-
Chương 75-77
Chương 75: Gậy ông đập lưng ông
Thấy cô đi ra nhưng vẫn đeo khăn che mặt, dì Lâm cười lạnh rồi hống hách nói: “Đi thôi!”
Dư Kiều trầm mặc theo bà ta lên xe, sau đó chiếc xe lăn bánh về phía biệt thự của Tiêu Định Bân.
Dư Kiều ngồi yên lặng trên xe rồi nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài.
Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước, nhưng cô biết rõ là nếu là nơi tồi tệ nhất thì cô sẽ đích thân lôi Dư Văn Xương, Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu xuống địa ngục cùng.
Hoắc Kình ngồi trong căn phòng tối, một cô gái gần như trần truồng nằm co quắp trên tấm thảm ở phía trước đang không ngừng run lẩy bẩy.
Hoắc Kình nghịch chiếc bật lửa, ngọn lửa màu xanh thoắt ẩn thoắt hiện theo tiếng tắt mở.
Anh ta ngả người ra sau sofa, đôi chân dài bắt chéo rồi gác lên bàn trà ở trước mặt.
Đôi mắt dài u ám của anh ta khẽ híp lại, bờ môi mỏng nợ nụ cười băng giá: “Nói đi, ai bảo cô đến đây”.
Có lẽ mọi việc làm sau khi về nước của anh ta vẫn quá nhân từ nên mới khiến đám người kia to gan dám tính kế với anh ta.
Người phụ nữ kia chỉ biết ra sức lắc đầu, vì quá mức sợ hãi nên nước mắt cô ta lăn dài, khỏi phải nói là đáng thương đến mức nào.
Nhưng từ trước đến nay, Hoắc Kình luôn là người lạnh lùng, trên đời này chỉ có duy nhất ba người có thể khiến anh ta mềm lòng thôi.
“Không nói à?”, Hoắc Kình bỏ chân xuống, anh ta lười nhác kéo cà vạt xuống rồi ngoắc tay với thuộc hạ đứng bên cạnh.
Có hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức tiến lên, một người kéo mái tóc dài của cô gái rồi ấn đầu cô ta xuống đất, người còn lại thì rút con dao găm ra, ánh sáng sắc lạnh loé lên, một đường máu bay lên cao, cùng với đó là một ngón tay thon thả rơi xuống.
Cô gái hét lên đau đớn rồi lập tức ngất xỉu.
“Dội nước cho cô ta tỉnh lại”, Hoắc Kình thậm chí còn không nhíu mày.
Cô gái bị tạt nước lạnh tỉnh lại, cơ thể trần truồng nhìn hệt như con cá mắc cạn, cô ta ra sức giãy giụa, nhưng con dao lạnh giá kia lại kề tới một ngón tay khác của cô ta: “Có nói không?”
Cô gái chỉ thoáng chần chừ một chút thì ngón tay thứ hai đã bị cắt lìa, trên bàn tay trắng nõn nà đã xuất hiện hai vết thương chảy máu.
Cô ta hét lên thê thảm, cuối cùng không chịu được nữa mà nói: “Là Hoắc Hướng Đông, Hoắc Hướng Đông sai tôi bỏ thứ đó vào rượu của anh…”
“Biết ngay mà”, Hoắc Kình cong khoé miệng rồi đứng dậy, sau đó nhìn cô gái từ trên cao rồi dặn thuộc hạ: “Mau mang quà đến tặng cho anh tôi đi”.
Trong một căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của một câu lạc bộ cao cấp, mọi ngóc ngách đều chứa đầy vẻ xa hoa.
Qua đêm nay thì tên khốn Hoắc Kình đừng mong trở mình được nữa.
Người phụ nữ mà hắn đưa đến là của chủ nhà họ Hoắc - Hoắc Trạm Đình, cũng là bố đẻ của hắn và Hoắc Kình, niềm vui mới của bố bọn hắn.
Giờ cô tình nhân bé nhỏ của bố hắn đang lên giường với Hoắc Kình, nỗi nhục lớn cỡ này thì đàn ông nào ai chịu được? Huống chi là một người đàn ông ngông cuồng như Hoắc Trạm Đình.
Từ sau khi Hoắc Kình về nước, hàng loạt hành động của anh ta gần như đã ép cho cậu chủ lớn là hắn cảm thấy khó thở.
Chương 76: Một mất một còn
Nếu cứ để thế này, khéo cả nhà họ Hoắc đều rơi vào tay Hoắc Kình mất.
Đã thế, giờ Hoắc Trạm Đình ngày một già yếu, mà nhóm con trai do Hoắc Hướng Đông đứng đầu lại chẳng ra làm sao. Vì thế, một Hoắc Kình tài giỏi vượt trội ngày càng có địa vị cao trong lòng ông ta.
Thậm chí, anh ta còn dần áp đảo vị trí con trai cả của Hoắc Hướng Đông.
Hoắc Hướng Đông hận Hoắc Kình thấu xương, giờ có được cơ hội này, đương nhiên hắn sẽ đầy Hoắc Kình vào chỗ chết.
Chuông cửa vang lên, Hoắc Hướng Đông đẩy cô gái ở bên cạnh ra rồi ngồi dậy trên giường: “Đi mở cửa đi!”
“Cậu cả, cậu bảy sai người đưa một món quà đến, bảo muốn đích thân cậu xem”.
Tên thuộc hạ đi vào phòng rồi lễ phép nói.
Tay gã cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương rất đẹp, thoạt nhìn đã biết là rất quý.
Hoắc Hướng Đông bước xuống giường rồi tiến lên trước vài bước, sau đó dặn thuộc hạ: “Mở ra xem nào!”
Tên kia vâng lời rồi từ từ mở cái hộp gỗ ra, sau đó rất tuân thủ quy tắc mà không cụp mắt xuống nhìn lén một chút nào.
Hoắc Hướng Đông chờ một lát, thấy không có vấn đề gì thì mới bước lên tiếp. Nhưng sau khi nhìn xong thì hắn đã sợ đến mức lùi lại, sau đó vã mồ hôi hột.
Bên trong chiếc hộp chỉ có hai ngón tay nhuốm máu đã bị chặt đứt của phụ nữ.
Trong đó có một ngón tay vẫn đeo một chiếc nhẫn nạm phỉ thuý, hắn biết đây chính là cô gái mà mình đưa đến chỗ Hoắc Kình.
Vậy là Hoắc Kình đã biết, anh ta đã biết là hắn tính kế mình rồi, bước tiếp theo, hắn phải làm sao đây?
Hoắc Hướng Đông chợt thấy sợ hãi, hắn vẫn chưa quên sau khi Hoắc Kình về nước, không ít người ghen ghét trong gia tộc đã âm thầm hạ thủ với anh ta.
Nhưng về sau, những người này đều bị bại liệt do tai nạn giao thông, còn có người mất tích đã lâu, giờ vẫn chưa có thông tin gì.
Bố hắn cũng nghi Hoắc Kình, nhưng dù có điều tra cỡ nào cũng không tra ra được gì nên đành mặc kệ.
Điều đang chờ hắn ở phía trước là gì đây? Nghe nói bên cạnh Hoắc Kình có hai tên thuộc hạ rất nham hiểm, dù người câm vào tay họ thì cũng phải ngoan ngoan khai ra hết mọi việc…
Hắn không thể chờ Hoắc Kình trả thù mình, nếu sự việc bại lộ thì hắn cần ra tay trước.
Hoắc Hướng Đông dần tỏ vẻ hung ác: “Hoắc Kình, lần này không phải mày chết thì là tao chết!”
Lúc này, Hoắc Kình chẳng còn màng đến Hoắc Hướng Đông nữa. Anh ta đứng trong phòng khách của nhà họ Dư, vẻ tức giận trên mặt đã biến mất hoàn toàn: “A Kiều đã đính hôn với người khác ư?”
“Đúng thế, A Kiều và người đó quen nhau từ năm mười mấy tuổi. Nhiều năm qua, tình càm ngày càng sâu đậm. Cậu Hoắc, cậu thấy đó, xin lỗi nhé, tôi không hề biết cậu từng có hôn ước với A Kiều, mẹ con bé cũng chưa từng nói lại với bọn tôi. Lần trước, sau khi cậu đến đây, tôi đã hỏi A Kiều ngay và biết là con bé đã có người trong lòng rồi, hơn nữa…”.
