-
Phần 2
Không chỉ Lục Vũ, tất cả mọi người đều bị tiếng bổ rìu không ngừng vang lên bức đến phát điên.
“Mẹ nó! Mật mã là gì vậy? Cái gì mà thời gian tử vong, nguyên nhân cái ch*t, rốt cuộc là ai ch*t?”
Tôi từ từ nhặt bức ảnh ở dưới đất lên, nó bị rời ra khỏi khung ảnh.
Suy nghĩ gì đó.
“Trong căn phòng này, người ch*t, chỉ có cô ấy sao?”
Idol trẻ tự tử trước đó, Trần Phàm.
Mặc dù cô ấy không quá nổi tiếng, nhưng tin tức lúc đó đưa tin ầm ầm.
Lục Vũ nhíu chặt mày:
“Tôi nhớ cô ấy tự sát vào hai ngày sau sinh nhật của tôi, cho nên đó là mùng 7 tháng 3, còn nguyên nhân ch*t....”
Mọi người đột nhiên ý thức được điều gì đó, bắt đầu tìm kiếm khắp căn phòng.
Cố Nhã Nhã tìm được một tờ báo trên mặt bàn.
Trên đây là thông tin về cái ch*t của Trần Phàm.
Cảnh sát ra thông báo rằng Trần Phàm đã ch*t vì uống thuốc độc tự tử, là một chai thuốc sát trùng, cấp cứu không qua khỏi.
"Natri clorat... 84 Chất khử trùng?”
"Cho nên bốn con số đầu tiên là 3784...".
“Đã thông báo cô ấy tự sát rồi mà, sao lại bắt tìm kí hiệu của hung thủ? Còn nói cái gì mà…..con số cuối cùng là kí hiệu của tên hung thủ?”
Trong khi mọi người đang mải mê suy nghĩ thì sắc mặt của Bạch Dụ Nhiên vô cùng tái nhợt, không ngừng lui về phía sau.
Cô ta vô thức dựa vào cửa, không ngừng lẩm bẩm: "Không liên quan đến tôi, cô ấy là tự sát, hung thủ không phải là tôi...".
Rìu đập mạnh vào cửa, xuất hiện một cái lỗ lớn.
Lộ ra ánh mắt âm u của người đàn ông.
“Ahhhhh.”
Chỉ nghe thấy một tiếng la hét.
Bạch Dụ Nhiên điên cuồng chạy đến trước khóa cửa, nhanh chóng nhập một mật mã, theo âm thanh nhắc nhở thành công, cô ta cũng không quay đầu lại đẩy cửa chạy về phía trước.
Nhưng không ai nghĩ tới.
Cô ta vừa bước một bước, cả người trực tiếp rớt xuống.
Tất cả mọi người sợ ngây người, đến gần nhìn, phát hiện ra ngoài cửa căn bản không phải là nơi an toàn gì, đây hình như là một tòa nhà chưa hoàn thiện.
Bạch Dụ Nhiên rơi xuống nền gạch thấp khoảng 3 mét so với chỗ chúng tôi đứng, xung quanh tối như mực, cô ta đang rên rỉ đau đớn.
Cửa gỗ lúc này ầm ầm ngã xuống, người đàn ông đứng ở cửa cười lạnh:
“Chắc là tôi chưa nói qua, cánh cửa này mới là cánh cửa chốn thoát.”
Bầu không khí nhất thời im lặng đến đáng sợ.
“Số cuối cùng đó là số 5, vừa hay là số kí hiệu của chữ Bạch.”
Tôi vừa dứt lời, mọi người lúc này mới nhớ tới chiếc khóa mật mã đã được phá giải.
Người đàn ông kéo chiếc rìu từng bước tới gần, chúng tôi trong nháy mắt trốn sang một bên, nhưng trong lúc mọi người đang hoạt động thì cơ thể họ đang càng ngày yếu đi, họ không biết rằng bản thân đã hít phải khí mê từ lúc nào.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đi tới phía cánh cửa bên kia, từ trong chiếc áo khoác lấy ra một chai thủy tinh.
