-
Chương 1 - 2
Chương 1
Ngày đại hôn của Hoài Vũ vương diễn ra vô cùng nào nhiệt. Khách khứa nườm nượp đến chúc mừng như muốn đạp hỏng cổng lớn vương phủ, tiếng huyên náo, chúc tụng kéo dài từ sáng đến tối. Theo tục lệ, trong ngày đặc biệt này thì màn “quấy quả tân lang[1]” nhất định phải có. Nhiều vương tôn quý tộc hào hứng mang tới rất nhiều chanh vàng để ném. Nhưng nghĩ lại thì Hoài Vũ vương là ai kia chứ? Ai cũng có lòng nhưng không phải ai cũng có gan.
[1] “Quấy quả tân lang” là phong tục truyền thống diễn ra trong ngày đại hôn ở Vĩnh Yên quốc, trong đó quan khách đến chúc mừng sẽ ném chanh vàng (lễ cưới của vương tôn quý tộc) hoặc chanh thường (lễ cưới của dân chúng) chín vàng về phía tân lang trước khi tân lang bước vào tân phòng.
Khi trái chanh vàng lộng lẫy đầu tiên được phóng ra, Hoài Vũ vương nhanh chóng bắt được rồi chuyền qua phía cận vệ Kim Khánh, lại không quên hướng về đám quan khách đang nín thở quan sát nụ cười như ngầm cho phép. Trong khoảnh khắc đó, khi tiếng reo hò vỡ òa, hàng loạt chanh vàng vàng óng vun vút lao tới, người ta chỉ thấy bóng áo xanh nhạt của Kim Khánh bay lên, cả trăm trái chanh bị chém làm đôi rơi lăn lóc dưới đất, còn tân lang thì không mảy may thấy bóng dáng, chỉ còn vọng lại tiếng cười lớn.
Tân phòng cách đại sảnh không xa lắm, nhưng dường như tân lang cũng không quá vội vàng, từng bước chân chậm rãi men theo hành lang uốn khúc. Không phải chàng không nóng lòng muốn gặp tân nương của mình, chỉ là trong lòng Hoài Vũ vương mới hiểu được hóa ra bản thân chàng cũng có lúc hồi hộp đến mức này. Chàng ngước mắt nhìn vầng trăng cuối tháng mỏng manh cong cong như miệng cười, trong lòng vô cùng rung động.
Rốt cuộc ta cũng đợi được ngày rước nàng vào cửa.
Chàng đẩy cửa bước vào. Nến uyên ương cháy đỏ trên bàn tiệc giữa phòng, ánh sáng lay động vì cơn gió đêm vừa ùa vào, từng mạt đỏ cam nhảy nhót trên sàn nhà, trên tường phòng, trên thảm đỏ, trên giường cưới, vương trên người tân nương của chàng. Còn nàng – nữ nhân độc chiếm suy nghĩ của chàng suốt thời gian qua – đang an tĩnh tựa đầu bên vách giường mà ngủ thiếp đi. Chàng nhẹ nhàng và cẩn trọng nhấc khăn hỷ của nàng lên, dịu dàng gọi: “Anh nhi, dậy nào!”
Nàng mở đôi mắt mông lung nhìn chàng. Dưới ánh sáng mờ ảo, chàng có thể thấy rõ làn da trắng mịn, đôi mắt trong bóng nến long lanh như có sóng nước của nữ nhân chàng yêu. Nụ cười hạnh phúc nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Quân. Chàng vươn tay vuốt ve gò má tân nương, chậm rãi cúi đầu, miệng kề sát sườn mặt nàng, nhỏ giọng thì thầm: “Anh nhi!”
Rồi chàng nâng mi, nhìn thẳng vào cặp mắt còn đang ngơ ngác kia, hơi thở nóng ấm phả trên mũi nàng, đôi môi sát lại.
Tức khắc, nàng giật mình, theo phản xạ đẩy chàng ra rồi nhảy dựng lên: “Làm gì vậy?”
Mạc Quân bật cười thành tiếng. Thiên Anh của chàng khi vừa ngủ dậy chưa hoàn toàn tỉnh táo thì tinh thần cảnh giác cực kỳ thấp, khiến người ta có cảm giác thật dễ thương, rất muốn bắt nạt.
“Động phòng.” Chàng nháy mắt, dõng dạc trả lời.
“Không được!” Nàng vừa bỏ mũ phượng qua một ben vừa quả quyết. “Chúng ta đã thỏa thuận chỉ cưới giả thôi mà, ngài nhớ chứ?”
“Nếu ta muốn biến giả thành thật thì thế nào?”
Nàng cau mày nhìn chàng. “Ý ngài là tôi bị lừa phải không?”
“Không phải lừa...” Chàng sà đến bên nàng, “... chỉ là chưa cho nàng biết hết mà thôi.”
“Một nửa sự thật không phải là sự thật đâu, vương gia!”
Chàng nhón một nắm xôi nếp nho nhỏ, cắn một miếng rồi nhanh chóng nhét phần còn lại vào miệng nàng.
“Nhưng một nửa miếng xôi nếp vẫn là xôi nếp mà, ái thê!” Chàng ôm lấy eo nương tử vừa qua cửa, kéo nàng vào lòng, khoái chí nhìn nàng vừa ra sức nhai vừa quắc mắt với mình. “Sự thật là... ta yêu nàng.” Chàng dịu dàng thổ lộ.
Miếng xôi vừa nuốt xuống suýt mắc lại cổ họng. Nàng ho lên, nghiêm giọng cảnh cáo: “Đừng đùa khi ăn uống.”
“Nàng không tin ta sao?” Chàng bày ra vẻ tội nghiệp.
Nàng muốn gỡ đôi tay đang quấn quanh eo mình của nam nhân đáng ghét trước mặt nhưng không được. “Chúng ta chỉ mới vừa quen nhau đươc mười lăm ngày.”
“Thì có sao? Chúng ta vừa gặp đã yêu.” Chàng vùi đầu vào bên cổ nàng, tiếp tục trêu đùa.
“Đừng đùa nữa! Ngài chỉ thành thân với tôi vì muốn làm vừa lòng mẹ và em cùng đám thân bằng cố hữu gì đó của ngài mà thôi. Còn tôi thành thân với ngài vì… vì ngài nói tháng sau sẽ tuyển tú, tất cả nữ nhân thích hợp đều phải tham dự, mà tôi thì không muốn dính vào ba cái trò đó. Đó là lý do chúng ta thành thân, Mạc Quân!” Nàng gấp gáp nói liền một hơi.
Chàng ôm lấy khuôn mặt nàng, hướng ánh mắt nàng về phía mình, kiên định lắc đầu. “Ta yêu nàng. Đó là lý do quan trọng nhất.” Trong lúc nàng còn đang sững sờ, chàng liền cúi đầu hôn nàng, bàn tay đặt trên eo siết chặt lại, ngăn cản mọi vùng vẫy hòng thoát thân của nàng. Nàng bướng bỉnh chống cự, cơn giận bùng lên như hai ngọn lửa trong đôi mắt mở lớn của nàng, miệng nàng mím chặt bất chấp lời mời gọi mê hoặc từ môi chàng. Mạc Quân lùi lại một chút, cười cười nhìn nàng, sau đó lại tiến tới. Lần này, chàng tấn công theo hướng khác, đầu tiên là chậm rãi những nụ hôn nhỏ vụn lên má nàng, mắt, mũi, thái dương với vài lọn tóc vương xuống, sau đó nấn ná ở tai, sau tai, rồi kéo một đường dài trở lại môi nàng.
Thiên Anh hoàn toàn bại trận. Mạc Quân nhanh chóng nhận ra sự quy thuận của nàng, trong chớp mắt liền cuốn lấy môi nàng, kéo nàng vào cơn sóng tính mãnh liệt nhất, quyến luyến nhất và đam mê nhất. Nếu một nụ hôn có thể nói lên được tất cả những cảm xúc của chàng, vậy thì hãy gửi hết vào đó tình yêu điên cuồng, nỗi nhớ khắc khoải và cả cơn giận âm ỉ trong lòng chàng bấy lâu đi!
Chàng đặt nàng xuống giường, dời môi nàng, chống hai tay bên cạnh nàng. Khuôn mặt hai người gần đến nỗi hơi thở dồn dập của nàng phả lên cằm chàng từng luồng nóng rẫy.
“Anh nhi, ta yêu nàng! Ta thật sự yêu nàng!” Chàng thì thầm như tuyên thệ.
Cặp mắt sáng trong của nàng từ mơ màng chuyển dần sang bối rối. “Mạc Quân, ngài… sao ngài lại yêu tôi?”
Cơ mặt chàng cứng ngắc. Lại là câu hỏi chết tiệt này! Hai lần, cùng một người nói, cùng một người nghe, lại cùng một tình huống. Quá khứ như một vở kịch chầm chậm tái diễn trước mắt chàng. Trong vở kịch ấy, Thiên Anh của chàng – với dung mạo của Dao Thiển – tựa lưng vào bức tường gạch đỏ của kỳ đài, ngước cặp mắt vạn phần bối rối nhìn chàng, lắp bắp cũng chính câu hỏi ấy.
Năm ngày sau, trên Huyền Không Sơn Thượng, nàng nói mình chỉ là một linh hồn của thời không khác mượn thân thể Dao Thiển lưu trú, khăng khăng rằng người chàng yêu không phải nàng mà là Dao Thiển, rằng nàng sẽ trả lại Dao Thiển cho chàng. Ngay sau đó, nàng chạy đến phiến đá lớn bên vách núi hét vọng lên trời: “Tô Hoàng, tớ muốn về nhà!”
Mạc Quân dù khinh công trác tuyệt nhưng lúc chàng bay vút tới đó cũng không thể nào chen được vào giữa trận sấm sét đang giội xuống phía nàng. Sau đó, nàng biến mất, chính xác là linh hồn nàng biết mất. Khi chàng đỡ người con giá ngồi gục bên phiến đá dậy, nàng mở mắt nhìn chàng, ánh nhìn sửng sốt pha lẫn thẹn thùng. Ngay lúc ấy, chàng biết đó không phải là nàng. Ngay lúc ấy, mọi hồ nghi nếu còn giăng mắc trong lòng chàng thì đều tan biến không còn dấu vết. Nữ nhân trong vòng tay chàng lúc này đây mới chính là Dao Thiển thực sự. Còn người chàng yêu – người con gái tên Thiên Anh, người con gái đã đánh cắp linh hồn và trái tim chàng, người con gái chàng còn chưa kịp biết hình dáng và dung nhan thật sự - đã biến mất.
Một bằng hữu của chàng từng nói: “Nếu muốn hủy hoại một ai đó, hãy khiến họ yêu ngươi rồi sau đó rời bỏ họ.” Có lẽ là thế đi. Chàng quả thực đã bị hủy hoại ngay từ giây phút ấy và cả bây giờ, khi nàng trở lại với ký ức trống không về chàng. Nàng là người đầu tiên khiến chàng nếm trải cảm giác vừa yêu vừa giận, thật muốn trừng phạt nàng nhưng lại không nỡ xuống tay.
Chàng nghiến răng, quai hàm bạnh ra, rất lâu sau mới lên tiếng: “Tại sao lại không, Anh nhi?” Cất giọng khàn khàn, chàng cũng hỏi ngược lại một câu y hệt ngày hôm ấy, có điều, thay vì “Thiển nhi”, chàng gọi “Anh nhi”.
“Chúng ta…” Nàng lắp bắp.
Chàng có cảm giác toàn thân mình căng cứng như phải gắng gượng gồng lên để chịu đựng lời tiếp theo của nàng: “Chúng ta không thể…”, nhưng không, nàng chỉ bối rối phân bua: “Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà…”
“Với nàng, thời gian quen biết quan trọng đến thế sao?”
Nàng luống cuống. “Không hẳn thế… chỉ là… chỉ là…”
“Ta hiểu rồi!” Chàng ngồi dậy rồi kéo nàng dậy theo. Chàng và nàng còn nhiều thời gian, chàng không muốn ép buộc nàng, khiến nàng chuyển sang căm ghét và xa lánh mình. Ngoại trừ điều đó ra, điều gì chàng cũng có thể chịu đựng được. Đến gần một năm trời tìm kiếm nàng trong vô vọng chàng còn có thể vượt qua được, huống chi là những ngày chờ đợi nàng cam tâm tình nguyện yêu chàng. Tạm thời hãy cứ để chàng yêu nàng trước đã.
Hai tay chàng ôm lấy vai nàng, mắt chàng nhìn sâu vào mắt nàng, giọng chàng dịu dàng nhưng kiên quyết: “Chúng ta sẽ bồi đắp tình cảm dần dần. Ta hứa sẽ không ép buộc nàng cho đến khi nàng thực sự yêu ta. Anh nhi, ta không phải chính nhân quân tử, ta cũng không cho rằng nàng ngây thơ đến mức tin rằng một người mưu lược quyền biến như ta lại là chính nhân quân tử. Nhưng nàng có lời hứa của ta, hiểu không?”
Nàng gật đầu.
“Ta còn có một điều kiện.” Giọng chàng bỗng trở nên giảo hoạt.
“Điều kiện gì?”
“Ngoài chuyện đó ra, chuyện gì nàng cũng không được cản ta.” Nói xong, chàng cười lớn, còn nàng thì tức giận phản bác.
“Đừng mơ!”
“Chuyện khác thì cũng chỉ có ôm, hôn và thổ lộ tâm tình nhung nhớ thôi. Nếu nàng không để ta bồi đắp tình cảm thì làm thế nào biến giả thành thật được?”
“Ai cần biến giả thành thật với ngài chứ!”
“Ta cần.” Chàng bỗng chốc chuyển sang dáng vẻ nghiêm túc rồi thong thả đứng dậy. Dáng người cao lớn của chàng hoàn toàn che khuất nàng, khiến nàng chìm sâu vào trong bóng tối. Ánh nến chiếu sáng một bên sườn mặt chàng tạo nên những mảng sáng tối đẹp đẽ đến ngây người.
Nàng nhận ra dường như có điều gì đó, rất nhiều rất nhiều về chàng mà nàng không hiểu được. Thái độ của chàng, vẻ mặt của chàng thay đổi quá nhanh, tính khí thất thường lẽ ra phải khiến nàng lo sợ vì không thể kiểm soát được mới phải, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy an toàn. An toàn? Hoặc là nàng nên nghĩ lại đi thôi, vì chàng đang tao nhã làm một loạt động tác cởi bỏ từ thắt lưng đến ngoại bào và cả dải lụa buộc tóc khiến mái tóc dài thoát khỏi trói buộc bỗng xõa tung ra.
Nàng hốt hoảng: “Ngài đang làm gì vậy?” Biểu diễn thoát y chắc?
“Đương nhiên là ta muốn trừng phạt nàng.”
Nàng ho khan. Đây là loại trừng phạt gì vậy?
“Tùy ngài!” Thiên Anh bất lực nói.
“Được!” Chàng ào đến như một cơn gió. Trong khoảnh khắc, nàng như nhìn thấy lồng ngực trần của chàng thấp thoáng sau cổ áo hơi mở ra, hương thơm nam tính dội về phía nàng. Nàng đỏ mặt. Hai người ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, tại sao đến giờ nàng mới chú ý tới điều này? Nhưng nàng không có cơ hội tìm ra đáp án, vì ngay sau đó, nàng đã thấy mình bị kéo tới đứng giữa phòng, toàn thân cứng ngắc, hiển nhiên là đã bị điểm huyệt.
“Nàng nói tùy ta.” Chàng cười gian xảo.
“Ngài muốn gì?” Nàng cau mày nhìn chàng.
“Trừng phạt nàng bằng cách bắt nàng bồi dưỡng tình cảm với ta.” Mạc Quân cong môi cười, thuận tay tháo thắt lưng của nàng, lại cởi tới ngoại bào, bàn tay theo sợi dây buộc luồn vào bên trong lớp áo, chậm chạp lướt qua vùng bụng nàng, ngực nàng, ngược lên đầu vai, vươn ra khỏi cổ áo rồi thẳng tay gạt khỏi vai nàng. Hỷ phục rực rỡ rơi xuống chân, trung y mỏng manh không giấu được hết những đường cong mê hoặc trên cơ thể nàng. Qua lớp lụa mỏng, cái yếm đồng màu ẩn hiện như mời gọi.
“Ngài… Ngài đã nói sẽ không ép tôi.” Nàng cao giọng kháng nghị.
“Ừ.” Mạc Quân cười quyến rũ. “Đây là chuyện khác, không phải chuyện đó.”
“Đồ hồ ly này!” Nàng mắng lớn khi thấy chàng thuần thục cởi bỏ trung y của mình. Lớp váy áo thứ hai rơi xuống, trên người nàng chỉ còn lại yếm thắm cùng khố y. Thiên Anh không động đậy được, chỉ có thể đứng chết trân dưới ánh mắt quá sức cháy bỏng của Mạc Quân. Nàng cảm thấy mặt mũi mình nóng ran, xấu hổ đến cực độ, bèn gắt gỏng với chàng: “Nhìn đủ chưa?”
“Chưa đủ. Không bao giờ là đủ cả.” Chàng đáp lại gần như ngay tức khắc, ánh mắt như si như say.
“Ngài…” Nàng chưa kịp nói hết câu, eo đã bị ôm lấy, hơi thở nóng rực của chàng phả vào hõm vai khiến toàn thân nàng nhẹ bẫng. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng thấy mình được giải huyệt, đang nằm trên giường, ngay trong lòng chàng, gương mặt kề sát vào lồng ngực vạm vỡ của chàng, mơ hồ nghe được nhịp tim chàng đang đập… dường như rất vội vã. Một tay chàng ôm lấy eo nàng trong khi hai bàn tay nàng, một đang chạm vai chàng, một lại bám trên hông chàng. Tư thế mờ ám khiến nàng xấu hổ không chịu nổi, hơn nữa quần áo mỏng manh không ngăn được luồng nhiệt đang càng lúc càng dâng cao trong cơ thể nàng. Nàng loay hoay tìm cách thoát ra, bỗng nhiên bàn tay đang đặt trên eo nàng siết lại, cơ thể bị kéo về phía trước, dán lấy thân người đối diện. Một giọng trầm khàn vang lên. “Anh nhi, nam nhân ôm nữ nhân mình yêu trong lòng, không cần xuân dược cũng khó nén nổi dục vọng trong lòng.”
Nàng lập tức cứng ngắc, còn mơ hồ cảm giác được người đang tựa cằm lên đỉnh đầu mình bật cười khe khẽ. Nàng máy móc đáp lại: “Buông… Buông tôi ra! Tôi không thích loại tình huống này.”
Vô ích! Loại tình huống này Mạc Quân chính là cầu còn không được. Tay chàng dùng thêm sức khiến nàng càng dán chặt hơn vào người mình. Giọng chàng thiểu não: “Ta càng lúc càng tin chính nhân quân tử quả thật khổ vô vàn.”
Đáp lại chàng chỉ là tiếng “hừ” giận dữ. Chàng cười nhẹ, đưa tay xoa lưng nàng. Mạc Quân ôm lấy người chàng vẫn ngày nhớ đêm mong, vừa sung sướng vừa đau khổ, sau một hồi thở dài liền nhẹ nhàng tuyên bố: “Bồi đắp tình cảm. Khảo nghiệm bản thân. Ngủ!”
Tiếp đó, tất cả lại chìm vào yên tĩnh.
Mạc Quân vốn thính ngủ, lần này nằm bên nhuyễn ngọc ôn hương cũng ngủ không sâu nên khi mỹ nhân trong ngực hô hấp thay đổi, chàng liền tỉnh giấc. Hơi hé mắt, chàng liền thấy khuôn mặt mệt mỏi cùng cặp mắt gấu trúc của Thiên Anh. Sáng sớm, khi vừa tỉnh dậy, nàng có phần mơ màng, đuôi mắt toát lên vẻ ủ rũ, so với lúc bình thường bày ra khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt càng cuốn hút gấp vạn lần. Ánh mắt mê hồn dời khỏi một điểm nào đó sau lưng chàng, liếc đến cánh tay tê rần chàng dâng lên làm gối cho mình lúc đêm qua, đầu mày liền chau lại. Chàng thấy nàng hơi điều chỉnh tư thế nằm nhưng lại không dám cử động mạnh. Hẳn là lời cảnh báo của chàng đêm qua đã khiến nàng e sợ, cộng thêm trang phục lúc này còn lộn xộn hơn trước, tư thế hai người so với lúc tối qua chỉ có mờ ám hơn chứ không kém. Nhìn con mèo nhỏ luống cuống trong lòng, Mạc Quân thực sự muốn cười lớn một trận. Suốt cả đêm dài, hai người dán sát vào nhau, đầu nàng gối lên tay chàng, chân bị chàng quấn lấy, eo bị ôm siết, một tay nàng buộc phải đặt lên hông chàng, bàn tay tự do còn lại từ chối động chạm vào lồng ngực chàng nhưng lại ra sức che chắn trước ngực mình, vô thức cuộn thành nắm đấm nhỏ. Mạc Quân trong lòng như nở hoa. Sức chịu đựng của vương phi của chàng quả thật khiến người ta kinh ngạc.
“Ngài tỉnh rồi?”
Mạc Quân không vội mở mắt, môi vẽ nên một nụ cười, lười biếng đáp “ừ” một tiếng rồi giả bộ làm động tác co duỗi cơ thể, cố tình lại ghì sát nàng vào lòng hơn nữa, đến nỗi nắm đấm nhỏ chắn ngang ngực hai người cũng chẳng còn tác dụng. Nàng liền vô thức giãy giụa.
Mạc Quân miễn cưỡng mở mắt, cất giọng ngái ngủ: “Anh nhi, tân hôn mỏi mệt, không cần dậy sớm”, đoạn chàng vùi mặt vào cổ nàng, cười vô cùng xảo trá.
“Ngài…” Nàng kêu lên: “Suốt đêm một tư thế, ngài không thấy mỏi hay sao?”
Một phen đất trời đảo lộn, Mạc Quân trở mình nằm đè lên người nàng, hai khuỷu tay chống hai bên vai nàng, cúi đầu nhìn xuống như thác nước, quấn quýt với những lọn tóc nàng đang xõa tung trên gối; cặp mắt nóng rực chiếu thẳng vào mắt nàng; đôi môi hé mở buông lời trêu ghẹo xấu xa: “Nếu mỏi thì đổi sang tư thế này nhé?”
“Đừng lộn xộn.” Nàng nói.
Mạc Quân chăm chú nhìn nàng, nhìn đến mức nàng thẹn đỏ cả mặt, sau đó khóe môi từ từ cong lên: “Anh nhi, tân hôn vui vẻ!”
Nàng trợn mắt nhìn nụ cười ranh mãnh của chàng, thấy khuôn mặt chàng càng lúc càng gần lại. Đôi môi mềm mại của chàng chầm chậm hôn lên trán, lên mắt, đầu mũi, hai bên má, rồi phủ kín môi nàng. Hôn đến choáng váng đầu óc, Mạc Quân mới buông tha cho nàng. Thiên Anh vội đẩy chàng ra, muốn xuống giường lại thấy chàng nằm nghiêng người, bày ra thế tường thành khó vượt. Nàng ngồi dậy, quấn chăn đến tận cằm, trợn mắt. “Mạc Quân, để tôi xuống!”
“Ừ.” Chàng nhàn nhã nhìn nàng.
“Vậy ngài tránh ra đi!”
“Mau gọi ta là phu quân, ái thê!”
“Mạc Quân!”
“Gọi phu quân!”
“Vương gia!”
“Gọi phu quân!”
“Hoài Vũ vương!”
“Ái thê…”
“Đừng làm xấu mặt thiên triều nữa, vương gia!” Nàng bất chấp, giơ chân đạp nam tử cợt nhả trước mặt một cái. Chẳng ngờ Mạc Quân liền vươn tay, chính xác nắm lấy cổ chân nàng. “Ái thế…” Vừa nói chàng vừa cọ cọ ngón tay lên làn da nàng, rất chậm rãi mà men ngược lên trên.
Nàng mau miệng phục tùng. “Phu quân, tránh ra đi!”
Im lặng. Bàn tay nọ vẫn tiếp tục trêu chọc. Thiên Anh phát hoảng. “Phu quân, cho thiếp xuống!”
Bàn tay dừng lại, chàng nhếch môi.
“Thôi!” Giọng chàng lười biếng cất lên, Thiên Anh cảm thấy như trút được gánh nặng, đang thở hắt ra một hơi dài liền nghe thấy câu tiếp của chàng. “Ta không thích nàng gọi phu quân nữa rồi.” Chàng cong môi, ranh mãnh nhìn nàng. “Gọi Quân đi!”
“Ngài!!! Tiểu Quân, ngài chết đi!”
“Ha ha ha!” Mạc Quân cười lớn, tay kéo mạnh chân nàng khiến cả người nàng trượt xuống, diễn lại tư thế người trên kẻ dưới lúc nãy. Chàng ghé sát miệng vào tai nàng, thì thầm: “Ai nói là nhỏ hả? Nàng có muốn tự mình kiểm nghiệm không?”
Thiên Anh lẽ nào lại không hiểu ý chàng. Tên hồ ly này từ đầu tới cuối đều ra sức muốn quyến rũ nàng, dụ dỗ nàng đây mà. Nàng bèn “hừ” một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
Mạc Quân nhìn nàng, những ngón tay xoa nhẹ đầu vai nàng, vuốt má môi nàng, miệng nở nụ cười rất đỗi phong tình cũng vô cùng gian giảo. Chàng biết thái độ này của nàng tiết lộ tâm tình gì. Khi vừa mới ngủ dậy, càng dễ bị bắt nạt bao nhiêu lại càng dễ cáu gắt bấy nhiêu. Và khi cơn tức giận chực chờ bùng nổ, nàng sẽ rất có tâm mà đưa ra dấu hiệu cảnh báo cho kẻ sắp phải hứng chịu cơn thịnh nộ kia. Ví như lúc này, chàng có thể nhìn thấy cơn sóng ngầm đang chực chờ trong đôi mắt nàng. Thế nên ngay lập tức, chàng tự giác nằm lăn vào phía trong, đẩy nàng ra phía ngoài giường. Thiên Anh rốt cuộc cũng thoát khỏi bàn tay lang sói, quấn lại chăn, đứng dậy gọi người hầu vào.
Mạc Quân nằm trên giường, hai mắt khép hờ, ánh mắt nghiền ngẫm từng hành động của nàng. Dưới ánh nhìn quá mức chuyên chú đó, không chỉ Thiên Anh mà cả hai nha hoàn đang giúp nàng chuẩn bị cũng cảm thấy thiếu tự nhiên. Cau mày, nàng quay lưng về phía chàng, nhưng sau đó lại lập tức hối hận vì cái nhìn vừa rồi dường như còn bỏng rát hơn cả lúc trước. Nàng bèn quay lại than thở: “Ngài đừng nhìn nữa.”
Mạc Quân nhướng mày. Chỉ cần thái độ này của chàng thôi, nàng hẳn biết rõ ý chàng là gì rồi chứ?
Nàng nhìn sắc mặt người mà đổi giọng: “Phu quân, đừng nhìn nữa mà.”
Mạc Quân liền nở nụ cười hài lòng đủ để đánh cắp trái tim của cả tá nữ nhân, sau đó từ từ khép rèm mi lại.
“Hai người chuyển đồ ra sau tấm bình phong cho tôi.”
Nghe giọng nàng vang lên, chàng không nén nổi nụ cười. Quả là Thiên Anh, chỉ có nàng mới như thế. Nàng không tin chàng sẽ thôi ngắm nhìn mình nên đành lánh đi. Và nàng đã đúng. Chàng thật muốn cười lớn. Vương phi bé nhỏ của chàng thực sự sinh ra để dành cho chàng, chỉ dành riêng cho chàng mà thôi. Chỉ có nàng mới luôn khiến chàng bất ngờ và vui vẻ đến thế, và cũng chỉ có chàng mới có thể khiến nàng nổi giận liên tục và nhanh chóng như thế.
Mạc Quân nhìn về hướng bình phong. Vách ngăn đủ dày để che khuất cảnh đẹp mà chàng muốn ngắm nhìn, chỉ có âm thanh vọng lại: tiếng róc rách của nước chảy, tiếng sột soạt của trang phục, tiếng nàng thì thầm cùng nha hoàn… Chàng nhắm mắt, tự hỏi nàng sẽ mặc váy áo gì trong buổi sáng nay? Có thể là bộ váy hoa mộc lan không? Mộc lan trắng ngà, hồng phấn hay màu áo nào khác? Bất kể màu sắc nào, chàng nghĩ, khoác lên cơ thể nàng đều đẹp. Phải, dáng người nàng đủ đẹp để không một màu sắc nào có thể chối từ.
Mạc Quân trầm ngâm nhớ lại tối qua ngắm nàng đến phát sốt. Nàng không phải kiểu đậm đà tròn trịa, cũng chẳng phải mình hạc xương mai, chỉ đúng mức đầy đặn, chân dài, eo thon, bụng nhỏ, ngực tròn, cổ ba ngấn vươn cao như một đài hoa huệ, xương quai xanh lồ lộ tựa như hai nét phóng tác tuyệt mĩ, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, ánh mắt sáng trong, bình thản. Còn hương thơm của nàng thanh lạnh và dịu mát, hệt như hương mộc lan cùng táo xanh được pha trộn đầy ngẫu hứng trong một buổi bình minh còn mù sương và lất phất mưa rơi. Chàng không hiểu tại sao thứ hương thơm tao nhã ấy lại có sức mê hoặc với mình lớn đến vậy…
Bộp! Bộp! Bộp!
Chàng giật mình mở mắt và sững sờ. Người trong lòng chàng đang mặc bộ váy mộc lan trắng, thắt lưng to bản thêu nổi những đóa hoa ôm lấy vòng eo mảnh mai, tay áo buông dài, cổ áo thêu hoa, mái tóc cũng cài trâm khắc hình một đóa mộc lan, từng lọn từng lọn chảy trên vai và phủ xuống tấm lưng ngà ngọc. Mạc Quân sung sướng nở nụ cười. Chàng và nàng ắt hẳn có tâm linh tương thông. Chàng nhảy xuống giường, bước đến sau lưng nàng, đang định vòng tay ôm thì nàng quay lại.
Đẹp đến ngây người.
“Ngài muốn làm gì?” Nàng bất ngờ lên tiếng, quay ngoắt về phía chàng, trong tay còn đang cầm con dao gọt hoa quả mà phía sau nàng, những gì còn lại từ nến uyên ương đêm qua bị chém ngang dọc thật thê thảm.
Mạc Quân dở khóc dở cười. Ái phi của chàng suốt đêm khiến chàng thao thức, cánh tay tê cứng toàn thân nhức mỏi chưa tính, muốn ăn mà không được, sáng dậy còn phải chứng kiến cảnh nến tân hôn bị nàng phanh thây làm trăm mảnh thế này...
“Anh nhi, cẩn thận! Nàng giận mấy thứ này cũng đâu cần phải tự mình ra tay.” Chàng nén cười, làm bộ bất lực thở dài.
“Ai nói tôi giận mấy thứ này?” Nàng lạnh nhạt đáp.
“Vậy giận ai mà đang tâm sát hại nến uyên ương?”
“Ngài!” Nàng nghiến răng buông ra một chữ rồi vung tay bỏ đi. Mạc Quân nhìn theo bóng nàng, ý cười càng lúc càng đậm, lát sau vẫy tay gọi người hầu đem toàn bộ xác nến cất đi hết.
-----------------------
Chương 2
Ngày đầu tiên trong cuộc sống hôn nhân của Hoài Vũ vương Mạc Quân, cũng như đêm tân hôn của chàng, ngập tràn những điều thú vị. Thủng thẳng rời giường, chàng thay bộ trang phục mới, mái tóc dài cũng dùng một dải lụa xanh lam đồng màu với trâm ngọc của Thiên Anh mà buộc lại, sau đó chậm rãi hướng về Vân đình dùng bữa sáng cùng nàng. Theo quy định của thiên triều, vương gia mới nạp chính phi không cần vào triều trong vòng ba ngày, tới ngày thứ năm, vị tân vương phi phải vào cung yết kiến thái hậu và đương kim thánh thượng. Điều đó có nghĩa là chàng có ba ngày trọn vẹn cùng ái phi yêu dấu. Mạc Quân vừa nghĩ vừa cảm thấy trong lòng như có một đàn chim cất tiếng hót ríu rít khi mùa xuân đến. Không chỉ ba ngày này mà từ nay về sau, suốt cuộc đời chàng, giây phút nào có nàng cạnh bên cũng đều là hạnh phúc khó cầu.
“Ngươi có nhìn thấy vẻ mặt của vương gia không?”
Giọng nói thì thà thì thầm vang lên phía sau bụi cây rậm rạp ngay lối rẽ dẫn vào Vân đình khiến Mạc Quân dừng bước. Chàng tò mò lắng nghe.
“Có!” Một giọng nữ khác thì thầm đáp lại. “Sáng nay A Phi vào giúp vương phi chuẩn bị cũng thấy vương gia cười dịu dàng muốn chết.”
“Vương phi”, Mạc Quân sung sướng nghiền ngẫm tư vị ngọt ngào của hai tiếng này.
“A Phi nói từ sáng đến giờ, lúc nào cũng thấy ngài cười, nhất là lúc nhìn vương phi, ánh mắt cực kỳ âu yếm.”
Mạc Quân sờ sờ mặt, quả thật chính mình đang cười không thể khép miệng.
Chàng vốn không ưa hạ nhân trong phủ bàn tán chuyện của chủ nhân, nhưng loại chuyện như thế này… chàng thích. A Phi, người này nên được ban thưởng.
“Vương… Vương gia…” Hai nha hoàn nọ cằm gần như rơi xuống đất, luống cuống quỳ xuống khi thấy chàng xuất hiện trên lối rẽ.
Chàng liếc nhìn cả hai, phất phất tay: “Đứng lên đi! Báo Trần quản gia lát nữa tới thư phòng gặp ta” rồi nhanh chóng đi qua.
Trên ghế mềm trong Vân đình, Thiên Anh đang ngồi nhàn tản, cằm tì lên tay. Từ phía chàng đi tới, mặt hồ bên cạnh nàng sáng lên, phản chiếu dưới nắng sớm, khiến vẻ mặt trông nghiêng của nàng càng trở nên sắc nét: mũi cao, mắt sâu, môi trên hơi cong, những ngón tay vừa dài vừa thon, mái tóc đen bóng... Mạc Quân ngơ ngẩn ngắm hình ảnh nàng trong nắng sớm. Những tán tử phượng[1] phía sau đung đưa trong gió, vài cành lá chìa ra như đang vươn tay về phía nàng, nương theo một vài cơn gió lớn thật sự chạm được tới cánh mộc lan trên cây trâm nàng cài. Thật giống chàng, Mạc Quân thở dài, chúng cũng giống chàng, chạm không tới trái tim nàng.
Mạc Quân bước vào Vân đình, ra hiệu người hầu lánh đi, cười cười ngồi xuống đối diện nàng. Thiên Anh thấy chàng liền ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm đũa, vội vã nói: “Vương gia, mời dùng bữa sáng!” rồi gắp lấy một miếng bánh điểm tâm đặt vào bát.
[1] Tử phượng (phượng tím) là loài cây quý, thân gỗ lớn, tán rộng nhưng cành lá thưa, khi không có hoa trông khá giống phượng vĩ. Cây trổ hoa vào tháng Ba hàng năm, nhưng hoa kết thành từng chùm màu tím hình chuông, cánh hoa mềm mại không hề giống hoa phượng.
Mạc Quân không đáp, chỉ im lặng ngắm nàng. Nhìn trực diện, ánh nắng phản chiếu từ mặt hồ khiến một nửa gương mặt nàng sáng lên, làn da trắng mịn, một chút lông tơ mỏng manh bình thường khó thấy nhưng giờ khắc này càng khiến khuôn mặt nàng như được bao bọc bởi một vầng ánh sáng mơ hồ, đôi môi đỏ hồng và sáng bóng…
“Vương gia?”
“Ừ.” Mạc Quân nâng mi nhìn nàng.
“Ngài muốn dùng bữa không?” Nàng coi như quan tâm.
“Lấy giúp ta!” Mạc Quân mỉm cười, đẩy bát của mình tới trước mặt nàng.
Thiên Anh lấy một đôi đũa mới, gắp bánh đặt vào trong bát cho chàng. Ăn điểm tâm ngọt trong bát là thói quen cố hữu của nàng. Nhìn mãi thành quen, đến nay, chàng đã không còn ngạc nhiên nữa, trái lại còn cảm thấy thú vị. Nàng cực kỳ ưa sạch sẽ trong chuyện ăn uống, đặc biệt là các bữa chính, trước khi ăn, nhất định phải rửa tay thật sạch; trong khi ăn, luôn phải có khăn tay, ăn một miếng, ngay cả khi dùng đũa cũng sẽ lau tay một cái rồi mới tiếp tục ăn; ăn xong, đương nhiên phải lau miệng và tay bằng khăn ướt. Nàng ghét bị đồ ăn dính vào quần áo, đặc biệt là phần tay áo. Bề ngoài nhìn nàng có vẻ là kiểu người lạnh nhạt, không quá quan tâm hay để ý một thứ gì, nhưng kỳ thực chỉ cần người nào tinh tế nhìn qua những yêu ghét của nàng trong việc ăn uống đều có thể dễ dàng nhận thấy tính cách nàng vô cùng mãnh liệt và rõ ràng, thậm chí có phần cực đoan, cố chấp.
“Anh nhi, nói ta nghe, nàng thấy thế nào mới gọi là ‘bồi đắp tình cảm’?”
Nàng có vẻ hơi giật mình. Chàng thấy sóng mắt nàng lưu chuyển. Cân nhắc một hồi, nàng mới nhẹ nhàng đặt miếng bánh vừa nâng lên xuống, đáp ngắn gọn: “Không được mặt dày.” Nàng vừa nói vừa nhìn chàng, cười nhẹ.
Mạc Quân cau mày.
“Phải cư xử đúng đắn, lịch sự.” Nàng nghiêm nghị bổ sung.
Mạc Quân đảo mắt. “Đứng đắn”, “lịch sự” thì bao giờ gạo mới nấu thành cơm được đây?
“Như ngài trước đây là được.” Nàng kết luận.
Mạc Quân giật mình. Như chàng trước đây? Khoảng thời gian mới kéo được nàng quay trở lại, chàng phải ra sức kiềm chế bản thân, chậm rãi làm quen lại với nàng từ đầu. Lúc đó đâu có khác gì hai kẻ xa lạ mới quen biết xã giao cơ chứ? Bây giờ, làm sao chàng chịu được loại cảm giác đó? Nàng không biết rằng bản thân mình là người cực kỳ xa cách và phòng thủ quá sức nghiêm cẩn với thế giới bên ngoài hay sao?
Mặc dù tính cách Mạc Quân chàng cũng tương tự như vậy, nhưng bây giờ yêu nàng rồi, chàng làm sao chịu được nàng hờ hững với mình? Người khác là nạn nhân chẳng sao, nhưng chính mình là nạn nhân thì chàng không thể chịu được. Mặc dù kế lừa nàng lấy mình không phải phong độ thân sĩ gì, nhưng hai kẻ lạnh lùng bên nhau cứ như hai tảng băng, nếu không tạo cớ tiếp cận, làm sao có thể bừng lên lửa nóng? Rõ ràng Thiên Anh của chàng, vẻ lạnh nhạt bên ngoài chỉ là mặt nạ, sâu thẳm bên trong thì mãnh liệt nồng cháy như lửa, chàng biết rõ hơn ai hết và cũng thưởng thức nhiều hơn ai hết ngay từ khi linh hồn nàng còn ngụ trong thân thể nữ nhân kia. Muốn chàng lịch sự thanh tao để kẻ khác đốt cháy ngọn lửa của nàng ư? Làm sao có thể? Ngọn lửa này là của chàng, mặc dù bây giờ chưa hẳn là thế.
“Không được! Đêm qua đã thỏa thuận trừ ‘chuyện đó’, chuyện gì ta cũng được làm rồi.”
“Từ đầu đến cuối chỉ có ngài tự biên tự diễn thôi.”
“Nhưng nàng im lặng. Im lặng là đồng ý, lên tiếng là xác nhận.”
“Thế còn hỏi tôi làm gì?” Nàng cao giọng tức tối.
“Vậy ý nàng là cứ làm, không cần hỏi?” Chàng nhanh chóng nắm bắt được thời cơ.
“Tôi đã nói ngài là hồ ly mấy lần rồi?”
“Thêm lần vừa rồi là hai.”
“Vậy thêm lần nữa đi! Đồ hồ ly xảo quyệt!” Nàng rít lên trong tiếng cười lớn của chàng.
“Thật sự là…” Chàng thu lại nụ cười, nắm lấy tay nàng, vẻ mặt hết sức khó xử. “Nàng không nên trách ta. Ta có thói quen phải ôm người mới có thể ngủ được.”
“Thói quen này có từ bao giờ?” Thiên Anh trợn mắt hồ nghi.
Mạc Quân vô tội nhìn nàng, thành thực đáp: “Từ đêm qua.”
“Cộng thêm một vạn tám ngàn lần nữa!”
“Được! Được! Tất cả đều chiều theo ý nàng.”
Mạc Quân cười vô cùng rạng rỡ. Chàng làm sao lại không biết thế nào là hồng nhan họa thủy, làm sao lại không biết lợi dụng nam sắc của chính mình để khiến nàng tim đập chân run cơ chứ? Chàng biết rõ, dưới tác động của khung cảnh tự nhiên đẹp đẽ phía sau, chính bản thân mình cuốn hút đến thế nào. Mạc Quân trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười vô tư nhưng trong bụng đã dâng đầy mưu sâu kế hiểm. Nhìn thái độ thiếu tự nhiên của nàng, chàng cho rằng sáng nay công thành thế là đủ rồi, nên thu binh tránh cho lòng người oán hận, liền đứng dậy nói: “Ta về thư phòng trước, nàng cứ tiếp tục thưởng thức nhé!”
Mạc Quân rời khỏi Vân đình, trong lòng như có trăm ngọn gió xuân thổi tới. Bữa sáng mặc dù chưa ăn chút gì nhưng chàng không hề thấy đói, ngược lại vô cùng khoan khoái. Chàng bước tới cửa thư phòng đã thấy Trần quản gia cung kính hô một tiếng “Vương gia” rồi cúi đầu nhận lệnh.
“A Phi hầu hạ trong phủ ngươi biết không?” Chàng hỏi.
“Dạ bẩm, nô tài biết.”
“Tốt lắm! Ban thưởng vì sự cống hiện cho hạnh phúc vương phủ.”
Trần quản gia há hốc miệng, chưa kịp phản ứng đã thấy chàng thiếu kiên nhẫn phất phất tay áo, sau đó nhấc kiếm Thanh Minh lên, nhanh chóng rời đi.
Cả vương phủ bề thế là vậy, nhưng nơi duy nhất Mạc Quân ưa thích và thường xuyên lui tới luyện kiếm là Trúc uyển nằm ở phía Đông phủ, nơi diễn ra sự kiện “lục trúc”, một trong hai dấu mốc đặc biệt nhất cuộc đời chàng.
Đó là một sáng đầu xuân se lạnh. Vị trí lúc ấy hệt như bây giờ, chàng đứng trên trảng đất trống hình tròn trong Trúc uyển, được bao quanh bởi trúc xanh. Vị vương gia cao ngạo ngày đó đâu hề quan tâm đến vạn vật lưu chuyển xung quanh. Chỉ là giờ khắc ấy, khi chàng múa một bài quyền dài và khó, lúc vung kiếm về phía trước trong động tác kết thúc, một gối hơi khuỵu, đầu hơi cúi, mắt ngước lên, ánh nhìn quyết liệt hướng về phía trước, mà thẳng đường kiếm của chàng, vầng mặt trời ban mai đang sống dậy tuôn ra muôn ngàn vệt máu đỏ rực rỡ xuyên thấu lớp lớp trúc xanh, rọi thẳng vào mắt chàng. Vị vương gia trẻ tuổi ngây người, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, hơi thở nồng nàn thanh xuân vì thời tiết lạnh giá mà hóa thành những làn khói trắng mờ ảo. Đôi mắt chàng vẫn đang nghiền ngẫm nhìn từng dòng máu mặt trời tưới lên trúc xanh, rồi chàng bỗng nhận ra, đó không phải và chưa bao giờ là màu xanh chết. Màu xanh tưởng chừng như vĩnh cửu của trúc kỳ thực biến ảo khôn lường, sắc độ mỗi lúc một khác nhau, đổi thay liên tiếp, từ thời khắc này qua thời khắc khác, giờ này sang giờ khác, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi mùa, mỗi năm…
Suốt cuộc đời gần như được sắp đặt sẵn của chàng, chưa từng có khoảnh khắc nào nhiệm màu đến thế! Lúc đó, không phải thời gian ngừng trôi hay vạn vật bất động, không phải thứ cảm giác tách rời và xa lạ với thế giới. Lúc đó, chàng không còn là một Mạc Quân mười tuổi đã nổi danh vì trí tuệ và mỹ mạo của mình nữa; hay một Mạc Quân mười một tuổi, cùng đại hoàng tử và lục hoàng tử trở thành ba người xứng đáng nhất kế thừa vương vị; lại càng không phải một Mạc Quân mười sáu tuổi, lần đầu dẫn binh thảo phạt giặc ngoại xâm, kể từ đó bách chiến bách thắng. Không còn kiêu căng, không còn bạo ngược, không cả lãnh khốc vô tình, chỉ còn lại một Mạc Quân với linh hồn tự do, hòa ái; một con người nhỏ bé trong thế gian vạn biến này.
Năm đó, Mạc Quân chưa tròn mười tám tuổi.
Không lâu sau sự kiện “lục trúc”, trong một sớm mùa thu, vị thái tử cao cao tại thượng, vị tướng quân lừng lẫy uy danh Mạc Quân bỗng dưng biến mất. Bất chấp mọi nỗ lực tìm kiếm của triều đình, không một ai biết chàng đã đi đâu, như thể chàng đã tan biến vào trong màn sương mù ngày ấy, theo gió hoặc mặt trời phiêu du khắp nơi. Sau này nhớ lại, chàng vẫn cảm thấy những ngày tháng ấy tuyệt diệu vô cùng. Chàng đã đến rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, trải qua vô vàn chuyện. Và dù trong một chừng mực nào đó, chàng vẫn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng chàng không còn lạnh lùng, cao ngạo nữa mà trở nên phóng khoáng hơn, dịu dàng hơn và nhẫn nại hơn. Chàng thậm chí từng múa lân cùng đám trẻ con một dịp Trung thu, hoặc ngồi nghe vị tộc trưởng già nua của bộ tộc thiểu số vùng biển Bắc Hải kể về truyền thuyết hải ngọc... Những năm tháng rong ruổi trên lưng ngựa đó còn chứng kiến mối nhân duyên kỳ lạ của chàng với đệ nhất cầm sư La Huy Xuân Tuyết.
Đó là thời điểm hai năm sau ngày chàng bỏ đi, đại hoàng tử lên ngôi lấy hiệu Mạc Hưng Đế, xuống chiếu gọi chàng về kinh cống hiến cho thiên triều. Nhưng ở núi Hải Sơn, Mạc Quân đã trở thành đệ tử duy nhất và đắc ý nhất của La Huy Xuân Tuyết.
Ba năm sau đó, La Huy Xuân Tuyết trao cho chàng cây cổ cẩm Thanh Vân trứ danh, bỏ lại vẻn vẹn bốn chữ “Đến lúc về rồi”, sau đó nhập thất tu đạo.
Mạc Quân ôm cây đàn một mình xuống núi, quay về kinh đô Châu An.
Năm đó, chàng hai mươi tư tuổi.
Dấu mốc đặc biệt thứ hai trong đời chàng là với Thiên Anh, diễn ra hai năm sau đó vào một ngày trung tuần tháng Bảy, trời rất trong và nắng rất mỏng, khi chàng đã là Hoài Vũ vương - đệ nhất quân sư của Mạc Hưng Đế và là một truyền kỳ của dân gian - còn nàng chỉ là một linh hồn đến từ thời không khác sống nhờ trong thân xác Dao Thiển tiểu thư. Ngày đó, chàng vẫn chưa yêu nàng, càng chưa có hứng thú tìm hiểu nàng; còn nàng, cũng chẳng để chàng vào mắt. Nhưng ngày đó ở Thái Bình lâu là ngày đầu tiên chàng và nàng gặp nhau.
Có bao nhiêu trà lâu lớn nhỏ trong kinh thành này, vậy mà nàng lại chọn bước vào Thái Bình lâu. Có bao nhiêu chỗ ngồi trong trà lâu này, vậy mà nàng lại chọn ngồi đối diện chàng, cách hai bàn trà nhỏ.
Khi ấy, Mạc Quân đang khép mắt, lơ đãng lắng nghe những người xung quanh trò chuyện. Bỗng mọi âm thanh im bặt, giọng Trần Kiên - trưởng nam phủ Tể tướng đương triều - vang lên khe khẽ:
“Kia chẳng phải là Dao Thiển, nhị tiểu thư của Binh bộ thượng thư hay sao?”
Chàng nhẹ nhàng mở mắt, ánh nhìn hờ hững quét qua người con gái ngồi cách đó một quãng. Nàng ngồi ngược sáng nên khó mà nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt, chỉ thấy dưới ánh nắng mỏng manh ngày cuối hạ, khuôn mặt trắng trẻo của nàng, màu áo nguyệt bạch cùng mái tóc đen huyền vấn trâm ngọc như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng tinh khiết. Dao Thiển vốn được xưng tụng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nay xuất hiện trong tư thái thanh lệ thoát tục như vậy, quả thật khiến nhiều người nhìn ngắm đến mê muội.
Mạc Quân đã gặp nhiều mỹ nhân trong thiên hạ, nhan sắc khuynh thành của Dao Thiển dù không khiến chàng choáng váng, nhưng trong hoàn cảnh này cũng khiến chàng phải chú ý. Đặc biệt, nàng dường như không hề quan tâm tới những ánh mắt đang dán lấy mình, chỉ thản nhiên mở cuốn sách nhỏ, lật qua lật lại, thi thoảng ngẩng lên nói chuyện rồi cười đùa cùng nha hoàn. Khi đó, Mạc Quân chỉ cảm thấy kỳ lạ, vì Dao Thiển trong trí nhớ của chàng là một người kiêu căng đến độ luôn lấy tư thế bề trên để nói chuyện với người khác, biểu cảm lạnh lẽo cứng nhắc, sao có thể cùng người dưới trò chuyện thân thiết đến thế?
Bỗng một tiếng “hừm” nặng nề vang lên, chàng liếc mắt đã thấy Triệu Thắng đứng dậy. Triệu Thắng vốn là tứ công tử phủ Triệu võ tướng, trước từng đến phủ Binh bộ thượng thư cầu hôn nhưng bị Dao Thiển công khai sỉ nhục, giờ thấy nàng như thế có lẽ sinh lòng bất mãn, muốn kiếm cớ trả đũa.
Triệu Thắng giậm chân bình bịch, hùng hổ tiến đến chỗ nàng. Dáng người to lớn cồng kềnh của hắn đứng sừng sững bên bàn khiến Mạc Quân liên tưởng tới một con gấu đen đúa khổng lổ đến quấy nhiễu trẻ con mà chàng từng gặp trong thời gian phiêu bạt.
Nha hoàn của nàng ngẩng đầu nhìn kẻ thô lỗ vừa đến làm phiền.
Nàng cũng ngẩng lên nhìn, khuôn mặt trong chốc lát thoáng qua vẻ khó hiểu và bối rối.
Một tiếng thì thầm vang lên: “Tiểu thư, đây là tứ công tử phủ Triệu võ tướng.”
“Thế thì sao?” Nàng thắc mắc.
Dường như Mạc Quân nghe thấy tất cả những người xung quanh mình đồng loạt hít vào một hơi. Họ đều có vẻ đang chờ đợi một trận lôi đình mà kẻ phát nổ chính là Triệu Thắng. Khắp kinh thành không ai không biết Triệu tứ công tử hữu dũng vô mưu, tính tình nóng nảy, trọng thể diện như trọng mạng sống, nay bị kẻ từng sỉ nhục mình làm ngơ, ắt cảm thấy không thể chấp nhận được.
Quả thật, “rầm” một tiếng, Triệu Thắng đập hai bàn tay to lớn xuống mặt bàn thị uy. Chén trà đặt trước mặt Dao Thiển nảy lên rồi đổ xuống, nước tràn ra lênh láng, lan cả sang cuốn sách và tay áo nàng.
Qua đôi mắt khép hờ, Mạc Quân thấy đầu mày nàng chau lại. Bằng động tác nhanh đến không ngờ, nàng đứng bật dậy, cấp tốc cứu cuốn sách ra khỏi chỗ nước đổ, xong xuôi thì quay sang giũ tay áo, giũ cho đến khi toàn bộ lá trà và cánh hoa ướp cùng rơi hết ra, sau đó lấy khăn tay thấm khô, từ đầu đến cuối không hề dừng lại, cũng chẳng thèm mảy may liếc mắt đến tên Triệu Thắng đang đứng trơ trơ ra bên bàn mình. Điều này khiến chàng vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
“Dao Thiển!” Triệu Thắng gầm lên.
“Tiểu thư…” Nha hoàn của nàng run run.
Nàng hừ lạnh, quắc mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới con gấu khổng lồ đen đúa đang đứng chắn bên bàn và làm đổ chén trà của nàng. “Ngươi là Triệu Thắng? Ta quen ngươi sao?”
Triệu Thắng bị câu hỏi của nàng làm cho cứng họng, miệng mở ra lại đóng vào, đóng vào lại mở ra, tư thái hệt như con cá nằm trên thớt, ngáp lên ngáp xuống chút hơi ẩm trong không khí. Đương nhiên, hắn không thể nói “Phải, ta chính là Triệu Thắng. Còn ngươi là kẻ thù của ta vì ngươi vừa từ chối lời cầu hôn của ta vừa sỉ nhục ta là kẻ xấu xí không xứng với ngươi.” Tất nhiên không thể nói thế, vì như vậy chẳng khác nào tự sỉ nhục chính mình. Thay vào đó, hắn cậy mạnh quát lớn: “Nữ nhân đê tiện này!”
Nàng bèn trừng mắt với hắn, cái trừng mắt mà Mạc Quân tin chắc rằng so với kiếm Thanh Minh của mình còn sắc bén và dữ tợn hơn gấp ngàn lần. Có lẽ vì thế mà Triệu Thắng kinh ngạc đứng ngây ngốc ở một bên, còn nàng kéo tay nha hoàn bỏ đi trước con mắt trợn trắng của toàn bộ quan khách.
Định thần lại, Triệu Thắng điên cuồng đến mức vung tay muốn túm lấy nàng, chưa kịp hành động đã bị Mạc Quân lên tiếng chặn lại: “Triệu công tử, đủ rồi!”
Triệu Thắng dù ngang tàng đến mức nào nhưng trước mặt Hoài Vũ vương cũng phải cúi đầu kính nể, vì thế đành hậm hực thu tay, quay lại chỗ ngồi.
Còn nàng, lần đầu tiên từ khi bước vào trà lâu đưa mắt nhìn chàng. Mạc Quân thản nhiên đáp lại cái nhìn đó. Nghiền ngẫm ánh mắt nàng, thay vì tìm thấy những loại cảm xúc thường sẽ phát sinh trong tình cảnh này như cảm kích, biết ơn hay xúc động, chàng chỉ thấy vẻ... khó chịu.
Tiếp đó, nàng quay lưng bỏ đi.
Sau này, Mạc Quân mới biết, sở dĩ lúc ấy nàng chẳng hề tỏ thái độ cảm kích hay biết ơn sự giúp đỡ của mình là bởi nàng cho rằng kẻ có thể giải quyết nhanh gọn như vậy, đến phút chót mới lên tiếng, rõ ràng ý đồ chỉ muốn xem trò vui chứ chẳng tử tế hay tốt đẹp gì.
Nghĩ lại những chuyện này, Mạc Quân cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Chàng thu kiếm, thân trúc trước mặt hiện lên một chữ “Anh” đẹp mắt. Chàng bước đên, tì trán lên thân cây, nhẹ nhàng vuốt ve mặt chữ, dịu dàng bỏ đi những sợi xơ lem quanh mỗi nét bút, nỉ non như muốn hờn dỗi với người trong lòng: “Đến bao giờ nàng mới nhìn thấy ta hả, Anh nhi?”
Đáp lại chàng là một chuỗi những tiếng vi vu của cơn gió luồn trong rừng trúc.
* * *
Ngày đại hôn của Hoài Vũ vương diễn ra vô cùng nào nhiệt. Khách khứa nườm nượp đến chúc mừng như muốn đạp hỏng cổng lớn vương phủ, tiếng huyên náo, chúc tụng kéo dài từ sáng đến tối. Theo tục lệ, trong ngày đặc biệt này thì màn “quấy quả tân lang[1]” nhất định phải có. Nhiều vương tôn quý tộc hào hứng mang tới rất nhiều chanh vàng để ném. Nhưng nghĩ lại thì Hoài Vũ vương là ai kia chứ? Ai cũng có lòng nhưng không phải ai cũng có gan.
[1] “Quấy quả tân lang” là phong tục truyền thống diễn ra trong ngày đại hôn ở Vĩnh Yên quốc, trong đó quan khách đến chúc mừng sẽ ném chanh vàng (lễ cưới của vương tôn quý tộc) hoặc chanh thường (lễ cưới của dân chúng) chín vàng về phía tân lang trước khi tân lang bước vào tân phòng.
Khi trái chanh vàng lộng lẫy đầu tiên được phóng ra, Hoài Vũ vương nhanh chóng bắt được rồi chuyền qua phía cận vệ Kim Khánh, lại không quên hướng về đám quan khách đang nín thở quan sát nụ cười như ngầm cho phép. Trong khoảnh khắc đó, khi tiếng reo hò vỡ òa, hàng loạt chanh vàng vàng óng vun vút lao tới, người ta chỉ thấy bóng áo xanh nhạt của Kim Khánh bay lên, cả trăm trái chanh bị chém làm đôi rơi lăn lóc dưới đất, còn tân lang thì không mảy may thấy bóng dáng, chỉ còn vọng lại tiếng cười lớn.
Tân phòng cách đại sảnh không xa lắm, nhưng dường như tân lang cũng không quá vội vàng, từng bước chân chậm rãi men theo hành lang uốn khúc. Không phải chàng không nóng lòng muốn gặp tân nương của mình, chỉ là trong lòng Hoài Vũ vương mới hiểu được hóa ra bản thân chàng cũng có lúc hồi hộp đến mức này. Chàng ngước mắt nhìn vầng trăng cuối tháng mỏng manh cong cong như miệng cười, trong lòng vô cùng rung động.
Rốt cuộc ta cũng đợi được ngày rước nàng vào cửa.
Chàng đẩy cửa bước vào. Nến uyên ương cháy đỏ trên bàn tiệc giữa phòng, ánh sáng lay động vì cơn gió đêm vừa ùa vào, từng mạt đỏ cam nhảy nhót trên sàn nhà, trên tường phòng, trên thảm đỏ, trên giường cưới, vương trên người tân nương của chàng. Còn nàng – nữ nhân độc chiếm suy nghĩ của chàng suốt thời gian qua – đang an tĩnh tựa đầu bên vách giường mà ngủ thiếp đi. Chàng nhẹ nhàng và cẩn trọng nhấc khăn hỷ của nàng lên, dịu dàng gọi: “Anh nhi, dậy nào!”
Nàng mở đôi mắt mông lung nhìn chàng. Dưới ánh sáng mờ ảo, chàng có thể thấy rõ làn da trắng mịn, đôi mắt trong bóng nến long lanh như có sóng nước của nữ nhân chàng yêu. Nụ cười hạnh phúc nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Quân. Chàng vươn tay vuốt ve gò má tân nương, chậm rãi cúi đầu, miệng kề sát sườn mặt nàng, nhỏ giọng thì thầm: “Anh nhi!”
Rồi chàng nâng mi, nhìn thẳng vào cặp mắt còn đang ngơ ngác kia, hơi thở nóng ấm phả trên mũi nàng, đôi môi sát lại.
Tức khắc, nàng giật mình, theo phản xạ đẩy chàng ra rồi nhảy dựng lên: “Làm gì vậy?”
Mạc Quân bật cười thành tiếng. Thiên Anh của chàng khi vừa ngủ dậy chưa hoàn toàn tỉnh táo thì tinh thần cảnh giác cực kỳ thấp, khiến người ta có cảm giác thật dễ thương, rất muốn bắt nạt.
“Động phòng.” Chàng nháy mắt, dõng dạc trả lời.
“Không được!” Nàng vừa bỏ mũ phượng qua một ben vừa quả quyết. “Chúng ta đã thỏa thuận chỉ cưới giả thôi mà, ngài nhớ chứ?”
“Nếu ta muốn biến giả thành thật thì thế nào?”
Nàng cau mày nhìn chàng. “Ý ngài là tôi bị lừa phải không?”
“Không phải lừa...” Chàng sà đến bên nàng, “... chỉ là chưa cho nàng biết hết mà thôi.”
“Một nửa sự thật không phải là sự thật đâu, vương gia!”
Chàng nhón một nắm xôi nếp nho nhỏ, cắn một miếng rồi nhanh chóng nhét phần còn lại vào miệng nàng.
“Nhưng một nửa miếng xôi nếp vẫn là xôi nếp mà, ái thê!” Chàng ôm lấy eo nương tử vừa qua cửa, kéo nàng vào lòng, khoái chí nhìn nàng vừa ra sức nhai vừa quắc mắt với mình. “Sự thật là... ta yêu nàng.” Chàng dịu dàng thổ lộ.
Miếng xôi vừa nuốt xuống suýt mắc lại cổ họng. Nàng ho lên, nghiêm giọng cảnh cáo: “Đừng đùa khi ăn uống.”
“Nàng không tin ta sao?” Chàng bày ra vẻ tội nghiệp.
Nàng muốn gỡ đôi tay đang quấn quanh eo mình của nam nhân đáng ghét trước mặt nhưng không được. “Chúng ta chỉ mới vừa quen nhau đươc mười lăm ngày.”
“Thì có sao? Chúng ta vừa gặp đã yêu.” Chàng vùi đầu vào bên cổ nàng, tiếp tục trêu đùa.
“Đừng đùa nữa! Ngài chỉ thành thân với tôi vì muốn làm vừa lòng mẹ và em cùng đám thân bằng cố hữu gì đó của ngài mà thôi. Còn tôi thành thân với ngài vì… vì ngài nói tháng sau sẽ tuyển tú, tất cả nữ nhân thích hợp đều phải tham dự, mà tôi thì không muốn dính vào ba cái trò đó. Đó là lý do chúng ta thành thân, Mạc Quân!” Nàng gấp gáp nói liền một hơi.
Chàng ôm lấy khuôn mặt nàng, hướng ánh mắt nàng về phía mình, kiên định lắc đầu. “Ta yêu nàng. Đó là lý do quan trọng nhất.” Trong lúc nàng còn đang sững sờ, chàng liền cúi đầu hôn nàng, bàn tay đặt trên eo siết chặt lại, ngăn cản mọi vùng vẫy hòng thoát thân của nàng. Nàng bướng bỉnh chống cự, cơn giận bùng lên như hai ngọn lửa trong đôi mắt mở lớn của nàng, miệng nàng mím chặt bất chấp lời mời gọi mê hoặc từ môi chàng. Mạc Quân lùi lại một chút, cười cười nhìn nàng, sau đó lại tiến tới. Lần này, chàng tấn công theo hướng khác, đầu tiên là chậm rãi những nụ hôn nhỏ vụn lên má nàng, mắt, mũi, thái dương với vài lọn tóc vương xuống, sau đó nấn ná ở tai, sau tai, rồi kéo một đường dài trở lại môi nàng.
Thiên Anh hoàn toàn bại trận. Mạc Quân nhanh chóng nhận ra sự quy thuận của nàng, trong chớp mắt liền cuốn lấy môi nàng, kéo nàng vào cơn sóng tính mãnh liệt nhất, quyến luyến nhất và đam mê nhất. Nếu một nụ hôn có thể nói lên được tất cả những cảm xúc của chàng, vậy thì hãy gửi hết vào đó tình yêu điên cuồng, nỗi nhớ khắc khoải và cả cơn giận âm ỉ trong lòng chàng bấy lâu đi!
Chàng đặt nàng xuống giường, dời môi nàng, chống hai tay bên cạnh nàng. Khuôn mặt hai người gần đến nỗi hơi thở dồn dập của nàng phả lên cằm chàng từng luồng nóng rẫy.
“Anh nhi, ta yêu nàng! Ta thật sự yêu nàng!” Chàng thì thầm như tuyên thệ.
Cặp mắt sáng trong của nàng từ mơ màng chuyển dần sang bối rối. “Mạc Quân, ngài… sao ngài lại yêu tôi?”
Cơ mặt chàng cứng ngắc. Lại là câu hỏi chết tiệt này! Hai lần, cùng một người nói, cùng một người nghe, lại cùng một tình huống. Quá khứ như một vở kịch chầm chậm tái diễn trước mắt chàng. Trong vở kịch ấy, Thiên Anh của chàng – với dung mạo của Dao Thiển – tựa lưng vào bức tường gạch đỏ của kỳ đài, ngước cặp mắt vạn phần bối rối nhìn chàng, lắp bắp cũng chính câu hỏi ấy.
Năm ngày sau, trên Huyền Không Sơn Thượng, nàng nói mình chỉ là một linh hồn của thời không khác mượn thân thể Dao Thiển lưu trú, khăng khăng rằng người chàng yêu không phải nàng mà là Dao Thiển, rằng nàng sẽ trả lại Dao Thiển cho chàng. Ngay sau đó, nàng chạy đến phiến đá lớn bên vách núi hét vọng lên trời: “Tô Hoàng, tớ muốn về nhà!”
Mạc Quân dù khinh công trác tuyệt nhưng lúc chàng bay vút tới đó cũng không thể nào chen được vào giữa trận sấm sét đang giội xuống phía nàng. Sau đó, nàng biến mất, chính xác là linh hồn nàng biết mất. Khi chàng đỡ người con giá ngồi gục bên phiến đá dậy, nàng mở mắt nhìn chàng, ánh nhìn sửng sốt pha lẫn thẹn thùng. Ngay lúc ấy, chàng biết đó không phải là nàng. Ngay lúc ấy, mọi hồ nghi nếu còn giăng mắc trong lòng chàng thì đều tan biến không còn dấu vết. Nữ nhân trong vòng tay chàng lúc này đây mới chính là Dao Thiển thực sự. Còn người chàng yêu – người con gái tên Thiên Anh, người con gái đã đánh cắp linh hồn và trái tim chàng, người con gái chàng còn chưa kịp biết hình dáng và dung nhan thật sự - đã biến mất.
Một bằng hữu của chàng từng nói: “Nếu muốn hủy hoại một ai đó, hãy khiến họ yêu ngươi rồi sau đó rời bỏ họ.” Có lẽ là thế đi. Chàng quả thực đã bị hủy hoại ngay từ giây phút ấy và cả bây giờ, khi nàng trở lại với ký ức trống không về chàng. Nàng là người đầu tiên khiến chàng nếm trải cảm giác vừa yêu vừa giận, thật muốn trừng phạt nàng nhưng lại không nỡ xuống tay.
Chàng nghiến răng, quai hàm bạnh ra, rất lâu sau mới lên tiếng: “Tại sao lại không, Anh nhi?” Cất giọng khàn khàn, chàng cũng hỏi ngược lại một câu y hệt ngày hôm ấy, có điều, thay vì “Thiển nhi”, chàng gọi “Anh nhi”.
“Chúng ta…” Nàng lắp bắp.
Chàng có cảm giác toàn thân mình căng cứng như phải gắng gượng gồng lên để chịu đựng lời tiếp theo của nàng: “Chúng ta không thể…”, nhưng không, nàng chỉ bối rối phân bua: “Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà…”
“Với nàng, thời gian quen biết quan trọng đến thế sao?”
Nàng luống cuống. “Không hẳn thế… chỉ là… chỉ là…”
“Ta hiểu rồi!” Chàng ngồi dậy rồi kéo nàng dậy theo. Chàng và nàng còn nhiều thời gian, chàng không muốn ép buộc nàng, khiến nàng chuyển sang căm ghét và xa lánh mình. Ngoại trừ điều đó ra, điều gì chàng cũng có thể chịu đựng được. Đến gần một năm trời tìm kiếm nàng trong vô vọng chàng còn có thể vượt qua được, huống chi là những ngày chờ đợi nàng cam tâm tình nguyện yêu chàng. Tạm thời hãy cứ để chàng yêu nàng trước đã.
Hai tay chàng ôm lấy vai nàng, mắt chàng nhìn sâu vào mắt nàng, giọng chàng dịu dàng nhưng kiên quyết: “Chúng ta sẽ bồi đắp tình cảm dần dần. Ta hứa sẽ không ép buộc nàng cho đến khi nàng thực sự yêu ta. Anh nhi, ta không phải chính nhân quân tử, ta cũng không cho rằng nàng ngây thơ đến mức tin rằng một người mưu lược quyền biến như ta lại là chính nhân quân tử. Nhưng nàng có lời hứa của ta, hiểu không?”
Nàng gật đầu.
“Ta còn có một điều kiện.” Giọng chàng bỗng trở nên giảo hoạt.
“Điều kiện gì?”
“Ngoài chuyện đó ra, chuyện gì nàng cũng không được cản ta.” Nói xong, chàng cười lớn, còn nàng thì tức giận phản bác.
“Đừng mơ!”
“Chuyện khác thì cũng chỉ có ôm, hôn và thổ lộ tâm tình nhung nhớ thôi. Nếu nàng không để ta bồi đắp tình cảm thì làm thế nào biến giả thành thật được?”
“Ai cần biến giả thành thật với ngài chứ!”
“Ta cần.” Chàng bỗng chốc chuyển sang dáng vẻ nghiêm túc rồi thong thả đứng dậy. Dáng người cao lớn của chàng hoàn toàn che khuất nàng, khiến nàng chìm sâu vào trong bóng tối. Ánh nến chiếu sáng một bên sườn mặt chàng tạo nên những mảng sáng tối đẹp đẽ đến ngây người.
Nàng nhận ra dường như có điều gì đó, rất nhiều rất nhiều về chàng mà nàng không hiểu được. Thái độ của chàng, vẻ mặt của chàng thay đổi quá nhanh, tính khí thất thường lẽ ra phải khiến nàng lo sợ vì không thể kiểm soát được mới phải, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy an toàn. An toàn? Hoặc là nàng nên nghĩ lại đi thôi, vì chàng đang tao nhã làm một loạt động tác cởi bỏ từ thắt lưng đến ngoại bào và cả dải lụa buộc tóc khiến mái tóc dài thoát khỏi trói buộc bỗng xõa tung ra.
Nàng hốt hoảng: “Ngài đang làm gì vậy?” Biểu diễn thoát y chắc?
“Đương nhiên là ta muốn trừng phạt nàng.”
Nàng ho khan. Đây là loại trừng phạt gì vậy?
“Tùy ngài!” Thiên Anh bất lực nói.
“Được!” Chàng ào đến như một cơn gió. Trong khoảnh khắc, nàng như nhìn thấy lồng ngực trần của chàng thấp thoáng sau cổ áo hơi mở ra, hương thơm nam tính dội về phía nàng. Nàng đỏ mặt. Hai người ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, tại sao đến giờ nàng mới chú ý tới điều này? Nhưng nàng không có cơ hội tìm ra đáp án, vì ngay sau đó, nàng đã thấy mình bị kéo tới đứng giữa phòng, toàn thân cứng ngắc, hiển nhiên là đã bị điểm huyệt.
“Nàng nói tùy ta.” Chàng cười gian xảo.
“Ngài muốn gì?” Nàng cau mày nhìn chàng.
“Trừng phạt nàng bằng cách bắt nàng bồi dưỡng tình cảm với ta.” Mạc Quân cong môi cười, thuận tay tháo thắt lưng của nàng, lại cởi tới ngoại bào, bàn tay theo sợi dây buộc luồn vào bên trong lớp áo, chậm chạp lướt qua vùng bụng nàng, ngực nàng, ngược lên đầu vai, vươn ra khỏi cổ áo rồi thẳng tay gạt khỏi vai nàng. Hỷ phục rực rỡ rơi xuống chân, trung y mỏng manh không giấu được hết những đường cong mê hoặc trên cơ thể nàng. Qua lớp lụa mỏng, cái yếm đồng màu ẩn hiện như mời gọi.
“Ngài… Ngài đã nói sẽ không ép tôi.” Nàng cao giọng kháng nghị.
“Ừ.” Mạc Quân cười quyến rũ. “Đây là chuyện khác, không phải chuyện đó.”
“Đồ hồ ly này!” Nàng mắng lớn khi thấy chàng thuần thục cởi bỏ trung y của mình. Lớp váy áo thứ hai rơi xuống, trên người nàng chỉ còn lại yếm thắm cùng khố y. Thiên Anh không động đậy được, chỉ có thể đứng chết trân dưới ánh mắt quá sức cháy bỏng của Mạc Quân. Nàng cảm thấy mặt mũi mình nóng ran, xấu hổ đến cực độ, bèn gắt gỏng với chàng: “Nhìn đủ chưa?”
“Chưa đủ. Không bao giờ là đủ cả.” Chàng đáp lại gần như ngay tức khắc, ánh mắt như si như say.
“Ngài…” Nàng chưa kịp nói hết câu, eo đã bị ôm lấy, hơi thở nóng rực của chàng phả vào hõm vai khiến toàn thân nàng nhẹ bẫng. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng thấy mình được giải huyệt, đang nằm trên giường, ngay trong lòng chàng, gương mặt kề sát vào lồng ngực vạm vỡ của chàng, mơ hồ nghe được nhịp tim chàng đang đập… dường như rất vội vã. Một tay chàng ôm lấy eo nàng trong khi hai bàn tay nàng, một đang chạm vai chàng, một lại bám trên hông chàng. Tư thế mờ ám khiến nàng xấu hổ không chịu nổi, hơn nữa quần áo mỏng manh không ngăn được luồng nhiệt đang càng lúc càng dâng cao trong cơ thể nàng. Nàng loay hoay tìm cách thoát ra, bỗng nhiên bàn tay đang đặt trên eo nàng siết lại, cơ thể bị kéo về phía trước, dán lấy thân người đối diện. Một giọng trầm khàn vang lên. “Anh nhi, nam nhân ôm nữ nhân mình yêu trong lòng, không cần xuân dược cũng khó nén nổi dục vọng trong lòng.”
Nàng lập tức cứng ngắc, còn mơ hồ cảm giác được người đang tựa cằm lên đỉnh đầu mình bật cười khe khẽ. Nàng máy móc đáp lại: “Buông… Buông tôi ra! Tôi không thích loại tình huống này.”
Vô ích! Loại tình huống này Mạc Quân chính là cầu còn không được. Tay chàng dùng thêm sức khiến nàng càng dán chặt hơn vào người mình. Giọng chàng thiểu não: “Ta càng lúc càng tin chính nhân quân tử quả thật khổ vô vàn.”
Đáp lại chàng chỉ là tiếng “hừ” giận dữ. Chàng cười nhẹ, đưa tay xoa lưng nàng. Mạc Quân ôm lấy người chàng vẫn ngày nhớ đêm mong, vừa sung sướng vừa đau khổ, sau một hồi thở dài liền nhẹ nhàng tuyên bố: “Bồi đắp tình cảm. Khảo nghiệm bản thân. Ngủ!”
Tiếp đó, tất cả lại chìm vào yên tĩnh.
Mạc Quân vốn thính ngủ, lần này nằm bên nhuyễn ngọc ôn hương cũng ngủ không sâu nên khi mỹ nhân trong ngực hô hấp thay đổi, chàng liền tỉnh giấc. Hơi hé mắt, chàng liền thấy khuôn mặt mệt mỏi cùng cặp mắt gấu trúc của Thiên Anh. Sáng sớm, khi vừa tỉnh dậy, nàng có phần mơ màng, đuôi mắt toát lên vẻ ủ rũ, so với lúc bình thường bày ra khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt càng cuốn hút gấp vạn lần. Ánh mắt mê hồn dời khỏi một điểm nào đó sau lưng chàng, liếc đến cánh tay tê rần chàng dâng lên làm gối cho mình lúc đêm qua, đầu mày liền chau lại. Chàng thấy nàng hơi điều chỉnh tư thế nằm nhưng lại không dám cử động mạnh. Hẳn là lời cảnh báo của chàng đêm qua đã khiến nàng e sợ, cộng thêm trang phục lúc này còn lộn xộn hơn trước, tư thế hai người so với lúc tối qua chỉ có mờ ám hơn chứ không kém. Nhìn con mèo nhỏ luống cuống trong lòng, Mạc Quân thực sự muốn cười lớn một trận. Suốt cả đêm dài, hai người dán sát vào nhau, đầu nàng gối lên tay chàng, chân bị chàng quấn lấy, eo bị ôm siết, một tay nàng buộc phải đặt lên hông chàng, bàn tay tự do còn lại từ chối động chạm vào lồng ngực chàng nhưng lại ra sức che chắn trước ngực mình, vô thức cuộn thành nắm đấm nhỏ. Mạc Quân trong lòng như nở hoa. Sức chịu đựng của vương phi của chàng quả thật khiến người ta kinh ngạc.
“Ngài tỉnh rồi?”
Mạc Quân không vội mở mắt, môi vẽ nên một nụ cười, lười biếng đáp “ừ” một tiếng rồi giả bộ làm động tác co duỗi cơ thể, cố tình lại ghì sát nàng vào lòng hơn nữa, đến nỗi nắm đấm nhỏ chắn ngang ngực hai người cũng chẳng còn tác dụng. Nàng liền vô thức giãy giụa.
Mạc Quân miễn cưỡng mở mắt, cất giọng ngái ngủ: “Anh nhi, tân hôn mỏi mệt, không cần dậy sớm”, đoạn chàng vùi mặt vào cổ nàng, cười vô cùng xảo trá.
“Ngài…” Nàng kêu lên: “Suốt đêm một tư thế, ngài không thấy mỏi hay sao?”
Một phen đất trời đảo lộn, Mạc Quân trở mình nằm đè lên người nàng, hai khuỷu tay chống hai bên vai nàng, cúi đầu nhìn xuống như thác nước, quấn quýt với những lọn tóc nàng đang xõa tung trên gối; cặp mắt nóng rực chiếu thẳng vào mắt nàng; đôi môi hé mở buông lời trêu ghẹo xấu xa: “Nếu mỏi thì đổi sang tư thế này nhé?”
“Đừng lộn xộn.” Nàng nói.
Mạc Quân chăm chú nhìn nàng, nhìn đến mức nàng thẹn đỏ cả mặt, sau đó khóe môi từ từ cong lên: “Anh nhi, tân hôn vui vẻ!”
Nàng trợn mắt nhìn nụ cười ranh mãnh của chàng, thấy khuôn mặt chàng càng lúc càng gần lại. Đôi môi mềm mại của chàng chầm chậm hôn lên trán, lên mắt, đầu mũi, hai bên má, rồi phủ kín môi nàng. Hôn đến choáng váng đầu óc, Mạc Quân mới buông tha cho nàng. Thiên Anh vội đẩy chàng ra, muốn xuống giường lại thấy chàng nằm nghiêng người, bày ra thế tường thành khó vượt. Nàng ngồi dậy, quấn chăn đến tận cằm, trợn mắt. “Mạc Quân, để tôi xuống!”
“Ừ.” Chàng nhàn nhã nhìn nàng.
“Vậy ngài tránh ra đi!”
“Mau gọi ta là phu quân, ái thê!”
“Mạc Quân!”
“Gọi phu quân!”
“Vương gia!”
“Gọi phu quân!”
“Hoài Vũ vương!”
“Ái thê…”
“Đừng làm xấu mặt thiên triều nữa, vương gia!” Nàng bất chấp, giơ chân đạp nam tử cợt nhả trước mặt một cái. Chẳng ngờ Mạc Quân liền vươn tay, chính xác nắm lấy cổ chân nàng. “Ái thế…” Vừa nói chàng vừa cọ cọ ngón tay lên làn da nàng, rất chậm rãi mà men ngược lên trên.
Nàng mau miệng phục tùng. “Phu quân, tránh ra đi!”
Im lặng. Bàn tay nọ vẫn tiếp tục trêu chọc. Thiên Anh phát hoảng. “Phu quân, cho thiếp xuống!”
Bàn tay dừng lại, chàng nhếch môi.
“Thôi!” Giọng chàng lười biếng cất lên, Thiên Anh cảm thấy như trút được gánh nặng, đang thở hắt ra một hơi dài liền nghe thấy câu tiếp của chàng. “Ta không thích nàng gọi phu quân nữa rồi.” Chàng cong môi, ranh mãnh nhìn nàng. “Gọi Quân đi!”
“Ngài!!! Tiểu Quân, ngài chết đi!”
“Ha ha ha!” Mạc Quân cười lớn, tay kéo mạnh chân nàng khiến cả người nàng trượt xuống, diễn lại tư thế người trên kẻ dưới lúc nãy. Chàng ghé sát miệng vào tai nàng, thì thầm: “Ai nói là nhỏ hả? Nàng có muốn tự mình kiểm nghiệm không?”
Thiên Anh lẽ nào lại không hiểu ý chàng. Tên hồ ly này từ đầu tới cuối đều ra sức muốn quyến rũ nàng, dụ dỗ nàng đây mà. Nàng bèn “hừ” một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
Mạc Quân nhìn nàng, những ngón tay xoa nhẹ đầu vai nàng, vuốt má môi nàng, miệng nở nụ cười rất đỗi phong tình cũng vô cùng gian giảo. Chàng biết thái độ này của nàng tiết lộ tâm tình gì. Khi vừa mới ngủ dậy, càng dễ bị bắt nạt bao nhiêu lại càng dễ cáu gắt bấy nhiêu. Và khi cơn tức giận chực chờ bùng nổ, nàng sẽ rất có tâm mà đưa ra dấu hiệu cảnh báo cho kẻ sắp phải hứng chịu cơn thịnh nộ kia. Ví như lúc này, chàng có thể nhìn thấy cơn sóng ngầm đang chực chờ trong đôi mắt nàng. Thế nên ngay lập tức, chàng tự giác nằm lăn vào phía trong, đẩy nàng ra phía ngoài giường. Thiên Anh rốt cuộc cũng thoát khỏi bàn tay lang sói, quấn lại chăn, đứng dậy gọi người hầu vào.
Mạc Quân nằm trên giường, hai mắt khép hờ, ánh mắt nghiền ngẫm từng hành động của nàng. Dưới ánh nhìn quá mức chuyên chú đó, không chỉ Thiên Anh mà cả hai nha hoàn đang giúp nàng chuẩn bị cũng cảm thấy thiếu tự nhiên. Cau mày, nàng quay lưng về phía chàng, nhưng sau đó lại lập tức hối hận vì cái nhìn vừa rồi dường như còn bỏng rát hơn cả lúc trước. Nàng bèn quay lại than thở: “Ngài đừng nhìn nữa.”
Mạc Quân nhướng mày. Chỉ cần thái độ này của chàng thôi, nàng hẳn biết rõ ý chàng là gì rồi chứ?
Nàng nhìn sắc mặt người mà đổi giọng: “Phu quân, đừng nhìn nữa mà.”
Mạc Quân liền nở nụ cười hài lòng đủ để đánh cắp trái tim của cả tá nữ nhân, sau đó từ từ khép rèm mi lại.
“Hai người chuyển đồ ra sau tấm bình phong cho tôi.”
Nghe giọng nàng vang lên, chàng không nén nổi nụ cười. Quả là Thiên Anh, chỉ có nàng mới như thế. Nàng không tin chàng sẽ thôi ngắm nhìn mình nên đành lánh đi. Và nàng đã đúng. Chàng thật muốn cười lớn. Vương phi bé nhỏ của chàng thực sự sinh ra để dành cho chàng, chỉ dành riêng cho chàng mà thôi. Chỉ có nàng mới luôn khiến chàng bất ngờ và vui vẻ đến thế, và cũng chỉ có chàng mới có thể khiến nàng nổi giận liên tục và nhanh chóng như thế.
Mạc Quân nhìn về hướng bình phong. Vách ngăn đủ dày để che khuất cảnh đẹp mà chàng muốn ngắm nhìn, chỉ có âm thanh vọng lại: tiếng róc rách của nước chảy, tiếng sột soạt của trang phục, tiếng nàng thì thầm cùng nha hoàn… Chàng nhắm mắt, tự hỏi nàng sẽ mặc váy áo gì trong buổi sáng nay? Có thể là bộ váy hoa mộc lan không? Mộc lan trắng ngà, hồng phấn hay màu áo nào khác? Bất kể màu sắc nào, chàng nghĩ, khoác lên cơ thể nàng đều đẹp. Phải, dáng người nàng đủ đẹp để không một màu sắc nào có thể chối từ.
Mạc Quân trầm ngâm nhớ lại tối qua ngắm nàng đến phát sốt. Nàng không phải kiểu đậm đà tròn trịa, cũng chẳng phải mình hạc xương mai, chỉ đúng mức đầy đặn, chân dài, eo thon, bụng nhỏ, ngực tròn, cổ ba ngấn vươn cao như một đài hoa huệ, xương quai xanh lồ lộ tựa như hai nét phóng tác tuyệt mĩ, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, ánh mắt sáng trong, bình thản. Còn hương thơm của nàng thanh lạnh và dịu mát, hệt như hương mộc lan cùng táo xanh được pha trộn đầy ngẫu hứng trong một buổi bình minh còn mù sương và lất phất mưa rơi. Chàng không hiểu tại sao thứ hương thơm tao nhã ấy lại có sức mê hoặc với mình lớn đến vậy…
Bộp! Bộp! Bộp!
Chàng giật mình mở mắt và sững sờ. Người trong lòng chàng đang mặc bộ váy mộc lan trắng, thắt lưng to bản thêu nổi những đóa hoa ôm lấy vòng eo mảnh mai, tay áo buông dài, cổ áo thêu hoa, mái tóc cũng cài trâm khắc hình một đóa mộc lan, từng lọn từng lọn chảy trên vai và phủ xuống tấm lưng ngà ngọc. Mạc Quân sung sướng nở nụ cười. Chàng và nàng ắt hẳn có tâm linh tương thông. Chàng nhảy xuống giường, bước đến sau lưng nàng, đang định vòng tay ôm thì nàng quay lại.
Đẹp đến ngây người.
“Ngài muốn làm gì?” Nàng bất ngờ lên tiếng, quay ngoắt về phía chàng, trong tay còn đang cầm con dao gọt hoa quả mà phía sau nàng, những gì còn lại từ nến uyên ương đêm qua bị chém ngang dọc thật thê thảm.
Mạc Quân dở khóc dở cười. Ái phi của chàng suốt đêm khiến chàng thao thức, cánh tay tê cứng toàn thân nhức mỏi chưa tính, muốn ăn mà không được, sáng dậy còn phải chứng kiến cảnh nến tân hôn bị nàng phanh thây làm trăm mảnh thế này...
“Anh nhi, cẩn thận! Nàng giận mấy thứ này cũng đâu cần phải tự mình ra tay.” Chàng nén cười, làm bộ bất lực thở dài.
“Ai nói tôi giận mấy thứ này?” Nàng lạnh nhạt đáp.
“Vậy giận ai mà đang tâm sát hại nến uyên ương?”
“Ngài!” Nàng nghiến răng buông ra một chữ rồi vung tay bỏ đi. Mạc Quân nhìn theo bóng nàng, ý cười càng lúc càng đậm, lát sau vẫy tay gọi người hầu đem toàn bộ xác nến cất đi hết.
-----------------------
Chương 2
Ngày đầu tiên trong cuộc sống hôn nhân của Hoài Vũ vương Mạc Quân, cũng như đêm tân hôn của chàng, ngập tràn những điều thú vị. Thủng thẳng rời giường, chàng thay bộ trang phục mới, mái tóc dài cũng dùng một dải lụa xanh lam đồng màu với trâm ngọc của Thiên Anh mà buộc lại, sau đó chậm rãi hướng về Vân đình dùng bữa sáng cùng nàng. Theo quy định của thiên triều, vương gia mới nạp chính phi không cần vào triều trong vòng ba ngày, tới ngày thứ năm, vị tân vương phi phải vào cung yết kiến thái hậu và đương kim thánh thượng. Điều đó có nghĩa là chàng có ba ngày trọn vẹn cùng ái phi yêu dấu. Mạc Quân vừa nghĩ vừa cảm thấy trong lòng như có một đàn chim cất tiếng hót ríu rít khi mùa xuân đến. Không chỉ ba ngày này mà từ nay về sau, suốt cuộc đời chàng, giây phút nào có nàng cạnh bên cũng đều là hạnh phúc khó cầu.
“Ngươi có nhìn thấy vẻ mặt của vương gia không?”
Giọng nói thì thà thì thầm vang lên phía sau bụi cây rậm rạp ngay lối rẽ dẫn vào Vân đình khiến Mạc Quân dừng bước. Chàng tò mò lắng nghe.
“Có!” Một giọng nữ khác thì thầm đáp lại. “Sáng nay A Phi vào giúp vương phi chuẩn bị cũng thấy vương gia cười dịu dàng muốn chết.”
“Vương phi”, Mạc Quân sung sướng nghiền ngẫm tư vị ngọt ngào của hai tiếng này.
“A Phi nói từ sáng đến giờ, lúc nào cũng thấy ngài cười, nhất là lúc nhìn vương phi, ánh mắt cực kỳ âu yếm.”
Mạc Quân sờ sờ mặt, quả thật chính mình đang cười không thể khép miệng.
Chàng vốn không ưa hạ nhân trong phủ bàn tán chuyện của chủ nhân, nhưng loại chuyện như thế này… chàng thích. A Phi, người này nên được ban thưởng.
“Vương… Vương gia…” Hai nha hoàn nọ cằm gần như rơi xuống đất, luống cuống quỳ xuống khi thấy chàng xuất hiện trên lối rẽ.
Chàng liếc nhìn cả hai, phất phất tay: “Đứng lên đi! Báo Trần quản gia lát nữa tới thư phòng gặp ta” rồi nhanh chóng đi qua.
Trên ghế mềm trong Vân đình, Thiên Anh đang ngồi nhàn tản, cằm tì lên tay. Từ phía chàng đi tới, mặt hồ bên cạnh nàng sáng lên, phản chiếu dưới nắng sớm, khiến vẻ mặt trông nghiêng của nàng càng trở nên sắc nét: mũi cao, mắt sâu, môi trên hơi cong, những ngón tay vừa dài vừa thon, mái tóc đen bóng... Mạc Quân ngơ ngẩn ngắm hình ảnh nàng trong nắng sớm. Những tán tử phượng[1] phía sau đung đưa trong gió, vài cành lá chìa ra như đang vươn tay về phía nàng, nương theo một vài cơn gió lớn thật sự chạm được tới cánh mộc lan trên cây trâm nàng cài. Thật giống chàng, Mạc Quân thở dài, chúng cũng giống chàng, chạm không tới trái tim nàng.
Mạc Quân bước vào Vân đình, ra hiệu người hầu lánh đi, cười cười ngồi xuống đối diện nàng. Thiên Anh thấy chàng liền ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm đũa, vội vã nói: “Vương gia, mời dùng bữa sáng!” rồi gắp lấy một miếng bánh điểm tâm đặt vào bát.
[1] Tử phượng (phượng tím) là loài cây quý, thân gỗ lớn, tán rộng nhưng cành lá thưa, khi không có hoa trông khá giống phượng vĩ. Cây trổ hoa vào tháng Ba hàng năm, nhưng hoa kết thành từng chùm màu tím hình chuông, cánh hoa mềm mại không hề giống hoa phượng.
Mạc Quân không đáp, chỉ im lặng ngắm nàng. Nhìn trực diện, ánh nắng phản chiếu từ mặt hồ khiến một nửa gương mặt nàng sáng lên, làn da trắng mịn, một chút lông tơ mỏng manh bình thường khó thấy nhưng giờ khắc này càng khiến khuôn mặt nàng như được bao bọc bởi một vầng ánh sáng mơ hồ, đôi môi đỏ hồng và sáng bóng…
“Vương gia?”
“Ừ.” Mạc Quân nâng mi nhìn nàng.
“Ngài muốn dùng bữa không?” Nàng coi như quan tâm.
“Lấy giúp ta!” Mạc Quân mỉm cười, đẩy bát của mình tới trước mặt nàng.
Thiên Anh lấy một đôi đũa mới, gắp bánh đặt vào trong bát cho chàng. Ăn điểm tâm ngọt trong bát là thói quen cố hữu của nàng. Nhìn mãi thành quen, đến nay, chàng đã không còn ngạc nhiên nữa, trái lại còn cảm thấy thú vị. Nàng cực kỳ ưa sạch sẽ trong chuyện ăn uống, đặc biệt là các bữa chính, trước khi ăn, nhất định phải rửa tay thật sạch; trong khi ăn, luôn phải có khăn tay, ăn một miếng, ngay cả khi dùng đũa cũng sẽ lau tay một cái rồi mới tiếp tục ăn; ăn xong, đương nhiên phải lau miệng và tay bằng khăn ướt. Nàng ghét bị đồ ăn dính vào quần áo, đặc biệt là phần tay áo. Bề ngoài nhìn nàng có vẻ là kiểu người lạnh nhạt, không quá quan tâm hay để ý một thứ gì, nhưng kỳ thực chỉ cần người nào tinh tế nhìn qua những yêu ghét của nàng trong việc ăn uống đều có thể dễ dàng nhận thấy tính cách nàng vô cùng mãnh liệt và rõ ràng, thậm chí có phần cực đoan, cố chấp.
“Anh nhi, nói ta nghe, nàng thấy thế nào mới gọi là ‘bồi đắp tình cảm’?”
Nàng có vẻ hơi giật mình. Chàng thấy sóng mắt nàng lưu chuyển. Cân nhắc một hồi, nàng mới nhẹ nhàng đặt miếng bánh vừa nâng lên xuống, đáp ngắn gọn: “Không được mặt dày.” Nàng vừa nói vừa nhìn chàng, cười nhẹ.
Mạc Quân cau mày.
“Phải cư xử đúng đắn, lịch sự.” Nàng nghiêm nghị bổ sung.
Mạc Quân đảo mắt. “Đứng đắn”, “lịch sự” thì bao giờ gạo mới nấu thành cơm được đây?
“Như ngài trước đây là được.” Nàng kết luận.
Mạc Quân giật mình. Như chàng trước đây? Khoảng thời gian mới kéo được nàng quay trở lại, chàng phải ra sức kiềm chế bản thân, chậm rãi làm quen lại với nàng từ đầu. Lúc đó đâu có khác gì hai kẻ xa lạ mới quen biết xã giao cơ chứ? Bây giờ, làm sao chàng chịu được loại cảm giác đó? Nàng không biết rằng bản thân mình là người cực kỳ xa cách và phòng thủ quá sức nghiêm cẩn với thế giới bên ngoài hay sao?
Mặc dù tính cách Mạc Quân chàng cũng tương tự như vậy, nhưng bây giờ yêu nàng rồi, chàng làm sao chịu được nàng hờ hững với mình? Người khác là nạn nhân chẳng sao, nhưng chính mình là nạn nhân thì chàng không thể chịu được. Mặc dù kế lừa nàng lấy mình không phải phong độ thân sĩ gì, nhưng hai kẻ lạnh lùng bên nhau cứ như hai tảng băng, nếu không tạo cớ tiếp cận, làm sao có thể bừng lên lửa nóng? Rõ ràng Thiên Anh của chàng, vẻ lạnh nhạt bên ngoài chỉ là mặt nạ, sâu thẳm bên trong thì mãnh liệt nồng cháy như lửa, chàng biết rõ hơn ai hết và cũng thưởng thức nhiều hơn ai hết ngay từ khi linh hồn nàng còn ngụ trong thân thể nữ nhân kia. Muốn chàng lịch sự thanh tao để kẻ khác đốt cháy ngọn lửa của nàng ư? Làm sao có thể? Ngọn lửa này là của chàng, mặc dù bây giờ chưa hẳn là thế.
“Không được! Đêm qua đã thỏa thuận trừ ‘chuyện đó’, chuyện gì ta cũng được làm rồi.”
“Từ đầu đến cuối chỉ có ngài tự biên tự diễn thôi.”
“Nhưng nàng im lặng. Im lặng là đồng ý, lên tiếng là xác nhận.”
“Thế còn hỏi tôi làm gì?” Nàng cao giọng tức tối.
“Vậy ý nàng là cứ làm, không cần hỏi?” Chàng nhanh chóng nắm bắt được thời cơ.
“Tôi đã nói ngài là hồ ly mấy lần rồi?”
“Thêm lần vừa rồi là hai.”
“Vậy thêm lần nữa đi! Đồ hồ ly xảo quyệt!” Nàng rít lên trong tiếng cười lớn của chàng.
“Thật sự là…” Chàng thu lại nụ cười, nắm lấy tay nàng, vẻ mặt hết sức khó xử. “Nàng không nên trách ta. Ta có thói quen phải ôm người mới có thể ngủ được.”
“Thói quen này có từ bao giờ?” Thiên Anh trợn mắt hồ nghi.
Mạc Quân vô tội nhìn nàng, thành thực đáp: “Từ đêm qua.”
“Cộng thêm một vạn tám ngàn lần nữa!”
“Được! Được! Tất cả đều chiều theo ý nàng.”
Mạc Quân cười vô cùng rạng rỡ. Chàng làm sao lại không biết thế nào là hồng nhan họa thủy, làm sao lại không biết lợi dụng nam sắc của chính mình để khiến nàng tim đập chân run cơ chứ? Chàng biết rõ, dưới tác động của khung cảnh tự nhiên đẹp đẽ phía sau, chính bản thân mình cuốn hút đến thế nào. Mạc Quân trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười vô tư nhưng trong bụng đã dâng đầy mưu sâu kế hiểm. Nhìn thái độ thiếu tự nhiên của nàng, chàng cho rằng sáng nay công thành thế là đủ rồi, nên thu binh tránh cho lòng người oán hận, liền đứng dậy nói: “Ta về thư phòng trước, nàng cứ tiếp tục thưởng thức nhé!”
Mạc Quân rời khỏi Vân đình, trong lòng như có trăm ngọn gió xuân thổi tới. Bữa sáng mặc dù chưa ăn chút gì nhưng chàng không hề thấy đói, ngược lại vô cùng khoan khoái. Chàng bước tới cửa thư phòng đã thấy Trần quản gia cung kính hô một tiếng “Vương gia” rồi cúi đầu nhận lệnh.
“A Phi hầu hạ trong phủ ngươi biết không?” Chàng hỏi.
“Dạ bẩm, nô tài biết.”
“Tốt lắm! Ban thưởng vì sự cống hiện cho hạnh phúc vương phủ.”
Trần quản gia há hốc miệng, chưa kịp phản ứng đã thấy chàng thiếu kiên nhẫn phất phất tay áo, sau đó nhấc kiếm Thanh Minh lên, nhanh chóng rời đi.
Cả vương phủ bề thế là vậy, nhưng nơi duy nhất Mạc Quân ưa thích và thường xuyên lui tới luyện kiếm là Trúc uyển nằm ở phía Đông phủ, nơi diễn ra sự kiện “lục trúc”, một trong hai dấu mốc đặc biệt nhất cuộc đời chàng.
Đó là một sáng đầu xuân se lạnh. Vị trí lúc ấy hệt như bây giờ, chàng đứng trên trảng đất trống hình tròn trong Trúc uyển, được bao quanh bởi trúc xanh. Vị vương gia cao ngạo ngày đó đâu hề quan tâm đến vạn vật lưu chuyển xung quanh. Chỉ là giờ khắc ấy, khi chàng múa một bài quyền dài và khó, lúc vung kiếm về phía trước trong động tác kết thúc, một gối hơi khuỵu, đầu hơi cúi, mắt ngước lên, ánh nhìn quyết liệt hướng về phía trước, mà thẳng đường kiếm của chàng, vầng mặt trời ban mai đang sống dậy tuôn ra muôn ngàn vệt máu đỏ rực rỡ xuyên thấu lớp lớp trúc xanh, rọi thẳng vào mắt chàng. Vị vương gia trẻ tuổi ngây người, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, hơi thở nồng nàn thanh xuân vì thời tiết lạnh giá mà hóa thành những làn khói trắng mờ ảo. Đôi mắt chàng vẫn đang nghiền ngẫm nhìn từng dòng máu mặt trời tưới lên trúc xanh, rồi chàng bỗng nhận ra, đó không phải và chưa bao giờ là màu xanh chết. Màu xanh tưởng chừng như vĩnh cửu của trúc kỳ thực biến ảo khôn lường, sắc độ mỗi lúc một khác nhau, đổi thay liên tiếp, từ thời khắc này qua thời khắc khác, giờ này sang giờ khác, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi mùa, mỗi năm…
Suốt cuộc đời gần như được sắp đặt sẵn của chàng, chưa từng có khoảnh khắc nào nhiệm màu đến thế! Lúc đó, không phải thời gian ngừng trôi hay vạn vật bất động, không phải thứ cảm giác tách rời và xa lạ với thế giới. Lúc đó, chàng không còn là một Mạc Quân mười tuổi đã nổi danh vì trí tuệ và mỹ mạo của mình nữa; hay một Mạc Quân mười một tuổi, cùng đại hoàng tử và lục hoàng tử trở thành ba người xứng đáng nhất kế thừa vương vị; lại càng không phải một Mạc Quân mười sáu tuổi, lần đầu dẫn binh thảo phạt giặc ngoại xâm, kể từ đó bách chiến bách thắng. Không còn kiêu căng, không còn bạo ngược, không cả lãnh khốc vô tình, chỉ còn lại một Mạc Quân với linh hồn tự do, hòa ái; một con người nhỏ bé trong thế gian vạn biến này.
Năm đó, Mạc Quân chưa tròn mười tám tuổi.
Không lâu sau sự kiện “lục trúc”, trong một sớm mùa thu, vị thái tử cao cao tại thượng, vị tướng quân lừng lẫy uy danh Mạc Quân bỗng dưng biến mất. Bất chấp mọi nỗ lực tìm kiếm của triều đình, không một ai biết chàng đã đi đâu, như thể chàng đã tan biến vào trong màn sương mù ngày ấy, theo gió hoặc mặt trời phiêu du khắp nơi. Sau này nhớ lại, chàng vẫn cảm thấy những ngày tháng ấy tuyệt diệu vô cùng. Chàng đã đến rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, trải qua vô vàn chuyện. Và dù trong một chừng mực nào đó, chàng vẫn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng chàng không còn lạnh lùng, cao ngạo nữa mà trở nên phóng khoáng hơn, dịu dàng hơn và nhẫn nại hơn. Chàng thậm chí từng múa lân cùng đám trẻ con một dịp Trung thu, hoặc ngồi nghe vị tộc trưởng già nua của bộ tộc thiểu số vùng biển Bắc Hải kể về truyền thuyết hải ngọc... Những năm tháng rong ruổi trên lưng ngựa đó còn chứng kiến mối nhân duyên kỳ lạ của chàng với đệ nhất cầm sư La Huy Xuân Tuyết.
Đó là thời điểm hai năm sau ngày chàng bỏ đi, đại hoàng tử lên ngôi lấy hiệu Mạc Hưng Đế, xuống chiếu gọi chàng về kinh cống hiến cho thiên triều. Nhưng ở núi Hải Sơn, Mạc Quân đã trở thành đệ tử duy nhất và đắc ý nhất của La Huy Xuân Tuyết.
Ba năm sau đó, La Huy Xuân Tuyết trao cho chàng cây cổ cẩm Thanh Vân trứ danh, bỏ lại vẻn vẹn bốn chữ “Đến lúc về rồi”, sau đó nhập thất tu đạo.
Mạc Quân ôm cây đàn một mình xuống núi, quay về kinh đô Châu An.
Năm đó, chàng hai mươi tư tuổi.
Dấu mốc đặc biệt thứ hai trong đời chàng là với Thiên Anh, diễn ra hai năm sau đó vào một ngày trung tuần tháng Bảy, trời rất trong và nắng rất mỏng, khi chàng đã là Hoài Vũ vương - đệ nhất quân sư của Mạc Hưng Đế và là một truyền kỳ của dân gian - còn nàng chỉ là một linh hồn đến từ thời không khác sống nhờ trong thân xác Dao Thiển tiểu thư. Ngày đó, chàng vẫn chưa yêu nàng, càng chưa có hứng thú tìm hiểu nàng; còn nàng, cũng chẳng để chàng vào mắt. Nhưng ngày đó ở Thái Bình lâu là ngày đầu tiên chàng và nàng gặp nhau.
Có bao nhiêu trà lâu lớn nhỏ trong kinh thành này, vậy mà nàng lại chọn bước vào Thái Bình lâu. Có bao nhiêu chỗ ngồi trong trà lâu này, vậy mà nàng lại chọn ngồi đối diện chàng, cách hai bàn trà nhỏ.
Khi ấy, Mạc Quân đang khép mắt, lơ đãng lắng nghe những người xung quanh trò chuyện. Bỗng mọi âm thanh im bặt, giọng Trần Kiên - trưởng nam phủ Tể tướng đương triều - vang lên khe khẽ:
“Kia chẳng phải là Dao Thiển, nhị tiểu thư của Binh bộ thượng thư hay sao?”
Chàng nhẹ nhàng mở mắt, ánh nhìn hờ hững quét qua người con gái ngồi cách đó một quãng. Nàng ngồi ngược sáng nên khó mà nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt, chỉ thấy dưới ánh nắng mỏng manh ngày cuối hạ, khuôn mặt trắng trẻo của nàng, màu áo nguyệt bạch cùng mái tóc đen huyền vấn trâm ngọc như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng tinh khiết. Dao Thiển vốn được xưng tụng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nay xuất hiện trong tư thái thanh lệ thoát tục như vậy, quả thật khiến nhiều người nhìn ngắm đến mê muội.
Mạc Quân đã gặp nhiều mỹ nhân trong thiên hạ, nhan sắc khuynh thành của Dao Thiển dù không khiến chàng choáng váng, nhưng trong hoàn cảnh này cũng khiến chàng phải chú ý. Đặc biệt, nàng dường như không hề quan tâm tới những ánh mắt đang dán lấy mình, chỉ thản nhiên mở cuốn sách nhỏ, lật qua lật lại, thi thoảng ngẩng lên nói chuyện rồi cười đùa cùng nha hoàn. Khi đó, Mạc Quân chỉ cảm thấy kỳ lạ, vì Dao Thiển trong trí nhớ của chàng là một người kiêu căng đến độ luôn lấy tư thế bề trên để nói chuyện với người khác, biểu cảm lạnh lẽo cứng nhắc, sao có thể cùng người dưới trò chuyện thân thiết đến thế?
Bỗng một tiếng “hừm” nặng nề vang lên, chàng liếc mắt đã thấy Triệu Thắng đứng dậy. Triệu Thắng vốn là tứ công tử phủ Triệu võ tướng, trước từng đến phủ Binh bộ thượng thư cầu hôn nhưng bị Dao Thiển công khai sỉ nhục, giờ thấy nàng như thế có lẽ sinh lòng bất mãn, muốn kiếm cớ trả đũa.
Triệu Thắng giậm chân bình bịch, hùng hổ tiến đến chỗ nàng. Dáng người to lớn cồng kềnh của hắn đứng sừng sững bên bàn khiến Mạc Quân liên tưởng tới một con gấu đen đúa khổng lổ đến quấy nhiễu trẻ con mà chàng từng gặp trong thời gian phiêu bạt.
Nha hoàn của nàng ngẩng đầu nhìn kẻ thô lỗ vừa đến làm phiền.
Nàng cũng ngẩng lên nhìn, khuôn mặt trong chốc lát thoáng qua vẻ khó hiểu và bối rối.
Một tiếng thì thầm vang lên: “Tiểu thư, đây là tứ công tử phủ Triệu võ tướng.”
“Thế thì sao?” Nàng thắc mắc.
Dường như Mạc Quân nghe thấy tất cả những người xung quanh mình đồng loạt hít vào một hơi. Họ đều có vẻ đang chờ đợi một trận lôi đình mà kẻ phát nổ chính là Triệu Thắng. Khắp kinh thành không ai không biết Triệu tứ công tử hữu dũng vô mưu, tính tình nóng nảy, trọng thể diện như trọng mạng sống, nay bị kẻ từng sỉ nhục mình làm ngơ, ắt cảm thấy không thể chấp nhận được.
Quả thật, “rầm” một tiếng, Triệu Thắng đập hai bàn tay to lớn xuống mặt bàn thị uy. Chén trà đặt trước mặt Dao Thiển nảy lên rồi đổ xuống, nước tràn ra lênh láng, lan cả sang cuốn sách và tay áo nàng.
Qua đôi mắt khép hờ, Mạc Quân thấy đầu mày nàng chau lại. Bằng động tác nhanh đến không ngờ, nàng đứng bật dậy, cấp tốc cứu cuốn sách ra khỏi chỗ nước đổ, xong xuôi thì quay sang giũ tay áo, giũ cho đến khi toàn bộ lá trà và cánh hoa ướp cùng rơi hết ra, sau đó lấy khăn tay thấm khô, từ đầu đến cuối không hề dừng lại, cũng chẳng thèm mảy may liếc mắt đến tên Triệu Thắng đang đứng trơ trơ ra bên bàn mình. Điều này khiến chàng vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
“Dao Thiển!” Triệu Thắng gầm lên.
“Tiểu thư…” Nha hoàn của nàng run run.
Nàng hừ lạnh, quắc mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới con gấu khổng lồ đen đúa đang đứng chắn bên bàn và làm đổ chén trà của nàng. “Ngươi là Triệu Thắng? Ta quen ngươi sao?”
Triệu Thắng bị câu hỏi của nàng làm cho cứng họng, miệng mở ra lại đóng vào, đóng vào lại mở ra, tư thái hệt như con cá nằm trên thớt, ngáp lên ngáp xuống chút hơi ẩm trong không khí. Đương nhiên, hắn không thể nói “Phải, ta chính là Triệu Thắng. Còn ngươi là kẻ thù của ta vì ngươi vừa từ chối lời cầu hôn của ta vừa sỉ nhục ta là kẻ xấu xí không xứng với ngươi.” Tất nhiên không thể nói thế, vì như vậy chẳng khác nào tự sỉ nhục chính mình. Thay vào đó, hắn cậy mạnh quát lớn: “Nữ nhân đê tiện này!”
Nàng bèn trừng mắt với hắn, cái trừng mắt mà Mạc Quân tin chắc rằng so với kiếm Thanh Minh của mình còn sắc bén và dữ tợn hơn gấp ngàn lần. Có lẽ vì thế mà Triệu Thắng kinh ngạc đứng ngây ngốc ở một bên, còn nàng kéo tay nha hoàn bỏ đi trước con mắt trợn trắng của toàn bộ quan khách.
Định thần lại, Triệu Thắng điên cuồng đến mức vung tay muốn túm lấy nàng, chưa kịp hành động đã bị Mạc Quân lên tiếng chặn lại: “Triệu công tử, đủ rồi!”
Triệu Thắng dù ngang tàng đến mức nào nhưng trước mặt Hoài Vũ vương cũng phải cúi đầu kính nể, vì thế đành hậm hực thu tay, quay lại chỗ ngồi.
Còn nàng, lần đầu tiên từ khi bước vào trà lâu đưa mắt nhìn chàng. Mạc Quân thản nhiên đáp lại cái nhìn đó. Nghiền ngẫm ánh mắt nàng, thay vì tìm thấy những loại cảm xúc thường sẽ phát sinh trong tình cảnh này như cảm kích, biết ơn hay xúc động, chàng chỉ thấy vẻ... khó chịu.
Tiếp đó, nàng quay lưng bỏ đi.
Sau này, Mạc Quân mới biết, sở dĩ lúc ấy nàng chẳng hề tỏ thái độ cảm kích hay biết ơn sự giúp đỡ của mình là bởi nàng cho rằng kẻ có thể giải quyết nhanh gọn như vậy, đến phút chót mới lên tiếng, rõ ràng ý đồ chỉ muốn xem trò vui chứ chẳng tử tế hay tốt đẹp gì.
Nghĩ lại những chuyện này, Mạc Quân cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Chàng thu kiếm, thân trúc trước mặt hiện lên một chữ “Anh” đẹp mắt. Chàng bước đên, tì trán lên thân cây, nhẹ nhàng vuốt ve mặt chữ, dịu dàng bỏ đi những sợi xơ lem quanh mỗi nét bút, nỉ non như muốn hờn dỗi với người trong lòng: “Đến bao giờ nàng mới nhìn thấy ta hả, Anh nhi?”
Đáp lại chàng là một chuỗi những tiếng vi vu của cơn gió luồn trong rừng trúc.
* * *
Bình luận facebook