Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 966-970
Chương 966: Trong Lòng Cô Không Có Oán Hận Sao?
Mục Đình Sâm nhíu mày không dễ nhận ra: “Anh đi tắm trước đây.”
Nhìn anh đến gần phòng tắm, Ôn Ngôn ngơ ngơ ngác ngác, tự cảm thấy lời nói lúc nãy của mình không ổn, giống như là đang ngấm ngầm nói xấu sau lưng người khác vậy. An Tuyết Ly ngoại trừ Mục Đình Sâm ra thì vô thân vô cố, quản là nên quản, tránh khỏi miệng lưỡi thế gian, xem như là quá đáng một chúy, cô có ý kiến, chũng chỉ làm Mục Đình Sâm khó chịu, ngoại trừ chịu đựng, cô cũng không có biện pháp khác.
Ngày thứ hai, sáng sớm Mục Đình Sâm đã đi bệnh viện, Ôn Ngôn tự mình đón xe đến công ty.
Đường Xán có chuyện tìm Mục Đình Sâm, tới phòng làm việc không tìm được người, vô cùng lo lắng hỏi Ôn Ngôn: “Mục tổng đâu? Sao sáng sớm đã không thấy người đâu rồi? Khoảng thời gian hình như anh ấy luôn không ở công ty”
Ôn Ngôn vô cùng mệt mỏi, một tay nâng cằm lên, một tay cầm bút vẽ vẽ vài vòng lên giấy: “Anh tìm anh ấy làm gì?
Anh ấy đang bận rộn vì chuyện của dì nhỏ, hôn nay về công ty lúc nào cũng chưa rõ nữa, có việc gấp thì anh nói với tôi cũng vậy thôi.”
Đường Xán do do dự dự nửa ngày, mới nói ra mấy chữ: “Tôi… muốn dự chỉ ít tiền.”
Động tác trên tay Ôn Ngôn dừng lại, yéu ớt liếc mắt nhìn anh: “Chút tiền nhỏ khẳng định là anh có, căn bản không cần dự chi, dự chi đều là số tiền lớn, đột nhiên thiếu tiền anh thiếu tiền như vậy là chuyện gì thế? Nếu không hơn triệu, anh cũng không mở miệng.”
Đường Xán thở dài: “Cha mẹ Từ Dương Dương lại không kiên trì, muốn tôi và Từ Dương Dương chuyển đến ở cùng nhau, nhưng mẹ tôi khẳng định là không ở được, bà ấy và Từ Dương Dương không hợp, tôi không dám tưởng tượng hai người chung nhà sẽ thành thể loại gì, cho nên muốn sắp xếp cho mẹ tôi một chút, mua cho bà một căn nhà nhỏ, một mình mẹ ở là đủ rồi. Tôi cũng đã thương lượng với mẹ, bà ấy đồng ý thì cũng đồng ý rồi, nhưng là cũng đã nói, nhỏ chút thì được, không thể nhỏ hơn 100 mét vuông, vị trí địa lý còn phải tốt. Cô cũng rõ, Đề Đô này tắc đất tắc vàng, nhà có vị trí địa lý tốt sẽ không rẻ, xem như là nhà 100 mét vuông, cũng đủ cho tôi uống một bình (*) rồi, trong tay của tôi thực sự không có nhiều tiền như vậy.”
(*) Nghĩ thứ nhất nghe giống như uống trà, hay uống rượu nhưng ý tứ thật ra là từ “quá”. Ý nói là quá khó chơi, rất nghiêm trọng. Nghĩ thứ 2 uống một bình rượu liền 1 lúc nếu không bị say cũng bị sặc. Ý là một lần chịu thiệt mới được 1 bài học.
Trước đó Đường Xán xảy ra chuyện khẳng định kéo theo không ít “nợ nằn”, bây giờ vừa có thời gian thở một hơi, lại muốn mua nhà. Ôn Ngôn cảm thấy có chút không thích hợp: “Anh vừa được thở một hơi, sao lại phải tùy theo mẹ anh? Thực sự không được thì anh có thể đưa tiền cọc trước, tiền đặt cọc chắc là anh có đi? Say này mỗi tháng anh còn phải cho vay, thế sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Bà ấy muốn ở nhà 100 mét, tôi cũng ngắt rồi, một phòng ngủ một phòng khách chẳng phải đủ rồi sao? Đến chết vẫn sĩ diện.”
Đường Xán vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi nghĩ ngược lại, nhưng mẹ tôi không hài lòng, đừng nói đến diện tích, bà ấy không chỉ muốn tiền, mà căn nhà còn chỉ viết tên bà ấy, tôi cũng cân nhắc qua thế này có phải là không thỏa đáng hay không, còn thương lượng cùng Từ Dương Dương, hai người chúng tôi nhất trí là nghe theo mẹ tôi, chỉ cần mẹ tôi có thể yên tĩnh, máy thứ đó đều không là gì. Bây giờ tôi tràn đầy lòng vui vẻ muốn nghênh đón gia đình mới cuộc sống mới, đại tỷ, cô giúp tôi đi.”
Đợi anh cúp điện thoại, An Tuyết Ly mới giống như thuận miệng mà hỏi: “Ôn Ngôn gọi tới sao? Có chuyện gì thế?”
Mục Đình Sâm đỡ bà lên xe: “Không có gì, cháu đưa dì trở về trước, chút nữa cháu còn có việc.”
An Tuyết Ly im lặng, vừa rồi bà nghe rõ ràng, là vấn đề liên quan tới kinh tế công ty, Mục Đình Sâm lại yên tâm như vậy với Ôn Ngôn, chẳng khác gì để Ôn Ngôn nắm giữ quyền lực tài chính, chuyện này làm trong lòng bà rất khó chịu, dưới cái nhìn của bà, Ôn Ngôn chẳng qua chỉ là cô nhi được Mục Đình Sâm nhặt về nuôi, ngoại trừ máy phần tư sắc có thể làm Mục Đình Sâm mê muội, cái khác không có chỗ, sản nghiệp Mục gia, sao có thể giao đến tay một người phụ nữ như vậy?
Trở lại chung cư, chờ Mục Đình Sâm rời đi, An Tuyết Ly cho ngồi trên ghé sa lon gọi điện thoại cho Ôn Ngôn: “Bây giờ cô có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô, có tiện không?”
Ôn Ngôn không trả lời ngay, đầu tiên An Tuyết Ly chủ động liên hệ cô đã thấy rất quỷ dị rồi, chuyện này cô phải cân nhắc cẩn thận một chút. Cô hỏi dò: “Mục Đình Sâm còn đang ở đó không? Anh ấy đi rồi?”
An Tuyết Ly không nói dối: “Đúng, nó đi rồi, nếu không tôi cũng không gọi điện thoại cho cô, tôi muốn gặp cô, là gặp riêng. Nhất định là cô muốn biết sau khi Đình Sâm gặp tôi đã xảy ra chuyện gì đúng không? Trước đó tôi không muốn nói, hiện tại…”
Cớ lẽ chúng ta có thể tâm sự rồi. Dù sao tôi không nói, Đình Sâm cũng không nói, cô lại muốn biết như vậy, nín nhịn nhiều sẽ hỏng mắt.”
An Tuyết Ly ném ra mỗi nhử đủ mê người, Ôn Ngôn hoàn toàn thật sự rất muốn biết sau khi Mục Đình Sâm tìm ra An Tuyết Ly đã xảy ra chuyện gì, chủ yếu là muốn làm rõ ràng vì sao sau đó Mục Đình Sâm khác thường như vậy.
Sau khi cúp, Ôn Ngôn do dự một hồi, vẫn quyết định đi gặp An Tuyết Ly, Mục Đình Sâm không cho cô gặp mặt An Tuyết Ly, khẳng định là An Tuyết Ly cũng biết Mục Đình Sâm tạm thời sẽ không về công ty, mới có thể liên hệ gặp mặt cô.
Đến chung cư An Tuyết Ly, Ôn Ngôn xe nhẹ đường quen tìm được vị trí, dù sao cũng từng rói một lần.
Sau khi vào cửa, vẻ mặt An Tuyết Ly phong khinh vân đạm: “Tôi đi lại không tiện, cô muốn uống nước hay gì đó tự mình rót đi.”
Ôn Ngôn đi đến sát cửa sổ dừng lại: “Tôi không uống nước, không cân khách khí, muốn nói cái gì bà cứ nói đi, chuyện công ty còn rất nhiều, tôi không có quá nhiều thời gian.”
An Tuyết Ly nhìn chằm chằm Ôn Ngôn một hồi, môi đỏ khẽ mở: “Trước khi trận tai nạn năm đó xảy ra, chị của tôi đã gọi điện thoại cho tôi. Ở trong điện thoại, bà ấy khóc rất tuyệt vọng, bà ấy sợ sau khi mình chết những người phụ nữ khác nên làm chính thắt, uy hiếp đến Đình Sâm, bà ấy hỏi tôi… Nên làm như thế nào. Tôi nói cho bà ấy, dù sao bà ấy cũng sắp chết, vậy thì hủy tất cả theo cùng đi, chôn cùng bà ấy. Trận tai nạn máy bay tôi giúp bà ấy đưa ra ý kiến, nều không… bà ấy cũng sẽ không làm vậy.”
Ôn Ngôn hô hấp trì trệ, hơi cứng ngắc xoay người đưa lưng về phía An Tuyết Ly: “Cho nên? Bây giờ bà nói cái này với tôi, là có ý gì?”
Giống như là sẽ không nghĩ cô lại bình tĩnh thế này, ánh mắt An Tuyết Ly khẽ động: “Chẳng lẽ cô không tức giận sao? Nghĩ đến bố cô chết thảm, cái gì cũng không lưu lại, trong lòng cô không có oán hận sao? Thời điểm bố cô chết, cô mới tám tuổi, chính là độ tuổi cần chăm sóc, đột nhiên thành cô nhi, được Đình Sâm cứu rồi nuôi dưỡng, trong lòng cô không vui mừng nhảy cẵng lên vì được tiến vào hào môn chứ?”
Chương 967: Vậy Thì Ly Hôn Đi.
Ôn Ngôn cắn chặt răng, lại buông ra, lạnh giọng nói: “Nhảy cẵng vui mừng? Bồ bà chết, bà lại vì thế mà nhảy cẵng vui mừng ư? Lúc bố tôi chưa chết, Ôn gia cũng coi là hào môn, bà dựa vào cái gì mà cho rằng tôi ham muốn Mục gia?”
Nghe được trong lời nói xen lẫn tức giận của Ôn Ngôn, khóe môi An Tuyết Ly nâng lên một tia đắc ý: “Tức giận?
Tôi còn tưởng rằng theo Đình Sâm nhiều năm như vậy, tính tình cô ít nhiều cũng sẽ theo nó, vui buồn không nộ, không ngờ nhanh như vậy đã bị phá rồi. Bây giờ ở đây chỉ có hai người là tôi với cô, người hại chết bố cô năm đó ở ngay trước mắt cô, cô hoàn toàn có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần kiêng ky.”
Ôn Ngôn không những không giận mà còn cười, xoay người nhìn An Tuyết Ly: “Ha ha, bà có ý gì? Bà gọi tôi đến, chính vì chọc giận tôi, để tôi động thủ với một người mới xuất viện như và… Tầng lầu này rất cao, té xuống khẳng định là sẽ không được toàn thân, nhưng tôi sẽ không làm như thế. Mặc kệ trận tai nạn đó đã xảy ra chuyện gì, đều không phải do Mục Đình Sâm làm ra, nhiều lắm là anh ấy.
biết bà là người tính chuyện, nếu tôi làm gì bà, vậy thì không giống rồi, anh ấy không tự tay hại chết bồ tôi, tôi lại tự tay giết dì nhỏ của anh ấy. Tôi sẽ không tự hủy đi cuộc sống của mình, hủy đi tuổi thơ của Tiểu Đoàn Tử. Dù sao bà không thích tôi, tôi cũng không thích bà, hiện tại biết chuyện này, vừa hay tôi không cần kiêng ky cảm nhận khi Mục Đình Sâm đối xử tốt với bà, tin rằng có chị gái bà và nhiều người Mục gia như vậy chết chung với bố tôi, bố tôi trên đường đến hoàng tuyền cũng không cô đơn, không cần bây giờ tôi lại làm cái gì để báo thù cho ông ấy. Bây giờ bà là người cô đơn, nghèo túng đến nỗi chỉ có thể ÿ vào cháu của mình, đây chẳng phải là báo ứng sao?”
Sắc mặt An Tuyết Ly trở nên có chút khó coi, không chờ cô mở miệng, Ôn Ngôn “thừa thắng xông lên” : “Không chỉ riêng chuyện này, sau khi bà kết hôn ở nước ngoài cũng sống không tốt, một thân toàn vết thương cũ, sợ là còn sống không tốt bằng con chó lang thang ngoài đường, chó lang thang cũng không đến mức bị đánh hằng ngày, không phải sao? Biết bà sống nước sôi lửa bỏng như thế, tôi rất an tâm, vẫn là ông trời có mắt, báo ứng tới rất nhanh.”
An Tuyết Ly cắn chặt răng, nhắm mắt, hít sâu máy hơi, mới áp chế được nửa giận trong lòng: “Cô học được cách đâm người thật tinh xảo!”
Ôn Ngôn hơi hất cằm lên, giống như cười mà không phải cười nói: “Dì nhỏ quá khen rồi, tôi chỉ đang học thôi, chưa tính là tinh xảo. Còn có chuyện khác không? Không có thì tôi đi trước đây. Đúng rồi, tôi vừa vào cửa đã nhìn thấy, bà ngồi im một chỗ không di chuyển, một mình bà què chân sinh sống thật sự không tiện đi? Thật là, Đình Sâm đã nói tìm bảo mẫu cho bà, bà lại không muốn, tiếp theo có thể anh ấy sẽ bề bộn nhiều việc, bận đến không có rảnh quản sống chết của bà, bà cần phải chuẩn bị tâm lý tốt đấy.
Chuyện liên quan đến Mục Đình Sâm, giống như tất cả phòng tuyết của An Tuyết Ly đều bị phá hỏng: “Cô thật sự cho rằng cô có thể điều khiển Đình Sâm sao? Cô cảm thấy cô nói hai ba câu là nó sẽ mặc kệ tôi sao? Cô nằm mơ đi!
Chuyện tôi mới nói với cô, nó đã sớm biết rồi, tại sao nó không nói cho cô? Trong lòng cô còn không biết sao?”
Đáy mắt Ôn Ngôn nhanh chóng hiện một vòng đau đớn, Mục Đình Sâm đã sớm biết, vì cái gì không nói ra? Bởi vì An Tuyết Ly là dì nhỏ của anh sao, nếu anh nói, sẽ có hậu quả gì? Nói cách khác, anh đang bao che cho An Tuyết Ly. Cô khó chịu, nhưng cô không thể biểu lộ ra, cô trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ vô tội: “Dì nhỏ dì đang tức giận sao?
Cháu còn chưa tức giận, dì lại tức giận cái gì? Anh ấy có nghe cháu hay không thử một chút là biết ngay thôi? Dì đoán xem anh ấy có thể vì một họ hàng nhiều năm không gặp mà bỏ rơi vợ con không? Chắc là dì không biết, nhiều năm như vậy bên cạnh anh ấy chỉ có một mình cháu, hiện tại cháu và Tiểu Đoàn Tử chính là tính mạng của anh ấy, dì không tin, vậy chúng ta đành phải đánh cược một lần, nếu cháu để cho anh ấy đến chỗ dì một lần nào nữa, coi như cháu nhận thua!”
Nói hết lời, Ôn Ngôn cũng rời đi không quay đầu lại, chỉ để lại một mình An Tuyết Ly tức giận mà không thể làm gì.
Là An Tuyết Ly nhất định phải chọc giận cô, nếu là lúc trước, bất luận An Tuyết Ly náo đến thế nào, cô đều có thể nhìn, đều có thể tha thứ, bởi vì An Tuyết Ly là dì nhỏ Mục Đình Sâm, bởi vì cô yêu Mục Đình Sâm.
Nhưng bây giờ không giống thế, cô có thể không trả thù đồng lõa hại chết bố mình, nhưng cũng tuyệt đối không thẻ khách khí nữa.
Trở lại công ty, cô điều chỉnh lại cảm xúc như chưa xảy ra chuyện gì vậy. Nhưng cô lại một mực chú ý động tĩnh của Mục Đình Sâm, cô nói là sẽ không cho anh đi tìm An Tuyết Ly, là tuyệt đối không cho anh đi nữa.
Buổi chiều trước khi tan làm, cô trực tiếp đến văn phòng Mục Đình Sâm: “Sắp tan làm rồi, đợi chút nữa cùng về nhà đi.”
Thần sắc Mục Đình Sâm có máy phần do dự: “Chút nữa anh có việc, em về nhà trước đi.”
Cô có ý để lại chút ý bất mãn trong giọng nói: “Không phải anh lại đi tìm dì nhỏ đấy chứ? Anh nói anh tìm bảo mẫu cho bà ấy, bà ấy lại không cho, suốt ngày để chạy trước chạy sau, coi anh như bảo mẫu sao? Anh cũng không phải độc thân nữa, anh có nhà, có vợ, có con, sao có thể suốt ngày xoay quanh bà ấy? Trước đó chân bà ấy đã gần như khỏi hẳn, có thể chạy đến đánh lén Diệp Quân Tước, bây giờ chẳm qua chỉ là tiểu phẫu nhỏ, tự mình đi vệ sinh tắm rửa gì đó đều có thể, còn cần anh bận tâm làm gì?”
Trong lúc lơ đãng, lời nói của cô mang theo chút cảm xúc, Mục Đình Sâm cũng đã nhận ra: “Hôm nay em sao. thế?
Sao lại… nói chuyện giống như có gai vậy? Bà ấy… Dù sao cũng là dì nhỏ của anh, anh không thể không quản đi?
Bà ấy vừa mới gọi điện thoại cho anh, nói là máy nước nóng nhà bà ấy hỏng, anh đến tìm người đi giúp bà ấy sửa chữa một chút, hiện tại bà ấy ở một mình cũng không tiện.”
Vừa nghĩ tới Mục Đình Sâm giúp An Tuyết Ly che giấu nhiều chuyện như vậy, bất mãn trong lòng Ôn Ngôn càng thêm lớn, cô lạnh như băng nói: “Anh cũng đã nói, bà ấy chỉ là dì nhỏ của anh, dựa vào cái gì mà để đứa cháu như anh dưỡng lão? Chuyện hôn nhân của bà ấy không hạnh phúc cũng không liên quan gì với anh, cả đời bà ấy không sinh con cũng không phải lỗi của anh, anh dựa vào cái gì mà phải làm những chuyện này? Anh quản bà ấy đủ rồi, cũng cho em đủ rắc rối rồi, nếu anh còn không kiềm chế lại thì chuyển qua đó chăm sóc bà ấy đi. Rõ ràng có biện pháp giải quyết, anh nhất định phải bỏ em và Tiểu Đoàn Tử sang một bên để chăm sóc bà ấy, anh từng suy nghĩ cho em chưa?”
Mục Đình Sâm giật mình: “Em… sao thế? Làm sao hôm nay lại khác thường như vậy?”
Ôn Ngôn nhàn nhạt hít vào một hơi, chằm chậm điều chỉnh cảm xúc: “Không có, chuyện em nói chính là bất mãn trong lòng hiện tại, bất mãn của em cũng không phải ngày một ngày hai, em lo lắng cho anh nhiều như vậy, xin anh thi thoảng cũng suy nghĩ cho em một chút. Hoặc là tìm bảo mẫu chăm sóc dì nhỏ anh, hoặc là giày vò theo bà ấy, nếu lại để em cả đêm cả ngày không gặp được anh, vậy thì ly hôn đi.”
Nói xong, cô bực bội xoay người rời khỏi văn phòng. Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến chuyện ly hôn, mặc dù có thành phần hờn dỗi, nhưng cô không hồi hận.
Chương 968 Anh Thích Loại Cừu Trắng Ngoan Ngoãn Bảo Gì Nghe Vậy Sao?
Mục Đình Sâm nhìn bóng hình của cô biến mất ở phía cửa, lông mày không khỏi nhíu lại. Lúc trước Ôn Ngôn như thế nào, trong lòng anh rất rõ, hôm nay rõ ràng là không bình thường. Nếu An Tuyết Ly chỉ là dì nhỏ của anh, vậy mọi chuyện đều đơn giản rồi, nhưng hết lần này.
đến lần khác đều không phải…. Chính bởi vì biết Ôn Ngôn không phải loại người thích náo loạn hay nhỏ nhen, anh mới không dám đối xử tùy ý với cô, cân nhắc lợi hại, vẫn là Ôn Ngôn chiếm thượng phong trong lòng anh, anh gọi điện thoại cho An Tuyết Ly: “Hôm nay trong nhà có việc, cháu không đến được, cháu sẽ cho người qua đó sửa máy nóng lạnh cho dì, dì chỉ cần ở trong nhà mở cửa là được.”
Đầu bên kia điện thoại, An Tuyết Ly rõ ràng tức giận đến không chịu được, nhưng vẫn giả được bộ dáng khéo léo hiểu lòng người: ‘Được, không sao, cháu tùy tiện tìm một người đến là được rồi. Đúng rồi, ngày mai là thứ bảy, chắc là cháu không có việc gì chứ? Dì nhớ Tiểu Đoàn Tử rồi, có thể đưa nó đến đây ăn bữa cơm không?”
Mục Đình Sâm do dự hai giây, đồng ý, An Tuyết Ly muốn thăm Tiểu Đoàn Tử cũng không phải chuyện ghê gớm gì, liên quan tới chuyện người thân này, ở người Hạ Lam diễn được vô cùng tinh tế, cũng không phải anh chưa từng gặp.
Rõ ràng không không muốn dây dưa gì với An Tuyết Ly nữa, nhưng lần nào anh cũng mềm lòng…
Trên đường về nhà, Ôn Ngôn một mực trằm mặc, Mục Đình Sâm muốn tìm chủ đề nói chuyện phiếm với cô, cô lại phản ứng rất hững hờ, không phải “ừ” thì là “ờ”.
Khi về đến nhà, Ôn Ngôn nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử mới tươi cười: “Bảo bối, mẹ về rồi nè…”
Tiểu Đoàn Tử vui mừng nhào vào lòng cô: “Mẹ ơi, con muốn ra ngoài chơi.”
Ôn Ngôn ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, cọ cọ vào khuôn mặt của cậu nhóc: “Được, ngày mai mẹ rảnh, mang con ra ngoài chơi với đồng bọn nhỏ, có được không? Em trai nhà dì Dao Dao chắc chắn cũng rắt thích chơi với con đó.”
Mục Đình Sâm không đúng lúc xen vào: “Hôm kia em hãy mang Tiểu Đoàn Tử đi chơi, ngày mai anh mang nó đến một nơi.”
Nụ cười trên mặt Ôn Ngôn lập tức nhạt đi mấy phần: “Đi nơi nào? Thăm dì nhỏ của anh? Xin lỗi, em đã quyết định rồi, ngày mai sẽ mang Tiểu Đoàn Tử đi chơi, không có thời gian qua đó. Đã lâu lắm rồi anh không di dạo phó với em, cũng không dễ gì mới có chung một cuối tuần được nghỉ ngơi, anh đừng có dự định khác nhanh như vậy chứ?”
Mục Đình Sâm cho là cô còn đang cáu kỉnh, không trả lời trực tiếp: “ Để sau rồi nói, anh đi tắm đã.”
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử đi tới phòng khách: “Đoàn Tử, con muốn đi gặp em trai với mẹ hay là cùng bố đi gặp bà dị?”
Tiểu Đoàn Tử ngẳng khuôn mặt nhỏ lên nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Đi tìm em trai cùng chơi, con muốn cầm đồ chơi mới đi cùng chơi với em trai.”
Ôn Ngôn hài lòng sờ lên đầu cậu nhóc: “Được, mẹ nghe con, ngày mai gọi bố cùng đi với mẹ con mình được không?”
Tiểu Đoàn Tử gật gật đầu, trở mình trượt một cái từ trong lòng Ôn Ngôn đến mặt đắt, chạy đi lấy đồ chơi.
Thoáng nhìn thấy Lâm quản gia, Ôn Ngôn gọi lại: “Chú Lâm, bây giờ chú có thời gian không? Cháu muốn nói chuyện với chú.”
Lâm quản gia tiến lên phía trước: “Phu nhân, cô muốn nói cái gì?”
Ôn Ngôn ra hiệu cho Lâm quản gia ngồi xuống, Lâm quản gia dừng một giây, mới ngồi bên cạnh cô. Cô vô thức hướng mắt nhìn về phía đầu bậc thang, sợ Mục Đình Sâm đột nhiên xuống: “Chú Lâm, hôm nay dì nhỏ gọi cháu qua đó nói chuyện một hồi, bà ấy nói cho cháu biết, chuyện tai nạn máy bay, bà ấy không chỉ biết, mà còn là bà ấy giật dây bày ra. Chú cũng biết, trước đây bà ấy ở Mục gia cũng không có quan hệ tốt với cháu, hiện tại lại biết loại chuyện này, cháu không cho Mục Đình Sâm quản bà ấy nữa, cũng không cho bà ấy gặp Tiểu Đoàn Tử, có phải rất quá đáng không?”
Lâm quản gia tính tình trầm ổn, từ trước đến nay không có thói quen nhiều lời, cân nhắc một hồi, ông ấy mới nói: “Đối với phu nhân mà nói, không quá đáng. Bà ấy chỉ là một họ hàng Mục gia, cô mới là vợ của thiếu gia, hai người mới là người một nhà, bắt luận là cô làm cái gì, cũng không tính là quá mức. Cô đối với An phu nhân như thế nào, trong lòng chúng tôi đều rõ, cách sống của cô, tôi cũng rất rõ.
Chỉ là tính tình của thiếu gia cô cũng biết đấy, đừng ép cậu ấy quá gấp, dù sao đó cũng là dì nhỏ của cậu ấy.”
€ó lời nói này của Lâm quản gia, trong lòng Ôn Ngôn cũng có sức lực rồi: “Vâng, cảm ơn chú, chú Lâm, cháu sẽ tự.
xem xét xử lý. Dù sao cháu cũng đã buông lời, nếu lại để Mục Đình Sâm bước vào chỗ của dì nhỏ một bước, cháu liền nhận thua. Không phải cháu muốn náo loại đến thế này, mà dì nhỏ của anh ấy ép cháu.”
Lâm quản gia hơi gật đầu: “Không có chuyện khác thì tôi đi làm việc trước.”
Lúc ăn tối, điện thoại Mục Đình Sâm liên tục vang lên, là âm thanh của tin nhắn gửi tới. Từ đầu anh đã không muốn xem, lúc sau điện thoại vang lên nhiều quá, mới mở ra nhìn thoáng qua. Là tin nhắn An Tuyết Ly gửi tới, hỏi anh muốn ăn món gì, bà chuẩn bị nguyên liệu cẩn thận, bà muốn đích thân xuống bếp. Bà còn hỏi Tiểu Đoàn Tử thích món gì, hỏi xem nó có dị ứng cái gì không. Tổng cộng mười mấy tin nhắn, nội dung trong đó không khác nhau là mắy làm anh cảm thấy chán nản.
Anh nhanh chóng trả lời một câu, để An Tuyết Ly không vội nói nữa, chân bà không tiện, sao có thể để bà xuống bếp nấu cơm?
Không chờ anh đặt điện thoại xuống, Ôn Ngôn vừa lau miệng cho Tiểu Đoàn Tử vừa nói: “Chúng mình không được học theo bó, ở trên bàn ăn không được làm chuyện khác, đó là thói quen xấu nha.”
Mục Đình Sâm tất điện thoại đặt ở một bên: “Ngô Ngôn, hay là ngày mai anh mang Tiểu Đoàn Tử đi một chuyến?”
Ôn Ngôn không dùng ngữ khí nặng nề, cứng ngắc, nhưng là cứng rắt biểu đạt thái độ rất rõ ràng: “Không phải em nói rồi sao? Ngày mai em đã dự định mang Tiểu Đoàn Tử đến chỗ khác, là bên chỗ Dao Dao, Kính Thiếu Khanh cũng ở đó, anh em tốt các anh, không phải vừa hay ăn chung bữa cơm hay làm gì đó sao? Đừng vì dì nhỏ của anh mà thay đổi kế hoạch cuối tuần của em được không?”
Mục Đình Sâm hạ thấp yêu cầu: “Vậy đầu tiên sang chỗ dì nhỏ một chút rồi lại sang chỗ Thiếu Khanh?”
Ôn Ngôn nhìn về phía anh, con ngươi như đầm sâu nước đọng, cảm xúc giấu bên trong không nhìn thấy rõ: “Nếu anh không thể yên tâm về dì nhỏ, vậy đưa bà ấy về là được rồi, làm gì phải sắp xếp cho bà ấy ở ngoài rồi mỗi ngày chạy tới chạy lui? Anh không ngại phiền phức thì không sao, đừng để em và Tiểu Đoàn Tử cũng phiền phức theo.”
Thái độ của cô thay đổi quá nhanh, trước đó còn rất bao.
dung với An Tuyết Ly, hôm nay đột nhiên trở nên một bước cũng không cho, lúc này, cuối cùng Mục Đình Sâm cũng nhận ra có gì đó không đúng: “Rốt cuộc là em làm sao thế? Từ lúc chiều em đã bắt đầu kỳ lạ, rốt cuộc là tức giận cáo gì? Trách anh mua nhà sắp xếp cho dì nhỏ không thương lượng với em? Lúc ấy em biết cũng không tức giận cái gì, hiện tại lại cáu kỉnh, cung phản xạ cũng quá dài đi? Anh không thích đoán, có chỗ nào không vừa ý thì nói thẳng ra đi.”
Ôn Ngôn thả đũa trong tay xuống, cười nhạt một tiếng: “Tiền là của anh, dùng như thế nào em không xen vào.
Nhưng người đàn ông của em, dùng như thế nào, ít nhiều em cũng có thể quản một chút chứ? Em cũng chỉ là đơn thuần không thích sau khi dì nhỏ xuất hiện anh liền xem nhẹ em và Tiểu Đoàn Từ, chỉ thế thôi. Nếu bà ấy là một trưởng bối hiền lương xứng đáng tôn trọng, em sẽ thực sự không chút cách ứng, hết lần này tới lần khác đều không phải, anh muốn em phải làm thế nào mới tốt cho cả hai bên? Em chịu đủ những lần bà ấy phẫn nộ với em, một lần là em tha thứ một lần, em chịu đủ bà ấy chiếm hết thời gian rảnh rỗi của anh, làm em đến gặp cũng không gặp được anh. Anh thích loại cừu trắng ngoan ngoãn bảo gì nghe vậy sao? Từ trước đến nay em đều không phải thế.”
Chương 969: Cô Thua Rồi.
Không thể là An Tuyết Ly, ít nhất thì ngoài mặt biểu hiện như thế. Thế nhưng từ sau khi sự việc xảy ra, đều lộ ra việc anh rất bị động, chí ít là bây giờ nhìn thấy An Tuyết Ly mới làm phẫu thuật xong lại ở một mình anh thật sự không yên tâm, đó là loại cảm giác mà không thể khống chế được.
*Ừ, anh biết rồi, sau này sẽ không để em cảm thấy không thoải mái nữa. Chuyện dì nhỏ bên kia, anh sẽ cố gắng để người khác đi, đợi đến khi chân bà ấy hoàn toàn hồi phục, anh sẽ không quan tâm bà ấy nữa…”
Mục Đình Sâm giống như là đang nói với Ôn Ngôn, cũng giống như là đang tự khuyên bảo bản thân, mỗi lần vừa nhìn thấy An Tuyết Ly, anh đều sẽ nghĩ đến thân thế của mình, như nghẹn ở cổ họng.
Trong đêm, anh nằm ở trên giường trằn trọc, làm thế nào.
cũng không mở miệng nói với An Tuyết Ly ngày mai không thể tới được. Nghĩ đến buổi tối An Tuyết Ly còn hào hứng sắp xếp món ăn ngày mai, anh liền một chữ cũng không thể nói ra được.
Buổi sáng hôm sau, Mục Đình Sâm mang theo Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử cùng đến biệt thự Kính gia, Hạ Lam biết bọn họ tới, có ý chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn.
Tiểu Đoàn Tử vừa vào cửa liền cùng vơi với Tiểu Phàm Phàm, hai cậu nhóc tỏ ra rất hứng thú với chú chó Đậu Đậu của Hạ Lam, hai nhóc lại đang ở cái tuổi nghịch ngợm đến chó cũng chê, Ôn Ngôn sợ Đậu Đậu nhỏ như thế không chịu được giày vò của bọn nhỏ, đã sớm nói với Tiểu Đoàn Tử: “Con có thể chơi cùng cún con, không thể cầm nó lên, sẽ đem nó làm đau, cũng không thể đánh nó, cún con đáng yêu như thế, đúng không?”
Tiểu Đoàn Tử đồng ý rất sảng khoái, cùng Tiểu Phàm Phàm ngồi xổm ở trước mặt Đậu Đậu nhìn chằm chằm nó, tay nhỏ không an phận vươn ra thăm dò rồi lại giấu về, nhìn bộ dáng giống như rất muốn động thủ.
Hạ Lam cho Đậu Đậu ăn mặc như một cô gái vậy, còn mặc bộ đồ nhỏ có ren, thật sự là nhìn rất động lòng người, không trách Tiểu Đoàn Tử không kiềm chế được, Ôn Ngôn nhìn cũng muốn động vào một chút.
Mục Đình Sâm ở phòng khách vừa nói chuyện với Kính Thiếu Khanh vừa thi thoảng nhìn vào điện thoại, nhưng chỉ là nhìn xem, cũng không gọi điện thoại hay gửi tin nhắn gì.
Ôn Ngôn chú ý tới cử động của anh, biết trong lòng anh đang suy nghĩ, lại giả như không nhìn thấy. Nếu thật sự để anh chạy đến chỗ An Tuyết Ly, cô liền không qua được cái vết lõm này.
Buổi trưa sau khi ăn xong cơm, Trần Mộng Dao muốn đi dạo phố mua chút đồ cho bé con trong bụng, vừa hay Ôn Ngôn cũng muốn mua chút đồ trang điểm gì đó, hai người ăn nhịp với nhau, để hai cậu nhóc ở lại biệt thự Kính gia để Hạ Lam tạm thời trông giữ.
Đến cửa hàng, Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn đi phía trước, hai người đàn ông theo ở phía sau, chủ đề trò chuyện không giống, không tụ lại nói chuyện là điều tắt yếu, chỉ có lúc trả tiền, Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm mới có tác dụng.
Đến lúc ra ngoài rồi, Mục Đình Sâm vẫn thỉnh thoảng nhìn điện thoại một chút, đến người lơ là như Trần Mộng Dao.
cũng chú ý đến: “Vị kia nhà cậu nhìn chằm chằm điện thoại làm gì vậy? Anh ấy có chuyện gì sao? Mình thấy anh ấy nhìn chằm chằm điện thoại từ lúc đến biệt thự Kính gia vậy, giống như là đang chờ điện thoại của ai vậy. Mỗi lần cậu nhìn anh ấy, anh ấy liền cất lại điện thoại trong túi.
Sao mình lại cảm thấy anh ấy đang chột dạ nhỏ? Không phải chứ mình nói này, cậu nên đề phòng một chút.”
Ôn Ngôn nhíu mày nói: “Phòng cái gì? Dì nhỏ của anh ấy?
Trong lòng mình có tính toán.”
Một bên khác, đã đến hai giờ chiều, An Tuyết Ly một mình ngồi trước bàn ăn giống như bức tượng vậy. Đồ ăn phong phú trên mặt bàn đều đã nguội lạnh rồi, ban đầu thật tự là bà không có diễn khoa trương lên, bà nghĩ là Mục Đình Sâm thật sự sẽ mang Tiểu Đoàn Tử tới, không ngờ rằng, vẫn là Ôn Ngôn thắng.
Nếu Ôn Ngôn có bản lĩnh không cho Mục Đình Sâm lại tới đây, vậy khẳng định cũng có chút bản lĩnh giữ Mục Đình Sâm lại, vừa nghĩ tới về sau muốn gặp Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử cũng khó khăn, trong lòng bà lại càng thêm mấy phần hận Ôn Ngôn. Bà đã không ở Mục trạch rồi, một mình đơn độc ở bên ngoài, không ngờ Ôn Ngôn còn có thể làm đến mức độ như thế. Hôm qua bà gặp Ôn Ngôn, chỉ là đơn thuần muốn chọc giận, nếu Ôn Ngôn thật sự làm gì bà, vậy Mục Đình Sâm tuyệt đối sẽ không giữ Ôn Ngôn bên cạnh nữa, nhưng coi như Ôn Ngôn không làm gì bà, mấy lời nói kia của bà cũng đủ để Ôn Ngôn có khúc mắc với Mục Đình Sâm, mọi thứ có thể từ từ đến, nhưng duy nhất chuyện không thể gặp Mục Đình Sâm này, bà không thể thua.
Rất nhanh, Mục Đình Sâm nhận được điện thoại của An Tuyết Ly, lúc nhìn thấy điện thoại, phản ứng đầu tiên của anh là ra ngoài.
Ôn Ngôn biết là ai gọi tới, cô không theo sao, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người anh, cô muốn nhìn xem An Tuyết Ly sẽ làm thế nào.
Sau khi nhận điện thoại, thần sắc Mục Đình Sâm vội vàng, Kính Thiếu Khanh cách anh tương đối gần, anh bước nhanh đến cạnh Kính Thiếu Khanh nói gì đó, rồi trực tiếp rời đi!
Ôn Ngôn cũng không kịp mở miệng gọi anh lại, người đã biến mắt ở thang máy rồi.
Kính Thiếu Khanh vẻ mặt khó hiểu: “Cậy ấy phải đi thì nói với tôi làm gì? Còn bảo tôi nói với Ôn Ngôn một tiếng… Ôn Ngôn, không phải là đang ở đây sao, sao cậu ấy không tự nói?”
Sắc mặt Ôn Ngôn có hơi tái nhợt, cô có thể tưởng tượng được biểu cảm đắc ý của An Tuyết Ly, giống như là đang nói với cô: “Cô thua rồi.”
Kính Thiếu Khanh thấy sắc mặt cô có chút không đúng, giọng nói nhỏ đi mấy phần: “Hai người sao thế… Cậu ấy đi đây vậy?”
Tay chân Ôn Ngôn đều hơi phát lạnh, loại lạnh đó, là từ đáy lòng hiện ra, giờ này khắc này, cô thất vọng cực điểm với Mục Đình Sâm: “Tôi với anh ấy, không thế nào cả…
Sau này cũng sẽ không thế nào cả! Không sao, Dao Dao, chúng mình tiếp tục đi dạo đi.”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhìn ra sự tình không đơn giản, thế nhưng bộ dáng Ôn Ngôn bây giờ có chút đáng sợ, bọn họ cũng không dám hỏi.
Sau khi đi ra khỏi cửa hành, Mục Đình Sâm liền lái xe đến chỗ An Tuyết Ly.
Lúc An Tuyết Ly gọi điện thoại cho anh nghe giọng nói có vẻ là rất yếu rồi, nói lúc dọn đồ ăn bị ngã sắp xuống, không chỉ động tới chân mà còn ngã cả đầu nữa.
Vừa nghĩ tới An Tuyết Ly bây giờ đang một mình tứ cố vô thân, anh chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó chính là mau chóng tới. Anh biết Ôn Ngôn sẽ không cho phép, cho nên mới không dám tự nói với cô.
Đến nhà An Tuyết Ly, Mục Đình Sâm cầm chìa dự phòng ra mở cửa, còn may có mang theo chìa dự phòng, nếu không bây giờ đến cửa cũng không vào được.
Xông vào phòng ăn, anh bất ngờ nhìn thấy An Tuyết Ly đã ngã xuống đất hôn mê, dưới người còn có vết máu không biết là vết thương ở đâu.
Trong đầu anh trống rỗng, nhìn cả bàn đồ ăn còn chưa được động, áy náy trong lòng anh dâng lên như dời non lắp biển.
Sau khi đưa người tới bệnh viện, anh định gọi điện thoại cho Ôn Ngôn nói rõ tình huống, nhưng nghĩ Ôn Ngôn có thể sẽ có phản ứng, vẫn là từ bỏ, loại thời điểm này, anh không muốn phát sinh tranh chấp với cô.
Qua một hồi lâu, bác sĩ phòng cấp cứu đi ra: “Không sao, chỉ là rách da một chút thôi, vét thương trên đùi trước đó cũng không bị vỡ ra, đơn giản xử lý một chút là được rồi.”
Mục Đình Sâm ngơ ngác một chút, không quá tin tưởng phán đoán của bác sĩ: “Thế nhưng người còn ngất đi, còn chảy nhiều máu như vậy, ông xác định là không sao chứ?”
Chương 970 Anh Làm Em Cảm Thấy… Em Giống Như Một Kẻ Ngốc Vậy.
Bác sĩ nói rất chắc chắn: “Tôi xác định, có đôi khi chảy máu nhiều cũng không có nghĩa là vết thương nghiêm trọng. Có thể là khi bà ấy bị ngã xuống động đến vét thương ở đùi, bởi vì đau nên hôn mê, dù sao vết thương trên đùi cũng liên quan đến xương cốt, đau đến không chịu đựng được cũng bình thường. Đợi chút nữa truyền xong là có thể đi rồi, bà ấy cũng tỉnh rồi.”
Mục Đình Sâm nhẹ gật đầu, bước vào phòng cấp cứu, An Tuyết Ly nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, bờ môi vốn dĩ đỏ thắm cũng không còn chút huyết sắc, chai dịch truyền đang từng chút từng chút, chảy vào cơ thể bà, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào làm cánh tay khó chịu, Mục Đình Sâm đưa tay bưng kín cánh tay nhỏ đang truyền dịch của bà, quả nhiên là lạnh đến thấu xương: “Không phải cháu đã gửi tin nhắn cho dì, nói là không đến được rồi sao?”
Khóe môi An Tuyết Ly nâng lên hiện lên một nụ cười tái nhợt: “Sáng sớm dì đã vội vã làm đồ ăn, không có thời gian nhìn điện thoại, đến lúc dì thấy tin nhắn, đồ ăn đều làm xong rồi. Cháu cũng gần trưa mới nói cho dì biết, dì còn đợi cháu đổi ý, sợ cháu với Tiểu Đoàn Tử tới không có cơm ăn… Sau khi đồ ăn đã lạnh hết rồi, dì mới biết là cháu sẽ không tới, dì muốn dọn cái bàn ăn kia, không ngờ dì vô dụng như vậy, còn ngã một cái. Lúc dì gọi điện cho.
cháu cháu đang ở trung tâm thương mại đúng không? Đi dạo phó cùng Ôn Ngôn sao? Cháu qua đây thế này, nó sẽ không tức giận chứ?”
Mục Đình Sâm không nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Đợi đến khi truyền xong, Mục Đình Sâm đưa An Tuyết Ly về, lúc này sắc trời đã tối, An Tuyết Ly thế này không thể không có ai bên cạnh, anh đợi bà ăn cơm rồi đi ngủ mới rời đi, lúc trở lại Mục trạch đã là 12 giò hơn rồi.
Cả căn nhà im ắng, anh tưởng là Ôn Ngôn đã ngủ rồi, lúc trở về phòng động tác rất nhẹ, vừa đóng cửa phòng ngủ lại, giọng nói của Ôn Ngôn lại vang lên từ đằng sau: “Bà ta sao rỒi?”
Toàn thân anh cứng đờ, không hiểu sao có chút hoảng hốt, đưa tay mở đèn lên: “Sao em còn chưa ngủ.”
Sắc mặt Ôn Ngôn không đổi nhìn anh: “Em hỏi anh, bà ta sao rồi?”
Anh nhàn nhạt hít vào một hơi: “Ngã sắp xuống, không có việc lớn gì, chỉ là rách da, chảy chút máu.”
Bỗng nhiên, khóe môi Ôn Ngôn nâng lên hiện một vòng cười lạnh: “Không có việc lớn gì, rách chút da, chảy chút máu… cứ như vậy, cũng có thể làm anh hao hụt đến mười hai giờ mới về nhà, kỹ thuật diễn thật tuyệt.”
Mục Đình Sâm nhíu mày: “Em đang nói gì vậy? Em cảm thấy bà ấy diễn? Anh tận mắt nhìn thấy, có thể là giả sao?
Anh biết trong lòng em có ý kiến với bà ấy, bà ấy cũng từng làm những chuyện không tốt, việc nào ra việc đó, lần này bà ấy sai ở đâu? Anh rất mệt rồi, em đừng ồn ào nữa được không? Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Anh không chú ý tới, cơ thể Ôn Ngôn đang khẽ run lên, lửa giận trong lòng cô đang nhanh chóng lan ra: “Sai chỗ nào? Vậy em sẽ nói cho anh biết lần này bà ta sai ở đâu, bà ta sai chính là ở bà ta thắng, em nhận thua! Lúc trước làm thủ tục kết hôn em không biết anh đã dùng biện pháp gì, em không tới, lần ly hôn này, em nhất định sẽ tới. Mặc kệ anh bận bịu thế nào, mặc kệ ngày mai bà ta lại nghĩ ra cái gì, anh đều phải dành nửa ngày xử lý thủ tục cho xem, xử lý chút thủ tục mà thôi, không chiếm bao nhiêu thời gian của anh.”
Mục Đình Sâm biến sắc: “Em điên rồi? Chuyện ly hôn có thể tùy tiện lấy ra nói sao?”
Ôn Ngôn cười lạnh, lại đỏ cả vành mắt: “Em không phải là thuận miệng nói ra, em chịu đủ rồi! Không chỉ người khác cảm thấy em là kẻ ngốc, chính em cũng cảm thấy em là kẻ ngốc! Mục gia các anh khinh người quá đáng, chính chuyện của các người cuốn theo bố em vào, hại ông ấy mắt mạng, hại em biết thành cô nhi, em còn không biết sống chết mà yêu anh, kết hôn sinh con với anh! Bây giờ nghĩ lại thấy thật đáng cười! Em ngây thơ cho là chúng ta có thể sống đến bạc đầu, thế nhưng chính anh đang nói cho em, là em đang vọng tượng, em giống như một kẻ ngốc vậy! “
“Không phải anh không biết là An Tuyết Ly giật dây để mẹ anh tạo vụ tai nạn máy bay, cũng là bà ta bày ra, bà ta cũng là đồng lõa hại chết bó em, thế nhưng là anh lại giấu diếm em, cái gì cũng không nói, còn vì những chuyện không quá quan trọng mà bắt em nhượng bội”
“Mặc kệ An Tuyết Ly có quá mức với em như thế nào, anh vẫn bỏ lại em như cũ để đi tìm bà ta, anh xem em là cái gì? Những năm anh nuôi em em sớm đã trả nợ rồi, vốn dĩ là Mục gia các anh nợ em.”
Con ngươi Mục Đình Sâm bỗng nhiên phóng đại, cứng ngắc nâng tay lên, muốn ôm cô, lại không có dũng khí: “Ai nói cho em…”
Ôn Ngôn giống như phát điên cầm gối ở trên giường ném về phía anh: “Là An Tuyết Ly chính miệng nói cho em biết, anh còn muốn giấu diễm cho bà ta sao? Còn muốn giải vây giúp bà ta sao? Mục gia các anh đúng là không có một ai tốt! Tại sao lúc trước lại thu dưỡng em? Bởi vì áy náy sao? Anh muốn lòng anh dễ chịu, em lại phải dùng cả một đời của em, Mục Đình Sâm, anh nợ em lấy gì trả? Anh biết vì sao bà ta nói cho em những thứ này không? Bởi vì chỉ cần em là vợ anh một ngày thì ngày đó bà ta liền không yên lòng, em thành toàn cho bà ta! Anh tha cho em đi có được không?”
Mục Đình Sâm không né tránh, tùy cô tức giận, anh đã sớm biết, một khi cô biết được những chuyện này, sẽ không có kết thúc dễ dàng như vậy. Sự điên cuồng của cô hôm nay anh đã sớm có chuẩn bị tâm lý, loại thời điểm này, bắt luận anh nói cái gì, đều lộ ra vẻ bắt lực yếu ớt.
“Anh tha cho em đi có được không?”
Câu nói này, thật lâu trước đó cô cũng từng nói với anh, khi đó, cô liều mạng muốn thoát khỏi anh… Không ngờ hôm nay, lại phải nghe cô nói thêm một lần.
Sau khi trút hết, Ôn Ngôn tê liệt ngồi ở trên giường im ắng rơi lệ, cô nghĩ thế nào cũng không rõ, vì cái gì từ đầu đến cuối Mục Đình Sâm tâm đều không hướng về phía cô. Cô sợ anh khó xử, hết lòng quan tâm giúp đỡ An Tuyết Ly, bất luận là An Tuyết Ly có chán ghét cô thế nào, nhằm vào.
cô thế nào, cô đều có thể bỏ qua hiềm khích. Thế nhưng kết quả, cô đổi lầy được cái gì? Là sự lừa dối của anh.
Sau khi yên tĩnh một chút, Mục Đình Sâm tiến lên phía trước muốn dụng vào cô, giọng nói của cô lại lạnh lẽo: “Đừng đụng vào eml”
Bước chân anh dừng lại, gian nan nói: “Xin lỗi… anh không nên giấu em, thế nhưng nếu nói cho em thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Sẽ chỉ có cục diện như hôm nay.
Không phải anh cố ý giấu em, chỉ là anh không biết nên nói cho em làm sao, cũng sợ sau khi em biết sẽ khó chịu…
anh đã sớm dự định xong rồi, đợi chân của dì nhỏ tốt em, anh sẽ không dây dưa gì với bà ấy nữa, đừng như vậy, được không…” Ngữ khí của anh gần như đang cầu khẩn.
Ôn Ngôn đưa tay lau nước mắt đi, ngẳng đầu nhìn anh: “Anh biết em đang nghĩ gì không? Anh biết em cảm nhận được cái gì không? Khi An Tuyết Ly nói chuyện kia cho em biết, em liền nói với bà ta, nếu lại để cho anh bước một bước đến chỗ bà ta, em liền nhận thua. Từ đầu tới bà ta đều muốn em rời khỏi anh, hiện tại em thành toàn cho bà ta, sau này anh cùng bà ta sống tốt đi, bà ta dù sao cũng là dì nhỏ của anh, thân thiết hơn một người cô nhi bên ngoài như em, là em ban đầu khinh thường huyết thống, cuối cùng vẫn là làm mình thua bại thảm hại, xem ra, cũng chỉ có em với Trần Hàm không để ý huyết thống như vậy, anh và An Tuyết Ly nhiều năm không gặp như vậy, còn có thể thân thiết như mẹ con ruột, là em không biết tự lượng sức mình. Anh làm em cảm thấy… em giống như một kẻ ngốc vậy.”
Mục Đình Sâm nhíu mày không dễ nhận ra: “Anh đi tắm trước đây.”
Nhìn anh đến gần phòng tắm, Ôn Ngôn ngơ ngơ ngác ngác, tự cảm thấy lời nói lúc nãy của mình không ổn, giống như là đang ngấm ngầm nói xấu sau lưng người khác vậy. An Tuyết Ly ngoại trừ Mục Đình Sâm ra thì vô thân vô cố, quản là nên quản, tránh khỏi miệng lưỡi thế gian, xem như là quá đáng một chúy, cô có ý kiến, chũng chỉ làm Mục Đình Sâm khó chịu, ngoại trừ chịu đựng, cô cũng không có biện pháp khác.
Ngày thứ hai, sáng sớm Mục Đình Sâm đã đi bệnh viện, Ôn Ngôn tự mình đón xe đến công ty.
Đường Xán có chuyện tìm Mục Đình Sâm, tới phòng làm việc không tìm được người, vô cùng lo lắng hỏi Ôn Ngôn: “Mục tổng đâu? Sao sáng sớm đã không thấy người đâu rồi? Khoảng thời gian hình như anh ấy luôn không ở công ty”
Ôn Ngôn vô cùng mệt mỏi, một tay nâng cằm lên, một tay cầm bút vẽ vẽ vài vòng lên giấy: “Anh tìm anh ấy làm gì?
Anh ấy đang bận rộn vì chuyện của dì nhỏ, hôn nay về công ty lúc nào cũng chưa rõ nữa, có việc gấp thì anh nói với tôi cũng vậy thôi.”
Đường Xán do do dự dự nửa ngày, mới nói ra mấy chữ: “Tôi… muốn dự chỉ ít tiền.”
Động tác trên tay Ôn Ngôn dừng lại, yéu ớt liếc mắt nhìn anh: “Chút tiền nhỏ khẳng định là anh có, căn bản không cần dự chi, dự chi đều là số tiền lớn, đột nhiên thiếu tiền anh thiếu tiền như vậy là chuyện gì thế? Nếu không hơn triệu, anh cũng không mở miệng.”
Đường Xán thở dài: “Cha mẹ Từ Dương Dương lại không kiên trì, muốn tôi và Từ Dương Dương chuyển đến ở cùng nhau, nhưng mẹ tôi khẳng định là không ở được, bà ấy và Từ Dương Dương không hợp, tôi không dám tưởng tượng hai người chung nhà sẽ thành thể loại gì, cho nên muốn sắp xếp cho mẹ tôi một chút, mua cho bà một căn nhà nhỏ, một mình mẹ ở là đủ rồi. Tôi cũng đã thương lượng với mẹ, bà ấy đồng ý thì cũng đồng ý rồi, nhưng là cũng đã nói, nhỏ chút thì được, không thể nhỏ hơn 100 mét vuông, vị trí địa lý còn phải tốt. Cô cũng rõ, Đề Đô này tắc đất tắc vàng, nhà có vị trí địa lý tốt sẽ không rẻ, xem như là nhà 100 mét vuông, cũng đủ cho tôi uống một bình (*) rồi, trong tay của tôi thực sự không có nhiều tiền như vậy.”
(*) Nghĩ thứ nhất nghe giống như uống trà, hay uống rượu nhưng ý tứ thật ra là từ “quá”. Ý nói là quá khó chơi, rất nghiêm trọng. Nghĩ thứ 2 uống một bình rượu liền 1 lúc nếu không bị say cũng bị sặc. Ý là một lần chịu thiệt mới được 1 bài học.
Trước đó Đường Xán xảy ra chuyện khẳng định kéo theo không ít “nợ nằn”, bây giờ vừa có thời gian thở một hơi, lại muốn mua nhà. Ôn Ngôn cảm thấy có chút không thích hợp: “Anh vừa được thở một hơi, sao lại phải tùy theo mẹ anh? Thực sự không được thì anh có thể đưa tiền cọc trước, tiền đặt cọc chắc là anh có đi? Say này mỗi tháng anh còn phải cho vay, thế sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Bà ấy muốn ở nhà 100 mét, tôi cũng ngắt rồi, một phòng ngủ một phòng khách chẳng phải đủ rồi sao? Đến chết vẫn sĩ diện.”
Đường Xán vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi nghĩ ngược lại, nhưng mẹ tôi không hài lòng, đừng nói đến diện tích, bà ấy không chỉ muốn tiền, mà căn nhà còn chỉ viết tên bà ấy, tôi cũng cân nhắc qua thế này có phải là không thỏa đáng hay không, còn thương lượng cùng Từ Dương Dương, hai người chúng tôi nhất trí là nghe theo mẹ tôi, chỉ cần mẹ tôi có thể yên tĩnh, máy thứ đó đều không là gì. Bây giờ tôi tràn đầy lòng vui vẻ muốn nghênh đón gia đình mới cuộc sống mới, đại tỷ, cô giúp tôi đi.”
Đợi anh cúp điện thoại, An Tuyết Ly mới giống như thuận miệng mà hỏi: “Ôn Ngôn gọi tới sao? Có chuyện gì thế?”
Mục Đình Sâm đỡ bà lên xe: “Không có gì, cháu đưa dì trở về trước, chút nữa cháu còn có việc.”
An Tuyết Ly im lặng, vừa rồi bà nghe rõ ràng, là vấn đề liên quan tới kinh tế công ty, Mục Đình Sâm lại yên tâm như vậy với Ôn Ngôn, chẳng khác gì để Ôn Ngôn nắm giữ quyền lực tài chính, chuyện này làm trong lòng bà rất khó chịu, dưới cái nhìn của bà, Ôn Ngôn chẳng qua chỉ là cô nhi được Mục Đình Sâm nhặt về nuôi, ngoại trừ máy phần tư sắc có thể làm Mục Đình Sâm mê muội, cái khác không có chỗ, sản nghiệp Mục gia, sao có thể giao đến tay một người phụ nữ như vậy?
Trở lại chung cư, chờ Mục Đình Sâm rời đi, An Tuyết Ly cho ngồi trên ghé sa lon gọi điện thoại cho Ôn Ngôn: “Bây giờ cô có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô, có tiện không?”
Ôn Ngôn không trả lời ngay, đầu tiên An Tuyết Ly chủ động liên hệ cô đã thấy rất quỷ dị rồi, chuyện này cô phải cân nhắc cẩn thận một chút. Cô hỏi dò: “Mục Đình Sâm còn đang ở đó không? Anh ấy đi rồi?”
An Tuyết Ly không nói dối: “Đúng, nó đi rồi, nếu không tôi cũng không gọi điện thoại cho cô, tôi muốn gặp cô, là gặp riêng. Nhất định là cô muốn biết sau khi Đình Sâm gặp tôi đã xảy ra chuyện gì đúng không? Trước đó tôi không muốn nói, hiện tại…”
Cớ lẽ chúng ta có thể tâm sự rồi. Dù sao tôi không nói, Đình Sâm cũng không nói, cô lại muốn biết như vậy, nín nhịn nhiều sẽ hỏng mắt.”
An Tuyết Ly ném ra mỗi nhử đủ mê người, Ôn Ngôn hoàn toàn thật sự rất muốn biết sau khi Mục Đình Sâm tìm ra An Tuyết Ly đã xảy ra chuyện gì, chủ yếu là muốn làm rõ ràng vì sao sau đó Mục Đình Sâm khác thường như vậy.
Sau khi cúp, Ôn Ngôn do dự một hồi, vẫn quyết định đi gặp An Tuyết Ly, Mục Đình Sâm không cho cô gặp mặt An Tuyết Ly, khẳng định là An Tuyết Ly cũng biết Mục Đình Sâm tạm thời sẽ không về công ty, mới có thể liên hệ gặp mặt cô.
Đến chung cư An Tuyết Ly, Ôn Ngôn xe nhẹ đường quen tìm được vị trí, dù sao cũng từng rói một lần.
Sau khi vào cửa, vẻ mặt An Tuyết Ly phong khinh vân đạm: “Tôi đi lại không tiện, cô muốn uống nước hay gì đó tự mình rót đi.”
Ôn Ngôn đi đến sát cửa sổ dừng lại: “Tôi không uống nước, không cân khách khí, muốn nói cái gì bà cứ nói đi, chuyện công ty còn rất nhiều, tôi không có quá nhiều thời gian.”
An Tuyết Ly nhìn chằm chằm Ôn Ngôn một hồi, môi đỏ khẽ mở: “Trước khi trận tai nạn năm đó xảy ra, chị của tôi đã gọi điện thoại cho tôi. Ở trong điện thoại, bà ấy khóc rất tuyệt vọng, bà ấy sợ sau khi mình chết những người phụ nữ khác nên làm chính thắt, uy hiếp đến Đình Sâm, bà ấy hỏi tôi… Nên làm như thế nào. Tôi nói cho bà ấy, dù sao bà ấy cũng sắp chết, vậy thì hủy tất cả theo cùng đi, chôn cùng bà ấy. Trận tai nạn máy bay tôi giúp bà ấy đưa ra ý kiến, nều không… bà ấy cũng sẽ không làm vậy.”
Ôn Ngôn hô hấp trì trệ, hơi cứng ngắc xoay người đưa lưng về phía An Tuyết Ly: “Cho nên? Bây giờ bà nói cái này với tôi, là có ý gì?”
Giống như là sẽ không nghĩ cô lại bình tĩnh thế này, ánh mắt An Tuyết Ly khẽ động: “Chẳng lẽ cô không tức giận sao? Nghĩ đến bố cô chết thảm, cái gì cũng không lưu lại, trong lòng cô không có oán hận sao? Thời điểm bố cô chết, cô mới tám tuổi, chính là độ tuổi cần chăm sóc, đột nhiên thành cô nhi, được Đình Sâm cứu rồi nuôi dưỡng, trong lòng cô không vui mừng nhảy cẵng lên vì được tiến vào hào môn chứ?”
Chương 967: Vậy Thì Ly Hôn Đi.
Ôn Ngôn cắn chặt răng, lại buông ra, lạnh giọng nói: “Nhảy cẵng vui mừng? Bồ bà chết, bà lại vì thế mà nhảy cẵng vui mừng ư? Lúc bố tôi chưa chết, Ôn gia cũng coi là hào môn, bà dựa vào cái gì mà cho rằng tôi ham muốn Mục gia?”
Nghe được trong lời nói xen lẫn tức giận của Ôn Ngôn, khóe môi An Tuyết Ly nâng lên một tia đắc ý: “Tức giận?
Tôi còn tưởng rằng theo Đình Sâm nhiều năm như vậy, tính tình cô ít nhiều cũng sẽ theo nó, vui buồn không nộ, không ngờ nhanh như vậy đã bị phá rồi. Bây giờ ở đây chỉ có hai người là tôi với cô, người hại chết bố cô năm đó ở ngay trước mắt cô, cô hoàn toàn có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần kiêng ky.”
Ôn Ngôn không những không giận mà còn cười, xoay người nhìn An Tuyết Ly: “Ha ha, bà có ý gì? Bà gọi tôi đến, chính vì chọc giận tôi, để tôi động thủ với một người mới xuất viện như và… Tầng lầu này rất cao, té xuống khẳng định là sẽ không được toàn thân, nhưng tôi sẽ không làm như thế. Mặc kệ trận tai nạn đó đã xảy ra chuyện gì, đều không phải do Mục Đình Sâm làm ra, nhiều lắm là anh ấy.
biết bà là người tính chuyện, nếu tôi làm gì bà, vậy thì không giống rồi, anh ấy không tự tay hại chết bồ tôi, tôi lại tự tay giết dì nhỏ của anh ấy. Tôi sẽ không tự hủy đi cuộc sống của mình, hủy đi tuổi thơ của Tiểu Đoàn Tử. Dù sao bà không thích tôi, tôi cũng không thích bà, hiện tại biết chuyện này, vừa hay tôi không cần kiêng ky cảm nhận khi Mục Đình Sâm đối xử tốt với bà, tin rằng có chị gái bà và nhiều người Mục gia như vậy chết chung với bố tôi, bố tôi trên đường đến hoàng tuyền cũng không cô đơn, không cần bây giờ tôi lại làm cái gì để báo thù cho ông ấy. Bây giờ bà là người cô đơn, nghèo túng đến nỗi chỉ có thể ÿ vào cháu của mình, đây chẳng phải là báo ứng sao?”
Sắc mặt An Tuyết Ly trở nên có chút khó coi, không chờ cô mở miệng, Ôn Ngôn “thừa thắng xông lên” : “Không chỉ riêng chuyện này, sau khi bà kết hôn ở nước ngoài cũng sống không tốt, một thân toàn vết thương cũ, sợ là còn sống không tốt bằng con chó lang thang ngoài đường, chó lang thang cũng không đến mức bị đánh hằng ngày, không phải sao? Biết bà sống nước sôi lửa bỏng như thế, tôi rất an tâm, vẫn là ông trời có mắt, báo ứng tới rất nhanh.”
An Tuyết Ly cắn chặt răng, nhắm mắt, hít sâu máy hơi, mới áp chế được nửa giận trong lòng: “Cô học được cách đâm người thật tinh xảo!”
Ôn Ngôn hơi hất cằm lên, giống như cười mà không phải cười nói: “Dì nhỏ quá khen rồi, tôi chỉ đang học thôi, chưa tính là tinh xảo. Còn có chuyện khác không? Không có thì tôi đi trước đây. Đúng rồi, tôi vừa vào cửa đã nhìn thấy, bà ngồi im một chỗ không di chuyển, một mình bà què chân sinh sống thật sự không tiện đi? Thật là, Đình Sâm đã nói tìm bảo mẫu cho bà, bà lại không muốn, tiếp theo có thể anh ấy sẽ bề bộn nhiều việc, bận đến không có rảnh quản sống chết của bà, bà cần phải chuẩn bị tâm lý tốt đấy.
Chuyện liên quan đến Mục Đình Sâm, giống như tất cả phòng tuyết của An Tuyết Ly đều bị phá hỏng: “Cô thật sự cho rằng cô có thể điều khiển Đình Sâm sao? Cô cảm thấy cô nói hai ba câu là nó sẽ mặc kệ tôi sao? Cô nằm mơ đi!
Chuyện tôi mới nói với cô, nó đã sớm biết rồi, tại sao nó không nói cho cô? Trong lòng cô còn không biết sao?”
Đáy mắt Ôn Ngôn nhanh chóng hiện một vòng đau đớn, Mục Đình Sâm đã sớm biết, vì cái gì không nói ra? Bởi vì An Tuyết Ly là dì nhỏ của anh sao, nếu anh nói, sẽ có hậu quả gì? Nói cách khác, anh đang bao che cho An Tuyết Ly. Cô khó chịu, nhưng cô không thể biểu lộ ra, cô trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ vô tội: “Dì nhỏ dì đang tức giận sao?
Cháu còn chưa tức giận, dì lại tức giận cái gì? Anh ấy có nghe cháu hay không thử một chút là biết ngay thôi? Dì đoán xem anh ấy có thể vì một họ hàng nhiều năm không gặp mà bỏ rơi vợ con không? Chắc là dì không biết, nhiều năm như vậy bên cạnh anh ấy chỉ có một mình cháu, hiện tại cháu và Tiểu Đoàn Tử chính là tính mạng của anh ấy, dì không tin, vậy chúng ta đành phải đánh cược một lần, nếu cháu để cho anh ấy đến chỗ dì một lần nào nữa, coi như cháu nhận thua!”
Nói hết lời, Ôn Ngôn cũng rời đi không quay đầu lại, chỉ để lại một mình An Tuyết Ly tức giận mà không thể làm gì.
Là An Tuyết Ly nhất định phải chọc giận cô, nếu là lúc trước, bất luận An Tuyết Ly náo đến thế nào, cô đều có thể nhìn, đều có thể tha thứ, bởi vì An Tuyết Ly là dì nhỏ Mục Đình Sâm, bởi vì cô yêu Mục Đình Sâm.
Nhưng bây giờ không giống thế, cô có thể không trả thù đồng lõa hại chết bố mình, nhưng cũng tuyệt đối không thẻ khách khí nữa.
Trở lại công ty, cô điều chỉnh lại cảm xúc như chưa xảy ra chuyện gì vậy. Nhưng cô lại một mực chú ý động tĩnh của Mục Đình Sâm, cô nói là sẽ không cho anh đi tìm An Tuyết Ly, là tuyệt đối không cho anh đi nữa.
Buổi chiều trước khi tan làm, cô trực tiếp đến văn phòng Mục Đình Sâm: “Sắp tan làm rồi, đợi chút nữa cùng về nhà đi.”
Thần sắc Mục Đình Sâm có máy phần do dự: “Chút nữa anh có việc, em về nhà trước đi.”
Cô có ý để lại chút ý bất mãn trong giọng nói: “Không phải anh lại đi tìm dì nhỏ đấy chứ? Anh nói anh tìm bảo mẫu cho bà ấy, bà ấy lại không cho, suốt ngày để chạy trước chạy sau, coi anh như bảo mẫu sao? Anh cũng không phải độc thân nữa, anh có nhà, có vợ, có con, sao có thể suốt ngày xoay quanh bà ấy? Trước đó chân bà ấy đã gần như khỏi hẳn, có thể chạy đến đánh lén Diệp Quân Tước, bây giờ chẳm qua chỉ là tiểu phẫu nhỏ, tự mình đi vệ sinh tắm rửa gì đó đều có thể, còn cần anh bận tâm làm gì?”
Trong lúc lơ đãng, lời nói của cô mang theo chút cảm xúc, Mục Đình Sâm cũng đã nhận ra: “Hôm nay em sao. thế?
Sao lại… nói chuyện giống như có gai vậy? Bà ấy… Dù sao cũng là dì nhỏ của anh, anh không thể không quản đi?
Bà ấy vừa mới gọi điện thoại cho anh, nói là máy nước nóng nhà bà ấy hỏng, anh đến tìm người đi giúp bà ấy sửa chữa một chút, hiện tại bà ấy ở một mình cũng không tiện.”
Vừa nghĩ tới Mục Đình Sâm giúp An Tuyết Ly che giấu nhiều chuyện như vậy, bất mãn trong lòng Ôn Ngôn càng thêm lớn, cô lạnh như băng nói: “Anh cũng đã nói, bà ấy chỉ là dì nhỏ của anh, dựa vào cái gì mà để đứa cháu như anh dưỡng lão? Chuyện hôn nhân của bà ấy không hạnh phúc cũng không liên quan gì với anh, cả đời bà ấy không sinh con cũng không phải lỗi của anh, anh dựa vào cái gì mà phải làm những chuyện này? Anh quản bà ấy đủ rồi, cũng cho em đủ rắc rối rồi, nếu anh còn không kiềm chế lại thì chuyển qua đó chăm sóc bà ấy đi. Rõ ràng có biện pháp giải quyết, anh nhất định phải bỏ em và Tiểu Đoàn Tử sang một bên để chăm sóc bà ấy, anh từng suy nghĩ cho em chưa?”
Mục Đình Sâm giật mình: “Em… sao thế? Làm sao hôm nay lại khác thường như vậy?”
Ôn Ngôn nhàn nhạt hít vào một hơi, chằm chậm điều chỉnh cảm xúc: “Không có, chuyện em nói chính là bất mãn trong lòng hiện tại, bất mãn của em cũng không phải ngày một ngày hai, em lo lắng cho anh nhiều như vậy, xin anh thi thoảng cũng suy nghĩ cho em một chút. Hoặc là tìm bảo mẫu chăm sóc dì nhỏ anh, hoặc là giày vò theo bà ấy, nếu lại để em cả đêm cả ngày không gặp được anh, vậy thì ly hôn đi.”
Nói xong, cô bực bội xoay người rời khỏi văn phòng. Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến chuyện ly hôn, mặc dù có thành phần hờn dỗi, nhưng cô không hồi hận.
Chương 968 Anh Thích Loại Cừu Trắng Ngoan Ngoãn Bảo Gì Nghe Vậy Sao?
Mục Đình Sâm nhìn bóng hình của cô biến mất ở phía cửa, lông mày không khỏi nhíu lại. Lúc trước Ôn Ngôn như thế nào, trong lòng anh rất rõ, hôm nay rõ ràng là không bình thường. Nếu An Tuyết Ly chỉ là dì nhỏ của anh, vậy mọi chuyện đều đơn giản rồi, nhưng hết lần này.
đến lần khác đều không phải…. Chính bởi vì biết Ôn Ngôn không phải loại người thích náo loạn hay nhỏ nhen, anh mới không dám đối xử tùy ý với cô, cân nhắc lợi hại, vẫn là Ôn Ngôn chiếm thượng phong trong lòng anh, anh gọi điện thoại cho An Tuyết Ly: “Hôm nay trong nhà có việc, cháu không đến được, cháu sẽ cho người qua đó sửa máy nóng lạnh cho dì, dì chỉ cần ở trong nhà mở cửa là được.”
Đầu bên kia điện thoại, An Tuyết Ly rõ ràng tức giận đến không chịu được, nhưng vẫn giả được bộ dáng khéo léo hiểu lòng người: ‘Được, không sao, cháu tùy tiện tìm một người đến là được rồi. Đúng rồi, ngày mai là thứ bảy, chắc là cháu không có việc gì chứ? Dì nhớ Tiểu Đoàn Tử rồi, có thể đưa nó đến đây ăn bữa cơm không?”
Mục Đình Sâm do dự hai giây, đồng ý, An Tuyết Ly muốn thăm Tiểu Đoàn Tử cũng không phải chuyện ghê gớm gì, liên quan tới chuyện người thân này, ở người Hạ Lam diễn được vô cùng tinh tế, cũng không phải anh chưa từng gặp.
Rõ ràng không không muốn dây dưa gì với An Tuyết Ly nữa, nhưng lần nào anh cũng mềm lòng…
Trên đường về nhà, Ôn Ngôn một mực trằm mặc, Mục Đình Sâm muốn tìm chủ đề nói chuyện phiếm với cô, cô lại phản ứng rất hững hờ, không phải “ừ” thì là “ờ”.
Khi về đến nhà, Ôn Ngôn nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử mới tươi cười: “Bảo bối, mẹ về rồi nè…”
Tiểu Đoàn Tử vui mừng nhào vào lòng cô: “Mẹ ơi, con muốn ra ngoài chơi.”
Ôn Ngôn ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, cọ cọ vào khuôn mặt của cậu nhóc: “Được, ngày mai mẹ rảnh, mang con ra ngoài chơi với đồng bọn nhỏ, có được không? Em trai nhà dì Dao Dao chắc chắn cũng rắt thích chơi với con đó.”
Mục Đình Sâm không đúng lúc xen vào: “Hôm kia em hãy mang Tiểu Đoàn Tử đi chơi, ngày mai anh mang nó đến một nơi.”
Nụ cười trên mặt Ôn Ngôn lập tức nhạt đi mấy phần: “Đi nơi nào? Thăm dì nhỏ của anh? Xin lỗi, em đã quyết định rồi, ngày mai sẽ mang Tiểu Đoàn Tử đi chơi, không có thời gian qua đó. Đã lâu lắm rồi anh không di dạo phó với em, cũng không dễ gì mới có chung một cuối tuần được nghỉ ngơi, anh đừng có dự định khác nhanh như vậy chứ?”
Mục Đình Sâm cho là cô còn đang cáu kỉnh, không trả lời trực tiếp: “ Để sau rồi nói, anh đi tắm đã.”
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử đi tới phòng khách: “Đoàn Tử, con muốn đi gặp em trai với mẹ hay là cùng bố đi gặp bà dị?”
Tiểu Đoàn Tử ngẳng khuôn mặt nhỏ lên nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Đi tìm em trai cùng chơi, con muốn cầm đồ chơi mới đi cùng chơi với em trai.”
Ôn Ngôn hài lòng sờ lên đầu cậu nhóc: “Được, mẹ nghe con, ngày mai gọi bố cùng đi với mẹ con mình được không?”
Tiểu Đoàn Tử gật gật đầu, trở mình trượt một cái từ trong lòng Ôn Ngôn đến mặt đắt, chạy đi lấy đồ chơi.
Thoáng nhìn thấy Lâm quản gia, Ôn Ngôn gọi lại: “Chú Lâm, bây giờ chú có thời gian không? Cháu muốn nói chuyện với chú.”
Lâm quản gia tiến lên phía trước: “Phu nhân, cô muốn nói cái gì?”
Ôn Ngôn ra hiệu cho Lâm quản gia ngồi xuống, Lâm quản gia dừng một giây, mới ngồi bên cạnh cô. Cô vô thức hướng mắt nhìn về phía đầu bậc thang, sợ Mục Đình Sâm đột nhiên xuống: “Chú Lâm, hôm nay dì nhỏ gọi cháu qua đó nói chuyện một hồi, bà ấy nói cho cháu biết, chuyện tai nạn máy bay, bà ấy không chỉ biết, mà còn là bà ấy giật dây bày ra. Chú cũng biết, trước đây bà ấy ở Mục gia cũng không có quan hệ tốt với cháu, hiện tại lại biết loại chuyện này, cháu không cho Mục Đình Sâm quản bà ấy nữa, cũng không cho bà ấy gặp Tiểu Đoàn Tử, có phải rất quá đáng không?”
Lâm quản gia tính tình trầm ổn, từ trước đến nay không có thói quen nhiều lời, cân nhắc một hồi, ông ấy mới nói: “Đối với phu nhân mà nói, không quá đáng. Bà ấy chỉ là một họ hàng Mục gia, cô mới là vợ của thiếu gia, hai người mới là người một nhà, bắt luận là cô làm cái gì, cũng không tính là quá mức. Cô đối với An phu nhân như thế nào, trong lòng chúng tôi đều rõ, cách sống của cô, tôi cũng rất rõ.
Chỉ là tính tình của thiếu gia cô cũng biết đấy, đừng ép cậu ấy quá gấp, dù sao đó cũng là dì nhỏ của cậu ấy.”
€ó lời nói này của Lâm quản gia, trong lòng Ôn Ngôn cũng có sức lực rồi: “Vâng, cảm ơn chú, chú Lâm, cháu sẽ tự.
xem xét xử lý. Dù sao cháu cũng đã buông lời, nếu lại để Mục Đình Sâm bước vào chỗ của dì nhỏ một bước, cháu liền nhận thua. Không phải cháu muốn náo loại đến thế này, mà dì nhỏ của anh ấy ép cháu.”
Lâm quản gia hơi gật đầu: “Không có chuyện khác thì tôi đi làm việc trước.”
Lúc ăn tối, điện thoại Mục Đình Sâm liên tục vang lên, là âm thanh của tin nhắn gửi tới. Từ đầu anh đã không muốn xem, lúc sau điện thoại vang lên nhiều quá, mới mở ra nhìn thoáng qua. Là tin nhắn An Tuyết Ly gửi tới, hỏi anh muốn ăn món gì, bà chuẩn bị nguyên liệu cẩn thận, bà muốn đích thân xuống bếp. Bà còn hỏi Tiểu Đoàn Tử thích món gì, hỏi xem nó có dị ứng cái gì không. Tổng cộng mười mấy tin nhắn, nội dung trong đó không khác nhau là mắy làm anh cảm thấy chán nản.
Anh nhanh chóng trả lời một câu, để An Tuyết Ly không vội nói nữa, chân bà không tiện, sao có thể để bà xuống bếp nấu cơm?
Không chờ anh đặt điện thoại xuống, Ôn Ngôn vừa lau miệng cho Tiểu Đoàn Tử vừa nói: “Chúng mình không được học theo bó, ở trên bàn ăn không được làm chuyện khác, đó là thói quen xấu nha.”
Mục Đình Sâm tất điện thoại đặt ở một bên: “Ngô Ngôn, hay là ngày mai anh mang Tiểu Đoàn Tử đi một chuyến?”
Ôn Ngôn không dùng ngữ khí nặng nề, cứng ngắc, nhưng là cứng rắt biểu đạt thái độ rất rõ ràng: “Không phải em nói rồi sao? Ngày mai em đã dự định mang Tiểu Đoàn Tử đến chỗ khác, là bên chỗ Dao Dao, Kính Thiếu Khanh cũng ở đó, anh em tốt các anh, không phải vừa hay ăn chung bữa cơm hay làm gì đó sao? Đừng vì dì nhỏ của anh mà thay đổi kế hoạch cuối tuần của em được không?”
Mục Đình Sâm hạ thấp yêu cầu: “Vậy đầu tiên sang chỗ dì nhỏ một chút rồi lại sang chỗ Thiếu Khanh?”
Ôn Ngôn nhìn về phía anh, con ngươi như đầm sâu nước đọng, cảm xúc giấu bên trong không nhìn thấy rõ: “Nếu anh không thể yên tâm về dì nhỏ, vậy đưa bà ấy về là được rồi, làm gì phải sắp xếp cho bà ấy ở ngoài rồi mỗi ngày chạy tới chạy lui? Anh không ngại phiền phức thì không sao, đừng để em và Tiểu Đoàn Tử cũng phiền phức theo.”
Thái độ của cô thay đổi quá nhanh, trước đó còn rất bao.
dung với An Tuyết Ly, hôm nay đột nhiên trở nên một bước cũng không cho, lúc này, cuối cùng Mục Đình Sâm cũng nhận ra có gì đó không đúng: “Rốt cuộc là em làm sao thế? Từ lúc chiều em đã bắt đầu kỳ lạ, rốt cuộc là tức giận cáo gì? Trách anh mua nhà sắp xếp cho dì nhỏ không thương lượng với em? Lúc ấy em biết cũng không tức giận cái gì, hiện tại lại cáu kỉnh, cung phản xạ cũng quá dài đi? Anh không thích đoán, có chỗ nào không vừa ý thì nói thẳng ra đi.”
Ôn Ngôn thả đũa trong tay xuống, cười nhạt một tiếng: “Tiền là của anh, dùng như thế nào em không xen vào.
Nhưng người đàn ông của em, dùng như thế nào, ít nhiều em cũng có thể quản một chút chứ? Em cũng chỉ là đơn thuần không thích sau khi dì nhỏ xuất hiện anh liền xem nhẹ em và Tiểu Đoàn Từ, chỉ thế thôi. Nếu bà ấy là một trưởng bối hiền lương xứng đáng tôn trọng, em sẽ thực sự không chút cách ứng, hết lần này tới lần khác đều không phải, anh muốn em phải làm thế nào mới tốt cho cả hai bên? Em chịu đủ những lần bà ấy phẫn nộ với em, một lần là em tha thứ một lần, em chịu đủ bà ấy chiếm hết thời gian rảnh rỗi của anh, làm em đến gặp cũng không gặp được anh. Anh thích loại cừu trắng ngoan ngoãn bảo gì nghe vậy sao? Từ trước đến nay em đều không phải thế.”
Chương 969: Cô Thua Rồi.
Không thể là An Tuyết Ly, ít nhất thì ngoài mặt biểu hiện như thế. Thế nhưng từ sau khi sự việc xảy ra, đều lộ ra việc anh rất bị động, chí ít là bây giờ nhìn thấy An Tuyết Ly mới làm phẫu thuật xong lại ở một mình anh thật sự không yên tâm, đó là loại cảm giác mà không thể khống chế được.
*Ừ, anh biết rồi, sau này sẽ không để em cảm thấy không thoải mái nữa. Chuyện dì nhỏ bên kia, anh sẽ cố gắng để người khác đi, đợi đến khi chân bà ấy hoàn toàn hồi phục, anh sẽ không quan tâm bà ấy nữa…”
Mục Đình Sâm giống như là đang nói với Ôn Ngôn, cũng giống như là đang tự khuyên bảo bản thân, mỗi lần vừa nhìn thấy An Tuyết Ly, anh đều sẽ nghĩ đến thân thế của mình, như nghẹn ở cổ họng.
Trong đêm, anh nằm ở trên giường trằn trọc, làm thế nào.
cũng không mở miệng nói với An Tuyết Ly ngày mai không thể tới được. Nghĩ đến buổi tối An Tuyết Ly còn hào hứng sắp xếp món ăn ngày mai, anh liền một chữ cũng không thể nói ra được.
Buổi sáng hôm sau, Mục Đình Sâm mang theo Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử cùng đến biệt thự Kính gia, Hạ Lam biết bọn họ tới, có ý chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn.
Tiểu Đoàn Tử vừa vào cửa liền cùng vơi với Tiểu Phàm Phàm, hai cậu nhóc tỏ ra rất hứng thú với chú chó Đậu Đậu của Hạ Lam, hai nhóc lại đang ở cái tuổi nghịch ngợm đến chó cũng chê, Ôn Ngôn sợ Đậu Đậu nhỏ như thế không chịu được giày vò của bọn nhỏ, đã sớm nói với Tiểu Đoàn Tử: “Con có thể chơi cùng cún con, không thể cầm nó lên, sẽ đem nó làm đau, cũng không thể đánh nó, cún con đáng yêu như thế, đúng không?”
Tiểu Đoàn Tử đồng ý rất sảng khoái, cùng Tiểu Phàm Phàm ngồi xổm ở trước mặt Đậu Đậu nhìn chằm chằm nó, tay nhỏ không an phận vươn ra thăm dò rồi lại giấu về, nhìn bộ dáng giống như rất muốn động thủ.
Hạ Lam cho Đậu Đậu ăn mặc như một cô gái vậy, còn mặc bộ đồ nhỏ có ren, thật sự là nhìn rất động lòng người, không trách Tiểu Đoàn Tử không kiềm chế được, Ôn Ngôn nhìn cũng muốn động vào một chút.
Mục Đình Sâm ở phòng khách vừa nói chuyện với Kính Thiếu Khanh vừa thi thoảng nhìn vào điện thoại, nhưng chỉ là nhìn xem, cũng không gọi điện thoại hay gửi tin nhắn gì.
Ôn Ngôn chú ý tới cử động của anh, biết trong lòng anh đang suy nghĩ, lại giả như không nhìn thấy. Nếu thật sự để anh chạy đến chỗ An Tuyết Ly, cô liền không qua được cái vết lõm này.
Buổi trưa sau khi ăn xong cơm, Trần Mộng Dao muốn đi dạo phố mua chút đồ cho bé con trong bụng, vừa hay Ôn Ngôn cũng muốn mua chút đồ trang điểm gì đó, hai người ăn nhịp với nhau, để hai cậu nhóc ở lại biệt thự Kính gia để Hạ Lam tạm thời trông giữ.
Đến cửa hàng, Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn đi phía trước, hai người đàn ông theo ở phía sau, chủ đề trò chuyện không giống, không tụ lại nói chuyện là điều tắt yếu, chỉ có lúc trả tiền, Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm mới có tác dụng.
Đến lúc ra ngoài rồi, Mục Đình Sâm vẫn thỉnh thoảng nhìn điện thoại một chút, đến người lơ là như Trần Mộng Dao.
cũng chú ý đến: “Vị kia nhà cậu nhìn chằm chằm điện thoại làm gì vậy? Anh ấy có chuyện gì sao? Mình thấy anh ấy nhìn chằm chằm điện thoại từ lúc đến biệt thự Kính gia vậy, giống như là đang chờ điện thoại của ai vậy. Mỗi lần cậu nhìn anh ấy, anh ấy liền cất lại điện thoại trong túi.
Sao mình lại cảm thấy anh ấy đang chột dạ nhỏ? Không phải chứ mình nói này, cậu nên đề phòng một chút.”
Ôn Ngôn nhíu mày nói: “Phòng cái gì? Dì nhỏ của anh ấy?
Trong lòng mình có tính toán.”
Một bên khác, đã đến hai giờ chiều, An Tuyết Ly một mình ngồi trước bàn ăn giống như bức tượng vậy. Đồ ăn phong phú trên mặt bàn đều đã nguội lạnh rồi, ban đầu thật tự là bà không có diễn khoa trương lên, bà nghĩ là Mục Đình Sâm thật sự sẽ mang Tiểu Đoàn Tử tới, không ngờ rằng, vẫn là Ôn Ngôn thắng.
Nếu Ôn Ngôn có bản lĩnh không cho Mục Đình Sâm lại tới đây, vậy khẳng định cũng có chút bản lĩnh giữ Mục Đình Sâm lại, vừa nghĩ tới về sau muốn gặp Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử cũng khó khăn, trong lòng bà lại càng thêm mấy phần hận Ôn Ngôn. Bà đã không ở Mục trạch rồi, một mình đơn độc ở bên ngoài, không ngờ Ôn Ngôn còn có thể làm đến mức độ như thế. Hôm qua bà gặp Ôn Ngôn, chỉ là đơn thuần muốn chọc giận, nếu Ôn Ngôn thật sự làm gì bà, vậy Mục Đình Sâm tuyệt đối sẽ không giữ Ôn Ngôn bên cạnh nữa, nhưng coi như Ôn Ngôn không làm gì bà, mấy lời nói kia của bà cũng đủ để Ôn Ngôn có khúc mắc với Mục Đình Sâm, mọi thứ có thể từ từ đến, nhưng duy nhất chuyện không thể gặp Mục Đình Sâm này, bà không thể thua.
Rất nhanh, Mục Đình Sâm nhận được điện thoại của An Tuyết Ly, lúc nhìn thấy điện thoại, phản ứng đầu tiên của anh là ra ngoài.
Ôn Ngôn biết là ai gọi tới, cô không theo sao, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người anh, cô muốn nhìn xem An Tuyết Ly sẽ làm thế nào.
Sau khi nhận điện thoại, thần sắc Mục Đình Sâm vội vàng, Kính Thiếu Khanh cách anh tương đối gần, anh bước nhanh đến cạnh Kính Thiếu Khanh nói gì đó, rồi trực tiếp rời đi!
Ôn Ngôn cũng không kịp mở miệng gọi anh lại, người đã biến mắt ở thang máy rồi.
Kính Thiếu Khanh vẻ mặt khó hiểu: “Cậy ấy phải đi thì nói với tôi làm gì? Còn bảo tôi nói với Ôn Ngôn một tiếng… Ôn Ngôn, không phải là đang ở đây sao, sao cậu ấy không tự nói?”
Sắc mặt Ôn Ngôn có hơi tái nhợt, cô có thể tưởng tượng được biểu cảm đắc ý của An Tuyết Ly, giống như là đang nói với cô: “Cô thua rồi.”
Kính Thiếu Khanh thấy sắc mặt cô có chút không đúng, giọng nói nhỏ đi mấy phần: “Hai người sao thế… Cậu ấy đi đây vậy?”
Tay chân Ôn Ngôn đều hơi phát lạnh, loại lạnh đó, là từ đáy lòng hiện ra, giờ này khắc này, cô thất vọng cực điểm với Mục Đình Sâm: “Tôi với anh ấy, không thế nào cả…
Sau này cũng sẽ không thế nào cả! Không sao, Dao Dao, chúng mình tiếp tục đi dạo đi.”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhìn ra sự tình không đơn giản, thế nhưng bộ dáng Ôn Ngôn bây giờ có chút đáng sợ, bọn họ cũng không dám hỏi.
Sau khi đi ra khỏi cửa hành, Mục Đình Sâm liền lái xe đến chỗ An Tuyết Ly.
Lúc An Tuyết Ly gọi điện thoại cho anh nghe giọng nói có vẻ là rất yếu rồi, nói lúc dọn đồ ăn bị ngã sắp xuống, không chỉ động tới chân mà còn ngã cả đầu nữa.
Vừa nghĩ tới An Tuyết Ly bây giờ đang một mình tứ cố vô thân, anh chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó chính là mau chóng tới. Anh biết Ôn Ngôn sẽ không cho phép, cho nên mới không dám tự nói với cô.
Đến nhà An Tuyết Ly, Mục Đình Sâm cầm chìa dự phòng ra mở cửa, còn may có mang theo chìa dự phòng, nếu không bây giờ đến cửa cũng không vào được.
Xông vào phòng ăn, anh bất ngờ nhìn thấy An Tuyết Ly đã ngã xuống đất hôn mê, dưới người còn có vết máu không biết là vết thương ở đâu.
Trong đầu anh trống rỗng, nhìn cả bàn đồ ăn còn chưa được động, áy náy trong lòng anh dâng lên như dời non lắp biển.
Sau khi đưa người tới bệnh viện, anh định gọi điện thoại cho Ôn Ngôn nói rõ tình huống, nhưng nghĩ Ôn Ngôn có thể sẽ có phản ứng, vẫn là từ bỏ, loại thời điểm này, anh không muốn phát sinh tranh chấp với cô.
Qua một hồi lâu, bác sĩ phòng cấp cứu đi ra: “Không sao, chỉ là rách da một chút thôi, vét thương trên đùi trước đó cũng không bị vỡ ra, đơn giản xử lý một chút là được rồi.”
Mục Đình Sâm ngơ ngác một chút, không quá tin tưởng phán đoán của bác sĩ: “Thế nhưng người còn ngất đi, còn chảy nhiều máu như vậy, ông xác định là không sao chứ?”
Chương 970 Anh Làm Em Cảm Thấy… Em Giống Như Một Kẻ Ngốc Vậy.
Bác sĩ nói rất chắc chắn: “Tôi xác định, có đôi khi chảy máu nhiều cũng không có nghĩa là vết thương nghiêm trọng. Có thể là khi bà ấy bị ngã xuống động đến vét thương ở đùi, bởi vì đau nên hôn mê, dù sao vết thương trên đùi cũng liên quan đến xương cốt, đau đến không chịu đựng được cũng bình thường. Đợi chút nữa truyền xong là có thể đi rồi, bà ấy cũng tỉnh rồi.”
Mục Đình Sâm nhẹ gật đầu, bước vào phòng cấp cứu, An Tuyết Ly nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, bờ môi vốn dĩ đỏ thắm cũng không còn chút huyết sắc, chai dịch truyền đang từng chút từng chút, chảy vào cơ thể bà, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào làm cánh tay khó chịu, Mục Đình Sâm đưa tay bưng kín cánh tay nhỏ đang truyền dịch của bà, quả nhiên là lạnh đến thấu xương: “Không phải cháu đã gửi tin nhắn cho dì, nói là không đến được rồi sao?”
Khóe môi An Tuyết Ly nâng lên hiện lên một nụ cười tái nhợt: “Sáng sớm dì đã vội vã làm đồ ăn, không có thời gian nhìn điện thoại, đến lúc dì thấy tin nhắn, đồ ăn đều làm xong rồi. Cháu cũng gần trưa mới nói cho dì biết, dì còn đợi cháu đổi ý, sợ cháu với Tiểu Đoàn Tử tới không có cơm ăn… Sau khi đồ ăn đã lạnh hết rồi, dì mới biết là cháu sẽ không tới, dì muốn dọn cái bàn ăn kia, không ngờ dì vô dụng như vậy, còn ngã một cái. Lúc dì gọi điện cho.
cháu cháu đang ở trung tâm thương mại đúng không? Đi dạo phó cùng Ôn Ngôn sao? Cháu qua đây thế này, nó sẽ không tức giận chứ?”
Mục Đình Sâm không nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Đợi đến khi truyền xong, Mục Đình Sâm đưa An Tuyết Ly về, lúc này sắc trời đã tối, An Tuyết Ly thế này không thể không có ai bên cạnh, anh đợi bà ăn cơm rồi đi ngủ mới rời đi, lúc trở lại Mục trạch đã là 12 giò hơn rồi.
Cả căn nhà im ắng, anh tưởng là Ôn Ngôn đã ngủ rồi, lúc trở về phòng động tác rất nhẹ, vừa đóng cửa phòng ngủ lại, giọng nói của Ôn Ngôn lại vang lên từ đằng sau: “Bà ta sao rỒi?”
Toàn thân anh cứng đờ, không hiểu sao có chút hoảng hốt, đưa tay mở đèn lên: “Sao em còn chưa ngủ.”
Sắc mặt Ôn Ngôn không đổi nhìn anh: “Em hỏi anh, bà ta sao rồi?”
Anh nhàn nhạt hít vào một hơi: “Ngã sắp xuống, không có việc lớn gì, chỉ là rách da, chảy chút máu.”
Bỗng nhiên, khóe môi Ôn Ngôn nâng lên hiện một vòng cười lạnh: “Không có việc lớn gì, rách chút da, chảy chút máu… cứ như vậy, cũng có thể làm anh hao hụt đến mười hai giờ mới về nhà, kỹ thuật diễn thật tuyệt.”
Mục Đình Sâm nhíu mày: “Em đang nói gì vậy? Em cảm thấy bà ấy diễn? Anh tận mắt nhìn thấy, có thể là giả sao?
Anh biết trong lòng em có ý kiến với bà ấy, bà ấy cũng từng làm những chuyện không tốt, việc nào ra việc đó, lần này bà ấy sai ở đâu? Anh rất mệt rồi, em đừng ồn ào nữa được không? Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Anh không chú ý tới, cơ thể Ôn Ngôn đang khẽ run lên, lửa giận trong lòng cô đang nhanh chóng lan ra: “Sai chỗ nào? Vậy em sẽ nói cho anh biết lần này bà ta sai ở đâu, bà ta sai chính là ở bà ta thắng, em nhận thua! Lúc trước làm thủ tục kết hôn em không biết anh đã dùng biện pháp gì, em không tới, lần ly hôn này, em nhất định sẽ tới. Mặc kệ anh bận bịu thế nào, mặc kệ ngày mai bà ta lại nghĩ ra cái gì, anh đều phải dành nửa ngày xử lý thủ tục cho xem, xử lý chút thủ tục mà thôi, không chiếm bao nhiêu thời gian của anh.”
Mục Đình Sâm biến sắc: “Em điên rồi? Chuyện ly hôn có thể tùy tiện lấy ra nói sao?”
Ôn Ngôn cười lạnh, lại đỏ cả vành mắt: “Em không phải là thuận miệng nói ra, em chịu đủ rồi! Không chỉ người khác cảm thấy em là kẻ ngốc, chính em cũng cảm thấy em là kẻ ngốc! Mục gia các anh khinh người quá đáng, chính chuyện của các người cuốn theo bố em vào, hại ông ấy mắt mạng, hại em biết thành cô nhi, em còn không biết sống chết mà yêu anh, kết hôn sinh con với anh! Bây giờ nghĩ lại thấy thật đáng cười! Em ngây thơ cho là chúng ta có thể sống đến bạc đầu, thế nhưng chính anh đang nói cho em, là em đang vọng tượng, em giống như một kẻ ngốc vậy! “
“Không phải anh không biết là An Tuyết Ly giật dây để mẹ anh tạo vụ tai nạn máy bay, cũng là bà ta bày ra, bà ta cũng là đồng lõa hại chết bó em, thế nhưng là anh lại giấu diếm em, cái gì cũng không nói, còn vì những chuyện không quá quan trọng mà bắt em nhượng bội”
“Mặc kệ An Tuyết Ly có quá mức với em như thế nào, anh vẫn bỏ lại em như cũ để đi tìm bà ta, anh xem em là cái gì? Những năm anh nuôi em em sớm đã trả nợ rồi, vốn dĩ là Mục gia các anh nợ em.”
Con ngươi Mục Đình Sâm bỗng nhiên phóng đại, cứng ngắc nâng tay lên, muốn ôm cô, lại không có dũng khí: “Ai nói cho em…”
Ôn Ngôn giống như phát điên cầm gối ở trên giường ném về phía anh: “Là An Tuyết Ly chính miệng nói cho em biết, anh còn muốn giấu diễm cho bà ta sao? Còn muốn giải vây giúp bà ta sao? Mục gia các anh đúng là không có một ai tốt! Tại sao lúc trước lại thu dưỡng em? Bởi vì áy náy sao? Anh muốn lòng anh dễ chịu, em lại phải dùng cả một đời của em, Mục Đình Sâm, anh nợ em lấy gì trả? Anh biết vì sao bà ta nói cho em những thứ này không? Bởi vì chỉ cần em là vợ anh một ngày thì ngày đó bà ta liền không yên lòng, em thành toàn cho bà ta! Anh tha cho em đi có được không?”
Mục Đình Sâm không né tránh, tùy cô tức giận, anh đã sớm biết, một khi cô biết được những chuyện này, sẽ không có kết thúc dễ dàng như vậy. Sự điên cuồng của cô hôm nay anh đã sớm có chuẩn bị tâm lý, loại thời điểm này, bắt luận anh nói cái gì, đều lộ ra vẻ bắt lực yếu ớt.
“Anh tha cho em đi có được không?”
Câu nói này, thật lâu trước đó cô cũng từng nói với anh, khi đó, cô liều mạng muốn thoát khỏi anh… Không ngờ hôm nay, lại phải nghe cô nói thêm một lần.
Sau khi trút hết, Ôn Ngôn tê liệt ngồi ở trên giường im ắng rơi lệ, cô nghĩ thế nào cũng không rõ, vì cái gì từ đầu đến cuối Mục Đình Sâm tâm đều không hướng về phía cô. Cô sợ anh khó xử, hết lòng quan tâm giúp đỡ An Tuyết Ly, bất luận là An Tuyết Ly có chán ghét cô thế nào, nhằm vào.
cô thế nào, cô đều có thể bỏ qua hiềm khích. Thế nhưng kết quả, cô đổi lầy được cái gì? Là sự lừa dối của anh.
Sau khi yên tĩnh một chút, Mục Đình Sâm tiến lên phía trước muốn dụng vào cô, giọng nói của cô lại lạnh lẽo: “Đừng đụng vào eml”
Bước chân anh dừng lại, gian nan nói: “Xin lỗi… anh không nên giấu em, thế nhưng nếu nói cho em thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Sẽ chỉ có cục diện như hôm nay.
Không phải anh cố ý giấu em, chỉ là anh không biết nên nói cho em làm sao, cũng sợ sau khi em biết sẽ khó chịu…
anh đã sớm dự định xong rồi, đợi chân của dì nhỏ tốt em, anh sẽ không dây dưa gì với bà ấy nữa, đừng như vậy, được không…” Ngữ khí của anh gần như đang cầu khẩn.
Ôn Ngôn đưa tay lau nước mắt đi, ngẳng đầu nhìn anh: “Anh biết em đang nghĩ gì không? Anh biết em cảm nhận được cái gì không? Khi An Tuyết Ly nói chuyện kia cho em biết, em liền nói với bà ta, nếu lại để cho anh bước một bước đến chỗ bà ta, em liền nhận thua. Từ đầu tới bà ta đều muốn em rời khỏi anh, hiện tại em thành toàn cho bà ta, sau này anh cùng bà ta sống tốt đi, bà ta dù sao cũng là dì nhỏ của anh, thân thiết hơn một người cô nhi bên ngoài như em, là em ban đầu khinh thường huyết thống, cuối cùng vẫn là làm mình thua bại thảm hại, xem ra, cũng chỉ có em với Trần Hàm không để ý huyết thống như vậy, anh và An Tuyết Ly nhiều năm không gặp như vậy, còn có thể thân thiết như mẹ con ruột, là em không biết tự lượng sức mình. Anh làm em cảm thấy… em giống như một kẻ ngốc vậy.”