-
Chương 6-10
Chương 6: Yêu trong vô vọng
Dư Tiêu Tiêu cười ngọt ngào, đứng dậy rồi tiến lên: “Là A Kiều nhờ em bưng sữa bò lên”.
Cô ta thuận tay nhận lấy khăn lông, nhẹ nhàng lau mái tóc đen đang ướt sũng của người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt: “Định Bân, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi…”
Tiêu Định Bân nhìn cô ta, cô gái trước mặt đã cứu mạng anh, vì anh mà rút nhiều máu như vậy, cô ta là vợ chưa cưới của anh.
Về tình về lý, anh cũng không thể từ chối đối phương.
Dư Tiêu Tiêu thấy anh gật đầu thì bất giác vui mừng, cười duyên thành tiếng, cố ý lớn tiếng nói: “Anh ôm em qua đi…”
Dư Kiều ngồi xổm bên ngoài phòng ngủ, hai tay ôm chặt đầu gối mình.
Cô nghe thấy âm thanh yêu kiều của Dư Tiêu Tiêu, còn có tiếng nói chuyện đầy thân mật…
Dư Kiều nâng tay, nhẹ nhàng che tai.
Đột nhiên, âm thanh Dư Tiêu Tiêu nức nở vang lên: “Định Bân, sao lại như vậy!”
Gương mặt anh tuấn của Tiêu Định Bân vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tiêu Tiêu, xin lỗi!”
Tiêu Định Bân nặng nề lên tiếng, nhặt áo choàng tắm trên thảm khoác lên người Dư Tiêu Tiêu.
Không biết vì sao, đối mặt với Dư Tiêu Tiêu, anh lại không có cảm giác như lần đó, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu.
Dư Tiêu Tiêu lại đẩy tay anh ra, bấu chặt áo choàng tắm trên người rồi chạy nhanh ra ngoài.
Khi cửa mở, Dư Tiêu Tiêu liếc mắt đã thấy Dư Kiều đứng ngoài cửa.
Cô ta chẳng buồn nghĩ ngợi, nâng tay tát một cái vào mặt Dư Kiều: “Đồ đê tiện, mày muốn nhìn tao bẽ mặt à? Mày xứng sao!”
Dư Kiều bị cô ta đánh cho lảo đảo, suýt nữa đã ngã ra đất.
Một bàn tay lớn mạnh mẽ vững vàng giữ lấy eo cô: “Tiêu Tiêu, em hà tất vì anh mà trút giận lên người A Kiều như vậy!”
Tiêu Định Bân buông tay, liếc nhìn A Kiều rồi lại nhíu mày với Dư Tiêu Tiêu: “Đừng làm ồn nữa, Tiêu Tiêu”.
Dư Tiêu Tiêu nhìn Tiêu Định Bân đang để hở vạt áo và Dư Kiều được anh bảo vệ sau lưng, tự dưng lại cảm thấy chói mắt.
Một lúc sau, Dư Tiêu Tiêu mới nâng đôi mắt ửng đỏ, nức nở nói: “Xin lỗi Định Bân, vừa nãy là em lỡ tay, anh đừng giận em”.
Cô ta nói rồi tiến lên trước, ôm cánh tay anh lắc nhẹ.
Tiêu Định Bân nhìn thấy chấm nhỏ màu đỏ lộ ra trên cánh tay cô ta, đó là vết kim khi lấy máu cho anh, tim bỗng chốc mềm nhũn.
Anh nâng tay khẽ xoa tóc cô ta: “Chúng ta về thôi!”
Tiêu Định Bân ôm Dư Tiêu Tiêu quay vào phòng, cửa đóng lại chỉ chừa một vùng tối đen.
Bóng người nhỏ bé cô đơn của Dư Kiều như hòa vào đêm tối.
Cô ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng chặt, cô biết hai người họ có thể sẽ xảy ra chuyện gì sau cánh cửa đó, nhưng cô không làm gì cả, cũng không thể làm.
…
Thứ năm, Dư Kiều quay về trường.
Lúc dùng cơm trưa, Tiêu Định Bân thuận tiệu hỏi một câu: Sao A Kiều không có ở đây.
Vẻ mặt Dư Tiêu Tiêu vô cảm, trong lòng bất giác lại nở nụ cười nham hiểm.
Xem ra, cô ta phải mau chóng tìm một người để gả Dư Kiều đi.
Dư Kiều phải bị vấy bẩn hoàn toàn thì cô ta mới có thể an tâm được.
Dư Tiêu Tiêu càng nghĩ trong lòng càng đắc ý, cô ta đang rất mong đợi được thấy ngày Dư Kiều bị gả đi.
Giống như năm đó, cô ta cùng Triệu Như không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không dám gặp ai, chứ đừng nói là có thể bước vào cửa lớn nhà họ Dư. Họ chỉ có thể hâm mộ mà ngắm nhìn Dư Kiều ăn mặc như một nàng công chúa nhỏ, khi ấy cô ta đã nghĩ, sẽ có một ngày mình giẫm đạp cô em gái Dư Kiều này dưới chân.
“Anh đến phòng làm việc xử lý chút chuyện”. Tiêu Định Bân bỏ đũa xuống đứng dậy.
“Ừ, vậy em không làm phiền anh nữa, em có hẹn với bạn thân đi dạo phố rồi”.
Tiêu Định Bân không nói gì thêm, chốc lát đã đưa cho cô ta một chiếc thẻ đen: “Quẹt thẻ của anh”.
Dư Tiêu Tiêu vui mừng trong lòng, không nhịn được mà nắm lấy tay áo đối phương, nũng nịu: “Định Bân, anh đối xử với em tốt quá”.
“Em là vợ chưa cưới của anh, đương nhiên anh phải đối xử tốt rồi”. Tiêu Định Ban nói vậy nhưng âm thầm rút tay về: “Anh lên lầu đây”.
Dư Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng anh lên lầu, có chút thất thần.
Anh đối xử với cô ta tốt như thế, chỉ là vì cô ta là vợ chưa cưới của anh thôi sao?
Nhưng dường như cô ta đã phải lòng người đàn ông này rồi. Dư Kiều dọn dẹp văn phòng khoa xong thì thu dọn đồ của mình, sau đó rời đi, đây là một việc làm thêm ở trường của cô.
“Dư Kiều, đi ăn cơm nào!”
Cô nghe thấy thì quay người, khẽ cười với cậu thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời đang đợi ở cửa, lắc đầu từ chối.
Vì hôm nay phải đến trường nên cô bôi thuốc lên mặt, vết mẩn đỏ đã lặn đi nhiều, cũng không cần phải mang đồ che mặt.
“Cùng nhau ăn đi, cũng sắp đến giờ cơm rồi”. Nam sinh vẫn kiên trì như cũ.
Dư Kiều vẫn lắc đầu, im lặng đi đến thang máy.
“Dư Kiều…”. Nam sinh đuổi theo, một tay túm lấy cổ tay cô: “Rốt cuộc anh có điểm nào không tốt, sao em luôn từ chối anh vậy?”
Dư Kiêu rút tay ra, chỉ vào miệng mình.
“Anh không chê, thật đó! Dư Kiều, cho dù em không nói được chữ nào, anh cũng không ghét em…”, nam sinh vội vàng phản bác, vô cùng chân thành.
Dư Kiều biết anh ta thật sự thích mình, nhưng cũng không có cách nào, trong lòng cô đã có người khác rồi.
“Xin, xin lỗi…”. Cô khó nhọc xin lỗi, quay người đi vào thang máy.
“Dư Kiều, anh sẽ không từ bỏ đâu…”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Dư Kiều nhìn gương mặt nam sinh kia biến mất khỏi tầm mắt mình.
Cô thật sự có chút đồng tình với đối phương, vì cảm giác yêu một người trong vô vọng, cô cũng đang tự mình trải qua, sao lại không hiểu chứ.
Sáu giờ chiều, Dư Kiều rời khỏi trường, bắt xe buýt đến trung tâm thành phố.
Cô còn có một việc làm thêm khác, lương cũng không tệ lắm.
Dư Kiều muốn diễn đạt điều gì lâu thì khó thật nhưng lại có thể hát một bài hoàn chỉnh, hơn nữa, giọng hát của cô rất hay.
Có điều cô vẫn luôn cẩn thận che giấu bí mật này, nhà họ Dư không ai biết được.
Đến phòng thay đồ phía sau quán bar, Dư Kiều thay bộ váy dài màu đen, tóc xõa trên vai, cô không trang điểm, chỉ thoa một chút son môi.
Thẻ làm việc của cô ở đây là 009, mọi người đều gọi cô là Tiểu Cửu.
Cô hát xong một bài, tiếng vỗ tay vang lên thưa thớt.
Có người tặng một bó hoa cho cô, cô gật đầu ngượng ngùng cảm ơn rồi quay người xuống đài.
“Định Bân, cậu thấy chỗ này ổn chứ?”
Trong một góc không nổi bật, có hai người đàn ông trẻ tuổi khí chất xuất chúng ngồi đó, các nhân viên phục vụ trang điểm xinh đẹp luôn tìm cơ hội đến bàn này để thu hút đối phương.
“Ừ, cô gái vừa nãy hát không tệ, giọng hát rất dễ nghe”.
“Hiếm khi nghe thấy cậu khen người khác đấy”. Người đàn ông khẽ cười, châm một điếu thuốc: “Giao lưu tình cảm với vợ chưa cưới thế nào rồi?”
“Cũng được”.
“Quyết định kết hôn luôn à?”
Tiêu Định Bân nâng ly rượu, cúi đầu nhấp một ngụm: “Ừ”.
“Cũng đúng, ân nhân cứu mạng mà, lấy thân báo đáp cũng là việc nên làm, nhưng cậu không đợi người kia nữa sau?”
Bàn tay nâng ly rượu của Tiêu Định Bân chợt khựng lại, anh lắc đầu: “Đã nhiều năm như vậy rồi, không đợi nữa”.
Chỉ là ký ức mơ hồ, ngay cả tên gì, dáng vẻ ra sao cũng không nhớ nữa, đi đâu mà tìm.
“Không nói nữa, uống rượu đi”.
“Ừ, uống rượu”.
…
Sau khi tan làm, Dư Kiều thay quần áo, ra khỏi cửa quán bar, cô muốn qua ngã tư ngồi đợi xe buýt.
“Định Bân uống say rồi, anh lái xe qua đây đi, giúp tôi dìu một lát…”
Dư Kiều bỗng nghe thấy cái tên Tiêu Định Bân thì quay đầu lại.
Người đàn ông đang gọi điện thoại kia có đôi mắt đào hoa, nhìn thấy ánh mắt cô thì nhướng mày.
Dư Kiều chậm rãi xoay thân đi, bàn tay siết chặt.
Đèn xanh sáng lên nhưng cô lại không băng qua đường.
Chương 7: Say
Dư Kiều hoảng sợ lắc đầu.
Tiêu Định Bân lại khó chịu nôn mửa liên tục.
Cô đứng một bên, nhìn anh nôn ói trông khá chật vật, lòng đau đớn khôn nguôi.
Anh bệnh nặng như vậy, vừa đỡ hơn một chút là đã ra ngoài uống rượu, người nhà họ Tiêu với cả Dư Tiêu Tiêu, đều không lo cho anh sao?
“Tôi đi lấy nước… Anh Triệu, phiền anh chăm sóc cho cậu cả một lát”. Tài xế quay về xe lấy nước.
Anh Triệu kia đột nhiên lại gọi cô: “Này, có khăn giấy không?”
Dư Kiều ngây người rồi hoảng loạn lấy khăn giấy từ trong túi đưa qua.
“Cô giúp tôi lau đi, tôi không rảnh tay”.
Tiêu Định Bân say mèm, căn bản không thể đứng vững, nửa người trên đều dựa vào người Triệu Tấn Tây, anh ấy chỉ có thể nhờ Dư Kiều giúp đỡ.
Dư Kiều cầm khăn giấy mãi một lúc sau cô mới chầm chậm đi qua, quỳ bên người Tiêu Định Bên.
Anh đã nôn hết mọi thứ trong bụng, nhưng vẫn còn khó chịu nhọn họng.
Mặt đất bừa bộn, mùi vị khó ngửi nhưng Dư Kiều lại như không cảm thấy gì.
Cô lấy một tờ khăn giấy, ngón tay run rẩy, lau vết bẩn bên khóe môi anh từng chút một.
Anh khó chịu nhắm chặt mắt, cô lại có thể yên tâm lớn gan nhìn anh.
Lau sạch khóe môi anh, Dư Kiều nhìn thấy trên áo sơ mi anh cũng bị bẩn.
Cô đang định đưa tay lau sạch thì tài xế đã lấy nước quay lại, vừa thở dốc vừa cám ơn cô.
Trong lòng Dư Kiều thất vọng, đang định đứng dậy thì cổ tay đột nhiên lại bị bàn tay thon dài có lực giữ lại: “Mùi hương trên người em…”
Tiêu Định Bân có chút mơ màng nhìn cô một lúc rồi bỗng nhiên cười nói: “Tôi say thật rồi”.
Tiêu Tiêu đang ở nhà đợi anh quay về, sao anh có thể nhìn một người phụ nữ xa lạ thành cô ấy chứ.
“Tấn Tây, tôi phải về nhà… Tiêu Tiêu vẫn đang đợi tôi…”
“Được được được, về nhà! Đúng là nhà có vợ thì khác rồi”. Triệu Tấn Tây cười trêu chọc, cùng với tài xế dìu anh lên xe.
Dư Kiều đứng ở đó, mãi đến khi xe đi xa mà vẫn còn chưa định thần lại.
Cô rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình, vừa nãy lúc lau khóe môi anh, có mấy lần ngón tay cô chạm vào mặt anh, tuy chỉ trong chốc lát, nhưng cô cũng đã thỏa mãn.
Cô chưa từng hâm mộ ghen tỵ với Dư Tiêu Tiêu, cho dù cô ta thay thế cô trở thành công chúa nhỏ nhà họ Tiêu, cho dù cô bị giẫm đạp dưới bùn.
Nhưng lúc này, khi cô nhớ lại câu nói “tôi muốn về nhà… Tiêu Tiêu còn đang đợi tôi” vừa nãy của Tiêu Định Bân, cô không thể không thừa nhận là mình thật sự rất hâm mộ, rất ghen tị với Dư Tiêu Tiêu.
Chiếc xe đi về nhà họ Tiêu, tòa nhà nhỏ nơi Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu ở lại tối đen tĩnh mịch.
Tài xế dìu anh xuống xe, thấp giọng hỏi người giúp việc ra đón: “Cô Dư đâu?”
Vẻ mặt người giúp việc có chút ngượng ngùng: “Vẫn chưa quay về…”
Tiêu Định Bân uống khá say, nhưng lại không chịu để người khác dìu, ngả nghiêng đi lên lầu.
Chất cồn khiến máu trong người anh khô nóng, cảm xúc khó chịu, áp lực dồn nén lại bắt đầu tràn ra.
Tiêu Định Bân tháo cà vạt, lảo đảo ngã lên sô pha.
Người dùng đưa nước mật ong giải rượu đến, nhưng lại bị anh đẩy ra: “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đâu?”
Đôi mắt anh đỏ rực, tơ máu hằn rõ, anh mất khống chế, một chân đạp đổ bàn trà trước mặt.
Mấy người giúp việc bị dọa sợ không dám thở, quản gia vừa bảo người đi gọi điện cho Dư Tiêu Tiêu, vừa dặn người gọi bác sĩ đến.
Trong lúc đang hỗn loạn, Dư Kiều lại lặng lẽ quay về biệt thự nhà họ Tiêu.
Cô vốn dĩ muốn về thẳng phòng chứa đồ sau nhà chính, nhưng lại bị tiếng động trong nhà chính thu hút.
Dư Kiều lặng lẽ tiến lên.
Cách cửa kính, cô nhìn thấy Tiêu Định Bân ngửa mặt dựa vào sô pha, mái tóc trên trán ướt đẫm, gương mặt đỏ bừng, áo sơ mi cởi ra mất nút, để lộ khuôn ngực màu mật ong rắn chắc.
Có lẽ là do say nên khó chịu, anh cứ nhíu chặt mày, nét mặt trông có chút đau đớn.
Dư Kiều bất giác khẽ cắn môi, sao Dư Tiêu Tiêu không ở đây?
Anh khó chịu như vậy, cô ta là vị hôn thê của anh, không phải là nên chăm sóc cho anh sao?
“Cậu chủ, uống canh giải rượu trước đã…”
Quản gia cẩn thận bưng canh giải rượu tiến lên, Tiêu Định Bân lại đẩy ra lần nữa: “Cút hết ra ngoài!”
Mọi người không dám nhiều lời, vội vàng cúi đầu lùi ra ngoài.
Dư Kiều nhìn thấy Tiêu Định Bân khom người liên tục nôn mửa qua lớp cửa kính, cô lại không nhịn được, lặng lẽ cất bước lên cầu thang, đi vào trong phòng.
Cô đi thẳng vào phòng bếp, nhẹ tay nhẹ chân nấu lại một bát canh giải rượu, để nguội bớt rồi mới bưng ra.
Cô vẫn đeo khăn trên mặt như trước, che hơn phân nửa gương mặt mình, đi đến trước mặt Tiêu Định Bân.
Cũng không lên tiếng, chỉ là cẩn thận đặt bát canh xuống, cầm lên một ly nước đến cho anh súc miệng trước.
Dạ dày Tiêu Định Bân cồn cào, cơ thể lại càng khó chịu, theo bản năng muốn đẩy ly nước trước mặt ra, nhưng trong lúc mơ hồ lại ngửi thấy thoang thoảng mùi hương quen thuộc.
Anh bỗng nâng mắt, trong lúc hỗn độn nhìn thấy cô gái đeo khăn che mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
Anh nhìn Dư Kiều một lúc thì chợt cười, thấp giọng lên tiếng: “Là A Kiều à”.
Anh cười lên trông rất đẹp, đẹp đến mức Dư Kiều không nhịn được mà lại cảm thấy khổ sở.
Cô rũ mắt, lại đưa ly nước đến trước mặt anh.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ, anh lại vươn tay nhận lấy.
Đợi anh súc miệng xong, Dư Kiều vội đưa bát canh giải rượu cho anh.
Đôi mắt cô trong veo sạch sẽ, nhìn anh đầy mong đợi, anh lại có phần mềm lòng, lại vươn tay nhận lấy.
Quản gia dẫn bác sĩ Đỗ đi vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này thì bất giác kinh ngạc.
Lại thấy vẻ mặt Tiêu Định Bân không tức giận, ánh mắt cũng có chút ấm áp hiếm có, lòng lại càng bất ngờ.
Dư Kiều thấy có người đến, hoảng sợ cầm bát đi vào phòng bếp.
Bác sĩ Đỗ tiến lên bắt mạch cho Tiêu Định Bân, cô mới lẳng lặng đi ra.
Bỗng nhiên, Dư Tiêu Tiêu cũng vội vã quay về, dần dần nhà chính khôi phục lại yên tĩnh.
Dư Kiều trèo lên giường nhỏ, lấy ra cuốn nhật ký từ dưới gối, cô lật đến một trang giấy được gấp lại, ngày tháng trên đó đã là bảy năm trước.
Chương 8: Đau đớn và khổ cực
Năm đó, cô chỉ mới có mười bốn, đi theo Tô Tẩm về quê ở mấy năm.
Bởi vì bị bệnh nên lưu lại hậu di chứng không nói chuyện được, bình thường cũng hay bị bạn học bắt nạt.
Có một lần sau khi tan học cô lại bị bạn học nam trong trường giành lấy cặp xách, vở bài tập cũng bị xé, tâm trạng không tốt, sợ về nhà Tô Tẩm nhìn thấy cô như vậy thì sẽ đau lòng, nên nên một mình ra bờ sông.
Cô ngồi ở bờ sông mãi đến khi trời tối, lúc chuẩn bị về nhà lại gặp phải một chuyện đáng sợ.
Có một chiếc xe tải nhỏ màu đen bỗng nhiên dừng lại bên bờ sông, sau đó có hai người từ trên xe bước xuống, nâng một thứ đồ gì đó, ném thẳng vào trong sông.
Sau đó, mấy người đó nhanh chóng lá xe rời đi.
Dư Kiều trốn trong chỗ tối lặng lẽ trèo qua con đê chắn, dựa theo ánh trăng phản chiếu trên mặt nước để nhìn rõ.
Thứ bị vứt xuống không phải đồ vật, mà là một người!
Cô dùng hết sức kéo người đó đến bên bờ, còn cởi áo khoác ngoài của mình xuống đắp lên thân thể đã ướt sũng của anh, sau đó dùng ống tay áo thấm nước sông lau vết máu trên gương mặt đối phương, lúc này cô mới nhìn thấy rõ, anh lại là một thanh niên trẻ tuổi vô cùng đẹp.
Anh bị thương rất nặng, trên mặt, trên trán đầy vết thương, vai cũng loang lổ những vết thương nhỏ.
Dư Kiều nhìn thấy một nốt ruồi đỏ trên vai trái của anh, vô cùng nổi bật dưới ánh trăng.
Tuy anh đã hôn mê nhưng trong lúc mê man vẫn cảm thấy đau đớn, rên rỉ không ngừng.
Dư Kiều thấy môi anh khô nứt chảy cả máu thì vội lấy bình nước trong cặp ra đút cho anh.
Thanh niên có tỉnh táo trong chốc lát, lúc cô đút nước cho anh, hình như anh đã trừng mắt nhìn cô, nhưng chẳng mấy chốc lại chìm vào hôn mê.
Dư Kiều biết không thể kéo dài thêm, tuy rất lo lắng nhưng không thể không đặt anh nằm lại đó, mình thì chạy đến bốt điện thoại gần đó báo cảnh sát.
Nhưng đợi đến khi cô thở hồng hộc quay lại, bên bờ sông đã có mấy chiếc xe đang đậu với cả bác sĩ và y tá rồi.
Cô trốn sau đám người, nhìn những người đó cẩn thận đưa thanh niên lên xe rời đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cũng có chút buồn bã mất mát.
Sau khi mấy người đó đi, cô lại trèo qua đê chắn tới bên kia sông, ngồi một lúc lâu ở chỗ đã cứu anh.
Lúc rời đi, cô vô tình nhặt được một tấm danh thiếp bị dính đầy máu, trên danh thiếp đó có ba chữ nhỏ được mạ vàng: Tiêu Định Bân.
Cô cẩn thận cất giữ tấm danh thiếp này, cũng nhớ rõ cái tên này.
Sau này, cô cũng từng gặp lại anh một lần.
Nhà họ Tiêu thích làm từ thiện, có lẽ là vì để tích đức cho đứa con trai duy nhất, họ thường quyên góp tiền cho học sinh vùng núi và học sinh nghèo khó.
Cô đứng trong hàng ngũ, chờ đợi để nhận phần quyên góp này.
Anh bị mọi người vây quanh ở một nơi rất xa, cô liếc mắt một cái đã nhận ra anh.
Nhưng anh căn bản không nhớ ra việc từng có người như cô đi ngang qua đời mình.
Qua ngày đó, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút tin tức của anh trên tivi, trên tạp chí.
Mãi đến sau này, cô lại đến nhà họ Tiêu, không ngờ lại có chút quan hệ gần gũi với anh như vậy.
Dư Kiều lại nhẹ nhàng vuốt ve tấm danh thiếp kẹp trong cuốn nhật ký, lúc này mới lưu luyến đóng cuốn nhật ký, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Cô thức dậy sớm đến phòng bếp giúp đỡ, lúc Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu xuống lầu ăn sáng, không biết có phải là do Dư Kiều cảm giác sai hay không, nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt Dư Tiêu Tiêu nhìn cô có chút kỳ lạ.
Quả nhiên không sai, sau khi Tiêu Định Bân rời đi, Dư Tiêu Tiêu lập tức cho người gọi cô lên.
“Tối qua mày nấu canh giải rượu cho Tiêu Định Bân?”
Dư Tiêu Tiêu nghiêng người ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Dư Kiều.
Dư Kiều nhẹ nhàng gật đầu.
Dư Tiêu Tiêu lạnh lùng cười một tiếng rồi đứng dậy, đi đến trước mặt Dư Kiều, một tay kéo vải che trên mặt cô, đẩy cô đến trước gương: “Mày cũng không nhìn xem bộ dạng bây giờ của mình thế nào, chỉ dựa vào mày mà cũng mơ tưởng quyến rũ Định Bân sao?”
Dư Tiêu Tiêu bóp chặt mặt cô, ép cô nhìn vào gương.
Mặt cô nổi những vết ban đỏ, trông thực sự rất xấu xí.
Còn Dư Tiêu Tiêu, so với cô lúc này thì cô ta xinh như hoa.
“Dư Kiều, đừng nghĩ là tao không biết trong lòng mày có ý định gì, mày nghĩ tối hôm đó mày thay tao ngủ với Định Bân thì có thể đổi đời à?
Tao nói cho mày biết, Dư Kiều, đời này tao phải giẫm đạp mày dưới chân, để mày nhìn cô chiêu nhà họ Dư là tao đây cao quý đến thế nào!”
Dư Tiêu Tiêu chán ghét bỏ tay ra, chỉ vào phòng để đồ bên cạnh: “Quỳ trong đó cho tao, khi nào tao cho phép đứng lên thì mới được đứng!”
Dư Kiều cắn chặt môi nhìn cô ta, Dư Tiêu Tiêu cười nhạo: “Không phục sao? Có tác dụng gì sao Dư Kiều, mạng của mẹ mày nằm trong tay tao đấy, mày ấy hả, ngoan ngoãn nghe lời tao đi!”
Cô ta nói rồi tùy ý cầm điện thoại gọi điện:
“Dì Lâm, dặn dò bên dưới, không được đưa đồ ăn cho bà già đê tiện Tô Tẩm trong ba ngày, chỉ cho bà ta một ly nước thôi”.
Viền mắt Dư Kiều ửng đỏ, cô có thể bị đánh bị phạt, nhưng cô không nỡ để Tô Tẩm chịu tội.
“Tôi, tôi quỳ…”. Dư Kiều chậm rãi quỳ xuống, vội vàng xoa tay hai tay: “Đừng, đừng làm khó, làm khó bà ấy…”
Dư Tiêu Tiêu cúi người, vỗ vào mặt cô, cười nhẹ nói: “A Kiều, mày làm sai thì Tô Tẩm sẽ chịu tội, đây là bài học tao dạy cho mày! Cút vào trong quỳ đi”.
Dư Kiều đứng dậy, đi từng bước vào phòng chứa đồ, chậm rãi quỳ trên nền đất lạnh lẽo.
Phải nhịn, Dư Kiều! Mày chịu cực, chịu khổ, so với mẹ thì có tính là gì?
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ cứu được mẹ, đưa bà rời khỏi nhà họ Dư!
Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, Tiêu Định Bân quay về.
Diêu Kiều quỳ trong phòng để đồ, nghe thấy tiếng cười yểu điệu của Dư Tiêu Tiêu và tiếng nói chuyện dễ nghe của Tiêu Định Bân.
Bỗng chốc, cửa phòng để đồ mở ra.
Dư Tiêu Tiêu bỗng đi vào, lấy một chiếc quần lót nam từ trong ngăn tủ, rồi lại lấy ra một bộ quần tây áo sơ mi.
Hai chân Dư Kiều đau đến khó chịu, nhưng lại cắn răng nhẫn nhịn.
Cô biết, với tính cách của Dư Tiêu Tiêu, chỉ cần cô không quỳ nghiêm túc cô ta lập tức sẽ bắt lỗi rồi lại làm khó mẹ cô.
Dư Tiêu Tiêu ôm đồ lót nam trong tay, khẽ vung vẩy trước mặt Dư Kiều, thấp giọng nói:
“Dư Kiều… Có phải rất hâm mộ không? Người đàn ông ưu tú như Định Bân lại là chồng sắp cưới của Dư Tiêu Tiêu tai, tối nào tao cùng nằm cùng giường với anh ấy. Mày nhìn xem, ngay cả việc anh ấy đi tắm, quần áo cũng là do người vợ chưa cưới là tao chuẩn bị đấy”.
Dư Kiều rũ mắt, quỳ ở đó không động đậy gì như thể những lời của Dư Tiêu Tiêu không thể khiến cảm xúc cô thay đổi.
Dư Tiêu Tiêu nhìn Dư Kiều như đơ ra con rối, cảm thấy chẳng thú vị, xoay người đi ra khỏi phòng để đồ.
“Định Bân, em giúp anh kỳ lưng nhé…”
Cánh một cánh cửa, Dư Kiều nghe thấy âm thanh dịu dàng của Dư Tiêu Tiêu như muốn chảy thành nước, trong lòng Dư Kiều đau đớn, chậm rãi nhắm mắt.
Ngoài cửa dần dần yên tĩnh, trôi qua chừng nửa tiếng, Dư Kiều lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
“Định Bân, em giúp anh sấy tóc nhé”. Dư Tiêu Tiêu ở trước mặt Tiêu Định Bân luôn tỏ ra dịu dàng đằm thắm, không hề có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh.
Tiếng máy sấy tóc dừng lại, Dư Kiều lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng của phụ nữ thấp thoáng: “Định Bân… Chúng ta đến bên kia đi…”
Mắt Dư Kiều ngấn nước, cuối cùng vẫn chầm chậm rơi xuống.
Dư Kiều có thể tưởng tượng cảnh trong phòng thế nào, cô nâng tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Những thứ mất đi hai mươi mốt năm ngắn ngủi đã đủ nhiều rồi, dường như mất thêm anh cũng không là gì cả.
“Bịch…”
Dư Kiều bỗng nghe thấy trong phòng có tiếng đồ rơi xuống đất.
Chương 9: Sự cố
Sau đó cô lại nghe thấy tiếng khóc của Dư Tiêu Tiêu: “Tại sao…”
Một lúc sau, Dư Kiều nghe thấy giọng nói hơi khàn của Tiêu Định Bân: “Tiêu Tiêu, xin lỗi”.
“Tại sao, rốt cuộc là tại sao…”
Dư Tiêu Tiêu không hiểu, cô ta trẻ đẹp, vóc người làn da cũng đều hoàn mỹ.
Nhưng tại sao Tiêu Định Bân lại bình tĩnh như nước không gợn sóng khi đối mặt với cô ta như thế
Mấy ngày nay, cô ta đã đổi rất nhiều loại nước hoa, nhưng có vẻ anh đều không thích, mặt mày vẫn lạnh nhạt như thế.
Lẽ nào Tiêu Định Bân chỉ có thể “cứng lên” khi đối mặt với Dư Kiều sao?
“Tiêu Tiêu, là anh không tốt…”
Dư Tiêu Tiêu càng khóc lớn hơn.
Dư Kiều không nhìn thấy tình hình bên ngoài, cũng không biết rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô có thể nghe ra được sự hối lỗi từ giọng của Tiêu Định Bân, chắc anh đang rất áy náy và đang ôm Dư Tiêu Tiêu dịu giọng dỗ dành.
“Tiêu Tiêu, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, hãy tin anh…”
Tiêu Định Bân cưng chiều vỗ nhẹ mấy cái lên cánh tay trắng tuyết của cô ta: “Anh luôn nhớ rõ những chuyện em đã làm cho anh. Tiêu Tiêu, em yên tâm…”
“Định Bân…”, Dư Tiêu Tiêu nhào vào lòng Tiêu Định Bân bật khóc, nhưng trái tim lại vừa mừng vừa đau.
Mừng là vì Tiêu Định Bân cảm thấy cực kỳ có lỗi với cô ta, sau này khi trở thành bà chủ của nhà họ Tiêu, anh cũng sẽ đối xử rất tốt với cô ta, cô ta sẽ có địa vị vững chắc ở nhà họ Tiêu.
Còn đau lòng là vì nếu Tiêu Định Bân cứ không thể giao hợp với cô ta, cô ta phải làm sao đây?
Triệu Như đã nhắc nhở rằng nếu cô ta phải nhanh chóng mang thai, sinh cho nhà họ Tiêu người thừa kế thì mới có thể yên tâm được.
Nhưng Tiêu Định Bân lại không hề có ý định chạm vào cô ta thì cô ta sinh thế nào được?
Phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, một người phụ nữ trẻ đẹp như cô ta cũng không thể cô độc nơi khuê phòng cả đời chứ?
Dư Tiêu Tiêu đã nếm trải những thú vui của khuê phòng, dĩ nhiên cô ta sẽ có nhu cầu về phương diện này, huống gì trước mặt còn có một người đàn ông xuất sắc như Tiêu Định Bân, tất nhiên cô ta sẽ càng động lòng.
Không biết qua bao lâu, hình nhân Tiêu Định Bân đã rời đi.
Cửa phòng quần áo lại bị mở ra, trên người Dư Tiêu Tiêu chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, khoanh tay tựa vào cánh cửa nhìn Dư Kiều: “Đứng lên đi”.
Dư Kiều ngồi phịch dưới nền, hai đầu gối cô đã đau đến mất cảm giác rồi, cũng không thể đứng lên được.
“Giả vờ yếu đuối sợ hãi gì đấy? Giờ không có gã đàn ông nào nhìn mày đâu”.
Giọng Dư Tiêu Tiêu cực kỳ lạnh nhạt nhưng trong đó lại có vài phần ghen ghét.
Dư Kiều vội bám vào tường đứng lên.
Dư Tiêu Tiêu nhớ đến cảnh tượng Dư Kiều và Tiêu Định Bân ở cùng nhau tối hôm đó rồi lại nghĩ đến sự tủi nhục mà mình phải chịu lúc nãy, nhất thời không khống chế được mà tát Dư Kiều một cái.
“Đê tiện y hệt mẹ mày!”
Mẹ Dư Tiêu Tiêu – Triệu Như xuất thân từ hàng chợ búa, mặc dù đã làm phu nhân nhà giàu nhiều năm như thế nhưng bản chất thô tục vẫn còn đó.
Từ nhỏ Dư Tiêu Tiêu đã mưa dầm thấm đất, không biết đã học được bao nhiêu.
Mặc dù mấy năm nay trông quần là áo lụa như cô chiêu nhưng suy cho cùng vẫn có một chút gì đó ăn sâu bén rễ.
Dư Tiêu Tiêu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta vẫn còn chút lý trí, biết đang ở nhà họ Tiêu, không thể khiến nhà họ Tiêu nhìn thấy vẻ mặt này của mình, thế nên nhanh chóng đuổi Dư Kiều xuống lầu.
Một mình Dư Tiêu Tiêu ngồi trước bàn trang điểm, tức tới thở hổn hển.
Đợi đến khi con đê tiện Dư Kiều đó không còn giá trị lợi dụng được nữa, cô ta nhất định sẽ trả lại gấp ngàn lần nỗi tủi nhục hôm nay.
…
Dư Kiều thay một chiếc váy dài màu kem, thả mái tóc dài xuống, tùy ý tết một bím tóc, cô đứng giữa sân khấu nghiêng mặt nhìn cánh gà.
“Tiểu Cửu, sẵn sàng chưa?”
Dư Kiều gật đầu, âm nhạc vang lên.
Có người chọn ca khúc “Một giấc mộng thầm kín”, Dư Kiều cũng rất thích bài này nên lúc biểu diễn cực kỳ đắm chìm vào nó.
“Tôi có một giấc mộng thầm kín.
Không biết chia sẻ cùng ai.
Biết bao bí mật trong đó.
Muốn nói ra nhưng không ai hiểu được”.
…
Lúc hát, giọng cô nhẹ nhàng trong vắt, sạch sẽ mà hoàn hảo.
Vốn dĩ còn có người nói chuyện, chung quanh có hơi ồn nhưng sau khi cô cất tiếng hát, cả khán phòng đều trở nên yên tĩnh.
Tiêu Định Bân và Triệu Tấn Tây cũng đặt ly rượu xuống.
Người phụ nữ trẻ tuổi ở giữa sân khấu đó đeo một chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng, không nhìn rõ bộ dạng của cô.
“Có phải đã thích nơi này rồi không?”, Triệu Tấn Tây nói đùa, lần này vẫn là Tiêu Định Bân hẹn anh ta đi uống rượu.
“Khá tốt”, Tiêu Định Bân lại cầm ly rượu lên.
Nhưng ngay lúc này, đèn treo thủy tinh cực lớn trên mái bỗng phát ra tia lửa, rồi mọi ánh đèn đều bị tắt.
Tiếng hát trên sân khấu bỗng im bặt, đám đông yên tĩnh vừa rồi lập tức trở nên nhốn nháo.
Không biết chỗ nào bắt đầu mà đám đông lập tức trở lên hỗn loạn.
“Định Bân, cậu ở đâu…”
Xung quanh tối om, Triệu Tấn Tây vội lấy điện thoại ra muốn bật đèn pin lên, nhưng đám đông chạy loạn khắp bốn phía, điện thoại vừa mới lấy ra đã bị ai đó đụng trúng khiến nó rơi xuống.
Triệu Tấn Tây toát mồ hôi lạnh, bảy năm trước Tiêu Định Bân từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa thì mất mạng.
Lúc đó ông cụ Tiêu vô cùng tức giận, tra xét hết một lượt tất cả những người bên cạnh anh, cực kỳ quan tâm đến sự an nguy của anh, bình thường, bất kể anh đi đâu đều sẽ có vệ sĩ và ám vệ giấu mặt đi theo sau.
Nhưng bây giờ vệ sĩ và ám vệ đều đang ở ngoài quán bar.
Quán bar này cũng là nơi Triệu Tấn Tây thường đến, trước giờ luôn rất an toàn, ai mà ngờ tối nay lại xảy ra chuyện.
Tiêu Định Bân bị đám đông hỗn loạn đụng ngã, xung quanh tối đen, anh không nhìn thấy được Triệu Tấn Tây đang ở đâu.
Lúc này, dù vệ sĩ và ám vệ ở trong quán bar nhưng đang xảy ra chuyện này cũng không thể tìm được anh trong thời gian ngắn.
Sau khi gặp bất trắc vào bảy năm trước, Tiêu Định Bân bị ám ảnh, anh cực kỳ sợ bóng tối.
Đêm nay lại xảy ra chuyện, đầu tiên là bóng đèn bị nổ, sau đó toàn bộ bị ngắt điện, tám mươi phần trăm là nhắm vào anh.
Mà chiêu này của chúng quả thật có tác dụng.
Trong không gian kín, ồn ào và đông đúc, tay chân Tiêu Định Bân lạnh toát, từng lớp mồ hôi lạnh sau lưng gần như thấm ướt cả áo sơ mi của anh.
Anh cố gắng kiềm chế, nhưng cơn đau đầu như bị kim đâm khiến anh không thể đứng vững.
Lúc này sự điên cuồng vốn dĩ được kìm nén trong huyết mạch lại bị đánh thức, chúng kêu gào.
Trong bóng tối có vài người đàn ông sắc mặt âm trầm như đã xác định mục tiêu, tách đám đông ra, tiến về phía Tiêu Định Bân.
Một bàn tay mềm mại bỗng nắm lấy ngón tay lạnh toát đến run rẩy của anh.
“Đi, theo tôi…”
Chương 10: Xảy ra chuyện
Âm thanh thiếu nữ nhẹ nhàng rót vào tai, Tiêu Định Bân ngây người, theo bản năng nhìn qua thì lại thấy quần áo trắng thuần.
Bàn tay kia nắm lấy ngón tay anh, dẫn anh đi về phía trước, tựa như con cá vùng vẫy biển lớn, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi đám đông hỗn loạn.
Nhưng sau lưng thi thoảng lại có thể nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, dần dần lại gần.
“Đi, đi vào…”
Cô gái mở ra cửa tủ rượu, nhẹ nhàng đẩy anh đi vào, sau đó vào theo, nhẹ tay đóng cửa lại.
Xung quanh tối đen như mực, không thể thấy gì, tiếng bước chân hỗn tạp bên ngoài đi qua đi lại, nhưng vẫn chưa đi xa.
Tiêu Định Bân sợ tối, nhất là trong không gian hẹp và kín như thế này, anh dần dần thở dốc, lồng ngực dồn nén như muốn nổ tung.
Hai huyệt thái dương đau nhức, đau đớn khôn nguôi, tựa như có người đóng đinh vào vậy, khiến anh không nhịn được kêu thành tiếng.
“Suỵt…”
Một thân thể mềm mại bỗng tiến đến, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Thoáng chốc, bờ môi ngọt ngào đã dán vào môi anh.
Hơi thở vương chút mùi thuốc nhàn nhạt, len lỏi qua mũi, giống như liều thuốc thần, lập tức an ủi sự sợ hãi trong lòng anh.
Anh không khỏi ôm chặt cô, hôn sâu hơn.
Tiếng bước chân cách đó không xa cuối cùng cũng đi xa, Dư Kiều khẽ hừ một tiếng, muốn đẩy anh ra.
Nhưng cánh tay vốn đang đặt trên eo cô lại siết chặt lại, Dư Kiều gần như dán sát cả người vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Anh lại hôn lên bờ môi non mịn của cô, mùi hương và cảm giác quen thuộc khiến anh không nhịn được trầm mê khẽ gọi: “Tiêu Tiêu…”
Dư Kiều bỗng sững người, trái tim bỗng chốc đau đớn, khiến hốc mắt cô chua xót.
Lúc này Tiêu Định Bân lại dần dần mất kiểm soát, anh không kịp đợi lại muốn nếm thử dòng màu ngọt ngào của cô.
Đó chính là thuốc cứu mạng của anh, anh đã nghiện nó rồi.
Da thịt mềm mại trên môi bỗng cảm thấy đau đớn, anh lại cắn chặt môi cô.
Anh cứ như đứa trẻ đói khát hút lấy dòng máu ấm nóng ngọt thơm của cô, dòng máu vào trong cơ thể, dần dần làm dịu đi sự kích thích trong từng mạch máu của anh.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Định Bân lại ôm chặt Dư Kiều, vùi mặt vào vai cô, như mệt mỏi ngủ thiếp, hơi thở vững vàng bên tai cô.
Cô không cử động, để mặc anh ôm lấy mình bằng cả trái tim và linh hồn.
Mùi hương tóc anh thật dễ chịu, mùi bạc hà mát lạnh trên bờ môi, trên áo anh như còn lại dư vị từ hương gỗ thơm mắt.
Anh hôn đầy cuồng nhiệt và mạnh mẽ, ôm lấy chút dịu dàng ngắn ngủi của cô.
Dư Kiều không nhịn được nâng tay, nhẹ nhàng vân vê hàng mày của anh, anh nhắm mắt khẽ nhếch môi: “Tiêu Tiêu đừng cử động…”
Nước mắt Dư Kiều lập tức rơi xuống.
Âm thanh gọi tên anh vang lên từ xa, Dư Kiều vội chùi nước mắt, nhẹ nhàng đẩy hai tay anh ở trên eo ra.
Anh nhíu mày, vẫn chưa tỉnh lại, Dư Kiều nhẹ tay mở tủ rượu ra, không kiềm được lại quay đầu nhìn anh.
Trong tầm mắt mờ mịt, gương mặt anh tuấn của anh cũng không thể nhìn rõ.
Dư Kiều nhìn anh thật lâu, rồi mau chóng bước đi.
Rất nhanh đã có người tìm đến bên này, phát hiện ra Tiêu Định Bân trong tủ rượu.
Dư Tiêu Tiêu khóc như mưa nắm chặt tay anh không chịu buông.
Ngay cả Triệu Tấn Tây nhìn thấy cô ta khóc như vậy cũng có chút xúc động, lại càng áy náy tự trách, cũng may Tiêu Định Bân không có chuyện gì lớn, nếu không sao anh ta gánh vác nổi trách nhiệm này đây?
Đi đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Tiêu, bác sĩ Đỗ đã chuẩn bị sẵn máy đứng chờ ở phòng bệnh.
Bác sĩ Đỗ kiểm tra cẩn thận, xác định Tiêu Định Bân không có gì đáng lo ngại, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là có chút kỳ lạ, mạch của cậu chủ rất ổn định, giống hệt như lúc truyền máu của cô Dư vào lúc trước vậy”.
Dư Tiêu Tiêu ngây người, bác sĩ Đỗ lại cười nói: “Có lẽ là máu của cô Dư trong cơ thể cậu chủ đã phát huy tác dụng càng ngày càng lớn, cô Dư đúng là phúc tinh của cậu chủ mà, không uổng công năm ngoái ông chủ đi thắp hương, có một tăng ni nói nhà họ Tiêu sắp gặp được quý nhân rồi”.
Mọi người lục tục rời khỏi phòng bệnh, một mình Dư Tiêu Tiêu đứng trông bên giường Tiêu Định Bân.
Trong lòng cô ta nghĩ đến lời vừa nãy của bác sĩ Đỗ rồi mắt bỗng nhiên nhìn thấy vết máu dính trên môi Tiêu Định Bân, trong lòng kích động.
Buổi tối hôm đó bắt tiện nhân Dư Kiều kia thử nghiệm dưới tầng hầm, hình như Dư Kiều từng nói đến chuyện Tiêu Định Bân cắn rách môi mình.
Mà vừa nãy bác sĩ Đỗ lại nói một câu như vậy…
Sắc mặt Dư Tiêu Tiêu nặng nề, chẳng lẽ là Dư Kiều…
Nhưng sao Dư Kiều lại ở cùng Tiêu Định Bân được?
Sắc mặt Dư Tiêu Tiêu u ám, lập tức ra quyết định.
Cô ta đứng dậy đi đến trước gương trong nhà vệ sinh, lòng dạ ác động, rốt cuộc vẫn dùng sức cắn rách môi dưới mình.
Máu tươi lập tức chảy ra, cô ta nhíu mày đau đớn.
Trong lòng bất giác lại oán hận Dư Kiều, tiện nhân này dựa vào đâu mà lại may mắn đến vậy!
Nếu máu Dư Tiêu Tiêu cô ta có thể cứu được Tiêu Định Bân thì tốt biết mấy, vậy thì bây giờ cả hai mẹ con khốn kiếp Dư Kiều đã sớm hóa thành tro rồi, cũng không phải gây chướng mắt ở đây.
Lúc Tiêu Định Bân tỉnh lại, nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu ở bên giường anh, viền mắt ửng đỏ nhìn anh, dáng vẻ rõ ràng đã khóc nức nở.
Mà môi dưới cô ta thấy rõ bị rách, giống như đa bị ai cắn vậy.
“Tiêu Tiêu…”, Tiêu Định Bân có chút đau lòng lên tiếng.
“Anh tỉnh rồi… Tốt quá rồi Định Bân, anh thấy thế nào? Có đói hay khát không? Anh dọa chết em rồi có biết không…”, Dư Tiêu Tiêu nói rồi lại bật khóc.
Tiêu Định Bân ngồi dầy, nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, yêu chìu khẽ xoa vết thương trên môi cô ta, nhớ đến bản thân mất khống chế thì cảm thấy thương tiếc nói: “Còn đau không?”
Dư Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không đau, Định Bân, chỉ cần anh khỏe thì em không đau nữa”.
“Cô bé ngóc”. Tiêu Định Bân khẽ thở dài: “Anh bôi thuốc cho em được không?”
Dư Tiêu Tiêu gật đầu.
Tiêu Định Bân gọi y tá đến, bảo cô ta đem thuốc mỡ đến.
Dư Tiêu Tiêu không nhịn được cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Bôi thuốc cho cô ta xong, hai người lại cùng nhau dùng cơm, đợi đến khi truyền máu xong, Tiêu Định Bân lại đưa Dư Tiêu Tiêu cùng về biệt thự.
Ông cụ Tiêu cũng tự mình đến thăm cháu dâu này.
Dư Tiêu Tiêu biết hiện tại người nắm quyền cao nhất của nhà họ Tiêu chính là ông cụ Tiêu, vì vậy ở trước mặt ông cụ ra vẻ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Ông cụ Tiêu càng nhìn càng hài lòng, lại nhìn thấy sắc mặt Tiêu Định Bân hiện tại đã tốt hơn nhiều, thì càng yêu thương Dư Tiêu Tiêu hơn.
Lúc rời đi, ông cụ Tiêu còn nắm tay Dư Tiêu Tiêu, ân cần dặn dò:
“Mấy năm trước, Định Bân từng xảy ra chuyện một lần, suýt nữa mất mạng, cũng may ông trời có mắt gặp được cô gái tốt bụng cứu nó nên mới sống được.
Tiêu Tiêu à, mấy năm nay, từng giây từng phút ông đều sống vì Tiêu Định Bân, bây giờ có cháu rồi, có cháu bên cạnh Định Bân, ông yên tâm nhiều rồi…”
“Ông nội, Định Bân là cậu chủ nhà họ Tiêu, cũng là người thừa kế duy nhất, sao lại gặp chuyện vậy?”
Ông cụ Tiêu thở dài: “Dòng chính nhà họ Tiêu chúng ta chỉ có một mình Định Bân, nhưng dòng nhánh nhà họ Tiêu thì con cháu không ít, lòng người khó đoán”.
Ông cụ Tiêu vỗ nhẹ tay Dư Tiêu Tiêu: “Lần đó Định Bân xảy ra chuyện ở thôn Khê La, mới khiến ông hạ quyết tâm cho đám người bụng dạ khó lường kia một đòn cảnh cáo, mấy năm nay cũng an phận hơn nhiều, nhưng bây giờ xem ra, những người đó vẫn chưa từ bỏ…”
Mi mắt Dư Tiêu Tiêu khẽ giựt: “Ông nội, ông nói… Định Bân gặp chuyện ở đâu?”
Dư Tiêu Tiêu cười ngọt ngào, đứng dậy rồi tiến lên: “Là A Kiều nhờ em bưng sữa bò lên”.
Cô ta thuận tay nhận lấy khăn lông, nhẹ nhàng lau mái tóc đen đang ướt sũng của người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt: “Định Bân, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi…”
Tiêu Định Bân nhìn cô ta, cô gái trước mặt đã cứu mạng anh, vì anh mà rút nhiều máu như vậy, cô ta là vợ chưa cưới của anh.
Về tình về lý, anh cũng không thể từ chối đối phương.
Dư Tiêu Tiêu thấy anh gật đầu thì bất giác vui mừng, cười duyên thành tiếng, cố ý lớn tiếng nói: “Anh ôm em qua đi…”
Dư Kiều ngồi xổm bên ngoài phòng ngủ, hai tay ôm chặt đầu gối mình.
Cô nghe thấy âm thanh yêu kiều của Dư Tiêu Tiêu, còn có tiếng nói chuyện đầy thân mật…
Dư Kiều nâng tay, nhẹ nhàng che tai.
Đột nhiên, âm thanh Dư Tiêu Tiêu nức nở vang lên: “Định Bân, sao lại như vậy!”
Gương mặt anh tuấn của Tiêu Định Bân vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tiêu Tiêu, xin lỗi!”
Tiêu Định Bân nặng nề lên tiếng, nhặt áo choàng tắm trên thảm khoác lên người Dư Tiêu Tiêu.
Không biết vì sao, đối mặt với Dư Tiêu Tiêu, anh lại không có cảm giác như lần đó, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu.
Dư Tiêu Tiêu lại đẩy tay anh ra, bấu chặt áo choàng tắm trên người rồi chạy nhanh ra ngoài.
Khi cửa mở, Dư Tiêu Tiêu liếc mắt đã thấy Dư Kiều đứng ngoài cửa.
Cô ta chẳng buồn nghĩ ngợi, nâng tay tát một cái vào mặt Dư Kiều: “Đồ đê tiện, mày muốn nhìn tao bẽ mặt à? Mày xứng sao!”
Dư Kiều bị cô ta đánh cho lảo đảo, suýt nữa đã ngã ra đất.
Một bàn tay lớn mạnh mẽ vững vàng giữ lấy eo cô: “Tiêu Tiêu, em hà tất vì anh mà trút giận lên người A Kiều như vậy!”
Tiêu Định Bân buông tay, liếc nhìn A Kiều rồi lại nhíu mày với Dư Tiêu Tiêu: “Đừng làm ồn nữa, Tiêu Tiêu”.
Dư Tiêu Tiêu nhìn Tiêu Định Bân đang để hở vạt áo và Dư Kiều được anh bảo vệ sau lưng, tự dưng lại cảm thấy chói mắt.
Một lúc sau, Dư Tiêu Tiêu mới nâng đôi mắt ửng đỏ, nức nở nói: “Xin lỗi Định Bân, vừa nãy là em lỡ tay, anh đừng giận em”.
Cô ta nói rồi tiến lên trước, ôm cánh tay anh lắc nhẹ.
Tiêu Định Bân nhìn thấy chấm nhỏ màu đỏ lộ ra trên cánh tay cô ta, đó là vết kim khi lấy máu cho anh, tim bỗng chốc mềm nhũn.
Anh nâng tay khẽ xoa tóc cô ta: “Chúng ta về thôi!”
Tiêu Định Bân ôm Dư Tiêu Tiêu quay vào phòng, cửa đóng lại chỉ chừa một vùng tối đen.
Bóng người nhỏ bé cô đơn của Dư Kiều như hòa vào đêm tối.
Cô ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng chặt, cô biết hai người họ có thể sẽ xảy ra chuyện gì sau cánh cửa đó, nhưng cô không làm gì cả, cũng không thể làm.
…
Thứ năm, Dư Kiều quay về trường.
Lúc dùng cơm trưa, Tiêu Định Bân thuận tiệu hỏi một câu: Sao A Kiều không có ở đây.
Vẻ mặt Dư Tiêu Tiêu vô cảm, trong lòng bất giác lại nở nụ cười nham hiểm.
Xem ra, cô ta phải mau chóng tìm một người để gả Dư Kiều đi.
Dư Kiều phải bị vấy bẩn hoàn toàn thì cô ta mới có thể an tâm được.
Dư Tiêu Tiêu càng nghĩ trong lòng càng đắc ý, cô ta đang rất mong đợi được thấy ngày Dư Kiều bị gả đi.
Giống như năm đó, cô ta cùng Triệu Như không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không dám gặp ai, chứ đừng nói là có thể bước vào cửa lớn nhà họ Dư. Họ chỉ có thể hâm mộ mà ngắm nhìn Dư Kiều ăn mặc như một nàng công chúa nhỏ, khi ấy cô ta đã nghĩ, sẽ có một ngày mình giẫm đạp cô em gái Dư Kiều này dưới chân.
“Anh đến phòng làm việc xử lý chút chuyện”. Tiêu Định Bân bỏ đũa xuống đứng dậy.
“Ừ, vậy em không làm phiền anh nữa, em có hẹn với bạn thân đi dạo phố rồi”.
Tiêu Định Bân không nói gì thêm, chốc lát đã đưa cho cô ta một chiếc thẻ đen: “Quẹt thẻ của anh”.
Dư Tiêu Tiêu vui mừng trong lòng, không nhịn được mà nắm lấy tay áo đối phương, nũng nịu: “Định Bân, anh đối xử với em tốt quá”.
“Em là vợ chưa cưới của anh, đương nhiên anh phải đối xử tốt rồi”. Tiêu Định Ban nói vậy nhưng âm thầm rút tay về: “Anh lên lầu đây”.
Dư Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng anh lên lầu, có chút thất thần.
Anh đối xử với cô ta tốt như thế, chỉ là vì cô ta là vợ chưa cưới của anh thôi sao?
Nhưng dường như cô ta đã phải lòng người đàn ông này rồi. Dư Kiều dọn dẹp văn phòng khoa xong thì thu dọn đồ của mình, sau đó rời đi, đây là một việc làm thêm ở trường của cô.
“Dư Kiều, đi ăn cơm nào!”
Cô nghe thấy thì quay người, khẽ cười với cậu thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời đang đợi ở cửa, lắc đầu từ chối.
Vì hôm nay phải đến trường nên cô bôi thuốc lên mặt, vết mẩn đỏ đã lặn đi nhiều, cũng không cần phải mang đồ che mặt.
“Cùng nhau ăn đi, cũng sắp đến giờ cơm rồi”. Nam sinh vẫn kiên trì như cũ.
Dư Kiều vẫn lắc đầu, im lặng đi đến thang máy.
“Dư Kiều…”. Nam sinh đuổi theo, một tay túm lấy cổ tay cô: “Rốt cuộc anh có điểm nào không tốt, sao em luôn từ chối anh vậy?”
Dư Kiêu rút tay ra, chỉ vào miệng mình.
“Anh không chê, thật đó! Dư Kiều, cho dù em không nói được chữ nào, anh cũng không ghét em…”, nam sinh vội vàng phản bác, vô cùng chân thành.
Dư Kiều biết anh ta thật sự thích mình, nhưng cũng không có cách nào, trong lòng cô đã có người khác rồi.
“Xin, xin lỗi…”. Cô khó nhọc xin lỗi, quay người đi vào thang máy.
“Dư Kiều, anh sẽ không từ bỏ đâu…”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Dư Kiều nhìn gương mặt nam sinh kia biến mất khỏi tầm mắt mình.
Cô thật sự có chút đồng tình với đối phương, vì cảm giác yêu một người trong vô vọng, cô cũng đang tự mình trải qua, sao lại không hiểu chứ.
Sáu giờ chiều, Dư Kiều rời khỏi trường, bắt xe buýt đến trung tâm thành phố.
Cô còn có một việc làm thêm khác, lương cũng không tệ lắm.
Dư Kiều muốn diễn đạt điều gì lâu thì khó thật nhưng lại có thể hát một bài hoàn chỉnh, hơn nữa, giọng hát của cô rất hay.
Có điều cô vẫn luôn cẩn thận che giấu bí mật này, nhà họ Dư không ai biết được.
Đến phòng thay đồ phía sau quán bar, Dư Kiều thay bộ váy dài màu đen, tóc xõa trên vai, cô không trang điểm, chỉ thoa một chút son môi.
Thẻ làm việc của cô ở đây là 009, mọi người đều gọi cô là Tiểu Cửu.
Cô hát xong một bài, tiếng vỗ tay vang lên thưa thớt.
Có người tặng một bó hoa cho cô, cô gật đầu ngượng ngùng cảm ơn rồi quay người xuống đài.
“Định Bân, cậu thấy chỗ này ổn chứ?”
Trong một góc không nổi bật, có hai người đàn ông trẻ tuổi khí chất xuất chúng ngồi đó, các nhân viên phục vụ trang điểm xinh đẹp luôn tìm cơ hội đến bàn này để thu hút đối phương.
“Ừ, cô gái vừa nãy hát không tệ, giọng hát rất dễ nghe”.
“Hiếm khi nghe thấy cậu khen người khác đấy”. Người đàn ông khẽ cười, châm một điếu thuốc: “Giao lưu tình cảm với vợ chưa cưới thế nào rồi?”
“Cũng được”.
“Quyết định kết hôn luôn à?”
Tiêu Định Bân nâng ly rượu, cúi đầu nhấp một ngụm: “Ừ”.
“Cũng đúng, ân nhân cứu mạng mà, lấy thân báo đáp cũng là việc nên làm, nhưng cậu không đợi người kia nữa sau?”
Bàn tay nâng ly rượu của Tiêu Định Bân chợt khựng lại, anh lắc đầu: “Đã nhiều năm như vậy rồi, không đợi nữa”.
Chỉ là ký ức mơ hồ, ngay cả tên gì, dáng vẻ ra sao cũng không nhớ nữa, đi đâu mà tìm.
“Không nói nữa, uống rượu đi”.
“Ừ, uống rượu”.
…
Sau khi tan làm, Dư Kiều thay quần áo, ra khỏi cửa quán bar, cô muốn qua ngã tư ngồi đợi xe buýt.
“Định Bân uống say rồi, anh lái xe qua đây đi, giúp tôi dìu một lát…”
Dư Kiều bỗng nghe thấy cái tên Tiêu Định Bân thì quay đầu lại.
Người đàn ông đang gọi điện thoại kia có đôi mắt đào hoa, nhìn thấy ánh mắt cô thì nhướng mày.
Dư Kiều chậm rãi xoay thân đi, bàn tay siết chặt.
Đèn xanh sáng lên nhưng cô lại không băng qua đường.
Chương 7: Say
Dư Kiều hoảng sợ lắc đầu.
Tiêu Định Bân lại khó chịu nôn mửa liên tục.
Cô đứng một bên, nhìn anh nôn ói trông khá chật vật, lòng đau đớn khôn nguôi.
Anh bệnh nặng như vậy, vừa đỡ hơn một chút là đã ra ngoài uống rượu, người nhà họ Tiêu với cả Dư Tiêu Tiêu, đều không lo cho anh sao?
“Tôi đi lấy nước… Anh Triệu, phiền anh chăm sóc cho cậu cả một lát”. Tài xế quay về xe lấy nước.
Anh Triệu kia đột nhiên lại gọi cô: “Này, có khăn giấy không?”
Dư Kiều ngây người rồi hoảng loạn lấy khăn giấy từ trong túi đưa qua.
“Cô giúp tôi lau đi, tôi không rảnh tay”.
Tiêu Định Bân say mèm, căn bản không thể đứng vững, nửa người trên đều dựa vào người Triệu Tấn Tây, anh ấy chỉ có thể nhờ Dư Kiều giúp đỡ.
Dư Kiều cầm khăn giấy mãi một lúc sau cô mới chầm chậm đi qua, quỳ bên người Tiêu Định Bên.
Anh đã nôn hết mọi thứ trong bụng, nhưng vẫn còn khó chịu nhọn họng.
Mặt đất bừa bộn, mùi vị khó ngửi nhưng Dư Kiều lại như không cảm thấy gì.
Cô lấy một tờ khăn giấy, ngón tay run rẩy, lau vết bẩn bên khóe môi anh từng chút một.
Anh khó chịu nhắm chặt mắt, cô lại có thể yên tâm lớn gan nhìn anh.
Lau sạch khóe môi anh, Dư Kiều nhìn thấy trên áo sơ mi anh cũng bị bẩn.
Cô đang định đưa tay lau sạch thì tài xế đã lấy nước quay lại, vừa thở dốc vừa cám ơn cô.
Trong lòng Dư Kiều thất vọng, đang định đứng dậy thì cổ tay đột nhiên lại bị bàn tay thon dài có lực giữ lại: “Mùi hương trên người em…”
Tiêu Định Bân có chút mơ màng nhìn cô một lúc rồi bỗng nhiên cười nói: “Tôi say thật rồi”.
Tiêu Tiêu đang ở nhà đợi anh quay về, sao anh có thể nhìn một người phụ nữ xa lạ thành cô ấy chứ.
“Tấn Tây, tôi phải về nhà… Tiêu Tiêu vẫn đang đợi tôi…”
“Được được được, về nhà! Đúng là nhà có vợ thì khác rồi”. Triệu Tấn Tây cười trêu chọc, cùng với tài xế dìu anh lên xe.
Dư Kiều đứng ở đó, mãi đến khi xe đi xa mà vẫn còn chưa định thần lại.
Cô rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình, vừa nãy lúc lau khóe môi anh, có mấy lần ngón tay cô chạm vào mặt anh, tuy chỉ trong chốc lát, nhưng cô cũng đã thỏa mãn.
Cô chưa từng hâm mộ ghen tỵ với Dư Tiêu Tiêu, cho dù cô ta thay thế cô trở thành công chúa nhỏ nhà họ Tiêu, cho dù cô bị giẫm đạp dưới bùn.
Nhưng lúc này, khi cô nhớ lại câu nói “tôi muốn về nhà… Tiêu Tiêu còn đang đợi tôi” vừa nãy của Tiêu Định Bân, cô không thể không thừa nhận là mình thật sự rất hâm mộ, rất ghen tị với Dư Tiêu Tiêu.
Chiếc xe đi về nhà họ Tiêu, tòa nhà nhỏ nơi Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu ở lại tối đen tĩnh mịch.
Tài xế dìu anh xuống xe, thấp giọng hỏi người giúp việc ra đón: “Cô Dư đâu?”
Vẻ mặt người giúp việc có chút ngượng ngùng: “Vẫn chưa quay về…”
Tiêu Định Bân uống khá say, nhưng lại không chịu để người khác dìu, ngả nghiêng đi lên lầu.
Chất cồn khiến máu trong người anh khô nóng, cảm xúc khó chịu, áp lực dồn nén lại bắt đầu tràn ra.
Tiêu Định Bân tháo cà vạt, lảo đảo ngã lên sô pha.
Người dùng đưa nước mật ong giải rượu đến, nhưng lại bị anh đẩy ra: “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đâu?”
Đôi mắt anh đỏ rực, tơ máu hằn rõ, anh mất khống chế, một chân đạp đổ bàn trà trước mặt.
Mấy người giúp việc bị dọa sợ không dám thở, quản gia vừa bảo người đi gọi điện cho Dư Tiêu Tiêu, vừa dặn người gọi bác sĩ đến.
Trong lúc đang hỗn loạn, Dư Kiều lại lặng lẽ quay về biệt thự nhà họ Tiêu.
Cô vốn dĩ muốn về thẳng phòng chứa đồ sau nhà chính, nhưng lại bị tiếng động trong nhà chính thu hút.
Dư Kiều lặng lẽ tiến lên.
Cách cửa kính, cô nhìn thấy Tiêu Định Bân ngửa mặt dựa vào sô pha, mái tóc trên trán ướt đẫm, gương mặt đỏ bừng, áo sơ mi cởi ra mất nút, để lộ khuôn ngực màu mật ong rắn chắc.
Có lẽ là do say nên khó chịu, anh cứ nhíu chặt mày, nét mặt trông có chút đau đớn.
Dư Kiều bất giác khẽ cắn môi, sao Dư Tiêu Tiêu không ở đây?
Anh khó chịu như vậy, cô ta là vị hôn thê của anh, không phải là nên chăm sóc cho anh sao?
“Cậu chủ, uống canh giải rượu trước đã…”
Quản gia cẩn thận bưng canh giải rượu tiến lên, Tiêu Định Bân lại đẩy ra lần nữa: “Cút hết ra ngoài!”
Mọi người không dám nhiều lời, vội vàng cúi đầu lùi ra ngoài.
Dư Kiều nhìn thấy Tiêu Định Bân khom người liên tục nôn mửa qua lớp cửa kính, cô lại không nhịn được, lặng lẽ cất bước lên cầu thang, đi vào trong phòng.
Cô đi thẳng vào phòng bếp, nhẹ tay nhẹ chân nấu lại một bát canh giải rượu, để nguội bớt rồi mới bưng ra.
Cô vẫn đeo khăn trên mặt như trước, che hơn phân nửa gương mặt mình, đi đến trước mặt Tiêu Định Bân.
Cũng không lên tiếng, chỉ là cẩn thận đặt bát canh xuống, cầm lên một ly nước đến cho anh súc miệng trước.
Dạ dày Tiêu Định Bân cồn cào, cơ thể lại càng khó chịu, theo bản năng muốn đẩy ly nước trước mặt ra, nhưng trong lúc mơ hồ lại ngửi thấy thoang thoảng mùi hương quen thuộc.
Anh bỗng nâng mắt, trong lúc hỗn độn nhìn thấy cô gái đeo khăn che mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
Anh nhìn Dư Kiều một lúc thì chợt cười, thấp giọng lên tiếng: “Là A Kiều à”.
Anh cười lên trông rất đẹp, đẹp đến mức Dư Kiều không nhịn được mà lại cảm thấy khổ sở.
Cô rũ mắt, lại đưa ly nước đến trước mặt anh.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ, anh lại vươn tay nhận lấy.
Đợi anh súc miệng xong, Dư Kiều vội đưa bát canh giải rượu cho anh.
Đôi mắt cô trong veo sạch sẽ, nhìn anh đầy mong đợi, anh lại có phần mềm lòng, lại vươn tay nhận lấy.
Quản gia dẫn bác sĩ Đỗ đi vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này thì bất giác kinh ngạc.
Lại thấy vẻ mặt Tiêu Định Bân không tức giận, ánh mắt cũng có chút ấm áp hiếm có, lòng lại càng bất ngờ.
Dư Kiều thấy có người đến, hoảng sợ cầm bát đi vào phòng bếp.
Bác sĩ Đỗ tiến lên bắt mạch cho Tiêu Định Bân, cô mới lẳng lặng đi ra.
Bỗng nhiên, Dư Tiêu Tiêu cũng vội vã quay về, dần dần nhà chính khôi phục lại yên tĩnh.
Dư Kiều trèo lên giường nhỏ, lấy ra cuốn nhật ký từ dưới gối, cô lật đến một trang giấy được gấp lại, ngày tháng trên đó đã là bảy năm trước.
Chương 8: Đau đớn và khổ cực
Năm đó, cô chỉ mới có mười bốn, đi theo Tô Tẩm về quê ở mấy năm.
Bởi vì bị bệnh nên lưu lại hậu di chứng không nói chuyện được, bình thường cũng hay bị bạn học bắt nạt.
Có một lần sau khi tan học cô lại bị bạn học nam trong trường giành lấy cặp xách, vở bài tập cũng bị xé, tâm trạng không tốt, sợ về nhà Tô Tẩm nhìn thấy cô như vậy thì sẽ đau lòng, nên nên một mình ra bờ sông.
Cô ngồi ở bờ sông mãi đến khi trời tối, lúc chuẩn bị về nhà lại gặp phải một chuyện đáng sợ.
Có một chiếc xe tải nhỏ màu đen bỗng nhiên dừng lại bên bờ sông, sau đó có hai người từ trên xe bước xuống, nâng một thứ đồ gì đó, ném thẳng vào trong sông.
Sau đó, mấy người đó nhanh chóng lá xe rời đi.
Dư Kiều trốn trong chỗ tối lặng lẽ trèo qua con đê chắn, dựa theo ánh trăng phản chiếu trên mặt nước để nhìn rõ.
Thứ bị vứt xuống không phải đồ vật, mà là một người!
Cô dùng hết sức kéo người đó đến bên bờ, còn cởi áo khoác ngoài của mình xuống đắp lên thân thể đã ướt sũng của anh, sau đó dùng ống tay áo thấm nước sông lau vết máu trên gương mặt đối phương, lúc này cô mới nhìn thấy rõ, anh lại là một thanh niên trẻ tuổi vô cùng đẹp.
Anh bị thương rất nặng, trên mặt, trên trán đầy vết thương, vai cũng loang lổ những vết thương nhỏ.
Dư Kiều nhìn thấy một nốt ruồi đỏ trên vai trái của anh, vô cùng nổi bật dưới ánh trăng.
Tuy anh đã hôn mê nhưng trong lúc mê man vẫn cảm thấy đau đớn, rên rỉ không ngừng.
Dư Kiều thấy môi anh khô nứt chảy cả máu thì vội lấy bình nước trong cặp ra đút cho anh.
Thanh niên có tỉnh táo trong chốc lát, lúc cô đút nước cho anh, hình như anh đã trừng mắt nhìn cô, nhưng chẳng mấy chốc lại chìm vào hôn mê.
Dư Kiều biết không thể kéo dài thêm, tuy rất lo lắng nhưng không thể không đặt anh nằm lại đó, mình thì chạy đến bốt điện thoại gần đó báo cảnh sát.
Nhưng đợi đến khi cô thở hồng hộc quay lại, bên bờ sông đã có mấy chiếc xe đang đậu với cả bác sĩ và y tá rồi.
Cô trốn sau đám người, nhìn những người đó cẩn thận đưa thanh niên lên xe rời đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cũng có chút buồn bã mất mát.
Sau khi mấy người đó đi, cô lại trèo qua đê chắn tới bên kia sông, ngồi một lúc lâu ở chỗ đã cứu anh.
Lúc rời đi, cô vô tình nhặt được một tấm danh thiếp bị dính đầy máu, trên danh thiếp đó có ba chữ nhỏ được mạ vàng: Tiêu Định Bân.
Cô cẩn thận cất giữ tấm danh thiếp này, cũng nhớ rõ cái tên này.
Sau này, cô cũng từng gặp lại anh một lần.
Nhà họ Tiêu thích làm từ thiện, có lẽ là vì để tích đức cho đứa con trai duy nhất, họ thường quyên góp tiền cho học sinh vùng núi và học sinh nghèo khó.
Cô đứng trong hàng ngũ, chờ đợi để nhận phần quyên góp này.
Anh bị mọi người vây quanh ở một nơi rất xa, cô liếc mắt một cái đã nhận ra anh.
Nhưng anh căn bản không nhớ ra việc từng có người như cô đi ngang qua đời mình.
Qua ngày đó, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút tin tức của anh trên tivi, trên tạp chí.
Mãi đến sau này, cô lại đến nhà họ Tiêu, không ngờ lại có chút quan hệ gần gũi với anh như vậy.
Dư Kiều lại nhẹ nhàng vuốt ve tấm danh thiếp kẹp trong cuốn nhật ký, lúc này mới lưu luyến đóng cuốn nhật ký, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Cô thức dậy sớm đến phòng bếp giúp đỡ, lúc Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu xuống lầu ăn sáng, không biết có phải là do Dư Kiều cảm giác sai hay không, nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt Dư Tiêu Tiêu nhìn cô có chút kỳ lạ.
Quả nhiên không sai, sau khi Tiêu Định Bân rời đi, Dư Tiêu Tiêu lập tức cho người gọi cô lên.
“Tối qua mày nấu canh giải rượu cho Tiêu Định Bân?”
Dư Tiêu Tiêu nghiêng người ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Dư Kiều.
Dư Kiều nhẹ nhàng gật đầu.
Dư Tiêu Tiêu lạnh lùng cười một tiếng rồi đứng dậy, đi đến trước mặt Dư Kiều, một tay kéo vải che trên mặt cô, đẩy cô đến trước gương: “Mày cũng không nhìn xem bộ dạng bây giờ của mình thế nào, chỉ dựa vào mày mà cũng mơ tưởng quyến rũ Định Bân sao?”
Dư Tiêu Tiêu bóp chặt mặt cô, ép cô nhìn vào gương.
Mặt cô nổi những vết ban đỏ, trông thực sự rất xấu xí.
Còn Dư Tiêu Tiêu, so với cô lúc này thì cô ta xinh như hoa.
“Dư Kiều, đừng nghĩ là tao không biết trong lòng mày có ý định gì, mày nghĩ tối hôm đó mày thay tao ngủ với Định Bân thì có thể đổi đời à?
Tao nói cho mày biết, Dư Kiều, đời này tao phải giẫm đạp mày dưới chân, để mày nhìn cô chiêu nhà họ Dư là tao đây cao quý đến thế nào!”
Dư Tiêu Tiêu chán ghét bỏ tay ra, chỉ vào phòng để đồ bên cạnh: “Quỳ trong đó cho tao, khi nào tao cho phép đứng lên thì mới được đứng!”
Dư Kiều cắn chặt môi nhìn cô ta, Dư Tiêu Tiêu cười nhạo: “Không phục sao? Có tác dụng gì sao Dư Kiều, mạng của mẹ mày nằm trong tay tao đấy, mày ấy hả, ngoan ngoãn nghe lời tao đi!”
Cô ta nói rồi tùy ý cầm điện thoại gọi điện:
“Dì Lâm, dặn dò bên dưới, không được đưa đồ ăn cho bà già đê tiện Tô Tẩm trong ba ngày, chỉ cho bà ta một ly nước thôi”.
Viền mắt Dư Kiều ửng đỏ, cô có thể bị đánh bị phạt, nhưng cô không nỡ để Tô Tẩm chịu tội.
“Tôi, tôi quỳ…”. Dư Kiều chậm rãi quỳ xuống, vội vàng xoa tay hai tay: “Đừng, đừng làm khó, làm khó bà ấy…”
Dư Tiêu Tiêu cúi người, vỗ vào mặt cô, cười nhẹ nói: “A Kiều, mày làm sai thì Tô Tẩm sẽ chịu tội, đây là bài học tao dạy cho mày! Cút vào trong quỳ đi”.
Dư Kiều đứng dậy, đi từng bước vào phòng chứa đồ, chậm rãi quỳ trên nền đất lạnh lẽo.
Phải nhịn, Dư Kiều! Mày chịu cực, chịu khổ, so với mẹ thì có tính là gì?
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ cứu được mẹ, đưa bà rời khỏi nhà họ Dư!
Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, Tiêu Định Bân quay về.
Diêu Kiều quỳ trong phòng để đồ, nghe thấy tiếng cười yểu điệu của Dư Tiêu Tiêu và tiếng nói chuyện dễ nghe của Tiêu Định Bân.
Bỗng chốc, cửa phòng để đồ mở ra.
Dư Tiêu Tiêu bỗng đi vào, lấy một chiếc quần lót nam từ trong ngăn tủ, rồi lại lấy ra một bộ quần tây áo sơ mi.
Hai chân Dư Kiều đau đến khó chịu, nhưng lại cắn răng nhẫn nhịn.
Cô biết, với tính cách của Dư Tiêu Tiêu, chỉ cần cô không quỳ nghiêm túc cô ta lập tức sẽ bắt lỗi rồi lại làm khó mẹ cô.
Dư Tiêu Tiêu ôm đồ lót nam trong tay, khẽ vung vẩy trước mặt Dư Kiều, thấp giọng nói:
“Dư Kiều… Có phải rất hâm mộ không? Người đàn ông ưu tú như Định Bân lại là chồng sắp cưới của Dư Tiêu Tiêu tai, tối nào tao cùng nằm cùng giường với anh ấy. Mày nhìn xem, ngay cả việc anh ấy đi tắm, quần áo cũng là do người vợ chưa cưới là tao chuẩn bị đấy”.
Dư Kiều rũ mắt, quỳ ở đó không động đậy gì như thể những lời của Dư Tiêu Tiêu không thể khiến cảm xúc cô thay đổi.
Dư Tiêu Tiêu nhìn Dư Kiều như đơ ra con rối, cảm thấy chẳng thú vị, xoay người đi ra khỏi phòng để đồ.
“Định Bân, em giúp anh kỳ lưng nhé…”
Cánh một cánh cửa, Dư Kiều nghe thấy âm thanh dịu dàng của Dư Tiêu Tiêu như muốn chảy thành nước, trong lòng Dư Kiều đau đớn, chậm rãi nhắm mắt.
Ngoài cửa dần dần yên tĩnh, trôi qua chừng nửa tiếng, Dư Kiều lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
“Định Bân, em giúp anh sấy tóc nhé”. Dư Tiêu Tiêu ở trước mặt Tiêu Định Bân luôn tỏ ra dịu dàng đằm thắm, không hề có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh.
Tiếng máy sấy tóc dừng lại, Dư Kiều lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng của phụ nữ thấp thoáng: “Định Bân… Chúng ta đến bên kia đi…”
Mắt Dư Kiều ngấn nước, cuối cùng vẫn chầm chậm rơi xuống.
Dư Kiều có thể tưởng tượng cảnh trong phòng thế nào, cô nâng tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Những thứ mất đi hai mươi mốt năm ngắn ngủi đã đủ nhiều rồi, dường như mất thêm anh cũng không là gì cả.
“Bịch…”
Dư Kiều bỗng nghe thấy trong phòng có tiếng đồ rơi xuống đất.
Chương 9: Sự cố
Sau đó cô lại nghe thấy tiếng khóc của Dư Tiêu Tiêu: “Tại sao…”
Một lúc sau, Dư Kiều nghe thấy giọng nói hơi khàn của Tiêu Định Bân: “Tiêu Tiêu, xin lỗi”.
“Tại sao, rốt cuộc là tại sao…”
Dư Tiêu Tiêu không hiểu, cô ta trẻ đẹp, vóc người làn da cũng đều hoàn mỹ.
Nhưng tại sao Tiêu Định Bân lại bình tĩnh như nước không gợn sóng khi đối mặt với cô ta như thế
Mấy ngày nay, cô ta đã đổi rất nhiều loại nước hoa, nhưng có vẻ anh đều không thích, mặt mày vẫn lạnh nhạt như thế.
Lẽ nào Tiêu Định Bân chỉ có thể “cứng lên” khi đối mặt với Dư Kiều sao?
“Tiêu Tiêu, là anh không tốt…”
Dư Tiêu Tiêu càng khóc lớn hơn.
Dư Kiều không nhìn thấy tình hình bên ngoài, cũng không biết rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô có thể nghe ra được sự hối lỗi từ giọng của Tiêu Định Bân, chắc anh đang rất áy náy và đang ôm Dư Tiêu Tiêu dịu giọng dỗ dành.
“Tiêu Tiêu, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, hãy tin anh…”
Tiêu Định Bân cưng chiều vỗ nhẹ mấy cái lên cánh tay trắng tuyết của cô ta: “Anh luôn nhớ rõ những chuyện em đã làm cho anh. Tiêu Tiêu, em yên tâm…”
“Định Bân…”, Dư Tiêu Tiêu nhào vào lòng Tiêu Định Bân bật khóc, nhưng trái tim lại vừa mừng vừa đau.
Mừng là vì Tiêu Định Bân cảm thấy cực kỳ có lỗi với cô ta, sau này khi trở thành bà chủ của nhà họ Tiêu, anh cũng sẽ đối xử rất tốt với cô ta, cô ta sẽ có địa vị vững chắc ở nhà họ Tiêu.
Còn đau lòng là vì nếu Tiêu Định Bân cứ không thể giao hợp với cô ta, cô ta phải làm sao đây?
Triệu Như đã nhắc nhở rằng nếu cô ta phải nhanh chóng mang thai, sinh cho nhà họ Tiêu người thừa kế thì mới có thể yên tâm được.
Nhưng Tiêu Định Bân lại không hề có ý định chạm vào cô ta thì cô ta sinh thế nào được?
Phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, một người phụ nữ trẻ đẹp như cô ta cũng không thể cô độc nơi khuê phòng cả đời chứ?
Dư Tiêu Tiêu đã nếm trải những thú vui của khuê phòng, dĩ nhiên cô ta sẽ có nhu cầu về phương diện này, huống gì trước mặt còn có một người đàn ông xuất sắc như Tiêu Định Bân, tất nhiên cô ta sẽ càng động lòng.
Không biết qua bao lâu, hình nhân Tiêu Định Bân đã rời đi.
Cửa phòng quần áo lại bị mở ra, trên người Dư Tiêu Tiêu chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, khoanh tay tựa vào cánh cửa nhìn Dư Kiều: “Đứng lên đi”.
Dư Kiều ngồi phịch dưới nền, hai đầu gối cô đã đau đến mất cảm giác rồi, cũng không thể đứng lên được.
“Giả vờ yếu đuối sợ hãi gì đấy? Giờ không có gã đàn ông nào nhìn mày đâu”.
Giọng Dư Tiêu Tiêu cực kỳ lạnh nhạt nhưng trong đó lại có vài phần ghen ghét.
Dư Kiều vội bám vào tường đứng lên.
Dư Tiêu Tiêu nhớ đến cảnh tượng Dư Kiều và Tiêu Định Bân ở cùng nhau tối hôm đó rồi lại nghĩ đến sự tủi nhục mà mình phải chịu lúc nãy, nhất thời không khống chế được mà tát Dư Kiều một cái.
“Đê tiện y hệt mẹ mày!”
Mẹ Dư Tiêu Tiêu – Triệu Như xuất thân từ hàng chợ búa, mặc dù đã làm phu nhân nhà giàu nhiều năm như thế nhưng bản chất thô tục vẫn còn đó.
Từ nhỏ Dư Tiêu Tiêu đã mưa dầm thấm đất, không biết đã học được bao nhiêu.
Mặc dù mấy năm nay trông quần là áo lụa như cô chiêu nhưng suy cho cùng vẫn có một chút gì đó ăn sâu bén rễ.
Dư Tiêu Tiêu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta vẫn còn chút lý trí, biết đang ở nhà họ Tiêu, không thể khiến nhà họ Tiêu nhìn thấy vẻ mặt này của mình, thế nên nhanh chóng đuổi Dư Kiều xuống lầu.
Một mình Dư Tiêu Tiêu ngồi trước bàn trang điểm, tức tới thở hổn hển.
Đợi đến khi con đê tiện Dư Kiều đó không còn giá trị lợi dụng được nữa, cô ta nhất định sẽ trả lại gấp ngàn lần nỗi tủi nhục hôm nay.
…
Dư Kiều thay một chiếc váy dài màu kem, thả mái tóc dài xuống, tùy ý tết một bím tóc, cô đứng giữa sân khấu nghiêng mặt nhìn cánh gà.
“Tiểu Cửu, sẵn sàng chưa?”
Dư Kiều gật đầu, âm nhạc vang lên.
Có người chọn ca khúc “Một giấc mộng thầm kín”, Dư Kiều cũng rất thích bài này nên lúc biểu diễn cực kỳ đắm chìm vào nó.
“Tôi có một giấc mộng thầm kín.
Không biết chia sẻ cùng ai.
Biết bao bí mật trong đó.
Muốn nói ra nhưng không ai hiểu được”.
…
Lúc hát, giọng cô nhẹ nhàng trong vắt, sạch sẽ mà hoàn hảo.
Vốn dĩ còn có người nói chuyện, chung quanh có hơi ồn nhưng sau khi cô cất tiếng hát, cả khán phòng đều trở nên yên tĩnh.
Tiêu Định Bân và Triệu Tấn Tây cũng đặt ly rượu xuống.
Người phụ nữ trẻ tuổi ở giữa sân khấu đó đeo một chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng, không nhìn rõ bộ dạng của cô.
“Có phải đã thích nơi này rồi không?”, Triệu Tấn Tây nói đùa, lần này vẫn là Tiêu Định Bân hẹn anh ta đi uống rượu.
“Khá tốt”, Tiêu Định Bân lại cầm ly rượu lên.
Nhưng ngay lúc này, đèn treo thủy tinh cực lớn trên mái bỗng phát ra tia lửa, rồi mọi ánh đèn đều bị tắt.
Tiếng hát trên sân khấu bỗng im bặt, đám đông yên tĩnh vừa rồi lập tức trở nên nhốn nháo.
Không biết chỗ nào bắt đầu mà đám đông lập tức trở lên hỗn loạn.
“Định Bân, cậu ở đâu…”
Xung quanh tối om, Triệu Tấn Tây vội lấy điện thoại ra muốn bật đèn pin lên, nhưng đám đông chạy loạn khắp bốn phía, điện thoại vừa mới lấy ra đã bị ai đó đụng trúng khiến nó rơi xuống.
Triệu Tấn Tây toát mồ hôi lạnh, bảy năm trước Tiêu Định Bân từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa thì mất mạng.
Lúc đó ông cụ Tiêu vô cùng tức giận, tra xét hết một lượt tất cả những người bên cạnh anh, cực kỳ quan tâm đến sự an nguy của anh, bình thường, bất kể anh đi đâu đều sẽ có vệ sĩ và ám vệ giấu mặt đi theo sau.
Nhưng bây giờ vệ sĩ và ám vệ đều đang ở ngoài quán bar.
Quán bar này cũng là nơi Triệu Tấn Tây thường đến, trước giờ luôn rất an toàn, ai mà ngờ tối nay lại xảy ra chuyện.
Tiêu Định Bân bị đám đông hỗn loạn đụng ngã, xung quanh tối đen, anh không nhìn thấy được Triệu Tấn Tây đang ở đâu.
Lúc này, dù vệ sĩ và ám vệ ở trong quán bar nhưng đang xảy ra chuyện này cũng không thể tìm được anh trong thời gian ngắn.
Sau khi gặp bất trắc vào bảy năm trước, Tiêu Định Bân bị ám ảnh, anh cực kỳ sợ bóng tối.
Đêm nay lại xảy ra chuyện, đầu tiên là bóng đèn bị nổ, sau đó toàn bộ bị ngắt điện, tám mươi phần trăm là nhắm vào anh.
Mà chiêu này của chúng quả thật có tác dụng.
Trong không gian kín, ồn ào và đông đúc, tay chân Tiêu Định Bân lạnh toát, từng lớp mồ hôi lạnh sau lưng gần như thấm ướt cả áo sơ mi của anh.
Anh cố gắng kiềm chế, nhưng cơn đau đầu như bị kim đâm khiến anh không thể đứng vững.
Lúc này sự điên cuồng vốn dĩ được kìm nén trong huyết mạch lại bị đánh thức, chúng kêu gào.
Trong bóng tối có vài người đàn ông sắc mặt âm trầm như đã xác định mục tiêu, tách đám đông ra, tiến về phía Tiêu Định Bân.
Một bàn tay mềm mại bỗng nắm lấy ngón tay lạnh toát đến run rẩy của anh.
“Đi, theo tôi…”
Chương 10: Xảy ra chuyện
Âm thanh thiếu nữ nhẹ nhàng rót vào tai, Tiêu Định Bân ngây người, theo bản năng nhìn qua thì lại thấy quần áo trắng thuần.
Bàn tay kia nắm lấy ngón tay anh, dẫn anh đi về phía trước, tựa như con cá vùng vẫy biển lớn, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi đám đông hỗn loạn.
Nhưng sau lưng thi thoảng lại có thể nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, dần dần lại gần.
“Đi, đi vào…”
Cô gái mở ra cửa tủ rượu, nhẹ nhàng đẩy anh đi vào, sau đó vào theo, nhẹ tay đóng cửa lại.
Xung quanh tối đen như mực, không thể thấy gì, tiếng bước chân hỗn tạp bên ngoài đi qua đi lại, nhưng vẫn chưa đi xa.
Tiêu Định Bân sợ tối, nhất là trong không gian hẹp và kín như thế này, anh dần dần thở dốc, lồng ngực dồn nén như muốn nổ tung.
Hai huyệt thái dương đau nhức, đau đớn khôn nguôi, tựa như có người đóng đinh vào vậy, khiến anh không nhịn được kêu thành tiếng.
“Suỵt…”
Một thân thể mềm mại bỗng tiến đến, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Thoáng chốc, bờ môi ngọt ngào đã dán vào môi anh.
Hơi thở vương chút mùi thuốc nhàn nhạt, len lỏi qua mũi, giống như liều thuốc thần, lập tức an ủi sự sợ hãi trong lòng anh.
Anh không khỏi ôm chặt cô, hôn sâu hơn.
Tiếng bước chân cách đó không xa cuối cùng cũng đi xa, Dư Kiều khẽ hừ một tiếng, muốn đẩy anh ra.
Nhưng cánh tay vốn đang đặt trên eo cô lại siết chặt lại, Dư Kiều gần như dán sát cả người vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Anh lại hôn lên bờ môi non mịn của cô, mùi hương và cảm giác quen thuộc khiến anh không nhịn được trầm mê khẽ gọi: “Tiêu Tiêu…”
Dư Kiều bỗng sững người, trái tim bỗng chốc đau đớn, khiến hốc mắt cô chua xót.
Lúc này Tiêu Định Bân lại dần dần mất kiểm soát, anh không kịp đợi lại muốn nếm thử dòng màu ngọt ngào của cô.
Đó chính là thuốc cứu mạng của anh, anh đã nghiện nó rồi.
Da thịt mềm mại trên môi bỗng cảm thấy đau đớn, anh lại cắn chặt môi cô.
Anh cứ như đứa trẻ đói khát hút lấy dòng máu ấm nóng ngọt thơm của cô, dòng máu vào trong cơ thể, dần dần làm dịu đi sự kích thích trong từng mạch máu của anh.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Định Bân lại ôm chặt Dư Kiều, vùi mặt vào vai cô, như mệt mỏi ngủ thiếp, hơi thở vững vàng bên tai cô.
Cô không cử động, để mặc anh ôm lấy mình bằng cả trái tim và linh hồn.
Mùi hương tóc anh thật dễ chịu, mùi bạc hà mát lạnh trên bờ môi, trên áo anh như còn lại dư vị từ hương gỗ thơm mắt.
Anh hôn đầy cuồng nhiệt và mạnh mẽ, ôm lấy chút dịu dàng ngắn ngủi của cô.
Dư Kiều không nhịn được nâng tay, nhẹ nhàng vân vê hàng mày của anh, anh nhắm mắt khẽ nhếch môi: “Tiêu Tiêu đừng cử động…”
Nước mắt Dư Kiều lập tức rơi xuống.
Âm thanh gọi tên anh vang lên từ xa, Dư Kiều vội chùi nước mắt, nhẹ nhàng đẩy hai tay anh ở trên eo ra.
Anh nhíu mày, vẫn chưa tỉnh lại, Dư Kiều nhẹ tay mở tủ rượu ra, không kiềm được lại quay đầu nhìn anh.
Trong tầm mắt mờ mịt, gương mặt anh tuấn của anh cũng không thể nhìn rõ.
Dư Kiều nhìn anh thật lâu, rồi mau chóng bước đi.
Rất nhanh đã có người tìm đến bên này, phát hiện ra Tiêu Định Bân trong tủ rượu.
Dư Tiêu Tiêu khóc như mưa nắm chặt tay anh không chịu buông.
Ngay cả Triệu Tấn Tây nhìn thấy cô ta khóc như vậy cũng có chút xúc động, lại càng áy náy tự trách, cũng may Tiêu Định Bân không có chuyện gì lớn, nếu không sao anh ta gánh vác nổi trách nhiệm này đây?
Đi đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Tiêu, bác sĩ Đỗ đã chuẩn bị sẵn máy đứng chờ ở phòng bệnh.
Bác sĩ Đỗ kiểm tra cẩn thận, xác định Tiêu Định Bân không có gì đáng lo ngại, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là có chút kỳ lạ, mạch của cậu chủ rất ổn định, giống hệt như lúc truyền máu của cô Dư vào lúc trước vậy”.
Dư Tiêu Tiêu ngây người, bác sĩ Đỗ lại cười nói: “Có lẽ là máu của cô Dư trong cơ thể cậu chủ đã phát huy tác dụng càng ngày càng lớn, cô Dư đúng là phúc tinh của cậu chủ mà, không uổng công năm ngoái ông chủ đi thắp hương, có một tăng ni nói nhà họ Tiêu sắp gặp được quý nhân rồi”.
Mọi người lục tục rời khỏi phòng bệnh, một mình Dư Tiêu Tiêu đứng trông bên giường Tiêu Định Bân.
Trong lòng cô ta nghĩ đến lời vừa nãy của bác sĩ Đỗ rồi mắt bỗng nhiên nhìn thấy vết máu dính trên môi Tiêu Định Bân, trong lòng kích động.
Buổi tối hôm đó bắt tiện nhân Dư Kiều kia thử nghiệm dưới tầng hầm, hình như Dư Kiều từng nói đến chuyện Tiêu Định Bân cắn rách môi mình.
Mà vừa nãy bác sĩ Đỗ lại nói một câu như vậy…
Sắc mặt Dư Tiêu Tiêu nặng nề, chẳng lẽ là Dư Kiều…
Nhưng sao Dư Kiều lại ở cùng Tiêu Định Bân được?
Sắc mặt Dư Tiêu Tiêu u ám, lập tức ra quyết định.
Cô ta đứng dậy đi đến trước gương trong nhà vệ sinh, lòng dạ ác động, rốt cuộc vẫn dùng sức cắn rách môi dưới mình.
Máu tươi lập tức chảy ra, cô ta nhíu mày đau đớn.
Trong lòng bất giác lại oán hận Dư Kiều, tiện nhân này dựa vào đâu mà lại may mắn đến vậy!
Nếu máu Dư Tiêu Tiêu cô ta có thể cứu được Tiêu Định Bân thì tốt biết mấy, vậy thì bây giờ cả hai mẹ con khốn kiếp Dư Kiều đã sớm hóa thành tro rồi, cũng không phải gây chướng mắt ở đây.
Lúc Tiêu Định Bân tỉnh lại, nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu ở bên giường anh, viền mắt ửng đỏ nhìn anh, dáng vẻ rõ ràng đã khóc nức nở.
Mà môi dưới cô ta thấy rõ bị rách, giống như đa bị ai cắn vậy.
“Tiêu Tiêu…”, Tiêu Định Bân có chút đau lòng lên tiếng.
“Anh tỉnh rồi… Tốt quá rồi Định Bân, anh thấy thế nào? Có đói hay khát không? Anh dọa chết em rồi có biết không…”, Dư Tiêu Tiêu nói rồi lại bật khóc.
Tiêu Định Bân ngồi dầy, nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, yêu chìu khẽ xoa vết thương trên môi cô ta, nhớ đến bản thân mất khống chế thì cảm thấy thương tiếc nói: “Còn đau không?”
Dư Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không đau, Định Bân, chỉ cần anh khỏe thì em không đau nữa”.
“Cô bé ngóc”. Tiêu Định Bân khẽ thở dài: “Anh bôi thuốc cho em được không?”
Dư Tiêu Tiêu gật đầu.
Tiêu Định Bân gọi y tá đến, bảo cô ta đem thuốc mỡ đến.
Dư Tiêu Tiêu không nhịn được cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Bôi thuốc cho cô ta xong, hai người lại cùng nhau dùng cơm, đợi đến khi truyền máu xong, Tiêu Định Bân lại đưa Dư Tiêu Tiêu cùng về biệt thự.
Ông cụ Tiêu cũng tự mình đến thăm cháu dâu này.
Dư Tiêu Tiêu biết hiện tại người nắm quyền cao nhất của nhà họ Tiêu chính là ông cụ Tiêu, vì vậy ở trước mặt ông cụ ra vẻ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Ông cụ Tiêu càng nhìn càng hài lòng, lại nhìn thấy sắc mặt Tiêu Định Bân hiện tại đã tốt hơn nhiều, thì càng yêu thương Dư Tiêu Tiêu hơn.
Lúc rời đi, ông cụ Tiêu còn nắm tay Dư Tiêu Tiêu, ân cần dặn dò:
“Mấy năm trước, Định Bân từng xảy ra chuyện một lần, suýt nữa mất mạng, cũng may ông trời có mắt gặp được cô gái tốt bụng cứu nó nên mới sống được.
Tiêu Tiêu à, mấy năm nay, từng giây từng phút ông đều sống vì Tiêu Định Bân, bây giờ có cháu rồi, có cháu bên cạnh Định Bân, ông yên tâm nhiều rồi…”
“Ông nội, Định Bân là cậu chủ nhà họ Tiêu, cũng là người thừa kế duy nhất, sao lại gặp chuyện vậy?”
Ông cụ Tiêu thở dài: “Dòng chính nhà họ Tiêu chúng ta chỉ có một mình Định Bân, nhưng dòng nhánh nhà họ Tiêu thì con cháu không ít, lòng người khó đoán”.
Ông cụ Tiêu vỗ nhẹ tay Dư Tiêu Tiêu: “Lần đó Định Bân xảy ra chuyện ở thôn Khê La, mới khiến ông hạ quyết tâm cho đám người bụng dạ khó lường kia một đòn cảnh cáo, mấy năm nay cũng an phận hơn nhiều, nhưng bây giờ xem ra, những người đó vẫn chưa từ bỏ…”
Mi mắt Dư Tiêu Tiêu khẽ giựt: “Ông nội, ông nói… Định Bân gặp chuyện ở đâu?”
Bình luận facebook