Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-241
Chương 241
Chương 241: Anh là tội nhân.
Mãi cho đến khi hôm nay Triển Trì nói ra, Mục Đình Sâm mới biết trong bức thư lão Từ cũng đang bảo vệ Triển Trì, ông ta không đề cập đến vụ tai nạn máy bay do Triển Trì lên kế hoạch, mà lựa chọn một mình ôm lấy. Khi đó Triển Trì mới mười tuổi, nếu có thể có những mưu mô và ân oán như vậy, chẳng trách anh ta không từ thủ đoạn để có được như ngày hôm nay.
Thực ra Từ Vinh Sinh đã sai, ông ta chỉ nghe thấy cuộc trò chuyện của Mục Đình Sâm với bố trong thư phòng, nhưng không nghe thấy cuộc trò chuyện của anh với mẹ sau khi rời khỏi đó.
Đêm ấy cũng là lúc Mục Đình Sâm trưởng thành ngay lập tức, cũng là lúc anh biết thực tại thường quá phũ phàng.
Sau khi ra khỏi phòng thư phòng, anh đi thẳng vào phòng ngủ của mẹ, mẹ anh đang ốm liệt giường, thậm chí để bước ra khỏi giường và ởi lại cũng là một việc rất khó khăn.
Anh chưa bao giờ nghĩ mẹ biết về đứa con ngoài giá thú, một người phụ nữ hiểu biết lại trở nên như một người đàn bà phẫn uất, bà ấy đang khóc, nhưng bà ấy vẫn mỉm cười: “Đình Sâm, bố con đã kể cho con nghe hết mọi chuyện chưa? Ông áy nghĩ mẹ không biết gì, nhưng mẹ đã biết từ lâu rồi…” “Mấy năm nay mẹ chưa từng cãi nhau với ông ấy trước mặt con, thật ra cũng đã từng cãi nhau thầm kín không biết bao nhiêu lần, cuối cùng là mẹ và ông ấy không hợp, nhưng vẫn sẽ ở cùng nhau cả đời. Mẹ không khoan dung độ lượng nỏi, Đình Sâm, con có biết không? Mẹ vốn là một phụ nữ trong sạch, vì theo một người đàn ông như bố con, trước khi mẹ và ông ấy kết hôn, mẹ đã bị kẻ thù của bố con cưỡng bức.
Mẹ đã nghĩ đến việc tìm đến cái chết. Nhưng bố con nói ông ấy không chê mẹ bản mà sẽ lấy mẹ. Mẹ và ông ấy cứ thế mà đi đến kết hôn. Có con, mẹ cứ nghĩ mẹ và ông ấy có thể chung thủy với nhau mãi mãi.” “Nhưng thực tế lại quá khác so với những gì mẹ tưởng tượng, từ ngày bị kẻ thù của ông ấy bắt đi trả thù, mẹ đã không còn trong sạch nữa, lòng chung thủy từ đâu ra? Đã biết ông ấy có phụ nữ và đứa trẻ khác, mẹ cũng chỉ có thể chịu đựng. Mẹ chột dạ… ha ha…
Đình Sâm. Điều duy nhất mẹ sợ là lão già sống dai kia sẽ chia tài sản gia đình cho người phụ nữ và đứa con ngoài giá thú đó, đây là chuyện mẹ đã dốc sức làm vì con cả đời này, mẹ đã nỗ lực vì bố con và Mục gia nhiều như vậy, nhất định không được trao cho người khác một cách vô ích.” “Không quan tâm người phụ nữ kia ngây thơ hay không, phá hoại gia đình người khác là chuyện không thể tha thứ! Đình Sâm, mẹ sẽ giúp con giải quyết mọi trở ngại trong Mục gia. Mẹ cũng đã nghĩ đến việc giải quyết người phụ nữ và đứa con ngoài giá thú kia, nhưng bố con bảo vệ họ rất tốt, mẹ không thể tìm được họ. Bây giờ mẹ không thể làm điều đó. Mẹ sắp chết… sau này khi gặp em trai con, đừng thương xót.
Nếu nó không đòi con tài sản thì thôi, nhưng nếu nó có tâm tư đó, con tuyệt đối đừng nương tay, mẹ không cần con đồng hành trong chuyền hành trình cuối cùng.
