Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1139 - Chương 1139KẾT THÚC (6)
Trần Cảnh cầm tay nàng lên môi rồi nhẹ hôn, “Khiến nàng phải uất ức rồi.”
Tinh Lam mím môi mỉm cười, “Không sao, chúng ta đi thôi, thiếp tới phòng bếp mang cháo đã ninh tới cho chàng, chàng ở đó chắc cũng chưa ăn uống gì đúng không?”
Dứt lời nàng muốn rút tay ra nhưng Trần Cảnh lại giữ chặt không buông, trong ánh mắt y lộ ra nét ranh mãnh hiếm thấy. Tinh Lam khẽ mỉm cười, trừng mắt lườm y, lại bắt đầu nghe thấy tiếng ho khan không ngừng của bà lão trong phòng, trong lòng nàng biết rằng bà đã nghe thấy tiếng con trai trở về nhưng lại không tới thăm bà ngay nên lại bắt đầu tác quái, bèn đấm nhẹ vào vai y một cái.
“Nhanh lên nào, chàng đừng quấy rầy thiếp nữa, chàng muốn hại chết thiếp hả?”
Trần Cảnh cúi đầu, chăm chú nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, ánh mắt y trở nên dịu dàng, y không những không buông tay mà còn kéo nàng ôm chặt vào trong lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng rồi cúi đầu nói, “Không vội, ta ôm nàng thêm một chút đã, để ta ôm nàng một chút.”
Tinh Lam ngửi thấy miệng y đầy mùi rượu, không biết đầu đuôi thế nào, nàng khẽ cắn môi dưới, cười nhẹ rồi đấm khẽ vào ngực y.
“Chàng uống rượu say hả? Hay là chàng bị cô nương nào đó ở Cẩm Tú Lâu hớp hồn rồi nên không còn chút sức lực nào nữa cả?”
Trần Cảnh cười khẽ một tiếng, buông nàng ra, lại thuận thế nhéo mặt nàng một cái, ánh mắt y trầm xuống.
“Tinh Lam, ta phải Nam chinh.”
Tiếng cười của Tinh Lam hơi ngừng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng lại hỏi y, “Bao giờ chàng xuất phát?”
Trần Cảnh lắc đầu, nghiêm túc nói, “Ngày mai bệ hạ mới tuyên chỉ, hơn nữa để chuẩn bị cuộc chiến... thế nào cũng phải mất vài ngày nữa cũng nên.” Thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, y lại ôm vai nàng an ủi, “Bệ hạ phái người tới Bắc Bình đón công chúa Bảo Âm, cũng sẽ đón cả Niếp Niếp nhà chúng ta hồi kinh, nàng ở nhà chờ con gái, đợi tin vui của ta nhé? Được không?”
Tinh Lam nhíu mày, quay lại nắm tay y, “Thiếp muốn đi theo chàng.”
Trần Cảnh sửng sốt, lúc này trong phòng lại vang lên tiếng ho khan của bà lão, dường như bà đã không còn kiên nhẫn nữa.
Y sợ bà lão thật sự sẽ nổi giận với Tinh Lam nên đành cúi đầu, hôn khẽ lên khóe môi nàng.
“Được rồi, nhanh đi lấy cháo cho vi phu đi nào? Ta tới xem nương thế nào.”
Dứt lời, y định tiến vào bên trong, vành mắt Tinh Lam lại ửng đỏ, “Trần đại ca...”
Trần Cảnh dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, yên lặng không nói gì. Thật ra, y hiểu tâm trạng của nàng. Suốt bốn năm chiến tranh trước đây, kể từ khi bọn họ đại hôn xong chưa từng có được mấy ngày yên ổn. Giờ y được phong hầu phong tước, có được vinh hoa phú quý nhưng cũng chưa trải qua mấy ngày tốt đẹp thì lại muốn xuất chinh đánh giặc, đến ngày về cũng không định trước được, dù là ai thì cũng sẽ không chịu nổi.
Y mím môi một lát rồi mới nói, “Ăn lộc của vua thì phải hết lòng vì vua. Tinh Lam, suy nghĩ của nàng và ta đều giống nhau. Bệ hạ đối với chúng ta là ơn tái tạo, cả đời này, dù là chuyện gì đi chăng nữa, một khi chiến sự nổ ra, chỉ cần bệ hạ ra lệnh một tiếng thì dù là núi đao hay biển lửa, ta cũng sẽ quyết xông về phía trước.”
Tinh Lam nở nụ cười.
“Chàng hiểu lầm rồi, thiếp chỉ muốn nói rằng, bất luận thế nào đi chăng nữa thì thiếp đều muốn ở bên cạnh chàng, không muốn xa rời.”
Trần Cảnh nhìn nàng rồi mỉm cười, “Được, mãi mãi không xa rời.”
Mưa nho lất phất khiến lòng người cũng bi thương.
Tối hôm đó, bạn cũ đoàn tụ, người uống nhiều rượu không chỉ có Trần Cảnh mà còn có cả Trần Đại Ngưu.
Đừng thấy y mở cả một quán rượu Như Hoa to lớn mà lầm, bình thường y cũng không mấy khi uống rượu. Khi quay về phủ Định An hầu, không biết là do y nóng nảy vì phải ngủ ở phòng khác quá lâu hay do bị Nguyên Hữu khích tướng lúc ở Cẩm Tú Lâu mà vị Định An hầu nổi danh “sợ vợ” này đột nhiên to gan lớn mật hẳn, không chỉ không quay về phòng ngủ phụ mà còn trực tiếp xông thẳng vào phòng của Triệu Như Na, nhìn nàng rồi cười ha hả.
“Vợ ơi vợ à, ta, ta đã về...”
Bên ngoài trời đổ mưa, gió lớn, tiết trời cũng hơi lạnh, Triệu Như Na ngồi bên bếp lò, đang yên lặng đọc sách và sưởi ấm. Nghe tiếng Trần Đại Ngưu cao giọng hô như thế, nàng liếc nhìn đôi mắt đã hơi đỏ lên của y, nhíu mày rồi buông sách xuống, gọi Lục Nhi bưng nước nóng tới rồi mới bước tới dìu y.
“Hầu gia, thiếp đỡ ngài đi rửa mặt.”
“Kệ kệ kệ, ta không rửa, không đi!” Giọng Trần Đại Ngưu rầu rĩ, từ ngoài về đã cảm thấy lạnh lắm rồi, hiện giờ cô vợ nhỏ đang ở bên cạnh, trong phòng lại ấm áp thế này, làm sao mà y bỏ đi được chứ? Y cười hì hì, ôm Triệu Như Na không chịu buông ra, “Vợ ơi vợ à, đã gần hai tháng nay rồi, ta phải ngủ một thân một mình ở phòng bên cạnh, chăn lạnh lắm, chỗ nào cũng lạnh hết… Toàn thân không thoải mái chút nào, nàng có thương thì thương ta với, cho ta dọn về phòng ngủ được không?”
Triệu Như Na hơi cúi đầu, “Hầu gia, chàng đừng ép thiếp.”
Ánh mắt nàng như phủ hơi nước, hai mắt cũng phiếm hồng.
Rõ ràng là mấy hôm nay nàng cũng không được ngon giấc.
Trong phòng chỉ có một cái nến đang cháy, một chậu than hồng, ánh sáng rất yếu nhưng lại càng tôn lên gương mặt nhọn của nàng, làn da cũng trắng bệch, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Hai người bọn họ ở bên nhau bao nhiêu năm nay, tâm tình nàng thế nào, đương nhiên Trần Đại Ngưu hiểu rất rõ. Đối với chuyện của Triệu Miên Trạch, dù y có thẹn với Triệu Như Na thế nào đi chăng nữa thì y cũng không định nói cho nàng biết rằng Triệu Miên Trạch vẫn có thể còn sống.
Dù sao thì nếu người đã chết, nàng chỉ khó chịu một thời gian rồi sẽ tiếp nhận hiện thực, nhưng nếu nàng biết Triệu Miên Trạch vẫn còn đang lưu lạc ngoài kia thì nàng vĩnh viễn không thể an lòng. Suy tính một lúc, y ôm tâm tình phức tạp mà ôm lấy eo nàng, cúi đầu cọ cọ lên trán nàng.
“Vợ, là ta không tốt. Khi đó không phải ta không tin nàng, chẳng qua do ta bị ma xui quỷ khiến, sợ nàng lo lắng nên lúc đó mới không nói sớm cho nàng biết, ta đáng đánh… Nàng đánh ta đi, đánh xong thì nàng cho ta ngủ lại phòng nàng, được không?”
Triệu Như Na cúi đầu không nói.
Trần Đại Ngưu vươn tay nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
“Nàng xem, trời đông giá rét thế này, nhỡ đâu ta bị bệnh thì không phải nàng sẽ đau lòng sao?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Trần Đại Ngưu là một người đàn ông trưởng thành, thân thể cường tráng khác nào trâu bò đâu, bình thường còn chẳng mấy khi hắt hơi, làm sao có thể bị bệnh được chứ? Sao Triệu Như Na không biết y đang giả ngây giả dại? Nhưng y thật sự hiểu lầm rồi, trong lòng nàng không hề oán trách y nhiều như vậy. Nàng lắc đầu nói, “Hầu gia, chàng cũng biết đó, ca ca vừa đi, thiếp… thiếp thật sự không thể nào chuyên tâm hầu hạ chàng được.”
“Na Na...” Trần Đại Ngưu gọi nhũ danh của nàng, ánh mắt đỏ lên, “Ngày nào nàng cũng đuổi ta đi, nàng đành lòng thật sao?”
Lệ nóng dâng lên trong mắt Triệu Như Na, nàng dụi mắt.
“Không phải thiếp muốn đuổi chàng đi, chỉ là thiếp không muốn khoan dung cho chính mình.”
Nàng nghĩ, chuyện mà Trần Đại Ngưu làm với ca ca mình, nàng sẽ cầu xin sự tha thứ của ca ca ở trên trời. Từ sau ngày mười sáu tháng chín, nàng vẫn luôn ăn chay niệm Phật, cầu nguyện cho Triệu Miên Trạch được tới nơi cực lạc. Đây có lẽ cũng là chuyện duy nhất mà người làm muội muội như nàng có thể làm cho hắn ta. Nhưng vì cái chết của Triệu Miên Trạch có liên quan trực tiếp với Trần Đại Ngưu nên khi làm những chuyện này, nàng không muốn để Trần Đại Ngưu ở bên cạnh mình, bằng không thì trong lòng nàng lại không được tự nhiên.
Tinh Lam mím môi mỉm cười, “Không sao, chúng ta đi thôi, thiếp tới phòng bếp mang cháo đã ninh tới cho chàng, chàng ở đó chắc cũng chưa ăn uống gì đúng không?”
Dứt lời nàng muốn rút tay ra nhưng Trần Cảnh lại giữ chặt không buông, trong ánh mắt y lộ ra nét ranh mãnh hiếm thấy. Tinh Lam khẽ mỉm cười, trừng mắt lườm y, lại bắt đầu nghe thấy tiếng ho khan không ngừng của bà lão trong phòng, trong lòng nàng biết rằng bà đã nghe thấy tiếng con trai trở về nhưng lại không tới thăm bà ngay nên lại bắt đầu tác quái, bèn đấm nhẹ vào vai y một cái.
“Nhanh lên nào, chàng đừng quấy rầy thiếp nữa, chàng muốn hại chết thiếp hả?”
Trần Cảnh cúi đầu, chăm chú nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, ánh mắt y trở nên dịu dàng, y không những không buông tay mà còn kéo nàng ôm chặt vào trong lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng rồi cúi đầu nói, “Không vội, ta ôm nàng thêm một chút đã, để ta ôm nàng một chút.”
Tinh Lam ngửi thấy miệng y đầy mùi rượu, không biết đầu đuôi thế nào, nàng khẽ cắn môi dưới, cười nhẹ rồi đấm khẽ vào ngực y.
“Chàng uống rượu say hả? Hay là chàng bị cô nương nào đó ở Cẩm Tú Lâu hớp hồn rồi nên không còn chút sức lực nào nữa cả?”
Trần Cảnh cười khẽ một tiếng, buông nàng ra, lại thuận thế nhéo mặt nàng một cái, ánh mắt y trầm xuống.
“Tinh Lam, ta phải Nam chinh.”
Tiếng cười của Tinh Lam hơi ngừng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng lại hỏi y, “Bao giờ chàng xuất phát?”
Trần Cảnh lắc đầu, nghiêm túc nói, “Ngày mai bệ hạ mới tuyên chỉ, hơn nữa để chuẩn bị cuộc chiến... thế nào cũng phải mất vài ngày nữa cũng nên.” Thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, y lại ôm vai nàng an ủi, “Bệ hạ phái người tới Bắc Bình đón công chúa Bảo Âm, cũng sẽ đón cả Niếp Niếp nhà chúng ta hồi kinh, nàng ở nhà chờ con gái, đợi tin vui của ta nhé? Được không?”
Tinh Lam nhíu mày, quay lại nắm tay y, “Thiếp muốn đi theo chàng.”
Trần Cảnh sửng sốt, lúc này trong phòng lại vang lên tiếng ho khan của bà lão, dường như bà đã không còn kiên nhẫn nữa.
Y sợ bà lão thật sự sẽ nổi giận với Tinh Lam nên đành cúi đầu, hôn khẽ lên khóe môi nàng.
“Được rồi, nhanh đi lấy cháo cho vi phu đi nào? Ta tới xem nương thế nào.”
Dứt lời, y định tiến vào bên trong, vành mắt Tinh Lam lại ửng đỏ, “Trần đại ca...”
Trần Cảnh dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, yên lặng không nói gì. Thật ra, y hiểu tâm trạng của nàng. Suốt bốn năm chiến tranh trước đây, kể từ khi bọn họ đại hôn xong chưa từng có được mấy ngày yên ổn. Giờ y được phong hầu phong tước, có được vinh hoa phú quý nhưng cũng chưa trải qua mấy ngày tốt đẹp thì lại muốn xuất chinh đánh giặc, đến ngày về cũng không định trước được, dù là ai thì cũng sẽ không chịu nổi.
Y mím môi một lát rồi mới nói, “Ăn lộc của vua thì phải hết lòng vì vua. Tinh Lam, suy nghĩ của nàng và ta đều giống nhau. Bệ hạ đối với chúng ta là ơn tái tạo, cả đời này, dù là chuyện gì đi chăng nữa, một khi chiến sự nổ ra, chỉ cần bệ hạ ra lệnh một tiếng thì dù là núi đao hay biển lửa, ta cũng sẽ quyết xông về phía trước.”
Tinh Lam nở nụ cười.
“Chàng hiểu lầm rồi, thiếp chỉ muốn nói rằng, bất luận thế nào đi chăng nữa thì thiếp đều muốn ở bên cạnh chàng, không muốn xa rời.”
Trần Cảnh nhìn nàng rồi mỉm cười, “Được, mãi mãi không xa rời.”
Mưa nho lất phất khiến lòng người cũng bi thương.
Tối hôm đó, bạn cũ đoàn tụ, người uống nhiều rượu không chỉ có Trần Cảnh mà còn có cả Trần Đại Ngưu.
Đừng thấy y mở cả một quán rượu Như Hoa to lớn mà lầm, bình thường y cũng không mấy khi uống rượu. Khi quay về phủ Định An hầu, không biết là do y nóng nảy vì phải ngủ ở phòng khác quá lâu hay do bị Nguyên Hữu khích tướng lúc ở Cẩm Tú Lâu mà vị Định An hầu nổi danh “sợ vợ” này đột nhiên to gan lớn mật hẳn, không chỉ không quay về phòng ngủ phụ mà còn trực tiếp xông thẳng vào phòng của Triệu Như Na, nhìn nàng rồi cười ha hả.
“Vợ ơi vợ à, ta, ta đã về...”
Bên ngoài trời đổ mưa, gió lớn, tiết trời cũng hơi lạnh, Triệu Như Na ngồi bên bếp lò, đang yên lặng đọc sách và sưởi ấm. Nghe tiếng Trần Đại Ngưu cao giọng hô như thế, nàng liếc nhìn đôi mắt đã hơi đỏ lên của y, nhíu mày rồi buông sách xuống, gọi Lục Nhi bưng nước nóng tới rồi mới bước tới dìu y.
“Hầu gia, thiếp đỡ ngài đi rửa mặt.”
“Kệ kệ kệ, ta không rửa, không đi!” Giọng Trần Đại Ngưu rầu rĩ, từ ngoài về đã cảm thấy lạnh lắm rồi, hiện giờ cô vợ nhỏ đang ở bên cạnh, trong phòng lại ấm áp thế này, làm sao mà y bỏ đi được chứ? Y cười hì hì, ôm Triệu Như Na không chịu buông ra, “Vợ ơi vợ à, đã gần hai tháng nay rồi, ta phải ngủ một thân một mình ở phòng bên cạnh, chăn lạnh lắm, chỗ nào cũng lạnh hết… Toàn thân không thoải mái chút nào, nàng có thương thì thương ta với, cho ta dọn về phòng ngủ được không?”
Triệu Như Na hơi cúi đầu, “Hầu gia, chàng đừng ép thiếp.”
Ánh mắt nàng như phủ hơi nước, hai mắt cũng phiếm hồng.
Rõ ràng là mấy hôm nay nàng cũng không được ngon giấc.
Trong phòng chỉ có một cái nến đang cháy, một chậu than hồng, ánh sáng rất yếu nhưng lại càng tôn lên gương mặt nhọn của nàng, làn da cũng trắng bệch, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Hai người bọn họ ở bên nhau bao nhiêu năm nay, tâm tình nàng thế nào, đương nhiên Trần Đại Ngưu hiểu rất rõ. Đối với chuyện của Triệu Miên Trạch, dù y có thẹn với Triệu Như Na thế nào đi chăng nữa thì y cũng không định nói cho nàng biết rằng Triệu Miên Trạch vẫn có thể còn sống.
Dù sao thì nếu người đã chết, nàng chỉ khó chịu một thời gian rồi sẽ tiếp nhận hiện thực, nhưng nếu nàng biết Triệu Miên Trạch vẫn còn đang lưu lạc ngoài kia thì nàng vĩnh viễn không thể an lòng. Suy tính một lúc, y ôm tâm tình phức tạp mà ôm lấy eo nàng, cúi đầu cọ cọ lên trán nàng.
“Vợ, là ta không tốt. Khi đó không phải ta không tin nàng, chẳng qua do ta bị ma xui quỷ khiến, sợ nàng lo lắng nên lúc đó mới không nói sớm cho nàng biết, ta đáng đánh… Nàng đánh ta đi, đánh xong thì nàng cho ta ngủ lại phòng nàng, được không?”
Triệu Như Na cúi đầu không nói.
Trần Đại Ngưu vươn tay nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
“Nàng xem, trời đông giá rét thế này, nhỡ đâu ta bị bệnh thì không phải nàng sẽ đau lòng sao?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Trần Đại Ngưu là một người đàn ông trưởng thành, thân thể cường tráng khác nào trâu bò đâu, bình thường còn chẳng mấy khi hắt hơi, làm sao có thể bị bệnh được chứ? Sao Triệu Như Na không biết y đang giả ngây giả dại? Nhưng y thật sự hiểu lầm rồi, trong lòng nàng không hề oán trách y nhiều như vậy. Nàng lắc đầu nói, “Hầu gia, chàng cũng biết đó, ca ca vừa đi, thiếp… thiếp thật sự không thể nào chuyên tâm hầu hạ chàng được.”
“Na Na...” Trần Đại Ngưu gọi nhũ danh của nàng, ánh mắt đỏ lên, “Ngày nào nàng cũng đuổi ta đi, nàng đành lòng thật sao?”
Lệ nóng dâng lên trong mắt Triệu Như Na, nàng dụi mắt.
“Không phải thiếp muốn đuổi chàng đi, chỉ là thiếp không muốn khoan dung cho chính mình.”
Nàng nghĩ, chuyện mà Trần Đại Ngưu làm với ca ca mình, nàng sẽ cầu xin sự tha thứ của ca ca ở trên trời. Từ sau ngày mười sáu tháng chín, nàng vẫn luôn ăn chay niệm Phật, cầu nguyện cho Triệu Miên Trạch được tới nơi cực lạc. Đây có lẽ cũng là chuyện duy nhất mà người làm muội muội như nàng có thể làm cho hắn ta. Nhưng vì cái chết của Triệu Miên Trạch có liên quan trực tiếp với Trần Đại Ngưu nên khi làm những chuyện này, nàng không muốn để Trần Đại Ngưu ở bên cạnh mình, bằng không thì trong lòng nàng lại không được tự nhiên.
Bình luận facebook