Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-640
Chương 641: Thất vọng đau đớn đến mức cùng cực
Lâm Táp còn rất yếu, bình ổn lại một chút rồi nói: “Nói gì vậy?
Em là… vốn là em cảm thấy mình sống không còn ý nghĩa, lúc em phát hiện cũng đã chậm, không cần phải chữa.”
Giọng của Kính Thiếu Khanh hơi nghẹn ngào: “Cái gì gọi là sống không còn ý nghĩa? Không phải cậu có bạn gái à? Lâm Thái Vi gì đó, nếu cảm thấy sống không có ý nghĩa còn quen bạn gái làm gì? Rõ ràng là cậu vẫn muốn sống mà…”
Lâm Táp nhắm mặt lại, khẽ lắc đầu: “Trước khi gặp mặt cô ấy, em cảm thấy tất cả còn khá tốt đẹp, em bắt đầu khao khát tương lai, nhưng cô ấy không thích hợp để kết hôn, cô ấy chỉ biết chơi, chơi không kiềm chế. Em và cô ấy không phải người cùng một thế giới, em chơi một cú thì muốn sống yên, cô ấy vừa bắt đầu học chơi, ngay từ đầu đã bước đi không đồng đều.
Nếu tôi không đoán sai, tối qua chắc chắn cô ấy đã say rượu không về, không sao cả, dù gì cũng phải chia tay mà. À đúng rồi, sau khi em chết, các anh quyên góp hết tất cả tài sản của em đi đi, em cũng muốn bắt chước Đình Sâm trước kia, làm chuyện tốt coi như tích đức, hy vọng kiếp sau có thể bình yên hơn chút…”
Mục Đình Sâm giơ tay lau khóe mắt, giấu đi nước mắt sắp tràn ra: “… cậu có muốn bọn tôi nói cho người nhà cậu biết không?”
Lâm Táp từ chối ngay: “Nói cho bọn họ làm gì? Để bọn họ biết mồ em ở đâu, chạy đến chế nhạo em chết sớm hơn bọn họ?
Bỏ đi, có các anh là đủ rồi, thật ra đời này em đã sống đủ, hưởng thụ tất cả rồi.”
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bị người đẩy mạnh ra, Lâm Thái Vi người đầy mùi rượu hôi hám đi vào, gục trước giường rồi bắt đầu khóc: “Tiểu Táp, anh làm sao vậy Tiểu Táp? Sao anh lại trở nên như thế này? Anh không sao chứ?”
Không ai nói gì, không ai muốn nói với cô ta, không đuổi cô ta ra ngay đã là nhẫn nại cuối cùng.
Lâm Táp bình tĩnh nhìn Lâm Thái Vi: “Anh quên nói với em…
chúng ta chia tay đi, anh không sống lâu, không muốn làm trễ đời em.”
Lâm Thái Vi giật bắn lên: “Anh nói gì vậy? Tại sao anh lại nói như vậy? Anh chết thì em biết làm sao? Vì anh, em chạy từ nước ngoài đến đây, lẻ loi một mình, em cược tắt cả lên người anh, anh nói buông là buông ngay, một mình em làm sao bây giờ?”
Có lẽ là Lâm Táp hơi đau, hít sâu một hơi: “Đừng nói vì anh mà buông bỏ tất cả, bằng cấp và du học ra nước ngoài của em là giả cả, anh biết từ lâu rồi, hoàn cảnh nhà em cũng không giống như những gì em nói. Trước đó anh không vạch trần là vì cảm thấy không cần thiết, anh cũng không để ý máy thứ đó, em hiểu không? Những ngày tương lai, anh muốn sống trong tự do, anh từng lập kế hoạch cho tương lai chúng ta, nhưng bây giờ…
không được… trong kế hoạch cuối cùng của anh, không có „ em…
Lâm Thái Vi cảm thấy mình bây giờ như một tên hề đáng chê cười, bị cười nhạo trước mặt mọi người. Cô ta đứng dậy lau nước mắt có phần dối trá: “Bất kể là thế nào, đã đến lúc này rồi, em sẽ không chia tay với anh đâu, em vẫn là bạn gái của anh như trước. Em sẽ tự tiễn anh đi khỏi thế giới này, bọn họ là bạn của anh, em mới là người gần gũi nhất với anh, em sẽ không đi đâu.”
Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao không nhịn được, ban đầu bọn họ không biết Lâm Táp gọi điện thoại cho Lâm Thái Vi trước, trong lúc sống còn như thế này, vậy mà Lâm Thái Vi không nhận điện thoại, bây giờ còn có mặt mũi nói mình là người gần gũi Lâm Táp nhất!
Buồn cười nhất là người cuối cùng giúp Lâm Táp bảo vệ tính mạng tạm thời lại là An Nhã – người Lâm Thái Vi ghét nhất.
Trên mặt Lâm Thái Vi có vẻ không kiềm được, nhưng còn đang kiên trì: “Anh nói gì vậy? Anh hồ đồ rồi à? Tất cả là suy nghĩ viễn vông của anh, em không đến với anh vì tàn sản di chú!
c Tối qua em không biết anh gọi điện thoại cho em, em đi toilet, bạn bè đùa giỡn nên cúp máy, cũng không nói cho em biết, sáng nay em mới phát hiện không gọi được điện thoại cho anh, xem định vị mới biết được anh đang ở bệnh viện. Lúc em vào đã hỏi y tá dưới lầu, mới biết được phòng bệnh của anh, tình hình của anh, thật sự là em không cố ý đâu, anh đừng nghĩ về em như vậy được không? Trong cuộc sống cuối cùng, em sẽ đi cùng anh, xin anh… để em đi cùng với anh đi…”
Trần Mộng Dao thấy Lâm Táp không còn sức ứng phó với Lâm Thái Vi nữa, bèn nói: “Lâm Thái Vi, cô còn say chưa tỉnh à?
Lâm Táp đã nói rằng trong kế hoạch cuối cùng của anh ấy không có cô, cô còn ở đây dây dưa làm gì? Từ ban đầu, đã xây dựng tình yêu bằng lời nói dối, vốn sẽ không vững chắc, từ thái độ của cô thì tôi cũng nhận ra rồi, cô coi Lâm Táp là cây rụng tiền, coi anh ấy là cảng tránh gió, bây giờ anh ấy sắp chết rồi, sao cô còn muốn quấn lấy anh ấy, đòi tài sản kế thừa?”
“Anh ấy chỉ rời khỏi nhà, không phải trẻ mồ côi, kiểu gì thì cô cũng không có quyền kế thừa! Cô còn diễn nữa, bà đây không nhìn được, anh ấy đã nói sẽ quyên góp tất cả tài sản ra ngoài, cô nghe hiểu không? Ngoại trừ người cần giúp đỡ, ở đây không ai có thể lầy được một đồng nào, tôi nói như vậy đủ rõ chưa?” nguồn
Lâm Thái Vi tức giận đẩy Trần Mộng Dao một cái: “Tôi đang nói chuyện với bạn trai, đến phiên cô xen miệng vào sao? Cô kích động như vậy làm gì?”
Kính Thiếu Khanh túm lấy cổ tay Lâm Thái Vi, giọng điệu lạnh lùng như băng, ánh mắt khiến người ta sợ hãi: “Mời cô ra ngoài cho, tôi chỉ nói một lần.”
Lâm Thái Vi sợ hãi vì vẻ âm u trên mặt Kính Thiếu Khanh, cố sức giãy cổ tay ra: “Lâm Táp, anh trơ mắt nhìn bọn họ ức hiếp em à? Không từ mà biệt, em đi theo anh lâu như vậy, anh không nên đối xử với em như vậy chứ?”
Lâm Táp nghiêng đầu qua một phía: “Anh biết rồi, anh sẽ lấy một phần tài sản di chúc ra để đền bù cho em, nhưng phải chờ anh chết xong thì em mới lấy số tiền này được, trong lúc này, anh hy vọng không bị em làm phiền, làm được thì tiền là của em, không làm được thì không có tiền.”
Đoạn tình cảm đi đến cuối cùng, sắp chết, cũng không muốn thấy cái người từng ở bên cạnh mình, cực kỳ đau lòng tuyệt vọng đến nhường nào? Nếu nói có một số người sẽ khó chịu khi người yêu của họ nhìn thấy họ chết, Lâm Táp không phải vậy, chỉ đơn giản là không muốn bị quấy rầy vào những ngày cuối cùng.
Lâm Thái Vi chần chừ muốn nói gì đó, Ôn Ngôn lại đẩy cô ta ra ngoài đúng lúc: “Anh ấy đồng ý đền bù cho cô rồi, đừng có hỏi nhiều hay ít, không phát hiện vẻ mặt của bọn họ sao? Nếu còn ở lại thì đáng bị đánh lắm!”
Lâm Thải Vi tưởng Ôn Ngôn vẫn còn bênh vực, thì thầm hỏi: “Vậy… cô nói chính xác cho tôi nghe, cô cảm thấy Lâm Táp sẽ cho tôi bao nhiêu? Một nửa tài sản trong di chúc không?”
Lâm Táp còn rất yếu, bình ổn lại một chút rồi nói: “Nói gì vậy?
Em là… vốn là em cảm thấy mình sống không còn ý nghĩa, lúc em phát hiện cũng đã chậm, không cần phải chữa.”
Giọng của Kính Thiếu Khanh hơi nghẹn ngào: “Cái gì gọi là sống không còn ý nghĩa? Không phải cậu có bạn gái à? Lâm Thái Vi gì đó, nếu cảm thấy sống không có ý nghĩa còn quen bạn gái làm gì? Rõ ràng là cậu vẫn muốn sống mà…”
Lâm Táp nhắm mặt lại, khẽ lắc đầu: “Trước khi gặp mặt cô ấy, em cảm thấy tất cả còn khá tốt đẹp, em bắt đầu khao khát tương lai, nhưng cô ấy không thích hợp để kết hôn, cô ấy chỉ biết chơi, chơi không kiềm chế. Em và cô ấy không phải người cùng một thế giới, em chơi một cú thì muốn sống yên, cô ấy vừa bắt đầu học chơi, ngay từ đầu đã bước đi không đồng đều.
Nếu tôi không đoán sai, tối qua chắc chắn cô ấy đã say rượu không về, không sao cả, dù gì cũng phải chia tay mà. À đúng rồi, sau khi em chết, các anh quyên góp hết tất cả tài sản của em đi đi, em cũng muốn bắt chước Đình Sâm trước kia, làm chuyện tốt coi như tích đức, hy vọng kiếp sau có thể bình yên hơn chút…”
Mục Đình Sâm giơ tay lau khóe mắt, giấu đi nước mắt sắp tràn ra: “… cậu có muốn bọn tôi nói cho người nhà cậu biết không?”
Lâm Táp từ chối ngay: “Nói cho bọn họ làm gì? Để bọn họ biết mồ em ở đâu, chạy đến chế nhạo em chết sớm hơn bọn họ?
Bỏ đi, có các anh là đủ rồi, thật ra đời này em đã sống đủ, hưởng thụ tất cả rồi.”
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bị người đẩy mạnh ra, Lâm Thái Vi người đầy mùi rượu hôi hám đi vào, gục trước giường rồi bắt đầu khóc: “Tiểu Táp, anh làm sao vậy Tiểu Táp? Sao anh lại trở nên như thế này? Anh không sao chứ?”
Không ai nói gì, không ai muốn nói với cô ta, không đuổi cô ta ra ngay đã là nhẫn nại cuối cùng.
Lâm Táp bình tĩnh nhìn Lâm Thái Vi: “Anh quên nói với em…
chúng ta chia tay đi, anh không sống lâu, không muốn làm trễ đời em.”
Lâm Thái Vi giật bắn lên: “Anh nói gì vậy? Tại sao anh lại nói như vậy? Anh chết thì em biết làm sao? Vì anh, em chạy từ nước ngoài đến đây, lẻ loi một mình, em cược tắt cả lên người anh, anh nói buông là buông ngay, một mình em làm sao bây giờ?”
Có lẽ là Lâm Táp hơi đau, hít sâu một hơi: “Đừng nói vì anh mà buông bỏ tất cả, bằng cấp và du học ra nước ngoài của em là giả cả, anh biết từ lâu rồi, hoàn cảnh nhà em cũng không giống như những gì em nói. Trước đó anh không vạch trần là vì cảm thấy không cần thiết, anh cũng không để ý máy thứ đó, em hiểu không? Những ngày tương lai, anh muốn sống trong tự do, anh từng lập kế hoạch cho tương lai chúng ta, nhưng bây giờ…
không được… trong kế hoạch cuối cùng của anh, không có „ em…
Lâm Thái Vi cảm thấy mình bây giờ như một tên hề đáng chê cười, bị cười nhạo trước mặt mọi người. Cô ta đứng dậy lau nước mắt có phần dối trá: “Bất kể là thế nào, đã đến lúc này rồi, em sẽ không chia tay với anh đâu, em vẫn là bạn gái của anh như trước. Em sẽ tự tiễn anh đi khỏi thế giới này, bọn họ là bạn của anh, em mới là người gần gũi nhất với anh, em sẽ không đi đâu.”
Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao không nhịn được, ban đầu bọn họ không biết Lâm Táp gọi điện thoại cho Lâm Thái Vi trước, trong lúc sống còn như thế này, vậy mà Lâm Thái Vi không nhận điện thoại, bây giờ còn có mặt mũi nói mình là người gần gũi Lâm Táp nhất!
Buồn cười nhất là người cuối cùng giúp Lâm Táp bảo vệ tính mạng tạm thời lại là An Nhã – người Lâm Thái Vi ghét nhất.
Trên mặt Lâm Thái Vi có vẻ không kiềm được, nhưng còn đang kiên trì: “Anh nói gì vậy? Anh hồ đồ rồi à? Tất cả là suy nghĩ viễn vông của anh, em không đến với anh vì tàn sản di chú!
c Tối qua em không biết anh gọi điện thoại cho em, em đi toilet, bạn bè đùa giỡn nên cúp máy, cũng không nói cho em biết, sáng nay em mới phát hiện không gọi được điện thoại cho anh, xem định vị mới biết được anh đang ở bệnh viện. Lúc em vào đã hỏi y tá dưới lầu, mới biết được phòng bệnh của anh, tình hình của anh, thật sự là em không cố ý đâu, anh đừng nghĩ về em như vậy được không? Trong cuộc sống cuối cùng, em sẽ đi cùng anh, xin anh… để em đi cùng với anh đi…”
Trần Mộng Dao thấy Lâm Táp không còn sức ứng phó với Lâm Thái Vi nữa, bèn nói: “Lâm Thái Vi, cô còn say chưa tỉnh à?
Lâm Táp đã nói rằng trong kế hoạch cuối cùng của anh ấy không có cô, cô còn ở đây dây dưa làm gì? Từ ban đầu, đã xây dựng tình yêu bằng lời nói dối, vốn sẽ không vững chắc, từ thái độ của cô thì tôi cũng nhận ra rồi, cô coi Lâm Táp là cây rụng tiền, coi anh ấy là cảng tránh gió, bây giờ anh ấy sắp chết rồi, sao cô còn muốn quấn lấy anh ấy, đòi tài sản kế thừa?”
“Anh ấy chỉ rời khỏi nhà, không phải trẻ mồ côi, kiểu gì thì cô cũng không có quyền kế thừa! Cô còn diễn nữa, bà đây không nhìn được, anh ấy đã nói sẽ quyên góp tất cả tài sản ra ngoài, cô nghe hiểu không? Ngoại trừ người cần giúp đỡ, ở đây không ai có thể lầy được một đồng nào, tôi nói như vậy đủ rõ chưa?” nguồn
Lâm Thái Vi tức giận đẩy Trần Mộng Dao một cái: “Tôi đang nói chuyện với bạn trai, đến phiên cô xen miệng vào sao? Cô kích động như vậy làm gì?”
Kính Thiếu Khanh túm lấy cổ tay Lâm Thái Vi, giọng điệu lạnh lùng như băng, ánh mắt khiến người ta sợ hãi: “Mời cô ra ngoài cho, tôi chỉ nói một lần.”
Lâm Thái Vi sợ hãi vì vẻ âm u trên mặt Kính Thiếu Khanh, cố sức giãy cổ tay ra: “Lâm Táp, anh trơ mắt nhìn bọn họ ức hiếp em à? Không từ mà biệt, em đi theo anh lâu như vậy, anh không nên đối xử với em như vậy chứ?”
Lâm Táp nghiêng đầu qua một phía: “Anh biết rồi, anh sẽ lấy một phần tài sản di chúc ra để đền bù cho em, nhưng phải chờ anh chết xong thì em mới lấy số tiền này được, trong lúc này, anh hy vọng không bị em làm phiền, làm được thì tiền là của em, không làm được thì không có tiền.”
Đoạn tình cảm đi đến cuối cùng, sắp chết, cũng không muốn thấy cái người từng ở bên cạnh mình, cực kỳ đau lòng tuyệt vọng đến nhường nào? Nếu nói có một số người sẽ khó chịu khi người yêu của họ nhìn thấy họ chết, Lâm Táp không phải vậy, chỉ đơn giản là không muốn bị quấy rầy vào những ngày cuối cùng.
Lâm Thái Vi chần chừ muốn nói gì đó, Ôn Ngôn lại đẩy cô ta ra ngoài đúng lúc: “Anh ấy đồng ý đền bù cho cô rồi, đừng có hỏi nhiều hay ít, không phát hiện vẻ mặt của bọn họ sao? Nếu còn ở lại thì đáng bị đánh lắm!”
Lâm Thải Vi tưởng Ôn Ngôn vẫn còn bênh vực, thì thầm hỏi: “Vậy… cô nói chính xác cho tôi nghe, cô cảm thấy Lâm Táp sẽ cho tôi bao nhiêu? Một nửa tài sản trong di chúc không?”