-
Chương 16 - 20
Chương 16
  
Chương 17
  
Chương 18
  
Chương 19
Chương 20
“Ngốc tử, ngươi tránh cái gì ? Không thấy ta giải độc cho ngươi sao ?”
“Giải.... ......độc ?”
“Ngươi bị đầu ngón tay của hắn xoẹt qua ! Chương tử tinh kia, toàn thân đều là độc ! Ta nếu không giải độc cho ngươi, mạng nhỏ của ngươi nửa khắc cũng không bảo toàn được !”
“Hắn, hắn là.... .......yêu quái ! Vậy ngươi.... .....còn ngươi ? Cũng.... .....là ?” Trần Đại Dũng vừa nuốt nước miếng, vừa lắp bắp hỏi.
“Run run cái gì ! Nhìn ngươi gan nhỏ như vậy, ta cũng sẽ không ăn ngươi !” Thư Nhan hờn dỗi liếc hắn một cái.
“Ngươi.... .......ngươi cũng ăn thịt người ?” Trần Đại Dũng vẻ mặt sắp khóc.
“Ai nói yêu quái nhất định phải ăn thịt người.... .......Ngốc tử, ngươi mau tới đây, tránh cái gì ! Ngươi nửa bên mặt đã xanh cả rồi, nếu không giải độc, thần tiên cũng không cứu được ngươi !”
“A.... ......” Trần Đại Dũng mở to miệng, chỉ phát ra một âm, liền nhúc nhích cũng không được ! Hoảng sợ nhìn Thư Nhan ngày càng đến gần cổ hắn, hai mắt to trừng đến độ muốn rơi ra, một câu cũng nói không ra, xong rồi, hắn sắp bị yêu quái ăn ! Mắt nhắm lại, tuyệt vọng chờ chết !
Vậy mà, không lâu sau, hắn lại cảm thấy cổ vừa tê dại vừa nhột, thử dò xét từ từ mở mắt, “A.... ...... ....”
Chỉ thấy hai tròng mắt yêu mị nửa mở của Thư Nhan, hơi nghiêng đầu, nhón chân lên, phấn nộn đầu lưỡi duỗi ra co lại liếm chỗ bị đầu ngón tay của chương tử tinh làm thương tích ! Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy trong đầu oanh một cái, gương mặt hỏa thiêu : nóng bừng, hắn vốn là sợ hãi trong lòng, lại thấy một cỗ khác thường cảm xúc, mờ mịt, luống cuống.... ....
“Tốt lắm ! Hiện tại ngươi không chết được !” Thư Nhan liếm xong vết thương của hắn, đầu lưỡi cố ý ở răng môi vòng một cái, khiến hắn một trận hô hấp dồn dập.
Thư Nhan trong lòng buồn cười, này ngốc tử ! Thật đúng là cái gì cũng không hiểu, hé ra khuôn mặt vuông hồng hồng, tay chân luống cuống ngây ngô nhìn nàng.
“Tướng công, chúng ta nên đi.... .....A, ngươi !” Tay của nàng bị ngốc tử bỏ rơi.
“Ta.... ........Ta không phải là tướng công của ngươi ! Ta sẽ không cưới một yêu quái làm thê tử !”
“Ngươi nói cái gì !” Thư Nhan mặt trầm xuống, đồ ngốc tử không biết phân biệt !
Trần Đại Dũng cảm giác được cả người bị một cỗ hơi thở lạnh băng bao vây, nhưng vẫn lấy can đảm thành thực lớn tiếng nói : “Tương lai của ta muốn lấy nữ nhân giống như mẫu thân ôn nhu đức hạnh ! Ngươi là yêu quái ! Còn.... .....còn ăn thịt người !”
“Ngốc tử.... ....” Thư Nhan trừng mắt hạnh, bắt được Trần Đại Dũng lỗ tai, dùng sức véo.
“Ai nha.... ......Ngươi này mụ la sát ! Buông tay ! Buông tay ! Mụ la sát.... .....”
“Giải.... ......độc ?”
“Ngươi bị đầu ngón tay của hắn xoẹt qua ! Chương tử tinh kia, toàn thân đều là độc ! Ta nếu không giải độc cho ngươi, mạng nhỏ của ngươi nửa khắc cũng không bảo toàn được !”
“Hắn, hắn là.... .......yêu quái ! Vậy ngươi.... .....còn ngươi ? Cũng.... .....là ?” Trần Đại Dũng vừa nuốt nước miếng, vừa lắp bắp hỏi.
“Run run cái gì ! Nhìn ngươi gan nhỏ như vậy, ta cũng sẽ không ăn ngươi !” Thư Nhan hờn dỗi liếc hắn một cái.
“Ngươi.... .......ngươi cũng ăn thịt người ?” Trần Đại Dũng vẻ mặt sắp khóc.
“Ai nói yêu quái nhất định phải ăn thịt người.... .......Ngốc tử, ngươi mau tới đây, tránh cái gì ! Ngươi nửa bên mặt đã xanh cả rồi, nếu không giải độc, thần tiên cũng không cứu được ngươi !”
“A.... ......” Trần Đại Dũng mở to miệng, chỉ phát ra một âm, liền nhúc nhích cũng không được ! Hoảng sợ nhìn Thư Nhan ngày càng đến gần cổ hắn, hai mắt to trừng đến độ muốn rơi ra, một câu cũng nói không ra, xong rồi, hắn sắp bị yêu quái ăn ! Mắt nhắm lại, tuyệt vọng chờ chết !
Vậy mà, không lâu sau, hắn lại cảm thấy cổ vừa tê dại vừa nhột, thử dò xét từ từ mở mắt, “A.... ...... ....”
Chỉ thấy hai tròng mắt yêu mị nửa mở của Thư Nhan, hơi nghiêng đầu, nhón chân lên, phấn nộn đầu lưỡi duỗi ra co lại liếm chỗ bị đầu ngón tay của chương tử tinh làm thương tích ! Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy trong đầu oanh một cái, gương mặt hỏa thiêu : nóng bừng, hắn vốn là sợ hãi trong lòng, lại thấy một cỗ khác thường cảm xúc, mờ mịt, luống cuống.... ....
“Tốt lắm ! Hiện tại ngươi không chết được !” Thư Nhan liếm xong vết thương của hắn, đầu lưỡi cố ý ở răng môi vòng một cái, khiến hắn một trận hô hấp dồn dập.
Thư Nhan trong lòng buồn cười, này ngốc tử ! Thật đúng là cái gì cũng không hiểu, hé ra khuôn mặt vuông hồng hồng, tay chân luống cuống ngây ngô nhìn nàng.
“Tướng công, chúng ta nên đi.... .....A, ngươi !” Tay của nàng bị ngốc tử bỏ rơi.
“Ta.... ........Ta không phải là tướng công của ngươi ! Ta sẽ không cưới một yêu quái làm thê tử !”
“Ngươi nói cái gì !” Thư Nhan mặt trầm xuống, đồ ngốc tử không biết phân biệt !
Trần Đại Dũng cảm giác được cả người bị một cỗ hơi thở lạnh băng bao vây, nhưng vẫn lấy can đảm thành thực lớn tiếng nói : “Tương lai của ta muốn lấy nữ nhân giống như mẫu thân ôn nhu đức hạnh ! Ngươi là yêu quái ! Còn.... .....còn ăn thịt người !”
“Ngốc tử.... ....” Thư Nhan trừng mắt hạnh, bắt được Trần Đại Dũng lỗ tai, dùng sức véo.
“Ai nha.... ......Ngươi này mụ la sát ! Buông tay ! Buông tay ! Mụ la sát.... .....”
  
Chương 17
Mụ la sát ! Thư Nhan nhíu mày, nàng nàng.... ......chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa ! Nữ tử loài người ngay cả một phần mười xinh đẹp cũng không bằng nàng ! Hết lần này tới lần khác ngốc tử này mắt bị đui, không nhìn ra vẻ đẹp của nàng thì thôi, còn.....Còn mắng nàng là mụ la sát ! Nàng dáng dấp vừa hung ác vừa xấu xí sao ?
Bỗng dưng, trong đầu thật giống như nghĩ đến cái gì, trong mắt vui mừng, liền cười khanh khách lên tiếng nói, “Vô luận ta là mụ la sát, còn là phụ nữ có chồng, cũng là phụ nữ có chồng của ngươi a ! Ngươi mặc dù miệng không thừa nhận, trong lòng đã sớm nhận định thân phận của ta không phải sao ? Nếu không, ngươi làm sao cứ phụ nữ có chồng phụ nữ có chồng gọi không ngừng a !”
“Ngươi, ngươi.... ....” Hắn mới không cần cưới yêu quái làm thê tử.
“Tốt lắm ! Chẳng qua là làm vợ chồng mấy ngày với ngươi, chờ ta chán, tự nhiên sẽ thả ngươi trở về, đến lúc đó chỉ sợ ngươi không nỡ bỏ ta mà rời đi a !”
“Yêu quái ! Ta.... .....ta sẽ không phải lòng ngươi !” Hắn lời thề thành khẩn nói.
“Tốt lắm, đừng làm rộn !” Nhìn Trần Đại Dũng giận đến đỏ mặt tía tai, Thư Nhan không nhịn được nói một câu, “Còn rống to với ta nữa, cẩn thận ta ăn ngươi !”
“Ngươi dám !” Hắn rống to.
Thư Nhan đầu chuyển một cái, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn hắn, “Ngươi kêu loạn cái gì ! Thế nào, ta không dám ăn ngươi sao ? Ngươi cũng muốn giống như những người lúc nãy một dạng, bị hút khô máu, rồi sau đó quy tiên thành tro sao ?”
“Ta.... .......” Trần Đại Dũng bắt đầu nuốt nước miếng, nhớ tới tình cảnh đáng sợ vừa rồi, không tự chủ cả người rùng mình một cái.
“Sợ sao ? Nếu sợ, liền đàng hoàng ngậm miệng, chớ quấy rối ta !” Lạnh lùng uy hiếp Trần Đại Dũng, lại đột nhiên đứng lên cười, “Ai ! Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, tới, ta lau cho ngươi !”
Nàng một hồi ôn nhu, một lát lạnh lùng nghiêm nghị, tính khí thay đổi không ngừng, Trần Đại Dũng mồ hôi trên người càng nhiều, bị dọa sợ.
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí mở miệng nói : “Ta.... .....ta muốn trở về doanh trại !”
“Cái gì !” Thư Nhan mặt lại trầm xuống.
Trần Đại Dũng lập tức nói : “Ta đáp ứng cưới ngươi nhưng.......Ngươi phải đồng ý để ta về trại lính !”
Nhìn vẻ mặt cẩn thận lại lo lắng của hắn, Thư Nhan “Xì” cười, “Thế nào, nghĩ là trở lại trại lính ta liền không làm gì được ngươi ! Đừng quên, ta là yêu quái a ! Giết người dễ dàng như bóp chết con kiến, ngươi trốn không thoát đâu !”
Trần Đại Dũng trợn to hai mắt, thở hổn hển, nàng làm sao biết được suy nghĩ trong lòng hắn ? Nàng là yêu quái, ô, nàng quả nhiên là yêu quái ! Xong rồi, hắn trốn không thoát, hắn sớm muộn sẽ bị ăn !
Bỗng dưng, trong đầu thật giống như nghĩ đến cái gì, trong mắt vui mừng, liền cười khanh khách lên tiếng nói, “Vô luận ta là mụ la sát, còn là phụ nữ có chồng, cũng là phụ nữ có chồng của ngươi a ! Ngươi mặc dù miệng không thừa nhận, trong lòng đã sớm nhận định thân phận của ta không phải sao ? Nếu không, ngươi làm sao cứ phụ nữ có chồng phụ nữ có chồng gọi không ngừng a !”
“Ngươi, ngươi.... ....” Hắn mới không cần cưới yêu quái làm thê tử.
“Tốt lắm ! Chẳng qua là làm vợ chồng mấy ngày với ngươi, chờ ta chán, tự nhiên sẽ thả ngươi trở về, đến lúc đó chỉ sợ ngươi không nỡ bỏ ta mà rời đi a !”
“Yêu quái ! Ta.... .....ta sẽ không phải lòng ngươi !” Hắn lời thề thành khẩn nói.
“Tốt lắm, đừng làm rộn !” Nhìn Trần Đại Dũng giận đến đỏ mặt tía tai, Thư Nhan không nhịn được nói một câu, “Còn rống to với ta nữa, cẩn thận ta ăn ngươi !”
“Ngươi dám !” Hắn rống to.
Thư Nhan đầu chuyển một cái, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn hắn, “Ngươi kêu loạn cái gì ! Thế nào, ta không dám ăn ngươi sao ? Ngươi cũng muốn giống như những người lúc nãy một dạng, bị hút khô máu, rồi sau đó quy tiên thành tro sao ?”
“Ta.... .......” Trần Đại Dũng bắt đầu nuốt nước miếng, nhớ tới tình cảnh đáng sợ vừa rồi, không tự chủ cả người rùng mình một cái.
“Sợ sao ? Nếu sợ, liền đàng hoàng ngậm miệng, chớ quấy rối ta !” Lạnh lùng uy hiếp Trần Đại Dũng, lại đột nhiên đứng lên cười, “Ai ! Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, tới, ta lau cho ngươi !”
Nàng một hồi ôn nhu, một lát lạnh lùng nghiêm nghị, tính khí thay đổi không ngừng, Trần Đại Dũng mồ hôi trên người càng nhiều, bị dọa sợ.
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí mở miệng nói : “Ta.... .....ta muốn trở về doanh trại !”
“Cái gì !” Thư Nhan mặt lại trầm xuống.
Trần Đại Dũng lập tức nói : “Ta đáp ứng cưới ngươi nhưng.......Ngươi phải đồng ý để ta về trại lính !”
Nhìn vẻ mặt cẩn thận lại lo lắng của hắn, Thư Nhan “Xì” cười, “Thế nào, nghĩ là trở lại trại lính ta liền không làm gì được ngươi ! Đừng quên, ta là yêu quái a ! Giết người dễ dàng như bóp chết con kiến, ngươi trốn không thoát đâu !”
Trần Đại Dũng trợn to hai mắt, thở hổn hển, nàng làm sao biết được suy nghĩ trong lòng hắn ? Nàng là yêu quái, ô, nàng quả nhiên là yêu quái ! Xong rồi, hắn trốn không thoát, hắn sớm muộn sẽ bị ăn !
  
Chương 18
“Đi, đi đằng sau ta, ngươi này ngốc tử nếu tự mình đi, vĩnh viễn chạy không thoát khu rừng này !”
Đi ước chừng một nén nhang, “Đến !” Thư Nhan tuyên bố, chỉ vào thanh tuyền cách đó không xa nói với hắn : “Ngươi vào suối tắm một cái ! Đừng để toàn thân mùi hôi thối !” Dứt lời, liền đi vào sơn động đen như mực phía trước.
Đây là đâu a ? Trần Đại Dũng bốn phía nhìn một chút, hắn còn tưởng mình sẽ đi ra khỏi rừng, không nghĩ tới lại đi vào sâu trong rừng ! Phía trước sơn động đen thùi lùi lộ ra một cỗ quỉ dị, luckygirl_co chẳng lẽ chính là nơi yêu quái hoạt động ?
Lần nữa nhìn một chút thanh tuyền cách đó không xa, nhớ tới lời Thư Nhan vừa nói, nàng không phải là để cho hắn tắm rửa sạch sẽ sau đó sẽ ăn hắn đi ! Nghĩ đến đây, hắn kiên định lắc đầu một cái, không được, vô luận thế nào hắn cũng không thể tắm !
Làm sao bây giờ ? Hắn phải như thế nào mới có thể trở lại trại lính ? Trong quân doanh tất cả đều là hán tử không sợ chết, dương khí thịnh, nhất định có thể trấn áp yêu khí của nàng ! Nếu không được, cũng có thể thỉnh đạo sĩ tới làm phép a !
Nhìn Thư Nhan vào trong động, hồi lâu không có động tĩnh, hắn liếc nhìn xung quanh, lúc này không đi, chờ đợi khi nào a ! Chân mới vừa nâng lên.... .....
“Đáng chết chương tử tinh.... .....” Thư Nhan vẻ mặt nhớn nhác từ trong động đi ra.
Trần Đại Dũng cả kinh, tim suýt nữa nhảy ra ngoài, lập tức quy củ đứng tại chỗ, ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt nhìn phía trước, so với lúc tướng quân kiểm duyệt đứng còn thẳng hơn, còn quy củ hơn.
Thư Nhan đang nổi nóng, cũng không nhìn ra điểm kì quái của hắn ! Chỗ tu luyện tốt bị con cá tinh làm hỏng ! Đáng chết, sớm biết như thế, nàng nên chém đứt đầu hắn, mà không phải là mấy đầu ngón tay !
Đều là tại ngốc tử, nếu không cũng không đắc tội con cá tinh đáng ghét ! Quay đầu nhìn lại, nàng cau mày nói : “Ngươi như thế nào còn không tắm rửa sạch sẽ.... .....Đi, tắm một cái !”
“Không muốn” Trần Đại Dũng dùng sức lắc đầu, “Ta không tắm ! Ta không tắm ... ......”
Thư Nhan nhíu mày, kỳ quái nhìn hắn, tắm mà thôi, sao hắn phản ứng mạnh như vậy ? Nhìn lại một chút trên người hắn không phải là mồ hôi chính là vết máu, hơn nữa vết thương trên người hắn cũng nên băng bó một chút, kéo tay của hắn, “Đi.... ...” Đem hắn kéo đến thanh tuyền.
Trần Đại Dũng muốn hất tay nàng ra, không có hất được, thân thể liền dùng sức lui về phía sau, nhưng là vô dụng ! Giờ khắc này, Thư Nhan khí lực lớn đến kinh người, tay cứng như thép bắt tay hắn !
Mắt thấy đến thanh tuyền, Trần Đại Dũng tránh thoát không ra, liền kêu to lên : “Ta không tắm ! Ta không tắm ! Rửa sạch sẽ liền bị ngươi ăn ! Ta không tắm.... ...”
Đi ước chừng một nén nhang, “Đến !” Thư Nhan tuyên bố, chỉ vào thanh tuyền cách đó không xa nói với hắn : “Ngươi vào suối tắm một cái ! Đừng để toàn thân mùi hôi thối !” Dứt lời, liền đi vào sơn động đen như mực phía trước.
Đây là đâu a ? Trần Đại Dũng bốn phía nhìn một chút, hắn còn tưởng mình sẽ đi ra khỏi rừng, không nghĩ tới lại đi vào sâu trong rừng ! Phía trước sơn động đen thùi lùi lộ ra một cỗ quỉ dị, luckygirl_co chẳng lẽ chính là nơi yêu quái hoạt động ?
Lần nữa nhìn một chút thanh tuyền cách đó không xa, nhớ tới lời Thư Nhan vừa nói, nàng không phải là để cho hắn tắm rửa sạch sẽ sau đó sẽ ăn hắn đi ! Nghĩ đến đây, hắn kiên định lắc đầu một cái, không được, vô luận thế nào hắn cũng không thể tắm !
Làm sao bây giờ ? Hắn phải như thế nào mới có thể trở lại trại lính ? Trong quân doanh tất cả đều là hán tử không sợ chết, dương khí thịnh, nhất định có thể trấn áp yêu khí của nàng ! Nếu không được, cũng có thể thỉnh đạo sĩ tới làm phép a !
Nhìn Thư Nhan vào trong động, hồi lâu không có động tĩnh, hắn liếc nhìn xung quanh, lúc này không đi, chờ đợi khi nào a ! Chân mới vừa nâng lên.... .....
“Đáng chết chương tử tinh.... .....” Thư Nhan vẻ mặt nhớn nhác từ trong động đi ra.
Trần Đại Dũng cả kinh, tim suýt nữa nhảy ra ngoài, lập tức quy củ đứng tại chỗ, ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt nhìn phía trước, so với lúc tướng quân kiểm duyệt đứng còn thẳng hơn, còn quy củ hơn.
Thư Nhan đang nổi nóng, cũng không nhìn ra điểm kì quái của hắn ! Chỗ tu luyện tốt bị con cá tinh làm hỏng ! Đáng chết, sớm biết như thế, nàng nên chém đứt đầu hắn, mà không phải là mấy đầu ngón tay !
Đều là tại ngốc tử, nếu không cũng không đắc tội con cá tinh đáng ghét ! Quay đầu nhìn lại, nàng cau mày nói : “Ngươi như thế nào còn không tắm rửa sạch sẽ.... .....Đi, tắm một cái !”
“Không muốn” Trần Đại Dũng dùng sức lắc đầu, “Ta không tắm ! Ta không tắm ... ......”
Thư Nhan nhíu mày, kỳ quái nhìn hắn, tắm mà thôi, sao hắn phản ứng mạnh như vậy ? Nhìn lại một chút trên người hắn không phải là mồ hôi chính là vết máu, hơn nữa vết thương trên người hắn cũng nên băng bó một chút, kéo tay của hắn, “Đi.... ...” Đem hắn kéo đến thanh tuyền.
Trần Đại Dũng muốn hất tay nàng ra, không có hất được, thân thể liền dùng sức lui về phía sau, nhưng là vô dụng ! Giờ khắc này, Thư Nhan khí lực lớn đến kinh người, tay cứng như thép bắt tay hắn !
Mắt thấy đến thanh tuyền, Trần Đại Dũng tránh thoát không ra, liền kêu to lên : “Ta không tắm ! Ta không tắm ! Rửa sạch sẽ liền bị ngươi ăn ! Ta không tắm.... ...”
  
Chương 19
“A.... .....” Thư Nhan ngẩn ra, rốt cục buông tay, đôi mắt ngơ ngác thẳng tắp nhìn về phía Trần Đại Dũng, ánh mắt nháy nháy, cuối cùng, lại ha ha cười to, cười đến ngả nghiêng, không thể dìm xuống. Đột nhiên giơ chân lên, một cước đem Trần Đại Dũng đá vào trong nước, cười to nói : “Ngốc tử ! Hảo hảo đem mình tắm rửa sạch sẽ, chờ ta tí nữa ăn người.”
Hang động bị tiêu diệt, giờ khắc này phải làm cho ngốc tử thú vị tắm rửa sạch sẽ.
“Ai ui !” Trần Đại Dũng không nhịn đau được hô một tiếng. Thân thể to lớn yếu ớt nằm trên bãi cỏ. Cái mông đằng sau sưng thật to, vết máu cùng quần dính vào nhau ! Thân thể thoáng động một cái, liền đau như xuyên qua tim – đây chính là kết quả bị đánh năm mươi quân côn.
Trong mơ mơ màng màng, mới vừa tỉnh lại, thấy cách đó không xa để một chén nước, thuận tiện lúc này đang miệng khô lưỡi khô ! Muốn uống chút nước, ai ngờ thân thể vừa động, liền đau đến cả người đổ mồ hồi, không nhịn được kêu lên.
“Ngốc tử ! Vào lúc này mới biết đau đi !” Giữa trống không quân trướng đột nhiên nhô ra một vị hồng y nữ tử.
“Ngươi.... ...” Trần Đại Dũng tâm cả kinh, ngước cổ lên nhìn, “Ngươi vào bằng cách nào ?” Bên ngoài không phải là có thủ vệ sao ?
Thư Nhan duyên dáng thướt tha đi tới gần, cười nói : “Ngốc tử ! Ngươi quên ta là yêu quái a ! Yêu quái có chỗ nào không đi được !” Ngồi xổm xuống cầm lên bát nước, đưa tới bên môi hắn, “Uống nhanh đi !”
Trần Đại Dũng nhìn nàng một chút, lại nhìn bát nước trước mắt, cuối cùng cúi đầu, ừng ực ừng ực uống. Uống xong nước cảm thấy cổ họng tốt hơn nhiều, hắn nói “Ngươi nhanh đi, nếu không ta kêu người !”
Thư Nhan tức giận trừng hắn một cái, “Ngốc tử ! Tại sao lại vờ ngớ ngẩn, năm mươi quân côn còn không có đủ có phải hay không ?”
“Ta.... .....” Hắn đang muốn mở miệng liền bị Thư Nhan cắt đứt, một cái tát đánh vào miệng hắn.
“Ngốc tử ! Mau ngậm miệng lại ! Ta không phải là nói với ngươi, rút về quân doanh không được nói lung tung sao ? Ngươi này ngốc tử không hảo.......”
“Ta nói đều là thật.”
“Ngốc tử !” Thư Nhan tức khí bùng lên, “Hơn năm trăm người, chỉ còn một mình ngươi sống trở lại ! Còn vẫn lớn tiếng kêu la là bị yêu quái ăn ! Ngươi tà thuyết mê hoặc người khác, chém cái đầu ngu ngốc của ngươi, coi như mạng ngươi lớn !”
“Ta không có ta thuyết mê hoặc người khác, ta nói là thật !” Trần Đại Dũng rướn cổ kêu lên.
“Ai !” Thư Nhan mở to hai mắt, có chút không thể làm gì nhìn hắn, này óc heo quả thật không cứu được ! “Chưa tới nửa tháng, đại tướng quân các ngươi sẽ rút quân về thành ! Chỉ cần ngươi bảo vệ cái miệng ngu ngốc, sống nhiều hơn ba năm rưỡi sẽ không là vấn đề ! Tốt lắm, ngốc tử ! Người ta phải đi, chính ngươi bảo trọng đi !” Nói xong câu đó, cũng chỉ là trong nháy mắt, liền biến mất
Hang động bị tiêu diệt, giờ khắc này phải làm cho ngốc tử thú vị tắm rửa sạch sẽ.
“Ai ui !” Trần Đại Dũng không nhịn đau được hô một tiếng. Thân thể to lớn yếu ớt nằm trên bãi cỏ. Cái mông đằng sau sưng thật to, vết máu cùng quần dính vào nhau ! Thân thể thoáng động một cái, liền đau như xuyên qua tim – đây chính là kết quả bị đánh năm mươi quân côn.
Trong mơ mơ màng màng, mới vừa tỉnh lại, thấy cách đó không xa để một chén nước, thuận tiện lúc này đang miệng khô lưỡi khô ! Muốn uống chút nước, ai ngờ thân thể vừa động, liền đau đến cả người đổ mồ hồi, không nhịn được kêu lên.
“Ngốc tử ! Vào lúc này mới biết đau đi !” Giữa trống không quân trướng đột nhiên nhô ra một vị hồng y nữ tử.
“Ngươi.... ...” Trần Đại Dũng tâm cả kinh, ngước cổ lên nhìn, “Ngươi vào bằng cách nào ?” Bên ngoài không phải là có thủ vệ sao ?
Thư Nhan duyên dáng thướt tha đi tới gần, cười nói : “Ngốc tử ! Ngươi quên ta là yêu quái a ! Yêu quái có chỗ nào không đi được !” Ngồi xổm xuống cầm lên bát nước, đưa tới bên môi hắn, “Uống nhanh đi !”
Trần Đại Dũng nhìn nàng một chút, lại nhìn bát nước trước mắt, cuối cùng cúi đầu, ừng ực ừng ực uống. Uống xong nước cảm thấy cổ họng tốt hơn nhiều, hắn nói “Ngươi nhanh đi, nếu không ta kêu người !”
Thư Nhan tức giận trừng hắn một cái, “Ngốc tử ! Tại sao lại vờ ngớ ngẩn, năm mươi quân côn còn không có đủ có phải hay không ?”
“Ta.... .....” Hắn đang muốn mở miệng liền bị Thư Nhan cắt đứt, một cái tát đánh vào miệng hắn.
“Ngốc tử ! Mau ngậm miệng lại ! Ta không phải là nói với ngươi, rút về quân doanh không được nói lung tung sao ? Ngươi này ngốc tử không hảo.......”
“Ta nói đều là thật.”
“Ngốc tử !” Thư Nhan tức khí bùng lên, “Hơn năm trăm người, chỉ còn một mình ngươi sống trở lại ! Còn vẫn lớn tiếng kêu la là bị yêu quái ăn ! Ngươi tà thuyết mê hoặc người khác, chém cái đầu ngu ngốc của ngươi, coi như mạng ngươi lớn !”
“Ta không có ta thuyết mê hoặc người khác, ta nói là thật !” Trần Đại Dũng rướn cổ kêu lên.
“Ai !” Thư Nhan mở to hai mắt, có chút không thể làm gì nhìn hắn, này óc heo quả thật không cứu được ! “Chưa tới nửa tháng, đại tướng quân các ngươi sẽ rút quân về thành ! Chỉ cần ngươi bảo vệ cái miệng ngu ngốc, sống nhiều hơn ba năm rưỡi sẽ không là vấn đề ! Tốt lắm, ngốc tử ! Người ta phải đi, chính ngươi bảo trọng đi !” Nói xong câu đó, cũng chỉ là trong nháy mắt, liền biến mất
Chương 20
“Này........Ta.... ........” Trần Đại Dũng đầu vuông nhìn chung quanh, không có, cái đó mụ la sát cứ như vậy biến mất ! Còn nhớ rõ ngày đó, nàng đá hắn vào trong nước, hắn còn tưởng rằng chết chắc, ai ngờ, nàng lại quyết định cùng hắn rút quân về doanh ! Lúc tới trại lính, hắn vẫn lo lắng nên như thế nào đẩy nàng đi, ai ngờ trong nháy mắt thời gian, chính là không thấy bóng dáng nàng đâu. Hắn rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi vào quân doanh, hắn đem chuyện phát sinh nói rõ đầu đuôi, lại đổi lấy một trận hành hung ! Thật là không hiểu, vì sao hắn nói thật, lại phải chịu quân côn, đau chết hắn !
Hắn quay đầu nhìn một chút, a, hắn động động thân thể, không đau. Không thể tin được đưa tay sờ sờ vết thương, hảo........Tốt lắm ! Sau khi khiếp sợ, hắn lại ngây ngô nở nụ cười. Phụ thân nói đúng ! Người tốt nhất định sẽ có hảo báo ! Ha ha, không đau.
Sau nửa tháng, quả nhiên lui quân hồi thành ! Trần Đại Dũng bị phái đến tướng quân phủ làm hộ vệ ! Hôm nay vừa đúng đến phiên hắn trực ban, cùng một hộ vệ khác đứng ở hai bên đại môn, thấy bốn phía không có người nào, hai người lại đứng đã lâu, liền nói chuyện.
Hoắc Đồng thân thể dựa vào tường, Trần Đại Dũng ngây ngô nhìn xung quanh một chút, sau đó vẻ mặt thả lỏng, đá đá hai chân có chút mỏi, muốn hỏi nhị vị vì sao gan lớn như vậy, sẽ không sợ mất mặt phủ tướng quân ?'
Ngày thường đi qua đều là mấy người làm ra ngoài mua đồ trong phủ tướng quân, lại thêm hai người đều là người đàng hoàng cười híp mắt, có lúc còn có thể dàn xếp một chút cho mấy người làm ra phủ làm việc, quan hệ chung đụng dung hòa. Mặc dù cũng là người hầu ở phủ tướng quân, nhưng cũng cảm thấy trời cao hoàng đế xa, tự nhiên càng không kiêng kỵ.
“Ngươi biết hai ngày này tướng quân phủ vì sao giăng đèn kết hoa không ?” Hoắc Đồng mở miệng trước nói.
“Không biết !” Trần Đại Dũng hé ra khuôn mặt chất phác thành thật, nghe vật trung thực lắc đầu một cái, đồng thời cũng không chút nào che dấu lộ ra vẻ mặt tò mò.
Hoắc Đồng tiếp tục nói : “Là tướng quân chúng ta muốn thú thê !”
“Lấy vợ ? Tướng quân không phải là đã có thê tử sao ? Con hắn còn được phong làm tả kị tướng quân !”
“Này có gì hiếm lạ ! Nam nhân tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường sao ? Huống chi người ta còn là một tướng quân ! Vợ cả ở kinh thành, xa cuối chân trời ! Ngươi nói bên người tướng quân cần có một người hầu hạ đi !”
“Nga !” Trần Đại Dũng gật đầu một cái.
“Ai !” Hoắc Đồng có chút thở dài nói, “Như chúng ta nhà nghèo có thể lấy được một người vợ cũng tốt rồi ! Nhiều cũng không nuôi nổi a !” Nói xong tự giễu cười một tiếng, “Bất quá, nếu huynh đệ ngày nào đó thăng quan phát tài, tự nhiên sẽ cần vài mĩ nhân phục vụ !” Hoắc Đồng bên kia vẫn trong mộng đẹp, bên này Trần Đại Dũng như nhớ tới cái gì lâm vào trầm tư ! Rầu rĩ, nửa ngày không nói một tiếng.
Sau khi vào quân doanh, hắn đem chuyện phát sinh nói rõ đầu đuôi, lại đổi lấy một trận hành hung ! Thật là không hiểu, vì sao hắn nói thật, lại phải chịu quân côn, đau chết hắn !
Hắn quay đầu nhìn một chút, a, hắn động động thân thể, không đau. Không thể tin được đưa tay sờ sờ vết thương, hảo........Tốt lắm ! Sau khi khiếp sợ, hắn lại ngây ngô nở nụ cười. Phụ thân nói đúng ! Người tốt nhất định sẽ có hảo báo ! Ha ha, không đau.
Sau nửa tháng, quả nhiên lui quân hồi thành ! Trần Đại Dũng bị phái đến tướng quân phủ làm hộ vệ ! Hôm nay vừa đúng đến phiên hắn trực ban, cùng một hộ vệ khác đứng ở hai bên đại môn, thấy bốn phía không có người nào, hai người lại đứng đã lâu, liền nói chuyện.
Hoắc Đồng thân thể dựa vào tường, Trần Đại Dũng ngây ngô nhìn xung quanh một chút, sau đó vẻ mặt thả lỏng, đá đá hai chân có chút mỏi, muốn hỏi nhị vị vì sao gan lớn như vậy, sẽ không sợ mất mặt phủ tướng quân ?'
Ngày thường đi qua đều là mấy người làm ra ngoài mua đồ trong phủ tướng quân, lại thêm hai người đều là người đàng hoàng cười híp mắt, có lúc còn có thể dàn xếp một chút cho mấy người làm ra phủ làm việc, quan hệ chung đụng dung hòa. Mặc dù cũng là người hầu ở phủ tướng quân, nhưng cũng cảm thấy trời cao hoàng đế xa, tự nhiên càng không kiêng kỵ.
“Ngươi biết hai ngày này tướng quân phủ vì sao giăng đèn kết hoa không ?” Hoắc Đồng mở miệng trước nói.
“Không biết !” Trần Đại Dũng hé ra khuôn mặt chất phác thành thật, nghe vật trung thực lắc đầu một cái, đồng thời cũng không chút nào che dấu lộ ra vẻ mặt tò mò.
Hoắc Đồng tiếp tục nói : “Là tướng quân chúng ta muốn thú thê !”
“Lấy vợ ? Tướng quân không phải là đã có thê tử sao ? Con hắn còn được phong làm tả kị tướng quân !”
“Này có gì hiếm lạ ! Nam nhân tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường sao ? Huống chi người ta còn là một tướng quân ! Vợ cả ở kinh thành, xa cuối chân trời ! Ngươi nói bên người tướng quân cần có một người hầu hạ đi !”
“Nga !” Trần Đại Dũng gật đầu một cái.
“Ai !” Hoắc Đồng có chút thở dài nói, “Như chúng ta nhà nghèo có thể lấy được một người vợ cũng tốt rồi ! Nhiều cũng không nuôi nổi a !” Nói xong tự giễu cười một tiếng, “Bất quá, nếu huynh đệ ngày nào đó thăng quan phát tài, tự nhiên sẽ cần vài mĩ nhân phục vụ !” Hoắc Đồng bên kia vẫn trong mộng đẹp, bên này Trần Đại Dũng như nhớ tới cái gì lâm vào trầm tư ! Rầu rĩ, nửa ngày không nói một tiếng.
Bình luận facebook