• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (2 Viewers)

  • Chương 136-138

Chương 136: Gia đình xào xáo

Nghĩ đến đây, Dư Kiều không biết có nên vui khi em bé trong bụng mình là con gái hay không.

Vì thế, hai mẹ con cô mới có được cuộc sống êm đềm và hạnh phúc ở Thuỵ Sỹ.

Cô cất chiếc hộp xuống chỗ sâu nhất trong ngăn kéo rồi nghĩ từ nay trở đi, cô sẽ không mở nó ra nữa, thời gian sẽ giúp cô bớt nhớ anh đi thôi.



Bốn năm sau.

Nhà họ Tiêu ở kinh đô.

Tiếng bát vỡ vang lên như mọi ngày, cùng với đó còn có tiếng quát tháo của phụ nữ: “Định Bân, anh chê em bị què nên mới không dẫn em đến bữa tiệc từ thiện hôm đó đúng không?”

Hai người đàn ông một lớn, một nhỏ vẫn bình thản ngồi trên bàn ăn, còn Dư Tiêu Tiêu đã hất đổ hết bát đĩa. Sau một hồi khóc lóc, cô ta lảo đảo đi tới cạnh Tiêu Định Bân, sau đó ôm tay anh khóc lớn: “Định Bân… anh có biết là em sợ thế nào không? Em là vợ anh, là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng…”

“Tiêu Tiêu, anh không muốn nhắc lại câu này nữa đâu. Anh không chê gì em cả, em là vợ anh, chuyện này không ai thay đổi được”.

“Thế tại sao tiệc từ thiện tối qua, anh không cho em đi cùng, mà lại dẫn người phụ nữ tên là Lâm Gia Di đi?”, Dư Tiêu Tiêu bám chặt lấy góc áo anh, đáy mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

“Lâm Gia Di là người phụ trách của hội tự thiện, đương nhiên phải tham gia tiệc tối qua rồi”.

“Được rồi, thế sao anh cho em đi cùng bữa tiệc mừng thọ của ông Từ vào tuần trước?”

“Chính em bảo không muốn đi mà”.

“Em nói thế, sao anh không dỗ em thêm. Chân em bị tật nên em không muốn ra ngoài cho người ta cười anh mà…”

“Con đi học đây”.

Bé trai khoảng năm tuổi ở cạnh Tiêu Định Bân bình thản kéo ghế ra rồi đứng dậy.

Cậu bé không thèm nhìn Dư Tiêu Tiêu lấy một cái, chỉ nói với Tiêu Định Bân: “Bố đưa con đi”.

Cậu bé trông rất giống Tiêu Định Bân, nhất là cái mũi và cằm, nhưng đôi mắt thì lại giống mẹ, trông vừa sáng vừa to, hàng lông mi dày cong vút. Hồi còn nhỏ, khi được bế ra ngoài chơi, mọi người còn nhầm cậu bé là con gái.

Nhưng khi lớn dần lên rồi biết nói biết đi, cậu bé ngày càng có tính cách giống Tiêu Định Bân. Theo lời của Triệu Tấn tây thì hai bố con như đúc từ một khuôn ra, đến ánh mắt lạnh lùng cũng giống nhau.

“Tiêu Dự An!”

Dư Tiêu Tiêu hét toáng lên: “Trong mắt con có mẹ không hả? Con đi học sao không chào mẹ?”

Tiêu Dự An làm như không nghe thấy, cậu bé quay người rời đi, Tiểu Bình nhanh chân xách cặp đuổi theo: “Cậu chủ…”

Tiêu Dự An chỉ gật đầu một cái rồi rời khỏi nhà chính, sau đó chờ xe đến đưa đi.

“Tiêu Định Bân, anh nhìn con trai anh đi!”

“Nó cũng là con em đấy”.

“Nó còn coi em là mẹ nữa không?”

“Nếu em cứ suốt ngày hò hét trước mặt con như vậy thì nó không nhìn em nữa đâu”.

Tiêu Định Bân tao nhã cầm khăn giấy lên lau miệng, sau đó đứng dậy, mặc kệ đống bừa bộn dưới đất rồi bỏ đi luôn.
Chương 137: Từ nhỏ, Tiêu Dự An đã không thân với mẹ

Từ bé, Tiêu Dự An đã khác với những đứa trẻ khác.

Năm đầu tiên khi vừa ra đời, cứ đến hoàng hôn là cậu bé sẽ khóc không ngừng, có dỗ sao cũng không chịu nín, sau đó toàn khóc đến mệt lả rồi thiếp đi.

Sau khi được một tuổi, cậu bé không còn khóc quá nhiều như vậy nữa, nhưng Tiêu Định Bân phát hiện cậu bé khác hoàn toàn những đứa trẻ khác.

Cậu bé không thích nói chuyện hay cười đùa, cũng không thích chơi chung với đám trẻ con, phần lớn thời gian đều chìm trong thế giới riêng của mình.

Vì sợ cậu bé mắc chứng tự kỷ nên anh đã đưa con đến khám với các chuyên gia cả trong và ngoài nước, nhưng ai cũng phủ định khả năng này.

Nhưng Tiêu Định Bân vẫn nhớ lời của một chuyên gia nước ngoài nói, hình như cậu bé này mang vết thương lòng ngay khi mới sinh ra.

Có một lần Tiêu Định Bân nói chuyện với Tiêu Phượng Nghi qua video, bà ấy còn bảo e là lúc đầu thai, cậu bé này đã không uống canh của Mạnh Bà nên vẫn nhớ những chuyện của kiếp trước, thành ra mới kỳ lạ như vậy.

Đại sư ở chùa Phổ Tề xem cho cậu bé một quẻ khi bé mới ra đời, nhưng kết quả cũng rất lạ.

Đại sư nói là tuổi thơ của cậu bé cơ cực, phải xa người thân, nhưng sau đó sẽ gặp vận may và có tiền đồ tươi sáng.

Ông cụ Tiêu luôn rất tin tưởng đại sư, vì trước đó đại sư đã nói đúng chuyện Tiêu Định Bân gặp quý nhân trong đời và có thể cứu mạng anh.

Nhưng sau quẻ bói này, suýt nữa ông cụ đã trở mặt với đại sư.

Chắt đích tôn của ông cụ có bố mẹ đầy đủ, ông với cụ đều khoẻ mạnh, huống hồ cậu bé còn sinh ra trong gia đình nhà họ Tiêu danh giá thì sao có tuổi thơ cơ cực rồi phân ly gì đó được?

May mà vế sau đó còn tốt, không thì ông cụ đã bốc hoả rồi.

Vì quẻ bói của đại sư mà Tiêu Định Bân càng thương con hơn. Bốn năm qua, anh gần như chưa từng xa con mình dù chỉ một ngày.

Cậu bé cứ thế lớn dần lên, tính cách ngày càng giống bố. Khi đi học mẫu giáo thì không chơi với bạn nào, nhưng lại thể hiện được khả năng thông minh khác thường.

Rất nhiều thứ, cậu bé chỉ cần liếc nhìn là biết ngay, các bài thơ cũng chỉ nghe một lần là thuộc.

Vào sinh nhật bốn tuổi của Tiêu Dự An, Tiêu Định Bân hỏi cậu bé thích gì. Cậu bé không đòi đồ chơi hay đồ ăn vặt, mà xin một cái máy tính, Tiêu Định Bân hỏi cậu tại sao thì cậu bé chỉ đáp: “Lập trình”.

Cậu bé thông minh từ sớm như vậy lại khiến Tiêu Định Bân thấy đau lòng, anh mong con mình có một tuổi thơ vô lo vô nghĩ, chứ đừng bận tâm nhiều việc như người lớn như vậy.

Bốn năm qua, càng ngày tính cách của Dư Tiêu Tiêu càng kỳ quái, đây không phải lần đầu tiên cô ta gào thét trước mặt Dự An.

Nhưng từ lần đầu tiên thấy mẹ mình hò hét cho đến bây giờ, cậu bé luôn giữ thái độ rất bàng quan.

Từ nhỏ, cậu bé đã không thân với Dư Tiêu Tiêu.

Những đứa trẻ khác về nhà là tìm mẹ, nhưng bốn năm qua, số lần cậu bé gọi mẹ chắc chưa đủ năm đầu ngón tay. Một năm trở lại đây, hình như còn chưa gọi tiếng nào.

Dù Dư Tiêu Tiêu có làm gì, có nịnh nọt hay khóc lóc thế nào thì cũng không rút ngắn khoảng cách với cậu bé được.

Có một lần, Dư Tiêu Tiêu đích thân xuống bếp làm rất nhiều bánh. Chờ Dự An tan học về, cô ta hào hứng bê lên, nhưng cậu bé không thèm nhìn mà nói: “Con ghét đồ ngọt”, sau đó quay người bỏ đi luôn.

Dư Tiêu Tiêu đứng chôn chân tại chỗ năm phút, sau đó đột nhiên hất hết bánh đi như phát điên.

“Nó là một con quái vật! Làm gì có đứa trẻ nào lại đối xử với mẹ mình như thế chứ!”

“Chỉ là nó không thích đồ ngọt thôi mà”.

“Nhưng đây là bánh do chính tay em làm, là tình cảm của em, tại sao nó lại làm vậy chứ?”

“Tiêu Tiêu, từ nhỏ Dự An đã khác với những đứa trẻ khác, em không biết à?”

“Nhưng em là mẹ nó, sao nó lại làm vậy với em? Em mang thai nó mười tháng rồi vất vả sinh nó ra, hồi nhỏ ngày nào nó cũng khóc, đến mức em bị căng thẳng thần kinh không ngủ nổi, vậy mà giờ nó đền ơn em như thế à?”

Dư Tiêu Tiêu khóc đến mức tuyệt vọng, khi ấy Tiêu Định Bân cũng thấy hơi đau lòng.

Nhưng anh lại thấy con mình không sai, là người làm cha mẹ như họ chưa chuẩn chỉnh.
Chương 138: Được hay mất?

Tiêu Dự An nhỏ bé ngồi trên bàn sách trong phòng mình, tiếng khóc lóc ồn ào truyền lên nhưng cậu bé chỉ hơi nhíu mày, sau đó đeo tai nghe lên nói: “Ồn quá!”

Hình như cậu bé không biết thế nào là tình cảm, không, là cậu bé không có tình cảm với mẹ mình.

Cậu bé cũng không biết tại sao, mẹ rất trẻ, rất đẹp cũng rất yêu cậu bé, nhưng cậu không thể yêu thương lại mẹ được.

Thậm chí cậu bé còn thấy người bố luôn nghiêm nghị còn quan trọng với mình hơn.

“Tiêu Định Bân… em không thể sống thế này được nữa, rồi sẽ có ngày em điên mất thôi…”

Dư Tiêu Tiêu nhìn người chồng bỏ đi thẳng thừng, sau đó hết khóc lại cười.

Đây mà là nhà ư? Cô ta thật sự là bà chủ nhà họ Tiêu sao?

Chồng không ra chồng, con không ra con, ai cũng lạnh lùng băng giá.

Bốn năm, đã bốn năm rồi.

Đêm nào, cô ta cũng nằm một mình trên giường, sau đó trừng mắt chờ trời sáng.

Rốt cuộc cô ta đã có được thứ gì?

Cuộc hôn nhân này đã cho cô ta được những gì?

Đúng thế, nhà họ Dư đã lên một tầm cao mới, Dư Văn Xương đã phát đạt trong lĩnh vực kinh doanh, ai ở đây cũng phải nể mặt ông ta.

Còn Triệu Như thì có chỗ đứng vững vàng trong các phu nhân, ai gặp cũng phải lễ phép chào hỏi.

Đến Khương Phu nhân từng chế giếu bà ta mấy năm trước, giờ gặp lại cũng phải né.

Nhưng cô ta thì sao?

Tiêu Định Bân vẫn chẳng thèm động tới cô ta.

Con trai thì chẳng thèm gọi mẹ.

Cô ta chỉ được cái danh mà thôi.

Ngoài những thứ đó ra thì cô ta còn có gì nữa?

Cô ta hi sinh một cái chân để đổi lấy cuộc hôn nhân này.

Nhưng ngày nào cũng ru rú trong nhà, không dám ló mặt đi đâu.

Tiêu Định Bân đứng lại rồi nói: “Tiêu Tiêu, thế giờ em muốn sao?”

Trong lòng cô ta gào thét hai chữ ly hôn, chỉ cần ly hôn là cô ta có thể đi tìm Kiều Cảnh Minh hay bất kỳ người đàn ông anh tuấn, cao lớn khác bên ngoài để lấp đầy nỗi cô đơn, trống vắng của cô ta.

Nhưng Dư Văn Xương và Triệu Như sẽ không bao giờ đồng y, mà thật ra… bản thân cô ta cũng không muốn như vậy.

Nhưng ngoài cái danh vợ của Tiêu Định Bân ra thì cô ta còn gì nữa đâu?

“Anh bảo người đưa em đến biệt thự ở vài hôm nhé?”

Giọng nói của Tiêu Định Bân vẫn xa cách như vậy, Dư Tiêu Tiêu phải công nhận một điều, ngoài việc không chịu chung chăn gối với cô ta ra thì Tiêu Định Bân là một người chồng tiêu chuẩn.

Ngày nào anh cũng về nhà với con, không bao giờ qua đêm bên ngoài, trong bốn năm qua cũng chưa từng có tin đồn cặp kè nào.

Nhưng cô ta vẫn không kìm được tính đa nghi rồi quát tháo.

“Anh bảo em đến đó làm gì? Để con đàn bà khác bước chân vào đây à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom