Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-894
Chương 894: Mong Của Ông Cọp Là Không Sờ Được À?
Ôn Ngôn chột dạ nói: “Tình hình lúc đấy thì em làm sao mà khống chế được sức mình chứ? Lúc nãy anh còn nói là không sao mà… Bảo là bôi thuốc cho anh thì anh lại không chịu. Hai ngày này tạm thời đừng đi ra ngoài khảo sát nữa vậy, ngồi trong văn phòng thổi máy điều hòa cũng không ra mồ hôi đâu.”
Đối với một người chỉ cần làm việc là sẽ rất cẩn thận tỉ mỉ mà nói thì một chút khó khăn như thế thì cũng không là gì, thế nên khi biết được là Mục Đình Sâm vẫn đi ra khỏi công ty thì Ôn Ngôn cũng không hề ngạc nhiên, chỉ là nhìn thấy mặt trời chói chang ở bên ngoài thì cô lại cảm chặc lưỡi, ừm… Vẫn là ngồi điều hòa trong công ty là dễ chịu nhát…
Ở bến cảng lớn nhất của Đề Đô.
Trần Nặc đang đứng cầm ô cho Mục Đình Sâm, xung quanh đều là một cảnh tượng tấp nập, rất nhiều tàu thuyền đang đợi xuất hải, công nhân vận chuyển thì đều mồ hôi đầm đìa, trong không khí ngoài mùi mặn và tanh của gió biển ra thì còn mùi mô hôi nữa.
Diệp Quân Tước cũng không biết là từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Mục Đình Sâm: “Sao mà như đàn bà vậy, đàn ông con trai mà cầm ô cái gì chứ? Có phơi đen một chút thì có chết ai đâu.”
Mục Đình Sâm không thèm để ý gì đến Diệp Quân Tước, chỉ là vẫn tự mình cầm một cái khăn tay lau mồ hôi đang không ngừng chảy ra dòng dòng, cầm ô thì có thể chắn được ánh mặt trời bỏng cháy da cháy thịt, nhưng không thể chắn được hơi nóng đang không ngừng bốc lên, lại còn là những cơn nóng muốn chết người nữa, chỉ có những lúc có trận gió biển thổi qua thì mới cảm thấy một chút mát mẻ. Chỉ cần ra mồ hôi thì phía sau lưng lại truyền đến cảm giác đau như kim châm, anh hiện giờ không có thời gian để đấu võ miệng với Diệp Quân Tước.
Nhìn thấy anh vẫn rất nghiêm túc cau mày lại, Diệp Quân Tước bỗng cảm thấy không còn hứng thú gì, vỗ một cái lên lưng của anh: “Yên tâm đi, lần này là do đích thân tôi đưa người đi kiểm tra tàu thuyền, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.”
Sắc mặt của Mục Đình Sâm chọt trở nên trắng bệch, lúc này một cái vỗ lưng của Diệp Quân Tước chẳng khác gì một trận cực hình với anh… Anh bực bội quay đầu lại trừng mắt nhìn Diệp Quân Tước, Diệp Quân Tước bị anh trừng mắt nhìn không hiểu gì: “Sao thế? Mông của ông cọp không sờ được à?
Chạm vào anh một cái là muốn ăn thịt tôi?”
Mục Đình Sâm không nói gì, quay người đi về phía dãy nhà ở đằng xa, ở đó có phòng nghỉ, anh hiện giờ cần đến nơi nào đó mát mẻ mới được.
Diệp Quân Tước sờ sờ mũi, quay ra hỏi Trần Nặc: “Hôm nay anh ấy ăn nhầm thuốc à?”
Trần Nặc cũng không hiểu gì: “Không biết, có thể là do thời tiết nóng quá, nên người cũng trở nên bức bối chăng, cậu tốt nhất là không nên chọc ghẹo anh ấy.”
Lúc sắp đến buổi trưa, Ôn Ngôn nhận được điện thoại của má Lưu: “Tiểu Ngôn, con mau đến bệnh viện một chuyến, Tiểu Đoàn Tử ngã từ trên tầng xuống rồi!”
Trong đầu Ôn Ngôn bỗng chỉ còn tiếng ong ong: “Có chuyện gì vậy? Tại sao lại ngã từ trên tầng xuống? Má bình thường chẳng phải là chăm sóc thằng bé rất tốt sao? Giờ đang ở bệnh viện nào? Con sẽ qua đó ngay!”
Trong điện thoại má Lưu cũng nói không được rõ ràng, chỉ có thể đợi lúc Ôn Ngôn đến bệnh viện nói cho rõ ràng. Lúc này Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên đang ở trong Mục trạch, Ôn Ngôn mỗi ngày ra khỏi nhà đều cảm thấy không yên tâm, sớm đã đặc biệt căn dặn má Lưu không được để cho Tiểu Đoàn Tử có cơ hội ở một mình với Khương Nghiên Nghiên, người duy nhất cô không thể tin tưởng được chính là Khương Nghiên Nghiên.
Lúc đến được bệnh viện, cô đã mệt đến đầm đìa mồ hôi, Trần Hàm và má Lưu đều đang ở hành lang bên ngoài khoa nhỉ đợi, cô thở hỗn hễển hỏi: “Người đâu rồi? Tiểu Đoàn Tử thế nào rồi?
Ngã có nghiêm trọng lắm không?”
Vẻ mặt má Lưu rất hồi lỗi: “Vẫn còn đang kiểm tra, má chỉ rời đi có hai phút thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện.”
Ôn Ngôn gắn như là phát điên lên: “Lúc má không ở đó thì Tiểu Đoàn Tử ở với ai chứ?”
Má Lưu liếc nhìn Trần Hàm, nói khẽ: “Khương Nghiên Nghiên…”
Ôn Ngôn lật tức bùng nổ: “Nếu như mà Tiểu Đoàn Tử có mệnh hệ gì, con nhất định sẽ không tha cho cô tai!”
Chuyện mà cô lo lắng nhát vẫn là đã xảy ra rồi sao? Cô đúng là không nên để cho Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên ở trong Mục trạch, tại sao lại đi mềm lòng cơ chứ? Tại sao Trần Hàm có thể nhẫn tâm vứt bỏ cô, cô bây giò lại không thể tuyệt tình với bà được một chút chứ? Nếu như Tiểu Đoàn Tử ngã xuống tầng thật sự là có liên quan đến Khương Nghiên Nghiên, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ta!
Trần Hàm mở miệng ra, định nói gì đó nhưng lại thôi, hình như là muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Ôn Ngôn đanh mặt lại, cắn môi không nói thêm gì nữa, đợi tầm nửa tiếng thì y tá bế Tiểu Đoàn Tử từ trong phòng kiểm tra ra: “Phim chụp đã chụp xong rồi, đợi lát nữa đi lấy kết quả là được, bước đầu kiểm tra thì không có vấn đề gì, đợi kết quả phim chụp nữa là được.”
Ôn Ngôn đón lấy Tiểu Đoàn Tử, sau cơn sợ hãi, Tiểu Đoàn Tử trông thì có vẻ như không có vấn đề gì lớn, chỉ là mắt vẫn còn hơi đỏ, chắc chắn là lúc đó đã khóc rất ghê gớm. Cầu thang của Mục trạch cao như thế, ngã lăn xuống thì chắc chắn sẽ rất đau?
Trần Hàm biết là Ôn Ngôn lúc này đang rất tức giận, bèn nói việc đi lấy phim chụp cứ giao cho bà, hiện giờ Ôn Ngôn e là nhìn thấy bà và Khương Nghiên Nghiên đều thấy rất chướng mắt?
Đợi đến lúc Trần Hàm lấy phim chụp quay lại, má Lưu cầm phim đưa cho bác sĩ. Ôn Ngôn phát hiện ra trong tay của Trần Hàm còn có một tắm phim khác, nhưng mà cũng không hề nghĩ nhiều, cũng không có tâm tư đâu mà đi hỏi đấy là phim chụp của ai nữa.
Bác sĩ xem xong phim chụp của Tiểu Đoàn Tử, nói: ‘Không có chuyện gì, chỉ là khuỷu tay xước tí da, xương không có bất cứ vấn đề gì hết, chắc chắn là sợ hãi quá thôi, về nhà thì dỗ dành cháu bé là được rồi.”
Ôn Ngôn sau khi biết được kết quả thì thờ phào nhẹ nhõm: “Má Lưu, chúng ta đi về nhà thôi, buổi chiều con không đi đến công ty nữa, ở nhà với Tiểu Đoàn Tử.”
Má Lưu gật đầu, nhìn Trấn Hàm: “Phu nhân, cùng đi về chứ?
Khương Nghiên Nghiên bên đó không có chuyện gì chứ?”
Trần Hàm ngập ngừng một lúc, nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là cỗ chân phải bị rạn xương nhẹ thôi. Mọi người về nhà trước đi, tôi phải đợi đến khi chân con bé xử ý xong mới được.”
Khương Nghiên Nghiên cũng ở trong bệnh viện sao? Lại còn cổ chân phải bị rạn xương nữa? Ôn Ngôn có chút nghỉ ngờ: “Khương Nghiên Nghiên bị làm sao vậy? Bị ngã là Tiểu Đoàn Tử, tại sao cô ta lại bị rạn xương?”
Má Lưu trả lời: “Lúc đó má nghe thấy có động tĩnh là chạy ngay từ trong bếp ra, thì nhìn thấy Khương Nghiên Nghiên ôm Tiểu Đoàn Tử cùng lăn từ trên tầng xuống, Tiểu Đoàn Tử khóc rất dữ dội, má cũng chẳng còn kịp hỏi là có chuyện gì nữa, chỉ gọi lão Lâm lái xe đưa mọi người đến bệnh viện, Khương Nghiên Nghiên ở khoa xương, Tiểu Đoàn Tử thì chỉ có thể đưa đến khoa nhi, má thì lòng như lửa đốt nên cũng không kịp hỏi thăm tình hình bên Khương Nghiên Nghiên, phu nhân cũng luôn ở bên cạnh má dỗ Tiểu Đoàn Tử.”
Cùng nhau lăn xuống cầu thang sao? Tiểu Đoàn Tử chỉ là bị trầy xước nhẹ, Khương Nghiên Nghiên thì lại bị rạn xương cổ chân? Nếu như là Khương Nghiên Nghiên có tình muốn làm hại Tiểu Đoàn Tử thì tại sao bị thương lại là cô ta?
Nghĩ đến đây, Ôn Ngôn lấy lại được bình tĩnh, nói: “Đi thôi, cùng đi xem Khương Nghiên Nghiên như thế nào rồi, con cũng muốn hỏi xem tình hình lúc đó rốt cuộc là như thế nào.”
Đoàn người đi đến khoa xương ở dưới tầng, từ rất xa đã nghe thấy tiếng Khương Nghiên Nghiên kêu gào, Trần Hàm vội rảo bước chân chạy đến xem, chân của Khương Nghiên Nghiên đang bó bột, sợ là phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Chật vật sau một hồi xong rồi bọn họ cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện, giờ đã là gần ba giờ chiều, Khương Nghiên Nghiên tập tà tập tếnh được Trần Hàm dìu đi, cả người giống như là do quá đau đón nên trông rất ủ rũ, gương mặt trắng bệch.
Lâm quản gia vẫn đang ngồi đợi trong xe, Trần Hàm đỡ Khương Nghiên Nghiên ngồi vào ghế phụ lái, chân của Khương Nghiên Nghiên chỉ có thể ngồi ở ghế phụ lái, không bị chen chúc, cũng không được động vào.
Lên đến trên xe, Ôn Ngôn hỏi: “Khương Nghiên Nghiên, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao cô và Tiêu Đoàn Tử lại cùng lăn xuống cầu thang?”
Khương Nghiên Nghiên trả lời với vẻ mặt rất áy náy: “Xin lỗi chị, đều là tại em không trông Tiểu Đoàn Tử cho tốt. Má Lưu mới đi khỏi có một lúc, em không ngờ là Tiểu Đoàn Tử sẽ tự mình đi ra bò cầu thang, lúc em phát hiện ra thì lập tức chạy đuổi theo, không ngờ thằng bé trượt chân ngã xuống, em muốn đỡ lấy nó nhưng không ngờ em cũng bị trượt ngã, thế là bọn em ôm lấy nhau cùng lăn xuống cầu thang, trên mặt sàn hình như có vệt nước chưa được lau khô… Tiểu Đoàn Tử không có chuyện gì chứ à?”
Ôn Ngôn chột dạ nói: “Tình hình lúc đấy thì em làm sao mà khống chế được sức mình chứ? Lúc nãy anh còn nói là không sao mà… Bảo là bôi thuốc cho anh thì anh lại không chịu. Hai ngày này tạm thời đừng đi ra ngoài khảo sát nữa vậy, ngồi trong văn phòng thổi máy điều hòa cũng không ra mồ hôi đâu.”
Đối với một người chỉ cần làm việc là sẽ rất cẩn thận tỉ mỉ mà nói thì một chút khó khăn như thế thì cũng không là gì, thế nên khi biết được là Mục Đình Sâm vẫn đi ra khỏi công ty thì Ôn Ngôn cũng không hề ngạc nhiên, chỉ là nhìn thấy mặt trời chói chang ở bên ngoài thì cô lại cảm chặc lưỡi, ừm… Vẫn là ngồi điều hòa trong công ty là dễ chịu nhát…
Ở bến cảng lớn nhất của Đề Đô.
Trần Nặc đang đứng cầm ô cho Mục Đình Sâm, xung quanh đều là một cảnh tượng tấp nập, rất nhiều tàu thuyền đang đợi xuất hải, công nhân vận chuyển thì đều mồ hôi đầm đìa, trong không khí ngoài mùi mặn và tanh của gió biển ra thì còn mùi mô hôi nữa.
Diệp Quân Tước cũng không biết là từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Mục Đình Sâm: “Sao mà như đàn bà vậy, đàn ông con trai mà cầm ô cái gì chứ? Có phơi đen một chút thì có chết ai đâu.”
Mục Đình Sâm không thèm để ý gì đến Diệp Quân Tước, chỉ là vẫn tự mình cầm một cái khăn tay lau mồ hôi đang không ngừng chảy ra dòng dòng, cầm ô thì có thể chắn được ánh mặt trời bỏng cháy da cháy thịt, nhưng không thể chắn được hơi nóng đang không ngừng bốc lên, lại còn là những cơn nóng muốn chết người nữa, chỉ có những lúc có trận gió biển thổi qua thì mới cảm thấy một chút mát mẻ. Chỉ cần ra mồ hôi thì phía sau lưng lại truyền đến cảm giác đau như kim châm, anh hiện giờ không có thời gian để đấu võ miệng với Diệp Quân Tước.
Nhìn thấy anh vẫn rất nghiêm túc cau mày lại, Diệp Quân Tước bỗng cảm thấy không còn hứng thú gì, vỗ một cái lên lưng của anh: “Yên tâm đi, lần này là do đích thân tôi đưa người đi kiểm tra tàu thuyền, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.”
Sắc mặt của Mục Đình Sâm chọt trở nên trắng bệch, lúc này một cái vỗ lưng của Diệp Quân Tước chẳng khác gì một trận cực hình với anh… Anh bực bội quay đầu lại trừng mắt nhìn Diệp Quân Tước, Diệp Quân Tước bị anh trừng mắt nhìn không hiểu gì: “Sao thế? Mông của ông cọp không sờ được à?
Chạm vào anh một cái là muốn ăn thịt tôi?”
Mục Đình Sâm không nói gì, quay người đi về phía dãy nhà ở đằng xa, ở đó có phòng nghỉ, anh hiện giờ cần đến nơi nào đó mát mẻ mới được.
Diệp Quân Tước sờ sờ mũi, quay ra hỏi Trần Nặc: “Hôm nay anh ấy ăn nhầm thuốc à?”
Trần Nặc cũng không hiểu gì: “Không biết, có thể là do thời tiết nóng quá, nên người cũng trở nên bức bối chăng, cậu tốt nhất là không nên chọc ghẹo anh ấy.”
Lúc sắp đến buổi trưa, Ôn Ngôn nhận được điện thoại của má Lưu: “Tiểu Ngôn, con mau đến bệnh viện một chuyến, Tiểu Đoàn Tử ngã từ trên tầng xuống rồi!”
Trong đầu Ôn Ngôn bỗng chỉ còn tiếng ong ong: “Có chuyện gì vậy? Tại sao lại ngã từ trên tầng xuống? Má bình thường chẳng phải là chăm sóc thằng bé rất tốt sao? Giờ đang ở bệnh viện nào? Con sẽ qua đó ngay!”
Trong điện thoại má Lưu cũng nói không được rõ ràng, chỉ có thể đợi lúc Ôn Ngôn đến bệnh viện nói cho rõ ràng. Lúc này Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên đang ở trong Mục trạch, Ôn Ngôn mỗi ngày ra khỏi nhà đều cảm thấy không yên tâm, sớm đã đặc biệt căn dặn má Lưu không được để cho Tiểu Đoàn Tử có cơ hội ở một mình với Khương Nghiên Nghiên, người duy nhất cô không thể tin tưởng được chính là Khương Nghiên Nghiên.
Lúc đến được bệnh viện, cô đã mệt đến đầm đìa mồ hôi, Trần Hàm và má Lưu đều đang ở hành lang bên ngoài khoa nhỉ đợi, cô thở hỗn hễển hỏi: “Người đâu rồi? Tiểu Đoàn Tử thế nào rồi?
Ngã có nghiêm trọng lắm không?”
Vẻ mặt má Lưu rất hồi lỗi: “Vẫn còn đang kiểm tra, má chỉ rời đi có hai phút thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện.”
Ôn Ngôn gắn như là phát điên lên: “Lúc má không ở đó thì Tiểu Đoàn Tử ở với ai chứ?”
Má Lưu liếc nhìn Trần Hàm, nói khẽ: “Khương Nghiên Nghiên…”
Ôn Ngôn lật tức bùng nổ: “Nếu như mà Tiểu Đoàn Tử có mệnh hệ gì, con nhất định sẽ không tha cho cô tai!”
Chuyện mà cô lo lắng nhát vẫn là đã xảy ra rồi sao? Cô đúng là không nên để cho Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên ở trong Mục trạch, tại sao lại đi mềm lòng cơ chứ? Tại sao Trần Hàm có thể nhẫn tâm vứt bỏ cô, cô bây giò lại không thể tuyệt tình với bà được một chút chứ? Nếu như Tiểu Đoàn Tử ngã xuống tầng thật sự là có liên quan đến Khương Nghiên Nghiên, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ta!
Trần Hàm mở miệng ra, định nói gì đó nhưng lại thôi, hình như là muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Ôn Ngôn đanh mặt lại, cắn môi không nói thêm gì nữa, đợi tầm nửa tiếng thì y tá bế Tiểu Đoàn Tử từ trong phòng kiểm tra ra: “Phim chụp đã chụp xong rồi, đợi lát nữa đi lấy kết quả là được, bước đầu kiểm tra thì không có vấn đề gì, đợi kết quả phim chụp nữa là được.”
Ôn Ngôn đón lấy Tiểu Đoàn Tử, sau cơn sợ hãi, Tiểu Đoàn Tử trông thì có vẻ như không có vấn đề gì lớn, chỉ là mắt vẫn còn hơi đỏ, chắc chắn là lúc đó đã khóc rất ghê gớm. Cầu thang của Mục trạch cao như thế, ngã lăn xuống thì chắc chắn sẽ rất đau?
Trần Hàm biết là Ôn Ngôn lúc này đang rất tức giận, bèn nói việc đi lấy phim chụp cứ giao cho bà, hiện giờ Ôn Ngôn e là nhìn thấy bà và Khương Nghiên Nghiên đều thấy rất chướng mắt?
Đợi đến lúc Trần Hàm lấy phim chụp quay lại, má Lưu cầm phim đưa cho bác sĩ. Ôn Ngôn phát hiện ra trong tay của Trần Hàm còn có một tắm phim khác, nhưng mà cũng không hề nghĩ nhiều, cũng không có tâm tư đâu mà đi hỏi đấy là phim chụp của ai nữa.
Bác sĩ xem xong phim chụp của Tiểu Đoàn Tử, nói: ‘Không có chuyện gì, chỉ là khuỷu tay xước tí da, xương không có bất cứ vấn đề gì hết, chắc chắn là sợ hãi quá thôi, về nhà thì dỗ dành cháu bé là được rồi.”
Ôn Ngôn sau khi biết được kết quả thì thờ phào nhẹ nhõm: “Má Lưu, chúng ta đi về nhà thôi, buổi chiều con không đi đến công ty nữa, ở nhà với Tiểu Đoàn Tử.”
Má Lưu gật đầu, nhìn Trấn Hàm: “Phu nhân, cùng đi về chứ?
Khương Nghiên Nghiên bên đó không có chuyện gì chứ?”
Trần Hàm ngập ngừng một lúc, nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là cỗ chân phải bị rạn xương nhẹ thôi. Mọi người về nhà trước đi, tôi phải đợi đến khi chân con bé xử ý xong mới được.”
Khương Nghiên Nghiên cũng ở trong bệnh viện sao? Lại còn cổ chân phải bị rạn xương nữa? Ôn Ngôn có chút nghỉ ngờ: “Khương Nghiên Nghiên bị làm sao vậy? Bị ngã là Tiểu Đoàn Tử, tại sao cô ta lại bị rạn xương?”
Má Lưu trả lời: “Lúc đó má nghe thấy có động tĩnh là chạy ngay từ trong bếp ra, thì nhìn thấy Khương Nghiên Nghiên ôm Tiểu Đoàn Tử cùng lăn từ trên tầng xuống, Tiểu Đoàn Tử khóc rất dữ dội, má cũng chẳng còn kịp hỏi là có chuyện gì nữa, chỉ gọi lão Lâm lái xe đưa mọi người đến bệnh viện, Khương Nghiên Nghiên ở khoa xương, Tiểu Đoàn Tử thì chỉ có thể đưa đến khoa nhi, má thì lòng như lửa đốt nên cũng không kịp hỏi thăm tình hình bên Khương Nghiên Nghiên, phu nhân cũng luôn ở bên cạnh má dỗ Tiểu Đoàn Tử.”
Cùng nhau lăn xuống cầu thang sao? Tiểu Đoàn Tử chỉ là bị trầy xước nhẹ, Khương Nghiên Nghiên thì lại bị rạn xương cổ chân? Nếu như là Khương Nghiên Nghiên có tình muốn làm hại Tiểu Đoàn Tử thì tại sao bị thương lại là cô ta?
Nghĩ đến đây, Ôn Ngôn lấy lại được bình tĩnh, nói: “Đi thôi, cùng đi xem Khương Nghiên Nghiên như thế nào rồi, con cũng muốn hỏi xem tình hình lúc đó rốt cuộc là như thế nào.”
Đoàn người đi đến khoa xương ở dưới tầng, từ rất xa đã nghe thấy tiếng Khương Nghiên Nghiên kêu gào, Trần Hàm vội rảo bước chân chạy đến xem, chân của Khương Nghiên Nghiên đang bó bột, sợ là phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Chật vật sau một hồi xong rồi bọn họ cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện, giờ đã là gần ba giờ chiều, Khương Nghiên Nghiên tập tà tập tếnh được Trần Hàm dìu đi, cả người giống như là do quá đau đón nên trông rất ủ rũ, gương mặt trắng bệch.
Lâm quản gia vẫn đang ngồi đợi trong xe, Trần Hàm đỡ Khương Nghiên Nghiên ngồi vào ghế phụ lái, chân của Khương Nghiên Nghiên chỉ có thể ngồi ở ghế phụ lái, không bị chen chúc, cũng không được động vào.
Lên đến trên xe, Ôn Ngôn hỏi: “Khương Nghiên Nghiên, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao cô và Tiêu Đoàn Tử lại cùng lăn xuống cầu thang?”
Khương Nghiên Nghiên trả lời với vẻ mặt rất áy náy: “Xin lỗi chị, đều là tại em không trông Tiểu Đoàn Tử cho tốt. Má Lưu mới đi khỏi có một lúc, em không ngờ là Tiểu Đoàn Tử sẽ tự mình đi ra bò cầu thang, lúc em phát hiện ra thì lập tức chạy đuổi theo, không ngờ thằng bé trượt chân ngã xuống, em muốn đỡ lấy nó nhưng không ngờ em cũng bị trượt ngã, thế là bọn em ôm lấy nhau cùng lăn xuống cầu thang, trên mặt sàn hình như có vệt nước chưa được lau khô… Tiểu Đoàn Tử không có chuyện gì chứ à?”
Bình luận facebook