Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1111 - Chương 1111NGUYỆT THỰC MÁU (1)
“Lạp Cổ Lạp đại ca, xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Lạp Cổ Lạp nghiêng người, liếc nhìn gương mặt cứng ngắc của Đông Phương Thanh Huyền, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhưng y không chần chừ nữa liền mở lời luôn, “Vừa có tin tức truyền tới, nói rằng Triệu Miên Trạch đã trói Tấn vương phi trên cửa thành làm điều kiện để đàm phán với Tấn vương...”
Tấn vương phi? Hạ Sơ Thất nghi ngờ nhìn y, trong mắt dâng lên sự tức giận, “Tấn vương phi nào?”
Lạp Cổ Lạp nhíu mày, nhìn gương mặt của nàng, “Nghe nói là người.”
Trong lòng Hạ Sơ Thất thắt lại.
Mấy tháng qua, nàng không hề liên hệ với Triệu Thập Cửu, hắn cũng không biết chuyện nàng đang mang thai. Nếu Triệu Miên Trạch thật sự cho người đóng giả thành nàng thì ở trong cảnh tối đêm, khoảng cách lại xa như vậy, sợ là Triệu Thập Cửu sẽ phân biệt được.
“Đệch, tên khốn Triệu Miên Trạch kia!”
Nàng cúi đầu mắng một câu, hai mắt trở nên đỏ bừng, nâng váy chạy xuống dưới lầu.
“Tiểu Vũ, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tới Kim Xuyên Môn…”
Ngày mười sáu tháng chín năm Kiến Chương thứ tư, đó là một ngày vĩnh viễn khó quên được ghi lại trong sử sách của Đại Yến.
Đêm hôm đó, bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng tỏ như bạc, không một gợn mây, ánh trăng soi chiếu lên những lầu các, nhà cửa trong kinh sư, giống như tấm màn vô biên vô hạn, mờ mờ ảo ảo bao phủ lên mọi vật, xua tan đi bóng đêm, tựa như tỏa ra một thứ ánh sáng hấp dẫn đầy ma lực.
Khi Nguyên Hữu phụng lệnh của Triệu Tôn dẫn binh mã tới Định Hoài Môn thì nơi này đã vào thế sẵn sàng chiến đấu. Nhưng bởi hai quân Nam Bắc đều không nhận được mệnh lệnh tiến công nên tất cả đều đứng sừng sững trong màn đêm cuối thu. Bầu trời không có lấy một ngọn gió thổi khiến không khí càng thêm áp bức, làm con người không thể thở nổi.
Ngày thường thì Định Hoài Môn luôn luôn mở rộng, Nguyên Hữu đã nhiều năm không quay về kinh sư nhưng nơi này vẫn không thay đổi quá nhiều. Cửa thành bằng gỗ dày chưa bằng nửa thân cây, tường thành cổ kính bị tổn hại nghiêm trọng, vào buổi đêm không bình thường này, không khí càng thêm trầm lặng. Nguyên Hữu nhớ rõ, trước đây hắn ta đã từng thảnh thơi ra vào cổng thành này không biết bao nhiêu lần để tới bờ sông Tần Hoài mua vui, gặp những hồng nhan tri kỷ của hắn ta, sống uổng phí những ngày tháng phong lưu của tuổi trẻ.
Giờ đây, cũng vẫn cách một cánh cửa, nhưng lại chia thành hai thế giới.
Hắn ta ở ngoài cửa, trong lòng nóng như lửa đốt. Còn nàng ấy lại ở bên trong cánh cửa, sinh tử không rõ thế nào.
Ngày qua ngày, năm tiếp năm đã khiến những nỗi nhớ nhung, tình cảm mà hắn ta dành cho Ô Nhân được ép tới cực hạn. Bây giờ vất vả lắm mới có thể trở lại được điểm xuất phát, trong lòng hắn ta đã thấp thỏm, nóng nảy tới mức không thể chịu nổi. Ngồi trên lưng ngựa, đi giữa vạn quân, hắn ta thường liếc mắt nhìn về phía tường thành cao ngất, trong lòng ngập tràn bao xúc cảm, chỉ hận nỗi sao mệnh lệnh xung phong không tới ngay lúc này.
“Ai?”
Trong đại quân đông nghìn nghịt sau lưng hắn ta đột nhiên truyền đến tiếng quát, gọi thần trí của hắn ta trở về.
Nghe được tiếng cãi vã vang lên ở bên kia, Nguyên Hữu nhíu mày, cưỡi ngựa đi qua.
“Xảy ra chuyện gì?” Hắn ta quát lên một cách chói tai.
“Nguyên tướng quân, có người nhảy ra từ vách tường cạnh sông Tam Xoa tới đây, có lẽ là quân địch.”
Nghe tham tướng trong doanh bẩm báo như vậy, sắc mặt Nguyên Hữu vô cùng bình tĩnh, nương theo ánh đuốc mà nhìn về phía vách tường cạnh sông Tam Xoa, miếng gạch nơi đó bị người ta dỡ ra, từ bên trong, một người đàn ông cao lớn, tráng kiện mặc áo giáp quân Nam chui ra ngoài.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Các huynh đệ, đừng giết, là ta!”
Người nọ giơ hai tay lên cao, giọng nói vang vọng, nghe tiếng y, trong lòng Nguyên Hữu cả kinh.
Hắn ta vỗ lưng ngựa, con ngựa cảm nhận được sự vội vàng của hắn ta bèn phi tới.
“Đại Ngưu?”
Hắn ta hỏi người mới tới bằng một giọng không quá chắc chắn, sau đó nghe thấy tiếng cười “hê hê” của Đại Ngưu. Y hạ tay xuống, phủi phủi bụi đất trên người, gỡ mũ giáp trên đầu xuống, lại vỗ vỗ phủi phủi một hồi rồi mới nhìn về hướng Nguyên Hữu mà mở miệng.
“Tiểu công gia!”
“Công cái con mẹ ngươi ấy!” Nguyên Hữu gần như lập tức phi thân xuống khỏi lưng ngựa luôn, chạy tới ôm Trần Đại Ngưu, cảm giác vui sướng, kích động khi huynh đệ gặp lại trong giờ phút chiến tranh căng thẳng này khiến tâm tình hắn ta vô cùng phức tạp, càng siết Trần Đại Ngưu chặt hơn, “Con mẹ ngươi chứ, ngươi... Ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi! Đến chút tin tức cũng không có!”
Trần Đại Ngưu bị hắn ta siết chặt vào ngực như vậy thì cười tới nỗi nhe răng trợn mắt.
“Này này, buông tay buông tay, ta không phải đàn bà con gái, ngươi ôm chặt như vậy làm gì hả?”
“Nếu ngươi mà là đàn bà thì ta còn lâu mới ôm ngươi thế này.” Nguyên Hữu cười nhạo một tiếng, buông tay ra, vừa cười vừa nện một quyền lên lồng ngực rắn chắc của y rồi lại nhướng mày, trêu tức, “Xem ra mấy năm nay ngươi làm phò mã gia ăn ngon ngủ khỏe nhưng cũng không quên thao luyện, thân mình xương cốt vẫn vô cùng cường tráng đó.”
Trần Đại Ngưu lại cười “hề hề”, nói, “Đương nhiên, ông đây cực kì rắn chắc đấy.”
Nguyên Hữu nhìn y, ngơ ra trong chớp mắt rồi bật cười.
Trên đường xuôi Nam, bao năm bãi bể hóa nương dâu, thế sự xoay vần, trải qua mấy chục trận đánh lớn nhỏ, Nguyên Hữu còn có thể còn sống mà tới kinh sư, còn có thể nhìn thấy gương mặt đen thui và nụ cười khờ khạo ngốc nghếch của Trần Đại Ngưu, còn có cơ hội đi phá thành để gặp cô nương mà hắn ta thương nhớ trong lòng, điều này khiến hắn ta cảm thấy không dễ dàng chút nào, cũng nhận ra sao ngày hôm nay lại đẹp tới nhường này.
“Được lắm, Đại Ngưu, tên tiểu tử ngươi đúng là được lợi! Ta không có được phúc như ngươi!”
Trần Đại Ngưu nhìn hắn ta cười nói, “Ngươi cũng đừng hâm mộ quá, ta biết các ngươi ở bên ngoài chịu nhiều gian khổ nên đã cố ý chuẩn bị rất nhiều ngưu tiên, lộc tiên, hổ tiên, còn cả nhung hươu và vô vàn thứ bổ dưỡng khác, có phần của ngươi, của Trần Cảnh, dù tiểu gia nhà ngươi có làm quần quật mấy năm thì cũng khỏi phải lo.”
Nguyên Hữu đang cảm khái khi được gặp lại y thì bị những lời của y làm cho phải cúi mặt xuống rồi ho khan thật mạnh, “Con mẹ nhà ngươi chứ, ngươi nghĩ ta là người như vậy hả?”
Gương mặt đen thui của Trần Đại Ngưu nghiêm lại, y trừng hắn ta, “Ngươi không phải thì ai phải?”
“Nói cái gì? Ta đây mạnh như hổ, cần gì phải dùng mấy thứ đó hả?” Nguyên Hữu nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Đại Ngưu, đột nhiên phát hiện xung quanh bọn họ đang đầy binh lính, tất cả đều đang ngây ra nhìn bọn họ không hiểu gì. Trong số những người này, có rất nhiều tân binh được thu vào trong doanh sau khi xuôi Nam nên đại đa số bọn họ không biết Trần Đại Ngưu, vẻ mờ mịt của bọn họ cũng có thể hiểu được.
Hắn ta buồn cười lắc đầu, lúc này mới phản ứng lại được rằng đây không phải là lúc ngồi ôn chuyện với Trần Đại Ngưu, quay lại nói một câu “Sau này tiểu gia ta sẽ tìm ngươi tính sổ” xong liền túm lấy cánh tay Trần Đại Ngưu kéo tới bên cạnh.
“Nói đi, sao ngươi lại chui ra từ cái lỗ chó này?”
“Lỗ chó? Con bà nó chứ, ngươi chẳng biết gì cả, điện hạ nói với ta cái này là đường hầm.”
Dựa theo địa đạo của quán rượu Như Hoa, vài năm trở lại đây, Trần Đại Ngưu và Yến Nhị Quỷ không an phận sống qua ngày như những gì Triệu Miên Trạch nghĩ. Bọn họ biết chuyện Triệu Tôn xuôi Nam sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhất định sẽ có một ngày bọn họ trở mặt với Triệu Miên Trạch nên đã sớm nghĩ tốt đường lui cho mình. Cho nên tuyến đường hầm đào từ trong kinh sư ra ngoài này đã tốn thời gian vài năm của bọn họ.
Lạp Cổ Lạp nghiêng người, liếc nhìn gương mặt cứng ngắc của Đông Phương Thanh Huyền, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhưng y không chần chừ nữa liền mở lời luôn, “Vừa có tin tức truyền tới, nói rằng Triệu Miên Trạch đã trói Tấn vương phi trên cửa thành làm điều kiện để đàm phán với Tấn vương...”
Tấn vương phi? Hạ Sơ Thất nghi ngờ nhìn y, trong mắt dâng lên sự tức giận, “Tấn vương phi nào?”
Lạp Cổ Lạp nhíu mày, nhìn gương mặt của nàng, “Nghe nói là người.”
Trong lòng Hạ Sơ Thất thắt lại.
Mấy tháng qua, nàng không hề liên hệ với Triệu Thập Cửu, hắn cũng không biết chuyện nàng đang mang thai. Nếu Triệu Miên Trạch thật sự cho người đóng giả thành nàng thì ở trong cảnh tối đêm, khoảng cách lại xa như vậy, sợ là Triệu Thập Cửu sẽ phân biệt được.
“Đệch, tên khốn Triệu Miên Trạch kia!”
Nàng cúi đầu mắng một câu, hai mắt trở nên đỏ bừng, nâng váy chạy xuống dưới lầu.
“Tiểu Vũ, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tới Kim Xuyên Môn…”
Ngày mười sáu tháng chín năm Kiến Chương thứ tư, đó là một ngày vĩnh viễn khó quên được ghi lại trong sử sách của Đại Yến.
Đêm hôm đó, bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng tỏ như bạc, không một gợn mây, ánh trăng soi chiếu lên những lầu các, nhà cửa trong kinh sư, giống như tấm màn vô biên vô hạn, mờ mờ ảo ảo bao phủ lên mọi vật, xua tan đi bóng đêm, tựa như tỏa ra một thứ ánh sáng hấp dẫn đầy ma lực.
Khi Nguyên Hữu phụng lệnh của Triệu Tôn dẫn binh mã tới Định Hoài Môn thì nơi này đã vào thế sẵn sàng chiến đấu. Nhưng bởi hai quân Nam Bắc đều không nhận được mệnh lệnh tiến công nên tất cả đều đứng sừng sững trong màn đêm cuối thu. Bầu trời không có lấy một ngọn gió thổi khiến không khí càng thêm áp bức, làm con người không thể thở nổi.
Ngày thường thì Định Hoài Môn luôn luôn mở rộng, Nguyên Hữu đã nhiều năm không quay về kinh sư nhưng nơi này vẫn không thay đổi quá nhiều. Cửa thành bằng gỗ dày chưa bằng nửa thân cây, tường thành cổ kính bị tổn hại nghiêm trọng, vào buổi đêm không bình thường này, không khí càng thêm trầm lặng. Nguyên Hữu nhớ rõ, trước đây hắn ta đã từng thảnh thơi ra vào cổng thành này không biết bao nhiêu lần để tới bờ sông Tần Hoài mua vui, gặp những hồng nhan tri kỷ của hắn ta, sống uổng phí những ngày tháng phong lưu của tuổi trẻ.
Giờ đây, cũng vẫn cách một cánh cửa, nhưng lại chia thành hai thế giới.
Hắn ta ở ngoài cửa, trong lòng nóng như lửa đốt. Còn nàng ấy lại ở bên trong cánh cửa, sinh tử không rõ thế nào.
Ngày qua ngày, năm tiếp năm đã khiến những nỗi nhớ nhung, tình cảm mà hắn ta dành cho Ô Nhân được ép tới cực hạn. Bây giờ vất vả lắm mới có thể trở lại được điểm xuất phát, trong lòng hắn ta đã thấp thỏm, nóng nảy tới mức không thể chịu nổi. Ngồi trên lưng ngựa, đi giữa vạn quân, hắn ta thường liếc mắt nhìn về phía tường thành cao ngất, trong lòng ngập tràn bao xúc cảm, chỉ hận nỗi sao mệnh lệnh xung phong không tới ngay lúc này.
“Ai?”
Trong đại quân đông nghìn nghịt sau lưng hắn ta đột nhiên truyền đến tiếng quát, gọi thần trí của hắn ta trở về.
Nghe được tiếng cãi vã vang lên ở bên kia, Nguyên Hữu nhíu mày, cưỡi ngựa đi qua.
“Xảy ra chuyện gì?” Hắn ta quát lên một cách chói tai.
“Nguyên tướng quân, có người nhảy ra từ vách tường cạnh sông Tam Xoa tới đây, có lẽ là quân địch.”
Nghe tham tướng trong doanh bẩm báo như vậy, sắc mặt Nguyên Hữu vô cùng bình tĩnh, nương theo ánh đuốc mà nhìn về phía vách tường cạnh sông Tam Xoa, miếng gạch nơi đó bị người ta dỡ ra, từ bên trong, một người đàn ông cao lớn, tráng kiện mặc áo giáp quân Nam chui ra ngoài.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Các huynh đệ, đừng giết, là ta!”
Người nọ giơ hai tay lên cao, giọng nói vang vọng, nghe tiếng y, trong lòng Nguyên Hữu cả kinh.
Hắn ta vỗ lưng ngựa, con ngựa cảm nhận được sự vội vàng của hắn ta bèn phi tới.
“Đại Ngưu?”
Hắn ta hỏi người mới tới bằng một giọng không quá chắc chắn, sau đó nghe thấy tiếng cười “hê hê” của Đại Ngưu. Y hạ tay xuống, phủi phủi bụi đất trên người, gỡ mũ giáp trên đầu xuống, lại vỗ vỗ phủi phủi một hồi rồi mới nhìn về hướng Nguyên Hữu mà mở miệng.
“Tiểu công gia!”
“Công cái con mẹ ngươi ấy!” Nguyên Hữu gần như lập tức phi thân xuống khỏi lưng ngựa luôn, chạy tới ôm Trần Đại Ngưu, cảm giác vui sướng, kích động khi huynh đệ gặp lại trong giờ phút chiến tranh căng thẳng này khiến tâm tình hắn ta vô cùng phức tạp, càng siết Trần Đại Ngưu chặt hơn, “Con mẹ ngươi chứ, ngươi... Ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi! Đến chút tin tức cũng không có!”
Trần Đại Ngưu bị hắn ta siết chặt vào ngực như vậy thì cười tới nỗi nhe răng trợn mắt.
“Này này, buông tay buông tay, ta không phải đàn bà con gái, ngươi ôm chặt như vậy làm gì hả?”
“Nếu ngươi mà là đàn bà thì ta còn lâu mới ôm ngươi thế này.” Nguyên Hữu cười nhạo một tiếng, buông tay ra, vừa cười vừa nện một quyền lên lồng ngực rắn chắc của y rồi lại nhướng mày, trêu tức, “Xem ra mấy năm nay ngươi làm phò mã gia ăn ngon ngủ khỏe nhưng cũng không quên thao luyện, thân mình xương cốt vẫn vô cùng cường tráng đó.”
Trần Đại Ngưu lại cười “hề hề”, nói, “Đương nhiên, ông đây cực kì rắn chắc đấy.”
Nguyên Hữu nhìn y, ngơ ra trong chớp mắt rồi bật cười.
Trên đường xuôi Nam, bao năm bãi bể hóa nương dâu, thế sự xoay vần, trải qua mấy chục trận đánh lớn nhỏ, Nguyên Hữu còn có thể còn sống mà tới kinh sư, còn có thể nhìn thấy gương mặt đen thui và nụ cười khờ khạo ngốc nghếch của Trần Đại Ngưu, còn có cơ hội đi phá thành để gặp cô nương mà hắn ta thương nhớ trong lòng, điều này khiến hắn ta cảm thấy không dễ dàng chút nào, cũng nhận ra sao ngày hôm nay lại đẹp tới nhường này.
“Được lắm, Đại Ngưu, tên tiểu tử ngươi đúng là được lợi! Ta không có được phúc như ngươi!”
Trần Đại Ngưu nhìn hắn ta cười nói, “Ngươi cũng đừng hâm mộ quá, ta biết các ngươi ở bên ngoài chịu nhiều gian khổ nên đã cố ý chuẩn bị rất nhiều ngưu tiên, lộc tiên, hổ tiên, còn cả nhung hươu và vô vàn thứ bổ dưỡng khác, có phần của ngươi, của Trần Cảnh, dù tiểu gia nhà ngươi có làm quần quật mấy năm thì cũng khỏi phải lo.”
Nguyên Hữu đang cảm khái khi được gặp lại y thì bị những lời của y làm cho phải cúi mặt xuống rồi ho khan thật mạnh, “Con mẹ nhà ngươi chứ, ngươi nghĩ ta là người như vậy hả?”
Gương mặt đen thui của Trần Đại Ngưu nghiêm lại, y trừng hắn ta, “Ngươi không phải thì ai phải?”
“Nói cái gì? Ta đây mạnh như hổ, cần gì phải dùng mấy thứ đó hả?” Nguyên Hữu nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Đại Ngưu, đột nhiên phát hiện xung quanh bọn họ đang đầy binh lính, tất cả đều đang ngây ra nhìn bọn họ không hiểu gì. Trong số những người này, có rất nhiều tân binh được thu vào trong doanh sau khi xuôi Nam nên đại đa số bọn họ không biết Trần Đại Ngưu, vẻ mờ mịt của bọn họ cũng có thể hiểu được.
Hắn ta buồn cười lắc đầu, lúc này mới phản ứng lại được rằng đây không phải là lúc ngồi ôn chuyện với Trần Đại Ngưu, quay lại nói một câu “Sau này tiểu gia ta sẽ tìm ngươi tính sổ” xong liền túm lấy cánh tay Trần Đại Ngưu kéo tới bên cạnh.
“Nói đi, sao ngươi lại chui ra từ cái lỗ chó này?”
“Lỗ chó? Con bà nó chứ, ngươi chẳng biết gì cả, điện hạ nói với ta cái này là đường hầm.”
Dựa theo địa đạo của quán rượu Như Hoa, vài năm trở lại đây, Trần Đại Ngưu và Yến Nhị Quỷ không an phận sống qua ngày như những gì Triệu Miên Trạch nghĩ. Bọn họ biết chuyện Triệu Tôn xuôi Nam sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhất định sẽ có một ngày bọn họ trở mặt với Triệu Miên Trạch nên đã sớm nghĩ tốt đường lui cho mình. Cho nên tuyến đường hầm đào từ trong kinh sư ra ngoài này đã tốn thời gian vài năm của bọn họ.