-
Phần 4
Lục Vũ nói liên tục.
Để bảo vệ bản thân, anh ta tiết lộ tất cả scandal của người khác mà mình biết.
Lục Vũ sau khi tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí, anh ta bắt đầu không hài lòng với hiện tại, để thỏa mãn dục vọng của bản thân, anh ta thường theo đuổi những cô gái trẻ hơn mình nhiều tuổi, bao gồm cả nghệ sĩ và người hâm mộ.
Một lần nghiêm trọng nhất, có một nữ sinh trung học làm thêm dọn dẹp trong một buổi hòa nhạc, cô bé đứng cách xa đám đông nhưng lại vô tình bị anh ta nhắm đến.
Anh ta dụ dỗ cô bé đó với mức lương cao gấp bội để làm mồi nhử.
Những ngày về sau là chuỗi ngày đen tối nhất của cô gái đó.
Cô ấy phải chịu những cú sốc lớn, trượt kì thi đại học, và không lâu sau đó liền nhảy lầu tự sát.
Mà Lục Vũ đã bỏ ra một số tiền lớn để xóa sạch tất cả dấu vết của cô bé đó và trốn thoát an toàn.
Mục Kì là một kẻ nghiện ma túy, anh ta còn buôn bán trái phép trong giới, Lục Vũ là cộng tác thường xuyên mua ở chỗ anh ta.
Vẻ bên ngoài không thể đánh giá lên điều gì cả, trông anh ta sáng sủa đẹp trai là thế, nhưng lại có sở thích gi*t mèo và ngược đãi mèo. Anh ta còn lập lên một nhóm chuyên chia sẻ video ngược đãi mèo.
Có lúc còn tổ chức hoạt động đầu độc mèo có quy mô lớn….
Mấy tên cặn bã ẩn thân lâu như vậy, lại được tóm gọn tội trạng trên chương trình tạp kĩ.
Thật không dễ dàng tí nào.
Tiếc là không thể tận diệt.
Cũng phải xin lỗi với Cố Nhã Nhã một chút vì cô ấy bị kéo vào phiên tòa này cũng chỉ là vô tình.
Nhưng mà, sự có mặt của Cố Nhã Nhã lại xóa đi mọi hiềm nghi có hại cho tôi, trong cả đám cặn bã bại hoại, chỉ có một người đàng hoàng thì rất khả nghi, nếu có hai người thì sẽ được cho là người vô hại vô tình bị kéo vào.
Nghĩ đến đây, tôi vô thức liếc Cố Nhã Nhã.
Nhưng tôi thấy cô ấy đang nhìn vào chằm chằm vào Mục Kỳ với đôi mắt đỏ hoe, tức giận nói: “Hai tháng trước, con mèo của tôi chạy ra khỏi phòng thay đồ. Khi tôi tìm lại được, da của nó đã bị lột ra, là anh làm ư?”
Mục Kỳ có chút chột dạ: “Nó tự mình chạy tới chỗ tôi, ai biết được đó là mèo của cô?”
Cố Nhã Nhã không thể chịu đựng được nữa, cô khóc lớn và chỉ vào Mục Kỳ:
“Để anh ta đi ch*t đi.”
Lâm Quy liền động tay: “Như cô mong ước.”
Hắn nhấn nút, Mục Kỳ không thể khống chế được, ngã thẳng xuống thùng nước, đầu anh ta bị dìm rất lâu mới được vớt lên.
Phòng livestream lúc này ném đá bọn họ dữ dội.
Số người theo dõi đã vượt quá 100 triệu người.
Comment nhảy liên tục:
< Tôi không biết dùng từ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.>
<Không phải khoa trương đâu, giới giải trí sụp đổ phân nửa luôn rồi.>
<Thẩm phán đỉnh zl! Những loại cặn bã như thế này nên trị .>
< Họ nổi tiếng và giàu có, được rất nhiều người yêu thích, vậy mà họ vẫn làm những việc này! Đáng ch*t!!>
…….
Livestream liên tục hai giờ mười năm phút.
Cảnh sát đã bẻ khóa URL và tìm được vị trí mật thất này, họ đã bắt đầu đi đến hiện trường để thăm dò và tìm kiếm.
Họ sẽ đến đây trong vòng chưa đầy mười phút nữa.
Lâm Quy thả bọn họ xuống dưới sàn, nắm lấy cổ áo của Lục Vũ, Lục Vũ sợ hãi đến phát điên: “Mày muốn làm gì? Mày lại muốn làm gì nữa???”
Lâm Quy cười: “Yên tâm, mọi việc đã xong, tôi tính làm báo cáo tổng kết thôi.”
Hắn ném Lục Vũ xuống đất, lấy cây bút viết lên trên trán anh ta.
Ba chữ màu đen ngay lập tức xuất hiện trên làn da trắng trẻo của Lục Vũ: [ kẻ hi*p d*m] [kẻ gi*t người].
Trên mặt Bạch Dụ Nhiên và Mục Kỳ cũng không thể thiếu, hắn luôn rất công bằng.
Trên mặt Bạch Dụ Nhiên viết: [đầu độc] [kẻ gi*t người]
Trên mặt Mục Kỳ viết: [Ngược đãi mèo] [Biến thái]
......
Hành động này không hề bạo lực, càng không đẫm máu gì cả nhưng lực sát thương cực lớn.
Bạch Dụ Nhiên phản ứng mạnh mẽ, cô ta hét lên điên dại:
“Tôi chỉ là muốn bản thân đứng ở vị trí cao hơn, sao anh lại đối với tôi như vậy? Tôi chỉ bỏ vài thứ vào ly của Trần Phàm mà thôi, là tự cô ta yếu đuối không chịu được nên tự sát!!”
Lâm Quy lạnh lùng nhìn cô ta.
“Cô hủy hoại cô ấy chỉ vì cô ấy chăm chỉ hơn? Nhưng cô biết tại sao cô ấy lại kiên trì muốn ra mắt và lọt vào top 3 không?”
Bạch Dụ Nhiên sửng sốt.
Tôi sợ nếu tôi nhìn bộ mặt ghê tởm của cô ta thêm lần nào nữa thì không nhịn được mà đá cho cô ta một cái, nên đành phải cúi đầu xuống.
Không ai biết rằng: Gia đình của Trần Phàm không hạnh phúc, bố mẹ cô ấy ly hôn.
Cô ấy và em gái bị cha mẹ bỏ rơi, Trần Phàm phải đi làm sớm để có thể chu cấp cho em gái đi học.
Nhưng em gái cô ấy lại lựa chọn tự tử bằng cách nhảy lầu sau kì thi đại học.
Cô ấy từ cuốn nhật kí của em gái mà biết được cô bé bị nam diễn viên Lục Vũ cư*ng hi*p, cô ấy đã báo cảnh sát và lên tiếng trên mạng.
Nhưng thế lực của anh ta đã chà đạp cái ch*t của con bé xuống.
Lúc này, một người săn thực tập sinh rất thích vẻ ngoài của Trần Phàm, họ muốn mời cô ấy tham gia show tuyển tú.
Top 3 debut trong trận chung kết sẽ có cơ hội trả lời các cuộc phỏng vấn trực tiếp, có thể tiết lộ hoặc chia sẻ những sự thật họ đã trải qua.
Cô ấy buộc phải cố gắng luyện tập chăm chỉ.
Những lời cần nói trong đêm chung kết thì cũng đều tập nói cả trăm lần trong đêm.
Cô ấy mong chờ ngày đó như mong chờ ánh mặt trời trong đêm dài vô tận.
Nhưng tất cả đều bị phá hỏng vì sự ghen tị của Bạch Dụ Nhiên.
Trần Phàm không thể ra mắt, nhưng cô ấy muốn nhân cơ hội còn sót lại để nói ra hết vì không còn gì để mất nữa rồi. Nhưng vì Bạch Dụ Nhiên thuê thủy quân ‘hắt nước bẩn’ lên người cô nên không ai nghe và tin lời cô nói cả.
Trong sự tuyệt vọng, Trần Phàm đã chọn con đường giống như em gái mình.
Nhưng cho dù thế giới có tràn ngập bóng tối, cho dù sự thật có bị chôn vùi trong thung lũng sâu thì cũng sẽ có một ngày ánh sáng ló dạng.
Bạch Dụ Nhiên chật vật ngã xuống đất, lẩm bẩm không ngừng:
“Tôi không biết...tôi không biết.”
Lục Vũ cũng tái mặt: “Là tự bọn họ chọn tự sát, đều do sức chịu đựng của bọn họ kém.”
Loại cặn bã như anh ta, một khi gặp chuyện thì luôn tìm cách trốn tránh trách nhiệm.
Ch*t cũng không biết hối cải.
Sẽ có ai đó dạy bọn họ làm người thôi.
Nghe thấy tiếng cảnh sát lục soát cách đó không xa, Lâm Quy nhìn tôi từ xa , tôi nhướng mày, hắn giơ tay viết ‘ Thẩm phán’ lên tường của mật thất.
Sau đó quay đầu và nhảy xuống lối đi bí mật.
Mười phút sau, cảnh sát tới, Lục Vũ đang nằm ở dưới đất bất lực, tức giận:
“Mấy người chỉ ăn cơm trắng thôi sao! Sao lâu vậy mới tới!!!”
Bạch Dụ Nhiên nắm lấy tay cảnh sát, vẫn có chút sợ hãi:
“Mọi người mau bắt anh ta đi! Anh ta là kẻ gi*t người.”
Anh cảnh sát lạnh lùng nhìn cô ta.
“Đây là vấn đề của cảnh sát chúng tôi."
Khi chúng tôi được cảnh sát đưa ra ngoài, rất nhiều phóng viên đã tụ tập ở ngoài cửa.
Tất cả đều được Lâm Quy ẩn danh gửi thông tin đến.
Lục Vũ và những người khác không biết rằng mọi thứ trong phòng bí mật đều được livestream, khi nhìn thấy phóng viên, họ sửng sốt trong giây lát, phản ứng đầu tiên của họ là che đi những chữ viết trên trán.
Vẻ mặt Lục Vũ phức tạp, thấy không thể giấu chữ trên mặt được nữa, liền dứt khoát bán thảm:
“Tôi không ngờ mọi chuyện lại xảy ra tồi tệ như vậy. Chỉ trong hai giờ, chúng tôi đã phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo, nhưng mọi người yên tâm, tôi sẽ tích cực phối hợp trị liệu tâm lý và sớm thoát ra được cái bóng này.”
Nhưng phản ứng của những người kia lại nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Các phóng viên vẻ mặt phức tạp, nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét không giấu được.
Lục Vũ còn đang định nói thêm điều gì đó.
Cảnh sát nhanh chóng kéo anh ta lên xe.
Chắc bọn họ còn chưa biết, trong suốt hai giờ đồng hồ này, họ đã từ những minh tinh tỏa sáng trở thành những con rệp trong bùn.
Các thương hiệu nổi tiếng đã công khai chấm dứt hợp đồng, chỉ riêng khoản bồi thường hợp đồng cũng đủ để họ khốn đốn một phen.
Những cô gái bị Lục Vũ dụ dỗ lần lượt gọi cho cảnh sát tố cáo. Thậm chí còn dính líu đến cả những chuyện bẩn thỉu khác trong giới giải trí.
Có thể nói chỉ trong hai giờ, toàn bộ giới giải trí phải đối mặt với một cuộc thanh lọc lớn.
Trên đường về đồn cảnh sát, Cố Nhã Nhã và tôi ngồi trên cùng một chiếc xe.
Chúng tôi an ủi lẫn nhau, như thể tinh thần của chúng tôi hiện tại có chút bất ổn và sợ hãi tột độ.
Tất nhiên, Cố Nhã Nhã là thật.
Còn tôi thì giả vờ.
Nữ cảnh sát đi cùng cũng thấy được tình cảnh của chúng tôi thảm hại như vậy, trong lúc lấy lời khai cũng không làm khó gì cả.
Nhưng vẫn có một câu hỏi quan trọng được đặt ra.
“Ba tháng trước, vụ án bắt cóc phát sóng trực tiếp của trường trung học số 1 Thanh Thành là bút tích của người thẩm phán, và vụ án xét xử người nổi tiếng lần này cũng vậy. Thật trùng hợp, em đều là nạn nhân trong cả hai vụ án. Em có cảm thấy có quá trùng hợp hay không?”
Tôi ngơ ngác, như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng nói:
“Quá là trùng hợp rồi, nhất định là hắn muốn tới tìm em, chị cảnh sát! Chị nhất định phải bảo vệ em, em sợ lắm!”
Tôi thút thít khóc.
Cảnh sát: “...”
Lúc chúng tôi được đưa ra ngoài, nhìn thấy Lục Vũ và Bạch Dụ Nhiên đang bị đeo còng tay điên cuồng vùng vẫy:
“Hiểu nhầm, tất cả đều là hiểu nhầm! Vì bảo vệ bản thân nên tôi mới nói như vậy!”
“Tôi muốn tìm luật sư!”
“Các người đừng đụng vào tôi, tôi có hơn 80 triệu fan, các người có biết tôi là ai không?”
Cảnh sát một bên cười khẩy:
"Không quan trọng trước đây anh là ai cả, anh sẽ sớm như vậy thôi, một tù nhân."
Chỉ đến khi sắp chết họ mới nghĩ đến việc cầu xin sự thương xót:
“Tôi không muốn vào tù, làm ơn, tôi không muốn vào tù…”
Lục Vũ thậm chí còn sợ đến mức không tự chủ được mà tè ra quần.
Nữ cảnh sát đứng cạnh tôi thở dài:
"Thật là một vòng tròn hỗn loạn."
Tôi lẩm bẩm: “Ai bảo không đâu…”
Kể từ hôm đó, lượng người hâm mộ của tôi và Cố Nhã Nhã tăng vọt.
Họ còn nói chúng tôi là Jasmine trắng thuần khiết duy nhất trong làng giải trí và không bị thẩm phán phán xét.
Ban đầu Cố Nhã Nhã còn cảm thấy bối rối, về sau cô ấy mới ý thức được bản thân đã thực sự nổi tiếng.
Thậm chí, cô được nhận vô số hợp đồng quảng cáo từ tay Lục Vũ và Bạch Dụ Nhiên.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều thương hiệu tìm đến tôi, nhưng tôi từ chối hết.
Trước khi phiên tòa xét xử Lục Vũ và những người khác bắt đầu, tôi đã mở một buổi livestream.
Một phút sau khi mở, hàng triệu người đã kéo vào xem, họ muốn nghe tôi kể chi tiết về ngày hôm đó.
Nhưng tôi chỉ nói mục đích phát sóng:
“Tôi sẽ không gia nhập làng giải trí, cũng không hoạt động trên Internet nữa. Sự việc này khiến tôi hiểu rằng khi một người nổi tiếng, kiếm được nhiều tiền nhưng không đủ tự chủ thì danh tiếng và tiền tài sẽ trở thành xiềng xích, lòng tham và dục vọng sẽ đưa con người ta lên tầm cao, nhưng vào một ngày đó sẽ khiến bạn sa ngã không lối thoát. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường. Tôi cũng mong mọi người không quên đi sơ tâm của mình và sống thật tốt.”
Sau khi tắt livestream, tôi chuyển tài khoản hàng triệu fan này thành tài khoản tố cáo.
Nếu ai đó gặp phải sự bất công nhưng không thể vạch trần thì có thể đăng lên tài khoản này.
Giới giải trí là một vòng tuần hoàn thay máu liên tục.
Người hâm mộ sẽ sớm phải lòng một thần tượng khác.
Còn tôi, một kẻ nghiệp dư xuất hiện chớp nhoáng, tôi sẽ sớm bị lãng quên.
Nhưng tài khoản này sẽ được lưu giữ mãi mãi, để lại lối thoát cho tất cả những ai đi tìm công lý.
Bạch Dụ Nhiên và Mục Kỳ đều bị kết án, một người mười năm, một người mười lăm năm.
Lúc Lục Vũ bị xét xử, tôi đội mũ, đeo kính râm đến xem.
Chỉ mới mấy tháng, hai mắt anh ta đờ đãn, sắc mặt tái nhợt, giống như gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp.
Đối mặt với phán quyết, anh ta khóc lóc thảm thiết.
“Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, sao không bắn ch*t tôi đi, tôi không muốn ở lại thêm ngày nào nữa.”
Nhưng ch*t nào có dễ dàng như vậy.
Đối với một người từng đứng trên đỉnh cao như Lục Vũ, cảm giác chênh lệch khi đang là người ở vị trí cao biến thành một tù nhân là điều khó có thể chấp nhận được.
Anh ta luôn nhớ lại những ngày tháng chói sáng của bản thân, còn có những người đã bị anh làm tổn thương.
Cuối cùng anh ta bị kết án tù chung thân.
Khi bản án kết thúc, tôi đang định đi ra ngoài thì nhìn thấy một người khác cũng đeo khẩu trang và kính râm.
Là Cố Nhã Nhã.
Cô ấy sửng sốt khi nhìn thấy tôi.
Chúng tôi bước ra khỏi tòa án cùng nhau, bầu trời trong xanh và nắng rực rỡ.
Cố Nhã Nhã nói: “Trải nghiệm những ngày vừa rồi khiến tôi choáng váng. Đột ngột trở nên nổi tiếng khiến tôi bối rối và không biết nên phải làm gì cho đúng, nhưng buổi livestream của cô như đang dội một gáo nước lạnh vào người tôi vậy. Tôi bắt đầu suy nghĩ lại ý định ban đầu của mình khi bước vào giới giải trí là gì. Tôi chỉ muốn làm những gì mình thích, sau đó kiếm tiền để cho gia đình có một cuộc sống tốt hơn, sẽ đưa họ đi du lịch khi rảnh rỗi và quyên góp một nửa thu nhập hằng năm của mình cho tổ chức xã hội.”
Nghe vậy, tôi rất ngạc nhiên, nhưng chỉ gật gật đầu và không nói gì.
Cố Nhã Nhã do dự nói:
“Thật ra, tôi luôn muốn nói lời xin lỗi với cô.”
“Xin lỗi?.”
“Trong mật thất, lúc Lục Vũ và Mục Kỳ đẩy cô về phía người kia, tôi cũng không kéo cô lại.”
Tôi cười: “Không sao, cô cũng không phải thánh mẫu gì cả, bảo vệ bản thân còn chưa xong thì làm sao cứu được tôi?”
Tôi có chút cảm khái.
Có người bởi vì lúc đó không giúp tôi lại tự trách mình rất lâu.
Có người tội ác tày trời lại luôn đi bào chữa cho lỗi lầm đó.
Vẫn là vạn vật muôn loài.
Cố Nhã Nhã đề nghị: “Tôi mời cô một bữa nhé.”
Tôi nhìn thời gian rồi mỉm cười:
"Không cần đâu, tôi có hẹn rồi."
Buổi chiều trong nhà hàng không có ai.
Tôi ngồi xuống một chiếc bàn bên cửa sổ, giọng Lâm Quy vang lên từ chiếc bàn phía sau lưng tôi.
“Tài khoản của Trần Phàm không được cập nhật trong hai năm lại đột nhiên có được một triệu người theo dõi.
Lúc cô ấy còn sống thì bọn họ phớt lờ và chỉ trích, nhưng khi cô ấy đã ch*t thì lại có một nhóm người nói rất thích cô ấy trước đây.”
Tôi không nói gì.
Lâm Quy nhìn vào mắt tôi qua tấm kính:
“Tôi đột nhiên cảm thấy những kẻ ẩn mình sau Internet và sử dụng bàn phím làm vũ khí có vẻ đáng ghét hơn.”
“Sẽ rất thú vị nếu như chúng ta xử lí chúng.”
Đó chính xác là những gì tôi nghĩ đến.
Nhưng hiện tại chúng tôi có việc quan trọng hơn phải làm.
“Đại học sắp khai giảng rồi, khi nào cậu định báo danh?”
Lâm Quy dừng một chút:
“Đi với cậu nhé, dù sao chúng ta cũng học cùng trường mà.”
“Ngoài ra, cậu đã tham gia vào hai sự kiện liên tiếp rồi, nếu tham gia tiếp thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, không có chuyện trùng hợp nhiều như thế, nên là sau khi khai giảng, chúng ta phải đi tìm một chút.”
Tôi liếc nhìn cậu ta:
“Tìm gì cơ?”
“Tiểu tam.”
Tôi: “.....”
Lâm Quy cười:
“Là Người Thẩm Phán số 3.”
Để bảo vệ bản thân, anh ta tiết lộ tất cả scandal của người khác mà mình biết.
Lục Vũ sau khi tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí, anh ta bắt đầu không hài lòng với hiện tại, để thỏa mãn dục vọng của bản thân, anh ta thường theo đuổi những cô gái trẻ hơn mình nhiều tuổi, bao gồm cả nghệ sĩ và người hâm mộ.
Một lần nghiêm trọng nhất, có một nữ sinh trung học làm thêm dọn dẹp trong một buổi hòa nhạc, cô bé đứng cách xa đám đông nhưng lại vô tình bị anh ta nhắm đến.
Anh ta dụ dỗ cô bé đó với mức lương cao gấp bội để làm mồi nhử.
Những ngày về sau là chuỗi ngày đen tối nhất của cô gái đó.
Cô ấy phải chịu những cú sốc lớn, trượt kì thi đại học, và không lâu sau đó liền nhảy lầu tự sát.
Mà Lục Vũ đã bỏ ra một số tiền lớn để xóa sạch tất cả dấu vết của cô bé đó và trốn thoát an toàn.
Mục Kì là một kẻ nghiện ma túy, anh ta còn buôn bán trái phép trong giới, Lục Vũ là cộng tác thường xuyên mua ở chỗ anh ta.
Vẻ bên ngoài không thể đánh giá lên điều gì cả, trông anh ta sáng sủa đẹp trai là thế, nhưng lại có sở thích gi*t mèo và ngược đãi mèo. Anh ta còn lập lên một nhóm chuyên chia sẻ video ngược đãi mèo.
Có lúc còn tổ chức hoạt động đầu độc mèo có quy mô lớn….
Mấy tên cặn bã ẩn thân lâu như vậy, lại được tóm gọn tội trạng trên chương trình tạp kĩ.
Thật không dễ dàng tí nào.
Tiếc là không thể tận diệt.
Cũng phải xin lỗi với Cố Nhã Nhã một chút vì cô ấy bị kéo vào phiên tòa này cũng chỉ là vô tình.
Nhưng mà, sự có mặt của Cố Nhã Nhã lại xóa đi mọi hiềm nghi có hại cho tôi, trong cả đám cặn bã bại hoại, chỉ có một người đàng hoàng thì rất khả nghi, nếu có hai người thì sẽ được cho là người vô hại vô tình bị kéo vào.
Nghĩ đến đây, tôi vô thức liếc Cố Nhã Nhã.
Nhưng tôi thấy cô ấy đang nhìn vào chằm chằm vào Mục Kỳ với đôi mắt đỏ hoe, tức giận nói: “Hai tháng trước, con mèo của tôi chạy ra khỏi phòng thay đồ. Khi tôi tìm lại được, da của nó đã bị lột ra, là anh làm ư?”
Mục Kỳ có chút chột dạ: “Nó tự mình chạy tới chỗ tôi, ai biết được đó là mèo của cô?”
Cố Nhã Nhã không thể chịu đựng được nữa, cô khóc lớn và chỉ vào Mục Kỳ:
“Để anh ta đi ch*t đi.”
Lâm Quy liền động tay: “Như cô mong ước.”
Hắn nhấn nút, Mục Kỳ không thể khống chế được, ngã thẳng xuống thùng nước, đầu anh ta bị dìm rất lâu mới được vớt lên.
Phòng livestream lúc này ném đá bọn họ dữ dội.
Số người theo dõi đã vượt quá 100 triệu người.
Comment nhảy liên tục:
< Tôi không biết dùng từ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.>
<Không phải khoa trương đâu, giới giải trí sụp đổ phân nửa luôn rồi.>
<Thẩm phán đỉnh zl! Những loại cặn bã như thế này nên trị .>
< Họ nổi tiếng và giàu có, được rất nhiều người yêu thích, vậy mà họ vẫn làm những việc này! Đáng ch*t!!>
…….
Livestream liên tục hai giờ mười năm phút.
Cảnh sát đã bẻ khóa URL và tìm được vị trí mật thất này, họ đã bắt đầu đi đến hiện trường để thăm dò và tìm kiếm.
Họ sẽ đến đây trong vòng chưa đầy mười phút nữa.
Lâm Quy thả bọn họ xuống dưới sàn, nắm lấy cổ áo của Lục Vũ, Lục Vũ sợ hãi đến phát điên: “Mày muốn làm gì? Mày lại muốn làm gì nữa???”
Lâm Quy cười: “Yên tâm, mọi việc đã xong, tôi tính làm báo cáo tổng kết thôi.”
Hắn ném Lục Vũ xuống đất, lấy cây bút viết lên trên trán anh ta.
Ba chữ màu đen ngay lập tức xuất hiện trên làn da trắng trẻo của Lục Vũ: [ kẻ hi*p d*m] [kẻ gi*t người].
Trên mặt Bạch Dụ Nhiên và Mục Kỳ cũng không thể thiếu, hắn luôn rất công bằng.
Trên mặt Bạch Dụ Nhiên viết: [đầu độc] [kẻ gi*t người]
Trên mặt Mục Kỳ viết: [Ngược đãi mèo] [Biến thái]
......
Hành động này không hề bạo lực, càng không đẫm máu gì cả nhưng lực sát thương cực lớn.
Bạch Dụ Nhiên phản ứng mạnh mẽ, cô ta hét lên điên dại:
“Tôi chỉ là muốn bản thân đứng ở vị trí cao hơn, sao anh lại đối với tôi như vậy? Tôi chỉ bỏ vài thứ vào ly của Trần Phàm mà thôi, là tự cô ta yếu đuối không chịu được nên tự sát!!”
Lâm Quy lạnh lùng nhìn cô ta.
“Cô hủy hoại cô ấy chỉ vì cô ấy chăm chỉ hơn? Nhưng cô biết tại sao cô ấy lại kiên trì muốn ra mắt và lọt vào top 3 không?”
Bạch Dụ Nhiên sửng sốt.
Tôi sợ nếu tôi nhìn bộ mặt ghê tởm của cô ta thêm lần nào nữa thì không nhịn được mà đá cho cô ta một cái, nên đành phải cúi đầu xuống.
Không ai biết rằng: Gia đình của Trần Phàm không hạnh phúc, bố mẹ cô ấy ly hôn.
Cô ấy và em gái bị cha mẹ bỏ rơi, Trần Phàm phải đi làm sớm để có thể chu cấp cho em gái đi học.
Nhưng em gái cô ấy lại lựa chọn tự tử bằng cách nhảy lầu sau kì thi đại học.
Cô ấy từ cuốn nhật kí của em gái mà biết được cô bé bị nam diễn viên Lục Vũ cư*ng hi*p, cô ấy đã báo cảnh sát và lên tiếng trên mạng.
Nhưng thế lực của anh ta đã chà đạp cái ch*t của con bé xuống.
Lúc này, một người săn thực tập sinh rất thích vẻ ngoài của Trần Phàm, họ muốn mời cô ấy tham gia show tuyển tú.
Top 3 debut trong trận chung kết sẽ có cơ hội trả lời các cuộc phỏng vấn trực tiếp, có thể tiết lộ hoặc chia sẻ những sự thật họ đã trải qua.
Cô ấy buộc phải cố gắng luyện tập chăm chỉ.
Những lời cần nói trong đêm chung kết thì cũng đều tập nói cả trăm lần trong đêm.
Cô ấy mong chờ ngày đó như mong chờ ánh mặt trời trong đêm dài vô tận.
Nhưng tất cả đều bị phá hỏng vì sự ghen tị của Bạch Dụ Nhiên.
Trần Phàm không thể ra mắt, nhưng cô ấy muốn nhân cơ hội còn sót lại để nói ra hết vì không còn gì để mất nữa rồi. Nhưng vì Bạch Dụ Nhiên thuê thủy quân ‘hắt nước bẩn’ lên người cô nên không ai nghe và tin lời cô nói cả.
Trong sự tuyệt vọng, Trần Phàm đã chọn con đường giống như em gái mình.
Nhưng cho dù thế giới có tràn ngập bóng tối, cho dù sự thật có bị chôn vùi trong thung lũng sâu thì cũng sẽ có một ngày ánh sáng ló dạng.
Bạch Dụ Nhiên chật vật ngã xuống đất, lẩm bẩm không ngừng:
“Tôi không biết...tôi không biết.”
Lục Vũ cũng tái mặt: “Là tự bọn họ chọn tự sát, đều do sức chịu đựng của bọn họ kém.”
Loại cặn bã như anh ta, một khi gặp chuyện thì luôn tìm cách trốn tránh trách nhiệm.
Ch*t cũng không biết hối cải.
Sẽ có ai đó dạy bọn họ làm người thôi.
Nghe thấy tiếng cảnh sát lục soát cách đó không xa, Lâm Quy nhìn tôi từ xa , tôi nhướng mày, hắn giơ tay viết ‘ Thẩm phán’ lên tường của mật thất.
Sau đó quay đầu và nhảy xuống lối đi bí mật.
Mười phút sau, cảnh sát tới, Lục Vũ đang nằm ở dưới đất bất lực, tức giận:
“Mấy người chỉ ăn cơm trắng thôi sao! Sao lâu vậy mới tới!!!”
Bạch Dụ Nhiên nắm lấy tay cảnh sát, vẫn có chút sợ hãi:
“Mọi người mau bắt anh ta đi! Anh ta là kẻ gi*t người.”
Anh cảnh sát lạnh lùng nhìn cô ta.
“Đây là vấn đề của cảnh sát chúng tôi."
Khi chúng tôi được cảnh sát đưa ra ngoài, rất nhiều phóng viên đã tụ tập ở ngoài cửa.
Tất cả đều được Lâm Quy ẩn danh gửi thông tin đến.
Lục Vũ và những người khác không biết rằng mọi thứ trong phòng bí mật đều được livestream, khi nhìn thấy phóng viên, họ sửng sốt trong giây lát, phản ứng đầu tiên của họ là che đi những chữ viết trên trán.
Vẻ mặt Lục Vũ phức tạp, thấy không thể giấu chữ trên mặt được nữa, liền dứt khoát bán thảm:
“Tôi không ngờ mọi chuyện lại xảy ra tồi tệ như vậy. Chỉ trong hai giờ, chúng tôi đã phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo, nhưng mọi người yên tâm, tôi sẽ tích cực phối hợp trị liệu tâm lý và sớm thoát ra được cái bóng này.”
Nhưng phản ứng của những người kia lại nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Các phóng viên vẻ mặt phức tạp, nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét không giấu được.
Lục Vũ còn đang định nói thêm điều gì đó.
Cảnh sát nhanh chóng kéo anh ta lên xe.
Chắc bọn họ còn chưa biết, trong suốt hai giờ đồng hồ này, họ đã từ những minh tinh tỏa sáng trở thành những con rệp trong bùn.
Các thương hiệu nổi tiếng đã công khai chấm dứt hợp đồng, chỉ riêng khoản bồi thường hợp đồng cũng đủ để họ khốn đốn một phen.
Những cô gái bị Lục Vũ dụ dỗ lần lượt gọi cho cảnh sát tố cáo. Thậm chí còn dính líu đến cả những chuyện bẩn thỉu khác trong giới giải trí.
Có thể nói chỉ trong hai giờ, toàn bộ giới giải trí phải đối mặt với một cuộc thanh lọc lớn.
Trên đường về đồn cảnh sát, Cố Nhã Nhã và tôi ngồi trên cùng một chiếc xe.
Chúng tôi an ủi lẫn nhau, như thể tinh thần của chúng tôi hiện tại có chút bất ổn và sợ hãi tột độ.
Tất nhiên, Cố Nhã Nhã là thật.
Còn tôi thì giả vờ.
Nữ cảnh sát đi cùng cũng thấy được tình cảnh của chúng tôi thảm hại như vậy, trong lúc lấy lời khai cũng không làm khó gì cả.
Nhưng vẫn có một câu hỏi quan trọng được đặt ra.
“Ba tháng trước, vụ án bắt cóc phát sóng trực tiếp của trường trung học số 1 Thanh Thành là bút tích của người thẩm phán, và vụ án xét xử người nổi tiếng lần này cũng vậy. Thật trùng hợp, em đều là nạn nhân trong cả hai vụ án. Em có cảm thấy có quá trùng hợp hay không?”
Tôi ngơ ngác, như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng nói:
“Quá là trùng hợp rồi, nhất định là hắn muốn tới tìm em, chị cảnh sát! Chị nhất định phải bảo vệ em, em sợ lắm!”
Tôi thút thít khóc.
Cảnh sát: “...”
Lúc chúng tôi được đưa ra ngoài, nhìn thấy Lục Vũ và Bạch Dụ Nhiên đang bị đeo còng tay điên cuồng vùng vẫy:
“Hiểu nhầm, tất cả đều là hiểu nhầm! Vì bảo vệ bản thân nên tôi mới nói như vậy!”
“Tôi muốn tìm luật sư!”
“Các người đừng đụng vào tôi, tôi có hơn 80 triệu fan, các người có biết tôi là ai không?”
Cảnh sát một bên cười khẩy:
"Không quan trọng trước đây anh là ai cả, anh sẽ sớm như vậy thôi, một tù nhân."
Chỉ đến khi sắp chết họ mới nghĩ đến việc cầu xin sự thương xót:
“Tôi không muốn vào tù, làm ơn, tôi không muốn vào tù…”
Lục Vũ thậm chí còn sợ đến mức không tự chủ được mà tè ra quần.
Nữ cảnh sát đứng cạnh tôi thở dài:
"Thật là một vòng tròn hỗn loạn."
Tôi lẩm bẩm: “Ai bảo không đâu…”
Kể từ hôm đó, lượng người hâm mộ của tôi và Cố Nhã Nhã tăng vọt.
Họ còn nói chúng tôi là Jasmine trắng thuần khiết duy nhất trong làng giải trí và không bị thẩm phán phán xét.
Ban đầu Cố Nhã Nhã còn cảm thấy bối rối, về sau cô ấy mới ý thức được bản thân đã thực sự nổi tiếng.
Thậm chí, cô được nhận vô số hợp đồng quảng cáo từ tay Lục Vũ và Bạch Dụ Nhiên.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều thương hiệu tìm đến tôi, nhưng tôi từ chối hết.
Trước khi phiên tòa xét xử Lục Vũ và những người khác bắt đầu, tôi đã mở một buổi livestream.
Một phút sau khi mở, hàng triệu người đã kéo vào xem, họ muốn nghe tôi kể chi tiết về ngày hôm đó.
Nhưng tôi chỉ nói mục đích phát sóng:
“Tôi sẽ không gia nhập làng giải trí, cũng không hoạt động trên Internet nữa. Sự việc này khiến tôi hiểu rằng khi một người nổi tiếng, kiếm được nhiều tiền nhưng không đủ tự chủ thì danh tiếng và tiền tài sẽ trở thành xiềng xích, lòng tham và dục vọng sẽ đưa con người ta lên tầm cao, nhưng vào một ngày đó sẽ khiến bạn sa ngã không lối thoát. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường. Tôi cũng mong mọi người không quên đi sơ tâm của mình và sống thật tốt.”
Sau khi tắt livestream, tôi chuyển tài khoản hàng triệu fan này thành tài khoản tố cáo.
Nếu ai đó gặp phải sự bất công nhưng không thể vạch trần thì có thể đăng lên tài khoản này.
Giới giải trí là một vòng tuần hoàn thay máu liên tục.
Người hâm mộ sẽ sớm phải lòng một thần tượng khác.
Còn tôi, một kẻ nghiệp dư xuất hiện chớp nhoáng, tôi sẽ sớm bị lãng quên.
Nhưng tài khoản này sẽ được lưu giữ mãi mãi, để lại lối thoát cho tất cả những ai đi tìm công lý.
Bạch Dụ Nhiên và Mục Kỳ đều bị kết án, một người mười năm, một người mười lăm năm.
Lúc Lục Vũ bị xét xử, tôi đội mũ, đeo kính râm đến xem.
Chỉ mới mấy tháng, hai mắt anh ta đờ đãn, sắc mặt tái nhợt, giống như gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp.
Đối mặt với phán quyết, anh ta khóc lóc thảm thiết.
“Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, sao không bắn ch*t tôi đi, tôi không muốn ở lại thêm ngày nào nữa.”
Nhưng ch*t nào có dễ dàng như vậy.
Đối với một người từng đứng trên đỉnh cao như Lục Vũ, cảm giác chênh lệch khi đang là người ở vị trí cao biến thành một tù nhân là điều khó có thể chấp nhận được.
Anh ta luôn nhớ lại những ngày tháng chói sáng của bản thân, còn có những người đã bị anh làm tổn thương.
Cuối cùng anh ta bị kết án tù chung thân.
Khi bản án kết thúc, tôi đang định đi ra ngoài thì nhìn thấy một người khác cũng đeo khẩu trang và kính râm.
Là Cố Nhã Nhã.
Cô ấy sửng sốt khi nhìn thấy tôi.
Chúng tôi bước ra khỏi tòa án cùng nhau, bầu trời trong xanh và nắng rực rỡ.
Cố Nhã Nhã nói: “Trải nghiệm những ngày vừa rồi khiến tôi choáng váng. Đột ngột trở nên nổi tiếng khiến tôi bối rối và không biết nên phải làm gì cho đúng, nhưng buổi livestream của cô như đang dội một gáo nước lạnh vào người tôi vậy. Tôi bắt đầu suy nghĩ lại ý định ban đầu của mình khi bước vào giới giải trí là gì. Tôi chỉ muốn làm những gì mình thích, sau đó kiếm tiền để cho gia đình có một cuộc sống tốt hơn, sẽ đưa họ đi du lịch khi rảnh rỗi và quyên góp một nửa thu nhập hằng năm của mình cho tổ chức xã hội.”
Nghe vậy, tôi rất ngạc nhiên, nhưng chỉ gật gật đầu và không nói gì.
Cố Nhã Nhã do dự nói:
“Thật ra, tôi luôn muốn nói lời xin lỗi với cô.”
“Xin lỗi?.”
“Trong mật thất, lúc Lục Vũ và Mục Kỳ đẩy cô về phía người kia, tôi cũng không kéo cô lại.”
Tôi cười: “Không sao, cô cũng không phải thánh mẫu gì cả, bảo vệ bản thân còn chưa xong thì làm sao cứu được tôi?”
Tôi có chút cảm khái.
Có người bởi vì lúc đó không giúp tôi lại tự trách mình rất lâu.
Có người tội ác tày trời lại luôn đi bào chữa cho lỗi lầm đó.
Vẫn là vạn vật muôn loài.
Cố Nhã Nhã đề nghị: “Tôi mời cô một bữa nhé.”
Tôi nhìn thời gian rồi mỉm cười:
"Không cần đâu, tôi có hẹn rồi."
Buổi chiều trong nhà hàng không có ai.
Tôi ngồi xuống một chiếc bàn bên cửa sổ, giọng Lâm Quy vang lên từ chiếc bàn phía sau lưng tôi.
“Tài khoản của Trần Phàm không được cập nhật trong hai năm lại đột nhiên có được một triệu người theo dõi.
Lúc cô ấy còn sống thì bọn họ phớt lờ và chỉ trích, nhưng khi cô ấy đã ch*t thì lại có một nhóm người nói rất thích cô ấy trước đây.”
Tôi không nói gì.
Lâm Quy nhìn vào mắt tôi qua tấm kính:
“Tôi đột nhiên cảm thấy những kẻ ẩn mình sau Internet và sử dụng bàn phím làm vũ khí có vẻ đáng ghét hơn.”
“Sẽ rất thú vị nếu như chúng ta xử lí chúng.”
Đó chính xác là những gì tôi nghĩ đến.
Nhưng hiện tại chúng tôi có việc quan trọng hơn phải làm.
“Đại học sắp khai giảng rồi, khi nào cậu định báo danh?”
Lâm Quy dừng một chút:
“Đi với cậu nhé, dù sao chúng ta cũng học cùng trường mà.”
“Ngoài ra, cậu đã tham gia vào hai sự kiện liên tiếp rồi, nếu tham gia tiếp thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, không có chuyện trùng hợp nhiều như thế, nên là sau khi khai giảng, chúng ta phải đi tìm một chút.”
Tôi liếc nhìn cậu ta:
“Tìm gì cơ?”
“Tiểu tam.”
Tôi: “.....”
Lâm Quy cười:
“Là Người Thẩm Phán số 3.”
Bình luận facebook