Chương 215: Như quả đào nhỏ thơm ngon
“Không cần phiền vậy đâu, tôi bắt xe đến là được”.
“Vừa hay tôi cũng đang có việc ở ngoài mà, không phiền đâu, cô nói địa chỉ cho tôi đi…”
Dư Kiều đành nói cho anh ta biết địa chỉ của nhà hàng.
Tống Kiều vui vẻ nói: “Cô Tô, trùng hợp quá, tôi cũng đang ở gần đây, chắc năm phút nữa là tới thôi. Cô chờ tôi chút nhé, giờ tôi lái xe qua luôn…”
Nhanh vậy ư?
Dư Kiều chưa kịp nói gì thêm thì bên kia đã ngắt máy rồi.
Cô nhìn chiếc điện thoại tối đen mà không khỏi thấy khó xử.
Tống Vấn là đối tượng xem mắt mà chú Thời giới thiệu cho cô, nhưng cô vừa đến đã bỏ đi, như vậy đúng là mất lịch sự.
Nhưng cô không thể bỏ mặc Dự An được.
Khi quay về chỗ, trông Dư Kiều rất khó xử.
Tống Vấn là một người đàn ông rất dịu dàng và tinh tế, thấy vẻ mặt khác lạ của cô, anh ấy quan tâm hỏi: “A Kiều, có chuyện gì à?”
Dư Kiều không muốn nói dối anh ấy nên quyết định nói thật: “Học trưởng, chuyện là thế này, con của bạn em gặp chút chuyện nên em phải đến đó một chuyến…”
Nói rồi, cô tỏ vẻ áy náy nói: “Học trưởng, cậu bé này rất ỷ lại vào em nên em không thể ngoảnh mặt làm ngơ được…”
Tống Vấn nghe cô nói vậy thì nói ngay: “Nếu đã vậy thì em đừng chậm trễ nữa, có cần anh đưa em đi không?”
Dư Kiều vội lắc đầu: “Người nhà bé vừa hay ở gần đây nên đã đến đón em rồi, thật lòng xin lỗi anh…”
Tống Vấn lắc đầu cười nói: “A Kiều, đừng nói xin lỗi với anh, hôm nay được gặp em là anh đã vui lắm rồi. Dẫu sao cũng đã bốn năm… Thôi, không nói nữa, em mau đi đi!”
“Học trưởng…”, Tống Vấn càng như vậy thì Dư Kiều càng thấy áy náy với anh ấy.
“A Kiều, lần sau anh vẫn hẹn em tiếp được chưa?”
Dư Kiều vừa định trả lời thì Tống Kiều đã gọi tới: “Cô Tô, tôi đến rồi…”
“Tôi ra ngay đây”, Dư Kiều nói xong thì cúp máy đứng dậy, Tống Vấn đã lấy sẵn túi cho cô, sau đó có chút chờ mong hỏi: “Anh đưa em ra ngoài nhé!”
Dư Kiều không từ chối mà chỉ gật nhẹ đầu, đôi mắt của Tống Vấn sáng lên.
Từ nhà hàng ra ngoài này chỉ mấy vài phút, hai người đã trao đổi cách liên lạc, Dư Kiều cũng đồng ý hẹn gặp Tống Vấn vào hôm khác.
“Học trưởng, em đi trước đây, tạm biệt!”
Dư Kiều cầm túi rồi chào tạm biệt với Tống Vấn.
Tống Vấn có vẻ lưu luyến, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng đang nhấp nháy đèn bên đường thì đành kìm lòng lại nói: “Tạm biệt em, nhớ giữ liên lạc nhé”.
“Vâng”, Dư Kiều đáp lời rồi lại vẫy tay chào anh ấy.
Sau đó, Dư Kiều mới quay người rời đi.
Tống Kiều ngồi ở ghế lái phụ, sau khi chứng kiến màn mỉm cười vẫy tay chào nhau của Dư Kiều và Tống Vấn, anh ta chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát, anh ta không nhịn được lén nhìn sếp mình qua gương chiếu hậu thì quả nhiên thấy mặt Tiêu Định Bân u ám như viết chữ tôi đang không vui.
Tống Kiều rụt cổ lại, trong đầu không ngừng cầu xin cô Tô mau lên xe đi.
Còn người đàn ông kia nữa, ánh mắt lưu luyến của anh ấy cứ dán chặt vào người cô Tô. Cô đã đi rồi mà người đó vẫn đứng nhìn mãi với anh mắt nồng cháy, đến một người độc thân vạn năm như Tống Kiều cũng có thể nhìn ra người đàn ông kia thích cô Tô đến mức nào.
Song đến anh ta còn nhìn ra điều này thì đương nhiên sếp của anh ta cũng thấy rõ, Tống Kiều lại lén nhìn sếp mình một cái, quả nhiên mặt Tiêu Định Bân đã sầm lại.
Bầu không khí trong xe quá đỗi đáng sợ, đến tài xế cũng phải lau mồ hôi lạnh rồi nhìn Tống Kiều với ánh mắt cầu cứu.
Thấy Dư Kiều đi về phía này rồi thì Tống Kiều mới thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng xuống xe để mở cửa ghế sau cho cô, anh ta cười tươi như hoa nói: “Cô Tô, bên ngoài nóng lắm, cô mau lên xe đi…”
Dư Kiều mỉm cười cảm ơn, đôi mắt hạnh cong cong, khoé miệng cô còn ẩn hiển hai núm đồng điếu, Tống Kiều thấy càng nhìn cô càng thấy cô xinh đẹp…
Nhưng nụ cười trên mặt Dư Kiều không giữ được lâu, khi nhìn thấy người ngồi trong xe, cô lập tức lạnh mặt.
Tiêu Định Bân vẫn mặc đồ màu đen, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau ngồi ở hàng ghế sau, khi cửa xe mở ra, anh cũng chỉ hơi nghiêng đầu nhìn Dư Kiều.
Chiếc váy màu khói này thật sự rất hợp với Dư Kiều, cô đứng dưới ánh nắng ở bên ngoài càng làm nổi bật làn da trắng nõn.
Bờ vai mảnh khảnh với xương quai xanh cũng quá quyến rũ, vòng eo nhỏ nhắn như chỉ bằng một nắm tay, gương mặt qua trang điểm của cô rất tinh xảo, thậm chí còn không nhìn thấy lỗ chân lông.
Bên ngoài đang rất nóng nên chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, nhưng càng khiến cô trông xinh đẹp hơn. Ban nãy, cô mỉm cười với Tống Vấn làm lộ hai núm đồng điếu rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Định Bân ở trên xe thì không cười nữa. Thế là sao? Lẽ nào anh rất đáng ghét, hay không ưa nhìn bằng Tống Vấn nên mới không lọt được vào mắt xanh của cô?
Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều, còn trợ lý Tống nhà ta rất thông minh mà cúi đầu xuống đứng sang một bên, tuyệt nhiên không dám nhìn ngó lung tung.
Song, Tiêu Định Bân không hề biết rằng lúc này lưng của trợ lý anh đã ướt nhẹp.
Chết cười mất! Cô Tô đang cười tươi như hoa với anh ta, nhưng khi nhìn thấy sếp thì nụ cười tắt ngay. Nếu là ông sếp xấu tính nào khác thì chắc Tống Kiều ăn đủ rồi.
“Không nóng à?”
Tiêu Định Bân nhìn sang chỗ khác, sau đó lại nhìn Dư Kiều rồi hỏi.
Dư Kiều mím môi, làm hai núm đồng điếu lại lộ ra.
Trái tim của Tiêu Định Bân như mềm ra.
Gương mặt vốn lạnh lùng của anh chợt dịu dàng hẳn: “Không lên xe à?”
Tống Kiều như phát hiện ra sự thay đổi trong thái độ của sếp mình nên đã thở phào một hơi, sau đó vội lịch sự nói: “Cô Tô mau lên xe thôi, ngoài này nóng lắm…”
Dư Kiều cảm thấy hơi nghi hoặc, không hiểu tại sao Tiêu Định Bân lại ở đây, lẽ ra lúc này anh nên ở nhà với Dự An chứ nhỉ?
Nhưng chuyện đã đến nước này, Tống Kiều vẫn đang đứng nhìn cô nên cô đành phải lên xe.
Tống Kiều như trút được gánh nặng nên cũng nhanh chóng lên xe.
Nhưng Dư Kiều vừa lên xe thì đã ngồi sát ra cửa, mặc cho khoảng trống ở hàng ghế sau còn rất rộng, thậm chí khoảng cách giữa cô và Tiêu Định Bân còn có thể nhét thêm một người to béo nữa vào.
CHương 216: Sếp của anh ta bị từ chối rồi...
Chiếc xe lăn bánh, không ai nói gì, vì thế bầu không khí trong xe rất khủng bố.
Tài xế tập trung lái xe, mấy lần Tống Kiều định lên tiếng nhưng sợ mình và cô Tô nói chuyện với nhau sẽ khiến sếp mất vui.
Nhưng…
Anh ta lại không nhịn được mà lén nhìn hai người ở hàng ghế sau một cái thì thấy Dư Kiều chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng không muốn nói chuyện gì hết.
Còn sếp anh ta thì sao? Tống Kiều vừa nhìn sang sếp nhà mình thì người như bị đóng băng.
Sao phải khổ thế nhỉ! Sếp bắt anh ta lừa cô Tô đến đây, giờ người đã ở trên xe rồi thì sếp lại hờ hững như không có ai tồn tại bên cạnh.
Anh ta cũng đến bó tay rồi.
Nhiều năm qua, sếp anh ta sống với một người vợ như Dư Tiêu Tiêu cũng là thiệt thòi. Nhưng anh chưa bao giờ lăng nhăng bên ngoài, Tống Kiều là trợ lý thân cận của anh nên biết rõ sếp mình không phải người háo sắc.
Dù có là người đẹp cỡ nào thì với anh cũng chỉ như rau cải ngoài chợ, anh không bao giờ nhìn đến một cái.
Nhưng với cô Tô đột nhiên xuất hiện này thì khác, người ta là phụ nữ đã có gia đình, con gái còn tầm tuổi với cậu chủ nhỏ, ấy vậy mà sếp anh ta lại đối xử rất kỳ lạ với cô gái này.
Song, anh ta cũng không biết sự kỳ lạ ấy nằm ở đâu.
Ca khúc chủ đề thì cho cô Tô hát, bộ váy số lượng có hạn cũng cho cô Tô mặc, cho cô một bản hợp đồng không thể ưu ái hơn để ký, nhưng cô lại không thèm. Nhưng cũng không phải không thèm, mà là người ta không có hứng thú.
Tuy cô Tô vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, nhưng thật lòng mà nói thì chưa đến mức để sếp mình phải nâng niu như vậy.
Song, Tiêu Định Bân làm vậy chắc có lý do riêng, mà dù lý do là gì thì theo Tống Kiều thấy sếp mình cũng rất kỳ lạ với cô Tô này.
Nếu không hiểu rõ con người Tiêu Định Bân thì khéo anh ta còn nghĩ anh thích cô Tô này cũng nên.
Nhưng…
Tống Kiều lại nhìn ra sau, nếu sếp mình thích người ta thật thì sao người ta lên xe rồi mà sếp vẫn lạnh tanh thế kia?
“Trợ lý Tống”.
Tống Kiều đang rơi vào trầm tư, chuẩn bị viết ra được một kịch bản tiểu thuyết đến nơi.
Dư Kiều đột nhiên lên tiếng làm anh ta giật bắn mình: “Cô Tô sao thế?”
“Tự nhiên hôm nay Dự An bị vậy à?”
Tống Kiều vô thức nhìn sang Tiêu Định Bân rồi gật đầu nói: “Vâng, sáng ngủ dậy xong là không chịu ăn uống, cũng không đi học…”
Dư Kiều thở dài nói: “Hay tại chơi trên du thuyền mệt quá nhỉ?”
“Hôm qua vẫn bình thường mà…”
“Cứ để nó đói vài hôm là sáng mắt ra ngay”.
Tiêu Định Bân chợt lên tiếng, nhưng câu nói của anh lại khiến Dư Kiều nổi giận: “Anh Tiêu, Dự An mới bốn tuổi thôi, mà vốn cậu bé đã khác những đứa trẻ khác. Sao anh có thể nói vậy được? Anh là bố của cậu bé thì lúc này càng phải kiên nhẫn với bé mới đúng”.
Tiêu Định Bân nghiêng đầu nhìn Dư Kiều thì thấy cô cau mày với vẻ quật cường, như thể rất bất mãn với câu nói vừa rồi của anh.
Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi với cô, anh luôn thấy cô rất dịu dàng, nhưng vài ngày trở lại đây, không hiểu sao cô như biến thành một người khác.
Nhưng dù có thế nào thì anh vẫn bình thản gõ ngón tay vào đầu đối như rất hưởng thụ thái độ này của cô.
“Cô Tô nói đúng, sau tôi sẽ chú ý”.
Dư Kiều không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy, nhất thời nghẹn họng, Tống Kiều kìm nén những xao động trong lòng, cúi thấp đầu, tự động làm giảm sự tồn tại của mình.
