Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1130 - Chương 1130ĐAN DƯỢC (11)
“Sơ Thất… Sơ Thất, đang nghĩ gì vậy?”
Tiếng gọi của Chiêm Sắc kéo thần trí nàng trở về.
“Tớ ở đây… hóa ra tớ vẫn luôn ở đây.”
Nàng nhắm mắt, đột nhiên ngã xuống gường, nói những lời không ai hiểu được.
Mọi thứ đã kết thúc, thật sự đã kết thúc rồi.
Nàng mơ một giấc mơ, một giấc mơ kỳ lạ, một giấc mơ mà nàng không muốn tỉnh lại.
Triệu Thập Cửu là giả, Bảo Âm cũng là giả, Đông Dương Thanh Huyền càng không phải thật, mọi thứ đều là giả.
Điều này khiến cơ thể nàng đau đớn như bị giày xéo.
Cổ họng tắc nghẹn, cánh mũi chua xót, nàng không thể khóc thành tiếng.
Bi thương đến nỗi không thể rơi lệ, đau đớn đến nỗi nói không thành lời, nàng biết nàng không thể khóc, bởi vì không một ai có thể chia sẻ nỗi đau này cùng nàng, cũng sẽ không có ai hiểu được cảm giác của nàng. Vành mắt ướt nhòe, ánh mắt của nàng di chuyển từ bức từng trắng tuyết ra đến cánh cửa sổ bằng kính đen ngòm, nhìn màn đêm bên ngoài, rồi lại xoay đầu, ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn Chiêm Sắc.
“Cưng à, tớ đã ngủ bao… bao lâu rồi?”
“Để tính xem, khoảng bảy tháng.” Chiêm Sắc vẫn mỉm cười.
“Bảy tháng? Bảy năm…” Hạ Sơ Thất hốt hoảng, cúi đầu lẩm bẩm, “Hóa ra bảy tháng ngoài hiện thực là bảy năm trong mơ… Nhưng tại sao lại có giấc mơ này… Tại sao?”
Sự bất thường của nàng cuối cùng cũng đã khiến Chiêm Sắc nghi ngờ.
Cô nheo mắt lại, cúi người, nhìn Hạ Sơ Thất chằm chằm.
“Sơ Thất, cậu có thấy chỗ nào không khỏe không? Đầu còn đau không?”
Hạ Sơ Thất hơi thụt người lại, lắc đầu, không dám tiếp xúc với ánh mắt dịu dàng của Chiêm Sắc, nhưng lại không thể thoát khỏi sự giày vò và ràng buộc giữa giấc mơ và hiện thực. Nàng không nhịn được bèn hỏi, “Chiêm Sắc, cậu tin có kiếp trước và kiếp này không?”
“Kiếp trước và kiếp này?” Chiêm Sắc giật mình, “Nghĩa là sao, không được, tớ phải đi tìm bác sĩ khoa Thần kinh tới mới được.”
“Đừng… đừng mà!” Hạ Sơ Thất mím môi, ngăn Chiêm Sắc lại rồi khẽ thở dài, nhìn vẻ mặt như thấy ma của cô, sự tuyệt vọng và khủng hoảng trong lòng dần dần phóng to lên.
“Cậu không tin à? Ha ha, tớ còn không tin, sao có thể làm cậu tin được?”
Cách nói chuyện không giống người hiện đại của nàng đã khiến Chiêm Sắc sửng sốt. Cô không trả lời, hoặc nói chính xác hơn là không kịp trả lời thì Hạ Sơ Thất đã thò tay ra khỏi chăn, nắm chặt tay cô, đổi chủ đề với thái độ gần như khẩn cầu.
“Chiêm Sắc, chiếc gương đâu? Chiếc gương gỗ đào đâu?”
Sự thắc mắc trong mắt Chiêm Sắc càng hiện rõ hơn.
Nhưng cô không nói nhiều, chỉ liếc nhìn Hạ Sơ Thất một cái rồi vạch gối của nàng lên, moi một chiếc gương bằng gỗ đào từ dưới gối ra, nhét vào lòng bàn tay gầy guộc của nàng, “Không biết vì sao cậu lại thích chiếc gương này như vậy, lúc ngất đi còn nắm chặt nó không buông. Khó khăn lắm tớ mới lấy nó ra khỏi tay cậu. Sau đó điều trị lâu như vậy, thấy cậu vẫn không tỉnh lại, thế là tớ...” Cô cười ngại ngùng, sau đó nói tiếp, “Hơi mê tín, nghe người ta nói gương biết nhiếp hồn nên đặt nó dưới gối của cậu, hy vọng có thể gọi hồn cậu về.”
Hạ Sơ Thất không có tâm trạng nghe cô nói gì, nàng chỉ vội vàng nắm chặt chiếc gương.
Nhìn nó, nhìn khuôn mặt không phải của Hạ Sở trong gương, nàng hoảng hốt rút cán gương ra. w●ebtruy●enonlin●e●com
Cây dao nhỏ trong gương vẫn còn, gương gỗ đào vẫn là gương gỗ đào.
Mọi thứ dường như chưa từng thay đổi, chỉ có một điều khác biệt duy nhất, nàng không còn là Hạ Sở nữa mà chỉ là Hạ Sơ Thất.
“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Cánh môi nàng run rẩy, lẩm bẩm như nói mớ, do quá kích động và dùng sức, mu bàn tay đang cầm cán gương kia nổi đầy gân xanh, tiều tụy đến mức khiến người ta đau lòng.
“Sơ Thất, Sơ Thất? Cậu bị sao vậy?” Chiêm Sắc nắm lấy tay nàng, dịu dàng an ủi.
“Chiêm Sắc…” Hạ Sơ Thất nhìn cô bằng ánh mắt mê man, dòng máu khắp người dường như đang chảy ngược. Nàng cảm thấy có thứ quan trọng gì đó đang biến mất khỏi sinh mệnh của nàng, không bao giờ trở lại.
Và dường như vận mệnh đang đùa giỡn với nàng, trong giấc mơ nó cho nàng một tình yêu đau nhói xót xa, nhưng lại cho nàng một kết quả cực kì vô lý. Hóa ra đó chỉ là mơ mà thôi. Triệu Tôn, Triệu Miên Trạch, Đông Phương Thanh Huyền, hay Đại Ngưu ca, Thanh Hoa, Tinh Lam, Lý Mạc, Cáp Tát Nhĩ... những người này chưa từng tồn tại bao giờ.
“Đó thật sự chỉ là một giấc mơ ư?”
Nàng nhìn chiếc gương gỗ đào trong lòng bàn tay, lẩm bẩm, đầu đau nhói.
Gió đêm bên ngoài dịu dàng thổi vào, làn gió tựa như bàn tay của Triệu Thập Cửu, mang theo mùi thơm lan quế, khẽ vuốt tóc nàng.
Quá chân thật, chuyện đó thật sự quá chân thật!
Nàng gõ đầu, cố gắng lấy lại tinh thần, hỏi, “Chiêm Sắc, hôm nay là ngày mấy?”
Chiêm Sắc âm thầm chú ý đến nàng, “Ngày hai mươi tám tháng mười.”
Nàng lại hỏi: “Còn âm lịch?”
Cô ấy quan tâm tới âm lịch từ khi nào vậy?
Chiêm Sắc liếc nhìn ánh mắt kỳ lạ của nàng rồi cúi đầu xem điện thoại, “Mười sáu tháng chín.”
Hạ Sơ Thất chán nản, “Mười sáu tháng chín? Cùng một ngày với biến cố ở Kim Xuyên Môn. Quả nhiên là mơ ư?”
Chiêm Sắc càng lúc càng thấy nàng kỳ lạ, “Cậu nằm mơ thấy Kim Xuyên Môn gì đó hả? Ôi trời mơ tới Nam Kinh luôn?” Chiêm Sắc vỗ vai nàng, cười tủm tỉm trêu ghẹo, “Thành thật khai ra, có mơ thấy anh nào đô con không?”
Nếu là trước đây, Hạ Sơ Thất chắc chắn sẽ trêu ngược lại cô. Nhưng giờ đây nàng chỉ thẫn thờ, xoa trán, vẫn đang lẩm bẩm một mình.
“Nguyệt thực máu, gương gỗ đào… có liên quan gì tới nguyệt thực máu?”
Chiêm Sắc nghe nàng nói linh tinh thì thở dài, đi đóng cửa sổ rồi xoay đầu lại, cười nói, “Đúng là hôm nay có nguyệt thực máu, nhưng người khác không hiểu, chẳng lẽ cậu vẫn không hiểu sao? Uổng công cậu được nhận một nền giáo dục tiên tiến, những truyền thuyết kia chỉ là lừa đảo thôi. Được rồi, cậu ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, để người khác nghe thấy, không chừng còn tưởng cậu bị trúng tà nữa đấy!”
Ánh đèn sáng rọi xuống mặt Chiêm Sắc, lúc cô nói chuyện, mỗi một động tác đều sống động như thật, nhưng lại khiến Hạ Sơ Thất rất muốn nhắm mắt, không nhìn thêm nữa.
Trong mơ, nàng cảm thấy mình và Triệu Tôn là người ở hai thế giới khác nhau.
Tiếng gọi của Chiêm Sắc kéo thần trí nàng trở về.
“Tớ ở đây… hóa ra tớ vẫn luôn ở đây.”
Nàng nhắm mắt, đột nhiên ngã xuống gường, nói những lời không ai hiểu được.
Mọi thứ đã kết thúc, thật sự đã kết thúc rồi.
Nàng mơ một giấc mơ, một giấc mơ kỳ lạ, một giấc mơ mà nàng không muốn tỉnh lại.
Triệu Thập Cửu là giả, Bảo Âm cũng là giả, Đông Dương Thanh Huyền càng không phải thật, mọi thứ đều là giả.
Điều này khiến cơ thể nàng đau đớn như bị giày xéo.
Cổ họng tắc nghẹn, cánh mũi chua xót, nàng không thể khóc thành tiếng.
Bi thương đến nỗi không thể rơi lệ, đau đớn đến nỗi nói không thành lời, nàng biết nàng không thể khóc, bởi vì không một ai có thể chia sẻ nỗi đau này cùng nàng, cũng sẽ không có ai hiểu được cảm giác của nàng. Vành mắt ướt nhòe, ánh mắt của nàng di chuyển từ bức từng trắng tuyết ra đến cánh cửa sổ bằng kính đen ngòm, nhìn màn đêm bên ngoài, rồi lại xoay đầu, ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn Chiêm Sắc.
“Cưng à, tớ đã ngủ bao… bao lâu rồi?”
“Để tính xem, khoảng bảy tháng.” Chiêm Sắc vẫn mỉm cười.
“Bảy tháng? Bảy năm…” Hạ Sơ Thất hốt hoảng, cúi đầu lẩm bẩm, “Hóa ra bảy tháng ngoài hiện thực là bảy năm trong mơ… Nhưng tại sao lại có giấc mơ này… Tại sao?”
Sự bất thường của nàng cuối cùng cũng đã khiến Chiêm Sắc nghi ngờ.
Cô nheo mắt lại, cúi người, nhìn Hạ Sơ Thất chằm chằm.
“Sơ Thất, cậu có thấy chỗ nào không khỏe không? Đầu còn đau không?”
Hạ Sơ Thất hơi thụt người lại, lắc đầu, không dám tiếp xúc với ánh mắt dịu dàng của Chiêm Sắc, nhưng lại không thể thoát khỏi sự giày vò và ràng buộc giữa giấc mơ và hiện thực. Nàng không nhịn được bèn hỏi, “Chiêm Sắc, cậu tin có kiếp trước và kiếp này không?”
“Kiếp trước và kiếp này?” Chiêm Sắc giật mình, “Nghĩa là sao, không được, tớ phải đi tìm bác sĩ khoa Thần kinh tới mới được.”
“Đừng… đừng mà!” Hạ Sơ Thất mím môi, ngăn Chiêm Sắc lại rồi khẽ thở dài, nhìn vẻ mặt như thấy ma của cô, sự tuyệt vọng và khủng hoảng trong lòng dần dần phóng to lên.
“Cậu không tin à? Ha ha, tớ còn không tin, sao có thể làm cậu tin được?”
Cách nói chuyện không giống người hiện đại của nàng đã khiến Chiêm Sắc sửng sốt. Cô không trả lời, hoặc nói chính xác hơn là không kịp trả lời thì Hạ Sơ Thất đã thò tay ra khỏi chăn, nắm chặt tay cô, đổi chủ đề với thái độ gần như khẩn cầu.
“Chiêm Sắc, chiếc gương đâu? Chiếc gương gỗ đào đâu?”
Sự thắc mắc trong mắt Chiêm Sắc càng hiện rõ hơn.
Nhưng cô không nói nhiều, chỉ liếc nhìn Hạ Sơ Thất một cái rồi vạch gối của nàng lên, moi một chiếc gương bằng gỗ đào từ dưới gối ra, nhét vào lòng bàn tay gầy guộc của nàng, “Không biết vì sao cậu lại thích chiếc gương này như vậy, lúc ngất đi còn nắm chặt nó không buông. Khó khăn lắm tớ mới lấy nó ra khỏi tay cậu. Sau đó điều trị lâu như vậy, thấy cậu vẫn không tỉnh lại, thế là tớ...” Cô cười ngại ngùng, sau đó nói tiếp, “Hơi mê tín, nghe người ta nói gương biết nhiếp hồn nên đặt nó dưới gối của cậu, hy vọng có thể gọi hồn cậu về.”
Hạ Sơ Thất không có tâm trạng nghe cô nói gì, nàng chỉ vội vàng nắm chặt chiếc gương.
Nhìn nó, nhìn khuôn mặt không phải của Hạ Sở trong gương, nàng hoảng hốt rút cán gương ra. w●ebtruy●enonlin●e●com
Cây dao nhỏ trong gương vẫn còn, gương gỗ đào vẫn là gương gỗ đào.
Mọi thứ dường như chưa từng thay đổi, chỉ có một điều khác biệt duy nhất, nàng không còn là Hạ Sở nữa mà chỉ là Hạ Sơ Thất.
“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Cánh môi nàng run rẩy, lẩm bẩm như nói mớ, do quá kích động và dùng sức, mu bàn tay đang cầm cán gương kia nổi đầy gân xanh, tiều tụy đến mức khiến người ta đau lòng.
“Sơ Thất, Sơ Thất? Cậu bị sao vậy?” Chiêm Sắc nắm lấy tay nàng, dịu dàng an ủi.
“Chiêm Sắc…” Hạ Sơ Thất nhìn cô bằng ánh mắt mê man, dòng máu khắp người dường như đang chảy ngược. Nàng cảm thấy có thứ quan trọng gì đó đang biến mất khỏi sinh mệnh của nàng, không bao giờ trở lại.
Và dường như vận mệnh đang đùa giỡn với nàng, trong giấc mơ nó cho nàng một tình yêu đau nhói xót xa, nhưng lại cho nàng một kết quả cực kì vô lý. Hóa ra đó chỉ là mơ mà thôi. Triệu Tôn, Triệu Miên Trạch, Đông Phương Thanh Huyền, hay Đại Ngưu ca, Thanh Hoa, Tinh Lam, Lý Mạc, Cáp Tát Nhĩ... những người này chưa từng tồn tại bao giờ.
“Đó thật sự chỉ là một giấc mơ ư?”
Nàng nhìn chiếc gương gỗ đào trong lòng bàn tay, lẩm bẩm, đầu đau nhói.
Gió đêm bên ngoài dịu dàng thổi vào, làn gió tựa như bàn tay của Triệu Thập Cửu, mang theo mùi thơm lan quế, khẽ vuốt tóc nàng.
Quá chân thật, chuyện đó thật sự quá chân thật!
Nàng gõ đầu, cố gắng lấy lại tinh thần, hỏi, “Chiêm Sắc, hôm nay là ngày mấy?”
Chiêm Sắc âm thầm chú ý đến nàng, “Ngày hai mươi tám tháng mười.”
Nàng lại hỏi: “Còn âm lịch?”
Cô ấy quan tâm tới âm lịch từ khi nào vậy?
Chiêm Sắc liếc nhìn ánh mắt kỳ lạ của nàng rồi cúi đầu xem điện thoại, “Mười sáu tháng chín.”
Hạ Sơ Thất chán nản, “Mười sáu tháng chín? Cùng một ngày với biến cố ở Kim Xuyên Môn. Quả nhiên là mơ ư?”
Chiêm Sắc càng lúc càng thấy nàng kỳ lạ, “Cậu nằm mơ thấy Kim Xuyên Môn gì đó hả? Ôi trời mơ tới Nam Kinh luôn?” Chiêm Sắc vỗ vai nàng, cười tủm tỉm trêu ghẹo, “Thành thật khai ra, có mơ thấy anh nào đô con không?”
Nếu là trước đây, Hạ Sơ Thất chắc chắn sẽ trêu ngược lại cô. Nhưng giờ đây nàng chỉ thẫn thờ, xoa trán, vẫn đang lẩm bẩm một mình.
“Nguyệt thực máu, gương gỗ đào… có liên quan gì tới nguyệt thực máu?”
Chiêm Sắc nghe nàng nói linh tinh thì thở dài, đi đóng cửa sổ rồi xoay đầu lại, cười nói, “Đúng là hôm nay có nguyệt thực máu, nhưng người khác không hiểu, chẳng lẽ cậu vẫn không hiểu sao? Uổng công cậu được nhận một nền giáo dục tiên tiến, những truyền thuyết kia chỉ là lừa đảo thôi. Được rồi, cậu ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, để người khác nghe thấy, không chừng còn tưởng cậu bị trúng tà nữa đấy!”
Ánh đèn sáng rọi xuống mặt Chiêm Sắc, lúc cô nói chuyện, mỗi một động tác đều sống động như thật, nhưng lại khiến Hạ Sơ Thất rất muốn nhắm mắt, không nhìn thêm nữa.
Trong mơ, nàng cảm thấy mình và Triệu Tôn là người ở hai thế giới khác nhau.
Bình luận facebook