Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 514-516
Chương 514: Che Giấu
Ôn Chí Linh nào còn tâm trạng yêu cầu bồi thường?
Chồng của bà ta làm ra loại chuyện như vậy khiến bà ta không còn mặt mũi đòi lấy một đồng cắc nào nữa: “Tôi không cần gì cả, tôi không còn mặt mũi gặp mẹ tôi nữa. Chuyện hậu sự cậu cứ giúp bà làm thật tốt, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Đề Đô.”
Chồng của bà không đồng ý: “Em bị ngu à? Em không lấy không thành vấn đề, anh lấy! Người đó là mẹ của em nhưng anh đã giúp nuôi hai mươi năm rồi!”
Trong mắt của Mục Đình Sâm tràn ngập sự kinh tởm: “Rốt cuộc là ông nuôi dưỡng bà nội hay ăn bám bà?
Tôi còn rất nhiều chuyện chưa tính sổ với ông, ông phải tự giác đi. Trước khi qua đời bà đã nói hết cho tôi nghe rồi. Hành vi của ông chính là ngược đãi người già, tôi có thể kiện ông! Nếu ông không muốn ngồi tù thì cút đi!”
Ông chồng của Ôn Chí Linh như thể không sợ chết: “Người cũng chết rồi, ai biết được những gì cậu nói có phải thật hay không? Chứng cứ đâu? Ai sẽ tin cậu chứ? Có tiền thì hay lắm sao? Đi kiện tôi đi, tôi không sợ đâu! Cậu có tiền thì cứ nhờ tới pháp luật đi, không phải cậu muốn giấu Ôn Ngôn chuyện này sao? Cậu không đưa tiền cho tôi thì tôi tự đi hỏi Ôn Ngôn!”
Ông ta muốn kéo Ôn Ngôn vào chuyện này khiến cặp mắt của Mục ĐÌnh Sâm càng âm u. Lâm quản gia đẩy mạnh cửa phòng làm việc: “Thiếu gia, để tôi đuổi họ đi, tôi sẽ tự tay đưa bọn họ rời khỏi Đề Đô. Cậu cứ giao cho tôi là được!”
Mục Đình Sâm phát tay một cái, Lâm quản gia lập tức ra hiệu cho vệ sĩ lôi người mang đi đồng thời lau mồ hôi lạnh. Nếu lúc nãy ông không xuất hiện kịp lúc thì vợ chồng Ôn Chí Linh gặp xui xẻo rồi.
Ở Mục trạch, Ôn Ngôn đứng trước cửa số nhìn ra cái cây lớn bên ngoài, trong lòng cô cứ cảm thấy không yên. Lúc nãy ngủ trưa cô cứ mơ thấy ác mộng, bây giờ thức dậy lại không thấy Mục Đình Sâm về nhà đúng ba giờ càng khiến cô lo lắng. Cô cảm thấy có thể do mang thai nên tâm trạng không ổn định nên mới như vậy chứ không nghĩ nhiều nữa. Đồng thời, cô cũng còn nghĩ đến bệnh tình của bà nội.
Đến hơn năm giờ chiều, Mục Đình Sâm và Lâm quản gia mới trở về.
Cô nghe thấy động tĩnh liền vội vàng xuống lầu: “Bà của em sao rồi? Chú Lâm, chú đi thăm bà rồi, tình hình của bà vẫn ổn chứ?”
Mục Đình Sâm và Lâm quản gia nhìn nhau một cái, ngầm hiểu mà tỏ ra thoải mái. Mục Đình Sâm lên tiếng nói: “Không sao, bà chỉ bị cảm và sốt thôi, ngày mai là xuất viện rồi. Lúc nãy đến bệnh viện anh còn nói chuyện với bà một lúc. Thời tiết trở lạnh nên anh đã nhắc cô của em chú ý một chút rồi. Có chuyện nhỏ nhặt như vậy mà họ cũng phải thông báo cho em.”
Thì ra hôm nay anh về trễ là vì đến bệnh viện thăm bà, Ôn Ngôn khẽ cười: “Cảm ơn anh đã đi thăm bà ngoại của em. Anh đi thăm bà thì em cũng yên tâm rồi. Tối nay em sẽ gọi cho bà, mất công bà lại trách em không quan tâm tới bà.”
Mục Đình Sâm hơi cau mày: “Bà đang ở bệnh viện nên không tiện nghe máy đâu, chưa kẻ… bà không muốn liên lạc với em, néu không thì tại sao bà lại dọn đi chứ? Được rồi, người già mà, suy nghĩ có chút kỳ lạ cũng là điều đương nhiên. Bà sẽ không trách em đâu, dù sao anh cũng đã thay thế em đi thăm bà rồi.”
Anh nói cũng có lý, bà cụ dọn đi là vì muốn cắt đứt quan hệ với cô, cô gật đầu một cái: “Được rồi. Anh cũng mệt rồi, đi tắm trước đi. Đợi một lát rồi ăn cơm.”
Mục Đình Sâm đi đến chân cầu thang thì bỗng dừng lại: “Còn một chuyện nữa… cô của em nói là ở Đé Đô khó phát triển, với lại bà ngoại của em cũng không muốn ở lại nơi này nên sau khi bà xuất viện thì họ sẽ dọn về thành phố trước kia.”
Ôn Ngôn cảm thấy kỳ lạ: “Cô của em đồng ý dọn đi?
Không phải họ tới đây để tiện nhờ vả em sao?”
Mục Đình Sâm bình tĩnh trả lời: “Đại khái vì họ phát hiện ra tới tận giờ vẫn chưa lấy được lợi ích gì từ chúng ta, lại còn phải tốn tiền nên chẳng còn cách nào khác đành phải quay về. Chỉ là bà nội còn ở trong tay hai người họ nên họ không sợ nữa, chẳng phải vậy sao? Thôi được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, cứ dưỡng thai thật tốt. Những chuyện khác cứ để anh xử lý.
Cô không chút do dự mà tin tưởng anh: “Được.”
Trong khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Trần Mộng Dao tan làm sớm nữa tiếng. Cô quyết định chủ động vào bếp một lần để bù lại việc bỏ rơi Kính Thiếu Khanh lần trước. Mặc dù tài nghệ nấu nướng của cô rất tệ nhưng dù gì đây cũng là tắm lòng của cô.
Kính Thiếu Khanh đã biết tin cô về sớm rồi, anh cảm thấy dạo gần đây cô cứ lén lén lút lút nên đã theo chân cô về đến tận nhà. Anh vừa bước vào cửa đã nghe thấy âm thanh phát ra từ nhà bếp. Anh bước tới nhìn một chút… quả nhiên, nhà bếp vốn ngăn nắp đã biến thành một bãi chiến trường.
Trần Mộng Dao cười ngượng: “Em muốn làm cơm cho anh…”
Anh bát lực thở ra một hơi: “Thôi được rồi, để anh làm cho. Đợi lát ăn xong anh còn phải về công ty tăng ca nữa, đợi em nấu xong chắc trời cũng sáng luôn rồi.”
Cô định mở miệng thì điện thoại mới mua đột nhiên vang lên. Cô nhìn dãy số gọi đến, thì ra là thám tử tư gọi tới. Dù điện thoại mới vẫn chưa lưu tên liên lạc nhưng vừa nhìn thì cô đã nhận ra dãy số này, cô có chút chột dạ: “Em… em đi nghe máy một chút nhé.”
Cặp mắt của Kính Thiếu Khanh hơi trầm xuống, trước đây cô chưa từng tránh né anh khi nghe điện thoại từ người khác…
Trần Mộng Dao nghe được tin rằng Thạch Đông Hải lại đến chỗ Giang Linh từ phía thám tử tư, cô giận đến nổi tháo hẳn tạp dề rồi cầm lấy túi xách đi ra ngoài: “Em ra ngoài một lát, anh nấu xong thì tự ăn trước đi, không cần phải đợi eml”
Kính Thiếu Khanh còn chưa kịp mở miệng thì cô đã chạy đi mất. Anh nhìn khu bếp lộn xộn cũng không còn tâm trạng nấu cơm nữa.
Sau khi cô về tới nhà của Giang Linh, lúc cô định tra chìa khóa vào mở cửa mới phát hiện ra khóa cửa đã bị thay mới. Vậy có nghĩa là, để ngăn cô quay lại ngăn cản hai người, Giang Linh vì Thạch Đông Hải mà không cho con gái bà bước vào nhà nữa?
Nếu đã như vậy thì cô sẽ không bước vào, cô sẽ đứng đợi trước cửa, đợi đến khi nào Thạch Đông Hải đi ra thì cô lật bài với ông tal Cô lên xe, cố gắng nhịn lại cảm giác đói bụng mà chờ đợi. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đợi cả đêm. Thời gian cứ thế trôi qua, đến hơn mười giờ đêm, bóng dáng của Thạch Đông Hải mới xuất hiện trước cửa lớn của tiểu khu. Cô nhìn thấy Thạch Đông Hải chuẩn bị lên xe rời đi liền gấp gáp khởi động xe phóng tới. Thạch Đông Hải bị dọa cho giật mình liền bước xuống xe mắng lớn: “Ai vậy hả? Không có mắt nhìn đường à?”
Cô mở cửa xe bước xuống: “Này, chú Thạch, người không có mắt chính là tôi đây.”
Thạch Đông Hải có chút khó xử, dù sao ở trước mặt Trần Mộng Dao thì ông ta luôn là một người hiền hòa dễ gần: “Hô hô… chú không biết là cháu, chú còn tưởng là ai cố ý làm vậy chứ… Dao Dao, cháu về để thăm mẹ sao? Vậy cháu cứ đi lên đi, chú còn chút việc phải đi trước rồi.”
Cô lạnh lùng nói: “Tôi muốn lên nhưng bởi vì chú mà mẹ tôi thay ổ khóa rồi, tôi không vào được. Chú gác chuyện của chú qua một bên trước đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Thạch Đông Hải né tránh chuyện thay ổ khóa, rõ ràng ông đã biết chuyện này từ trước: “Nói chuyện sao?
Cháu muốn nói về chuyện gì?”
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết mục đích của chú, chú tránh xa mẹ tôi một chút. Ngoại trừ căn nhà này thì bà không còn gì để đưa chú đâu. Tiền bạc ở trong tay tôi, với lại căn nhà đều thuộc về Trần gia. Cho dù bà có kết hôn với chú thì ngôi nhà này cũng không thuộc về chú đâu. Mẹ của tôi không có đầu óc nên ai cũng tin được, nhưng tôi thì khác.”
Chương 515: Anh Không Phải Bị Đội Nón Xanh Đó Chứ?
Thạch Đông Hải bật cười, ý cười sâu xa: “Dao Dao, có phải cháu đang hiểu lầm gì không? Chú và bố mẹ cháu trước đây là bạn bè với nhau, dạo gần đây chú mới gặp lại mẹ cháu rồi nói chuyện với nhau một chút, chú có thể có mục đích gì chứ? Chú cũng đâu thiếu gì những thứ này, cháu đừng nói những lời khó nghe như vậy chứ. Dù sao thì chú vẫn là chú của cháu mà.”
Trần Mộng Dao không có hứng đóng kịch cùng ông: “Tôi đã cho người điều tra chú rồi nên chú còn làm bộ làm tịch trước mặt tôi làm chi? Chiếc xe này chắc cũng không thuộc về chú đâu nhỉ? Nợ nần nhiều như thế, chắc chắn chú đang muốn lấy được tiền từ tay mẹ tôi lắm đúng chứ? Không bao lâu nữa chú sẽ phá sản và trắng tay.”
Thạch Đông Hải cười không nồi nữa: “Dao Dao, cháu làm thế có chút quá đáng rồi đấy. Mẹ cháu đều biết hết chuyện của chú rồi, đây là chuyện giữa chú và mẹ cháu, cháu đừng nhúng tay vào nữa. Còn có, chiếc xe này là của chú, chú đi trước đây.”
Nói xong, ông trực tiếp bước lên xe định rời đi.
Trần Mộng Dao nghiến răng: “Chiếc xe này của chú ư2? Vậy thì dễ xử rồi.” Vừa nói xong, cô lên xe rồi đạp chân ga đâm thẳng vào xe của Thạch Đông Hải, khiến chiếc xe bị tông đến biến dạng, khung bảo vệ cũng lủng lẳng sắp rơi xuống. Lúc này Thạch Đông Hải mới thật sự nổi điên, ông xông xuống xe rồi hết lớn: “Con mẹ nó cô đang làm gì vậy hả?”
Trần Mộng Dao cười cười như không có chuyện gì xảy ra: “Chiếc xe này của chú phải không? Chú lắm tiền như vậy, một chiếc xe thôi mà, chắc cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao chú muốn làm bố tôi, sau này chú có kết hôn với mẹ tôi thì tôi chính là nửa đứa con của chú rồi. Chiếc xe tầm triệu tệ này chú cũng không nên tính toán với tôi chứ nhỉ?”
Thạch Đông Hải đã sắp nổ tung, đúng thật chiếc xe này không phải của ông mà chỉ là xe thuê. Xe và nhà của của ông ta đều không còn nữa, chỉ còn “chiếc vỏ rỗng” công ty thôi. Trần Mộng Dao đã biết được chuyện này thông qua thám tử tư nên mới làm thế.
Một chiếc xe vài triệu tệ cũng đủ để chọc điên Thạch Đông Hải rồi.
“Cô! Rốt cuộc cô muốn làm gì? Tôi thật lòng với mẹ của cô nhưng cô không tán thành thì thôi, tại sao phải làm đến mức này? Đúng! Bây giờ tôi đang rơi vào tình trạng túng quãn nhưng tôi không hề mở miệng xin qua mẹ của cô một đồng, cô không tin thì đi hỏi mẹ cô đi!”
Thạch Đông Hải cộc cẳằn nói.
Ông ta biết vẫn phải xuống nước một chút, bây giờ vẫn chưa đến lúc xin tiền, thế nên ông ta vẫn chưa mở lời với Giang Linh. Ông ta không sợ đối chất.
Trần Mộng Dao chậc lưỡi nói: “Đừng đóng kịch với tôi nữa, kỹ năng diễn xuất của ông quá tệ. Tôi biết chiếc xe này là do ông thuê về, đáng tiếc là mẹ tôi quá ngốc mới tưởng rằng ông có thể giúp bà không cần lo đến nửa đời còn lại. Nào ngờ ông đã không còn gì nữa mà còn nợ nàn chồng chất. Chuyện của ông tôi đều biết rõ rồi, ông mau cút càng xa càng tốt cho tôi!”
Nghe tới đây, Thạch Đông Hải lật bài: “Nếu cô đã biết hết thì tôi cũng không giả vờ với cô nữa. Cô muốn tôi rời khỏi mẹ cô thì tôi liền rời khỏi sao? Cô tông trúng xe tôi giờ phải tính sao đây? Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời cô nói? Bây giờ mẹ của cô đang yêu tôi đến nỗi phải thay cả ổ khóa, cô nghĩ mẹ cô sẽ tin cô sao? Bởi vì em ấy không tin cô nên cô mới đến đây tìm tôi, không phải sao?”
Trần Mộng Sao chưa từng thấy qua người nào mặt dày như vậy, mà người này còn là vị trưởng bối mà lúc nhỏ cô luôn gọi là chú. Lồng ngực của cô sắp nổ tung vì tức giận: “Ý của ông là muốn tôi đưa tiền cho ông chứ gì? Ông mơ đi, tôi sẽ không để ông được như ý đâu! Ông đừng tự đào mồ chôn mình nữa!”
Thạch Đông Hải cười nhạt: “Tùy cô, hôm nay cô tông vào xe tôi thì ngày mai tôi sẽ lấy lại khoản bồi thường từ tay mẹ cô, nếu cô không tin thì chúng ta cứ chờ xem.” Ông ta nói xong liền phóng xe đi thẳng.
Trần Mộng Dao tức đến nỗi đập tay vào vô lăng, cô lỡ tay nhắn vào còi xe mới giật mình tỉnh táo lại. Cô vừa dùng chiếc xe gần chục triệu tệ của Kính Thiếu Khanh đi tông vào chiếc xe thuê trị giá có tầm triệu tệ của Thạch Đông Hải! Cô cảm thấy đầu óc của bản thân có vấn đề rồi…
Bây giờ cô không sợ Giang Linh tìm cô tính số nữa mà cô sợ khó giải trình với Kính Thiếu Khanh thôi. Cô thấy hối hận vì hôm nay cô không lái một chiếc xe bình thường ra ngoài, không biết tối nay phải giải thích với Kính Thiếu Khanh ra sao đây?
Sau khi cô về đến biệt thự Bạch thủy Loan thì đã gần mười một giờ tối rồi, hôm nay Kính Thiếu Khanh không có gọi điện cho cô khiến cô tưởng rằng anh đang bận rộn trong công ty. Lúc vừa bước vào cửa, cô mới phát hiện anh luôn ở nhà khiến cô có chút chột dạ: “Anh vẫn chưa ngủ à?”
Kính Thiếu Khanh ngồi trên sofa nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Vừa đi đâu về? Là người nào có khả năng như vậy? Chỉ cần một cuộc gọi là có thể kêu em ra ngoài rồi?”
Cô nhất thời im lặng, cô không muốn nói về chuyện kia: “Không… không ai cả. Chỉ là có chút chuyện, em đã giải quyết xong rồi nên anh đừng lo lắng nữa. Mau đi ngủ sớm đi.”
Đôi mắt anh trở nên hoài nghỉ: “Anh không phải bị đội nón xanh đó chứ?”
Cô mở to mắt: “Anh nói gì vậy? Nói nhảm! Em là loại người như vậy sao? Chuyện này em không tiện nói với anh, đợi em giải quyết xong rồi sẽ kể anh nghe!”
Kính Thiếu Khanh không thể đợi được nữa: “Nếu em không phải đang chột dạ thì đưa điện thoại cho anh xem, dù sao em cũng hay kiểm tra điện thoại của anh.
Đem điện thoại qua đây!”
Dù gì Trần Mộng Dao cũng chưa kịp thêm tên ghi chú cho số điện thoại của thám tử tư, hôm nay cô cũng gọi qua và bắt máy không dưới một lần, thế nên cô do dự hai giây mới đưa điện thoại ra cho anh: “Đây, anh cứ xem đi!”
Cô không nghĩ tới Kính Thiếu Khanh lại nhớ rõ thời gian gọi tới của thám tử tư, anh tìm ra dãy số đó một cách chuẩn xác rồi nhấn nút gọi đi. Lúc này hô hấp của cô đã có chút ngưng trệ, thật sự cô không muốn anh phải phiền muộn vì chuyện của cô. Cô không muốn anh biết được chuyện đó…
“Xin lỗi, tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi “
Giọng nói máy móc của một cô gái vang lên, lúc này cô mới thở ra một hơi an tâm. Riêng Kính Thiếu Khanh, biểu cảm trên mặt anh có chút phong phú: “Tài khoản không đủ?”
Cô nhún vai ra vẻ bản thân không biết đang xảy ra chuyện gì.
Kính Thiếu Khanh quay sang tìm kiếm tin nhắn, màn hình tin nhắn của dãy số này cũng trống trơn, có thể do trước giờ không liên lạc bằng tin nhắn hoặc là cô đã xóa bỏ tin nhắn rồi. Anh không tra ra được điều gì nên ném điện thoại cô qua một bên của sofa: “Em nói thật đi, rốt cuộc dạo gần đây đang làm cái gì? Nếu em không nói thì anh sẽ điều tra ra thôi. Anh không cho người đi điều tra là vì anh cảm thấy vấn đề giữa chúng ta chưa phải đi đến mức này, anh không muốn phá vỡ lòng tin.”
Sự việc này cô không thể nói được! Trần Mộng Dao đưa tay lên thề: “Em không có làm chuyện có lỗi với anh và cũng không lén lút làm chuyện trái lương tâm.
Em thề, nếu như em có làm chuyện có lỗi với anh thì em ra đường sẽ bị xe tông chết! Anh đừng hỏi nữa được không? Anh cũng phải cho em có không gian riêng chứ?”
Nhắc đến xe, ánh mắt của cô liền dao động: “Cái đó…
hôm nay em lỡ tay tông phải xe của anh, là… là chiếc xe màu đỏ ấy…”
Kính Thiếu Khanh giật mình: “Em nói gì? Anh… anh thật phục em luôn rồi! Cũng may là em không sao, còn có thể đứng trước mặt anh nói chuyện. Sớm muộn gì anh cũng bị em tức chết thôi! Được rồi, chuyện của em anh không hỏi nữa, anh sẽ cho em không gian riêng nhưng mà anh cũng đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Em đừng để anh nửa đêm gọi điện mà em lại không bắt máy, càng không được để anh nấu cơm rồi mà em không ăn một miếng! Nếu em cứ tiếp tục như vậy thì sau này đừng có mơ được ăn cơm của anh nấu nữa! Anh cảnh cáo em lần cuối đấy!”
Cô gật đầu như gà mỏ thóc: “Ừ ừ… em yêu anh nhất rồi! Em sẽ không làm vậy nữa đâu!”
Chương 516: Mối Đe Dọa Vô Hình
Đợi đến khi Kính Thiếu Khanh quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Giang Linh. Cô không cần suy nghĩ cũng biết bà gọi đến là để tính sổ với cô chuyện kia rồi. Trần Mộng Dao hít vào một hơi thật sâu rồi bắt máy: “Sao rồi? Thạch Đông Hải tố cáo với mẹ rồi?”
Ở đầu dây bên kia, Giang Linh đang nỗi trận lôi đình: “Trần Mộng Daol Con đừng có quá đáng như vậy nữa? Con vậy mà dám lái xe tông vào xe của chú Thạch? Con thật quá quát rồi đấy! Con sợ chú lừa tiền của mẹ đúng không? Vậy ngày mai mẹ sẽ bán nhà rồi bồi thường cho chú Thạch. Tiền bồi thường cũng không ít đâu, đây là tại con mà ra cả đấy. Chuyện của mẹ con đừng quản nữa, nếu lại can thiệp vào thì mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con luôn!”
Giang Linh rống xong liền cúp điện thoại, lúc này Trần Mộng Dao mới ý thức được hình như cô đã làm sai rồi. Cô vì kích động mà tông hỏng xe của Thạch Đông Hải, như vậy ông ta đã có lý do chính đáng để xin tiền của Giang Linh! Cô không thể ngồi im chịu chết được, cô phải đi ngăn cản Giang Linh, không cho mẹ cô bán nhà!
Cô trở về phòng ngủ rồi đứng trước giường nói nhỏ: “Cái này… Thiếu Khanh, em muốn về nhà mẹ em một chuyến. Có chút chuyện xảy ra nên tối nay em sẽ không về đâu. Nếu anh không an tâm thì có thể giám sát định vị của em, như vậy thì cả hai đều yên tâm được rồi.”
Kính Thiếu Khanh ngồi dậy thở dài một hơi: “Để anh lái xe chở em đi.”
Cô lập tức xua tay: “Không cần, không cần. Em tự mình đi là được. Giờ cũng trễ quá rồi, mai anh còn phải làm việc, em sợ anh mệt thôi.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Em thôi đi, anh chỉ sợ em lại đụng hỏng chiếc xe khác của anh thôi. Sáng mai đi làm anh sẽ qua đón em, cứ quyết định vậy đi.
Em đừng cãi anh nữa.”
Cô không lên tiếng nữa, người đàn ông trước mắt này đối xử với cô rất tốt nhưng anh không phải là một con mèo bệnh không biết giận dữ, cô cũng không thể cứ thách thức giới hạn của anh được.
Kính Thiếu Khanh lái xe chở cô đến trước cổng tiểu khu, cô tỏ ra không có chuyện gì mà hôn lên trán anh một cái: “Anh chở em đến chỗ này là được rồi, em đi lên đây. Anh ngủ sớm một chút, ngày mai không cần tới đón em đâu, em sẽ tự chạy xe của mẹ về công ty.
Hôm nay trễ vậy rồi, có thể ngày mai em sẽ tới trễ đó, em bảo anh trước rồi nhé.”
Anh làm bằm: “Đi trễ cũng được, trừ lương thôi. Em nói trước với anh cũng không có tác dụng đâu, là em tự nói không muốn đi cửa sau đấy nhé.”
Trong lòng của Trần Mộng Dao kêu khổ: “Được! Em đi đây.
Kính Thiếu Khanh nhìn cô bước vào thang máy mới khởi động xe rời đi. Anh không biết Trần Mộng Dao sẽ ngồi trước cửa nhà cả đêm. Thật ra ban đầu cô định tự lái xe đến đây để có thể nghỉ ngơi trên xe mình.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Giang Linh chuẩn bị rời Chương 516: Mối Ðe Dọa Vô Hình khỏi nhà, vừa bước ra cửa đã bắt gặp cặp mắt đỏ ngầu của Trần Mộng Dao nhìn chằm chằm vào bà, làm bà giật mình suýt chút té xỉu: “Con làm gì vậy hả?
Tới đây làm gì?”
Trần Mộng Dao cả đêm không ngủ, cô ở ngoài cửa chịu đựng cái lạnh của cả đêm nhưng lửa giận trong lòng luôn hừng hực. Cô sắp bộc phát tới nơi: “Đi đâu?
Định bán nhà à? Giang Linh, con còn chưa chết đâu, tại sao mẹ lại vì tên lừa đảo kia mà bán hết của cải chứ? Mẹ nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện đó!”
Mặt mũi Giang Linh tối sầm, bà nói: “Con đụng hỏng xe của người khác thì không cần bồi thường sao? Vậy giờ con lấy một triệu ra đền cho người ta đi, không thì mẹ bán nhà để bồi thường.”
Trần Mộng Dao cắn răng nói: “Con đền là được chứ gì? Bây giờ con sẽ kêu Kính Thiếu Khanh lấy tiền đền ngay, nhưng để phòng hờ thì bây giờ mẹ và con đi sang tên ngôi nhà này cho con! Ngôi nhà này vốn để dành cho mẹ dưỡng lão, mẹ có quyền ở nhưng không có quyền bán. Ngôi nhà này là nhờ vào tiền bán mảnh đất ông nội để lại mới mua được, đây là tài sản của Trần gia, mẹ không có quyền quyết định.”
Thật ra Giang Linh không muốn bán đi ngôi nhà này, bây giờ nghe thấy cô nói vậy, ngữ khí của bà cũng dịu đi một chút: “Chuyện này người có lỗi là con, con mau lấy tiền đền lại cho người ta đi. Ngôi nhà này mẹ sẽ sang tên cho con, nhưng sau khi sang tên rồi thì con không được quản chuyện của mẹ đâu đấy.”
Trần Mộng Dao suy nghĩ thật kỹ, không còn ngôi nhà thì Giang Linh không còn gì cả, Thạch Đông Hải sẽ không lấy được lợi ích gì từ bà nữa sẽ tự động rút lui: “Được, cứ vậy đi. Chỉ cần mẹ sang tên ngôi nhà nay cho con thì con cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Nếu như mẹ không còn gì mà Thạch Đông Hải vẫn kết hôn với mẹ thì là tình yêu đích thật, con cũng sẽ không can thiệp nữa.”
Lúc hai người đi đến cửa tiểu khu thì chạm mặt với Thạch Đông Hải, thì ra Thạch Đông Hải đã hẹn sẵn Giang Linh cùng nhau đi bán nhà, ông ta còn tận tâm đến mức tìm cả người mua nhà. Nhưng khi Giang Linh nói rằng không bán ngôi nhà nữa ông ta cũng không có phản ứng lớn nào cả: “Chuyện này… Tiểu Linh, anh có chuyện muốn nói với em.”
Trần Mộng Dao đảo mắt một cái rồi đi tới một bên, nhìn ông cũng không thể gây ra sóng gió gì.
“Tiểu Linh, là anh gạt em. Anh cần tiền nên mới tìm em, muốn lừa em bán đi ngôi nhà này để giúp anh.
Anh cũng không thật lòng muốn kết hôn cùng em, anh xin lỗi. Chúng ta không phải tình cờ gặp được nhau mà là anh cố tình tạo cơ hội để gặp được em. Những gì anh nói đều là thật, anh biết lỗi rồi, em tha cho anh nhé…
Cả mặt của Giang Linh đều hiện lên vẻ khó tin: “Anh…
anh nói sao? Có phải Dao Dao ép anh nói vậy không?
Anh không cần sợ, em sẽ sang tên ngôi nhà này cho nó, nó sẽ không lo chuyện của hai chúng ta nữa.”
Sắc mặt của Thạch Đông Hải có chút trắng bệch: “Không phải… những gì anh nói đều là thật, tại sao em lại không chịu hiểu chứ? Vợ cũ của anh ly hôn với anh là vì kinh tế của anh không được tốt. Bây giờ anh không chỉ không có tiền mà còn nợ ngập đầu, nếu anh không thể trả nợ thì có thể anh sẽ phải ngồi tù đấy, em biết không? Nhà và xe của anh đều là thuê về, anh không còn gì cả. Chỉ cần mọi người tha cho anh thì tiền xe cũng không cần bồi thường nữa, anh sẽ tự nghĩ cách giải quyết.”
Giang Linh không kịp phản ứng lại: “Đâu có ai làm gì với anh đâu… đâu có ai không tha cho anh đâu…
Thạch Đông Hải, thật sự là anh đang lừa em sao? Tại sao em cứ cảm thấy có người đang uy hiếp anh vậy?”
Thạch Đông Hải hoảng sợ liếc nhìn chiếc Bentley đen đang đậu ở góc đường không xa: “Không có! Em chỉ cần biết là anh đang lừa gạt em là được rồi! Anh xin lỗi! Anh đi đây!” Nói xong, ông ta phóng đi như chiếc xe đua, cứ như có ai đang đuổi theo ông ta vậy.
Trần Mộng Dao nhìn thấy một màn này thì cảm thấy kỳ lạ, tiếp đó cô nghe thấy tiếng khóc của Giang Linh nên có chút phiền lòng: “Mẹ khóc cái gì chứ?”
Giang Linh ngồi xổm xuống, khóc lóc giống như một cô gái chưa trưởng thành: “Có phải con và Kính Thiếu Khanh uy hiếp anh ấy không? Anh ấy nói anh ấy lừa gạt mẹ… còn xin chúng ta tha cho anh ấy…”
Dù cô không biết tại sao Thạch Đông Hải lại đột nhiên thừa nhận nhưng ít ra cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Con mới không làm vậy, con còn không dám nói chuyện này cho Kính Thiếu Khanh biết, con sợ mắt mặt lắm! Mẹ muốn tái hôn thì ít ra cũng phải lau sạch mắt để nhìn người chứ? Con cũng nói với mẹ rằng ông ta là tên lừa đảo rồi mà mẹ vẫn không tin, bây giờ thì mẹ biết rồi đúng chứ? Ông ta đã tự thừa nhận luôn rồi!”
Giang Linh vẫn còn đang đau lòng, bà đứng dậy vừa khóc vừa chạy về nhà. Trần Mộng Dao nhìn xem thời gian sau đó khẳng định hôm nay sẽ trễ giờ làm, lúc cô định chạy theo mẹ cô thì đột nhiên chiếc Bentley đen ở góc đường dừng ở trước mặt cô. Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe, người này là người ở quán bar lần trước nói muốn chở cô về. Anh đưa cho cô một tắm danh tiếp: “Diệp tiên sinh nói, sẽ không khiến cô có chuyện phiền lòng nữa.”
Ôn Chí Linh nào còn tâm trạng yêu cầu bồi thường?
Chồng của bà ta làm ra loại chuyện như vậy khiến bà ta không còn mặt mũi đòi lấy một đồng cắc nào nữa: “Tôi không cần gì cả, tôi không còn mặt mũi gặp mẹ tôi nữa. Chuyện hậu sự cậu cứ giúp bà làm thật tốt, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Đề Đô.”
Chồng của bà không đồng ý: “Em bị ngu à? Em không lấy không thành vấn đề, anh lấy! Người đó là mẹ của em nhưng anh đã giúp nuôi hai mươi năm rồi!”
Trong mắt của Mục Đình Sâm tràn ngập sự kinh tởm: “Rốt cuộc là ông nuôi dưỡng bà nội hay ăn bám bà?
Tôi còn rất nhiều chuyện chưa tính sổ với ông, ông phải tự giác đi. Trước khi qua đời bà đã nói hết cho tôi nghe rồi. Hành vi của ông chính là ngược đãi người già, tôi có thể kiện ông! Nếu ông không muốn ngồi tù thì cút đi!”
Ông chồng của Ôn Chí Linh như thể không sợ chết: “Người cũng chết rồi, ai biết được những gì cậu nói có phải thật hay không? Chứng cứ đâu? Ai sẽ tin cậu chứ? Có tiền thì hay lắm sao? Đi kiện tôi đi, tôi không sợ đâu! Cậu có tiền thì cứ nhờ tới pháp luật đi, không phải cậu muốn giấu Ôn Ngôn chuyện này sao? Cậu không đưa tiền cho tôi thì tôi tự đi hỏi Ôn Ngôn!”
Ông ta muốn kéo Ôn Ngôn vào chuyện này khiến cặp mắt của Mục ĐÌnh Sâm càng âm u. Lâm quản gia đẩy mạnh cửa phòng làm việc: “Thiếu gia, để tôi đuổi họ đi, tôi sẽ tự tay đưa bọn họ rời khỏi Đề Đô. Cậu cứ giao cho tôi là được!”
Mục Đình Sâm phát tay một cái, Lâm quản gia lập tức ra hiệu cho vệ sĩ lôi người mang đi đồng thời lau mồ hôi lạnh. Nếu lúc nãy ông không xuất hiện kịp lúc thì vợ chồng Ôn Chí Linh gặp xui xẻo rồi.
Ở Mục trạch, Ôn Ngôn đứng trước cửa số nhìn ra cái cây lớn bên ngoài, trong lòng cô cứ cảm thấy không yên. Lúc nãy ngủ trưa cô cứ mơ thấy ác mộng, bây giờ thức dậy lại không thấy Mục Đình Sâm về nhà đúng ba giờ càng khiến cô lo lắng. Cô cảm thấy có thể do mang thai nên tâm trạng không ổn định nên mới như vậy chứ không nghĩ nhiều nữa. Đồng thời, cô cũng còn nghĩ đến bệnh tình của bà nội.
Đến hơn năm giờ chiều, Mục Đình Sâm và Lâm quản gia mới trở về.
Cô nghe thấy động tĩnh liền vội vàng xuống lầu: “Bà của em sao rồi? Chú Lâm, chú đi thăm bà rồi, tình hình của bà vẫn ổn chứ?”
Mục Đình Sâm và Lâm quản gia nhìn nhau một cái, ngầm hiểu mà tỏ ra thoải mái. Mục Đình Sâm lên tiếng nói: “Không sao, bà chỉ bị cảm và sốt thôi, ngày mai là xuất viện rồi. Lúc nãy đến bệnh viện anh còn nói chuyện với bà một lúc. Thời tiết trở lạnh nên anh đã nhắc cô của em chú ý một chút rồi. Có chuyện nhỏ nhặt như vậy mà họ cũng phải thông báo cho em.”
Thì ra hôm nay anh về trễ là vì đến bệnh viện thăm bà, Ôn Ngôn khẽ cười: “Cảm ơn anh đã đi thăm bà ngoại của em. Anh đi thăm bà thì em cũng yên tâm rồi. Tối nay em sẽ gọi cho bà, mất công bà lại trách em không quan tâm tới bà.”
Mục Đình Sâm hơi cau mày: “Bà đang ở bệnh viện nên không tiện nghe máy đâu, chưa kẻ… bà không muốn liên lạc với em, néu không thì tại sao bà lại dọn đi chứ? Được rồi, người già mà, suy nghĩ có chút kỳ lạ cũng là điều đương nhiên. Bà sẽ không trách em đâu, dù sao anh cũng đã thay thế em đi thăm bà rồi.”
Anh nói cũng có lý, bà cụ dọn đi là vì muốn cắt đứt quan hệ với cô, cô gật đầu một cái: “Được rồi. Anh cũng mệt rồi, đi tắm trước đi. Đợi một lát rồi ăn cơm.”
Mục Đình Sâm đi đến chân cầu thang thì bỗng dừng lại: “Còn một chuyện nữa… cô của em nói là ở Đé Đô khó phát triển, với lại bà ngoại của em cũng không muốn ở lại nơi này nên sau khi bà xuất viện thì họ sẽ dọn về thành phố trước kia.”
Ôn Ngôn cảm thấy kỳ lạ: “Cô của em đồng ý dọn đi?
Không phải họ tới đây để tiện nhờ vả em sao?”
Mục Đình Sâm bình tĩnh trả lời: “Đại khái vì họ phát hiện ra tới tận giờ vẫn chưa lấy được lợi ích gì từ chúng ta, lại còn phải tốn tiền nên chẳng còn cách nào khác đành phải quay về. Chỉ là bà nội còn ở trong tay hai người họ nên họ không sợ nữa, chẳng phải vậy sao? Thôi được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, cứ dưỡng thai thật tốt. Những chuyện khác cứ để anh xử lý.
Cô không chút do dự mà tin tưởng anh: “Được.”
Trong khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Trần Mộng Dao tan làm sớm nữa tiếng. Cô quyết định chủ động vào bếp một lần để bù lại việc bỏ rơi Kính Thiếu Khanh lần trước. Mặc dù tài nghệ nấu nướng của cô rất tệ nhưng dù gì đây cũng là tắm lòng của cô.
Kính Thiếu Khanh đã biết tin cô về sớm rồi, anh cảm thấy dạo gần đây cô cứ lén lén lút lút nên đã theo chân cô về đến tận nhà. Anh vừa bước vào cửa đã nghe thấy âm thanh phát ra từ nhà bếp. Anh bước tới nhìn một chút… quả nhiên, nhà bếp vốn ngăn nắp đã biến thành một bãi chiến trường.
Trần Mộng Dao cười ngượng: “Em muốn làm cơm cho anh…”
Anh bát lực thở ra một hơi: “Thôi được rồi, để anh làm cho. Đợi lát ăn xong anh còn phải về công ty tăng ca nữa, đợi em nấu xong chắc trời cũng sáng luôn rồi.”
Cô định mở miệng thì điện thoại mới mua đột nhiên vang lên. Cô nhìn dãy số gọi đến, thì ra là thám tử tư gọi tới. Dù điện thoại mới vẫn chưa lưu tên liên lạc nhưng vừa nhìn thì cô đã nhận ra dãy số này, cô có chút chột dạ: “Em… em đi nghe máy một chút nhé.”
Cặp mắt của Kính Thiếu Khanh hơi trầm xuống, trước đây cô chưa từng tránh né anh khi nghe điện thoại từ người khác…
Trần Mộng Dao nghe được tin rằng Thạch Đông Hải lại đến chỗ Giang Linh từ phía thám tử tư, cô giận đến nổi tháo hẳn tạp dề rồi cầm lấy túi xách đi ra ngoài: “Em ra ngoài một lát, anh nấu xong thì tự ăn trước đi, không cần phải đợi eml”
Kính Thiếu Khanh còn chưa kịp mở miệng thì cô đã chạy đi mất. Anh nhìn khu bếp lộn xộn cũng không còn tâm trạng nấu cơm nữa.
Sau khi cô về tới nhà của Giang Linh, lúc cô định tra chìa khóa vào mở cửa mới phát hiện ra khóa cửa đã bị thay mới. Vậy có nghĩa là, để ngăn cô quay lại ngăn cản hai người, Giang Linh vì Thạch Đông Hải mà không cho con gái bà bước vào nhà nữa?
Nếu đã như vậy thì cô sẽ không bước vào, cô sẽ đứng đợi trước cửa, đợi đến khi nào Thạch Đông Hải đi ra thì cô lật bài với ông tal Cô lên xe, cố gắng nhịn lại cảm giác đói bụng mà chờ đợi. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đợi cả đêm. Thời gian cứ thế trôi qua, đến hơn mười giờ đêm, bóng dáng của Thạch Đông Hải mới xuất hiện trước cửa lớn của tiểu khu. Cô nhìn thấy Thạch Đông Hải chuẩn bị lên xe rời đi liền gấp gáp khởi động xe phóng tới. Thạch Đông Hải bị dọa cho giật mình liền bước xuống xe mắng lớn: “Ai vậy hả? Không có mắt nhìn đường à?”
Cô mở cửa xe bước xuống: “Này, chú Thạch, người không có mắt chính là tôi đây.”
Thạch Đông Hải có chút khó xử, dù sao ở trước mặt Trần Mộng Dao thì ông ta luôn là một người hiền hòa dễ gần: “Hô hô… chú không biết là cháu, chú còn tưởng là ai cố ý làm vậy chứ… Dao Dao, cháu về để thăm mẹ sao? Vậy cháu cứ đi lên đi, chú còn chút việc phải đi trước rồi.”
Cô lạnh lùng nói: “Tôi muốn lên nhưng bởi vì chú mà mẹ tôi thay ổ khóa rồi, tôi không vào được. Chú gác chuyện của chú qua một bên trước đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Thạch Đông Hải né tránh chuyện thay ổ khóa, rõ ràng ông đã biết chuyện này từ trước: “Nói chuyện sao?
Cháu muốn nói về chuyện gì?”
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết mục đích của chú, chú tránh xa mẹ tôi một chút. Ngoại trừ căn nhà này thì bà không còn gì để đưa chú đâu. Tiền bạc ở trong tay tôi, với lại căn nhà đều thuộc về Trần gia. Cho dù bà có kết hôn với chú thì ngôi nhà này cũng không thuộc về chú đâu. Mẹ của tôi không có đầu óc nên ai cũng tin được, nhưng tôi thì khác.”
Chương 515: Anh Không Phải Bị Đội Nón Xanh Đó Chứ?
Thạch Đông Hải bật cười, ý cười sâu xa: “Dao Dao, có phải cháu đang hiểu lầm gì không? Chú và bố mẹ cháu trước đây là bạn bè với nhau, dạo gần đây chú mới gặp lại mẹ cháu rồi nói chuyện với nhau một chút, chú có thể có mục đích gì chứ? Chú cũng đâu thiếu gì những thứ này, cháu đừng nói những lời khó nghe như vậy chứ. Dù sao thì chú vẫn là chú của cháu mà.”
Trần Mộng Dao không có hứng đóng kịch cùng ông: “Tôi đã cho người điều tra chú rồi nên chú còn làm bộ làm tịch trước mặt tôi làm chi? Chiếc xe này chắc cũng không thuộc về chú đâu nhỉ? Nợ nần nhiều như thế, chắc chắn chú đang muốn lấy được tiền từ tay mẹ tôi lắm đúng chứ? Không bao lâu nữa chú sẽ phá sản và trắng tay.”
Thạch Đông Hải cười không nồi nữa: “Dao Dao, cháu làm thế có chút quá đáng rồi đấy. Mẹ cháu đều biết hết chuyện của chú rồi, đây là chuyện giữa chú và mẹ cháu, cháu đừng nhúng tay vào nữa. Còn có, chiếc xe này là của chú, chú đi trước đây.”
Nói xong, ông trực tiếp bước lên xe định rời đi.
Trần Mộng Dao nghiến răng: “Chiếc xe này của chú ư2? Vậy thì dễ xử rồi.” Vừa nói xong, cô lên xe rồi đạp chân ga đâm thẳng vào xe của Thạch Đông Hải, khiến chiếc xe bị tông đến biến dạng, khung bảo vệ cũng lủng lẳng sắp rơi xuống. Lúc này Thạch Đông Hải mới thật sự nổi điên, ông xông xuống xe rồi hết lớn: “Con mẹ nó cô đang làm gì vậy hả?”
Trần Mộng Dao cười cười như không có chuyện gì xảy ra: “Chiếc xe này của chú phải không? Chú lắm tiền như vậy, một chiếc xe thôi mà, chắc cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao chú muốn làm bố tôi, sau này chú có kết hôn với mẹ tôi thì tôi chính là nửa đứa con của chú rồi. Chiếc xe tầm triệu tệ này chú cũng không nên tính toán với tôi chứ nhỉ?”
Thạch Đông Hải đã sắp nổ tung, đúng thật chiếc xe này không phải của ông mà chỉ là xe thuê. Xe và nhà của của ông ta đều không còn nữa, chỉ còn “chiếc vỏ rỗng” công ty thôi. Trần Mộng Dao đã biết được chuyện này thông qua thám tử tư nên mới làm thế.
Một chiếc xe vài triệu tệ cũng đủ để chọc điên Thạch Đông Hải rồi.
“Cô! Rốt cuộc cô muốn làm gì? Tôi thật lòng với mẹ của cô nhưng cô không tán thành thì thôi, tại sao phải làm đến mức này? Đúng! Bây giờ tôi đang rơi vào tình trạng túng quãn nhưng tôi không hề mở miệng xin qua mẹ của cô một đồng, cô không tin thì đi hỏi mẹ cô đi!”
Thạch Đông Hải cộc cẳằn nói.
Ông ta biết vẫn phải xuống nước một chút, bây giờ vẫn chưa đến lúc xin tiền, thế nên ông ta vẫn chưa mở lời với Giang Linh. Ông ta không sợ đối chất.
Trần Mộng Dao chậc lưỡi nói: “Đừng đóng kịch với tôi nữa, kỹ năng diễn xuất của ông quá tệ. Tôi biết chiếc xe này là do ông thuê về, đáng tiếc là mẹ tôi quá ngốc mới tưởng rằng ông có thể giúp bà không cần lo đến nửa đời còn lại. Nào ngờ ông đã không còn gì nữa mà còn nợ nàn chồng chất. Chuyện của ông tôi đều biết rõ rồi, ông mau cút càng xa càng tốt cho tôi!”
Nghe tới đây, Thạch Đông Hải lật bài: “Nếu cô đã biết hết thì tôi cũng không giả vờ với cô nữa. Cô muốn tôi rời khỏi mẹ cô thì tôi liền rời khỏi sao? Cô tông trúng xe tôi giờ phải tính sao đây? Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời cô nói? Bây giờ mẹ của cô đang yêu tôi đến nỗi phải thay cả ổ khóa, cô nghĩ mẹ cô sẽ tin cô sao? Bởi vì em ấy không tin cô nên cô mới đến đây tìm tôi, không phải sao?”
Trần Mộng Sao chưa từng thấy qua người nào mặt dày như vậy, mà người này còn là vị trưởng bối mà lúc nhỏ cô luôn gọi là chú. Lồng ngực của cô sắp nổ tung vì tức giận: “Ý của ông là muốn tôi đưa tiền cho ông chứ gì? Ông mơ đi, tôi sẽ không để ông được như ý đâu! Ông đừng tự đào mồ chôn mình nữa!”
Thạch Đông Hải cười nhạt: “Tùy cô, hôm nay cô tông vào xe tôi thì ngày mai tôi sẽ lấy lại khoản bồi thường từ tay mẹ cô, nếu cô không tin thì chúng ta cứ chờ xem.” Ông ta nói xong liền phóng xe đi thẳng.
Trần Mộng Dao tức đến nỗi đập tay vào vô lăng, cô lỡ tay nhắn vào còi xe mới giật mình tỉnh táo lại. Cô vừa dùng chiếc xe gần chục triệu tệ của Kính Thiếu Khanh đi tông vào chiếc xe thuê trị giá có tầm triệu tệ của Thạch Đông Hải! Cô cảm thấy đầu óc của bản thân có vấn đề rồi…
Bây giờ cô không sợ Giang Linh tìm cô tính số nữa mà cô sợ khó giải trình với Kính Thiếu Khanh thôi. Cô thấy hối hận vì hôm nay cô không lái một chiếc xe bình thường ra ngoài, không biết tối nay phải giải thích với Kính Thiếu Khanh ra sao đây?
Sau khi cô về đến biệt thự Bạch thủy Loan thì đã gần mười một giờ tối rồi, hôm nay Kính Thiếu Khanh không có gọi điện cho cô khiến cô tưởng rằng anh đang bận rộn trong công ty. Lúc vừa bước vào cửa, cô mới phát hiện anh luôn ở nhà khiến cô có chút chột dạ: “Anh vẫn chưa ngủ à?”
Kính Thiếu Khanh ngồi trên sofa nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Vừa đi đâu về? Là người nào có khả năng như vậy? Chỉ cần một cuộc gọi là có thể kêu em ra ngoài rồi?”
Cô nhất thời im lặng, cô không muốn nói về chuyện kia: “Không… không ai cả. Chỉ là có chút chuyện, em đã giải quyết xong rồi nên anh đừng lo lắng nữa. Mau đi ngủ sớm đi.”
Đôi mắt anh trở nên hoài nghỉ: “Anh không phải bị đội nón xanh đó chứ?”
Cô mở to mắt: “Anh nói gì vậy? Nói nhảm! Em là loại người như vậy sao? Chuyện này em không tiện nói với anh, đợi em giải quyết xong rồi sẽ kể anh nghe!”
Kính Thiếu Khanh không thể đợi được nữa: “Nếu em không phải đang chột dạ thì đưa điện thoại cho anh xem, dù sao em cũng hay kiểm tra điện thoại của anh.
Đem điện thoại qua đây!”
Dù gì Trần Mộng Dao cũng chưa kịp thêm tên ghi chú cho số điện thoại của thám tử tư, hôm nay cô cũng gọi qua và bắt máy không dưới một lần, thế nên cô do dự hai giây mới đưa điện thoại ra cho anh: “Đây, anh cứ xem đi!”
Cô không nghĩ tới Kính Thiếu Khanh lại nhớ rõ thời gian gọi tới của thám tử tư, anh tìm ra dãy số đó một cách chuẩn xác rồi nhấn nút gọi đi. Lúc này hô hấp của cô đã có chút ngưng trệ, thật sự cô không muốn anh phải phiền muộn vì chuyện của cô. Cô không muốn anh biết được chuyện đó…
“Xin lỗi, tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi “
Giọng nói máy móc của một cô gái vang lên, lúc này cô mới thở ra một hơi an tâm. Riêng Kính Thiếu Khanh, biểu cảm trên mặt anh có chút phong phú: “Tài khoản không đủ?”
Cô nhún vai ra vẻ bản thân không biết đang xảy ra chuyện gì.
Kính Thiếu Khanh quay sang tìm kiếm tin nhắn, màn hình tin nhắn của dãy số này cũng trống trơn, có thể do trước giờ không liên lạc bằng tin nhắn hoặc là cô đã xóa bỏ tin nhắn rồi. Anh không tra ra được điều gì nên ném điện thoại cô qua một bên của sofa: “Em nói thật đi, rốt cuộc dạo gần đây đang làm cái gì? Nếu em không nói thì anh sẽ điều tra ra thôi. Anh không cho người đi điều tra là vì anh cảm thấy vấn đề giữa chúng ta chưa phải đi đến mức này, anh không muốn phá vỡ lòng tin.”
Sự việc này cô không thể nói được! Trần Mộng Dao đưa tay lên thề: “Em không có làm chuyện có lỗi với anh và cũng không lén lút làm chuyện trái lương tâm.
Em thề, nếu như em có làm chuyện có lỗi với anh thì em ra đường sẽ bị xe tông chết! Anh đừng hỏi nữa được không? Anh cũng phải cho em có không gian riêng chứ?”
Nhắc đến xe, ánh mắt của cô liền dao động: “Cái đó…
hôm nay em lỡ tay tông phải xe của anh, là… là chiếc xe màu đỏ ấy…”
Kính Thiếu Khanh giật mình: “Em nói gì? Anh… anh thật phục em luôn rồi! Cũng may là em không sao, còn có thể đứng trước mặt anh nói chuyện. Sớm muộn gì anh cũng bị em tức chết thôi! Được rồi, chuyện của em anh không hỏi nữa, anh sẽ cho em không gian riêng nhưng mà anh cũng đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Em đừng để anh nửa đêm gọi điện mà em lại không bắt máy, càng không được để anh nấu cơm rồi mà em không ăn một miếng! Nếu em cứ tiếp tục như vậy thì sau này đừng có mơ được ăn cơm của anh nấu nữa! Anh cảnh cáo em lần cuối đấy!”
Cô gật đầu như gà mỏ thóc: “Ừ ừ… em yêu anh nhất rồi! Em sẽ không làm vậy nữa đâu!”
Chương 516: Mối Đe Dọa Vô Hình
Đợi đến khi Kính Thiếu Khanh quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Giang Linh. Cô không cần suy nghĩ cũng biết bà gọi đến là để tính sổ với cô chuyện kia rồi. Trần Mộng Dao hít vào một hơi thật sâu rồi bắt máy: “Sao rồi? Thạch Đông Hải tố cáo với mẹ rồi?”
Ở đầu dây bên kia, Giang Linh đang nỗi trận lôi đình: “Trần Mộng Daol Con đừng có quá đáng như vậy nữa? Con vậy mà dám lái xe tông vào xe của chú Thạch? Con thật quá quát rồi đấy! Con sợ chú lừa tiền của mẹ đúng không? Vậy ngày mai mẹ sẽ bán nhà rồi bồi thường cho chú Thạch. Tiền bồi thường cũng không ít đâu, đây là tại con mà ra cả đấy. Chuyện của mẹ con đừng quản nữa, nếu lại can thiệp vào thì mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con luôn!”
Giang Linh rống xong liền cúp điện thoại, lúc này Trần Mộng Dao mới ý thức được hình như cô đã làm sai rồi. Cô vì kích động mà tông hỏng xe của Thạch Đông Hải, như vậy ông ta đã có lý do chính đáng để xin tiền của Giang Linh! Cô không thể ngồi im chịu chết được, cô phải đi ngăn cản Giang Linh, không cho mẹ cô bán nhà!
Cô trở về phòng ngủ rồi đứng trước giường nói nhỏ: “Cái này… Thiếu Khanh, em muốn về nhà mẹ em một chuyến. Có chút chuyện xảy ra nên tối nay em sẽ không về đâu. Nếu anh không an tâm thì có thể giám sát định vị của em, như vậy thì cả hai đều yên tâm được rồi.”
Kính Thiếu Khanh ngồi dậy thở dài một hơi: “Để anh lái xe chở em đi.”
Cô lập tức xua tay: “Không cần, không cần. Em tự mình đi là được. Giờ cũng trễ quá rồi, mai anh còn phải làm việc, em sợ anh mệt thôi.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Em thôi đi, anh chỉ sợ em lại đụng hỏng chiếc xe khác của anh thôi. Sáng mai đi làm anh sẽ qua đón em, cứ quyết định vậy đi.
Em đừng cãi anh nữa.”
Cô không lên tiếng nữa, người đàn ông trước mắt này đối xử với cô rất tốt nhưng anh không phải là một con mèo bệnh không biết giận dữ, cô cũng không thể cứ thách thức giới hạn của anh được.
Kính Thiếu Khanh lái xe chở cô đến trước cổng tiểu khu, cô tỏ ra không có chuyện gì mà hôn lên trán anh một cái: “Anh chở em đến chỗ này là được rồi, em đi lên đây. Anh ngủ sớm một chút, ngày mai không cần tới đón em đâu, em sẽ tự chạy xe của mẹ về công ty.
Hôm nay trễ vậy rồi, có thể ngày mai em sẽ tới trễ đó, em bảo anh trước rồi nhé.”
Anh làm bằm: “Đi trễ cũng được, trừ lương thôi. Em nói trước với anh cũng không có tác dụng đâu, là em tự nói không muốn đi cửa sau đấy nhé.”
Trong lòng của Trần Mộng Dao kêu khổ: “Được! Em đi đây.
Kính Thiếu Khanh nhìn cô bước vào thang máy mới khởi động xe rời đi. Anh không biết Trần Mộng Dao sẽ ngồi trước cửa nhà cả đêm. Thật ra ban đầu cô định tự lái xe đến đây để có thể nghỉ ngơi trên xe mình.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Giang Linh chuẩn bị rời Chương 516: Mối Ðe Dọa Vô Hình khỏi nhà, vừa bước ra cửa đã bắt gặp cặp mắt đỏ ngầu của Trần Mộng Dao nhìn chằm chằm vào bà, làm bà giật mình suýt chút té xỉu: “Con làm gì vậy hả?
Tới đây làm gì?”
Trần Mộng Dao cả đêm không ngủ, cô ở ngoài cửa chịu đựng cái lạnh của cả đêm nhưng lửa giận trong lòng luôn hừng hực. Cô sắp bộc phát tới nơi: “Đi đâu?
Định bán nhà à? Giang Linh, con còn chưa chết đâu, tại sao mẹ lại vì tên lừa đảo kia mà bán hết của cải chứ? Mẹ nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện đó!”
Mặt mũi Giang Linh tối sầm, bà nói: “Con đụng hỏng xe của người khác thì không cần bồi thường sao? Vậy giờ con lấy một triệu ra đền cho người ta đi, không thì mẹ bán nhà để bồi thường.”
Trần Mộng Dao cắn răng nói: “Con đền là được chứ gì? Bây giờ con sẽ kêu Kính Thiếu Khanh lấy tiền đền ngay, nhưng để phòng hờ thì bây giờ mẹ và con đi sang tên ngôi nhà này cho con! Ngôi nhà này vốn để dành cho mẹ dưỡng lão, mẹ có quyền ở nhưng không có quyền bán. Ngôi nhà này là nhờ vào tiền bán mảnh đất ông nội để lại mới mua được, đây là tài sản của Trần gia, mẹ không có quyền quyết định.”
Thật ra Giang Linh không muốn bán đi ngôi nhà này, bây giờ nghe thấy cô nói vậy, ngữ khí của bà cũng dịu đi một chút: “Chuyện này người có lỗi là con, con mau lấy tiền đền lại cho người ta đi. Ngôi nhà này mẹ sẽ sang tên cho con, nhưng sau khi sang tên rồi thì con không được quản chuyện của mẹ đâu đấy.”
Trần Mộng Dao suy nghĩ thật kỹ, không còn ngôi nhà thì Giang Linh không còn gì cả, Thạch Đông Hải sẽ không lấy được lợi ích gì từ bà nữa sẽ tự động rút lui: “Được, cứ vậy đi. Chỉ cần mẹ sang tên ngôi nhà nay cho con thì con cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Nếu như mẹ không còn gì mà Thạch Đông Hải vẫn kết hôn với mẹ thì là tình yêu đích thật, con cũng sẽ không can thiệp nữa.”
Lúc hai người đi đến cửa tiểu khu thì chạm mặt với Thạch Đông Hải, thì ra Thạch Đông Hải đã hẹn sẵn Giang Linh cùng nhau đi bán nhà, ông ta còn tận tâm đến mức tìm cả người mua nhà. Nhưng khi Giang Linh nói rằng không bán ngôi nhà nữa ông ta cũng không có phản ứng lớn nào cả: “Chuyện này… Tiểu Linh, anh có chuyện muốn nói với em.”
Trần Mộng Dao đảo mắt một cái rồi đi tới một bên, nhìn ông cũng không thể gây ra sóng gió gì.
“Tiểu Linh, là anh gạt em. Anh cần tiền nên mới tìm em, muốn lừa em bán đi ngôi nhà này để giúp anh.
Anh cũng không thật lòng muốn kết hôn cùng em, anh xin lỗi. Chúng ta không phải tình cờ gặp được nhau mà là anh cố tình tạo cơ hội để gặp được em. Những gì anh nói đều là thật, anh biết lỗi rồi, em tha cho anh nhé…
Cả mặt của Giang Linh đều hiện lên vẻ khó tin: “Anh…
anh nói sao? Có phải Dao Dao ép anh nói vậy không?
Anh không cần sợ, em sẽ sang tên ngôi nhà này cho nó, nó sẽ không lo chuyện của hai chúng ta nữa.”
Sắc mặt của Thạch Đông Hải có chút trắng bệch: “Không phải… những gì anh nói đều là thật, tại sao em lại không chịu hiểu chứ? Vợ cũ của anh ly hôn với anh là vì kinh tế của anh không được tốt. Bây giờ anh không chỉ không có tiền mà còn nợ ngập đầu, nếu anh không thể trả nợ thì có thể anh sẽ phải ngồi tù đấy, em biết không? Nhà và xe của anh đều là thuê về, anh không còn gì cả. Chỉ cần mọi người tha cho anh thì tiền xe cũng không cần bồi thường nữa, anh sẽ tự nghĩ cách giải quyết.”
Giang Linh không kịp phản ứng lại: “Đâu có ai làm gì với anh đâu… đâu có ai không tha cho anh đâu…
Thạch Đông Hải, thật sự là anh đang lừa em sao? Tại sao em cứ cảm thấy có người đang uy hiếp anh vậy?”
Thạch Đông Hải hoảng sợ liếc nhìn chiếc Bentley đen đang đậu ở góc đường không xa: “Không có! Em chỉ cần biết là anh đang lừa gạt em là được rồi! Anh xin lỗi! Anh đi đây!” Nói xong, ông ta phóng đi như chiếc xe đua, cứ như có ai đang đuổi theo ông ta vậy.
Trần Mộng Dao nhìn thấy một màn này thì cảm thấy kỳ lạ, tiếp đó cô nghe thấy tiếng khóc của Giang Linh nên có chút phiền lòng: “Mẹ khóc cái gì chứ?”
Giang Linh ngồi xổm xuống, khóc lóc giống như một cô gái chưa trưởng thành: “Có phải con và Kính Thiếu Khanh uy hiếp anh ấy không? Anh ấy nói anh ấy lừa gạt mẹ… còn xin chúng ta tha cho anh ấy…”
Dù cô không biết tại sao Thạch Đông Hải lại đột nhiên thừa nhận nhưng ít ra cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Con mới không làm vậy, con còn không dám nói chuyện này cho Kính Thiếu Khanh biết, con sợ mắt mặt lắm! Mẹ muốn tái hôn thì ít ra cũng phải lau sạch mắt để nhìn người chứ? Con cũng nói với mẹ rằng ông ta là tên lừa đảo rồi mà mẹ vẫn không tin, bây giờ thì mẹ biết rồi đúng chứ? Ông ta đã tự thừa nhận luôn rồi!”
Giang Linh vẫn còn đang đau lòng, bà đứng dậy vừa khóc vừa chạy về nhà. Trần Mộng Dao nhìn xem thời gian sau đó khẳng định hôm nay sẽ trễ giờ làm, lúc cô định chạy theo mẹ cô thì đột nhiên chiếc Bentley đen ở góc đường dừng ở trước mặt cô. Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe, người này là người ở quán bar lần trước nói muốn chở cô về. Anh đưa cho cô một tắm danh tiếp: “Diệp tiên sinh nói, sẽ không khiến cô có chuyện phiền lòng nữa.”
Bình luận facebook