Tài xế lại bị lời nói khiêm nhường của chủ tịch Tiêu làm cho mất tập trung, xém chút đi lệch hướng, Tống Kiều phải ho nhẹ một tiếng, anh ta mới ổn định tinh thần, nhanh chóng lấy lại tập trung, chuyên chú lái xe.
Dư Kiều cũng không tiếp tục để ý đến anh nữa, cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự, người giúp việc chạy ra mở cổng, Tống Kiều hỏi: “Cậu chủ nhỏ bây giờ thế nào?”
Người giúp việc đó nói: “Ban nãy ông Tiêu có ghé qua, đưa cậu chủ nhỏ đi rồi”.
Tống Kiều gần như chết lặng, đến ông cụ Tiêu mà sếp anh ta cũng dám lợi dụng?
Sếp Tiêu rốt cuộc muốn làm gì đây?
Trăm phương ngàn kế lừa gạt cô Tô…
Dư Kiều nghe được những lời đó thì cũng giật mình, vô thức nhìn sang Tiêu Định Bân.
Tiêu Định Bân trái lại nhướng mày: “Được ông mang đi rồi? Vậy cũng tốt, có ông ở đó, Dự An sẽ ổn thôi”.
Dư Kiều ngồi trên xe, chỉ thấy đầu óc rối tinh, sự việc ngày hôm nay, cô luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, nhưng lại không nói ra được nó kì lạ ở chỗ nào.
Chắc Tiêu Định Bân sẽ không vô cớ đem Tiêu Dự An và ông cụ Tiêu ra để đùa giỡn cô đâu.
Cô cảm thấy anh không phải là loại người sẽ làm những việc nhàm chán như vậy.
Tiêu Định Bân bình thản nhìn Tống Kiều, Tống Kiều bỗng chốc sáng tỏ, lập tức nói với Dư Kiều: “Cô Tô, cũng đã trưa rồi, chúng tôi làm mất nhiều thời gian của cô như vậy, thật ngại quá, chi bằng cô ở lại cùng ăn bữa trưa, rồi tôi đưa cô về được không?”
Không chờ Dư Kiều trả lời, Tống Kiều lại nói: “Vừa hay hôm nay có cá liệp hồng được giao đến…”
“Không cần đâu”.
Dư Kiều cắt ngang lời của Tống Kiều: “Vốn dĩ tôi đến là vì Dự An, nếu Dự An đã không sao, vậy tôi cũng nên đi rồi”.
“Không bằng cô Tô ở lại dùng bữa rồi hẵng đi, đúng lúc có chút việc về hợp đồng với Xán Tinh, tôi cũng muốn cùng cô Tô bàn bạc”.
Tiêu Định Bân chậm rãi nói, mắt nhìn thẳng Dư Kiều.
Nếu là người khác, có thể khiến Tiêu Định Bân dùng thái độ như thế này để nói chuyện, e rằng đối phương sẽ cảm động đến rơi nước mắt, có khi về sau còn tự hào mà đi khoe khoang.
Dù sao đây cũng là cậu Tiêu, con trai cả của gia tộc nhà họ Tiêu đứng đầu thủ đô, tương lai sẽ là người nắm toàn bộ quyền điều hành tập đoàn Tiêu thị.
Nhưng Dư Kiều có vẻ bướng bỉnh, từ chối không chút luyến tiếc: “Tôi đã trao đổi với anh Tiêu qua điện thoại trước đó rồi, về chuyện hợp đồng, tôi nghĩ cũng không còn gì để bàn bạc nữa”.
Tài xế sớm đã im lặng ngồi một bên như một người vô hình.
Đặc biệt là người trợ lí Tống Kiều tội nghiệp, anh ta chỉ ước gì có thể tìm được một khe hở nào đó để chui vào.
Tại sao anh ta lại phải ở đây chứ?
Tại sao phải chứng kiến cảnh tượng ông chủ bị từ chối đáng xấu hổ như vậy?
Sự thông minh ngày thường của anh đâu rồi…
Tống Kiều kiên trì chờ đợi để có thể trốn tránh một cách công khai, nhưng Dư Kiều lại trực tiếp kêu anh ta: “Trợ lý Tống, ban nãy, trên đường đến đây tôi đã quan sát, khu này bắt xe hơi khó, có thể làm phiền anh đưa tôi tới điểm xe buýt gần nhất…”
“Tống Kiều ra ngoài!”
Giọng nói của Tiêu Định Bân bỗng lạnh thêm tám độ, Tống Kiều như được ân xá, tức khắc quay người biến mất không một dấu vết.
Trong xe lúc này chỉ còn lại hai người Dư Kiều và Tiêu Định Bân.
Chương 217: Cô đầu bếp nhà tôi
Sau đó trong xe chỉ còn lại Tiêu Định Bân và Dư Kiều.
Thấy Tống Kiều đã đi mất, Dư Kiều sa sầm mặt, sau đó quay người định mở cửa xuống xe. Nhưng ai dè đã có một bàn tay đàn ông to lớn giữ chặt lấy cổ tay cô.
“Anh Tiêu, phiền anh chú ý hành động một chút!”
Dư Kiều cau mày, sau đó ngoảnh lại nhìn Tiêu Định Bân. Đôi mắt hạnh của cô mở to, đáy mắt không giấu được vẻ tức giận nhưng trông không hề dữ dằn, trái lại vô cùng xinh đẹp.
Tiêu Định Bân chầm chậm buông tay, song đôi tay anh vẫn lưu lại xúc cảm man mát khi chạm vào da cô.
“Cô Tô, chuyện hợp đồng mình tạm gác sang một bên đã, nhưng có chuyện này tôi muốn hỏi cô”.
“Chuyện gì?”
“Buổi tối hôm ở trên du thuyền, cái hôm cô đến phòng tôi và nấu mỳ cho Dự An. Lúc cô chuẩn bị về thì phòng tôi bị mất điện đột ngột…”
Dư Kiều bắt đầu chột dạ, trái tim đập nhanh như đánh trống. Cô nhớ là lúc đó Tiêu Định Bân đã ngất rồi, nếu theo đúng như ngày trước khi ở quán bar thì anh không hề biết những chuyện đã xảy ra mới đúng. Nhưng câu nói này của anh lại có vẻ như… anh đã biết gì đó rồi.
“Ừ thì mất điện đột ngột, thế thì sao nào?”
Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều, ánh mắt anh không hề gợn sóng, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ có thể thấy được tình cảm dạt dào trong đôi mắt ấy. Nhưng anh đã cố ý che giấu nó đi nên bình thường khó ai phát hiện ra được.
Cô không hề biết rằng, sau khi tỉnh lại, trong đầu anh đã có bao nhiêu suy đoán. Cô cũng không hề biết anh đã có bao nhiêu chờ mong.
Nhưng chính anh lại không biết mình đang mong chờ điều gì.
“Chắc Cô Tô không biết tôi có chút vấn đề về sức khoẻ do hồi nhỏ gặp chuyện… Nếu đột nhiên bị rơi vào bóng tối, đầu tôi sẽ đau như bị nứt ra, sau đó sẽ phát bệnh ngay. Cô Tô hẳn không biết tôi mắc bệnh gì đâu nhỉ”.
Dư Kiều mím môi nói: “Đương nhiên rồi, sao tôi biết anh bị bệnh gì được”.
Tiêu Định Bân chợt cười trừ, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Dư Kiều: “Bệnh của tôi gần như vô phương cứu chữa, bố và ông nội tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ tôi chết rồi. Nhưng bốn năm trước, tôi đã gặp được quý nhân, máu của cô ấy lại chính là phương thuốc chữa bệnh của tôi. Nhờ đó, sức khoẻ của tôi ngày một tốt dần lên, tính ra đã bốn năm tôi không phát bệnh rồi”.
“Đây là chuyện tốt, anh Tiêu thật có phúc!”
“Nhưng đêm trên du thuyền hôm đó, bệnh của tôi lại tái phát vì mất điện…”
Nói đến đây, Tiêu Định Bân chợt nghiêng người qua, sống mũi cao của anh gần như chạm vào chóp mũi của Dư Kiều, nhưng ngay sau đó anh đã quay đi rồi nói nhỏ: “Một khi bệnh của tôi tái phát thì chỉ có máu của cô gái kia mới chữa được, nhưng hôm đó chỉ có cô ở cạnh tôi, lẽ nào máu của cô Tô cũng là thuốc chữa bệnh cho tôi à?”
Dư Kiều run lên rồi cười nói: “Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu bệnh của anh do quý nhân kia giúp thì cũng có thể vẫn còn người khác có loại máu giống cô ấy. Anh Tiêu này, anh hỏi tôi chuyện đó làm tôi không biết phải trả lời sao. Dù máu của tôi có thể cứu mạng anh nhưng chúng ta chỉ mới quen biết thì sao tôi biết bệnh của anh cùng cách chữa trị được?”
“Vậy ư…”
Ánh mắt của Tiêu Định Bân trông vẫn vậy, nhưng giọng nói lại có vẻ đau thương mà chỉ có anh mới hiểu được.
Chuyện hôm đó không còn dấu vết gì cả, mọi thứ chỉ là suy đoán của anh thôi.
Dư Kiều nói không sai, trên đời có rất nhiều người, chưa hẳn chỉ có máu của Tiêu Tiêu mới cứu được anh.
Huống hồ, nhà họ Tiêu luôn rất nề nếp, người ăn kẻ ở đều rất biết điều, vì vậy người ngoài chỉ biết anh đau ốm từ nhỏ, cũng biết Dư Tiêu Tiêu đã cứu được mạng anh, nhưng tình tiết cụ thể ra sao thì họ không hề hay biết. Trong khi đó, Tô Kiều này mới ở nước ngoài trở về thì đương nhiên càng không thể biết được.
Vậy hoá ra tất cả chỉ là ảo giác của anh thôi ư?
Máu dính trên môi anh là do anh bất cẩn tự cắn mình sao?
“Anh Tiêu, anh còn chuyện gì khác không?”
Tiêu Định Bân lắc đầu.
“Thế tôi đi được chưa?”
Tiêu Định Bân không nói gì.
Hình như Dư Kiều cũng không muốn nhiều lời với anh nữa nên quay đi định xuống xe.
“Tại sao cô không làm theo hợp đồng của Xán Tinh, cũng không nhận việc?”
“Đây là việc riêng của tôi”.
“Cô có ấn tượng thế nào với người đàn ông mà cô xem mắt hôm nay?”
“Cũng được”, Dư Kiều nhướn mày, lời cô nói là thật lòng, cô luôn rất tán thưởng học trưởng Tống, nhưng cũng chỉ là quý mến mà thôi.
“Tính ra cũng trùng hợp, bốn năm trước tôi cũng đã từng gặp anh ta nhưng lại có ấn tượng rất tệ”.
Dư Kiều: “Tại sao?”
Tiêu Định Bân cong khoé môi: “Bốn năm trước, tôi đi qua trường của cô đầu bếp A Kiều, vừa hay nhìn thấy cô ấy đang được người đàn ông kia tỏ tình, anh ta còn cố tình cầm tay cô ấy…”
Nói xong, Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều: “Lúc đó, tôi thấy chướng mắt nên đã giải vây giúp cô đầu bếp, sau đó đưa cô ấy đi”.
Không biết vô tình hay cố ý, nhưng mỗi khi nhắc đến từ “cô đầu bếp”, anh đều nhấn mạnh hơn.
Gáy Dư Kiều nóng lên, chóp mũi cũng rịn mồ hôi, tim đập thình thình, nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh như thường: “Anh Tiêu có ấn tượng kém với người ta chỉ vì một chuyện nhỏ không rõ đầu đuôi như vậ ư? Có vẻ hơi phiến diện nhỉ?”
Tiêu Định Bân càng cười sâu hơn: “Tôi nói rồi còn gì, lúc anh ta tỏ tình với cô đầu bếp nhà tôi, hình như cô ấy không đồng ý, vậy mà anh ta lại kéo tay con gái nhà người ta, như thế chẳng là mất lịch sự à?”
“Anh cũng bảo chuyện xảy ra bốn năm rồi, mà còn là thời đi học, tuổi trẻ ai chẳng có lần làm chuyện dại khờ, bỏ qua được thì bỏ qua đi”.
Dư Kiều bắt đầu thấy bực, tuy cô không chấp nhận tình cảm của Tống Vấn, nhưng anh ấy là người tốt nên cô không muốn nghe người khác nhận xét về anh ấy như vậy.
Song, khi cô nổi giận thì Tiêu Định Bân cũng như có vẻ không vui.
Gương mặt vốn đang tươi cười của anh chợt sa sầm: “Cô rất hài lòng với thằng oắt đó à?”
Dư Kiều vừa bực vừa buồn cười, bốn năm trước hay bây giờ anh đều gọi Tống Vấn như vậy. Nếu là bốn năm trước thì đúng là Tống Vấn còn khá non nớt, nhưng bây giờ thì đâu còn?
“Chúng tôi cũng mới gặp lần đầu, chưa hiểu rõ về nhau nên tôi cũng chưa quyết định gì cả. Nhưng tôi thấy anh Tống rất nho nhã”.
“Không cần phiền vậy đâu, tôi bắt xe đến là được”.
“Vừa hay tôi cũng đang có việc ở ngoài mà, không phiền đâu, cô nói địa chỉ cho tôi đi…”
Dư Kiều đành nói cho anh ta biết địa chỉ của nhà hàng.
Tống Kiều vui vẻ nói: “Cô Tô, trùng hợp quá, tôi cũng đang ở gần đây, chắc năm phút nữa là tới thôi. Cô chờ tôi chút nhé, giờ tôi lái xe qua luôn…”
Nhanh vậy ư?
Dư Kiều chưa kịp nói gì thêm thì bên kia đã ngắt máy rồi.
Cô nhìn chiếc điện thoại tối đen mà không khỏi thấy khó xử.
Tống Vấn là đối tượng xem mắt mà chú Thời giới thiệu cho cô, nhưng cô vừa đến đã bỏ đi, như vậy đúng là mất lịch sự.
Nhưng cô không thể bỏ mặc Dự An được.
Khi quay về chỗ, trông Dư Kiều rất khó xử.
Tống Vấn là một người đàn ông rất dịu dàng và tinh tế, thấy vẻ mặt khác lạ của cô, anh ấy quan tâm hỏi: “A Kiều, có chuyện gì à?”
Dư Kiều không muốn nói dối anh ấy nên quyết định nói thật: “Học trưởng, chuyện là thế này, con của bạn em gặp chút chuyện nên em phải đến đó một chuyến…”
Nói rồi, cô tỏ vẻ áy náy nói: “Học trưởng, cậu bé này rất ỷ lại vào em nên em không thể ngoảnh mặt làm ngơ được…”
Tống Vấn nghe cô nói vậy thì nói ngay: “Nếu đã vậy thì em đừng chậm trễ nữa, có cần anh đưa em đi không?”
Dư Kiều vội lắc đầu: “Người nhà bé vừa hay ở gần đây nên đã đến đón em rồi, thật lòng xin lỗi anh…”
Tống Vấn lắc đầu cười nói: “A Kiều, đừng nói xin lỗi với anh, hôm nay được gặp em là anh đã vui lắm rồi. Dẫu sao cũng đã bốn năm… Thôi, không nói nữa, em mau đi đi!”
“Học trưởng…”, Tống Vấn càng như vậy thì Dư Kiều càng thấy áy náy với anh ấy.
“A Kiều, lần sau anh vẫn hẹn em tiếp được chưa?”
Dư Kiều vừa định trả lời thì Tống Kiều đã gọi tới: “Cô Tô, tôi đến rồi…”
“Tôi ra ngay đây”, Dư Kiều nói xong thì cúp máy đứng dậy, Tống Vấn đã lấy sẵn túi cho cô, sau đó có chút chờ mong hỏi: “Anh đưa em ra ngoài nhé!”
Dư Kiều không từ chối mà chỉ gật nhẹ đầu, đôi mắt của Tống Vấn sáng lên.
Từ nhà hàng ra ngoài này chỉ mấy vài phút, hai người đã trao đổi cách liên lạc, Dư Kiều cũng đồng ý hẹn gặp Tống Vấn vào hôm khác.
“Học trưởng, em đi trước đây, tạm biệt!”
Dư Kiều cầm túi rồi chào tạm biệt với Tống Vấn.
Tống Vấn có vẻ lưu luyến, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng đang nhấp nháy đèn bên đường thì đành kìm lòng lại nói: “Tạm biệt em, nhớ giữ liên lạc nhé”.
“Vâng”, Dư Kiều đáp lời rồi lại vẫy tay chào anh ấy.
Sau đó, Dư Kiều mới quay người rời đi.
Tống Kiều ngồi ở ghế lái phụ, sau khi chứng kiến màn mỉm cười vẫy tay chào nhau của Dư Kiều và Tống Vấn, anh ta chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát, anh ta không nhịn được lén nhìn sếp mình qua gương chiếu hậu thì quả nhiên thấy mặt Tiêu Định Bân u ám như viết chữ tôi đang không vui.
Tống Kiều rụt cổ lại, trong đầu không ngừng cầu xin cô Tô mau lên xe đi.
Còn người đàn ông kia nữa, ánh mắt lưu luyến của anh ấy cứ dán chặt vào người cô Tô. Cô đã đi rồi mà người đó vẫn đứng nhìn mãi với anh mắt nồng cháy, đến một người độc thân vạn năm như Tống Kiều cũng có thể nhìn ra người đàn ông kia thích cô Tô đến mức nào.
Song đến anh ta còn nhìn ra điều này thì đương nhiên sếp của anh ta cũng thấy rõ, Tống Kiều lại lén nhìn sếp mình một cái, quả nhiên mặt Tiêu Định Bân đã sầm lại.
Bầu không khí trong xe quá đỗi đáng sợ, đến tài xế cũng phải lau mồ hôi lạnh rồi nhìn Tống Kiều với ánh mắt cầu cứu.
Thấy Dư Kiều đi về phía này rồi thì Tống Kiều mới thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng xuống xe để mở cửa ghế sau cho cô, anh ta cười tươi như hoa nói: “Cô Tô, bên ngoài nóng lắm, cô mau lên xe đi…”
Dư Kiều mỉm cười cảm ơn, đôi mắt hạnh cong cong, khoé miệng cô còn ẩn hiển hai núm đồng điếu, Tống Kiều thấy càng nhìn cô càng thấy cô xinh đẹp…
Nhưng nụ cười trên mặt Dư Kiều không giữ được lâu, khi nhìn thấy người ngồi trong xe, cô lập tức lạnh mặt.
Tiêu Định Bân vẫn mặc đồ màu đen, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau ngồi ở hàng ghế sau, khi cửa xe mở ra, anh cũng chỉ hơi nghiêng đầu nhìn Dư Kiều.
Chiếc váy màu khói này thật sự rất hợp với Dư Kiều, cô đứng dưới ánh nắng ở bên ngoài càng làm nổi bật làn da trắng nõn.
Bờ vai mảnh khảnh với xương quai xanh cũng quá quyến rũ, vòng eo nhỏ nhắn như chỉ bằng một nắm tay, gương mặt qua trang điểm của cô rất tinh xảo, thậm chí còn không nhìn thấy lỗ chân lông.
Bên ngoài đang rất nóng nên chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, nhưng càng khiến cô trông xinh đẹp hơn. Ban nãy, cô mỉm cười với Tống Vấn làm lộ hai núm đồng điếu rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Định Bân ở trên xe thì không cười nữa. Thế là sao? Lẽ nào anh rất đáng ghét, hay không ưa nhìn bằng Tống Vấn nên mới không lọt được vào mắt xanh của cô?
Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều, còn trợ lý Tống nhà ta rất thông minh mà cúi đầu xuống đứng sang một bên, tuyệt nhiên không dám nhìn ngó lung tung.
Song, Tiêu Định Bân không hề biết rằng lúc này lưng của trợ lý anh đã ướt nhẹp.
Chết cười mất! Cô Tô đang cười tươi như hoa với anh ta, nhưng khi nhìn thấy sếp thì nụ cười tắt ngay. Nếu là ông sếp xấu tính nào khác thì chắc Tống Kiều ăn đủ rồi.
“Không nóng à?”
Tiêu Định Bân nhìn sang chỗ khác, sau đó lại nhìn Dư Kiều rồi hỏi.
Dư Kiều mím môi, làm hai núm đồng điếu lại lộ ra.
Trái tim của Tiêu Định Bân như mềm ra.
Gương mặt vốn lạnh lùng của anh chợt dịu dàng hẳn: “Không lên xe à?”
Tống Kiều như phát hiện ra sự thay đổi trong thái độ của sếp mình nên đã thở phào một hơi, sau đó vội lịch sự nói: “Cô Tô mau lên xe thôi, ngoài này nóng lắm…”
Dư Kiều cảm thấy hơi nghi hoặc, không hiểu tại sao Tiêu Định Bân lại ở đây, lẽ ra lúc này anh nên ở nhà với Dự An chứ nhỉ?
Nhưng chuyện đã đến nước này, Tống Kiều vẫn đang đứng nhìn cô nên cô đành phải lên xe.
Tống Kiều như trút được gánh nặng nên cũng nhanh chóng lên xe.
Nhưng Dư Kiều vừa lên xe thì đã ngồi sát ra cửa, mặc cho khoảng trống ở hàng ghế sau còn rất rộng, thậm chí khoảng cách giữa cô và Tiêu Định Bân còn có thể nhét thêm một người to béo nữa vào.
CHương 216: Sếp của anh ta bị từ chối rồi...
Chiếc xe lăn bánh, không ai nói gì, vì thế bầu không khí trong xe rất khủng bố.
Tài xế tập trung lái xe, mấy lần Tống Kiều định lên tiếng nhưng sợ mình và cô Tô nói chuyện với nhau sẽ khiến sếp mất vui.
Nhưng…
Anh ta lại không nhịn được mà lén nhìn hai người ở hàng ghế sau một cái thì thấy Dư Kiều chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng không muốn nói chuyện gì hết.
Còn sếp anh ta thì sao? Tống Kiều vừa nhìn sang sếp nhà mình thì người như bị đóng băng.
Sao phải khổ thế nhỉ! Sếp bắt anh ta lừa cô Tô đến đây, giờ người đã ở trên xe rồi thì sếp lại hờ hững như không có ai tồn tại bên cạnh.
Anh ta cũng đến bó tay rồi.
Nhiều năm qua, sếp anh ta sống với một người vợ như Dư Tiêu Tiêu cũng là thiệt thòi. Nhưng anh chưa bao giờ lăng nhăng bên ngoài, Tống Kiều là trợ lý thân cận của anh nên biết rõ sếp mình không phải người háo sắc.
Dù có là người đẹp cỡ nào thì với anh cũng chỉ như rau cải ngoài chợ, anh không bao giờ nhìn đến một cái.
Nhưng với cô Tô đột nhiên xuất hiện này thì khác, người ta là phụ nữ đã có gia đình, con gái còn tầm tuổi với cậu chủ nhỏ, ấy vậy mà sếp anh ta lại đối xử rất kỳ lạ với cô gái này.
Song, anh ta cũng không biết sự kỳ lạ ấy nằm ở đâu.
Ca khúc chủ đề thì cho cô Tô hát, bộ váy số lượng có hạn cũng cho cô Tô mặc, cho cô một bản hợp đồng không thể ưu ái hơn để ký, nhưng cô lại không thèm. Nhưng cũng không phải không thèm, mà là người ta không có hứng thú.
Tuy cô Tô vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, nhưng thật lòng mà nói thì chưa đến mức để sếp mình phải nâng niu như vậy.
Song, Tiêu Định Bân làm vậy chắc có lý do riêng, mà dù lý do là gì thì theo Tống Kiều thấy sếp mình cũng rất kỳ lạ với cô Tô này.
Nếu không hiểu rõ con người Tiêu Định Bân thì khéo anh ta còn nghĩ anh thích cô Tô này cũng nên.
Nhưng…
Tống Kiều lại nhìn ra sau, nếu sếp mình thích người ta thật thì sao người ta lên xe rồi mà sếp vẫn lạnh tanh thế kia?
“Trợ lý Tống”.
Tống Kiều đang rơi vào trầm tư, chuẩn bị viết ra được một kịch bản tiểu thuyết đến nơi.
Dư Kiều đột nhiên lên tiếng làm anh ta giật bắn mình: “Cô Tô sao thế?”
“Tự nhiên hôm nay Dự An bị vậy à?”
Tống Kiều vô thức nhìn sang Tiêu Định Bân rồi gật đầu nói: “Vâng, sáng ngủ dậy xong là không chịu ăn uống, cũng không đi học…”
Dư Kiều thở dài nói: “Hay tại chơi trên du thuyền mệt quá nhỉ?”
“Hôm qua vẫn bình thường mà…”
“Cứ để nó đói vài hôm là sáng mắt ra ngay”.
Tiêu Định Bân chợt lên tiếng, nhưng câu nói của anh lại khiến Dư Kiều nổi giận: “Anh Tiêu, Dự An mới bốn tuổi thôi, mà vốn cậu bé đã khác những đứa trẻ khác. Sao anh có thể nói vậy được? Anh là bố của cậu bé thì lúc này càng phải kiên nhẫn với bé mới đúng”.
Tiêu Định Bân nghiêng đầu nhìn Dư Kiều thì thấy cô cau mày với vẻ quật cường, như thể rất bất mãn với câu nói vừa rồi của anh.
Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi với cô, anh luôn thấy cô rất dịu dàng, nhưng vài ngày trở lại đây, không hiểu sao cô như biến thành một người khác.
Nhưng dù có thế nào thì anh vẫn bình thản gõ ngón tay vào đầu đối như rất hưởng thụ thái độ này của cô.
“Cô Tô nói đúng, sau tôi sẽ chú ý”.
Dư Kiều không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy, nhất thời nghẹn họng, Tống Kiều kìm nén những xao động trong lòng, cúi thấp đầu, tự động làm giảm sự tồn tại của mình.
Tài xế lại bị lời nói khiêm nhường của chủ tịch Tiêu làm cho mất tập trung, xém chút đi lệch hướng, Tống Kiều phải ho nhẹ một tiếng, anh ta mới ổn định tinh thần, nhanh chóng lấy lại tập trung, chuyên chú lái xe.
Dư Kiều cũng không tiếp tục để ý đến anh nữa, cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự, người giúp việc chạy ra mở cổng, Tống Kiều hỏi: “Cậu chủ nhỏ bây giờ thế nào?”
Người giúp việc đó nói: “Ban nãy ông Tiêu có ghé qua, đưa cậu chủ nhỏ đi rồi”.
Tống Kiều gần như chết lặng, đến ông cụ Tiêu mà sếp anh ta cũng dám lợi dụng?
Sếp Tiêu rốt cuộc muốn làm gì đây?
Trăm phương ngàn kế lừa gạt cô Tô…
Dư Kiều nghe được những lời đó thì cũng giật mình, vô thức nhìn sang Tiêu Định Bân.
Tiêu Định Bân trái lại nhướng mày: “Được ông mang đi rồi? Vậy cũng tốt, có ông ở đó, Dự An sẽ ổn thôi”.
Dư Kiều ngồi trên xe, chỉ thấy đầu óc rối tinh, sự việc ngày hôm nay, cô luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, nhưng lại không nói ra được nó kì lạ ở chỗ nào.
Chắc Tiêu Định Bân sẽ không vô cớ đem Tiêu Dự An và ông cụ Tiêu ra để đùa giỡn cô đâu.
Cô cảm thấy anh không phải là loại người sẽ làm những việc nhàm chán như vậy.
Tiêu Định Bân bình thản nhìn Tống Kiều, Tống Kiều bỗng chốc sáng tỏ, lập tức nói với Dư Kiều: “Cô Tô, cũng đã trưa rồi, chúng tôi làm mất nhiều thời gian của cô như vậy, thật ngại quá, chi bằng cô ở lại cùng ăn bữa trưa, rồi tôi đưa cô về được không?”
Không chờ Dư Kiều trả lời, Tống Kiều lại nói: “Vừa hay hôm nay có cá liệp hồng được giao đến…”
“Không cần đâu”.
Dư Kiều cắt ngang lời của Tống Kiều: “Vốn dĩ tôi đến là vì Dự An, nếu Dự An đã không sao, vậy tôi cũng nên đi rồi”.
“Không bằng cô Tô ở lại dùng bữa rồi hẵng đi, đúng lúc có chút việc về hợp đồng với Xán Tinh, tôi cũng muốn cùng cô Tô bàn bạc”.
Tiêu Định Bân chậm rãi nói, mắt nhìn thẳng Dư Kiều.
Nếu là người khác, có thể khiến Tiêu Định Bân dùng thái độ như thế này để nói chuyện, e rằng đối phương sẽ cảm động đến rơi nước mắt, có khi về sau còn tự hào mà đi khoe khoang.
Dù sao đây cũng là cậu Tiêu, con trai cả của gia tộc nhà họ Tiêu đứng đầu thủ đô, tương lai sẽ là người nắm toàn bộ quyền điều hành tập đoàn Tiêu thị.
Nhưng Dư Kiều có vẻ bướng bỉnh, từ chối không chút luyến tiếc: “Tôi đã trao đổi với anh Tiêu qua điện thoại trước đó rồi, về chuyện hợp đồng, tôi nghĩ cũng không còn gì để bàn bạc nữa”.
Tài xế sớm đã im lặng ngồi một bên như một người vô hình.
Đặc biệt là người trợ lí Tống Kiều tội nghiệp, anh ta chỉ ước gì có thể tìm được một khe hở nào đó để chui vào.
Tại sao anh ta lại phải ở đây chứ?
Tại sao phải chứng kiến cảnh tượng ông chủ bị từ chối đáng xấu hổ như vậy?
Sự thông minh ngày thường của anh đâu rồi…
Tống Kiều kiên trì chờ đợi để có thể trốn tránh một cách công khai, nhưng Dư Kiều lại trực tiếp kêu anh ta: “Trợ lý Tống, ban nãy, trên đường đến đây tôi đã quan sát, khu này bắt xe hơi khó, có thể làm phiền anh đưa tôi tới điểm xe buýt gần nhất…”
“Tống Kiều ra ngoài!”
Giọng nói của Tiêu Định Bân bỗng lạnh thêm tám độ, Tống Kiều như được ân xá, tức khắc quay người biến mất không một dấu vết.
Trong xe lúc này chỉ còn lại hai người Dư Kiều và Tiêu Định Bân.
Chương 217: Cô đầu bếp nhà tôi
Sau đó trong xe chỉ còn lại Tiêu Định Bân và Dư Kiều.
Thấy Tống Kiều đã đi mất, Dư Kiều sa sầm mặt, sau đó quay người định mở cửa xuống xe. Nhưng ai dè đã có một bàn tay đàn ông to lớn giữ chặt lấy cổ tay cô.
“Anh Tiêu, phiền anh chú ý hành động một chút!”
Dư Kiều cau mày, sau đó ngoảnh lại nhìn Tiêu Định Bân. Đôi mắt hạnh của cô mở to, đáy mắt không giấu được vẻ tức giận nhưng trông không hề dữ dằn, trái lại vô cùng xinh đẹp.
Tiêu Định Bân chầm chậm buông tay, song đôi tay anh vẫn lưu lại xúc cảm man mát khi chạm vào da cô.
“Cô Tô, chuyện hợp đồng mình tạm gác sang một bên đã, nhưng có chuyện này tôi muốn hỏi cô”.
“Chuyện gì?”
“Buổi tối hôm ở trên du thuyền, cái hôm cô đến phòng tôi và nấu mỳ cho Dự An. Lúc cô chuẩn bị về thì phòng tôi bị mất điện đột ngột…”
Dư Kiều bắt đầu chột dạ, trái tim đập nhanh như đánh trống. Cô nhớ là lúc đó Tiêu Định Bân đã ngất rồi, nếu theo đúng như ngày trước khi ở quán bar thì anh không hề biết những chuyện đã xảy ra mới đúng. Nhưng câu nói này của anh lại có vẻ như… anh đã biết gì đó rồi.
“Ừ thì mất điện đột ngột, thế thì sao nào?”
Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều, ánh mắt anh không hề gợn sóng, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ có thể thấy được tình cảm dạt dào trong đôi mắt ấy. Nhưng anh đã cố ý che giấu nó đi nên bình thường khó ai phát hiện ra được.
Cô không hề biết rằng, sau khi tỉnh lại, trong đầu anh đã có bao nhiêu suy đoán. Cô cũng không hề biết anh đã có bao nhiêu chờ mong.
Nhưng chính anh lại không biết mình đang mong chờ điều gì.
“Chắc Cô Tô không biết tôi có chút vấn đề về sức khoẻ do hồi nhỏ gặp chuyện… Nếu đột nhiên bị rơi vào bóng tối, đầu tôi sẽ đau như bị nứt ra, sau đó sẽ phát bệnh ngay. Cô Tô hẳn không biết tôi mắc bệnh gì đâu nhỉ”.
Dư Kiều mím môi nói: “Đương nhiên rồi, sao tôi biết anh bị bệnh gì được”.
Tiêu Định Bân chợt cười trừ, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Dư Kiều: “Bệnh của tôi gần như vô phương cứu chữa, bố và ông nội tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ tôi chết rồi. Nhưng bốn năm trước, tôi đã gặp được quý nhân, máu của cô ấy lại chính là phương thuốc chữa bệnh của tôi. Nhờ đó, sức khoẻ của tôi ngày một tốt dần lên, tính ra đã bốn năm tôi không phát bệnh rồi”.
“Đây là chuyện tốt, anh Tiêu thật có phúc!”
“Nhưng đêm trên du thuyền hôm đó, bệnh của tôi lại tái phát vì mất điện…”
Nói đến đây, Tiêu Định Bân chợt nghiêng người qua, sống mũi cao của anh gần như chạm vào chóp mũi của Dư Kiều, nhưng ngay sau đó anh đã quay đi rồi nói nhỏ: “Một khi bệnh của tôi tái phát thì chỉ có máu của cô gái kia mới chữa được, nhưng hôm đó chỉ có cô ở cạnh tôi, lẽ nào máu của cô Tô cũng là thuốc chữa bệnh cho tôi à?”
Dư Kiều run lên rồi cười nói: “Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu bệnh của anh do quý nhân kia giúp thì cũng có thể vẫn còn người khác có loại máu giống cô ấy. Anh Tiêu này, anh hỏi tôi chuyện đó làm tôi không biết phải trả lời sao. Dù máu của tôi có thể cứu mạng anh nhưng chúng ta chỉ mới quen biết thì sao tôi biết bệnh của anh cùng cách chữa trị được?”
“Vậy ư…”
Ánh mắt của Tiêu Định Bân trông vẫn vậy, nhưng giọng nói lại có vẻ đau thương mà chỉ có anh mới hiểu được.
Chuyện hôm đó không còn dấu vết gì cả, mọi thứ chỉ là suy đoán của anh thôi.
Dư Kiều nói không sai, trên đời có rất nhiều người, chưa hẳn chỉ có máu của Tiêu Tiêu mới cứu được anh.
Huống hồ, nhà họ Tiêu luôn rất nề nếp, người ăn kẻ ở đều rất biết điều, vì vậy người ngoài chỉ biết anh đau ốm từ nhỏ, cũng biết Dư Tiêu Tiêu đã cứu được mạng anh, nhưng tình tiết cụ thể ra sao thì họ không hề hay biết. Trong khi đó, Tô Kiều này mới ở nước ngoài trở về thì đương nhiên càng không thể biết được.
Vậy hoá ra tất cả chỉ là ảo giác của anh thôi ư?
Máu dính trên môi anh là do anh bất cẩn tự cắn mình sao?
“Anh Tiêu, anh còn chuyện gì khác không?”
Tiêu Định Bân lắc đầu.
“Thế tôi đi được chưa?”
Tiêu Định Bân không nói gì.
Hình như Dư Kiều cũng không muốn nhiều lời với anh nữa nên quay đi định xuống xe.
“Tại sao cô không làm theo hợp đồng của Xán Tinh, cũng không nhận việc?”
“Đây là việc riêng của tôi”.
“Cô có ấn tượng thế nào với người đàn ông mà cô xem mắt hôm nay?”
“Cũng được”, Dư Kiều nhướn mày, lời cô nói là thật lòng, cô luôn rất tán thưởng học trưởng Tống, nhưng cũng chỉ là quý mến mà thôi.
“Tính ra cũng trùng hợp, bốn năm trước tôi cũng đã từng gặp anh ta nhưng lại có ấn tượng rất tệ”.
Dư Kiều: “Tại sao?”
Tiêu Định Bân cong khoé môi: “Bốn năm trước, tôi đi qua trường của cô đầu bếp A Kiều, vừa hay nhìn thấy cô ấy đang được người đàn ông kia tỏ tình, anh ta còn cố tình cầm tay cô ấy…”
Nói xong, Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều: “Lúc đó, tôi thấy chướng mắt nên đã giải vây giúp cô đầu bếp, sau đó đưa cô ấy đi”.
Không biết vô tình hay cố ý, nhưng mỗi khi nhắc đến từ “cô đầu bếp”, anh đều nhấn mạnh hơn.
Gáy Dư Kiều nóng lên, chóp mũi cũng rịn mồ hôi, tim đập thình thình, nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh như thường: “Anh Tiêu có ấn tượng kém với người ta chỉ vì một chuyện nhỏ không rõ đầu đuôi như vậ ư? Có vẻ hơi phiến diện nhỉ?”
Tiêu Định Bân càng cười sâu hơn: “Tôi nói rồi còn gì, lúc anh ta tỏ tình với cô đầu bếp nhà tôi, hình như cô ấy không đồng ý, vậy mà anh ta lại kéo tay con gái nhà người ta, như thế chẳng là mất lịch sự à?”
“Anh cũng bảo chuyện xảy ra bốn năm rồi, mà còn là thời đi học, tuổi trẻ ai chẳng có lần làm chuyện dại khờ, bỏ qua được thì bỏ qua đi”.
Dư Kiều bắt đầu thấy bực, tuy cô không chấp nhận tình cảm của Tống Vấn, nhưng anh ấy là người tốt nên cô không muốn nghe người khác nhận xét về anh ấy như vậy.
Song, khi cô nổi giận thì Tiêu Định Bân cũng như có vẻ không vui.
Gương mặt vốn đang tươi cười của anh chợt sa sầm: “Cô rất hài lòng với thằng oắt đó à?”
Dư Kiều vừa bực vừa buồn cười, bốn năm trước hay bây giờ anh đều gọi Tống Vấn như vậy. Nếu là bốn năm trước thì đúng là Tống Vấn còn khá non nớt, nhưng bây giờ thì đâu còn?
“Chúng tôi cũng mới gặp lần đầu, chưa hiểu rõ về nhau nên tôi cũng chưa quyết định gì cả. Nhưng tôi thấy anh Tống rất nho nhã”.
Bình luận facebook