Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 642-647
Chương 642: Cái Chết Như Một Tắm Lưới Khổng Lồ
Vẻ mặt Ôn Ngôn thay đổi, giơ tay lên tát cô ta, vì được dạy dỗ đạo đức hằng ngày rất tốt nên cô không thể mắng thô tục được gì, chỉ có cái tát này biểu lộ toàn bộ sự bất mãn của cô: “CúiI”
Lâm Thái Vi tức giận nghiền răng ken két, lại không dám làm gì Ôn Ngôn, bèn phẫn nộ vội vàng bỏ đi.
Vừa rồi Ôn Ngôn vả cái tát đó rất mạnh, vì thật sự là cô đã bị chọc tức, khi quay về phòng bệnh, tay cô vẫn còn đau đây. Mục Đình Sâm kéo cô qua một bên: “Bên phía Lâm Táp có bọn anh rồi, em về trước đi, không có em Tiểu Đoàn Tử sẽ không chịu được.”
Ôn Ngôn thấy trên mặt Trần Mộng Dao cũng đầy vẻ mệt mỏi, kéo luôn Trần Mộng Dao đi cùng: “Đi thôi, cậu theo mình về trước, ngủ dậy thì đến đây nữa, mình phải về trông con mình.”
Trần Mộng Dao biết chắc chắn Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm sẽ không đi, ở đây phải có người canh giữ, cũng không mở miệng nói, bèn gọi thức ăn ngoài cho bọn họ, rồi về nhà họ Mục với Ôn Ngôn.
Khi bọn họ ra khỏi bệnh viện, mặt trời chói chang bầu trời tươi đẹp, cảm giác như vừa tỉnh ngủ, mặt trời vẫn chưa lặn, hình như ngày hôm nay dài hơn bình thường, khiến người ta có hy vọng ngày này đừng qua đi, cứ dừng lại mãi mãi, vậy Lâm Táp sẽ không phải rời khỏi thế giới này.
Khi tỉnh lại ăn cơm, Trần Mộng Dao vừa ăn vừa nghẹn ngào: “Mình không thể ngờ được là bỗng nhiên Lâm Táp lại gục xuống… cả đời này anh ấy không may mắn hơn ai cả, tại sao ông trời không muốn buông tha cho anh ấy?”
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử, im lặng không nói gì, chuyện này không ai có thể nói rõ ra được. Cái chết giống hệt một tắm lưới khổn lồ bao trùm cả thế giới, mỗi một góc, mỗi ngày sẽ luôn có người chết đi, đau thương lan tràn ra xung quanh. Chỉ khi lan tràn đến bên cạnh mình mới có thể tự cảm nhận, cuối cùng không ai trốn thoát được tắm lưới khổng lồ đó, chỉ là có vài người chậm chút thôi.
Trần Mộng Dao không ăn nữa, ăn hai ngụm canh rồi đặt bát lên bàn: “Mình đến bệnh viện xem sao, dù gì ở đây cũng không có gì làm. Cậu bận giữ con, không tiện, để Mục Đình Sâm xử lý là được.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Mình cũng lực bắt tòng tâm rồi, giao cho mọi người vậy. Lúc rảnh rỗi mình sẽ đi thăm, nhắc nhở Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng để bản thân họ cũng suy sụp, e rằng bây giờ họ chưa ngủ chút nào.”
Trần Mộng Dao đi rồi, má Lưu đi đến với vẻ mặt nặng nề: “Lâm Táp gặp chuyện chẳng lành sao? Lần trước không phải là trông cậu ấy rất phán chấn à? Lúc tiệc đầy tháng của tiểu thiếu gia Á „ Ấy.
Ôn Ngôn có vẻ uễ oải: “Tương lai và ngoài ý muốn, không biết cái nào sẽ đến nhanh hơn, chẳng phải người còn sống là thế này sao? Có khi ngày nào đó sẽ không còn nữa. Tối qua bọn con không có mặt Tiểu Đoàn Tử có ngoan không? Chắc chắn là làm má mệt lắm phải không?”
Má Lưu thở dài: “Má nói cho con nghe, xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm qua tiểu thiếu gia ngoan lắm, không quậy không phá, tỉnh lại đối bụng cũng không khóc, tự ngậm ngón tay, đồng hồ báo thức reng lên, má tỉnh dậy mới cho tiểu thiếu gia uống sữa.
Có phải là cậu bé cảm ứng được cái gì không?”
Dĩ nhiên Ôn Ngôn không tin máy chuyện tâm linh này, chỉ vui mừng tối qua Tiểu Đoàn Tử rất ngoan. Vào tiệc đầy tháng, má Lưu còn thấy Lâm Thải Vi nói cô ta và Lâm Táp không bền vững lâu, ai ngờ một lời thành sắm, chỉ la không ngờ rằng lại chấm dứt bằng cái chết của Lâm Táp.
Ở nhà trọ.
Đêm qua An Nhã cũng không ngủ ngon, cô ta ngoài mua đồ, trùng hợp trông thấy Lâm Táp đứng ở ven đường không đúng lắm, chẳng đợi cô ta quan sát kỹ, Lâm Táp gục xuống, cô ta bèn xông lên trước mới phát hiện anh hộc máu, ý thức cũng lẫn lộn, còn cầm điện thoại, đang xem trang địa chỉ.
Đối với Lâm Táp, cô ta luôn có một cảm giác tình cảm không rõ, lúc trước cô ta nghĩ là thích, nhưng sau đó mới phát hiện cảm giác đó không giống với cảm giác của cô ta với Kính Thiếu Khanh. Bây giò nghĩ lại, cô ta cảm thấy Lâm Táp như anh ruột của mình, như người nhà vậy. Cô ta muốn ở bệnh viện nhưng lại sợ xấu hỗ khi đụng vào đám người Ôn Ngôn, vẫn lo lắng cho đến giờ.
Ngay khi cô ta đứng ngồi không yên, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên ở cửa, có chìa khóa nhà trọ của cô ta thì chỉ có A Trạch.
Trước đó A Trạch nói phải đi đến khu Nam Thành với Diệp Quân Tước, chắc là đi hơn một tuần, không ngờ anh ta lại quay về nhanh như thế. Cô ta đứng lên nói: “Anh ăn cơm không?
Tôi… tôi không biết anh về, chưa kịp nấu cơm.”
A Trạch bình tĩnh nói: “Đừng để ý đến tôi, cô muốn ra ngoài à?”
Lúc này An Nhã mới phát hiện mình còn cầm điện thoại và chìa khóa, có vẻ rất giống sắp đi ra ngoài. Cô ta khựng lại một lát rồi nói thẳng: “Tôi muốn đến bệnh viện, Lâm Táp đang ở bệnh viện, tối qua tôi thấy anh ấy hộc máu té xỉu, tôi đưa anh ấy vào bệnh viện rồi.”
A Trạch giật mình, bấy giờ mới phản ứng lại tại sao đột nhiên Diệp Quân Tước đòi về, Lâm Táp đã xảy ra chuyện, nói vậy thì Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh cũng đã quay về: “Nếu cô muốn đi… thì đi đi. Tôi nhắc cô trước, đừng nói lời không nên nói, còn nữa… Diệp Quân Tước mà biết thì sẽ không vui, đi nhanh về nhanh.” Xem thêm nhiều ngôn tình hoàn.
An Nhã thở phào một hơi, đồng thời cũng hơi cảm động, biết rõ là dung tung cho cô ta đi có thể sẽ gặp phiền phức, nhưng anh ta vẫn để cô ta đi: “Được, tôi sẽ quay lại nhanh.”
Đến bệnh viện rồi, cô ta hỏi rõ phòng bệnh của Lâm Táp xong, không dám đi thẳng qua mà đứng quan sát ngoài hành lang, muốn chờ xem không có ai thì vào, bây giờ chắc chắn không có chuyện không người canh bên cạnh Lâm Táp. Tuy rằng cô ta quyết định đến đây nhưng vẫn chưa chuẩn bị tốt sẽ gặp mặt đám người Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh, nhát là Ôn Ngôn, khiến cô ta vô thức sợ hãi.
Bỗng nhiên cửa phòng bệnh của Lâm Táp mở ra, Trần Mộng Dao đi ra, phản ứng đầu tiên của An Nhã là trốn đi, nhưng ngoại trừ phòng bệnh khác thì xung quanh không còn gì, cũng không có chỗ cho cô ta núp. Trong tích tắc do dư đó, Trần Mộng Dao thấy cô ta.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng im lặng, mặt mày Trần Mộng Dao đầy sương lạnh, hình như đang giằng co gì đó, sau một lúc lâu cô mới nói: “Nếu cô muốn đi vào thì vào đi, nếu không đụng phải cô, có thể Lâm Táp đã chết ở ven đường.”
An Nhã cúi thấp đầu: “Tôi… hay là tôi không vào? Hôm qua Lâm Táp hộc máu, anh ấy không sao chứ? Tại sao lại như vậy? Vẫn là vì đau dạ dày à?”
Mũi Trần Mộng Dao hơi hồng: “Ung thư dạ dày thời kỳ cuối, không sống được máy ngày nữa, nên tôi mới cho cô vào thăm đây là thời khắc cuối cùng của cô và Lâm Táp, không liên quan gì đến tôi. Vốn là tôi không muốn gặp cô, cô đừng hy vọng tôi sẽ tha thứ cho cô. Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh đang ở trong đó, nếu đã đến mà lại không có can đảm đi vào sao?”
An Nhã không có gan đi vào thật, cô ta không có mặt mũi nào gặp Kính Thiếu Khanh: “Tôi không có gan đi vào, chào hỏi Lâm Táp giúp tôi một tiếng, tôi đi trước.” Nói xong, cô ta vội vàng quay người đi xuống cầu thang bộ hành lang, đi mắt.
Trần Mộng Dao không nói gì, cô đã nói Lâm Táp sắp chét, An Nhã vẫn không dám đi vào, biết trước như vậy thì cần gì phải làm chuyện này? Để bây giờ không còn mặt mũi gặp ai.
Đi ra khỏi bệnh viện, An Nhã đỡ lấy gốc cây ven đường mà nôn khan, cô ta không nôn ra được cái gì, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, đầu váng mắt hoa.
Chương 643: Không Được Như Ý Mà Còn Khoái Chí
Tiếng nói của Trần Mộng Dao liên tục vang vọng trong đầu cô ta, Lâm Táp sắp chết…
Nhìn bức tường ngoài màu trắng của bệnh viện, cô ta không muốn bỏ đi như thế, nhưng lại không biết vào với lý do gì.
Trong lúc do dự, cô ta nhìn thoáng qua chiếc BYD màu đen ở ven đường, cửa sổ xe mở ra, A Trạch đang đeo kính râm, hất cằm nhìn cô ta.
Cô ta nhìn bốn phương, xác định không có ai quen biết rồi mới lên xe: “Sao anh đến đây?”
Mặt mày A Trạch không có cảm xúc, khởi động xe: “Lo cho cô, tôi phải về chỗ Diệp Quân Tước ngay, giờ chở cô về trước.”
An Nhã cắn môi: “Xin lỗi, thật ra tôi chưa vào phòng bệnh, đến bệnh viện là đụng phải Trần Mộng Dao, yên tâm, tôi chưa nói gì cả.”
A Trạch cũng không nói gì, cho cô ta một túi nhựa bệnh viện, ở trong đó có hai bình thuốc, cô ta lấy ra xem, là vitamin B11: “Cái này… anh cho tôi à?”
A Trạch gật đầu, cho dù anh ta chưa nói câu nào ấm lòng nhưng vẫn khiến trong lòng An Nhã cảm thấy ấm áp, quan hệ vợ chồng là giả, nhưng đứa bé trong bụng là thật, A Trạch vẫn để ý đến đứa bé, nếu không thì anh ta sẽ không mua vitamin B11 cho cô ta.
Ở phía bên kia, Trần Mộng Dao trằn trọc đến khoa phụ sản, Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm không chú ý đến phía cô.
Cô phát hiện kỳ kinh nguyêt tháng này của mình không đến, cảm thấy hơi kỳ quái, sợ có bệnh gì mới quyết định làm kiểm tra. Nhất là khi nhìn thấy Lâm Táp ngã xuống, không hiểu sao trong lòng cô cũng bắt đầu lo âu.
Đến khi tới lượt cô làm siêu âm B, cô nằm xuống, căng thẳng nói với bác sĩ: “Nếu tôi có bệnh gì thì cứ nói thẳng với tôi, năng lực chấp nhận của tôi rất mạnh, cũng đừng cho người nhà tôi biết.”
Bác sĩ thấy vẻ mặt cô hồng hào, tinh thần phấn chấn, không giống người có bệnh, không để ý đến lời cô nói: “Được, cô yên tâm đi.”
Đột nhiên bác sĩ bắt đầu chăm chú, cần thận rà quét dụng cụ trên bụng Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao sợ đến mức mặt mày trắng bệch: “Chắc không… không có chuyện gì chứ? Chỉ là hai tháng rồi tôi không có kinh nguyệt, chắc không phải là ung thư tử cung gì đó chứ?”
Bác sĩ nghiêng đầu nhìn cô: “Cô nói gì vậy? Cô mang thai, hơn hai tháng rồi.”
Cả người Trần Mộng Dao choáng váng, mang thai? Hai chữ này đối với cô rất xa xôi… trước đó cô và Kính Thiếu Khanh lăn lộn lâu như thế mà không có thai, bây giờ đột nhiên có thai? Cô có thai với quỷ chắc?
Trần Mộng Dao sắp xếp suy nghĩ lại, tính thời gian, hẳn là đêm trước khi xảy ra chuyện của Kính Thiếu Khanh và An Nhã?
Hình như thời gian mang thai của cô và An Nhã không khác là bao? Đứa bé này chỉ có thể là con của Kính Thiếu Khanh, cô không đi với người đàn ông khác.
Trong lúc nhất thời, Trần Mộng Dao không thể nói rõ mình có cảm giác gì, không có quá nhiều sung sướng, tại thời khắc Lâm Táp đang bị như thế này, cô có thể vui mừng chạy đến phòng bệnh nói cho Kính Thiếu Khanh biết mình mang thai sao? Hình như nói chuyện này trước mặt người sắp chết không ổn cho lắm, hơn nữa bây giờ Kính Thiếu Khanh cũng không có sức lo chuyện khác.
Cân nhắc như thế, cô quyết định giấu trước, chờ sau khi chuyện của Lâm Táp kết thúc rồi nói sau, huống hồ… cô cũng chưa nghĩ ra phải làm sao với đứa bé, bây giờ cô và Kính Thiếu Khanh đang chia tay mà.
Kính Thiếu Khanh phát giác ra ánh mắt của cô, nghiêng mặt nhìn cô: “Em nhìn anh làm gì? Trên mặt anh có gì sao?”
Trần Mộng Dao vội vàng thu hồi tầm mắt: “Không có, em đang nhìn cảnh mà, anh đừng tự luyến.”
Kính Thiếu Khanh cũng không có tâm trạng đùa với cô, chở cô đến dưới lầu chung cư: “Đến rồi.”
Cô mở cửa xuống xe, bỗng nhiên dừn bước: “Nếu em, nói cho anh biết, người mang thai không phải An Nhã mà là em, anh có chịu trách nhiệm với em không?”
Kính Thiếu Khanh nhìn cô, hơi đăm chiêu, lập tức nói: “Nếu em thật sự mang thai, vậy thì mang thai một đứa cho anh xem, nuôi gà lâu như vậy rồi cũng phải đẻ trứng chứ.”
Khóe miệng Trần Mộng Dao co giật: “Em thật sự… thôi mặc kệ anh, được rồi được rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi, lái xe chậm chút.”
Thấy xe của anh biến mắt ở đầu phố, cô mỉm cười nện bước đi vào chung cư, cuộc sống không được như ý nhưng lại có đắc ý.
Vừa vào cửa, Giang Linh thấy cô hát khẽ, hơi bất ngờ: “Sao tự nhiên con về rồi, còn vui vẻ đến thế, có chuyện gì vui à2”
Trần Mộng Dao sợ Giang Linh không kín miệng, không nói chuyện mang thai ra: “Không có gì, chỉ nghỉ ngơi thôi, con về thăm mẹ. Con mệt quá, ngủ trước đây, có chuyện gì sáng mai hẳn nói.”
Giang Linh tỏ vẻ ghét bỏ: “Con tắm đi rồi ngủ, mẹ giặt vỏ chăn drap giường cho con rồi, sạch lắm, đừng ngủ cả đêm giày vò dơ bản rồi vỗ mông chạy lấy người.”
Trần Mộng Dao không tức giận được, vui vẻ ôm Giang Linh mà hôn một cái: “Con biết rồi mẹ, làm gì có mẹ ruột nào ghét con gái mình? Nhất định con sẽ tắm sạch rồi ngủ.”
Mục trạch, sau khi Mục Đình Sâm về nhà bèn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ, anh thật sự quá mệt. Ban ngày Ôn Ngôn ngủ rồi, bây giờ tỉnh táo lám, sợ quấy rày Mục Đình Sâm nghỉ ngơi nên để Tiểu Đoàn Tử ngủ ở phòng trẻ con, cô cũng ở cùng Tiểu Đoàn Tử, sợ nó khóc quậy.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, Mục Đình Sâm đã không còn ở nhà, chắc là lại đến bệnh viện. Anh em nhiều năm như thế, Lâm Táp gặp chuyện chẳng lành, không ai an tâm được.
Cô ngồi ở nhà cũng không yên, bèn ôm Tiểu Đoàn Tử đến bệnh viện, đứa bé quá nhỏ không nên đến chỗ như bệnh viện, có thể không đi thì đừng đi. Nhưng cô không thể bỏ nó một mình, hết cách rồi.
Sự thật không khác là bao, cô vừa đi vào phòng bệnh, Mục Đình Sâm đã nói: “Em dẫn con đến đây làm gì? Em về đi.”
Cô nhíu mày: “Không liên quan mà? Em liếc mắt nhìn cái thôi, Kính Thiếu Khanh và Dao Dao không đến sao?”
Mục Đình Sâm ngòi trên ghé, vẻ mặt bình tĩnh: *Ừm, chắc tối nay đến.”
Lâm Táp đang tỉnh, nhìn qua có vẻ không giống chịu lắm, còn có tâm trạng đùa em bé: “Lớn thế này rồi, rắn chắc hơn, xinh đẹp hơn lúc trước nhiều, chủ yếu là trắng hơn.”
Ôn Ngôn muốn cười mà không cười nỗi: “Đúng thế… sinh ra rồi bị ấp trong lồng giữ ấm, bị chiếu ánh đen xanh vào người lâu như thế, chắc chắn sẽ đen, nhưng bây giò đã trắng lại. Tiểu Đoàn Tử, đây là chú Lâm Táp, nhất định con phải… phải nhớ chú này nhé.”
Chương 644: Tiểu Đoàn Tử Sắp Có Bạn Gái
Tiểu Đoàn Tử nhìn Lâm Táp, ngậm ngón tay chảy nước miếng, mặt nhỏ đầy vẻ ngây thơ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không khí áp lực trong phòng bệnh. Lâm Táp nhìn Tiểu Đoàn Tử, mỉm cười: “Đáng yêu quá… tiếc là đời này tôi không thể có con, cũng không có cơ hội nhìn nó lớn lên.”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, cảm giác hốc mắt ẩm ướt cay cay: “Anh đừng nói như vậy, lỡ như có kỳ tích thì sao? Tôi vẫn cho rằng nhìn anh rất tốt, không có chuyện gì cả. Anh đừng bao giờ bi quan, tất cả sẽ trở nên tốt hơn.”
Lâm Táp tháo ống thở oxi xuống, bình ổn lại: ‘Cô thấy tôi giống kiểu người bi quan? Chỉ là nhìn mọi người còn khổ sở hơn cả tôi nữa, thật sự đấy, tôi cảm thấy không có gì. Chụp cái ống này vào, tôi còn cảm thấy không thở được, tôi chưa chết ngay, cần thứ này làm gì?”
Mục Đình Sâm cưỡng chế đeo lại ống thở cho anh: “Cậu điên rồi à? Bác sĩ bảo cậu đeo thì cậu đeo đi, lấy xuống làm gì?”
Lâm Táp trợn mắt khinh thường một cách bất đắc dĩ: “Được, em đeo là được chú gì? Em cảm giác ngày mai ngày mốt là có thể xuất viện, vết thương từ từ không đau nữa. Em không muốn cứ nằm ở bệnh viện làm phí thời gian, thời gian của em đã không còn nhiều.”
Khi bọn họ nói chuyện, cửa phòng bệnh mở ra, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh cùng đi vào, lúc hai người đến bệnh viện đã trùng hợp gặp nhau ở cổng. Thấy tinh thần Lâm Táp khá tốt, Trần Mộng Dao bèn kéo mành ra hết cỡ: “Sáng một tí, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn một tí, hôm nay anh cảm giác như thế nào? Có đau hay không?”
Lâm Táp quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa số, vẻ mặt bình tĩnh: “Không có, tốt lắm, mọi người không cần canh giữ cho tôi cả ngày như thế, không có chuyện gì cần làm ư? Cần làm gì thì cứ làm thôi, tôi lại không chết ngay được, ai nấy canh giữ tôi để chờ cái nhìn cuối cùng của tôi?”
Kính Thiếu Khanh đáp: “Ông đây thích vậy, cậu lo được à? Nói thật, tôi không bận như vậy, không đi làm vài ngày, công ty không sụp đỗ được đâu. Bên phía công ty của cậu… tôi bán đi rồi, tôi cảm giác nếu tạm dừng hoạt động và sa thải nhân viên thì không ổn lắm, vẫn cứ tiếp tục làm thôi. Theo lời cậu nói đó, tiền quy ra tiền mặt sau khi cậu… sẽ được quyên góp ra ngoài.”
Lâm Táp không có phản ứng gì nhiều: “Được, tốt lắm, mọi người cứ xem rồi sắp xếp là được.”
Kính Thiếu Khanh không nói gì, người mua công ty của Lâm Táp chính là Mục Đình Sâm, bọn họ ăn ý cùng nhau muốn lấy những gì cuối cùng có quan hệ với Lâm Táp…
Đã nói đến đây rồi, Ôn Ngôn lắm miệng hỏi một câu: “Anh định cho Lâm Thái Vi bao nhiêu tiền?”
Lâm Táp quay đầu nhìn cô: “Cô muốn hỏi hay là Lâm Thái Vi muốn hỏi?”
Vẻ mặt Ôn Ngôn không thay đổi: “Dĩ nhiên là tôi rồi, tôi không quen cô ta, cô ta không nói chuyện này với tôi, tôi muốn nghe anh nói rõ, bên phía bọn tôi mới sắp xếp tốt được, dù gì thì…
cho bao nhiêu là do anh cho mà.”
Lâm Táp cân nhắc một lát: “200..
, vậy là đủ.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Vậy mọi người nói chuyện trước, tôi đi trước nhé, thằng bé thế này mà quậy lên sẽ ảnh hưởng đến sự tĩnh dưỡng của anh.”
Trần Mộng Dao thấy vậy bèn nói: “Tôi với Tiểu Ngôn cùng đi đây, sau đó tôi sẽ quay lại, đừng chê tôi phiền.”
Lâm Táp cười nói: “Đi đi.”
Ra khỏi phòng bệnh, Trần Mộng Dao không nín được, nói bí mật ra: “Tiểu Đoàn Tử sắp có bạn gái.”
Ôn Ngôn nhìn cô với vẻ quái dị: “Cô nói bậy gì đó? Tối qua không ngủ đủ giấc nên mê sảng à?”
Trần Mộng Dao liếc cô trắng mắt: “Mình nói thật với cậu, nếu tính ra, mình còn mang thai trước An Nhã, hôm qua đột mình mình nghĩ tới chuyện lâu rồi không có kinh, bèn lén lút làm kiểm tra, vậy mà trúng thưởng! Lúc trước mình mong chờ biết bao nhiêu mà lại không đến, bây giờ lại đến vào lúc mình và Kính Thiếu Khanh hoàn toàn chia tay, cậu nói xem là mừng rỡ kinh ngạc hay là kinh sợ?”
Ôn Ngôn im lặng một lát: “Tin dữ của Lâm Táp vừa đến, lại tới cậu nối gót báo tin vui, mình cũng không biết là vui hay là buồn… cậu định làm thế nào? Làm hòa với Kính Thiếu Khanh?
Chắc anh ấy còn chưa biết phải không?”
Trần Mộng Dao hơi bối rối: “Mình cũng không biết, chờ chuyện Lâm Táp qua rồi thì nói cho anh ấy nghe, coi anh ấy có thái độ gì. Tạm thời gạt trước, cậu giữ bí mật giúp mình nhé, đừng nói cho ai biết. Lát nữa mình phải ra ngoài ăn cơm, không về Mục trạch với cậu, trên đường về cậu cần thận chút.”
Ôn Ngôn thuận miệng hỏi: “Ăn cơm với Diệp Quân Tước à?”
Trần Mộng Dao thành thật gật đầu: “Đúng, với mình mà nói, người đó là bạn, nhưng cậu đừng hiểu lầm. Bây giờ mình làm việc ở Nam Thành, hai ngày nay mình còn phải quay lại, không thể cứ ở mãi bên này được, nếu ở đây Lâm Táp có chuyện gì, cậu phải gọi cho mình biết ngay nhé, mình lái xe về gấp.”
Ôn Ngôn nghĩ đến cảm giác của mình với Diệp Quân Tước, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói: “Được… nhưng mà mình cảm giác néu cậu mang thai, sau này có khả năng lớn là ở cùng với Kính Thiếu Khanh, cậu bớt qua lại với người khác phái khác đi.”
Trần Mộng Dao đã nghĩ đến chuyện này từ trước: “Mình biết rồi, cậu yên tâm đi, mình đi trước.”
Sau khi đến quán ăn món Quảng Đông đã hẹn với Diệp Quân Tước, Trần Mộng Dao quyết định nói thẳng chuyện mình mang thai với anh ta, nếu đối phương có ý gì với cô, biết cô mang thai rồi, chắc cũng sẽ dừng lại.
Bước vào phòng riêng của Diệp Quân Tước, cô chào hỏi trước: “Hello, A Trạch cũng ngồi xuống ăn đi, anh đứng như vậy hơi lạ Âm đây.
A Trạch không nhúc nhích, Diệp Quân Tước ra hiệu cho anh ta À: Ti À: Á ngồi, anh ta mới ngồi xuống.
Lúc đồ ăn được bưng lên, Diệp Quân Tước rót một ly rượu vang cho cô: “Rượu này ngon lắm, tôi đã “thử độc” trước rồi.”
Trần Mộng Dao đầy ly rượu ra: “Bây giờ tôi không uống rượu được, tôi có thai rồi, phải học cách làm một người mẹ tốt.”
Thân thể Diệp Quân Tước cứng đờ một cách khó phát hiện: “Mang thai? Con của Kính Thiếu Khanh?”
Cô gật đầu: “Chứ sao nữa? Tôi đâu phải loại đàn bà bừa bãi, cho nên sau này người phụ nữ có thai đây không tiện đi ăn cơm với anh được nữa, bữa cơm này coi như tôi mời anh, tôi muốn mời, anh đừng giành với tôi.”
Làm sao mà Diệp Quân Tước không hiểu ý trong lời nói của cô được, anh ta không ngờ rằng mình làm nền sau lưng nhiều đến vậy, chỉ đổi lại một câu có thai của cô. Anh ta rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, nhưng lúc này anh ta không có cách nào trò chuyện vui vẻ được với cô, anh ta sợ nếu còn kéo dài nữa, anh ta sẽ không khống chế được bản thân: “Tôi có chút việc gấp, phải đi trước đây!”
A Trạch nghe vậy, vội vàng đứng dậy đỡ xe lăn.
Trần Mộng Dao hơi hoang mang, vừa biết cô mang thai đã muốn đi à? Đúng là lúc trước anh ta có ý đồ với cô sao? Phản ứng này rõ quá vậy? Nhưng mà… đúng ý cô rồi, cô mỉm cười thoải mái: “Được, anh bận thì đi đi.”
Khi đi ngang qua quây, Diệp Quân Tước bảo A Trạch trả tiền bữa cơm rồi mới đi. Khi lên xe, anh ta lập tức nỗi điên lên ngay: “Không ngờ cô ấy lại mang thai, hay cho một tên Kính Thiếu Khanh!”
Chương 645: Muốn Tìm Người Nói Chuyện
Bàn tay nắm tay lái của A Trạch vô thức siết chặt: “Cậu định làm như thế nào?”
Trong mắt Diệp Quân Tước đầy vẻ lạnh thấu xương: “Tôi sẽ không để cô ấy sinh đứa bé ra, không có đứa bé, cô ấy sẽ không có lý do tái hợp với Kính Thiếu Khanh, tôi không bao giờ để cô ấy bị cướp đi nữa…”
A Trạch hơi kinh ngạc, không phải Diệp Quân Tước muốn có Trần Mộng Dao sao? Chẳng lẽ không có yêu thích mà chỉ là muốn giữ lấy? Nếu thật tình thích thì làm sao lại nỡ ra tay độc ác như vậy? Anh ta cảm thấy không ổn: “Thiếu gia, tôi cảm thấy như vậy không thích hợp lắm, nếu cô ấy biết đứa bé mắt là vì cậu, làm sao cô ấy có thể đồng ý ở bên cậu được? Điều này tương đương với một quả bom vô hình.”
Bây giò rõ là Diệp Quân Tước không có bao nhiêu lý trí để nói chuyện: “Vậy anh cảm thấy tôi nên làm gì bây giờ? Nhìn cô ấy sinh đứa bé ra, ở cùng với Kính Thiếu Khanh?”
A Trạch lập tức á khẩu, anh ta cảm thấy không thích hợp nhưng không có cách nào tốt nhất, Diệp Quân Tước trong mắt anh ta không giống người thật sự sẽ thích một cô gái thật lòng: “Tôi không biết…”
Diệp Quân Tước không nói gì nữa, anh ta nhắm mắt ngồi trên xe nghỉ ngơi, như thể đang cố gắng bình ồn lửa giận.
Vài ngày sau, Lâm Táp xuất viện, ngoại trừ cơn đau dạ dày phát tác, những lúc khác không khác gì người bình thường.
Có lẽ là trước đó anh vẫn luôn bận rộn với sự nghiệp quá mệt, trong khoảng thời gian cuối cùng này, anh rất an nhàn, thả lỏng chính mình, muốn vui bao nhiêu thì vui bấy nhiêu, chỉ là vẫn không muốn quay về nhà họ Lâm. Cái nhà đó không có ý nghĩa gì với anh, không có ấm áp, cũng đỡ khiến bản thân anh ngột ngạt.
Trần Mộng Dao cũng quay về khu Nam Thành tiếp tục làm việc, Kính Thiếu Khanh đi cùng với cô, vì phải giải quyết rắc rối của ban tài vụ, Mục Đình Sâm cũng quay về công ty để làm việc.
Từ mặt ngoài nhìn vào, ai nấy cũng trở về với cuộc sống vốn có, tất cả đều bình tĩnh như thế, nhưng trong lòng mọi người đều biết đây chính là sự yên lặng trước bão táp, sớm hay muộn gì, cái chết của Lâm Táp sẽ đến.
Trước đó Kính Thiếu Khanh chưa đến công ty chỉ nhánh Nam Thành, không biết rõ tình hình ở đây, cho đến lần này anh ta điều tra ra vấn đề của ban tài vụ. Có gần 40 vạn chênh lệch sai phạm trong tài khoản, số tiền này không nhiều nhưng đủ để truy cứu trách nhiệm.
Ngày đầu tiên quay lại công ty, có lẽ là vì chuyện của Lâm Táp ảnh hưởng đến tâm trạng nên cả người Kính Thiếu Khanh luôn nằm trong trạng thái cực kỳ nóng nảy, đi thẳng đến ban tài vụ trút giận, cơn giận vừa nổ ra là bắt được ngòi nổ, kế toán trẻ tuổi còn chưa đến ba mươi đã tham ô tiền của công ty một mình!
Phản ứng đầu tiên của anh là phải lập án xử lý ngay, kế toán bèn gào khóc ngay tại chỗ: “Tôi không có có ý, vốn là tôi nghĩ nếu trả lại trong vòng ba tháng thì sẽ không sao, nhưng sau đó tôi mới phát hiện là không trả nỗi… Kính tổng, xin anh đừng báo cảnh sát, nếu anh báo cảnh sát thì đời tôi xong rồi, tôi không nên tham hư vinh mà tham ô tiền công ty, tôi sẽ trả lại từ từ mài”
Kính Thiếu Khanh đứng trước mặt kế toán, mặt lạnh lùng âm u: “Tham hư vinh? Năng lực của mình bao nhiêu, dùng bao nhiêu tiền không được à? Đó là phạm pháp, cô biết không? Còn nghĩ là sẽ trả lại trong vòng ba tháng? Ha ha, cô tham ô bao nhiêu tiền mà bản thân còn không biết à? Tôi không phải Bồ Tát sống gì cả, cô xin tôi có ích à? Phải xử lý ra sao thì cứ xử lý như thê!
Có rất nhiều người ngành khác đang hóng chuyện, nhưng không dám đến gần sợ bị hại đến cá trong chậu.
Khi Kính Thiếu Khanh định đi, kế toán khóc la ôm một chân của anh: “Kính tổng, tôi xin anh, sức khỏe của bố mẹ tôi không tốt, mẹ tôi còn cần uống thuốc hằng năm, néu biết chuyện này, bọn họ sẽ không chịu nỗi, nhất định tôi sẽ trả số tiền này…”
Thấy kế toán khóc lóc ï ôi, Kính Thiếu Khanh chẳng mềm lòng tí nào, ai cũng có giới hạn, cũng giới hạn của pháp luật. Anh hất kế toán ra, đi về văn phòng mà không thèm quay đầu lại, Trần Mộng Dao và Amy đang dựng lỗ tai nghe chuyện lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.
Kính Thiếu Khanh vẫn chưa hết giận, buồn bực lật lật tài liệu nào đó trên bàn làm việc, như là không tìm được cái cần lấy.
Trần Mộng Dao cần thận hỏi: “Anh tìm gì? Em tìm giúp anh?”
Anh ta hơi ngửa về sau, tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa trán: “Không cần, em làm chuyện của mình đi.”
Amy ra hiệu cho Trần Mộng Dao đừng nói, bây giờ đụng đến Kính Thiếu Khanh là sự lựa chọn không sáng suốt, Trần Mộng Dao bĩu môi, cúi đầu giả vờ nhìn màn hình máy tính, không dám nói nửa chữ. Nghe nói phóng xạ máy tính có ảnh hưởng đến thai nhi, cô bèn di chuyển cây xương rồng đặt ở chỗ Kính Thiếu Khanh đem đến chỗ trước mặt mình, vốn dĩ nó là của cô.
Bỗng nhiên Kính Thiếu Khanh nói: “Em cầm cây xương rồng đến chỗ mình làm gì? Sợ phóng xạ như vậy à? Trên mặt em đã có vết lốm đốm rồi.”
Trần Mộng Dao lấy điện thoại ra, soi mặt mình vào màn hình, rất là nghỉ ngờ: “Nào có vết đốm gì? Anh nói bậy! Da em rất đẹp, nói gì… anh đừng có mà buồn bực trong lòng rồi trút lên đầu em, vốn dĩ cây xương rồng này là của em… cũng đâu phải em sợ phóng xa.” Là sợ đứa bé bị ảnh hưởng…
Giọng Kính Thiếu Khanh bỗng nhiên trở nên ïu xìu: “Anh không có trút giận lên đầu em… chỉ là bỗng muốn tìm người trò chuyện, đấu võ miệng cũng được.”
Trần Mộng Dao giật mình: “Em có rảnh để đấu võ miệng với anh đâu… em còn một đống chuyện chưa làm xong, đang bận gần chết, em không muốn tăng ca, mệt chết luôn.”
Bỗng nhiên Kính Thiếu Khanh đứng lên, lạnh lùng nói: “Vậy em cứ từ từ làm đi, đêm nay tiếp tục tăng ca.” Nói xong anh ta đi ra khỏi văn phòng.
Amy thấy thế, sửng sốt nói: “Kính tổng làm sao thế nhỉ? Anh ấy luôn nóng nảy như vậy à? Cô cũng thật là, hình như… cảm xúc của anh ấy không đúng cho lắm, tâm sự với anh ấy cũng được mà, cô biết rõ tâm trạng anh ấy không vui mà còn chọc anh ấy, giờ thì hay rồi, tăng ca tiếp.”
Trần Mộng Dao không có cảm giác gì: “Tôi cảm thấy bây giờ anh ấy ở một mình thì tương đối tốt, không riêng gì anh ấy nóng nảy, tất cả mọi người nóng nảy, ngay cả tôi… người anh em tốt của anh ấy bị ung thư dạ dày, sống không bao lâu được nữa, dễ hiểu mà, anh ấy giằng co lần này, quen là tốt rồi.”
Vẻ mặt Amy hơi đăm chiêu: “Rốt cuộc quan hệ giữa cô và Kính tổng là gì vậy? Bỗng nhiên cô được điều đến đây, lại còn làm phó tổng giám đốc, người anh em tốt của anh ấy bị bệnh, cô cũng sót ruột theo… hình như cô và anh ấy cùng biến mắt máy ngày, chắc không phải hai người cùng đi thăm bệnh đó chứ?”
Trần Mộng Dao trầm mặc một lát: “Nếu muốn nói thẳng ra, tôi là vợ chưa cưới lúc trước của anh ấy. Có phải cô thấy rất hoang đường hay không? Tôi cũng vậy đấy. Được rồi, tôi đã thỏa mãn tâm lý nhiều chuyện của cô rồi, mau làm việc đi, tôi không muốn tăng ca thật mà…”
Ai cũng nói phụ nữ có thai cần được ngủ đầy đủ, tăng ca xong về nhà tắm rửa, không có cả thời gian xem kịch, chỉ giải trí một chút là đã khuya rồi, đúng là không phải cuộc sống mà con người phải sống.
Sau khi Kính Thiếu Khanh bỏ đi, vẫn không về công ty, chuyện ở ban tài vụ đã được xử lý khá ổn rồi, cả buổi chiều, mọi người cứ bàn tán đến kế toán xui xẻo kia, có lẽ là bị phán ở tù vài năm.
Chương 646: Tôi Rất Tùy Tiện?
Khi đến lúc sắp tan làm, Trần Mộng Dao cảm thấy có chút đau lưng, cô tựa lưng vào ghế, nhân sinh không còn gì luyến tiếc, gửi tin nhắn cho Kính Thiếu Khanh: “Anh chắc chắn đêm nay còn muốn tăng ca sao? Có thể không tăng ca được không? Em cảm thấy mình sắp không trụ được nữa rồi, hay là em lại xin nghỉ nhé? Không trả lời thì coi như là anh đồng ý.”
Cô cho rằng anh không có thời gian để ý đến cô, ai mà biết được, nhanh liền có tin nhắn trả lời: “Không muốn tăng ca?
Được, đến khách sạn tìm anh, hoặc là ở lại công ty tăng ca, em tự chọn đi.”
Vừa nhìn thấy hai chữ “khách sạn” kia, cô liền không nhịn được mà nghĩ đến cái hướng sai lệch kia, nhưng vừa nghĩ tới mình đang mang thai, những thứ không lành mạnh trong đầu kia rất nhanh liền tan hết. Cô chột dạ trả lời: “Anh… bảo em đến khách sạn làm gì? Em không phải loại người tùy tiện đó, chúng ta đã chia tay rồi.”
Kính Thiếu Khanh trực tiếp gọi điện thoại tới: “Em xem em có ngốc không? Ý nói anh rất tùy tiện sao? Tới hay không tùy em.”
Nói xong không đợi Trần Mộng Dao đáp lại, anh liền nhanh chóng cúp điện thoại, thật giống như cuộc gọi điện này chỉ để giảm bớt phiền phức phải gõ chữ vậy.
Trần Mộng Dao suy tư một lát, trực tiếp xách túi rời đi: “Chị Amy, tối nãy công ty không tăng ca, lúc nãy Kính Thiếu Khanh vừa gọi điện nói với tôi, nhớ kĩ, là toàn bộ không tăng cal”
Đây chính là cô dùng “sắc đẹp” đổi lấy, nếu như không phải là toàn bộ không tăng ca thì cũng có lỗi với sự “hi sinh” của cô quá rồi!
Amy có chút hoài nghỉ: “Thật hay giả vậy? Nếu cô chắc chắn, tôi sẽ đi thong báo xuống dưới.”
Trần Mộng Dao vỗ ngực một cái: “Đương nhiên là thật, dù sao tôi cũng là phó tổng, sao tôi lại đùa kiểu này chứ? Được rồi, tôi đi trước, cô cũng về nhà sớm đi, ngày mai gặp.”
Kính Thiếu Khanh tạm thời ở khách sạn mà cô từng ở, mặc dù không vào trong, cũng miễn cưỡng xem như xe nhẹ đường quen. Là khoảng cách không cần gọi xe, có thể đi bộ, quả thực là cô lề mề nửa giờ, trong lòng có hai người bé nhỏ đang đánh nhau, một người nói, hiện tại Kính Thiếu Khanh cần an ủi, cô cần phải đi khuyên bảo anh, nếu anh thật sự có nhu cầu phương diện kia, thực sự không được cũng có thể đi theo…
Một người thái độ kiên quyết, nói rằng cô đã chia tay thì không thể không rõ ràng như thế, đến khách sạn chỉ có thể nói chuyện phiếm, hơn nữa cô còn mang thai, không thể làm chuyện đó…
Đến tận thời điểm hai người nhỏ bé kia sắp đánh qua lại đến phát điên, cuối cùng cũng tới cửa phòng Kính Thiếu Khanh, cô lấy lại bình tĩnh, đưa tay gõ cửa. Cửa được mở ra rất nhanh, Kính Thiếu Khanh vừa tắm rửa xong, đang mặc áo choàng tắm, bên tóc còn ướt ướt, nhìn qua dụ hoặc không chịu được.
Ánh mắt Trần Mộng Dao mát tự nhiên quay sang hướng khác: “Nói rõ trước, chỉ nói chuyện thôi!”
Kính Thiếu Khanh dùng ánh mắt nhìn đồ đần nhìn cô: “Có phải bây giờ em cho rằng chỉ cần anh gặp em thì sẽ có cái loại ý nghĩ kia? Hiện tại không có hứng thú, cho dù em có cởi sạch nằm trên giường anh cũng không lên được. Chờ anh một chút, anh thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm.”
Sự ngay thẳng của anh làm cho mặt Trần Mộng Dao từng đọt nóng lên, cũng có chút xấu hổ: “Là tự anh bảo em đến khách sạn tìm anh, theo sự hiểu biết của em, anh vốn cũng chẳng phải loại đoan trang nhã chính gì… nhanh lên đi, em không vào nữa, anh tự đóng cửa thay đồ đi.”
Kính Thiếu Khanh không chút khách khí trực tiếp đem cô nhốt ở ngoài cửa, năm phút sau, anh thay xong quần áo ra ngoài: “Đi thôi.”
Hai mắt anh nhìn thẳng đến tận lúc ra thang máy, không có nhìn cô nhiều hơn chút nào, trong nội tâm cô có loại thất lạc nhàn nhạt, tựa hồ lúc trước, ánh mắt của anh vẫn luôn ở trên người cô, là lúc nào trở nên phai nhạt như thế? Vừa nghĩ tới hiện tại người này không thuộc về cô nữa, có chút lạnh lạnh, cô liền muốn phun ra ba ngụm máu, lúc trước tại sao cô lại kiên quyết chia tay thế chứ? Rõ ràng là không nỡ!
Hoặc có lẽ là không có được mới là Bạch Nguyệt Quang, thời điểm có được thì chỉ là bùn là đất.
Kính Thiếu Khanh bước vào thang máy trước, lúc Trần Mộng Dao chầm chậm theo sau, anh lấy tay che bộ phận cảm ứng của thang máy, tránh đụng vào người cô. Cái chỉ tiết nhỏ này, làm Trần Mộng Dao lại hối hận máy lần, lúc trước tại sao một mực nhãn tâm thế chứ?
Trong thang máy, anh một mực trầm mặc, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, sắc mặt lạnh lùng, hai tay tùy ý để ở trong túi quần tây, Ống tay áo sơmi vén lên một chút, lộ ra một đoạn tay trắng nõn, trên cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ giá trị không nhỏ, nhìn rất có khí chất, bảy phần đẹp trai mang theo ba phần vô lại.
Nửa đường thang máy có những người khác bước vào, bất luận nam nữ, vừa vào trong thang máy đều có điểm giống nhau, nhìn chằm chằm Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao bị đẩy ra góc xa, chỉ có thể nhìn thấy cái ót của Kính Thiếu Khanh.
Cuối cùng đã tới tầng một, Trần Mộng Dao ra khỏi thang máy cuối cùng, Kính Thiếu Khanh đứng ở cửa đợi cô: “Có thể đi nhanh lên hay không? Chân ngắn?”
Cô đi giày có gót đại khái tầm 4cm, kích cỡ hơi lớn, mà gót chân bị mài không ít, cô thật sự muốn cởi nó ra từ lâu rồi…
Cô trầm giọng nói: “Coi như là chân em ngắn đi, chân anh thì dài rồi, không cần quản em, dù sao đến cuối anh cũng phải đợi em đi cùng thôi…”
Có thế nói Kính Thiếu Khanh là người đàn ông vô cùng thấu hiểu phụ nữ, đánh giá qua một chút, anh liền nhìn ra mánh khóe, giày của cô không vừa chân, mà chỗ gót còn có mấy vệt máu. Con ngươi của anh trầm xuống: “Giày không vừa chân cũng không biết thay đôi khác sao?”
Cô lườm anh một cái: “Không đi thì làm sao biết không vừa chân? Nhìn qua thấy đại khái thích hợp thì mua? Ai biết lúc đi đường sẽ thành như vậy… Đôi giày này em tốn hơn hai nghìn tệ để mua, cũng không nỡ vút, đi một lần cuối vậy.”
Đến khi cô đến trước mặt anh, anh quả quyết cầm cánh tay cô: “Thế này sẽ dễ đi lại hơn một chút, đầu tiên đi mua giày với em, sau đó mới đi ăn tối.”
Cô đột nhiên liền nghẹn ngào, một màn này giống như đã từng rất quen thuộc, trong nháy mắt, cô có cảm giác như là bọn họ chưa hề chia tay vậy… Cô không động thanh sắc mà bỏ qua tay của anh: “Không cần, em cảm thấy vẫn được, dù sao cơm nước xong xuôi em cũng trở về luôn, sau này không đi đôi giày nữa là được rồi.”
Anh nhướng mày, đổi thành cầm cổ tay cô, bá đạo dắt cô hướng đến bên ngoài cửa xe. Lực tay anh có chút mạnh, cô không thoát ra được, lại không biết đột nhiên anh phát thần kính cái gì, đến tận lúc lên xe, cô mới xoa cổ tay đau đau, oán giận nói: “Anh làm gì thế?”
Anh dừng một chút: “Không làm gì”. Lại lập tức nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Cô buồn bực thắt dây an toàn, không them để ý đến anh, hai người đều mang phần nhỏ cảm xúc riêng của mình. Cô nói mình không mua giày, anh vẫn lái xe đến trung tậm thương mại, đến cũng đến rồi, cô vì ứng phó, tùy ý chọn một đôi thấy thuận mắt, theo hướng dẫn báo mã giày, đến chỗ thu ngân thanh toán.
Lúc thu ngân vừa đưa tay lên định cầm thẻ của cô, Kính Thiếu Khanh liền giơ thẻ của mình lên: “Quẹt thẻ của tôi.”
Thu Ngân một mặt thẹn thùng cười, ở chỗ này đàn ông thanh toán tương đối nhiều, cũng tự nhiên mà quẹt thẻ của Kính Thiếu Khanh. Thay xong giày, đã đi ra khỏi trung tâm thương mại, Trần Mộng Dao hỏi: “Giày bao nhiêu tiền? Em chuyển cho anh.”
Chương 647: Kì Tích Đã Xuất Hiện Sẽ Không Biến Mắt.
Ở thời khắc này, Kính Thiếu Khanh nhẫn lại cực hạn, sắc mặt âm trầm nhìn cô: “Em nhất định muốn thế này với anh sao?
Giữa chúng ta đến cùng có cái gì không qua được? Em không thể…” Không thể yên ổn ở cùng anh sao?
Câu cuối, anh không nói ra lời, bởi vì anh không khống chế được giọng mình đang run rẫy.
Trần Mộng Dao cúi thấp đầu xuống: Thật ra cũng không phải thế… Không phải muốn ăn cơm sao? Đi trước tiên đã ăn cơm, em đói rồi.”
Kính Thiếu Khanh không nói chuyện, bước nhanh đến xe, hiển nhiên là tức giận rồi. Trần Mộng Dao thở phào một cái, cũng bước nhanh đi theo, lúc nãy là cô đợi anh mở miệng, nhưng lại không đợi được câu kia.
Đến nhà hàng đồ Tây, Kính Thiếu Khanh tự tác chủ động gọi mói cô thích, bò bít tết chín bảy phần, bởi vì biết khẩu vị của cô, lúc trước cùng nhau ăn cơm đều là anh chọn món ăn. Cô muốn nói hiện tại không thể ăn quá sống, lại không nói ra miệng, liền tăng thêm một phần thể hiện ý tứ trên mặt.
Khi bò bít tết lên rồi, trần Mộng Dao nhìn cũng chưa từng nhìn, chỉ chăm chú ăn mỳ Ý không còn một chút. Ở đây, só lượng đồ ăn vốn dĩ ít, cô cảm giác giống như là voi lớn ăn phần ăn của chim nhỏ vậy, lại ngại không muốn mở miệng, con gái có sức ăn lớn quá cũng có chút mắt mặt đi?
Kính Thiếu Khanh thấy cô không ăn bò bít tết, lại nhìn bộ dáng rõ ràng chưa no của cô, tiếng trầm hỏi: “Sợ anh hạ độc vào bò bít tết? Bò bít tết cũng không phải do anh làm.”
Trần Mộng Dao do dự mở miệng: “Có thể cho em loại chín 9 phần được không? Gần đây dạ dày em không tốt, ăn không được đồ sống…”
Anh nhìn đống đĩa bị cô quét sạch trên bàn, đáy mắt mang theo vài phần trêu tức: “Em xác định là dạ dày em không tốt? Không phải em thích nhất chín 7 phần sao?”
Cô không nói chuyện, anh cho là cô lúng túng, gọi nhân viên phục vụ bưng phần bít tết đi, đổi thành chín toàn bộ.
Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh, Kính Thiếu Khanh bỏ dao trong tay xuống, vẻ mặt thành thật mà nhìn cô, hình như có lời muốn nói, lại chậm chạp không có mở miệng. Trần Mộng Dao bị anh nhìn liền khẩn trương, không chịu nổi mở miệng trước: “Chừng nào thì anh trở về? Vấn đề của bộ phận tài vụ được giải quyết rồi, chắc anh cũng không ở đây quá mấy ngày đâu nhỉ?”
Kính Thiếu Khanh khẽ gật đầu: “Ở lại nhiều nhất hai ngày là về rồi, cho nên… anh muốn trước khi đi, nói chuyện với em trước.”
Cô đưa tay chỉnh lại tóc bên tai, khẩn trương đến không dám nhìn ánh mắt của anh: “Nói… nói chuyện gì?”
Anh buông thong tầm mắt xuống: “Giữa chúng ta cuối cùng là thế nào? Anh một mực kiên trì quá mệt mỏi rồi, em không thể an ôn ở cạnh anh sao?”
Rốt cục anh cũng nói ra khỏi miệng! Tim Trần Mộng Dao run lên, đang muốn trả lời… Điện thoại anh đột nhiên vang lên!
Nhìn thấy điện báo hiện tên là Kính Thành Húc, Kính Thiếu Khanh bất giác khẩn trương, bởi vì nếu là không có chuyện quan trọng, Kính Thành Húc là sẽ không gọi điện thoại cho anh, anh không do dự, liền ấn nút trả lời: “Alo? Mẹ tôi có chuyện gì sao?”
Đầu bên kia điện thoại, Kính Thành Húc ngữ điệu sốt ruột: “Mẹ con xảy ra tai nạn xe, chuyện bên đấy con giãn lỏng một chút, rồi trở về một chuyến đi.”
Kính Thiếu Khanh “đùng” đứng thẳng người lên: “Được, tôi lập tức trở về, bị thương chỗ nào rồi? Nghiêm trọng không?”
Biết được Hạ Lam chỉ là bị thương ở chân, Kính Thiếu Khanh nhẹ nhàng thở ra, sau khi tắt máy, anh nói với Trần Mộng Dao: “Em ăn trước đi, mẹ anh xảy ra tai nạn xe, anh phải trở về một chuyến, anh sẽ thanh toán, sau đó liên lạc qua điện thoại.”
Trần Mộng Dao còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người ta đã vội vàng đi xa. Cô có chút nhụt chí, đồng thời cũng lo lắng tình huống phía Hạ Lam. Về đến nhà, cô tận lực canh đến khoảng thời gian Kính Thiếu Khanh bên đó về đến nhà mới gọi điện hỏi: “Bác gái không sao chứ?”
Kính Thiếu Khanh ở bệnh viện: “Không có chuyện gì lớn, đùi phải gãy xương, bà ấy đang phàn nàn nói mình có chút già rồi, vết thương cũ ở chân, sợ sẽ tàn tật đây, tinh thần rất tốt. Muộn như vậy sao còn chưa ngủ? Nghỉ ngơi sớm một chút đi, cúp trước đây.”
Cô không có quấn lấy anh trò chuyện khác, đáp một tiếng rồi tắt máy.
Mùa hè này giống như không thể thỏa mái thanh bình, Mục trạch, Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử lòng nóng như lửa đốt, nửa đêm Tiểu Đoàn Tử đột nhiên sốt cao, cũng không có dầu hiện bị cảm, đột nhiên cứ như vậy. Má Lưu và Mục Đình Sâm chuyển bị đồ đạc tã lót cho Tiểu Đoàn Tử, chuẩn bị lập tức đi bệnh viện.
Tiểu Đoàn Tử một mực không ngủ được, toàn thân nóng hồi, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, không khóc cũng không nháo, nhưng cũng không bú sữa, nhìn qua tinh thần tình trạng cũng không tốt, Ôn Ngôn đau lòng đến sắp rơi nước mắt.
Đến tới bệnh viện, bác sĩ chẩn bệnh sơ bộ, đề nghị cho làm kiểm tra toàn thân Tiểu Đoàn Tử, bởi vì là trẻ sinh non, rất dễ dàng xuất hiện các loại vần đề.
Vừa nghe đến những lời này, Ôn Ngôn khó chịu hốc mắt phiếm hồng, biết là sẽ không thuận lợi như thế, cô mang một cái “phán quyết” của bác sĩ không thể sinh sản như người thường lại thần kì mà sinh ra được Tiểu Đoàn Tử, coi như mạo hiểm sinh non như vậy cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lớn nhỏ bình an, cô một mực đã cảm thấy quá may mắn, may mắn đến không bình thường…
Giày vò hơn hai giờ mới làm xong tất cả kiểm tra, thời điểm lầy máu rõ ràng đau như vậy, Tiểu Đoàn Tử cũng không có khóc, giống như là không đủ sức để khóc nữa vậy.
Kết quả kiểm tra cuối cùng ra, Tiểu Đoàn Tử có bệnh tim bằm sinh! Trước đó không có kiểm tra là bởi vì ban đầu không có triệu chứng rõ ràng gì, chỉ là ngẫu nhiên kiểm đến, hiện tại đột nhiên phát bệnh, là do viêm phổi khiến phát sốt, lúc này mới chẵn đoán chính xác.
Xong thủ tục nằm viện, rốt cục Ôn Ngôn nhịn không được khóc ở hành lang, hiện tại chỉ có thể ổn định bệnh tình trước, thời điểm phẫu thuật tốt nhất phải là khi Tiểu Đoàn Tử từ bốn đến năm tuổi, hiện tại còn quá nhỏ.
Mục Đình Sâm để má Lưu ở trong phòng bệnh chăm sóc Tiểu Đoàn Tử, sau đó đến cạnh Ôn Ngôn, ôm cô vào lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, không sao, loại bệnh biến chứng này rất phổ biến, cũng không phải không thể trị, hiện tại y học phát triển, cũng không phải không thể chữa được, không khó qua như vậy. Lúc trước bác sĩ nói em không thể sinh con, Tiểu Đoàn Tử không phải vẫn xuất hiện sao? Đây là kỳ tích, ai sẽ cho phép kì tích đã xuất hiện rồi lại biến mắt chứ? Đây chẳng qua là một thử thách nho nhỏ mà thôi, Tiểu Đoàn Tử sẽ vượt qua được.”
Ôn Ngôn tựa vào ngực anh nghẹn ngào: “Em liều mạng sinh đứa nhỏ, em khẳng định là đau lòng, em thật sợ con sẽ xảy ra chuyện gì. Ngày mai anh còn phải đến công ty, đi về nghỉ ngơi trước đi, bệnh viện em và má Lưu chăm sóc là được rồi, em lưu lại cho con sữa cũng thuận tiện, nếu Tiểu Đoàn Tử nhìn không thấy em sẽ khóc lên mát.”
Mục Đình Sâm vỗ nhè nhẹ lưng cô: “Tiểu Đoàn Tử cũng không phải chỉ có mình em là người thân, công ty nào có quan trọng bằng con chứ? Anh cũng ở lại. Em vào ôm Tiểu Đoàn Tử nghỉ ngơi đi, anh với má Lưu đều ở đây. Bác sĩ nói, chờ Tiểu Đoàn Tử lớn một chút có thể phẫu thuật chữa khỏi, đừng khóc.”
Ở bệnh viện một đến, sáng ngày thứ hai, Tiểu Đoàn Tử hết sót, chỉ là còn phải ở lại mấy ngày, chữa dứt điểm triệu chứng viêm phổi. Ở chỗ đâm kim tiêm có sưng lên một vòng nhỏ, đêm qua lúc điều dưỡng tiêm Mục Đình Sâm nhìn rất chăm chú, nếu phải đâm nhiều lần, có lẽ Mục Đình Sâm sẽ nồi giận lắm.
Vẻ mặt Ôn Ngôn thay đổi, giơ tay lên tát cô ta, vì được dạy dỗ đạo đức hằng ngày rất tốt nên cô không thể mắng thô tục được gì, chỉ có cái tát này biểu lộ toàn bộ sự bất mãn của cô: “CúiI”
Lâm Thái Vi tức giận nghiền răng ken két, lại không dám làm gì Ôn Ngôn, bèn phẫn nộ vội vàng bỏ đi.
Vừa rồi Ôn Ngôn vả cái tát đó rất mạnh, vì thật sự là cô đã bị chọc tức, khi quay về phòng bệnh, tay cô vẫn còn đau đây. Mục Đình Sâm kéo cô qua một bên: “Bên phía Lâm Táp có bọn anh rồi, em về trước đi, không có em Tiểu Đoàn Tử sẽ không chịu được.”
Ôn Ngôn thấy trên mặt Trần Mộng Dao cũng đầy vẻ mệt mỏi, kéo luôn Trần Mộng Dao đi cùng: “Đi thôi, cậu theo mình về trước, ngủ dậy thì đến đây nữa, mình phải về trông con mình.”
Trần Mộng Dao biết chắc chắn Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm sẽ không đi, ở đây phải có người canh giữ, cũng không mở miệng nói, bèn gọi thức ăn ngoài cho bọn họ, rồi về nhà họ Mục với Ôn Ngôn.
Khi bọn họ ra khỏi bệnh viện, mặt trời chói chang bầu trời tươi đẹp, cảm giác như vừa tỉnh ngủ, mặt trời vẫn chưa lặn, hình như ngày hôm nay dài hơn bình thường, khiến người ta có hy vọng ngày này đừng qua đi, cứ dừng lại mãi mãi, vậy Lâm Táp sẽ không phải rời khỏi thế giới này.
Khi tỉnh lại ăn cơm, Trần Mộng Dao vừa ăn vừa nghẹn ngào: “Mình không thể ngờ được là bỗng nhiên Lâm Táp lại gục xuống… cả đời này anh ấy không may mắn hơn ai cả, tại sao ông trời không muốn buông tha cho anh ấy?”
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử, im lặng không nói gì, chuyện này không ai có thể nói rõ ra được. Cái chết giống hệt một tắm lưới khổn lồ bao trùm cả thế giới, mỗi một góc, mỗi ngày sẽ luôn có người chết đi, đau thương lan tràn ra xung quanh. Chỉ khi lan tràn đến bên cạnh mình mới có thể tự cảm nhận, cuối cùng không ai trốn thoát được tắm lưới khổng lồ đó, chỉ là có vài người chậm chút thôi.
Trần Mộng Dao không ăn nữa, ăn hai ngụm canh rồi đặt bát lên bàn: “Mình đến bệnh viện xem sao, dù gì ở đây cũng không có gì làm. Cậu bận giữ con, không tiện, để Mục Đình Sâm xử lý là được.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Mình cũng lực bắt tòng tâm rồi, giao cho mọi người vậy. Lúc rảnh rỗi mình sẽ đi thăm, nhắc nhở Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng để bản thân họ cũng suy sụp, e rằng bây giờ họ chưa ngủ chút nào.”
Trần Mộng Dao đi rồi, má Lưu đi đến với vẻ mặt nặng nề: “Lâm Táp gặp chuyện chẳng lành sao? Lần trước không phải là trông cậu ấy rất phán chấn à? Lúc tiệc đầy tháng của tiểu thiếu gia Á „ Ấy.
Ôn Ngôn có vẻ uễ oải: “Tương lai và ngoài ý muốn, không biết cái nào sẽ đến nhanh hơn, chẳng phải người còn sống là thế này sao? Có khi ngày nào đó sẽ không còn nữa. Tối qua bọn con không có mặt Tiểu Đoàn Tử có ngoan không? Chắc chắn là làm má mệt lắm phải không?”
Má Lưu thở dài: “Má nói cho con nghe, xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm qua tiểu thiếu gia ngoan lắm, không quậy không phá, tỉnh lại đối bụng cũng không khóc, tự ngậm ngón tay, đồng hồ báo thức reng lên, má tỉnh dậy mới cho tiểu thiếu gia uống sữa.
Có phải là cậu bé cảm ứng được cái gì không?”
Dĩ nhiên Ôn Ngôn không tin máy chuyện tâm linh này, chỉ vui mừng tối qua Tiểu Đoàn Tử rất ngoan. Vào tiệc đầy tháng, má Lưu còn thấy Lâm Thải Vi nói cô ta và Lâm Táp không bền vững lâu, ai ngờ một lời thành sắm, chỉ la không ngờ rằng lại chấm dứt bằng cái chết của Lâm Táp.
Ở nhà trọ.
Đêm qua An Nhã cũng không ngủ ngon, cô ta ngoài mua đồ, trùng hợp trông thấy Lâm Táp đứng ở ven đường không đúng lắm, chẳng đợi cô ta quan sát kỹ, Lâm Táp gục xuống, cô ta bèn xông lên trước mới phát hiện anh hộc máu, ý thức cũng lẫn lộn, còn cầm điện thoại, đang xem trang địa chỉ.
Đối với Lâm Táp, cô ta luôn có một cảm giác tình cảm không rõ, lúc trước cô ta nghĩ là thích, nhưng sau đó mới phát hiện cảm giác đó không giống với cảm giác của cô ta với Kính Thiếu Khanh. Bây giò nghĩ lại, cô ta cảm thấy Lâm Táp như anh ruột của mình, như người nhà vậy. Cô ta muốn ở bệnh viện nhưng lại sợ xấu hỗ khi đụng vào đám người Ôn Ngôn, vẫn lo lắng cho đến giờ.
Ngay khi cô ta đứng ngồi không yên, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên ở cửa, có chìa khóa nhà trọ của cô ta thì chỉ có A Trạch.
Trước đó A Trạch nói phải đi đến khu Nam Thành với Diệp Quân Tước, chắc là đi hơn một tuần, không ngờ anh ta lại quay về nhanh như thế. Cô ta đứng lên nói: “Anh ăn cơm không?
Tôi… tôi không biết anh về, chưa kịp nấu cơm.”
A Trạch bình tĩnh nói: “Đừng để ý đến tôi, cô muốn ra ngoài à?”
Lúc này An Nhã mới phát hiện mình còn cầm điện thoại và chìa khóa, có vẻ rất giống sắp đi ra ngoài. Cô ta khựng lại một lát rồi nói thẳng: “Tôi muốn đến bệnh viện, Lâm Táp đang ở bệnh viện, tối qua tôi thấy anh ấy hộc máu té xỉu, tôi đưa anh ấy vào bệnh viện rồi.”
A Trạch giật mình, bấy giờ mới phản ứng lại tại sao đột nhiên Diệp Quân Tước đòi về, Lâm Táp đã xảy ra chuyện, nói vậy thì Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh cũng đã quay về: “Nếu cô muốn đi… thì đi đi. Tôi nhắc cô trước, đừng nói lời không nên nói, còn nữa… Diệp Quân Tước mà biết thì sẽ không vui, đi nhanh về nhanh.” Xem thêm nhiều ngôn tình hoàn.
An Nhã thở phào một hơi, đồng thời cũng hơi cảm động, biết rõ là dung tung cho cô ta đi có thể sẽ gặp phiền phức, nhưng anh ta vẫn để cô ta đi: “Được, tôi sẽ quay lại nhanh.”
Đến bệnh viện rồi, cô ta hỏi rõ phòng bệnh của Lâm Táp xong, không dám đi thẳng qua mà đứng quan sát ngoài hành lang, muốn chờ xem không có ai thì vào, bây giờ chắc chắn không có chuyện không người canh bên cạnh Lâm Táp. Tuy rằng cô ta quyết định đến đây nhưng vẫn chưa chuẩn bị tốt sẽ gặp mặt đám người Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh, nhát là Ôn Ngôn, khiến cô ta vô thức sợ hãi.
Bỗng nhiên cửa phòng bệnh của Lâm Táp mở ra, Trần Mộng Dao đi ra, phản ứng đầu tiên của An Nhã là trốn đi, nhưng ngoại trừ phòng bệnh khác thì xung quanh không còn gì, cũng không có chỗ cho cô ta núp. Trong tích tắc do dư đó, Trần Mộng Dao thấy cô ta.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng im lặng, mặt mày Trần Mộng Dao đầy sương lạnh, hình như đang giằng co gì đó, sau một lúc lâu cô mới nói: “Nếu cô muốn đi vào thì vào đi, nếu không đụng phải cô, có thể Lâm Táp đã chết ở ven đường.”
An Nhã cúi thấp đầu: “Tôi… hay là tôi không vào? Hôm qua Lâm Táp hộc máu, anh ấy không sao chứ? Tại sao lại như vậy? Vẫn là vì đau dạ dày à?”
Mũi Trần Mộng Dao hơi hồng: “Ung thư dạ dày thời kỳ cuối, không sống được máy ngày nữa, nên tôi mới cho cô vào thăm đây là thời khắc cuối cùng của cô và Lâm Táp, không liên quan gì đến tôi. Vốn là tôi không muốn gặp cô, cô đừng hy vọng tôi sẽ tha thứ cho cô. Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh đang ở trong đó, nếu đã đến mà lại không có can đảm đi vào sao?”
An Nhã không có gan đi vào thật, cô ta không có mặt mũi nào gặp Kính Thiếu Khanh: “Tôi không có gan đi vào, chào hỏi Lâm Táp giúp tôi một tiếng, tôi đi trước.” Nói xong, cô ta vội vàng quay người đi xuống cầu thang bộ hành lang, đi mắt.
Trần Mộng Dao không nói gì, cô đã nói Lâm Táp sắp chét, An Nhã vẫn không dám đi vào, biết trước như vậy thì cần gì phải làm chuyện này? Để bây giờ không còn mặt mũi gặp ai.
Đi ra khỏi bệnh viện, An Nhã đỡ lấy gốc cây ven đường mà nôn khan, cô ta không nôn ra được cái gì, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, đầu váng mắt hoa.
Chương 643: Không Được Như Ý Mà Còn Khoái Chí
Tiếng nói của Trần Mộng Dao liên tục vang vọng trong đầu cô ta, Lâm Táp sắp chết…
Nhìn bức tường ngoài màu trắng của bệnh viện, cô ta không muốn bỏ đi như thế, nhưng lại không biết vào với lý do gì.
Trong lúc do dự, cô ta nhìn thoáng qua chiếc BYD màu đen ở ven đường, cửa sổ xe mở ra, A Trạch đang đeo kính râm, hất cằm nhìn cô ta.
Cô ta nhìn bốn phương, xác định không có ai quen biết rồi mới lên xe: “Sao anh đến đây?”
Mặt mày A Trạch không có cảm xúc, khởi động xe: “Lo cho cô, tôi phải về chỗ Diệp Quân Tước ngay, giờ chở cô về trước.”
An Nhã cắn môi: “Xin lỗi, thật ra tôi chưa vào phòng bệnh, đến bệnh viện là đụng phải Trần Mộng Dao, yên tâm, tôi chưa nói gì cả.”
A Trạch cũng không nói gì, cho cô ta một túi nhựa bệnh viện, ở trong đó có hai bình thuốc, cô ta lấy ra xem, là vitamin B11: “Cái này… anh cho tôi à?”
A Trạch gật đầu, cho dù anh ta chưa nói câu nào ấm lòng nhưng vẫn khiến trong lòng An Nhã cảm thấy ấm áp, quan hệ vợ chồng là giả, nhưng đứa bé trong bụng là thật, A Trạch vẫn để ý đến đứa bé, nếu không thì anh ta sẽ không mua vitamin B11 cho cô ta.
Ở phía bên kia, Trần Mộng Dao trằn trọc đến khoa phụ sản, Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm không chú ý đến phía cô.
Cô phát hiện kỳ kinh nguyêt tháng này của mình không đến, cảm thấy hơi kỳ quái, sợ có bệnh gì mới quyết định làm kiểm tra. Nhất là khi nhìn thấy Lâm Táp ngã xuống, không hiểu sao trong lòng cô cũng bắt đầu lo âu.
Đến khi tới lượt cô làm siêu âm B, cô nằm xuống, căng thẳng nói với bác sĩ: “Nếu tôi có bệnh gì thì cứ nói thẳng với tôi, năng lực chấp nhận của tôi rất mạnh, cũng đừng cho người nhà tôi biết.”
Bác sĩ thấy vẻ mặt cô hồng hào, tinh thần phấn chấn, không giống người có bệnh, không để ý đến lời cô nói: “Được, cô yên tâm đi.”
Đột nhiên bác sĩ bắt đầu chăm chú, cần thận rà quét dụng cụ trên bụng Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao sợ đến mức mặt mày trắng bệch: “Chắc không… không có chuyện gì chứ? Chỉ là hai tháng rồi tôi không có kinh nguyệt, chắc không phải là ung thư tử cung gì đó chứ?”
Bác sĩ nghiêng đầu nhìn cô: “Cô nói gì vậy? Cô mang thai, hơn hai tháng rồi.”
Cả người Trần Mộng Dao choáng váng, mang thai? Hai chữ này đối với cô rất xa xôi… trước đó cô và Kính Thiếu Khanh lăn lộn lâu như thế mà không có thai, bây giờ đột nhiên có thai? Cô có thai với quỷ chắc?
Trần Mộng Dao sắp xếp suy nghĩ lại, tính thời gian, hẳn là đêm trước khi xảy ra chuyện của Kính Thiếu Khanh và An Nhã?
Hình như thời gian mang thai của cô và An Nhã không khác là bao? Đứa bé này chỉ có thể là con của Kính Thiếu Khanh, cô không đi với người đàn ông khác.
Trong lúc nhất thời, Trần Mộng Dao không thể nói rõ mình có cảm giác gì, không có quá nhiều sung sướng, tại thời khắc Lâm Táp đang bị như thế này, cô có thể vui mừng chạy đến phòng bệnh nói cho Kính Thiếu Khanh biết mình mang thai sao? Hình như nói chuyện này trước mặt người sắp chết không ổn cho lắm, hơn nữa bây giờ Kính Thiếu Khanh cũng không có sức lo chuyện khác.
Cân nhắc như thế, cô quyết định giấu trước, chờ sau khi chuyện của Lâm Táp kết thúc rồi nói sau, huống hồ… cô cũng chưa nghĩ ra phải làm sao với đứa bé, bây giờ cô và Kính Thiếu Khanh đang chia tay mà.
Kính Thiếu Khanh phát giác ra ánh mắt của cô, nghiêng mặt nhìn cô: “Em nhìn anh làm gì? Trên mặt anh có gì sao?”
Trần Mộng Dao vội vàng thu hồi tầm mắt: “Không có, em đang nhìn cảnh mà, anh đừng tự luyến.”
Kính Thiếu Khanh cũng không có tâm trạng đùa với cô, chở cô đến dưới lầu chung cư: “Đến rồi.”
Cô mở cửa xuống xe, bỗng nhiên dừn bước: “Nếu em, nói cho anh biết, người mang thai không phải An Nhã mà là em, anh có chịu trách nhiệm với em không?”
Kính Thiếu Khanh nhìn cô, hơi đăm chiêu, lập tức nói: “Nếu em thật sự mang thai, vậy thì mang thai một đứa cho anh xem, nuôi gà lâu như vậy rồi cũng phải đẻ trứng chứ.”
Khóe miệng Trần Mộng Dao co giật: “Em thật sự… thôi mặc kệ anh, được rồi được rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi, lái xe chậm chút.”
Thấy xe của anh biến mắt ở đầu phố, cô mỉm cười nện bước đi vào chung cư, cuộc sống không được như ý nhưng lại có đắc ý.
Vừa vào cửa, Giang Linh thấy cô hát khẽ, hơi bất ngờ: “Sao tự nhiên con về rồi, còn vui vẻ đến thế, có chuyện gì vui à2”
Trần Mộng Dao sợ Giang Linh không kín miệng, không nói chuyện mang thai ra: “Không có gì, chỉ nghỉ ngơi thôi, con về thăm mẹ. Con mệt quá, ngủ trước đây, có chuyện gì sáng mai hẳn nói.”
Giang Linh tỏ vẻ ghét bỏ: “Con tắm đi rồi ngủ, mẹ giặt vỏ chăn drap giường cho con rồi, sạch lắm, đừng ngủ cả đêm giày vò dơ bản rồi vỗ mông chạy lấy người.”
Trần Mộng Dao không tức giận được, vui vẻ ôm Giang Linh mà hôn một cái: “Con biết rồi mẹ, làm gì có mẹ ruột nào ghét con gái mình? Nhất định con sẽ tắm sạch rồi ngủ.”
Mục trạch, sau khi Mục Đình Sâm về nhà bèn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ, anh thật sự quá mệt. Ban ngày Ôn Ngôn ngủ rồi, bây giờ tỉnh táo lám, sợ quấy rày Mục Đình Sâm nghỉ ngơi nên để Tiểu Đoàn Tử ngủ ở phòng trẻ con, cô cũng ở cùng Tiểu Đoàn Tử, sợ nó khóc quậy.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, Mục Đình Sâm đã không còn ở nhà, chắc là lại đến bệnh viện. Anh em nhiều năm như thế, Lâm Táp gặp chuyện chẳng lành, không ai an tâm được.
Cô ngồi ở nhà cũng không yên, bèn ôm Tiểu Đoàn Tử đến bệnh viện, đứa bé quá nhỏ không nên đến chỗ như bệnh viện, có thể không đi thì đừng đi. Nhưng cô không thể bỏ nó một mình, hết cách rồi.
Sự thật không khác là bao, cô vừa đi vào phòng bệnh, Mục Đình Sâm đã nói: “Em dẫn con đến đây làm gì? Em về đi.”
Cô nhíu mày: “Không liên quan mà? Em liếc mắt nhìn cái thôi, Kính Thiếu Khanh và Dao Dao không đến sao?”
Mục Đình Sâm ngòi trên ghé, vẻ mặt bình tĩnh: *Ừm, chắc tối nay đến.”
Lâm Táp đang tỉnh, nhìn qua có vẻ không giống chịu lắm, còn có tâm trạng đùa em bé: “Lớn thế này rồi, rắn chắc hơn, xinh đẹp hơn lúc trước nhiều, chủ yếu là trắng hơn.”
Ôn Ngôn muốn cười mà không cười nỗi: “Đúng thế… sinh ra rồi bị ấp trong lồng giữ ấm, bị chiếu ánh đen xanh vào người lâu như thế, chắc chắn sẽ đen, nhưng bây giò đã trắng lại. Tiểu Đoàn Tử, đây là chú Lâm Táp, nhất định con phải… phải nhớ chú này nhé.”
Chương 644: Tiểu Đoàn Tử Sắp Có Bạn Gái
Tiểu Đoàn Tử nhìn Lâm Táp, ngậm ngón tay chảy nước miếng, mặt nhỏ đầy vẻ ngây thơ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không khí áp lực trong phòng bệnh. Lâm Táp nhìn Tiểu Đoàn Tử, mỉm cười: “Đáng yêu quá… tiếc là đời này tôi không thể có con, cũng không có cơ hội nhìn nó lớn lên.”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, cảm giác hốc mắt ẩm ướt cay cay: “Anh đừng nói như vậy, lỡ như có kỳ tích thì sao? Tôi vẫn cho rằng nhìn anh rất tốt, không có chuyện gì cả. Anh đừng bao giờ bi quan, tất cả sẽ trở nên tốt hơn.”
Lâm Táp tháo ống thở oxi xuống, bình ổn lại: ‘Cô thấy tôi giống kiểu người bi quan? Chỉ là nhìn mọi người còn khổ sở hơn cả tôi nữa, thật sự đấy, tôi cảm thấy không có gì. Chụp cái ống này vào, tôi còn cảm thấy không thở được, tôi chưa chết ngay, cần thứ này làm gì?”
Mục Đình Sâm cưỡng chế đeo lại ống thở cho anh: “Cậu điên rồi à? Bác sĩ bảo cậu đeo thì cậu đeo đi, lấy xuống làm gì?”
Lâm Táp trợn mắt khinh thường một cách bất đắc dĩ: “Được, em đeo là được chú gì? Em cảm giác ngày mai ngày mốt là có thể xuất viện, vết thương từ từ không đau nữa. Em không muốn cứ nằm ở bệnh viện làm phí thời gian, thời gian của em đã không còn nhiều.”
Khi bọn họ nói chuyện, cửa phòng bệnh mở ra, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh cùng đi vào, lúc hai người đến bệnh viện đã trùng hợp gặp nhau ở cổng. Thấy tinh thần Lâm Táp khá tốt, Trần Mộng Dao bèn kéo mành ra hết cỡ: “Sáng một tí, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn một tí, hôm nay anh cảm giác như thế nào? Có đau hay không?”
Lâm Táp quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa số, vẻ mặt bình tĩnh: “Không có, tốt lắm, mọi người không cần canh giữ cho tôi cả ngày như thế, không có chuyện gì cần làm ư? Cần làm gì thì cứ làm thôi, tôi lại không chết ngay được, ai nấy canh giữ tôi để chờ cái nhìn cuối cùng của tôi?”
Kính Thiếu Khanh đáp: “Ông đây thích vậy, cậu lo được à? Nói thật, tôi không bận như vậy, không đi làm vài ngày, công ty không sụp đỗ được đâu. Bên phía công ty của cậu… tôi bán đi rồi, tôi cảm giác nếu tạm dừng hoạt động và sa thải nhân viên thì không ổn lắm, vẫn cứ tiếp tục làm thôi. Theo lời cậu nói đó, tiền quy ra tiền mặt sau khi cậu… sẽ được quyên góp ra ngoài.”
Lâm Táp không có phản ứng gì nhiều: “Được, tốt lắm, mọi người cứ xem rồi sắp xếp là được.”
Kính Thiếu Khanh không nói gì, người mua công ty của Lâm Táp chính là Mục Đình Sâm, bọn họ ăn ý cùng nhau muốn lấy những gì cuối cùng có quan hệ với Lâm Táp…
Đã nói đến đây rồi, Ôn Ngôn lắm miệng hỏi một câu: “Anh định cho Lâm Thái Vi bao nhiêu tiền?”
Lâm Táp quay đầu nhìn cô: “Cô muốn hỏi hay là Lâm Thái Vi muốn hỏi?”
Vẻ mặt Ôn Ngôn không thay đổi: “Dĩ nhiên là tôi rồi, tôi không quen cô ta, cô ta không nói chuyện này với tôi, tôi muốn nghe anh nói rõ, bên phía bọn tôi mới sắp xếp tốt được, dù gì thì…
cho bao nhiêu là do anh cho mà.”
Lâm Táp cân nhắc một lát: “200..
, vậy là đủ.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Vậy mọi người nói chuyện trước, tôi đi trước nhé, thằng bé thế này mà quậy lên sẽ ảnh hưởng đến sự tĩnh dưỡng của anh.”
Trần Mộng Dao thấy vậy bèn nói: “Tôi với Tiểu Ngôn cùng đi đây, sau đó tôi sẽ quay lại, đừng chê tôi phiền.”
Lâm Táp cười nói: “Đi đi.”
Ra khỏi phòng bệnh, Trần Mộng Dao không nín được, nói bí mật ra: “Tiểu Đoàn Tử sắp có bạn gái.”
Ôn Ngôn nhìn cô với vẻ quái dị: “Cô nói bậy gì đó? Tối qua không ngủ đủ giấc nên mê sảng à?”
Trần Mộng Dao liếc cô trắng mắt: “Mình nói thật với cậu, nếu tính ra, mình còn mang thai trước An Nhã, hôm qua đột mình mình nghĩ tới chuyện lâu rồi không có kinh, bèn lén lút làm kiểm tra, vậy mà trúng thưởng! Lúc trước mình mong chờ biết bao nhiêu mà lại không đến, bây giờ lại đến vào lúc mình và Kính Thiếu Khanh hoàn toàn chia tay, cậu nói xem là mừng rỡ kinh ngạc hay là kinh sợ?”
Ôn Ngôn im lặng một lát: “Tin dữ của Lâm Táp vừa đến, lại tới cậu nối gót báo tin vui, mình cũng không biết là vui hay là buồn… cậu định làm thế nào? Làm hòa với Kính Thiếu Khanh?
Chắc anh ấy còn chưa biết phải không?”
Trần Mộng Dao hơi bối rối: “Mình cũng không biết, chờ chuyện Lâm Táp qua rồi thì nói cho anh ấy nghe, coi anh ấy có thái độ gì. Tạm thời gạt trước, cậu giữ bí mật giúp mình nhé, đừng nói cho ai biết. Lát nữa mình phải ra ngoài ăn cơm, không về Mục trạch với cậu, trên đường về cậu cần thận chút.”
Ôn Ngôn thuận miệng hỏi: “Ăn cơm với Diệp Quân Tước à?”
Trần Mộng Dao thành thật gật đầu: “Đúng, với mình mà nói, người đó là bạn, nhưng cậu đừng hiểu lầm. Bây giờ mình làm việc ở Nam Thành, hai ngày nay mình còn phải quay lại, không thể cứ ở mãi bên này được, nếu ở đây Lâm Táp có chuyện gì, cậu phải gọi cho mình biết ngay nhé, mình lái xe về gấp.”
Ôn Ngôn nghĩ đến cảm giác của mình với Diệp Quân Tước, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói: “Được… nhưng mà mình cảm giác néu cậu mang thai, sau này có khả năng lớn là ở cùng với Kính Thiếu Khanh, cậu bớt qua lại với người khác phái khác đi.”
Trần Mộng Dao đã nghĩ đến chuyện này từ trước: “Mình biết rồi, cậu yên tâm đi, mình đi trước.”
Sau khi đến quán ăn món Quảng Đông đã hẹn với Diệp Quân Tước, Trần Mộng Dao quyết định nói thẳng chuyện mình mang thai với anh ta, nếu đối phương có ý gì với cô, biết cô mang thai rồi, chắc cũng sẽ dừng lại.
Bước vào phòng riêng của Diệp Quân Tước, cô chào hỏi trước: “Hello, A Trạch cũng ngồi xuống ăn đi, anh đứng như vậy hơi lạ Âm đây.
A Trạch không nhúc nhích, Diệp Quân Tước ra hiệu cho anh ta À: Ti À: Á ngồi, anh ta mới ngồi xuống.
Lúc đồ ăn được bưng lên, Diệp Quân Tước rót một ly rượu vang cho cô: “Rượu này ngon lắm, tôi đã “thử độc” trước rồi.”
Trần Mộng Dao đầy ly rượu ra: “Bây giờ tôi không uống rượu được, tôi có thai rồi, phải học cách làm một người mẹ tốt.”
Thân thể Diệp Quân Tước cứng đờ một cách khó phát hiện: “Mang thai? Con của Kính Thiếu Khanh?”
Cô gật đầu: “Chứ sao nữa? Tôi đâu phải loại đàn bà bừa bãi, cho nên sau này người phụ nữ có thai đây không tiện đi ăn cơm với anh được nữa, bữa cơm này coi như tôi mời anh, tôi muốn mời, anh đừng giành với tôi.”
Làm sao mà Diệp Quân Tước không hiểu ý trong lời nói của cô được, anh ta không ngờ rằng mình làm nền sau lưng nhiều đến vậy, chỉ đổi lại một câu có thai của cô. Anh ta rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, nhưng lúc này anh ta không có cách nào trò chuyện vui vẻ được với cô, anh ta sợ nếu còn kéo dài nữa, anh ta sẽ không khống chế được bản thân: “Tôi có chút việc gấp, phải đi trước đây!”
A Trạch nghe vậy, vội vàng đứng dậy đỡ xe lăn.
Trần Mộng Dao hơi hoang mang, vừa biết cô mang thai đã muốn đi à? Đúng là lúc trước anh ta có ý đồ với cô sao? Phản ứng này rõ quá vậy? Nhưng mà… đúng ý cô rồi, cô mỉm cười thoải mái: “Được, anh bận thì đi đi.”
Khi đi ngang qua quây, Diệp Quân Tước bảo A Trạch trả tiền bữa cơm rồi mới đi. Khi lên xe, anh ta lập tức nỗi điên lên ngay: “Không ngờ cô ấy lại mang thai, hay cho một tên Kính Thiếu Khanh!”
Chương 645: Muốn Tìm Người Nói Chuyện
Bàn tay nắm tay lái của A Trạch vô thức siết chặt: “Cậu định làm như thế nào?”
Trong mắt Diệp Quân Tước đầy vẻ lạnh thấu xương: “Tôi sẽ không để cô ấy sinh đứa bé ra, không có đứa bé, cô ấy sẽ không có lý do tái hợp với Kính Thiếu Khanh, tôi không bao giờ để cô ấy bị cướp đi nữa…”
A Trạch hơi kinh ngạc, không phải Diệp Quân Tước muốn có Trần Mộng Dao sao? Chẳng lẽ không có yêu thích mà chỉ là muốn giữ lấy? Nếu thật tình thích thì làm sao lại nỡ ra tay độc ác như vậy? Anh ta cảm thấy không ổn: “Thiếu gia, tôi cảm thấy như vậy không thích hợp lắm, nếu cô ấy biết đứa bé mắt là vì cậu, làm sao cô ấy có thể đồng ý ở bên cậu được? Điều này tương đương với một quả bom vô hình.”
Bây giò rõ là Diệp Quân Tước không có bao nhiêu lý trí để nói chuyện: “Vậy anh cảm thấy tôi nên làm gì bây giờ? Nhìn cô ấy sinh đứa bé ra, ở cùng với Kính Thiếu Khanh?”
A Trạch lập tức á khẩu, anh ta cảm thấy không thích hợp nhưng không có cách nào tốt nhất, Diệp Quân Tước trong mắt anh ta không giống người thật sự sẽ thích một cô gái thật lòng: “Tôi không biết…”
Diệp Quân Tước không nói gì nữa, anh ta nhắm mắt ngồi trên xe nghỉ ngơi, như thể đang cố gắng bình ồn lửa giận.
Vài ngày sau, Lâm Táp xuất viện, ngoại trừ cơn đau dạ dày phát tác, những lúc khác không khác gì người bình thường.
Có lẽ là trước đó anh vẫn luôn bận rộn với sự nghiệp quá mệt, trong khoảng thời gian cuối cùng này, anh rất an nhàn, thả lỏng chính mình, muốn vui bao nhiêu thì vui bấy nhiêu, chỉ là vẫn không muốn quay về nhà họ Lâm. Cái nhà đó không có ý nghĩa gì với anh, không có ấm áp, cũng đỡ khiến bản thân anh ngột ngạt.
Trần Mộng Dao cũng quay về khu Nam Thành tiếp tục làm việc, Kính Thiếu Khanh đi cùng với cô, vì phải giải quyết rắc rối của ban tài vụ, Mục Đình Sâm cũng quay về công ty để làm việc.
Từ mặt ngoài nhìn vào, ai nấy cũng trở về với cuộc sống vốn có, tất cả đều bình tĩnh như thế, nhưng trong lòng mọi người đều biết đây chính là sự yên lặng trước bão táp, sớm hay muộn gì, cái chết của Lâm Táp sẽ đến.
Trước đó Kính Thiếu Khanh chưa đến công ty chỉ nhánh Nam Thành, không biết rõ tình hình ở đây, cho đến lần này anh ta điều tra ra vấn đề của ban tài vụ. Có gần 40 vạn chênh lệch sai phạm trong tài khoản, số tiền này không nhiều nhưng đủ để truy cứu trách nhiệm.
Ngày đầu tiên quay lại công ty, có lẽ là vì chuyện của Lâm Táp ảnh hưởng đến tâm trạng nên cả người Kính Thiếu Khanh luôn nằm trong trạng thái cực kỳ nóng nảy, đi thẳng đến ban tài vụ trút giận, cơn giận vừa nổ ra là bắt được ngòi nổ, kế toán trẻ tuổi còn chưa đến ba mươi đã tham ô tiền của công ty một mình!
Phản ứng đầu tiên của anh là phải lập án xử lý ngay, kế toán bèn gào khóc ngay tại chỗ: “Tôi không có có ý, vốn là tôi nghĩ nếu trả lại trong vòng ba tháng thì sẽ không sao, nhưng sau đó tôi mới phát hiện là không trả nỗi… Kính tổng, xin anh đừng báo cảnh sát, nếu anh báo cảnh sát thì đời tôi xong rồi, tôi không nên tham hư vinh mà tham ô tiền công ty, tôi sẽ trả lại từ từ mài”
Kính Thiếu Khanh đứng trước mặt kế toán, mặt lạnh lùng âm u: “Tham hư vinh? Năng lực của mình bao nhiêu, dùng bao nhiêu tiền không được à? Đó là phạm pháp, cô biết không? Còn nghĩ là sẽ trả lại trong vòng ba tháng? Ha ha, cô tham ô bao nhiêu tiền mà bản thân còn không biết à? Tôi không phải Bồ Tát sống gì cả, cô xin tôi có ích à? Phải xử lý ra sao thì cứ xử lý như thê!
Có rất nhiều người ngành khác đang hóng chuyện, nhưng không dám đến gần sợ bị hại đến cá trong chậu.
Khi Kính Thiếu Khanh định đi, kế toán khóc la ôm một chân của anh: “Kính tổng, tôi xin anh, sức khỏe của bố mẹ tôi không tốt, mẹ tôi còn cần uống thuốc hằng năm, néu biết chuyện này, bọn họ sẽ không chịu nỗi, nhất định tôi sẽ trả số tiền này…”
Thấy kế toán khóc lóc ï ôi, Kính Thiếu Khanh chẳng mềm lòng tí nào, ai cũng có giới hạn, cũng giới hạn của pháp luật. Anh hất kế toán ra, đi về văn phòng mà không thèm quay đầu lại, Trần Mộng Dao và Amy đang dựng lỗ tai nghe chuyện lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.
Kính Thiếu Khanh vẫn chưa hết giận, buồn bực lật lật tài liệu nào đó trên bàn làm việc, như là không tìm được cái cần lấy.
Trần Mộng Dao cần thận hỏi: “Anh tìm gì? Em tìm giúp anh?”
Anh ta hơi ngửa về sau, tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa trán: “Không cần, em làm chuyện của mình đi.”
Amy ra hiệu cho Trần Mộng Dao đừng nói, bây giờ đụng đến Kính Thiếu Khanh là sự lựa chọn không sáng suốt, Trần Mộng Dao bĩu môi, cúi đầu giả vờ nhìn màn hình máy tính, không dám nói nửa chữ. Nghe nói phóng xạ máy tính có ảnh hưởng đến thai nhi, cô bèn di chuyển cây xương rồng đặt ở chỗ Kính Thiếu Khanh đem đến chỗ trước mặt mình, vốn dĩ nó là của cô.
Bỗng nhiên Kính Thiếu Khanh nói: “Em cầm cây xương rồng đến chỗ mình làm gì? Sợ phóng xạ như vậy à? Trên mặt em đã có vết lốm đốm rồi.”
Trần Mộng Dao lấy điện thoại ra, soi mặt mình vào màn hình, rất là nghỉ ngờ: “Nào có vết đốm gì? Anh nói bậy! Da em rất đẹp, nói gì… anh đừng có mà buồn bực trong lòng rồi trút lên đầu em, vốn dĩ cây xương rồng này là của em… cũng đâu phải em sợ phóng xa.” Là sợ đứa bé bị ảnh hưởng…
Giọng Kính Thiếu Khanh bỗng nhiên trở nên ïu xìu: “Anh không có trút giận lên đầu em… chỉ là bỗng muốn tìm người trò chuyện, đấu võ miệng cũng được.”
Trần Mộng Dao giật mình: “Em có rảnh để đấu võ miệng với anh đâu… em còn một đống chuyện chưa làm xong, đang bận gần chết, em không muốn tăng ca, mệt chết luôn.”
Bỗng nhiên Kính Thiếu Khanh đứng lên, lạnh lùng nói: “Vậy em cứ từ từ làm đi, đêm nay tiếp tục tăng ca.” Nói xong anh ta đi ra khỏi văn phòng.
Amy thấy thế, sửng sốt nói: “Kính tổng làm sao thế nhỉ? Anh ấy luôn nóng nảy như vậy à? Cô cũng thật là, hình như… cảm xúc của anh ấy không đúng cho lắm, tâm sự với anh ấy cũng được mà, cô biết rõ tâm trạng anh ấy không vui mà còn chọc anh ấy, giờ thì hay rồi, tăng ca tiếp.”
Trần Mộng Dao không có cảm giác gì: “Tôi cảm thấy bây giờ anh ấy ở một mình thì tương đối tốt, không riêng gì anh ấy nóng nảy, tất cả mọi người nóng nảy, ngay cả tôi… người anh em tốt của anh ấy bị ung thư dạ dày, sống không bao lâu được nữa, dễ hiểu mà, anh ấy giằng co lần này, quen là tốt rồi.”
Vẻ mặt Amy hơi đăm chiêu: “Rốt cuộc quan hệ giữa cô và Kính tổng là gì vậy? Bỗng nhiên cô được điều đến đây, lại còn làm phó tổng giám đốc, người anh em tốt của anh ấy bị bệnh, cô cũng sót ruột theo… hình như cô và anh ấy cùng biến mắt máy ngày, chắc không phải hai người cùng đi thăm bệnh đó chứ?”
Trần Mộng Dao trầm mặc một lát: “Nếu muốn nói thẳng ra, tôi là vợ chưa cưới lúc trước của anh ấy. Có phải cô thấy rất hoang đường hay không? Tôi cũng vậy đấy. Được rồi, tôi đã thỏa mãn tâm lý nhiều chuyện của cô rồi, mau làm việc đi, tôi không muốn tăng ca thật mà…”
Ai cũng nói phụ nữ có thai cần được ngủ đầy đủ, tăng ca xong về nhà tắm rửa, không có cả thời gian xem kịch, chỉ giải trí một chút là đã khuya rồi, đúng là không phải cuộc sống mà con người phải sống.
Sau khi Kính Thiếu Khanh bỏ đi, vẫn không về công ty, chuyện ở ban tài vụ đã được xử lý khá ổn rồi, cả buổi chiều, mọi người cứ bàn tán đến kế toán xui xẻo kia, có lẽ là bị phán ở tù vài năm.
Chương 646: Tôi Rất Tùy Tiện?
Khi đến lúc sắp tan làm, Trần Mộng Dao cảm thấy có chút đau lưng, cô tựa lưng vào ghế, nhân sinh không còn gì luyến tiếc, gửi tin nhắn cho Kính Thiếu Khanh: “Anh chắc chắn đêm nay còn muốn tăng ca sao? Có thể không tăng ca được không? Em cảm thấy mình sắp không trụ được nữa rồi, hay là em lại xin nghỉ nhé? Không trả lời thì coi như là anh đồng ý.”
Cô cho rằng anh không có thời gian để ý đến cô, ai mà biết được, nhanh liền có tin nhắn trả lời: “Không muốn tăng ca?
Được, đến khách sạn tìm anh, hoặc là ở lại công ty tăng ca, em tự chọn đi.”
Vừa nhìn thấy hai chữ “khách sạn” kia, cô liền không nhịn được mà nghĩ đến cái hướng sai lệch kia, nhưng vừa nghĩ tới mình đang mang thai, những thứ không lành mạnh trong đầu kia rất nhanh liền tan hết. Cô chột dạ trả lời: “Anh… bảo em đến khách sạn làm gì? Em không phải loại người tùy tiện đó, chúng ta đã chia tay rồi.”
Kính Thiếu Khanh trực tiếp gọi điện thoại tới: “Em xem em có ngốc không? Ý nói anh rất tùy tiện sao? Tới hay không tùy em.”
Nói xong không đợi Trần Mộng Dao đáp lại, anh liền nhanh chóng cúp điện thoại, thật giống như cuộc gọi điện này chỉ để giảm bớt phiền phức phải gõ chữ vậy.
Trần Mộng Dao suy tư một lát, trực tiếp xách túi rời đi: “Chị Amy, tối nãy công ty không tăng ca, lúc nãy Kính Thiếu Khanh vừa gọi điện nói với tôi, nhớ kĩ, là toàn bộ không tăng cal”
Đây chính là cô dùng “sắc đẹp” đổi lấy, nếu như không phải là toàn bộ không tăng ca thì cũng có lỗi với sự “hi sinh” của cô quá rồi!
Amy có chút hoài nghỉ: “Thật hay giả vậy? Nếu cô chắc chắn, tôi sẽ đi thong báo xuống dưới.”
Trần Mộng Dao vỗ ngực một cái: “Đương nhiên là thật, dù sao tôi cũng là phó tổng, sao tôi lại đùa kiểu này chứ? Được rồi, tôi đi trước, cô cũng về nhà sớm đi, ngày mai gặp.”
Kính Thiếu Khanh tạm thời ở khách sạn mà cô từng ở, mặc dù không vào trong, cũng miễn cưỡng xem như xe nhẹ đường quen. Là khoảng cách không cần gọi xe, có thể đi bộ, quả thực là cô lề mề nửa giờ, trong lòng có hai người bé nhỏ đang đánh nhau, một người nói, hiện tại Kính Thiếu Khanh cần an ủi, cô cần phải đi khuyên bảo anh, nếu anh thật sự có nhu cầu phương diện kia, thực sự không được cũng có thể đi theo…
Một người thái độ kiên quyết, nói rằng cô đã chia tay thì không thể không rõ ràng như thế, đến khách sạn chỉ có thể nói chuyện phiếm, hơn nữa cô còn mang thai, không thể làm chuyện đó…
Đến tận thời điểm hai người nhỏ bé kia sắp đánh qua lại đến phát điên, cuối cùng cũng tới cửa phòng Kính Thiếu Khanh, cô lấy lại bình tĩnh, đưa tay gõ cửa. Cửa được mở ra rất nhanh, Kính Thiếu Khanh vừa tắm rửa xong, đang mặc áo choàng tắm, bên tóc còn ướt ướt, nhìn qua dụ hoặc không chịu được.
Ánh mắt Trần Mộng Dao mát tự nhiên quay sang hướng khác: “Nói rõ trước, chỉ nói chuyện thôi!”
Kính Thiếu Khanh dùng ánh mắt nhìn đồ đần nhìn cô: “Có phải bây giờ em cho rằng chỉ cần anh gặp em thì sẽ có cái loại ý nghĩ kia? Hiện tại không có hứng thú, cho dù em có cởi sạch nằm trên giường anh cũng không lên được. Chờ anh một chút, anh thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm.”
Sự ngay thẳng của anh làm cho mặt Trần Mộng Dao từng đọt nóng lên, cũng có chút xấu hổ: “Là tự anh bảo em đến khách sạn tìm anh, theo sự hiểu biết của em, anh vốn cũng chẳng phải loại đoan trang nhã chính gì… nhanh lên đi, em không vào nữa, anh tự đóng cửa thay đồ đi.”
Kính Thiếu Khanh không chút khách khí trực tiếp đem cô nhốt ở ngoài cửa, năm phút sau, anh thay xong quần áo ra ngoài: “Đi thôi.”
Hai mắt anh nhìn thẳng đến tận lúc ra thang máy, không có nhìn cô nhiều hơn chút nào, trong nội tâm cô có loại thất lạc nhàn nhạt, tựa hồ lúc trước, ánh mắt của anh vẫn luôn ở trên người cô, là lúc nào trở nên phai nhạt như thế? Vừa nghĩ tới hiện tại người này không thuộc về cô nữa, có chút lạnh lạnh, cô liền muốn phun ra ba ngụm máu, lúc trước tại sao cô lại kiên quyết chia tay thế chứ? Rõ ràng là không nỡ!
Hoặc có lẽ là không có được mới là Bạch Nguyệt Quang, thời điểm có được thì chỉ là bùn là đất.
Kính Thiếu Khanh bước vào thang máy trước, lúc Trần Mộng Dao chầm chậm theo sau, anh lấy tay che bộ phận cảm ứng của thang máy, tránh đụng vào người cô. Cái chỉ tiết nhỏ này, làm Trần Mộng Dao lại hối hận máy lần, lúc trước tại sao một mực nhãn tâm thế chứ?
Trong thang máy, anh một mực trầm mặc, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, sắc mặt lạnh lùng, hai tay tùy ý để ở trong túi quần tây, Ống tay áo sơmi vén lên một chút, lộ ra một đoạn tay trắng nõn, trên cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ giá trị không nhỏ, nhìn rất có khí chất, bảy phần đẹp trai mang theo ba phần vô lại.
Nửa đường thang máy có những người khác bước vào, bất luận nam nữ, vừa vào trong thang máy đều có điểm giống nhau, nhìn chằm chằm Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao bị đẩy ra góc xa, chỉ có thể nhìn thấy cái ót của Kính Thiếu Khanh.
Cuối cùng đã tới tầng một, Trần Mộng Dao ra khỏi thang máy cuối cùng, Kính Thiếu Khanh đứng ở cửa đợi cô: “Có thể đi nhanh lên hay không? Chân ngắn?”
Cô đi giày có gót đại khái tầm 4cm, kích cỡ hơi lớn, mà gót chân bị mài không ít, cô thật sự muốn cởi nó ra từ lâu rồi…
Cô trầm giọng nói: “Coi như là chân em ngắn đi, chân anh thì dài rồi, không cần quản em, dù sao đến cuối anh cũng phải đợi em đi cùng thôi…”
Có thế nói Kính Thiếu Khanh là người đàn ông vô cùng thấu hiểu phụ nữ, đánh giá qua một chút, anh liền nhìn ra mánh khóe, giày của cô không vừa chân, mà chỗ gót còn có mấy vệt máu. Con ngươi của anh trầm xuống: “Giày không vừa chân cũng không biết thay đôi khác sao?”
Cô lườm anh một cái: “Không đi thì làm sao biết không vừa chân? Nhìn qua thấy đại khái thích hợp thì mua? Ai biết lúc đi đường sẽ thành như vậy… Đôi giày này em tốn hơn hai nghìn tệ để mua, cũng không nỡ vút, đi một lần cuối vậy.”
Đến khi cô đến trước mặt anh, anh quả quyết cầm cánh tay cô: “Thế này sẽ dễ đi lại hơn một chút, đầu tiên đi mua giày với em, sau đó mới đi ăn tối.”
Cô đột nhiên liền nghẹn ngào, một màn này giống như đã từng rất quen thuộc, trong nháy mắt, cô có cảm giác như là bọn họ chưa hề chia tay vậy… Cô không động thanh sắc mà bỏ qua tay của anh: “Không cần, em cảm thấy vẫn được, dù sao cơm nước xong xuôi em cũng trở về luôn, sau này không đi đôi giày nữa là được rồi.”
Anh nhướng mày, đổi thành cầm cổ tay cô, bá đạo dắt cô hướng đến bên ngoài cửa xe. Lực tay anh có chút mạnh, cô không thoát ra được, lại không biết đột nhiên anh phát thần kính cái gì, đến tận lúc lên xe, cô mới xoa cổ tay đau đau, oán giận nói: “Anh làm gì thế?”
Anh dừng một chút: “Không làm gì”. Lại lập tức nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Cô buồn bực thắt dây an toàn, không them để ý đến anh, hai người đều mang phần nhỏ cảm xúc riêng của mình. Cô nói mình không mua giày, anh vẫn lái xe đến trung tậm thương mại, đến cũng đến rồi, cô vì ứng phó, tùy ý chọn một đôi thấy thuận mắt, theo hướng dẫn báo mã giày, đến chỗ thu ngân thanh toán.
Lúc thu ngân vừa đưa tay lên định cầm thẻ của cô, Kính Thiếu Khanh liền giơ thẻ của mình lên: “Quẹt thẻ của tôi.”
Thu Ngân một mặt thẹn thùng cười, ở chỗ này đàn ông thanh toán tương đối nhiều, cũng tự nhiên mà quẹt thẻ của Kính Thiếu Khanh. Thay xong giày, đã đi ra khỏi trung tâm thương mại, Trần Mộng Dao hỏi: “Giày bao nhiêu tiền? Em chuyển cho anh.”
Chương 647: Kì Tích Đã Xuất Hiện Sẽ Không Biến Mắt.
Ở thời khắc này, Kính Thiếu Khanh nhẫn lại cực hạn, sắc mặt âm trầm nhìn cô: “Em nhất định muốn thế này với anh sao?
Giữa chúng ta đến cùng có cái gì không qua được? Em không thể…” Không thể yên ổn ở cùng anh sao?
Câu cuối, anh không nói ra lời, bởi vì anh không khống chế được giọng mình đang run rẫy.
Trần Mộng Dao cúi thấp đầu xuống: Thật ra cũng không phải thế… Không phải muốn ăn cơm sao? Đi trước tiên đã ăn cơm, em đói rồi.”
Kính Thiếu Khanh không nói chuyện, bước nhanh đến xe, hiển nhiên là tức giận rồi. Trần Mộng Dao thở phào một cái, cũng bước nhanh đi theo, lúc nãy là cô đợi anh mở miệng, nhưng lại không đợi được câu kia.
Đến nhà hàng đồ Tây, Kính Thiếu Khanh tự tác chủ động gọi mói cô thích, bò bít tết chín bảy phần, bởi vì biết khẩu vị của cô, lúc trước cùng nhau ăn cơm đều là anh chọn món ăn. Cô muốn nói hiện tại không thể ăn quá sống, lại không nói ra miệng, liền tăng thêm một phần thể hiện ý tứ trên mặt.
Khi bò bít tết lên rồi, trần Mộng Dao nhìn cũng chưa từng nhìn, chỉ chăm chú ăn mỳ Ý không còn một chút. Ở đây, só lượng đồ ăn vốn dĩ ít, cô cảm giác giống như là voi lớn ăn phần ăn của chim nhỏ vậy, lại ngại không muốn mở miệng, con gái có sức ăn lớn quá cũng có chút mắt mặt đi?
Kính Thiếu Khanh thấy cô không ăn bò bít tết, lại nhìn bộ dáng rõ ràng chưa no của cô, tiếng trầm hỏi: “Sợ anh hạ độc vào bò bít tết? Bò bít tết cũng không phải do anh làm.”
Trần Mộng Dao do dự mở miệng: “Có thể cho em loại chín 9 phần được không? Gần đây dạ dày em không tốt, ăn không được đồ sống…”
Anh nhìn đống đĩa bị cô quét sạch trên bàn, đáy mắt mang theo vài phần trêu tức: “Em xác định là dạ dày em không tốt? Không phải em thích nhất chín 7 phần sao?”
Cô không nói chuyện, anh cho là cô lúng túng, gọi nhân viên phục vụ bưng phần bít tết đi, đổi thành chín toàn bộ.
Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh, Kính Thiếu Khanh bỏ dao trong tay xuống, vẻ mặt thành thật mà nhìn cô, hình như có lời muốn nói, lại chậm chạp không có mở miệng. Trần Mộng Dao bị anh nhìn liền khẩn trương, không chịu nổi mở miệng trước: “Chừng nào thì anh trở về? Vấn đề của bộ phận tài vụ được giải quyết rồi, chắc anh cũng không ở đây quá mấy ngày đâu nhỉ?”
Kính Thiếu Khanh khẽ gật đầu: “Ở lại nhiều nhất hai ngày là về rồi, cho nên… anh muốn trước khi đi, nói chuyện với em trước.”
Cô đưa tay chỉnh lại tóc bên tai, khẩn trương đến không dám nhìn ánh mắt của anh: “Nói… nói chuyện gì?”
Anh buông thong tầm mắt xuống: “Giữa chúng ta cuối cùng là thế nào? Anh một mực kiên trì quá mệt mỏi rồi, em không thể an ôn ở cạnh anh sao?”
Rốt cục anh cũng nói ra khỏi miệng! Tim Trần Mộng Dao run lên, đang muốn trả lời… Điện thoại anh đột nhiên vang lên!
Nhìn thấy điện báo hiện tên là Kính Thành Húc, Kính Thiếu Khanh bất giác khẩn trương, bởi vì nếu là không có chuyện quan trọng, Kính Thành Húc là sẽ không gọi điện thoại cho anh, anh không do dự, liền ấn nút trả lời: “Alo? Mẹ tôi có chuyện gì sao?”
Đầu bên kia điện thoại, Kính Thành Húc ngữ điệu sốt ruột: “Mẹ con xảy ra tai nạn xe, chuyện bên đấy con giãn lỏng một chút, rồi trở về một chuyến đi.”
Kính Thiếu Khanh “đùng” đứng thẳng người lên: “Được, tôi lập tức trở về, bị thương chỗ nào rồi? Nghiêm trọng không?”
Biết được Hạ Lam chỉ là bị thương ở chân, Kính Thiếu Khanh nhẹ nhàng thở ra, sau khi tắt máy, anh nói với Trần Mộng Dao: “Em ăn trước đi, mẹ anh xảy ra tai nạn xe, anh phải trở về một chuyến, anh sẽ thanh toán, sau đó liên lạc qua điện thoại.”
Trần Mộng Dao còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người ta đã vội vàng đi xa. Cô có chút nhụt chí, đồng thời cũng lo lắng tình huống phía Hạ Lam. Về đến nhà, cô tận lực canh đến khoảng thời gian Kính Thiếu Khanh bên đó về đến nhà mới gọi điện hỏi: “Bác gái không sao chứ?”
Kính Thiếu Khanh ở bệnh viện: “Không có chuyện gì lớn, đùi phải gãy xương, bà ấy đang phàn nàn nói mình có chút già rồi, vết thương cũ ở chân, sợ sẽ tàn tật đây, tinh thần rất tốt. Muộn như vậy sao còn chưa ngủ? Nghỉ ngơi sớm một chút đi, cúp trước đây.”
Cô không có quấn lấy anh trò chuyện khác, đáp một tiếng rồi tắt máy.
Mùa hè này giống như không thể thỏa mái thanh bình, Mục trạch, Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử lòng nóng như lửa đốt, nửa đêm Tiểu Đoàn Tử đột nhiên sốt cao, cũng không có dầu hiện bị cảm, đột nhiên cứ như vậy. Má Lưu và Mục Đình Sâm chuyển bị đồ đạc tã lót cho Tiểu Đoàn Tử, chuẩn bị lập tức đi bệnh viện.
Tiểu Đoàn Tử một mực không ngủ được, toàn thân nóng hồi, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, không khóc cũng không nháo, nhưng cũng không bú sữa, nhìn qua tinh thần tình trạng cũng không tốt, Ôn Ngôn đau lòng đến sắp rơi nước mắt.
Đến tới bệnh viện, bác sĩ chẩn bệnh sơ bộ, đề nghị cho làm kiểm tra toàn thân Tiểu Đoàn Tử, bởi vì là trẻ sinh non, rất dễ dàng xuất hiện các loại vần đề.
Vừa nghe đến những lời này, Ôn Ngôn khó chịu hốc mắt phiếm hồng, biết là sẽ không thuận lợi như thế, cô mang một cái “phán quyết” của bác sĩ không thể sinh sản như người thường lại thần kì mà sinh ra được Tiểu Đoàn Tử, coi như mạo hiểm sinh non như vậy cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lớn nhỏ bình an, cô một mực đã cảm thấy quá may mắn, may mắn đến không bình thường…
Giày vò hơn hai giờ mới làm xong tất cả kiểm tra, thời điểm lầy máu rõ ràng đau như vậy, Tiểu Đoàn Tử cũng không có khóc, giống như là không đủ sức để khóc nữa vậy.
Kết quả kiểm tra cuối cùng ra, Tiểu Đoàn Tử có bệnh tim bằm sinh! Trước đó không có kiểm tra là bởi vì ban đầu không có triệu chứng rõ ràng gì, chỉ là ngẫu nhiên kiểm đến, hiện tại đột nhiên phát bệnh, là do viêm phổi khiến phát sốt, lúc này mới chẵn đoán chính xác.
Xong thủ tục nằm viện, rốt cục Ôn Ngôn nhịn không được khóc ở hành lang, hiện tại chỉ có thể ổn định bệnh tình trước, thời điểm phẫu thuật tốt nhất phải là khi Tiểu Đoàn Tử từ bốn đến năm tuổi, hiện tại còn quá nhỏ.
Mục Đình Sâm để má Lưu ở trong phòng bệnh chăm sóc Tiểu Đoàn Tử, sau đó đến cạnh Ôn Ngôn, ôm cô vào lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, không sao, loại bệnh biến chứng này rất phổ biến, cũng không phải không thể trị, hiện tại y học phát triển, cũng không phải không thể chữa được, không khó qua như vậy. Lúc trước bác sĩ nói em không thể sinh con, Tiểu Đoàn Tử không phải vẫn xuất hiện sao? Đây là kỳ tích, ai sẽ cho phép kì tích đã xuất hiện rồi lại biến mắt chứ? Đây chẳng qua là một thử thách nho nhỏ mà thôi, Tiểu Đoàn Tử sẽ vượt qua được.”
Ôn Ngôn tựa vào ngực anh nghẹn ngào: “Em liều mạng sinh đứa nhỏ, em khẳng định là đau lòng, em thật sợ con sẽ xảy ra chuyện gì. Ngày mai anh còn phải đến công ty, đi về nghỉ ngơi trước đi, bệnh viện em và má Lưu chăm sóc là được rồi, em lưu lại cho con sữa cũng thuận tiện, nếu Tiểu Đoàn Tử nhìn không thấy em sẽ khóc lên mát.”
Mục Đình Sâm vỗ nhè nhẹ lưng cô: “Tiểu Đoàn Tử cũng không phải chỉ có mình em là người thân, công ty nào có quan trọng bằng con chứ? Anh cũng ở lại. Em vào ôm Tiểu Đoàn Tử nghỉ ngơi đi, anh với má Lưu đều ở đây. Bác sĩ nói, chờ Tiểu Đoàn Tử lớn một chút có thể phẫu thuật chữa khỏi, đừng khóc.”
Ở bệnh viện một đến, sáng ngày thứ hai, Tiểu Đoàn Tử hết sót, chỉ là còn phải ở lại mấy ngày, chữa dứt điểm triệu chứng viêm phổi. Ở chỗ đâm kim tiêm có sưng lên một vòng nhỏ, đêm qua lúc điều dưỡng tiêm Mục Đình Sâm nhìn rất chăm chú, nếu phải đâm nhiều lần, có lẽ Mục Đình Sâm sẽ nồi giận lắm.
Bình luận facebook