Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-754
Chương 755: Đêm qua hai người ở với nhau?
Cô mạnh dạn kiểng chân lên, với tay vòng lấy cổ anh, đặt một nụ hôn lên má anh rồi vội vàng quay người bỏ chạy: “Hết giờ làm nhớ đến đón em! Nếu phải làm thêm ngoài giờ thì em cũng sẽ ở cùng anh!”
Nhìn thấy cô đã chạy xa rồi, Mục Đình Sâm vẫn chưa hết bất ngờ, đưa tay sờ lên bị cô hôn, khóe môi hơi nhéch lên, hôm nay mặt trời thật là mọc ở hướng Tây thì phải…
Quay về xe, nghĩ đến chuyện tối qua cô bị người ta bỏ thuốc, anh lại có chút không yên tâm, nhắn tin cho cô: “Cần thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, không được gắng gượng chuyện gì cũng tự mình giải quyết, làm không được có khi lại phải để anh dọn dẹp cho em, như thế sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho anh thôi.”
Nhìn thấy tin nhắn, Ôn Ngôn trả lời bằng một gương mắt cười, cô biết phải làm thế nào.
Bình thường thì Từ Dương Dương đều đến sớm hơn cô, hôm nay thì là lần đầu tiên đến tận sát giờ làm mà Từ Dương Dương vẫn chưa đến. Đương nhiên Đường Xán cũng sẽ không đến công ty sớm như thế, trong lòng cô có chuyện nên cũng không có tâm tư làm việc, bò ra mặt bàn ngần ngơ.
Đến sắp trưa, Đường Xán mới cùng Từ Dương Dương một trước một sau đến công ty. Ôn Ngôn kéo Từ Dương Dương ra một góc: “Tối qua bên em có xảy ra chuyện gì không?”
Từ Dương Dương có vẻ lơ đãng trả lời: “Ờ… có chuyện gì chứ? Em không biết… tối qua hình như đã uống nhiều quá, em chăng nhớ được gì cả.”
Ôn Ngôn tinh mắt nhìn ra dấu hôn trên cỗ cô ấy, tim cô tức khắc giật cái thót: “Đừng nói dối chị, em nói thật đi. Có người đã bỏ thuốc chị, chỉ nghi ngờ là chai sâm panh đó có vấn đề, sâm panh chỉ có em và chị uống.”
Từ Dương Dương ban đầu còn có vẻ kinh ngạc, sau đấy cúi đầu im lặng trong chốc lát: “Chị Ôn Ngôn… tối qua em không về nhà, đến bây giờ em cũng không dám nhận điện thoại của bố mẹ nữa, từ nhở đến lớn em chưa qua đêm ở ngoài bao giờ.
Tối qua sau khi chị về, em vốn định cũng bắt xe về, kết quả là Đường Xán chạy ra, nhất định đòi đưa em về, đến nửa đường… Em cũng không biết là chuyện gì nữa, em với anh ta… chính là… mọi chuyện xảy ra rất tự nhiên. Đến khi em tỉnh dậy đã ở nhà anh ta… chuyện đã xảy ra xong rồi. Em đến bây giờ vẫn không biết phải làm sao nữa, chị đừng nói với người khác nhé… Chị nói là sâm panh bị người khác bỏ thuốc đúng không? Là ai đã làm chuyện này? Em nói mà, chứ sao em lại trở nên kỳ quái như vậy chứ… Đường Xán hôn em, em cũng không hề phản kháng lại…”
Ôn Ngôn bỗng thấy đầu mình ong ong: “Em nói là… em và Đường Xán? Bọn em đêm qua ở với nhau?”
Từ Dương Dương gật đầu nặng nè: “Đúng thế, hôm nay tỉnh dậy rất muộn, anh ta còn xin nghỉ với quản lý Nghiêm giúp em, còn những chuyện khác thì anh ta như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, em cũng không biết hiện giờ em và anh ta có quan hệ gì nữa, có lẽ với anh ta chuyện tình một đêm là bình thường, nhưng đối với em mà nói, em còn chưa yêu ai bao giờ, nếu mà để bố mẹ em biết được thì em chết chắc!”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi có tỏ ra bình tĩnh: “Không sao, chị sẽ nói chuyện với Đường Xán, chị phải xác định xem rốt cuộc Đường Xán có liên quan gì đến chuyện bỏ thuốc hay không, nếu như là anh ta làm thì chị sẽ cho anh ta biết tay. Chuyện của em chị cũng sẽ yêu cầu anh ta phải rõ ràng với em. Chị biết là em không giống với những cô gái khác, chị sẽ không để em trở thành đối tượng để anh ta chơi đùa đâu.”
Từ Dương Dương vẫn còn có chút lo lắng: “Như vậy có được không? Lỡ như anh ta cảm thấy đấy chỉ là say rượu nên mới thế… Thế em không phải là bám lấy cầu xin anh ta chịu trách nhiệm chứ? Chuyện của em không quan trọng, em cứ coi như là không có chuyện gì xảy ra là được rồi, nhưng chuyện bỏ thuốc chị phải làm rõ ra, đây không phải là chuyện nhỏ, không chỉ là em, lại còn liên quan đến chị nữa… tối qua chị đi về không có chuyện gì chứ? Không phải là bị bỏ thuốc sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Chị không sao, chị đi thẳng đến công ty của Mục Đình Sâm, anh ấy làm ngoài giờ vẫn chưa về, chị cùng đi về nhà với anh ấy. Em đi làm việc trước đi, chị đi tìm Đường Xán.”
Sắp hết giờ làm, công ty quá đông người, Ôn Ngôn không muốn nói chuyện với Đường Xán ở công ty, chủ động mời Đường Xán đi ăn trưa. Đường Xán đồng ý rất thoải mái, lại còn chủ động giới thiệu một nhà hàng Trung Quốc có hương vị khá ngon.
Đến khi đã ngồi ở nhà hàng, Ôn Ngôn đi thẳng vào vần đề: “Ti qua cả tôi và Từ Dương Dương đều bị người ta bỏ thuốc, tôi nghỉ ngờ là chai sâm panh có vấn đề, anh thấy thế nào về chuyện này?”
Đường Xán nửa cười nửa không nhìn cô: “Cô cảm thấy chuyện này là do tôi làm? Tôi có ý đồ gì mà làm như thế? Sâm panh là của cô thì không sai, cũng chỉ có cô và Từ Dương Dương uống, hơn nữa đều bị dính chiêu, thế cũng không sai, nhưng mà từ đầu đến cuối tôi không hề động đến chai sâm panh, tôi đúng là có khả nghi, nhưng cô cũng không có bằng chứng nào chứng minh là tôi làm, không phải sao?”
Ôn Ngôn bị chặn họng, cô không hiểu lắm về thái độ của Đường Xán, anh ta không hề kinh ngạc cũng như hoảng loạn.
Trầm ngâm một lúc, cô lại nói: “Chuyện giữa anh và Từ Dương Dương, anh định thế nào? Cô ấy là con nhà gia giáo, khá là bảo thủ, cô ấy đến bạn trai còn chưa có, đây cũng là lần đầu tiên qua đêm bên ngoài, ít ra anh cũng phải có thái độ gì chứ?”
Hình như Đường Xán cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Phải có thái độ gì nào? Đều là người trưởng thành rồi, vẫn không biết chịu trách nhiệm về hành vi của mình à? Cũng đâu phải là tôi ép cô ta, tôi có quá nhiều người phụ nữ như thế, nếu phải chịu trách nhiệm với mỗi người trong bọn họ thế thì nhà cũng chẳng nhét được hết. Kể cả là vì nễ mặt cô mà làm bạn trai cô ta, thế thì cũng chỉ là quan hệ yêu đương thôi, tôi không có ý định kết hôn đâu.”
Ôn Ngôn có chút tức giận: “Anh biết rõ là trạng thái của cô ấy không bình thường lại vẫn còn làm chuyện đó với cô ấy, lẽ nào toàn bộ trách nhiệm đều là của cô ấy sao? Thái độ của anh như thế này có quá đáng quá không vậy?”
Đường Xán nhún vai không hề bận tâm: “Tôi nhắn mạnh một điều, tối qua mọi người đều uống rượu, tôi lại là đàn ông, khả năng tự kiềm chế của tôi có hạn, tôi và cô ta là chủ động có qua có lại, không phải là tôi ép cô ta, cô làm rõ mọi chuyện hãy nói, tôi không muốn bị người ta chụp đầu như thế đâu. Lúc đấy tôi không hề biết là cô ta đã bị bỏ thuốc, bây giờ nghe cô nói như vậy, nếu như hôm qua không phải là tôi đưa cô ta về, mà là để cô ta tự bắt xe thì sẽ thế nào? Cô có thể đoán ra được chuyện gì sẽ xảy ra với cô ta không?”
Nhất thời Ôn Ngôn cũng không biết phải nói gì nữa, đúng thế thật, một cô gái như Từ Dương Dương tự mình đón xe vào buổi tối, lại còn trong tình trạng như thế, nếu như gặp phải tài xế hoặc kẻ xấu có lòng dạ khôn lường thì hậu quả không biết sẽ thành thế nào, tuy là kết cục bị Đường Xán đưa về nhà cũng chẳng ra gì, nhưng ít ra so với việc bị xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế kia, e là đến mạng cũng không còn.
Thấy cô không còn gì để nói, Đường Xán cười: “Đừng có phẫn nộ như thế, bình tĩnh một chút, tôi cũng đâu phải là làm không có tính người đâu. Từ Dương Dương không phải là trẻ con, chuyện giữa tôi và cô ta, chúng tôi tự mình sẽ giải quyết được, ngược lại cô nên cần thận một tý, xem xem là ai đã giở trò với chai sâm panh.”
Ôn Ngôn hít sâu một cái: “Tôi biết rồi, không cần anh phải nhắc nhở.”
Ăn xong về đến công ty, Từ Dương Dương lén lút nhắn tin cho Ôn Ngôn, gọi cô ra một góc hành lang không có người: “Chị Ôn Ngôn, chị ra ngoài nói chuyện gì với Đường Xán rồi? Anh ta nói gì? Rốt cuộc là ai đã bỏ thuốc?”
Ôn Ngôn biết là cô ấy không phải là muốn hỏi chuyện ai đã bỏ thuốc, mà là thái độ của Đường Xán về chuyện tối qua: “Không biết là ai, chị không hỏi được gì từ Đường Xán, không chắc chắn là anh ta làm, chị cũng không tìm được động cơ và lý do để anh ta làm vậy. Còn về chuyện giữa hai bọn em, anh ta nói bọn em sẽ tự giải quyết, chị cũng không tiện xen vào, bọn em đều đã là người trưởng thành, tự mình xem xét đi, cần chị giúp gì thì nói với chị. Nhưng chị nhắc nhở em một điều, loại đàn ông như Đường Xán không cùng thế giới với em, em điều khiển không nỗi đâu.”
Cô mạnh dạn kiểng chân lên, với tay vòng lấy cổ anh, đặt một nụ hôn lên má anh rồi vội vàng quay người bỏ chạy: “Hết giờ làm nhớ đến đón em! Nếu phải làm thêm ngoài giờ thì em cũng sẽ ở cùng anh!”
Nhìn thấy cô đã chạy xa rồi, Mục Đình Sâm vẫn chưa hết bất ngờ, đưa tay sờ lên bị cô hôn, khóe môi hơi nhéch lên, hôm nay mặt trời thật là mọc ở hướng Tây thì phải…
Quay về xe, nghĩ đến chuyện tối qua cô bị người ta bỏ thuốc, anh lại có chút không yên tâm, nhắn tin cho cô: “Cần thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, không được gắng gượng chuyện gì cũng tự mình giải quyết, làm không được có khi lại phải để anh dọn dẹp cho em, như thế sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho anh thôi.”
Nhìn thấy tin nhắn, Ôn Ngôn trả lời bằng một gương mắt cười, cô biết phải làm thế nào.
Bình thường thì Từ Dương Dương đều đến sớm hơn cô, hôm nay thì là lần đầu tiên đến tận sát giờ làm mà Từ Dương Dương vẫn chưa đến. Đương nhiên Đường Xán cũng sẽ không đến công ty sớm như thế, trong lòng cô có chuyện nên cũng không có tâm tư làm việc, bò ra mặt bàn ngần ngơ.
Đến sắp trưa, Đường Xán mới cùng Từ Dương Dương một trước một sau đến công ty. Ôn Ngôn kéo Từ Dương Dương ra một góc: “Tối qua bên em có xảy ra chuyện gì không?”
Từ Dương Dương có vẻ lơ đãng trả lời: “Ờ… có chuyện gì chứ? Em không biết… tối qua hình như đã uống nhiều quá, em chăng nhớ được gì cả.”
Ôn Ngôn tinh mắt nhìn ra dấu hôn trên cỗ cô ấy, tim cô tức khắc giật cái thót: “Đừng nói dối chị, em nói thật đi. Có người đã bỏ thuốc chị, chỉ nghi ngờ là chai sâm panh đó có vấn đề, sâm panh chỉ có em và chị uống.”
Từ Dương Dương ban đầu còn có vẻ kinh ngạc, sau đấy cúi đầu im lặng trong chốc lát: “Chị Ôn Ngôn… tối qua em không về nhà, đến bây giờ em cũng không dám nhận điện thoại của bố mẹ nữa, từ nhở đến lớn em chưa qua đêm ở ngoài bao giờ.
Tối qua sau khi chị về, em vốn định cũng bắt xe về, kết quả là Đường Xán chạy ra, nhất định đòi đưa em về, đến nửa đường… Em cũng không biết là chuyện gì nữa, em với anh ta… chính là… mọi chuyện xảy ra rất tự nhiên. Đến khi em tỉnh dậy đã ở nhà anh ta… chuyện đã xảy ra xong rồi. Em đến bây giờ vẫn không biết phải làm sao nữa, chị đừng nói với người khác nhé… Chị nói là sâm panh bị người khác bỏ thuốc đúng không? Là ai đã làm chuyện này? Em nói mà, chứ sao em lại trở nên kỳ quái như vậy chứ… Đường Xán hôn em, em cũng không hề phản kháng lại…”
Ôn Ngôn bỗng thấy đầu mình ong ong: “Em nói là… em và Đường Xán? Bọn em đêm qua ở với nhau?”
Từ Dương Dương gật đầu nặng nè: “Đúng thế, hôm nay tỉnh dậy rất muộn, anh ta còn xin nghỉ với quản lý Nghiêm giúp em, còn những chuyện khác thì anh ta như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, em cũng không biết hiện giờ em và anh ta có quan hệ gì nữa, có lẽ với anh ta chuyện tình một đêm là bình thường, nhưng đối với em mà nói, em còn chưa yêu ai bao giờ, nếu mà để bố mẹ em biết được thì em chết chắc!”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi có tỏ ra bình tĩnh: “Không sao, chị sẽ nói chuyện với Đường Xán, chị phải xác định xem rốt cuộc Đường Xán có liên quan gì đến chuyện bỏ thuốc hay không, nếu như là anh ta làm thì chị sẽ cho anh ta biết tay. Chuyện của em chị cũng sẽ yêu cầu anh ta phải rõ ràng với em. Chị biết là em không giống với những cô gái khác, chị sẽ không để em trở thành đối tượng để anh ta chơi đùa đâu.”
Từ Dương Dương vẫn còn có chút lo lắng: “Như vậy có được không? Lỡ như anh ta cảm thấy đấy chỉ là say rượu nên mới thế… Thế em không phải là bám lấy cầu xin anh ta chịu trách nhiệm chứ? Chuyện của em không quan trọng, em cứ coi như là không có chuyện gì xảy ra là được rồi, nhưng chuyện bỏ thuốc chị phải làm rõ ra, đây không phải là chuyện nhỏ, không chỉ là em, lại còn liên quan đến chị nữa… tối qua chị đi về không có chuyện gì chứ? Không phải là bị bỏ thuốc sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Chị không sao, chị đi thẳng đến công ty của Mục Đình Sâm, anh ấy làm ngoài giờ vẫn chưa về, chị cùng đi về nhà với anh ấy. Em đi làm việc trước đi, chị đi tìm Đường Xán.”
Sắp hết giờ làm, công ty quá đông người, Ôn Ngôn không muốn nói chuyện với Đường Xán ở công ty, chủ động mời Đường Xán đi ăn trưa. Đường Xán đồng ý rất thoải mái, lại còn chủ động giới thiệu một nhà hàng Trung Quốc có hương vị khá ngon.
Đến khi đã ngồi ở nhà hàng, Ôn Ngôn đi thẳng vào vần đề: “Ti qua cả tôi và Từ Dương Dương đều bị người ta bỏ thuốc, tôi nghỉ ngờ là chai sâm panh có vấn đề, anh thấy thế nào về chuyện này?”
Đường Xán nửa cười nửa không nhìn cô: “Cô cảm thấy chuyện này là do tôi làm? Tôi có ý đồ gì mà làm như thế? Sâm panh là của cô thì không sai, cũng chỉ có cô và Từ Dương Dương uống, hơn nữa đều bị dính chiêu, thế cũng không sai, nhưng mà từ đầu đến cuối tôi không hề động đến chai sâm panh, tôi đúng là có khả nghi, nhưng cô cũng không có bằng chứng nào chứng minh là tôi làm, không phải sao?”
Ôn Ngôn bị chặn họng, cô không hiểu lắm về thái độ của Đường Xán, anh ta không hề kinh ngạc cũng như hoảng loạn.
Trầm ngâm một lúc, cô lại nói: “Chuyện giữa anh và Từ Dương Dương, anh định thế nào? Cô ấy là con nhà gia giáo, khá là bảo thủ, cô ấy đến bạn trai còn chưa có, đây cũng là lần đầu tiên qua đêm bên ngoài, ít ra anh cũng phải có thái độ gì chứ?”
Hình như Đường Xán cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Phải có thái độ gì nào? Đều là người trưởng thành rồi, vẫn không biết chịu trách nhiệm về hành vi của mình à? Cũng đâu phải là tôi ép cô ta, tôi có quá nhiều người phụ nữ như thế, nếu phải chịu trách nhiệm với mỗi người trong bọn họ thế thì nhà cũng chẳng nhét được hết. Kể cả là vì nễ mặt cô mà làm bạn trai cô ta, thế thì cũng chỉ là quan hệ yêu đương thôi, tôi không có ý định kết hôn đâu.”
Ôn Ngôn có chút tức giận: “Anh biết rõ là trạng thái của cô ấy không bình thường lại vẫn còn làm chuyện đó với cô ấy, lẽ nào toàn bộ trách nhiệm đều là của cô ấy sao? Thái độ của anh như thế này có quá đáng quá không vậy?”
Đường Xán nhún vai không hề bận tâm: “Tôi nhắn mạnh một điều, tối qua mọi người đều uống rượu, tôi lại là đàn ông, khả năng tự kiềm chế của tôi có hạn, tôi và cô ta là chủ động có qua có lại, không phải là tôi ép cô ta, cô làm rõ mọi chuyện hãy nói, tôi không muốn bị người ta chụp đầu như thế đâu. Lúc đấy tôi không hề biết là cô ta đã bị bỏ thuốc, bây giờ nghe cô nói như vậy, nếu như hôm qua không phải là tôi đưa cô ta về, mà là để cô ta tự bắt xe thì sẽ thế nào? Cô có thể đoán ra được chuyện gì sẽ xảy ra với cô ta không?”
Nhất thời Ôn Ngôn cũng không biết phải nói gì nữa, đúng thế thật, một cô gái như Từ Dương Dương tự mình đón xe vào buổi tối, lại còn trong tình trạng như thế, nếu như gặp phải tài xế hoặc kẻ xấu có lòng dạ khôn lường thì hậu quả không biết sẽ thành thế nào, tuy là kết cục bị Đường Xán đưa về nhà cũng chẳng ra gì, nhưng ít ra so với việc bị xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế kia, e là đến mạng cũng không còn.
Thấy cô không còn gì để nói, Đường Xán cười: “Đừng có phẫn nộ như thế, bình tĩnh một chút, tôi cũng đâu phải là làm không có tính người đâu. Từ Dương Dương không phải là trẻ con, chuyện giữa tôi và cô ta, chúng tôi tự mình sẽ giải quyết được, ngược lại cô nên cần thận một tý, xem xem là ai đã giở trò với chai sâm panh.”
Ôn Ngôn hít sâu một cái: “Tôi biết rồi, không cần anh phải nhắc nhở.”
Ăn xong về đến công ty, Từ Dương Dương lén lút nhắn tin cho Ôn Ngôn, gọi cô ra một góc hành lang không có người: “Chị Ôn Ngôn, chị ra ngoài nói chuyện gì với Đường Xán rồi? Anh ta nói gì? Rốt cuộc là ai đã bỏ thuốc?”
Ôn Ngôn biết là cô ấy không phải là muốn hỏi chuyện ai đã bỏ thuốc, mà là thái độ của Đường Xán về chuyện tối qua: “Không biết là ai, chị không hỏi được gì từ Đường Xán, không chắc chắn là anh ta làm, chị cũng không tìm được động cơ và lý do để anh ta làm vậy. Còn về chuyện giữa hai bọn em, anh ta nói bọn em sẽ tự giải quyết, chị cũng không tiện xen vào, bọn em đều đã là người trưởng thành, tự mình xem xét đi, cần chị giúp gì thì nói với chị. Nhưng chị nhắc nhở em một điều, loại đàn ông như Đường Xán không cùng thế giới với em, em điều khiển không nỗi đâu.”
Bình luận facebook