Sau đó từ trên cao nhìn xuống Bạch Dụ Nhiên:
“Cô nhập tên của chính mình, là thừa nhận mình chính là hung thủ gi*t đồng đội đúng không?”
Bạch Dụ Nhiên nhịn đau đớn điên cuồng lắc đầu:
“Không….Tôi không có….”
Người đàn ông như đã sớm có dự liệu, rút nút chai thủy tinh ra, sau đó nhắm ngay đỉnh đầu Bạch Dụ Nhiên.
“Tôi là người có tật xấu, mỗi khi nghe ai đó nói dối thì đều sẽ run tay.”
“Cô nghĩ kĩ đi rồi nói.”
Hắn ta dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Quên mất, trong cái chai này chứa…..axit đấy.”
Sắc mặt Bạch Dụ Nhiên đột nhiên trắng bệch.
Cô ta tuyệt vọng nhìn người đàn ông, cuối cùng không thể chịu đựng được sự tra tấn về tinh thần, nắm lấy tóc hét lên:
“Đúng, là tôi hại ch*t cô ta! Tôi ghét cô ta đến cực điểm, dựa vào cái gì mà cô ta lại xinh đẹp hơn tôi, ai cũng đều thích cô ta, ngay cả nội bộ công ty cũng chỉ định để cô ta ra mắt, tôi không cam tâm, tôi vì bản thân mình mà tranh đấu thì có gì là sai!”
Bạch Dụ Nhiên điên cuồng kể ra chân tướng của sự việc.
Lúc cùng tham gia show tuyển chọn, Trần Phàm không có bối cảnh và nền tảng gì cả, Bạch Dụ Nhiên vốn định muốn tìm cho mình một tấm nệm làm nền cho mình, vui vẻ kết bạn với cô ấy, thỉnh thoảng còn cùng cô ấy tâm huyết dâng trào tập luyện vũ đạo.
Nhưng Trần Phàm xinh đẹp lại rất cố gắng, duyên khán giả cũng tốt, vì vậy mà cũng nổi tiếng hơn.
Bạch Dụ Nhiên dần dần có cảm giác nguy cơ, cô ta bắt đầu xa lánh cô ấy, bịa ra một số lời đồn khiến những người khác cũng cô lập cô ấy.
Thậm chí còn mua thủy quân và tạo ra một số tin tức tiêu cực về cô ấy.
Nhưng những thứ này đối với Trần Phàm ảnh hưởng không lớn, cô ấy vô cùng rõ ràng mục tiêu của mình, còn nói nhất định phải ra mắt, muốn lọt vào top 3 của show.
Ngay cả công ty cũng tiết lộ sẽ ra sức nâng đỡ cô ấy.
Bạch Dụ Nhiên ghen tị đã đến mức bệnh hoạn.
Trong một đêm, khi Trần Phàm đang tập múa một mình trong phòng vũ đạo, cô ta đổ axit sulfuric vào cốc nước.
……
Bạch Dụ Nhiên vốn đắc chí, trong nhà cô ta có quyền có thế, hoàn toàn có thể đem chuyện này đè xuống được.
Trần Phàm cũng chỉ là cả đời này không thể đứng trên sân khấu nữa mà thôi.
Nhưng ai mà ngờ Trần Phàm chọn cách cực đoan nhất là tự sát.
Bạch Dụ Nhiên là hung thủ, là cô ta đã hủy hoại cuộc đời Trần Phàm, trực tiếp dẫn đến cái chết của Trần Phàm.
Bạch Dụ Nhiên nói xong, là một màn yên tĩnh.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, cổ tay nghiêng nghiêng, chất lỏng trong suốt trong nháy mắt chảy về phía đỉnh đầu của Bạch Dụ Nhiên.
"A !!"
Bạch Dụ Nhiên thét chói tai ôm đầu.
Một lúc lâu sau mới phát hiện nước chảy trên người cô ta chỉ là nước thường.
Người đàn ông cười lớn: “Surprise”
Bạch Dụ Nhiên hoàn toàn bị dọa đến mức choáng váng.
Sức nóng của phòng livestream lúc này tăng vọt.
Các nền tảng lớn cũng bị oanh tạc.
<Vch….Hóa ra Trần Phầm rút lui là do vậy.>
< Hiện tại cả người tôi phát run, sao lại có người độc ác như vậy?>
<Tao bị mù rồi mới làm fan cô ta.>
< Cho nên lúc Trần Phàm tự sát có bao nhiêu tuyệt vọng, cuộc sống của cô ấy đều bị hủy hoại!>
….
Không quá năm phút.
Tài khoản mạng xã hội của Bạch Dụ Nhiên bị đánh sập.
Tất cả các thương hiệu mà cô ta đại diện đã gỡ ảnh đi ngay lập tức.
Quần chúng xem livestream trên đường phố thì tức giận bất bình xông vào trung tâm thương mại, kéo tấm áp phích khổng lồ của Bạch Dụ Nhiên xuống, hung hăng chà đạp.
Bài viết # Bạch Dụ Nhiên đầu độc nhanh chóng leo lên vị trí số 1 hot search.
Phía dưới mắng đến gà bay chó sủa.
…….
Sau khi xác định nghệ sĩ đang gặp nguy hiểm, ê-kíp đã kịp thời báo cảnh sát.
Cảnh sát hiện đang đến địa điểm mà nhân viên cung cấp.
Nhưng những livestream này ngày càng được share rộng rãi, căn bản không thể kiểm soát được.
Người phụ trách tuyệt vọng nắm tóc, chỉ có thể cầu nguyện phía cảnh sát có thể hành động nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút.
Đúng lúc này, Lục Vũ đột nhiên phát hiện cửa người đàn ông kia vừa mới tiến vào cũng không đóng, hóa ra đó mới là lối ra!
Lục Vũ tự mình lặng lẽ dịch về phía cửa, từng chút từng chút nhích qua rồi mạnh mẽ chạy vọt đi.
Những người khác bắt đầu phát giác ra rồi nhao nhao đuổi theo.
Nhưng họ đã bị trúng thuốc mê, tay chân mềm nhũn không còn sức.
Người đàn ông kia quay người lại, cầm chiếc rìu kéo qua hướng này.
Lục Vũ thấy cách cánh cửa còn vài bước chân nữa, anh ta cùng Mục Kỳ liếc mắt một cái liền bắt lấy tôi, đẩy về phía người đàn ông kia, Cố Nhã Nhã cũng chỉ quay đầu lại nhìn một cái, không có ý định giúp đỡ, cùng bọn họ tranh nhau chạy về phía lối đi hẹp dài.
Tôi: “…”
Người đàn ông từng bước tới gần, sau khi cắt đứt ống kính livestream của căn phòng này mới vươn tay về phía tôi, ánh mắt có chút chế giễu.
“Chậc, nhân tính a, không chịu nổi khảo nghiệm.”
Tôi nắm tay hắn rồi đứng lên, phủi bụi trên quần áo đi:
“Rồi xem.”
Mấy người Lục Vũ hẳn là gặp may đi.
Đẩy tôi cho kẻ gi*t người để cho bản thân có thời gian chạy trốn.
Nhưng bọn họ sẽ không nghĩ tới, mật thất này là tôi thiết kế, thứ đợi bọn họ sau khi đi ra ngoài chính là mê cung, hơn nữa mê dược rất nhanh sẽ phát tác.
Người đàn ông lột hóa trang xuống, để lộ ra một khuôn mặt trẻ.
Tên hắn là Lâm Quy.
Là một kẻ điên, tự xưng là người thẩm phán.
Chuyên xét xử những vụ án ‘cá lọt khỏi lưới’.
Không khéo, tôi cũng là người điên, còn là đồng bọn của hắn.
Màn xét xử này, chúng tôi chuẩn bị trong ba tháng, bao gồm cả việc vì sao tôi lại hot lên, tất cả đều là bút tích của Lâm Quy.
Hắn ta quá giỏi trong việc sử dụng Internet.
Từ sự nổi tiếng của tôi đến việc tổ tiết mục đến tìm hợp tác, kể cả tin tức truy nã giả mạo mà Bạch Dụ Nhiên vô tình nhìn thấy.
Mỗi bước đều được thiết kế bởi hắn ta.
Một phiên tòa độc quyền được thiết lập cho các minh tinh này.
Cùng lúc đó, trên các nền tảng lớn bùng nổ .
Ban đầu, người hâm mộ đều lo lắng cho sự an toàn của thần tượng.
Nhưng sau khi thấy Lục Vũ và Mục Kỳ đẩy tôi đến chỗ kẻ gi*t người thì đều lâm vào trầm mặc.
<Bọn họ còn là con người sao?>
< Thật sự mẹ nó làm mất mặt đàn ông, lúc sinh tử liền đẩy con gái nhà người ta ra làm lá chắn, súc sinh!>
<Cũng không thể nói như vậy, sắp ch*t đến nơi rồi thì tự bảo vệ bản thân thôi….>
<Đúng vậy, mấy người không lên án tên điên kia, ngược lại còn lên án nạn nhân?>
<Lầu trên có phải bị bệnh gì không? Đó không phải là bảo vệ bản thân, đó là mưu sát!111>
<Đồng ý+1……>
<Sao camera không hiện lên nữa, không biết Khương Hòa có chuyện gì không, sao cảnh sát còn chưa tới vậy!>
Sau năm phút lo lắng chờ đợi, hình ảnh nhấp nháy một lần nữa.
Chỉ thấy hai chân Lục Vũ bị dây thừng trói lại, treo ngược trên trần nhà của một căn phòng bí mật mới, bên dưới là một thùng nước bẩn.
Lục Vũ mơ màng tỉnh lại, thấy rõ tình cảnh của mình bị treo ngược như vậy, điên cuồng cầu cứu.
“Mẹ nó! Mật mã là gì vậy? Cái gì mà thời gian tử vong, nguyên nhân cái ch*t, rốt cuộc là ai ch*t?”
Tôi từ từ nhặt bức ảnh ở dưới đất lên, nó bị rời ra khỏi khung ảnh.
Suy nghĩ gì đó.
“Trong căn phòng này, người ch*t, chỉ có cô ấy sao?”
Idol trẻ tự tử trước đó, Trần Phàm.
Mặc dù cô ấy không quá nổi tiếng, nhưng tin tức lúc đó đưa tin ầm ầm.
Lục Vũ nhíu chặt mày:
“Tôi nhớ cô ấy tự sát vào hai ngày sau sinh nhật của tôi, cho nên đó là mùng 7 tháng 3, còn nguyên nhân ch*t....”
Mọi người đột nhiên ý thức được điều gì đó, bắt đầu tìm kiếm khắp căn phòng.
Cố Nhã Nhã tìm được một tờ báo trên mặt bàn.
Trên đây là thông tin về cái ch*t của Trần Phàm.
Cảnh sát ra thông báo rằng Trần Phàm đã ch*t vì uống thuốc độc tự tử, là một chai thuốc sát trùng, cấp cứu không qua khỏi.
"Natri clorat... 84 Chất khử trùng?”
"Cho nên bốn con số đầu tiên là 3784...".
“Đã thông báo cô ấy tự sát rồi mà, sao lại bắt tìm kí hiệu của hung thủ? Còn nói cái gì mà…..con số cuối cùng là kí hiệu của tên hung thủ?”
Trong khi mọi người đang mải mê suy nghĩ thì sắc mặt của Bạch Dụ Nhiên vô cùng tái nhợt, không ngừng lui về phía sau.
Cô ta vô thức dựa vào cửa, không ngừng lẩm bẩm: "Không liên quan đến tôi, cô ấy là tự sát, hung thủ không phải là tôi...".
Rìu đập mạnh vào cửa, xuất hiện một cái lỗ lớn.
Lộ ra ánh mắt âm u của người đàn ông.
“Ahhhhh.”
Chỉ nghe thấy một tiếng la hét.
Bạch Dụ Nhiên điên cuồng chạy đến trước khóa cửa, nhanh chóng nhập một mật mã, theo âm thanh nhắc nhở thành công, cô ta cũng không quay đầu lại đẩy cửa chạy về phía trước.
Nhưng không ai nghĩ tới.
Cô ta vừa bước một bước, cả người trực tiếp rớt xuống.
Tất cả mọi người sợ ngây người, đến gần nhìn, phát hiện ra ngoài cửa căn bản không phải là nơi an toàn gì, đây hình như là một tòa nhà chưa hoàn thiện.
Bạch Dụ Nhiên rơi xuống nền gạch thấp khoảng 3 mét so với chỗ chúng tôi đứng, xung quanh tối như mực, cô ta đang rên rỉ đau đớn.
Cửa gỗ lúc này ầm ầm ngã xuống, người đàn ông đứng ở cửa cười lạnh:
“Chắc là tôi chưa nói qua, cánh cửa này mới là cánh cửa chốn thoát.”
Bầu không khí nhất thời im lặng đến đáng sợ.
“Số cuối cùng đó là số 5, vừa hay là số kí hiệu của chữ Bạch.”
Tôi vừa dứt lời, mọi người lúc này mới nhớ tới chiếc khóa mật mã đã được phá giải.
Người đàn ông kéo chiếc rìu từng bước tới gần, chúng tôi trong nháy mắt trốn sang một bên, nhưng trong lúc mọi người đang hoạt động thì cơ thể họ đang càng ngày yếu đi, họ không biết rằng bản thân đã hít phải khí mê từ lúc nào.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đi tới phía cánh cửa bên kia, từ trong chiếc áo khoác lấy ra một chai thủy tinh.
Sau đó từ trên cao nhìn xuống Bạch Dụ Nhiên:
“Cô nhập tên của chính mình, là thừa nhận mình chính là hung thủ gi*t đồng đội đúng không?”
Bạch Dụ Nhiên nhịn đau đớn điên cuồng lắc đầu:
“Không….Tôi không có….”
Người đàn ông như đã sớm có dự liệu, rút nút chai thủy tinh ra, sau đó nhắm ngay đỉnh đầu Bạch Dụ Nhiên.
“Tôi là người có tật xấu, mỗi khi nghe ai đó nói dối thì đều sẽ run tay.”
“Cô nghĩ kĩ đi rồi nói.”
Hắn ta dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Quên mất, trong cái chai này chứa…..axit đấy.”
Sắc mặt Bạch Dụ Nhiên đột nhiên trắng bệch.
Cô ta tuyệt vọng nhìn người đàn ông, cuối cùng không thể chịu đựng được sự tra tấn về tinh thần, nắm lấy tóc hét lên:
“Đúng, là tôi hại ch*t cô ta! Tôi ghét cô ta đến cực điểm, dựa vào cái gì mà cô ta lại xinh đẹp hơn tôi, ai cũng đều thích cô ta, ngay cả nội bộ công ty cũng chỉ định để cô ta ra mắt, tôi không cam tâm, tôi vì bản thân mình mà tranh đấu thì có gì là sai!”
Bạch Dụ Nhiên điên cuồng kể ra chân tướng của sự việc.
Lúc cùng tham gia show tuyển chọn, Trần Phàm không có bối cảnh và nền tảng gì cả, Bạch Dụ Nhiên vốn định muốn tìm cho mình một tấm nệm làm nền cho mình, vui vẻ kết bạn với cô ấy, thỉnh thoảng còn cùng cô ấy tâm huyết dâng trào tập luyện vũ đạo.
Nhưng Trần Phàm xinh đẹp lại rất cố gắng, duyên khán giả cũng tốt, vì vậy mà cũng nổi tiếng hơn.
Bạch Dụ Nhiên dần dần có cảm giác nguy cơ, cô ta bắt đầu xa lánh cô ấy, bịa ra một số lời đồn khiến những người khác cũng cô lập cô ấy.
Thậm chí còn mua thủy quân và tạo ra một số tin tức tiêu cực về cô ấy.
Nhưng những thứ này đối với Trần Phàm ảnh hưởng không lớn, cô ấy vô cùng rõ ràng mục tiêu của mình, còn nói nhất định phải ra mắt, muốn lọt vào top 3 của show.
Ngay cả công ty cũng tiết lộ sẽ ra sức nâng đỡ cô ấy.
Bạch Dụ Nhiên ghen tị đã đến mức bệnh hoạn.
Trong một đêm, khi Trần Phàm đang tập múa một mình trong phòng vũ đạo, cô ta đổ axit sulfuric vào cốc nước.
……
Bạch Dụ Nhiên vốn đắc chí, trong nhà cô ta có quyền có thế, hoàn toàn có thể đem chuyện này đè xuống được.
Trần Phàm cũng chỉ là cả đời này không thể đứng trên sân khấu nữa mà thôi.
Nhưng ai mà ngờ Trần Phàm chọn cách cực đoan nhất là tự sát.
Bạch Dụ Nhiên là hung thủ, là cô ta đã hủy hoại cuộc đời Trần Phàm, trực tiếp dẫn đến cái chết của Trần Phàm.
Bạch Dụ Nhiên nói xong, là một màn yên tĩnh.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, cổ tay nghiêng nghiêng, chất lỏng trong suốt trong nháy mắt chảy về phía đỉnh đầu của Bạch Dụ Nhiên.
"A !!"
Bạch Dụ Nhiên thét chói tai ôm đầu.
Một lúc lâu sau mới phát hiện nước chảy trên người cô ta chỉ là nước thường.
Người đàn ông cười lớn: “Surprise”
Bạch Dụ Nhiên hoàn toàn bị dọa đến mức choáng váng.
Sức nóng của phòng livestream lúc này tăng vọt.
Các nền tảng lớn cũng bị oanh tạc.
<Vch….Hóa ra Trần Phầm rút lui là do vậy.>
< Hiện tại cả người tôi phát run, sao lại có người độc ác như vậy?>
<Tao bị mù rồi mới làm fan cô ta.>
< Cho nên lúc Trần Phàm tự sát có bao nhiêu tuyệt vọng, cuộc sống của cô ấy đều bị hủy hoại!>
….
Không quá năm phút.
Tài khoản mạng xã hội của Bạch Dụ Nhiên bị đánh sập.
Tất cả các thương hiệu mà cô ta đại diện đã gỡ ảnh đi ngay lập tức.
Quần chúng xem livestream trên đường phố thì tức giận bất bình xông vào trung tâm thương mại, kéo tấm áp phích khổng lồ của Bạch Dụ Nhiên xuống, hung hăng chà đạp.
Bài viết # Bạch Dụ Nhiên đầu độc nhanh chóng leo lên vị trí số 1 hot search.
Phía dưới mắng đến gà bay chó sủa.
…….
Sau khi xác định nghệ sĩ đang gặp nguy hiểm, ê-kíp đã kịp thời báo cảnh sát.
Cảnh sát hiện đang đến địa điểm mà nhân viên cung cấp.
Nhưng những livestream này ngày càng được share rộng rãi, căn bản không thể kiểm soát được.
Người phụ trách tuyệt vọng nắm tóc, chỉ có thể cầu nguyện phía cảnh sát có thể hành động nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút.
Đúng lúc này, Lục Vũ đột nhiên phát hiện cửa người đàn ông kia vừa mới tiến vào cũng không đóng, hóa ra đó mới là lối ra!
Lục Vũ tự mình lặng lẽ dịch về phía cửa, từng chút từng chút nhích qua rồi mạnh mẽ chạy vọt đi.
Những người khác bắt đầu phát giác ra rồi nhao nhao đuổi theo.
Nhưng họ đã bị trúng thuốc mê, tay chân mềm nhũn không còn sức.
Người đàn ông kia quay người lại, cầm chiếc rìu kéo qua hướng này.
Lục Vũ thấy cách cánh cửa còn vài bước chân nữa, anh ta cùng Mục Kỳ liếc mắt một cái liền bắt lấy tôi, đẩy về phía người đàn ông kia, Cố Nhã Nhã cũng chỉ quay đầu lại nhìn một cái, không có ý định giúp đỡ, cùng bọn họ tranh nhau chạy về phía lối đi hẹp dài.
Tôi: “…”
Người đàn ông từng bước tới gần, sau khi cắt đứt ống kính livestream của căn phòng này mới vươn tay về phía tôi, ánh mắt có chút chế giễu.
“Chậc, nhân tính a, không chịu nổi khảo nghiệm.”
Tôi nắm tay hắn rồi đứng lên, phủi bụi trên quần áo đi:
“Rồi xem.”
Mấy người Lục Vũ hẳn là gặp may đi.
Đẩy tôi cho kẻ gi*t người để cho bản thân có thời gian chạy trốn.
Nhưng bọn họ sẽ không nghĩ tới, mật thất này là tôi thiết kế, thứ đợi bọn họ sau khi đi ra ngoài chính là mê cung, hơn nữa mê dược rất nhanh sẽ phát tác.
Người đàn ông lột hóa trang xuống, để lộ ra một khuôn mặt trẻ.
Tên hắn là Lâm Quy.
Là một kẻ điên, tự xưng là người thẩm phán.
Chuyên xét xử những vụ án ‘cá lọt khỏi lưới’.
Không khéo, tôi cũng là người điên, còn là đồng bọn của hắn.
Màn xét xử này, chúng tôi chuẩn bị trong ba tháng, bao gồm cả việc vì sao tôi lại hot lên, tất cả đều là bút tích của Lâm Quy.
Hắn ta quá giỏi trong việc sử dụng Internet.
Từ sự nổi tiếng của tôi đến việc tổ tiết mục đến tìm hợp tác, kể cả tin tức truy nã giả mạo mà Bạch Dụ Nhiên vô tình nhìn thấy.
Mỗi bước đều được thiết kế bởi hắn ta.
Một phiên tòa độc quyền được thiết lập cho các minh tinh này.
Cùng lúc đó, trên các nền tảng lớn bùng nổ .
Ban đầu, người hâm mộ đều lo lắng cho sự an toàn của thần tượng.
Nhưng sau khi thấy Lục Vũ và Mục Kỳ đẩy tôi đến chỗ kẻ gi*t người thì đều lâm vào trầm mặc.
<Bọn họ còn là con người sao?>
< Thật sự mẹ nó làm mất mặt đàn ông, lúc sinh tử liền đẩy con gái nhà người ta ra làm lá chắn, súc sinh!>
<Cũng không thể nói như vậy, sắp ch*t đến nơi rồi thì tự bảo vệ bản thân thôi….>
<Đúng vậy, mấy người không lên án tên điên kia, ngược lại còn lên án nạn nhân?>
<Lầu trên có phải bị bệnh gì không? Đó không phải là bảo vệ bản thân, đó là mưu sát!111>
<Đồng ý+1……>
<Sao camera không hiện lên nữa, không biết Khương Hòa có chuyện gì không, sao cảnh sát còn chưa tới vậy!>
Sau năm phút lo lắng chờ đợi, hình ảnh nhấp nháy một lần nữa.
Chỉ thấy hai chân Lục Vũ bị dây thừng trói lại, treo ngược trên trần nhà của một căn phòng bí mật mới, bên dưới là một thùng nước bẩn.
Lục Vũ mơ màng tỉnh lại, thấy rõ tình cảnh của mình bị treo ngược như vậy, điên cuồng cầu cứu.
Bình luận facebook