Dư Văn Xương tỏ vẻ xấu hổ rồi thở dài nói: “Con cái hư hỏng cũng tại người làm bố như tôi không dạy dỗ cẩn thận, đến chuyện con bé có quan hệ với người ta từ khi nào cũng không biết…”
“Ngậm miệng!”, Hoắc Kình chờ tiến lên một bước rồi xách cổ áo Dư Văn Xương: “A Kiều là người thế nào, tôi hiểu rất rõ. Nếu ông dám sỉ nhục cô ấy thì phải hỏi ý kiến tôi đã”.
“Cậu Hoắc, những gì tôi nói đều là thật. Cậu nghĩ mà xem, nếu không xảy ra chuyện như vậy thì sao tôi lại từ chối một hôn ước tốt thế này chứ? Thật ra là tại tôi không còn mặt mũi nào để đồng ý…”
Chương 77: Đỗ Thất Nguyệt
“Tôi không tin một câu nào của ông cả, tôi muốn đích thân A Kiều nói với tôi”.
“A Kiều đã không còn ở đây nữa rồi…”
“Cô ấy đi đâu?”
“Giờ gạo đã nấu thành cơm, tôi cũng chịu rồi, nó đã bỏ đi theo người ta, tôi cùng đành phải đồng ý…”
Hoắc Kình chầm chậm buông tay, Dư Văn Xương nói dối rất trơn tru nhưng anh ta không thể tin được là A Kiều đã có người đàn ông khác, thậm chí còn rời khỏi đây với người đó…
“Cậu Hoắc, tôi cũng buồn cũng tiếc lắm, nhưng làm người thì phải có lương tâm, con gái tôi không còn trong sạch nữa, thật sự không xứng với cậu đâu”.
Hoắc Kình rời khỏi nhà họ Dư, trên đường anh ta lái xe như bay. Khi về đến biệt thự, mọi uất ức cùng tức giận của anh ta vẫn chưa vơi đi chút nào.
Anh ta dừng xe rồi lập tức sai người đi điều tra xem Dư Kiều và chồng tương lai của cô đã đi đâu.
Đỗ Thất Nguyệt dè dặt ra đón anh ta: “Anh Hoắc Kình, anh không vui à?”
Nhìn thấy cô ấy, vẻ tức giận trên mặt Hoắc Kình mới vơi đi phần nào: “Không, em sao rồi?”
Đỗ Thất Nguyệt là cô gái anh ta quen ở nước ngoài, lúc đó anh ta còn khổ cực và lẩn trong đám ăn xin cùng chó mèo hoang tìm đồ ăn rồi bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, chính Đỗ Thất Nguyệt đã đưa anh ta về phòng mình rồi hết lòng chăm sóc, hơn nữa còn bớt ăn bớt tiêu để mời bác sĩ cùng mua thuốc cho anh ta, nhờ đó anh ta mới giữ được mạng.
Vì thế, sau khi có chỗ đứng vững chắc trong nước, Hoắc Kình đã đón Đỗ Thất Nguyệt về nước, trong lòng anh ta đã coi cô ấy như em gái ruột của mình.
“Em khoẻ rồi, anh Hoắc Kình, hôm nay em đã học làm món ăn Trung, anh có muốn nếm thử không?”
“Món gì thế?”
“Nghe nói là cá liệp hồng chỉ có ở thôn Khê La, trông nó đẹp lắm, em định nấu canh cá…”
Hoắc Kình chợt nhíu mày, trong ký ức của anh ta thì cá liệp hồng của thôn Khê La chính là món anh và A Kiều thích ăn nhất.
Anh ta vẫn nhớ khi ấy A Kiều còn chưa được mười tuổi, nhưng suốt ngày đòi nấu canh cá, người nhà không cản được nên đành chiều cô. Ai cũng nghĩ cô thiên kim tiểu thư sẽ quậy tung cái bếp lên, ai dè cô thật sự có thể nấu ra món canh cá ngon tuyệt.
