-
Chương 142-144
Chương 142: Ăn socola
“Sao mắt cậu lại to thế, giống vòng tay mã não đen của mẹ tôi…”
“Cô Lý, sao bây giờ bạn ấy mới đến lớp bọn em, sao bạn ấy không ở lớp Mầm?”
“Được rồi, các bạn nhỏ im lặng nào, chúng ta còn phải học nữa, mọi người có vấn đề gì thì tan học lại hỏi bạn Tô Nhất Niệm được không?”
“Vâng…”
“Tô Nhất Niệm, em tạm thời ngồi cùng với bạn Tiêu Dự An nhé”.
Hiện giờ lớp Bưởi có hai mươi mốt bạn nhỏ, chỉ có Tiêu Dự An là ngồi một mình.
Cô Lý dẫn Tô Nhất Niệm đến cạnh bàn Tiêu Dự An, lúc này Tiêu Dự An mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhất Niệm.
Tô Nhất Niệm cũng mở to đôi mắt xinh đẹp của mình tò mò nhìn cậu bé.
Tiêu Dự An nhìn cô bé một cái, sau đó dời mắt đi.
“Tiêu Dự An, đây là bạn mới của lớp chúng ta, em phải giúp đỡ bạn nhiều hơn nhé, được không?”
Tiêu Dự An vẫn lạnh lùng không cảm xúc như trước, cô Lý như đã quen với vẻ mặt này của cậu bèn kéo Tô Nhất Niệm ngồi xuống, sau đó dặn dò vài câu rồi rời đi.
Trên bục giảng, giáo viên tiếp tục giảng bài.
Các bạn nhỏ khác đều rất nghiêm túc, đồng thanh trả lời câu hỏi của giáo viên.
Mà Tiêu Dự An lại cầm một cây bút, thi thoảng nghịch ngợm viết vài chữ lên vở tập việt
Tô Nhất Niệm lặng lẽ lấy viên socola mà hiệu trưởng tặng cho từ trong cặp ra, cô bé khẽ khàng xé vỏ ngoài, đang định bỏ vào miệng chợt nghĩ đến gì đó, cô bé liếc nhìn bạn cùng bàn xinh như thiên sứ bên cạnh, cuối cùng đau lòng bẻ đôi thanh socola, lén đưa sang cho bạn cùng bàn.
Tiêu Dự An cảm nhận được có người chạm vào cánh tay của mình, cậu bé cực kỳ không thích người khác chạm vào mình, nhất là đám trẻ con trong lớp luôn khiến cho mặt mình giống mặt mèo, tay thì dinh dính, bẩn lắm.
Cậu bé quay mặt lại, cau mày nhìn cái tay mũm mĩm đang cầm socola, lặng lẽ nhích sang một bên.
Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm lại không từ bỏ, vươn bàn tay nhỏ nhắn về phía trước.
Tiêu Dự An cau chặt mày, vươn tay cầm lấy một cuốn vở bài tập, hất bàn tay mũm mĩm đó ra.
Nếu là các bạn nữ khác chắc là đã bật khóc hu hu rồi.
Nhưng bạn nhỏ Tô Nhất Niệm từ nhỏ đã giống một hạt đậu hà lan mạnh mẹ có đập cũng không vỡ, có nghiền cũng không nát, chưa bao giờ bỏ cuộc cả.
Cô bé mím môi, vươn tay ra, động tác vừa dứt khoát vừa nhanh, một nửa socola đen đã được nhét thẳng vào miệng Tiêu Dự An.
“Wow…”
“Trời ạ…”
“Tiêu Dự An mà cũng ăn socola đó…”
“Có khi nào cậu ấy sẽ đánh Tô Nhất Niệm không…”
Lớp học ngay lập tức vang lên vài tiếng cảm thán, bọn trẻ đều rời khỏi chỗ ngồi của mình tụ lại xung quanh, vừa tò mò vừa phấn khích, phấn khích mà cũng lại lo lắng.
Cả đời Tiêu Dự An chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Trong cuộc đời bốn năm “dài đằng đẵng” của cậu bé, chưa có ai dám to gan làm trái ý cậu.
Bây giờ thế mà lại cố chấp nhét món ngọt mà cậu bé ghét nhất vào miệng cậu.
Chương 143: Tô Nhất Niệm gây rắc rối
Tiêu Dự An rất tức giận, cậu bé siết hai nắm tay, mày nhíu chặt, gương mặt non nớt mập mạp chợt u ám, nếu lúc này có Tiêu Định Bân ở đây, chắc chắn mọi người sẽ phát hiện, dáng vẻ hai cha con này khi nổi giận quả thật giống hệt nhau.
Mấy bạn nhỏ vốn còn đang không ngừng ríu rít nói chuyện bỗng dần dần yên tĩnh lại.
Mọi người đều biết bình thường Tiêu Dự An đều không quan tâm gì đến người khác, cũng rất ghét người khác chạm vào cậu, bây giờ trông dáng vẻ cậu có vẻ rất tức giận, cậu không phải muốn đánh Tô Nhất Niệm đấy chứ.
Nhưng Tô Nhất Niệm đáng yêu như vậy, bọn họ không muốn Tô Nhất Niệm bị đánh…
Ngay cả cô giáo cũng có phần lo lắng đi đến: “Nhất Niệm, Dự An không thích người khác chạm vào, em ấy cũng không thích đồ ngọt…”
Tô Nhất Niệm có phần không hiểu, trên đời này sao lại có bạn nhỏ không thích đồ ngọt chứ!
Nếu không thích thì nhất định là chưa từng nếm thử, chỉ cần nếm thử rồi thì nhất định sẽ mê mẩn thôi!
Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm không hề biết sợ bèn đứng lên, vươn tay dùng sức đẩy nửa viên socola vào miệng Tiêu Dự An, đôi mắt mở to dễ thương nhìn cậu bé, rất đáng yêu nói: “Tiêu Dự An, socola rất ngon, thật đấy, mẹ tớ nói chỉ khi thể hiện tốt thì mới được ăn, tớ rất hào phóng nên mới cho cậu một nửa đấy…”
Mùi vị socola nồng đậm tan chảy trong đầu lưỡi, không thể phủ nhận là thật sự rất ngọt.
Nhưng…
Tiêu Dự An nghiêng đầu, lập tức nhổ socola trong miệng vào thùng rác.
Sau đó, cậu bé cũng chẳng buồn liếc nhìn Tô Nhất Niệm, lấy khăn tay từ ngăn bàn mình ra chùi miệng sạch sẽ, rồi cầm ghế của mình và cặp xách trực tiếp đi đến chỗ bàn trống khác.
Vẻ mặt tươi cười của Tô Nhất Niệm cũng không giữ được, cô bé có chút tủi thân, môi mím lại, đôi mắt to tròn ngấn nước chợt rơi xuống thành dòng.
Từ khi được sinh ra, cô bé chính là thiên sứ nhỏ người gặp người thương đấy có biết không?
Cô bé tốt bụng chia socola cho bạn… đương nhiên cô bé cũng sẽ không thừa nhận nguyên nhân lớn nhất mà cô bé chịu chia sẻ với đối phương là vì trông cậu dễ nhìn, nhưng cậu lại không chịu nhận gì cả.
Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm từ nhỏ đã lớn lên trong tình yêu thương, lần đầu tiên cảm thấy bản thân gặp phải thất bại lớn.
“Được rồi Nhất Niệm, đừng khóc, Dự An trước giờ đều như vậy, không phải chỉ đối xử với cậu đâu…”
“Đúng vậy, Tiêu Dự An trước giờ đều không quan tâm người khác, Nhất Niệm cậu đừng khóc, mắt sưng cả rồi”.
“Nhất Niệm…”
“Nhất Niệm…”
Mọi người đều vây quanh dỗ dành Tô Nhất Niệm, trong lòng Tiêu Dự An lại khinh thường cười lạnh, vốn còn nghĩ cô bé không giống với bạn nữ khác, bây giờ xem ra cũng chỉ là một đứa thích khóc nhè.
Trong phòng học hỗn loạn, Tiêu Dự An lại như không nghe thấy những tiếng ồn ào đó.
Cậu bé tiếp tục vùi đầu vào vở bài tập của mình mà viết chữ vẽ vời.
Giáo viên lau nước mắt cho Nhất Niệm, lại dỗ dành cô bé một lúc, Nhất Niệm cũng mau chóng ngừng khóc, không lâu sau đã vui đùa cùng mấy bạn nhỏ khác.
Tiêu Dự An ngẩng đầu nhìn cô bé đang chơi đùa đầy mồ hôi kia, trong lòng hừ lạnh, ấu trĩ!
Mà Tô Nhất Niệm bị cậu cười nhạo là khóc nhè kia đã phạm một sai lầm lớn vào ngày thứ hai.
Bạn nhỏ Tiêu Dự An đi vào phòng học như thường ngày, lúc cất cặp xách vào ngăn kéo, ngón tay cậu bỗng chạm phải thứ gì đó vừa mềm vừa ấm, cậu bé theo bản năng nắm lấy kéo ra…
Một con sâu bướm mập mạp sặc sỡ đang ngọ nguậy trong tay.
Tiêu Dự Anh lạnh lùng như núi băng, bình tĩnh thong dong - Tiêu Dự An trưởng thành sớm - Tiêu Dự An thông minh tuyệt đỉnh - Tiêu Dự An có trí tuệ vượt trội - Tiêu Dự An thành thục chín chắn… Đã phát ra tiếng hét đầu tiên trong đời mình ở nhà trẻ.
Chương 144: Tiêu Dự An nhào vào lòng Dư Kiều
Giây tiếp theo, hai mắt cậu bé tối đen, lập tức ngất đi.
Các bạn nhỏ ngơ ngác, giáo viên gần như bị dọa đến phát điên.
Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm cũng sợ ngây người…
Chỉ là một con sâu thôi mà đã bị dọa ngất rồi ư?
Đến nỗi vậy sao?
Không phải cậu ấy rất lạnh lùng à?
Trong phòng học hỗn loạn, hiệu trưởng, nhân viên phòng y tế, thầy giám thị, giáo viên chủ nhiệm vội vã chạy tới.
Tiêu Dự An được ôm đến phòng y tế, hiệu trưởng gọi điện báo cho Tiêu Định Bân, hỏi thăm thì biết là Tô Nhất Niệm bỏ con sâu vào, đương nhiên cũng phải báo Dư Kiều đến một chuyến.
Dư Kiều nhận điện thoại, vội vàng lái xe chạy đến nhà trẻ của Bé Con.
Trong phòng y tế, giáo viên và nhân viên y tế đều vây quanh bên cạnh Tiêu Dự An đang có sắc mặt tái nhợt, Bé Con đứng một mình bên cạnh, thi thoảng lại liếc nhìn Tiêu Dự An, vẻ mặt cũng có phần hối hận.
Lúc Dư Kiều tới nơi, người nhà Tiêu Dự An vẫn chưa đến, đối với chuyện con gái gây rắc rối khi vừa mới đi nhà trẻ được hai ngày, Dư Kiều cảm thấy vô cùng ân hận, Thời Viễn Sơn và Tô Thấm thực sự đã quá cưng chiều Bé Con, cô cũng nhận thấy như vậy không tốt, chỉ là vẫn chưa thể nhẫn tâm dạy dỗ.
“Mẹ Bé Con, là thế này, buổi sáng, sau khi Bé Con đến thì đã bỏ một con sâu vào ngăn tủ bạn nhỏ khác, kết quả khiến đứa bé kia bị dọa sợ đến ngất đi…”
Giáo viên cũng có phần bất đắc dĩ: “Mẹ Bé Con, cô xem xem chuyện này ra như vậy…”
Dư Kiều cố nhịn cơn giận, nói với giáo viên: “Tôi có thể thăm bạn nhỏ kia không?”
“Đương nhiên có thể”.
Giáo viên dẫn Dư Kiều vào phòng y tế, Bé Con nhìn thấy mẹ đến thì rụt cổ lại, không dám tiến lên.
Dư Kiều nhìn dáng vẻ con gái như vậy thì vừa giận lại vừa đau lòng, nhưng chuyện đã rồi, quan trọng nhất là phải xem tình hình bạn nhỏ nhà người ta trước, nếu cần đưa đến bệnh viện kiểm tra thì cô nhất định sẽ hết sức phối hợp.
Lúc Dư Kiều đi đến bên giường, Tiêu Dự An đã tỉnh, nhưng dường như cậu vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi sợ vừa nãy, trông vẫn ngơ ngác như người mất hồn.
“Dự An, bây giờ em đã thấy khỏe hơn chưa?”. Giáo viên nhỏ nhẹ hỏi thăm, Tiêu Dự An lại không có phản ứng gì.
Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dự An, Dư Kiều lại cảm thấy sự đau lòng và thương tiếc khó nói nên lời.
“Dự An, dì là mẹ của Bé Con”. Dư Kiều tiến lên một bước, thử nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Dự An, nhẹ giọng nói: “Có thể nói cho dì biết, bây giờ con cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
Tiêu Dự An bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Dư Kiều.
Dư Kiều khẽ cười với cậu bé: “Thật sự xin lỗi, tính cách Bé Con không ngoan, làm con bị sợ hãi, dì nhất định sẽ dạy bảo lại bạn ấy…”
Dư Kiều nói chuyện, nhìn thấy đôi mắt to tròn của cậu bé mở to nhìn mình, trông rất đáng yêu, không nhịn được khẽ xoa tóc cậu: “Dự An, nói chuyện với dì có được không?”
“Mẹ Bé Con à…”
Giáo viên ở bên cạnh vội lên tiếng khuyên: “Tính cách Dự An có hơi khác người, ghét nhất là người khác chạm vào mình…”
Dư Kiều nghe vậy, theo bản năng muốn buông tay nhưng bàn tay mềm mại nhỏ nhắn vốn đang được cô nắm trong tay đột nhiên túm chặt ngón tay cô.
Dư Kiều kinh ngạc, nhưng sau đó, đã xảy ra chuyện càng khiến cô kinh ngạc hơn.
Tiêu Dự An nắm chặt ngón tay cô, chậm rãi lại gần, sau đó, vùi mình vào trong lòng cô.
“Sao mắt cậu lại to thế, giống vòng tay mã não đen của mẹ tôi…”
“Cô Lý, sao bây giờ bạn ấy mới đến lớp bọn em, sao bạn ấy không ở lớp Mầm?”
“Được rồi, các bạn nhỏ im lặng nào, chúng ta còn phải học nữa, mọi người có vấn đề gì thì tan học lại hỏi bạn Tô Nhất Niệm được không?”
“Vâng…”
“Tô Nhất Niệm, em tạm thời ngồi cùng với bạn Tiêu Dự An nhé”.
Hiện giờ lớp Bưởi có hai mươi mốt bạn nhỏ, chỉ có Tiêu Dự An là ngồi một mình.
Cô Lý dẫn Tô Nhất Niệm đến cạnh bàn Tiêu Dự An, lúc này Tiêu Dự An mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhất Niệm.
Tô Nhất Niệm cũng mở to đôi mắt xinh đẹp của mình tò mò nhìn cậu bé.
Tiêu Dự An nhìn cô bé một cái, sau đó dời mắt đi.
“Tiêu Dự An, đây là bạn mới của lớp chúng ta, em phải giúp đỡ bạn nhiều hơn nhé, được không?”
Tiêu Dự An vẫn lạnh lùng không cảm xúc như trước, cô Lý như đã quen với vẻ mặt này của cậu bèn kéo Tô Nhất Niệm ngồi xuống, sau đó dặn dò vài câu rồi rời đi.
Trên bục giảng, giáo viên tiếp tục giảng bài.
Các bạn nhỏ khác đều rất nghiêm túc, đồng thanh trả lời câu hỏi của giáo viên.
Mà Tiêu Dự An lại cầm một cây bút, thi thoảng nghịch ngợm viết vài chữ lên vở tập việt
Tô Nhất Niệm lặng lẽ lấy viên socola mà hiệu trưởng tặng cho từ trong cặp ra, cô bé khẽ khàng xé vỏ ngoài, đang định bỏ vào miệng chợt nghĩ đến gì đó, cô bé liếc nhìn bạn cùng bàn xinh như thiên sứ bên cạnh, cuối cùng đau lòng bẻ đôi thanh socola, lén đưa sang cho bạn cùng bàn.
Tiêu Dự An cảm nhận được có người chạm vào cánh tay của mình, cậu bé cực kỳ không thích người khác chạm vào mình, nhất là đám trẻ con trong lớp luôn khiến cho mặt mình giống mặt mèo, tay thì dinh dính, bẩn lắm.
Cậu bé quay mặt lại, cau mày nhìn cái tay mũm mĩm đang cầm socola, lặng lẽ nhích sang một bên.
Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm lại không từ bỏ, vươn bàn tay nhỏ nhắn về phía trước.
Tiêu Dự An cau chặt mày, vươn tay cầm lấy một cuốn vở bài tập, hất bàn tay mũm mĩm đó ra.
Nếu là các bạn nữ khác chắc là đã bật khóc hu hu rồi.
Nhưng bạn nhỏ Tô Nhất Niệm từ nhỏ đã giống một hạt đậu hà lan mạnh mẹ có đập cũng không vỡ, có nghiền cũng không nát, chưa bao giờ bỏ cuộc cả.
Cô bé mím môi, vươn tay ra, động tác vừa dứt khoát vừa nhanh, một nửa socola đen đã được nhét thẳng vào miệng Tiêu Dự An.
“Wow…”
“Trời ạ…”
“Tiêu Dự An mà cũng ăn socola đó…”
“Có khi nào cậu ấy sẽ đánh Tô Nhất Niệm không…”
Lớp học ngay lập tức vang lên vài tiếng cảm thán, bọn trẻ đều rời khỏi chỗ ngồi của mình tụ lại xung quanh, vừa tò mò vừa phấn khích, phấn khích mà cũng lại lo lắng.
Cả đời Tiêu Dự An chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Trong cuộc đời bốn năm “dài đằng đẵng” của cậu bé, chưa có ai dám to gan làm trái ý cậu.
Bây giờ thế mà lại cố chấp nhét món ngọt mà cậu bé ghét nhất vào miệng cậu.
Chương 143: Tô Nhất Niệm gây rắc rối
Tiêu Dự An rất tức giận, cậu bé siết hai nắm tay, mày nhíu chặt, gương mặt non nớt mập mạp chợt u ám, nếu lúc này có Tiêu Định Bân ở đây, chắc chắn mọi người sẽ phát hiện, dáng vẻ hai cha con này khi nổi giận quả thật giống hệt nhau.
Mấy bạn nhỏ vốn còn đang không ngừng ríu rít nói chuyện bỗng dần dần yên tĩnh lại.
Mọi người đều biết bình thường Tiêu Dự An đều không quan tâm gì đến người khác, cũng rất ghét người khác chạm vào cậu, bây giờ trông dáng vẻ cậu có vẻ rất tức giận, cậu không phải muốn đánh Tô Nhất Niệm đấy chứ.
Nhưng Tô Nhất Niệm đáng yêu như vậy, bọn họ không muốn Tô Nhất Niệm bị đánh…
Ngay cả cô giáo cũng có phần lo lắng đi đến: “Nhất Niệm, Dự An không thích người khác chạm vào, em ấy cũng không thích đồ ngọt…”
Tô Nhất Niệm có phần không hiểu, trên đời này sao lại có bạn nhỏ không thích đồ ngọt chứ!
Nếu không thích thì nhất định là chưa từng nếm thử, chỉ cần nếm thử rồi thì nhất định sẽ mê mẩn thôi!
Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm không hề biết sợ bèn đứng lên, vươn tay dùng sức đẩy nửa viên socola vào miệng Tiêu Dự An, đôi mắt mở to dễ thương nhìn cậu bé, rất đáng yêu nói: “Tiêu Dự An, socola rất ngon, thật đấy, mẹ tớ nói chỉ khi thể hiện tốt thì mới được ăn, tớ rất hào phóng nên mới cho cậu một nửa đấy…”
Mùi vị socola nồng đậm tan chảy trong đầu lưỡi, không thể phủ nhận là thật sự rất ngọt.
Nhưng…
Tiêu Dự An nghiêng đầu, lập tức nhổ socola trong miệng vào thùng rác.
Sau đó, cậu bé cũng chẳng buồn liếc nhìn Tô Nhất Niệm, lấy khăn tay từ ngăn bàn mình ra chùi miệng sạch sẽ, rồi cầm ghế của mình và cặp xách trực tiếp đi đến chỗ bàn trống khác.
Vẻ mặt tươi cười của Tô Nhất Niệm cũng không giữ được, cô bé có chút tủi thân, môi mím lại, đôi mắt to tròn ngấn nước chợt rơi xuống thành dòng.
Từ khi được sinh ra, cô bé chính là thiên sứ nhỏ người gặp người thương đấy có biết không?
Cô bé tốt bụng chia socola cho bạn… đương nhiên cô bé cũng sẽ không thừa nhận nguyên nhân lớn nhất mà cô bé chịu chia sẻ với đối phương là vì trông cậu dễ nhìn, nhưng cậu lại không chịu nhận gì cả.
Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm từ nhỏ đã lớn lên trong tình yêu thương, lần đầu tiên cảm thấy bản thân gặp phải thất bại lớn.
“Được rồi Nhất Niệm, đừng khóc, Dự An trước giờ đều như vậy, không phải chỉ đối xử với cậu đâu…”
“Đúng vậy, Tiêu Dự An trước giờ đều không quan tâm người khác, Nhất Niệm cậu đừng khóc, mắt sưng cả rồi”.
“Nhất Niệm…”
“Nhất Niệm…”
Mọi người đều vây quanh dỗ dành Tô Nhất Niệm, trong lòng Tiêu Dự An lại khinh thường cười lạnh, vốn còn nghĩ cô bé không giống với bạn nữ khác, bây giờ xem ra cũng chỉ là một đứa thích khóc nhè.
Trong phòng học hỗn loạn, Tiêu Dự An lại như không nghe thấy những tiếng ồn ào đó.
Cậu bé tiếp tục vùi đầu vào vở bài tập của mình mà viết chữ vẽ vời.
Giáo viên lau nước mắt cho Nhất Niệm, lại dỗ dành cô bé một lúc, Nhất Niệm cũng mau chóng ngừng khóc, không lâu sau đã vui đùa cùng mấy bạn nhỏ khác.
Tiêu Dự An ngẩng đầu nhìn cô bé đang chơi đùa đầy mồ hôi kia, trong lòng hừ lạnh, ấu trĩ!
Mà Tô Nhất Niệm bị cậu cười nhạo là khóc nhè kia đã phạm một sai lầm lớn vào ngày thứ hai.
Bạn nhỏ Tiêu Dự An đi vào phòng học như thường ngày, lúc cất cặp xách vào ngăn kéo, ngón tay cậu bỗng chạm phải thứ gì đó vừa mềm vừa ấm, cậu bé theo bản năng nắm lấy kéo ra…
Một con sâu bướm mập mạp sặc sỡ đang ngọ nguậy trong tay.
Tiêu Dự Anh lạnh lùng như núi băng, bình tĩnh thong dong - Tiêu Dự An trưởng thành sớm - Tiêu Dự An thông minh tuyệt đỉnh - Tiêu Dự An có trí tuệ vượt trội - Tiêu Dự An thành thục chín chắn… Đã phát ra tiếng hét đầu tiên trong đời mình ở nhà trẻ.
Chương 144: Tiêu Dự An nhào vào lòng Dư Kiều
Giây tiếp theo, hai mắt cậu bé tối đen, lập tức ngất đi.
Các bạn nhỏ ngơ ngác, giáo viên gần như bị dọa đến phát điên.
Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm cũng sợ ngây người…
Chỉ là một con sâu thôi mà đã bị dọa ngất rồi ư?
Đến nỗi vậy sao?
Không phải cậu ấy rất lạnh lùng à?
Trong phòng học hỗn loạn, hiệu trưởng, nhân viên phòng y tế, thầy giám thị, giáo viên chủ nhiệm vội vã chạy tới.
Tiêu Dự An được ôm đến phòng y tế, hiệu trưởng gọi điện báo cho Tiêu Định Bân, hỏi thăm thì biết là Tô Nhất Niệm bỏ con sâu vào, đương nhiên cũng phải báo Dư Kiều đến một chuyến.
Dư Kiều nhận điện thoại, vội vàng lái xe chạy đến nhà trẻ của Bé Con.
Trong phòng y tế, giáo viên và nhân viên y tế đều vây quanh bên cạnh Tiêu Dự An đang có sắc mặt tái nhợt, Bé Con đứng một mình bên cạnh, thi thoảng lại liếc nhìn Tiêu Dự An, vẻ mặt cũng có phần hối hận.
Lúc Dư Kiều tới nơi, người nhà Tiêu Dự An vẫn chưa đến, đối với chuyện con gái gây rắc rối khi vừa mới đi nhà trẻ được hai ngày, Dư Kiều cảm thấy vô cùng ân hận, Thời Viễn Sơn và Tô Thấm thực sự đã quá cưng chiều Bé Con, cô cũng nhận thấy như vậy không tốt, chỉ là vẫn chưa thể nhẫn tâm dạy dỗ.
“Mẹ Bé Con, là thế này, buổi sáng, sau khi Bé Con đến thì đã bỏ một con sâu vào ngăn tủ bạn nhỏ khác, kết quả khiến đứa bé kia bị dọa sợ đến ngất đi…”
Giáo viên cũng có phần bất đắc dĩ: “Mẹ Bé Con, cô xem xem chuyện này ra như vậy…”
Dư Kiều cố nhịn cơn giận, nói với giáo viên: “Tôi có thể thăm bạn nhỏ kia không?”
“Đương nhiên có thể”.
Giáo viên dẫn Dư Kiều vào phòng y tế, Bé Con nhìn thấy mẹ đến thì rụt cổ lại, không dám tiến lên.
Dư Kiều nhìn dáng vẻ con gái như vậy thì vừa giận lại vừa đau lòng, nhưng chuyện đã rồi, quan trọng nhất là phải xem tình hình bạn nhỏ nhà người ta trước, nếu cần đưa đến bệnh viện kiểm tra thì cô nhất định sẽ hết sức phối hợp.
Lúc Dư Kiều đi đến bên giường, Tiêu Dự An đã tỉnh, nhưng dường như cậu vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi sợ vừa nãy, trông vẫn ngơ ngác như người mất hồn.
“Dự An, bây giờ em đã thấy khỏe hơn chưa?”. Giáo viên nhỏ nhẹ hỏi thăm, Tiêu Dự An lại không có phản ứng gì.
Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dự An, Dư Kiều lại cảm thấy sự đau lòng và thương tiếc khó nói nên lời.
“Dự An, dì là mẹ của Bé Con”. Dư Kiều tiến lên một bước, thử nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Dự An, nhẹ giọng nói: “Có thể nói cho dì biết, bây giờ con cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
Tiêu Dự An bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Dư Kiều.
Dư Kiều khẽ cười với cậu bé: “Thật sự xin lỗi, tính cách Bé Con không ngoan, làm con bị sợ hãi, dì nhất định sẽ dạy bảo lại bạn ấy…”
Dư Kiều nói chuyện, nhìn thấy đôi mắt to tròn của cậu bé mở to nhìn mình, trông rất đáng yêu, không nhịn được khẽ xoa tóc cậu: “Dự An, nói chuyện với dì có được không?”
“Mẹ Bé Con à…”
Giáo viên ở bên cạnh vội lên tiếng khuyên: “Tính cách Dự An có hơi khác người, ghét nhất là người khác chạm vào mình…”
Dư Kiều nghe vậy, theo bản năng muốn buông tay nhưng bàn tay mềm mại nhỏ nhắn vốn đang được cô nắm trong tay đột nhiên túm chặt ngón tay cô.
Dư Kiều kinh ngạc, nhưng sau đó, đã xảy ra chuyện càng khiến cô kinh ngạc hơn.
Tiêu Dự An nắm chặt ngón tay cô, chậm rãi lại gần, sau đó, vùi mình vào trong lòng cô.