• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (71 Viewers)

  • Chương 961-965

Chương 961: Xem như không có người như bà ấy.

Bắt luận là ai nghe thấy con gái của mình được khen cũng sẽ vui vẻ, Khúc Thanh Ca nhịn không được nhìn mình chằm chằm con gái của mình: “Tôi cũng cảm thấy Nhuề Nhuế đáng yêu, nhưng mà chỉ có miệng nó giống tôi, những chỗ khác, không biết giống ai, Diệp Quân Tước lúc trước sao?”

Ôn Ngôn vô ý thức nhìn Diệp Quân Tước một chút, Diệp Quân Tước đang cúi thấp đầu cho Tiểu Nhuế Nhuế ăn, giống như là không chú ý tới các cô đang nói chuyện gì, nhưng cùng ăn cơm ở một chỗ, không có khả năng là anh không nghe thấy, chỉ là giả bộ như không nghe thấy thôi.

Khúc Thanh Ca biết đề tài này ít nhiều có chút mẫn cảm, : nhưng cô vẫn là muốn biết, Diệp Quân Tước lúc trước…

Cũng chính là Triển Trì, có bộ dáng như thế nào: “Quân Tước, anh còn ảnh chụp trước kia không? Em muốn xem.”

Diệp Quân Tước nhàn nhạt đáp: “Không có.”

Ôn Ngôn ở dưới bàn mà kéo kéo tay áo Khúc Thanh Ca, đưa cho cô một ám hiệu. Chờ cơm nước xong xuôi, thời điểm Ôn Ngôn và Khúc Thanh Ca đơn độc trên lầu, Ôn Ngôn tìm được ảnh chụp Triển Trì lúc trước, là ảnh chụp mấy năm trước, đại khái là ảnh chụp trước khi tốt nghiệp đại học, nhìn qua hơi có vẻ ngây ngô, nhưng đẹp trai thì cũng rất đẹp trai, hai đầu lông mày giống Mục Đình Sâm đến mấy phần, Tiểu Nhuế Nhuế bây giờ, phần lớn cũng giống như Triển Trì lúc trước, nhưng Triển Trì hết lần này đến lần khác chỉnh dung thành Diệp Quân Tước, cho nên nhìn theo cách khác, dáng vẻ của Nhuế Nhuế là giống Mục Đình Sâm nhất.

Khúc Thanh Ca nhìn chằm chằm ảnh chụp nhìn hồi lâu: “Hóa ra Nhuế Nhuế thật giống anh ấy… Hình dáng lúc trước của anh ấy đẹp trai hơn gương mặt Diệp Quân Tước bây giờ nhiều. Ôn Ngôn, cô có thể gửi ảnh cho tôi không? Tôi muốn giữ lại.”

Ôn Ngôn gật gật đầu, gửi ảnh chụp cho Khúc Thanh Ca.

Khúc Thanh Ca đột nhiên nhìn trong ảnh có điều bất thường: “Lúc chụp tắm hình này, có phải là có một người con gái kéo cánh tay anh ấy không?”

Ôn Ngôn có chút chột dạ, đó là ảnh chụp của Triển Trì và Trần Mộng Dao, lúc cô đưa Khúc Thanh Ca nhìn đã cố gắng xóa phần Trần Mộng Dao đi rồi, không ngờ là lọt một cánh tay vào: “Ày… Cái đó… Chắc là bạn học lúc trước, ảnh chụp quá lâu rồi, tôi cũng nhớ không rõ. Nếu cô không : thích tắm hình này, để tôi lén lút tìm lại tắm hình khác cho, dù sao trước kia tôi với anh ta cũng học chung một trường, tìm máy tắm ảnh cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Khúc Thanh Ca rất trong sáng: “Không sao, tôi rất thích, – tắm hình này chụp thật đẹp mắt, không cần phiền toái như.

vậy, lại phải tìm, một tắm là đủ rồi.”

Ôn Ngôn nhàn nhạt thở phào một cái: “Được, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”

Khúc Thanh Ca vội vàng nói: “Để tôi lái xe đưa cô về, dù sao bây giò tôi cũng không có việc gì làm, mặc dù Diệp Quân Tước đang dưỡng thương, nhưng cũng không phải không thể động đậy, có thể trông chừng Nhuế Nhué, thuận tiện trên đường chúng ta còn có thể tâm sự. Cô không biết đâu, bình thường tôi ở nhà nhàm chán muốn chết, nói chuyện với tên ngốc kia còn chưa được một lúc đã đi rồi.”

Trên đường trở về, Khúc Thanh Ca vừa lái xe vừa trò chuyện với Ôn Ngôn chuyện liên quan đến Diệp Quân Trước cũng là Triển Trì lúc trước, trước mỗi lần thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Khúc Thanh Ca, Ôn Ngôn đều phải ước lượng cái gì nên nói cái gì không lên nói, có thể nói rất giày vò đó, nói chuyện cũng không thể tùy ý, cẩn thận từng chút, thật sự là rất không tự nhiên.

Thật vất vả mới trở về Mục trạch, Ôn Ngôn xuống xe, cuối cùng cũng có thể thở phào rồi: “Thanh Ca, trên đường trở về lái xe chậm một chút, hôm nào cùng ra ngoài ăn cơm đi.”

Khúc Thanh Ca rất sảng khoái mà đồng ý: “Được, lúc chúng ta ra ngoài gọi thêm cả Trần Mộng Dao đi? Tôi nghe nói cô ấy bị Kính Thiếu Khanh quản rất chặt, chắc chắn là cô ấy buồn bực lắm rồi.”

Ôn Ngôn cười cười đồng ý, đến khi Khúc Thanh Ca lái xe đi xa, cô mới quay người đi vào nhà. Không thể không nói Khúc Thanh Ca thật là bao dung, đổi lại là cô, chưa hẳn có thể làm bạn bè với người cũ của Mục Đình Sâm, chuyện ấy làm cô thật bội phục.

Đêm nay quả nhiên Mục Đình Sâm trở về rất muộn, lúc về đến nhà cũng rạng sáng rồi. Ôn Ngôn ngủ một giấc tỉnh lại, cảm giác khát nước, xuống lầu uống nước, đúng lúc gặp anh về nhà. Cô cầm ly nước đứng ở bậc đầu cầu thang nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì mà phải bận đến muộn như vậy? Anh xem đã mấy giờ rồi, chim chóc đều biết trời tối mà bay về tổ rồi cơ.”

961-1-manh-the.jpg


Mục Đình Sâm giống như không muốn nói thêm chuyện liên quan tới An Tuyết Ly: “Anh biết sắp xép, em ngủ tiếp đi, anh đi tắm. Đúng rồi… em không cần đi thăm bà ấy, sau này cũng không cần đến chỗ bà ấy, xem như… không có người như bà ấy.”

Ôn Ngôn giật mình: “Có ý gì? Sao lại xem như không có người như bà ấy? Bà ấy thế nhưng là dì nhỏ của anh…

Chẳng lẽ, anh sợ em gặp bà ấy nhiều lần, biết được nhiều thứ không nên biết từ miệng bà ấy sao?”

Mục Đình Sâm không trả lời, xem như chấp nhận, anh thật sự sợ điều này, những chuyện kia, anh không muốn để cho bắt kỳ người nào biết.

Ôn Ngôn bĩu môi không có lên tiếng, nhìn anh đi qua người mình, cô vẫn đang cực lực ẩn giấu xáo động trong lòng, cô rất muốn hỏi anh, có chuyện gì mà cô không thể biết, thế nhưng là lại sợ chạm tới ranh giới cuối cùng của anh, hai người náo loạn mà tán.

Một đêm yên tĩnh.

Sáng ngày thứ hai, lúc Ôn Ngôn tỉnh lại, Mục Đình Sâm cũng đã đi rồi, nhưng đẻ lại Trần Nặc đưa cô đến công ty.

Trên xe, cô hỏi Trần Nặc: “Sáng sớm anh ấy đến bệnh viện đúng không?”

Trần Nặc không trả lời chính diện: “Tôi cũng không biết, anh ấy đi nơi nào cũng không nói với tôi, tôi chỉ là một tài xế thôi mà.”

Ôn Ngôn biết Trần Nặc kín miệng, chắc chắn là Mục Đình Sâm đã dặn dò rồi, hỏi nữa cũng không hỏi được gì.

Đến công ty, cô phát hiện mình trên bàn làm việc còn có đặt một hộp bánh ngọt tinh xảo, còn có cà phê, chỉ riêng cô có, trên bàn làm việc của Đường Xán cũng có. Cô nghĩ – là Từ Dương Dương mua, đồ ngọt và cà phê đều là của nhãn hiệu lớn, giá cả có chút đắt, cô còn nghĩ sao Từ Dương Dương lại đột nhiên bỏ tiền mua đồ đắt như vậy, đột nhiên, Đường Xán đi tới, hình như là mới tới công ty, .

nhìn đồ ngọt và cà phê trên bàn cả mặt nghỉ ngờ: “Hôm nay tâm tình của cô không tệ nhỉ, còn khao “nhân viên”?

Gặp được chuyện tốt gì sao?”

Trong đầu Ôn Ngôn cũng đầy dấu chấm hỏi: “Không phải Từ Dương Dương mua sao?”

Đường Xán càng thêm nghỉ ngờ: “Cô ấy mới đến công ty cùng tôi, không phải cô ấy mua.” Hai người nhìn nhau, một lát sau, điện thoại di động Đường Xán vang lên, nhìn biểu cảm của anh ta giống như rất không muốn nghe điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn nhận: “Alo, mẹ, có chuyện gì thế? Con đang đi làm đây.”
Chương 962: Anh nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì xung quanh rất yên tĩnh, Ôn Ngôn có thể nghe được Bạch Mộ Tình bên kia nói gì: “Mẹ biết con đang làm việc, mẹ mua bánh ngọt và cà phê cho con, có nhìn thấy chứ?
Nhớ là phải ăn đó. Đúng rồi, mẹ chuẩn bị một phần cho Mục phu nhân, hi vọng cô ấy sẽ thích.”
Hóa ra là mẹ của Đường Xán mua, nghe giọng điệu này khẳng định là không mua cho Từ Dương Dương, phần “Lễ” này đối với Ôn Ngôn mà nói có vẻ hơi nặng nề, cũng ít nhiều cảm nhận được tình cảnh ngượng ngùng của Từ Dương Dương trước mẹ Đường Xán.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Xán đưa tay đầy đồ ngọt và cà phê sang một bên: “Thật là không chuyện kiếm chuyện, .
sáng sớm không biết chạy đến đây làm gì, cũng không thấy phiền phức.”
Ôn Ngôn dừng một chút, nói: “Tôi không quen ăn đồ ngọt uống cà phê vào buổi sáng, hẳn là Từ Dương Dương – thích, tôi đưa tới cho cô ấy, vừa hay nói với cô ấy hôm nay.
tan làm cùng đi dạo phố ăn cơm, còn có Khúc Thanh Ca và Trần Mộng Dao, tan làm anh không cần đợi cô ấy, để mắy chị em chúng tôi tụ tập với nhau.”
Đường Xán nói: *Đem cả phần của tôi cho cô ấy đi, tôi không ăn.”
Ôn Ngôn bắt đắc dĩ xách bên trên hai phần đồ ngọt và cà phê đi qua bộ sách hoặc, Từ Dương Dương rất thích đồ ngọt, trông thấy đồ ngọt mắt cũng sáng lên: “Chị Ôn Ngôn chị thật tốt, hôm nay em dậy muộn còn chưa kịp ăn sáng cơ. Tối hôm qua Đường Xán qua đêm ở nhà em, chủ yếu sáng sớm em cũng không nhìn thấy sắc mặt âm trầm kia của mẹ em, chị hiểu mà~”
Ôn Ngôn cười hỏi: “Đường Xán vậy mà qua đêm ở nhà em? Trách không được buổi sáng mẹ anh ta đến công ty anh ta không biết, đồ ngọt này là mẹ anh ta đưa tới đưa tới, vừa gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta nhớ cầm cho.
em ăn.”
Từ Dương Dương có chút vui vẻ và ngạc nhiên: “Thật sao? Mẹ anh ấy nhắc đến em?”
Ôn Ngôn gật đầu: “Em là con dâu bà ấy, bà ấy có có thể làm gì xấu với em? Rất nhiều trưởng bối đều nói năng chua ngoa nhưng tắm lòng như đậu hũ, vãn bối chúng ta không nên quá để tâm là tốt rồi. Buỏi tối cùng nhau ăn cơm dạo phố đi, nhớ là tan làm đi cùng chị. Em ăn đi, chị : đi làm việc đây.
Từ Dương Dương tâm tính ngây thơ đơn thuần, căn bản .
sẽ không hoài nghi Ôn Ngôn nói thật hay giả, trong lòng còn mừng thầm có lẽ trong lòng Bạch Mộ Tình cũng không có ý kiến lớn như vậy với cô ấy.
Buổi chiều tan làm, Ôn Ngôn và Từ Dương Dương trực tiếp gọi xe đi đến nhà hàng, mới vừa đi tới cửa nhà hàng, liền thoáng nhìn thấy hai chiến xe đi tới từ hai hướng, dừng sát ở ven đường. Trần Mộng Dao và Khúc Thanh Ca đi xuống từ hai cái xe, lại cúi đầu chào tạm biệt với người trong xe của mình.
Hai người này, thế mà còn có người đưa đón, làm cho Ôn Ngôn và Từ Dương Dương uễ oại một trận, hai người bọn họ là tự bắt xe tới.
Trông thầy xe Diệp Quân Tước, Kính Thiếu Khanh khinh thường hừ một tiếng: “Dao Dao, chút nữa gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em.”
Trần Mộng Dao mang theo cái bụng mang thai mấy tháng tùy tiện nói: “Được rồi được rồi, biết rồi, anh tranh thủ thời gian về tăng ca đi, em không làm chậm trễ thời gian của anh nữa.”
Ngồi vào nhà hàng, Ôn Ngôn thuận miệng hỏi Khúc Thanh Ca: “Không phải Diệp Quân Tước còn đang dưỡng thương sao? Sao còn đưa cô tới đây?”
Khóe môi Khúc Thanh Ca cười mang theo một tia ngọt ngào: “Anh ấy à… Đúng lúc anh ấy cần ra ngoài bàn chút chuyện, nên tiện thể đưa tôi đi. Tôi đã nói anh ấy không cần đưa tôi đi rồi, anh ấy còn nói cái gì mà bắt xe lãng phí tiền, thật hét cách với anh ấy.”
Miệng mũi Trần Mộng Dao tương đối nhanh: “Sao trước kia không biết anh ta keo kiệt như thế? Đến bắt xe cũng tính toán.”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái, đều nói mang thai một lần ngốc ba năm, Trần Mộng Dao sợ là phải ngốc liên tục sáu năm rồi, không nghe ra Khúc Thanh Ca đang phát cẩu lương sao? Thế mà cô ấy chỉ nghe được là Diệp Quân Tước keo kiệt!
Khúc Thanh Ca bị chọc đến vui mừng: “Có lẽ là trước nay anh ấy vẫn luôn keo kiệt đi, gọi món trước đi, chúng ta phải chăm sóc khâu vị của Trần Mộng Dao một chút, phụ nữ mang thai là lớn nhất.”
Lúc ăn cơm, Ôn Ngôn nhịn không được nhắc đến chuyện của An Tuyết Ly: “Mọi người nói xem, tại sao cái gì Mục Đình Sâm cũng không nói cho mình? Bây giờ dì nhỏ của anh ấy vừa làm phẫu thuật, cũng không cho mình đi thăm thật giống như… là không muốn mình chạm mặt dì nhỏ nữa vậy.”
Trần Mộng Dao vung tay lên:”Không để cậu đi còn không tốt sao? Trước đó cậu ở bệnh viện hầu hạ người ta một tháng, kết quả thì sao? Người ta còn không nhớ cái tốt của cậu, cậu cần gì phải phí sức đi làm mấy chuyện như thế? Coi như là được thanh nhàn rồi, cũng không phải không ai chăm sóc, lo lắng linh tinh. Không cần biết hai người họ có bí mật gì giấu cậu, chỉ cần không gây rắc rồi gì cho cậu, cậu không cần để ý, không cần thiết, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Mục Đình Sâm thích giấu như vậy thì để anh ta giấu đi, cậu được sống an nhàn một chút không tốt sao? Nhìn cậu thế này mình cũng mệt : tâm.”
Ôn Ngôn thở dài: “Mình không phải có ý này, ý của mình .
là… Mình không thích cảm giác cái gì anh ấy cũng giấu mình, thật giống như không đủ thân thiết với mình, hoàn toàn bỏ mình ra bên ngoài vậy…”
Khúc Thanh Ca mở miệng nói: “Thật ra con người anh trai, tính cách là có chút mỏng lạnh, nhưng là có thể nhìn ra được, cô là ngoại lệ của anh ấy. Anh ấy không muốn nói, khẳng định có lý do của anh ấy. Mộng Dao nói không sai, sống an nhàn một chút, ít quan tâm, thời điểm đến, tự nhiên anh ấy sẽ nói ra thôi. Giống như tôi với Diệp Quân Tước, tôi không hỏi đến chuyện của anh ấy, chính anh ấy đồng ý nói, không muốn nói thì bỏ đi. Giữa vợ chồng không có khoảng cách, bí mật với nhau đương nhiên là tốt, nhưng loại cảm giác có khoảng cách, tôn trọng lẫn nhau cũng không tồi.
Trong lòng Ôn Ngôn có chút loạn, nhìn về phía Từ Dương Dương đang ngắn người: “Em cảm thấy thế nào?”
Từ Dương Dương lấy lại tinh thần mò mịt: “Em? Em…..
Em cảm thấy đi… Các chị nói rất có lý.!”
Ăn cơm xong đi dạo phố rồi về nhà, đã gần mười giờ rồi.
Ôn Ngôn mang theo túi lớn túi nhỏ vào cửa, vốn cho rằng Tiểu Đoàn Tử còn đang chờ cô, trên đường trở về cô cũng vô cùng lo lắng, còn có chút áy náy, không ngời là Tiểu Đoàn Tử hôm nay đã ngủ rồi, đương nhiên là bởi vì Mục Đình Sâm trở về, có anh dỗ ngủ cũng giống vậy.
Mục Đình Sâm ngồi đọc sách ở phòng khách, cô không để : ý đến anh, cũng không hỏi anh tại sao nay lại vệ sớm như: vậy, chỉ chú ý tự mình mang đồ lên tầng.
Mục Đình Sâm nhíu nhíu mày, để sách trong tay xuống đi theo: “Em sao thế?” : Ôn Ngôn ở trước giường sửa sang lại chút chiến lợi phẩm dạo phố của mình: “Không sao, không phải anh không hi vọng em hỏi lung tung quản quá nhiều mà? Em không hỏi nữa, anh muốn nói thì nói, không muốn nói thì không nói thôi, em nghĩ thông rồi, sau này chuyện của anh, em sẽ không hỏi nữa, gồm cả chuyện anh về sớm hay muộn.
Chỗ nào anh cần em quan tâm thì nói cho em, không cần em quan tâm, em liền nhàn rỗi, an nhàn tự tại.”
Bắt kể nhìn thế nào, cô cũng đang có máy phần hờn dỗi, Mục Đình Sâm đưa tay bắt lấy tay cô: “Đừng nào, hôm nay anh khó khăn lắm mới về nhà sớm như vậy, em còn muốn náo loạn với anh sao?”
Ôn Ngôn nhẹ nhàng tránh tay của anh ra: “Em không có náo loạn với anh, anh nghĩ nhiều rồi. Em thu dọn đồ đạc đấy, anh nên làm gì thì làm cái đấy đi, đừng có dính lấy em.”
Chương 963: Nợ cô ấy quá nhiều.

Mục Đình Sâm đứng nguyên chỗ cũ không nhúc nhích, Ôn Ngôn cũng không để ý đến anh nữa, sắp xếp xong đồ rồi đi tắm. Lúc tắm xong đi ra, anh đã ngồi ở mép giường, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt ảm đạm không rõ.

Cô đi lên phía trước, nằm xuống giường: “Tắt đèn đi, em muốn ngủ rồi.”

Mục Đình Sâm đưa tay ấm công tắc tắt đèn, trong bóng tối, ngữ khí của anh có chút mát mát: “Thật xin lỗi,không phải anh không nói cho em, chẳng qua là cảm thấy, khó mà mở miệng. Khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh thật sự rất mệt mỏi…

Ôn Ngôn từ từ mắt, không buồn ngủ chút nào: “Em biết anh mệt mỏi, em cũng rất lo lắng cho anh, nhưng là anh không cho em lo lắng. Em cũng chỉ có lắng nghe, em cũng muốn giúp chia sẻ với anh, thế nhưng ở chuyện của anh và dì nhỏ, em chính là người ngoài, không riêng bà ấy ngăn cách em ra bên ngoài, anh cũng vậy. Hiện tại em không muốn quản nữa, cũng không muốn hỏi anh, anh thế này là lại hát cái gì? Không phải anh thật sự cho rằng em giận dỗi với anh đó chứ? Yên tâm, em không có, em không phải loại người rảnh rỗi lại đi tìm việc cho mình. Mỗi người chúng ta làm tốt việc của mình, quản lý tốt việc của mình là được rồi.”.

Thật lâu sau Mục Đình Sâm cũng không nói chuyện, qua hồi lâu, anh yên lặng đứng dậy đi ra, không phải đi ra phòng khác, mà là ra ngoài. Nghe tiếng xe anh lái đi, Ôn Ngôn mắt ngủ, đã muộn như vậy rồi, anh còn đi đâu? Đi thăm An Tuyết Ly sao?

Bệnh viện, Mục Đình Sâm ngồi ở trên ghế ngoài phòng bệnh của An Tuyết Ly một hồi, mới đứng dậy đi vào.

An Tuyết Ly có chứng mắt ngủ, cũng còn chưa ngủ, thấy anh đến muộn như vậy, trong lòng bà cũng đoán được gì đó: “Lại giận dỗi với Ôn Ngôn? Nửa đêm như thế còn bị đuổi ra ngoài, thật là khó mà chịu được.”

Mục Đình Sâm ngồi xuống ở ghê bên cạnh: “Không bị đuồi ra ngoài, là cháu không biết đối mặt với cô ấy làm sao.

Bác sĩ nói hai ngày nữa dì có thể xuất viện về nhà rồi, chuyện về sau của dì, cháu sẽ không quản nữa, cháu sẽ sắp xếp người chăm sóc dì, dì đã sinh cháu, cháu cũng sẽ hoàn thành tốt nghĩa vụ phụng dưỡng, mỗi tháng sẽ gửi tiền sinh hoạt cho dì. Trừ cái đó ra, giữa chúng ta không còn liên quan gì nữa.”

Hốc mắt An Tuyết Ly hơi phiếm hồng, nhưng vẫn là cố nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Không sao, đến phí phụng dưỡng con cũng không cần lo cho dì, bởi vì dì cũng chưa nuôi con ngày nào. Đợi đến khi chân dì lành rồi, có thể tự: mình làm viết. Dì đã sớm đoán được sau khi biết hết mọi chân tướng con sẽ không chấp nhận được, dì cũng sớm có tâm lý chuẩn bị rồi, dì chỉ có một yêu cầu, đừng để dì cách con quá xa, chỉ cần có thể thấy được con là tốt rồi.

Con yên tâm, bên phía Ôn Ngôn dì sẽ không tiết lộ một chữ, chuyện này, chỉ có dì và con biết.”

Mục Đình Sâm hít sâu một hơi, đứng lên nói: “Vậy cháu đi trước đây.”

An Tuyết Ly gật đầu, cúi tháp đầu không nói chuyện.

Trở lại trên xe, Mục Đình Sâm nhắm mắt lại, hình như có chút đau khổ. Căn bản không phải là sai làm của An Tuyết Ly, rõ ràng An Tuyết Ly mới là người nhận tổn thương, nhưng anh cũng không nhịn được mà nói lời tổn thương người khác, sau khi nói xong vừa xấu hỗ vừa day dứt. Anh không có cách nào tiếp nhận dì nhỏ mới là mẹ ruột của mình, sau khi biết chân tướng vẫn luôn bị giày vò không thôi.

Về nhà đối mặt với Ôn Ngôn cũng lạnh nhạt cùng không hiểu, ở bệnh viện anh cũng không được tự nhiên, đột nhiên không biết nên đi nơi nào.

Hồi lâu sau, anh gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh: *Bây giờ có tiện ra ngoài không?”

Kính Thiếu Khanh ở đầu bên kia điện thoại thấp giọng nói: “Lâu lắm rồi cậu không gọi điện cho tôi lúc nửa đêm thế này, có chuyện gì thế? Cậu nói địa chỉ, tôi tới ngay, gặp mặt rồi nói.”

Kỳ thật Mục Đình Sâm chỉ là muốn tìm người uống rượu cùng để giải tỏa phiền muộn trong lòng, miệng anh rất chặt, dù là có uống nhiều, anh cũng không lộ ra nửa chữ về thân phận của mình, đến Kính Thiếu Khanh anh cũng không muốn lộ ra, huống chỉ là Ôn Ngôn?

Đi từ quán bar ra, Kính Thiếu Khanh bị gió lạnh thổi đến khó chịu, còn phải đỡ Mục Đình Sâm uống đến say khướt phải vịn vào người: “Ai không biết còn tưởng rằng cậu đang định ly hôn đấy, vì chuyện gì mà lại uống rượu không cần mạng như thế hả? Cậu gọi tôi ra ngoài vì muồn tra tắn tôi hả? Cái gì cũng không nói, chỉ uống với anh.”

Vừa mới dứt lời, anh ấy liền thoáng nhìn thấy Ôn Ngôn không biết lúc từ lúc nào đứng bên xe của Mục Đình Sâm, nhìn bộ dáng, đợi một hồi lâu, tóc đều bị gió lạnh thổi đến loạn hết lên.

Nửa đêm đến quán bar uống rượu lại bị bắt được, Kính Thiếu Khanh có chút chột dạ: “Cô… Sao cô lại tới đây? Cô đến thật đúng lúc, nhà cô này, lĩnh về đi.”

Ôn Ngôn đi lên trước đỡ Mục Đình Sâm: “Thiếu Khanh, anh ấy có nói gì với anh không?”

Kính Thiếu Khanh thành thật trả lời: “Không có, không nói cái gì cả, chỉ có uống rượu, hai người có chuyện gì thế?

Đã lâu rồi cậu ấy không gọi tôi ra ngoài vào nửa đêm thế này. Sao cô lại biết chúng tôi ở đây? Cả một quá trình anh ấy cũng không liên hệ với tôi…”

Ôn Ngôn lấy điện thoại di động ra lắc lắc: “Là Dao Dao gọi điện thoại cho tôi, nói là thấy anh nghe điện thoại của Mục Đình Sâm, khẳng định là hai người lại chạy ra ngoài uống rượu, để tôi đến bắt người.”

Kính Thiếu Khanh lập tức cảm thấy tê cả da đầu, anh ấy còn tưởng lúc anh ấy nghe điện thoại Trần Mộng Dao ngủ thiếp đi cái gì cũng không biết: “Chúng tôi thật sự chỉ đi uống ượng mà thôi, tâm tình Đình Sâm không tốt, cô cũng nhìn ra rồi, tôi chỉ là người đến uống rượu cùng thôi, không liên quan gì tới tôi, les về cô nói tốt về tôi với Dao Dao một chút, đừng để cô áy tra xét gốc rạ của tôi, tôi chịu không được.”

Ôn Ngôn cười cười: “Anh yên tâm, Dao Dao biết không liên quan với anh, nêu không cô ấy cũng không đề anh ra ngoài. Làm phiền anh rồi, cần tôi gọi xe giúp anh không?

Anh uống rượu, khẳng định là không thể lái xe.”

Kính Thiếu Khanh vẫy vẫy tay: “Không sao, tôi tự gọi xe được, cô mau mang cậu ấy về đi, hôm nay lạnh quá, đừng có ở ngoài run lập bật.”

Trở lại Mục trạch, Ôn Ngôn dùng hết sức mới có thể đưa Mục Đình Sâm về phòng, một khắc vừa đặt anh lên giường, cô cảm toàn thân đều được buông lỏng, ngồi ở bên cạnh thở hỗn hền hồi lâu mới lấy lại sức, lấy khăn nóng lau mặt cho anh, giày vò xong, cô hoàn toàn không có ý muốn nhúc nhích, trước khi triệt để chìm vào giấc ngủ, cô vẫn không quên đắp chăn cho Mục Đình Sâm, cái tên nàu, đến Kính Thiếu Khanh cũng không lộ ra, đến cùng là có chuyện ghê gớm gì chứ?

Hôm sau, Mục Đình Sâm say rượu khó chịu, ngày mới sáng tình lại đã cảm thấy đau đến muốn nứt đầu. Vốn cho là mình sẽ được Kính Thiếu Khánh sắp xếp cho một chỗ ở bên ngoài lại phát hiện xung quanh đều là cảnh vật quen thuộc, còn có người quen thuộc, anh run lên một hồi, xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Lúc rửa mặt xong đi ra, Ôn Ngôn còn chưa tỉnh, nhìn bộ dạng này là biết tối qua vì anh mà mệt mỏi vô cùng rồi, cô nằm co lại thành một cuộn, giống như là tư thế của một đứa trẻ con ngủ vậy, trong lúc ngủ mơ giương mặt đỏ lên có phần đáng yêu, lông mi thon dài dày đậm run lên một cái, thật sự là đáng yêu vô cùng. Nếu không phải do cô lớn lên ở bên cạnh anh, có phải là sẽ có thêm mấy phần ngây thơ hồn nhiên không? Mục gia nợ cô ấy quá nhiều, nhiều đều nỗi anh có dốc hét tất cả, cũng không có cách trả lại triệt đề.

Có lẽ là cảm nhận được có người đang nhìn mình, Ôn Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt, trông thấy Mục Đình Sâm ngồi ở mép giường, cô trở mình, mơ hồ không rõ nói: “Tình rồi? anh đi tắm một cái đi… Uống nhiều rượu như vậy khó ngửi chết được…”
Chương 964: Không có việc gì là tuyệt đối

Anh cười cười đưa tay xoa đầu cô: “Tắm rồi, mệt mỏi cho.

em rồi, còn phải nhịn anh cả một đêm. Anh đến công ty trước, em ngủ tiếp đi, ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh rồi đến công ty, không tính em đến muộn.”

Trong trạng thái mình bừng tỉnh nhìn thấy anh cười ôn nhu, Ôn Ngôn ngủ gật cũng tỉnh dậy, đã bao lâu rồi anh không cười như thế? Đợt này anh vẫn luôn chìm vào lo lắng, khó lắm mới có buổi sáng hào hứng nói chuyện với cô. Nhìn anh đi vào phòng quần áo, cô ngồi dậy, lung lay còn có chút không tỉnh táo, cảm giác giống như ban nãy là đang nằm mơ vậy.

Thay xong quần áo đi ra, thấy Ôn Ngôn tỉnh dậy, Mục Đình Sâm ôn nhu hỏi: “Có phải là anh đánh thức em không? Em ngủ tiếp đi, anh đi luôn đây.”

Ôn Ngôn lắc đầu, đưa hai tay về hướng của anh.

Anh nhìn động tác của cô ngây ra một lúc, lập tức tiến lên, ôm cô vào lòng: “Sao thế?”

Cô ôm vào thắt lưng kiên cố của anh, cảm giác trong lòng vô cùng an tâm: “Không có gì, chỉ là đột nhiên rất muốn ôm anh một cái, rất lâu rồi chưa ôm anh thế này.”

Rất lâu sao? Anh có chút mờ: mịt, anh lại không chú ý, đã lâu khô để ý đến cô. Trầm mặc một lát, anh hỏi dò: “Hay…

làm rồi mới đi?”

Làm…?

Ôn Ngôn đập một bàn tay vào ngực anh: “Đi đi đi, đi nhanh lên, trong đầu anh toàn nghĩ cái gì thế? Em chỉ muốn ôm anh một chút thôi, anh lại nghĩ đi đâu rồi?”

Mục Đình Sâm có chút buồn bực, giữa hai người ngoại trừ loại chuyện đó, còn có chuyện gì kéo tâm hồn lại gần nhau hơn, càng thêm thân mật hơn sao?

Mười giờ sáng, Ôn Ngôn mới một mình chậm rãi đến công ty, Mục Đình Sâm phải đi trước, không ăn bữa sáng, cô mang theo cho anh một phần bữa sáng, mặc dù thời gian này cũng cũng không thể tính là “bữa sáng” nữa .

Đến văn phòng, mới phát hiện anh không có ở đó, Đới Duy cũng không có, cô muốn biết anh đi đâu cũng không được.

Ở văn phòng đợi một hồi, Đới Duy trở về: “Phu nhân, cô tìm Mục tổng sao? Anh ấy vừa nãy đi họp, đã kết thúc rồi, hẳn là sẽ về nhanh thôi.”

Họp sao? Ôn Ngôn thở phào một cái: “Được, vậy tôi đợi anh ấy thêm một lúc.” Còn may là không phải ra ngoài, nếu là thế thì “bữa sáng” này của cô mang đi phí công rồi .

Thoáng nhìn thấy “bữa sáng” cô để trên bàn làm việc của Mục Đình Sâm , Đới Duy thầm nói: “Buổi sáng có người đưa bữa sáng đến cho Mục tổng rồi, tôi còn tưởng rằng là cô mang tới…”

Ôn Ngôn nhíu nhíu mày: “Là tôi phí công một chuyến rồi?

Anh ấy ăn rồi? Anh không nói sớm, tôi giữ lại tự ăn!”

Đới Duy vội vàng nói: “Là tôi lắm mồm, có thể là anh ấy chưa no đâu! Cô đừng nói là tôi nói nhé!”

Hai người đang nói chuyện, Mục Đình Sâm trở về: “Mọi người đang nói chuyện gì thế?”

Đới Duy không dám lên tiếng, rút về vị trí làm việc của mình. Ôn Ngôn trầm trầm nói: “Anh đưa bữa sáng cho anh thế?”

Ánh mắt Mục Đình Sâm có chút né tránh: “Ây… Ngoại trừ dì nhỏ ra, còn có thể là ai? Anh cũng không biết tại sao đột nhiên bà ấy đặt đồ ăn cho anh…”

Ôn Ngôn hừ nhẹ nói: “Em còn sợ anh đói cơ, xem ra là em nghĩ nhiều rồi.”

Anh có chút đau đầu, đi đến trước bàn làm việc mở ra cơm hộp nói: “Anh chưa ăn no, bà ấy đưa tới không hợp khẩu vị anh, vừa hay em mang đến. Em ăn rồi đúng không? Vậy em đi làm việc đi, anh ăn xong còn phải ra ngoài một chuyền.”

Ôn Ngôn cảm thán nói: “Nếu không phải biết bà ấy là dì nhỏ của anh, em còn tưởng rằng mình có thêm một tình địch chứ, bà ấy đối với anh thật là quan tâm cần thận, còn cần thận hơn em.”

Thần sắc Mục Đình Sâm có chút quái dị: “Nói linh tinh gì đó?”

Ôn Ngôn tăng thêm giọng mũi hừ một tiếng, quay người đi ra. Đợi cô đi xa, Mục Đình Sâm mới gọi Đới Duy vào: “Là anh nói cho cô ấy biết đúng không? Anh có ngốc không vậy? Theo tôi lâu như vậy rồi, anh còn không học được “Nói nhiều tất hớ” sao, lời gì nên nói lời gì không nên nói trong lòng không biết tính toán sao?”

Đới Duy cúi thấp đầu yếu ớt nói: “Tôi tưởng là bữa sáng phu nhân mang cho anh mà, tôi cảm thấy kỳ lạ, liền nói thầm hai câu, chuyện này cũng không thể trách tôi mà…”

Mục Đình Sâm hận không thể mở sọ não anh ta ra nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì: “Chuyện Ôn Ngôn đưa bữa sáng cho tôi từ trước đến nay đều là xem tâm trạng, anh không biết sao? Chuyện gì không nắm chắc thì đừng lải nhải linh tỉnh.”

Cả mặt Đới Duy tràn đầy tò mò: “Thế nhưng tôi cảm thấy phu nhân đối với anh rất tốt, anh không thấy vậy sao? Vì sao?”

Mục Đình Sâm đau đầu vuốt vuốt mi tâm: “Tôi không nói cô ấy không tốt, là tôi không tốt… Anh đừng hiếu kỳ như: trẻ con hỏi này hỏi kia, anh không có chuyện gì làm sao?”

Đến chiều, Mục Đình Sâm gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn, nói là buồi tối ra ngoài ăn cơm, tan làm đợi cô cùng đi.

Ôn Ngôn nghĩ là anh muốn “hẹn hò ngọt ngào” , đến nhà ăn Bạch Thuỷ Loan của Kính Thiếu Khanh mới biết, Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca cũng ở đó. Cô lập tức shiểu ra, anh muốn xin lỗi về chuyện của An Tuyết Ly mới tổ chức.

Khúc Thanh Ca mang theo Tiểu Nhué Nhué, cô nhóc hơn một tuổi một chút, chính thời điểm đáng yêu, đến Mục Đình Sâm cũng nhịn không được chăm chú nhìn thêm một chút.

Ngồi xuống bàn ăn gọi xong món, Diệp Quân Tước lại bắt đầu “khẩu nghiệp”: “Hai người thật có lòng, nói tiếp nhau xin lỗi liên tục, làm cho tôi cũng ngại lắm.”

Mục Đình Sâm nhìn Ôn Ngôn, giống như đang hỏi cô đi tìm Diệp Quân Tước lúc nào. Ôn Ngôn vốn cho là anh sẽ không làm như thế, cho nên mới tự mình xuất mã, không ngờ tới lại có hôm nay. Nhưng mà cũng không sao, dù sao Diệp Quân Tước mới là người đáng thương nhát kia, đang yên lành lại bị An Tuyết Ly làm bị thương, còn không có vài câu phàn nàn.

Diệp Quân Tước cũng không trông cậy Mục Đình Sâm có thể phản ứng lại mình, tự mình nói tiếp: “Tôi thế nào cũng không sao, tôi mệnh lớn, Ôn Ngôn thì không chắc, tôi cách xa anh như vậy, còn phải chịu cảnh này, Ôn Ngôn là người bên gối của anh, coi chừng chút.”

Mục Đình Sâm chém đỉnh chặt sắt nói: “Không có khả năng.”

Diệp Quân Tước không chút kiêng nẻ: “Không có việc gì là tuyệt đối, nhất là đối với việc này.”

Sợ hai người họ lại ầm ï lên, Khúc Thanh Ca đưa Tiểu Nhuế Nhuế cho Diệp Quân Tước: “Anh ôm con đi, em ôm mệt rồi, tê tay.”

Diệp Quân Tước không rõ cho lắm nhận con: “Mới lớn nhiêu đây đã làm tay em tê rồi?” Nói xong anh ta nhìn về phía Tiểu Nhuế Nhuế, bộ dáng người cha hiền từ: “Con nói xem con, làm sao ăn hết cơm cũng không lớn lên?

Nhẹ giống như chim én. Mẹ con khi còn bé khẳng định là giống con, cho nên trưởng thành rồi đến ôm con cũng không được.”

Khóe miệng Khúc Thanh Ca giật một cái, rõ ràng cơ thể con có các tỷ lệ bình thường đạt chuẩn, Diệp Quân Tước lại suốt ngày ghét bỏ con bé gầy, con gái vốn chính là dạng này, có một số người lại lo lắng vớ vẫn.

Ôn Ngôn nhịn không được cười ra tiếng: “Con gái cồn là như thế, khi còn bé lớn nhanh hơn con trai một chút, phần lớn đều thế, dáng dắp Nhuế Nhuế đã rất tốt rồi.

Mặc Mục Đình Sâm ở một bên không có nói gì, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn vào Tiểu Nhuế Nhué, càng nhìn càng thấy con gái thật tốt, đáng tiếc… Cả đời này của anh cũng chỉ có một đứa con thôi.
Chương 965: Em biết tỏng anh rồi.

Cơm nước xong xuôi đi ra từ phòng ăn, nhìn Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca rời đi, Ôn Ngôn kéo cánh tay Mục Đình Sâm nói: “Thật ra Diệp Quân Tước cũng khá độ lượng đúng không? Đổi thành người nhỏ nhen thì chuyện này cũng không dễ giải quyết như vậy.”

Mục Đình Sâm vẫn là bộ dáng kiêu ngạo kia, khẽ hừ một tiếng: “Là do chính anh ta không may, so với Thiếu Khanh bị Kỷ Thừa Hoằng đâm, lần này anh ta càng mắt mặt hơn.

Dì nhỏ cũng không phải người luyện võ.”

Ây… Mặc dù lời này không nên nói như vậy, nhưng thực tế, trước kia đều là Diệp Quân Tước chế giễu Kính Thiếu Khanh, bây giờ lại sợ là ngược lại rồi, đây chính là thiên đạo luân hồi không bỏ qua cho ai?

Trở lại trên xe, Ôn Ngôn nửa đùa nửa thật mà hỏi: “Có phải anh thích con gái hơn không?”

Mục Đình Sâm mạnh miệng: “Không có, con trai cũng rất tốt.”

Ôn Ngôn không tin: “Vậy lúc ăn cơm anh nhìn chằm chằm vào Nhuế Nhuế làm gì? Rõ ràng là anh thích con gái hơn, còn không chịu thừa nhận. Em sinh không được nữa, lần này trông cậy vào Dao Dao sinh con gái, em sẽ chiều như con ruột.”

Mục Đình Sâm thoáng chút ghét bỏ: “Trần Mộng Dao? Cô ấy mà sinh con gái, về sau lại giống như cô ấy đầu óc ngu si tứ chỉ phát triển, cũng may mà tìm được người như Thiếu Khanh đầu óc cũng không khác biệt lắm, nều không thì sao mà sống chung?”

Khuê mật chính là không cho người ngoài làm tổn hại đối phương, Ôn Ngôn bắt mãn nói: “Anh ít nói xáu Dao Dao đi, cô ấy như thế nhưng mà tính cách rất tốt, vô tâm vô phế sống không tốt sao, chính anh cũng không có cách nào sống nhàn nhã như cô ấy, anh đang ghen ghét, đố ky.

người khác là người xấu, em biết tỏng anh rồi.”

Mục Đình Sâm bị cô nói đến dở khóc dở cười: “Ha ha, em biết tỏng anh cái gì? Hả?”

Ôn Ngôn đưa tay nhéo nhéo vành tai của anh: “Em biết tỏng là dưới lớp da mặt hoàn mỹ là bộ mặt ghen ghét đó ky rồi, khó coi~ Nhưng mà em lại thích anh kiêu ngạo như thề này.”

Cửa xe lướt qua cảnh đường phố đang chìm trong gió lạnh, không ai chú ý đến nơi hẻo lánh ở góc đường.

An Tuyết Ly nhìn xe Mục Đình Sâm lái đi xa rồi biến mắt ở cuối đường, không biết đang suy nghĩ cái gì. Áo kháo trên người không bọc chặt, có thể thoáng nhìn thấy quần áo bệnh nhân ở trong, cho dù có gậy chống đỡ, chân vừa làm say tiểu phẫu vẫn còn đâu, nhưng đau đớn này, không nàm dịu được nửa phần lo nghĩ trong lòng bà.

Vì sao Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn lại xuất hiện cùng Diệp Quân Tước ở đây? Theo tính tình Mục Đình Sâm, có thể bỏ mặc không quan tâm đến con riêng Mục gia đã là tình hình tốt nhất rồi, lại còn có thể cùng ngồi ăn cơm, chuyện trò vui vẻ, chuyện nguy hiểm như vậy, sao có thể làm?

Dưới cái nhìn của bà, thân mật như cùng chung huyết thống còn không đủ để xua tan ý hận trong lòng, đều là Ôn Ngôn, néu không phải do Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy! Chỉ tính riêng việc sinh ra, làm sao Mục Đình Sâm có thể hòa hợp như vậy với con riêng Mục gia?

Vừa nghĩ tới Ôn Ngôn đưa cổ phần Mục thị cho Diệp Quân Tước,bà liền không thể không nghi ngờ, dưới cái nhìn bà đây chính là một trận mưu đồ bí mật, Ôn Ngôn và Diệp Quân Tước liên thủ mưu đồ bí mật.

Một bên khác, còn chưa tới Mục trạch, Mục Đình Sâm liền nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là không thấy An Tuyết Ly đâu nữa.

Anh bỗng nhiên đạp phanh lại, Ôn Ngôn giật nảy mình, nếu không có dây an toàn, cả người cô đã bay ra ngoài rồi: “Sao thế?”

Anh trầm mặc hai giây, khôi phục trấn tĩnh: “Không có gì, anh đưa em về trước, sau đó anh đến bệnh viện một chuyền.”

Bệnh viện, lại là An Tuyết Ly sao? Ôn Ngôn không hỏi nhiều: “Không cần đưa em về nữa, cũng không xa lắm, em tự gọi xe, mau đến đó đi, bà ấy vừa phẫu thuật xong, bên cạnh cũng không có ai.”

Mục Đình Sâm do dự một giây, nghe theo đề nghị của Ôn Ngôn, đặt cô ở ven đường.”

Trong lòng Ôn Ngôn có chút không thoải mái, nhưng là cũng không có cách nào khác, cô lo lắng là An Tuyết Ly lại náo loạn gì đó như thiêu thân hơn.

Lúc Mục Đình Sâm vô cùng lo lắng đi tới bệnh viện, An Tuyết Ly vừa hay đang ngồi ở giường bệnh ăn tối, nhìn qua là biết tùy tiện đặt thức ăn bên ngoài, không phong phú cũng không có dinh dưỡng.

Anh thở phào nhẹ nhõm: “Dì đi đâu vậy?”

An Tuyết Ly giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy: *Dì không đi đâu mà? Cháu sao thế? Làm sao đột nhiên tới đây? Bác sĩ bảo ngày mai có thể xuất viện, chân dì không tiện chạy lên chạy xuống làm thủ tục xuất viện, còn phải làm phiền cháu đến một chuyến. Sau này cháu cũng không cần vắt vả chạy tới chạy lui nữa.”

Mục Đình Sâm cũng không chú ý bà có nói dối hay không, cũng không chú ý bà đã đi nơi nào, chẳng qua là cảm thấy phiền phức: “Sau này đừng có chạy lung tung, cẩn thận chân không tốt lên được, lại phải làm phẫu thuật. Dì đang ăn cái gì đấy? Không phải cháu đã dặn dì đặt thức ăn ngoài cũng phải đặt ở nhà hàng lớn rồi sao? Ăn những này làm sao có thể có dinh dưỡng? Cháu vẫn nên tìm người chăm sóc dì thì hơn.”

An Tuyết Ly buông thõng con ngươi, thấp giọng nói: “Không cần, dì nói không cần cháu nuôi, chuyện của dì không cần cháu quan tâm, cháu cứ hay đến thăm chỗ dì, Ôn Ngôn sẽ bất mãn, nếu nó đã có lòng nghi ngờ, cuối cùng cũng sẽ phát hiện ra cái gì đó, cháu cũng không dễ chịu. Ngày mai sau khi xuất viện không cần tìm người chăm sóc dì, phí bảo mẫu mỗi tháng cũng không ít, tự dì có thế nấu cơm hay gì đó, dù sao trước kia… cuộc sống của dì cũng không tốt hơn bây giờ là bao.”

Mục Đình Sâm vẫn là khó tránh động lòng trắc ản, nghĩ đến vết thương xưa trên người An Tuyết Ly, anh đã cảm thấy lồng ngực giống như không lấy được khí, anh không cách nào tưởng tượng được bà đã trải qua những gì, lúc mới gặp bà thấy bà đi xe tốt, ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, còn tưởng những năm tháng ấy nhất định là sống không lộ.

Anh tiến lên trước vứt bỏ phần ăn còn chưa ăn xong của An Tuyết Ly, lại gọi đến nhà ăn Bạch Vịnh Thủy đặt một phần ăn dinh dưỡng: “Từ ngày mai sau khi xuất viện, cháu sẽ để người ngày ba bữa đưa con đến cho dì, rác thải sinh hoạt dì để người đưa đồ ăn đến tiện tay đi vứt luôn là được, dì ở trong nhà dưỡng thương cần thận, đừng có chạy lung tung ra ngoài, cháu không có thời gian quản chuyện của dì. Nếu lúc nào dì cần tìm bảo mẫu chăm sóc thì nói cho cháu. Dù sao cháu cũng cảm thấy bây giờ dì sống một mình cũng không thích hợp cho lắm.”

An Tuyết Ly bĩu môi nửa ngày cũng không lên tiếng, ngoài mặt Mục Đình Sâm giống như cái gì cũng sắp xếp tốt cho bà rồi, nhưng thấy thế nào cũng giống như đang phủi sạch quanh hệ, phủi sạch quan hệ đồng thời không khiến anh hồ thẹn với lương tâm…

Nhưng chính thế này, mới có thể chứng minh trong lòng của anh đang quan tâm bà, bất luận như thế nào cũng không có khả năng bỏ đi mặc kệ, nếu không anh đã mặc kệ sống chết của bà chứ sao lại sắp xếp thỏa đáng hết cuộc sống của bà?

Cuối cùng, bà ngắng đầu nhìn anh, vừa cười vừa nói: “Dì biết rồi, làm phiền cháu. Cháu về sớm một chút đi, dì ở đây cũng không có việc gì nữa.”

Mục Đình Sâm không đi, mà ngồi xuống đợi bà cơm nước xong xuôi, dọn xong rác, mới rời khỏi.

Về đến nhà, anh chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, mỗi lần đối mặt với An Tuyết Ly anh đều cảm thấy rất mệt, trước giờ chưa bao giờ mệt mỏi thế này.

Ôn Ngôn nhìn bộ dạng này của anh, giúp anh cởi áo khoác ra: “Bà ấy sao rồi? Anh đi vội như vậy, không có chuyện gì chứ?”

Mục Đình Sâm lắc đầu: “Không có việc gì, ngày mai bà ấy xuất viện, anh lại đến một chuyến, sau khi thu xép tốt cũng không cần chạy tới chạy lui nữa. Anh muốn tìm bảo mẫu cho bà ấy, bà ấy nhất định không chịu, bà ấy thế này, làm sao sống một mình đây?”

Ôn Ngôn chưa kịp suy nghĩ đã thuận miệng nói: “Tìm bảo mẫu xong thì không có cách nào danh chính ngôn thuận tìm anh, bên cạnh không có ai mới có thể dễ dàng tìm anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom