-
[Truyện II] Phần 5
Em trai bị bạo lực mạng mà ch*t.
Những kẻ đó còn châm biếm, cho rằng khả năng chịu đựng của cậu quá kém.
Sau này, họ sợ đến tè ra quần dưới con dao của tôi, tôi cười khinh:
“Tao lại hi vọng, sức chịu đựng của bọn mày sẽ không quá tệ.”
-------------------
Ngày hôm đó, em trai nghỉ học nên tôi đến trường đón nó.
Trên đường về nhà, tôi đỗ xe và đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, khi quay lại đã thấy một nhóm người đang tụ tập bên hồ nhân tạo.
Cả người em trai tôi ướt sũng, chật vật kéo một cô gái vào bờ.
Tôi sợ quá vội vứt đồ xuống và chen vào.
Em ấy thấy mọi người xung quanh chỉ mải xem náo nhiệt, không làm gì cả, liếc nhanh về phía tôi: “Chị ơi! Gọi xe cấp cứu đi!!!”
Thằng bé bắt đầu sơ cứu cho cô gái.
Sau khi xe cấp cứu đưa cô gái đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà đấm em trai mình một cái, “Người lớn phết đó, một thằng nhóc như em mà có thể làm như vậy.”
Thằng bé vừa tránh vừa nói:
“Nhiều người như vậy lại không có ai xuống cứu cả, bạn đó còn là bạn học của em, sao em có thể thấy ch*t mà không cứu chứ.”
Lòng tốt không bao giờ là xấu nên tôi cũng không nói gì thêm.
Tôi tưởng việc cứu mạng đã xong, nhưng chỉ trong vài ngày, một đoạn video quay cảnh em trai cứu người bất ngờ xuất hiện trên internet.
Tôi nghĩ đó sẽ là cơn mưa lời khen.
Nhưng không.
Phần bình luận tràn ngập lời lẽ xúc phạm:
“Nhỏ như vậy mà đã làm trò bẩn thỉu.”
“Thật kinh tởm.”
Chuyện gì xảy ra thế này?
Tôi quay lại xem phần giới thiệu của video thì mới biết sau khi cô gái được cứu tỉnh lại, cô ấy nói rằng khi sơ cứu cho cô ấy, em trai tôi đã cố tình chạm vào ngực cô ấy, hô hấp nhân tạo còn lè lưỡi.
Tôi cảm thấy như bị sét đánh.
Cha mẹ mất sớm, em trai là do tôi nuôi nấng, những năm đầu, để kiếm tiền, tôi bước chân vào xã hội sớm và vật lộn làm việc, phải mất mười năm mới có được chỗ đứng vững chắc và mở quán bar.
Em trai rất hiểu chuyện và không bao giờ làm phiền tôi.
Thằng bé biết tôi bận rộn nên chọn ở lại kí túc xá ở trường.
Mỗi lần thi học kì cũng đều đứng thứ nhất, còn mua quà cho tôi bằng tiền thưởng của các cuộc thi.
Từ góc quay video không thể thấy rõ mọi hành động của thằng bé nên hầu như mọi người đều tin vào điều đó.
Nhưng tôi không tin.
Lúc tôi chuẩn bị đến trường thì cô giáo đã gọi điện cho tôi trước, nói em trai tôi đánh nhau với các bạn cùng lớp nên bị thương phải nhập viện.
Sau khi vội vã đến bệnh viện, tôi thấy em trai tôi đang nằm trên giường bệnh với những vết thương trên mặt.
Khi nhìn thấy tôi, thằng bé im lặng một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Em không có.”
Tôi biết thằng bé đang giải thích.
Tôi chỉ biết nắm chặt tay thằng bé.
“Chị biết mà.”
Cô giáo đứng ở bên ngoài cửa, nhìn thấy tôi, mỉm cười bước tới:
“Chị Trần Nham, thực ra đó chỉ là một mâu thuẫn nhỏ giữa các bạn cùng lớp..."
Tôi một mực đòi xem camera giám sát, cô giáo đó trợn mắt lên. Chỉ có thể đưa tôi về trường.
Sau khi xem xong camera giám sát, cả người tôi đều run rẩy.
Em trai tôi sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc thì bị kéo xuống cầu thang, họ đá hết lượt này đến lượt khác, khi người này mệt thì người khác lên.
Trong camera có tổng cộng 12 nam sinh.
Cô giáo nói, sau khi video Trần Nham sàm sỡ Lâm Mộng được tung ra, những nam sinh này không thể chịu đựng được nữa nên đã ra tay, tuy cách nhìn của các em có hơi cực đoan nhưng đó là lỗi của Trần Nham trước.
“Cô dựa vào cái gì mà nói em trai tôi dâm loạn?”
Những kẻ đó còn châm biếm, cho rằng khả năng chịu đựng của cậu quá kém.
Sau này, họ sợ đến tè ra quần dưới con dao của tôi, tôi cười khinh:
“Tao lại hi vọng, sức chịu đựng của bọn mày sẽ không quá tệ.”
-------------------
Ngày hôm đó, em trai nghỉ học nên tôi đến trường đón nó.
Trên đường về nhà, tôi đỗ xe và đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, khi quay lại đã thấy một nhóm người đang tụ tập bên hồ nhân tạo.
Cả người em trai tôi ướt sũng, chật vật kéo một cô gái vào bờ.
Tôi sợ quá vội vứt đồ xuống và chen vào.
Em ấy thấy mọi người xung quanh chỉ mải xem náo nhiệt, không làm gì cả, liếc nhanh về phía tôi: “Chị ơi! Gọi xe cấp cứu đi!!!”
Thằng bé bắt đầu sơ cứu cho cô gái.
Sau khi xe cấp cứu đưa cô gái đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà đấm em trai mình một cái, “Người lớn phết đó, một thằng nhóc như em mà có thể làm như vậy.”
Thằng bé vừa tránh vừa nói:
“Nhiều người như vậy lại không có ai xuống cứu cả, bạn đó còn là bạn học của em, sao em có thể thấy ch*t mà không cứu chứ.”
Lòng tốt không bao giờ là xấu nên tôi cũng không nói gì thêm.
Tôi tưởng việc cứu mạng đã xong, nhưng chỉ trong vài ngày, một đoạn video quay cảnh em trai cứu người bất ngờ xuất hiện trên internet.
Tôi nghĩ đó sẽ là cơn mưa lời khen.
Nhưng không.
Phần bình luận tràn ngập lời lẽ xúc phạm:
“Nhỏ như vậy mà đã làm trò bẩn thỉu.”
“Thật kinh tởm.”
Chuyện gì xảy ra thế này?
Tôi quay lại xem phần giới thiệu của video thì mới biết sau khi cô gái được cứu tỉnh lại, cô ấy nói rằng khi sơ cứu cho cô ấy, em trai tôi đã cố tình chạm vào ngực cô ấy, hô hấp nhân tạo còn lè lưỡi.
Tôi cảm thấy như bị sét đánh.
Cha mẹ mất sớm, em trai là do tôi nuôi nấng, những năm đầu, để kiếm tiền, tôi bước chân vào xã hội sớm và vật lộn làm việc, phải mất mười năm mới có được chỗ đứng vững chắc và mở quán bar.
Em trai rất hiểu chuyện và không bao giờ làm phiền tôi.
Thằng bé biết tôi bận rộn nên chọn ở lại kí túc xá ở trường.
Mỗi lần thi học kì cũng đều đứng thứ nhất, còn mua quà cho tôi bằng tiền thưởng của các cuộc thi.
Từ góc quay video không thể thấy rõ mọi hành động của thằng bé nên hầu như mọi người đều tin vào điều đó.
Nhưng tôi không tin.
Lúc tôi chuẩn bị đến trường thì cô giáo đã gọi điện cho tôi trước, nói em trai tôi đánh nhau với các bạn cùng lớp nên bị thương phải nhập viện.
Sau khi vội vã đến bệnh viện, tôi thấy em trai tôi đang nằm trên giường bệnh với những vết thương trên mặt.
Khi nhìn thấy tôi, thằng bé im lặng một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Em không có.”
Tôi biết thằng bé đang giải thích.
Tôi chỉ biết nắm chặt tay thằng bé.
“Chị biết mà.”
Cô giáo đứng ở bên ngoài cửa, nhìn thấy tôi, mỉm cười bước tới:
“Chị Trần Nham, thực ra đó chỉ là một mâu thuẫn nhỏ giữa các bạn cùng lớp..."
Tôi một mực đòi xem camera giám sát, cô giáo đó trợn mắt lên. Chỉ có thể đưa tôi về trường.
Sau khi xem xong camera giám sát, cả người tôi đều run rẩy.
Em trai tôi sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc thì bị kéo xuống cầu thang, họ đá hết lượt này đến lượt khác, khi người này mệt thì người khác lên.
Trong camera có tổng cộng 12 nam sinh.
Cô giáo nói, sau khi video Trần Nham sàm sỡ Lâm Mộng được tung ra, những nam sinh này không thể chịu đựng được nữa nên đã ra tay, tuy cách nhìn của các em có hơi cực đoan nhưng đó là lỗi của Trần Nham trước.
“Cô dựa vào cái gì mà nói em trai tôi dâm loạn?”
Bình luận facebook