Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-788
Chương 789: Có cùng ý nghĩ đen tối
Trần Mộng Dao gật gật đầu, buông Hạ Lam ra. Kỳ thật đứa nhỏ để bà mang đi cô vẫn có chút không bỏ được, nghĩ đến đây cô liền cảm thấy hoảng. Chắc là sau khi phụ nữ có con, đều sẽ lấy con làm trung tâm, nhưng nhìn Kính Thiếu Khanh khó chịu như vậy, cô không thể cái gì cũng không quan tâm.
Sau hai giờ nữa, Kính Thành Húc lái xe đến, Trần Mộng Dao trơ mắt nhìn đứa nhỏ bị mang đi, nước mắt sao cũng không nhịn được, tục ngữ nói không bỏ được con không bắt được chồng, chắc là không khác như thế này lắm đi.
Trong nhà đột nhiên trống rỗng, cô cũng không ở nỗi, liền gọi điện thoại cho Ôn Ngôn. Biết được Ôn Ngôn ở bên ngoài vẽ thực vật, cô lập tức lái xe chạy qua, bây giờ cô một bụng nước đẳng muốn nôn, nếu nghẹn nữa sẽ nghẹn chết người.
Đến chỗ công viên bên hồ Ôn Ngôn, chỗ hai người hẹn, Trần Mộng Dao lại có bộ dạng giống như sắp khóc: “Tiểu Ngôn, con mình đưa cho mẹ của Thiếu Khanh chăm rồi.”
Ôn Ngôn tháo tai nghe xuống, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Đột nhiên sao lại như vậy? Mình còn tưởng rằng cậu muốn tự mình nuôi.”
Trần Mộng Dao ủy khuất nói: “Là Kính Thiếu Khanh chịu không được con khóc rống, cũng không quen mẹ ở chỗ của bọn mình.
Trước kia anh ấy ở một mình đã quen, về sau thêm mình nữa vẫn còn tốt, lại nhiều thêm, không được nữa. Anh ấy như này coi như là từ nhỏ đến lớn hình thành nhân cách có chỗ thiếu hụt đi? Mình có cảm giác mình không thể thay đổi tư tưởng của anh ấy, thế này đối với tất cả mọi người đều tốt.”
Ôn Ngôn ngắm nhìn đám người phương xa: “Không sao, cũng không phải cách rất xa, mỗi ngày các cậu đều có thể đi thăm con, trong lúc nhất thời không nỡ là bình thường, quen rồi sẽ tốt thôi. Loại tình huống giống Kính Thiếu Khanh này, cậu chỉ có thể quyết định lấy hay bỏ, thế này là phương thức tốt nhát.
Đúng rồi, tối hôm qua Mục Đình Sâm ra ngoài tìm Kính Thiếu Khanh uống rượu, tối hôm qua Kính Thiếu Khanh hẳn là không ở nhà nhỉ?”
Trần Mộng Dao sụt sịt: “Đúng, hai người bọn họ ở cùng để uống rượu đấy, mình còn tưởng là Kính Thiếu Khanh đang gạt mình, bây giờ xem ra là thật. Đúng rồi, có phải sinh mổ thì sau hai tháng mới có thể làm cái kia không?”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái: “Trước một giây cậu còn nước mắt rưng rưng, một giây sau liền hỏi cái vấn đề không đứng đắn này, cậu muốn bạo chết ai vậy? Mình chống đỡ không được. Bình thường mà nói đây là vấn đề cơ bản nhất, đầu óc cậu có thể đi đúng đường hay không? Cái này còn cần đến hỏi mình hả?”
Trần Mộng Dao nhẹ nhàng thở ra, cũng vui vẻ: “Mình còn tưởng rằng anh ấy không xuống tay với mình được nữa, xem ra cũng không phải. Mình so với lúc trước khi mang thai mập thêm mắt cân, bây giờ vẫn chưa gầy xuống, đứa nhỏ muốn ăn sữa, mình không thể giảm béo, nhìn qua cũng không rõ đi?”
Ôn Ngôn đánh giá cô một chút: “Còn tốt, không nhìn ra được, nói rõ mười cân thịt mỡ kia của cậu phân bó rất đều, không có chuyên chú tập trung trên bụng của cậu, dáng người cũng không tính là biến dạng.”
Ệ Trần Mộng Dao cười đùa đưa tay về phía phần eo Ôn Ngôn: “Cậu mới có thịt mỡ! Đó là bởi vì tình thương của mẹ nên đắp thêm thịt thôi!”
Ôn Ngôn sợ nhột, một đường trốn tránh, hai người đùa giỡn qua lại với nhau.
Cách đó không xa, đỗ một chiếc Bentley màu đen, Diệp Quân Tước nhìn một màn này, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên ghế lái A Trạch lên tiếng nói: “Thiếu gia, chúng ta không thể đi quá lâu, lão gia sẽ tức giận.”
Diệp Quân Tước khẽ hừ một tiếng, không biết là đang đối với lão gia tỏ vẻ khinh thường, hay là sao.
A Trạch thấy thế, thay đổi phương hướng lái xe. Sau một lúc lâu, Diệp Quân Tước nói: “Gửi ảnh chụp cho Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao.”
A Trạch gật đầu: “Đúng rồi, lão gia để cậu gần đây về Hải Thành thăm phu nhân, cậu dự định lúc nào đi? Tôi đặt vé máy bay.”
Diệp Quân Tước bực bội xao xoa mi tâm: “Khúc Thanh Ca nếu muốn gặp tôi, sẽ tự mình tới, cô ta về Hải Thành không phải là vừa nhìn tôi liền chướng mắt sao? Không cần để ý tới lão già kia, tuỳ ông ta muốn làm như thế nào thì làm. Muốn quan hệ hai nhà tốt như vậy, để chính ông ta đi giải quyết đi.”
Một bên khác, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao tìm quán ăn ở lân cận, gọi xong đồ ăn, điện thoại Trần Mộng Dao đột nhiên vang lên, lòng cô tràn đầy vui vẻ lấy ra xem, tưởng Kính Thiếu Khanh gửi tới, không nghĩ tới là một số lạ, nội dung chỉ có một tắm hình, ánh đèn mập mờ trên ghế dài quán bar, bên người Kính Thiếu Khanh có một người mặt bộ “Thỏ thiếu nữ”, trên mặt hai người đều mang vẻ cười, nâng ly cạn chén…
Giờ khắc này, máu chảy trong người cô giống như ngược dòng lại, trong lúc nhất thời đến hô hấp cũng quên.
Chờ Ôn Ngôn lên tiếng hỏi thăm, cô mới thở phì phò run rẩy đem ảnh chụp đưa cho Ôn Ngôn nhìn, há to miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Truyện Tổng Tài
Ôn Ngôn nhìn ảnh chụp rơi vào trầm tư, trong tắm ảnh mặc dù chỉ có Kính Thiếu Khanh và dáng người mỹ lệ của “Thỏ thiếu nữ” kia, nhưng rõ ràng bên cạnh còn mập mờ hình dạng của một người, từ cạnh góc lộ tay cầm chén rượu, người kia, là Mục Đình Sâm!
Tay Mục Đình Sâm có chút đặc biệt, thon dài, khớp xương rõ ràng. Dáng cầm chén của anh cũng không giống với người bình thường, bởi vì ngón tay quá dài, lúc anh cầm chén rượu, có ba ngón tay hơi hơi co lại, nhất là ngón út.
Đêm qua lúc Mục Đình Sâm về nhà mùi rượu trên thân cũng không nồng, cộng thêm tắm rửa, cô cũng không phát giác ra được, biết được là đi cùng chỗ với Kính Thiếu Khanh, cô căn bản là không đoán mò gì, bây giờ xem ra, hai người kia tập họp chung một chỗ, có cùng ý tưởng đen tối, làm chuyện xấu còn che giấu lẫn nhau.
Mặc dù trong đầu cô suy nghĩ ngàn vạn, thậm chí có chút tức giận, nhưng Trần Mộng Dao nhìn, lại thấy cô không chút phản ứng nào. Trần Mộng Dao gấp: “Tiểu Ngôn! Cậu không có phản ứng chút nào sao? Kính Thiếu Khanh anh ấy lại phạm vào bệnh cũ! Anh ấy vậy mà giấu mình đi tìm phụ nữ bên ngoài!”
Ôn Ngôn đem ngón tay Mục Đình Sâm cho Trần Mộng Dao nhìn: “Đừng nóng giận, đây không phải còn có Mục Đình Sâm ở đây sao? Ảnh chụp ai gửi cho cậu?”
Trần Mộng Dao đều sắp tức giận đến khóc rồi: “Mình không biết, là số lạ, nhưng ảnh chụp chắc chắn sẽ không là giả? Nhìn không ra vết tích chỉnh sửa, cậu nhìn cái “Thỏ thiếu nữ” kia, dáng người tốt như vậy, chân dài như vậy, là bộ dạng trước kia Kính Thiếu Khanh thích!”
Ôn Ngôn biết, bây giờ cô không thể loạn theo, nếu đến cô cũng loạn, Trần Mộng Dao có thể lập tức đến công ty Kính Thiếu Khanh mà xé sống ra. Cô trấn an nói: “Dao Dao, trước tiên cậu đừng gấp, một tấm hình không nói rõ cái gì, không chừng lúc trước quen biết, ngồi xuống cùng uống chén rượu. Cái ảnh chụp này cũng không phải trên giường, đừng nhìn quá phiến diện, chờ Kính Thiếu Khanh về nhà cậu hỏi một chút không phải là được sao? Cậu hỏi Kính Thiếu Khanh, mình hỏi Mục Đình Sâm, coi như “khẩu cung” của bọn họ, thông đồng tốt đến đâu, cũng sẽ lộ sơ hở.”
Trần Mộng Dao là người nóng tính, hoàn toàn đợi không được đến tối, vừa mới nãy còn tràn đầy phấn khởi gọi cả bàn đồ ăn, bây giờ một chút khẩu vị cũng bị mát: “Mình chờ không được đến tối, bây giờ liền muốn đi tìm anh ấy! Nếu không hỏi rõ ràng, một khắc mình cũng bình tĩnh không được.”
Ôn Ngôn bắt đắc dĩ thở dài: “Được rồi được rồi, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi mình cùng cậu đi. Mình trước hết không đi công ty tìm Mục Đình Sâm, cậu đi Kính Thiếu Khanh bên kia thì cũng đừng trực tiếp náo, công ty nhiều người như vậy, nên chừa chút mặt mũi. Cậu liền trực tiếp hỏi anh ấy chuyện gì xảy ra, cậu nhìn phản ứng của anh ấy là biết trong lòng của anh ấy có quỷ hay không à.”
Trần Mộng Dao gật gật đầu, buông Hạ Lam ra. Kỳ thật đứa nhỏ để bà mang đi cô vẫn có chút không bỏ được, nghĩ đến đây cô liền cảm thấy hoảng. Chắc là sau khi phụ nữ có con, đều sẽ lấy con làm trung tâm, nhưng nhìn Kính Thiếu Khanh khó chịu như vậy, cô không thể cái gì cũng không quan tâm.
Sau hai giờ nữa, Kính Thành Húc lái xe đến, Trần Mộng Dao trơ mắt nhìn đứa nhỏ bị mang đi, nước mắt sao cũng không nhịn được, tục ngữ nói không bỏ được con không bắt được chồng, chắc là không khác như thế này lắm đi.
Trong nhà đột nhiên trống rỗng, cô cũng không ở nỗi, liền gọi điện thoại cho Ôn Ngôn. Biết được Ôn Ngôn ở bên ngoài vẽ thực vật, cô lập tức lái xe chạy qua, bây giờ cô một bụng nước đẳng muốn nôn, nếu nghẹn nữa sẽ nghẹn chết người.
Đến chỗ công viên bên hồ Ôn Ngôn, chỗ hai người hẹn, Trần Mộng Dao lại có bộ dạng giống như sắp khóc: “Tiểu Ngôn, con mình đưa cho mẹ của Thiếu Khanh chăm rồi.”
Ôn Ngôn tháo tai nghe xuống, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Đột nhiên sao lại như vậy? Mình còn tưởng rằng cậu muốn tự mình nuôi.”
Trần Mộng Dao ủy khuất nói: “Là Kính Thiếu Khanh chịu không được con khóc rống, cũng không quen mẹ ở chỗ của bọn mình.
Trước kia anh ấy ở một mình đã quen, về sau thêm mình nữa vẫn còn tốt, lại nhiều thêm, không được nữa. Anh ấy như này coi như là từ nhỏ đến lớn hình thành nhân cách có chỗ thiếu hụt đi? Mình có cảm giác mình không thể thay đổi tư tưởng của anh ấy, thế này đối với tất cả mọi người đều tốt.”
Ôn Ngôn ngắm nhìn đám người phương xa: “Không sao, cũng không phải cách rất xa, mỗi ngày các cậu đều có thể đi thăm con, trong lúc nhất thời không nỡ là bình thường, quen rồi sẽ tốt thôi. Loại tình huống giống Kính Thiếu Khanh này, cậu chỉ có thể quyết định lấy hay bỏ, thế này là phương thức tốt nhát.
Đúng rồi, tối hôm qua Mục Đình Sâm ra ngoài tìm Kính Thiếu Khanh uống rượu, tối hôm qua Kính Thiếu Khanh hẳn là không ở nhà nhỉ?”
Trần Mộng Dao sụt sịt: “Đúng, hai người bọn họ ở cùng để uống rượu đấy, mình còn tưởng là Kính Thiếu Khanh đang gạt mình, bây giờ xem ra là thật. Đúng rồi, có phải sinh mổ thì sau hai tháng mới có thể làm cái kia không?”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái: “Trước một giây cậu còn nước mắt rưng rưng, một giây sau liền hỏi cái vấn đề không đứng đắn này, cậu muốn bạo chết ai vậy? Mình chống đỡ không được. Bình thường mà nói đây là vấn đề cơ bản nhất, đầu óc cậu có thể đi đúng đường hay không? Cái này còn cần đến hỏi mình hả?”
Trần Mộng Dao nhẹ nhàng thở ra, cũng vui vẻ: “Mình còn tưởng rằng anh ấy không xuống tay với mình được nữa, xem ra cũng không phải. Mình so với lúc trước khi mang thai mập thêm mắt cân, bây giờ vẫn chưa gầy xuống, đứa nhỏ muốn ăn sữa, mình không thể giảm béo, nhìn qua cũng không rõ đi?”
Ôn Ngôn đánh giá cô một chút: “Còn tốt, không nhìn ra được, nói rõ mười cân thịt mỡ kia của cậu phân bó rất đều, không có chuyên chú tập trung trên bụng của cậu, dáng người cũng không tính là biến dạng.”
Ệ Trần Mộng Dao cười đùa đưa tay về phía phần eo Ôn Ngôn: “Cậu mới có thịt mỡ! Đó là bởi vì tình thương của mẹ nên đắp thêm thịt thôi!”
Ôn Ngôn sợ nhột, một đường trốn tránh, hai người đùa giỡn qua lại với nhau.
Cách đó không xa, đỗ một chiếc Bentley màu đen, Diệp Quân Tước nhìn một màn này, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên ghế lái A Trạch lên tiếng nói: “Thiếu gia, chúng ta không thể đi quá lâu, lão gia sẽ tức giận.”
Diệp Quân Tước khẽ hừ một tiếng, không biết là đang đối với lão gia tỏ vẻ khinh thường, hay là sao.
A Trạch thấy thế, thay đổi phương hướng lái xe. Sau một lúc lâu, Diệp Quân Tước nói: “Gửi ảnh chụp cho Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao.”
A Trạch gật đầu: “Đúng rồi, lão gia để cậu gần đây về Hải Thành thăm phu nhân, cậu dự định lúc nào đi? Tôi đặt vé máy bay.”
Diệp Quân Tước bực bội xao xoa mi tâm: “Khúc Thanh Ca nếu muốn gặp tôi, sẽ tự mình tới, cô ta về Hải Thành không phải là vừa nhìn tôi liền chướng mắt sao? Không cần để ý tới lão già kia, tuỳ ông ta muốn làm như thế nào thì làm. Muốn quan hệ hai nhà tốt như vậy, để chính ông ta đi giải quyết đi.”
Một bên khác, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao tìm quán ăn ở lân cận, gọi xong đồ ăn, điện thoại Trần Mộng Dao đột nhiên vang lên, lòng cô tràn đầy vui vẻ lấy ra xem, tưởng Kính Thiếu Khanh gửi tới, không nghĩ tới là một số lạ, nội dung chỉ có một tắm hình, ánh đèn mập mờ trên ghế dài quán bar, bên người Kính Thiếu Khanh có một người mặt bộ “Thỏ thiếu nữ”, trên mặt hai người đều mang vẻ cười, nâng ly cạn chén…
Giờ khắc này, máu chảy trong người cô giống như ngược dòng lại, trong lúc nhất thời đến hô hấp cũng quên.
Chờ Ôn Ngôn lên tiếng hỏi thăm, cô mới thở phì phò run rẩy đem ảnh chụp đưa cho Ôn Ngôn nhìn, há to miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Truyện Tổng Tài
Ôn Ngôn nhìn ảnh chụp rơi vào trầm tư, trong tắm ảnh mặc dù chỉ có Kính Thiếu Khanh và dáng người mỹ lệ của “Thỏ thiếu nữ” kia, nhưng rõ ràng bên cạnh còn mập mờ hình dạng của một người, từ cạnh góc lộ tay cầm chén rượu, người kia, là Mục Đình Sâm!
Tay Mục Đình Sâm có chút đặc biệt, thon dài, khớp xương rõ ràng. Dáng cầm chén của anh cũng không giống với người bình thường, bởi vì ngón tay quá dài, lúc anh cầm chén rượu, có ba ngón tay hơi hơi co lại, nhất là ngón út.
Đêm qua lúc Mục Đình Sâm về nhà mùi rượu trên thân cũng không nồng, cộng thêm tắm rửa, cô cũng không phát giác ra được, biết được là đi cùng chỗ với Kính Thiếu Khanh, cô căn bản là không đoán mò gì, bây giờ xem ra, hai người kia tập họp chung một chỗ, có cùng ý tưởng đen tối, làm chuyện xấu còn che giấu lẫn nhau.
Mặc dù trong đầu cô suy nghĩ ngàn vạn, thậm chí có chút tức giận, nhưng Trần Mộng Dao nhìn, lại thấy cô không chút phản ứng nào. Trần Mộng Dao gấp: “Tiểu Ngôn! Cậu không có phản ứng chút nào sao? Kính Thiếu Khanh anh ấy lại phạm vào bệnh cũ! Anh ấy vậy mà giấu mình đi tìm phụ nữ bên ngoài!”
Ôn Ngôn đem ngón tay Mục Đình Sâm cho Trần Mộng Dao nhìn: “Đừng nóng giận, đây không phải còn có Mục Đình Sâm ở đây sao? Ảnh chụp ai gửi cho cậu?”
Trần Mộng Dao đều sắp tức giận đến khóc rồi: “Mình không biết, là số lạ, nhưng ảnh chụp chắc chắn sẽ không là giả? Nhìn không ra vết tích chỉnh sửa, cậu nhìn cái “Thỏ thiếu nữ” kia, dáng người tốt như vậy, chân dài như vậy, là bộ dạng trước kia Kính Thiếu Khanh thích!”
Ôn Ngôn biết, bây giờ cô không thể loạn theo, nếu đến cô cũng loạn, Trần Mộng Dao có thể lập tức đến công ty Kính Thiếu Khanh mà xé sống ra. Cô trấn an nói: “Dao Dao, trước tiên cậu đừng gấp, một tấm hình không nói rõ cái gì, không chừng lúc trước quen biết, ngồi xuống cùng uống chén rượu. Cái ảnh chụp này cũng không phải trên giường, đừng nhìn quá phiến diện, chờ Kính Thiếu Khanh về nhà cậu hỏi một chút không phải là được sao? Cậu hỏi Kính Thiếu Khanh, mình hỏi Mục Đình Sâm, coi như “khẩu cung” của bọn họ, thông đồng tốt đến đâu, cũng sẽ lộ sơ hở.”
Trần Mộng Dao là người nóng tính, hoàn toàn đợi không được đến tối, vừa mới nãy còn tràn đầy phấn khởi gọi cả bàn đồ ăn, bây giờ một chút khẩu vị cũng bị mát: “Mình chờ không được đến tối, bây giờ liền muốn đi tìm anh ấy! Nếu không hỏi rõ ràng, một khắc mình cũng bình tĩnh không được.”
Ôn Ngôn bắt đắc dĩ thở dài: “Được rồi được rồi, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi mình cùng cậu đi. Mình trước hết không đi công ty tìm Mục Đình Sâm, cậu đi Kính Thiếu Khanh bên kia thì cũng đừng trực tiếp náo, công ty nhiều người như vậy, nên chừa chút mặt mũi. Cậu liền trực tiếp hỏi anh ấy chuyện gì xảy ra, cậu nhìn phản ứng của anh ấy là biết trong lòng của anh ấy có quỷ hay không à.”