Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-682
Chương 683: Kích động trước hôn lê
Sau khi mây mưa xong, hai má Khúc Thanh Ca đỏ bừng, dựa vào ngực Diệp Quân Tước, mềm mại nói: “Anh cho A Trạch nghỉ vài ngày đi, người ta cũng có vợ con, để anh ta ở bên ạnh bọn họ nhiều một chút. Em muốn chăm sóc cho anh vài ngày, để quen thuộc với anh hơn, nghĩ lại em thấy kỳ diệu thật đấy, vừa gặp anh trước khi kết hôn mấy ngày mà đã yêu anh mắt rồi, đây là vừa gặp đã yêu à? Em còn chưa hiểu anh đủ, em muốn trở thành người hiểu anh nhát.”
Vẻ mặt Diệp Quân Tước lạnh nhạt: “Vừa gặp đã yêu? Thấy sắc nổi lòng tham hay là “yêu” phải tôi?”
Diệp Quân Tước càng hư hỏng, lòng Khúc Thanh Ca càng lâng lâng: “Đồ đáng ghét, cho dù là thấy sắc nổi lòng tham thì em cũng yêu phải anh thật mà, đời này anh không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của em đâu, em chết cũng phải chết chung với anh.”
Diệp Quân Tước nhìn qua thùng rác trong góc, trong chốc lát, anh ta cảm thấy hơi rối rắm, bèn đứng dậy mặc áo ngủ vào: “Tôi sẽ cho A Trạch nghỉ vài ngày, lúc cô chăm sóc tôi đừng quên rằng tôi là một tên tàn phế.”
Khúc Thanh Ca mừng rỡ: “Em sẽ chú ý mà! Nhất định em có thể làm tốt! Anh yên tâm đi! À đúng rồi, ông nội nói qua mấy ngày nữa sẽ đến thăm chúng ta, thấy chúng ta ân ái như vậy, chắc ông ấy sẽ vui lắm!”
Cụ nhà muốn đến, không phải chuyện tốt gì, Diệp Quân Tước châm điếu thuốc đi đến trước cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài, im lặng không nói gì, cậu ta sống đủ cuộc sống Diệp gia rồi, chỉ cần lão già kia còn chưa tắt thở, anh ta sẽ không được tự do, không thể muốn làm gì thì làm, mãi bị trói buộc như thề.
Nhưng thân phận của Diệp Quân Tước lại là chiếc ô tốt nhất cho mình, bây giờ anh ta bước về trước khó khăn, lại không thể lùi về sau.
Trước khi kết hôn hai ngày, tạm thời Trần Mộng Dao về nhà mẹ đẻ, đây là lễ nghi.
Trước đó cô còn không thấy căng thẳng, cho đến khi ngày này thật sự đến rồi, cô vừa nghĩ tới thì hoảng hốt ngay. Trước đó, bất kể là có bao nhiêu lời chắc chắn, thề non hẹn biển, cũng không chân thật bằng một cuộc hôn lễ và một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Nhìn áo cưới màu trắng tuyết nằm trong tủ quần áo, cô hưng phấn không ngủ được hệt như lúc đính hôn vậy. Sau khi diễn ra hôn lễ, Kính Thiếu Khanh là của cô rồi, một người đàn ông từng tuyên bố mình không kết hôn, một người đàn ông từng phóng đãng không kiềm ché, lại quỳ gối dưới váy côi Tiếng cười ngốc nghếch của cô làm phiền Giang Linh, Giang Linh bưng một bát canh gà nhét vào tay cô: “Con được rồi, mau ngủ đi, chờ ngày mốt người Kính gia đến thì con tiếp họ đi, mẹ cũng chỉ còn có một mình, đột nhiên cảm thấy nhà ba gian trống trải như vậy…”
Trần Mộng Dao nhìn chằm chằm canh gà trong tay, im lặng không nói, cảm xúc nặng nề chìm xuống đáy. Bình thường cô không dính Giang Linh nhiều lắm, nhưng khi nghe Giang Linh nói câu này, lòng cô hơi chua xót. Sau một lúc lâu cô mới mỉm cười: “Mẹ nói gì đó? Con đâu có đi luôn, con sẽ về thăm mẹ mà, nếu mẹ cảm thấy một mình cô đơn thì có thể tìm một người bầu bạn, nhưng phải mở to mắt nhìn xem đối phương là người như thế nào, đừng có ngờ nghệch rồi bị mắc mưu, bị lừa „ nưa.
Sau khi Giang Linh bị Thạch Đông Hải lừa, đã không còn muốn tìm bầu bạn: “Coi như hết, mẹ cứ ở một mình thôi, thỉnh thoảng cũng thấy hơi cô đơn nhưng một mình tự do nhàn nhã, muốn làm gì thì làm đó. Con mau uống canh gà rồi ngủ, sáng mai còn phải đến cục dân chính lãnh giấy với Kính Thiếu Khanh, đừng lề mề nữa. Chuyện kết hôn cũng rất rườm rà đấy.”
Trần Mộng Dao gật đầu, uống canh gà ừng ực, Giang Linh cầm bát không đi ra ngoài: “Con ngủ sớm chút, mẹ không nói nhiều nữa.”
Cô đáp lời, đóng cửa phòng rồi nằm ngửa lên giường, nhìn trần nhà trắng bóc, cô không hề buồn ngủ, không nhịn được gọi video cho Kính Thiếu Khanh.
Vừa gọi thông, cô trông thấy khuôn mặt tuấn tú còn đang mơ màng ngái ngủ, không nhịn được bật cười: “Hì hì, anh còn đang ngủ à? Nhìn anh như vậy, sao anh cũng nằm trên giường thế? Có vẻ uễể oải không phấn chắn, anh mệt hay là không có em trong hai ngày nay nên cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa?”
Kính Thiếu Khanh đánh giá cô qua điện thoại: “Hai cái đều có, em xin nghỉ kết hôn trước, anh thì đâu có, hôm nay ban ngày anh còn đến công ty làm mà, ngày mai chúng ta sẽ đi lãnh giấy, em có kích động hay không?”
Cô dối lòng: “Không có, nhìn thấy anh còn kích động hơn cả lãnh giấy chứng nhận nữa, một ngày không gặp như cách ba thu đấy!”
Có lẽ là vì anh thật sự rất mệt, nhắm mắt lại: “Anh cũng vậy, “ ` £ 2 Ũ ` ri:Á muôn nhìn thây em sớm chút, nhưng mà sau khi lãnh giây xong anh còn phải đến sân tổ chức hôn lễ quan sát xem sao, có nhiều việc lắm đấy, vừa làm cho người ta nhức đầu, vừa làm cho người ta hưng phán…”
Cô đồng cảm với anh, sợ anh mệt quá, cơ thể suy nhược: “Vậy anh ngủ trước đi, ngày mai gặp. Ngày mai anh đừng đến đón em, sáng mai ngủ nhiều thêm chút, em tự lái xe được. Sau khi lấy giấy xong em cũng về nhà này, anh làm việc sớm chút rồi nghỉ ngơi sớm chút, để tinh thần sảng khoái. Ngày mốt không được đánh rơi dây chuyền(*), đó là ngày quan trọng nhất trong đời chúng ta.”.
Truyện Đam Mỹ
(°) Tiếng địa phương vùng Đông Bắc, ám chỉ không thể thực hiện tốt một chuyện trong lúc quan trọng.
Thật sự là Kính Thiếu Khanh không còn sức mở mắt: “Được, ngày mai gặp, yêu em.”
Cô cúp máy trong niềm vui rạo rực, nhắm mắt lại mặc sức tưởng tượng cảnh tượng hôn lễ và cuộc sống tốt đẹp trong tương lai. Khi con người còn sống, có thể đi đến lễ đường kết hôn với người mình thích là duyên phận quý giá đến mức nào, cô chính là người may mắn kia.
Lúc này, tại trang viên Diệp gia, Diệp Quân Tước uống rất nhiều rượu, rất có tư thế sống mơ màng. Ngày mai Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh sẽ trở thành vợ chồng trên danh nghĩa pháp luật, Diệp Quân Tước lại không làm được gì, vậy mà Diệp lão gia còn có tình đến đây theo dõi anh ta mấy ngày! Lê Thuần đứng bên cạnh cúi đầu, như là đứa bé làm sai chuyện.
Bỗng nhiên Diệp Quân Tước nhìn về phía cô ta, vẫy tay với cô ta.
Cô ta cẩn thận bước lên, bị Diệp Quân Tước túm lấy sau gáy, ép xuống bàn: “Sao cô không làm xong chuyện tôi giao cho cô? Ngày mai, ngày mai bọn họ sẽ đến cục dân chính, ngày mốt kết hôn, tất cả đã trỏ thành sự thật, cô làm gì vậy? Cô có làm theo lời tôi nói không?”
Gò má Lê Thuần dán sát mặt bàn lạnh như băng, bị bóp đau, cắn răng không dám rên, nói: “Tôi đi tìm Kính Thiếu Khanh, bắt kể thế nào anh ấy cũng không chịu gặp tôi, tôi không tìm được cơ hội tiếp xúc với anh ấy, trong lòng anh ấy chỉ có Trần Mộng Dao, không một cô gái nào có cơ hội! Giống hệt như trong lòng Trần Mộng Dao chỉ có anh ấy, anh cũng không có cơ hội!”
Diệp Quân Tước cứng đờ, túm tóc cô ta, kéo đến trước mặt mình, chớp mũi hai người gần như chạm vào nhau: “Cô nói gì? Trên đời này làm gì có tình cảm nào không phá được? Có cái gì trung trinh không thay đổi? Cô không thích Kính Thiếu Khanh à? Không phải cô không cam lòng ư? Tôi không giống cô, tôi sẽ không để gặp sao hay vậy, tôi sẽ chủ động lao ra!”
Lê Thuần không dám thở mạnh: “Nhưng tôi… tôi không biết phải làm như thế nào… mọi chuyện đều có kết cục cả rồi. Kính Thiếu Khanh ghét tôi đến mức còn không thèm liếc nhìn tôi một cái!”
Sau khi mây mưa xong, hai má Khúc Thanh Ca đỏ bừng, dựa vào ngực Diệp Quân Tước, mềm mại nói: “Anh cho A Trạch nghỉ vài ngày đi, người ta cũng có vợ con, để anh ta ở bên ạnh bọn họ nhiều một chút. Em muốn chăm sóc cho anh vài ngày, để quen thuộc với anh hơn, nghĩ lại em thấy kỳ diệu thật đấy, vừa gặp anh trước khi kết hôn mấy ngày mà đã yêu anh mắt rồi, đây là vừa gặp đã yêu à? Em còn chưa hiểu anh đủ, em muốn trở thành người hiểu anh nhát.”
Vẻ mặt Diệp Quân Tước lạnh nhạt: “Vừa gặp đã yêu? Thấy sắc nổi lòng tham hay là “yêu” phải tôi?”
Diệp Quân Tước càng hư hỏng, lòng Khúc Thanh Ca càng lâng lâng: “Đồ đáng ghét, cho dù là thấy sắc nổi lòng tham thì em cũng yêu phải anh thật mà, đời này anh không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của em đâu, em chết cũng phải chết chung với anh.”
Diệp Quân Tước nhìn qua thùng rác trong góc, trong chốc lát, anh ta cảm thấy hơi rối rắm, bèn đứng dậy mặc áo ngủ vào: “Tôi sẽ cho A Trạch nghỉ vài ngày, lúc cô chăm sóc tôi đừng quên rằng tôi là một tên tàn phế.”
Khúc Thanh Ca mừng rỡ: “Em sẽ chú ý mà! Nhất định em có thể làm tốt! Anh yên tâm đi! À đúng rồi, ông nội nói qua mấy ngày nữa sẽ đến thăm chúng ta, thấy chúng ta ân ái như vậy, chắc ông ấy sẽ vui lắm!”
Cụ nhà muốn đến, không phải chuyện tốt gì, Diệp Quân Tước châm điếu thuốc đi đến trước cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài, im lặng không nói gì, cậu ta sống đủ cuộc sống Diệp gia rồi, chỉ cần lão già kia còn chưa tắt thở, anh ta sẽ không được tự do, không thể muốn làm gì thì làm, mãi bị trói buộc như thề.
Nhưng thân phận của Diệp Quân Tước lại là chiếc ô tốt nhất cho mình, bây giờ anh ta bước về trước khó khăn, lại không thể lùi về sau.
Trước khi kết hôn hai ngày, tạm thời Trần Mộng Dao về nhà mẹ đẻ, đây là lễ nghi.
Trước đó cô còn không thấy căng thẳng, cho đến khi ngày này thật sự đến rồi, cô vừa nghĩ tới thì hoảng hốt ngay. Trước đó, bất kể là có bao nhiêu lời chắc chắn, thề non hẹn biển, cũng không chân thật bằng một cuộc hôn lễ và một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Nhìn áo cưới màu trắng tuyết nằm trong tủ quần áo, cô hưng phấn không ngủ được hệt như lúc đính hôn vậy. Sau khi diễn ra hôn lễ, Kính Thiếu Khanh là của cô rồi, một người đàn ông từng tuyên bố mình không kết hôn, một người đàn ông từng phóng đãng không kiềm ché, lại quỳ gối dưới váy côi Tiếng cười ngốc nghếch của cô làm phiền Giang Linh, Giang Linh bưng một bát canh gà nhét vào tay cô: “Con được rồi, mau ngủ đi, chờ ngày mốt người Kính gia đến thì con tiếp họ đi, mẹ cũng chỉ còn có một mình, đột nhiên cảm thấy nhà ba gian trống trải như vậy…”
Trần Mộng Dao nhìn chằm chằm canh gà trong tay, im lặng không nói, cảm xúc nặng nề chìm xuống đáy. Bình thường cô không dính Giang Linh nhiều lắm, nhưng khi nghe Giang Linh nói câu này, lòng cô hơi chua xót. Sau một lúc lâu cô mới mỉm cười: “Mẹ nói gì đó? Con đâu có đi luôn, con sẽ về thăm mẹ mà, nếu mẹ cảm thấy một mình cô đơn thì có thể tìm một người bầu bạn, nhưng phải mở to mắt nhìn xem đối phương là người như thế nào, đừng có ngờ nghệch rồi bị mắc mưu, bị lừa „ nưa.
Sau khi Giang Linh bị Thạch Đông Hải lừa, đã không còn muốn tìm bầu bạn: “Coi như hết, mẹ cứ ở một mình thôi, thỉnh thoảng cũng thấy hơi cô đơn nhưng một mình tự do nhàn nhã, muốn làm gì thì làm đó. Con mau uống canh gà rồi ngủ, sáng mai còn phải đến cục dân chính lãnh giấy với Kính Thiếu Khanh, đừng lề mề nữa. Chuyện kết hôn cũng rất rườm rà đấy.”
Trần Mộng Dao gật đầu, uống canh gà ừng ực, Giang Linh cầm bát không đi ra ngoài: “Con ngủ sớm chút, mẹ không nói nhiều nữa.”
Cô đáp lời, đóng cửa phòng rồi nằm ngửa lên giường, nhìn trần nhà trắng bóc, cô không hề buồn ngủ, không nhịn được gọi video cho Kính Thiếu Khanh.
Vừa gọi thông, cô trông thấy khuôn mặt tuấn tú còn đang mơ màng ngái ngủ, không nhịn được bật cười: “Hì hì, anh còn đang ngủ à? Nhìn anh như vậy, sao anh cũng nằm trên giường thế? Có vẻ uễể oải không phấn chắn, anh mệt hay là không có em trong hai ngày nay nên cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa?”
Kính Thiếu Khanh đánh giá cô qua điện thoại: “Hai cái đều có, em xin nghỉ kết hôn trước, anh thì đâu có, hôm nay ban ngày anh còn đến công ty làm mà, ngày mai chúng ta sẽ đi lãnh giấy, em có kích động hay không?”
Cô dối lòng: “Không có, nhìn thấy anh còn kích động hơn cả lãnh giấy chứng nhận nữa, một ngày không gặp như cách ba thu đấy!”
Có lẽ là vì anh thật sự rất mệt, nhắm mắt lại: “Anh cũng vậy, “ ` £ 2 Ũ ` ri:Á muôn nhìn thây em sớm chút, nhưng mà sau khi lãnh giây xong anh còn phải đến sân tổ chức hôn lễ quan sát xem sao, có nhiều việc lắm đấy, vừa làm cho người ta nhức đầu, vừa làm cho người ta hưng phán…”
Cô đồng cảm với anh, sợ anh mệt quá, cơ thể suy nhược: “Vậy anh ngủ trước đi, ngày mai gặp. Ngày mai anh đừng đến đón em, sáng mai ngủ nhiều thêm chút, em tự lái xe được. Sau khi lấy giấy xong em cũng về nhà này, anh làm việc sớm chút rồi nghỉ ngơi sớm chút, để tinh thần sảng khoái. Ngày mốt không được đánh rơi dây chuyền(*), đó là ngày quan trọng nhất trong đời chúng ta.”.
Truyện Đam Mỹ
(°) Tiếng địa phương vùng Đông Bắc, ám chỉ không thể thực hiện tốt một chuyện trong lúc quan trọng.
Thật sự là Kính Thiếu Khanh không còn sức mở mắt: “Được, ngày mai gặp, yêu em.”
Cô cúp máy trong niềm vui rạo rực, nhắm mắt lại mặc sức tưởng tượng cảnh tượng hôn lễ và cuộc sống tốt đẹp trong tương lai. Khi con người còn sống, có thể đi đến lễ đường kết hôn với người mình thích là duyên phận quý giá đến mức nào, cô chính là người may mắn kia.
Lúc này, tại trang viên Diệp gia, Diệp Quân Tước uống rất nhiều rượu, rất có tư thế sống mơ màng. Ngày mai Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh sẽ trở thành vợ chồng trên danh nghĩa pháp luật, Diệp Quân Tước lại không làm được gì, vậy mà Diệp lão gia còn có tình đến đây theo dõi anh ta mấy ngày! Lê Thuần đứng bên cạnh cúi đầu, như là đứa bé làm sai chuyện.
Bỗng nhiên Diệp Quân Tước nhìn về phía cô ta, vẫy tay với cô ta.
Cô ta cẩn thận bước lên, bị Diệp Quân Tước túm lấy sau gáy, ép xuống bàn: “Sao cô không làm xong chuyện tôi giao cho cô? Ngày mai, ngày mai bọn họ sẽ đến cục dân chính, ngày mốt kết hôn, tất cả đã trỏ thành sự thật, cô làm gì vậy? Cô có làm theo lời tôi nói không?”
Gò má Lê Thuần dán sát mặt bàn lạnh như băng, bị bóp đau, cắn răng không dám rên, nói: “Tôi đi tìm Kính Thiếu Khanh, bắt kể thế nào anh ấy cũng không chịu gặp tôi, tôi không tìm được cơ hội tiếp xúc với anh ấy, trong lòng anh ấy chỉ có Trần Mộng Dao, không một cô gái nào có cơ hội! Giống hệt như trong lòng Trần Mộng Dao chỉ có anh ấy, anh cũng không có cơ hội!”
Diệp Quân Tước cứng đờ, túm tóc cô ta, kéo đến trước mặt mình, chớp mũi hai người gần như chạm vào nhau: “Cô nói gì? Trên đời này làm gì có tình cảm nào không phá được? Có cái gì trung trinh không thay đổi? Cô không thích Kính Thiếu Khanh à? Không phải cô không cam lòng ư? Tôi không giống cô, tôi sẽ không để gặp sao hay vậy, tôi sẽ chủ động lao ra!”
Lê Thuần không dám thở mạnh: “Nhưng tôi… tôi không biết phải làm như thế nào… mọi chuyện đều có kết cục cả rồi. Kính Thiếu Khanh ghét tôi đến mức còn không thèm liếc nhìn tôi một cái!”
Bình luận facebook