Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-741
Chương 742: Cạch mặt
Đúng thật những lời này rất rõ ràng, như thể đang nói cô ngoại trừ xinh đẹp thì chẳng còn tác dụng nào khác. Trong lòng của Ôn Ngôn kháng nghị nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười: “Thích hợp hay không thì bản thân tôi và anh ấy nói mới tính và nó cũng không phụ thuộc vào điều kiện cá nhân, chẳng phải chỉ cần yêu thích lẫn nhau là được rồi sao? Vậy Jessica này, khi nào chúng ta mới thảo luận về lễ phục nhỉ?” dessica im lặng nhìn cô một lúc mới lên tiếng: “Mục phu nhân, tác phẩm của cô từng được lên tạp chí thời trang và cô cũng có kinh nghiệm trong việc thiết kế, nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu của tôi. Mỗi một nhà thiết kế chuyên thuộc của tôi đều nổi tiếng hơn cô nhiều. Hôm nay nói chuyện đến đây thôi, mong ngày gặp lại.” Ôn Ngôn có kích động muốn chửi thề nhưng vừa nghĩ đến cái miệng cằn nhằn của quản lý Nghiêm, cô đành kiềm chế nóng giận mà tiễn người rời đi. Dù sao người phụ nữ này cũng là đối tác của Mục Đình Sâm, cô sợ làm hỏng cơ hội làm ăn của anh nên nhịn được thì cứ nhịn.
Hay tin khách hàng không hợp tác thì quản lý Nghiêm có chút thất vọng nhưng không nói gì, khách hàng lớn như vậy vốn không dễ giữ chân lại. Công ty này có đẳng cấp như thế nào quản lý Nghiêm cũng biết rõ.
Về phía Mục Đình Sâm, anh cũng biết chuyện Jessica đến Đề Đô sớm hơn dự kiến nên có chút phiền muộn. Người phụ nữ này không chào hỏi một tiếng mà đã trực tiếp qua đây, e rằng chẳng phải điều tốt lành gì. Hay đây là chiêu trò đến tìm anh thương lượng hợp tác đi? Nhưng ngoài mặt anh vẫn phải làm: đúng lễ nghĩa của chủ nhà, chủ động sắp xếp thỏa đáng cho người ta. Tuy nhiên cũng đúng lúc có cơ hội tháo gỡ hiểu làm về món quà kia sớm hơn.
Ôn Ngôn ôm một bụng uất ức, dự định tối nay sẽ nói chuyện với Mục Đình Sâm. Nào ngờ còn chưa đến giờ tan làm thì cô đã nhận được cuộc gọi từ anh thông báo tối nay phải đi xã giao, bảo cô tự trở về. Cô chẳng cần nghĩ cũng biết được anh đi gặp Jessica, ấm ức trong lòng lại trào lên khiến cô trực tiếp ngắt máy.
Sập tối, Mục Đình Sâm và.Jessica ngồi đối diện nhau trong nhà hàng Bạch Thủy Loan. Đề tránh gặp khó xử, Mục Đình Sâm đã dẫn theo Đới Duy. Anh còn cho rằng.Jessica sẽ dẫn theo thư ký vì đây là một cuộc hẹn thương lượng làm ăn, nhưng không ngờ cô ta lại đơn phương độc mã đến đây.
Jessica thấy anh mang theo người khác liền lộ ra bất mãn, nhưng ngữ điệu giống làm nũng: “Tôi còn tưởng đây là cuộc hẹn riêng của hai chúng ta.” Mục Đình Sâm ngồi nghiêm chỉnh: “Tất nhiên phải chuẩn bị một số thứ để thương lượng hợp tác rồi, một mình tôi đến đây thì không tiện cho lắm nên mới dẫn theo trợ lý, cô sẽ không để tâm chứ?” dJessica thích sự ung dung tự tin của anh, cô ta chống tay dưới cằm, không chút rụt rè mà nhìn thẳng vào anh: “Anh nói không để tâm thì không để tâm vậy. Bầu không khí ở đây rất tốt và tôi cũng rất thích môi trường trong này. Chắc chắn chủ nhân của nhà hàng này cũng là một người đàn ông ưu tú giống anh.” Mục Đình Sâm nhàn nhạt trả lời: “Là nhà hàng của bạn tôi mở, hôm khác sẽ giới thiệu cho cô biết mặt. Đúng rồi, món quà tôi tặng cô lần trước…” Xhưa đợi anh nói xong thì Jessica đã cướp lời: “Tôi rất thích, kiểu dáng cũng rất đẹp, ngụ ý… cũng rất hoàn hảo.” Cơ thể Mục Đình Sâm hơi căng cứng, anh đã quen với vẻ thanh nhã thoát tục như hoa nhài của Ôn Ngôn, đối mặt với Jessica – người phụ nữ có chút diêm dúa cường thế này thì hoàn toàn không có một chút hứng thú nào, ngược lại còn phản cảm: “Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi. Thật ra đôi bông tai đó là món quà tôi định tặng cho vợ của tôi, không ngờ lúc đi công tác tôi lại lấy nhầm. Đây là vấn đề của tôi nên tôi đã lựa lại một món quà khác cho cô, hy vọng cô sẽ thích.” Đới Duy thức thời lấy ra một sợi dây chuyền có giá trị không nhỏ, nhưng Jessica đến nhìn cũng không nhìn, sắc mặt của cô ta có chút cứng nhắc: “Ý của anh… là tặng nhầm quà ư? Đôi bông tai này vốn để tặng cho vợ anh?” Mục Đình Sâm thẳng thắn: “Không sai, chính là như vậy. Ngày hôm nay tôi đến đây để tạ lỗi vì đã khiến cô hiểu lầm, thật ngại quả” Jessica là dạng người chưa từng gặp qua tình huống trớ trêu trong tình trường, đột nhiên mắt mặt như vậy liền có chút nỗi giận: “Chỉ một câu xin lỗi thì có thể giải quyết được vấn đề sao?
Lúc vừa tặng quà anh không phát hiện ra, đã qua vài ngày mà anh mới nói rằng đây là hiểu lầm, vì vậy là tôi tự đa tình rồi sao? Tôi cố tình đến Đế Đô sớm hơn nửa tháng hon, vội vã muốn gặp mặt anh nhưng anh lại khiến tôi khó xử đến mức không còn mặt mũi nào!” Thế cục dần nằm ngoài kiểm soát, sự nhẫn nại của Mục Đình Sâm đã đi đến cực hạn. Thái độ của anh đã rất tốt rồi, nếu như đối phương không muốn nói chuyện đàng hoàng thì hợp tác hay không cũng chẳng sao: “Tôi là người có sai sót nên tôi nhận lỗi, xin lỗi vì đã tạo ra sự quấy nhiễu cho cô. Về chuyện hợp tác, cô cứ cân nhắc thêm. Nếu thật sự không thể thì cứ vậy đi.” Jessica không ngờ Mục Đình Sâm sẽ quả quyết như vậy, anh không phải là dạng đàn ông bị phụ nữ dắt mũi. Cô ta áp chế ngọn lửa trong lòng: “Được rồi, dù sao cũng là hiểu lầm và cũng được giải thích rõ ràng rồi. Công tư phân minh, tôi sẽ không trộn lẫn chúng để nói. Tôi luôn kỳ vọng vào sự hợp tác giữa chúng ta nên cho dù có hiểu lầm hay không thì tôi vẫn rất thích con người của anh. Đúng rồi, hôm nay tôi gặp được vợ anh rồi, nhận xét của tôi về cô ấy chính là con gái rượu. Không ngờ anh sẽ trở thành bạn đời với loại hình phụ nữ này, tôi cảm thấy hai người không hợp nhau lắm.” Sắc mặt của Mục Đình Sâm lạnh đi: “Chắc không phải gặp ngẫu nhiên đi?” dessica thản nhiên thừa nhận: “Là tôi cố tình tìm cô ta, còn nói chuyện với nhau vài câu nữa.” Lúc này, Mục Đình Sâm nhìn đôi bông tai trên tai của cô ta rồi lạnh mặt đứng dậy: “Nếu như cô thích đôi bông tai đó thì cứ giữ lấy đi. Vợ của tôi sẽ không đeo trang sức mà người khác đã chạm vào. Tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải hợp tác nữa, tôi không thích hợp tác với những người phụ nữ tự cho mình là đúng. Tôi sẽ thanh toán cho bữa ăn này, không tiếp nữa.” Vừa dứt lời, anh liền quay người bước đi, đến một cái quay đầu lại nhìn cũng không có. Đới Duy vội vàng đi theo, để lại ì dessica một mình với gương mặt lúc trăng lúc xanh. Cô ta tức giận đến mức tháo bông tai ra rồi đập mạnh lên bàn, bởi vì lúc gỡ ra quá dùng lực nên vành tai đã đỏ lên. Cô ta không ngờ thái độ trước đây của Mục Đình Sâm không phải tất cả, vừa nhắc đến Ôn Ngôn thì anh đã cạch mặt ngay!
Mục Đình Sâm trực tiếp quay về Mục trạch, anh đoán rằng lúc Jessica đã đeo đôi bông tai đó đi tìm Ôn Ngôn. Vừa nghĩ đến đây đã khiến anh cảm thấy vô cùng phản cảm.
Lúc bước vào cửa, anh trông thấy Ôn Ngôn đang chơi đùa cùng Tiểu Đoàn Tử. Thông thường Ôn Ngôn sẽ chào anh rồi bảo Tiểu Đoàn Tử gọi bế, thế nhưng hôm nay cô không thèm liếc mắt nhìn anh một lần.
Tất nhiên anh biết vì sao như vậy, liền tiến lên trước muốn giải thích, nhưng Ôn Ngôn đã ôm lấy Tiểu Đoàn Tử đi sang chỗ khác. Anh không biết làm sao mà chớp mắt, vội vã đi theo: “Anh không biết người phụ nữ đó lại tìm em, anh đã giải thích rõ ràng với cô ta. Anh đã kết thúc hợp tác rồi.” Ôn Ngôn buồn bã nói: “Người ta chạy đến công ty để tìm em, ngoài mặt thì bảo rằng muốn em thiết kế lễ phục nhưng từ đầu đến cuối đều chế giễu em. Người ta còn nói em không xứng với anh và không có tiếng như những nhà thiết kế trước đây của cô ta. Cô ta làm vậy là có ý gì cơ chứ? Rõ ràng cô ta biết anh đã có vợ con mà còn đến khiêu khích em một cách trắng trợn như vậy, phụ nữ nước ngoài luôn cởi mở đến vậy sao?
Thật khiến em mở rộng tầm mắt. Có phải cô ta cảm thấy cô ta thích hợp với anh hơn, đợi sau khi chúng ta ly hôn thì anh đến với cô ta để sự nghiệp và hôn nhân đều bội thu, như vậy rất hoàn mỹ đi? Em vừa tức giận nhưng cũng cảm thấy thật buồn cười!”
Đúng thật những lời này rất rõ ràng, như thể đang nói cô ngoại trừ xinh đẹp thì chẳng còn tác dụng nào khác. Trong lòng của Ôn Ngôn kháng nghị nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười: “Thích hợp hay không thì bản thân tôi và anh ấy nói mới tính và nó cũng không phụ thuộc vào điều kiện cá nhân, chẳng phải chỉ cần yêu thích lẫn nhau là được rồi sao? Vậy Jessica này, khi nào chúng ta mới thảo luận về lễ phục nhỉ?” dessica im lặng nhìn cô một lúc mới lên tiếng: “Mục phu nhân, tác phẩm của cô từng được lên tạp chí thời trang và cô cũng có kinh nghiệm trong việc thiết kế, nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu của tôi. Mỗi một nhà thiết kế chuyên thuộc của tôi đều nổi tiếng hơn cô nhiều. Hôm nay nói chuyện đến đây thôi, mong ngày gặp lại.” Ôn Ngôn có kích động muốn chửi thề nhưng vừa nghĩ đến cái miệng cằn nhằn của quản lý Nghiêm, cô đành kiềm chế nóng giận mà tiễn người rời đi. Dù sao người phụ nữ này cũng là đối tác của Mục Đình Sâm, cô sợ làm hỏng cơ hội làm ăn của anh nên nhịn được thì cứ nhịn.
Hay tin khách hàng không hợp tác thì quản lý Nghiêm có chút thất vọng nhưng không nói gì, khách hàng lớn như vậy vốn không dễ giữ chân lại. Công ty này có đẳng cấp như thế nào quản lý Nghiêm cũng biết rõ.
Về phía Mục Đình Sâm, anh cũng biết chuyện Jessica đến Đề Đô sớm hơn dự kiến nên có chút phiền muộn. Người phụ nữ này không chào hỏi một tiếng mà đã trực tiếp qua đây, e rằng chẳng phải điều tốt lành gì. Hay đây là chiêu trò đến tìm anh thương lượng hợp tác đi? Nhưng ngoài mặt anh vẫn phải làm: đúng lễ nghĩa của chủ nhà, chủ động sắp xếp thỏa đáng cho người ta. Tuy nhiên cũng đúng lúc có cơ hội tháo gỡ hiểu làm về món quà kia sớm hơn.
Ôn Ngôn ôm một bụng uất ức, dự định tối nay sẽ nói chuyện với Mục Đình Sâm. Nào ngờ còn chưa đến giờ tan làm thì cô đã nhận được cuộc gọi từ anh thông báo tối nay phải đi xã giao, bảo cô tự trở về. Cô chẳng cần nghĩ cũng biết được anh đi gặp Jessica, ấm ức trong lòng lại trào lên khiến cô trực tiếp ngắt máy.
Sập tối, Mục Đình Sâm và.Jessica ngồi đối diện nhau trong nhà hàng Bạch Thủy Loan. Đề tránh gặp khó xử, Mục Đình Sâm đã dẫn theo Đới Duy. Anh còn cho rằng.Jessica sẽ dẫn theo thư ký vì đây là một cuộc hẹn thương lượng làm ăn, nhưng không ngờ cô ta lại đơn phương độc mã đến đây.
Jessica thấy anh mang theo người khác liền lộ ra bất mãn, nhưng ngữ điệu giống làm nũng: “Tôi còn tưởng đây là cuộc hẹn riêng của hai chúng ta.” Mục Đình Sâm ngồi nghiêm chỉnh: “Tất nhiên phải chuẩn bị một số thứ để thương lượng hợp tác rồi, một mình tôi đến đây thì không tiện cho lắm nên mới dẫn theo trợ lý, cô sẽ không để tâm chứ?” dJessica thích sự ung dung tự tin của anh, cô ta chống tay dưới cằm, không chút rụt rè mà nhìn thẳng vào anh: “Anh nói không để tâm thì không để tâm vậy. Bầu không khí ở đây rất tốt và tôi cũng rất thích môi trường trong này. Chắc chắn chủ nhân của nhà hàng này cũng là một người đàn ông ưu tú giống anh.” Mục Đình Sâm nhàn nhạt trả lời: “Là nhà hàng của bạn tôi mở, hôm khác sẽ giới thiệu cho cô biết mặt. Đúng rồi, món quà tôi tặng cô lần trước…” Xhưa đợi anh nói xong thì Jessica đã cướp lời: “Tôi rất thích, kiểu dáng cũng rất đẹp, ngụ ý… cũng rất hoàn hảo.” Cơ thể Mục Đình Sâm hơi căng cứng, anh đã quen với vẻ thanh nhã thoát tục như hoa nhài của Ôn Ngôn, đối mặt với Jessica – người phụ nữ có chút diêm dúa cường thế này thì hoàn toàn không có một chút hứng thú nào, ngược lại còn phản cảm: “Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi. Thật ra đôi bông tai đó là món quà tôi định tặng cho vợ của tôi, không ngờ lúc đi công tác tôi lại lấy nhầm. Đây là vấn đề của tôi nên tôi đã lựa lại một món quà khác cho cô, hy vọng cô sẽ thích.” Đới Duy thức thời lấy ra một sợi dây chuyền có giá trị không nhỏ, nhưng Jessica đến nhìn cũng không nhìn, sắc mặt của cô ta có chút cứng nhắc: “Ý của anh… là tặng nhầm quà ư? Đôi bông tai này vốn để tặng cho vợ anh?” Mục Đình Sâm thẳng thắn: “Không sai, chính là như vậy. Ngày hôm nay tôi đến đây để tạ lỗi vì đã khiến cô hiểu lầm, thật ngại quả” Jessica là dạng người chưa từng gặp qua tình huống trớ trêu trong tình trường, đột nhiên mắt mặt như vậy liền có chút nỗi giận: “Chỉ một câu xin lỗi thì có thể giải quyết được vấn đề sao?
Lúc vừa tặng quà anh không phát hiện ra, đã qua vài ngày mà anh mới nói rằng đây là hiểu lầm, vì vậy là tôi tự đa tình rồi sao? Tôi cố tình đến Đế Đô sớm hơn nửa tháng hon, vội vã muốn gặp mặt anh nhưng anh lại khiến tôi khó xử đến mức không còn mặt mũi nào!” Thế cục dần nằm ngoài kiểm soát, sự nhẫn nại của Mục Đình Sâm đã đi đến cực hạn. Thái độ của anh đã rất tốt rồi, nếu như đối phương không muốn nói chuyện đàng hoàng thì hợp tác hay không cũng chẳng sao: “Tôi là người có sai sót nên tôi nhận lỗi, xin lỗi vì đã tạo ra sự quấy nhiễu cho cô. Về chuyện hợp tác, cô cứ cân nhắc thêm. Nếu thật sự không thể thì cứ vậy đi.” Jessica không ngờ Mục Đình Sâm sẽ quả quyết như vậy, anh không phải là dạng đàn ông bị phụ nữ dắt mũi. Cô ta áp chế ngọn lửa trong lòng: “Được rồi, dù sao cũng là hiểu lầm và cũng được giải thích rõ ràng rồi. Công tư phân minh, tôi sẽ không trộn lẫn chúng để nói. Tôi luôn kỳ vọng vào sự hợp tác giữa chúng ta nên cho dù có hiểu lầm hay không thì tôi vẫn rất thích con người của anh. Đúng rồi, hôm nay tôi gặp được vợ anh rồi, nhận xét của tôi về cô ấy chính là con gái rượu. Không ngờ anh sẽ trở thành bạn đời với loại hình phụ nữ này, tôi cảm thấy hai người không hợp nhau lắm.” Sắc mặt của Mục Đình Sâm lạnh đi: “Chắc không phải gặp ngẫu nhiên đi?” dessica thản nhiên thừa nhận: “Là tôi cố tình tìm cô ta, còn nói chuyện với nhau vài câu nữa.” Lúc này, Mục Đình Sâm nhìn đôi bông tai trên tai của cô ta rồi lạnh mặt đứng dậy: “Nếu như cô thích đôi bông tai đó thì cứ giữ lấy đi. Vợ của tôi sẽ không đeo trang sức mà người khác đã chạm vào. Tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải hợp tác nữa, tôi không thích hợp tác với những người phụ nữ tự cho mình là đúng. Tôi sẽ thanh toán cho bữa ăn này, không tiếp nữa.” Vừa dứt lời, anh liền quay người bước đi, đến một cái quay đầu lại nhìn cũng không có. Đới Duy vội vàng đi theo, để lại ì dessica một mình với gương mặt lúc trăng lúc xanh. Cô ta tức giận đến mức tháo bông tai ra rồi đập mạnh lên bàn, bởi vì lúc gỡ ra quá dùng lực nên vành tai đã đỏ lên. Cô ta không ngờ thái độ trước đây của Mục Đình Sâm không phải tất cả, vừa nhắc đến Ôn Ngôn thì anh đã cạch mặt ngay!
Mục Đình Sâm trực tiếp quay về Mục trạch, anh đoán rằng lúc Jessica đã đeo đôi bông tai đó đi tìm Ôn Ngôn. Vừa nghĩ đến đây đã khiến anh cảm thấy vô cùng phản cảm.
Lúc bước vào cửa, anh trông thấy Ôn Ngôn đang chơi đùa cùng Tiểu Đoàn Tử. Thông thường Ôn Ngôn sẽ chào anh rồi bảo Tiểu Đoàn Tử gọi bế, thế nhưng hôm nay cô không thèm liếc mắt nhìn anh một lần.
Tất nhiên anh biết vì sao như vậy, liền tiến lên trước muốn giải thích, nhưng Ôn Ngôn đã ôm lấy Tiểu Đoàn Tử đi sang chỗ khác. Anh không biết làm sao mà chớp mắt, vội vã đi theo: “Anh không biết người phụ nữ đó lại tìm em, anh đã giải thích rõ ràng với cô ta. Anh đã kết thúc hợp tác rồi.” Ôn Ngôn buồn bã nói: “Người ta chạy đến công ty để tìm em, ngoài mặt thì bảo rằng muốn em thiết kế lễ phục nhưng từ đầu đến cuối đều chế giễu em. Người ta còn nói em không xứng với anh và không có tiếng như những nhà thiết kế trước đây của cô ta. Cô ta làm vậy là có ý gì cơ chứ? Rõ ràng cô ta biết anh đã có vợ con mà còn đến khiêu khích em một cách trắng trợn như vậy, phụ nữ nước ngoài luôn cởi mở đến vậy sao?
Thật khiến em mở rộng tầm mắt. Có phải cô ta cảm thấy cô ta thích hợp với anh hơn, đợi sau khi chúng ta ly hôn thì anh đến với cô ta để sự nghiệp và hôn nhân đều bội thu, như vậy rất hoàn mỹ đi? Em vừa tức giận nhưng cũng cảm thấy thật buồn cười!”
Bình luận facebook