• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (178 Viewers)

  • Chương 121-130

Chương 121: Cô Thiếu Tiền Đến Vậy Sao?

Trần Mộng Dao cúi đầu thật thấp, sợ anh nhìn ra
điều gì: “Không cần đâu, chúng ta không tiện

đường, tôi có chuyện phải làm, anh đi trước đi.”

Kính Thiếu Khanh cũng không mù, thông thường
phụ nữ đi làm đều mang theo theo túi xách, bên
trong đựng đồ trang điểm, di động linh tinh gì đấy.
Nhưng mấy ngày gần đây Trần Mộng Dao luôn
mang theo một chiếc túi đựng đồ màu đen, hiển
nhiên không phải là do cô mua đồ gì, anh lại có

chút tò mò, cô vội vã tan làm là muốn đi đến đâu?

Anh ngoài miệng đồng ý, bảo tài xé lái xe về phía
trước rồi dừng lại ở ngã tư. Nhìn thấy Trần Mộng
Dao lên taxi, anh ra lệnh cho tài xế đuổi theo, tài
xế có chút bối rồi: “Thiếu gia, hôm nay cậu không
muốn về ăn cơm với phu nhân sao? Cậu muốn đi

đâu vậy? Sắp đến giờ rồi…”

Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Nói cho mẹ tôi biết,

hôm nay tôi không về ăn cơm, tôi có việc rồi.”

Anh đi theo Trần Mộng Dao suốt quãng đường,
nhìn chiếc taxi dừng trước một club, anh do dự
một lúc rồi yêu cầu tài xé dừng xe, một mình đi
theo cô vào club. Club này mở cửa khá sớm, lúc
này không có nhiều khách, đều là nhân viên nội bộ
đi đi lại lại, ngoại trừ người phục vụ và quản lý, có
một số ít người bồi rượu, anh có loại dự cảm

không lành…

Sau một lúc suy nghĩ, thay vì hỏi trực tiếp Trần
Mộng Dao, anh đi đến quây lễ tân hỏi chỉ tiết. Vừa
nghe được anh muốn thăm dò, thái độ nhân viên
lễ tân có chút không tốt: “Vị này, đến mua vui thì
chúng tôi hoan nghênh, còn mấy thứ khác thì bỏ
đi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Vietwriter.net

Kính Thiếu Khanh sầm mặt lây ra một xáp tiền mặt
từ trong ví ra đập lên bàn, sau đó lấy điện thoại,
đưa ảnh Trần Mộng Dao cho nhân viên lễ tân: “Tôi

muốn cô ấy, mang cô ấy đến phòng bao của tôi.”

Đây là ảnh Trần Mộng Dao điền vào lý lịch khi cô
mới vào công ty, không trét phần thoa son nên
trông cô đặc biệt trong sáng, nhưng không khó để
nhận ra được.

Nhìn thấy tiền nhân viên lễ tân vội vàng đưa Kính
Thiếu Khanh đến phòng V.I.P: “Lúc nãy thật sự xin
lỗi anh, anh chờ một chút, lập tức tôi sẽ đưa cô em

ấy đến đây.”

Lúc đang thay đồ, Trần Mộng Dao nghe có ai đó
gọi đích danh cô, cô hơi ngạc nhiên. Cô chỉ đến
đây để làm part time, căn bản không có khách
hàng lâu dài nào cả, ai sẽ gọi đích danh cô chứ?
Nghĩ đến sắp phải liều mình uống rượu cô liền cau
mày, nhưng nhìn số tiền kia cô lại không thể không
làm. Dù sao ở đây lương thanh toán theo ngày,
trước bị cái tên tra nam buổi quen mắt kia gài cô
trả tiền cơm kia, cùng với tiền nợ của Kính Thiếu
Khanh, đã máy tháng rồi cô còn chưa nhận lương,

nên cô đành phải dựa vào chỗ này kiếm ăn.

Thay quần áo rồi sửa sang tóc tai xong, cô đạp
giày cao gót đi đến phòng bào, sau khi đứng ở
cửa kiểm tra số phòng, cô cố nặn ra một nụ cười,

làm ra dáng vẻ quyên rũ rồi đầy cửa đi vào.

Đèn tong phòng bao Kông được bật hết, ánh
sáng rất mờ tạo nên sự tương phản rõ rệt với độ
sáng của hành lang bên ngoài, cô chỉ có thể mơ
hồ nhìn thấy một người đàn ông mảnh khảnh đang
ngồi trên sô pha, không thể nhìn rõ được mặt anh
ta. Cô bước tới, không quá quen mở bình rượu:

“Anh đi một mình sao?”

Cách tiếp cận của cô không có gì nổi bật, thậm chí
còn rất non, nếu lắng nghe kỹ còn có thể phát hiện

giọng cô hơi run.

Không nhận được câu trả lời, cô đầy ly rượu được
rót đầy cho người đàn ông trước mặt: “Đèn… anh

có muốn bật không?”

Người đàn ông vẫn không nói lời nào, cô thầm
chửi thề, đến chỗ thế này còn trưng ra dáng vẻ
lạnh lùng làm gì? Mới bắt đầu đã lạnh tanh như

vậy, sao cô phục vụ anh ta tiếp được chứ?

Nghĩ đến sự “dạy dỗ” của “mẹ mìn” trong club, cô

đoán người đàn ông trước mặt nhất định là thích
loại nhiệt tình diêm dúa rồi, nghĩ đến chiếc ví rống
và tám ngàn tệ lúc sáng bị Giang Linh tiêu sạch,
cô khẽ cắn môi tiến sát lại: “Thưa anh, sao anh lại
không nói chuyện vậy ạ? Thành thật xin lỗi, tôi là
người mới, không hiểu lắm cách chiều khách, anh
có muốn tôi gọi thêm hai chị em khác cùng đến

náo nhiệt chút không?”

Tay người đàn ông nắm lấy bàn tay đang đặt lên
ngực cô, cô căng thẳng, chẳng lẽ cô gặp phải kẻ
biến thái sao? Nhưng ngay giây tiếp theo, người
đàn ông đã gạt tay cô ra: “Cô thiếu tiền đến thế

sao?”

Trần Mộng Dao run lên, cô không thể ngờ được
người đàn ông đó lại là Kính Thiếu Khanh! Anh
theo cô đến đây sao? Hay là… anh đến đây đơn

thuần là để mua vui?

Cô muốn bật đèn lên nhưng lại thấy quá xấu hồ,

tối tăm như vậy có khi lại đỡ ngượng ngùng hơn.

Đợi bình tĩnh lại, cô nói: “Đúng vậy, tôi thiếu tiền,

đừng nói là anh đi theo tôi đấy nhé, nếu anh ở đây
chơi đùa thì tôi coi như kiếm được tiền người
quen, không cần phải ngại đây, gặp dịp thì chơi
thôi, còn nếu như là về trước, anh có thể đi được rồi

Kính Thiếu Khanh im lặng một lúc rồi nói: “Bốn vạn
sáu trăm cô không cần phải trả, cũng không trừ
tiền lương cô, nếu tôi nói như vậy, cô có thể ngừng
làm việc ở đây không? Theo như tôi biết, bố cô
mắt rồi, Đình Sâm cũng không ép cô trả nợ, bây
giờ tuy sinh hoạt mẹ con cô có chút khó khăn,

nhưng cũng không đến mức ép cô thành như vậy.”

Trần Mộng Dao cười: “Ha ha, anh là sếp tôi, sao
lại đi quản lý cuộc sống riêng tư của tôi chứ? Bạn
gái anh biết anh thích xen vào chuyện người khác
như thế không? Tôi cũng không muốn để hai
người cãi nhau ồn ào. Tôi làm như vậy đương
nhiên là có lý do, tôi không cần thiết phải báo lại

với anh.”

Trong bóng tối, đôi tay của Kính Thiếu Thanh nắm

chặt rồi thả lỏng: “Cuối cùng thì tôi cũng biết sống

xa hoa khó mà quay về cảnh tần tiện là gì rồi,
trước đây ăn sung mặc sướng thế nên bây giờ cô
không thể chấp nhận được hiện thực tôi có thể
hiểu. Nhưng đưa bản thân mình rơi vào vũng bùn
cũng chẳng phải chuyện gì tốt, không phải công

việc không đàn hoàng gì cũng có thể làm được!”

Trần Mộng Dao không còn kiên nhẫn: “Kính Thiếu
Khanh, anh ở đây dạy tôi sao? Tôi mượn anh bốn
vạn sáu nghìn, tôi nói anh trừ lương tôi thì anh cứ
trừ đi, không cần ở đây thương hại tôi! Nói cho
cùng chúng ta chỉ có quan hệ sếp và nhân viên
thôi, anh quản nhiều thế làm gì? Căn bản anh
không hiểu tình cảnh của tôi, có tư cách gì mà

phán xét?”

Giọng điệu của Kính Thiếu Khanh có phần ẩn
nhẫn: “Hoàn cảnh nào cũng có thể buộc một
người phải tự làm nhục chính mình chứ? Thu
nhập của cô từ công ty chúng tôi đủ cho mẹ con
cô sống. Với điều kiện kinh tế của cô, chỉ cần
không đi ăn ở nhà hàng xa hoa, sống cũng không
quá khổ cực? Lòng hư vinh của cô đến cùng có

ích gì chứ? Tôi đúng là không có tư cách quản cô,

tôi… thây cô cũng từng là tiểu thư khuê các nên

mới nói với cô những lời này.”

Trần Mộng Dao cảm thấy tức ngực không thể thở
được, cô không muốn thể hiện mặt chật vật nhất
của mình trước những người không liên quan,
cũng không muốn nói về chuyện nhà lùm xùm của
mình, nhưng cô không thể chịu đựng được người
khác nói mình ham hư vinh: “Tôi hư vinh ư? Tôi hư
vinh thế nào chứ? Lần trước anh thấy tôi ăn bữa
cơm bốn vạn sáu nghìn nên mới cho là vậy đúng
không? Đúng vậy, với tình cảnh bây giờ tôi không
xứng ăn bữa cơm như thế, tôi cũng nào muốn vào
nhà hàng xa xỉ chứ, đó là do mẹ tôi giới thiệu đối
tượng hẹn hò cho tôi, tôi bị ông ta gài bẫy trả tiền,
nếu tôi thật sự ham hư vinh, thì ngày đó tôi đã hẹn

hò cái gã hói kia rồi!”

“Anh là đại thiếu gia Kính gia, đương nhiên anh
không biết tôi sống khổ thế nào, tôi cũng lười kể
với anh! Tôi đi làm ở đây sao là làm nhục chính
mình? Anh đến đây mua vui thì thanh cao lắm
sao? Tôi cũng không lên sân khấu, không ngủ với

người khác, mỗi ngày đều bồi rượu đến hai giờ

sáng rồi về, may mắn thì có thể kiếm được hai
nghìn tệ, đó là tiền trả phí sinh hoạt, tiền thuê nhà
điện nước, anh có hiểu không? Tôi vốn dĩ không

ham hư vinh…”Chương 122: Ăn Giâm.
(*) Ăn giám là từ lóng ý chỉ sự ghen tuông.

Nói xong lời cuối cùng, giọng cô có chút nghẹn
ngào, để nén lại nước mắt, cô rót một ly rượu
uống cạn một hơi, suýt chút nữa thì bị sặc, cũng
may là trước đây cô thích chơi bời, uống không ít
rượu, tửu lượng cũng không quá tệ, ở đây cũng có

thể chống đỡ được.

Kính Thiếu Khanh cũng cảm thấy đêm nay mình
có hơi xúc động, anh hít sâu một hơi, giọng điệu
chậm lại một chút: “Cô có thể xem tôi như người

lạ, muốn nói gì thì nói đi.”

Trần Mộng Dao uống cạn ly rượu mà Kính Thiếu
Khanh đã trả tiền, lẫm bẩm: “Được rồi, nếu anh
muốn nghe thì tôi nói cho anh biết. Nhà tôi bây giờ
không phải trả nợ nữa, nhưng vẫn rất túng thiếu,
bạn trai cũ sau khi chia tay cũng đưa lại tiền anh
ấy tiêu của tôi trong lúc quen rồi, gần hai trăm vạn,
với tôi đó là khoản tiền không nhỏ, tôi hy vọng một

ngày nào đó tôi có thể tiết kiệm đủ tiền mua một

căn nhà ở vị trí đẹp chút, nhưng chỉ trong nháy

mắt, tiền đã bị mẹ tôi tiêu sạch.”

“Mẹ tôi cả đời chưa bao giờ vất vả, bà ấy đã quen
với cuộc sống an nhàn sung sướng, ngày nào tôi
tan làm mệt muốn chết cũng phải nấu cơm cho bà
ấy ăn, giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh, ngày nào
cũng mệt như chó. Bà ấy thì vẫn yên dạ yên lòng
như xưa cầm tiền tôi đi đánh bài, mua máy thứ xa
xỉ, còn vọng tưởng có thể tìm được người đàn ông
có tiền gả tôi đi, đến cái loại đã hai đời vợ, loại đàn
ông rác rưởi đó mà bà ấy vẫn giới thiệu cho tôi

được!”

“Vừa trả lương xong, bà ấy liền khóc lóc ầm ï đòi
tiền tôi, không đưa tiền thì bà ấy không chịu ăn
cơm, đến mức nhịn ăn đến ba ngày liền, nếu mỗi
ngày tôi không làm việc này thì lấy gì nuôi bà ta
đây? Lấy gì nuôi mình? Tiền thuê nhà hàng tháng
còn tốn hơn mấy nghìn, tôi có gắng bán mạng làm
việc thê nào bà ta có nhìn thấy đâu… còn không

bằng chết cùng bó tôi cho rồi.”

Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Đừng nói máy lời dại

dột như thế.”

Trần Mộng Dao nhìn anh: “Tôi nói là mẹ tôi chết
cùng bồ đi cho rồi! Người chết không phải tôi! Mẹ
tôi bị bố tôi nuông chiều cả đời, tật xấu của bà ấy
là do bố tôi chiều hư, dựa vào cái gì lại sống rồi

gây họa cho tôi chứ?”

