Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 782-786
Chương 782: Tôi không cần
Tuy là miệng cô nói như vậy, nhưng mà ánh mắt thì vẫn không ngừng liếc về phía Đường Xán.
Trần Mộng Dao là loại không sợ lớn chuyện, tự tung tự tác qua bên đó đi một vòng, sau đó quay lại báo cáo: “Mình nghe thấy cô gái ấy nói cái gì mà cô ta sẽ đối xử với anh ta tốt hơn desscia, vẻ mặt của anh chàng đẹp trai đó hình như cũng có chút không ổn lắm.”
Sắc mặt của Từ Dương Dương có chút nhọt đi, đột nhiên, Đường Xán đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, vẻ mặt cô gái ngồi cùng bàn với anh ta tỏ ra khinh rẻ và coi thường, lắc cái eo không thể nào thon hơn được nữa rời khỏi quán cà phê.
Ôn Ngôn nhắc nhở nói: “Dương Dương, em đi xem xem, hỏi anh ta xem đây là chuyện gì.”
Từ Dương Dương có chút do dự: “Em đi hỏi? Thế chắc không hay cho lắm?”
Ôn Ngôn nhìn cô cười: “Bọn em chẳng phải là bạn bè là gì?
Bạn bè với nhau quan tâm một tí thì kỳ lạ lắm sao? Cứ làm như là vô tình gặp mặt trong quán cà phê, chào hỏi một tiếng, thế cũng có phạm pháp đâu, lại còn cần phải có lý do đặc biệt nào nữa à?”
Từ Dương Dương nhận được sự cổ vũ, hít sâu một hơi, đứng dậy, cũng đi theo về phía nhà vệ sinh.
Cô ở bên ngoài đợi một lúc, Đường Xán mới đi ra, trên mặt vẫn còn vệt nước chưa khô, ban nãy anh nhất định là rất tức giận nên mới dùng nước lạnh rửa mặt để có thể bình tĩnh lại.
Nhìn thấy cô, đáy mắt của Đường Xán lộ ra vẻ thất bại và lúng túng: “Sao cô lại ở đây?”
Từ Dương Dương lấy hết can đảm nói: “Tôi và chị Ôn Ngôn cùng đến đây, vừa hay nhìn thấy anh cùng… cô gái cũng ở đây, tôi biết là cô gái đó nhắc đến Jesscia, hai người hình như…không được vui vẻ mà bỏ về, xảy ra chuyện gì vậy? Cô ấy có phải là đã đưa ra yêu cầu gì đó quá đáng không?”
Từ Dương Dương chùn chân: “Em không dám, trước đây em chưa từng nhìn thấy anh ấy tức giận như thế, em sợ em lại làm hỏng việc mất. Em người đã vụng, mồm còn vụng hơn, em cũng không biết nói những lời lẽ tốt đẹp, sẽ chỉ khiến anh ấy tức giận hơn mà thôi, thôi cứ để cho anh ấy tự mình bình tĩnh a”
Trần Mộng Dao chỉ như một vị khán giả xem mọi chuyện diễn ra, liếm kem trên môi, sum vào góp náo nhiệt: “Có những mối quan hệ bình tĩnh lại có thể sẽ được xoa dịu, bởi vì quan hệ đấy vốn là rất thân mật. có những mối quan hệ, chỉ cần bình tĩnh lại thì hoàn toàn xong rồi. làm người da mặt phải dày, con trai theo đuổi con gái như trèo đèo lội suối, gian nan vô cùng, } con gái mà theo đuổi con trai thì dễ như kim đâm tờ giấy, mồm vụng thì dùng hành động thể hiện, không chịu vài lần thất bại thì làm sao mà trưởng thành được? Chị nhìn ánh mắt em là biết em thích anh ta, chị không tin là anh ta tức giận bỏ đi như thế mà em vẫn thấy thoải mái được.”
Lần này Từ Dương Dương không còn phản bác nữa, cô vẫn còn thích Đường Xán, bây giờ trong lòng cũng đang rất khó chịu. Đắn đo một lúc, cô quyết định nghe theo lời của Trần Mộng Dao, dũng cảm đối diện với sai lầm ban nãy, có lúc lời xin lỗi nín nhịn mãi thì cả đời cũng sẽ không có cơ hội nói ra.
Cô đi ra khỏi quán cà phê, gọi điện thoại cho Đường Xán, điện thoại đổ chuông hai tiếng thì bị cúp máy, cô lại gọi thì đã tắt máy. Cô lại theo thói quen, lại có ý định muốn chùn bước, nhưng mà rất nhanh lại hạ quyết tâm, cô chán ghét việc gì cũng làm không tốt, đến quan hệ giữa người với người cũng xử lý không tốt, cô quyết định đến trước cửa nhà Đường Xán đứng đợi, anh thế nào cũng phải về nhà, cô chỉ muốn nói xin lỗi mà thôi.
Đợi đến 1 giờ sáng thì xe của Đường Xán mới lái về, từ sau tay lái xe đi xuống là một người đàn ông mặc đồ của tài xế đi lái thuê, nhìn thấy cô người đàn ông đó liền hỏi: “Cô có quen với chủ nhân chiếc xe này không? Uống nhiều quá, bất tỉnh nhân sự rồi, phiền cô giúp anh ta trả tiền nhé, giao người lại cho cô tôi cũng yên tâm đi được rồi.”
Từ Dương Dương vốn đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cố gắng tỉnh táo lại đi đến nhìn vào trong xe, ở ghế sau quả thật là Đường Xán, đã lăn ra ngủ mắt rồi. Cô giúp anh trả tiền, tìm chìa khóa nhà trên người anh, mở của, lôi anh vào nhà.
N Cô giúp anh lau mặt, cố hết sức để anh ngủ dễ chịu một chút, có thể để mình uống say đến mức này thì tâm trạng của anh tệ đến mức nào? Cô càng nghĩ càng cảm thấy buồn phiền hối hận về sự ngu ngốc của mình, cô không trách Ôn Ngôn không dặn dò cô, chỉ trách bản thân đã lớn đến như thế này rồi mà vẫn không giỏi giao tiếp, đến nói năng cũng không biết đường nói.
Thu dọn xong, cô tìm giấy bút định trước khi đi viết lại lời nhắn cho Đường Xán, lời xin lỗi cũng đã viết xong rồi, bộ dạng hiện nay của anh muốn giao lưu chắc chắn là không thể nào. Muộn như thế này mà cô vẫn chưa về nhà, bị mẹ phát hiện thể nào lại bị nghe mắng.
Chính trong lúc cô đang một lòng một dạ ngồi ở trước bàn uống nước viết lời nhắn thì Đường Xán nằm ở trên ghế sofa phía sau lưng đột nhiên mở mắt ra, trước đó anh say quá nên ngủ thiếp đi, sau khi ngủ được một lúc thì bây giờ đã tỉnh táo ra một chút rồi.
Nhìn thấy Từ Dương Dương, anh mở miệng hỏi: “Tại sao cô lại ở nhà tôi?”
Từ Dương Dương giật bắn mình, đến bút trên tay cũng không cầm chắc, rơi xuống lăn vào gầm bàn uống nước, cô hoảng hốt bò xuống đi nhặt, lúc nhỏm dậy, đầu bị đập vào cái gì đó, vốn sẽ là cạnh bàn, nhưng không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, cảm giác cũng không cứng như thế. Cô nghi hoặc ngắng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của Đường Xán gần ngày trong gang tắc, tay của anh lúc này đang chặn ở mép bàn, vừa nãy đập vào cũng là lòng bàn tay anh.
Tim cô bị đập lỡ mát nửa nhịp, không dám nhìn anh: “Xin… xin ỏ lỗi anh… buổi chiều nay không phải là tôi cố ý đâu, tôi là người có cái miệng vụng về, không biết nói năng, tôi chỉ là lo cho anh chứ không có ý gì khác, nếu như làm anh không vui thì tôi xin lỗi. Tôi ở bên ngoài đợi anh, anh được tài xế lái xe thuê đưa về, là tôi đỡ anh đi vào nhà, tôi đang chuẩn bị đi về, anh tỉnh dậy là được rồi… Tôi đi trước đây!”
Khi cô đứng dậy định đi về thì Đường Xán nắm lấy cổ tay cô kéo lại: “Buổi chiều nay là do tâm trạng của tôi không tốt, tôi biết là cô không có ác ý, người phải xin lỗi là tôi mới đúng.”
Chương 783: Không Cách Nào Từ Chối
Từ Dương Dương tay nắm chặt vạt áo: “Á… chỉ cần anh không giận nữa là được rồi, giờ muộn quá rồi, tôi phải đi về đây, anh nghỉ ngơi đi nhé, uống rượu nhiều sẽ rất khó chịu đấy, lần sau đừng uống nhiều như thế nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Đường Xán thả cổ tay của cô ra, thần sắc có vẻ cô đơn: “Cô có thể ở lại với tôi một lúc không?”
Vào lúc này, Từ Dương Dương không cách nào từ chối được, ngồi xuống bên cạnh anh ta: “Được.”
Im lặng một lúc, Đường Xán nói: “Cô ở ngoài cửa đợi tôi bao lâu rồi? Đừng nói với tôi là cô đến đây từ chiều nhé?”
Từ Dương Dương gật đầu: “Sau khi anh rời khỏi quán cà phê tôi có gọi điện thoại cho anh, anh không nhắc máy lại còn tắt máy, tôi liền đến thẳng đây, không ngờ lại đợi đến sáng sớm, cũng may là đợi được đến lúc anh về, nếu mà đêm nay anh không về thì tôi phải phí công đợi rồi.”
Đường Xán cau mày lại: “Cô có phải là con ngốc không? Tôi không nhắc máy thì cô chỉ cần không bận tâm đến tôi là được rồi, sao lại phải đến đây đợi tôi lâu như thế chứ? Chúng ta không có quan hệ gì hết, tại sao lại quan tâm tôi có nổi giận hay không chứ? Tại sao lại phải quan tâm đến tôi làm gì?”
Không có quan hệ gì hết ư? Từ Dương Dương có chút thất vọng, bỏ qua chuyện bọn họ đang nói tới, lẽ nào bây giờ đến quan hệ bạn bè cũng không có? Cô cắn môi nói: “Con người tôi vốn là như vậy đấy, đối với những người xung quanh đều rất tốt, tôi hi vọng nếu như anh tâm trạng không vui thì có thể nói với tôi, nói ra sẽ cảm thấy tốt hơn, trước mặt tôi anh không cần phải cảm thấy khó xử, tôi không cười anh đâu, tôi biết là anh không muốn bị người khác đồng tình, tôi cũng không có đồng tình anh…”
Đường Xán bật cười, mang một chút dáng vẻ tự cười bản thân: “Cô là một người đơn thuần như thế, những chuyện bản thỉu như thế, tôi không muốn những thứ dơ bản ấy làm bản tai cô.
Cô cũng sẽ không muốn nghe những chuyện như thế.”
Từ Dương Dương giương mắt nhìn anh: “Không, không phải là như thế, tôi muốn nghe.”
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí hình như có luồng điện vô hình đang “xẹt xẹt” chạy qua, nhiệt độ tăng lên, có lẽ là do bầu không khí này gây nên, cũng có lẽ là do men rượu, người của Đường Xán hơi nghiêng về phía Từ Dương Dương, nếu như không có gì khác lạ thì tiếp theo sẽ là bước hôn nhau, nhưng khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì Từ Dương Dương quay mặt tránh sang một bên, lo lắng lắp bắp: “Xin… xin lỗi anh, tôi phải về nhà rồi!”
Đường Xán khựng lại một giây, đưa tay ôm lấy sau gáy cô, môi anh áp lên môi cô.
Tim của Từ Dương Dương đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cuống họng, cô mở to hai mắt kinh ngạc không biết phải làm gì, cô chỉ là muốn nói xin lỗi với anh, không ngờ lại phát triển thành thế này, bọn họ bây giờ cũng không phải là quan hệ yêu đương, sao có thể như thế này được?
Lấy lại tỉnh táo, cô nỗ lực đẩy anh ra: “Anh đừng như thế…”
Đường Xán nghe lời buông cô ra, chỉ là khoảng cách của hai người vẫn sát gần nhau như cũ. Đôi mắt anh như ẳn chứa một đầm nước sâu, cảm xúc phức tạp đang đan xen trong đó, che giấu lúc ẩn lúc hiện, thể hiện không hề chân thực, anh đang có gắng che giấu đi tất cả những cảm xúc tiêu cực của mình.
Lúc này Từ Dương Dương đã thấy mềm lòng, đối diện với người đàn ông mà mình thích, khi anh cần sự an ủi nhất, mọi hành vi từ chối của cô hình như đều như trở nên tàn nhẫn. Cô từ từ nhắm mắt lại, hàng lông mi cong vút hơi lay động cho thấy lúc này cô đang rất căng thẳng.
Đường Xán không còn phải lo lắng do dự gì nữa, đè cô ngã ra ghế sofa…
Sau khi quấn quýt bên nhau, Từ Dương Dương đỏ mặt ngượng ngùng dựa vào lòng anh, đợi khi cô muốn nói chuyện với anh thì mới phát hiện ra anh đã ngủ mắt rồi.
Trong lòng cảm thấy có một thoáng hụt hãng, cô biết là tuy rằng anh có uống nhiều rượu, nhưng mà vừa rồi, anh là tỉnh táo.
Hoặc có lẽ chỉ là xong việc thiếu chút vuốt ve an ủi, thế nên cô mới thấy hụt hãng…
Đợi đến khi cô về đến nhà, vừa vào cửa bật đèn lên thì bị bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa cho suýt nữa hét toáng lên, nhìn rõ ra là mẹ mình mới thở ra nhẹ nhõm: “Mẹ, muộn thế này rồi mà mẹ không đi ngủ đi à, mẹ đứng ở đây làm gì vậy? Mẹ dọa con sợ khiếp vía.”
Vẻ mặt của mẹ Từ Dương Dương rất u ám: “Con đừng nói với mẹ là hôm nay con lại ở nhà của Ôn Ngôn nhé? Sao không ở thẳng đó qua đêm mà lại về nhà lúc sáng sớm thế này? Trên người con còn có mùi thuốc lá và rượu, nữa, đấy là mùi ở trên người đàn ông mà? Mẹ sớm đã có nghỉ ngờ rồi, con có bạn trai rồi phải không? Con đàng hoàng quen bạn trai tại sao lại không dám nói? Quan hệ còn chưa đâu vào đâu đã không rõ ràng như thế này rồi, con có tình để cho mẹ mắt mặt đúng không?
Là Ôn Ngôn giúp con che giấu đúng không? Lần trước con cũng nhát định không phải là qua đêm ở nhà Ôn Ngôn. Người có tiền cũng chưa chắc là loại gì đàng hoàng cả, đều là cô ta dạy hư con! Ngày mai con đi từ chức đi, mẹ sẽ tìm cho con công việc khác! Từ bây giờ trở đi, con không được ra ngoài nữal”
Nếu như là trước đây, nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của mẹ, Từ Dương Dương tuyệt đối sẽ không dám nói gì, chỉ để mặc cho bà tiếp tục giáo huấn. Thế nhưng lần này, cô cảm thấy mẹ mình sai rồi, cô muốn phản bác lại: “Mẹ, không phải là như mẹ nghĩ đâu, không liên quan gì đến chị Ôn Ngôn hét, mẹ không nên nói người ta như thế! Con đã là người trưởng thành rồi, sao có thê tùy tiện bị người khác dạy hư được? Tại sao mẹ luôn cảm thấy tất cả những điều không tốt trên người con đều là do người khác dạy chứ? Con cũng đâu phải là người hoàn hảo không có khuyết điểm đâu, con cũng là người, là người thì sẽ khuyết điểm.”
“Con biết là từ nhỏ đến lớn mẹ luôn muốn dạy con thành một người ưu tú nhất, như thế đến khi nói chuyện trước mặt người thân bạn bè mẹ sẽ thấy rất có thể diện, xin lỗi mẹ, con làm mẹ thất vọng rồi, con hy vọng từ giờ về sau mẹ đừng có chuyện gì cũng xen vào được không? Con không muốn bị mẹ chỉ phối nữa!”
Mẹ của Từ Dương Dương tức giận đến nỗi cả người run rẫy: “Chi phối? Tôi bỏ bao nhiêu tiền ra để nuôi dưỡng cô, đến cuối cùng cô dùng từ này để hình dung mẹ đẻ mình sao? Tôi không phải là muốn tốt cho cô sao? Một đứa con gái không biết giữ mình trong sạch thì so với lũ gái đứng đường có gì khác biệt?”
Gái đứng đường?
Từ Dương Dương sững sờ, mẹ cô từ trước đến nay đều quản thúc cô nghiêm ngặt đến mức khiến cô nghẹt thở, cô thậm chí còn không hề có thời kỳ ngỗ nghịch, luôn luôn là ngậm bồ hòn làm ngọt, lần này, cô không còn muốn thỏa hiệp tiếp nữa, cô thậm chí cảm thấy người phụ nữ trước mặt đã từng làm mọi chuyện vì cô suốt hơn hai mươi năm qua trở nên không thể dùng lý lẽ để nói chuyện được.
“Mẹ, con thích anh ấy, con muốn được ở cùng với anh ấy, con không phải là chỉ cần tùy tiện là một người đàn ông là được, xin mẹ đừng dừng từ ngữ hình dung ghê tởm như thế định nghĩ con. Mẹ đã quản thúc con bao nhiêu năm rồi, mẹ có thể đừng quản con nữa có được không? Con không phải là trẻ con không biết gì, con biết mình đang làm gì! Mẹ mà nhìn con không vừa mắt thì mẹ đừng nhìn nữa là được rồi!”
Sau khi gào lên vì quá kích động, cô quay người bỏ chạy ra ngoài. Cô bây giờ chỉ muốn thoát khỏi cái nơi khiến cô cảm thấy ngột ngạt này, chạy thoát khỏi người phụ nữ muốn khống chế cuộc đời của côI Ra khỏi khu chung cư, cô lại trở nên hoang mang, không biết nên đi đâu. Khi tinh thần suy sụp không được như ý, cô chỉ muốn tìm người để dốc bầu tâm sự.
Bây giờ vào thời gian này, cả thế giới đều im lặng tĩnh mịch, chỉ có cô ở bên ngoài lang thang, trong hoàn cảnh như thế này, lòng cô lại buồn bã hơn vài phần.
Cô luôn coi Ôn Ngôn là một người chị tri kỷ, cái gì cũng biết của mình, tuy rằng hai người chỉ cách nhau không đến một tuổi, cô thử nhắn tin cho Ôn Ngôn: “Chị Ôn Ngôn, em cãi nhau với mẹ rồi, bây giờ đang ở ngoài một mình. Thích một người thì có gì là sai chứ? Tại sao mẹ lại cảm thấy là em không biết yêu chính mình, tội chồng chất đến không thể tha thứ? Em không cách nào từ chối Đường Xán được, em thích cảm giác khi ở cùng anh ấy, em chán ghét việc lớn nhỏ đều bị mẹ tham dự, giúp em sắp xếp mọi thứ, khống chế đến từng hành vi, lời nói của mình, em mệt quá.”
Chương 784: Em Yêu, Em Quá Coi Thường Anh Rồi Đầy
Ôn Ngôn vốn ngủ rất dễ tỉnh, tiếng báo có tin nhắn vang lên là cô tỉnh dậy, nhìn thấy là Từ Dương Dương gửi đến, cô dậy đi vào nhà vệ sinh nhắn tin trả lời: “Em hiện giờ đang ở đâu? Sau khi em rời khỏi quán cà phê chẳng phải là đi tìm Đường Xán sao? Vì chuyện này nên mới cãi nhau với mẹ em à? Bây giờ chị sẽ qua đó tìm em, em ở ngoài một mình chị không yên tâm.”
Sau khi biết được Từ Dương Dương đang ở đâu, cô vội vàng thay quần áo định ra ngoài bắt xe đi đến đấy, cô không muốn làm kinh động đến Mục Đình Sâm, ban ngày anh đã đi làm rất mệt rồi, những chuyện như thế này cô không muốn làm phiền anh ấy.
Khi cô mở cửa phòng ngủ để đi xuống tầng thì phía sau lưng bỗng nhiên vọng đến tiếng của Mục Đình Sâm: “Nửa đêm rồi còn lén lút liên lạc với anh đấy? Giờ này rồi mà còn muốn ra ngoài một mình.”
Cô quay người lại, nhìn thấy Mục Đình Sâm với dáng điệu lười nhác nghiêng người đứng dựa vào giường trẻ em nhìn cô ấy, còn tiện tay đắp lại chăn cho Tiêu Đoàn Tử. Xem ra anh cũng bị tiếng thông báo có tin nhắn làm tỉnh dậy, cô có chút ngượng ngập: “Lần sau khi ngủ em sẽ để điện thoại ra xa một tý, làm anh tỉnh dậy rồi à? Anh đi ngủ tiếp đi.”
Anh hừ khẽ một cái: “Đừng có mà chuyển đề tài, anh hỏi em muốn đi đâu, ai tìm em đấy?” Giọng điệu anh không có vẻ tức giận, còn mang một chút mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Cô thành thật nói: “Là Từ Dương Dương, bây giờ cô ấy đang ở ngoài một mình, em không yên tâm nên muốn đi xem cô ấy thế nào. Anh tự mình đi ngủ đi, em bắt xe đi là được rồi.”
Mục Đình Sâm bước chân đi về phía phòng quần áo: “Giờ này em còn định bắt xe đi đâu? Anh lái xe đưa em đi.”
Cô há miệng muốn nói lời từ chối nhưng không thể nói ra khỏi mồm, chỉ cần là quyết định anh đã đưa ra thì phần lớn là không có cách nào thay đổi được.
Trên đường đến chỗ Từ Dương Dương, anh thỉnh thoảng lại ngáp dài, Ôn Ngôn không dám nói gì, sợ làm anh phân tâm khi lái xe.
Từ Dương Dương ở công viên gần khi chung cư, đi đến nơi, Mục Đình Sâm không xuống khỏi xe, Ôn Ngôn đưa Từ Dương Dương đón về trong xe, do có Mục Đình Sâm ở đây, Từ Dương Dương cũng không dám khóc lớn tiếng, cũng ngại không dám dốc bầu tâm sự, chỉ là ủ rũ cúi đầu thút thít: “Em xin lỗi, chị Ôn Ngôn, muộn thế này mà còn tìm chị, làm phiền anh chị rồi.”
Ôn Ngôn nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô ấy bóp khẽ: “Không sao, em đến chỗ chị trước. Mẹ em thật ra là cũng vì muốn tốt cho em thôi, tắm lòng của người làm cha làm mẹ trên đời này đều như nhau cả, chỉ là có lúc lời nói và phương thức không đúng, đừng có đau lòng nữa. Buổi sáng em nghỉ ngơi đi, đừng đến công ty, ngủ một giấc, ngủ dậy rồi sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Về đến Mục trạch, Mục Đình Sâm tiếp tục đi ngủ, Ôn Ngôn và Từ Dương Dương ngồi ở phòng khách nói chuyện, tình trạng hiện tại của Từ Dương Dương, nếu không trút hết chuyện trong lòng ra có lẽ cũng sẽ không thể ngủ được. Nếu có nhiều bạn vô đọc trang nguồn sẽ rất hứng khởi và tích cực lên chương nhiều!”
Hỏi rõ ngọn ngành sự việc xong, Từ Dương Dương an ủi: “Mẹ em có lẽ chỉ là tư tương tương đối bảo thủ mà thôi, từ xưa em đã nghe lời bà như vậy, hầu như chưa bao giò có tiếp xúc gì với người khác giới, cũng chưa bao giờ làm trái ý của bà, bây giờ em đột nhiên gặp phải Đường Xán, có người em thích rồi, thỉnh thoảng buổi tối không về nhà, bà có trách mắng em, có lẽ là càng lo lắng cho em hơn thôi. Cái xã hội bây giờ, vẫn chưa kết hôn mà đã có quan hệ là chuyện quá bình thường, nhưng về chuyện này, bảo thủ một chút cũng không hề là có gì sai cả, đấy cũng là có trách nhiệm với bản thân mà thôi. Chị khuyên em là hãy làm rõ tình cảm của Đường Xán đối với em trước đã, nếu như anh ta cũng thích em như em thích anh ta vậy, thì tiếp tục đi tới cũng không sao.”
Mục Đình Sâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đường Xán này thì thực sự là có tài, về phương diện nhân phẩm thì anh không rõ, nhưng anh cảm thấy cậu ta không quá khốn nạn đâu. Nếu như cậu ta không đùa cợt với Từ Dương Dương, anh sẽ suy nghĩ để cậu ta đến công ty của anh như vậy ít nhất cũng có thể chứng minh nhân phẩm của cậu ta không có vấn đề gì lớn.”
Ôn Ngôn nghe vậy giật bắn mình: “Bây giờ tất cả các công ty lớn nhỏ đều đang trốn anh ta còn không kịp, chỉ sợ bị dây vào làm tổn hại đến danh dự, tại sao anh lại muốn anh ta đến làm cho anh? Không nói đến tài hoa của cậu ta, anh có chắc là có thể bịt được miệng lưỡi thiên hạ không?”
Mục Đình Sâm thấy cô đột nhiên có tinh thần trở lại, nhéch mép lộ ra nụ cười đắc thắng: “Anh tự có cách nghĩ của mình, người mà anh kéo về, người khác không có tư cách cũng không dám nói gì, chỉ cần Đường Xán đáng để như thế, anh sẽ dám kéo cậu ta về, hơn nữa, chỉ cần cậu ta ở chỗ của anh, từ giờ về sau, chuyện bên Jesscia thì coi như được lật qua rồi. Sao em lại cho rằng anh sẽ bị người ta dắt mũi chứ? Em yêu, em quá là không hiểu về anh, và cũng quá coi thường anh rồi đấy.”
Ôn Ngôn bị cách nghĩ của Mục Đình Sâm làm cho kinh ngạc và sững sờ, hoàn toàn không để ý đến việc anh đột ngột thay đổi cách anh gọi cô: “Như vậy có quá là ngông cuồng không? Thực lực của anh thật là vượt qua sức tưởng tượng của em?”
Mục Đình Sâm tỏ ra vô cùng tự tin: “Em cứ đợi đó mà xem, bây giờ có nói thì em cũng không tin. Em bây giờ đã tỉnh táo chưa?
Sắp đến công ty rồi đấy, lấy lại tinh thần đi nào.”
Từ Dương Dương sau khi ngủ dậy liền đến công ty thì đã sắp đến giờ nghỉ trưa. Về suy nghĩ của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn không hề nói cho Từ Dương Dương biết, chỉ nói gần nói xa hỏi: “Đường Xán chắc là đã tỉnh rượu rồi nhỉ? Anh ta có liên lạc với em chưa? Tối qua có thế nào hai người cũng đã xảy ra chuyện đấy rồi, anh ta tỉnh dậy thế nào cũng sẽ liên lạc với em nói gì đó chứ?”
Từ Dương Dương vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi trạng thái u dột tối qua, cả người không có tỉnh thần như cà bị dính sương vậy: “Vẫn chưa… chắc là vẫn chưa tỉnh dậy, tối qua anh ấy ngủ rất muộn, em thì không còn ngủ tiếp được nữa, chứ kỳ thực vẫn chưa tỉnh ngủ. chị Ôn Ngôn, tối hôm qua là em không biết điều, Mục tiên sinh liệu có cho là em là đứa không ra gì không?”
Ôn Ngôn cười nói: “Em còn lo đến cả chuyện như thế này nữa à? Anh ấy tự muốn đưa chị đi đón em, vốn là chị muốn tự mình đi bắt xe cơ. Anh ấy cũng không nói gì hết, anh ấy là người ít nói. Đúng rồi, chị rất quan tâm đến sự phát triển của em với Đường Xán đấy, nếu như mà có gì tiếp, nhớ nói với chị như, cứ coi như là dốc bầu tâm sự, chị vĩnh viễn là người lắng nghe của em, dù là vui mừng hay là buồn rầu, đều đừng tự mình chịu đựng.”
Chương 785: Đối Với Người Mình Thích Mới Cảm Thấy Tự Ti
Từ Dương Dương cuối cùng cũng nở ra nụ cười: “Cảm ơn chị, chị Ôn Ngôn.”
Có người nói, cuộc đời con người vốn là họa phúc đi kèm với nhau, Từ Dương Dương đã có những bước đột phá trong sự nghiệp vào thời điểm này, đến người nghiêm khắc và bủn xỉn như quản lý Nghiêm lại còn chuyên môn gọi Từ Dương Dương vào văn phòng khen ngợi một hồi, đấy là chuyện xưa nay chưa từng thấy, nói là cô có tiến bộ rất lớn, làm việc rất nghiêm túc, công ty có cơ hội đề bạt thì sẽ nghĩ đến cô ấy đầu tiên. Trong chuyện này có lẽ cũng vì nễ mặt của Ôn Ngôn, nhưng phần lớn là bởi vì thái độ làm việc nghiêm túc của Từ Dương Dương.
Từ văn phòng đi ra, tỉnh thần của Từ Dương Dương hình như tốt hơn nhiều, trước đây bị quản lý Nghiêm mắng không ít, cả đời này chưa bao giờ dám nghĩ lại có một ngày được quản lý Nghiêm khen ngợi, khiến cô còn nghỉ ngờ không biết có phải là Ôn Ngôn đã lén lút làm gì hay không: “Chị Ôn Ngôn, quản lý Nghiêm lại có thể khen ngợi em, có phải là chị vì muốn em vui lên nên đã thương lượng với anh ấy không?”
Ôn Ngôn nhún vai: “Không phải là chị, chị sao lại có thể làm chuyện như thế được, bây giờ để có thể khiến em vui mừng nhất đấy là việc mẹ em công nhận em và Đường Xán đưa ra đề nghị em trở thành bạn gái của anh ta, lẽ nào không phải là vậy ư?”
Từ Dương Dương liền tỏ ra ngượng ngập: “Chị Ôn Ngôn, chị nói chuyện thật là thẳng thắn quá đi à…”
Ôn Ngôn cười xua tay: “Em đi làm việc đi, buổi chiều có thể là chị sẽ không ở công ty, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị.”
Cô muốn đi tìm cảm hứng, đối với cô mà nói, vị trí gần cửa số của quán cà phê có thể nhìn ra bên ngoài xem cảnh xe cộ đông nghịt và người người qua lại chính là nguồn linh cảm lớn nhát.
ngồi ở một góc yên tĩnh nhìn trạng thái nhộn nhịp phồn hoa của thế gian, cái mâu thuẫn trái ngược ấy đập vào mắt luôn có cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Buổi chiều sau khi ra khỏi công ty, Ôn Ngôn liền đi đến một quán cà phê trên đoạn đường phồn hoa nhất trung tâm, bởi vì quán cao cấp thế nên khách của quán cà phê cũng đều rất lịch sự, không có ai lớn tiếng nói chuyện. Cô tìm một vị trí ở gần cửa sổ ngồi xuống, gọi một cốc cà phê và bánh ngọt, cô đeo nút bịt tai, lấy quyển vẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đoạn đường này mỗi ngày đều có rất nhiều người bộ hành đi qua đi lại, nam nữ già trẻ, béo gầy cao thấp, ăn mặc đủ phong cách, khí chất cũng không hề giống nhau. Ngồi trong âm nhạc du dương nhìn tất cả mọi thứ, khiến cho con người cảm thấy rất bình yên.
Một lúc sau, bánh ngọt và cà phê được bưng lên, cô ngước mắt nhìn nhân viên phục vụ mỉm cười nói cảm ơn, sau đó lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa số.
Lại một lúc sau, đột nhiên có người ngồi trước mặt cô, cô theo phản xạ nhíu mày lại, vào thời điểm như lúc này cô rất không muốn phải ghép bàn với người khác, ở nơi như thế này cũng không có chuyện ghép bàn, có người không được mời mà đến, sẽ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của cô.
Cô đang định mở miệng thì phát hiện ra đấy là Đường Xán. Cô tháo nút bịt tai ra nhìn anh ta: “Không lẽ anh cũng đến đây để tìm cảm hứng à?”
Đường Xán quả nhiên có cách nghĩ giống với cô, hôm nay anh mặc đồ rất thoải mái, rút ra bút và quyển vẽ từ cặp táp luôn đeo bên người ra: “Chúng ta đều có mục đích giống nhau, không ngại ghép bàn chứ? Không chừng chúng ta còn có thể giao lưu chút kinh nghiệm.”
Nếu như là người bình thường ngồi trước mặt cô sẽ rất không bằng lòng, nhưng nếu như là Đường Xán thì đương nhiên là sẽ khác, đối với cô mà nói, Đường Xán là tiền bối trong làng thiết kế, còn là một nguyên lão rất lợi hại nữa, cô rất mừng có thể cùng anh giao lưu những kiến thức trong phương diện này: “Không có ngại. Anh ngủ dậy là đến đây luôn à? Tối hôm qua uống không ít rượu, xem ra cũng không ảnh hưởng đến trạng thái hôm nay của anh.”
Đường Xán nhìn cô với vẻ mặt đầy nghỉ hoặc: “Làm sao mà cô biết được?”
Cô nhẹ nhàng nói: “Từ Dương Dương về nhà cãi nhau với mẹ cô ấy, nửa đêm một mình ở ngoài công viên, tôi đi đón cô ấy.
Anh sau khi tỉnh dậy thì đã liên lạc với cô ấy chưa?”
Đường Xán lắc đầu: “Chưa, tôi không biết liên lạc với cô ấy rồi sẽ nói gì, hôm qua là tôi đã quá bốc đồng, nhất định cô ấy cũng đã nói cho cô biết chuyện xảy ra giữa tôi và cô ấy rồi, hiện giờ trong lòng tôi đang rất rối loạn.”
Nghe giọng điệu này của anh là không có ý định phát triển tiếp với Từ Dương Dương, Ôn Ngôn không đến nỗi là lòng đầy căm phẫn, chỉ là muốn có một đáp án: “Tôi đều biết, anh loạn cái gì mà loạn? Đã dám làm thì phải có tâm lý chuẩn bị khi tỉnh dậy sẽ phải làm gì chứ, anh đừng nói với tôi là anh không chịu trách nhiệm, chỉ coi như là mọi chuyện chưa từng xảy ra nhé?”
Sắc mặt của Đường Xán có vẻ bị vướng mắc: “Không phải là như cô nghĩ, tâm trạng tôi rối loạn là vì với tôi của hiện nay, không thể cho cô ấy bát cứ lời hứa hẹn nào. Tôi biết là cô ấy lớn lên trong một gia đình rất ấm áp nhưng cũng rất bảo thủ, từ nhỏ đến lớn đền rất quy tắc, chưa từng nhìn thấy xã hội này hiểm ác thế nào, cũng không biết có một số người có thể bẩn thỉu đến mức nào. Tôi đứng trước mặt cô ấy lại có cảm giác rất tự ti, tôi cảm thấy mình không xứng với cô ấy, nhưng lại không khống chế được muốn chiếm lấy cô ấy. Hiện giờ tôi không có cách nào để trở nên tốt hơn được, Đường Xán của trước đây đã chết rồi, tôi muốn được sống lại từ đầu, cảm giác giãy giụa trong đầm lầy ấy, rất khó chịu.”
Ôn Ngôn như nghĩ đến điều gì đó: “Tự ti? Anh là một lão làng trong ngành thời trang này, đối với một người mới lại cảm thấy tự tí? Vậy anh có biết là chỉ có đối với người mà mình thích mới không còn bận tâm đến bối cảnh gia đình gì đó, không biết tại sao lại có cảm giác tự ti? Đường Xán của trước đây đã chết rồi, Đường Xán có vướng víu với .jJesscia đã chết rồi, Đường Xán trong mắt của người khác là dựa vào phụ nữ mới ngoi lên được đã chết rồi, anh của hiện giờ chỉ là anh, người mà Từ Dương Dương thích là anh. Chỉ cần anh dũng cảm theo đuổi điều mà anh muốn, dũng cảm vượt qua được bước này, nói không chừng lại là một bước ngoặt thì sao. Ông trời sẽ chiếu cố người thành thật.”
Đường Xán bật cười: “Cô từ lúc nào trở thành cô giáo triết học nhân sinh vậy? Tuôi tác của tôi lớn hơn cô, những đạo lý mà cô nói tôi đều hiểu, nhưng nếu không ở trong cuộc thì sao cô có thể hiểu cảm giác của tôi được? cô nói chỉ có đối với người mà mình thích thì mới sản sinh ra cảm giác tự ti, nghĩa là tôi thích Từ Dương Dương? Bản thân tôi còn không biết, chỉ là cảm giác, muốn đến gần cô ấy…Cô ấy đối với tôi mà nói, có một sức hút kỳ lạ. Mạo muội hỏi một câu, giữa cô và Mục Đình Sâm cũng sẽ có cảm giác tự ti không?”
Ôn Ngôn thản nhiên gật đầu: “Anh ấy thì tôi không biết, nhưng tôi từng có tự ti. Anh vẫn chưa liên lạc với Từ Dương Dương đúng không, hiện giờ cô ấy tinh thần rất ủ rũ, có mâu thuẫn với gia đình, chắc là không hề dễ dàng gì, đối với cô ấy mà nói, hiện giờ anh mới là người có thể an ủi cô ấy nhát.”
Đường Xán im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Nếu như người nhà cô ấy biết được sự tồn tại của tôi, sợ là cuộc sống của cô ấy sẽ còn trở nên khó khăn hơn nhiều? Tôi cảm tháy, tôi và cô Á ~ Tư Z+ TA F$ Á Ấ ˆrt ` . ˆ^* ây vạch rõ ranh giới mới là tôt nhật, nêu như tôi còn có cơ hội trở nên tốt hơn, thoát khỏi tình trạng hiện tại này tôi mới có tư cách đứng trước mặt cô ấy được.”
Ôn Ngôn có chút bát lực, cô đã gợi ý rõ ràng đến thế rồi, chỉ cần Đường Xán và Từ Dương Dương vượt qua được bước này, mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn, ai ngờ Đường Xán vẫn còn vướng bận. Nhưng mà đây cũng là lẽ thường tình, chuyện của Đường Xán và Jesscia người người đều biết, nếu như bố mẹ của Từ Dương Dương biết được con gái mình đang quen với Đường Xán, vậy thì hai người họ sẽ phải đối mặt với một thử thách vô cùng lớn.
Đắn đo một lúc, cô không còn tiếp tục nói bóng nói gió để nhắc nhở gì thêm nữa, chỉ nói là: “Tôi không muốn ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, nhưng mà cũng xin anh sau khi về thì hãy nghĩ kỹ lại những gì mà tôi nói với anh hôm nay. Có người sẽ không ở nguyên một vị trí đó đợi anh đâu, bỏ lỡ rồi là bỏ lỡ rồi, chỉ cần là anh thích, bận tâm những yếu tố khác làm gì? Đạp gió rẽ sóng để ở bên nhau thì có gì mà phải sợ. tôi hôm nay không có cảm hứng nào hết, xem ra thì anh cũng thé, tôi đi về trước đây.”
Nói xong, cô bèn đứng dậy thu dọn quyền vẽ rời đi.
Đường Xán nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cầm điện thoại ra do dự một lúc, rồi lại đặt xuống, anh vẫn còn luần quần trong cái ngõ cụt của mình
Chương 786: Đầu Óc Bị Lừa Đá
Ban đêm Từ Dương Dương liên hệ với Ôn Ngôn, nói chuyện phiếm, Từ Dương Dương nói với Ôn Ngôn, hôm nay Đường Xán không liên hệ với cô, từ trong lời nói có thể nghe được, cô rất thất vọng.
Ôn Ngôn trầm mặc một hồi lâu, do dự có nên nói cho Từ Dương Dương biết hôm nay cô đã gặp Đường Xán hay không?
Sở dĩ do dự, là không xác định Đường Xán đột nhiên lần tránh Từ Dương Dương là do vô tình, hay là xuất phát từ nội tâm.
Cuối cùng cô cũng không nói ra, giọng nói điềm tĩnh chuyển chủ đề: “Em về nhà sao? Quan hệ của em với mẹ đã tốt nên chút nào chưa?”
Từ Dương Dương thở dài: “Không trở về, em gọi điện thoại cho bố, ở tạm nhà bác gái hai ngày, vừa nghĩ tới gương mặt kia của mẹ, toàn thân em liền không thoải mái. Chưa nói tới có bao nhiêu chán ghét mẹ, chỉ là vừa nhìn thấy bà ấy, em liền có loại cảm giác hít thở không thông. Loại cảm giác này nương theo em đã nhiều năm như vậy, lần này đã muốn chạy trốn, vậy không nên quay đầu lại đi, em sợ vừa quay đầu lại, lại sẽ trở lại bộ dáng lúc trước. Không sao, chị Ôn Ngôn, để chị lo lắng rồi, không quấy rầy chị nữa, ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, Ôn Ngôn thở dài một hơi, mỗi lần nhìn thấy Từ Dương Dương kiềm chế như vậy, cô đều sắp tự quan theo rồi.
Mặc dù Từ Dương Dương không tiết lộ quá nhiều chuyện về gia đình, nhưng cô có thể cảm giác được, mẹ của Từ Dương Dương chính là loại điển hình muốn giành lấy kỳ hiệu đứa trẻ ngoan, biểu hiện ra đều là tràn đầy khống chế, “đứa trẻ ngoan”
không phải dễ làm như vậy.
Đột nhiên, Mục Đình Sâm đi tới bên người cô: “Cái kia… anh ra ngoài một chuyến, Thiếu Khanh tìm anh, có thể là khoảng thời gian này không tụ tập, cậu ấy có chút kìm nén không được.”
Ôn Ngôn thuận miệng nói: “Muốn đi thì đi, còn cần báo cáo với em sao? Anh chỉ cần nói đêm nay có trở về hay không là được Ả rÖi.
Anh có chút không được tự nhiên sờ lên nút cà vạt: “Đương nhiên phải trở về, Thiếu Khanh cũng không phải về nhà sao?
Vậy anh đi trước, em và Tiểu Đoàn Tử ngủ trước đi.”
Chờ anh đi ra ngoài, Ôn Ngôn mới phát giác được có chút kỳ quái, bình thường anh muốn ra cửa hoàn toàn sẽ không dây dưa dài dòng, cũng sẽ không dùng giọng điệu thương lượng, đều là nói thẳng anh muốn đi đâu, xong trực tiếp rời đi, hôm nay làm sao lại khác thường như vậy?
Nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều, chỉ cần anh không đi chơi qua đêm là được rồi.
Một bên khác, Mục Đình Sâm giống như có tật giật mình đem xe lái đến quán bar, còn căn dặn người giữ cửa đem xe dừng ở chỗ khuất, anh rất lâu không tới loại địa phương này rồi, đối với với anh kiểu người đàn ông đã kết hôn mà nói, không mang theo vợ của mình tới, chẳng khác gì là mang mục đích không chính đáng. Nếu không phải Kính Thiếu Khanh hẹn nơi này, đánh chết anh cũng sẽ không đến.
Tìm tới chỗ hàng ghé dài Kính Thiếu Khanh, anh nhíu mày hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt không ở trong nhà bồi vợ con, tới tìm tôi đến nơi này làm gì? Cậu sẽ không phạm vào bệnh cũ nữa đi?”
Kính Thiếu Khanh “ha ha” cười ra tiếng: “Cậu nhìn thấy tôi gọi em gái bồi rượu nào sao? Làm sao lại phạm vào bệnh cũ được? Cũng chỉ là đơn thuần muốn thư giãn một tí, uống chút rượu, ngoại trừ cậu, tôi không biết nên tìm ai uống với tôi, tên Lâm Táp kia mất quá sớm rồi, thế gian khó khăn này, còn phải để chúng ta thay cậu ấy đi một đoạn.”
Mục Đình Sâm ngồi xuống, rót cho mình chén rượu: “Nói đi, Trần Mộng Dao làm gì cậu rồi? Cô ấy sẽ thả một mình cậu tới chỗ như thế này?” Trang nguồn như trên hình sẽ rất háo hức khí có nhiều bạn vào đọc, mong các bạn hiểu và chịu khó tìm trang nguồn nhé!”
Kính Thiếu Khanh dựa lưng vào trên ghế sa lon thở dài: “Tôi vẫn là cảm thấy cuộc sống không có con cái rất tốt, đừng cảm thấy ý nghĩ này của tôi là hỗn đản, tôi thật sự có chút chịu không được trong nhà có thêm một oắt con, mỗi ngày không phân biệt ngày ngày đêm đêm oa oa khóc, làm cho người khác ngủ không được. Tôi sắp suy nhược thần kinh luôn rồi, ngược lại là Trần Mộng Dao đối với oắt con rất có kiên nhẫn, chỉ là bị oắt con ảnh hưởng đến tâm tình tiêu cực đều trút ở trên người tôi, đem tất cả không kiên nhẫn đều để cho tôi, tôi rất là vô tội có được không? Thời điểm cậu vừa làm bố có gặp phiền phức như vậy không?”
Mục Đình Sâm nghĩ nghĩ, nói: “Vẫn tốt đi, con trai tôi cũng không phải loại đặc biệt quậy phá, càng lớn càng hiểu chuyện, nhịn một chút đi, qua mấy tháng nữa lớn lên một chút liền tốt.
Cũng khó trách, cậu thoải mái đã quen, bởi vì thích Trần Mộng Dao mới kết hôn, thế giới hai người cậu có thể tiếp nhận, đột nhiên có thêm một đứa trẻ, cậu cảm thấy sốc đều là bình thường. Thực sự không được cho thì để mẹ cậu nuôi đi, bà ấy không đồng ý sao?”
Kính Thiếu Khanh lắc đầu: “Không có, nghe nói hiện tại Diệp gia vẫn là ông già kia trông coi, từ lúc Diệp Quân Tước xảy ra tai nạn xe cộ ông già kialiền một lần nữa tiếp thủ, hiện tại cũng không có để Diệp Quân Tước khôi phục thực quyền, đoán chừng là Diệp lão gia gia muốn hạ uy Diệp Quân Tước, để cậu ta ngoan ngoãn nghe lời. Cộng thêm chân tổn thương vẫn chưa bình phục tốt, cậu ta đoán chừng cũng không tạo nỏi sóng gió gì.”
“Khúc Thanh Ca không phải đang mang thai sao? Tôi đoán Diệp lão gia sẽ chờ đến Khúc Thanh Ca sinh xong đứa trẻ mới buông tay, khi đó chân Diệp Quân Tước cũng đỡ hơn nhiều rồi, lão già muốn quản cũng không quản được. Dù sao hiện tại Trần Mộng Dao cũng ở trong nhà chăm đứa trẻ, không nói đến tiếp tục công việc, mỗi ngày ở cùng tôi, mẹ và đứa nhỏ, căn bản không có rảnh tiếp xúc với Diệp Quân Tước, hiện tại tôi còn có thể yên tâm tạm thời. Có thể giấu nhát thời thì nhát thời đi, còn có thể làm sao đây?”
Đột nhiên, một người mặc bộ đồ “Thỏ thiếu nữ” Bưng rượu đi tới: “Tiên sinh, rượu của ngài.”
Kính Thiếu Khanh theo quán tính hướng mắt đánh giá người trước mắt, nhìn vóc dáng rất khá, còn lộ ra một vòng cười tà.
Mục Đình Sâm lại nhíu mày: “Tự Như Linh, cô làm việc cũng khá toàn diện đấy.”
Thân thể “Thỏ thiếu nữ” có chút cứng đờ: “Mục tổng…” Cô ta rõ ràng đeo mặt nạ, mặc dù chỉ che xung quanh phần mắt, nhưng tia sáng chẳng phải sáng tỏ, theo lý thuyết không nên vừa nhìn chút đã bị nhận ra, lại còn là bị Mục Đình Sâm nhìn thấu, vừa rồi lúc vào cúi đầu lấy rượu, không nhìn thấy người trên ghế dài là ai, trong lúc nhất thời cô ta có chút xấu hỗ.
Nghe được cái tên này, Kính Thiếu Khanh cảm thấy quen tai, suy tư hai giây, nghĩ tới: “Trên yến hội lần trước? Tôi thuê cô làm bạn đi cùng, không phải cô làm ở công ty Đình Sâm sao?
Sau khi tan làm còn ra sức như thế? Nếu đã quen biết, ngồi xuống uống một chén đi.”
Tuy là miệng cô nói như vậy, nhưng mà ánh mắt thì vẫn không ngừng liếc về phía Đường Xán.
Trần Mộng Dao là loại không sợ lớn chuyện, tự tung tự tác qua bên đó đi một vòng, sau đó quay lại báo cáo: “Mình nghe thấy cô gái ấy nói cái gì mà cô ta sẽ đối xử với anh ta tốt hơn desscia, vẻ mặt của anh chàng đẹp trai đó hình như cũng có chút không ổn lắm.”
Sắc mặt của Từ Dương Dương có chút nhọt đi, đột nhiên, Đường Xán đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, vẻ mặt cô gái ngồi cùng bàn với anh ta tỏ ra khinh rẻ và coi thường, lắc cái eo không thể nào thon hơn được nữa rời khỏi quán cà phê.
Ôn Ngôn nhắc nhở nói: “Dương Dương, em đi xem xem, hỏi anh ta xem đây là chuyện gì.”
Từ Dương Dương có chút do dự: “Em đi hỏi? Thế chắc không hay cho lắm?”
Ôn Ngôn nhìn cô cười: “Bọn em chẳng phải là bạn bè là gì?
Bạn bè với nhau quan tâm một tí thì kỳ lạ lắm sao? Cứ làm như là vô tình gặp mặt trong quán cà phê, chào hỏi một tiếng, thế cũng có phạm pháp đâu, lại còn cần phải có lý do đặc biệt nào nữa à?”
Từ Dương Dương nhận được sự cổ vũ, hít sâu một hơi, đứng dậy, cũng đi theo về phía nhà vệ sinh.
Cô ở bên ngoài đợi một lúc, Đường Xán mới đi ra, trên mặt vẫn còn vệt nước chưa khô, ban nãy anh nhất định là rất tức giận nên mới dùng nước lạnh rửa mặt để có thể bình tĩnh lại.
Nhìn thấy cô, đáy mắt của Đường Xán lộ ra vẻ thất bại và lúng túng: “Sao cô lại ở đây?”
Từ Dương Dương lấy hết can đảm nói: “Tôi và chị Ôn Ngôn cùng đến đây, vừa hay nhìn thấy anh cùng… cô gái cũng ở đây, tôi biết là cô gái đó nhắc đến Jesscia, hai người hình như…không được vui vẻ mà bỏ về, xảy ra chuyện gì vậy? Cô ấy có phải là đã đưa ra yêu cầu gì đó quá đáng không?”
Từ Dương Dương chùn chân: “Em không dám, trước đây em chưa từng nhìn thấy anh ấy tức giận như thế, em sợ em lại làm hỏng việc mất. Em người đã vụng, mồm còn vụng hơn, em cũng không biết nói những lời lẽ tốt đẹp, sẽ chỉ khiến anh ấy tức giận hơn mà thôi, thôi cứ để cho anh ấy tự mình bình tĩnh a”
Trần Mộng Dao chỉ như một vị khán giả xem mọi chuyện diễn ra, liếm kem trên môi, sum vào góp náo nhiệt: “Có những mối quan hệ bình tĩnh lại có thể sẽ được xoa dịu, bởi vì quan hệ đấy vốn là rất thân mật. có những mối quan hệ, chỉ cần bình tĩnh lại thì hoàn toàn xong rồi. làm người da mặt phải dày, con trai theo đuổi con gái như trèo đèo lội suối, gian nan vô cùng, } con gái mà theo đuổi con trai thì dễ như kim đâm tờ giấy, mồm vụng thì dùng hành động thể hiện, không chịu vài lần thất bại thì làm sao mà trưởng thành được? Chị nhìn ánh mắt em là biết em thích anh ta, chị không tin là anh ta tức giận bỏ đi như thế mà em vẫn thấy thoải mái được.”
Lần này Từ Dương Dương không còn phản bác nữa, cô vẫn còn thích Đường Xán, bây giờ trong lòng cũng đang rất khó chịu. Đắn đo một lúc, cô quyết định nghe theo lời của Trần Mộng Dao, dũng cảm đối diện với sai lầm ban nãy, có lúc lời xin lỗi nín nhịn mãi thì cả đời cũng sẽ không có cơ hội nói ra.
Cô đi ra khỏi quán cà phê, gọi điện thoại cho Đường Xán, điện thoại đổ chuông hai tiếng thì bị cúp máy, cô lại gọi thì đã tắt máy. Cô lại theo thói quen, lại có ý định muốn chùn bước, nhưng mà rất nhanh lại hạ quyết tâm, cô chán ghét việc gì cũng làm không tốt, đến quan hệ giữa người với người cũng xử lý không tốt, cô quyết định đến trước cửa nhà Đường Xán đứng đợi, anh thế nào cũng phải về nhà, cô chỉ muốn nói xin lỗi mà thôi.
Đợi đến 1 giờ sáng thì xe của Đường Xán mới lái về, từ sau tay lái xe đi xuống là một người đàn ông mặc đồ của tài xế đi lái thuê, nhìn thấy cô người đàn ông đó liền hỏi: “Cô có quen với chủ nhân chiếc xe này không? Uống nhiều quá, bất tỉnh nhân sự rồi, phiền cô giúp anh ta trả tiền nhé, giao người lại cho cô tôi cũng yên tâm đi được rồi.”
Từ Dương Dương vốn đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cố gắng tỉnh táo lại đi đến nhìn vào trong xe, ở ghế sau quả thật là Đường Xán, đã lăn ra ngủ mắt rồi. Cô giúp anh trả tiền, tìm chìa khóa nhà trên người anh, mở của, lôi anh vào nhà.
N Cô giúp anh lau mặt, cố hết sức để anh ngủ dễ chịu một chút, có thể để mình uống say đến mức này thì tâm trạng của anh tệ đến mức nào? Cô càng nghĩ càng cảm thấy buồn phiền hối hận về sự ngu ngốc của mình, cô không trách Ôn Ngôn không dặn dò cô, chỉ trách bản thân đã lớn đến như thế này rồi mà vẫn không giỏi giao tiếp, đến nói năng cũng không biết đường nói.
Thu dọn xong, cô tìm giấy bút định trước khi đi viết lại lời nhắn cho Đường Xán, lời xin lỗi cũng đã viết xong rồi, bộ dạng hiện nay của anh muốn giao lưu chắc chắn là không thể nào. Muộn như thế này mà cô vẫn chưa về nhà, bị mẹ phát hiện thể nào lại bị nghe mắng.
Chính trong lúc cô đang một lòng một dạ ngồi ở trước bàn uống nước viết lời nhắn thì Đường Xán nằm ở trên ghế sofa phía sau lưng đột nhiên mở mắt ra, trước đó anh say quá nên ngủ thiếp đi, sau khi ngủ được một lúc thì bây giờ đã tỉnh táo ra một chút rồi.
Nhìn thấy Từ Dương Dương, anh mở miệng hỏi: “Tại sao cô lại ở nhà tôi?”
Từ Dương Dương giật bắn mình, đến bút trên tay cũng không cầm chắc, rơi xuống lăn vào gầm bàn uống nước, cô hoảng hốt bò xuống đi nhặt, lúc nhỏm dậy, đầu bị đập vào cái gì đó, vốn sẽ là cạnh bàn, nhưng không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, cảm giác cũng không cứng như thế. Cô nghi hoặc ngắng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của Đường Xán gần ngày trong gang tắc, tay của anh lúc này đang chặn ở mép bàn, vừa nãy đập vào cũng là lòng bàn tay anh.
Tim cô bị đập lỡ mát nửa nhịp, không dám nhìn anh: “Xin… xin ỏ lỗi anh… buổi chiều nay không phải là tôi cố ý đâu, tôi là người có cái miệng vụng về, không biết nói năng, tôi chỉ là lo cho anh chứ không có ý gì khác, nếu như làm anh không vui thì tôi xin lỗi. Tôi ở bên ngoài đợi anh, anh được tài xế lái xe thuê đưa về, là tôi đỡ anh đi vào nhà, tôi đang chuẩn bị đi về, anh tỉnh dậy là được rồi… Tôi đi trước đây!”
Khi cô đứng dậy định đi về thì Đường Xán nắm lấy cổ tay cô kéo lại: “Buổi chiều nay là do tâm trạng của tôi không tốt, tôi biết là cô không có ác ý, người phải xin lỗi là tôi mới đúng.”
Chương 783: Không Cách Nào Từ Chối
Từ Dương Dương tay nắm chặt vạt áo: “Á… chỉ cần anh không giận nữa là được rồi, giờ muộn quá rồi, tôi phải đi về đây, anh nghỉ ngơi đi nhé, uống rượu nhiều sẽ rất khó chịu đấy, lần sau đừng uống nhiều như thế nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Đường Xán thả cổ tay của cô ra, thần sắc có vẻ cô đơn: “Cô có thể ở lại với tôi một lúc không?”
Vào lúc này, Từ Dương Dương không cách nào từ chối được, ngồi xuống bên cạnh anh ta: “Được.”
Im lặng một lúc, Đường Xán nói: “Cô ở ngoài cửa đợi tôi bao lâu rồi? Đừng nói với tôi là cô đến đây từ chiều nhé?”
Từ Dương Dương gật đầu: “Sau khi anh rời khỏi quán cà phê tôi có gọi điện thoại cho anh, anh không nhắc máy lại còn tắt máy, tôi liền đến thẳng đây, không ngờ lại đợi đến sáng sớm, cũng may là đợi được đến lúc anh về, nếu mà đêm nay anh không về thì tôi phải phí công đợi rồi.”
Đường Xán cau mày lại: “Cô có phải là con ngốc không? Tôi không nhắc máy thì cô chỉ cần không bận tâm đến tôi là được rồi, sao lại phải đến đây đợi tôi lâu như thế chứ? Chúng ta không có quan hệ gì hết, tại sao lại quan tâm tôi có nổi giận hay không chứ? Tại sao lại phải quan tâm đến tôi làm gì?”
Không có quan hệ gì hết ư? Từ Dương Dương có chút thất vọng, bỏ qua chuyện bọn họ đang nói tới, lẽ nào bây giờ đến quan hệ bạn bè cũng không có? Cô cắn môi nói: “Con người tôi vốn là như vậy đấy, đối với những người xung quanh đều rất tốt, tôi hi vọng nếu như anh tâm trạng không vui thì có thể nói với tôi, nói ra sẽ cảm thấy tốt hơn, trước mặt tôi anh không cần phải cảm thấy khó xử, tôi không cười anh đâu, tôi biết là anh không muốn bị người khác đồng tình, tôi cũng không có đồng tình anh…”
Đường Xán bật cười, mang một chút dáng vẻ tự cười bản thân: “Cô là một người đơn thuần như thế, những chuyện bản thỉu như thế, tôi không muốn những thứ dơ bản ấy làm bản tai cô.
Cô cũng sẽ không muốn nghe những chuyện như thế.”
Từ Dương Dương giương mắt nhìn anh: “Không, không phải là như thế, tôi muốn nghe.”
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí hình như có luồng điện vô hình đang “xẹt xẹt” chạy qua, nhiệt độ tăng lên, có lẽ là do bầu không khí này gây nên, cũng có lẽ là do men rượu, người của Đường Xán hơi nghiêng về phía Từ Dương Dương, nếu như không có gì khác lạ thì tiếp theo sẽ là bước hôn nhau, nhưng khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì Từ Dương Dương quay mặt tránh sang một bên, lo lắng lắp bắp: “Xin… xin lỗi anh, tôi phải về nhà rồi!”
Đường Xán khựng lại một giây, đưa tay ôm lấy sau gáy cô, môi anh áp lên môi cô.
Tim của Từ Dương Dương đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cuống họng, cô mở to hai mắt kinh ngạc không biết phải làm gì, cô chỉ là muốn nói xin lỗi với anh, không ngờ lại phát triển thành thế này, bọn họ bây giờ cũng không phải là quan hệ yêu đương, sao có thể như thế này được?
Lấy lại tỉnh táo, cô nỗ lực đẩy anh ra: “Anh đừng như thế…”
Đường Xán nghe lời buông cô ra, chỉ là khoảng cách của hai người vẫn sát gần nhau như cũ. Đôi mắt anh như ẳn chứa một đầm nước sâu, cảm xúc phức tạp đang đan xen trong đó, che giấu lúc ẩn lúc hiện, thể hiện không hề chân thực, anh đang có gắng che giấu đi tất cả những cảm xúc tiêu cực của mình.
Lúc này Từ Dương Dương đã thấy mềm lòng, đối diện với người đàn ông mà mình thích, khi anh cần sự an ủi nhất, mọi hành vi từ chối của cô hình như đều như trở nên tàn nhẫn. Cô từ từ nhắm mắt lại, hàng lông mi cong vút hơi lay động cho thấy lúc này cô đang rất căng thẳng.
Đường Xán không còn phải lo lắng do dự gì nữa, đè cô ngã ra ghế sofa…
Sau khi quấn quýt bên nhau, Từ Dương Dương đỏ mặt ngượng ngùng dựa vào lòng anh, đợi khi cô muốn nói chuyện với anh thì mới phát hiện ra anh đã ngủ mắt rồi.
Trong lòng cảm thấy có một thoáng hụt hãng, cô biết là tuy rằng anh có uống nhiều rượu, nhưng mà vừa rồi, anh là tỉnh táo.
Hoặc có lẽ chỉ là xong việc thiếu chút vuốt ve an ủi, thế nên cô mới thấy hụt hãng…
Đợi đến khi cô về đến nhà, vừa vào cửa bật đèn lên thì bị bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa cho suýt nữa hét toáng lên, nhìn rõ ra là mẹ mình mới thở ra nhẹ nhõm: “Mẹ, muộn thế này rồi mà mẹ không đi ngủ đi à, mẹ đứng ở đây làm gì vậy? Mẹ dọa con sợ khiếp vía.”
Vẻ mặt của mẹ Từ Dương Dương rất u ám: “Con đừng nói với mẹ là hôm nay con lại ở nhà của Ôn Ngôn nhé? Sao không ở thẳng đó qua đêm mà lại về nhà lúc sáng sớm thế này? Trên người con còn có mùi thuốc lá và rượu, nữa, đấy là mùi ở trên người đàn ông mà? Mẹ sớm đã có nghỉ ngờ rồi, con có bạn trai rồi phải không? Con đàng hoàng quen bạn trai tại sao lại không dám nói? Quan hệ còn chưa đâu vào đâu đã không rõ ràng như thế này rồi, con có tình để cho mẹ mắt mặt đúng không?
Là Ôn Ngôn giúp con che giấu đúng không? Lần trước con cũng nhát định không phải là qua đêm ở nhà Ôn Ngôn. Người có tiền cũng chưa chắc là loại gì đàng hoàng cả, đều là cô ta dạy hư con! Ngày mai con đi từ chức đi, mẹ sẽ tìm cho con công việc khác! Từ bây giờ trở đi, con không được ra ngoài nữal”
Nếu như là trước đây, nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của mẹ, Từ Dương Dương tuyệt đối sẽ không dám nói gì, chỉ để mặc cho bà tiếp tục giáo huấn. Thế nhưng lần này, cô cảm thấy mẹ mình sai rồi, cô muốn phản bác lại: “Mẹ, không phải là như mẹ nghĩ đâu, không liên quan gì đến chị Ôn Ngôn hét, mẹ không nên nói người ta như thế! Con đã là người trưởng thành rồi, sao có thê tùy tiện bị người khác dạy hư được? Tại sao mẹ luôn cảm thấy tất cả những điều không tốt trên người con đều là do người khác dạy chứ? Con cũng đâu phải là người hoàn hảo không có khuyết điểm đâu, con cũng là người, là người thì sẽ khuyết điểm.”
“Con biết là từ nhỏ đến lớn mẹ luôn muốn dạy con thành một người ưu tú nhất, như thế đến khi nói chuyện trước mặt người thân bạn bè mẹ sẽ thấy rất có thể diện, xin lỗi mẹ, con làm mẹ thất vọng rồi, con hy vọng từ giờ về sau mẹ đừng có chuyện gì cũng xen vào được không? Con không muốn bị mẹ chỉ phối nữa!”
Mẹ của Từ Dương Dương tức giận đến nỗi cả người run rẫy: “Chi phối? Tôi bỏ bao nhiêu tiền ra để nuôi dưỡng cô, đến cuối cùng cô dùng từ này để hình dung mẹ đẻ mình sao? Tôi không phải là muốn tốt cho cô sao? Một đứa con gái không biết giữ mình trong sạch thì so với lũ gái đứng đường có gì khác biệt?”
Gái đứng đường?
Từ Dương Dương sững sờ, mẹ cô từ trước đến nay đều quản thúc cô nghiêm ngặt đến mức khiến cô nghẹt thở, cô thậm chí còn không hề có thời kỳ ngỗ nghịch, luôn luôn là ngậm bồ hòn làm ngọt, lần này, cô không còn muốn thỏa hiệp tiếp nữa, cô thậm chí cảm thấy người phụ nữ trước mặt đã từng làm mọi chuyện vì cô suốt hơn hai mươi năm qua trở nên không thể dùng lý lẽ để nói chuyện được.
“Mẹ, con thích anh ấy, con muốn được ở cùng với anh ấy, con không phải là chỉ cần tùy tiện là một người đàn ông là được, xin mẹ đừng dừng từ ngữ hình dung ghê tởm như thế định nghĩ con. Mẹ đã quản thúc con bao nhiêu năm rồi, mẹ có thể đừng quản con nữa có được không? Con không phải là trẻ con không biết gì, con biết mình đang làm gì! Mẹ mà nhìn con không vừa mắt thì mẹ đừng nhìn nữa là được rồi!”
Sau khi gào lên vì quá kích động, cô quay người bỏ chạy ra ngoài. Cô bây giờ chỉ muốn thoát khỏi cái nơi khiến cô cảm thấy ngột ngạt này, chạy thoát khỏi người phụ nữ muốn khống chế cuộc đời của côI Ra khỏi khu chung cư, cô lại trở nên hoang mang, không biết nên đi đâu. Khi tinh thần suy sụp không được như ý, cô chỉ muốn tìm người để dốc bầu tâm sự.
Bây giờ vào thời gian này, cả thế giới đều im lặng tĩnh mịch, chỉ có cô ở bên ngoài lang thang, trong hoàn cảnh như thế này, lòng cô lại buồn bã hơn vài phần.
Cô luôn coi Ôn Ngôn là một người chị tri kỷ, cái gì cũng biết của mình, tuy rằng hai người chỉ cách nhau không đến một tuổi, cô thử nhắn tin cho Ôn Ngôn: “Chị Ôn Ngôn, em cãi nhau với mẹ rồi, bây giờ đang ở ngoài một mình. Thích một người thì có gì là sai chứ? Tại sao mẹ lại cảm thấy là em không biết yêu chính mình, tội chồng chất đến không thể tha thứ? Em không cách nào từ chối Đường Xán được, em thích cảm giác khi ở cùng anh ấy, em chán ghét việc lớn nhỏ đều bị mẹ tham dự, giúp em sắp xếp mọi thứ, khống chế đến từng hành vi, lời nói của mình, em mệt quá.”
Chương 784: Em Yêu, Em Quá Coi Thường Anh Rồi Đầy
Ôn Ngôn vốn ngủ rất dễ tỉnh, tiếng báo có tin nhắn vang lên là cô tỉnh dậy, nhìn thấy là Từ Dương Dương gửi đến, cô dậy đi vào nhà vệ sinh nhắn tin trả lời: “Em hiện giờ đang ở đâu? Sau khi em rời khỏi quán cà phê chẳng phải là đi tìm Đường Xán sao? Vì chuyện này nên mới cãi nhau với mẹ em à? Bây giờ chị sẽ qua đó tìm em, em ở ngoài một mình chị không yên tâm.”
Sau khi biết được Từ Dương Dương đang ở đâu, cô vội vàng thay quần áo định ra ngoài bắt xe đi đến đấy, cô không muốn làm kinh động đến Mục Đình Sâm, ban ngày anh đã đi làm rất mệt rồi, những chuyện như thế này cô không muốn làm phiền anh ấy.
Khi cô mở cửa phòng ngủ để đi xuống tầng thì phía sau lưng bỗng nhiên vọng đến tiếng của Mục Đình Sâm: “Nửa đêm rồi còn lén lút liên lạc với anh đấy? Giờ này rồi mà còn muốn ra ngoài một mình.”
Cô quay người lại, nhìn thấy Mục Đình Sâm với dáng điệu lười nhác nghiêng người đứng dựa vào giường trẻ em nhìn cô ấy, còn tiện tay đắp lại chăn cho Tiêu Đoàn Tử. Xem ra anh cũng bị tiếng thông báo có tin nhắn làm tỉnh dậy, cô có chút ngượng ngập: “Lần sau khi ngủ em sẽ để điện thoại ra xa một tý, làm anh tỉnh dậy rồi à? Anh đi ngủ tiếp đi.”
Anh hừ khẽ một cái: “Đừng có mà chuyển đề tài, anh hỏi em muốn đi đâu, ai tìm em đấy?” Giọng điệu anh không có vẻ tức giận, còn mang một chút mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Cô thành thật nói: “Là Từ Dương Dương, bây giờ cô ấy đang ở ngoài một mình, em không yên tâm nên muốn đi xem cô ấy thế nào. Anh tự mình đi ngủ đi, em bắt xe đi là được rồi.”
Mục Đình Sâm bước chân đi về phía phòng quần áo: “Giờ này em còn định bắt xe đi đâu? Anh lái xe đưa em đi.”
Cô há miệng muốn nói lời từ chối nhưng không thể nói ra khỏi mồm, chỉ cần là quyết định anh đã đưa ra thì phần lớn là không có cách nào thay đổi được.
Trên đường đến chỗ Từ Dương Dương, anh thỉnh thoảng lại ngáp dài, Ôn Ngôn không dám nói gì, sợ làm anh phân tâm khi lái xe.
Từ Dương Dương ở công viên gần khi chung cư, đi đến nơi, Mục Đình Sâm không xuống khỏi xe, Ôn Ngôn đưa Từ Dương Dương đón về trong xe, do có Mục Đình Sâm ở đây, Từ Dương Dương cũng không dám khóc lớn tiếng, cũng ngại không dám dốc bầu tâm sự, chỉ là ủ rũ cúi đầu thút thít: “Em xin lỗi, chị Ôn Ngôn, muộn thế này mà còn tìm chị, làm phiền anh chị rồi.”
Ôn Ngôn nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô ấy bóp khẽ: “Không sao, em đến chỗ chị trước. Mẹ em thật ra là cũng vì muốn tốt cho em thôi, tắm lòng của người làm cha làm mẹ trên đời này đều như nhau cả, chỉ là có lúc lời nói và phương thức không đúng, đừng có đau lòng nữa. Buổi sáng em nghỉ ngơi đi, đừng đến công ty, ngủ một giấc, ngủ dậy rồi sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Về đến Mục trạch, Mục Đình Sâm tiếp tục đi ngủ, Ôn Ngôn và Từ Dương Dương ngồi ở phòng khách nói chuyện, tình trạng hiện tại của Từ Dương Dương, nếu không trút hết chuyện trong lòng ra có lẽ cũng sẽ không thể ngủ được. Nếu có nhiều bạn vô đọc trang nguồn sẽ rất hứng khởi và tích cực lên chương nhiều!”
Hỏi rõ ngọn ngành sự việc xong, Từ Dương Dương an ủi: “Mẹ em có lẽ chỉ là tư tương tương đối bảo thủ mà thôi, từ xưa em đã nghe lời bà như vậy, hầu như chưa bao giò có tiếp xúc gì với người khác giới, cũng chưa bao giờ làm trái ý của bà, bây giờ em đột nhiên gặp phải Đường Xán, có người em thích rồi, thỉnh thoảng buổi tối không về nhà, bà có trách mắng em, có lẽ là càng lo lắng cho em hơn thôi. Cái xã hội bây giờ, vẫn chưa kết hôn mà đã có quan hệ là chuyện quá bình thường, nhưng về chuyện này, bảo thủ một chút cũng không hề là có gì sai cả, đấy cũng là có trách nhiệm với bản thân mà thôi. Chị khuyên em là hãy làm rõ tình cảm của Đường Xán đối với em trước đã, nếu như anh ta cũng thích em như em thích anh ta vậy, thì tiếp tục đi tới cũng không sao.”
Mục Đình Sâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đường Xán này thì thực sự là có tài, về phương diện nhân phẩm thì anh không rõ, nhưng anh cảm thấy cậu ta không quá khốn nạn đâu. Nếu như cậu ta không đùa cợt với Từ Dương Dương, anh sẽ suy nghĩ để cậu ta đến công ty của anh như vậy ít nhất cũng có thể chứng minh nhân phẩm của cậu ta không có vấn đề gì lớn.”
Ôn Ngôn nghe vậy giật bắn mình: “Bây giờ tất cả các công ty lớn nhỏ đều đang trốn anh ta còn không kịp, chỉ sợ bị dây vào làm tổn hại đến danh dự, tại sao anh lại muốn anh ta đến làm cho anh? Không nói đến tài hoa của cậu ta, anh có chắc là có thể bịt được miệng lưỡi thiên hạ không?”
Mục Đình Sâm thấy cô đột nhiên có tinh thần trở lại, nhéch mép lộ ra nụ cười đắc thắng: “Anh tự có cách nghĩ của mình, người mà anh kéo về, người khác không có tư cách cũng không dám nói gì, chỉ cần Đường Xán đáng để như thế, anh sẽ dám kéo cậu ta về, hơn nữa, chỉ cần cậu ta ở chỗ của anh, từ giờ về sau, chuyện bên Jesscia thì coi như được lật qua rồi. Sao em lại cho rằng anh sẽ bị người ta dắt mũi chứ? Em yêu, em quá là không hiểu về anh, và cũng quá coi thường anh rồi đấy.”
Ôn Ngôn bị cách nghĩ của Mục Đình Sâm làm cho kinh ngạc và sững sờ, hoàn toàn không để ý đến việc anh đột ngột thay đổi cách anh gọi cô: “Như vậy có quá là ngông cuồng không? Thực lực của anh thật là vượt qua sức tưởng tượng của em?”
Mục Đình Sâm tỏ ra vô cùng tự tin: “Em cứ đợi đó mà xem, bây giờ có nói thì em cũng không tin. Em bây giờ đã tỉnh táo chưa?
Sắp đến công ty rồi đấy, lấy lại tinh thần đi nào.”
Từ Dương Dương sau khi ngủ dậy liền đến công ty thì đã sắp đến giờ nghỉ trưa. Về suy nghĩ của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn không hề nói cho Từ Dương Dương biết, chỉ nói gần nói xa hỏi: “Đường Xán chắc là đã tỉnh rượu rồi nhỉ? Anh ta có liên lạc với em chưa? Tối qua có thế nào hai người cũng đã xảy ra chuyện đấy rồi, anh ta tỉnh dậy thế nào cũng sẽ liên lạc với em nói gì đó chứ?”
Từ Dương Dương vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi trạng thái u dột tối qua, cả người không có tỉnh thần như cà bị dính sương vậy: “Vẫn chưa… chắc là vẫn chưa tỉnh dậy, tối qua anh ấy ngủ rất muộn, em thì không còn ngủ tiếp được nữa, chứ kỳ thực vẫn chưa tỉnh ngủ. chị Ôn Ngôn, tối hôm qua là em không biết điều, Mục tiên sinh liệu có cho là em là đứa không ra gì không?”
Ôn Ngôn cười nói: “Em còn lo đến cả chuyện như thế này nữa à? Anh ấy tự muốn đưa chị đi đón em, vốn là chị muốn tự mình đi bắt xe cơ. Anh ấy cũng không nói gì hết, anh ấy là người ít nói. Đúng rồi, chị rất quan tâm đến sự phát triển của em với Đường Xán đấy, nếu như mà có gì tiếp, nhớ nói với chị như, cứ coi như là dốc bầu tâm sự, chị vĩnh viễn là người lắng nghe của em, dù là vui mừng hay là buồn rầu, đều đừng tự mình chịu đựng.”
Chương 785: Đối Với Người Mình Thích Mới Cảm Thấy Tự Ti
Từ Dương Dương cuối cùng cũng nở ra nụ cười: “Cảm ơn chị, chị Ôn Ngôn.”
Có người nói, cuộc đời con người vốn là họa phúc đi kèm với nhau, Từ Dương Dương đã có những bước đột phá trong sự nghiệp vào thời điểm này, đến người nghiêm khắc và bủn xỉn như quản lý Nghiêm lại còn chuyên môn gọi Từ Dương Dương vào văn phòng khen ngợi một hồi, đấy là chuyện xưa nay chưa từng thấy, nói là cô có tiến bộ rất lớn, làm việc rất nghiêm túc, công ty có cơ hội đề bạt thì sẽ nghĩ đến cô ấy đầu tiên. Trong chuyện này có lẽ cũng vì nễ mặt của Ôn Ngôn, nhưng phần lớn là bởi vì thái độ làm việc nghiêm túc của Từ Dương Dương.
Từ văn phòng đi ra, tỉnh thần của Từ Dương Dương hình như tốt hơn nhiều, trước đây bị quản lý Nghiêm mắng không ít, cả đời này chưa bao giờ dám nghĩ lại có một ngày được quản lý Nghiêm khen ngợi, khiến cô còn nghỉ ngờ không biết có phải là Ôn Ngôn đã lén lút làm gì hay không: “Chị Ôn Ngôn, quản lý Nghiêm lại có thể khen ngợi em, có phải là chị vì muốn em vui lên nên đã thương lượng với anh ấy không?”
Ôn Ngôn nhún vai: “Không phải là chị, chị sao lại có thể làm chuyện như thế được, bây giờ để có thể khiến em vui mừng nhất đấy là việc mẹ em công nhận em và Đường Xán đưa ra đề nghị em trở thành bạn gái của anh ta, lẽ nào không phải là vậy ư?”
Từ Dương Dương liền tỏ ra ngượng ngập: “Chị Ôn Ngôn, chị nói chuyện thật là thẳng thắn quá đi à…”
Ôn Ngôn cười xua tay: “Em đi làm việc đi, buổi chiều có thể là chị sẽ không ở công ty, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị.”
Cô muốn đi tìm cảm hứng, đối với cô mà nói, vị trí gần cửa số của quán cà phê có thể nhìn ra bên ngoài xem cảnh xe cộ đông nghịt và người người qua lại chính là nguồn linh cảm lớn nhát.
ngồi ở một góc yên tĩnh nhìn trạng thái nhộn nhịp phồn hoa của thế gian, cái mâu thuẫn trái ngược ấy đập vào mắt luôn có cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Buổi chiều sau khi ra khỏi công ty, Ôn Ngôn liền đi đến một quán cà phê trên đoạn đường phồn hoa nhất trung tâm, bởi vì quán cao cấp thế nên khách của quán cà phê cũng đều rất lịch sự, không có ai lớn tiếng nói chuyện. Cô tìm một vị trí ở gần cửa sổ ngồi xuống, gọi một cốc cà phê và bánh ngọt, cô đeo nút bịt tai, lấy quyển vẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đoạn đường này mỗi ngày đều có rất nhiều người bộ hành đi qua đi lại, nam nữ già trẻ, béo gầy cao thấp, ăn mặc đủ phong cách, khí chất cũng không hề giống nhau. Ngồi trong âm nhạc du dương nhìn tất cả mọi thứ, khiến cho con người cảm thấy rất bình yên.
Một lúc sau, bánh ngọt và cà phê được bưng lên, cô ngước mắt nhìn nhân viên phục vụ mỉm cười nói cảm ơn, sau đó lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa số.
Lại một lúc sau, đột nhiên có người ngồi trước mặt cô, cô theo phản xạ nhíu mày lại, vào thời điểm như lúc này cô rất không muốn phải ghép bàn với người khác, ở nơi như thế này cũng không có chuyện ghép bàn, có người không được mời mà đến, sẽ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của cô.
Cô đang định mở miệng thì phát hiện ra đấy là Đường Xán. Cô tháo nút bịt tai ra nhìn anh ta: “Không lẽ anh cũng đến đây để tìm cảm hứng à?”
Đường Xán quả nhiên có cách nghĩ giống với cô, hôm nay anh mặc đồ rất thoải mái, rút ra bút và quyển vẽ từ cặp táp luôn đeo bên người ra: “Chúng ta đều có mục đích giống nhau, không ngại ghép bàn chứ? Không chừng chúng ta còn có thể giao lưu chút kinh nghiệm.”
Nếu như là người bình thường ngồi trước mặt cô sẽ rất không bằng lòng, nhưng nếu như là Đường Xán thì đương nhiên là sẽ khác, đối với cô mà nói, Đường Xán là tiền bối trong làng thiết kế, còn là một nguyên lão rất lợi hại nữa, cô rất mừng có thể cùng anh giao lưu những kiến thức trong phương diện này: “Không có ngại. Anh ngủ dậy là đến đây luôn à? Tối hôm qua uống không ít rượu, xem ra cũng không ảnh hưởng đến trạng thái hôm nay của anh.”
Đường Xán nhìn cô với vẻ mặt đầy nghỉ hoặc: “Làm sao mà cô biết được?”
Cô nhẹ nhàng nói: “Từ Dương Dương về nhà cãi nhau với mẹ cô ấy, nửa đêm một mình ở ngoài công viên, tôi đi đón cô ấy.
Anh sau khi tỉnh dậy thì đã liên lạc với cô ấy chưa?”
Đường Xán lắc đầu: “Chưa, tôi không biết liên lạc với cô ấy rồi sẽ nói gì, hôm qua là tôi đã quá bốc đồng, nhất định cô ấy cũng đã nói cho cô biết chuyện xảy ra giữa tôi và cô ấy rồi, hiện giờ trong lòng tôi đang rất rối loạn.”
Nghe giọng điệu này của anh là không có ý định phát triển tiếp với Từ Dương Dương, Ôn Ngôn không đến nỗi là lòng đầy căm phẫn, chỉ là muốn có một đáp án: “Tôi đều biết, anh loạn cái gì mà loạn? Đã dám làm thì phải có tâm lý chuẩn bị khi tỉnh dậy sẽ phải làm gì chứ, anh đừng nói với tôi là anh không chịu trách nhiệm, chỉ coi như là mọi chuyện chưa từng xảy ra nhé?”
Sắc mặt của Đường Xán có vẻ bị vướng mắc: “Không phải là như cô nghĩ, tâm trạng tôi rối loạn là vì với tôi của hiện nay, không thể cho cô ấy bát cứ lời hứa hẹn nào. Tôi biết là cô ấy lớn lên trong một gia đình rất ấm áp nhưng cũng rất bảo thủ, từ nhỏ đến lớn đền rất quy tắc, chưa từng nhìn thấy xã hội này hiểm ác thế nào, cũng không biết có một số người có thể bẩn thỉu đến mức nào. Tôi đứng trước mặt cô ấy lại có cảm giác rất tự ti, tôi cảm thấy mình không xứng với cô ấy, nhưng lại không khống chế được muốn chiếm lấy cô ấy. Hiện giờ tôi không có cách nào để trở nên tốt hơn được, Đường Xán của trước đây đã chết rồi, tôi muốn được sống lại từ đầu, cảm giác giãy giụa trong đầm lầy ấy, rất khó chịu.”
Ôn Ngôn như nghĩ đến điều gì đó: “Tự ti? Anh là một lão làng trong ngành thời trang này, đối với một người mới lại cảm thấy tự tí? Vậy anh có biết là chỉ có đối với người mà mình thích mới không còn bận tâm đến bối cảnh gia đình gì đó, không biết tại sao lại có cảm giác tự ti? Đường Xán của trước đây đã chết rồi, Đường Xán có vướng víu với .jJesscia đã chết rồi, Đường Xán trong mắt của người khác là dựa vào phụ nữ mới ngoi lên được đã chết rồi, anh của hiện giờ chỉ là anh, người mà Từ Dương Dương thích là anh. Chỉ cần anh dũng cảm theo đuổi điều mà anh muốn, dũng cảm vượt qua được bước này, nói không chừng lại là một bước ngoặt thì sao. Ông trời sẽ chiếu cố người thành thật.”
Đường Xán bật cười: “Cô từ lúc nào trở thành cô giáo triết học nhân sinh vậy? Tuôi tác của tôi lớn hơn cô, những đạo lý mà cô nói tôi đều hiểu, nhưng nếu không ở trong cuộc thì sao cô có thể hiểu cảm giác của tôi được? cô nói chỉ có đối với người mà mình thích thì mới sản sinh ra cảm giác tự ti, nghĩa là tôi thích Từ Dương Dương? Bản thân tôi còn không biết, chỉ là cảm giác, muốn đến gần cô ấy…Cô ấy đối với tôi mà nói, có một sức hút kỳ lạ. Mạo muội hỏi một câu, giữa cô và Mục Đình Sâm cũng sẽ có cảm giác tự ti không?”
Ôn Ngôn thản nhiên gật đầu: “Anh ấy thì tôi không biết, nhưng tôi từng có tự ti. Anh vẫn chưa liên lạc với Từ Dương Dương đúng không, hiện giờ cô ấy tinh thần rất ủ rũ, có mâu thuẫn với gia đình, chắc là không hề dễ dàng gì, đối với cô ấy mà nói, hiện giờ anh mới là người có thể an ủi cô ấy nhát.”
Đường Xán im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Nếu như người nhà cô ấy biết được sự tồn tại của tôi, sợ là cuộc sống của cô ấy sẽ còn trở nên khó khăn hơn nhiều? Tôi cảm tháy, tôi và cô Á ~ Tư Z+ TA F$ Á Ấ ˆrt ` . ˆ^* ây vạch rõ ranh giới mới là tôt nhật, nêu như tôi còn có cơ hội trở nên tốt hơn, thoát khỏi tình trạng hiện tại này tôi mới có tư cách đứng trước mặt cô ấy được.”
Ôn Ngôn có chút bát lực, cô đã gợi ý rõ ràng đến thế rồi, chỉ cần Đường Xán và Từ Dương Dương vượt qua được bước này, mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn, ai ngờ Đường Xán vẫn còn vướng bận. Nhưng mà đây cũng là lẽ thường tình, chuyện của Đường Xán và Jesscia người người đều biết, nếu như bố mẹ của Từ Dương Dương biết được con gái mình đang quen với Đường Xán, vậy thì hai người họ sẽ phải đối mặt với một thử thách vô cùng lớn.
Đắn đo một lúc, cô không còn tiếp tục nói bóng nói gió để nhắc nhở gì thêm nữa, chỉ nói là: “Tôi không muốn ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, nhưng mà cũng xin anh sau khi về thì hãy nghĩ kỹ lại những gì mà tôi nói với anh hôm nay. Có người sẽ không ở nguyên một vị trí đó đợi anh đâu, bỏ lỡ rồi là bỏ lỡ rồi, chỉ cần là anh thích, bận tâm những yếu tố khác làm gì? Đạp gió rẽ sóng để ở bên nhau thì có gì mà phải sợ. tôi hôm nay không có cảm hứng nào hết, xem ra thì anh cũng thé, tôi đi về trước đây.”
Nói xong, cô bèn đứng dậy thu dọn quyền vẽ rời đi.
Đường Xán nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cầm điện thoại ra do dự một lúc, rồi lại đặt xuống, anh vẫn còn luần quần trong cái ngõ cụt của mình
Chương 786: Đầu Óc Bị Lừa Đá
Ban đêm Từ Dương Dương liên hệ với Ôn Ngôn, nói chuyện phiếm, Từ Dương Dương nói với Ôn Ngôn, hôm nay Đường Xán không liên hệ với cô, từ trong lời nói có thể nghe được, cô rất thất vọng.
Ôn Ngôn trầm mặc một hồi lâu, do dự có nên nói cho Từ Dương Dương biết hôm nay cô đã gặp Đường Xán hay không?
Sở dĩ do dự, là không xác định Đường Xán đột nhiên lần tránh Từ Dương Dương là do vô tình, hay là xuất phát từ nội tâm.
Cuối cùng cô cũng không nói ra, giọng nói điềm tĩnh chuyển chủ đề: “Em về nhà sao? Quan hệ của em với mẹ đã tốt nên chút nào chưa?”
Từ Dương Dương thở dài: “Không trở về, em gọi điện thoại cho bố, ở tạm nhà bác gái hai ngày, vừa nghĩ tới gương mặt kia của mẹ, toàn thân em liền không thoải mái. Chưa nói tới có bao nhiêu chán ghét mẹ, chỉ là vừa nhìn thấy bà ấy, em liền có loại cảm giác hít thở không thông. Loại cảm giác này nương theo em đã nhiều năm như vậy, lần này đã muốn chạy trốn, vậy không nên quay đầu lại đi, em sợ vừa quay đầu lại, lại sẽ trở lại bộ dáng lúc trước. Không sao, chị Ôn Ngôn, để chị lo lắng rồi, không quấy rầy chị nữa, ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, Ôn Ngôn thở dài một hơi, mỗi lần nhìn thấy Từ Dương Dương kiềm chế như vậy, cô đều sắp tự quan theo rồi.
Mặc dù Từ Dương Dương không tiết lộ quá nhiều chuyện về gia đình, nhưng cô có thể cảm giác được, mẹ của Từ Dương Dương chính là loại điển hình muốn giành lấy kỳ hiệu đứa trẻ ngoan, biểu hiện ra đều là tràn đầy khống chế, “đứa trẻ ngoan”
không phải dễ làm như vậy.
Đột nhiên, Mục Đình Sâm đi tới bên người cô: “Cái kia… anh ra ngoài một chuyến, Thiếu Khanh tìm anh, có thể là khoảng thời gian này không tụ tập, cậu ấy có chút kìm nén không được.”
Ôn Ngôn thuận miệng nói: “Muốn đi thì đi, còn cần báo cáo với em sao? Anh chỉ cần nói đêm nay có trở về hay không là được Ả rÖi.
Anh có chút không được tự nhiên sờ lên nút cà vạt: “Đương nhiên phải trở về, Thiếu Khanh cũng không phải về nhà sao?
Vậy anh đi trước, em và Tiểu Đoàn Tử ngủ trước đi.”
Chờ anh đi ra ngoài, Ôn Ngôn mới phát giác được có chút kỳ quái, bình thường anh muốn ra cửa hoàn toàn sẽ không dây dưa dài dòng, cũng sẽ không dùng giọng điệu thương lượng, đều là nói thẳng anh muốn đi đâu, xong trực tiếp rời đi, hôm nay làm sao lại khác thường như vậy?
Nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều, chỉ cần anh không đi chơi qua đêm là được rồi.
Một bên khác, Mục Đình Sâm giống như có tật giật mình đem xe lái đến quán bar, còn căn dặn người giữ cửa đem xe dừng ở chỗ khuất, anh rất lâu không tới loại địa phương này rồi, đối với với anh kiểu người đàn ông đã kết hôn mà nói, không mang theo vợ của mình tới, chẳng khác gì là mang mục đích không chính đáng. Nếu không phải Kính Thiếu Khanh hẹn nơi này, đánh chết anh cũng sẽ không đến.
Tìm tới chỗ hàng ghé dài Kính Thiếu Khanh, anh nhíu mày hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt không ở trong nhà bồi vợ con, tới tìm tôi đến nơi này làm gì? Cậu sẽ không phạm vào bệnh cũ nữa đi?”
Kính Thiếu Khanh “ha ha” cười ra tiếng: “Cậu nhìn thấy tôi gọi em gái bồi rượu nào sao? Làm sao lại phạm vào bệnh cũ được? Cũng chỉ là đơn thuần muốn thư giãn một tí, uống chút rượu, ngoại trừ cậu, tôi không biết nên tìm ai uống với tôi, tên Lâm Táp kia mất quá sớm rồi, thế gian khó khăn này, còn phải để chúng ta thay cậu ấy đi một đoạn.”
Mục Đình Sâm ngồi xuống, rót cho mình chén rượu: “Nói đi, Trần Mộng Dao làm gì cậu rồi? Cô ấy sẽ thả một mình cậu tới chỗ như thế này?” Trang nguồn như trên hình sẽ rất háo hức khí có nhiều bạn vào đọc, mong các bạn hiểu và chịu khó tìm trang nguồn nhé!”
Kính Thiếu Khanh dựa lưng vào trên ghế sa lon thở dài: “Tôi vẫn là cảm thấy cuộc sống không có con cái rất tốt, đừng cảm thấy ý nghĩ này của tôi là hỗn đản, tôi thật sự có chút chịu không được trong nhà có thêm một oắt con, mỗi ngày không phân biệt ngày ngày đêm đêm oa oa khóc, làm cho người khác ngủ không được. Tôi sắp suy nhược thần kinh luôn rồi, ngược lại là Trần Mộng Dao đối với oắt con rất có kiên nhẫn, chỉ là bị oắt con ảnh hưởng đến tâm tình tiêu cực đều trút ở trên người tôi, đem tất cả không kiên nhẫn đều để cho tôi, tôi rất là vô tội có được không? Thời điểm cậu vừa làm bố có gặp phiền phức như vậy không?”
Mục Đình Sâm nghĩ nghĩ, nói: “Vẫn tốt đi, con trai tôi cũng không phải loại đặc biệt quậy phá, càng lớn càng hiểu chuyện, nhịn một chút đi, qua mấy tháng nữa lớn lên một chút liền tốt.
Cũng khó trách, cậu thoải mái đã quen, bởi vì thích Trần Mộng Dao mới kết hôn, thế giới hai người cậu có thể tiếp nhận, đột nhiên có thêm một đứa trẻ, cậu cảm thấy sốc đều là bình thường. Thực sự không được cho thì để mẹ cậu nuôi đi, bà ấy không đồng ý sao?”
Kính Thiếu Khanh lắc đầu: “Không có, nghe nói hiện tại Diệp gia vẫn là ông già kia trông coi, từ lúc Diệp Quân Tước xảy ra tai nạn xe cộ ông già kialiền một lần nữa tiếp thủ, hiện tại cũng không có để Diệp Quân Tước khôi phục thực quyền, đoán chừng là Diệp lão gia gia muốn hạ uy Diệp Quân Tước, để cậu ta ngoan ngoãn nghe lời. Cộng thêm chân tổn thương vẫn chưa bình phục tốt, cậu ta đoán chừng cũng không tạo nỏi sóng gió gì.”
“Khúc Thanh Ca không phải đang mang thai sao? Tôi đoán Diệp lão gia sẽ chờ đến Khúc Thanh Ca sinh xong đứa trẻ mới buông tay, khi đó chân Diệp Quân Tước cũng đỡ hơn nhiều rồi, lão già muốn quản cũng không quản được. Dù sao hiện tại Trần Mộng Dao cũng ở trong nhà chăm đứa trẻ, không nói đến tiếp tục công việc, mỗi ngày ở cùng tôi, mẹ và đứa nhỏ, căn bản không có rảnh tiếp xúc với Diệp Quân Tước, hiện tại tôi còn có thể yên tâm tạm thời. Có thể giấu nhát thời thì nhát thời đi, còn có thể làm sao đây?”
Đột nhiên, một người mặc bộ đồ “Thỏ thiếu nữ” Bưng rượu đi tới: “Tiên sinh, rượu của ngài.”
Kính Thiếu Khanh theo quán tính hướng mắt đánh giá người trước mắt, nhìn vóc dáng rất khá, còn lộ ra một vòng cười tà.
Mục Đình Sâm lại nhíu mày: “Tự Như Linh, cô làm việc cũng khá toàn diện đấy.”
Thân thể “Thỏ thiếu nữ” có chút cứng đờ: “Mục tổng…” Cô ta rõ ràng đeo mặt nạ, mặc dù chỉ che xung quanh phần mắt, nhưng tia sáng chẳng phải sáng tỏ, theo lý thuyết không nên vừa nhìn chút đã bị nhận ra, lại còn là bị Mục Đình Sâm nhìn thấu, vừa rồi lúc vào cúi đầu lấy rượu, không nhìn thấy người trên ghế dài là ai, trong lúc nhất thời cô ta có chút xấu hỗ.
Nghe được cái tên này, Kính Thiếu Khanh cảm thấy quen tai, suy tư hai giây, nghĩ tới: “Trên yến hội lần trước? Tôi thuê cô làm bạn đi cùng, không phải cô làm ở công ty Đình Sâm sao?
Sau khi tan làm còn ra sức như thế? Nếu đã quen biết, ngồi xuống uống một chén đi.”
Bình luận facebook