Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-244
Chương 244
Chương 244: Cứ Coi Như Không Có Duyên Phận.
Không phải sự lựa chọn giữa hai bên đã khiến cô trở nên trống rỗng, mà là sự thay đổi thái độ đột ngột của Mục Đình Sâm, khiến cô nghi ngờ suy nghĩ của mình quá cực đoan. Chẳng lẽ trong chuyện này thật sự còn có đường lùi sao? Hành vi của Triển Trì thực sự có thể được tha thứ sao? Nói cho cùng, đây là vấn đề giữa Trần Mộng Dao và Triển Trì, cô không muốn tranh chấp với Mục Đình Sâm vì chuyện này: “Để tôi nghĩ, thực ra néu biết điều này từ sớm, anh không nên cho tôi biết, bây giờ tôi đã biết, sao anh có thể bắt tôi giả vờ như không biết chứ? Muộn rồi, tôi về trước, anh có muốn về không?” Mục Đình Sâm không có sở thích sống trong văn phòng. Cô cũng đã tìm tới, anh cũng không cần phải ở lại đây qua đêm nữa: “Đi thôi.” Bệnh viện.
Trần Mộng Dao mệt đến mức ngủ gật trên tay vịn ghế sô pha, ban ngày cô đi làm, sau giờ làm việc phải đến bệnh viện chăm sóc Triển Trì, cô không đủ khả năng.
May là phòng này là một phòng duy nhất, còn có ghế sofa, nều không cô thậm chí không thể đảm bảo giấc ngủ tối thiểu.
Triển Trì nhìn cô từ trong bóng tối, như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó. Một lúc sau, anh ta chống người ngồi dậy: “Dao Dao.” Trần Mộng Dao sững sờ nhìn anh ta: “Chuyện gì thế? Anh muốn đi vệ sinh sao?” Anh ta cười lắc đầu: “Không, anh nghĩ anh ổn rồi, ngày mai anh có thể xuất viện, em có thể về nhà.
Thấy em mệt mỏi như vậy anh cũng khó chịu.” Trần Mộng Dao liếc nhìn thời gian, cũng không khăng khăng ở lại: “Vậy được thôi, ngày mai anh xuất viện về nhà thì gọi cho tôi.” Anh ta gật đầu: “Xe của anh ở tầng dưới bệnh viện, chiếc em đưa cho anh, em nhận rồi lái đi đi, mai anh bảo người đón.” Cô không từ chối, lấy chìa khóa xe rồi ngắn ngơ rời bệnh viện.
Bị gió đêm thổi qua, cô tỉnh táo lại rất nhiều, nhìn chìa khóa xe trên tay cô cảm thấy hơi bối rồi, lúc đầu chiếc xe này là cô đưa cho Triển Trì, anh ta có tiền cũng Chưa dồi, anh ta đã lái chiếc xe này suốt, lần này anh ta bị tai nạn xe cộ, cũng là lần đầu sửa chữa, sao cô có thể nghỉ ngờ từng lời tha thiết của anh ta? Nhưng mà đối với mối quan hệ này, cô dường như không còn sự thiết tha như ban đầu…
Xe lái trở lại lầu trong cư xá, vừa xuống xe, Hạ Lam đã từ trong bóng tối bước ra: “Dao Dao, con và Thiếu Khanh không phải đùa giỡn chứ?” Cô sửng sốt, bây giờ mới sáng sớm, sao Hạ Lam lại ở đây? “A… dì ơi… sao dì lại ở đây?” Hạ Lam tự mình lái xe ra ngoài, chiếc Bentley màu đen dừng ở sát ven đường: “Nửa đêm thằng bé quay vê nói với dì là hai đứa đã chia tay rôi, chuyện này mới bao lâu đâu? Tại sao đột nhiên hai đứa lại chia tay? Dì còn nói sao dì bảo thằng bé đưa cháu về mà mãi cháu không đến chứ, dạo này thằng bé cũng lạ lắm, dì hỏi thằng bé cũng không chịu nói gì, chỉ có thể đến tìm cháu thôi. Ở nhà cháu không có ai, nghĩ chắc cháu Chưa về nên đợi ở đây một lát. Dì không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi cháu lý do vì sao hai đứa lại chia tay thôi.” Trần Mộng Dao không ngờ Hạ Lam sẽ đến trước cửa nhà cô, thật lâu sau mới nghẹn ngào thốt lên: “Cháu không nghĩ mình xứng với anh ấy. Gia đình cháu phá sản từ lâu rồi, nghèo lắm, nếu không phải Mục Đình Sâm không truy cứu thì gia đình cháu sẽ còn nợ nước ngoài hàng chục triệu.” Hạ Lam không phải người đầu óc đơn giản như Giang Linh: “Cháu nghĩ dì sẽ tin sao? Cháu vẫn luôn biết gia cảnh của Thiếu Khanh nhà dì, đã từng hẹn hò, bây giò mới vì cháu không xứng mà chia tay sao? Dì đã nói dì không quan tâm nhà cháu thế nào. Cháu là người con gái đầu tiên Thiếu Khanh nhà dì đưa về nhà. Dì chú ý đến chuyện này hơn. Đáy là lý do tại sao dì lại đến đây. Dì muốn nghe sự thật.” Với màn đêm đen kịt bao phủ, nên Trần Mộng Dao không cần nhìn thẳng vào ánh mắt của Hạ Lam, cô vốn không có nhiều mưu mô, nên nói dối ở trước mặt trưởng bối quả thực rất khó: “Cháu… cháu không có nói dối dì… anh ấy chắc chắn đã nói mọi thứ với dì rồi.
Những gì anh ấy nói là sự thật. Chúng cháu chia tay vì cảm thấy không hợp nhau. Thật sự…” Hạ Lam im lặng, đứng im nửa phút mới quay vào xe: “Cứ coi như là không có duyên đi.” Nhìn thấy xe của Hạ Lam đi mắt, Trần Mộng Dao cảm thấy rất hụt hãng và khó chịu, mặc dù lúc đầu cô và Kính Thiếu Khanh đã nói dối, nhưng cuối cùng lời nói dối bị lật tẩy cô vẫn không thể vượt qua Chướng ngại đó, sau này cô sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa.
Trở về nhà, Giang Linh không có ở nhà, căn phòng trống rỗng, giống như một cái lò hấp. Sau khi tắm xong, cô nằm trên giường bật điện thoại, chỉ có một tin nhắn từ Triển Trì: “Về nhà rồi thì nhớ cho anh biết nhé.” Cô nhắn lại một tin, đặt điện thoại sang một bên, cơn buồn ngủ dần thay thế cho sự chán nản, cô chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô bị tin nhắn do Hạ Lam gửi đến đánh thức.
“Những ngày gần đây nhiệt độ sẽ tiếp tục tăng, nhớ thực hiện các biện pháp đề phòng say nắng đấy…” Tâm trạng Giang Linh hình như đặc biệt tốt, ăn mặc thật đẹp, bôi kem chống nắng dày cộp, bộ dạng chuẩn bị đi ra ngoài.
Trần Mộng Dao khó khăn bật dậy khỏi giường: “Mẹ, mẹ muốn đi ra ngoài sao?” Giang Linh ngâm nga một giai điệu nhỏ: “Hừ, có chút việc, con đi ra ngoài nhớ chú ý chút, đừng chạy lung tung, đi làm về bị say nắng nặng là sẽ giết chết con đây.
Đã lâu rồi Giang Linh mới có sắc mặt tốt với cô như vậy, cô không khỏi nghi ngờ: “Mẹ, mẹ trúng vé số sao? Tâm trạng tốt như vậy?”
Vietwriter.net xin giới thiệu thêm nhiều truyện mơi nhé
Ma Đế Truyền Kỳ
Thầy Xem Bói Phong Lưu
Xuyên Không Thành Vua Chúa
Con Rể Giả Heo Ăn Hổ
Vợ Nhà Người Ta
Cô Vợ Thay Thế
Rể Cuồng
Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
Chiều Vợ 7 7 49 Ngày
Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ
Chương 244: Cứ Coi Như Không Có Duyên Phận.
Không phải sự lựa chọn giữa hai bên đã khiến cô trở nên trống rỗng, mà là sự thay đổi thái độ đột ngột của Mục Đình Sâm, khiến cô nghi ngờ suy nghĩ của mình quá cực đoan. Chẳng lẽ trong chuyện này thật sự còn có đường lùi sao? Hành vi của Triển Trì thực sự có thể được tha thứ sao? Nói cho cùng, đây là vấn đề giữa Trần Mộng Dao và Triển Trì, cô không muốn tranh chấp với Mục Đình Sâm vì chuyện này: “Để tôi nghĩ, thực ra néu biết điều này từ sớm, anh không nên cho tôi biết, bây giờ tôi đã biết, sao anh có thể bắt tôi giả vờ như không biết chứ? Muộn rồi, tôi về trước, anh có muốn về không?” Mục Đình Sâm không có sở thích sống trong văn phòng. Cô cũng đã tìm tới, anh cũng không cần phải ở lại đây qua đêm nữa: “Đi thôi.” Bệnh viện.
Trần Mộng Dao mệt đến mức ngủ gật trên tay vịn ghế sô pha, ban ngày cô đi làm, sau giờ làm việc phải đến bệnh viện chăm sóc Triển Trì, cô không đủ khả năng.
May là phòng này là một phòng duy nhất, còn có ghế sofa, nều không cô thậm chí không thể đảm bảo giấc ngủ tối thiểu.
Triển Trì nhìn cô từ trong bóng tối, như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó. Một lúc sau, anh ta chống người ngồi dậy: “Dao Dao.” Trần Mộng Dao sững sờ nhìn anh ta: “Chuyện gì thế? Anh muốn đi vệ sinh sao?” Anh ta cười lắc đầu: “Không, anh nghĩ anh ổn rồi, ngày mai anh có thể xuất viện, em có thể về nhà.
Thấy em mệt mỏi như vậy anh cũng khó chịu.” Trần Mộng Dao liếc nhìn thời gian, cũng không khăng khăng ở lại: “Vậy được thôi, ngày mai anh xuất viện về nhà thì gọi cho tôi.” Anh ta gật đầu: “Xe của anh ở tầng dưới bệnh viện, chiếc em đưa cho anh, em nhận rồi lái đi đi, mai anh bảo người đón.” Cô không từ chối, lấy chìa khóa xe rồi ngắn ngơ rời bệnh viện.
Bị gió đêm thổi qua, cô tỉnh táo lại rất nhiều, nhìn chìa khóa xe trên tay cô cảm thấy hơi bối rồi, lúc đầu chiếc xe này là cô đưa cho Triển Trì, anh ta có tiền cũng Chưa dồi, anh ta đã lái chiếc xe này suốt, lần này anh ta bị tai nạn xe cộ, cũng là lần đầu sửa chữa, sao cô có thể nghỉ ngờ từng lời tha thiết của anh ta? Nhưng mà đối với mối quan hệ này, cô dường như không còn sự thiết tha như ban đầu…
Xe lái trở lại lầu trong cư xá, vừa xuống xe, Hạ Lam đã từ trong bóng tối bước ra: “Dao Dao, con và Thiếu Khanh không phải đùa giỡn chứ?” Cô sửng sốt, bây giờ mới sáng sớm, sao Hạ Lam lại ở đây? “A… dì ơi… sao dì lại ở đây?” Hạ Lam tự mình lái xe ra ngoài, chiếc Bentley màu đen dừng ở sát ven đường: “Nửa đêm thằng bé quay vê nói với dì là hai đứa đã chia tay rôi, chuyện này mới bao lâu đâu? Tại sao đột nhiên hai đứa lại chia tay? Dì còn nói sao dì bảo thằng bé đưa cháu về mà mãi cháu không đến chứ, dạo này thằng bé cũng lạ lắm, dì hỏi thằng bé cũng không chịu nói gì, chỉ có thể đến tìm cháu thôi. Ở nhà cháu không có ai, nghĩ chắc cháu Chưa về nên đợi ở đây một lát. Dì không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi cháu lý do vì sao hai đứa lại chia tay thôi.” Trần Mộng Dao không ngờ Hạ Lam sẽ đến trước cửa nhà cô, thật lâu sau mới nghẹn ngào thốt lên: “Cháu không nghĩ mình xứng với anh ấy. Gia đình cháu phá sản từ lâu rồi, nghèo lắm, nếu không phải Mục Đình Sâm không truy cứu thì gia đình cháu sẽ còn nợ nước ngoài hàng chục triệu.” Hạ Lam không phải người đầu óc đơn giản như Giang Linh: “Cháu nghĩ dì sẽ tin sao? Cháu vẫn luôn biết gia cảnh của Thiếu Khanh nhà dì, đã từng hẹn hò, bây giò mới vì cháu không xứng mà chia tay sao? Dì đã nói dì không quan tâm nhà cháu thế nào. Cháu là người con gái đầu tiên Thiếu Khanh nhà dì đưa về nhà. Dì chú ý đến chuyện này hơn. Đáy là lý do tại sao dì lại đến đây. Dì muốn nghe sự thật.” Với màn đêm đen kịt bao phủ, nên Trần Mộng Dao không cần nhìn thẳng vào ánh mắt của Hạ Lam, cô vốn không có nhiều mưu mô, nên nói dối ở trước mặt trưởng bối quả thực rất khó: “Cháu… cháu không có nói dối dì… anh ấy chắc chắn đã nói mọi thứ với dì rồi.
Những gì anh ấy nói là sự thật. Chúng cháu chia tay vì cảm thấy không hợp nhau. Thật sự…” Hạ Lam im lặng, đứng im nửa phút mới quay vào xe: “Cứ coi như là không có duyên đi.” Nhìn thấy xe của Hạ Lam đi mắt, Trần Mộng Dao cảm thấy rất hụt hãng và khó chịu, mặc dù lúc đầu cô và Kính Thiếu Khanh đã nói dối, nhưng cuối cùng lời nói dối bị lật tẩy cô vẫn không thể vượt qua Chướng ngại đó, sau này cô sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa.
Trở về nhà, Giang Linh không có ở nhà, căn phòng trống rỗng, giống như một cái lò hấp. Sau khi tắm xong, cô nằm trên giường bật điện thoại, chỉ có một tin nhắn từ Triển Trì: “Về nhà rồi thì nhớ cho anh biết nhé.” Cô nhắn lại một tin, đặt điện thoại sang một bên, cơn buồn ngủ dần thay thế cho sự chán nản, cô chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô bị tin nhắn do Hạ Lam gửi đến đánh thức.
“Những ngày gần đây nhiệt độ sẽ tiếp tục tăng, nhớ thực hiện các biện pháp đề phòng say nắng đấy…” Tâm trạng Giang Linh hình như đặc biệt tốt, ăn mặc thật đẹp, bôi kem chống nắng dày cộp, bộ dạng chuẩn bị đi ra ngoài.
Trần Mộng Dao khó khăn bật dậy khỏi giường: “Mẹ, mẹ muốn đi ra ngoài sao?” Giang Linh ngâm nga một giai điệu nhỏ: “Hừ, có chút việc, con đi ra ngoài nhớ chú ý chút, đừng chạy lung tung, đi làm về bị say nắng nặng là sẽ giết chết con đây.
Đã lâu rồi Giang Linh mới có sắc mặt tốt với cô như vậy, cô không khỏi nghi ngờ: “Mẹ, mẹ trúng vé số sao? Tâm trạng tốt như vậy?”
Vietwriter.net xin giới thiệu thêm nhiều truyện mơi nhé
Ma Đế Truyền Kỳ
Thầy Xem Bói Phong Lưu
Xuyên Không Thành Vua Chúa
Con Rể Giả Heo Ăn Hổ
Vợ Nhà Người Ta
Cô Vợ Thay Thế
Rể Cuồng
Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
Chiều Vợ 7 7 49 Ngày
Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ
Bình luận facebook