Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-598
Chương 599: Nếu Như Mục Tiêu Là Kính Thiếu Khanh
Lâm Thái Vi hiểu được nếu cứ tiếp tục làm lớn chuyện sẽ không có kết quả tốt, nên dù cô ta không vui đến mấy cũng chỉ có thể dừng lại: “Em biết rồi. Bây giờ em đi đây, anh đừng mệt mỏi quá nữa…”
Lúc cô ta đi ngang qua phòng làm việc còn không quên giận dữ trừng mắt nhìn An Nhã một cái. Còn tại sao cô ta lại không làm thế với Trần Mộng Dao là vì cô ta cảm thấy An Nhã đáng ghét hơn. Ai cũng không mong muốn chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác, trước khi cô ta và Lâm Táp gặp nhau thì An Nhã đã bước vào nhà của Lâm Táp trước. Đổi lại là ai cũng thấy khó chịu trong lòng nhưng cô ta còn phải giả vờ rộng lượng.
Sau khi Lâm Thái Vi rời khỏi công ty, An Nhã đứng lên đi đến phòng làm việc của Lâm Táp: “Lâm tổng… khi nãy Mộng Dao và bạn gái của anh có vài câu qua lại, có phải hai người vì thế mà không vui không? Tính khí của Mộng Dao là vậy đấy, cô ấy thẳng người thẳng tính nên anh đừng trách cô ấy nhé.”
Lâm Táp phẩy phẩy tay: “Không sao.”
Anh chú ý đến cách xưng hô của An Nhã nên cảm thấy hơi kỳ lạ, anh đùa giỡn mà hỏi: “Tại sao cô không gọi tôi là Tiểu Táp nữa? Đột nhiên gọi tôi là Lâm tổng làm tôi có chút không quen.”
Trong đáy mắt của An Nhã như có như không hiện lên tia đau buồn: “Cái tên “Tiểu Táp” đã có người khác gọi rồi. Không phải anh từng nói là trước đây ngoài tôi ra thì không ai gọi anh như thế nữa sao? Tôi nghĩ là chắc tên gọi này là độc nhất vô nhị nên người gọi anh như thế cũng là người độc nhất vô nhị.”
Ánh mắt của Lâm Táp khẽ động: “Chỉ là một tên gọi thôi, không sao cả. Thái Vi vừa đến bên tôi nên còn chưa quen với hoàn cảnh và tình hình xung quanh, nếu em ấy có chỗ nào không đúng thì mong các cô sẽ bỏ qua cho em ấy. Tôi cũng mong là em ấy nhanh chóng hòa nhập vào thế giới của tôi, em ấy vì tôi mà từ bỏ rất nhiều thứ nên tôi cũng rất để ý đến cảm thụ của Á „ em ấy.
An Nhã cắn cắn môi: “Vậy sao? Thật ra… nếu anh sớm nói là anh đã có bạn gái thì tôi sẽ không sống ở nhà anh đâu. Chắc chắn cô ấy rất để ý đến chuyện này. Tôi cứ khiến cho mọi chuyện bị phá hoại, làm mọi chuyện rối rắm cả lên. Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy nữa… xin lỗi anh.”
Lâm Táp mỉm cười: “Không sao, cô rất tốt và không hề làm mọi chuyện rối rắm lên. Không vấn đề gì đâu, đó chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Nếu không có việc gì thì cô bận việc tiếp đi, không cần nghĩ nhiều.”
Đột nhiên, An Nhã ho dữ dội, đến nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài.
Lâm Táp lấy hộp thuốc cảm trong ngăn kéo ra: “Đây, tôi hay chuẩn bị sẵn thuốc cảm, cô lấy đi dùng đi. Nhớ chú ý sức khỏe.”
Cô cười rồi nhận lấy nó: “Cảm ơn, vậy anh cứ làm việc tiếp, tôi ra ngoài trước đây.”
Lâm Táp thở dài một tiếng, không biết có phải anh nhìn lầm hay không. Tại sao anh cứ cảm thấy ánh mắt khi An Nhã nhìn anh có chút gì đó không đúng? Ánh mắt ấy so với trước đây không hề giống nhau làm tinh thần anh trở nên căng thẳng.
Trước đây anh cũng từng là kẻ chơi đùa qua tình cảm và tiếp xúc qua không ít phụ nữ, nên anh có thể hiểu được loại ánh mắt kia có nghĩa là gì. Nhưng anh không thể đáp lại ánh mắt đó, người không thích hợp sẽ mãi mãi không thể đến được với nhau cho dù từng ở chung dưới một mái nhà.
An Nhã trở lại bàn làm việc, khóe mắt của Trần Mộng Dao tia thấy hộp thuốc cảm trong tay của cô: “Lâm Táp cho cô à?
Không phải tôi mua thuốc cảm cho cô rồi sao? Cô cũng đâu thể dùng hết nhiêu đây được?”
An Nhã thay gác bỏ tâm trạng mờ mịt ban nãy, tinh thần có vẻ không tồi: “Anh ấy cho tôi nên tôi đổi thuốc đây. Chỉ là thuốc cảm thôi nên cũng không đến mức phải từ chối đó chứ? Mộng Dao, cảm giác thích một người là như thế nào vậy? Phải làm sao mới có thể theo đuổi được người đó?”
Trần Mộng Dao nuốt một ngụm nước bọt: “Cô đừng nói với tôi là cô còn ý nghĩ đó với Lâm Táp đó chứ? Người ta có bạn gái rồi, hình như làm thế không tốt cho lắm?”
An Nhã mím môi: “Không có, ban đầu tôi tưởng anh ấy độc thân nên mới muốn thử. Tôi cũng muốn cảm nhận cảm giác yêu đương một chút. Bây giờ anh ấy con bạn gái rồi thì chắc chắn tôi sẽ không xen ngang rồi. Tôi có… mục tiêu mới, cô chỉ cần nói cho tôi biết làm cách nào để theo đuổi được người đàn ông mình thích là được.”
Trần Mộng Dao suy nghĩ một hồi rồi nói: “Khi thích một người thì tim sẽ đập nhanh hơn nếu nhìn thấy họ, tiếp theo sẽ hồi hộp. Không cần biết là chuyện gì thì bản thân sẽ muốn dũng cảm tiến lên một bước, thích một người thì phải can đảm theo đuổi. Lâu lâu phải bất chấp thủ đoạn cũng không có gì đáng thẹn, chỉ cần không vượt quá giới hạn cuối cùng là được. Cô yên tâm, dù cô làm gì thì tôi đều ủng hộ cô. Nếu cô có mục tiêu rồi thì cứ dũng cảm theo đuổi người đó đi.”
“Vậy nếu như tôi nói là mục tiêu của tôi là Kính Thiếu Khanh thì sao? Cô sẽ ủng hộ chứ?”
Lời nói của An Nhã làm Trần Mộng Sao sững người. Cô nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Lúc này An Nhã bật cười: “Tôi đùa cô thôi, tưởng thật à? Nhưng nếu là thật thì cô phải làm sao đây?”
Trần Mộng Dao thầm thở phào, chỉ xem là một câu nói đùa: “Hô hô, nếu như là thật thì cô cứ theo đuổi đi. Nếu cô theo đuổi được thì xem như cô có bản lĩnh, tôi sẽ không để tâm đâu. Dù sao thì tôi và anh ta chia tay rồi, anh ta và cô đều đang độc thân mà.”
An Nhã hơi liếm môi: “Này là cô nói đó. Đúng rồi, rất lâu chúng ta không đi ăn, tối nay cùng nhau ăn cơm không? Tiền sinh hoạt tháng này của tôi có dư, tôi mời.”
Trần Mộng Dao không chút do dự trả lời: ‘Được, khó lắm vô mới mời ăn cơm thì tất nhiên tôi phải nễ mặt rồi. Địa điểm cô chọn, sau khi tan làm chúng ta đi. Sức ăn của tôi lớn lắm đấy nên cô đừng chê tôi ăn quá nhiều đấy.”
Đến giờ tan làm, hai người vừa khoác tay nhau rời khỏi công ty vừa thảo luận tối nay nên ăn gì. Vốn hai người định về tiểu khu tự lái xe đi nhưng nào ngờ Kính Thiếu Khanh đã đậu hẳn xe trước cổng lớn của tiểu khu, thế mà anh lại đến thẳng đây để chặn đầu cô.
An Nhã chậc lưỡi: “Xem ra tối nay chúng ta không thể đi ăn riêng rồi, còn có thêm một người nữa.”
Trần Mộng Dao vuốt vuốt mũi: “Tôi qua đó xem thử, cô tìm chỗ tránh mưa đi. Mưa cũng không lớn nhưng cô đang bị cảm, không nên để bệnh nghiêm trọng hơn.”
Cô chạy đến trước xe của Kích Thiếu Khanh rồi gõ lên kính xe, Kính Thiếu Khanh hạ cửa kính xuống: “Tan làm rồi? Đi, đi ăn „ cơm.
Cô nhìn sang An Nhã đang đứng dưới gốc cây ở phía không xa: “Không được rồi, tối nay em hẹn đi ăn với Tiểu Nhã rồi. Tại sao anh lại không gọi trước cho em? Tiểu Nhã mời bữa nên em không thể kéo thêm một người đi cùng được, hay là hôm khác nhé?”
Kính Thiếu Khanh chau mày: “Nếu anh gọi điện báo trước thì em cũng từ chối thôi, không phải sao? Thà là anh trực tiếp qua đây. Cùng lắm anh mời khách là được chứ gì? Cứ mang cô ấy đi cùng, không cần nhiều lời nữa.”
Anh cũng đã nói thế nên Trần Mộng Dao chỉ còn nước đồng ý.
Cô vẫy tay gọi An Nhã, An Nhã đã sớm dự đoán được kết quả sẽ như vậy nên trực tiếp đi đến rồi lên xe.
Ban đầu chỉ có một mình An hHã ngồi ở ghế sau, trên đường đi cô bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt khó chịu: “Đợi một chút… dừng xe… tôi bị cảm nên có chút choáng, muốn nôn.”
Kính Thiếu Khanh vô cùng sợ hãi chiếc xe thân yêu của anh gặp nạn, liền dừng xe ở bên đường. An Nhã vừa xuống xe liền đứng ở ven đường nôn một hồi, trông sắc mặt cô rất tệ.
Lâm Thái Vi hiểu được nếu cứ tiếp tục làm lớn chuyện sẽ không có kết quả tốt, nên dù cô ta không vui đến mấy cũng chỉ có thể dừng lại: “Em biết rồi. Bây giờ em đi đây, anh đừng mệt mỏi quá nữa…”
Lúc cô ta đi ngang qua phòng làm việc còn không quên giận dữ trừng mắt nhìn An Nhã một cái. Còn tại sao cô ta lại không làm thế với Trần Mộng Dao là vì cô ta cảm thấy An Nhã đáng ghét hơn. Ai cũng không mong muốn chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác, trước khi cô ta và Lâm Táp gặp nhau thì An Nhã đã bước vào nhà của Lâm Táp trước. Đổi lại là ai cũng thấy khó chịu trong lòng nhưng cô ta còn phải giả vờ rộng lượng.
Sau khi Lâm Thái Vi rời khỏi công ty, An Nhã đứng lên đi đến phòng làm việc của Lâm Táp: “Lâm tổng… khi nãy Mộng Dao và bạn gái của anh có vài câu qua lại, có phải hai người vì thế mà không vui không? Tính khí của Mộng Dao là vậy đấy, cô ấy thẳng người thẳng tính nên anh đừng trách cô ấy nhé.”
Lâm Táp phẩy phẩy tay: “Không sao.”
Anh chú ý đến cách xưng hô của An Nhã nên cảm thấy hơi kỳ lạ, anh đùa giỡn mà hỏi: “Tại sao cô không gọi tôi là Tiểu Táp nữa? Đột nhiên gọi tôi là Lâm tổng làm tôi có chút không quen.”
Trong đáy mắt của An Nhã như có như không hiện lên tia đau buồn: “Cái tên “Tiểu Táp” đã có người khác gọi rồi. Không phải anh từng nói là trước đây ngoài tôi ra thì không ai gọi anh như thế nữa sao? Tôi nghĩ là chắc tên gọi này là độc nhất vô nhị nên người gọi anh như thế cũng là người độc nhất vô nhị.”
Ánh mắt của Lâm Táp khẽ động: “Chỉ là một tên gọi thôi, không sao cả. Thái Vi vừa đến bên tôi nên còn chưa quen với hoàn cảnh và tình hình xung quanh, nếu em ấy có chỗ nào không đúng thì mong các cô sẽ bỏ qua cho em ấy. Tôi cũng mong là em ấy nhanh chóng hòa nhập vào thế giới của tôi, em ấy vì tôi mà từ bỏ rất nhiều thứ nên tôi cũng rất để ý đến cảm thụ của Á „ em ấy.
An Nhã cắn cắn môi: “Vậy sao? Thật ra… nếu anh sớm nói là anh đã có bạn gái thì tôi sẽ không sống ở nhà anh đâu. Chắc chắn cô ấy rất để ý đến chuyện này. Tôi cứ khiến cho mọi chuyện bị phá hoại, làm mọi chuyện rối rắm cả lên. Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy nữa… xin lỗi anh.”
Lâm Táp mỉm cười: “Không sao, cô rất tốt và không hề làm mọi chuyện rối rắm lên. Không vấn đề gì đâu, đó chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Nếu không có việc gì thì cô bận việc tiếp đi, không cần nghĩ nhiều.”
Đột nhiên, An Nhã ho dữ dội, đến nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài.
Lâm Táp lấy hộp thuốc cảm trong ngăn kéo ra: “Đây, tôi hay chuẩn bị sẵn thuốc cảm, cô lấy đi dùng đi. Nhớ chú ý sức khỏe.”
Cô cười rồi nhận lấy nó: “Cảm ơn, vậy anh cứ làm việc tiếp, tôi ra ngoài trước đây.”
Lâm Táp thở dài một tiếng, không biết có phải anh nhìn lầm hay không. Tại sao anh cứ cảm thấy ánh mắt khi An Nhã nhìn anh có chút gì đó không đúng? Ánh mắt ấy so với trước đây không hề giống nhau làm tinh thần anh trở nên căng thẳng.
Trước đây anh cũng từng là kẻ chơi đùa qua tình cảm và tiếp xúc qua không ít phụ nữ, nên anh có thể hiểu được loại ánh mắt kia có nghĩa là gì. Nhưng anh không thể đáp lại ánh mắt đó, người không thích hợp sẽ mãi mãi không thể đến được với nhau cho dù từng ở chung dưới một mái nhà.
An Nhã trở lại bàn làm việc, khóe mắt của Trần Mộng Dao tia thấy hộp thuốc cảm trong tay của cô: “Lâm Táp cho cô à?
Không phải tôi mua thuốc cảm cho cô rồi sao? Cô cũng đâu thể dùng hết nhiêu đây được?”
An Nhã thay gác bỏ tâm trạng mờ mịt ban nãy, tinh thần có vẻ không tồi: “Anh ấy cho tôi nên tôi đổi thuốc đây. Chỉ là thuốc cảm thôi nên cũng không đến mức phải từ chối đó chứ? Mộng Dao, cảm giác thích một người là như thế nào vậy? Phải làm sao mới có thể theo đuổi được người đó?”
Trần Mộng Dao nuốt một ngụm nước bọt: “Cô đừng nói với tôi là cô còn ý nghĩ đó với Lâm Táp đó chứ? Người ta có bạn gái rồi, hình như làm thế không tốt cho lắm?”
An Nhã mím môi: “Không có, ban đầu tôi tưởng anh ấy độc thân nên mới muốn thử. Tôi cũng muốn cảm nhận cảm giác yêu đương một chút. Bây giờ anh ấy con bạn gái rồi thì chắc chắn tôi sẽ không xen ngang rồi. Tôi có… mục tiêu mới, cô chỉ cần nói cho tôi biết làm cách nào để theo đuổi được người đàn ông mình thích là được.”
Trần Mộng Dao suy nghĩ một hồi rồi nói: “Khi thích một người thì tim sẽ đập nhanh hơn nếu nhìn thấy họ, tiếp theo sẽ hồi hộp. Không cần biết là chuyện gì thì bản thân sẽ muốn dũng cảm tiến lên một bước, thích một người thì phải can đảm theo đuổi. Lâu lâu phải bất chấp thủ đoạn cũng không có gì đáng thẹn, chỉ cần không vượt quá giới hạn cuối cùng là được. Cô yên tâm, dù cô làm gì thì tôi đều ủng hộ cô. Nếu cô có mục tiêu rồi thì cứ dũng cảm theo đuổi người đó đi.”
“Vậy nếu như tôi nói là mục tiêu của tôi là Kính Thiếu Khanh thì sao? Cô sẽ ủng hộ chứ?”
Lời nói của An Nhã làm Trần Mộng Sao sững người. Cô nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Lúc này An Nhã bật cười: “Tôi đùa cô thôi, tưởng thật à? Nhưng nếu là thật thì cô phải làm sao đây?”
Trần Mộng Dao thầm thở phào, chỉ xem là một câu nói đùa: “Hô hô, nếu như là thật thì cô cứ theo đuổi đi. Nếu cô theo đuổi được thì xem như cô có bản lĩnh, tôi sẽ không để tâm đâu. Dù sao thì tôi và anh ta chia tay rồi, anh ta và cô đều đang độc thân mà.”
An Nhã hơi liếm môi: “Này là cô nói đó. Đúng rồi, rất lâu chúng ta không đi ăn, tối nay cùng nhau ăn cơm không? Tiền sinh hoạt tháng này của tôi có dư, tôi mời.”
Trần Mộng Dao không chút do dự trả lời: ‘Được, khó lắm vô mới mời ăn cơm thì tất nhiên tôi phải nễ mặt rồi. Địa điểm cô chọn, sau khi tan làm chúng ta đi. Sức ăn của tôi lớn lắm đấy nên cô đừng chê tôi ăn quá nhiều đấy.”
Đến giờ tan làm, hai người vừa khoác tay nhau rời khỏi công ty vừa thảo luận tối nay nên ăn gì. Vốn hai người định về tiểu khu tự lái xe đi nhưng nào ngờ Kính Thiếu Khanh đã đậu hẳn xe trước cổng lớn của tiểu khu, thế mà anh lại đến thẳng đây để chặn đầu cô.
An Nhã chậc lưỡi: “Xem ra tối nay chúng ta không thể đi ăn riêng rồi, còn có thêm một người nữa.”
Trần Mộng Dao vuốt vuốt mũi: “Tôi qua đó xem thử, cô tìm chỗ tránh mưa đi. Mưa cũng không lớn nhưng cô đang bị cảm, không nên để bệnh nghiêm trọng hơn.”
Cô chạy đến trước xe của Kích Thiếu Khanh rồi gõ lên kính xe, Kính Thiếu Khanh hạ cửa kính xuống: “Tan làm rồi? Đi, đi ăn „ cơm.
Cô nhìn sang An Nhã đang đứng dưới gốc cây ở phía không xa: “Không được rồi, tối nay em hẹn đi ăn với Tiểu Nhã rồi. Tại sao anh lại không gọi trước cho em? Tiểu Nhã mời bữa nên em không thể kéo thêm một người đi cùng được, hay là hôm khác nhé?”
Kính Thiếu Khanh chau mày: “Nếu anh gọi điện báo trước thì em cũng từ chối thôi, không phải sao? Thà là anh trực tiếp qua đây. Cùng lắm anh mời khách là được chứ gì? Cứ mang cô ấy đi cùng, không cần nhiều lời nữa.”
Anh cũng đã nói thế nên Trần Mộng Dao chỉ còn nước đồng ý.
Cô vẫy tay gọi An Nhã, An Nhã đã sớm dự đoán được kết quả sẽ như vậy nên trực tiếp đi đến rồi lên xe.
Ban đầu chỉ có một mình An hHã ngồi ở ghế sau, trên đường đi cô bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt khó chịu: “Đợi một chút… dừng xe… tôi bị cảm nên có chút choáng, muốn nôn.”
Kính Thiếu Khanh vô cùng sợ hãi chiếc xe thân yêu của anh gặp nạn, liền dừng xe ở bên đường. An Nhã vừa xuống xe liền đứng ở ven đường nôn một hồi, trông sắc mặt cô rất tệ.
Bình luận facebook