Đến bây giờ, Hoắc Kình vẫn còn nhớ mùi vị của món ấy.
“Anh Hoắc Kình, anh thấy sao?”, Đỗ Thất Nguyệt đầy chờ mong nhìn anh ta.
Hoắc Kình bỏ thìa xuống rồi cười nói: “Cũng ngon, nhưng anh không thích ăn cá”.
“Vậy để hôm nào em sẽ học làm món khác nhé?”
“Thất Nguyệt, anh đón em về đây để em sống ở chỗ này và coi em như em gái của anh, vì thế em đừng nhúng tay vào việc dành cho người làm”.
“Nhưng em cam tâm tình nguyện học mà, em muốn nấu cho anh, muốn chăm sóc anh…”
Hoắc Kình nhìn cô gái thanh tú ở trước mặt, nhưng càng nhìn cô ấy thì anh ta càng nhớ tới một A Kiều tinh sinh và đầy sinh động.
“Nếu em thấy buồn chán thì cứ học đi, đừng để mệt là được”.
“Vâng, chờ em học xong, sẽ nấu cho anh ăn tiếp”.
Hoắc Kình xoa đầu cô ấy: “Ừ”.
Đỗ Thất Nguyệt mỉm cười ngọt ngào rồi ngước lên nhìn Hoắc Kình: “Anh Hoắc Kình, giờ em thấy hạnh phúc lắm”.
Cô ấy thật sự cảm thấy như vậy, nhưng vẫn muốn có nhiều hạnh phúc hơn, ví dụ như Hoắc Kình không còn coi cô ấy là em gái nữa, ví dụ như cô ấy sẽ lấy rồi làm vợ của anh ta.
Dư Kiều nấu ăn xong thì những người làm khác bưng từng món lên bàn ăn, còn cô thì ở lại trong bếp.
Cô ăn đồ ăn cho người làm rồi dọn dẹp bếp sạch sẽ, khi nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì thì mới khẽ khàng mở cửa rồi rời đi.
Thấy cô đi ra nhưng vẫn đeo khăn che mặt, dì Lâm cười lạnh rồi hống hách nói: “Đi thôi!”
Dư Kiều trầm mặc theo bà ta lên xe, sau đó chiếc xe lăn bánh về phía biệt thự của Tiêu Định Bân.
Dư Kiều ngồi yên lặng trên xe rồi nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài.
Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước, nhưng cô biết rõ là nếu là nơi tồi tệ nhất thì cô sẽ đích thân lôi Dư Văn Xương, Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu xuống địa ngục cùng.
Hoắc Kình ngồi trong căn phòng tối, một cô gái gần như trần truồng nằm co quắp trên tấm thảm ở phía trước đang không ngừng run lẩy bẩy.
Hoắc Kình nghịch chiếc bật lửa, ngọn lửa màu xanh thoắt ẩn thoắt hiện theo tiếng tắt mở.
Anh ta ngả người ra sau sofa, đôi chân dài bắt chéo rồi gác lên bàn trà ở trước mặt.
Đôi mắt dài u ám của anh ta khẽ híp lại, bờ môi mỏng nợ nụ cười băng giá: “Nói đi, ai bảo cô đến đây”.
Có lẽ mọi việc làm sau khi về nước của anh ta vẫn quá nhân từ nên mới khiến đám người kia to gan dám tính kế với anh ta.
Người phụ nữ kia chỉ biết ra sức lắc đầu, vì quá mức sợ hãi nên nước mắt cô ta lăn dài, khỏi phải nói là đáng thương đến mức nào.
Nhưng từ trước đến nay, Hoắc Kình luôn là người lạnh lùng, trên đời này chỉ có duy nhất ba người có thể khiến anh ta mềm lòng thôi.
“Không nói à?”, Hoắc Kình bỏ chân xuống, anh ta lười nhác kéo cà vạt xuống rồi ngoắc tay với thuộc hạ đứng bên cạnh.
Có hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức tiến lên, một người kéo mái tóc dài của cô gái rồi ấn đầu cô ta xuống đất, người còn lại thì rút con dao găm ra, ánh sáng sắc lạnh loé lên, một đường máu bay lên cao, cùng với đó là một ngón tay thon thả rơi xuống.
Cô gái hét lên đau đớn rồi lập tức ngất xỉu.
“Dội nước cho cô ta tỉnh lại”, Hoắc Kình thậm chí còn không nhíu mày.
Cô gái bị tạt nước lạnh tỉnh lại, cơ thể trần truồng nhìn hệt như con cá mắc cạn, cô ta ra sức giãy giụa, nhưng con dao lạnh giá kia lại kề tới một ngón tay khác của cô ta: “Có nói không?”
Cô gái chỉ thoáng chần chừ một chút thì ngón tay thứ hai đã bị cắt lìa, trên bàn tay trắng nõn nà đã xuất hiện hai vết thương chảy máu.
Cô ta hét lên thê thảm, cuối cùng không chịu được nữa mà nói: “Là Hoắc Hướng Đông, Hoắc Hướng Đông sai tôi bỏ thứ đó vào rượu của anh…”
“Biết ngay mà”, Hoắc Kình cong khoé miệng rồi đứng dậy, sau đó nhìn cô gái từ trên cao rồi dặn thuộc hạ: “Mau mang quà đến tặng cho anh tôi đi”.
Trong một căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của một câu lạc bộ cao cấp, mọi ngóc ngách đều chứa đầy vẻ xa hoa.
Qua đêm nay thì tên khốn Hoắc Kình đừng mong trở mình được nữa.
Người phụ nữ mà hắn đưa đến là của chủ nhà họ Hoắc - Hoắc Trạm Đình, cũng là bố đẻ của hắn và Hoắc Kình, niềm vui mới của bố bọn hắn.
Giờ cô tình nhân bé nhỏ của bố hắn đang lên giường với Hoắc Kình, nỗi nhục lớn cỡ này thì đàn ông nào ai chịu được? Huống chi là một người đàn ông ngông cuồng như Hoắc Trạm Đình.
Từ sau khi Hoắc Kình về nước, hàng loạt hành động của anh ta gần như đã ép cho cậu chủ lớn là hắn cảm thấy khó thở.
Chương 76: Một mất một còn
Nếu cứ để thế này, khéo cả nhà họ Hoắc đều rơi vào tay Hoắc Kình mất.
Đã thế, giờ Hoắc Trạm Đình ngày một già yếu, mà nhóm con trai do Hoắc Hướng Đông đứng đầu lại chẳng ra làm sao. Vì thế, một Hoắc Kình tài giỏi vượt trội ngày càng có địa vị cao trong lòng ông ta.
Thậm chí, anh ta còn dần áp đảo vị trí con trai cả của Hoắc Hướng Đông.
Hoắc Hướng Đông hận Hoắc Kình thấu xương, giờ có được cơ hội này, đương nhiên hắn sẽ đầy Hoắc Kình vào chỗ chết.
Chuông cửa vang lên, Hoắc Hướng Đông đẩy cô gái ở bên cạnh ra rồi ngồi dậy trên giường: “Đi mở cửa đi!”
“Cậu cả, cậu bảy sai người đưa một món quà đến, bảo muốn đích thân cậu xem”.
Tên thuộc hạ đi vào phòng rồi lễ phép nói.
Tay gã cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương rất đẹp, thoạt nhìn đã biết là rất quý.
Hoắc Hướng Đông bước xuống giường rồi tiến lên trước vài bước, sau đó dặn thuộc hạ: “Mở ra xem nào!”
Tên kia vâng lời rồi từ từ mở cái hộp gỗ ra, sau đó rất tuân thủ quy tắc mà không cụp mắt xuống nhìn lén một chút nào.
Hoắc Hướng Đông chờ một lát, thấy không có vấn đề gì thì mới bước lên tiếp. Nhưng sau khi nhìn xong thì hắn đã sợ đến mức lùi lại, sau đó vã mồ hôi hột.
Bên trong chiếc hộp chỉ có hai ngón tay nhuốm máu đã bị chặt đứt của phụ nữ.
Trong đó có một ngón tay vẫn đeo một chiếc nhẫn nạm phỉ thuý, hắn biết đây chính là cô gái mà mình đưa đến chỗ Hoắc Kình.
Vậy là Hoắc Kình đã biết, anh ta đã biết là hắn tính kế mình rồi, bước tiếp theo, hắn phải làm sao đây?
Hoắc Hướng Đông chợt thấy sợ hãi, hắn vẫn chưa quên sau khi Hoắc Kình về nước, không ít người ghen ghét trong gia tộc đã âm thầm hạ thủ với anh ta.
Nhưng về sau, những người này đều bị bại liệt do tai nạn giao thông, còn có người mất tích đã lâu, giờ vẫn chưa có thông tin gì.
Bố hắn cũng nghi Hoắc Kình, nhưng dù có điều tra cỡ nào cũng không tra ra được gì nên đành mặc kệ.
Điều đang chờ hắn ở phía trước là gì đây? Nghe nói bên cạnh Hoắc Kình có hai tên thuộc hạ rất nham hiểm, dù người câm vào tay họ thì cũng phải ngoan ngoan khai ra hết mọi việc…
Hắn không thể chờ Hoắc Kình trả thù mình, nếu sự việc bại lộ thì hắn cần ra tay trước.
Hoắc Hướng Đông dần tỏ vẻ hung ác: “Hoắc Kình, lần này không phải mày chết thì là tao chết!”
Lúc này, Hoắc Kình chẳng còn màng đến Hoắc Hướng Đông nữa. Anh ta đứng trong phòng khách của nhà họ Dư, vẻ tức giận trên mặt đã biến mất hoàn toàn: “A Kiều đã đính hôn với người khác ư?”
“Đúng thế, A Kiều và người đó quen nhau từ năm mười mấy tuổi. Nhiều năm qua, tình càm ngày càng sâu đậm. Cậu Hoắc, cậu thấy đó, xin lỗi nhé, tôi không hề biết cậu từng có hôn ước với A Kiều, mẹ con bé cũng chưa từng nói lại với bọn tôi. Lần trước, sau khi cậu đến đây, tôi đã hỏi A Kiều ngay và biết là con bé đã có người trong lòng rồi, hơn nữa…”.
Dư Văn Xương tỏ vẻ xấu hổ rồi thở dài nói: “Con cái hư hỏng cũng tại người làm bố như tôi không dạy dỗ cẩn thận, đến chuyện con bé có quan hệ với người ta từ khi nào cũng không biết…”
“Ngậm miệng!”, Hoắc Kình chờ tiến lên một bước rồi xách cổ áo Dư Văn Xương: “A Kiều là người thế nào, tôi hiểu rất rõ. Nếu ông dám sỉ nhục cô ấy thì phải hỏi ý kiến tôi đã”.
“Cậu Hoắc, những gì tôi nói đều là thật. Cậu nghĩ mà xem, nếu không xảy ra chuyện như vậy thì sao tôi lại từ chối một hôn ước tốt thế này chứ? Thật ra là tại tôi không còn mặt mũi nào để đồng ý…”
Chương 77: Đỗ Thất Nguyệt
“Tôi không tin một câu nào của ông cả, tôi muốn đích thân A Kiều nói với tôi”.
“A Kiều đã không còn ở đây nữa rồi…”
“Cô ấy đi đâu?”
“Giờ gạo đã nấu thành cơm, tôi cũng chịu rồi, nó đã bỏ đi theo người ta, tôi cùng đành phải đồng ý…”
Hoắc Kình chầm chậm buông tay, Dư Văn Xương nói dối rất trơn tru nhưng anh ta không thể tin được là A Kiều đã có người đàn ông khác, thậm chí còn rời khỏi đây với người đó…
“Cậu Hoắc, tôi cũng buồn cũng tiếc lắm, nhưng làm người thì phải có lương tâm, con gái tôi không còn trong sạch nữa, thật sự không xứng với cậu đâu”.
Hoắc Kình rời khỏi nhà họ Dư, trên đường anh ta lái xe như bay. Khi về đến biệt thự, mọi uất ức cùng tức giận của anh ta vẫn chưa vơi đi chút nào.
Anh ta dừng xe rồi lập tức sai người đi điều tra xem Dư Kiều và chồng tương lai của cô đã đi đâu.
Đỗ Thất Nguyệt dè dặt ra đón anh ta: “Anh Hoắc Kình, anh không vui à?”
Nhìn thấy cô ấy, vẻ tức giận trên mặt Hoắc Kình mới vơi đi phần nào: “Không, em sao rồi?”
Đỗ Thất Nguyệt là cô gái anh ta quen ở nước ngoài, lúc đó anh ta còn khổ cực và lẩn trong đám ăn xin cùng chó mèo hoang tìm đồ ăn rồi bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, chính Đỗ Thất Nguyệt đã đưa anh ta về phòng mình rồi hết lòng chăm sóc, hơn nữa còn bớt ăn bớt tiêu để mời bác sĩ cùng mua thuốc cho anh ta, nhờ đó anh ta mới giữ được mạng.
Vì thế, sau khi có chỗ đứng vững chắc trong nước, Hoắc Kình đã đón Đỗ Thất Nguyệt về nước, trong lòng anh ta đã coi cô ấy như em gái ruột của mình.
“Em khoẻ rồi, anh Hoắc Kình, hôm nay em đã học làm món ăn Trung, anh có muốn nếm thử không?”
“Món gì thế?”
“Nghe nói là cá liệp hồng chỉ có ở thôn Khê La, trông nó đẹp lắm, em định nấu canh cá…”
Hoắc Kình chợt nhíu mày, trong ký ức của anh ta thì cá liệp hồng của thôn Khê La chính là món anh và A Kiều thích ăn nhất.
Anh ta vẫn nhớ khi ấy A Kiều còn chưa được mười tuổi, nhưng suốt ngày đòi nấu canh cá, người nhà không cản được nên đành chiều cô. Ai cũng nghĩ cô thiên kim tiểu thư sẽ quậy tung cái bếp lên, ai dè cô thật sự có thể nấu ra món canh cá ngon tuyệt.
Đến bây giờ, Hoắc Kình vẫn còn nhớ mùi vị của món ấy.
“Anh Hoắc Kình, anh thấy sao?”, Đỗ Thất Nguyệt đầy chờ mong nhìn anh ta.
Hoắc Kình bỏ thìa xuống rồi cười nói: “Cũng ngon, nhưng anh không thích ăn cá”.
“Vậy để hôm nào em sẽ học làm món khác nhé?”
“Thất Nguyệt, anh đón em về đây để em sống ở chỗ này và coi em như em gái của anh, vì thế em đừng nhúng tay vào việc dành cho người làm”.
“Nhưng em cam tâm tình nguyện học mà, em muốn nấu cho anh, muốn chăm sóc anh…”
Hoắc Kình nhìn cô gái thanh tú ở trước mặt, nhưng càng nhìn cô ấy thì anh ta càng nhớ tới một A Kiều tinh sinh và đầy sinh động.
“Nếu em thấy buồn chán thì cứ học đi, đừng để mệt là được”.
“Vâng, chờ em học xong, sẽ nấu cho anh ăn tiếp”.
Hoắc Kình xoa đầu cô ấy: “Ừ”.
Đỗ Thất Nguyệt mỉm cười ngọt ngào rồi ngước lên nhìn Hoắc Kình: “Anh Hoắc Kình, giờ em thấy hạnh phúc lắm”.
Cô ấy thật sự cảm thấy như vậy, nhưng vẫn muốn có nhiều hạnh phúc hơn, ví dụ như Hoắc Kình không còn coi cô ấy là em gái nữa, ví dụ như cô ấy sẽ lấy rồi làm vợ của anh ta.
Dư Kiều nấu ăn xong thì những người làm khác bưng từng món lên bàn ăn, còn cô thì ở lại trong bếp.
Cô ăn đồ ăn cho người làm rồi dọn dẹp bếp sạch sẽ, khi nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì thì mới khẽ khàng mở cửa rồi rời đi.
Bình luận facebook