• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (1 Viewer)

  • Chương 181-185

Chương 181: Gặp mặt

Tiêu Dự An thờ ơ nói: “Tuỳ cậu”.

“Được rồi, ăn cơm thôi, Triệu Tấn Tây cũng mau ngồi đi”.

Người làm đã mang một bộ đồ ăn mới tới rồi bày trước mặt Triệu Tấn Tây.

Anh ấy ngồi cạnh Tiêu Dự An, người làm đang múc canh cá cho cậu bé.

Nhìn bát canh đó, Triệu Tấn Tây không khỏi hít hà: “Định Bân, cậu có thấy mùi của bát canh này rất quen không?”

Xưa nay, Tiêu Dự An không mấy hưng thú với đồ ăn thức uống, nhưng Triệu Tấn Tây còn chưa nói hết câu thì cậu bé đã cầm cái hộp giữ nhiệt về phía mình, sau đó ngước đôi mắt đẹp lên nhìn Triệu Tấn Tây.

Tuy cậu bé không nói gì nhưng ý trong ánh mắt đã rất rõ ràng, đây là canh của cậu bé, đừng ai hòng giành được.

Triệu Tấn Tây biết Tiêu Dự An khác với những đứa trẻ khác, chứ nếu là đứa khác thì anh ấy đã trêu cho một trận rồi.

“Yên tâm, chẳng dễ gì cháu mới có món ăn yêu thích, chú Triệu sẽ không giành của con đâu, mau ăn đi”.

Tuy Triệu Tấn Tây đã nói vậy, nhưng Tiêu Dự An vẫn giữ khư khư cái hộp giữ nhiệt, từ đầu đến cuối bữa đều đề phòng anh ấy như sợ bị lấy mất.

Điều này chọc cho Triệu Tấn Tây dở khóc dở cười.

Nhưng sức ăn của trẻ con có hạn, đồ ăn Dư Kiều chuẩn bị lại nhiều nên cuối cùng vẫn thừa một nửa.

Tiêu Dự An không cho người làm đổ đi, mà bắt giữ lại để tối ăn tiếp.

Tiêu Định Bân vốn không đồng ý cho cậu bé ăn đồ thừa, nhưng thấy hiếm khi con trai mình thích ăn uống như vậy nên đành chiều ý.

Ăn xong, hai đứa trẻ lại vào phòng chơi đồ chơi. Tô Nhất Niệm chơi mệt thì ngủ luôn trên thảm, Tiêu Định Bân bế cô bé lên giường của Tiêu Dự An rồi còn đắp chăn cho cô bé.

Dáng vẻ nằm ngủ của cô bé rất ngoan, hàng mi vừa cong vừa dài, làm Tiêu Định Bân suýt nữa không nhịn được mà thơm cô bé một cái.

“Nhất Niệm không có bố”.

Tiêu Dự An đột nhiên lên tiếng, Tiêu Định Bân sững sờ hỏi: “Sao con biết?”

“Album ảnh”, Tiêu Dự An ngồi trên thảm, tiếp tục lắp ráp người máy, cậu bé nhanh chóng tháo lắp rồi nói: “Trong album ảnh của Nhất Niệm không có ảnh bố bạn ấy”.

Tiêu Định Bân chợt nhớ tới cảnh trước bữa ăn, Tô Nhất Niệm hỏi anh có thể bế cô bé lên cao được không. Trong lòng anh chợt thấy chua xót, sau đó lại càng thêm thương tiếc khi ngoảnh nhìn cô bé đang nằm ngủ trên giường.

“Dự An, chuyện này con đừng nói trước mặt Nhất Niệm, sau này hãy quan tâm đến bạn hơn, biết chưa?”

“Vâng”, Tiêu Dự An gật đầu rồi nói tiếp: “Con muốn chuẩn bị một món quà cho Tô Tô”.

“Tô Tô?”

“Vâng, là mẹ của Nhất Niệm”, nói xong, gương mặt của Tiêu Dự An đã đỏ bừng: “Con gọi cô ấy là Tô Tô”.

“Gọi tên của mẹ bạn như thế là không lễ phép đâu”.

Tiêu Dự An cụp mắt xuống, gương mặt có vẻ căng thẳng, cậu bé không nói gì nữa.

Tiêu Định Bân thở dài một hơi: “Thế này đi, nếu mẹ Nhất Niệm không thích con gọi như vậy thì sau này con đừng gọi nữa, được không?”

“Cô ấy thích mà”, Tiêu Dự An quật cường nói.

“Thế con muốn tặng quà gì cho cô ấy?”

Tiêu Dự An chỉ vào bức vẽ ở bên cạnh.

“Con vẽ tranh cho cô ấy à?”

“Vâng”.

“Chắc chắn cô ấy sẽ thích”, Tiêu Định Bân xoa đầu con trai: “Con đi vẽ tiếp đi, chờ đến tối đưa Nhất Niệm về, mình tặng cô ấy luôn”.

Tô Nhất Niệm ăn tối ở nhà Tiêu Dự An xong, Tiêu Định Bân cho xe đưa cô bé về.

Tiêu Dự An cũng cầm theo bức tranh đã vẽ xong leo lên xe.

Khi chiếc xe lăn bánh đi, Tô Nhất Niệm đã gọi cho Dư Kiều.

Cô vội vàng thay đồ rồi xuống dưới chờ.

Lúc này, trời đã tối đen. Khi xe của Tiêu Định Bân đến, vừa nhìn anh đã thấy một bóng dáng thon thả đứng dưới ánh đèn đường.

Anh dần cố định ánh nhìn.

Anh đèn chiếu làm không gian như tầm hoàng hôn, anh không thể nhìn rõ gương mặt của cô gái, chỉ thấy dáng người lả lướt của cô nên đoán chắc là một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp.

Dư Kiều nhìn chiếc xe sang màu đen đỗ cách mình không xa, sau đó nhìn biển số xe, cô thoáng chần chừ rồi vẫn đi tới.

Đêm mùa hạ gió thổi mát mẻ, mái tóc xoã trên vai Dư Kiều bị gió thổi bay, để lộ ra gương mặt xinh đẹp của cô.

Cô càng đến gần thì gương mặt mơ hồ trong tầm nhìn của Tiêu Định Bân càng rõ ràng.

Tài xế xuống xe mở cửa, Tô Nhất Niệm nhảy xuống xe rồi bổ nhào vào lòng Dư Kiều, sau đó ôm cổ rồi thơm lên má cô: “Con nhớ mẹ quá đi mất, cả ngày con chưa được gặp mẹ rồi…”

“Vẫn biết đường về nhà cơ đấy?”, Dư Kiều thơm lên má cô bé rồi ôm chặt cô bé vào lòng.

Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An cũng xuống xe.

Tiêu Định Bân nhìn thấy cô gái cười rạng rỡ, hai núm đồng điếu ẩn hiện, giọng nói của cô cũng trong trẻo dễ nghe.

Nhưng trái tim đang bùng cháy của anh lại dần nguội lạnh.

A Kiều sẽ không cười tươi như vậy, cô ấy ít khi cười, nếu có thì cũng cười mỉm, chứ không thành tiếng.

A Kiều cũng không thể nói chuyện rõ ràng như vậy, cô rất ít khi lên tiếng, thi thoảng phải nói thì cũng ấp úng được vài từ chứ không thành câu hoàn chỉnh được.

Tóc của A Kiều rất dài, đen và bóng. Hình như cô rất thích mái tóc dài của mình nên mới để mãi như vậy.

A Kiều và cả em bé trong bụng đã mất trong vụ hoả hoạn bốn năm trước.

Chồng sắp cưới của cô cũng đã lấy vợ khác, sinh con đẻ cái, gia đình hạnh phúc và chắc cũng đã quên người phụ nữ đáng thương là cô rồi.

Nhưng sao cứ nhìn người phụ nữ này, anh lại nghĩ đến A Kiều.

Có lẽ vì cô ấy và A Kiều trông có nét hao hao nhau.

Nhưng không phải thì vẫn là không phải.

Tiêu Định Bân chợt bật cười, sau đó nhìn sang chỗ khác rồi cùng Tiêu Dự An đi tới tặng tranh cho cô.

Nhìn thấy tranh của Tiêu Dự An, hình như Dư Kiều rất vui, ngoài ra còn thơm cậu bé một cái. Sau đó, Tiêu Dự An có vẻ thẹn thùng, thằng bé cúi đầu xuống, Dư Kiều ngồi xuống trêu đến khi cậu bé chịu nói chuyện mới thôi.

Hình ảnh này quá đẹp, đến mức Tiêu Định Bân không muốn tiến lên phá hỏng nó.

Dù sao đi nữa, Tô Nhất Niệm cũng mang rất nhiều đồ ăn đến chơi với Tiêu Dự An cả ngày, anh cũng nên nói lời cảm ơn.

“Cô Tô”.

Tiêu Định Bân chầm chậm bước tới rồi lên tiếng.

Dư Kiều vốn chỉ chú ý tới hai đứa trẻ nên khi nghe thấy giọng nói này, cô chợt sững người.

Cô nửa quỳ dưới đất, bên cạnh là hai em bé đáng yêu, nhưng cô vẫn không thể khống chế được mà ngẩng đầu lên.

Ánh đèn đường chiếu rọi trong đêm rồi chiếu xuống gương mặt anh, khiến ngũ quan tuấn tú của anh như được phủ thêm một ánh hào quang.
Chương 182: Hễ nhìn cô lại nhớ tới một người

Anh vẫn mặc đồ màu đen, dáng người cao lớn như cây đại thụ đứng trước mặt cô.

Cuối cùng cô đã nhìn vào mắt anh, sâu trong đôi mắt ấy vẫn có vẻ lạnh lùng.

Anh không nhận ra cô.

Không phải, chắc anh đã quên cô lâu rồi.

Dư Kiều chợt cụp mắt xuống cười, cô đang nghĩ gì vậy chứ?

Từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ tồn tại trong lòng anh thì làm gì có khái niệm nhớ hay quên.

Dư Kiều hít sâu một hơi, sau đó lại ngẩng lên, cô mỉm cười tươi tắn nhìn Tiêu Định Bân: “Chào anh Tiêu”.

Tiêu Định Bân nhìn cô gái trẻ trước mặt, dáng người cô sêm sêm A Kiều, cũng thấp hơn anh một cái đầu. Còn đôi mắt của cô rất giống A Kiều, nhưng trong mắt A Kiều chưa bao giờ có ý cười như vậy.

Dư Kiều đứng dậy, sau đó mỉm cười nhìn anh.

“Hôm nay thật lòng cảm ơn cô và Nhất Niệm, Dự An đã rất vui”, anh lên tiếng, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Dư Kiều chỉ thấy các dây thần kinh trên người mình căng thẳng. Cô vô thức xoắn ngón tay, cố giữ giọng nói bình thường hết mức có thể: “Anh khách sáo rồi”.

“Tôi đã bảo với Nhất Niệm, sau này hãy thường xuyên đến chơi”.

“Như vậy thì làm phiền nhà ta quá”.

“Không sao, tôi và Dự An đều thích cô bé”.

Dư Kiều không nói gì nữa.

“Dự An, chúng ta về thôi, con mau chào Nhất Niệm với mẹ bạn ấy đi”.

“Anh Tiêu, anh chờ một chút, tôi có việc này muốn nói”.

Nói rồi, Dư Kiều đi tới bồn hoa, sau đó cầm hai cái túi giấy lên. Đây là quà Tiêu Định Bân đã tặng cho cô hôm Tiêu Dự An đến nhà cô ăn tối.

Dư Kiều đưa cái túi cho anh: “Món quà này quý giá quá, tôi với Gia Nam không nhận được”.

Tiêu Định Bân cúi xuống nhìn cái túi rồi nói: “Nhưng đây chỉ là chút lòng thành của tôi. Cô cũng biết đấy, Dự An không giống những đứa trẻ khác. Nhất Niệm là người bạn đầu tiên của thằng bé, cho nên tôi rất cảm ơn cô bé và cô…”

“Nhưng món quà này đắt quá, tôi không nhận được đâu anh Tiêu”.

Dư Kiều lại đưa chiếc túi cho anh.

“Nếu cô Tô không muốn nhận có thể đem cho hoặc vứt đi…”

Không biết tại sao, anh lại thấy buồn bực vô cớ.

A Kiều cũng vậy, ban đầu cô cũng không chịu nhận thuốc mà anh mua, nhưng thuốc của Tiêu Bình Sinh đưa thì cô lại cầm.

Dư Kiều sững người, bàn tay cầm cái túi không biết nên để đâu.

Một bàn tay nhỏ nhắn đã nhận lấy cái túi trong tay cô.

Dư Kiều ngạc nhiên nhìn sang thì thấy Tiêu Dự An tỉnh bơ cầm túi, sau đó nhét vào tay Tiêu Định Bân: “Bố đừng ép cô ấy”.

Tiêu Định Bân không khỏi nhướn mày, nhưng Tiêu Dự An đã đi về phía xe rồi: “Về nhà thôi!”

Tiêu Định Bân cầm cái túi rồi lại nhìn cô gái ở trước mặt.

Cô vẫn mở to mắt như chưa hoàn hồn, dáng vẻ này rất giống lúc Nhất Niệm ngạc nhiên.

Tiêu Định Bân chợt mỉm cười.

Thấy thế, Dư Kiều mới định thần lại, cô nhanh chóng nhìn anh rồi lại cụp mắt xuống.

Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu cô, hàng mi dài che mất gương mặt trắng trẻo.

Nụ cười trên mặt Tiêu Định Bân dần tắt.

Lúc này, khi cô cụp mắt và mím môi, anh như nhìn thấy A Kiều của bốn năm trước.

Cô đứng trong vườn hoa, mặc cho anh châm chọc mà chỉ biết cúi đầu im lặng.

Lúc tủi thân hay buồn bã, cô cũng cố cầm nước mắt.

Trong bốn năm qua, thật ra anh rất ít khi nhớ đến cô, nhưng mỗi khi nhớ về cô, anh lại thấy tâm trạng rất tệ.

Thậm chí có một lần, anh còn nghĩ nếu lúc đó A Kiều còn sống, anh sẽ không khắt khe với cô nữa. Nếu vậy có phải cô sẽ không còn sợ sệt mỗi khi gặp anh không?

Tiêu Định Bân chợt tiến lên một bước, Dư Kiều giật bắn mình, nhanh chóng lùi lại nói: “Anh Tiêu…”

“Chú Tiêu ơi, chú sao thế ạ?”, Tô Nhất Niệm như cũng cảm nhận được sự kỳ lạ nên nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Định Bân bừng tỉnh, anh nhìn sang Tô Nhất Niệm rồi giơ tay vuốt má cô bé: “Không, chú vừa nhớ tới một người”.

Trái tim Dư Kiều đập nhanh như đánh trống, ý của anh là…

“Chào chú Tiêu”, Tô Nhất Niệm ngoan ngoãn vẫy tay chào.

“Chào Nhất Niệm”.

Tiêu Định Bân lại nhìn sang Dư Kiều: “Chào cô Tô”.

“Vâng, chào anh”, Dư Kiều nhỏ giọng đáp lại, thấy anh đi về phía xe rồi mới thở phào một hơi.

Cô dắt Tô Nhất Niệm đi về nhà, Tiêu Định Bân ngồi trong xe nhìn bóng lưng cô biến mất rồi mới ngoảnh đi.

“Bố”, Tiêu Dự An lại lên tiếng, cậu bé nhìn Tiêu Định Bân với vẻ nghiêm nghị: “Bố đừng làm khó Tô Tô, sau này cũng thế”.

Tiêu Định Bân gật đầu: “Bố biết rồi”.

“Tô Tô tốt lắm”, Tiêu Dự An như đang nói với anh, mà cũng như tự nói với mình.

Tiêu Định Bân ngả người ra sau rồi nhắm mắt lại, nhưng sau đó trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô cụp mắt mím môi.

Trái tim anh chợt đau nhói.

Anh muốn gạt đi mà không được.

Giống như bốn năm qua, rất nhiều lúc anh đã thuyết phục mình, anh chỉ thấy thương hại A Kiều mà thôi, chứ không có tình cảm gì hết, nhưng lần nào cũng thất bại.

Dư Kiều tắm cho Tô Nhất Niệm, sau đó dỗ cô bé ngủ rồi về phòng mình.

Cô nằm trên giường rồi thở dài một hơi, nước mắt cứ thế lăn dài.

Cô trằn trọc mãi mới vào được giấc, những bí mật không thể nói ra, những ngày tháng sống không bằng chết cách xa như từ kiếp nào.

Nhưng lúc này, toàn bộ ký ức ấy lại dội về như thác.

Cô như lại nhìn thấy một A Kiều yếu đuối, nằm co quắp trong nhà kho, đến khóc cũng không thành tiếng.

Cô cũng như nhìn thấy đêm mưa hôm đó, cô cầm ô đến vườn lan vì sợ anh bị dính mưa, nhưng cuối cùng lại bị anh châm chọc.

Cuối cùng là khi cô mang thai gần tám tháng, bụng đã rất lớn, Dư Tiêu Tiêu gọi cô vào vườn. Khi ấy, mắt anh đang tạm mất thị giác nên tưởng cô là Dư Tiêu Tiêu, anh vuốt ve cái bụng nhô cao của cô, sau đó dịu dàng mỉm cười.

Họ đã có sự tiếp xúc thân mật nhất giữa nam nữ, nhưng trong bốn năm qua, những cảnh cô thường nhớ đến nhất lại là hình ảnh anh vuốt ve bụng bầu của cô.

Dư Kiều chợt cuộn tròn người lại, cô ôm lấy hai đầu gối rồi để mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Cô tưởng mình không còn yêu nữa, hay ít nhất thì tình yêu ấy đã phai nhạt.

Nhưng lúc này, cô thấy trái tim mình đau đớn. Cô đứng trước mặt anh, mà anh không nhận ra. Có lẽ hết đời này anh cũng không biết mình còn có một cô con gái tên là Nhất Niệm.
Chương 183: Yêu cầu vô lí

Còn có quá khứ đã qua kia, mọi thứ, anh sẽ không bao giờ biết.

Dư Kiều từ từ mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố phía xa xa giống như sao băng trên bầu trời xa xôi.

Trong cuộc đời mỗi người chắc hẳn sẽ xuất hiện ai đó mà vĩnh viễn không thể chạm tới giống như một vì sao.

Cô chỉ có thể dõi theo anh, cả đời này đều không thể đến gần, càng không cách nào có được.



Sau khi trở thành người được chọn hát bài hát quảng bá, Dư Kiều bỗng trở nên bận rộn hơn.

Cô vốn định sẽ thuê một bảo mẫu để đưa đón Bé Con, nhưng Tô Tẩm thực sự không yên tâm để bảo mẫu sống trong nhà nên đã từ Thụy Sĩ trở về nước.

Tô Tẩm trở về, đương nhiên Thời Viễn Sơn cũng trở về cùng, họ nhanh chóng mua ngay một căn hộ khác trong tòa chung cư này ở trên tầng cao nhất của căn hộ nơi Dư Kiều đang ở.

Đây là một căn hộ kiểu mẫu, thêm một số đồ nội thất và thiết bị gia dụng là có thể vào ở, như vậy là đã giải quyết vấn đề lớn nhất của Dư Kiều, để cô có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc thu âm bài hát quảng cáo.

Tiêu Thị rất coi trọng video tuyên truyền lần này, hầu như mỗi hạng mục công việc đều yêu cầu rất cao, Dư Kiều phải mất ba ngày trong phòng thu mới thu xong bài hát này, tiếp theo còn phải quay MV quảng cáo và MV này, cũng sẽ do Tạ Nhạn Hồi- học trò cuối cùng của đạo diễn Từ Hải Bình – báu vật quý giá của nền nghệ thuật quốc gia đích thân chỉ đạo.

Tất cả những điều này đủ cho thấy Tiêu thị rất coi trọng vấn đề này, họ mời được những vị sừng sỏ trong ngành như vậy cũng có thể để chứng minh địa vị, danh tiếng và tài lực của Tiêu thị không phải thứ mà những tập đoàn khác có thể sánh được.

Dư Kiều trước giờ chưa từng đảm nhận những việc này, nhưng thân là ca sĩ chính của bài hát chủ đề, dĩ nhiên cô cũng kiêm luôn nhân vật chính của MV, chưa kể là sau khi Tạ Nhạn Hồi nghe cô hát và xem qua ảnh của cô, người này đã quyết định lấy luôn ca sĩ làm nữ chính.

Giáo sư Triệu dứt khoát cho Dư Kiều nghỉ hai tuần, để cô chuyên tâm vào công việc.

Và kể từ khi được chỉ định hát cho dự án, mỗi khi Dư Kiều tham gia tiết học piano của giáo sư Triệu thì đều không gặp Chu Man Quân.

Dư Kiều bận đến đầu tắt mặt tối, cũng lười để ý Chu Man Quân, suy cho cùng, thân ai nấy lo, Chu Man Quân chắc chắn đã hận mình, cô cũng không còn cách nào.

Tạ Nhạn Hồi xuất thân là nhiếp ảnh gia, tác phẩm của anh ta đạt nhiều giải thưởng lớn cả trong và ngoài nước, anh ta giỏi nhất về lĩnh vực chụp ảnh cho phụ nữ, người phụ nữ bình thường trong ống kính của các nhiếp ảnh gia khác sau khi được anh ta chụp thì dường như tất cả đều vừa được làm ảo thuật, đẹp không thể rời mắt.

Tạ Nhạn Hồi và Dư Kiều đã gặp mặt, sau cuộc trò chuyện ngắn giữa hai bên, Tạ Nhạn Hồi đã quyết định chủ đề quay, lấy truyền thống làm gốc, dựa theo phong cách cổ điển mà làm. Tạ Nhạn Hồi cảm thấy dung mạo của Dư Kiều có nét đẹp của người phụ nữ cổ điển, nhất là đôi mắt, sạch sẽ thoát tục, như chứa sương mù phía Nam sông Dương Tử, anh ta nói đùa rằng, vừa nhìn thấy cô là đã truyền cho anh ta rất nhiều cảm hứng và khiến anh ta vô cùng tự tin về bộ ảnh này.

Tháng tới, dự án Quảng trường Gió của tập đoàn Tiêu thị sẽ chính thức được tung ra khắp thị trường Châu Á, cả video và bài hát quảng cáo cũng được ra mắt cùng lúc, thời gian rất gấp rút, có mấy đêm Dư Kiều bận không thể về nhà, chỉ đành ở lại phòng thu.

Cô không có kinh nghiệm diễn nên càng phải nỗ lực gấp trăm lần, đoàn đội của Tạ Nhạn Hồi rất chuyên nghiệp, toàn bộ trình tự đều phải tuân theo lịch trình nghiêm ngặt, chính xác đến từng phút từng giây, Dư Kiều cũng thấy căng như dây đàn, phải mất nguyên một tuần để thích nghi với công việc cường độ cao như vậy.

Trong khoảng thời gian đó, giám đốc Kiều có gọi cho cô vài lần, hỏi xem cô đã quyết định kí hợp đồng với Xán Tinh hay chưa.

Dư Kiều sau khi trải qua mấy ngày quay thì có vẻ như sinh ra chút hứng thú đối với công việc này, do đó, quyết định trước đây đã hơi lung lay.

Giám đốc Kiều lập tức nắm ngay “thóp” của Dư Kiều, tức khắc nới lỏng tất cả các điều khoản trong hợp đồng rất nhiều, thậm chí tỷ lệ ăn chia còn phân theo những nghệ sĩ hàng đầu làng giải trí, Dư Kiều bảy phần, công ty ba phần.

Thế càng chưa kể đến những gì Tiêu Định Bân đã nói trước đó, hợp đồng này rất sạch, e rằng trong toàn bộ làng giải trí, những người có thể được ký một hợp đồng tiêu chuẩn thế không vượt quá một bàn tay.

Dư Kiều cẩn thận xem lại hợp đồng, dù cô không quá am hiểu về những quanh co lòng vòng của ngành giải trí nhưng cũng có thể nhìn ra, hợp đồng này rất có lợi cho cô.

Chỉ cần kí hợp đồng ba năm, nếu trong trường hợp cô không muốn tiếp tục hợp đồng cũng sẽ không cần bồi thường bất kì khoản phí đền hợp đồng nào.

Dư Kiều nghĩ một chút rồi nói với giám đốc Kiều: “Tôi có thể kí hợp đồng, nhưng tôi còn một điều kiện nữa, trong một năm này, tôi tạm thời chỉ muốn ở hậu đài”.

Giám đốc Kiều cảm thấy rất kinh ngạc với điều kiện của Dư Kiều, nhưng hợp đồng cũng kí rồi, Tiêu Định Bân cũng đã nói, chỉ cần họ có thể đáp ứng thì đều phải đồng ý vô điều kiện trước mọi yêu cầu của cô.

Giám đốc Kiều lại chuẩn bị một bản hợp đồng mới, thêm vào điều kiện này, Dư Kiều cũng thoải mái kí tên .

“Đợi khi cô hoàn thành bài hát quảng cáo, bên Xán Tinh đã sắp xếp quản lí và trợ lí cho cô rồi, đến lúc đó tôi sẽ đưa cô đi gặp bọn họ, bây giờ cô chỉ cần yên tâm quay MV”.

Giám đốc Kiều dặn dò thêm vài câu, nói nếu cô có thêm yêu cầu gì thì cứ việc đề xuất, rồi mới rời khỏi phòng chụp ảnh.

Sau khi giám đốc Kiều đi rồi, trợ lí mới được sắp xếp cho Dư Kiều, đó là một cô gái tên Du Thất Nguyệt, hớt hải chạy tới: “Cô Tô…”

Dư Kiều một bên xem qua nội dung sẽ được quay tiếp theo, một bên đọc thuộc lòng lời thoại, nghe Du Thất Nguyệt nói, bận tới mức không ngẩng đầu lên, “Sao vậy, có chuyện gì?”

“Cái đó… cô Tô, tôi có một việc, muốn nhờ cô giúp”.

Dư Kiều hơi bất ngờ, đặt kịch bản xuống, quan sát cô gái trước mặt, cô vẫn có chút ấn tượng đối với Du Thất Nguyệt này.

Bởi vì cô ấy trông rất xinh đẹp, nhưng do lăn lộn trong ngành đã lâu, so với những trợ lí ngây thơ và trung thực khác thì lại có thêm vài phần sắc sảo.

“Có việc gì cô cứ nói thẳng, có thể giúp tôi sẽ giúp”.

“Tôi nghe nói… cô đã kí hợp đồng với Xán Tinh của tập đoàn Tiêu thị. Cô Tô, không phải tôi cố ý nghe lén, mấy ngày nay giám đốc Kiều đều đến tìm cô, mọi người ai cũng nói như vậy…”

Dư Kiều không phải kiểu người thích khoa trương, cô cũng không thích người khác dò hỏi chuyện riêng tư của mình, nghe xong khẽ cau mày: “Cô cứ nói thẳng”.

Du Thất Nguyệt mím môi, ngập ngừng nói: “Cô Tô, tôi vẫn luôn muốn làm diễn viên, chỉ là chưa có cơ hội, cô có thể giúp tôi liên hệ một chút được không…”

“Cô muốn kí hợp đồng với Xán Tinh?”

“Nếu có thể kí hợp đồng thì quá tốt rồi, còn nếu không, sau này cô có thể nào cho tôi đi theo làm vai đóng thế cho cô, tôi có thể làm được…”

Dư Kiều bất giác bật cười: “Đúng là tôi đã kí hợp đồng với Xán Tinh, nhưng tôi cũng nói với họ, hai năm này chỉ đứng sau hậu trường, cô đi theo tôi sẽ chỉ chậm trễ giấc mơ làm diễn viên của cô thôi”.

Sắc mặt Du Thất Nguyệt lập tức tái nhợt, cô ta thực sự tuyệt vọng, cô ta không muốn làm một trợ lí quèn suốt ngày bị người khác hành tới hành lui nữa.
Chương 184 : Mau đổi người phụ nữ họ Tô này!

Hoắc Kình mất được bốn năm, cô ta ba lần bốn lượt bị Hoắc Hướng Đông làm nhục, năm đầu tiên, hầu như mỗi ngày đều sống trong địa ngục, về sau, có lẽ là Hoắc Hướng Đông chơi chán rồi, sỉ nhục đủ rồi, dần dần, hắn vứt cô ta sang một bên.

Một thân một mình không nơi nương tựa, muốn nuôi sống bản thân còn khó, ban đầu cô ta làm nhân viên giao hàng, một người làm trong phim trường trông thấy cô ta xinh đẹp, có vẻ cũng thông minh lanh lợi nên đã thu nhận, cô ta từng vào vai quần chúng, cũng từng làm diễn viên đóng thế, diễn vai nha hoàn, xác chết, nhưng mãi vẫn không ngóc đầu lên nổi.

Thời gian này làm trợ lí cho Dư Kiều, thấy giám đốc Kiều rất coi trọng Dư Kiều, cô cũng đã kí hợp đồng với Xán Tinh, điều mà tất cả các nghệ sĩ đều muốn có, Du Thất Nguyệt không khỏi có chút ý nghĩ riêng.

Cuộc sống này của cô ta đã chịu quá nhiều cực khổ, trên đường danh lợi, cô ta đã gặp nhiều nữ diễn viên tuy không xinh đẹp bằng mình nhưng biết nắm bắt cơ hội để vươn lên trong sự nghiệp, thậm chí còn có một đống hit, vậy thì tại sao, cô ta xinh đẹp như vậy mà lại phải chịu khổ, không thể thoát ra?

“Như vậy đi, hôm khác tôi sẽ hỏi giúp cô, nếu bên đó có ý muốn kí hợp đồng với nghệ sĩ, tôi sẽ cố gắng hết sức đề cử cô, nhưng tôi không thể đảm bảo sẽ thành công…”

“Cô Tô, cô đúng là người tốt, cô chịu giới thiệu cho tôi, tôi đã vô cùng cảm kích rồi…”

Du Thất Nguyệt cảm ơn rối rít rồi đi ra khỏi phòng của Dư Kiều, Dư Kiều định thần lại, tiếp tục chăm chỉ học thuộc kịch bản và lời thoại trước mặt.

Tạ Nhạn Hồi là đạo diễn rất nghiêm túc và có tác phong chuyên nghiệp, cũng vì vậy nên cô phải càng thêm nỗ lực, mới có thể làm việc mà không mắc bất kì sai sót nào.



Dư Tiêu Tiêu nhanh chóng biết được rằng Xán Tinh vừa kí hợp đồng với một nghệ sĩ mới từ chỗ Hạ Nghênh.

Nếu là trước kia, Dư Tiêu Tiêu vốn sẽ không quan tâm đến những việc như vậy, nhưng lần này, điều khiến cô ta không thể không để ý là, người phụ nữ mới ký hợp đồng này không chỉ giành được quyền hát bài hát quảng cáo cho Tiêu thị, mà còn ký được hợp đồng với Xán Tinh, đồng thời hưởng những điều kiện hậu hĩnh dành cho nghệ sĩ hàng đầu, chính miệng Tiêu Định Bân chủ động đề xuất.

“Hạ Nghênh, cậu có thông tin về người phụ nữ đó không?”

“Tớ còn chưa gặp cô ta bao giờ, chỉ là nghe một người chị em của tớ kể lại, cô ta rất xinh đẹp, đạo diễn Tạ Nhạn Hồi nói cô ta có nét đẹp cổ điển, đúng rồi, hình như cô ta họ Tô, tên là gì nhỉ, Tô Kiều, đúng, chính là Tô Kiều”.

Dư Tiêu Tiêu bỗng nắm chặt cánh tay Hạ Nghênh: “Cậu nói, tên cô ta là gì cơ?”

“Là Tô Kiều, làm sao vậy Tiêu Tiêu?”

Biểu cảm trên khuôn mặt của Dư Tiêu Tiêu càng lúc càng trở nên hung dữ: “Tô Kiều, haha, lại là chữ Kiều, Dư Tiêu Tiêu tôi kiếp này không thể thoát khỏi lời nguyền này sao!”

“Cậu đang nói cái gì vậy Tiêu Tiêu…”

Hạ Nghênh dường như bị bộ dạng của cô ta dọa cho sợ, nhỏ giọng nói.

“Hạ Nghênh, cậu nhanh chóng sắp xếp cho xong, tớ phải đi gặp bằng được Tô Kiều này.

Dư Tiêu Tiêu từ từ đứng dậy, Tô Tẩm, Dư Kiều, Tô Kiều, tất cả đều thật trùng hợp, hay là, con tiện nhân đó đã trở về từ cõi chết?



Dư Kiều vừa kết thúc buổi quay, Du Thất Nguyệt vội vàng đưa cho cô nước mật ong ấm đã pha sẵn, Dư Kiều cảm ơn rồi nhận lấy, có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế tựa nghỉ ngơi.

Thời tiết đang nóng nực, lại mấy lớp trang phục vừa dày vừa nặng, Dư Kiều nóng đến độ toàn thân ướt đẫm.

Nhưng cô không còn sức để ý việc khác, chỉ muốn tranh thủ chút thời gian trống này để nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Tiêu Tiêu, này, người đang ngồi nghỉ trên ghế đó chính là Tô Kiều…”

Hạ Nghênh chỉ chỉ Dư Kiều đang ở phía không xa, thấp giọng nói với Dư Tiêu Tiêu.

Dư Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn qua, một khuôn mặt lọt vào tầm mắt, nhìn thoáng qua một cái, xác thực hơi giống A Kiều, chỉ là, A Kiều bị câm, khuôn mặt còn bị hủy hoại, làm sao mà hát, làm sao quay mv được đây?

Chưa kể, trong trí nhớ của cô ta, con khốn Dư Kiều đó lúc nào trông cũng khép nép, vừa hèn mọn vừa thấp kém, so với cô gái xinh đẹp trang điểm tinh xảo trước mặt đây, đúng là một trời một vực.

Là do cô ta nhìn gà hóa cuốc chăng? Rõ ràng bốn năm trước Dư Kiều và Tô Tẩm đã chết rồi, còn người phụ nữ hiện tại bất quá cũng chỉ là một con đàn bà dựa vào thân xác để trèo cao mà thôi.

Dư Tiêu Tiêu giơ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc mai, sau đó, cô ta khoác tay Hạ Nghênh, từng bước đi tới : “Ai là người phụ trách ở đây?”

“Cô là…”

“Mở lớn con mắt chó của cô ra mà nhìn xem, đây là con dâu cả của nhà họ Tiêu, là vợ của chủ tịch Tiêu các người!” Hạ Nghênh chỉ vào người đàn ông trước mặt, kiêu ngạo nói.

“Mợ Tiêu?”

“Anh từng gặp mợ Tiêu chưa?”

“Chưa từng gặp…”

Mấy nhân viên ở đó đều ngơ ngác nhìn nhau, dường như không thể tin được, người phụ nữ với vẻ ngoài không có gì nổi trội lại còn kiêu căng ngạo mạn này lại là mợ Tiêu - người rất được cưng chiều và có địa vị cao ở nhà họ Tiêu sao.

“Mấy người mù hết rồi phải không? Còn không mau kêu người phụ trách của các anh đến đây!”

Hạ Nghênh cao giọng hét lên.

Tiếng ồn ào ở bên này nhanh chóng khiến Dư Kiều để ý.

Cô mở mắt ngồi dậy, trong nháy mắt thấy được Dư Tiêu Tiêu ăn mặc sang trọng.

Dư Kiều bỗng nhắm mắt lại, như thể bị kim đâm, đồng tử cũng hơi co lại.

Nếu không phải vì đã có Bé Con, cho dù phải liều cả cái mạng này, cô cũng sẽ quay về báo thù Dư Tiêu Tiêu và Triệu Như.

Tất cả những gì mẹ con bọn họ đã làm với Tô Tẩm và cô, chúng sớm đã khắc sâu vào lòng cô, cả đời này cũng không thể quên.

Dư Kiều không ngờ sẽ gặp lại Dư Tiêu Tiêu nhanh đến vậy, còn trong hoàn cảnh như thế này.

Dư Tiêu Tiêu cũng nhìn cô, nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua, cô ta liền nhìn đi chỗ khác một cách mỉa mai.

Người phụ trách rất nhanh đã đến, thấy Dư Tiêu Tiêu, lập tức cung kính nói: “Thưa mợ Tiêu, sao cô lại đến đây… mau qua bên này, phim trường lộn xộn, nhỡ làm cô bị thương…”

Đáy mắt Dư Tiêu Tiêu không khỏi nổi lên vài tia đắc ý, nhưng vẫn kiêu căng nói: “Không cần, hôm nay tôi đến chỉ có một việc, ông là người phụ trách đúng không?”

“Vâng, tôi là người phụ trách ở đây…”

“Sa thải người phụ nữ đó đi, Tiêu thị không cần cô ta, Xán Tinh cũng không cần đến cô ta”.

“Việc này…”

“Sao nào? Lời của tôi không có tác dụng à?”

“Mợ Tiêu, video tuyên truyền của chúng tôi tháng sau là phát hành rồi, quả thực không còn thời gian đổi người… với cả đây là người chủ tịch Tiêu đích thân chọn…”

“Tôi sẽ chịu mọi hậu quả, ông chỉ cần đổi người”.

Người phụ trách toát mồ hôi hột, lặng lẽ nháy mắt với trợ lí của mình, để anh ta tranh thủ thời gian gọi điện cho chủ tịch Tiêu.

“Phu nhân, chúng ta có gì từ từ nói…”

“Không có gì đáng nói ở đây cả, mau đổi người phụ nữ họ Tô này ngay, tôi không tin các ông không có ca sĩ thay thế, chọn đại một người cũng có thể làm tốt hơn cô ta”.

Dư Tiêu Tiêu lại nhìn Dư Kiều một lần nữa, sự ghen ghét trong mắt đã hoàn toàn bại lộ, cô ta chỉ vào Dư Kiều, lạnh lùng nói: “Cởi quần áo trên người cô ta xuống, lập tức đổi người, nghe thấy chưa?”
Chương 185: Tát hai cái vào mặt Dư Tiêu Tiêu

“Mợ Tiêu, thứ nhất, tôi không làm gì sai; thứ hai, tôi không vi phạm hợp đồng, vì sao cô lại muốn thay tôi?”

Dư Kiều chậm rãi nói, cô vén chân váy dài lên, sải từng bước đi tới trước mặt Dư Tiêu Tiêu.

Dư Tiêu Tiêu quan sát người phụ nữ trước mặt, chẳng trách Tiêu Định Bân chọn trúng cô ta, còn muốn cô ta kí hợp đồng với Xán Tinh.

Bởi vì con khốn này có đôi mắt rất giống Dư Kiều!

Nếu như không vì cô gái này có thể nói, có thể hát, có thể trang điểm xinh đẹp, miệng lưỡi sắc sảo mà không kiêu ngạo, tính cách hoàn toàn đối lập với Dư Kiều, cô ta còn cho rằng người đứng trước mặt mình là Dư Kiều đã sống lại!

“Tiện nhân! Đổi chính là đổi, còn muốn hỏi tôi nguyên nhân, cô mà cũng xứng sao!”

Dư Tiêu Tiêu giơ tay tát vào mặt Dư Kiều.

Người phụ trách vội vàng muốn can ngăn, Dư Kiều lại nhanh hơn một bước, giơ tay bắt lấy cổ tay Dư Tiêu Tiêu: “Mợ Tiêu, cô là con dâu cả của nhà họ Tiêu có tiếng tăm, chứ không phải loại đàn bà chợ búa, tùy tiện đánh người như vậy, không sợ làm xấu nề nếp của nhà họ Tiêu sao?”

Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ “đàn bà chợ búa”, đúng như dự đoán, sắc mặt Dư Tiêu Tiêu lập tức thay đổi.

Xuất thân của Triệu Như, còn cả bốn năm mà hai mẹ con họ lăn lộn kiếm sống ngoài chợ luôn là cái gai trong lòng Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu.

“Hạ Nghênh, xé nát miệng cô ta, tát thật mạnh vào mặt cô ta cho tớ!”

Dư Tiêu Tiêu tức run người, chỉ vào Dư Kiều hét lớn.

Dư Kiều chỉ thấy buồn cười, bốn năm rồi, Dư Tiêu Tiêu vẫn không tiến bộ chút nào, vẫn nóng nảy bộp chộp như vậy, thủ đoạn độc ác nhưng ngu không ai bằng.

Dư Kiều cô, đứng trước mặt cô ta, mà cô ta vẫn ngu ngốc không nhận ra.

Là do Triệu Như quá tự tin về thủ đoạn của mình, nên mới chắc chắn rằng hai mẹ con họ đã bị thiêu cháy thành tro sao?

Đã làm nhiều việc ác, hôm nay vẫn dám kiêu ngạo tùy tiện ức hiếp người khác thế này, xem ra, trên đời này vẫn còn nhiều bất công.

Thật đáng tiếc, đứa trẻ Tiêu Dự An thông minh đáng yêu đó lại có một người mẹ như vậy.

Hạ Nghênh cắn môi, bước lên phía trước muốn động thủ, Dư Kiều liếc mắt nhìn cô ta chế giễu: “Cô đúng là một con chó trung thành!”

“Mợ Tiêu, cô bớt giận…”

Người phụ trách mau chóng cản Hạ Nghênh lại, kéo Dư Kiều về phía sau để bảo vệ, hiện tại đã vô cùng cấp bách, mọi người trong ekip đã làm việc gấp rút ngày đêm, nếu bây giờ Tô Kiều bị thương, ai sẽ là người thu dọn mớ hỗn độn này đây.

“Hạ Nghênh, không nghe tớ nói gì sao? Đập nát mặt cô ta cho tớ!”, Dư Tiêu Tiêu thấy Hạ Nghênh đứng trơ ra, nhịn không được lớn tiếng trách móc.

Trong lòng Hạ Nghênh không khỏi chửi thầm Dư Tiêu Tiêu, nhưng vẫn bất chấp chuẩn bị ra tay.

Chỉ là, tay vừa giơ lên, Dư Kiều đã tát thẳng vào mặt cô ta, Hạ Nghênh bị đánh đến mức cả người đều choáng váng, bụm lấy một bên mặt sưng phù, một lúc sau vẫn chưa định thần lại được.

Dư Kiều lại lạnh lùng nói: “Cái tát này, là đánh thay cho Lâm Gia Nam!”

“Lâm Gia Nam?”. Dư Tiêu Tiêu nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, đột nhiên tỉnh ngộ: “Cô quen biết con khốn đó sao, hèn chi, hóa ra các người đều cùng một loại, một lũ hèn mạt không biết xấu hổ..”.

Dư Tiêu Tiêu chưa nói xong, Dư Kiều đã đưa tay ra túm chặt tóc cô ta, Dư Tiêu Tiêu bị đau, chịu không được nên thét lên, Dư Kiều giáng liền hai cái tát vào má bên trái của cô ta mà chẳng hề chớp mắt cái nào, một nửa bên mặt cô ta lập tức sưng đỏ.

“Mợ Tiêu, nếu cô không biết cách nói chuyện đàng hoàng thì câm miệng cho tôi!”

Dư Kiều bỏ tay ra, cô nhìn Dư Tiêu Tiêu và Hạ Nghênh trước mặt, còn có mấy nhân viên đứng đấy đã bị làm cho kinh ngạc, cười khẩy: “Thật ngại quá, để mọi người chê cười rồi, tôi sẽ nói với chủ tịch Tiêu, đổi người cho video quảng cáo lần này…”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Dư Kiều vừa dứt lời, phía sau đã vang lên một giọng nam trầm thấp mà du dương.

Dư Kiều còn chưa quay đầu, Dư Tiêu Tiêu đã khóc rống lên, loạng choạng chạy lại: “Định Bân, anh phải làm chủ cho em, con tiện nhân này đánh em, cô ta dám đánh em…”

Dư Kiều hơi cúi đầu, khóe miệng câu lên một nụ cười nhẹ.

Cô không cần đoán cũng biết, Tiêu Định Bân sẽ phản ứng ra sao.

Không cần biết Dư Tiêu Tiêu đã làm gì, quá đáng đến mấy, Tiêu Định Bân đều sẽ bao che cho cô ta, bất kể trước kia hay là bây giờ đều như vậy.

Một nửa bên mặt Dư Tiêu Tiêu sưng tấy, tóc tai bù xù, khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt, trông thật thảm hại.

Vài người nhân viên lo lắng nhìn Dư Kiều, nghe nói chủ tịch Tiêu rất yêu chiều mợ Tiêu, e là hôm nay cực kì tức giận.

Hạ Nghênh lại co rúm người lùi về sau.

Người khác không biết, nhưng cô ta lại rất rõ ràng, lần trước bọn họ tới trường của Lâm Gia Nam gây rối, Tiêu Định Bân không hề bênh vực Dư Tiêu Tiêu, nghe nói Dư Tiêu Tiêu vừa bị đuổi tới biệt viện, ngay cả Hoa Nguyệt Sơn cũng không thể về…

Hạ Nghênh đang lo lắng, Tiêu Định Bân lại đột nhiên gọi tên cô ta: “Hạ Nghênh, cô nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng của Tiêu Định Bân bình tĩnh mà lạnh lùng, không thể phân biệt ra là anh đang vui hay giận, nhưng toàn thân Hạ Nghênh lập tức toát mồ hôi, cô ta hoảng sợ liếc nhìn Tiêu Định Bân, lại ngó sang Dư Tiêu Tiêu, căn bản không biết trả lời thế nào cho tốt.

“Để tôi nói cho!”, Dư Kiều đột nhiên nói, cô quay người lại nhìn Tiêu Định Bân.

Tại thời điểm này, Dư Kiều vẫn đang mặc váy màu đỏ son trên người, mái tóc dài một nửa xoã vai, lọn tóc được tết đơn giản kéo từ tai sang phần vai bên kia, lại thêm lối trang điểm theo nét cổ trang vô cùng duyên dáng trên khuôn mặt, thoạt nhìn trông giống một cô gái đến từ thời cổ đại, vô cùng dịu dàng đáng yêu.

Khoảnh khắc ánh mắt của Tiêu Định Bân nhìn sáng cô, anh sững người rồi không cách nào rời mắt.

Hóa ra là cô, buổi tối hôm đó, anh và Dự An cùng đưa Tô Nhất Niệm về, anh đã nhìn thấy cô.

Trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Cô còn trông khá giống với A Kiều.

Dư Tiêu Tiêu không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Định Bân, anh nhìn mặt em đi, mặt em bị đánh thành như vậy, còn có gì đáng hỏi chứ? Em là vợ anh, anh để người khác ức hiếp vợ mình như thế này được sao?”

“Chủ tịch Tiêu!”. Con ngươi đen nhánh trong như pha lê của Dư Kiều ngước nhìn Tiêu Định Bân: “Tôi không biết đã đắc tội gì với vợ của anh, hôm nay cô ta vừa tới đã muốn sa thải tôi, đòi cởi quần áo của tôi, nếu tôi làm không tốt hoặc phạm sai lầm, các vị muốn sa thải tôi, tôi chịu, nhưng không có lí do chính đáng, dựa vào đâu?”

“Cô nói không sai”. Tiêu Định Bân nhẹ gật đầu, lúc này mới nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Vậy, lí do em muốn sa thải cô ấy là gì?”

Giọng nói của anh vẫn hòa nhã như cũ, thậm chí không có bất kì dao động nào, nhưng Dư Tiêu Tiêu không thể không sợ hãi, lần trước sự việc của Lâm Gia Nam đã chọc giận anh…

“Em ngứa mắt cô ta…”, Dư Tiêu Tiêu không khỏi nói giảm âm lượng xuống, ánh mắt vẫn né tránh, không dám nhìn thẳng Tiêu Định Bân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom