• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (190 Viewers)

  • Chương 470-474

Chương 470: Vận Mệnh Trêu Ngươi

Trước giờ Kính Thiếu Khanh đều đấu không lại bộ dạng làm nũng của cô, anh đành thỏa hiệp: “Được được được, về thì về. Nếu như anh không kiểm soát được bản thân thì em phải kéo anh lại, dùng “vũ lực” cũng được, anh không muốn khiến mọi chuyện trở

nên khó xử.”

Nhìn thấy anh chấp thuận, Trần Mộng Dao mới yên tâm: “Được, nói được thì phải làm được. Em gọi cho Tiểu Ngôn một chút, mấy ngày rồi chưa liên lạc với cậu ấy.”

Sau khi điện thoại kết nối, cô vui vẻ nói ra dự định của bản thân: “Tiểu Ngôn, mình chuẩn bị mang thai rồi. Mình bị hối thúc dữ quá rồi, nếu chưa có em bé nữa thì mình bị ép điên mát. Mình và Kính Thiếu Khanh vừa kiểm tra hết rồi, hai người bọn mình đều rất bình thường, giờ chỉ cần chuẩn bị tốt thì rất nhanh sẽ có em bé thôi. Tiểu Ngôn, sau này cậu làm mẹ đỡ đầu của con mình nhé, đừng nghỉ ngờ gì nữa, mình đang

là cầu xin cậu đấy.”

Ôn Ngôn sảng khoái đồng ý, che giấu đi sự mắt mát

một cách hoàn hảo: “Được thôi, cậu chuẩn bị thật tốt vào, mình đợi tin tốt từ cậu… con của cậu, mình chắc chắn sẽ xem nó như con ruột.” Dù sao… cô cũng

không thể có em bé được nữa.

Trần Mộng Dao vẫn ríu ra ríu rít: “Mình muốn có một đứa con gái, dạo này mẹ của mình cứ mới thấy những giấc mơ kỳ lạ. Bà nói là mơ thấy răn hay hoa gì đó, còn bảo rằng giấc mơ này ám chỉ người xung quanh mang thai, nói không chừng mình sẽ rất nhanh có em bé. Sau này khi mà mình sinh con thì cậu phải có mặt đấy nhé, không có cậu ở đây mình không có cảm giác an tâm.”

Kính Thiếu Khanh ở kế bên đau lòng nói: “Đúng vậy, đúng vậy… anh không cho em được cảm giác an toàn nên cứ để Ôn Ngôn cho em đi. Giờ còn chưa mang

thai mà nghĩ tới lúc sinh con rồi.”

Bây giờ đang là giờ cơm trưa, Ôn Ngôn nhìn mấy món ăn trước mặt nhưng không còn khẩu vị gì nữa. Mấy

hôm nay cửa tiệm cũng rất bận, cô đã đủ mệt rồi:

“Được rồi Dao Dao à, hai người mau đi ăn cơm đi.

Mình nghỉ ngơi một lát, chiều còn phải bận tiếp nữa.

Cuộc gọi đã kết thúc, cô đứng dậy thu dọn chén bát.

Lam Tương có chút kinh ngạc nhìn cô:

“Không ăn nữa sao? Em còn chưa ăn được hai

muỗng mà? Có phải mấy hôm nay mệt quá không?”

Ôn Ngôn bơ phờ thở dài: “Chắc là vậy, mấy hôm nay em không muốn ăn lắm. Nhưng mà giấc ngủ của em khá tốt, mỗi ngày về tới nhà đều có thể ngủ được. Mỗi lần ngủ thì em ngủ đến tận sáng mà vẫn chưa muốn thức dậy. Nhưng mệt mỏi cũng tốt, cho thấy việc buôn

bán khá tốt, như vậy mới có tiền chứ.”

Lúc này Mục Đình Sâm đột nhiên gửi video đến, video chỉ vỏn vẹn mười lăm giây. Trong đoạn video ghi hình anh đang đi dạo phố cùng bà cụ, bà đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn thích mua sắm. Quả nhiên thiên tính của phụ nữ chính là mua thứ này thứ kia, dù cho là bất kỳ độ tuổi nào đi nữa. Cô sợ cứ tiếp tục như vậy thì bà lão sẽ bị anh chiều hư mát, liền trả lời tin nhắn: “Đừng

chiều bà quá, người già giống con nít vậy, cưng chiều

quá không được đâu.”

Mục Đình Sâm rất nhanh đã trả lời lại: “Hai ngày nữa

anh có thời gian, anh sẽ qua thăm em.”

Trong lòng cô khẽ nhói lên, câu này anh đã nói với cô nhiều lần nhưng đều bị cô khuyên ở lại. Lần này anh kiên quyết đến vậy thì cô biết rằng cô không thể thay

đổi quyết định của anh nữa: “Được thôi.”

Sau khi bận hết một ngày dài, cô về đến nhà đã mệt đến không muốn tắm rửa mà chỉ muốn ngủ thôi. Trước đây mệt đến mấy cũng không như bây giờ, cô còn hay có cảm giác gắt gỏng phiền muộn. Nghĩ lại thì kinh nguyệt tháng này vẫn chưa đến, có khi nào do

vấn đề này mà ảnh hưởng đến tâm trạng không?

Nghĩ tới đây, trong đầu cô thoáng qua một chuyện nguy hiểm. Lúc Trần Mộng Dao đính hôn, cô có về Mục trạch một lần… lần đó… cô với Mục Đình Sâm không có biện pháp phòng ngừa gì cả, chắc không

phải vì một lần kia mà mang thai rồi chứ?

Cô càng nghĩ càng sợ hãi. Ngày thứ hai, trên đường

đến tiệm bánh, cô thuận tiện mua hai thanh que thử

thai. Tranh thủ lúc cửa tiệm không đông khách, cô đứng trong nhà vệ sinh kiểm tra thử. Khi vạch thứ hai dần xuất hiện, trong đầu cô “đùng” một tiếng, toàn bộ đều trắng xóa. Sau một hồi bình tĩnh lại, cô mới thử tiếp que thứ hai, kết quả vẫn như cũ, cô thật sự mang thai rồi!

Đối với một người không thể sinh con như cô, chuyện

mang thai cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Sau khi thơ thơ thần thần cả một ngày, buổi tối lúc cô quay trở về nhà lại mua thêm vài que thử thai với nhãn hiệu khác nhau. Kiểm tra lại vào buổi sáng sẽ chuẩn xác hơn, cô vẫn không dám tin bản thân lại có conl

Sáng hôm sau thức dậy, chuyện đầu tiên cô làm chính là lầy que thử thai kiểm tra lại. Sau khi dùng hét tất cả que thử thai, cô hoàn toàn sụp đổ. Ôn Ngôn ngồi trên nắp bồn vệ sinh ngẫm nghĩ cả buổi, lúc định thần lại thì trên mặt đã tràn đầy nước mắt. tại sao lại như vậy? Rõ ràng không thể sinh… tại sao bây giờ chuyện này

lại xảy ra với cô?

Bình thường giờ này cô đã có mặt ở tiệm nhưng bây giờ cô không muốn đi đâu cả. Sau khi thông báo Lam Tương rằng hôm nay cửa tiệm nghỉ bán, cô một mình nằm trên sofa cả buổi sáng, ngay cả việc đến bệnh viện làm kiểm tra cũng không có dũng khí. Cô sợ bác sĩ sẽ nói với cô rằng phải phá thai, những lời nói này…

cô không muốn nghe thấy lần nào nữa.

Một mình cô không thể chịu được chuyện như vậy, sau đó cô mới nghĩ tới nên nói cho Mục Đình Sâm biết. Đây không phải chuyện của riêng mình cô, bây giờ cô chỉ muốn tìm một người để dựa vào thôi… như vậy mới có thể an tâm một chút, không cần phải sợ

sệt đến vậy nữa.

Sau khi điện thoại hai bên kết nối với nhau, Mục Định Sâm hơi ngạc nhiên. Tất nhiên, sự vui mừng càng nhiều hơn nữa, dù sao là cô chủ động liên lạc với anh: “Sao lại gọi cho anh vậy? Vé máy bay của anh là ngày

mai, rất nhanh chúng ta có thể gặp nhau rồi.”

Cô nghẹn ngào nói: “Đồi vé đi… hôm nay tới đây, anh

mau tới đây…”

Nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc của cô, Mục Đình Sâm nhát thời trở nên hoảng loạn: “Em sao

rồi? Đã xảy ra chuyện gì?”
Chương 471: Uống Lộn Thuốc Sao?

Cô cắn môi trầm mặc nửa ngày, mới gian nan đem nỗi đau khổ thật sự nói ra miệng: “Tôi… tôi mang thai rồi… cái đồ khốn khiếp nhà anh, biết rõ sinh không được, tại sao vẫn muốn hồ nháo? Anh biết bây giờ tôi có bao nhiêu khó chịu không? Dao Dao muốn mang thai… nên là cậu ấy mang thai, tại sao lại là tôi2 Tôi hận chết anh!”

Xong xong một trận, cô liền trực tiếp cúp điện thoại, cho dù Mục Đình Sâm lại gọi đến như thế nào, gửi tin nhắn ra sao, cô đều không để tâm đến, bây giờ nàng cả người đều ở trạng thái sụp đổ, chỉ muốn một người an tĩnh.

Tòa nhà tập đoàn Mục thị.

Bên trong văn phòng tổng giám đốc, Mục Đình Sâm tức giận đập điện thoại. Ngoài cửa thư ký Đới Duy bị dọa đến khẽ run rẩy, do dự tiến lên gõ cửa: “Mục

tổng? Sao rồi?”

Lệ khí trên thân Mục Đình Sâm thật dọa người, con

ngươi sau mắt kính nhíu lại, cảm xúc phức tạp đan xen.

Anh hối hận không thôi, ngày đó thời điểm đem Ôn Ngôn đặt ở dưới thân, tình trạng của anh không tốt, căn bản không có chú ý tới những chỉ tiết kia, sau đó lại trực tiếp ngất đi, nghĩ là chỉ có một lần như vậy, sẽ không có chuyện gì xảy ra, ai biết tạo hóa trêu ngươi. Hiện tại quan hệ giữa hai người vốn là rất mẫn cảm, lần này lại để cho cô mất đi một đứa con, chỉ sợ cô sẽ

không quay đầu lại nữa…

Cảm xúc thoáng bình phục lại, anh gọi Đới Duy vào văn phòng: “Giúp tôi đổi vé máy bay, đổi thành chuyến sớm nhất. Còn có, giúp tôi chuẩn bị một bộ điện thoại mới.”

Đới Duy không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là bây giờ sếp nhà mình sẽ ăn thịt người, đáp một tiếng xong

liền chạy như trồn.

Lần đầu tiên Mục Đình Sâm cảm nhận được cảm giác đứng ngồi không yên, Ôn Ngôn phía bên kia không

nghe điện thoại, nhắn tin không trả lời, bây giờ anh

hận không thể có hai cánh, có thẻ lập tức bay đến bên

người cô, bây giờ nhất định cô rất sợ hãi và rất khó chịu đi? Anh rõ ràng muốn đem những điều tốt nhất đều cho cô, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lần

đều biến khéo thành vụng, đều tổn thương cô!

Chờ anh chạy tới thành phố Ôn Ngôn đang ở, đã gần

sáu giờ chiều, đây là vé máy bay nhanh nhát.

Anh đi một đường không ngừng nghỉ đến chung cư, gõ mở cửa, trông thấy Ôn Ngôn tiều tụy, trong lòng của anh càng thêm tự trách, trong lúc nhất thời lại

không biết nên nói cái gì.

Ôn Ngôn cũng không nói chuyện, quay người, sự chú ý trở lại trên ghế sofa tiếp tục ngồi một góc, cô cứ như vậy một ngày, thứ gì cũng không ăn, cả người tinh thần uẻ oải, giống như khí lực toàn thân đều bị rút sạch vậy.

Mục Đình Sâm đi lên trước, dừng một chút hỏi: “Có

đói không? Có muốn ăn chút gì không…”

Chóp mũi cô chua chua, nước mắt vất vả lắm mới

ngừng được lại tiếp tục rơi xuống: “Còn có tâm tình ăn


cơm, anh không khó chịu chút nào sao? Tôi chịu tội cũng không sao… thế nhưng… đứa bé này vẫn là không giữ được… anh tốt xấu gì cũng nên khó chịu

một chút chứ, giả vờ cũng được…”

Anh hít sâu một hơi: “Không phải anh không khó chịu, chỉ là… bây giờ cần phải giải quyết vấn đề. Nhất định là một ngày em không ăn gì rồi, trước tiên em ăn đi đã, chúng ta nghĩ cách sau.” Anh muốn nói, anh có thể đem hết toàn lực giúp cô an toàn dưới tình huống giữ lại đứa bé này, lại sợ cho cô quá nhiều hi vọng, hi

vọng cuối cùng bị phá nát, đây mới là tàn nhẫn nhát.

Ngay lúc anh sắp đặt đồ ăn bên ngoài, Ôn Ngôn ngăn lại: “Không muốn ăn đồ bên ngoài, không có khẩu vị, trong tủ có nguyên liệu nấu ăn, giúp tôi tùy tiện nấu bát mì là được rồi, thuận tiện làm cho chính anh một

phần, néu không đêm nay cũng không ăn mát.”

Nấu mì? Mục Đình Sâm do dự một chút, để điện thoại

di động xuống tiến đến phòng bếp.

Anh chưa bao giờ tự mình nâu ăn? Nhưng là bây giờ

anh chỉ có thể thuận theo cô, chỉ cần cô vui vẻ, bảo

anh làm cái gì đều có thể.

Nhìn vào đống dụng cụ trong bếp, trong đầu anh chỉ có một đống bột nhão, thật sự nói không khoa trương, anh là cái người mà đường với muối cũng không phân biệt được, ở thương trường, anh không gì làm không được, không nghĩ tới một ngày lại bị vây chết ở trong

phòng bếp…

Suy nghĩ hai giây, anh quyết định gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh xin giúp đỡ, tận lực đóng lại cửa phòng bếp, không có để Ôn Ngôn nghe thấy, loại

chuyện này, ít nhiều cũng có chút mất mặt.

Kính Thiếu Khanh đang cùng Trần Mộng Dao đến công quân Kính gia, điện thoại kết nói, bời vì nguyên nhân tâm tình, giọng nói của anh cũng có chút sa sút

tinh thần: “Đình Sâm, sao thế?”

Mục Đình Sâm hạ thấp giọng hỏi: “Mì sợi nấu làm

sao? Cái loại nhìn vừa đẹp vừa ngon…”

Kính Thiếu Khanh không nghĩ tới Mục Đình Sâm sẽ

hỏi anh vấn đề như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngắn

cả người, người này hôm nay uống lộn thuốc sao?

Trần Mộng Dao ở bên cạnh còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Nha, Mục thiếu bên kia hôm nay là mặt trời mọc ở hướng tây sao? Anh đang học nấu bát mì đầu tiên à? Người giúp việc Mục trạch đều không biết nấu một bát mì?”

Mục Đình Sâm vốn là cảm thấy không biết nấu ăn đã rất mắt mặt, bị Trần Mộng Dao một trêu chọc, chỉ có

thể không lên tiếng, cũng không thể ồn ào gây náo.

Kính Thiếu Khanh lấy lại tinh thần nói: “Cậu nghe cho kỹ, tôi nói trình tự cho cậu. Tôi biết cậu chưa nấu ăn bao giờ, đầu tiên cậu phải đem nước bỏ vào trong nồi đun lên, lượng nước nhiều một chút, đề phòng lúc sau mì dính vào nhau. Sau khi nước sôi liền bỏ mì vào, đại khái là tầm khoảng năm phút. Trong năm phút này cậu cầm một cái bát, đem muối cùng đừng gia vị thả vào bên trong trước, đợi mì xong rồi, lại đem mì sợi vào

trong chén, thêm canh vào.”
Chương 472: Nó Không Đáng.

“Về phần độ lửa, cậu tùy ý đi, đừng quá nhỏ cũng đừng quá lớn, dù sao nói quá nhiều cậu cũng không hiểu, tôi chỉ có thể giúp cậu tới đây. Chủ yếu là số lượng gia vị, cái này tôi cũng không biết nói cho anh làm sao, đừng thả quá nhiều! Đừng cảm thấy chưa đủ, đó là ảo giác, nhất là muối! Nếu cậu đối với khả năng nấu ăn của mình thấy yên tâm, cũng có thể thêm trứng gà cùng món rau vào, nhìn như vậy màu sắc sẽ tương đối tốt, dù sao chỉ có mì sợi cũng quá đơn điệu.”

Mục Đình Sâm ghi lại từng bước Kính Thiếu Khanh nói, bắt đầu thao tác thực tế. Nghe thấy âm thanh nồi va chạm nòi bên kia, Trần Mộng Dao cùng Kính Thiếu Khanh bốn mắt nhìn nhau, Kính Thiếu Khanh đột nhiên ý thức được cái gì: “Nhất định là hiện giờ Đình Sâm không ở Mục gia, là ở bên chỗ Ôn Ngôn, thật sự

là gặp quỷ rồi, cậu ấy cũng có ngày tiễn phòng bếp…”

“Nói cái gì đấy?”

Đột nhiên Mục Đình Sâm lạnh giọng hỏi một câu, Kính

Thiếu Khanh bị dọa đến trực tiếp cúp điện thoại.

Trần Mộng Dao ôm tâm trạng xem kịch vui, gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn: “Chị em tốt, người đàn ông của cậu có phải đang ở dưới bếp nhà cậu? Mặc dù anh ấy hỏi qua Kính Thiếu Khanh, nhưng mình cảm thấy vẫn là quá sức, hay là cậu tùy thời vào xem một chút,

đừng để anh ấy đem phòng bếp của cậu làm nỗ mắt.”

Ôn Ngôn nhìn thấy tin nhắn, không thoát khỏi lo lắng. Vừa rồi cô bảo Mục Đình Sâm đi nấu bát mì đầu tiên, thật ra là do trong lòng không thoải mái, nghĩ giày vò anh một chút, cô không có khẩu vị chẳng muốn ăn gì. Nếu anh xảy ra chuyện, vậy thì không phải là chuyện

đơn giản như vậy rồi.

Để điện thoại di động xuống, cô đứng dậy đi đến phòng bếp xem xét, trong đáy nồi nước đã bắt đầu nỗi lên bong bóng, sắp sôi rồi. Mục Đình Sâm cầm nắp nồi ngăn ở trước mặt, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm trong nồi, giống như sợ là đột nhiên nổ tung vậy. Thấy cảnh này, Ôn Ngôn suýt nữa sặc cười: “Sẽ không nổ, kia là nước, không phải bom! Đúng là

không được rồi, anh ra ngoài đi, để tôi tự làm.”

Mục Đình Sâm thoáng chút xấu hổ, đem nắp nồi bỏ

qua một bên: “Không sao, anh có thể, em nghỉ ngơi đi,

rất nhanh sẽ xong thôi.”

Cả ngày không ăn thứ gì, Ôn Ngôn cũng lười kì kèo, cũng không có kiên trì: “Được, nước sôi bốc hơi lên

mới gọi là sôi, đừng mang mì bỏ vào lúc này.”

Mục Đình Sâm vô cùng nghiêm túc nhẹ gật đầu, chờ Ôn Ngôn ra ngoài, anh lấy mì sợi ra ngoài, nhìn thế nào cũng thấy sợi mì bé tí kia rất ít. Chờ trong nồi nước sôi bốc hơïi lên, anh chuẩn bị bỏ nguyên một gói ném vào, Ôn Ngôn kịp thời xông tới kéo lại cổ tay của anh: “Điên rồi hả? Anh là lợn sao? Một lần ăn một gói?”

Anh không hiểu: “Ít như thế, làm sao lại không ăn được?”

Ôn Ngôn ấn xuống ngực, sợ bị anh làm cho tức chết:

“Mì sợi sẽ nở ra, cho một phần ba là được rồi.”

Mục Đình Sâm không có giảo biện, dựa theo cô nói,


thả một gói một phần ba vào trong nồi, sau đó mắt không chớp nhìn xem mì sợi dần dần biến lớn, mới vững tin cái đồ chơi này thật sẽ nở ra. Đột nhiên nghĩ đến còn muốn chuẩn bị chén cùng gia vị, anh ngồi xổm người xuống lấy hai cái chén từ trong tủ ra, bỏ mỗi gia vị trong phòng bếp một ít, nghĩ đến lời Kính

Thiếu Khanh nói, anh không dám thêm quá nhiều.

Nhìn thấy động tác của anh, Ôn Ngôn thả lỏng lại về tới phòng khách, việc này rất nhanh sẽ xong, hẳn là sẽ

không xảy ra sự cố.

Lúc bát mì được bưng ra, cô trợn tròn mắt, hai cái xanh xanh đang nhô lên kia là cái quỷ gì thế? Không sai, là nguyên cải xanh, trời ạ! Nếu là trong nhà không có rau xanh, có anh phải sẽ thả nguyên các loại củ cải

trắng vào?

“Cái này… rau này anh không biết lặt nó đi sao? Còn có… anh không nấu chín nóng sao? Rau này có thể

ăn sống hả?”

Mục Đình Sâm hơi kinh ngạc: Là Thiếu Khanh nói… có

thể thêm rau xanh cùng trứng gà vào, anh thấy bỏ trứng gà vào trong bát nó không quen lắm, nên chỉ thêm ít rau xanh, cái rau xanh này có thể ăn sống

đúng không?

Ôn Ngôn không giải thích với anh, lần đầu tiên cô cảm thấy người đàn ông ở trước mắt có khuyết điểm,

chính là bước vào phòng bếp liền biến thành đồ đần.

Cô xác nhận đã tắt bếp, mới ngồi xuống yên lặng ăn mì, từ đầu đến cuối cô không có đụng vào rau kia, cũng không có phàn nàn không thể ăn, mặc dù hương

vị nhạt nhạt giống như là không thả muối.

Giống như là vì chứng minh với cô là rau có thể ăn sống, Mục Đình Sâm tháo kính xuống, dùng đũa kẹp lên rau xanh đáng thương kia lên, muốn cắn, lại bị Ôn Ngôn dùng đũa chặn: “Điên rồi? Nếu anh ăn xong trúng độc chết ở chỗ tôi, tôi có thể chạy trốn được không? Không phải tất cả loại rau đều có thể ăn sống. Kính Thiếu Khanh nói thêm rau và trứng, là thêm trong

nồi đun sôi, không phải cứ như vậy thả trong chén.

Vứt mấy thứ đấy đi, ăn mì.”

Mục Đình Sâm thành thật bỏ rau xanh lên bàn, nếm thử một miếng mì sợi, liền thực sự không thể nuốt xuống: “Cái kia… chuyện của đứa bé, anh muốn em cùng anh về Đề Đô kiểm tra một chút, ở bên đó anh

có bác sĩ tốt nhất.”

Nhắc đến đứa bé, thái độ của Ôn Ngôn lạnh đi không ít: “Bác sĩ giỏi nhất? Có thể giúp tôi giữ lại đứa trẻ sao?”

Trong lòng của anh có cảm giác khó chịu: “Nếu như đứa trẻ có thể giữ được, anh sẽ đem hết toàn lực giữ lại, cho dù bỏ ra cái giá gì, nếu như vẫn như cũ, không thể… anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện. Là lỗi

của anh, xin lỗi.”
Chương 473: Không Biết Nói Chuyện Thì Đừng Nói.

Anh quả quyết nhận sai, thái độ lại tốt đẹp lạ thường, Ôn Ngôn muốn nổi giận cũng không giận được, chỉ thản nhiên nói: “Không có nếu như, trước đó bác sĩ đã nói rất rõ ràng, làm gì có nếu như? Mục Đình Sâm, anh cứ luôn như thế này khiến cho tôi khó chịu, tôi rất

ghét anh.”

Cô dùng giọng điệu bình thản nói ra, lại giống như là kim đâm thẳng vào Mục Đình Sâm, đây không phải lần đầu tiên cô nói chán ghét anh, lần này, trong lòng của anh lại khó chịu hơn tất cả những lần khác: “Anh biết là anh không tốt, nhưng mà mọi việc không thể khẳng định như thế, mặc kệ như thế nào, kiểm tra

trước rồi nói.”

Vừa nghĩ tới sắp phải đi bệnh viện, và sắp đối mặt, Ôn Ngôn liền không muốn tiếp tục trò chuyện tiếp. Đi là

khẳng định phải đi, cái này tránh không được.

Cô thoáng nhìn thấy Mục Đình Sâm đặt đũa xuống, không động đến mì trong bát, trong lòng có chút bất

bình, cô đều ăn rồi, anh vẫn còn ghét bỏ đồ anh nấu sao?

“Ăn hết mì đi.”

Mục Đình Sâm nhìn cô ăn gần xong rồi, theo bản năng run lên một cái, chắc là không khó ăn như vậy… Hắn cầm lấy đũa tiếp tục ăn một lần nữa, kết quả vẫn là giống như trước đó, mặc dù không có hương vị kỳ quái, nhưng thật sự không ngon chút nào, một chút vị

mặn cũng không có.

Biệt thự Kính gia, Kính Thiếu Khanh vừa vào cửa liền lấy đồ ăn vặt chơi đùa với chó, trực tiếp không để ý

đến sự tồn tại của Kính Thành Húc.

Kính Thành Húc cũng không để ý, ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí, Hạ Lam gọt hoa quả xong đặt lên bàn: “Dao Dao, các con ăn trước trái cấy một chút, chờ một lúc là có thể bắt đầu ăn cơm. Hôm qua sao

các con không về?”

Trần Mộng Dao có chút xấu hổ: “Hôm qua đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ quá sớm, ngủ không ngon, con

vốn định ngủ trưa nột chút, không nhờ là ngủ quên

mát, lúc tỉnh dậy đã là buổi tối rồi, Thiếu Khanh anh ấy

cũng không có gọi con dậy…”

Hạ Lam liếc nhìn Kính Thiếu Khanh, biết là anh có ý, cũng không nói cái gì: “Không sao, hôm nay trở về là tốt rồi. Bây giờ hai con đang ở bên Bạch Thủy Loan kia đúng không? Thiếu Khanh không thích trong nhà có người khác, cho nên vẫn luôn không có thuê giúp việc gì đó, chỉ là một tuần tìm người quét dọn hai ba lần. Trước kia một mình nó ở thì không quan trọng, nhưng bây giờ đã là hai người ở rồi, vẫn là nên mời một giúp việc đi? Như vậy cũng thoải mái hơn một chút.”

Chuyện mời giúp việc Trần Mộng Dao cảm thấy quả thực không cần đến, vội vàng nói: “Không cần không cần, bây giờ chúng con đều trong công ty bận bịu, không ăn cơm ở nhà, tìm người đến quét dọn là được, không cần thêm giúp việc đâu. Coi như là thời điểm không tăng ca, chúng con cũng chỉ là khuya mới về nhà nấu cơm, chút chuyện như vậy, con và Thiếu Khanh tự mình làm là được rồi, không cần lãng phí

như vậy, mời giúp việc ở Đề Đô cũng không rẻ.”

Kính Thành Kúc khó khăn có được cơ hội chen lời:

“Mắc hay không không cần suy nghĩ, chỉ là muốn cuộc sống của hai con tốt hơn một chút, dù sao cũng là đơn độc ở bên ngoài, trong nhà cũng không thiếu chút tiền ây.

Kính Thành Húc vốn chính là kiểu người nhìn tương đối nghiêm túc, cũng thích yêu cười, vào lúc nói lời này, nhìn thực sự không quá thân thiết hòa ái, thật giếng như đang nói, Kính gia không thiếu tiền, mời

giúp việc cũng không đến Trần Mộng Dao bỏ tiền.

Trần Mộng Dao vô ý thức cảm thấy có chút tự ti, là do cô tiếc tiền, bởi vì đã trải qua thời gian không có tiền, vừa vặn tại thời điểm ấy Kính gia xuất hiện, liền lộ ra sự hào hoa phóng khoáng, cộng thêm Kính Thành Húc… Trong lúc nhất thời cô cúi đầu xuống không biết

nên trả lời làm sao.

Phát giác được bầu không khí không thích hợp, Kính Thiếu Khanh giương mắt nhìn Trần Mộng Dao một chút, lại nhìn Kính Thành Húc, lập tức cau mày:

“Không biết nói chuyện thì đừng nói.”

Thần sắc Hạ Lam cứng đờ, Kính Thành Húc cũng

không ý thức được mình nói sai chỗ nào, bầu không khí triệt để lạnh xuống, chỉ có chú chó Đậu Đậu không biết tình hình đang nhảy lấy đồ ăn vặt trên tay Kính Thiếu Khanh.

Trần Mộng Dao không nghĩ tới lần này Kính Thiếu Khanh khó chịu là vì cô, cô vừa cười vừa nói: “Không sao không sao, Thiếu Khanh anh cho chó ăn đi, em nói chuyện cùng bố mẹ, anh chen vào làm gì? Bố mẹ cũng là muốn tốt cho chúng ta, bảo chúng ta suy nghĩ, chỉ là em cảm thấy mời giúp việc không cần thiết, ý

kiến không giống mà thôi…”

Trước khi tới đây, Trần Mộng Dao dặn dò qua rất nhiều lần, cho nên Kính Thiếu Khanh chịu đựng, vùi

đầu tiếp tục chơi với chó, không lên tiếng nữa.

Cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa, lúc ăn cơm, sắc mặt Kính Thiếu Khanh vẫn là lạnh như băng, hại Trần Mộng Dao chỉ ăn non nửa chén cơm, không khí

này bị đè nén quá. Mặc kệ cô không muốn đối diện với

tình huồng này như thế nào, cũng không thể không đi

đối mặt, lúc này mới vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, thời gian

về sau còn rất dài.

Còn may là biệt thự Kính gia đêm nay chỉ có một tiết mục ngắn, không có sự việc ngoài ý muốn nào khác. Ăn cơm xong Trần Mộng Dao liền dắt theo Kính Thiếu Khanh rời đi, lần này cô muốn rời đi nhanh lên, nếu còn không đi chắc cô sẽ bị kiềm nén chết mắt. Loại nhân tình thế thái này đối với cô chính là một sự tra tân.

Trên đường về đến biệt thự Bạch Thủy Đài, Trần Mộng Dao từ từ thả long ra. Kính Thiếu Khanh mở miệng nói: “Lời của ông ấy không có ý đó, cũng chỉ là

đơn thuần ý trên mặt chữ.”

Chương 474: Đứa Trẻ Này, Có Thể Giữ Lại Không?

Ngay từ đầu Trần Mộng Dao nghe không hiểu anh có ý gì, chờ hiểu ra, trong nội tâm cô có chút vui mừng, anh đang nói tốt thay Kính Thành Húc sao? Sợ cô hiểu lầm, đây là điềm tốt: “Em biết, bố anh cũng chỉ là không thích cười, cũng không thích nói chuyện lắm, nhìn có chút nghiêm túc mà thôi. Lúc ấy là do tự em suy nghĩ nhiều, trước đó trải qua một khoảng thời gian không có tiền, em biết được kiếm tiền không dễ dàng, thực sự không cần thiết mời giúp việc. Thời điểm bố anh nói trong nhà không thiếu tiền, phản ứng đầu tiên của em chính là tự ti, dù sao giữa em và anh chênh lệch rất lớn, em đã rất cố gắng, cô gắng xứng đi cạnh anh. Không sao đâu, bố anh không có ác ý, em sẽ

không để tâm đâu, nguyên nhân là do bản thân em.”

Kính Thiếu Khanh nâng khóe môi cười cười: “Em đã

rất tốt rồi, không có chuyện không xứng với anh.”

Vừa mới dứt lòi, điện thoại di động anh có tin nhắn đến. Bởi vì kết nối với Bluetooth trong xe, âm thanh rất

lớn, Trần Mộng Dao cũng nghe được rất rõ ràng.

Thấy bộ dạng đứa trẻ tò mòcủa cô, thậm chí còn có

chút hưng phấn như thời điểm đi “bắt gian”, anh bắt đắc dĩ nói: “Em giúp anh xem đi, anh lái xe không HƠI

Trần Mộng Dao không nói hai lời lấy điện thoại di động từ trong túi anh ra, xem xong tin nhắn cô che miệng

mở to hai mắt nhìn: “Kính Thiếu Khanh…”

Kính Thiếu Khanh bị cô làm giật nảy mình, chỉ sợ là tình nhân cũ gửi cái gì để cô hiểu lầm, vội vàng dừng xe lại bên đường, đoạt lấy điện thoại di động từ tay cô. Thấy rõ trong tin nhắn cùng người gửi, anh mới thở phảo nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút lo lắng: “Em muốn mang thai không được, vậy mà tình huống này Ôn Ngôn lại mang thai… bây giờ sợ là Đình Sâm đang

vô cùng khẩn trương.”

Trần Mộng Dao sót ruột đến không chịu được: “Đứa trẻ mà không giữ được thì Ôn Ngôn sẽ khó chịu đến đâu chứ? Mục Đình Sâm tại sao có thể như vậy? Biết rõ không thể sinh, còn muốn làm loạn! Đàn ông các

anh đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới

sao? Anh ta nói sẽ mau chóng mang theo Tiểu Ngôn

về Đế Đô làm kiểm tra, ai biết Tiểu Ngôn vui không

vui2 Bây giờ thật muốn đánh chết anh tai”

Rõ ràng là Kính Thiếu Khanh bị tai bay vạ gió, anh có chút ủy khuất: “Cái gì gọi là “các anh”? Anh cũng không có như thế mà… em không thể một gậy tre đánh chết một thuyền người, như vậy là không đúng… Trở lại chuyện chính, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, Ôn Ngôn sắp cũng trở về rồi, đến lúc đó em bồi cô ấy

nhiều chút, ít nhiều cũng có chút tác dụng an ủi cô ấy.”

Bên kia Ôn Ngôn cùng Mục Đình Sâm đã thương lượng ra phương án, Ôn Ngôn đồng ý về Đề Đô kiểm tra, cửa tiệm đồ ngọt tạm thời không tiếp tục kinh doanh. Cô căn bản không nghĩ tới trường hợp đứa trẻ được giữ lại, cho nên dự định làm xong phẫu thuật sinh non sẽ trở về tiếp tục mở tiệm. Loại phẫu thuật này chỗ này cũng có thể làm, là Mục Đình Sâm sợ cô xảy ra chuyện, cho nên cứng rắn yêu cầu cô về Đề Đô.

Sáng sớm hôm sau, cô cùng Mục Đình Sâm đên sân

bay, tối hôm qua rõ ràng ngủ rất ngon, nhưng thời

điểm đợi máy bay, cô vẫn ngủ gà ngủ gật. Bây giờ

nghĩ lại, trước đó không có tinh thần muốn đi ngủ không phải là bởi vì quá mệt mỏi, mà là bởi vì đứa nhỏ

trong bụng…


Bởi vì đứa trẻ này, quan hệ của cô và Mục Đình Sâm đã nhạt đi rất nhiều, mặc kệ anh thể hiện ân cần như thế nào, biểu hiện bao nhiêu ôn nhu quan tâm, cô đều thờ ơ, giống như lúc trước cô có gắng khiến anh vui lòng, cuối cùng cũng không được đáp lại, đây coi như

là thế thời luân chuyển đi?

Về đến Đề Đô, hai người đi thẳng đến bệnh viện. Mục Đình Sâm đã gọi điện sắp xếp xong hết, lập tức có thể

kiểm tra.

Trần Mộng Dao cố gắng xin nghỉ đi theo đến bệnh viện, nhìn thấy Trần Mộng Dao, trong lòng Ôn Ngôn an tâm hơn rất nhiều: “Dao Dao, mình không sao,

không cần lo lắng.”

Trần Mộng Dao biết trong lòng Ôn Ngôn khó chịu: “Đừng sợ, mình ở đây, mình sẽ luôn bên cạnh cậu.

Cậu đi làm kiểm tra trước, mình chờ ở ngoài, nếu có

thể sinh, chúng ta sẽ có gắng hết sức giữ đứa bé lại,

nhỡ đâu không có bết bát như vậy thì sao? Đúng không? Dù sao cũng qua lâu như vậy rồi, nói không

chừng thân thể cậu đã tốt lên rồi, thả lỏng đi.”

Ôn Ngôn không đặt lời của Trần Mộng Dao nói là hy

vọng, mặt xám như tro tiền phòng kiểm tra.

Sau một loạt kiểm tra xong, ba người ngồi lại hành lang trên ghế dài chờ lấy kiểm tra báo cáo, ai cũng không nói chuyện, bầu không khí có vẻ hơi ngưng trọng. Trần Mộng Dao mang theo tràn ngập oán khí, muốn mắng Mục Đình Sâm cầu huyết lâm đầu, nhưng cuối cùng, cô vẫn không có làm như vậy, mọi việc đã

xảy ra, quan trọng chính là giải quyết vấn đề trước.

Mục Đình Sâm không mang theo vệ sĩ, cho nên cầm báo cáo cùng giao nộp đều là anh tự thân đi làm, chạy lên chạy xuống, cũng là xem ở điểm này, tạm thời

Trần Mộng Dao mới không mắng anh.

Chờ báo cáo tới tay, Ôn Ngôn không có dũng khí nhìn, trực tiếp đi phòng bác sĩ làm việc, đem báo cáo đặt ở

trên bàn làm việc.

Sau khi cẩn thận xem hết báo cáo, bác sĩ nhìn xem

Mục Đình Sâm nói: “Mục tiên sinh, phu nhân quả thật là mang thai, trước mắt là đã khoảng bốn mươi ngày. Tình huống bây giờ là, bởi vì lúc trước sinh non qua hai lần, tử cung phu nhân bị thương nghiêm trọng, bây giờ thai nhi nhỏ, không có ảnh hưởng gì, chờ sau này tháng lớn, có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng đây cũng

không phải là chắc chắn trăm phần trăm.”

Coi như đã sớm biết đáp án như vậy, vành mắt Ôn

Ngôn vẫn đỏ cả lên.

Mục Đình Sâm biết đứa bé quan trọng với Ôn Ngôn bao nhiêu, hít sâu một hơi, hỏi: “Vậy đứa trẻ này, có

thể giữ lại không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom