Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-173
Chương 173
Chương 173: Đừng Quên Cô Còn Là Vợ Tôi
Trong lòng Trần Nặc có chút cảm giác khó chịu: “Vâng, thiếu gia, cậu ngồi vào đi, tôi sẽ đưa cậu qua đó.”
Xe cứ đi thẳng một đường đến dưới chỗ ở của Ôn Ngôn, Trần Nặc Mục Đình Sâm đem say chết như đỡ lên lầu, đến trước của phòng Ôn Ngôn, anh gõ cửa không dám đập mạnh cửa, một bên nhỏ giọng gọi cô:
“Phu nhân, thiếu gia qua đây.”
Bên trong không có động tính, Mục Đình Sâm đột
nhiên giơ tôiy lên dùng sức gõ cửa một cái: “Mở của!”
Trần Nặc lại càng hoảng sợ, gắt gao ôm lấy anh, không cho anh tiếp tục xằng bậy, hiện tại Ôn Ngôn là phụ nữ có thai, không chịu nổi nửa đêm bị hù dọa như
Vậy, sợ xảy ra chuyện gì, hậu quả khó lường!
Bị tiếng đập cửa đánh thức Ôn Ngôn thận trọng rời giường nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài kiểm tra, thấy là Trần Nặc cùng Mục Đình Sâm, cô thở phào nhẹ
nhõm, lúc này mới mở cửa ra, không chờ cô mở
miệng nói, Mục Đình Sâm liền trực tiếp lao phía cô,
ôm chặt lấy cô, trong miệng không rõ lẫm bẩm cái gì,
cô cũng nghe không rõ.
Trần Nặc thấy thế nói: “Tôi đi trước, thiếu gia giao lại
cho cô.”
Ôn Ngôn căn bản không phản ứng kịp, Trần Nặc cũng đã khép cửa lại đi mất rồi! Cô cảm nhận được Mục Đình Sâm uống say, không dám lắm điều, một tay đỡ bụng một tay vịn anh: “Chậm một chút… Theo tôi qua
đây…
Mục Đình Sâm vẫn còn chút tỉnh táo, không chút tự trọng đều áp hết lên người cô, thấy bộ dạng cô cật lực, anh nhẹ nhàng thoát khỏi tay cô, dựa lừng vào tường đứng vững: “Muốn làm loạn tới khi nào? Thẩm
Giới không về cô cũng không quay lại Mục trạch sao?”
Cô giật mình: “Anh nói cái gì vậy? Anh cảm thấy… tôi
là bởi vì Thẩm Giới mà rời khỏi Mục trạch hay sao?”
Anh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cô cắn môi không có giải thích, anh luôn không hỏi cô rồi tự cho mình là đúng, vì sao không phải hỏi trước
cô một chút?
Khoảng khắc giằng co, cô giơ tay hất lọn tóc dài che mặt ra sau tai nói: “Nếu như anh tỉnh rồi thì về đi! Để tôi gọi Trần Nặc quay lại đón anh. Vài ngày nay tôi ngủ
không ngon giấc rồi, không còn sức kháng cự nữa.”
Anh nhìn thấy động tác chân tay của cô, giây lát ngắn ngơ. Dưới bộ đồ ngủ màu bạc, thân hình cô gầy gò như ẩn như hiện, chỉ có bụng dưới không giảm mà lại
lớn dần. Cô mang thai nhưng lại vẫn gầy như vậy…
“Theo tôi trở về.” Anh mở miệng nói.
“Chính anh cũng không muốn tôi trở về, tôi trở về có ý nghĩa gì chứ?” Cô nói xong đi tới trước ghế sa lon phòng khách ngồi xuống, suy nghĩ một chút, lại đi rót
cho anh cốc hồng trà.
“Cô trở về Mục trạch có người chăm sóc, còn tôi
muốn về nhà nay không, dường như cũng không liên
quan đến cô.” Anh đứng yên tại chỗ không động đậy,
dưới tác dụng rượu cồn rõ ràng bản thân anh đứng
không vững, lúc nói phải liên tục duy trì sự tỉnh táo.
“Có liên quan.” Cô nhìn anh một cái, lại nói tiếp: “Không có anh, Mục trạch không an tâm, tôi ngủ
không ngon.”
Đôi mắt anh chợt phóng đại, lập tức lại nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh: “Đừng nói với tôi là bởi vì tôi
không quay về cô mới dọn ra ngoài.”
Cô cắn cắn môi, đem hồng trà bưng đến bên cạnh
anh: “Tôi thồi rồi, không nóng, anh uống đi.”
Đột nhiên, một tiếng sắm vang lên, mưa rào nói đến là
đến.
Ôn Ngôn vội vàng đem quần áo sau ban công thu lại, đóng lại tất cả các cửa sổ, hạt mưa đánh vào cửa kính truyền đến động tĩnh không nhỏ, trong không gian yên
tĩnh vang lên tiếng sầm rên rĩ.
Mục Đình Sâm đặt cốc hồng trà đi vào toilet, Ôn Ngôn
một vừa sửa sang lại quần áo một bên luôn chú ý
động tĩnh nhà vệ sinh, đêm nay anh không về được rồi! Chỉ có một gian phòng một chiếc giường lớn, làm
sao ngủ được đây?
Không chờ cô suy nghĩ xong, anh liền thay cô quyết định, lúc đi từ toilet ra, anh chỉ quấn khăn tắm, lộ bộ
dạng vừa tắm xong: “Đi ngủ.”
Cô nghĩ sẽ nằm trên ghế sa lon qua đêm, thế nhưng đêm nay mưa to sắm chớp, cô tuyệt đối sẽ ngủ không ngon, trong phòng khách cũng không có trang bị điều hòa, chất lượng giấc ngủ sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, tâm trạng không vui cô chỉ có thể
cứng đầu bước vào phòng ngủ.
Mục Đình Sâm ở sau lưng cô, sau khi nghe thấy cửa phòng bị đóng lại một tiếng, cả cô người rơi vào rồi trong ngực của anh, môi bất ngờ không kịp đề phòng bị anh cuốn lấy, cô trợn to hai mắt, nhìn gướng mặt anh gần trong gang tấc, trong đầu một mảnh trống
không!
Vốn cho là anh còn có thể cùng cô nói chuyện bình
thường nghĩa là không có uống quá say, hiện tại xem
ra là cô suy nghĩ nhiều!
Cô ra sức né tránh nụ hôn của anh: “Tôi đang mang thai…”
Cô bị kinh sợ, hô hấp có chút bất ổn, giọng nói cũng mềm nhũn, đối với anh đương nhiên không hề có tác dụng. Anh tiện tay tắt đèn, một giây kế tiếp đưa cô không nhẹ không nặng thả lên giường, không tính là động tác thô bạo, lại mang theo như khí thế áp bức,
khiến cô vô lực chống cự.
Vào lúc anh vén váy ngủ cô lên, cô mang theo tiếng khóc nức nở khẩn cầu nói: “Đừng như vậy… anh uống say, đừng như vậy có được không? Chờ lúc anh tỉnh
lại được không…”
Cô quá sợ, cô đã mắt đi một đứa bé, không muốn mắt đi nữa, hiện tại anh đang uống rượu, khẳng định không biết nặng nhẹ, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý
muốn…
“Tôi có chừng mục…” Anh len vào bên trong cô, âm
giọng khàn khàn trung mang theo một tia bức thiết.
“Tôi không muốn… A, anh buông ra!” Cô không tin lời nói khi anh uống rượu, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, như thể lúc nào cũng có thể sẵn sàng tràn mi
ra.
“Đừng quên, cô còn là vợ tôi!” Anh tựa hồ không còn sự kiên nhẫn với cô, thuận tiện nhắc nhở nghĩa vụ của
cô.
Chương 173: Đừng Quên Cô Còn Là Vợ Tôi
Trong lòng Trần Nặc có chút cảm giác khó chịu: “Vâng, thiếu gia, cậu ngồi vào đi, tôi sẽ đưa cậu qua đó.”
Xe cứ đi thẳng một đường đến dưới chỗ ở của Ôn Ngôn, Trần Nặc Mục Đình Sâm đem say chết như đỡ lên lầu, đến trước của phòng Ôn Ngôn, anh gõ cửa không dám đập mạnh cửa, một bên nhỏ giọng gọi cô:
“Phu nhân, thiếu gia qua đây.”
Bên trong không có động tính, Mục Đình Sâm đột
nhiên giơ tôiy lên dùng sức gõ cửa một cái: “Mở của!”
Trần Nặc lại càng hoảng sợ, gắt gao ôm lấy anh, không cho anh tiếp tục xằng bậy, hiện tại Ôn Ngôn là phụ nữ có thai, không chịu nổi nửa đêm bị hù dọa như
Vậy, sợ xảy ra chuyện gì, hậu quả khó lường!
Bị tiếng đập cửa đánh thức Ôn Ngôn thận trọng rời giường nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài kiểm tra, thấy là Trần Nặc cùng Mục Đình Sâm, cô thở phào nhẹ
nhõm, lúc này mới mở cửa ra, không chờ cô mở
miệng nói, Mục Đình Sâm liền trực tiếp lao phía cô,
ôm chặt lấy cô, trong miệng không rõ lẫm bẩm cái gì,
cô cũng nghe không rõ.
Trần Nặc thấy thế nói: “Tôi đi trước, thiếu gia giao lại
cho cô.”
Ôn Ngôn căn bản không phản ứng kịp, Trần Nặc cũng đã khép cửa lại đi mất rồi! Cô cảm nhận được Mục Đình Sâm uống say, không dám lắm điều, một tay đỡ bụng một tay vịn anh: “Chậm một chút… Theo tôi qua
đây…
Mục Đình Sâm vẫn còn chút tỉnh táo, không chút tự trọng đều áp hết lên người cô, thấy bộ dạng cô cật lực, anh nhẹ nhàng thoát khỏi tay cô, dựa lừng vào tường đứng vững: “Muốn làm loạn tới khi nào? Thẩm
Giới không về cô cũng không quay lại Mục trạch sao?”
Cô giật mình: “Anh nói cái gì vậy? Anh cảm thấy… tôi
là bởi vì Thẩm Giới mà rời khỏi Mục trạch hay sao?”
Anh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cô cắn môi không có giải thích, anh luôn không hỏi cô rồi tự cho mình là đúng, vì sao không phải hỏi trước
cô một chút?
Khoảng khắc giằng co, cô giơ tay hất lọn tóc dài che mặt ra sau tai nói: “Nếu như anh tỉnh rồi thì về đi! Để tôi gọi Trần Nặc quay lại đón anh. Vài ngày nay tôi ngủ
không ngon giấc rồi, không còn sức kháng cự nữa.”
Anh nhìn thấy động tác chân tay của cô, giây lát ngắn ngơ. Dưới bộ đồ ngủ màu bạc, thân hình cô gầy gò như ẩn như hiện, chỉ có bụng dưới không giảm mà lại
lớn dần. Cô mang thai nhưng lại vẫn gầy như vậy…
“Theo tôi trở về.” Anh mở miệng nói.
“Chính anh cũng không muốn tôi trở về, tôi trở về có ý nghĩa gì chứ?” Cô nói xong đi tới trước ghế sa lon phòng khách ngồi xuống, suy nghĩ một chút, lại đi rót
cho anh cốc hồng trà.
“Cô trở về Mục trạch có người chăm sóc, còn tôi
muốn về nhà nay không, dường như cũng không liên
quan đến cô.” Anh đứng yên tại chỗ không động đậy,
dưới tác dụng rượu cồn rõ ràng bản thân anh đứng
không vững, lúc nói phải liên tục duy trì sự tỉnh táo.
“Có liên quan.” Cô nhìn anh một cái, lại nói tiếp: “Không có anh, Mục trạch không an tâm, tôi ngủ
không ngon.”
Đôi mắt anh chợt phóng đại, lập tức lại nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh: “Đừng nói với tôi là bởi vì tôi
không quay về cô mới dọn ra ngoài.”
Cô cắn cắn môi, đem hồng trà bưng đến bên cạnh
anh: “Tôi thồi rồi, không nóng, anh uống đi.”
Đột nhiên, một tiếng sắm vang lên, mưa rào nói đến là
đến.
Ôn Ngôn vội vàng đem quần áo sau ban công thu lại, đóng lại tất cả các cửa sổ, hạt mưa đánh vào cửa kính truyền đến động tĩnh không nhỏ, trong không gian yên
tĩnh vang lên tiếng sầm rên rĩ.
Mục Đình Sâm đặt cốc hồng trà đi vào toilet, Ôn Ngôn
một vừa sửa sang lại quần áo một bên luôn chú ý
động tĩnh nhà vệ sinh, đêm nay anh không về được rồi! Chỉ có một gian phòng một chiếc giường lớn, làm
sao ngủ được đây?
Không chờ cô suy nghĩ xong, anh liền thay cô quyết định, lúc đi từ toilet ra, anh chỉ quấn khăn tắm, lộ bộ
dạng vừa tắm xong: “Đi ngủ.”
Cô nghĩ sẽ nằm trên ghế sa lon qua đêm, thế nhưng đêm nay mưa to sắm chớp, cô tuyệt đối sẽ ngủ không ngon, trong phòng khách cũng không có trang bị điều hòa, chất lượng giấc ngủ sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, tâm trạng không vui cô chỉ có thể
cứng đầu bước vào phòng ngủ.
Mục Đình Sâm ở sau lưng cô, sau khi nghe thấy cửa phòng bị đóng lại một tiếng, cả cô người rơi vào rồi trong ngực của anh, môi bất ngờ không kịp đề phòng bị anh cuốn lấy, cô trợn to hai mắt, nhìn gướng mặt anh gần trong gang tấc, trong đầu một mảnh trống
không!
Vốn cho là anh còn có thể cùng cô nói chuyện bình
thường nghĩa là không có uống quá say, hiện tại xem
ra là cô suy nghĩ nhiều!
Cô ra sức né tránh nụ hôn của anh: “Tôi đang mang thai…”
Cô bị kinh sợ, hô hấp có chút bất ổn, giọng nói cũng mềm nhũn, đối với anh đương nhiên không hề có tác dụng. Anh tiện tay tắt đèn, một giây kế tiếp đưa cô không nhẹ không nặng thả lên giường, không tính là động tác thô bạo, lại mang theo như khí thế áp bức,
khiến cô vô lực chống cự.
Vào lúc anh vén váy ngủ cô lên, cô mang theo tiếng khóc nức nở khẩn cầu nói: “Đừng như vậy… anh uống say, đừng như vậy có được không? Chờ lúc anh tỉnh
lại được không…”
Cô quá sợ, cô đã mắt đi một đứa bé, không muốn mắt đi nữa, hiện tại anh đang uống rượu, khẳng định không biết nặng nhẹ, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý
muốn…
“Tôi có chừng mục…” Anh len vào bên trong cô, âm
giọng khàn khàn trung mang theo một tia bức thiết.
“Tôi không muốn… A, anh buông ra!” Cô không tin lời nói khi anh uống rượu, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, như thể lúc nào cũng có thể sẵn sàng tràn mi
ra.
“Đừng quên, cô còn là vợ tôi!” Anh tựa hồ không còn sự kiên nhẫn với cô, thuận tiện nhắc nhở nghĩa vụ của
cô.
Bình luận facebook