• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (4 Viewers)

  • Chương 27-29

Chương 27: Nụ hôn bất ngờ

Cô kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới chợt nhớ ra mình không đeo khăn tay, vội vàng cúi đầu xuống.

Nhưng ánh trăng rất sáng, Tiêu Định Bân đã nhìn thấy vết sẹo gớm ghiếc trên mặt cô.

Trong lòng anh khẽ rung động, đêm đó anh đúng là nhìn thấy cô đưa tay che mặt, nhưng không ngờ vết thương lại nghiêm trọng như vậy.

Trong lòng anh mơ hồ lướt qua một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh anh nghĩ tới cảnh cô quần áo xốc xếch cùng một người đàn ông khác nên sắc mặt lại lập tức trở nên lạnh lùng.

"Cô đang làm gì ở đây?"

Dư Kiều cầm cái xẻng lên cho anh xem, sau đó làm động tác như đang nhổ cỏ.

"Cô không cần chăm sóc những bông lan này".

Trong giọng nói lộ ra vẻ chán ghét, Dư Kiều mím môi, đứng dậy, thấp giọng đáp: "Vâng".

Cô nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng Tiêu Định Bân lại mở miệng: "Cô không phải không nói được sao, ban nãy cô vừa hát sao?"

Dư Kiều nghe vậy tim không khỏi thắt lại, đầu óc quay cuồng không biết làm thế nào để biện hộ.

Ngay lúc cô đang bối rối, lại nghe thấy anh cười lạnh một tiếng: "Tôi hỏi cô những thứ này làm gì chứ, cút ra ngoài".

Dư Kiều ngước mắt nhìn anh. Dưới ánh trăng, khuôn mặt gầy yếu bị tát của cô trông thật đáng thương, ngay cả vết sẹo xấu xí kia cũng khiến người ta không khỏi thương cảm.

Tiêu Định Bân sẵn đang mệt mỏi với suy nghĩ của mình, anh cau mày và quở trách: "Cô nhìn tôi làm gì?"

Nghĩ đến việc cô ấy cặp kè với đàn anh ở trường, mồi chài tài xế nhà anh, thậm chí cả Tiêu Bình Sinh vừa mới tới hôm nay khiến anh thấy ghê tởm cô vì sự vô liêm sỉ.

“Từ nay về sau, cô sẽ ở nhà sau, không được lên nhà trước, không được xuất hiện trước mặt bất kỳ người ngoài nào, hiểu chưa?”

Dư Kiều cắn môi, hốc mắt từng chút đỏ lên.

Trong mắt anh, cô không biết xấu hổ như vậy sao?

"Vì Tiêu Tiêu nên tôi mới không đuổi cô về nhà họ Dư, nếu cô lại làm điều gì vô liêm sỉ thì thần tiên cũng không bảo vệ được cô đâu!"

Tiêu Định Bân lạnh giọng khiển trách, không hề tỏ ra thương xót. Dư Kiều rốt cuộc không kìm được, cô nghẹn ngào rồi nước mắt lập tức trào ra.

“Sao cô lại khóc?” Tiêu Định Bân khó chịu không hiểu nổi.

Có lẽ là do cơn say chưa qua, hoặc có lẽ là bởi vì vừa rồi mâu thuẫn với Dư Tiêu Tiêu nên anh vẫn còn bực dọc.

Dù sao anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, không có người đàn ông nào không để tâm đến chuyện này cả.

Dư Kiều sợ tới mức vội vàng nín khóc, cắn chặt môi, cố gắng không khóc nữa.

Dưới ánh trăng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô có những vệt nước mắt long lanh, ngẫu nhiên có một giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài cong vút, bấp bênh.

Bờ môi đầy đặn hồng tươi bị cô cắn chặt, hàm răng trắng nõn cắm vào đôi môi đỏ mọng non nớt.

Bất giác anh lại ao ước có thể căn vào bờ môi đó ngay lúc này.

Mà anh nhất thời thật sự không thể điều khiển bản thân, vươn tay nhéo cái cằm trắng như tuyết của cô.

Dư Kiều kinh ngạc mở to hai mắt, giọt nước mắt đọng trên hàng mi đột nhiên lăn xuống, để lại một vệt sáng ướt át trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trượt vào khóe môi đỏ tươi.

Tiêu Định Bân chỉ cảm thấy một tiếng nổ bên tai, và khoảnh khắc tiếp theo, anh cúi đầu mút lấy đôi môi đầy đặn của cô.

Trên người cô vẫn còn mùi thuốc thoang thoảng quen thuộc, lòng anh lại rạo rực như đêm hôm đó.

Dư Kiều hoàn toàn sững sờ, cô cau mày lắc đầu muốn thoát ra nhưng lại bị anh ghì chặt xuống thân cây phía sau.

Dư Kiều có thể cảm nhận rõ ràng nhịp hô hấp gấp gáp của anh. Cô vừa kinh vừa sợ, nhưng lại vừa bị anh mê hoặc đến mức không thể thoát ra được.
Chương 28: Mất kiểm soát

Đây là người đàn ông cô yêu, người đàn ông cô đã nghĩ đến trong bảy năm.

Dư Kiều trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng cũng dâng lên một tia vui sướng, nhưng niềm vui ấy lại bất lực đến đáng thương.

Cô không thể nói với anh rằng đêm đó chính là cô.

Đêm đó trong quán bar, chính cô là người ôm hôn anh trong tủ rượu.

Cô không thể nói với anh rằng cô không quyến rũ bất kỳ người đàn ông nào.

Huống chi, cô không thể nói cho anh biết, bảy năm trước cô chính là người đã cứu anh bên bờ sông, anh cũng là người cô luôn yêu.

Ánh trăng xuyên qua bóng cây tạo thành từng mảnh lốm đốm trên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, cô nhắm mắt lại ngẩng cao đầu.

Trong giây tiếp theo, làn da đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Dư Kiều giật mình, giống như một con mèo con sợ hãi, cố gắng chạy trốn khỏi anh.

Bàn tay to lớn của Tiêu Định Bân muốn ngăn cô lại, nhưng vô tình nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trên khuôn mặt của cô gái.

Sau một lúc, cuối cùng anh cũng buông cô ra và dần bình tĩnh lại.

Anh đang làm gì vậy, hôn một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy trong khi say.

Làm sao anh có thể đối diện với Dư Tiêu Tiêu được.

Càng làm cho anh khó có thể tin được chính là, tại sao anh hết lần này đến lần khác thương hại cô gái này. Thậm chí đêm nay, anh bị cô mê hoặc đến mức si mê.

Tiêu Định Bân đẩy cô ra, lùi lại hai bước. Dư Kiều xấu hổ đứng đó, quần áo vẫn vương vãi dưới chân.

“Mặc quần áo vào”, Tiêu Định Bân khàn giọng nói, chậm rãi xoay người.

Dư Kiều bật khóc, quỳ xuống nhặt quần áo lên, toàn thân run rẩy, một lúc sau mới khó khăn mặc vào.

Anh vẫn quay lưng về phía cô, bộ dạng như thể thờ ơ tột độ.

Dư Kiều đè nén chua xót trong lòng, yên lặng xoay người, từng bước rời đi.

Khi Tiêu Định Bân quay lại, Dư Kiều đã bỏ đi.

Bóng lưng của cô dưới ánh trăng trông vô cùng ảm đạm, giống như chỉ trong nháy mắt, cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Anh đứng một mình hồi lâu, nhưng bực bội trong lòng mãi vẫn không tiêu tan được. Anh hút mấy điếu thuốc xong liền quay người trở lại tòa nhà chính.

Chỉ là Tiêu Định Bân không biết rằng sau khi anh rời đi, một bóng người mảnh khảnh chậm rãi đi ra khỏi bóng cây cách đó không xa.

Người đàn ông nhìn anh đi xa dần, trong mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa.



Tiêu Định Bân quay trở lại phòng ngủ, nhưng Dư Tiêu Tiêu đã không còn ở trong phòng ngủ chính.

Anh không tìm cô ta, anh cũng không muốn đối mặt với cô ta lúc này sau khi đã xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.

Đối với Dư Tiêu Tiêu, cảm xúc của anh rất phức tạp. Cô ta đã cứu anh và cho anh lần đầu tiên. Bởi vì chữa bệnh cho anh mà cô ta phải thường xuyên lấy máu.

Còn anh là vị hôn phu nhưng lại không thể dành cho cô ta những điều căn bản nhất.

Đêm đó, Dư Kiều trằn trọc không ngủ được.

Nhắm mắt lại, chính là cảnh anh dùng sức đè cô vào thân cây, hôn cô thật sâu.

Cô không hiểu tại sao anh lại hành động một cách mất kiểm soát như vậy.

Rõ ràng là anh đã coi thường cô đến tận xương tủy rồi cơ mà.

Dư Kiều không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve môi mình.

Nếu không phải cảm giác đau nhẹ nhắc nhở, cô còn tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mộng. Có lẽ là do anh say rượu.

Nhưng Dư Tiêu Tiêu rõ ràng là ở đó bên cạnh anh, tại sao khi cần anh lại không tìm đến Dư Tiêu Tiêu?

Dư Kiều đột nhiên nghĩ tới hai lần trước đó, chẳng lẽ ... Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu vẫn chưa động phòng?

Rốt cuộc là tại sao...
Chương 29: Không thể để như vậy

Rõ ràng là tối hôm đó Tiêu Định Bân và cô…

Mặt Dư Kiều đỏ bừng, nhớ đến cái đêm khiến cô không dám nghĩ lại đó, tim cô không khỏi đập loạn nhịp.

Nghe nói trước đó Tiêu Định Bân chưa từng cưới hỏi đàng hoàng với ai, vậy thì có phải chứng tỏ cho đến bây giờ cô vẫn là người phụ nữ duy nhất của Tiêu Định Bân không?

Cô biết mình không nên có suy nghĩ tham lam như vậy nhưng tận đáy lòng cô lại không tránh khỏi việc có khao khát này.

Tiêu Định Bân, Tiêu Định Bân…

Dư Kiều cả đêm không ngủ, còn Tiêu Định Bân mãi đến lúc trời sắp sáng mới đi vào giấc ngủ.

Chỉ là trong mơ, anh mơ thấy cảnh tượng sống thử với Dư “Tiêu Tiêu” đêm hôm đó và cả cảnh anh đè Dư Kiều lên thân cây rồi hôn cô trong vườn hoa đêm qua.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hàng mi còn đọng giọt nước mắt, đôi môi bị anh hôn lên, mùi hương thoang thoảng trên người cô, dáng vẻ bất lực mà mảnh mai của cô…

Cứ thế chìm đắm trong giấc mơ, đến nỗi lần đầu tiên anh không thức giấc theo đồng hồ sinh học trước đó của mình…

Còn Dư Tiêu Tiêu thì tức giận đến phòng khách cách vách sau khi Tiêu Định Bân đứng dậy rời đi.

Chỉ là đến phòng cho khách rồi nhưng cứ mãi mà không chợp mắt được, cô ta dựng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Mãi mới nghe thấy giọng của Tiêu Định Bân, Dư Tiêu Tiêu vẫn đang đợi anh phát hiện ra cô ta không ở phòng ngủ chính, chủ động đến tìm rồi dỗ dành cô ta về.

Nhưng không ngờ Tiêu Định Bân quay về phòng, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Dư Tiêu Tiêu tức đến mức ném luôn cả hai gối đầu, nếu đang ở nhà họ Dư, e là cô ta có thể đập nát cả căn phòng.

Nhưng bây giờ, dù sao cô ta cũng chưa đứng vững ở nhà họ Tiêu, sao cô ta lại dám để lộ hoàn toàn tính cách xấu xa của mình ra được chứ?

Cứ thế, vừa tức giận vừa thấy phiền, trằn trọc mãi đến sáng mới ngủ được nhưng Dư Tiêu Tiêu lại nhanh chóng tỉnh lại từ cơn ác mộng.

Cô ta mơ thấy cả nhà họ Tiêu đều biết hết sự thật, biết máu là của Dư Kiều, ơn cứu mạng cũng là của Dư Kiều, ngay cả đêm đó cũng là Dư Kiều xuất hiện thay cho cô ta.

Dư Tiêu Tiêu trở thành kẻ sa cơ thất thế, bị nhà họ Tiêu đuổi ra ngoài, nhà họ Dư cũng không nhận cô ta.

Còn con ả đê tiện Dư Kiều kia lại được cả nhà họ Tiêu cưng chiều như cục cưng cục vàng, Tiêu Định Bân đối xử với Dư Kiều cực kỳ dịu dàng, không lâu sau Dư Kiều đã có thai.

Còn cô ta thì lại gặp khó khăn, gian nan ở khắp nơi, bị người ta đùa bỡn, chịu hết tủi nhục, cuối cùng chán nản mà chết đi.

Dư Tiêu Tiêu giật mình tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi lạnh.

Không, mọi chuyện trong mơ tuyệt đối không thể trở thành sự thật, cô ta cũng không cho phép Dư Kiều trở mình đạp lên đầu cô ta.

Phải làm sao đây, rốt cuộc nên làm gì…

Nếu Tiêu Định Bân cứ mãi không chịu chạm vào cô ta, cả đời này cũng không chạm vào cô ta sao?

Thế thì làm sao cô ta mới có thể sinh con, ngồi vững ở vị trí bà chủ nhà họ Tiêu?

Dư Tiêu Tiêu cắn chặt môi, bỗng nhớ ra lần trước cô ta không thể có khoảng thời gian hòa hợp và vui vẻ với Tiêu Định Bân, cô ta đã về nhà mẹ đẻ khóc lóc phàn nàn với Triệu Như, còn có cái suy nghĩ mượn tinh trùng của người khác để có em bé.

Nhưng Triệu Như lại bác bỏ không hề do dự, nói rằng cô ta đang làm xằng làm bậy.

Bây giờ nhà họ Tiêu đối xử tốt với cô ta đều là vì máu của cô ta có lợi nên dù thân phận cô ta không tương xứng, không đủ tư cách vợ của cậu chủ nhà họ Tiêu, nhưng nhà họ Tiêu cũng chấp nhận cô ta.

Nhưng nếu cô ta dám làm mấy chuyện xấu xa như thế, nhà họ Tiêu chắc chắn sẽ không tha thứ, đến lúc đó không chỉ mình cô ta chết mà còn liên lụy đến cả nhà họ Dư.

Lúc đó cô ta bị Triệu Như mắng một trận quả thật cũng khiếp sợ, đánh bay suy nghĩ đó.

Nhưng bây giờ…

Nghĩ đến sự tủi nhục hết lần này đến lần khác, nghĩ đến việc mình còn trẻ như thế mà lại cô độc trong phòng.

Nghĩ đến những ngày tháng ngợp trong vàng son trước kia, tại sao cô ta đã làm mợ chủ nhà họ Tiêu rồi mà lại phải chịu tủi nhục như vậy?

Nếu Tiêu Định Bân không có phản ứng gì với cô ta, vậy thì cô ta đi tìm người khác là được.

Dù sao đàn ông khao khát vẻ đẹp của Dư Tiêu Tiêu cũng rất nhiều, tại sao cô ta phải để bản thân chịu uất ức chứ?

Dư Tiêu Tiêu đứng dậy đi đến trước gương, cô ta nhìn mình trong gương, trẻ đẹp, gia cảnh tốt.

Người con gái như vậy nên được đàn ông cưng chiều nâng niu trong tay chứ không phải năm lần bảy lượt bị tủi nhục…

Dư Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cô ta lấy điện thoại rồi tìm một số điện thoại trong danh sách chặn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom