Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1121 - Chương 1121ĐAN DƯỢC (2)
Chuyện đáng để nhắc đến là lúc này lại gần như tròn năm năm kể từ cái lần Triệu Tôn tấn công vào Kim Xuyên Môn vào năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy.
Máu mới vẩy trên nền gạch xanh xưa đã lắng đọng lịch sử, viết nên kết cục.
Ngày hôm đó, Kim Xuyên Môn máu bắn đầy trời, ánh lửa nổi lên khắp nơi, quân Tấn và quân Nam vì chủ của mình mà chém giết đến nỗi cát bay mù mịt, trời đất đổi màu, nhưng họ lại không hề phát hiện ra, chỉ liều mình xông lên, tắm máu chiến đấu suốt một đêm trời, đến sáng hôm sau mới dừng lại. Thế nhưng, màn giết chóc và máu tanh ấy, tiếng gào thét và than khóc kia, vào giây phút Hạ Sơ Thất ngất đi, Triệu Tôn gần như đã không thể nhìn thấy được chúng nữa.
Hắn bế Hạ Sơ Thất, nhảy lên ngựa, lao về phía hoàng thành vẫn còn chứa bè đảng tàn dư của quân Nam.
Suốt dọc đường, cờ xí nằm ngổn ngang, xe ngựa đổ ngã, cung nữ tháo chạy, thái giám kinh hoảng, và còn những quân Nam thấy hắn thì lao đến giết đều bị hắn bỏ lại sau ngựa. Hắn như bị ma quỷ nhập thể, bỏ qua những thứ xung quanh, băng qua Thiên Bộ Lang đầy thi thể, lao thẳng về hướng Thái Y Viện.
Kinh sư thất thủ quá nhanh, các thái y vẫn còn đang thu dọn hành trang, không kịp tháo chạy. Họ nhìn thấy Triệu Tôn toàn thân đầy máu, bước qua bậc cửa, tay cầm bảo kiếm, tư thế dũng mãnh, lúc này đang là nửa đêm, họ hoảng sợ run rẩy chẳng khác nào gặp phải Diêm Vương sống, ai nấy đều quỳ xuống xin tha.
“Điện hạ, Tấn vương điện hạ, tha mạng, xin người tha mạng.”
Máu tươi nhuộm đỏ áo giáp của Triệu Tôn, nhưng hắn không đến để giết người uống máu.
“Cứu nàng ấy! Mau! Cứu nàng ấy!”
Ba chữ sau cùng hắn gần như phải thét lên, mang theo nỗi hận cắn răng nghiến lợi.
Viện phán đương nhiệm mang họ Giang, là thái y từng trị bệnh cho thê tử của Hồng Thái Gia là Hiếu thánh hoàng thái hậu, sau này lại chẩn bệnh cho Hồng Thái Gia và Triệu Miên Trạch vài năm, không chỉ có mấy chục năm kinh nghiệm về bệnh phụ nữ mà càng hiểu rõ về quy tắc xem bệnh của hoàng gia. Ông ta nhìn các đồng liêu đang khiếp sợ không dám cử động, chỉ đành rụt rè đứng dậy, bước tới nhìn, cau mày, kiểm tra hơi thở của Hạ Sơ Thất.
“Điện… điện hạ!”
Ông ta rút tay về, quỳ xuống đất, không dám nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Triệu Tôn.
“Người… người… người đã qua đời rồi…”
“Ăn nói lung tung!” Cả người Triệu Tôn dính đầy máu, ngay cả đôi mắt đen sâu thẳm kia dường như cũng bị bao trùm trong một lớp sương máu. Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang thái y, rồi lại nhìn lướt qua đám người đang run rẩy quỳ dưới đất, mỗi một chữ hắn thốt ra dường như đều mang theo sự lạnh lẽo quỷ quái.
“Nếu nàng ấy chết, các ngươi đừng hòng được sống!”
Lời hắn nói mang theo vẻ lạnh lùng. Nhưng người mà Giang thái y đã tuyên bố tử vong thì sao có thể cứu sống được? Các thái y hoảng loạn, không thấy quân Nam đến cứu viện, mặt ai cũng tái nhợt, dập đầu liên tục.
“Điện hạ tha mạng, tha mạng! Điện hạ!”
Đôi mắt Triệu Tôn khát máu, lý trí mất hết. Hắn cẩn thận di chuyển cơ thể Hạ Sơ Thất, thanh kiếm trên tay dường như có mắt, sau một tiếng vang nhỏ, một đường kiếm mỏng đã xuất hiện trên cổ Giang thái y. Ở chỗ vết thương, máu tươi men theo thân kiếm lạnh băng, nhỏ từng giọt lớn, nhìn dữ tợn như thể thần Chết đang đến gần.
“Nói! Có thể trị không?”
Đây có khác nào đang ép gà trống đẻ trứng chứ?
Bộ râu hoa râm của Giang thái y rung lên, hai hàm răng va vào nhau lập cập, máu chảy xuống cổ thấm vào lồng ngực nhưng ông ta không dám cử động, càng không dám lau, chỉ vội vàng động não, run rẩy trả lời.
“Điện hạ, lão thần… có thể… có thể…thử xem…”
“Không phải thử!” Triệu Tôn nhìn ông ta, đôi mắt ẩm ướt nhưng lời nói ra lại sắc bén như đao, lạnh lùng như băng, “Nàng ấy chết, các người đều phải chôn cùng!”
Các thái y ngày thường hành tẩu trong cung, rất ít khi tiếp xúc với người hung tợn như vậy, huống gì hiện nay hai quân đang giao chiến, sự sống cái chết còn chưa rõ thì sao dám chọc giận vị Tấn vương điện hạ này? Họ nhìn nhau, khẽ đáp tuân lệnh rồi vội vàng khiêng Hạ Sơ Thất lên giường chẩn trị tạm thời.
Giang thái y bấm “huyệt nhân trung” của Hạ Sơ Thất, rồi run rẩy nhìn về phía Triệu Tôn.
“Điện hạ, lão… lão thần từng nghe lão viện phán cũ có nói, trước khi Hồng Thái Gia đăng cơ có quen biết một kỳ nhân ở Cửu Giang, người đó tự xưng là truyền nhân của cổ y thế gia gì gì đó, ông ta có luyện một loại thuốc tên là cửu chuyển hộ tâm đan cho Hồng Thái Gia... Tương truyền, đan dược này cực kì linh diệu, có công hiệu khải tử hồi sinh, lão thần nghĩ...” Nghĩ đến vương phi đã ngừng thở, nghĩ đến mình đã thốt ra cụm từ “khải tử hồi sinh” dễ mất đầu này, Giang thái y rùng mình, ho khan rồi đổi cách nói khác, “Có thể dùng loại đan dược này duy trì tâm mạch của vương phi.”
Cửu chuyển hộ tâm đan? Khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn hơi sửng sốt.
Không phải Giang thái y đang nói bừa mà đan dược này quả thật tồn tại, cũng rất quý hiếm, Hồng Thái Gia cũng chỉ có một bình. Trùng hợp là vài năm trước khi hắn xuất chinh, Hồng Thái Gia đã ban đan dược này cho hắn, nói là vào lúc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng của hắn. Tuy hắn không tin đan dược linh nghiệm, nhưng bởi vì loại đan dược này rất khó luyện, dược liệu cũng khó tìm, hoặc nói chính xác hơn là bởi vì đó là “sự yêu thương” duy nhất mà Hồng Thái Gia dành cho hắn suốt những năm qua nên hắn luôn mang theo bên người. Vào năm Hồng Thái thứ hai mươi bốn, khi còn ở huyện Thanh Cương, Hạ Sơ Thất bị Đông Phương Thanh Huyền hạ xuân dược được khiêng vào phòng hắn, lúc đó suýt chút nữa hắn đã cho nàng uống loại thuốc này.
Đã nhiều năm trôi qua, nếu Giang thái y không nhắc nhở, hắn gần như đã quên mất sự tồn tại của nó.
Đôi mắt ảm đạm dần sáng lên, hắn gào lên với bên ngoài.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Mau truyền Trịnh Nhị Bảo, bảo hắn mang đan dược của gia tới đây!”
Giống như hắn nghĩ, khi hắn xông vào Thái Y Viện, Bính Nhất và những người khác cũng đã theo vào.
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay.”
Bính Nhất nhận lệnh đi xuống, Nguyên Hữu thì lại bế Ô Nhân Tiêu Tiêu người dính đầy máu, lảo đảo xông vào cửa.
“Mau, Hạ An, kêu Hạ An đến.”
Hạ An là Lại mục của Thái Y Viện, từng chẩn trị trong Đông Cung và cũng từng là thái y chẩn bệnh chính của Triệu Miên Trạch, rất am hiểu về ngoại thương. Nguyên Hữu hoảng hốt tìm kiếm giữa đám đông, không có thời gian nói nhiều, càng không có thời gian trò chuyện với Triệu Tôn, hắn ta vừa vào là chỉ mặt gọi ông ta. Dĩ nhiên Hạ An không dám chậm trễ, ông ta cúi đầu bước ra, dẫn Nguyên Hữu vào phòng kế bên, kiểm tra vết thương của Ô Nhân Tiêu Tiêu.
“Nguy hiểm quá!”
Hạ An nhìn vết thương, bất giác hít một hơi lạnh.
“Thế nào?” Nguyên Hữu siết chặt nắm đấm, mặt mày xanh mét.
“Cũng may cũng may, chỉ cách tim một tấc, cũng không bị nội thương. Tuy bệnh đã thâm nhập vào phủ tạng nhưng ngoại thương dễ trị, chỉ có điều phải tốn khá nhiều thời gian…” Hạ An nói nhưng không dám ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt khát máu của hắn ta. Ông ta nói thầm, quân Tấn bị sao vậy? Tấn vương đã đủ đáng sợ rồi nhưng ít ra vẫn còn bình tĩnh, còn vị gia đây chẳng khác gì một kẻ điên.
Máu mới vẩy trên nền gạch xanh xưa đã lắng đọng lịch sử, viết nên kết cục.
Ngày hôm đó, Kim Xuyên Môn máu bắn đầy trời, ánh lửa nổi lên khắp nơi, quân Tấn và quân Nam vì chủ của mình mà chém giết đến nỗi cát bay mù mịt, trời đất đổi màu, nhưng họ lại không hề phát hiện ra, chỉ liều mình xông lên, tắm máu chiến đấu suốt một đêm trời, đến sáng hôm sau mới dừng lại. Thế nhưng, màn giết chóc và máu tanh ấy, tiếng gào thét và than khóc kia, vào giây phút Hạ Sơ Thất ngất đi, Triệu Tôn gần như đã không thể nhìn thấy được chúng nữa.
Hắn bế Hạ Sơ Thất, nhảy lên ngựa, lao về phía hoàng thành vẫn còn chứa bè đảng tàn dư của quân Nam.
Suốt dọc đường, cờ xí nằm ngổn ngang, xe ngựa đổ ngã, cung nữ tháo chạy, thái giám kinh hoảng, và còn những quân Nam thấy hắn thì lao đến giết đều bị hắn bỏ lại sau ngựa. Hắn như bị ma quỷ nhập thể, bỏ qua những thứ xung quanh, băng qua Thiên Bộ Lang đầy thi thể, lao thẳng về hướng Thái Y Viện.
Kinh sư thất thủ quá nhanh, các thái y vẫn còn đang thu dọn hành trang, không kịp tháo chạy. Họ nhìn thấy Triệu Tôn toàn thân đầy máu, bước qua bậc cửa, tay cầm bảo kiếm, tư thế dũng mãnh, lúc này đang là nửa đêm, họ hoảng sợ run rẩy chẳng khác nào gặp phải Diêm Vương sống, ai nấy đều quỳ xuống xin tha.
“Điện hạ, Tấn vương điện hạ, tha mạng, xin người tha mạng.”
Máu tươi nhuộm đỏ áo giáp của Triệu Tôn, nhưng hắn không đến để giết người uống máu.
“Cứu nàng ấy! Mau! Cứu nàng ấy!”
Ba chữ sau cùng hắn gần như phải thét lên, mang theo nỗi hận cắn răng nghiến lợi.
Viện phán đương nhiệm mang họ Giang, là thái y từng trị bệnh cho thê tử của Hồng Thái Gia là Hiếu thánh hoàng thái hậu, sau này lại chẩn bệnh cho Hồng Thái Gia và Triệu Miên Trạch vài năm, không chỉ có mấy chục năm kinh nghiệm về bệnh phụ nữ mà càng hiểu rõ về quy tắc xem bệnh của hoàng gia. Ông ta nhìn các đồng liêu đang khiếp sợ không dám cử động, chỉ đành rụt rè đứng dậy, bước tới nhìn, cau mày, kiểm tra hơi thở của Hạ Sơ Thất.
“Điện… điện hạ!”
Ông ta rút tay về, quỳ xuống đất, không dám nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Triệu Tôn.
“Người… người… người đã qua đời rồi…”
“Ăn nói lung tung!” Cả người Triệu Tôn dính đầy máu, ngay cả đôi mắt đen sâu thẳm kia dường như cũng bị bao trùm trong một lớp sương máu. Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang thái y, rồi lại nhìn lướt qua đám người đang run rẩy quỳ dưới đất, mỗi một chữ hắn thốt ra dường như đều mang theo sự lạnh lẽo quỷ quái.
“Nếu nàng ấy chết, các ngươi đừng hòng được sống!”
Lời hắn nói mang theo vẻ lạnh lùng. Nhưng người mà Giang thái y đã tuyên bố tử vong thì sao có thể cứu sống được? Các thái y hoảng loạn, không thấy quân Nam đến cứu viện, mặt ai cũng tái nhợt, dập đầu liên tục.
“Điện hạ tha mạng, tha mạng! Điện hạ!”
Đôi mắt Triệu Tôn khát máu, lý trí mất hết. Hắn cẩn thận di chuyển cơ thể Hạ Sơ Thất, thanh kiếm trên tay dường như có mắt, sau một tiếng vang nhỏ, một đường kiếm mỏng đã xuất hiện trên cổ Giang thái y. Ở chỗ vết thương, máu tươi men theo thân kiếm lạnh băng, nhỏ từng giọt lớn, nhìn dữ tợn như thể thần Chết đang đến gần.
“Nói! Có thể trị không?”
Đây có khác nào đang ép gà trống đẻ trứng chứ?
Bộ râu hoa râm của Giang thái y rung lên, hai hàm răng va vào nhau lập cập, máu chảy xuống cổ thấm vào lồng ngực nhưng ông ta không dám cử động, càng không dám lau, chỉ vội vàng động não, run rẩy trả lời.
“Điện hạ, lão thần… có thể… có thể…thử xem…”
“Không phải thử!” Triệu Tôn nhìn ông ta, đôi mắt ẩm ướt nhưng lời nói ra lại sắc bén như đao, lạnh lùng như băng, “Nàng ấy chết, các người đều phải chôn cùng!”
Các thái y ngày thường hành tẩu trong cung, rất ít khi tiếp xúc với người hung tợn như vậy, huống gì hiện nay hai quân đang giao chiến, sự sống cái chết còn chưa rõ thì sao dám chọc giận vị Tấn vương điện hạ này? Họ nhìn nhau, khẽ đáp tuân lệnh rồi vội vàng khiêng Hạ Sơ Thất lên giường chẩn trị tạm thời.
Giang thái y bấm “huyệt nhân trung” của Hạ Sơ Thất, rồi run rẩy nhìn về phía Triệu Tôn.
“Điện hạ, lão… lão thần từng nghe lão viện phán cũ có nói, trước khi Hồng Thái Gia đăng cơ có quen biết một kỳ nhân ở Cửu Giang, người đó tự xưng là truyền nhân của cổ y thế gia gì gì đó, ông ta có luyện một loại thuốc tên là cửu chuyển hộ tâm đan cho Hồng Thái Gia... Tương truyền, đan dược này cực kì linh diệu, có công hiệu khải tử hồi sinh, lão thần nghĩ...” Nghĩ đến vương phi đã ngừng thở, nghĩ đến mình đã thốt ra cụm từ “khải tử hồi sinh” dễ mất đầu này, Giang thái y rùng mình, ho khan rồi đổi cách nói khác, “Có thể dùng loại đan dược này duy trì tâm mạch của vương phi.”
Cửu chuyển hộ tâm đan? Khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn hơi sửng sốt.
Không phải Giang thái y đang nói bừa mà đan dược này quả thật tồn tại, cũng rất quý hiếm, Hồng Thái Gia cũng chỉ có một bình. Trùng hợp là vài năm trước khi hắn xuất chinh, Hồng Thái Gia đã ban đan dược này cho hắn, nói là vào lúc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng của hắn. Tuy hắn không tin đan dược linh nghiệm, nhưng bởi vì loại đan dược này rất khó luyện, dược liệu cũng khó tìm, hoặc nói chính xác hơn là bởi vì đó là “sự yêu thương” duy nhất mà Hồng Thái Gia dành cho hắn suốt những năm qua nên hắn luôn mang theo bên người. Vào năm Hồng Thái thứ hai mươi bốn, khi còn ở huyện Thanh Cương, Hạ Sơ Thất bị Đông Phương Thanh Huyền hạ xuân dược được khiêng vào phòng hắn, lúc đó suýt chút nữa hắn đã cho nàng uống loại thuốc này.
Đã nhiều năm trôi qua, nếu Giang thái y không nhắc nhở, hắn gần như đã quên mất sự tồn tại của nó.
Đôi mắt ảm đạm dần sáng lên, hắn gào lên với bên ngoài.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Mau truyền Trịnh Nhị Bảo, bảo hắn mang đan dược của gia tới đây!”
Giống như hắn nghĩ, khi hắn xông vào Thái Y Viện, Bính Nhất và những người khác cũng đã theo vào.
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay.”
Bính Nhất nhận lệnh đi xuống, Nguyên Hữu thì lại bế Ô Nhân Tiêu Tiêu người dính đầy máu, lảo đảo xông vào cửa.
“Mau, Hạ An, kêu Hạ An đến.”
Hạ An là Lại mục của Thái Y Viện, từng chẩn trị trong Đông Cung và cũng từng là thái y chẩn bệnh chính của Triệu Miên Trạch, rất am hiểu về ngoại thương. Nguyên Hữu hoảng hốt tìm kiếm giữa đám đông, không có thời gian nói nhiều, càng không có thời gian trò chuyện với Triệu Tôn, hắn ta vừa vào là chỉ mặt gọi ông ta. Dĩ nhiên Hạ An không dám chậm trễ, ông ta cúi đầu bước ra, dẫn Nguyên Hữu vào phòng kế bên, kiểm tra vết thương của Ô Nhân Tiêu Tiêu.
“Nguy hiểm quá!”
Hạ An nhìn vết thương, bất giác hít một hơi lạnh.
“Thế nào?” Nguyên Hữu siết chặt nắm đấm, mặt mày xanh mét.
“Cũng may cũng may, chỉ cách tim một tấc, cũng không bị nội thương. Tuy bệnh đã thâm nhập vào phủ tạng nhưng ngoại thương dễ trị, chỉ có điều phải tốn khá nhiều thời gian…” Hạ An nói nhưng không dám ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt khát máu của hắn ta. Ông ta nói thầm, quân Tấn bị sao vậy? Tấn vương đã đủ đáng sợ rồi nhưng ít ra vẫn còn bình tĩnh, còn vị gia đây chẳng khác gì một kẻ điên.