Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 299-308
Chương 299: Tôi Không Biết Cô Áy Là Người Phụ Nữ Của Anh.
Trần Mộng Dao mỉm cười gật đầu, bước vào phòng tắm, cởi chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, ghê tởm ném vào sọt rác. Lúc này nụ cười trên mặt cô không còn giữ được nữa, chỉ khi ở một mình cô mới có thể thể hiện nỗi buồn và mới có thể không chút kiêng ky mà rơi nước mắt.
Khi làn da trên người cô bắt đầu đỏ lên, cô mặc áo ngủ đi vào phòng khách ngủ, Ôn Ngôn tắt đèn ôm cô: ‘Dao Dao, mình thấy cậu bị thương, có phải Triển Trì đã đánh cậu không? Nếu cậu không thoải mái, vậy thì đừng đề cập đến nữa, tất cả đều đã kết thúc rồi.” Trong bóng tối, Trần Mộng Dao cố kìm nước mắt: “Không có gì đáng nói cả… bởi vì… mọi chuyện chẳng có gì cả, mình đã vứt bỏ Triển Trì, anh ta bực bội muốn tìm lại cảm giác cân bằng trong lòng thôi, nếu các cậu không tìm được mình, vài ngày tới anh ta cũng sẽ thả mình đi. Mình buồn ngủ, ngủ đây.” Mấy ngày nay Ôn Ngôn hầu như không nhắm mắt được, sau khi đáp ứng liền ngủ mê man.
Trần Mộng Dao hít một hơi thật sâu, lắm bẩm một mình: “Hoá ra cậu không nói dối mình, lần đầu tiên thật sự rất đau…” Ôn Ngôn còn chưa ngủ, nhưng không nghe thấy cô nói gì: ‘Hả?” Trần Mộng Dao vội vàng trở mình: “Ngủ thôi…” Sau khi rời khỏi khu biệt thự trên đường Giản Khê, Triển Trì đi thẳng đến buổi biểu diễn đêm dưới tên của mình, việc Khương Nghiên Nghiên chậm trễ xử lý cũng không thành vấn đề, anh ta không muốn gây chuyện.
Bước vào căn phòng độc quyền, chẳng máy chốc đã có người đưa Khương Nghiên Nghiên vào, cô ta mặc quần áo hở hang, mặt mày trang điểm đậm, vẻ ngoài ngọt ngào của thiên kim tiểu thư đã biến mắt từ lâu, khi gặp những vị khách có tính cách kỳ quặc đặc biệt, cô ta sẽ bị thương khắp người.
Nhìn thấy Triển Trì, cô ta lao lên quỳ xuống dưới chân anh ta như thể nhìn thấy vị cứu tinh: “Xin anh hãy thả tôi ra… tôi biết tôi sai rồi… tôi thực sự biết sai rồi… sau này anh muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, tôi không muốn ở đây nữa, thả tôi đi… tôi hứa sẽ không nói với ai bất cứ chuyện gì, như thể chưa từng xảy ra được chứ?” Triển Trì đưa tay ra nâng cằm cô ta lên, lộ ra vẻ mặt thương hại: “Chậc chậc… thật đáng thương, hai ngày qua đã đề cô phải chịu uất ức ở đây.” Nước mắt của Khương Nghiên Nghiên rơi “lộp bộp” xuống: “Không… tôi không uất ức… tôi bắt nhầm người, tất cả là lỗi của tôi, tôi hứa sẽ không chạm vào Trần Mộng Dao nữa, tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của anh…” Câu nói “tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của anh” đã cứu mạng cô ta, Triển Trì rút tay về, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Sau đêm nay cô có thể về, sau này khi cần cô tôi sẽ liên lạc, đừng nghĩ có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi, chỉ cần tôi không tìm thấy cô thì đoạn ghi hình sẽ được tung lên mạng, tự cô cân nhắc đi. Nếu không phải cô phá vỡ kế hoạch của tôi thì giờ phút này Mục Đình Sâm đã mắt mạng, chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu ngốc như cô.” Khi cô ta nghe đến tên của Mục Đình Sâm, trái tim Khương Nghiên Nghiên run lên. Bây giò cô ta mới biết mục đích của Triển Trì là làm cho Mục Đình Sâm lâm nguy, tuy rằng mục tiêu lần này của bọn họ là giống nhau, nhưng dù sao thì Mục Đình Sâm cũng là người đàn ông cô ta yêu, ngoài mặt cô ta đã chấp nhận, cứ nghĩ khi rời khỏi đây, cô ta sẽ nói cho Mục Đình Sâm biết tất cả những chuyện này! Thật tình không biết, Triển Trì lại không để cô ta ra đi dễ dàng như vậy. Sáng sớm hôm sau, khi ra khỏi câu lạc bộ, cô ta không thể bước đi vững vàng, thân thể đau đớn, ánh đèn trên đầu chói mắt, cô ta không nhịn được ngồi sụp xuống lề đường bật khóc, cô ta không dám hồi tưởng lại cô ta đã bị nhốt trong nơi tối tăm và khủng khiếp đó suốt hai ngày hai đêm! Mọi người đi ngang qua thấy cảnh này vui lòng hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy? Có cần giúp gì không?” Mỗi khi nghe thấy từ “tiểu thư”, cô ta lại phát điên lên: “Đi đi! Cô mới là tiểu thư! Biến đi!” Những người qua đường coi cô ta như một kẻ mất trí, vội vã bỏ đi: “Phát điên rồi!” Phát tiết xong, cô ta vội vàng về nhà, chỉnh đồn lại từ đầu đến chân, trang điểm tinh xảo che đi vết sẹo trên mặt, vét hằn trên cổ quá rõ ràng, chỉ có thể che bằng một chiếc khăn lụa, dấu vét trên cánh tay chỉ có thể mặc ống tay áo dài để che đi.
Nhìn mình trong gương, cô ta cảm thấy thật kinh khủng, cô ta không có cảm giác xinh đẹp gì cả, cô ta không muốn đi gặp Mục Đình Sâm với bộ dạng như thế này, cho nên cô ta chỉ có thể xua tan ý định, liên lạc qua điện thoại.
Sau khi quay số vài lần, cô ta tuyệt vọng đập điện thoại xuống nền đất đầy bụi, Mục Đình Sâm đã chặn số cô từ lâu, cô ta không thể liên lạc được với anh. Nhìn hoàn cảnh nhếch nhác, cô ta nhận ra mình không còn là tiểu thư Khương gia ngày xưa, giờ chẳng còn là gì, cô ta sống trong một căn nhà rẻ tiền ở ngoại thành với điều kiện rất tồi tàn, không khác gì là một khu ổ chuột.
Ba của cô, Khương Quân Thành không thể chịu đựng được môi trường như vậy, khuyến khích cô ta bám lấy Trần Hàm. Phần lớn thời gian, ba con họ đều sống ở chỗ Trần Hàm.
Nghĩ đến Trần Hàm, cô ta lau nước mắt đứng dậy đi ra ngoài, bây giờ muốn sống tốt cũng chỉ có thể dựa vào Trần Hàm, cô ta là con gái ruột của Trần Hàm, tất cả những gì Trần Hàm có đều thuộc về cô tai Vừa tới ngã tư, cô ta đã bị một chiếc coupe mui trần Rolls-Royce Phantom chặn đường, cô ta mất giá, nhưng vẫn còn có tầm nhìn nào đó, chủ nhân có thể mua được chiếc xe này chắc chắn không phải là người bình thường. Trước khi cô ta chủ động tiến lên, cửa kính xe lăn xuống, cô ta cũng nhìn rõ chủ nhân của chiếc xe là Kính Thiếu Khanh.
Chương 300: Nếu Tôi Không Nói Thì Sao “Anh Thiếu Khanh…”
Cô ta hơi choáng váng, đồng thời tự hỏi đột nhiên anh tìm cô ta như vậy là có mục đích gì, thật ra ngoài Mục Đình Sâm, Kính Thiếu Khanh cũng rất khiến người ta rung động, suy cho cùng, chẳng người đàn ông nào đẹp trai, giàu có lại không có ai là không thích.
Kính Thiếu Khanh mặt không thay đồi ra hiệu cô ta lên xe, cô ta vui mừng mở cửa xe ngồi vào ghé phụ: “Anh Thiếu Khanh, có chuyện gì sao? Lâu rồi không gặp anh.” Lúc trước anh tỏ ra lịch sự với Khương Nghiên Nghiên vì thể diện của Mục Đình Sâm. Đối với anh, anh sẽ không bao giờ chạm vào người phụ nữ mà anh em mình qua lại, anh đến đây tìm cô ta chỉ để biết chuyện gì đã xảy ra với Trần Mộng Dao: “Cho tôi biết chính xác sau khi Triển Trì tìm cô đã xảy ra chuyện gì.” Vẻ mặt cô ta cứng đờ, đột nhiên nhận ra Kính Thiếu Khanh không còn là anh Thiếu Khanh cho phép cô ta làm nững nữa, mà đã cùng chiến tuyến với Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao. Đúng vậy, cô ta đã sớm bị loại ra ngoài vào lúc Mục Đình Sâm vứt bỏ cô ta, bị đuổi ra khỏi vòng két nói của họ.
“Nếu tôi không nói thì sao?” Cô ta thay đổi thái độ, không còn ỏn à ỏn ẻn nữa, dựa vào cái gì Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao có thể được mọi người quan tâm? Dựa vào cái gì cô ta phải mát tất cả? Kính Thiếu Khanh nhấn một nút, khóa cửa: “Không nói? Vậy chúng ta nói chuyện thật tốt đi. Tiếc thật, tôi có hình ảnh cô đi khách đêm qua, cô nói cô xem, một người đã từng là đại tiểu thư Khương gia đêm đêm biến thành thiếu nữ biểu diễn trên sân khấu, người khác có thầy thú vị không?” Khương Nghiên Nghiên nghiến răng, nhưng vẫn thỏa hiệp: “Đúng, tôi ghen tị Ôn Ngôn đấy, ghen tị Đình Sâm vứt bỏ tôi vì cô ta, nếu không có cô ta, Đình Sâm đã không thoái vốn phá sản gia đình tôi.
Nếu tôi biết sớm hơn, tôi nhát định sẽ không đồng v.
“Ai mà biết được tìm người lại xảy ra sơ sót, bắt nhầm Trần Mộng Dao, ai bảo cô ta xui xẻo mặc quần áo của Ôn Ngôn làm gì? Vừa hay trước đây Trần Mộng Dao cũng đắc tội với tôi. Khi tôi đến, Trần Mộng Dao đã bị cưỡng hiếp, không lâu sau khi tôi đến đó, tôi gọi cho Triển Trì, sau khi anh ta biết người bị bắt là Trần Mộng Dao, anh ta bảo tôi đừng động vào cô ta, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Vì chuyện này, ban đêm anh ta ném tôi đi khách, tôi không hề biết Trần Mộng Dao là người phụ nữ của anh ta, từ đầu đến cuối tôi đều không lợi dụng được gì. Đó là tất cả những gì tôi biết.” Trần Mộng Dao là người phụ nữ của Triển Trì?
Nghe thật phũ phàng làm sao, đôi tay của Kính Thiếu Khanh đang nắm chắc tay lái, ánh mắt đầy thù địch: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Tuổi còn nhỏ mà đã hung ác như vậy, Ôn Ngôn là chị gái của cô! Dù Trần Mộng Dao có đắc tội với cô, cô ấy có nên bị đối xử như thế không? Những gì cô gặp phải là do cô đáng đời!”
người lương thiện. Cô ta biết điều này từ ngày Mục Đình Sâm trở mặt.
Vừa bước xuống xe, Kính Thiếu Khanh đã phóng xe đi, suýt hát cô ta xuống đất. Cô ta chịu đựng cơn tức giận mà bắt taxi đến chỗ ở của Trần Hàm, trước khi vào cửa nhìn thấy Khương Quân Thành đứng ở cửa, cô ta có chút kinh ngạc: “Ba, có chuyện gì vậy? Tại sao ba lại ở bên ngoài?” Không chỉ có Khương Quân Thành ở ngoài cửa, hành lý của hai ba con bọn họ cũng bị ném ra ngoài!
Khương Quân Thành rất tức giận: “Mẹ con thật là độc ác! Lừa va ra ngoài mua đồ cho bà ta, kết quả bà ta lại nhốt ba lại, ném hết mọi thứ ra ngoài! Thừa dịp ba ra ngoài tìm chỗ để hưởng điều hòa, bà ta còn nhờ người thay khóa cửa, giờ chìa khóa trên tay con không mở được cửa! Ba đã ở bên ngoài cả đêm rồi!”
Khương Nghiên Nghiên gặp hết chuyện này đến chuyện khác, hiện tại đem lòng hận Trần Hàm mà cởi giày cao gót, liều mạng gõ cửa: “Trần Hàm, tôi là con gái của bà, sao bà có thể làm như vậy với tôï2 Nếu không cho tôi vào, tôi sẽ đi gặp Ôn Ngôn, có chết tôi cũng phải tìm người chống lưng!”
Khương Nghiên Nghiên làm phiền Ôn Ngôn, chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt.
Một lúc sau, rốt cuộc bà cũng không chịu nổi mở cửa ra, Khương Nghiên Nghiên và Khương Quân Thành xông vào, Khương Nghiên Nghiên hét lên: “Nếu như bà lại dám đuổi chúng tôi đi ra ngoài, tôi sẽ liều mạng với Ôn Ngôn! Cũng phải, trong lòng bà chỉ có đứa con hoang kia thôi!”
v
Chương 301: Mùa Thu Đền Rồi
Nhóm: ĐƠN CHỐT TRANH THÊU (4 tỉ…
Tranh Nghệ Thuật … đã gửi ảnh cho bạn đối nhân xử thế, sao cô lại có thể trở thành một người suốt ngày nói những lời bẩn thỉu này chứ? Bây giò tôi cho hai người vào là để hai người có thời gian sắp xếp cho bản thân, tôi đã ly hôn rồi, không còn quan hệ gì với Khương Quân Thành nữa. Cô đã qua tuổi trưởng thành rồi, cô còn đi học, tuy tôi không phụ trách quyền nuôi dưỡng cô nhưng tôi vẫn sẽ phụ trách một nửa phí sinh hoạt và học phí của cô. Ngoài ra thì sẽ không còn thêm gì cả. Khương Quân Thành, ông cũng nên đi tìm công việc đi, tôi sẽ không phụ trách hết phí tiêu dùng của Khương Nghiên Nghiên, đương nhiên là cũng sẽ không nuôi ông.” Khương Nghiên Nghiên chỉ muốn dựa vào mẹ mình để sống được những ngày tháng yên ổn, chỉ có Khương Quân Thành là nhìn thầu tất cả, thái độ của Trần Hàm thế này không còn khả năng thương lượng được nữa. Ông ta mặt dày đề tranh giành quyền lợi tốt nhát: “Nghiên Nghiên nhà chúng ta phải ra nước ngoài đi du học, bà cũng biết là học phí đi du học rất đắt. Bây giờ tôi nào có thể trả nổi chứ. Cho dù có ly hôn rồi thì bà vẫn phải lo cho con gái của bà chứ? Tôi sẽ tìm một công việc để có thể ra nước ngoài cùng con bé.
Tôi hi sinh người, bà chỉ tiền, như vậy công bằng chứ? Đừng nói là mỗi người chỉ một nửa, bà chỉ hết đi, bọn tôi sẽ đi rất xa để không làm phiền đến bà.” Khương Nghiên Nghiên vừa nghe đã thấy không vui, cô ta vẫn muốn ở thành phố này, ở bên Mục Đình Sâm, cô ta không muốn ra nước ngoài. Thế nhưng nhìn sắc mặt của Khương Quân Thành, cô ta biết chuyện không đơn giản như vậy. Bây giờ điều khiến bọn họ đau đầu nhất là không có tiền, Khương Quân Thành chưa chắc đã muốn đưa cô ta đi du học thật, bọn họ chỉ cần lấy được tiền trong tay Trần Hàm thôi.
Trần Hàm nghĩ một lát rồi nói: “Được, chỉ cần hai người ra nước ngoài thì tháng nào tôi cũng sẽ chỉ trả phí sinh hoạt của Khương Nghiên Nghiên đúng giờ. Trước khi nó học xong thì tháng nào tôi cũng sẽ chuyển 10 vạn, một khi nó học xong thì tôi sẽ không trả thêm một đồng nào nữa. Cho dù hai người lừa tôi thôi hay là thật thì cũng chẳng sao, chỉ có nhiều như vậy thôi.” Khương Quân Thành thấy ít quá, nhưng chưa đợi ông ta mở miệng thì Trần Hàm đã lườm ông ta một cái, khiến ông ta phải nuốt những lời đó vào trong: “Không còn nhiều nữa đâu, tốt nhất là hai người mau chóng sắp xếp ra nước ngoài đâu, tôi không có đủ sự kiên nhẫn để ngày nào cũng hầu hạ hai người!” Đợi Trần Hàm về phòng rồi, Khương Nghiên Nghiên mới nhỏ giọng hỏi Khương Quân Thành: “Ba, chúng ta phải ra nước ngoài thật sao? Mười vạn thì làm được cái gì ở nước ngoài chứ? Con mà mở phòng khám với bạn thì cả tháng hít gió đông bắc mà sống ạ, đấy là cuộc sống dành cho con người sao?” Khương Quân Thành thở dài một hơi: “Mẹ con đã tỏ rất rõ thái độ rồi, chúng ta không thể dựa vào ta ấy được. Đương nhiên là không ra nước ngoài được, chúng ta cứ lo xong thủ tục đã rồi lén lút ở lại. Chỉ cần không xuất hiện trước mặt bà ta là được. Như vậy thì một tháng bà ta gửi 10 vạn, chúng ta cũng có thể sống ổn rồi. Chỉ là con không được cứ mua máy món đồ hàng hiệu nữa, tiêu tiết kiệm đi, thuê một căn nhà tầm trung. Sau này lấy cớ con bị ốm gì đó để đòi thêm tiền, trước mắt thì chỉ có thể như vậy thôi.” Mục trạch, Mục Đình Sâm ôm Bánh Trôi ngồi trước cửa số lớn trong phòng, xem video đang chiếu trên điện thoại. Đó là video Kính Thiếu Khanh quay trộm Ôn Ngôn cho anh. Bây giờ anh chỉ có thể dùng cách này để nhìn thấy cô thôi.
Anh đã từng nghĩ đến việc dùng biện pháp mạnh để giữ cô lại, thế nhưng cứ nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt của cô lúc rời đi và cả sự sợ hãi cô dành cho anh trong đôi mắt ấy, anh không nỡ làm tổn thương cô nữa.
Mấy năm nay chắc chắn cô đã sống không vui vẻ ở Mục trạch. Cuộc sống tự do như bây giờ có phải là thứ cô mong muốn không? Má Lưu nhìn thấy cảnh này qua cánh cửa mở hé, bà thở dài một cái, nhắc nhở anh: “Thiếu gia, bên công ty có gọi điện thoại tới, cậu có muốn qua xem không? Mấy ngày nay cậu đều không đến công ty, bên công ty sắp muốn nỗ tung rồi. Không phải cậu không thích động vật sao, đừng ôm Bánh Trôi nữa…
Anh bỏ điện thoại xuống, đặt Bánh Trôi xuống trước mặt rồi nhẹ nhàng nói: “Biết rồi.” Má Lưu ngập ngừng một chút: “Hôm nay hạ nhiệt độ, gió hơi lớn, chú ý đừng để bị cảm.” Anh nhìn những chiếc lá bị gió thổi ngoài cửa sổ, lắm bẩm: “Mua thu đến rồi… lại sắp sang đông, thật khiến người ta hoài niệm.” Má Lưu mắt ươn ướt quay người đi xuống tầng, gặp phải Lâm quản gia, bà không nhịn được lầm bầm vài câu: “Ngôn Ngôn và thiều gia đều là những đứa trẻ số khổ, trong lòng tôi thực sự thấy rất khó chịu.” Lâm quản gia không để ý đến sự xúc động của má Lưu: “Làm việc của bà đi.” Má Lưu lườm ông một cái: “Đồ già nua không có cảm xúc, chẳng trách sống hơn nửa đời rồi mà không ai thèm lấy ông!” Lâm quản gia không biết nói gì, ông mắt vợ từ khi còn trẻ, không muốn tái hôn cũng chẳng có con cái. Bị má Lưu động vào nỗi đau, ông cãi lại theo bản năng: “Không phải bà cũng thế sao?” Má Lưu đi về phía phòng bếp, trả lời ông: “Chồng tôi mắt muộn.” Lâm quản gia không thèm đề ý đến bà nữa, chỉnh sửa lại quần áo rồi đi lên tầng: “Thiếu gia, bây giờ phu nhân sống trong biệt thự ở khu biệt thự Bạch Thủy Loan của Kính thiếu, tôi đã cử người trông giữ xung quanh rồi, rất an toàn. Có chỉ thị gì nữa không?” Mục Đình Sâm đã thay vest xong đứng quay lưng với Lâm quản gia, anh đứng trước giường chỉnh lại tay áo: “Tạm thời thì chưa có, chắc chắn là cô ấy an toàn là được rồi. Ngày nào cũng cho người đưa một phần bánh ngọt và trà chiều đến, nếu như còn ai khác ở đấy thì đưa thêm theo số người, cứ lấy từ cửa hàng mà cô ấy hay ăn.”
Chương 302: Tôi Cũng Thấy Thế Lâm quản gia gật đầu, lui ra ngoài.
Mục Đình Sâm lái xe đến trước tòa nhà của tập đoàn Mục thị, xuống xe, anh đưa chìa khóa cho bảo vệ để đi đỗ xe. Ở bên đường, một người già không cần thận nên bị ngã, lúc anh nhìn thấy, anh muốn cúi xuống đỡ theo bản năng. Thế nhưng trong đầu anh đôt nhiên nghĩ đến tiếng hét chói tai hôm Ôn Ngôn rời đi “đừng đeo mặt nạ để giả làm người tốt nữa được không?” Anh như vậy liệu có giả tạo quá không? Anh vồn là một người rất bạc bẽo, cũng không nên lương thiện như vậy.
Cuối cùng anh đi thẳng về phía tòa nhà, chẳng thèm quay đầu lại. Ngược lại, anh lại vui khi thấy người bảo vệ trước mặt tốt bụng đỡ bà lão lên.
Khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Ôn Ngôn vừa đùa nghịch với Trần Mộng Dao xong, sô pha trong phòng khách bừa bộn kinh khủng. May mà Kính Thiếu Khanh không ở đây, néu không chắc chắn sẽ lại lầm bẩm.
“Tiểu Ngôn, bây giờ cậu rời khỏi Mục trạch rồi, tiếp sau đây có dự định gì không?” Ôn Ngôn suy nghĩ một chút: “Mình vẫn chưa nghĩ xong… mình không muốn ở thành phố này nữa, mình muốn đến một nơi hoàn toàn mới, bắt đầu lại từ đầu.” Trong đầu Trần Mộng Dao đã tưởng tượng ra cuộc sống mà Ôn Ngôn nói đến, cô tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Mình cũng muốn đi với cậu, bắt đầu lại từ đầu, từ này đẹp thật…” Ôn Ngôn cười, lắc đầu: “Cậu khác mình, cậu còn có mẹ, mẹ cậu mà rời xa cậu thì phải sống thế nào? Mình chỉ có một mình thôi, muốn đi đâu thì đi. Một mình, tìm một công việc để nuôi sống bản thân hoặc là mở một cửa hàng nhỏ, sống cuộc sống bình thường, tự do, nghe không tồi đúng không.
Nhận được sự cổ vũ, Trần Mộng Dao cũng càng muốn rời khỏi đây, rời khỏi thành phố này, cô có chuyện mà cô không muốn đối mặt, cũng có người mà cô không muốn gặp, Giang Linh không có cô thực ra vẫn có thể sống tốt: “Tiểu Ngôn, lúc trước cậu hoc làm đồ ngọt đúng không? Chúng ta cùng đến một thành phố xa lạ, mở một cửa hàng đồ ngọt để bán cà phê hay trà sữa gì đó, cậu thấy thế nào? Nhân lúc trong tay mẹ mình còn chút tiền tiết kiệm, chúng ta có sơ sở để đầu tư, cậu mau quyết định đi!” Ôn Ngôn vẫn hơi do dự, đây là chuyện lớn, không thể tùy tiện quyết định được, nếu muốn rời khỏi nơi này thật cô cũng sẽ không dứt khoát đến thế được. Thành phố này đã chứa nửa cuộc đời của cô, mọi điều ngọt bùi đắng cay và cả những người quan trọng nhát nữa, còn cả chú mèo của cô nữa.
Điều đáng buồn cười là bây giờ cô nghĩ đến Mục Đình Sâm mà lại không có chút hận nào, một người chăm sóc cô mười mây năm, sao cô có thể hận nổi? Sau khi suy nghĩ một chút, cô đã quyết định: “Cho mình thời gian một tháng đi, mình xử lý xong mọi chuyện thì chúng ta cùng rời khỏi đây. Dao Dao, đời này mình có thể quen biết cậu là hạnh phúc may mắn nhất đời mình.” Trần Mộng Dao bật cười, một giọt nước mắt chạy qua khóe mắt cô: “Mình cũng thấy vậy.” Không đợi Kính Thiếu Khanh về, Trần Mộng Dao đã về nhà dưới sự hộ tống của Ôn Ngôn rồi. Vừa vào cửa, Giang Linh đã liên tục oán trách: “Con không coi mẹ ra cái gì đúng không? Mấy ngày không về nhà mà cũng chẳng có cuộc điện thoại nào, con muốn mẹ sốt ruột chết à? Đúng thật là…” Không đợi bà nói xong, Trần Mộng Dao đã ôm lấy bà: “Mẹ… con nhớ mẹ quá…” Lời nói của Giang Linh bị chặn đứng lại, cái ôm âm áp đột ngột của cô con gái khiến bà rất xúc động: “Dao Dao, sao thế? Mặt trời mọc tử phía Tây à?” Trần Mộng Dao lắc đầu, ôm Giang Linh đi vào phòng bếp: “Con nấu cơm cho mẹ, nhưng mà mẹ phải phụ con nhé, cho mẹ rửa rau đó. Vừa nãy Tiểu Ngôn đưa con về, cậu ấy đi rồi, con bảo cậu ấy ở lại ăn cơm nhưng cậu ấy từ chối. Đúng rồi, con bị mắt điện thoại rồi, muốn mua mới, mẹ mua cho con được không? Con hết tiền rồi.” Giang Linh sảng khoái lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra nhét vào túi cô: “Mẹ sợ mẹ không giữ được tiền, con giữ hết đi, đây là tiền bán nhà còn thừa lại. Hai tháng sau là chuyển qua nhà mới được rồi, chúng ta sẽ không phải ở căn nhà rách nát này nữa.” Sự ám áp lâu không gặp khiến Trần Mộng Dao mấy lần muốn khóc, thì ra những gì mẹ có thể đem lại cho cô cũng không chỉ là những sự lo lắng, dù sao thì mẹ ruột cũng là mẹ ruột.
Buổi triều, Kính Thiếu Khanh bị Mục Đình Sâm làm phiền không ít, chỉ có thể trốn từ công ty về nhà.
Cho dù xung quanh có người theo dõi thì Mục Đình Sâm vẫn sợ Ôn Ngôn xảy ra chuyện gì nên cứ muốn anh đích thân đến xem. Nếu không phải nề tình anh em thì anh từ chối từ lâu rồi.
Vừa vào cửa anh đã nhìn thấy Ôn Ngôn đang nhìn chằm chằm vào máy món đồ ngọt trên bàn uống trà, ngồi ngơ ra. Chẳng cần nghĩ đã biết là Mục Đình Sâm sai người mang đến, anh đã nghĩ sẵn cớ rồi mới mở miệng: “Cái đó… tiệm bánh ngọt đó rất ngon.” Ôn Ngôn ngắng đầu lên nhìn anh: “Anh bảo anh ấy đừng có tặng máy thứ này cho tôi nữa, bây giờ tôi không muốn có liên hệ gì với anh ấy cả. Còn nữa… có lẽ tôi phải làm phiền anh một thời gian rồi, một tháng sau tôi sẽ rời khỏi thành phố này, bắt đầu lại cuộc sống mưới, đừng nói với Mục Đình Sâm. Một tháng này sống ở chỗ anh, tôi sẽ trả anh tiền thuê nhà và phí sinh hoạt, tôi không có nhiều tiền lắm nên tính rẻ chút nhé.” Kính Thiếu Khanh bị cô làm cho buồn cười, mở hộp bánh ngọt ra ăn một miếng: “Người nhà họ Mục máy người đều bá đạo thê à? Nói ở là ở, chẳng thèm thương lượng. Tôi nhìn giống người thiếu tiền thế cơ à? Tính ra thật thì thuê biệt thự không rẻ đâu, còn nữa, ngày nào cũng có đầu bếp là tôi nấu ăn cho ăn, làm cô trắng trẻo mập mạp thế này, cái này còn đắt hơn cả tiền thuê nhà, rẻ nữa thì cũng chẳng rẻ đến đâu được cả. Bàn đến tiền là mất vui rồi. Cô muốn ở bao lâu thì cứ ở, nhưng mà… cô muốn rời khỏi đây thật sao?”
Chương 303: Nói Với Cô Áy,
Tôi Không Cho Cô gật đầu: “Đúng vậy, Dao Dao cũng bảo muốn đi cùng tôi, bọn tôi định mở một cửa hàng bán đồ ngọt, nhưng mà vẫn chưa xác định nữa. Cùng lắm thì tìm một công việc đủ để nuôi sống bản thân là được rồi.” Nghe Trần Mộng Dao cũng muốn đi, nụ cười trên mặt anh dần biến mất: “Vậy sao… hai người đã nghĩ xem muốn đi đâu chưa?” Ôn Ngôn lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ xong nữa, cứ từ từ thôi vậy. Đột ngột quá, tôi không quyết định được nhiều chuyện. Đúng rồi, anh có thể đòi Bánh Trôi từ chỗ Mục Đình sâm giúp tôi không? Tôi phải đưa nó đi, Mục Đình Sâm không thích nó.” Kính Thiếu Khanh đột nhiên thấy người anh em của mình đáng thương quá, trong mắt Ôn Ngôn anh còn chẳng đáng giá bằng một con mèo: “Cô không suy nghĩ đến việc mang người đi thật à, chỉ mang theo mèo thôi?” Cô nói một cách rất nghiêm túc: “Đừng đùa nữa, tôi với anh ấy cả đời này cũng chẳng còn bất cứ mối liên hệ nào nữa đâu! Tôi sẽ không công bố chuyện bố tôi trong sạch với mọi người, cũng sẽ không lật lại vụ án, khai anh ấy ra. Thế nhưng tôi cũng không thể nào tiếp tục sóng với anh ấy nữa.” Anh gãi đầu, hỏi cô với vẻ thăm dò: “Nếu như…
nếu như chuyện này cũng không phải do Đình Sâm làm thì sao? Giữa hai người chỉ có một chút hiểu lầm thôi, cậu ấy có nỗi khổ riêng thì sao? Cô chẳng thèm quan tâm đến những giả thiết kia: “Không có nhiều “nếu như” như vậy đâu. Máy món đồ ngọt này anh xử lý giúp tôi đi, tôi đi ngủ đây.” Nhìn cô đi vào phòng, đóng cửa lại rồi anh mới gọi điện thoại cho Muc Đình sâm, anh có tình hạ thấp giọng: “Tổ tông nhỏ nhà anh không chấp nhận ý tốt của tôi, còn bảo tôi xử hết đống đồ ngọt của cậu đi. Còn nữa, cô ấy bảo tôi đòi mèo.” Trong điện thoại, Mục Đình Thâm im lặng một chút rồi mới mở miệng: “Nói với cô ấy, tôi không cho.” Nói xong, anh bị cúp điện mát điện thoại.
Kính Thiếu Khanh thở dài, dựa vào sô pha ăn từng miếng bánh một. Trên mặt anh không có chút vui vẻ nào, rõ ràng là những sự phiền phức mà cứ quấn vào người anh. Một người đàn ông từ trước đến giờ vẫn luôn tự do như anh, bắt đầu từ bây giờ ngày nào cũng phải về nhà đúng giờ để nấu cơm, những ngày tháng này sẽ kéo dài ít nhát một tháng. Lại còn không được ra ngoài vui vẻ, đúng là dày vò nhau! Nếu Ôn Ngôn đi thật thì sau này người hành hạ anh là Mục Đình Sâm rồi.
Trần Mộng Dao không định nói chuyện cô muốn rời khỏi đây cho Giang Linh, cô muốn nói cho bà sau. Giang Linh hiếm khi không đi đánh mạt chược, buổi chiều cô đưa bà đi xem nhà mới. Nhà mới vẫn đang được sửa chữa, không có gì đáng xem cả, nhưng nó lại là nơi ở của cô trong tương lai.
— —————ô.
Lúc rời khỏi nhà mới thì đã là thời gian ăn cơm tồi rồi, Giang Linh nói muốn đến nhà hàng Bạch Thủy Loan ăn cơm, Trần Mộng Dao cũng không phản đối. Thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng là điều có thể chấp nhận được. Đột nhiên, điện thoại của Giang Linh reo lên, Giang Linh nhìn màn hình điện thoại sáng lên, bà thấy có chút kỳ lạ: “Là Triển Trì, nó gọi điện cho con làm gì?” Trần Mộng Dao run lên một cái, mạnh đến nỗi nghe được cả tiếng cô run: “Mẹ… đưa con đi… để con nghe, chắc chắn là thay số mới, anh ấy không tìm được con nên mới gọi. Con với anh ấy chia tay rồi nhưng cũng không đến mức không liên lạc với nhau nữa.” Giang Linh cũng không nghỉ ngờ đi, đưa điện thoại cho cô.
Cô cầm lấy điện thoại rồi đi ra chỗ khác nghe: “Anh muốn làm gì? Sao lại gọi điện cho mẹ tôi?” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng CMỊ^N!^!JNỊAHMHMHD của Triển Trì: “Không biết số mới của em nên chỉ còn cách liên lạc với bác gái thôi. Em không phải căng thẳng, anh chỉ muốn mời em ăn cơm thôi.
Anh sẽ đến đón em, bây giờ anh đang ở dưới tầng, đợi anh ở ngã rẽ đầu tiên. Anh mong rằng đây là một bữa tối chỉ có hai chúng ta.” Vừa cúp điện thoại, cô chống tay vào tường để có thể đứng vững, Triển Trì biết cô ở đây, anh ta còn quần lây cô làm gì nữa? Giang Linh thấy cô mãi không vào nên qua tìm: “Nó nói gì?” Cô cười một cách miễn cưỡng: “Cái đó… anh ấy mời con ăn cơm, con với anh ấy có chuyện cần nói. Mẹ, mẹ tự đến nhà hàng Bạch Thủy Loan một mình, con bảo Kính Thiếu Khanh để chỗ cho mẹ.” Giang Linh lẫm bẩm vài câu rồi cùng cô đi thang máy xuống dưới.
Nhìn thấy Giang Linh lái xe rời đi rồi cô mới đến ngã rẽ phía trước tìm Triển Trì. Xe của Triển Trì đã đợi sẵn ở đó rồi. Cô cố gắng khắc phục sự bài xích và sợ hãi trong lòng rồi mới mở cửa xe rồi, ngồi vào: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào?” Triển Trì nhìn cô bằng kính chiếu hậu, anh cười mỉm, quần áo gọn gàng, nét mặt dịu dàng, bộ dạng con nhà giàu, chính nhân quân tử: “Đừng kích động thé, chỉ là mời em ăn cơm thôi. Anh biết em rất ngoan, chưa làm chuyện gì không nên làm cả. Anh cũng sẽ giữ lời hứa, không để em sống không yên ồn.” Trên đường đi, hai người không nói thêm gì nữa, mãi đến khi xe dừng lại, Trần Mộng Dao mới phát hiện thì ra đây là nơi ở cũ của cô, căn nhà đã bị thu về sau khi phá sản. Cô không ngờ Triển Trì vậy mà lại đấu giá được căn nhà này, cô nắm thật chắc lấy tay cầm ở cửa: “Tại sao lại đưa tôi đến đây? Chỗ này bây giờ là nhà anh đúng không? Không phải đi ăn cơm sao? Sao lại đến đây làm gì?” Triển Trì kiên nhẫn giải thích: “Nhà này anh mua cho em, đây là nơi em lớn lên, chắc chắn sẽ có nhiều kỷ niệm nên đưa em đến đây ăn cơm thôi.
Có đến mức đấy không? Xuống xe đi.” Cô không dám nghĩ xem liệu sau khi vào anh ta có đổi một bộ mặt khác không: “Muốn ăn cơm thì đến nhà hàng ăn, tôi không muốn ở riêng với anhl”
Chương 304: Đừng Giãy Giụa Sắc mặt anh ta lạnh đi vài phần, giọng nói cũng lạnh theo: “Sự kiên nhẫn của anh có hạn, anh mà muốn làm gì thì em vừa lên xe anh đã làm rồi, em cũng chẳng phản kháng nỗi.” Cô biết, cứ giằng co mãi thế này không có ích gì cả nên chỉ đành cắn răng xuống xe, vào nhà cùng anh ta.
Căn nhà này vẫn giữ nguyên như cũ, không thay đổi một chút nào. Nội thất và bàn ghé, sô pha, chẳng có cái nào là không chứa những kỉ niệm của cô cả. Chiêu đánh vào tâm lý của Triển Trì quả thực không tôi, biết cô ở đây thì sẽ thả lỏng nhất nên đưa cô đến đây.
Bảo mẫu đã nấu ăn xong rồi bê lên bàn rồi, ngửi mùi thơm, cô thấy hơi hoảng hốt. Dường như cô được trở về quá khứ vậy, những ngày tháng ấm áp của gia đình ba người. Thế nhưng người đàn ông trước mặt này đã hại cô ra nông nỗi này, vậy mà sau cùng lại đưa cô về đây với thân phận là chủ nhân của nơi này. Rốt cuộc là anh ta muốn làm cô cảm động hay là làm cô khó chịu? Cho dù , thế nào thì nó cũng đầy sự châm biếm.
Anh ta ôm cô từ đằng sau, đưa cô đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, cô không phải là không muốn thoát ra, chỉ là anh ta dùng sức đề kiềm chế cô lại, cô căn bản là chẳng thoát ra được.
Bảo mẫu tưởng bọn họ là một đôi tình nhân, lại còn cười tỏ vẻ biết ý.
Triển Trì nói với bảo mẫu: “Không có chuyện gì thì bác có thể về nhà rồi, ngày mai lại đến là được.” Anh ta không thích trong nhà có người lạ nên bảo mẫu không ở trong nhà.
Bảo mẫu gật gật đầu, tháo tạp dề xuống rồi rời đi.
Cổng bị đóng lại, Trần Mộng Dao cũng bắt đầu căng thẳng, bởi vì ở đây chỉ còn cô và Triển Trì thôi.
“Rốt cuộc là…. anh muốn tôi thế nào?” Giọng cô run rẫy hỏi.
Triển Trì ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô gắp món mà cô thích ăn, anh ta nhìn cô một cách đầy thành ý: “Anh muốn đối xử với em tốt như em đối xử với anh lúc trước, chỉ cần em đồng ý thì anh có thể chuyển căn nhà này sang tên em” Cô cười châm biếm: “Không cần, điều duy nhất mà tôi muốn là anh rời khỏi thế giới của tôi mãi mãi.” Sắc mặt anh ta trầm xuống: “Đây là lần đầu tiên anh thấy em nói chuyện rất khó chịu, thế nên đừng nói nữa, ăn cơm đi.” Cô làm gì có hứng ăn? Dưới sự ép buộc của Triển Trì, cô mới miễn cưỡng ăn được một chút. Cô thậm chí còn không nếm được vị món ăn ra thế nào, sự sợ hãi trong lòng dường như đã lan ra cả vị giác của cô, những gì mà cô nêm được chỉ là sự Sợ hãi.
Khó khăn lắm mới ăn xong cơm, cô đứng lên, nói: “Tôi phải về rồi.” Triển Trì không định tha cho cô như vậy: “Không ở với anh thêm chút sao? Ít nhất thì em cũng nên làm anh vui vẻ chút chứ? Anh chỉ muốn chung sống với em thật tốt thôi.” Cô bị anh ta ép đến mức sắp muốn phát điên rồi: “Nhưng tôi không muốn chung sống cùng anh! Lần này tôi chịu thay cho Tiểu Ngôn, sau đó thì sao? Anh còn định đối xử với cậu ấy thế nào? Và định đối xử với tôi thế nào? Cậu ấy đã rời khỏi Mục trạch, rời khỏi Mục Đình Sâm rồi, anh đừng bám lấy cậu ấy nữa được không? Chuyện giữa anh và Mục Đình Sâm sao lại phải liên lụy đến Tiểu Ngôn chứ? Nếu anh thực sự hận Mục Đình Sâm đến mức thấu xương thì cứ tìm thẳng anh ta đi, đừng làm những chuyện khiến người ta phải kinh tởm nữa được không?” Biểu cảm của anh ta hơi thay đồi: “Đây là điều em hi vọng sao? Nếu như đúng thì ở lại bên anh đi, anh sẽ làm theo những gì em muốn. Nếu như em có thể quên tất cả những chuyện đã xảy ra, sóng bên anh một cách bình thường, em bảo anh làm gì anh sẽ làm nấy.” Trần Mộng Dao thấy rất buồn cười, anh ta không phải một người đàn ông sẽ dễ dàng đề phụ nữ sắp đặt chuyện của mình, cho dù cô có đồng ý ở bên anh ta thì vẫn chẳng thể nào ngăn cản được anh ta: “Tôi không tin anh. Anh nói đi, anh muốn dùng những video đó để khống chế tôi bao lâu? Anh cũng nên hiểu tôi thêm một chút, nếu anh ép tôi quá thì cùng lắm cá chết lưới rách. Cho dù anh có đưa video lên mạng thì tôi cũng có thể trồn về nơi đồng quê hẻo lánh để tiếp tục sóng. Tôi không có ưu điểm gì nhiều, chỉ có mặt dày thôi. Nếu như như vậy có thể đổi lại sự an yên thì tôi thà để anh mau làm như thế đi!” Cô thực sự có thể làm như thế, bát chấp tất cả, cho dù có máu chảy đầu rơi thì cũng phải rời xa khỏi anh ta.
Triển Trì cắn chặt răng, nhắm mắt lại: “Em muốn anh tha cho em, nhưng anh tha cho em kiểu gì? Được, hay lắm, anh biết rồi. Video của em tối đó anh đã tiêu hủy luôn rồi, không hề lưu lại, anh cũng không định dùng video để uy hiếp em. Em đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, để anh có thể cắt đứt mọi suy nghĩ về em. Để anh tự làm tự chịu! Nhưng anh cảnh cáo em, chỉ cần để anh gặp em một lần nữa thì lần sau anh sẽ không buông tay đâu!” Cô thiếu chút nữa thì vui đến mức bật khóc, anh ta đã nói bỏ qua cho cô rồi sao? Phản ứng đầu tiên của cô là quay đầu bỏ chạy, thế nhưng anh ta lại kéo cô về, dùng sức hôn lên môi cô.
Cô liều mạng đầy anh ta ra, thế nhưng anh ta lại càng ôm cô chặt hơn: “Đừng giấy giụa…” Nếu như đây là lần cuối, nếu như sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa, cô sẽ nhẫn nhịn…
Một lúc sau anh ta mới bỏ cô ra, anh ta quay lưng lại: “Đi!” Cô như được giải thoát, trốn khỏi đó, đến đường lớn rồi cô mới cười, bước chân vui vẻ như một đứa trẻ vậy. Cùng lúc đó, nước mắt của cô cũng rơi xuống. Cô ngoảnh đầu lại nhìn, ngôi nhà quen thuộc vô cùng đó đã ở trong bóng tối, đó là “lâu đài” trong ký ức thời thơ ấu của cô. Sau này, sẽ không bao giờ nhìn thấy lại nữa.
Chương 305: Anh Không Lừa Nồi Cô Đâu
Đột nhiên, một chiếc xe nhanh chóng lướt qua trước mặt cô rồi lại quay đầu xe lại, dừng lại bên cạnh cô. cô lau nước mát: “Kính Thiếu Khanh? Sao anh lại ở đây?” Kính Thiếu Khanh xuống xe, việc đầu tiên anh làm là nhìn cô một lượt, thấy cô không sao cả mới thở phào một hơi. Có trời mới biết lúc biết cô ở chỗ Triển Trì anh thấy sốt ruột đến mức nào. Anh đang nấu cơm, nghe xong anh vứt nồi xoong ở đấy, vượt hết đèn đỏ trên đường để đến đây: “Trong tay Triển Trì có điểm yếu của cô sao? Sau này nếu anh ta tìm cô thì cô cứ tìm tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cô bị anh ta uy hiếp. Anh ta không làm gì cô chứ?” Cô lắc đầu: “Không sao rồi, anh ta tha cho tôi rồi, tôi cũng không còn điểm yếu gì trong tay anh ta nữa, sau này tôi có thể bất đầu cuộc sống mới, bước ra khỏi sự ám ảnh về anh ta, sóng thật tốt…” Anh không nhịn được, ôm cô vào lòng, cô trợn tròn mắt lên nhìn anh: “Anh… anh đang làm gì thế? Anh đừng nói với tôi anh đến đây gấp như vậy là để tìm tôi đấy nhé…” Anh bỏ cô ra, lên xe trước, cười cô với vẻ trêu chọc: “Không đâu, bớt tự luyễn đi, có người bổn thiều gia thích sống ở đây!” Câu này nếu là lúc trước, với tính cách chẳng quan tâm gì của cô thì chắc chắn sẽ tin lời anh nói.
Thế nhưng bây giờ anh không lừa nồi cô nữa.
Cô không vạch trần anh, ngồi vào ghé phụ, nói với giọng rất trưởng thành: “Anh rất tốt, vừa đẹp trai vừa có tiền, mẹ anh mong anh két hôn sớm để có thể bế cháu sớm. Anh cũng đừng làm cái gì mà chủ nghĩa không kết hôn nữa, nếu không sau này sản nghiệp nhà anh không có ai thừa kế. Nếu sau này gặp được một cô gái thích hợp thì cưới đi, sống những ngày tháng thật yên ổn, đừng đi trêu ong ghẹo bướm khắp nơi nữa.” Anh chẹp miệng nói: “Lời cô nói nghe còn già dặn hơn cả tuổi tôi rồi đây, đang phát “thẻ người tốt” cho tôi sao? Đừng nói tôi tốt, tôi không tốt, tôi tệ chết đi được, vừa đào hoa vừa không đáng tin cậy.
Ngoài việc biết nấu ăn và đẹp trai ra thì tôi cũng không có điểm tốt nào khác. Sản nghiệp là bố mẹ tôi gây dựng nên lúc còn trẻ, không liên quan gì đến tôi cả.” Lần đầu tiên cô thấy có người “chê” bản thân mình như vậy, bên ngoài thì có vẻ là “chê”, thực chát là khen bản thân mình. Cô cúi đầu xuống cười, nụ cười của cô có vẻ rất ý vị.
Anh như phát hiện ra một đại lục mới vậy: “Tôi không nhìn nhầm đó chứ? Sao đột nhiên cô lại cười giống một cô gái thế này? Lúc trước cô cười trông rất phóng khoáng cơ mà? Còn đàn ông hơn cả đàn ông. Đi, đến nhà tôi ăn ké cơm đi, nếu không tôi ăn cơm một mình với Ôn Ngôn cứ thấy kỳ lạ thế nào ấy.” Cô cũng chưa ăn no nên đồng ý, dù sao thì tài nầu ăn của Kính Thiếu Khanh làm cô thấy rất thèm.
Về đến biệt thự Bạch Thủy Loan, Kính Thiếu Khanh vừa nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp thì đã bát ngờ đến mức đơ cả người ra rồi, vậy mà sau khi anh đi, Ôn Ngôn lại vào bếp giúp anh xào rau! Nghe thấy tiếng bọn họ, Ôn Ngôn cầm chiếc xẻng nấu ăn đi ra: “Về rồi à? Dao Dao cũng đến rồi? Xào vài món ăn là được rồi, sắp ăn cơm rồi.” Kính Thiếu Khanh lây đồ trong tay cô: “Hai người chơi đi, để tôi.” Trần Mộng Dao cười thầm: “Tiểu Ngôn, đồ cậu nấu ăn được không thế? Cậu không nhìn thấy sắc mặt của anh ấy vừa nãy à, chắc chắn là đang xót đấy, anh ấy thấy cậu hủy hoại mấy thực phẩm của anh áy rồi.” Ôn Ngôn thấy rất ngượng, cô đưa tay lên gãi gãi đầu: “Anh ấy đột nhiên chạy đi mát, chẳng nói gì cả, cũng chẳng nói máy giờ về. Mình sắp đói chết rồi, đương nhiên phải tự nấu. Yên tâm đi, mình chưa nấu được món nào cả…” Người bình thường đương nhiên là không nâu ăn giỏi bằng Kính Thiếu Khanh rồi, không lâu sau, mấy món ăn thơm phức đã xuất hiện trên bàn ăn rồi. Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao đều không giữ ý tứ gì, không nhịn được bắt đầu động đũa.
Trần Mộng Dao chưa bao giờ tiếc lời khen cả, dù sao thì bí quyết để ăn chực là miệng phải ngọt: “Kính Thiếu Khanh, đồ ăn anh làm thực sự sẽ khiến người ta thấy rất thỏa mãn, sau này ai mà gả cho anh thì đúng là có phúc lắm đấy! Thịt bò này mềm quá, siêu ngon luôn!” Kính Thiếu Khanh chống hai tay vào cằm, nhìn hai người phụ nữ đang ăn như quỷ đói kia, anh không biết nên thấy đắc ý hay là bát lực: “Tháy hai người thích ăn món tôi nấu như vậy, hay là cử ra một người góp lửa sống với tôi đi, như vậy thì ngày nào cũng ăn chực được rồi. Ôn Ngôn là chị dâu thì chắc chắn là không được rồi. Trần Mộng Dao, hình như chỉ có cô cống hiền được thôi.” Bởi vì trong câu đùa của anh có Ôn Ngôn nên nó giống câu đùa hơn, không ai coi là thật cả. Trần Mộng Dao cũng tỏ ra không kiêng ky gì cả: “Nếu như anh không chê thì tôi cũng không có ý kiến gì, hết cách rồi mà. Vì cuộc sống không cần lo cơm áo gạo tiền sau này, vì để thỏa mãn được sự thèm thuồng của tôi.” Trong mắt Kính Thiếu Khanh ánh lên điều gì đó: “Thật hay giả thế?” Trần Mộng Dao tự nhiên nhìn trúng mắt anh, khoảnh khắc đó, cô mới ý thức được anh không đùa.
Não cô tự nhiên hiện ra cảnh mà mình từng gặp phải, vội vàng cúi đầu xuống: “Đương nhiên là giả rồi.
Anh âm thầm chuyển chủ đề: “Hai người định đi đâu để bắt đầu cuộc sống mới thế? Nhớ gửi thư cho tôi đấy.” Ôn Ngôn nói, nửa đùa nửa thật: “Chỉ sợ bọn tôi gửi thư cho anh anh lại đưa cho người khác, anh là “nội gián” mà.” Kính Thiếu Khanh mím môi: “Nói như là Đình Sâm không tìm thấy cô được ấy, cô còn ở trong nước thì cậu ấy sẽ tìm được cô thôi, chỉ là cậu ấy có muốn tìm không thôi. Đừng chặn đứng các mối quan hệ như thé, tôi là tôi, cậu ấy là cậu ấy mà.” Trần Mộng Dao cúi đầu ăn cơm đột nhiên nói xen vào: “Tôi cũng nghĩ như Tiểu Ngôn, nếu đã là bắt đầu lại từ đầu thì phải bắt đầu lại từ đầu thật, tạm biệt tất cả mọi thứ, tất cả mọi người trong cuộc sống cũ.
Chương 306: Không Dám Tơ Tưởng
Lời nói của cô đã đủ rõ ràng và thẳng thắn, Thiếu Kính Khanh không thể nào nghe không hiểu. Một tia cô đơn thoáng qua trong đáy mắt của anh, anh vờ như không quan tâm: “Được, vậy tôi chúc hai người một tương lai tốt đẹp. Trước khi đi nhớ nói câu tạm biệt với người từng sống trong quá khứ của hai người là tôi đây nhé.” Ôn Ngôn còn tưởng bọn họ đang đùa giỡn với nhau, nên mỉm cười thản nhiên. Chỉ có Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh là mỗi người một tâm trạng. Một người đưa ra quyết định, người còn lại đành phải tôn trọng lựa chọn của người kia.
Sau bữa cơm, nghĩa vụ thu dọn bát đũa đều đồ lên đầu hai người phụ nữ. Lúc này Kính Thiếu Khanh nói thêm một câu: “À phải rồi Ôn Ngôn, cô không phải muốn tôi xin lại mèo từ Đình Sâm sao? Đình Sâm nói không trả.” Ôn Ngôn bắt đầu nóng nảy: “Tại sao lại không cho chứ? Anh ấy không thích mèo, trước đây cũng không cho tôi nuôi mèo, tại sao bây giờ lại không chịu trả mèo cho tôi?”
Kính Thiếu Minh vội vã nói: “Cô chớ nổi nóng đã, cậu ấy chỉ nói hai chữ không trả thôi, lý do gì thì Đình Sâm không nói thì làm sao tôi biết được? Cô yên tâm đi, nếu cô thật sự rời khỏi đây thì có đem theo con mèo cũng bắt tiện. Để nó ở Mục trạch thì thế nào cũng có người chăm sóc thôi. Cho dù Đình Sâm không lo cho con mèo của cô thì vẫn còn má Lưu và Lâm quản gia mà. Người làm của Mục trạch nhiều như vậy không lẽ chăm sóc không nổi cho một con mèo sao?”
Quả thật là như vậy, má Lưu nhất định sẽ thay cô chăm sóc cho Bánh Trôi. Nghĩ tới đây, tâm trạng cô mới nguôi ngoai một chút: “Đành vậy… nêu anh ấy không trả, thì tôi chỉ có thể nhờ tới má Lưu thôi.” Trước khi rời đi, cô có gặp qua má Lưu và Lâm quản gia. Ngoại trừ nhò họ chăm sóc cho Bánh Trôi, lần đó cũng để cô nói lời tạm biệt với họ. Hai người họ đối xử với cô vô cùng tốt, từ bé đến lớn luôn cho cô cảm giác âm áp như một gia đình.
Thế nên trước khi rời đi, cô không thể nào không một lời từ biệt. Còn về phần của Đình Sâm… cô không muốn gặp anh nữa. Cô thậm chí không dám nghĩ về những chuyện trước đây, không thể đối mặt với đối phương mà cười nói nữa. Cô chỉ có thể đặt anh trong trái tim mình… cả đời này.
Cô đã chọn một buổi chiều nắng đẹp để quay lại Mục trạch, cô cũng không quên gọi trước cho má Lưu để xác nhận rằng Mục Đình Sâm không có ở đó.
Lúc má Lưu nhìn thấy Ôn Ngôn, hốc mắt bà lập tức đỏ hoe. Bà đi tới nắm chặt tay cô không buông: “Ngôn Ngôn, thật sự con sẽ rời đi ử? Má không yên tâm chút nào… Những ngày mà con không có ở đây, má không biết phải làm sao. Thiếu gia cũng thường hay ngồi thức cả đêm, cậu ấy cũng không vui vẻ gì.”
Ôn Ngôn cố gắng nén lại nước mắt, cô cố gắng nhìn lầy khuôn mặt của má Lưu. Cô dặn lòng phải mãi mãi ghi nhớ người trước mặt này đã ghi lại dấu ấn quan trọng trong cuộc đời cô: “Không sao đâu, con sẽ sống thật tốt, má không phải lo lắng cho con đâu. Anh ấy cũng vậy, sẽ sống thật tốt thôi, ngay từ ban đầu con và anh ấy đã không nên qua lại gì với nhau rồi. Thôi, không nói những chuyện này nữa. Con về đây là muốn gặp má và chú Lâm, Bánh Trôi rồi tiện thể thu dọn đồ đạc và đề lại những thứ không thuộc về con.
Cô nhớ rằng trước đây không hề có khung ảnh nào ở đấy cả, có thể Mục Đình Sâm đã đặt nó ở đó sau khi cô bỏ đi.
Cô tiện tay dựng khung ảnh lên, nhưng cô liền sửng sốt khi nhìn thấy được tắm hình trong đó.
Đấy là bức ảnh mà Lâm Táp đã chụp cho cô và Mục Đình Sâm khi họ ở Tam Á. Trong khung hình là phố đêm phồn hoa náo nhiệt, cô và Mục Đình Sâm vừa đi cạnh nhau vừa nghiêng đầu nhìn về hướng ống kính. Cũng trong chính khoảnh khắc đó, cô đang quyết định yêu anh…
Cô đã mắc nợ anh ngay từ ban đầu, còn bây giờ lại đảo ngược hoàn toàn. Việc che giấu sự thật mười mấy năm nay giống một âm mưu đã hoạch định sẵn từ lâu, nuốt chửng cô vào vực thẳm tăm tối. Cô không còn cách nào để cứu chuộc lấy bản thân và Mục Đình Sâm. Giờ đây đột ngột hỏi bản thân có yêu anh không, cô càng không dám nói ra đáp án và cũng không dám tơ tưởng.
Đột nhiên có tiếng bước chân xuất hiện từ phía sau khiến cô đông cứng người, vô thức đặt lại khung ảnh về vị trí cũ. Tiếng bước chân quen thuộc đó chỉ có thể là của Mục Đình Sâm, cô không ngờ tới anh sẽ trở về!
Chương 307: Anh Vẫn Luôn Ở Đây
“Chuyên lựa những lúc anh không có ở đây để về, ghét nhìn thấy anh đến vậy sao? Cho dù em muốn đi thì ít nhất cũng phải chào nhau một tiếng chứ nhỉ?” Ngữ khí của anh nghe không ra cảm xúc, trong bình thản lại mang một chút tang thương.
Cô không quay đầu lại, cũng không biết phải làm sao đề đối mặt anh. Cô làm sao có thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà thản nhiên với nhau? Sau một hồi im lặng, anh bỗng giúp cô mang hành lý xuống lầu, điều này thật nằm ngoài dự đoán của Ôn Ngôn.
Vốn tưởng rằng anh sẽ ngăn cản cô rời đi như trước đây, cô lo sợ anh lại điên cuồng kiểm soát và cưỡng ép cô ở bên anh. Nhưng giờ anh cư xử bình tĩnh như vậy cũng khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hon, ít nhất còn có thể miễn cưỡng nói vài câu với anh.
mm Ôn Ngôn đi theo anh xuống lầu, cô đưa tay vén tóc bên tai. Cô hơi cúi thấp đầu, nói: “Tôi chỉ mang đồ của tôi theo, tôi đã đem những thứ cần trả lại để trên giường của anh. Còn Bánh Trôi… thì phiền anh và má Lưu chăm sóc cho nó, nếu anh không thích thì cứ xem như không nhìn thấy nó là được.
Nếu sau này tôi có quay lại, anh có thể trả nó lại cho tôi không?” Mục Đình Sâm khẽ gật đầu nhưng không trả lời.
Trong đôi mắt bình tĩnh của anh thật ra đã sóng lớn cuồn cuộn, nhưng ngoại trừ vờ như mọi thứ đều ổn để tiễn cô đi thì anh còn cách nào để hai người chung sống với chứ? Anh để hành lý của cô vào cốp sau xe: “Để anh tiễn em.” Ôn Ngôn muốn từ chối nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, cứ xem như đây là lần cuối cùng cô lưu luyên sự dịu dàng của anh… thứ xa xỉ mà cô luôn trông chờ từ nhỏ đến lớn.
Má Lưu và Lâm quản gia mang theo Bánh Trôi đến trước cửa lớn để tiễn hai người, Ôn Ngôn sau cùng vẫn không kìm được nước mắt. Trên đoạn đường không người qua lại, cô vươn tay khỏi cửa kính ô tô. Những chiếc lá rung rinh dưới gió thu cũng ròi cành. Chúng bay lượn trên không một cách ngắn ngủi rồi đáp xuống mặt đất đầy cát bụi, thật giống với một đời người.
Những chiếc lá ấy rồi sẽ trở thành chất dinh dưỡng giúp cây chống chọi qua cái lạnh của mùa đông, để cho mùa xuân của năm sau, cây lại mọc ra chồi non xanh mướt.
Mục Đình Sâm thỉnh thoảng lại nhìn cô qua tắm gương chiếu hậu. Xe càng di chuyển xa khỏi Mục gia, lưu luyến trong đáy mắt anh càng nồng đậm.
Anh muốn nói ra những lời níu kéo nhưng vẫn nuốt lại vào bụng, vì anh biết rằng anh không thể thay đổi được quyết định của cô.
Cô cũng không nên ở lại chỉ vì một kẻ như anh.
Anh còn rất nhiều việc phải xử lý, đợi đến khi anh xóa sạch những thứ không nên có và mọi thứ tốt đẹp trở lại, lúc đó anh sẽ bát chấp mọi thứ để cô quay về bên anh! Sau khi tới khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Mục Đình Sâm giúp Ôn Ngôn lấy hành lý ra ngoài.
Ngoại trừ nói lời cảm ơn thì cô vẫn không ngước mắt lên nhìn anh một lần.
Hai chữ “cảm ơn” này tuy lịch sự nhưng nghe vào lại vô cùng xa cách. Khóe môi Mục Đình Sâm câu lên một nụ cười chua chát: “Dù sao đi nữa thì anh vẫn phải nói những lời cần nói với em. Anh biết em phải đi, nhưng nếu sau này em có gặp phải khó khăn gì thì cứ gọi điện cho anh. Bất kể lúc nào, anh vẫn luôn ở đây.” Anh vẫn luôn ở đây…
Một câu này của anh khiến Ôn Ngôn ngắn lệ lần nữa. Đột nhiên cô rất muốn nhào vào vòng tay anh và khóc một trận thật lớn, cô muốn hỏi anh tại sao suốt bao nhiêu năm nay anh lại lừa gạt cô, tại sao phải để cô gánh chịu nhiều đau khổ đến vậy. Cô còn muốn hỏi anh rằng tại sao phải gây ra tai nạn máy bay kia một cách tuyệt tình đến thế, anh khiến người bố vô tội của cô phải chết, khiến cô trở thành trẻ mồ côi để rồi lại dùng cái cách này để cho cô một gia đình…
Thế nhưng, cô không làm gì cả mà chỉ gật gật đầu sau đó nhanh chóng kéo vali xoay người rời đi. Cô Sợ anh sẽ nhìn thấy nước mắt của cô.
Sau khi bước vào nhà và đóng cửa, Ôn Ngôn thở ra một hơi dài. Cô không nhịn được vén một góc của rèm cửa lên, lén nhìn ra phía ngoài. Bóng dáng của người đàn ông kia dưới ánh nắng của ngày thu vẫn giống y lần đầu tiên cô gặp anh, vẫn tiêu soái và cao lớn như vậy khiến cả nửa đời đầu của cô phải kinh ngạc.
Thế giới của cô từng chỉ có anh nhưng bây giờ cô phải bỏ lại thế giới đó rồi, cô phải bắt đầu một thế giới mới. Mà bản thân cô cũng không biết đây có tính là khởi đầu mới không, hay chỉ là chuỗi ngày trốn chạy tạm bợ khi không có anh.
Khi Mục Đình Sâm lái xe rời đi, cô mới thu lại ánh nhìn. Cô che miệng lại để tiếng khóc bị bóp chết trong cổ họng, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê của cô rơi trên chiếc váy trắng tinh tạo thành từng vệt nước nhỏ.
Ngày mà Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao rời đi, Mục Đình Sâm, Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp ba người lại tụ tập cùng nhau tại hộp đêm, chỉ có điều cả ba đều không có máy cô nàng bồi rượu ở kế bên.
Ba người đàn ông gia thê hiển hách dù ở đâu cũng đủ để thu hút ánh nhìn của người khác.
Những cô nàng trong hộp đêm dõi theo họ với cặp mắt thèm muốn, có một số can đảm đi tới bắt chuyện cũng bị Lâm Táp đuổi khéo. Sau khi uống tới có chút mơ hồ, Lâm Táp cứ nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly: “Kẻ đau lòng chỉ có Đình Sâm mới đúng, Thiếu Khanh anh tham gia cho náo nhiệt à? Đáng ra anh phải high lên, hai tay hai em chứ.” Kính Thiếu Khanh cười một tiếng: “Tôi chia sẻ nỗi buồn với Đình Sâm không được sao? Trong lúc anh em đang đau lòng mà tôi lại chơi vui vẻ thì không được nghĩa khí cho lắm. Hôm nay chúng ta tới đây là để bồi rượu cho nên ít chăm chăm vào tôi đi.” Mục Đình Sâm nhìn Kính Thiếu Khanh một cái.
Anh không vạch trần lời nói dối ấy, cho dù anh biết rõ rằng lãng tử Kính gia này đang muốn quay đầu là bờ.
Chương 308: Xin Lỗi, Tiệm Đã Đóng Cửa
Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao phải mát cả nửa ngày mới tìm được nơi ở tại thành phố mới này, tốn thêm nửa ngày trời để sắp xếp lại căn nhà nhỏ cũng đã mệt lả người. Hai người nằm trên chiếc giường đã trải nệm mỉm cười thỏa mãn. Ôn Ngôn chợt quay qua hỏi Trần Mộng Dao: “Cậu đề lại mẹ cậu một mình có ôn không đó?” Trần Mộng Dao nghĩ một chút, sau đó nói: “Có chút lo lắng, nhưng thường xuyên liên lạc chắc cũng không có chuyện gì đâu. Lần này mình và cậu trốn tới một thành phố xa như vậy, chắc chắn mẹ của mình cũng không tới đây đâu. Thành phố này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn.
Mình nói với mẹ là một mình tới đây để làm ăn nhưng bà cũng không quản gì. Còn cậu đó, mình nghĩ là Mục Đình Sâm có khi nào sẽ tìm người giám sát cậu không nhỉ?” Nhắc đến chuyện này mới nhớ, trước đây Mục Đình Sâm từng nói với Ôn Ngôn sẽ cho cô tự do tự tại ở bên ngoài tầm một năm. Nếu thật sự Mục Đình Sâm không có dự định thả cô đi thì rất có khả năng anh ta sẽ làm vậy.
Cô không muốn nghĩ tới điều ấy nữa, mở miệng nói: “Mặc kệ, cho dù thật sự anh ấy phái người giám sát mình thì mình cứ giả điên không biết.
Ngày mai chúng ta bắt đầu đi tìm nơi học làm bánh ngọt và thức uống đi, tiện thể tìm mặt tiền thích hợp luôn. Trên người mình giò không có bao nhiêu tiền, thời gian đầu ứng tiền của cậu trước nhé, Dao Dao? Sau đó mình sẽ từ từ bù lại?” Trần Mộng Dao chìa ra tắm thẻ mà Giang Linh cho cô: “Mình đã nói rồi mà, không cần phân biệt tiền của ai cả. Cậu không có có tiền thì cứ tiêu của mình, đợi tới khi nào cậu có tiền rồi thì hai đứa tiêu xài cùng nhau. Cứ quyết định vậy đi nhé, tương lai thẳng tiền!” Ba tháng sau, tiệm bánh ngọt của Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn chính thức khai trương. Trong ba tháng này cả hai người đã luyện tập mỗi ngày và tìm địa điểm kinh doanh, chưa kể còn phải bố trí và tu sửa cho cửa tiệm. Có thể tháy hai người đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết vào cửa hàng này, ngay cả thân hình vốn cân đối của Trần Mông Dao cũng mệt mỏi hao gầy đến mức lộ rõ xương quai xanh.
Lượng khách của ngày đầu tiên phải nói là cực đông. Các vị khách ghé tiệm chủ yếu là những người trẻ tuổi hoặc nhân viên văn phòng của tòa nhà đối diện, trong cuộc sống bận rộn của họ có thể đến tiệm nhắm nháp trà sữa và bánh ngọt cũng có thể xem là quãng thời gian thư giãn tuyệt VÒI.
Chính vì tình hình buôn bán ban đầu không như dự đoán thế nên hai người không kịp tuyển nhân viên. Thế là cả hai phân công ra một người đâm đầu làm bánh, người còn lại đảm nhiệm vai trò phục vụ và không dám nhận đơn giao ngoài.
Đợi đến khi việc kinh doanh ổn định, hai người mới tính toán lại và quyết định tuyển một nhân viên giao hàng và một phục vụ, còn Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn sẽ tập trung vào việc làm bánh và thức uống.
— —…._ Ôn Ngôn có một chấp niệm rất lớn về bánh ngọt.
Cô còn nhớ mùi vị bánh ngọt mà Mục Đình Sâm thích và cũng rất nỗ lực thử làm ra chiếc bánh ngọt giống vậy. Bởi vì anh rất thích bánh ngọt nên những chiếc bánh đều do những thợ làm bánh chuyên nghiệp làm ra, muốn học được công thức làm bánh của họ từ bên ngoài là chuyện không thể, cho nên Ôn Ngôn đành phải tự mày mò nghiên cứu.
Hai nhân viên đã sớm tan ca, trời cũng đã tối và tới lúc phải đóng cửa rồi. Sau khi Trần Mộng Dao tiễn hai vị khách cuối cùng rời đi liền chạy tới phòng bếp: “Tiểu Ngôn à, phải công nhận đầu óc kinh doanh của cậu đỉnh thật đó. Xem ra quãng thời gian cậu ở cạnh Mục Đình Sâm cũng học được nhiều thứ đấy. Cho dù anh ấy không có dạy cho cậu thì lanh lợi như cậu chỉ cần nhìn cũng học được ít nhiều. Vị trí cửa tiệm này cậu lựa tốt lắm! Xung quanh nào là trường đại học, trường trung học, đối diện đường còn có công ty văn phòng nữa. Với lại lựa chọn của quán mình lại nhiều, trà sữa các thứ đều là điều cần thiết của họ, đúng là muốn ế ẩm cũng không được. Ngoại trừ những bà lão ra thì hầu như độ tuổi nào cũng thích, xem ra cái tên “Tiểu Cơ Ngộ” mà cậu đặt cho cửa tiệm cũng rất thú vị đấy.” Ôn Ngôn đưa bánh ngọt vừa làm xong cho Trần Mộng Dao ăn thử, sau đó mới tháo tạp dề xuống: “Mình chỉ tùy tiện đặt một cái tên thôi. Cậu mau thử bánh đi, nếu mùi vị chưa được thì mai mình nghiên cứu tiếp. Giờ đã gần mười một giờ đêm rồi, mau mau thu dọn đồ đạc rồi về thôi.” Trần Mộng Dao nóng lòng cắn một miếng bánh ngọt rồi nói: “Ngon.” Ôn Ngôn bị cô chọc cười: “Cậu có thể nói gì đó khác không? Cậu phải học hỏi thêm cách đánh giá của mấy nhà phê bình chuyên nghiệp rồi đó.
Chúng ta bỏ rất nhiều tâm huyết và tiền bạc vào cửa tiệm này, cả ba tháng nay vì việc mở tiệm mà những phương diện khác đều bị hạn chế. Mình không muốn công sức đổ sông đổ biển đâu, hai chúng ta phải gây dựng chỗ này một cách nghiêm túc đó.” Ôn Ngôn nói xong thì Trần Mộng Dao cũng đã thưởng thức xong chiếc bánh, cô nói: “Không tệ, nó ngon hơn tất cả các loại bánh đang có trong tiệm. Cậu làm sao làm được vậy? Màu sắc hồng hồng giống dâu tây cũng rất đẹp, chắc chắn mọi người sẽ rất thích. Đặt cái tên cho nó rồi cho lên kệ thôi.” Nghe thấy lời bình của Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn cũng không ép buộc cô nữa.
Khi hai cô đã dọn dẹp xong và bước ra khỏi phòng bếp, bỗng có một người bước vào từ cửa lớn.
Trần Mộng Dao chưa nhìn rõ người kia là ai, như phản xạ tự nhiên nói với: “Xin chào quý khách!” Ôn Ngôn nhìn chằm chằm người vừa bước vào, nhàn nhạt thông báo: “Xin lỗi, tiệm chúng tôi đã đóng cửa rồi.” Trần Mộng Dao nghe cô nói vậy liền thấy kỳ lạ.
Bình thường khách tới trễ cỡ nào vẫn sẽ tiếp đơn, Mộng Dao vừa định mở miệng kêu ca thì vị khách đã mỏ lời trước: “Vậy ngày mai tôi lại tới.” Nghe được giọng nói ấy, Trần Mộng Dao mới ngỡ ra đó là mẹ của Ôn Ngôn- Trần Hàm. Để hai mẹ con họ có không gian riêng nên cô cũng biết điều mà đi tới chỗ khác.
Ôn Ngôn thật không hề muốn gặp Trần Hàm ở thành phố này: “Ngày mai cũng không cần đến, tôi đã đi tới tận nơi này rồi, bà còn tới đây làm gì?”
Trần Mộng Dao mỉm cười gật đầu, bước vào phòng tắm, cởi chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, ghê tởm ném vào sọt rác. Lúc này nụ cười trên mặt cô không còn giữ được nữa, chỉ khi ở một mình cô mới có thể thể hiện nỗi buồn và mới có thể không chút kiêng ky mà rơi nước mắt.
Khi làn da trên người cô bắt đầu đỏ lên, cô mặc áo ngủ đi vào phòng khách ngủ, Ôn Ngôn tắt đèn ôm cô: ‘Dao Dao, mình thấy cậu bị thương, có phải Triển Trì đã đánh cậu không? Nếu cậu không thoải mái, vậy thì đừng đề cập đến nữa, tất cả đều đã kết thúc rồi.” Trong bóng tối, Trần Mộng Dao cố kìm nước mắt: “Không có gì đáng nói cả… bởi vì… mọi chuyện chẳng có gì cả, mình đã vứt bỏ Triển Trì, anh ta bực bội muốn tìm lại cảm giác cân bằng trong lòng thôi, nếu các cậu không tìm được mình, vài ngày tới anh ta cũng sẽ thả mình đi. Mình buồn ngủ, ngủ đây.” Mấy ngày nay Ôn Ngôn hầu như không nhắm mắt được, sau khi đáp ứng liền ngủ mê man.
Trần Mộng Dao hít một hơi thật sâu, lắm bẩm một mình: “Hoá ra cậu không nói dối mình, lần đầu tiên thật sự rất đau…” Ôn Ngôn còn chưa ngủ, nhưng không nghe thấy cô nói gì: ‘Hả?” Trần Mộng Dao vội vàng trở mình: “Ngủ thôi…” Sau khi rời khỏi khu biệt thự trên đường Giản Khê, Triển Trì đi thẳng đến buổi biểu diễn đêm dưới tên của mình, việc Khương Nghiên Nghiên chậm trễ xử lý cũng không thành vấn đề, anh ta không muốn gây chuyện.
Bước vào căn phòng độc quyền, chẳng máy chốc đã có người đưa Khương Nghiên Nghiên vào, cô ta mặc quần áo hở hang, mặt mày trang điểm đậm, vẻ ngoài ngọt ngào của thiên kim tiểu thư đã biến mắt từ lâu, khi gặp những vị khách có tính cách kỳ quặc đặc biệt, cô ta sẽ bị thương khắp người.
Nhìn thấy Triển Trì, cô ta lao lên quỳ xuống dưới chân anh ta như thể nhìn thấy vị cứu tinh: “Xin anh hãy thả tôi ra… tôi biết tôi sai rồi… tôi thực sự biết sai rồi… sau này anh muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, tôi không muốn ở đây nữa, thả tôi đi… tôi hứa sẽ không nói với ai bất cứ chuyện gì, như thể chưa từng xảy ra được chứ?” Triển Trì đưa tay ra nâng cằm cô ta lên, lộ ra vẻ mặt thương hại: “Chậc chậc… thật đáng thương, hai ngày qua đã đề cô phải chịu uất ức ở đây.” Nước mắt của Khương Nghiên Nghiên rơi “lộp bộp” xuống: “Không… tôi không uất ức… tôi bắt nhầm người, tất cả là lỗi của tôi, tôi hứa sẽ không chạm vào Trần Mộng Dao nữa, tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của anh…” Câu nói “tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của anh” đã cứu mạng cô ta, Triển Trì rút tay về, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Sau đêm nay cô có thể về, sau này khi cần cô tôi sẽ liên lạc, đừng nghĩ có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi, chỉ cần tôi không tìm thấy cô thì đoạn ghi hình sẽ được tung lên mạng, tự cô cân nhắc đi. Nếu không phải cô phá vỡ kế hoạch của tôi thì giờ phút này Mục Đình Sâm đã mắt mạng, chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu ngốc như cô.” Khi cô ta nghe đến tên của Mục Đình Sâm, trái tim Khương Nghiên Nghiên run lên. Bây giò cô ta mới biết mục đích của Triển Trì là làm cho Mục Đình Sâm lâm nguy, tuy rằng mục tiêu lần này của bọn họ là giống nhau, nhưng dù sao thì Mục Đình Sâm cũng là người đàn ông cô ta yêu, ngoài mặt cô ta đã chấp nhận, cứ nghĩ khi rời khỏi đây, cô ta sẽ nói cho Mục Đình Sâm biết tất cả những chuyện này! Thật tình không biết, Triển Trì lại không để cô ta ra đi dễ dàng như vậy. Sáng sớm hôm sau, khi ra khỏi câu lạc bộ, cô ta không thể bước đi vững vàng, thân thể đau đớn, ánh đèn trên đầu chói mắt, cô ta không nhịn được ngồi sụp xuống lề đường bật khóc, cô ta không dám hồi tưởng lại cô ta đã bị nhốt trong nơi tối tăm và khủng khiếp đó suốt hai ngày hai đêm! Mọi người đi ngang qua thấy cảnh này vui lòng hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy? Có cần giúp gì không?” Mỗi khi nghe thấy từ “tiểu thư”, cô ta lại phát điên lên: “Đi đi! Cô mới là tiểu thư! Biến đi!” Những người qua đường coi cô ta như một kẻ mất trí, vội vã bỏ đi: “Phát điên rồi!” Phát tiết xong, cô ta vội vàng về nhà, chỉnh đồn lại từ đầu đến chân, trang điểm tinh xảo che đi vết sẹo trên mặt, vét hằn trên cổ quá rõ ràng, chỉ có thể che bằng một chiếc khăn lụa, dấu vét trên cánh tay chỉ có thể mặc ống tay áo dài để che đi.
Nhìn mình trong gương, cô ta cảm thấy thật kinh khủng, cô ta không có cảm giác xinh đẹp gì cả, cô ta không muốn đi gặp Mục Đình Sâm với bộ dạng như thế này, cho nên cô ta chỉ có thể xua tan ý định, liên lạc qua điện thoại.
Sau khi quay số vài lần, cô ta tuyệt vọng đập điện thoại xuống nền đất đầy bụi, Mục Đình Sâm đã chặn số cô từ lâu, cô ta không thể liên lạc được với anh. Nhìn hoàn cảnh nhếch nhác, cô ta nhận ra mình không còn là tiểu thư Khương gia ngày xưa, giờ chẳng còn là gì, cô ta sống trong một căn nhà rẻ tiền ở ngoại thành với điều kiện rất tồi tàn, không khác gì là một khu ổ chuột.
Ba của cô, Khương Quân Thành không thể chịu đựng được môi trường như vậy, khuyến khích cô ta bám lấy Trần Hàm. Phần lớn thời gian, ba con họ đều sống ở chỗ Trần Hàm.
Nghĩ đến Trần Hàm, cô ta lau nước mắt đứng dậy đi ra ngoài, bây giờ muốn sống tốt cũng chỉ có thể dựa vào Trần Hàm, cô ta là con gái ruột của Trần Hàm, tất cả những gì Trần Hàm có đều thuộc về cô tai Vừa tới ngã tư, cô ta đã bị một chiếc coupe mui trần Rolls-Royce Phantom chặn đường, cô ta mất giá, nhưng vẫn còn có tầm nhìn nào đó, chủ nhân có thể mua được chiếc xe này chắc chắn không phải là người bình thường. Trước khi cô ta chủ động tiến lên, cửa kính xe lăn xuống, cô ta cũng nhìn rõ chủ nhân của chiếc xe là Kính Thiếu Khanh.
Chương 300: Nếu Tôi Không Nói Thì Sao “Anh Thiếu Khanh…”
Cô ta hơi choáng váng, đồng thời tự hỏi đột nhiên anh tìm cô ta như vậy là có mục đích gì, thật ra ngoài Mục Đình Sâm, Kính Thiếu Khanh cũng rất khiến người ta rung động, suy cho cùng, chẳng người đàn ông nào đẹp trai, giàu có lại không có ai là không thích.
Kính Thiếu Khanh mặt không thay đồi ra hiệu cô ta lên xe, cô ta vui mừng mở cửa xe ngồi vào ghé phụ: “Anh Thiếu Khanh, có chuyện gì sao? Lâu rồi không gặp anh.” Lúc trước anh tỏ ra lịch sự với Khương Nghiên Nghiên vì thể diện của Mục Đình Sâm. Đối với anh, anh sẽ không bao giờ chạm vào người phụ nữ mà anh em mình qua lại, anh đến đây tìm cô ta chỉ để biết chuyện gì đã xảy ra với Trần Mộng Dao: “Cho tôi biết chính xác sau khi Triển Trì tìm cô đã xảy ra chuyện gì.” Vẻ mặt cô ta cứng đờ, đột nhiên nhận ra Kính Thiếu Khanh không còn là anh Thiếu Khanh cho phép cô ta làm nững nữa, mà đã cùng chiến tuyến với Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao. Đúng vậy, cô ta đã sớm bị loại ra ngoài vào lúc Mục Đình Sâm vứt bỏ cô ta, bị đuổi ra khỏi vòng két nói của họ.
“Nếu tôi không nói thì sao?” Cô ta thay đổi thái độ, không còn ỏn à ỏn ẻn nữa, dựa vào cái gì Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao có thể được mọi người quan tâm? Dựa vào cái gì cô ta phải mát tất cả? Kính Thiếu Khanh nhấn một nút, khóa cửa: “Không nói? Vậy chúng ta nói chuyện thật tốt đi. Tiếc thật, tôi có hình ảnh cô đi khách đêm qua, cô nói cô xem, một người đã từng là đại tiểu thư Khương gia đêm đêm biến thành thiếu nữ biểu diễn trên sân khấu, người khác có thầy thú vị không?” Khương Nghiên Nghiên nghiến răng, nhưng vẫn thỏa hiệp: “Đúng, tôi ghen tị Ôn Ngôn đấy, ghen tị Đình Sâm vứt bỏ tôi vì cô ta, nếu không có cô ta, Đình Sâm đã không thoái vốn phá sản gia đình tôi.
Nếu tôi biết sớm hơn, tôi nhát định sẽ không đồng v.
“Ai mà biết được tìm người lại xảy ra sơ sót, bắt nhầm Trần Mộng Dao, ai bảo cô ta xui xẻo mặc quần áo của Ôn Ngôn làm gì? Vừa hay trước đây Trần Mộng Dao cũng đắc tội với tôi. Khi tôi đến, Trần Mộng Dao đã bị cưỡng hiếp, không lâu sau khi tôi đến đó, tôi gọi cho Triển Trì, sau khi anh ta biết người bị bắt là Trần Mộng Dao, anh ta bảo tôi đừng động vào cô ta, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Vì chuyện này, ban đêm anh ta ném tôi đi khách, tôi không hề biết Trần Mộng Dao là người phụ nữ của anh ta, từ đầu đến cuối tôi đều không lợi dụng được gì. Đó là tất cả những gì tôi biết.” Trần Mộng Dao là người phụ nữ của Triển Trì?
Nghe thật phũ phàng làm sao, đôi tay của Kính Thiếu Khanh đang nắm chắc tay lái, ánh mắt đầy thù địch: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Tuổi còn nhỏ mà đã hung ác như vậy, Ôn Ngôn là chị gái của cô! Dù Trần Mộng Dao có đắc tội với cô, cô ấy có nên bị đối xử như thế không? Những gì cô gặp phải là do cô đáng đời!”
người lương thiện. Cô ta biết điều này từ ngày Mục Đình Sâm trở mặt.
Vừa bước xuống xe, Kính Thiếu Khanh đã phóng xe đi, suýt hát cô ta xuống đất. Cô ta chịu đựng cơn tức giận mà bắt taxi đến chỗ ở của Trần Hàm, trước khi vào cửa nhìn thấy Khương Quân Thành đứng ở cửa, cô ta có chút kinh ngạc: “Ba, có chuyện gì vậy? Tại sao ba lại ở bên ngoài?” Không chỉ có Khương Quân Thành ở ngoài cửa, hành lý của hai ba con bọn họ cũng bị ném ra ngoài!
Khương Quân Thành rất tức giận: “Mẹ con thật là độc ác! Lừa va ra ngoài mua đồ cho bà ta, kết quả bà ta lại nhốt ba lại, ném hết mọi thứ ra ngoài! Thừa dịp ba ra ngoài tìm chỗ để hưởng điều hòa, bà ta còn nhờ người thay khóa cửa, giờ chìa khóa trên tay con không mở được cửa! Ba đã ở bên ngoài cả đêm rồi!”
Khương Nghiên Nghiên gặp hết chuyện này đến chuyện khác, hiện tại đem lòng hận Trần Hàm mà cởi giày cao gót, liều mạng gõ cửa: “Trần Hàm, tôi là con gái của bà, sao bà có thể làm như vậy với tôï2 Nếu không cho tôi vào, tôi sẽ đi gặp Ôn Ngôn, có chết tôi cũng phải tìm người chống lưng!”
Khương Nghiên Nghiên làm phiền Ôn Ngôn, chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt.
Một lúc sau, rốt cuộc bà cũng không chịu nổi mở cửa ra, Khương Nghiên Nghiên và Khương Quân Thành xông vào, Khương Nghiên Nghiên hét lên: “Nếu như bà lại dám đuổi chúng tôi đi ra ngoài, tôi sẽ liều mạng với Ôn Ngôn! Cũng phải, trong lòng bà chỉ có đứa con hoang kia thôi!”
v
Chương 301: Mùa Thu Đền Rồi
Nhóm: ĐƠN CHỐT TRANH THÊU (4 tỉ…
Tranh Nghệ Thuật … đã gửi ảnh cho bạn đối nhân xử thế, sao cô lại có thể trở thành một người suốt ngày nói những lời bẩn thỉu này chứ? Bây giò tôi cho hai người vào là để hai người có thời gian sắp xếp cho bản thân, tôi đã ly hôn rồi, không còn quan hệ gì với Khương Quân Thành nữa. Cô đã qua tuổi trưởng thành rồi, cô còn đi học, tuy tôi không phụ trách quyền nuôi dưỡng cô nhưng tôi vẫn sẽ phụ trách một nửa phí sinh hoạt và học phí của cô. Ngoài ra thì sẽ không còn thêm gì cả. Khương Quân Thành, ông cũng nên đi tìm công việc đi, tôi sẽ không phụ trách hết phí tiêu dùng của Khương Nghiên Nghiên, đương nhiên là cũng sẽ không nuôi ông.” Khương Nghiên Nghiên chỉ muốn dựa vào mẹ mình để sống được những ngày tháng yên ổn, chỉ có Khương Quân Thành là nhìn thầu tất cả, thái độ của Trần Hàm thế này không còn khả năng thương lượng được nữa. Ông ta mặt dày đề tranh giành quyền lợi tốt nhát: “Nghiên Nghiên nhà chúng ta phải ra nước ngoài đi du học, bà cũng biết là học phí đi du học rất đắt. Bây giờ tôi nào có thể trả nổi chứ. Cho dù có ly hôn rồi thì bà vẫn phải lo cho con gái của bà chứ? Tôi sẽ tìm một công việc để có thể ra nước ngoài cùng con bé.
Tôi hi sinh người, bà chỉ tiền, như vậy công bằng chứ? Đừng nói là mỗi người chỉ một nửa, bà chỉ hết đi, bọn tôi sẽ đi rất xa để không làm phiền đến bà.” Khương Nghiên Nghiên vừa nghe đã thấy không vui, cô ta vẫn muốn ở thành phố này, ở bên Mục Đình Sâm, cô ta không muốn ra nước ngoài. Thế nhưng nhìn sắc mặt của Khương Quân Thành, cô ta biết chuyện không đơn giản như vậy. Bây giờ điều khiến bọn họ đau đầu nhất là không có tiền, Khương Quân Thành chưa chắc đã muốn đưa cô ta đi du học thật, bọn họ chỉ cần lấy được tiền trong tay Trần Hàm thôi.
Trần Hàm nghĩ một lát rồi nói: “Được, chỉ cần hai người ra nước ngoài thì tháng nào tôi cũng sẽ chỉ trả phí sinh hoạt của Khương Nghiên Nghiên đúng giờ. Trước khi nó học xong thì tháng nào tôi cũng sẽ chuyển 10 vạn, một khi nó học xong thì tôi sẽ không trả thêm một đồng nào nữa. Cho dù hai người lừa tôi thôi hay là thật thì cũng chẳng sao, chỉ có nhiều như vậy thôi.” Khương Quân Thành thấy ít quá, nhưng chưa đợi ông ta mở miệng thì Trần Hàm đã lườm ông ta một cái, khiến ông ta phải nuốt những lời đó vào trong: “Không còn nhiều nữa đâu, tốt nhất là hai người mau chóng sắp xếp ra nước ngoài đâu, tôi không có đủ sự kiên nhẫn để ngày nào cũng hầu hạ hai người!” Đợi Trần Hàm về phòng rồi, Khương Nghiên Nghiên mới nhỏ giọng hỏi Khương Quân Thành: “Ba, chúng ta phải ra nước ngoài thật sao? Mười vạn thì làm được cái gì ở nước ngoài chứ? Con mà mở phòng khám với bạn thì cả tháng hít gió đông bắc mà sống ạ, đấy là cuộc sống dành cho con người sao?” Khương Quân Thành thở dài một hơi: “Mẹ con đã tỏ rất rõ thái độ rồi, chúng ta không thể dựa vào ta ấy được. Đương nhiên là không ra nước ngoài được, chúng ta cứ lo xong thủ tục đã rồi lén lút ở lại. Chỉ cần không xuất hiện trước mặt bà ta là được. Như vậy thì một tháng bà ta gửi 10 vạn, chúng ta cũng có thể sống ổn rồi. Chỉ là con không được cứ mua máy món đồ hàng hiệu nữa, tiêu tiết kiệm đi, thuê một căn nhà tầm trung. Sau này lấy cớ con bị ốm gì đó để đòi thêm tiền, trước mắt thì chỉ có thể như vậy thôi.” Mục trạch, Mục Đình Sâm ôm Bánh Trôi ngồi trước cửa số lớn trong phòng, xem video đang chiếu trên điện thoại. Đó là video Kính Thiếu Khanh quay trộm Ôn Ngôn cho anh. Bây giờ anh chỉ có thể dùng cách này để nhìn thấy cô thôi.
Anh đã từng nghĩ đến việc dùng biện pháp mạnh để giữ cô lại, thế nhưng cứ nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt của cô lúc rời đi và cả sự sợ hãi cô dành cho anh trong đôi mắt ấy, anh không nỡ làm tổn thương cô nữa.
Mấy năm nay chắc chắn cô đã sống không vui vẻ ở Mục trạch. Cuộc sống tự do như bây giờ có phải là thứ cô mong muốn không? Má Lưu nhìn thấy cảnh này qua cánh cửa mở hé, bà thở dài một cái, nhắc nhở anh: “Thiếu gia, bên công ty có gọi điện thoại tới, cậu có muốn qua xem không? Mấy ngày nay cậu đều không đến công ty, bên công ty sắp muốn nỗ tung rồi. Không phải cậu không thích động vật sao, đừng ôm Bánh Trôi nữa…
Anh bỏ điện thoại xuống, đặt Bánh Trôi xuống trước mặt rồi nhẹ nhàng nói: “Biết rồi.” Má Lưu ngập ngừng một chút: “Hôm nay hạ nhiệt độ, gió hơi lớn, chú ý đừng để bị cảm.” Anh nhìn những chiếc lá bị gió thổi ngoài cửa sổ, lắm bẩm: “Mua thu đến rồi… lại sắp sang đông, thật khiến người ta hoài niệm.” Má Lưu mắt ươn ướt quay người đi xuống tầng, gặp phải Lâm quản gia, bà không nhịn được lầm bầm vài câu: “Ngôn Ngôn và thiều gia đều là những đứa trẻ số khổ, trong lòng tôi thực sự thấy rất khó chịu.” Lâm quản gia không để ý đến sự xúc động của má Lưu: “Làm việc của bà đi.” Má Lưu lườm ông một cái: “Đồ già nua không có cảm xúc, chẳng trách sống hơn nửa đời rồi mà không ai thèm lấy ông!” Lâm quản gia không biết nói gì, ông mắt vợ từ khi còn trẻ, không muốn tái hôn cũng chẳng có con cái. Bị má Lưu động vào nỗi đau, ông cãi lại theo bản năng: “Không phải bà cũng thế sao?” Má Lưu đi về phía phòng bếp, trả lời ông: “Chồng tôi mắt muộn.” Lâm quản gia không thèm đề ý đến bà nữa, chỉnh sửa lại quần áo rồi đi lên tầng: “Thiếu gia, bây giờ phu nhân sống trong biệt thự ở khu biệt thự Bạch Thủy Loan của Kính thiếu, tôi đã cử người trông giữ xung quanh rồi, rất an toàn. Có chỉ thị gì nữa không?” Mục Đình Sâm đã thay vest xong đứng quay lưng với Lâm quản gia, anh đứng trước giường chỉnh lại tay áo: “Tạm thời thì chưa có, chắc chắn là cô ấy an toàn là được rồi. Ngày nào cũng cho người đưa một phần bánh ngọt và trà chiều đến, nếu như còn ai khác ở đấy thì đưa thêm theo số người, cứ lấy từ cửa hàng mà cô ấy hay ăn.”
Chương 302: Tôi Cũng Thấy Thế Lâm quản gia gật đầu, lui ra ngoài.
Mục Đình Sâm lái xe đến trước tòa nhà của tập đoàn Mục thị, xuống xe, anh đưa chìa khóa cho bảo vệ để đi đỗ xe. Ở bên đường, một người già không cần thận nên bị ngã, lúc anh nhìn thấy, anh muốn cúi xuống đỡ theo bản năng. Thế nhưng trong đầu anh đôt nhiên nghĩ đến tiếng hét chói tai hôm Ôn Ngôn rời đi “đừng đeo mặt nạ để giả làm người tốt nữa được không?” Anh như vậy liệu có giả tạo quá không? Anh vồn là một người rất bạc bẽo, cũng không nên lương thiện như vậy.
Cuối cùng anh đi thẳng về phía tòa nhà, chẳng thèm quay đầu lại. Ngược lại, anh lại vui khi thấy người bảo vệ trước mặt tốt bụng đỡ bà lão lên.
Khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Ôn Ngôn vừa đùa nghịch với Trần Mộng Dao xong, sô pha trong phòng khách bừa bộn kinh khủng. May mà Kính Thiếu Khanh không ở đây, néu không chắc chắn sẽ lại lầm bẩm.
“Tiểu Ngôn, bây giờ cậu rời khỏi Mục trạch rồi, tiếp sau đây có dự định gì không?” Ôn Ngôn suy nghĩ một chút: “Mình vẫn chưa nghĩ xong… mình không muốn ở thành phố này nữa, mình muốn đến một nơi hoàn toàn mới, bắt đầu lại từ đầu.” Trong đầu Trần Mộng Dao đã tưởng tượng ra cuộc sống mà Ôn Ngôn nói đến, cô tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Mình cũng muốn đi với cậu, bắt đầu lại từ đầu, từ này đẹp thật…” Ôn Ngôn cười, lắc đầu: “Cậu khác mình, cậu còn có mẹ, mẹ cậu mà rời xa cậu thì phải sống thế nào? Mình chỉ có một mình thôi, muốn đi đâu thì đi. Một mình, tìm một công việc để nuôi sống bản thân hoặc là mở một cửa hàng nhỏ, sống cuộc sống bình thường, tự do, nghe không tồi đúng không.
Nhận được sự cổ vũ, Trần Mộng Dao cũng càng muốn rời khỏi đây, rời khỏi thành phố này, cô có chuyện mà cô không muốn đối mặt, cũng có người mà cô không muốn gặp, Giang Linh không có cô thực ra vẫn có thể sống tốt: “Tiểu Ngôn, lúc trước cậu hoc làm đồ ngọt đúng không? Chúng ta cùng đến một thành phố xa lạ, mở một cửa hàng đồ ngọt để bán cà phê hay trà sữa gì đó, cậu thấy thế nào? Nhân lúc trong tay mẹ mình còn chút tiền tiết kiệm, chúng ta có sơ sở để đầu tư, cậu mau quyết định đi!” Ôn Ngôn vẫn hơi do dự, đây là chuyện lớn, không thể tùy tiện quyết định được, nếu muốn rời khỏi nơi này thật cô cũng sẽ không dứt khoát đến thế được. Thành phố này đã chứa nửa cuộc đời của cô, mọi điều ngọt bùi đắng cay và cả những người quan trọng nhát nữa, còn cả chú mèo của cô nữa.
Điều đáng buồn cười là bây giờ cô nghĩ đến Mục Đình Sâm mà lại không có chút hận nào, một người chăm sóc cô mười mây năm, sao cô có thể hận nổi? Sau khi suy nghĩ một chút, cô đã quyết định: “Cho mình thời gian một tháng đi, mình xử lý xong mọi chuyện thì chúng ta cùng rời khỏi đây. Dao Dao, đời này mình có thể quen biết cậu là hạnh phúc may mắn nhất đời mình.” Trần Mộng Dao bật cười, một giọt nước mắt chạy qua khóe mắt cô: “Mình cũng thấy vậy.” Không đợi Kính Thiếu Khanh về, Trần Mộng Dao đã về nhà dưới sự hộ tống của Ôn Ngôn rồi. Vừa vào cửa, Giang Linh đã liên tục oán trách: “Con không coi mẹ ra cái gì đúng không? Mấy ngày không về nhà mà cũng chẳng có cuộc điện thoại nào, con muốn mẹ sốt ruột chết à? Đúng thật là…” Không đợi bà nói xong, Trần Mộng Dao đã ôm lấy bà: “Mẹ… con nhớ mẹ quá…” Lời nói của Giang Linh bị chặn đứng lại, cái ôm âm áp đột ngột của cô con gái khiến bà rất xúc động: “Dao Dao, sao thế? Mặt trời mọc tử phía Tây à?” Trần Mộng Dao lắc đầu, ôm Giang Linh đi vào phòng bếp: “Con nấu cơm cho mẹ, nhưng mà mẹ phải phụ con nhé, cho mẹ rửa rau đó. Vừa nãy Tiểu Ngôn đưa con về, cậu ấy đi rồi, con bảo cậu ấy ở lại ăn cơm nhưng cậu ấy từ chối. Đúng rồi, con bị mắt điện thoại rồi, muốn mua mới, mẹ mua cho con được không? Con hết tiền rồi.” Giang Linh sảng khoái lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra nhét vào túi cô: “Mẹ sợ mẹ không giữ được tiền, con giữ hết đi, đây là tiền bán nhà còn thừa lại. Hai tháng sau là chuyển qua nhà mới được rồi, chúng ta sẽ không phải ở căn nhà rách nát này nữa.” Sự ám áp lâu không gặp khiến Trần Mộng Dao mấy lần muốn khóc, thì ra những gì mẹ có thể đem lại cho cô cũng không chỉ là những sự lo lắng, dù sao thì mẹ ruột cũng là mẹ ruột.
Buổi triều, Kính Thiếu Khanh bị Mục Đình Sâm làm phiền không ít, chỉ có thể trốn từ công ty về nhà.
Cho dù xung quanh có người theo dõi thì Mục Đình Sâm vẫn sợ Ôn Ngôn xảy ra chuyện gì nên cứ muốn anh đích thân đến xem. Nếu không phải nề tình anh em thì anh từ chối từ lâu rồi.
Vừa vào cửa anh đã nhìn thấy Ôn Ngôn đang nhìn chằm chằm vào máy món đồ ngọt trên bàn uống trà, ngồi ngơ ra. Chẳng cần nghĩ đã biết là Mục Đình Sâm sai người mang đến, anh đã nghĩ sẵn cớ rồi mới mở miệng: “Cái đó… tiệm bánh ngọt đó rất ngon.” Ôn Ngôn ngắng đầu lên nhìn anh: “Anh bảo anh ấy đừng có tặng máy thứ này cho tôi nữa, bây giờ tôi không muốn có liên hệ gì với anh ấy cả. Còn nữa… có lẽ tôi phải làm phiền anh một thời gian rồi, một tháng sau tôi sẽ rời khỏi thành phố này, bắt đầu lại cuộc sống mưới, đừng nói với Mục Đình Sâm. Một tháng này sống ở chỗ anh, tôi sẽ trả anh tiền thuê nhà và phí sinh hoạt, tôi không có nhiều tiền lắm nên tính rẻ chút nhé.” Kính Thiếu Khanh bị cô làm cho buồn cười, mở hộp bánh ngọt ra ăn một miếng: “Người nhà họ Mục máy người đều bá đạo thê à? Nói ở là ở, chẳng thèm thương lượng. Tôi nhìn giống người thiếu tiền thế cơ à? Tính ra thật thì thuê biệt thự không rẻ đâu, còn nữa, ngày nào cũng có đầu bếp là tôi nấu ăn cho ăn, làm cô trắng trẻo mập mạp thế này, cái này còn đắt hơn cả tiền thuê nhà, rẻ nữa thì cũng chẳng rẻ đến đâu được cả. Bàn đến tiền là mất vui rồi. Cô muốn ở bao lâu thì cứ ở, nhưng mà… cô muốn rời khỏi đây thật sao?”
Chương 303: Nói Với Cô Áy,
Tôi Không Cho Cô gật đầu: “Đúng vậy, Dao Dao cũng bảo muốn đi cùng tôi, bọn tôi định mở một cửa hàng bán đồ ngọt, nhưng mà vẫn chưa xác định nữa. Cùng lắm thì tìm một công việc đủ để nuôi sống bản thân là được rồi.” Nghe Trần Mộng Dao cũng muốn đi, nụ cười trên mặt anh dần biến mất: “Vậy sao… hai người đã nghĩ xem muốn đi đâu chưa?” Ôn Ngôn lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ xong nữa, cứ từ từ thôi vậy. Đột ngột quá, tôi không quyết định được nhiều chuyện. Đúng rồi, anh có thể đòi Bánh Trôi từ chỗ Mục Đình sâm giúp tôi không? Tôi phải đưa nó đi, Mục Đình Sâm không thích nó.” Kính Thiếu Khanh đột nhiên thấy người anh em của mình đáng thương quá, trong mắt Ôn Ngôn anh còn chẳng đáng giá bằng một con mèo: “Cô không suy nghĩ đến việc mang người đi thật à, chỉ mang theo mèo thôi?” Cô nói một cách rất nghiêm túc: “Đừng đùa nữa, tôi với anh ấy cả đời này cũng chẳng còn bất cứ mối liên hệ nào nữa đâu! Tôi sẽ không công bố chuyện bố tôi trong sạch với mọi người, cũng sẽ không lật lại vụ án, khai anh ấy ra. Thế nhưng tôi cũng không thể nào tiếp tục sóng với anh ấy nữa.” Anh gãi đầu, hỏi cô với vẻ thăm dò: “Nếu như…
nếu như chuyện này cũng không phải do Đình Sâm làm thì sao? Giữa hai người chỉ có một chút hiểu lầm thôi, cậu ấy có nỗi khổ riêng thì sao? Cô chẳng thèm quan tâm đến những giả thiết kia: “Không có nhiều “nếu như” như vậy đâu. Máy món đồ ngọt này anh xử lý giúp tôi đi, tôi đi ngủ đây.” Nhìn cô đi vào phòng, đóng cửa lại rồi anh mới gọi điện thoại cho Muc Đình sâm, anh có tình hạ thấp giọng: “Tổ tông nhỏ nhà anh không chấp nhận ý tốt của tôi, còn bảo tôi xử hết đống đồ ngọt của cậu đi. Còn nữa, cô ấy bảo tôi đòi mèo.” Trong điện thoại, Mục Đình Thâm im lặng một chút rồi mới mở miệng: “Nói với cô ấy, tôi không cho.” Nói xong, anh bị cúp điện mát điện thoại.
Kính Thiếu Khanh thở dài, dựa vào sô pha ăn từng miếng bánh một. Trên mặt anh không có chút vui vẻ nào, rõ ràng là những sự phiền phức mà cứ quấn vào người anh. Một người đàn ông từ trước đến giờ vẫn luôn tự do như anh, bắt đầu từ bây giờ ngày nào cũng phải về nhà đúng giờ để nấu cơm, những ngày tháng này sẽ kéo dài ít nhát một tháng. Lại còn không được ra ngoài vui vẻ, đúng là dày vò nhau! Nếu Ôn Ngôn đi thật thì sau này người hành hạ anh là Mục Đình Sâm rồi.
Trần Mộng Dao không định nói chuyện cô muốn rời khỏi đây cho Giang Linh, cô muốn nói cho bà sau. Giang Linh hiếm khi không đi đánh mạt chược, buổi chiều cô đưa bà đi xem nhà mới. Nhà mới vẫn đang được sửa chữa, không có gì đáng xem cả, nhưng nó lại là nơi ở của cô trong tương lai.
— —————ô.
Lúc rời khỏi nhà mới thì đã là thời gian ăn cơm tồi rồi, Giang Linh nói muốn đến nhà hàng Bạch Thủy Loan ăn cơm, Trần Mộng Dao cũng không phản đối. Thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng là điều có thể chấp nhận được. Đột nhiên, điện thoại của Giang Linh reo lên, Giang Linh nhìn màn hình điện thoại sáng lên, bà thấy có chút kỳ lạ: “Là Triển Trì, nó gọi điện cho con làm gì?” Trần Mộng Dao run lên một cái, mạnh đến nỗi nghe được cả tiếng cô run: “Mẹ… đưa con đi… để con nghe, chắc chắn là thay số mới, anh ấy không tìm được con nên mới gọi. Con với anh ấy chia tay rồi nhưng cũng không đến mức không liên lạc với nhau nữa.” Giang Linh cũng không nghỉ ngờ đi, đưa điện thoại cho cô.
Cô cầm lấy điện thoại rồi đi ra chỗ khác nghe: “Anh muốn làm gì? Sao lại gọi điện cho mẹ tôi?” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng CMỊ^N!^!JNỊAHMHMHD của Triển Trì: “Không biết số mới của em nên chỉ còn cách liên lạc với bác gái thôi. Em không phải căng thẳng, anh chỉ muốn mời em ăn cơm thôi.
Anh sẽ đến đón em, bây giờ anh đang ở dưới tầng, đợi anh ở ngã rẽ đầu tiên. Anh mong rằng đây là một bữa tối chỉ có hai chúng ta.” Vừa cúp điện thoại, cô chống tay vào tường để có thể đứng vững, Triển Trì biết cô ở đây, anh ta còn quần lây cô làm gì nữa? Giang Linh thấy cô mãi không vào nên qua tìm: “Nó nói gì?” Cô cười một cách miễn cưỡng: “Cái đó… anh ấy mời con ăn cơm, con với anh ấy có chuyện cần nói. Mẹ, mẹ tự đến nhà hàng Bạch Thủy Loan một mình, con bảo Kính Thiếu Khanh để chỗ cho mẹ.” Giang Linh lẫm bẩm vài câu rồi cùng cô đi thang máy xuống dưới.
Nhìn thấy Giang Linh lái xe rời đi rồi cô mới đến ngã rẽ phía trước tìm Triển Trì. Xe của Triển Trì đã đợi sẵn ở đó rồi. Cô cố gắng khắc phục sự bài xích và sợ hãi trong lòng rồi mới mở cửa xe rồi, ngồi vào: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào?” Triển Trì nhìn cô bằng kính chiếu hậu, anh cười mỉm, quần áo gọn gàng, nét mặt dịu dàng, bộ dạng con nhà giàu, chính nhân quân tử: “Đừng kích động thé, chỉ là mời em ăn cơm thôi. Anh biết em rất ngoan, chưa làm chuyện gì không nên làm cả. Anh cũng sẽ giữ lời hứa, không để em sống không yên ồn.” Trên đường đi, hai người không nói thêm gì nữa, mãi đến khi xe dừng lại, Trần Mộng Dao mới phát hiện thì ra đây là nơi ở cũ của cô, căn nhà đã bị thu về sau khi phá sản. Cô không ngờ Triển Trì vậy mà lại đấu giá được căn nhà này, cô nắm thật chắc lấy tay cầm ở cửa: “Tại sao lại đưa tôi đến đây? Chỗ này bây giờ là nhà anh đúng không? Không phải đi ăn cơm sao? Sao lại đến đây làm gì?” Triển Trì kiên nhẫn giải thích: “Nhà này anh mua cho em, đây là nơi em lớn lên, chắc chắn sẽ có nhiều kỷ niệm nên đưa em đến đây ăn cơm thôi.
Có đến mức đấy không? Xuống xe đi.” Cô không dám nghĩ xem liệu sau khi vào anh ta có đổi một bộ mặt khác không: “Muốn ăn cơm thì đến nhà hàng ăn, tôi không muốn ở riêng với anhl”
Chương 304: Đừng Giãy Giụa Sắc mặt anh ta lạnh đi vài phần, giọng nói cũng lạnh theo: “Sự kiên nhẫn của anh có hạn, anh mà muốn làm gì thì em vừa lên xe anh đã làm rồi, em cũng chẳng phản kháng nỗi.” Cô biết, cứ giằng co mãi thế này không có ích gì cả nên chỉ đành cắn răng xuống xe, vào nhà cùng anh ta.
Căn nhà này vẫn giữ nguyên như cũ, không thay đổi một chút nào. Nội thất và bàn ghé, sô pha, chẳng có cái nào là không chứa những kỉ niệm của cô cả. Chiêu đánh vào tâm lý của Triển Trì quả thực không tôi, biết cô ở đây thì sẽ thả lỏng nhất nên đưa cô đến đây.
Bảo mẫu đã nấu ăn xong rồi bê lên bàn rồi, ngửi mùi thơm, cô thấy hơi hoảng hốt. Dường như cô được trở về quá khứ vậy, những ngày tháng ấm áp của gia đình ba người. Thế nhưng người đàn ông trước mặt này đã hại cô ra nông nỗi này, vậy mà sau cùng lại đưa cô về đây với thân phận là chủ nhân của nơi này. Rốt cuộc là anh ta muốn làm cô cảm động hay là làm cô khó chịu? Cho dù , thế nào thì nó cũng đầy sự châm biếm.
Anh ta ôm cô từ đằng sau, đưa cô đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, cô không phải là không muốn thoát ra, chỉ là anh ta dùng sức đề kiềm chế cô lại, cô căn bản là chẳng thoát ra được.
Bảo mẫu tưởng bọn họ là một đôi tình nhân, lại còn cười tỏ vẻ biết ý.
Triển Trì nói với bảo mẫu: “Không có chuyện gì thì bác có thể về nhà rồi, ngày mai lại đến là được.” Anh ta không thích trong nhà có người lạ nên bảo mẫu không ở trong nhà.
Bảo mẫu gật gật đầu, tháo tạp dề xuống rồi rời đi.
Cổng bị đóng lại, Trần Mộng Dao cũng bắt đầu căng thẳng, bởi vì ở đây chỉ còn cô và Triển Trì thôi.
“Rốt cuộc là…. anh muốn tôi thế nào?” Giọng cô run rẫy hỏi.
Triển Trì ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô gắp món mà cô thích ăn, anh ta nhìn cô một cách đầy thành ý: “Anh muốn đối xử với em tốt như em đối xử với anh lúc trước, chỉ cần em đồng ý thì anh có thể chuyển căn nhà này sang tên em” Cô cười châm biếm: “Không cần, điều duy nhất mà tôi muốn là anh rời khỏi thế giới của tôi mãi mãi.” Sắc mặt anh ta trầm xuống: “Đây là lần đầu tiên anh thấy em nói chuyện rất khó chịu, thế nên đừng nói nữa, ăn cơm đi.” Cô làm gì có hứng ăn? Dưới sự ép buộc của Triển Trì, cô mới miễn cưỡng ăn được một chút. Cô thậm chí còn không nếm được vị món ăn ra thế nào, sự sợ hãi trong lòng dường như đã lan ra cả vị giác của cô, những gì mà cô nêm được chỉ là sự Sợ hãi.
Khó khăn lắm mới ăn xong cơm, cô đứng lên, nói: “Tôi phải về rồi.” Triển Trì không định tha cho cô như vậy: “Không ở với anh thêm chút sao? Ít nhất thì em cũng nên làm anh vui vẻ chút chứ? Anh chỉ muốn chung sống với em thật tốt thôi.” Cô bị anh ta ép đến mức sắp muốn phát điên rồi: “Nhưng tôi không muốn chung sống cùng anh! Lần này tôi chịu thay cho Tiểu Ngôn, sau đó thì sao? Anh còn định đối xử với cậu ấy thế nào? Và định đối xử với tôi thế nào? Cậu ấy đã rời khỏi Mục trạch, rời khỏi Mục Đình Sâm rồi, anh đừng bám lấy cậu ấy nữa được không? Chuyện giữa anh và Mục Đình Sâm sao lại phải liên lụy đến Tiểu Ngôn chứ? Nếu anh thực sự hận Mục Đình Sâm đến mức thấu xương thì cứ tìm thẳng anh ta đi, đừng làm những chuyện khiến người ta phải kinh tởm nữa được không?” Biểu cảm của anh ta hơi thay đồi: “Đây là điều em hi vọng sao? Nếu như đúng thì ở lại bên anh đi, anh sẽ làm theo những gì em muốn. Nếu như em có thể quên tất cả những chuyện đã xảy ra, sóng bên anh một cách bình thường, em bảo anh làm gì anh sẽ làm nấy.” Trần Mộng Dao thấy rất buồn cười, anh ta không phải một người đàn ông sẽ dễ dàng đề phụ nữ sắp đặt chuyện của mình, cho dù cô có đồng ý ở bên anh ta thì vẫn chẳng thể nào ngăn cản được anh ta: “Tôi không tin anh. Anh nói đi, anh muốn dùng những video đó để khống chế tôi bao lâu? Anh cũng nên hiểu tôi thêm một chút, nếu anh ép tôi quá thì cùng lắm cá chết lưới rách. Cho dù anh có đưa video lên mạng thì tôi cũng có thể trồn về nơi đồng quê hẻo lánh để tiếp tục sóng. Tôi không có ưu điểm gì nhiều, chỉ có mặt dày thôi. Nếu như như vậy có thể đổi lại sự an yên thì tôi thà để anh mau làm như thế đi!” Cô thực sự có thể làm như thế, bát chấp tất cả, cho dù có máu chảy đầu rơi thì cũng phải rời xa khỏi anh ta.
Triển Trì cắn chặt răng, nhắm mắt lại: “Em muốn anh tha cho em, nhưng anh tha cho em kiểu gì? Được, hay lắm, anh biết rồi. Video của em tối đó anh đã tiêu hủy luôn rồi, không hề lưu lại, anh cũng không định dùng video để uy hiếp em. Em đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, để anh có thể cắt đứt mọi suy nghĩ về em. Để anh tự làm tự chịu! Nhưng anh cảnh cáo em, chỉ cần để anh gặp em một lần nữa thì lần sau anh sẽ không buông tay đâu!” Cô thiếu chút nữa thì vui đến mức bật khóc, anh ta đã nói bỏ qua cho cô rồi sao? Phản ứng đầu tiên của cô là quay đầu bỏ chạy, thế nhưng anh ta lại kéo cô về, dùng sức hôn lên môi cô.
Cô liều mạng đầy anh ta ra, thế nhưng anh ta lại càng ôm cô chặt hơn: “Đừng giấy giụa…” Nếu như đây là lần cuối, nếu như sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa, cô sẽ nhẫn nhịn…
Một lúc sau anh ta mới bỏ cô ra, anh ta quay lưng lại: “Đi!” Cô như được giải thoát, trốn khỏi đó, đến đường lớn rồi cô mới cười, bước chân vui vẻ như một đứa trẻ vậy. Cùng lúc đó, nước mắt của cô cũng rơi xuống. Cô ngoảnh đầu lại nhìn, ngôi nhà quen thuộc vô cùng đó đã ở trong bóng tối, đó là “lâu đài” trong ký ức thời thơ ấu của cô. Sau này, sẽ không bao giờ nhìn thấy lại nữa.
Chương 305: Anh Không Lừa Nồi Cô Đâu
Đột nhiên, một chiếc xe nhanh chóng lướt qua trước mặt cô rồi lại quay đầu xe lại, dừng lại bên cạnh cô. cô lau nước mát: “Kính Thiếu Khanh? Sao anh lại ở đây?” Kính Thiếu Khanh xuống xe, việc đầu tiên anh làm là nhìn cô một lượt, thấy cô không sao cả mới thở phào một hơi. Có trời mới biết lúc biết cô ở chỗ Triển Trì anh thấy sốt ruột đến mức nào. Anh đang nấu cơm, nghe xong anh vứt nồi xoong ở đấy, vượt hết đèn đỏ trên đường để đến đây: “Trong tay Triển Trì có điểm yếu của cô sao? Sau này nếu anh ta tìm cô thì cô cứ tìm tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cô bị anh ta uy hiếp. Anh ta không làm gì cô chứ?” Cô lắc đầu: “Không sao rồi, anh ta tha cho tôi rồi, tôi cũng không còn điểm yếu gì trong tay anh ta nữa, sau này tôi có thể bất đầu cuộc sống mới, bước ra khỏi sự ám ảnh về anh ta, sóng thật tốt…” Anh không nhịn được, ôm cô vào lòng, cô trợn tròn mắt lên nhìn anh: “Anh… anh đang làm gì thế? Anh đừng nói với tôi anh đến đây gấp như vậy là để tìm tôi đấy nhé…” Anh bỏ cô ra, lên xe trước, cười cô với vẻ trêu chọc: “Không đâu, bớt tự luyễn đi, có người bổn thiều gia thích sống ở đây!” Câu này nếu là lúc trước, với tính cách chẳng quan tâm gì của cô thì chắc chắn sẽ tin lời anh nói.
Thế nhưng bây giờ anh không lừa nồi cô nữa.
Cô không vạch trần anh, ngồi vào ghé phụ, nói với giọng rất trưởng thành: “Anh rất tốt, vừa đẹp trai vừa có tiền, mẹ anh mong anh két hôn sớm để có thể bế cháu sớm. Anh cũng đừng làm cái gì mà chủ nghĩa không kết hôn nữa, nếu không sau này sản nghiệp nhà anh không có ai thừa kế. Nếu sau này gặp được một cô gái thích hợp thì cưới đi, sống những ngày tháng thật yên ổn, đừng đi trêu ong ghẹo bướm khắp nơi nữa.” Anh chẹp miệng nói: “Lời cô nói nghe còn già dặn hơn cả tuổi tôi rồi đây, đang phát “thẻ người tốt” cho tôi sao? Đừng nói tôi tốt, tôi không tốt, tôi tệ chết đi được, vừa đào hoa vừa không đáng tin cậy.
Ngoài việc biết nấu ăn và đẹp trai ra thì tôi cũng không có điểm tốt nào khác. Sản nghiệp là bố mẹ tôi gây dựng nên lúc còn trẻ, không liên quan gì đến tôi cả.” Lần đầu tiên cô thấy có người “chê” bản thân mình như vậy, bên ngoài thì có vẻ là “chê”, thực chát là khen bản thân mình. Cô cúi đầu xuống cười, nụ cười của cô có vẻ rất ý vị.
Anh như phát hiện ra một đại lục mới vậy: “Tôi không nhìn nhầm đó chứ? Sao đột nhiên cô lại cười giống một cô gái thế này? Lúc trước cô cười trông rất phóng khoáng cơ mà? Còn đàn ông hơn cả đàn ông. Đi, đến nhà tôi ăn ké cơm đi, nếu không tôi ăn cơm một mình với Ôn Ngôn cứ thấy kỳ lạ thế nào ấy.” Cô cũng chưa ăn no nên đồng ý, dù sao thì tài nầu ăn của Kính Thiếu Khanh làm cô thấy rất thèm.
Về đến biệt thự Bạch Thủy Loan, Kính Thiếu Khanh vừa nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp thì đã bát ngờ đến mức đơ cả người ra rồi, vậy mà sau khi anh đi, Ôn Ngôn lại vào bếp giúp anh xào rau! Nghe thấy tiếng bọn họ, Ôn Ngôn cầm chiếc xẻng nấu ăn đi ra: “Về rồi à? Dao Dao cũng đến rồi? Xào vài món ăn là được rồi, sắp ăn cơm rồi.” Kính Thiếu Khanh lây đồ trong tay cô: “Hai người chơi đi, để tôi.” Trần Mộng Dao cười thầm: “Tiểu Ngôn, đồ cậu nấu ăn được không thế? Cậu không nhìn thấy sắc mặt của anh ấy vừa nãy à, chắc chắn là đang xót đấy, anh ấy thấy cậu hủy hoại mấy thực phẩm của anh áy rồi.” Ôn Ngôn thấy rất ngượng, cô đưa tay lên gãi gãi đầu: “Anh ấy đột nhiên chạy đi mát, chẳng nói gì cả, cũng chẳng nói máy giờ về. Mình sắp đói chết rồi, đương nhiên phải tự nấu. Yên tâm đi, mình chưa nấu được món nào cả…” Người bình thường đương nhiên là không nâu ăn giỏi bằng Kính Thiếu Khanh rồi, không lâu sau, mấy món ăn thơm phức đã xuất hiện trên bàn ăn rồi. Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao đều không giữ ý tứ gì, không nhịn được bắt đầu động đũa.
Trần Mộng Dao chưa bao giờ tiếc lời khen cả, dù sao thì bí quyết để ăn chực là miệng phải ngọt: “Kính Thiếu Khanh, đồ ăn anh làm thực sự sẽ khiến người ta thấy rất thỏa mãn, sau này ai mà gả cho anh thì đúng là có phúc lắm đấy! Thịt bò này mềm quá, siêu ngon luôn!” Kính Thiếu Khanh chống hai tay vào cằm, nhìn hai người phụ nữ đang ăn như quỷ đói kia, anh không biết nên thấy đắc ý hay là bát lực: “Tháy hai người thích ăn món tôi nấu như vậy, hay là cử ra một người góp lửa sống với tôi đi, như vậy thì ngày nào cũng ăn chực được rồi. Ôn Ngôn là chị dâu thì chắc chắn là không được rồi. Trần Mộng Dao, hình như chỉ có cô cống hiền được thôi.” Bởi vì trong câu đùa của anh có Ôn Ngôn nên nó giống câu đùa hơn, không ai coi là thật cả. Trần Mộng Dao cũng tỏ ra không kiêng ky gì cả: “Nếu như anh không chê thì tôi cũng không có ý kiến gì, hết cách rồi mà. Vì cuộc sống không cần lo cơm áo gạo tiền sau này, vì để thỏa mãn được sự thèm thuồng của tôi.” Trong mắt Kính Thiếu Khanh ánh lên điều gì đó: “Thật hay giả thế?” Trần Mộng Dao tự nhiên nhìn trúng mắt anh, khoảnh khắc đó, cô mới ý thức được anh không đùa.
Não cô tự nhiên hiện ra cảnh mà mình từng gặp phải, vội vàng cúi đầu xuống: “Đương nhiên là giả rồi.
Anh âm thầm chuyển chủ đề: “Hai người định đi đâu để bắt đầu cuộc sống mới thế? Nhớ gửi thư cho tôi đấy.” Ôn Ngôn nói, nửa đùa nửa thật: “Chỉ sợ bọn tôi gửi thư cho anh anh lại đưa cho người khác, anh là “nội gián” mà.” Kính Thiếu Khanh mím môi: “Nói như là Đình Sâm không tìm thấy cô được ấy, cô còn ở trong nước thì cậu ấy sẽ tìm được cô thôi, chỉ là cậu ấy có muốn tìm không thôi. Đừng chặn đứng các mối quan hệ như thé, tôi là tôi, cậu ấy là cậu ấy mà.” Trần Mộng Dao cúi đầu ăn cơm đột nhiên nói xen vào: “Tôi cũng nghĩ như Tiểu Ngôn, nếu đã là bắt đầu lại từ đầu thì phải bắt đầu lại từ đầu thật, tạm biệt tất cả mọi thứ, tất cả mọi người trong cuộc sống cũ.
Chương 306: Không Dám Tơ Tưởng
Lời nói của cô đã đủ rõ ràng và thẳng thắn, Thiếu Kính Khanh không thể nào nghe không hiểu. Một tia cô đơn thoáng qua trong đáy mắt của anh, anh vờ như không quan tâm: “Được, vậy tôi chúc hai người một tương lai tốt đẹp. Trước khi đi nhớ nói câu tạm biệt với người từng sống trong quá khứ của hai người là tôi đây nhé.” Ôn Ngôn còn tưởng bọn họ đang đùa giỡn với nhau, nên mỉm cười thản nhiên. Chỉ có Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh là mỗi người một tâm trạng. Một người đưa ra quyết định, người còn lại đành phải tôn trọng lựa chọn của người kia.
Sau bữa cơm, nghĩa vụ thu dọn bát đũa đều đồ lên đầu hai người phụ nữ. Lúc này Kính Thiếu Khanh nói thêm một câu: “À phải rồi Ôn Ngôn, cô không phải muốn tôi xin lại mèo từ Đình Sâm sao? Đình Sâm nói không trả.” Ôn Ngôn bắt đầu nóng nảy: “Tại sao lại không cho chứ? Anh ấy không thích mèo, trước đây cũng không cho tôi nuôi mèo, tại sao bây giờ lại không chịu trả mèo cho tôi?”
Kính Thiếu Minh vội vã nói: “Cô chớ nổi nóng đã, cậu ấy chỉ nói hai chữ không trả thôi, lý do gì thì Đình Sâm không nói thì làm sao tôi biết được? Cô yên tâm đi, nếu cô thật sự rời khỏi đây thì có đem theo con mèo cũng bắt tiện. Để nó ở Mục trạch thì thế nào cũng có người chăm sóc thôi. Cho dù Đình Sâm không lo cho con mèo của cô thì vẫn còn má Lưu và Lâm quản gia mà. Người làm của Mục trạch nhiều như vậy không lẽ chăm sóc không nổi cho một con mèo sao?”
Quả thật là như vậy, má Lưu nhất định sẽ thay cô chăm sóc cho Bánh Trôi. Nghĩ tới đây, tâm trạng cô mới nguôi ngoai một chút: “Đành vậy… nêu anh ấy không trả, thì tôi chỉ có thể nhờ tới má Lưu thôi.” Trước khi rời đi, cô có gặp qua má Lưu và Lâm quản gia. Ngoại trừ nhò họ chăm sóc cho Bánh Trôi, lần đó cũng để cô nói lời tạm biệt với họ. Hai người họ đối xử với cô vô cùng tốt, từ bé đến lớn luôn cho cô cảm giác âm áp như một gia đình.
Thế nên trước khi rời đi, cô không thể nào không một lời từ biệt. Còn về phần của Đình Sâm… cô không muốn gặp anh nữa. Cô thậm chí không dám nghĩ về những chuyện trước đây, không thể đối mặt với đối phương mà cười nói nữa. Cô chỉ có thể đặt anh trong trái tim mình… cả đời này.
Cô đã chọn một buổi chiều nắng đẹp để quay lại Mục trạch, cô cũng không quên gọi trước cho má Lưu để xác nhận rằng Mục Đình Sâm không có ở đó.
Lúc má Lưu nhìn thấy Ôn Ngôn, hốc mắt bà lập tức đỏ hoe. Bà đi tới nắm chặt tay cô không buông: “Ngôn Ngôn, thật sự con sẽ rời đi ử? Má không yên tâm chút nào… Những ngày mà con không có ở đây, má không biết phải làm sao. Thiếu gia cũng thường hay ngồi thức cả đêm, cậu ấy cũng không vui vẻ gì.”
Ôn Ngôn cố gắng nén lại nước mắt, cô cố gắng nhìn lầy khuôn mặt của má Lưu. Cô dặn lòng phải mãi mãi ghi nhớ người trước mặt này đã ghi lại dấu ấn quan trọng trong cuộc đời cô: “Không sao đâu, con sẽ sống thật tốt, má không phải lo lắng cho con đâu. Anh ấy cũng vậy, sẽ sống thật tốt thôi, ngay từ ban đầu con và anh ấy đã không nên qua lại gì với nhau rồi. Thôi, không nói những chuyện này nữa. Con về đây là muốn gặp má và chú Lâm, Bánh Trôi rồi tiện thể thu dọn đồ đạc và đề lại những thứ không thuộc về con.
Cô nhớ rằng trước đây không hề có khung ảnh nào ở đấy cả, có thể Mục Đình Sâm đã đặt nó ở đó sau khi cô bỏ đi.
Cô tiện tay dựng khung ảnh lên, nhưng cô liền sửng sốt khi nhìn thấy được tắm hình trong đó.
Đấy là bức ảnh mà Lâm Táp đã chụp cho cô và Mục Đình Sâm khi họ ở Tam Á. Trong khung hình là phố đêm phồn hoa náo nhiệt, cô và Mục Đình Sâm vừa đi cạnh nhau vừa nghiêng đầu nhìn về hướng ống kính. Cũng trong chính khoảnh khắc đó, cô đang quyết định yêu anh…
Cô đã mắc nợ anh ngay từ ban đầu, còn bây giờ lại đảo ngược hoàn toàn. Việc che giấu sự thật mười mấy năm nay giống một âm mưu đã hoạch định sẵn từ lâu, nuốt chửng cô vào vực thẳm tăm tối. Cô không còn cách nào để cứu chuộc lấy bản thân và Mục Đình Sâm. Giờ đây đột ngột hỏi bản thân có yêu anh không, cô càng không dám nói ra đáp án và cũng không dám tơ tưởng.
Đột nhiên có tiếng bước chân xuất hiện từ phía sau khiến cô đông cứng người, vô thức đặt lại khung ảnh về vị trí cũ. Tiếng bước chân quen thuộc đó chỉ có thể là của Mục Đình Sâm, cô không ngờ tới anh sẽ trở về!
Chương 307: Anh Vẫn Luôn Ở Đây
“Chuyên lựa những lúc anh không có ở đây để về, ghét nhìn thấy anh đến vậy sao? Cho dù em muốn đi thì ít nhất cũng phải chào nhau một tiếng chứ nhỉ?” Ngữ khí của anh nghe không ra cảm xúc, trong bình thản lại mang một chút tang thương.
Cô không quay đầu lại, cũng không biết phải làm sao đề đối mặt anh. Cô làm sao có thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà thản nhiên với nhau? Sau một hồi im lặng, anh bỗng giúp cô mang hành lý xuống lầu, điều này thật nằm ngoài dự đoán của Ôn Ngôn.
Vốn tưởng rằng anh sẽ ngăn cản cô rời đi như trước đây, cô lo sợ anh lại điên cuồng kiểm soát và cưỡng ép cô ở bên anh. Nhưng giờ anh cư xử bình tĩnh như vậy cũng khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hon, ít nhất còn có thể miễn cưỡng nói vài câu với anh.
mm Ôn Ngôn đi theo anh xuống lầu, cô đưa tay vén tóc bên tai. Cô hơi cúi thấp đầu, nói: “Tôi chỉ mang đồ của tôi theo, tôi đã đem những thứ cần trả lại để trên giường của anh. Còn Bánh Trôi… thì phiền anh và má Lưu chăm sóc cho nó, nếu anh không thích thì cứ xem như không nhìn thấy nó là được.
Nếu sau này tôi có quay lại, anh có thể trả nó lại cho tôi không?” Mục Đình Sâm khẽ gật đầu nhưng không trả lời.
Trong đôi mắt bình tĩnh của anh thật ra đã sóng lớn cuồn cuộn, nhưng ngoại trừ vờ như mọi thứ đều ổn để tiễn cô đi thì anh còn cách nào để hai người chung sống với chứ? Anh để hành lý của cô vào cốp sau xe: “Để anh tiễn em.” Ôn Ngôn muốn từ chối nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, cứ xem như đây là lần cuối cùng cô lưu luyên sự dịu dàng của anh… thứ xa xỉ mà cô luôn trông chờ từ nhỏ đến lớn.
Má Lưu và Lâm quản gia mang theo Bánh Trôi đến trước cửa lớn để tiễn hai người, Ôn Ngôn sau cùng vẫn không kìm được nước mắt. Trên đoạn đường không người qua lại, cô vươn tay khỏi cửa kính ô tô. Những chiếc lá rung rinh dưới gió thu cũng ròi cành. Chúng bay lượn trên không một cách ngắn ngủi rồi đáp xuống mặt đất đầy cát bụi, thật giống với một đời người.
Những chiếc lá ấy rồi sẽ trở thành chất dinh dưỡng giúp cây chống chọi qua cái lạnh của mùa đông, để cho mùa xuân của năm sau, cây lại mọc ra chồi non xanh mướt.
Mục Đình Sâm thỉnh thoảng lại nhìn cô qua tắm gương chiếu hậu. Xe càng di chuyển xa khỏi Mục gia, lưu luyến trong đáy mắt anh càng nồng đậm.
Anh muốn nói ra những lời níu kéo nhưng vẫn nuốt lại vào bụng, vì anh biết rằng anh không thể thay đổi được quyết định của cô.
Cô cũng không nên ở lại chỉ vì một kẻ như anh.
Anh còn rất nhiều việc phải xử lý, đợi đến khi anh xóa sạch những thứ không nên có và mọi thứ tốt đẹp trở lại, lúc đó anh sẽ bát chấp mọi thứ để cô quay về bên anh! Sau khi tới khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Mục Đình Sâm giúp Ôn Ngôn lấy hành lý ra ngoài.
Ngoại trừ nói lời cảm ơn thì cô vẫn không ngước mắt lên nhìn anh một lần.
Hai chữ “cảm ơn” này tuy lịch sự nhưng nghe vào lại vô cùng xa cách. Khóe môi Mục Đình Sâm câu lên một nụ cười chua chát: “Dù sao đi nữa thì anh vẫn phải nói những lời cần nói với em. Anh biết em phải đi, nhưng nếu sau này em có gặp phải khó khăn gì thì cứ gọi điện cho anh. Bất kể lúc nào, anh vẫn luôn ở đây.” Anh vẫn luôn ở đây…
Một câu này của anh khiến Ôn Ngôn ngắn lệ lần nữa. Đột nhiên cô rất muốn nhào vào vòng tay anh và khóc một trận thật lớn, cô muốn hỏi anh tại sao suốt bao nhiêu năm nay anh lại lừa gạt cô, tại sao phải để cô gánh chịu nhiều đau khổ đến vậy. Cô còn muốn hỏi anh rằng tại sao phải gây ra tai nạn máy bay kia một cách tuyệt tình đến thế, anh khiến người bố vô tội của cô phải chết, khiến cô trở thành trẻ mồ côi để rồi lại dùng cái cách này để cho cô một gia đình…
Thế nhưng, cô không làm gì cả mà chỉ gật gật đầu sau đó nhanh chóng kéo vali xoay người rời đi. Cô Sợ anh sẽ nhìn thấy nước mắt của cô.
Sau khi bước vào nhà và đóng cửa, Ôn Ngôn thở ra một hơi dài. Cô không nhịn được vén một góc của rèm cửa lên, lén nhìn ra phía ngoài. Bóng dáng của người đàn ông kia dưới ánh nắng của ngày thu vẫn giống y lần đầu tiên cô gặp anh, vẫn tiêu soái và cao lớn như vậy khiến cả nửa đời đầu của cô phải kinh ngạc.
Thế giới của cô từng chỉ có anh nhưng bây giờ cô phải bỏ lại thế giới đó rồi, cô phải bắt đầu một thế giới mới. Mà bản thân cô cũng không biết đây có tính là khởi đầu mới không, hay chỉ là chuỗi ngày trốn chạy tạm bợ khi không có anh.
Khi Mục Đình Sâm lái xe rời đi, cô mới thu lại ánh nhìn. Cô che miệng lại để tiếng khóc bị bóp chết trong cổ họng, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê của cô rơi trên chiếc váy trắng tinh tạo thành từng vệt nước nhỏ.
Ngày mà Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao rời đi, Mục Đình Sâm, Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp ba người lại tụ tập cùng nhau tại hộp đêm, chỉ có điều cả ba đều không có máy cô nàng bồi rượu ở kế bên.
Ba người đàn ông gia thê hiển hách dù ở đâu cũng đủ để thu hút ánh nhìn của người khác.
Những cô nàng trong hộp đêm dõi theo họ với cặp mắt thèm muốn, có một số can đảm đi tới bắt chuyện cũng bị Lâm Táp đuổi khéo. Sau khi uống tới có chút mơ hồ, Lâm Táp cứ nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly: “Kẻ đau lòng chỉ có Đình Sâm mới đúng, Thiếu Khanh anh tham gia cho náo nhiệt à? Đáng ra anh phải high lên, hai tay hai em chứ.” Kính Thiếu Khanh cười một tiếng: “Tôi chia sẻ nỗi buồn với Đình Sâm không được sao? Trong lúc anh em đang đau lòng mà tôi lại chơi vui vẻ thì không được nghĩa khí cho lắm. Hôm nay chúng ta tới đây là để bồi rượu cho nên ít chăm chăm vào tôi đi.” Mục Đình Sâm nhìn Kính Thiếu Khanh một cái.
Anh không vạch trần lời nói dối ấy, cho dù anh biết rõ rằng lãng tử Kính gia này đang muốn quay đầu là bờ.
Chương 308: Xin Lỗi, Tiệm Đã Đóng Cửa
Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao phải mát cả nửa ngày mới tìm được nơi ở tại thành phố mới này, tốn thêm nửa ngày trời để sắp xếp lại căn nhà nhỏ cũng đã mệt lả người. Hai người nằm trên chiếc giường đã trải nệm mỉm cười thỏa mãn. Ôn Ngôn chợt quay qua hỏi Trần Mộng Dao: “Cậu đề lại mẹ cậu một mình có ôn không đó?” Trần Mộng Dao nghĩ một chút, sau đó nói: “Có chút lo lắng, nhưng thường xuyên liên lạc chắc cũng không có chuyện gì đâu. Lần này mình và cậu trốn tới một thành phố xa như vậy, chắc chắn mẹ của mình cũng không tới đây đâu. Thành phố này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn.
Mình nói với mẹ là một mình tới đây để làm ăn nhưng bà cũng không quản gì. Còn cậu đó, mình nghĩ là Mục Đình Sâm có khi nào sẽ tìm người giám sát cậu không nhỉ?” Nhắc đến chuyện này mới nhớ, trước đây Mục Đình Sâm từng nói với Ôn Ngôn sẽ cho cô tự do tự tại ở bên ngoài tầm một năm. Nếu thật sự Mục Đình Sâm không có dự định thả cô đi thì rất có khả năng anh ta sẽ làm vậy.
Cô không muốn nghĩ tới điều ấy nữa, mở miệng nói: “Mặc kệ, cho dù thật sự anh ấy phái người giám sát mình thì mình cứ giả điên không biết.
Ngày mai chúng ta bắt đầu đi tìm nơi học làm bánh ngọt và thức uống đi, tiện thể tìm mặt tiền thích hợp luôn. Trên người mình giò không có bao nhiêu tiền, thời gian đầu ứng tiền của cậu trước nhé, Dao Dao? Sau đó mình sẽ từ từ bù lại?” Trần Mộng Dao chìa ra tắm thẻ mà Giang Linh cho cô: “Mình đã nói rồi mà, không cần phân biệt tiền của ai cả. Cậu không có có tiền thì cứ tiêu của mình, đợi tới khi nào cậu có tiền rồi thì hai đứa tiêu xài cùng nhau. Cứ quyết định vậy đi nhé, tương lai thẳng tiền!” Ba tháng sau, tiệm bánh ngọt của Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn chính thức khai trương. Trong ba tháng này cả hai người đã luyện tập mỗi ngày và tìm địa điểm kinh doanh, chưa kể còn phải bố trí và tu sửa cho cửa tiệm. Có thể tháy hai người đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết vào cửa hàng này, ngay cả thân hình vốn cân đối của Trần Mông Dao cũng mệt mỏi hao gầy đến mức lộ rõ xương quai xanh.
Lượng khách của ngày đầu tiên phải nói là cực đông. Các vị khách ghé tiệm chủ yếu là những người trẻ tuổi hoặc nhân viên văn phòng của tòa nhà đối diện, trong cuộc sống bận rộn của họ có thể đến tiệm nhắm nháp trà sữa và bánh ngọt cũng có thể xem là quãng thời gian thư giãn tuyệt VÒI.
Chính vì tình hình buôn bán ban đầu không như dự đoán thế nên hai người không kịp tuyển nhân viên. Thế là cả hai phân công ra một người đâm đầu làm bánh, người còn lại đảm nhiệm vai trò phục vụ và không dám nhận đơn giao ngoài.
Đợi đến khi việc kinh doanh ổn định, hai người mới tính toán lại và quyết định tuyển một nhân viên giao hàng và một phục vụ, còn Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn sẽ tập trung vào việc làm bánh và thức uống.
— —…._ Ôn Ngôn có một chấp niệm rất lớn về bánh ngọt.
Cô còn nhớ mùi vị bánh ngọt mà Mục Đình Sâm thích và cũng rất nỗ lực thử làm ra chiếc bánh ngọt giống vậy. Bởi vì anh rất thích bánh ngọt nên những chiếc bánh đều do những thợ làm bánh chuyên nghiệp làm ra, muốn học được công thức làm bánh của họ từ bên ngoài là chuyện không thể, cho nên Ôn Ngôn đành phải tự mày mò nghiên cứu.
Hai nhân viên đã sớm tan ca, trời cũng đã tối và tới lúc phải đóng cửa rồi. Sau khi Trần Mộng Dao tiễn hai vị khách cuối cùng rời đi liền chạy tới phòng bếp: “Tiểu Ngôn à, phải công nhận đầu óc kinh doanh của cậu đỉnh thật đó. Xem ra quãng thời gian cậu ở cạnh Mục Đình Sâm cũng học được nhiều thứ đấy. Cho dù anh ấy không có dạy cho cậu thì lanh lợi như cậu chỉ cần nhìn cũng học được ít nhiều. Vị trí cửa tiệm này cậu lựa tốt lắm! Xung quanh nào là trường đại học, trường trung học, đối diện đường còn có công ty văn phòng nữa. Với lại lựa chọn của quán mình lại nhiều, trà sữa các thứ đều là điều cần thiết của họ, đúng là muốn ế ẩm cũng không được. Ngoại trừ những bà lão ra thì hầu như độ tuổi nào cũng thích, xem ra cái tên “Tiểu Cơ Ngộ” mà cậu đặt cho cửa tiệm cũng rất thú vị đấy.” Ôn Ngôn đưa bánh ngọt vừa làm xong cho Trần Mộng Dao ăn thử, sau đó mới tháo tạp dề xuống: “Mình chỉ tùy tiện đặt một cái tên thôi. Cậu mau thử bánh đi, nếu mùi vị chưa được thì mai mình nghiên cứu tiếp. Giờ đã gần mười một giờ đêm rồi, mau mau thu dọn đồ đạc rồi về thôi.” Trần Mộng Dao nóng lòng cắn một miếng bánh ngọt rồi nói: “Ngon.” Ôn Ngôn bị cô chọc cười: “Cậu có thể nói gì đó khác không? Cậu phải học hỏi thêm cách đánh giá của mấy nhà phê bình chuyên nghiệp rồi đó.
Chúng ta bỏ rất nhiều tâm huyết và tiền bạc vào cửa tiệm này, cả ba tháng nay vì việc mở tiệm mà những phương diện khác đều bị hạn chế. Mình không muốn công sức đổ sông đổ biển đâu, hai chúng ta phải gây dựng chỗ này một cách nghiêm túc đó.” Ôn Ngôn nói xong thì Trần Mộng Dao cũng đã thưởng thức xong chiếc bánh, cô nói: “Không tệ, nó ngon hơn tất cả các loại bánh đang có trong tiệm. Cậu làm sao làm được vậy? Màu sắc hồng hồng giống dâu tây cũng rất đẹp, chắc chắn mọi người sẽ rất thích. Đặt cái tên cho nó rồi cho lên kệ thôi.” Nghe thấy lời bình của Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn cũng không ép buộc cô nữa.
Khi hai cô đã dọn dẹp xong và bước ra khỏi phòng bếp, bỗng có một người bước vào từ cửa lớn.
Trần Mộng Dao chưa nhìn rõ người kia là ai, như phản xạ tự nhiên nói với: “Xin chào quý khách!” Ôn Ngôn nhìn chằm chằm người vừa bước vào, nhàn nhạt thông báo: “Xin lỗi, tiệm chúng tôi đã đóng cửa rồi.” Trần Mộng Dao nghe cô nói vậy liền thấy kỳ lạ.
Bình thường khách tới trễ cỡ nào vẫn sẽ tiếp đơn, Mộng Dao vừa định mở miệng kêu ca thì vị khách đã mỏ lời trước: “Vậy ngày mai tôi lại tới.” Nghe được giọng nói ấy, Trần Mộng Dao mới ngỡ ra đó là mẹ của Ôn Ngôn- Trần Hàm. Để hai mẹ con họ có không gian riêng nên cô cũng biết điều mà đi tới chỗ khác.
Ôn Ngôn thật không hề muốn gặp Trần Hàm ở thành phố này: “Ngày mai cũng không cần đến, tôi đã đi tới tận nơi này rồi, bà còn tới đây làm gì?”
Bình luận facebook