Kính Thiếu Khanh cứng họng một lúc, mạch não
của Trần Mộng Dao đến bây giờ anh chưa từng

hiểu được…

Nói đến đây, Trần Mộng Dao đã uống có chút
choáng váng: “Không ngờ anh bỏ tiền ra lại là đến
đây nghe tôi lải nhải nhỉ? Đừng ở đây giảng đạo lý
lũ nghèo khổ bọn tôi phải sống thế nào, quay về

khu thượng lưu nhà son mái vàng của bọn anh đi.”

“Cái đó… cô vẫn cứ đừng nên ở đây nữa, tôi sẽ
giới thiệu cho cô một công việc part time khác, sẽ
trả lương hàng ngày cho cô, cũng ngang với mức
lương ở đây, có muốn cân nhắc không? Chuyện
cô ở đây Ôn Ngôn chắc không biết…” Kính Thiếu
Khanh uy hiếp, anh đoán là Ôn Ngôn không biết,

Trần Mộng Dao nhất định cũng không muốn anh
biết.

Quả nhiên, Trần Mộng Dao nghe thấy câu đó liền
bùng nổ: “Anh đừng nói với Tiểu Ngôn! Làm sao
tôi có thể cho cậu ấy biết về chuyện này chứ? Anh
nói là công việc gì? Anh nói rõ thì tôi mới cân nhắc

được chứ…”

Kính Thiếu Khanh cầm ly rượu lên nhấp một
ngụm: “Chính là… sau khi tan làm đến chỗ của tôi
dọn dẹp, nấu nướng linh tinh đi. Đúng lúc tôi đang
thiếu người như vậy, không cần phải ở lại, chỉ cần
nấu cơm tối, dọn dẹp vệ sinh là được. Tiền lương
thanh toán theo tiền lương trung bình hàng ngày

của cô ở đây, trả mỗi ngày, cô thấy sao?”

Trần Mộng Dao nghiêm túc nghi ngờ anh đang
thương hại cô: “Thôi đi, trên mặt tôi có viết chữ
“cần thương hại” sao? Giữa chúng ta không có
tình cảm gì, anh không cần thiết phải làm vậy, tôi
không nghĩ làm bồi rượu là tầm thường, rất nhiều
người có thể sóng là được rồi, nếu như bị ép đến

đường cùng, phải lên sân khấu thì sao? Không

phải sẽ tiếp xúc với đủ loại đàn ông…”

Cô còn chưa kịp nói hét lời, Kính Thiếu Khanh đã
không còn nghe nổi nữa: “Câm miệng! Cho cô hai
lựa chọn, hoặc là ở lại đây tiếp tục bưng rượu, tôi
sẽ gọi điện cho Ôn Ngôn ngay, hoặc là theo tôi về
ngay! Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày sau giờ làm

việc đều đến chỗ tôi, cô tự mình quyết định đi!”

Vừa nghe anh định nói với Ôn Ngôn, Trần Mộng
Dao liền sợ: “Anh có chút lương tâm được không?
Chỉ biết uy hiếp người khác thôi sao? So với hầu
hạ mấy tên đàn ông kia, tôi càng phiền hầu hạ anh
hơn đấy! Huống chỉ tôi còn không biết nâu cơm,
nếu như anh có thể chịu được cảnh ăn cơm cháy

thì tôi không có vấn đề gì nữa cải”

Kính Thiếu Khanh nghiền răng đồng ý: “Cứ như
vậy quyết định đi, hôm nay tôi còn việc phải làm,

bây giờ theo tôi về, ngay lập tức!”

Trần Mộng Dao luôn cảm thấy có gì đó không ổn,
tại sao anh chàng này lại giúp cô? Cô đứng dậy và

đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, lúc nãy cô

uống rượu quá mạnh nên giờ có chút choáng
váng. Kính Thiếu Khanh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy
cô, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, cơ
thể Trần Mộng Dao không tự chủ được dựa sát
vào anh một chút, ngực anh đột nhiên bị cơ thể

mềm mại lao vào, còn tỏa ra hương thơm ngát.

Anh cứng ngắc cởi áo khoác ngoài ra khoác lên
người cô, hiện tại anh mới biết trong túi quần áo
màu đen cô mang đi làm hàng ngày có gì, chính là
bộ quần áo cô mặc bồi rượu lúc này, quần áo khát

mát mẻ, hớ hênh xíu sẽ lộ ngay.

Bước ra ngoài, bị gió lạnh thỏi qua, Trần Mộng
Dao loạng choạng ngã vào lề đường, Kính Thiếu
Khanh đưa khăn giấy cho cô: “Không sao chứ?
Lúc nẫy tôi thấy cô nốc hơn nửa chai vodka

nguyên chát, chắc là bây giờ rất khó chịu chứ gì…”

Đầu óc Trần Mộng Dao choáng váng, nhưng cô
không điếc: “Sao anh không nói sớm! Tôi còn

chưa từng uống qua rượu nguyên chất đầy!”

Kính Thiếu Khanh thầy oan ức, lúc đó anh sót ruột

tìm cô nên gọi đại rượu, ai ngờ cô lại uống hăng
như vậy. Khi lên xe, người cô đã nhữn thành vũng
bùn, khi anh hỏi địa chỉ, cô chỉ lắm bẩm: “Tôi

không muốn về nhà…”

Kính Thiếu Khanh do dự, lây điện thoại di động ra
gọi cho Ôn Ngôn, nhưng rồi lại không gọi, anh
đành nói với tài xế: “Về biệt thự Bạch Thủy Loan.”

Mục trạch, Mục Đình Sâm đang ngồi trên sô pha
bận rộn với laptop, Mạc Ninh đi lòng vòng cạnh
anh: “Tiểu bảo bối của anh còn chưa về nhà, anh
không lo sao? Nhìn bộ dạng trắng trẻo ngốc
nghéch ngọt ngào của cô ấy, đừng để cho người

khác cuỗm mắt đáy.”

Mục Đình Sâm đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Trắng
trẻo ngốc nghếch ngọt ngào? Tôi không nghĩ vậy.”

Mạc Ninh cong môi: “Tôi giúp anh hỏi qua rồi, chín
rưỡi cô ấy tan ca, có muốn đến đón cô ấy không
phải xem bản thân anh, mấy ngày này thời tiết trở

lạnh, nhất là buổi tối…”

Mục Đình Sâm máy vi tính lên lầu, anh thay quần
áo xong rồi đi xuống, Mạc Ninh trêu nói: “Vẫn phải

đi đón sao? Đúng là chỉ giỏi mạnh miệng.”

Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại Vietwriter.net

“Cô đừng có làm loạn, thích làm gì làm đi? Đúng
rồi đừng chạm vào Bánh Trôi, nó chỉ cào mỗi mình

cô thôi đấy.” Mục Đình Sâm nói xong ra ngoài.

Anh lái xe đến sảnh dưới của công ty thiết kế Phi
Dược, đã có vài người lục tục đi ra, khoảng năm
phút sau, Ôn Ngôn cùng Lâm Táp mới chậm chạp
đi ra. Hai người đi bên nhau, không biết đang nói
cái gì, trên mặt Ôn Ngôn vẫn là nở nụ cười, cảnh
tượng này làm cho Mục Đình Sâm có chút chói

mắt.

Lâm Táp nhìn thấy xe của Mục Đình Sâm trước:
“Chị dâu, Đình Sâm tới đón cô kìa, hôm nay tôi

không phải tiễn cô nữa.”

Ôn Ngôn cúi đầu ngượng ngùng mím môi, hướng
đến chỗ Mục Đình Sâm đỗ xe: “Ngày mai gặp

nhé.

Sau khi lên xe, sắc mặt Mục Đình Sâm có chút ảm
đạm, Ôn Ngôn không biết anh lại khó chịu ở đâu,
cũng không nói lời nào. Xe của Lâm Táp không
biết sống chết phóng vọt qua, còn điên cuồng
nhấn còi máy lần, Mục Đình Sâm như bị trúng tà
đạp ga đuổi theo, Ôn Ngôn sợ tới mức hồn bay

phách lạc: “Anh chậm lại chút đi!”Chương 123: Tôi Muốn Đi Tắm Trước.

Lâm Táp thấy Mục Đình Sâm đuổi kịp mình, trong
lòng cũng hào hứng, hai người trước sau đua xe,
mãi đến khi đến ngả rẽ thì hai người mới mỗi
người một ngả. Mục Đình Sâm không giảm tốc độ,
tim Ôn Ngôn đập nhanh đến đáng sợ, cô kéo chặt
dây an toàn: “Anh bị gì vậy? Tôi sợ đáy… đường
đêm trơn trượt, anh đi chậm lại được không?”

Mục Đình Sâm phanh gấp, xe đi vào khu nhà cao
cấp, vào lúc này trên đường cũng không còn
phương tiện nào đi lại, nên cũng không bị viết giấy
phạt. Ôn Ngôn vỗ vỗ ngự hồi lâu mới hoàn hồn:
“Anh nghĩ gì mà tự dưng đến đón tôi thế? Tôi có
thể tự về…”

“Tự về? Lâm Táp chở cô về đúng không?” Giọng

điệu của anh mang theo chút giầm chua.

“Nếu không tăng ca thì tôi sẽ tự bắt taxi, còn tăng
ca thì Lâm Táp cho tôi đi nhờ xe, sao vậy? Nếu tôi
có chỗ nào khiến anh không vui, anh cứ nói thẳng

đi, đừng dùng cách cực đoan này dọa tôi, không

an toàn đâu…” Ôn Ngôn rất trách cứ hành vi vừa

rồi của anh.

“Không cho cô cười với những người đàn ông
khác.” Khi nói câu này anh quay mặt về phía kính

xe.

Cô không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, cảm
thấy kỳ lạ không thể giải thích được: “Tôi… đến
cười với Lâm Táp cũng không thể sao? Anh ấy
không phải là bạn của anh sao? Lễ nào tôi phải
mặt lạnh với anh ấy? Hơn nữa anh ấy còn là sếp

tôi.

Anh không trả lời, ngực phập phồng gần như đang
nén giận. Cô hiểu rõ từng động tác của anh đại
diện cho điều gì, chung quanh nửa đêm vắng lặng,
cô thầm sợ trong lòng: “Được được được rồi, tôi

nhớ rồi, về nhà thôi, sao lại dừng ở đây làm gì?”

Anh đột nhiên quay mặt lại nhìn cô, biểu cảm anh
mập mờ không rõ dưới ánh sáng mờ tối, chỉ sáng
bừng lên ánh mắt rực lửa. Chỉ trong vài giây ngắn

ngủi, nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh trở lại,

mặc dù anh không nói gì, khuôn mặt cô bắt đầu

nóng bừng, cô vô thức cúi đầu xuống.
Chốc chốc, xe lại quay về Mục trạch.

Sau khi xuống xe, anh nắm lấy tay cô đi một mạch
vào cửa, thậm chí anh còn phót lờ Mạc Ninh chào

mình.

Ôn Ngôn chỉ cảm thấy tay mình bị anh nắm nóng
ran, vừa đến cửa phòng ngủ, cô lúng túng: “Tôi…

tôi muốn đi tắm trước…”

Anh không để ý đến lời cô nói, thoáng dùng chút
lực, lôi cô vào phòng, khi cánh cửa đóng lại, anh

đẩy cô vào tường, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Cô vô thức muốn từ chối, nhưng lại đột nhiên nhớ
đến bản thân còn ở Mục gia cả đời, cô sao có thể
từ chối được đây? Loại chuyện này, sớm muộn gì

cô cũng cần phải làm quen…

Nụ hôn kéo dài khiến đầu óc cô trống rỗng, hệt

như cô bị thiếu khí rất nhiều, hơi thở trên người

anh có sức quyến rũ mê người, khiến cô bất giác
phối hợp với mọi hành động của anh. Thời điểm bị
anh đầy xuống giường, cô mới hơi thanh tỉnh, chợt
thấy trên người truyền đến cảm giác man mát, hai

má cô càng nóng như lửa đốt.

Cô hơi lo lắng, không ngừng hít thở sâu để thả
lỏng, chợt động tác của anh dừng lại: “Đã bao lâu

rồi?”
Cô mù mò: “Cái.. cái gì?”

Anh dường như đã nhớ đến điều gì, chán nản dựa
trên người cô: “Lần trước cô xuất viện, bác sĩ nói

hai tháng không được… Xem ra vẫn chưa tới.”
Cô lấy lại bình tĩnh: “Một tháng 25 ngày rồi…”

Anh không lên tiếng, hơi thở gấp gáp cũng dần
dần dịu lại, khi bình thường trở lại, anh mới đứng

dậy đi vào phòng tắm: “Cùng nhau tắm đi.”

Cô còn không mặc quần áo đã hốt hoảng bỏ chạy:

“Không… tôi xuống dưới tắm!”

Dưới lầu, Mạc Ninh thấy mặt cô đỏ bừng lao
xuống lầu, cô ấy cười xấu trêu: “Xem ra Đình Sâm

cũng như thế nhỉ… Mới bao lâu đâu mà…”

Ôn Ngôn xấu hỗ muốn chết: “Cô nói gì đó? Mới
không có gì cả… Tôi mệt chết đi được, tắm rồi đi

ngủ thôi.”

Má Lưu trừng mắt nhìn Mạc Ninh: “Cô còn trẻ mà
chẳng học chuyện tốt gì, suốt ngày hóng hớt
chuyện nhà người ta, không xấu hồổ sao! Làm gì
thì đi làm lẹ đi!”

Mạc Ninh không đồng ý: “Ai cũng là người lớn rồi
còn sợ cái gì? Lúc nãy con còn tưởng rằng bọn họ
gấp đến củi khô lửa bốc luôn ấy, liền làm mấy
chuyện mù mắt con. Con chỉ là tò mò hai người họ
luôn trưng ra bộ dạng “hệ cấm dục”, có thể phát
triển thành bộ dạng gì thôi, lẽ nào má không tò mò

sao?”

Má Lưu xí một tiếng: “Phu nhân chúng ta cơ thể

không khỏe, không phải cô biết rồi sao? Thiếu gia
không phải người nhẫn tâm, cô lại ở đây mù mắt
cái gì, tôi thấy cô là do cả ngày rảnh rỗi quá rồi

đấy.”

Trong phòng tắm, Ôn Ngôn nghe được má Lưu và
Mạc Ninh nói chuyện bên ngoài, cảm giác không
còn mặt mũi đi gặp người khác, đều do Mục Đình
Sâm cả, tại sao vừa vào nhà đã lôi cô lên lầu rồi?
Hành động bất thường như vậy ai cũng có thể

được nhìn ra được…

Cô có tình nán lại trong phòng tắm một lúc lâu, khi
cô trở lại phòng, Mục Đình Sâm đã ngủ rồi, nhưng
vẫn bật đèn. Cô cần thận tắt đèn rồi nằm xuống,
nhưng anh lại tiền đền gần, đưa tay ôm eo cô. Cô
có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở anh cực nóng phả

lên cổ cô.

Bình thường dù có ngủ cùng nhau thì họ cũng ít
khi gần gũi thân mật, đột nhiên ôm nhau ngủ như
thế, cô không quen lắm. Trăn trở hồi lâu, cô không
ngủ được nhưng mí mắt bắt đầu đánh nhau, trong

đầu lại có cây cung đang căng chặt.

Trong con mơ màng, dường như Mục Đình Sâm
ngủ không yên giác, anh cứ điều chỉnh tư thế ngủ
mãi, nhưng mỗi một lần anh động đậy lại giống hệt
nhau, đều áp sát lại cô hơn, cô có thể cảm nhận
được từng cử động của anh, và cả… cơ thể anh.

Cơ thể anh có thay đổi.

Cô không phải là một cô gái chưa hiểu sự đời nữa,
tiếp tục như vậy họ đều ngủ không ngon, qua hồi
lâu cô lấy hết can đảm nói: “Tôi nghĩ… tôi cũng

khỏe nhiều rồi, chắc là… không sao đâu…”

Cơ thể anh hơi cứng đờ: “Tôi không tệ đến vậy, cô
ngủ đi.”

Cô hơi bất ngờ, một dòng nước ấm áp trào dâng
trong lòng, đến giác mơ đêm đó cũng hóa thành

mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, trong khu biệt thự Bạch Thủy

Loan vang lên tiếng thét cắt ngang bầu trời.

Trần Mộng Dao ngồi trên giường nắm lấy vạt áo
sơ mi trắng của cô, kinh hãi nhìn Kính Thiếu
Khanh ở cạnh, cô còn chưa hoàn hồn: “Đây là
đâu? Anh đã làm gì tôi hả?”

Kính Thiếu Khanh đứng dậy, hai mắt anh thâm
đen nhìn cô: “Đây là nhà của tôi, tôi có thể làm gì
cô chứ? Cô đánh giá thấp khẩu vị của tôi rồi, sẽ
không có người đàn ông nào hứng thú với một

người phụ nữ nôn mửa khắp người đâu.”

Trần Mộng Dao hiển nhiên không tin những gì anh
nói, cô vén chăn bông lên, tỉ mỉ tìm vết tích trên
giường nhưng không phát hiện ra gì cả, cô vẫn

nghi ngờ: “Ga trải giường đã được thay rồi?”

Kính Thiếu Khanh híp nửa mắt, đứng dậy đi vào
phòng tắm trong phòng ngủ, hiển nhiên anh còn
chưa tỉnh ngủ: “Đã thay rồi, cô nôn lên trên

giường.”

“Quần áo trên người tôi cũng là do anh thay?” Trần

Mộng Dao chắc chắn rằng cô không có quần áo
nào khác ngoại trừ chiếc áo sơ mi trắng dành cho
nam không thuộc về mình kia, nửa ngờ trên cô

còn đang thả rông…

“Đúng vậy, không phải tôi đã nói cô nôn ra khắp
nơi à? Bản như thế sao mà ngủ được? Cô yên
tâm, tôi nhắm mắt thay cho cô, gì cũng chưa
thấy… nhưng… không tránh được chạm đến chỗ
không nên chạm.” Kính Thiếu Khanh ở trong

phòng tắm nói.

Chương 124: Cô “Bị” Làm Tiểu Tam Rồi?

“Anh nói chúng ta chưa làm gì cả, vậy sao anh lại
ngủ trên giường với tôi? Anh nói cũng quá hoang
đường rồi đấy, tôi đã lớn rồi, có thể chịu trách
nhiệm cho hành động của mình, nhưng tôi nhìn
không vào mắt cái loại người ăn xong phủi mông
như anh!” Trần Mộng Dao vô cùng khó chịu, máy
chỉ tiết này nhìn thế nào cũng không giống không

có chuyện gì xảy ra.

“Này này, là cô sống chết không muốn về nhà,
cũng không nói cho tôi địa chỉ, tôi sao có thể đưa
cô về được chứ? Ở phòng khách nhà tôi lại không
chuẩn bị giường, cả nhà chỉ có mỗi phòng này là
có thể ngủ được, chẳng lẽ muốn tôi ngủ trên sô
pha? Huống chi còn bị cô lăn qua lăn lại chiếm
nửa cái giường, tôi mệt chết đi được, không ngủ
trên giường thì ngủ đâu?” Kính Thiếu Khanh thò
đầu ra khỏi phòng tắm vừa đánh răng, “lên án “hành

vi quá đáng của cô.

Mặc kệ lời nói của Kính Thiếu Khanh có phải thật
hay không, Trần Mộng Dao đều nhận ra, đáng đời

cô uống đến bắt tỉnh nhân sự, không nhớ rõ cái gì,
chỉ dựa vào cái miệng đầy kem đánh răng của

anh, cô đã không thể nào cãi lại.

Nghĩ đến lần trước khi cô đi xem mắt gã hois kia,
ở nhà hàng gặp qua Kính Thiếu Khanh đi cùng với
người phụ nữ kia, cô thấy hành vi của mình có hơi
trơ trến, hẳn người kia là bạn gái của anh ấy, cử
chỉ hai người họ thân mật như vậy, mà bây giờ cô

lại dính cái mác “tiêu tam” rồi!

Suy đi nghĩ lại, cô quyết định làm như không có
chuyện gì xảy ra: “Quần áo của tôi đâu? Tôi đi
trước, anh chờ một lát rồi hãng ra ngoài, đỡ bị

người khác nhìn thấy!”

Kính Thiếu Khanh bị cô chọc cười: “Cô sợ gì thế?
Tôi vứt quần áo cô rồi, không thể mặc được nữa

đâu, tôi bảo người mua cho cô bộ khác.”

Mặt Trần Mộng Dao đỏ vọt lên: “Quần áo bên
ngoài có thể mua được, thế còn bên trong thì sao?

Nội y của tôi đâu?”

Kính Thiếu Khanh nhặt “nội y” từ trong giỏ đồ bản:
“Cô nói cái này? Bản rồi, tôi bảo người tiện đường
mua cho cô luôn, yên tâm, thư ký của tôi là nữ, cô
đừng xấu hồ, nói kích thước cho tôi, tôi sẽ nói lại

với cô ấy.”

“…” Trần Mộng Dao muốn chết, cô hận cái loại tiểu
tam nhất đời mà, nhưng không ngờ cuối cùng cô

lại trở thành người như vậy…

Nghĩ kỹ xong, cô cũng chỉ đành nuốt trôi loại
chuyện này vào trong bụng, cô sợ nếu Ôn Ngôn
thì cũng khó ăn nói, dù sao Kính Thiếu Khanh và
Mục Đình Sâm có quan hệ rất tốt. Lăn qua lăn lại
một hồi cũng đã khoảng 10 giờ sáng. Kính Thiếu
Khanh tỏ vẻ như không có chuyện gì kéo cô cùng
đến công ty, vừa xuống xe cô liền cắm mặt phóng
vèo vào trong công ty, cô không muốn để ai biết cô
đi cùng Kính Thiếu Khanh, cô không muốn bị

người khác chỉ trích.

Cô chưa kịp chạy đến khu văn phòng, Giang Linh
không biết từ đâu lao ra, bắt đầu chửi bới: “Con bé
khốn kiếp này! Cả đêm không về nhà, mày muốn
bỏ đói mẹ mày à? Cũng không để lại tiền cho tao,

mày bảo tao ăn gì được hả?”

Trần Mộng Dao hơi biến sắc mặt: “Mẹ, có chuyện
gì chúng ta về nhà nói nhé? Con đưa tiền cho mẹ,

mẹ về trước đi, con còn phải đi làm.”

Giang Linh bình tĩnh nhặt hết tiền mặt trong túi cô
ra: “Tao biết mày ghét tao, nghĩ tao cản chân mày,
nhưng mày không được bỏ rơi tao, chỉ cần tao
chưa chết thì mày phải nuôi tao! Lần này tao bỏ
qua, còn lần sau nữa tao mặc kệ, tao đến công ty
mày quậy đấy! Hỏi đồng nghiệp mày bảo mày bỏ

mặc mẹ ruột mình rồi!”

Trần Mộng Dao nhịn xuống nói lấy lòng bà: “Con
biết rồi, hôm qua là ngoài ý muốn thôi, con cũng sẽ
không cả đêm không về nữa, cũng không phải

muốn bỏ mặc mẹ, mẹ về trước đi…”

Giang Linh hừ một tiếng cũng không quay đầu lại
bỏ đi, cô thở dài nhẹ nhõm, hai vai cũng rủ xuống
theo, cuộc sống như thế đến khi nào mới có thể
kết thúc đây?

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến lại từ
sau lưng, thần kinh cô căng thẳng, không dám
quay đầu nhìn lại xem là ai, rất có thể là Kính
Thiếu Khanh, cô không muốn anh nhìn thấy bộ
dạng xấu hỗ của mình nên vội vàng chạy về phòng

làm việc ngồi xuống.

Quản lý đang định đến tìm hỏi cô, Kính Thiếu
Khanh đang đi ngang qua đột nhiên nói: “Trần
Mộng Dao đi cùng tôi, không tính là muộn, anh
đừng đề ý đến cô ấy.”

Da đầu cô tê dại, Kính Thiếu Khanh này có phải bị
ngốc không? Cô càng sợ bị người khác biết thì
anh càng phanh phui ra.

Rất nhanh đã đến giò nghỉ trưa, Kính Thiếu Khanh
gọi cho bộ phận thiết kế, quản lý gọi lớn: “Trần
Mộng Dao, Kính tổng tìm cô, cô mau đến văn hòng!”

Nghe tháy tên Kính Thiếu Khanh, đầu Trần Mộng

Dao gần như nổ tung: “Tôi biết rồi!”

Trên đường đến văn phòng, trong phòng làm việc
cô không ngừng suy nghĩ Kính Thiếu Khanh sẽ
làm gì cô, chẳng lẽ là tối qua anh chưa thỏa mãn

ư? Không thì đột nhiên tìm cô làm gì?

Lề mè lết đến cửa văn phòng, cô giơ tay gõ cửa,
trong lòng đã quyết định, nếu anh yêu cầu, cô nhất
định sẽ không làm, đây không phải chuyện con

người có thể làm được…

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Vietwriter.net

“Vào đi.” Giọng Kính Thiếu Khanh từ văn phòng

truyền ra.

Cô lấy lại bình tĩnh đẩy cửa đi vào, cũng không
dám tới quá gần anh, liền đứng ở cửa hỏi: “Có

chuyện gì sao?”

Kính Thiếu Khanh không ngắng đầu, cầm một tờ
giấy đưa cho cô: “Đưa cái này đến “Phi Dược”,
đúng lúc Ôn Ngôn cũng ở đó, hai người có thể

cùng ăn trưa, đừng có quên nữa.”

Trần Mộng Dao sững sờ: “Gọi tôi đến chỉ vì cái này?”

Kính Thiếu Khanh nhướng mắt nhìn cô, trong mắt
hiện lên một chút khó hiểu: “Nếu không thì?”

Cô thả lỏng người, bước tới cầm tập tài liệu, xoay
người rời đi, Kính Thiều Khanh đột nhiên gọi cô lại:
“Chờ đã.”

Cô lập tức căng thẳng: “Còn việc gì sao?”

“Cái kia… người đến công ty buổi sáng là mẹ cô
sao? Xem ra quan hệ giữa hai người gay thật đấy,
lời hôm qua ở club tôi chắc chắn giữ lời, sau giờ
làm việc cô về nhà với tôi. Tiền lương tính theo
ngày. Hôm qua cô quậy nhà tôi vừa bẩn vừa loạn,
hôm nay phải dọn dẹp cho tốt vào.” Kính Thiếu
Khanh nghiêm túc nói, ánh mắt trong veo, Trần
Mộng Dao vô cùng nghỉ ngờ suy nghĩ thật sự bây

giờ trong đầu anh.

Vào buổi trưa, Trần Mộng Dao gửi tài liệu đến

công ty thiết kế Phi Dược xong liền nhân tiện cô
tìm một nhà hàng gần đó đề ăn trưa với Ôn Ngôn.
Trong lúc tán gẫu, Ôn Ngôn thấy Trần Mộng Dao
có vẻ lo lắng, không khỏi hỏi: “Cậu sao vậy? Trước
đây mình từng mắng cậu tính cách tùy tiện, không
giấu được chuyện gì đâu, sao nào, giờ lại có tâm

sự sao?”

Trần Mộng Dao không chịu nổi sự chất vần của Ôn
Ngôn, cô thật sự xấu hồ nói: “Đừng hỏi nữa… Tiểu
Ngôn, cậu biết mình không thể giấu giêm chuyện
mà vẫn hỏi, mình không thẻ nói.”

Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Ngôn khẽ nheo lại, làm
ra vẻ xấu xa: “Nhưng mà người ta muốn biết, Dao

Dao à, cậu cứ kể mình nghe đi…”

Trần Mộng Dao không thể chịu đựng được nữa,
bắt đầu nói, “Cái kia… mình muốn biết cảm giác
sau lần đầu của cậu thế nào… cậu nói mình biết

trước đã…”

Ôn Ngôn không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, có chút

xấu hồ, nhưng trước mặt một người bạn thân,
những chuyện này không thể là bí mật được, cũng

không có gì phải xấu hổ, sau khi xác nhận không
có ai xung quanh, cô thầm thì: “Đau, cả người đều
đâu, như là muốn vỡ ra từng mảnh ý. Năm đó với
Thẩm Giới… mình vốn không hề hiểu gì cả, tưởng
là thực sự đã có gì với anh ấy, nhưng sau này
cùng với Mục Đình Sâm mình mới phát hiện đó

mới là lần đầu của mình…”Chương 125: Mùi Thuốc Súng Trong Văn Phòng.

Trần Mộng Dao có chút nghi ngờ: “Thật sao? Vậy

tại sao mình lại không cảm thấy chút gì vậy?”

Ôn Ngôn sửng sốt một hồi mới sực tỉnh: “Ý cậu
là… cậu… ? Không phải trước đây cậu quen Triển
Trì lâu như vậy rồi mà? Thỉnh thoảng còn ngủ
chung với nhau, sao còn hỏi mình câu này chứ?

Điểm này hẳn là cậu rõ hơn mình chứ?”

Nói đến Triển Trì, ánh mắt của Trần Mộng Dao hơi
ảm đạm: “Triển Trì và mình… căn bản chưa đến
bước đó. Anh ta nói đợi chúng mình kết hôn rồi
mới…. nào ngờ… ha ha, anh ta vốn dĩ không định
kết hôn với mình. Nghĩ lại, anh ta vẫn là người tốt,
trong lúc lợi dụng mình, cũng không muốn gây họa

đến bản thân anh ta.”

Từ những lời này, Ôn Ngôn nghe ra được manh
mồi: “Cậu với Triển Trì không có gì, vậy sao lại đột
nhiên hỏi mình? Dao Dao, cậu nói thật với mình
đi.”

Trần Mộng Dao căng thẳng đến mức uống một hơi
gần hết cốc nước: “Đừng hỏi nữa Tiểu Ngôn, mình
không thể nói… không sao đâu, mình tùy tiện hỏi
chút thôi, không phải cậu tháy mình vẫn rất tốt đầy
sao?” Sau khi xác nhận cơ thể mình không có gì
bất thường, cô thả lỏng rất nhiều, có thể cười rồi,
điều này cho thấy rằng đêm qua cô thực sự không
có gì với Kính Thiếu Thanh, vì vậy cô không cần
phải thấy tội lỗi, nhưng tốt hơn hết là không nên
nói ra những điều này, suy cho cùng cũng rất xáu
hỗ.

Ôn Ngôn bĩu môi, không định hỏi tiếp, cô chuyển

trọng tâm: “Chuyện lão Từ có tung tích gì không?”

Trần Mộng Dao lắc đầu: “Người mình tìm khá nổi
tiếng trong ngành, nhưng mấy ngày nay vẫn không
có tin tức gì. Anh ta nói rất nhanh thôi, lần nào
cũng nói nhanh cả, mình thực sự nghỉ ngờ anh ta
đang lừa mình, nhưng người ta có tiếng tăm như
thế, huống chỉ cũng cọc tiền rồi, số dư vẫn nằm
trong tay chúng ta, cậu sợ gì chứ? Cùng lắm thì

đến lúc đó mát khoản tiền cọc, cũng không nhiều

lắm, cậu đợi thêm vài ngày nữa đi.”

Ôn Ngôn gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể đợi, chỉ
cần lão Từ còn sống, nhất định có thể tìm được,

gấp cũng không tác dụng gì.

Ăn cơm xong, hai cô tạm biệt nhau rồi quay lại

công ty của mình.

Khi Ôn Ngôn đến công ty thì vẫn còn đang trong
giờ nghỉ trưa, trong khu văn phòng không có bóng
người, cô vừa ngồi xuống đã nghe thấy trong
phòng làm việc của Lâm Táp có tiếng động không
nhỏ, giống như có người đang cãi nhau, cô tò mò
đứng dậy kiểm tra, vừa đi đến cửa văn phòng thì
một bóng người nặng nề đập vào cửa, bởi vì cửa
văn phòng là kính mò, cô bị giật mình, không khỏi

hét lớn một tiếng: “Á…”

Rất nhanh, cửa phòng làm việc từ bên trong được
mở ra, vẻ mặt đằng đằng sát khí Lâm Táp đứng ở
cửa nhìn cô: “Không có chuyện gì cả, cô làm việc
đi.”

Cô nhìn thấy người nằm trên mặt đất bên cạnh
Lâm Táp, trên trán còn chảy máu, cô chưa từng
nhìn thấy người đó, anh ta không phải nhân viên
công ty. Cô sợ tới mức muốn quay người bỏ đi,
nhưng nghĩ đến lỡ như mọi chuyện trở nên
nghiêm trọng, Lâm Táp phải vào tù thì làm sao?
Cô bình tĩnh lại, nói: “Lâm Táp, có việc gì anh cứ

từ từ nói, đừng đánh người, người đó là ai vậy?”

Lâm Táp chưa kịp lên tiếng thì những người dưới
đất đột nhiên đứng dậy đắm vào mặt Lâm Táp, hai
người lại đánh nhau, Ôn Ngôn vô cùng hoảng sợ,
lúc này nhát định không thể gọi cảnh sát, cảnh sát
mà đến thì Lâm Táp cũng không thể chạy thoát, vì
thế cô vội vàng gọi cho Mục Đình Sâm, tim cô

nhảy lên cổ họng!

May mắn thay, điện thoại thông ngay, không đợi
Mục Đình Sâm kịp kên tiếng, cô đã giành nói
trước: “Anh mau đến công ty Lâm Táp đi, anh ấy
xảy ra chuyện rồi, không biết đang đánh nhau với

người nào nữa, mà giờ công ty lại không có ai.”

Mục Đình Sâm không nói “chuyện, trực tiếp cúp

điện thoại.

Phòng làm việc nhanh chóng trở nên hỗn độn, trên
mặt đất loang lỗ vết máu, Ôn Ngôn chưa từng thấy
qua cảnh này, hai chân cô run lẫy bấy, thấy Lâm
Táp xuống thế hạ phong, cô cắn răng tiến lên
trước ngăn lại: “Đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ
chết người mắt! Có chuyện gì mà không thể từ từ

nói sao?”

Nhìn thấy cô lao lên, Lâm Táp không dám làm ra
động tác lớn, nhưng cũng tạo cơ hội cho đối
phương đánh tới, anh bị người kia đắm một cú
nặng nề đánh ngã xuống đất, Ôn Ngôn hét lên một
tiếng, nhặt chậu xương rồng trên bàn lên đập vào

đầu người đàn ông kia: “Dừng tay!”

Với cú đập này, người đàn ông kia trực tiếp ngất
xỉu, cả người Ôn Ngôn bắt đầu run lên, đến lòng
bàn tay bị xương rồng đâm chảy máu cũng không

phát hiện.

Lâm Táp loạng choạng đi tới bảo vệ cô sau lưng:

“Gọi cảnh sát…”

Ôn Ngôn lắc đầu: “Không thể gọi cảnh sát… chúng
ta đánh người như thế này, gọi cảnh sát thì không

người nào có thể chạy thoát…”

Lâm Táp nhát thời không nói nên lời: “Là anh ta
đến công ty gây sự với tôi, chúng ta chỉ là tự vệ,
vậy sao không chạy thoát được? Hơn nữa… Anh
ta là anh hai của tôi, cô nghĩ ông nội nhà tôi không
cứu nỗi tôi sao? Báo cảnh sát cũng là để dạy dỗ

anh tai”
Anh hai của Lâm Táp?

Ôn Ngôn không ngờ người đàn ông này lại là anh
hai của Lâm Táp, bởi vì dù là ngoại hình hay hình
dáng, anh ta đều kém hơn Lâm Táp một chút, căn
bản không giống anh em ruột, người bị đánh ngất
xỉu nhìn qua cứ như người trung niên vậy, đáng

tuổi bố cô luôn đấy!

Trước khi cô quyết định có nên gọi cảnh sát hay
không, Mục Đình Sâm vội vàng chạy đến. Nhìn
thấy cảnh này, anh bình tĩnh: “Lâm Táp, gọi 120 đi,
trước tiên đưa người đến bệnh viện, vết thương
cậu cũng cần băng bó một chút. Tôi nghĩ nếu là
chuyện nhà thì không cần phải gọi cảnh sát đâu,
cậu xử lý riêng đi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh

hai cậu sao lại chạy đến công ty cậu?”

Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại Vietwriter.net

Cơn giận của Lâm Táp vẫn chưa biến mắt, anh
không đếm xỉa đến ngồi xuống ghé châm thuốc:
“Bố em bắt em giao Phi Dược cho anh ta, dựa vào
cái gì chứ? Năm đó, Phi Dược vẫn là một công ty
nhỏ, hoạt động kém hiệu quả đến liếc mắt họ cũng
không thèm. Sau khi mua lại họ liền ném nó cho
em, cũng xem như đã đuồi em đi rồi. Đám người
bọn họ chê cười em, em trở thành đứa con thứ ba
bị hắt hủi nhát của Lâm gia, cứ như vậy bị lưu đày,
em cũng không ý kiến gì, chỉ cần cho em một con
ngựa, bất kể là ngựa chết hay ngựa già, em cũng
có thể khiến nó sinh tồn tỏa sáng, hiện tại Phi
Dược phát triển tốt trong tay em rồi, bảo em đưa

cho gã anh hai kia? Tấu hài à? Còn không sợ chết

dám đến khiêu khích em, đến một lần em đánh

một lần.”

Mục Đình Sâm nhìn anh hai Lâm Táp trên mặt đắt,
nói thâm sâu: “Nếu hôm nay Thiếu Khanh ở đây,

kết quả e là… không chỉ như vậy…”

Lâm Táp đột nhiên mỉm cười: “Ừ, nếu Thiếu
Khanh ở đây, gã khốn kia đã nộp mạng ở đây rồi,
giữa ba người chúng ta, Thiếu Khanh là người
đánh nhau tốt nhất. Nhưng người phụ nữ anh
cũng chẳng tệ đâu, lúc nãy cô ấy trong chớp mắt

một cú đập ngất gã kia đáy.”

Ôn Ngôn có chút xấu hồ, lúc đó cô cũng do tình

thế cấp bách quá thôi.

Khóe miệng Mục Đình Sâm hơi nhéch lên, cũng
không la Ôn Ngôn, lúc xe cấp cứu tới nâng người
đi, Mục Đình Sâm đột nhiên phát hiện tay Ôn Ngôn
chảy máu, anh cau mày, nắm lấy vai cô dẫn cô vào

cửa: “Đi, đến bệnh viện xem tay.”

Ôn Ngôn vội nói: “Chỉ bị cây xương rồng đâm thôi,

không sao đâu, không càn phiền phức đi bệnh

viện như vậy.”

Chương 126: Tôi Có Chừng Mực

Mục Đình Sâm không nói lời nào, nhìn thấy sự
kiên trì từ trong mắt anh, cô cũng không nói thêm

cái gì.

Trên đường đến bệnh viện, cô không nhận nại
được hỏi: “Trong nhà Lâm Táp có bao nhiêu

người, sao lại xáo trộn thành như vậy?”

Mục Đình Sâm đưa tay nới lỏng cà vạt: “Một chị
gái, hai anh trai. Cậu ấy là người vợ thứ ba sinh
ra… anh chị trước không cùng một mẹ, nói chung
quan hệ rất phức tạp, hình như ông cụ bên kia
cũng không coi trọng cậu ấy. Chuyện này Lâm Táp
ra tay còn khá nhẹ, đổi thành tôi, có thể sẽ còn làm

quá hơn cậu ấy.”

Ôn Ngôn cũng cảm tháy, néu đổi lại là Mục Đình

Sâm, nhát định sẽ không như thế này.

Đến bệnh viện, bác sĩ sẽ lấy cái gai ở trong lòng
bàn cô ra, nhìn máu trong lòng bàn tay chảy ra, cô

mới ý thức được lúc đó bản thân mình dùng bao
nhiêu sức, sau một hồi xử lý, tay bị băng lại bằng
gạc, Mục Đình Sâm nhìn tay cô nhíu mày: “Bồi

chiều đừng đến công ty, tôi đưa cô về.”

Ôn Ngôn không vui: “Tôi không sao, tôi vẫn còn
công việc chưa làm xong, buổi tối còn phải tăng
ca, làm sao có thể không đến? Vết thương này

không ảnh hưởng đến việc của tôi.”

Mục Đình Sâm trực tiếp phớt lờ ý kiến của cô, kéo
cô lên xe sẽ đưa cô trở về Mục trạch. Cô vốn nghĩ
đợi anh đi rồi cô sẽ đến công ty, ai ngờ đột nhiên
anh cũng không có dự định đi ra ngoài! Mặc dù
anh ôm laptop bận bỉu không ngừng, thế nhưng cô

cũng không dám trốn đi dưới mí mắt anh.

Ba giờ chiều Mạc Ninh mới ngáp một cái từ phòng

ngủ đi ra: “Mọi người sao về sớm vậy?”

Ôn Ngôn ôm Bánh Trôi vẻ mặt buồn bã: “Tôi cũng
không muốn về sớm như vậy… công ty xảy ra chút

chuyện.”

Mạc Ninh gật đầu, thay đồ ngủ rồi đi ra: “Tôi đi
xem nhà tôi như thế nào rồi, dự định hai ngày nữa
thì có thể dọn rồi, Ôn Ngôn, không có việc tìm tôi
chơi nhé, tôi dự định ở Trung Quốc một năm, ở

một mình rất chán.”

Ôn Ngôn lúc đầu không thích cô, nhưng bây giờ lại
không muốn rời cô chút nào: “Tôi đi ngay bây giờ?

Có muốn ở lại thêm hai ngày nữa không?”

Mạc Ninh mỉm cười: “Không sợ tôi cướp người
của cô sao? Quên đi, một mình sống cũng rất tốt

rồi, tôi đi trước nhé.”

Mạc Ninh rời đi, Ôn Ngôn ngắn ngơ trong nhà
càng thêm buồn tẻ, Mục Đình Sâm lại bận, cô
ngoài răn dạy mèo ra thì không có việc gì làm. Lúc
đó cô thở dài N lần, Mục Đình Sâm lặng lẽ rút tay
ra bịt tai cô, cô muốn bước tới hét lớn vào mặt
anh, đáng tiếc không có cam đảm.

Hơn năm giờ chiều, Mục Đình Sâm cất máy tính,
cuối cùng đứng dậy hoạt động cơ thể: “Buổi tối
Thiếu Khanh và Lâm Táp đến, bảo má Lưu làm

thêm nhiều món ăn.”

Ôn Ngôn nhìn bốn góc, xác định không có người
cô mới phản ứng được là anh đang nói chuyện với
cô, cô thờ ơ vào phòng bếp tìm má Lưu: “Buổi tối

trong nhà có khách, má Lưu làm thêm hai món.”

Má Lưu nói: “Ai? Thiếu gia bình thường không

hiếu khách, ở trong nhà rất ít người đến.”

“Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp.” Ôn Ngôn nói
xong thì uễ oải, ngay cả Bánh Trôi trên tay cũng

lười biếng ngáp một cái.

Hôm nay Lâm Táp không tăng ca, hơn sáu giờ
cùng Kính Thiếu Khanh cùng nhau đến Mục trạch.

Mạc Ninh nhắn nhủ không về nhà ăn cơm, nên
anh, đáng tiếc không có cam đảm.

Hơn năm giờ chiều, Mục Đình Sâm cất máy tính,
cuối cùng đứng dậy hoạt động cơ thể: “Buổi tối
Thiếu Khanh và Lâm Táp đến, bảo má Lưu làm

thêm nhiều món ăn.”

Ôn Ngôn nhìn bốn góc, xác định không có người
cô mới phản ứng được là anh đang nói chuyện với
cô, cô thờ ơ vào phòng bếp tìm má Lưu: “Buổi tối

trong nhà có khách, má Lưu làm thêm hai món.”

Má Lưu nói: “Ai? Thiếu gia bình thường không

hiều khách, ở trong nhà rất ít người đến.”

“Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp.” Ôn Ngôn nói
xong thì uễ oải, ngay cả Bánh Trôi trên tay cũng

lười biếng ngáp một cái.

Hãy vào đọc tại Vietwriter.net

Hôm nay Lâm Táp không tăng ca, hơn sáu giờ
cùng Kính Thiếu Khanh cùng nhau đến Mục trạch.
Mạc Ninh nhắn nhủ không về nhà ăn cơm, nên
trên bàn ăn chỉ có bốn người.

Lâm Táp ngắng đầu nhìn đồ ăn, trên mặt cũng có
vết bằm, khuôn mặt vốn phong lưu phóng bị biến
đổi, nhìn qua có chút buồn cười, Kính Thiếu
Khanh từ trên đường đã cười anh, trên bàn ăn vẫn
cười: “Tôi thực là phục cậu rồi, anh hai cậu lớn
hơn cậu mười mấy tuổi? Còn có thể đánh cậu

thành thê này sao?”

Sắc mặt Lâm Táp nghiêm nghị: “Có thể không
cười được không? Em thật sự hối hận từ nhỏ
không tập luyện võ với anh, lần sau đánh nhau em

sẽ mang theo anh.”

Kính Thiếu Khanh tắm tắc nói: “Mặt mày hốc hác

rồi, ra tay quá độc ác đi.”

Ôn Ngôn không quá quen việc trên bàn đều là đàn
ông, cô là con gái cũng không chen vào nói được,
tùy tiện ăn đồ rồi đứng dậy nói: “Tôi no rồi, các anh
ăn từ từ.”

Mục Đình Sâm gật đầu, cô đi vào phòng khách

ngồi ghế sô pha, Bánh Trôi theo bản năng liền

nhảy vào trong lòng cô.

Kính Thiếu Khanh nhìn thấy cảnh này có chút kinh

ngạc: “Con mèo đó khá mập…”

Mục Đình Sâm thởi dài không nói chuyện, Kính
Thiếu Khanh nhìn ra manh mối: ‘Chà chà, không
nhìn ra, trước đây sợ nhát lông của động vật, bây
giờ vẫn có thể nuôi dưỡng trong nhà, có một số

người ảnh hưởng rất lớn đến cậu nha.”

Mục Đình Sâm lườm Kính Thiếu Khanh một cái
nhưng không nói gì, khóe miệng anh hơi nhéch

lên, ánh mắt luôn nhìn vào phòng khách.

Đợi mọi người ăn cơm xong, đã gần mười giờ tối
rồi, lúc về Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp đều đã
uống say, Mục Đình Sâm cũng uống rất nhiều. Đây
là lần đầu tiên Ôn Ngôn thấy Mục trạch to lớn trở

nên có hơi thở khói lửa, từ trước luôn yên tĩnh,
trong ấn tượng đây là lần đầu Kính Thiếu Khanh
và Lâm Táp đến Mục trạch.

Mục Đình Sâm lúc lên lầu hô vào phòng khách:

“Ngôn Ngôn, lên đây!”

Ôn Ngôn giật cả mình, anh uống bao nhiêu? Sao
tự nhiên kêu nhũ danh cô? Như vậy cô sẽ rất sợ
hãi…

Má Lưu đang dọn dẹp phòng ăn cho đến phòng
khách luống cuống nháy mắt cô: “Nhanh đi nhanh

đi, thiếu gia kêu con.”

Ôn Ngôn chậm rãi không muốn đi lên lầu: “Má

Lưu… đừng loạn.”

Má Lưu nhỏ tiếng nói: “Hiếm khi thiếu gia uống say
tâm tình tốt, gọi con, thì con cứ đi thôi, làm gì lề
mề như thế hả?”

Ôn Ngôn đành phải đi lên lầu, mới vào phòng thì bị
Mục Đình Sâm kéo ôm vào lòng: “Có muốn ăn cái

gì không?”

Anh là người rõ lượng ăn của cô, biết cô vừa rồi

chưa ăn no.

Cô nhỏ tiếng nói: “Chút tôi đi nấu mì ăn là được,
anh uống nhiều rồi, cần nghỉ ngơi sớm, giờ cũng
không còn sớm, ngày mai thứ bảy không cần đến

công ty, anh có thể ở dậy muộn chút.”

Anh uống say mắt lim dim, ôm lây cô không chịu
buông, một nửa trọng lượng người anh đều đồ lên
người cô, cô có chút đứng không vững, dùng hết
sức lực của toàn bộ cơ thể để đặt anh tới giường,
ai biết bị anh ôm chặt đầu, lúc anh ngã lên giường,
cũng kéo cô ngã xuống, vì thế cô trực tiếp nằm lên
người anh.

Hãy vào đọc tại Vietwriter.net

Không đợi cô kéo lại tinh thần, đột nhiên anh lật

người cô xuống dưới, nhanh như chớp hôn lên
môi cô, có lẽ anh thực sự say rồi, nụ hôn của anh
không nhẹ nhành, mà lại làm đau môi cô, trong
lòng cô sinh ra chút hoảng sợ, nếu là lúc tỉnh táo
cùng lắm thì cô chỉ khẩn trương một ít mà thôi, cô
có chút sợ dáng vẻ sau khi say của anh như thế này.

Khi nụ hôn của anh chuyển sang cổ ngọn mịn
màng của cô, cô cuối cùng không nhịn được dùng
hai tay đỡ ngực anh: “Anh uống say rồi… tôi sẽ

bảo má Lưu mà nước chanh giải rượu cho anh.”

Anh kẹp hai tay cô để lên trên đầu cô: “Không cần,

đừng sợ, tôi có chừng mực…”

Nghe anh nói lời này, miệng cô có chút khô khan,
như cá mắc cạn, cô vô thức vươn lưỡi liếm môi
khô của mình, ai ngờ hành động này lại khiến anh
hôn điên cuồng lần hai… cô cảm thấy sức bị cuốn
trôi đi tất cả, cô căn bản không còn sức phản kháng.Chương 127: Đừng Động Đậy

Đột nhiên, chuông điện thoại của cô vang lên, cô
vùng vãy ra khỏi vòng tay kiềm chế của anh, vươn
lên đầu giường để lấy điện thoại, trên điện thoại
hiển thị “Dao Dao”, cuộc gọi này đương nhiên phải
nghe, cô đương nhiên sẽ cảm thấy anh sẽ dừng
lại đợi đến khi cô nghe xong điện thoại, nên cô
nhấn nút trả lời mà không có chút lo lắng, Mục
Đình Sâm đột nhiên cắn một cái trên cổ cô, khắp
người cô cứng lại, ngay lập tức thả lỏng cơ thể trở
lại, chỉ có thể giả vò bình tĩnh nói chuyện điện
thoai: “Dao Dao… mình bây giờ không tiện, mình

sẽ gọi cậu sau nhé.”

Trần Mộng Dao cảm thấy có chút không đúng:
“Tiểu Ngôn có chuyện gì? Cậu có cái gì mà không
tiện? Mình có chuyện muốn nói với cậu, thì là
lão…” Không đợi cô nói xong, Ôn Ngôn trực tiếp

ngắt điện thoại.

Lúc này trong tim Ôn Ngôn đập nhanh đến điểm
muốn xảy ra nguy kịch, suýt nữa Trần Mộng Dao
nói ra hai từ “lão Từ”, không thể để Mục Đình Sâm
biết được, bây giờ Mục Đình Sâm đang ở rất gần

cô, tiếng của Trần Mộng Dao anh có thể nghe thấy…

May là Mục Đình Sâm say rồi, nên không hỏi
chuyện gì xảy ra, trong lòng cô đều nghĩ đến thân
thể cô, anh giật điện thoại cô và ném đi, cũng

không biết đây là đâu.

Hai người tiến triển đến lúc thành khẩn, anh không
tiếp tục, mà kéo tay cô xuống dưới anh: “Ngoan,

giúp tôi…”

Giọng của anh có một tia trầm khàn, mang theo
một loại ma lực không rõ, mặt cô đỏ cố hết sức bỏ
qua cái đụng chạm trên tay mình, đồng thời trong
lòng cũng có một tia ấm áp trào dâng, anh vì thân
thể của cô mà dùng phương pháp này, nếu không
uống rượu, anh thậm chí chuyện này cũng không

thể làm phải không?

Đợi Mục Đình Sâm ngủ say, Ôn Ngôn đứng dậy
biết được, bây giờ Mục Đình Sâm đang ở rất gần
cô, tiếng của Trần Mộng Dao anh có thể nghe thấy…

May là Mục Đình Sâm say rồi, nên không hỏi
chuyện gì xảy ra, trong lòng cô đều nghĩ đến thân
thể cô, anh giật điện thoại cô và ném đi, cũng
không biết đây là đâu.

Hai người tiến triển đến lúc thành khẩn, anh không
tiếp tục, mà kéo tay cô xuống dưới anh: “Ngoan,

giúp tôi…”

Giọng của anh có một tia trầm khàn, mang theo
một loại ma lực không rõ, mặt cô đỏ có hết sức bỏ
qua cái đụng chạm trên tay mình, đồng thời trong
lòng cũng có một tia ấm áp trào dâng, anh vì thân
thể của cô mà dùng phương pháp này, nếu không
uống rượu, anh thậm chí chuyện này cũng không

thể làm phải không?

Đợi Mục Đình Sâm ngủ say, Ôn Ngôn đứng dậy

nhẹ nhàng đi xuống lầu, cô đói rồi, buổi tối không

có gì ăn, lúc này đói đến mức ngực như bị có gì đó

đè lên.

Má Lưu biết cô sẽ đến tìm đồ ăn, đang ở trong bếp
chuẩn bị ít đồ ăn ngon, nhìn thấy vét tích trên cổ
cô, má Lưu không khỏi bật cười: “Tình hình của
hai con càng ngày càng tốt rồi, thiếu gia ngủ

chưa?”

Ôn Ngôn xấu hỗ gật đầu, cũng không giải thích.

Đợi cô ăn khuya xong, Mạc Ninh mới từ ngoài cửa
trở về, trên người đầy rượu, hiển nhiên lại là đi ra
ngoài chơi điên cuồng rồi. Sợ Mạc Ninh lại khó
chịu, cô đỡ Mạc Ninh về phòng ngủ một giấc rồi
mới yên tâm về, tối nay chăm sóc hai người

“cuồng say” còn mệt hơn tăng cal

Khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Trần Mộng Dao
ném bộ quần áo mà Kính Thiếu Khanh vào trong
máy giặt, mặc kệ bộ đồ mắc bao nhiêu, trong mắt
cô đều có thể sử dụng giặt đề giặt, dù sao cô cũng
không biết giặt bằng tay.

Sau khi tan ca, cô vê trước đợi Giang Linh mới
đến nhà Kính Thiếu Khanh, ai ngờ Kính Thiếu
Khanh không có ở đây, cô đợi máy tiếng, người
cũng không dễ dàng trở về, lại uống say, cô đến

bây giờ cũng chưa dọn dẹp vệ sinh xong.

*Na na… rót cho tôi một cốc nước…”

Nghe thấy Kính Thiếu Khanh đang gào khóc lơn
trong phòng ngủ, Trần Mộng Dao trợn tròn mắt,
cầm lấy ly nước đi vào, bất mãn nói: “Tôi không
phải na na cái gì cả, tôi là Trần Mộng Dao, bà cô

của anh!”

Xin ủng hộ team Vietwriter.net bằng cách truy cập trực tiếp vào Vietwriter.net

Kính Thiếu Khanh nằm trên giường cười đến vẻ
mặt tà mị: “Lúc cô kêu bố cô có phải cũng nói như vậy.

Sắc mặt Trần Mộng Dao chìm xuống, tên này có
phải là say rượu hay không? Tại sao lại độc lưỡi như vậy?

Cô tức giận đưa cốc nước đến miệng anh: “Mau

uống đi, bà cô vẫn còn nhiều việc vẫn chưa làm
xong, không có thời gian để trò chuyện với anh.
Anh chỉ bảo tôi đến dọn dẹp vệ sinh và nấu cơm,

nhưng không bảo tôi hầu hạ anh, cần thêm tiền!”

Kính Thiếu Khanh uống xong nước, từ trong túi lầy
ra một xấp tiền mặt ra: “Thêm… thêm đến khi nào
cô mãn nguyện. Tôi đưa ra một yêu cầu nhỏ, cô

ngủ cùng tôi, cô ra giá.”

Thế giới nhỏ của Trần Mộng Dao muốn nổ tung:

“Kính Thiều Khanh, anh mới nói gì, nói lại xem?”

Kính Thiếu Khanh cởi cúc áo sơ mi, lộ ra bộ ngực

rắn chắc: “Ngủ với tôi…”

Trần Mộng Dao cuối cùng không nhịn được, cuối
người trước mặt tát anh một cái: “Ngủ với anh! Lại

mượn rượu làm bậy, bà đây đánh chết anh!”

Cô ra tay quả thực không nặng, vì cô chính là một

nhan khống(*), vừa rồi Kính Thiếu Khanh kéo quần
Cô tức giận đưa cốc nước đến miệng anh: “Mau

uống đi, bà cô vẫn còn nhiều việc vẫn chưa làm
xong, không có thời gian để trò chuyện với anh.
Anh chỉ bảo tôi đến dọn dẹp vệ sinh và nấu cơm,

nhưng không bảo tôi hầu hạ anh, cần thêm tiền!”

Kính Thiếu Khanh uống xong nước, từ trong túi lầy
ra một xấp tiền mặt ra: “Thêm… thêm đến khi nào
cô mãn nguyện. Tôi đưa ra một yêu cầu nhỏ, cô

ngủ cùng tôi, cô ra giá.”

Thế giới nhỏ của Trần Mộng Dao muốn nổ tung:

“Kính Thiếu Khanh, anh mới nói gì, nói lại xem?”

Kính Thiếu Khanh cởi cúc áo sơ mi, lộ ra bộ ngực

rắn chắc: “Ngủ với tôi…”

Trần Mộng Dao cuối cùng không nhịn được, cuối
người trước mặt tát anh một cái: “Ngủ với anh! Lại

mượn rượu làm bậy, bà đây đánh chết anh!”

Cô ra tay quả thực không nặng, vì cô chính là một

nhan khống(*), vừa rồi Kính Thiếu Khanh kéo quần
áo, suýt chút nữa cô không giữ được, nếu không

phải anh đẹp trai, cô có thể đánh anh đến mức
sống cũng không tự lo cho mình được. Xem ở
phân nhượng anh uống say, cô mới lười để ý đến anh.

(*) Người cuồng vẻ đẹp.

Xin ủng hộ team Vietwriter.net bằng cách truy cập trực tiếp vào Vietwriter.net

Thần sắc Kính Thiếu Khanh sau khi bị đánh đột
nhiên trở nên nghiêm trọng, ngay cả ánh mắt đều
thay đổi theo. Trần Mộng Dao có chút hói hận về
hành động vừa rồi, ngoài ra còn thấy sợ, đều nói
đánh người không đánh mặt, đàn ông bị tát sẽ xui

xẻo, cô chính là không quản được tay mình…

Sau một hồi bề tắc, cô yêu ớt nói: “Chuyện đó… tôi
không phải cố ý, ai để anh miệng của anh nói ra
lời rẻ tiền? Anh cầm tìm gái thì tự anh đi tìm đừng

đem tôi xem là loại người đó, tôi đi dọn dẹp.”

Lúc cô xoay người đi, cỗ áo sau gáy đột nhiên bị
người dùng lực túm lấy kéo lại, cô đứng không
vững mà ngã vào vòng tay của Kính Thiếu Khanh,

bàn tay anh lớn ôm lây eo cô, hai người cứ lầy tư
thề mập mờ như vậy ở trên giường!

“Buông tay, anh làm gì vậy? Tôi nói anh… anh
đừng giả say chuyển sang điên, chúng ta chưa
đến mức này! Buông ta, anh!” Trần Mộng Dao sợ

hãi, liều mạng giãy dụa.

“Đánh tôi xong muốn rời đi? Ngay cả mẹ tôi đều
chưa đánh mặt tôi, cô nói chuyện này tính như thế
nào đây? Ngủ thì cũng ngủ rồi, như thế nào tính là
quen thuộc?” Kính Thiếu Khanh thì thầm nói vào
tai cô, giọng điệu không có vẻ gì là tức giận mà là

trêu tức.

*Không! Tối hôm qua căn bản chuyện cái gì cũng
không có xảy ra! Đừng gạt tôi, tôi với anh không
quen thân!” Cô vặn vẹo người muốn thoát khỏi gò
bó, thế nhưng sức của Kính Thiếu Khanh quá lớn,
di chuyển nửa ngày cũng không có thể thoát ra
khỏi vòng tay của anh, cô bây giờ ngoài dùng lớn

tiếng để tăng khí thế, còn lại đều vô dụng.

“Đừng động dậy!” Đột nhiên, Kính Thiếu Khanh
nghiệm nghị nói.

Trân Mộng Dao nơi nào nghe lọt? Sàm số cô còn
bảo co không nhúc nhích, cô di chuyển càng mạnh
mẽ hơn, hai chân thôn dài điên cuồng di chuyền.
Mắt Kính Thiếu Khanh chìm xuống, xoay người lật

cô xuống dưới thân: “Tôi bảo cô đừng động đậy…”

Cảm nhận được sự thay đổi bất thường của cơ
thể anh, cô lập tức sững người, nửa phần không
dám động dậy. Chưa từng ăn heo cũng thấy heo
chạy qua, cô nhát thời xấu hồ, trên mặt nóng như
lửa đốt: “Kính Thiếu Khanh… anh không phải là?”

Dưới cái nhìn của cô, một người nam bị kích thích
sinh lý với người nữ, có thể là vì thích, hoặc là bị
kích thích, Kính Thiếu Khanh rõ ràng là trường
hợp sau, trong quan niệm của cô, sẽ xuất hiện

trường hợp sau, đều là tra naml”

“Đừng có đoán mò, những gì tôi nói chỉ đơn giản
là ngủ, ai bảo cô di chuyển lung tung? Tôi chỉ là…
chỉ là uống say… cơ thể tôi không kiểm soát…”
Kính Thiếu Khanh có chút xấu hổ.

Trần Mộng Dao không dám kích thích anh, chỉ có

thể bình tĩnh nói: “Được được được, tôi không
dám động đậy, anh trước tiên xuống khỏi người
tôi, sắp ép chét tôi rồi… Hôm nay cũng không quá
lạnh, không cần tìm người làm giường ấm, tôi
cũng không làm được, lát nữa anh tìm người khác,

tôi nhớ hình như có nghề “bồi ngủ” gì đó.”Chương 128: Đời Này Cô Không Còn Cơ Hội Rồi.

Qua nửa phút sau Kính Thiếu Khanh mới từ người
cô xuống, cô thấy có chút thở không nổi, đứng dậy
chỉnh sửa lại quần áo: “Ừm… Hôm nay tôi về
muộn quá nên trước hết không dọn nha, mai trời

vừa sáng tôi sẽ qua, anh ngủ trước đi, tôi đi đây!”

Kính Thiếu Khanh im lặng, anh ngồi ở mép giường
quay lưng lại, không thể nhìn rõ vẻ mặt anh. Cô
nghĩ anh ngầm cho phép nên nâng chân chạy ra

ngoài.

Cô không ngờ mình đang đơn giản làm part time
vậy mà lại gặp phải tình huống như vậy, thật ra
cũng không khó hiểu, một công tử ăn chơi như
Kính Thiếu Khanh đã quen lối “hàng đêm vui vẻ”,
có khi cô vừa đi thì người phụ nữ đã sà vào lòng

anh.

Ngày hôm sau, tại Mục trạch.

Ôn Ngôn dậy sớm, Mục Đình Sâm và Mạc Ninh
còn chưa tỉnh, cô gọi lại cho Trần Mộng Dao, Trần

Mộng Dao bên kia đang ngủ mê man, cũng không
nói rõ lý do, chỉ nói chung chung nội dung, người
được thuê đó tra được ba năm trước lão Từ bị
người từ địa chỉ gửi thư đón đi rồi, khi đó lão Từ
đang bị bệnh, tạm thời không tra được những
thông tin khác.

Những điều này bọn cô đã sớm biết, chẳng có ích

gì, vì thế lại tốn công vô ích một hồi.

Hơn mười giờ sáng, Mục Đình Sâm xuống lầu,
anh cũng đã thay quần áo, xem ra anh sắp đi khỏi
nhà. Ôn Ngôn chào anh, nghĩ hôm nay rãnh rỗi
không có việc gì làm, cô định chờ Trần Mộng Dao
dậy rồi hẹn cậu ấy đi tán gẫu, mua sắm gì đó,
nhưng không ngờ Mục Đình Sâm lại nói: “Đến
công ty với tôi đi, tôi có cuộc họp, cô đến coi như

giải sầu một chút cũng được.”

Cô muốn từ chối nhưng hiếm thấy anh có tâm
trạng tốt muốn đưa cô đến công ty, vất vả biết bao
hai người mới được bình yên thế này, cô không
mẽ… 5ã… 5 Tin
muôn lại khiên cả hai rơi vào cảnh “dâu sôi lửa

bỏng”: “Được, đợi tôi thay quần áo đã.”

Đến tập đoàn Mục thị, Mục Đình Sâm bỗng nắm
lấy tay cô đặt lên cánh tay anh, hai người trông rất

thân mật, điều này khiến cô cực kỳ không quen.

Hôm nay là thứ bảy, nhân viên bình thường của
công ty không đi làm, những người đến dự họp
đều là những nhân viên tinh anh, cấp cao. Không
ngoài dự đoán, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn

về phía Ôn Ngôn, mang theo ý tò mò.

Đến ngoài phòng họp, Mục Đình Sâm nhẹ nhàng
nói: “Đằng kia có khu nghỉ ngơi, lúc tôi họp, cô ở

đó đợi tôi, sẽ không lâu lắm đâu.”

Ôn Ngôn gật đầu, có chút không hiểu ý định của
anh khi đưa cô đến công ty, nếu anh phải bận họp,
cô cũng chỉ có thể ngồi ở khu nghỉ ngơi nghịch
điện thoại, đâu ra mà giải sầu? Nhàm chán lắm
đó?

Đột nhiên, ánh mắt cô rơi vào một bóng người ở

lối vào thang máy, quả nhiên, hành vi của anh vĩnh
Đến tập đoàn Mục thị, Mục Đình Sâm bỗng nắm
lấy tay cô đặt lên cánh tay anh, hai người trông rất

thân mật, điều này khiến cô cực kỳ không quen.

Hôm nay là thứ bảy, nhân viên bình thường của
công ty không đi làm, những người đến dự họp
đều là những nhân viên tinh anh, cáp cao. Không
ngoài dự đoán, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn

về phía Ôn Ngôn, mang theo ý tò mò.

Đến ngoài phòng họp, Mục Đình Sâm nhẹ nhàng
nói: “Đằng kia có khu nghỉ ngơi, lúc tôi họp, cô ở

đó đợi tôi, sẽ không lâu lắm đâu.”

Ôn Ngôn gật đầu, có chút không hiểu ý định của
anh khi đưa cô đến công ty, nếu anh phải bận họp,
cô cũng chỉ có thể ngồi ở khu nghỉ ngơi nghịch
điện thoại, đâu ra mà giải sầu? Nhàm chán lắm
đó?

Hãy vào đọc tại Vietwriter.net

Đột nhiên, ánh mắt cô rơi vào một bóng người ở

lối vào thang máy, quả nhiên, hành vi của anh vĩnh

viễn không bao giờ không có ẩn ý trong đó, là bởi

vì Thẩm Giới nên anh muốn mở họp, đúng chứ?

Thẩm Giới cũng nhìn thấy cô, hai mắt đối diện
nhau, xen lẫn tâm tình phức tạp, cô chỉ có thể

ngoảnh mặt đi vì Mục Đình Sâm vẫn còn ở cạnh.

Thẩm Giới đến gần, không thể tránh khỏi cất lời:

“Mục tổng.”

Mục Đình Sâm dửng dưng đáp: “Ừ, cuộc họp sắp
bắt đầu rồi, vào thôi.”

Thẩm Giới nhìn Ôn Ngôn một hồi mới xoay người
đi tới phòng họp. Mục Đình Sâm phót lờ ánh nhìn
của người khác, ghé vào trán Ôn Ngôn đặt một nụ

hôn: “Ngoan ngoãn chờ anh nhé.”

Ôn Ngôn không nói chuyện, sắc mặt hơi tái nhọt
cúi đầu xuống, cô có thể chịu đựng được mưu mô
của anh, cũng không vì điều đó mà xấu hổ, nhưng
cô lại để bụng, hành vi dịu dàng của anh cũng chỉ
là để người khác nhìn thấy, nếu không phải tình

huống cần thiết thì anh sẽ không làm vậy nhỉ?
viễn không bao giờ không có ẩn ý trong đó, là bởi

vì Thầm Giới nên anh muốn mở họp, đúng chứ?

Thẩm Giới cũng nhìn thấy cô, hai mắt đối diện
nhau, xen lẫn tâm tình phức tạp, cô chỉ có thể

ngoảnh mặt đi vì Mục Đình Sâm vẫn còn ở cạnh.

Thẩm Giới đến gần, không thể tránh khỏi cất lời:

“Mục tổng.”

Mục Đình Sâm dửng dưng đáp: “Ừ, cuộc họp sắp
bắt đầu rồi, vào thôi.”

Thẩm Giới nhìn Ôn Ngôn một hồi mới xoay người
đi tới phòng họp. Mục Đình Sâm phót lờ ánh nhìn
của người khác, ghé vào trán Ôn Ngôn đặt một nụ

hôn: “Ngoan ngoãn chờ anh nhé.”

Ôn Ngôn không nói chuyện, sắc mặt hơi tái nhọt
cúi đầu xuống, cô có thể chịu đựng được mưu mô
của anh, cũng không vì điều đó mà xấu hổ, nhưng
cô lại để bụng, hành vi dịu dàng của anh cũng chỉ
là để người khác nhìn thấy, nếu không phải tình

huống cần thiết thì anh sẽ không làm vậy nhỉ?
Bốn mươi phút sau, nửa đầu cuộc họp kết thúc,

một số người bước ra khỏi phòng họp, trong đó có
Thẩm Giới, nhưng Mục Đình Sâm không ra ngoài,
anh phải ở lại cho đến khi kết thúc cuộc họp.

Sau khi những người khác đi hết, Thảm Giới mới

bước đền khu nghỉ ngơi: “Tiểu Ngôn.”

Ôn Ngôn đứng lên, cười: “Dạ, trùng hợp thật đó,
em không biết anh cũng tới dự họp, em đến đây
giải sầu với Mục Đình Sâm một chút ấy mà… chân

anh không sao chứ?”

Thẩm Giới không vạch trần vẻ bất an trong mắt cô,
anh cười ấm áp: “Không sao, chỉ là tạm thời lúc
bước đi có chút kỳ quái, qua một hồi cũng ổn thôi.
Anh thây Mục Đình Sâm trước mặt người khác đối
xử với em cũng không tệ, hy vọng anh ta làm vậy

không phải chỉ để người khác nhìn.”

Ôn Ngôn không trực tiếp đối mặt với chủ đề này,

cô dời đề tài: “À… Anh có muốn uống chút gì
không? Em pha cà phê cho nhé.”

Thẩm Giới suy nghĩ một chút nói: “Được, phiền em

rồi.

Ôn Ngôn mím môi cười, đến phòng làm việc của
Mục Đình Sâm pha hai tách cà phê, phòng làm
việc của anh có nhiều thứ hơn nhiều so với phòng
trà. Cô vừa pha cà phê trở lại khu nghỉ ngồi chưa
được hai phút, cửa phòng họp đã mở, Mục Đình

Sâm bước ra: “Ngôn Ngôn, em đang làm gì vậy?”

Ôn Ngôn cố gắng bình tĩnh lại giọng điệu: “Nói
chuyện với Thẩm Giới, không phải anh còn chưa

họp xong sao? Anh ra ngoài làm gì?”

“Đi vệ sinh.” Mục Đình Sâm liếc nhìn hai người họ
rồi làm như thản nhiên đi vào phòng vệ sinh ở cuối

hành lang.

Thẩm Giới nhấp ngụm cà phê: “Anh ta đi ra ngoài
xem em có làm gì với anh không đây nhỉ? Nếu anh
ta lo chúng ta chạm mặt nhau, vậy thì sao lại tạo

điều kiện cho hai chúng ta gặp mặt chứ? Đúng là
con người mâu thuẫn.”

Ôn Ngôn có chút buồn bực: “Em cũng thấy anh ta
rất mâu thuẫn, nếu như không có chuyện gì thì
anh về trước đi. Dù sao anh ta đi vệ sinh thì cuộc

họp cũng không thẻ tiếp tục.”

Thẩm Giới bất lực mỉm cười, đứng dậy rời đi:
“Được rồi, lát nữa nêu có việc gì nhắn tin cho anh
cũng được, đương nhiên là… anh biết bình thường

em sẽ không gọi cho anh.”

Một lát xong cuộc họp cũng kết thúc, Ôn Ngôn đi
theo Mục Đình Sâm đến văn phòng lấy tài liệu,

anh thản nhiên hỏi: “Vừa rồi cô nói chuyện gì thế?”

Sự bất mãn trong lòng Ôn Ngôn trào ra: “Anh cố ý
làm vậy đúng không? Biết anh ấy tới nên anh mới

đưa tôi đến đây.”

Anh hơi dừng lại, không nói gì. Ôn Ngôn nói tiếp:
“Sau này anh không cần phải làm vậy đâu, lần
trước đến bệnh viện thăm anh ấy tôi cũng đã nói

rồi, sẽ không còn quan hệ gì với anh ấy nữa, sau

này anh… đừng làm thế nữa.”

Mục Đình Sâm vẫn không nói chuyện, sau khi lầy
tài liệu trong phòng làm việc, anh một mình bước
đến thang máy, Ôn Ngôn phồng má, khi cửa thang
máy đóng lại, cô buồn bực nói: “Anh vẫn còn giận
tôi sao? Rõ ràng là vấn đề của anh, con người này

của anh sao lại như thế này…”

“Cô đang tỏ ý không hài lòng với tôi sao?” Anh

quay mặt lại nhìn cô, trong mắt không có cảm xúc.

*Ừ.” Cô sợ mình không đủ hùng hồ, thoáng nhón
chân lên, nhưng cô vẫn thấp hơn anh rất nhiều.
Năm đó lần đầu tiên đứng cùng anh, cô liền phát
hiện ra mình chỉ là một cô bé mà anh đã là người
lớn rồi, khung xương gần như đã phát triển đầy
đủ, cao đến mức cô chỉ có thể nhìn lên. Vốn dĩ cô
nghĩ khi lớn lên cô sẽ cao lên một chút, nhưng bây
giờ cô biết rằng dù có lớn thế nào, dù ngày nào có
ăn một thùng cơm thì cô cũng sẽ không thể với tới

được dáng người anh.

Hãy vào đọc tại Vietwriter.net

Anh nhìn thoáng qua đôi chân đang nhón của cô,

khóe miệng thoáng nở nụ cười, anh đột nhiên vui
vẻ, anh ép cô vào góc, đặt một tay cô lên tường,
giam cô lại giữa bức tường và cơ thể anh: “Không
hài lòng cũng vô dụng, cô không thể phản kháng,
nếu một ngày cô cao hơn tôi, cô cũng có thể bắt
nạt tôi, nhưng hiện tại xem ra cả đời này cô không

có cơ hội rồi.”

Anh đang chế nhạo cô sao? Cô liếc về phía thang
máy, ngay khoảnh khắc lúc thang máy dừng lại, cô
giẫm lên đôi giày da đất tiền của anh, sau đó
mượn ưu thế dáng người thấp bé chui ra từ dưới

cánh tay anh.

Chương 129: Nếu Như.

Cô vốn tưởng mình chạy nhanh như gió, ai ngờ
đến chưa kịp ra khỏi sảnh lầu một mình đã bị anh
tóm gọn: “Gan càng lúc càng lớn đấy nhỉ, dám

giẫm lên tôi, tốt lắm, đợi lát nữa tôi trị cô thế nào.”

Cô chịu thua, ủ rũ cúi đầu bị anh xách vào trong
xe, Trần Nặc thấy hơi thở hai người không ổn
định, giống như mới tập thể dục xong, anh không
kìm được hỏi: “Như này là sao vậy ạ? Hai người

vừa mới chạy nước rút 100 mét xong sao?”

Tâm trạng Mục Đình Sâm có vẻ đang rất tốt, anh
tiếp lời: “Xem là vậy đi, nhưng không đến 100 mét,
đến nhà hàng Bạch Thủy Loan.”

Nhà hàng Bạch Thủy Loan…

Ôn Ngôn nhớ đến lần trước cùng anh đến nhà
hàng Bạch Thủy Loan, đương nhiên, không phải là
một kỉ niệm tốt đẹp cho máy, cô không hiểu tâm
trạng của mình bây giờ thế nào, nếu nói chung

sống lâu dài nên tình cảm dần thay đổi cũng chi

bằng nói cuối cùng cô cũng đã chịu từ bỏ, học hỏi

được cách sống linh hoạt rồi.

Sau khi đến nhà hàng, Mục Đình Sâm bảo Ôn
Ngôn tự chọn vị trí. Gần đến giờ ăn tối, không có
quá nhiều người lắm nên vẫn còn nhiều chỗ trống,
nhưng hầu hết đều đã được đặt trước, sớm thôi

mấy vị trí trống đó sẽ được lắp đầy.

Ôn Ngôn chọn chỗ ngồi bên cửa số, người phục
vụ giật mình nhưng không nói gì, cho dù là vị trí
đặt trước cũng có thẻ thay đổi, néu đắc tội với Mục
Đình Sâm thì sẽ không còn đường quay đầu, càng
không nói đến nhà hàng Bạch Thủy Loan là do
Kính Thiếu Khanh mở, không một ai không biết
mối quan hệ giữa Mục Đình Sâm và Kính Thiếu
Khanh.

Chỗ ngồi bên cửa số này rất tốt, có thể nhìn thấy
cảnh sông bên ngoài, vị trí đất của Bạch Thủy
Loan rất tốt, để tránh rơi vào cảnh xấu hổ khi hai
người không nói lời nào, Ôn Ngôn hỏi: “Vị trí ở đây
rất tốt, anh có bát động sản nào ở Bạch Thủy Loan
không vậy? ”

Mục Đình Sâm trả lời một cách tự nhiên: “Có, thê
nào? Cô thích à? Có muốn chuyển nhà qua đây
không?”

Cô sợ hết hồn: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, chuyển
nhà thì phiền phức quá.”

Mục Đình Sâm không cho là đúng: “Nếu cô thực
sự thích nơi này thì cũng không phiền phức. Khu
biệt thự Bạch Thủy Loan là do tôi xây, Thiếu
Khanh cần một căn biệt thự nên tôi đã giữ lại hai vị
trí đẹp nhất. Có người ra giá cao tôi cũng không

bán, không thiệu chút tiền ấy.”

Cô chẳng thể ngờ rằng mình thuận miệng hỏi lại
hỏi ra nguồn tài chính của anh luôn, dù cô luôn
biết rằng anh rất giàu, nhưng cô không biết cụ thể
anh giàu đến mức nào. Anh nhiều tiền đến mức có
nhiều bát động sản giá cao ngắt trời ở nhiều vị trí
đắc địa, nhưng không phải mấy cái đó dùng để
đầu cơ bất động sản thôi sao? Hơi khoa trương

nhưng thực tế lại đúng là khoa trương như vậy.

“Ừm… không chuyển đâu, Mục trạch ở tốt mà, ở

hơn mười năm rồi cũng có tình cảm, sao nói
chuyền là chuyển liền được chứ? Anh nói mấy căn
biệt thự đó anh không ở, còn chẳng bán, thê giữ
lại làm gì? Tôi không hiểu suy nghĩ của máy người

có tiền bọn anh.”

Cô hình như ý thức được trong tay mình đang có

một “núi vàng dào dạt” rồi.

“Ha ha… Thích là được, cần gì phải nghĩ? Cô ở
lâu trong một căn nhà có cảm tình, vậy còn người
thì sao?” Anh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, như là

thuận miệng hỏi.

Trong chốc lát, cô không phản ứng lại ý tứ trong
lời nói của anh, bắt đầu cần thận nghiêm túc trả lời
câu hỏi của anh: “Đương nhiên cũng có tình cảm
với người rồi, như má Lưu chú Lâm này, bọn họ

đối với tôi rất tốt, má Lưu cứ như là mẹ tôi vậy á.”

Đôi môi mỏng của anh mím lại thành một vòng

cung không vui: “Lẽ nào tôi đối xử với cô tệ lắm sao?”

Lúc này cô mới nhận ra cốt lõi câu hỏi của anh,
nhưng cô không muốn nói dối, cũng không muốn
trả lời quá tủy tiện. Sau một lúc suy nghĩ, cô nói:
“Tổng thể mà nói xem như tốt đi, nhưng giữa
chúng ta… anh hiểu mà, quá nhiều vấn đề, nếu
như không có máy thứ phức tạp này, với tôi anh

chính là người thân nhát.”

Anh quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên ý phức
tạp: “Nếu như, tôi nói chuyện năm đó không liên
quan thì sao? Tôi cũng không…” Anh còn chưa nói
hết đã bị sự xuất hiện của gia đình Khương
Nghiên Nghiên cắt ngang, lần này không chỉ có mẹ
con Khương Nghiên Nghiên và Trần Hàm, mà còn

có Khương Quân Thành.

“Anh Đình Sâm… trùng hợp thật đấy, không ngờ
lại gặp anh ở đây, đã lâu không gặp, anh khỏe
không?” Khương Nghiên Nghiên vẫn đối xử với

Mục Đình Sâm như chưa có chuyện gì xảy ra.
chịu khi cuộc trò chuyện bị

gián đoạn, sắc mặt tự nhiên sẽ không khá hơn

chút nào, chỉ đáp một tiếng: “Ừ.”

Khương Nghiên Nghiên cũng biết một vừa hai
phải, cô ta tránh sang một bên không nói nữa, chỉ
nhìn chằm chằm Ôn Ngôn với ánh mắt không máy
thiện cảm. Còn lại Khương Quân Thành và Trần
Hàm tỏ ra nhã nhặn với Mục Đình Sâm. Nói về
mưu kế, Trần Hàm đã sớm rành rõi, đến hai tiếng
“Mục tổng” cũng tiết kiệm, trực tiếp gọi vô cùng
thân thiết “Đình Sâm”: “Đình Sâm, hôm nay trời
đẹp, cậu nên đưa Ngôn Ngôn đi dạo, lúc nhỏ sức
khỏe con bé không tốt, máy năm nay ở Mục gia lại

khỏe hơn rồi, nhìn vậy tôi cũng yên lòng.”

Đọc full tại Vietwriter.net

Ôn Ngôn không chịu nổi dáng vẻ làm bộ làm tịch
ngay trước mình của Trần Hàm! Nhưng cô chịu
đựng không nói gì, nếu không phải ở nhà hàng, cô

sẽ thực sự sẽ không khách khí như vậy.

Dựa theo vai về thì dù sao Trần Hàm cũng là mẹ
chồng của Mục Đình Sâm, bà ta trưng ra vẻ giả

Mục Đình Sâm hơi khó chịu khi cuộc trò chuyện bị
gián đoạn, sắc mặt tự nhiên sẽ không khá hơn

chút nào, chỉ đáp một tiếng: “Ừ.”

Khương Nghiên Nghiên cũng biết một vừa hai
phải, cô ta tránh sang một bên không nói nữa, chỉ
nhìn chằm chằm Ôn Ngôn với ánh mắt không máy
thiện cảm. Còn lại Khương Quân Thành và Trần
Hàm tỏ ra nhã nhặn với Mục Đình Sâm. Nói về
mưu kế, Trần Hàm đã sớm rành rõi, đến hai tiếng
“Mục tổng” cũng tiết kiệm, trực tiếp gọi vô cùng
thân thiết “Đình Sâm”: “Đình Sâm, hôm nay trời
đẹp, cậu nên đưa Ngôn Ngôn đi dạo, lúc nhỏ sức
khỏe con bé không tốt, mấy năm nay ở Mục gia lại

khỏe hơn rồi, nhìn vậy tôi cũng yên lòng.”

Ôn Ngôn không chịu nổi dáng vẻ làm bộ làm tịch
ngay trước mình của Trần Hàm! Nhưng cô chịu
đựng không nói gì, nếu không phải ở nhà hàng, cô

sẽ thực sự sẽ không khách khí như vậy.

Dựa theo vai về thì dù sao Trần Hàm cũng là mẹ

chồng của Mục Đình Sâm, bà ta trưng ra vẻ giả
tạo như thế cũng không có gì sai, Mục Đình Sâm

cũng đành phải tiếp lời bà: “Không có gì phải lo

lắng, cô ấy sống rất tốt.”

Tháy thái độ của Mục Đình Sâm không lạnh lùng
với Trần Hàm, Khương Nghiên Nghiên nhân cơ
hội nói: “Có nên gộp bàn lại cùng ăn không? Hiếm

khi đông đủ người nhà thế này? Chị thấy sao?”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía
Ôn Ngôn. Nếu là trước kia Ôn Ngôn sẽ ngại mặt
mũi mà đáp ứng, cho dù cô cảm thấy không thoải
mái cũng sẽ chịu đựng, nhưng hiện tại, cô không
muốn nhẫn nhịn: “Người nhà? Ai là người nhà với
cô? Mấy người có ai cùng họ với tôi sao? Tôi
không trèo cao được, hơn nữa tôi thích yên tĩnh,

mấy người tìm chỗ khác đi.”

Cả nhà Khương Nghiên Nghiên lập tức cực kỳ xấu
hổ, có chút bẽ mặt không biết trốn vào đâu. Trần
Hàm đã tiếp xúc với Ôn Ngôn máy lần, đại khái
cũng hiểu được tính khí của cô, cười nói: “Vậy thì
không quầy rầy nữa, Ngôn Ngôn, em gái khiến con
khó chịu, con làm chị thì phải rộng lượng chứ,
của mình bị ức hiệp, đứng ra giảng hòa: “Bỏ đi, hai
chị em cãi nhau là chuyện thường, chúng ta đừng

quấy rầy họ dùng cơm nữa, về chỗ thôi.”

Khương Nghiên Nghiên quay đầu rời đi trước,
Trần Hàm nén giận, suốt bữa ăn bà ta mặt mũi

hầm hầm với Khương Nghiên Nghiên.

Ôn Ngôn giống như không có chuyện gì, vẫn cứ
ăn uống, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Mục
Đình Sâm, khiến Khương Nghiên Nghiên giận sôi
máu.

Sau khi ăn xong, Ôn Ngôn chủ động nắm lấy cánh
tay của Mục Đình Sâm, hai người cùng nhau đi ra
ngoài. Khương Nghiên Nghiên không thể kiềm chế
thêm nữa, đứng dậy đi theo: “Anh Đình Sâm!”Chương 130: Làm Đẹp Lắm.

Mục Đình Sâm dừng bước và quay lại nhìn cô ta:

“Có chuyện gì?”

Khương Nghiên Nghiên không biết nên dùng cách
gì để giữ anh lại, cô ta căng thẳng đến mức túm
lấy vạt áo anh: “Em… em có chuyện muốn nói với

anh…”

Mục Đình Sâm ung dung nhìn cô: “Nếu có gì muốn
nói thì cứ ở đây nói, tôi phải cùng Ngôn Ngôn về,

không có nhiều thời gian đâu.”

Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Ngôn hơi nheo lại, lạnh
lùng nhìn Khương Nghiên Nghiên, cô tin tưởng
Mục Đình Sâm hứa được làm được, cho nên
Khương Nghiên Nghiên chắc chắn sẽ không thể
giữ anh lại.

“Không tiện lắm, anh có thể đi qua kia nói chuyện
được không? Cho em năm phút thôi…” Khương

Nghiên Nghiên vẫn có gắng lay chuyển anh.

Trần Hàm thấy thê cũng không ngăn cản, bà ta chỉ

nhìn Ôn Ngôn với ánh mắt phức tạp, dù cho cô là
đứa con gái bà ta dứt ruột đẻ ra, nhưng bà ta vẫn

không thể nhìn thấu cô…

Mục Đình Sâm vẫn từ chối như cũ: “Nếu không có

việc gì quan trọng thì chúng tôi về trước.”

Khương Nghiên Nghiên lo lắng: “Không! Em cóiI
Không tiện nói ở trước mặt người khác, anh Đình

Sâm, anh hãy tin em một lần đi!”

Mục Đình Sâm khẽ cau mày, suy nghĩ một lúc rồi
gật đầu. Không đợi Ôn Ngôn lên tiếng, Khương
Nghiên Nghiên đã kéo Mục Đình Sâm đi về phía
xa. Không biết bọn họ đang nói cái gì, vẻ mặt của
Mục Đình Sâm có chút phức tạp, lòng Ôn Ngôn
trùng xuống, nhưng ngẫm lại, hình như cô không
có bất kỳ nhược điểm nào để Khương Nghiên

Nghiên nắm thóp nên không cần phải lo.

Trần Hàm bước tới nói: “Ngôn Ngôn có vẻ như

con có thành kiến rất lớn với mẹ.”

Ôn Ngôn không lưu tình chút nào: “Không sai, tôi

rất có thành kiến với bà, trong mắt tôi, bà không
phải mẹ mà là người phụ nữ thối nát bỏ rơi chồng
con, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn
này, thậm chí con gái ruột của mình cũng lợi dụng,
còn diễn trò mình bị mắc ung thư, buồn nôn chết đi

được! Bà còn muốn tôi đối xử với bà thế nào?”

Người phụ nữ thối nát, từ ngữ khó nghe này khiến
Trần Hàn khiếp sợ, bà ta không ngờ Ôn Ngôn lại

dùng từ như vậy miêu tả mình.

Khương Quân Thành nghe được họ nói chuyện,
thay vì tiến tới giúp đỡ Trần Hàm như một người
đàn ông, ông ta lại chọn rụt đầu như rùa, làm bộ

như không có việc gì, khoanh tay đứng nhìn.

Ôn Ngôn thấp giọng châm chọc: “Nhìn kìa, Trần
Hàm, đó là người đàn ông mà bà chọn, hóa ra
Khương gia cần người phụ nữ như bà đề xuất đầu
lộ diện thôi sao? Chỉ cần bó tôi có một ổ bánh mỳ

thì sẽ đưa hết cho bà ăn, nếu có người chửi bà

giống tôi, ông cũng là người đầu tiên xông lên, dù
cho người chửi có là tôi, ông cũng sẽ dạy dỗ tôi,
còn người đàn ông này thì sao? Ông ta đang xem
kịch! Tôi vốn tưởng rằng mình rất đáng thương,
bây giờ mới phát hiện ra bà mới là người đáng
thương nhất, chí ít hiện tại tôi là Mục phu nhân
được người người hâm mộ, mà bà, chỉ là ả phụ nữ
thối nát!”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Vietwriter.net

Sắc mặt Trần Hàn tái nhọt: “Ngôn Ngôn…”

Ôn Ngôn không có hứng thú nghe bà ta nói: “Tôi
đã nói rồi, giữa chúng ta đã tính toán xong, bà
cũng luôn mồm bảo bà sinh ra tôi, tình cảm mười
tháng mang thai không địch lại nổi những việc dơ
bẩn bà làm với tôi. Nếu như được lựa chọn, tôi sẽ
không bao giờ làm con gái bà, cũng là do bà mang
đến nên bây giờ tôi cảm thấy trên người mình

chảy xuôi dòng máu hôi thối hám hư vinh.”

Trần Hàm bị cô mắng đến mức nói không nên lời,
lúc này Khương Nghiên Nghiên và Mục Đình Sâm
cũng đã nói xong, vẻ mặt Mục Đình Sâm bình tĩnh

đi tới, kéo Ôn Ngôn cùng nhau rời đi, trở lại xe,

anh lạnh lùng nói: “Về Mục trạch.”

tràn Nặc không hiểu tại sao khi đến anh vẫn ồn,
nhưng bây giờ bầu không khí lại khác, anh không

dám nói gì.

Ôn Ngôn không thấy chột dạ, trực tiếp hỏi:
“Khương Nghiên Nghiên nói với anh cái gì? Thấy

mặt anh âm u muốn đồ mưa đến nơi rồi đấy.”

Mục Đình Sâm không lập tức trả lời câu hỏi của
cô, anh hơi cúi đầu xuống, như thể đang chuẩn bị.
Một lúc lâu sau, anh ta nói: “Hôm cô xảy ra tai nạn
xe sảy thai, cô ở trên xe với Thảm Giới làm cái

gì?”

Ôn Ngôn bát đắc dĩ nhớ lại những chuyện xảy ra
trong ngày hôm đó, tâm trạng nặng nề: “Hôm đó
tâm trạng anh ấy không tốt, bởi vì công ty bị anh
mua lại nên mới rủ tôi ra ngoài tâm sự. Đương
nhiên anh ấy không nói cho tôi biết chuyện đó, chỉ
tùy tiện nói chuyện phiếm. Trò chuyện xong thì anh
ấy chở tôi đến sảnh dưới công ty, tôi vừa định

xuống xe thì Khương Nghiên Nghiên đã tông vào

rồi. Sao anh muốn nhắc đến chuyện này? Là

muốn tôi nhớ đến anh đã bao che cho Khương
Nghiên Nghiên, để tài xé của cô ta nhận tội thay

sao?”

*Cô nói thật đi, tôi chỉ cần cô trả lời câu hỏi của

tôi.” Giọng anh đanh lại.

“Tôi nói rồi, chỉ tâm sự thôi, anh còn muốn tôi nói
thế nào?” Cô khó hiểu, trong lòng cũng tức giận.
Cô nhận ra anh đột nhiên phát điên là do liên quan
đến Khương Nghiên Nghiên, cô hỏi: “Rốt cuộc
Khương Nghiên Nghiên đã nói gì với anh? Anh

không nói thì sao tôi biết anh đang tức cái gì?”

Hình như anh khó mở lời hoặc do không muốn nói,
anh quay mặt vào cửa kính xe. Ôn Ngôn hít một
hơi thật sâu: “Chẳng lẽ cô ta nói tôi làm chuyện
xấu với Thảm Giới sao? Làm ơn đi, ở ngay sảnh
dưới công ty của tôi, người người qua lại, cô ta
không biết xáu hổ nhưng tôi thì có! Tôi không thể
làm ra loại chuyện giống như cô ta, quyến rũ
người đàn ông của chị mình, không lợi hại xuất
chúng giống như cô ta.”

Mục Đình Sâm im lặng một lúc rồi mới nói: “Cô ta
không nói cô đang làm gì với Thẩm Giới… chỉ nói
là hai người đang ôm nhau tình cảm nên đến lúc

cô ta tông vào hai người cũng không phát hiện.”

Ôn Ngôn tức giận đến mức muốn quay lại mắng
Khương Nghiên Nghiên: “Cô ta nói cái gì anh cũng
tin phải không? Cô ta nói như vậy là thừa nhận lái
xe tông tôi rồi? Thế thì tôi hỏi anh, nếu biết cô ta
tông tôi, vì sao anh còn bao che? Đền tận giờ phút
ấy anh còn giúp Khương gia giải vây, anh còn
không biết thẹn biết giận sao, mỗi một hành động
của anh đều là con dao đâm thẳng vào tôi!”

“Tôi nói cho anh biết, chuyện quá khứ đã qua rồi
thì thôi, đừng có nhắc đến với tôi nữa! Có ích gì
sao? Tôi cãi cũng không lại anh, đánh cũng không
thắng anh, anh cứ mỗi lần không vui thì trực tiếp
nhảy đến kết quả luôn đi, lược bớt máy chỉ tiết cãi

nhau cho tôi với, tôi phiền chết đi được!”

Trần Nặc ngòi trên ghé lái không dám thở ra hơi,
đây là lần đầu tiên anh thấy Ôn Ngôn nỗi giận như
vậy, anh đã làm việc cho Mục trạch nhiều năm như
vậy, cũng là lần đầu tiên thấy có người dám nói

vậy với Mục Đình Sâm.

Vốn tưởng rằng Mục Đình Sâm sẽ nổi trận lôi
đình, nhưng không ngờ đến anh còn mắt đi khí thế
lúc trước, trợn mắt nhìn Ôn Ngôn, hiển nhiên là

anh cũng không ngờ tới.

Sau khi Ôn Ngôn nhận ra bầu không khí trở nên kỳ
quái, cô cảm thấy có hơi chột dạ, vừa rồi cô quá
khó chịu, không cần thận nói quá mát rồi, để làm
cho trót, cô cũng chỉ đành đánh đòn phủ đầu hăm
dọa:”Anh… anh nói đi, đến cùng anh muốn gì? Vì
sao lại bao che cho Khương Nghiên Nghiên? Anh
giúp Khương gia tôi không ý kiến, tiền của anh tôi
cũng không xen vào, tại sao khi đó anh lại làm
vậy? Anh phải giải thích cho tôi… anh yên tâm, dù
cho đáp án của anh là thế nào, tôi cũng chịu được,
tôi đã nói việc đã qua là đã qua, nhưng tôi có

quyền được biết!”

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, Mục Đình

Sâm ma xui quỷ khiến, anh bắt đầu suy nghĩ, sau

cùng mới lên tiếng: “Bao che Khương Nghiên
Nghiên, là vì muốn chọc giận cô. Về phần giúp

Khương gia, cũng là vì chọc tức cô và… lợi ích.”

Trên đời này còn câu trả lời nào thành thực hơn
nữa không? Ôn Ngôn vừa chột dạ vừa khó chịu:
“Ò, tôi có nên cảm ơn anh không phải vì thích
Khương Nghiên Nghiên nên làm vậy không? Chỉ vì
muốn tôi tức giận, tôi hẳn là nên vui vẻ ha? Còn
mang đến lợi ích, đúng là một mũi tên trúng hai

con nhạn, anh làm cũng đẹp lắm…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom