
“Um.”
Giang Chức không động đậy, đợi cô đến dìu anh.


Chu Từ Phưởng đưa tay ra.
Anh liền ngoan ngoãn vịn vào cô, vừa ho vừa thở dốc mà xuống xe.
Chu Từ Phưởng thấy anh bị bệnh khó chịu nên cô cẩn thận dìu anh, sợ rằng mình không khống chế được sức mạnh
sẽ khiến anh bị thương: “Có cần tôi đưa anh lên đó không?”
“Không cần đâu.” Anh không muốn người nhà họ Giang nhìn thấy cô. Chu Từ Phưởng ừ một tiếng rồi nói: “Vậy
tôi đi đây.”
Nhưng Giang Chức vẫn không buông tay ra, tay anh đặt lên vai của cô, anh không dồn hết trọng lượng cơ thể của
mình lên người cô nhưng lại nghiêng cả người về phía cô.
“Chu Từ Phưởng.”
“Hům?”
Anh sờ chiếc mũ bảo hiểm giao hàng màu vàng trên đầu cô, vén sợi tóc vương trên mặt cô ra phía sau tai: “Ngày
mai em đến bệnh viện thăm tôi đi.”
Chu Từ Phưởng đồng ý: “Được.” Yên lặng một lúc, bỗng nhiên giọng điệu của cô trở nên nghiêm túc, ánh mắt chân
thành nhìn chăm chú vào anh: “Giang Chức, tôi muốn anh khỏe mạnh, không bị bệnh tật gì cả.”
Anh khom lưng thắt chặt chiếc mũ bảo hiểm cho cô: “Được, tôi hứa với em.”
Sau khi nhắn nhủ xong, Chu Từ Phưởng đang định nói lời tạm biệt thì bỗng Giang Chức hỏi: “Em đã lấy bằng lái
chưa?”
“Lấy rồi.”
“Kỹ năng lái xe của em như thế nào?”
Chu Từ Phưởng rất thành thật: “Rất tốt.”
Giang Chức liếc ra phía sau một cái rồi nói: “Tiết Bảo Di, đưa xe của cậu cho cô ấy lái.”
Tiết Bảo Di bước ra từ chiếc xe đua màu mè: “Vậy tôi lại cái gì?” Giang Chức chỉ vào chiếc xe điện ba bánh của Chu
Từ Phưởng: “Lái chiếc này.”
Tiết Bảo Di giãy nảy lên: “Tôi có thể từ chối không?”
Giang Chức cởi chiếc mũ bảo hiểm màu vàng “ngu chết đi được” trên đầu mình xuống rồi ném cho anh ta: “Không
thể.”
Tiết Báo Di: “…”
Cuối cùng thì chiếc xe đua yêu dấu của Tiết Bảo Di đã được trao cho bé cưng của Giang Chức.
Người đã đi xa rồi mà Giang Chức vẫn còn đứng nơi đầu gió, tắm ánh trăng mà nhìn theo cô gái của anh.


Tiết Bảo Di hối thúc: “Được rồi, đến cái bóng cũng không còn nữa rồi, mau vào trong đi.”


“Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Giang Chức không thể nào nhịn nổi nữa, cơ thể của anh lão đào, anh ngồi xổm xuống đất, ho ra một ngụm máu. Tiết Bảo Di nhìn thấy
vùng máu dưới đất, liền hoàng loạn.
“Chú Ba!”
“Chú Ba chủ mau đến đây!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom