Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-675
Chương 676: Không cần phải vạch trần
Trần Mộng Dao ngoan ngoãn thay đổi cách gọi: “Mẹ à, vậy mẹ và Tiểu Ngôn mau lựa giúp con đi. Con xem không hết.”
Hạ Lam quan sát một lúc rồi chỉ vào sợi dây chuyền nạm ngọc đỏ ở giữa quầy, còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói thanh lệ của một người nữ vang lên: “Cô lấy sợi dây chuyền đính ngọc đỏ cho tôi xem thử.”
Bị người khác nẵng tay trên là chuyện mà Hạ Lam không thể chấp nhận được: “Cô gái, chúng tôi vừa nhìn trúng trước nên cô đợi một chút đi. Nếu như chúng tôi không cần thì cô xuống tay cũng không muộn.”
Người phụ nữ kia vừa định mở lời, vừa trông thấy Trần Mộng Dao liền khựng lại. Cô ta từng gặp qua Trần Mộng Dao, chính là người trong bức ảnh mà Diệp Quân Tước kẹp trong ví tiền.
Ôn Ngôn vừa nhìn liền nhận ra người phụ nữ này là Khúc Thanh Ca – vợ của Diệp Quân Tước: “Diệp phu nhân, sợi dây chuyền này chúng tôi chọn rồi, cô xem cái khác đi.”
Một tiếng “Diệp phu nhân” khiến Khúc Thanh Ca cảm thấy khá hài lòng, cô ta nhìn sợi dây chuyền nạm ngọc kia, huơ huơ tay: “Nhường cho các cô, tôi cũng không thiếu gì những thứ này, cứ xem thêm một chút là được. Thật trùng hợp, hình như Trần tiểu thư là bạn của chồng tôi đúng chứ? Tôi từng nghe chồng tôi nhắc đến cô.”
Trần Mộng Dao rất ngạc nhiên, nghĩ lại vừa rồi Ôn Ngôn gọi Khúc Thanh Ca là “Diệp phu nhân” thì cô mới kịp phản ứng lại: “Cô là… vợ của Diệp Quân Tước? Thiên kim của Khúc gia? Ò ð! Tôi nhớ ra rồi. Trước giờ tôi chưa gặp qua cô nên lúc nãy không nhận ra, thật ngại quá. Không sai, tôi và chồng của cô có quen biết nhau, cũng có thể xem là bạn bè đi. Đều là quen biết cả nên dễ làm việc rồi, tôi đến đây để lựa trang sức kết hôn. Mẹ của tôi cảm thấy sợi dây chuyền nạm ngọc này không tệ nên phiền cô nhường lại cho chúng tôi rồi.”
Trên mặt của Khúc Thanh Ca vẫn nở nụ cười hoàn hảo. Cũng giống như lúc cô ta phát hiện ra trong ví tiền của Diệp Quân Tước có tắm ảnh đó vậy. Có một số việc, không cần phải vạch trần: “Sắp kết hôn rồi ư? Vậy tôi phải chúc mừng cô trước rồi.
Đúng thật sợi dây chuyện đó không tệ, tôi cũng rất thích màu đỏ nhưng dùng cho đám cưới của cô thì mang ý nghĩa may mắn mà. Đây cũng không phải chuyện nhường hay không nhường nữa, không sao đâu. Vậy các cô cứ xem trước, tôi đi nơi khác dạo thử.”
Hạ Lam nhìn theo thân hình duyên dáng rời đi của Khúc Thanh Ca, thuận miệng nói một câu: “Thiên kim của Khúc gia lớn lên cũng không tồi, lại hiểu chuyện.”
Trần Mộng Dao vốn đơn thuần nên không nghĩ sâu, càng không để ý đến vẻ mặt đang quan sát cô ta của Hạ Lam: “Đúng vậy, đúng vậy. Khúc Thiếu Khanh cũng khá xinh đẹp đấy, nhìn cặp chân thon kia kìa, quá gầy rồi. Con ngưỡng mộ quá đi, xem ra vận khí của Diệp Quân Tước không tệ. Đợi con sinh con xong thì phải ốm như cặp chân kia mới được, để Kính Thiếu Khanh bớt chê con chân ngắn. Chân thon thì trông dài ra hơn mà.”
Thấy cô không chút đau lòng thì bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là do bà nghĩ nhiều rồi, giữa Trần Mộng Dao và Diệp Quân Tước không hề có gì cả nên bà không cần phải lo lắng nữa.
Ôn Ngôn đã thu hết mọi thứ vào mắt, sắc mặt không đổi nói: “Dáng chân của cậu khác của người ta, dù gầy đến đâu cũng không giống được. Cậu vẫn thôi đi, thân hình hiện tại đã không tệ rồi, gầy quá cũng không tốt đâu. Nếu đã quyết định rồi thì cứ lấy sợi dây chuyền này đi, tiếp theo chúng ta đi xem bông tai.”
Mua sắm xong thì đã là buổi chiều, Ôn Ngôn nhìn ra bầu trời đầy mây đen như sắp đổ mưa liền cùng Tiểu Đoàn Tử trở về nhà trước.
Hạ Lam dẫn theo Trần Mộng Dao đến biệt thự của Kính gia, hầu như mỗi cuối tuần đều như thế. Bà giống như hận không thể vỗ béo Trần Mộng Dao vậy, tốt nhất là bụng nhỏ lớn nhanh thật nhanh để mau chóng sinh con và thế là bà được ãm cháu À: rÖI.
Hiện tại Kính Thiếu Khanh không có ở đây, Trần Mộng Dao đã no căng bụng nhưng Hạ Lam vẫn ngồi ở một bên khuyên nhủ: “Ăn nhiều một chút, con phải ăn nhiều một chút thì đứa bé mới hấp thu dinh dưỡng được. Bây giờ con không ăn nhiều như trước nữa.”
Cô thật muốn khóc nhưng lại không dám cự tuyệt, bèn lén lút nhắn tin cho Kính Thiếu Khanh: “Anh không đến nữa thì em sẽ bị no chết đó, em đang ở chỗ mẹ anh!”
Nhận được tin, Kính Thiếu Khanh liền hỏa tốc chạy đến: “Mẹ, tại sao mẹ lại kéo người qua đây rồi? Cả ngày cứ đút ăn như vậy cũng không tốt cho thai phụ đâu.”
Hạ Lam bực tức mắng: “Con biết rõ hay mẹ biết rõ? Mẹ cho Dao Dao ăn đều là loại thực phẩm dinh dưỡng cao không gây béo, không dễ sản sinh mỡ thừa đâu. Mẹ đang đợi được bồng đứa cháu trai mũm mĩm đây!”
Kính Thiếu Khanh có chút nói không nên lời: “Vậy nếu sau cùng là cháu gái thì sao?”
Hạ Lam hơi ngây người: “Cháu gái à? Cháu gái và cháu trai thì có gì khác đâu? Đều là người của Kính gia, nếu là cháu gái thì càng nghe lời nữa đấy. Còn nếu như là long phụng thai thì càng tốt.”
Trận Mộng Dao có chút bỡ ngỡ, cả ngày cô đều nghe Hạ Lam bảo rằng muốn bồng cháu trai, nếu như cuối cùng cô sinh ra bé gái thì sẽ không giống như máy tình tiết trong phim truyền hình, mẹ chồng thay đổi thái độ đối xử với con dâu đấy chứ? Cô không dám nghĩ nhiều, nắm lấy tay Kính Thiếu Khanh đứng dậy khỏi sô pha: “Mẹ, con và Thiếu Khanh về trước đây. Bên ngoài sắp mưa rồi, trời mưa đường trơn trượt thì đi lại không được an toàn cho lắm.”
Hạ Lam có chút không nỡ để hai người rời đi, chủ yếu là không nỡ rời xa đứa bé trong bụng của Trần Mộng Dao: “Ở lại ăn tối đi, ngày mai hãng đi. Dù sao hôm nay hai con cũng không cần đi làm, cứ quyết định vậy đi. Thiếu Khanh, con đi nấu cơm đi, cứ làm theo khẩu vị của Dao Dao.”
Anh trông thấy thái độ của bà kiên định như vậy, đành vỗ võ mu bàn tay của Trần Mộng Dao: “Ngày mai đi là được rồi. Anh đi nấu cơm đây, lát sau nếu em ăn không nỗi thì ăn ít một chút.
Khi nào đói rồi thì anh lại nấu cho em ăn.”
Trần Mộng Dao khóc không ra nước mắt: “Được thôi…” Dù sao hiện giờ có Kính Thiếu Khanh ở đây nên cô có thể an tâm hơn một chút.
Lúc tán gẫu, Hạ Lam có nhắc đến Lâm Táp: “Lâm Táp là một đứa trẻ tốt, còn trẻ tuổi như vậy đã không còn nữa. Trước đây Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm với Lâm Táp có mối quan hệ tốt nhất, dạo này Thiếu Khanh cũng suy sụp không ít.”
Trần Mộng Dao lập tức ra dấu im lặng: “Suyt… mẹ à, chúng ta nói nhỏ thôi, đừng để Kính Thiếu Khanh nghe thấy. Trong lòng anh ấy vẫn còn đau buồn chuyện của Lâm Táp đó.”
Hạ Lam mím mím môi: “Mẹ biết, nên mẹ đợi nó đi vào bếp mới nói đây. Dao Dao, nếu con không muốn dọn đến đây ở thì sau này cứ qua đây vào cuối tuần nhé. Để Thiếu Khanh chăm sóc con thì mẹ không an tâm, dù gì nó cũng là một tên ông già thô lỗ nên không được chu đáo như mẹ.”
Ông già thô lỗ ư? Trần Mộng Dao bị chọc cười, Kính Thiếu Khanh thô lỗ chỗ nào cơ chứ? Nhìn anh vẫn còn non và xanh mà: “Vâng, vâng, vâng. Cuối tuần con sẽ cùng Kính Thiếu Khanh qua đây. Bình thường chúng con đều phải bận làm việc nên không tiện chạy qua chạy lại, anh ấy cũng thích thanh tịnh nên hai người chúng con ở chung cũng rất ổn.”
Lúc dùng cơm tối, Trần Mộng Dao còn chưa kịp động đũa thì chén của cô đã chứa đầy thức ăn do Hạ Lam gấp cho, trông chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ. Cô có chút há hốc mồm: “Con… con ăn không hết, lúc trưa con đã ăn quá nhiều trái cây rồi nên giờ vẫn chưa đói.”
Kính Thiếu Khanh quả quyết đưa chén đến phía trước: “Chia cho anh một phần đi, ăn nhiều quá không tiêu hóa được đâu, sẽ ảnh hưởng hệ tiêu hóa đấy. Tối nay em thấy đói thì anh đi nấu đồ cho em ăn.”
Kính Thành Húc oán trách Hạ Lam đã quá vội vàng: “Tiểu Lam, em có thể thả lỏng một chút không? Thiếu Khanh nói không sai, thai phụ không thể cứ ăn hoài. Ăn quá nhiều sẽ tiêu hóa không được. Anh biết em đang rất vui và hay lo lắng nhưng cũng không cần “lo lắng” đến mức này, em biết chứ?”
Hạ Lam bắt đầu nghi ngờ bản thân: “Thật sao? Nhưng mà lúc em có Thiếu Khanh thì ăn nhiều lắm, ngoại trừ lúc ngủ ra thì cả ngày đều ăn và ăn. Mà lúc xưa em cũng không cảm thấy quá no, xem ra là thể chất của mỗi người khác nhau chăng?”
Trần Mộng Dao ngoan ngoãn thay đổi cách gọi: “Mẹ à, vậy mẹ và Tiểu Ngôn mau lựa giúp con đi. Con xem không hết.”
Hạ Lam quan sát một lúc rồi chỉ vào sợi dây chuyền nạm ngọc đỏ ở giữa quầy, còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói thanh lệ của một người nữ vang lên: “Cô lấy sợi dây chuyền đính ngọc đỏ cho tôi xem thử.”
Bị người khác nẵng tay trên là chuyện mà Hạ Lam không thể chấp nhận được: “Cô gái, chúng tôi vừa nhìn trúng trước nên cô đợi một chút đi. Nếu như chúng tôi không cần thì cô xuống tay cũng không muộn.”
Người phụ nữ kia vừa định mở lời, vừa trông thấy Trần Mộng Dao liền khựng lại. Cô ta từng gặp qua Trần Mộng Dao, chính là người trong bức ảnh mà Diệp Quân Tước kẹp trong ví tiền.
Ôn Ngôn vừa nhìn liền nhận ra người phụ nữ này là Khúc Thanh Ca – vợ của Diệp Quân Tước: “Diệp phu nhân, sợi dây chuyền này chúng tôi chọn rồi, cô xem cái khác đi.”
Một tiếng “Diệp phu nhân” khiến Khúc Thanh Ca cảm thấy khá hài lòng, cô ta nhìn sợi dây chuyền nạm ngọc kia, huơ huơ tay: “Nhường cho các cô, tôi cũng không thiếu gì những thứ này, cứ xem thêm một chút là được. Thật trùng hợp, hình như Trần tiểu thư là bạn của chồng tôi đúng chứ? Tôi từng nghe chồng tôi nhắc đến cô.”
Trần Mộng Dao rất ngạc nhiên, nghĩ lại vừa rồi Ôn Ngôn gọi Khúc Thanh Ca là “Diệp phu nhân” thì cô mới kịp phản ứng lại: “Cô là… vợ của Diệp Quân Tước? Thiên kim của Khúc gia? Ò ð! Tôi nhớ ra rồi. Trước giờ tôi chưa gặp qua cô nên lúc nãy không nhận ra, thật ngại quá. Không sai, tôi và chồng của cô có quen biết nhau, cũng có thể xem là bạn bè đi. Đều là quen biết cả nên dễ làm việc rồi, tôi đến đây để lựa trang sức kết hôn. Mẹ của tôi cảm thấy sợi dây chuyền nạm ngọc này không tệ nên phiền cô nhường lại cho chúng tôi rồi.”
Trên mặt của Khúc Thanh Ca vẫn nở nụ cười hoàn hảo. Cũng giống như lúc cô ta phát hiện ra trong ví tiền của Diệp Quân Tước có tắm ảnh đó vậy. Có một số việc, không cần phải vạch trần: “Sắp kết hôn rồi ư? Vậy tôi phải chúc mừng cô trước rồi.
Đúng thật sợi dây chuyện đó không tệ, tôi cũng rất thích màu đỏ nhưng dùng cho đám cưới của cô thì mang ý nghĩa may mắn mà. Đây cũng không phải chuyện nhường hay không nhường nữa, không sao đâu. Vậy các cô cứ xem trước, tôi đi nơi khác dạo thử.”
Hạ Lam nhìn theo thân hình duyên dáng rời đi của Khúc Thanh Ca, thuận miệng nói một câu: “Thiên kim của Khúc gia lớn lên cũng không tồi, lại hiểu chuyện.”
Trần Mộng Dao vốn đơn thuần nên không nghĩ sâu, càng không để ý đến vẻ mặt đang quan sát cô ta của Hạ Lam: “Đúng vậy, đúng vậy. Khúc Thiếu Khanh cũng khá xinh đẹp đấy, nhìn cặp chân thon kia kìa, quá gầy rồi. Con ngưỡng mộ quá đi, xem ra vận khí của Diệp Quân Tước không tệ. Đợi con sinh con xong thì phải ốm như cặp chân kia mới được, để Kính Thiếu Khanh bớt chê con chân ngắn. Chân thon thì trông dài ra hơn mà.”
Thấy cô không chút đau lòng thì bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là do bà nghĩ nhiều rồi, giữa Trần Mộng Dao và Diệp Quân Tước không hề có gì cả nên bà không cần phải lo lắng nữa.
Ôn Ngôn đã thu hết mọi thứ vào mắt, sắc mặt không đổi nói: “Dáng chân của cậu khác của người ta, dù gầy đến đâu cũng không giống được. Cậu vẫn thôi đi, thân hình hiện tại đã không tệ rồi, gầy quá cũng không tốt đâu. Nếu đã quyết định rồi thì cứ lấy sợi dây chuyền này đi, tiếp theo chúng ta đi xem bông tai.”
Mua sắm xong thì đã là buổi chiều, Ôn Ngôn nhìn ra bầu trời đầy mây đen như sắp đổ mưa liền cùng Tiểu Đoàn Tử trở về nhà trước.
Hạ Lam dẫn theo Trần Mộng Dao đến biệt thự của Kính gia, hầu như mỗi cuối tuần đều như thế. Bà giống như hận không thể vỗ béo Trần Mộng Dao vậy, tốt nhất là bụng nhỏ lớn nhanh thật nhanh để mau chóng sinh con và thế là bà được ãm cháu À: rÖI.
Hiện tại Kính Thiếu Khanh không có ở đây, Trần Mộng Dao đã no căng bụng nhưng Hạ Lam vẫn ngồi ở một bên khuyên nhủ: “Ăn nhiều một chút, con phải ăn nhiều một chút thì đứa bé mới hấp thu dinh dưỡng được. Bây giờ con không ăn nhiều như trước nữa.”
Cô thật muốn khóc nhưng lại không dám cự tuyệt, bèn lén lút nhắn tin cho Kính Thiếu Khanh: “Anh không đến nữa thì em sẽ bị no chết đó, em đang ở chỗ mẹ anh!”
Nhận được tin, Kính Thiếu Khanh liền hỏa tốc chạy đến: “Mẹ, tại sao mẹ lại kéo người qua đây rồi? Cả ngày cứ đút ăn như vậy cũng không tốt cho thai phụ đâu.”
Hạ Lam bực tức mắng: “Con biết rõ hay mẹ biết rõ? Mẹ cho Dao Dao ăn đều là loại thực phẩm dinh dưỡng cao không gây béo, không dễ sản sinh mỡ thừa đâu. Mẹ đang đợi được bồng đứa cháu trai mũm mĩm đây!”
Kính Thiếu Khanh có chút nói không nên lời: “Vậy nếu sau cùng là cháu gái thì sao?”
Hạ Lam hơi ngây người: “Cháu gái à? Cháu gái và cháu trai thì có gì khác đâu? Đều là người của Kính gia, nếu là cháu gái thì càng nghe lời nữa đấy. Còn nếu như là long phụng thai thì càng tốt.”
Trận Mộng Dao có chút bỡ ngỡ, cả ngày cô đều nghe Hạ Lam bảo rằng muốn bồng cháu trai, nếu như cuối cùng cô sinh ra bé gái thì sẽ không giống như máy tình tiết trong phim truyền hình, mẹ chồng thay đổi thái độ đối xử với con dâu đấy chứ? Cô không dám nghĩ nhiều, nắm lấy tay Kính Thiếu Khanh đứng dậy khỏi sô pha: “Mẹ, con và Thiếu Khanh về trước đây. Bên ngoài sắp mưa rồi, trời mưa đường trơn trượt thì đi lại không được an toàn cho lắm.”
Hạ Lam có chút không nỡ để hai người rời đi, chủ yếu là không nỡ rời xa đứa bé trong bụng của Trần Mộng Dao: “Ở lại ăn tối đi, ngày mai hãng đi. Dù sao hôm nay hai con cũng không cần đi làm, cứ quyết định vậy đi. Thiếu Khanh, con đi nấu cơm đi, cứ làm theo khẩu vị của Dao Dao.”
Anh trông thấy thái độ của bà kiên định như vậy, đành vỗ võ mu bàn tay của Trần Mộng Dao: “Ngày mai đi là được rồi. Anh đi nấu cơm đây, lát sau nếu em ăn không nỗi thì ăn ít một chút.
Khi nào đói rồi thì anh lại nấu cho em ăn.”
Trần Mộng Dao khóc không ra nước mắt: “Được thôi…” Dù sao hiện giờ có Kính Thiếu Khanh ở đây nên cô có thể an tâm hơn một chút.
Lúc tán gẫu, Hạ Lam có nhắc đến Lâm Táp: “Lâm Táp là một đứa trẻ tốt, còn trẻ tuổi như vậy đã không còn nữa. Trước đây Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm với Lâm Táp có mối quan hệ tốt nhất, dạo này Thiếu Khanh cũng suy sụp không ít.”
Trần Mộng Dao lập tức ra dấu im lặng: “Suyt… mẹ à, chúng ta nói nhỏ thôi, đừng để Kính Thiếu Khanh nghe thấy. Trong lòng anh ấy vẫn còn đau buồn chuyện của Lâm Táp đó.”
Hạ Lam mím mím môi: “Mẹ biết, nên mẹ đợi nó đi vào bếp mới nói đây. Dao Dao, nếu con không muốn dọn đến đây ở thì sau này cứ qua đây vào cuối tuần nhé. Để Thiếu Khanh chăm sóc con thì mẹ không an tâm, dù gì nó cũng là một tên ông già thô lỗ nên không được chu đáo như mẹ.”
Ông già thô lỗ ư? Trần Mộng Dao bị chọc cười, Kính Thiếu Khanh thô lỗ chỗ nào cơ chứ? Nhìn anh vẫn còn non và xanh mà: “Vâng, vâng, vâng. Cuối tuần con sẽ cùng Kính Thiếu Khanh qua đây. Bình thường chúng con đều phải bận làm việc nên không tiện chạy qua chạy lại, anh ấy cũng thích thanh tịnh nên hai người chúng con ở chung cũng rất ổn.”
Lúc dùng cơm tối, Trần Mộng Dao còn chưa kịp động đũa thì chén của cô đã chứa đầy thức ăn do Hạ Lam gấp cho, trông chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ. Cô có chút há hốc mồm: “Con… con ăn không hết, lúc trưa con đã ăn quá nhiều trái cây rồi nên giờ vẫn chưa đói.”
Kính Thiếu Khanh quả quyết đưa chén đến phía trước: “Chia cho anh một phần đi, ăn nhiều quá không tiêu hóa được đâu, sẽ ảnh hưởng hệ tiêu hóa đấy. Tối nay em thấy đói thì anh đi nấu đồ cho em ăn.”
Kính Thành Húc oán trách Hạ Lam đã quá vội vàng: “Tiểu Lam, em có thể thả lỏng một chút không? Thiếu Khanh nói không sai, thai phụ không thể cứ ăn hoài. Ăn quá nhiều sẽ tiêu hóa không được. Anh biết em đang rất vui và hay lo lắng nhưng cũng không cần “lo lắng” đến mức này, em biết chứ?”
Hạ Lam bắt đầu nghi ngờ bản thân: “Thật sao? Nhưng mà lúc em có Thiếu Khanh thì ăn nhiều lắm, ngoại trừ lúc ngủ ra thì cả ngày đều ăn và ăn. Mà lúc xưa em cũng không cảm thấy quá no, xem ra là thể chất của mỗi người khác nhau chăng?”
Bình luận facebook