Đừng lên máy bay, nhớ kỹ!” Mẹ đã lên kế hoạch chết cùng bố và đứa con của Mục gia, đó cũng là lý do tại sao Mục Đình Sâm không xuất hiện trên chiếc máy bay xảy ra vụ tai nạn. Vụ tai nạn đã cướp đi sinh mạng của người mẹ đang hấp hối và người bố khốn nạn của anh, cũng bao gồm những người thân ở Mục trạch, những người đang để mắt đến tài sản của gia đình, tất nhiên còn có Ôn Chí Viễn Vô tội.
Ôn Chí Viễn có lẽ là người vô tội duy nhất trên máy bay, những người khác đều vào sinh ra tử theo Mục gia, tay không sạch sẽ, chết cũng chưa hết tội.
Trong một thời gian ngắn, hình tượng của bố anh sụp đổ, mẹ anh cũng thay đổi từ hiểu biết sang giống hệt như bố anh. Nhìn vào sự cuồng loạn của mẹ mình, Mục Đình Sâm không thể đưa ra bắt kỳ phản ứng nào.
Vào lúc đó, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ. Họ đáng chết. Sau đêm nay, anh sẽ trở thành một thân một mình…
Từ Vinh Sinh không cho Ôn Chí Viễn uống thuốc như kế hoạch, vụ tai nạn máy bay vẫn xảy ra. Mục Đình Sâm biết rõ mẹ anh đã làm việc đó.
Đối mặt với cuộc phỏng ván của giới truyền thông, Từ Vinh Sinh đã đứng ra giải quyết, ném hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu cơ trưởng Ôn Chí Viễn. Đây có lẽ cũng là quyết định cuối cùng trong kế hoạch ban đầu của Từ Vinh Sinh và Triển Trì, chỉ là cùng một kế hoạch rơi máy bay do những người khác nhau thực hiện đã tình cờ gắn két lại với nhau.
Tâm trí của Mục Đình Sâm lúc đó đã thay đổi rất nhiều, cho nên anh bỏ qua các công việc bên ngoài, chỉ quản lý tài sản của Mục gia. Như ai cũng biết, nạn nhân của vụ việc này, còn có Ôn Ngôn, cô đã trở thành trẻ mồ côi.
Khi nhìn thấy hình ảnh người góa phụ của Ôn Chí Viễn trên báo, anh cảm thấy có lỗi, ý tưởng nhận con nuôi đã nảy ra trong đầu anh. Anh sống trong địa ngục như thế này, ghen tị với sự ngây thơ trên khuôn mặt cô, hy vọng vào sự trong sạch trong đôi mắt cô, dường như có thể thanh tẩy tâm trí xấu xa của anh, giúp anh bảo vệ mảnh đất thanh tịnh bị ô nhiễm trong trái tim mình.
Nhưng khi đối mặt với Ôn Ngôn, anh luôn sẽ nghĩ đến sự xấu hỗ đằng sau vụ tai nạn máy bay, anh cáu kỉnh, tội lỗi và phân uât, không phải với cô mà là với bản thân. Thừa nhận cô là con gái của tội đồ, nhưng chỉ là thuận nước đầy thuyền, thậm chí ngay cả thuận nước đầy thuyền cũng không đúng, dù sao anh không phải là người đổ hết trách nhiệm lên Ôn Chí Viễn, anh chỉ chọn cách im lặng, hận chỉ là cách để anh giữ cô lại bên mình.
Nhưng sự thật là, con gái của tội nhân không phải là cô, anh mới là con trai của tội nhân, là mẹ anh đã biến cô thành trẻ mồ côi…
Cô là người vô tội nhất, anh chưa bao giờ hận cô mà chỉ muốn bảo vệ cô trong những cuộc đấu tranh và xung đột, cho nên khi biết được lão Từ viết thư cho cô, anh đã phản ứng rất mạnh, anh sợ sự thật sẽ bị cô biết, cô sẽ rời đi không do dự…
Cô là người duy nhất bên cạnh anh, sao anh lại cam lòng để cô ra đi cơ chứ?
Xem thêm nhiều truyện hot nhé!
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chàng Rể Cực Phẩm
Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh
Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Con Dâu Của Nhà Giàu
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Y Võ Song Toàn
Sủng Vợ Lên Trời
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh
Chương 241: Anh là tội nhân.
Mãi cho đến khi hôm nay Triển Trì nói ra, Mục Đình Sâm mới biết trong bức thư lão Từ cũng đang bảo vệ Triển Trì, ông ta không đề cập đến vụ tai nạn máy bay do Triển Trì lên kế hoạch, mà lựa chọn một mình ôm lấy. Khi đó Triển Trì mới mười tuổi, nếu có thể có những mưu mô và ân oán như vậy, chẳng trách anh ta không từ thủ đoạn để có được như ngày hôm nay.
Thực ra Từ Vinh Sinh đã sai, ông ta chỉ nghe thấy cuộc trò chuyện của Mục Đình Sâm với bố trong thư phòng, nhưng không nghe thấy cuộc trò chuyện của anh với mẹ sau khi rời khỏi đó.
Đêm ấy cũng là lúc Mục Đình Sâm trưởng thành ngay lập tức, cũng là lúc anh biết thực tại thường quá phũ phàng.
Sau khi ra khỏi phòng thư phòng, anh đi thẳng vào phòng ngủ của mẹ, mẹ anh đang ốm liệt giường, thậm chí để bước ra khỏi giường và ởi lại cũng là một việc rất khó khăn.
Anh chưa bao giờ nghĩ mẹ biết về đứa con ngoài giá thú, một người phụ nữ hiểu biết lại trở nên như một người đàn bà phẫn uất, bà ấy đang khóc, nhưng bà ấy vẫn mỉm cười: “Đình Sâm, bố con đã kể cho con nghe hết mọi chuyện chưa? Ông áy nghĩ mẹ không biết gì, nhưng mẹ đã biết từ lâu rồi…” “Mấy năm nay mẹ chưa từng cãi nhau với ông ấy trước mặt con, thật ra cũng đã từng cãi nhau thầm kín không biết bao nhiêu lần, cuối cùng là mẹ và ông ấy không hợp, nhưng vẫn sẽ ở cùng nhau cả đời. Mẹ không khoan dung độ lượng nỏi, Đình Sâm, con có biết không? Mẹ vốn là một phụ nữ trong sạch, vì theo một người đàn ông như bố con, trước khi mẹ và ông ấy kết hôn, mẹ đã bị kẻ thù của bố con cưỡng bức.
Mẹ đã nghĩ đến việc tìm đến cái chết. Nhưng bố con nói ông ấy không chê mẹ bản mà sẽ lấy mẹ. Mẹ và ông ấy cứ thế mà đi đến kết hôn. Có con, mẹ cứ nghĩ mẹ và ông ấy có thể chung thủy với nhau mãi mãi.” “Nhưng thực tế lại quá khác so với những gì mẹ tưởng tượng, từ ngày bị kẻ thù của ông ấy bắt đi trả thù, mẹ đã không còn trong sạch nữa, lòng chung thủy từ đâu ra? Đã biết ông ấy có phụ nữ và đứa trẻ khác, mẹ cũng chỉ có thể chịu đựng. Mẹ chột dạ… ha ha…
Đình Sâm. Điều duy nhất mẹ sợ là lão già sống dai kia sẽ chia tài sản gia đình cho người phụ nữ và đứa con ngoài giá thú đó, đây là chuyện mẹ đã dốc sức làm vì con cả đời này, mẹ đã nỗ lực vì bố con và Mục gia nhiều như vậy, nhất định không được trao cho người khác một cách vô ích.” “Không quan tâm người phụ nữ kia ngây thơ hay không, phá hoại gia đình người khác là chuyện không thể tha thứ! Đình Sâm, mẹ sẽ giúp con giải quyết mọi trở ngại trong Mục gia. Mẹ cũng đã nghĩ đến việc giải quyết người phụ nữ và đứa con ngoài giá thú kia, nhưng bố con bảo vệ họ rất tốt, mẹ không thể tìm được họ. Bây giờ mẹ không thể làm điều đó. Mẹ sắp chết… sau này khi gặp em trai con, đừng thương xót.
Nếu nó không đòi con tài sản thì thôi, nhưng nếu nó có tâm tư đó, con tuyệt đối đừng nương tay, mẹ không cần con đồng hành trong chuyền hành trình cuối cùng.
Đừng lên máy bay, nhớ kỹ!” Mẹ đã lên kế hoạch chết cùng bố và đứa con của Mục gia, đó cũng là lý do tại sao Mục Đình Sâm không xuất hiện trên chiếc máy bay xảy ra vụ tai nạn. Vụ tai nạn đã cướp đi sinh mạng của người mẹ đang hấp hối và người bố khốn nạn của anh, cũng bao gồm những người thân ở Mục trạch, những người đang để mắt đến tài sản của gia đình, tất nhiên còn có Ôn Chí Viễn Vô tội.
Ôn Chí Viễn có lẽ là người vô tội duy nhất trên máy bay, những người khác đều vào sinh ra tử theo Mục gia, tay không sạch sẽ, chết cũng chưa hết tội.
Trong một thời gian ngắn, hình tượng của bố anh sụp đổ, mẹ anh cũng thay đổi từ hiểu biết sang giống hệt như bố anh. Nhìn vào sự cuồng loạn của mẹ mình, Mục Đình Sâm không thể đưa ra bắt kỳ phản ứng nào.
Vào lúc đó, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ. Họ đáng chết. Sau đêm nay, anh sẽ trở thành một thân một mình…
Từ Vinh Sinh không cho Ôn Chí Viễn uống thuốc như kế hoạch, vụ tai nạn máy bay vẫn xảy ra. Mục Đình Sâm biết rõ mẹ anh đã làm việc đó.
Đối mặt với cuộc phỏng ván của giới truyền thông, Từ Vinh Sinh đã đứng ra giải quyết, ném hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu cơ trưởng Ôn Chí Viễn. Đây có lẽ cũng là quyết định cuối cùng trong kế hoạch ban đầu của Từ Vinh Sinh và Triển Trì, chỉ là cùng một kế hoạch rơi máy bay do những người khác nhau thực hiện đã tình cờ gắn két lại với nhau.
Tâm trí của Mục Đình Sâm lúc đó đã thay đổi rất nhiều, cho nên anh bỏ qua các công việc bên ngoài, chỉ quản lý tài sản của Mục gia. Như ai cũng biết, nạn nhân của vụ việc này, còn có Ôn Ngôn, cô đã trở thành trẻ mồ côi.
Khi nhìn thấy hình ảnh người góa phụ của Ôn Chí Viễn trên báo, anh cảm thấy có lỗi, ý tưởng nhận con nuôi đã nảy ra trong đầu anh. Anh sống trong địa ngục như thế này, ghen tị với sự ngây thơ trên khuôn mặt cô, hy vọng vào sự trong sạch trong đôi mắt cô, dường như có thể thanh tẩy tâm trí xấu xa của anh, giúp anh bảo vệ mảnh đất thanh tịnh bị ô nhiễm trong trái tim mình.
Nhưng khi đối mặt với Ôn Ngôn, anh luôn sẽ nghĩ đến sự xấu hỗ đằng sau vụ tai nạn máy bay, anh cáu kỉnh, tội lỗi và phân uât, không phải với cô mà là với bản thân. Thừa nhận cô là con gái của tội đồ, nhưng chỉ là thuận nước đầy thuyền, thậm chí ngay cả thuận nước đầy thuyền cũng không đúng, dù sao anh không phải là người đổ hết trách nhiệm lên Ôn Chí Viễn, anh chỉ chọn cách im lặng, hận chỉ là cách để anh giữ cô lại bên mình.
Nhưng sự thật là, con gái của tội nhân không phải là cô, anh mới là con trai của tội nhân, là mẹ anh đã biến cô thành trẻ mồ côi…
Cô là người vô tội nhất, anh chưa bao giờ hận cô mà chỉ muốn bảo vệ cô trong những cuộc đấu tranh và xung đột, cho nên khi biết được lão Từ viết thư cho cô, anh đã phản ứng rất mạnh, anh sợ sự thật sẽ bị cô biết, cô sẽ rời đi không do dự…
Cô là người duy nhất bên cạnh anh, sao anh lại cam lòng để cô ra đi cơ chứ?
Xem thêm nhiều truyện hot nhé!
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chàng Rể Cực Phẩm
Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh
Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Con Dâu Của Nhà Giàu
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Y Võ Song Toàn
Sủng Vợ Lên Trời
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh
Bình luận facebook