• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền bản mới (4 Viewers)

  • Chương 1131 - Chương 1131ĐAN DƯỢC (12)

Nhưng giờ đây khi nhìn Chiêm Sắc xinh đẹp quý phái trong chiếc đầm thời trang, mái tóc dài thướt tha, trang điểm nhẹ nhàng, nàng lại đau lòng phát hiện ra rằng, nàng và Chiêm Sắc mới không giống như người cùng một thế giới. Con tim nàng đã rời xa thế giới này nhưng lại không thể kể cho Chiêm Sắc nghe về những khung cảnh cứ ngỡ như thật trong mơ kia, không thể kể cho cô ấy về binh đao tuấn mã và khói lửa chiến tranh của nơi ấy, càng không thể nói với cô ấy rằng mình đã gặp được một người đàn ông, yêu nàng, cưng chiều nàng, coi nàng như báu vật, cũng như một gặp được một nhóm người, có thù cũng có bạn, cùng nàng trải qua một câu chuyện tựa như truyền kỳ.



Nàng không thể nói, vì nói ra người ta sẽ coi nàng là kẻ điên.



Dưới ánh đèn sáng, gương mặt gầy gò của nàng trắng sáp như giấy.



Chiêm Sắc đau lòng, an ủi nàng, “Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ nghỉ ngơi trước đã, mọi người đều đợi cậu trở về đội. Tên trung tá của quân Dã Chiến được cậu chữa trị lúc trước để ý cậu rồi, đợt này có tới bệnh viện thăm cậu, trùng hợp gặp được chú bác của cậu, bác Triệu thấy cậu ta cũng được nên bảo Trương La làm mối cho cậu đó.”



Về đội? Trung tá quân dã chiến?



Từng thông tin đập vào đầu khiến Hạ Sơ Thất nhớ đến bộ quân phục ấy, cứ ngỡ như đã cách một đời.



Nàng nhìn Chiêm Sắc chằm chằm, cười khổ, “Chiêm Sắc, tớ sợ là không thể về đội rồi.”



Chiêm Sắc mím môi, đợi câu nói tiếp theo.



Nhưng Hạ Sơ Thất chỉ ngơ ngác nhìn bóng đèn, tâm trí đã bay đi đâu từ lâu. Trong đầu nàng không có khái niệm về trung tá cũng như về đội, thứ nàng nhìn thấy là tượng sư tử đá và cột đá có khắc dòng “văn võ quan lại xuống ngựa tại đây” trước cửa phủ Tấn vương, nhìn thấy người đàn ông ấy cưỡi ngựa chạy tới, áo choàng đen viền vàng bay phấp phới trong gió, nhìn thấy tay của hắn nắm lấy tay nàng, cùng đi qua rừng chuối mưa ngâu, đi qua thảo nguyên hoang dã Mạc Bắc đầy tuyết, cũng nhìn thấy trong thư phòng của hắn có một bàn cờ, một ấm trà xanh, hai hũ đựng quân cờ, người phụ nữ tên Hạ Sở ấy vừa cầm quân trắng vừa cười, trước mặt nàng là một người đàn ông cao quý, sắc mặt lạnh lùng, mặc áo mãng bào đeo đai ngọc nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.



Triệu Thập Cửu…



Triệu Thập Cửu…



Nàng đọc thầm một lần, khẽ cử động khóe môi, vẫn không chịu tin vào sự thật này.



Nàng vuốt ve mặt sau chiếc gương gỗ đào, ngẩng đầu lên nhìn Chiêm Sắc, hỏi điều mình thắc mắc:



“Chiêm Sắc, cậu có được chiếc gương này từ đâu vậy?”



Chiêm Sắc thấy sự chú ý của nàng vẫn đặt ở chỗ chiếc gương thì cau mày.



“Sơ Thất, cậu mà còn như vậy nữa, tớ sẽ mời đại tiên tới trừ tà cho cậu thật đấy!”



Hạ Sơ Thất cũng cười, nhưng là cười khổ, vành mắt cay xè, “Phải, tớ trúng tà rồi, say mê gương gỗ đào.”



Chiêm Sắc thở dài, hết cách với nàng, cười nói, “Chiếc gương gỗ đào này là di vật của ba tớ.”



Hạ Sơ Thất và Chiêm Sắc đều là đời sau của Kim triện ngũ thuật nên cũng biết một ít chuyện về ba cô ấy. Ông ấy là một lão hòa thượng có chút danh tiếng trong nước nhưng đã qua đời từ lâu rồi. Hạ Sơ Thất thấy tiếc nuối, cả người như kiệt sức, vừa thấy mệt mỏi vừa bất lực.



“Bác Chiêm qua đời rồi, vậy là không tìm được nguồn gốc rồi.”



Chiêm Sắc nghe ngữ điệu văn nhã của nàng, nghĩ đến người ba đã mất, cô xoa mặt, trầm ngâm, nghi ngờ mình đã bị trúng tà, “Tớ chịu thua cậu rồi, ngủ có một giấc thôi sao mà nói chuyện như người cổ đại vậy?”



“…” Hạ Sơ Thất mím môi, nhìn cô rồi không dám nói gì nữa.



Chiêm Sắc cười, “Được rồi, coi như cậu may mắn, trước kia ba tớ có thói quen sưu tầm đồ cổ, sau khi xuất gia, thói quen này vẫn không thay đổi. Không những thế, ông ấy còn có một thói quen khác, mỗi khi tìm được một món đồ quý ông ấy sẽ dán nhãn, ghi chú niên đại, nguồn gốc...”



Mí mắt Hạ Sơ Thất giật giật, dây thần kinh trì trệ, nước mắt suýt chút nữa đã tuôn ra.



Nàng kích động nhào tới, nắm chặt cánh tay Chiêm Sắc.



“Mau… mau nói cho tớ biết… Chiếc gương này có nguồn gốc từ đâu?”



Lúc này Chiêm Sắc không thể nào đoán được tâm trạng của cô nàng này, chỉ đành nắm ngược lại tay nàng, cau mày trấn an, “Lâu rồi không động vào những thứ này, tớ phải về xem đã. Sơ Thất, cậu nghỉ ngơi trước đi có được không? Cậu như vậy làm tớ thấy đau đầu lắm!”



Hạ Sơ Thất thu lại sự kích động trong mắt, buông tay ra.



“Ừm, vậy làm phiền cậu quá.”



Nghe nàng nói chuyện theo kiểu như vậy, Chiêm Sắc thấy mình sắp điên rồi.



Nhưng Hạ Sơ Thất lại như đang trôi dạt ngoài hiện thực, “Cưng à, càng nhanh càng tốt nhé.”



Một khoảng thời gian, một giấc mơ.



Hạ Sơ Thất nằm trên giường ba ngày ba đêm mà vẫn không thể phân biệt được thật giả.



Trong ba ngày này, nàng gần như không chợp mắt, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu chỉ toàn bóng dáng của Triệu Thập Cửu, của Bảo Âm của nàng và đứa con không biết là trai hay gái kia… Ba ngày sau, nàng không thể chịu nổi sự giày vò này, cố ép bản thân ăn chút gì đó, một mình làm thủ tục xuất viện.



Nàng cầm theo điện thoại, xách theo túi, bước ra cổng bệnh viện, khi một lần nữa hòa mình vào phố xá sầm uất và dòng xe cộ đông nghịt, nhìn cô gái trên đường mặc quần áo thu đông thời trang, vừa ăn vặt vừa khoác tay bạn trai đi qua vạch qua đường, nàng thấy đầu đau như búa bổ, gần như mất kiểm soát.



Thành thị phồn hoa náo nhiệt này thuộc về hiện thực.



Những khung cảnh cao xa cổ kính kia thật sự đã rời xa giấc mơ của nàng.



Nàng không biết đã đi bao lâu, màn đêm buông xuống, trên trời không trăng cũng không sao, bầu trời thành phố đã bị ô nhiễm bao phủ trong một lớp khói mù. Nàng thẫn thờ xách theo túi, đi qua một nhóm các dì đang múa trên quảng trường, trong giai điệu của bài “Quả táo nhỏ”, nàng ngồi xuống một chiếc ghế đá bên góc đường. Ánh đèn đường vàng chiếu xuống, mặt nàng tái nhợt không có chút máu. Nàng vô thức bấu chặt chiếc ghế, đến mức tay rỉ máu mà nàng vẫn không hay biết gì. WebTru yenOn linez . com



Đèn neon rực rỡ, thành phố vô cùng náo nhiệt.



Thành phố này là nơi nàng thường nhớ về trong mơ.



Nhưng giờ đây khi ngồi ở đây, nàng lại cảm thấy đã mất đi thứ gì đó… Không, là mất đi toàn bộ.



Nàng ngẩng đầu, nhìn ngọn đen xa xôi tựa như ánh sao, khẽ lẩm bẩm, “Triệu Thập Cửu, chàng không tồn tại thật sao? Thiếp không tin, thiếp thật sự không tin! Nếu chàng ở Mạc Bắc, thiếp có thể đi đến Mạc Bắc tìm chàng, nếu chàng ở Liêu Đông, thiếp có thể đi đến Liêu Đông tìm chàng, nếu chàng ở kinh sư, thiếp sẽ đi kinh sư tìm chàng. Nhưng giờ đây chàng lại ở trong mơ của thiếp, thiếp biết đi đâu tìm chàng đây?”



“Không, cho dù là mơ, thiếp cũng phải tìm chàng.”



Xung quanh có vài người nhìn nàng như đang nhìn kẻ điên, nàng đột nhiên đứng dậy lao đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom