Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1138 - Chương 1138KẾT THÚC (5)
Đuôi lông mày Nguyên Hữu khẽ nhếch, “Nói linh tinh cái gì đó?”
Trần Đại Ngưu đợi ở kinh sư suốt bốn năm, nói “Ninh quý phi” đã quen miệng nên một chốc một lát không sửa được. Bị Nguyên Hữu trừng mắt nhìn thì vẻ mặt y trở nên vô cùng xấu hổ, “Ta sai rồi, không phải là Ninh quý phi mà là Ô Nhân công chúa.”
Con người Nguyên Hữu giận cũng nhanh mà vui cũng nhanh. Hắn ta hừ một tiếng, uể oải nhếch môi, để lộ mấy chiếc răng trắng bóc, cười nói, “Nói thế còn nghe được, đúng là huynh đệ tốt. Nhưng huynh đệ à, huynh không hiểu rồi, hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình. Người ta không thèm để ý tới ta. Ngày nào ta cũng bày cái mặt ra đấy thì người ta chẳng ghét lắm sao? Ôi, nếu biểu muội của ta ở đây thì tốt rồi, muội ấy luôn có biện pháp ứng phó với mấy chuyện kiểu này.”
Trần Đại Ngưu vốn muốn chuyển chủ đề nặng nề kia, ai dè hắn ta lại vòng trở về
Trần Đại Ngưu bất lực mỉm cười.
Y khẽ ghé sát lại gần, nhỏ giọng nói với hắn ta: “Tiểu công gia, ta cũng có diệu kế này, huynh có muốn nghe hay không?”
Nguyên Hữu khinh bỉ liếc y, “Nếu huynh mà có biện pháp thì đã không bị người ta đạp xuống giường suốt hai tháng liền không bò lên nổi.”
Trần Đại Ngưu nghẹn họng, “Không đề cập tới chuyện nhà ta thì huynh sẽ chết à? Không phải ta bị đá xuống mà là ta tự giác, tự nguyện tới phòng khác ngủ thôi nhé.”
Nhìn y đỏ mặt tía tai biện giải, Nguyên Hữu bật cười, “Định An hầu sợ vợ, người ở kinh sư đúng là không lừa ta...”
Thấy y như vậy, cả Trần Đại Ngưu và Trần Cảnh cũng không nhịn được mà cười rộ lên. Nhưng chờ tới khi bọn họ cười xong, đến lúc khôi phục tinh thần thì cả đám mới phát hiện không biết Đông Phương Thanh Huyền đã rời đi từ lúc nào.
Từ trước tới giờ, tính tình thằng nhãi này lúc nào cũng cổ quái nên khó lòng thân cận nổi, bọn họ đều hiểu chuyện này. Hơn nữa, bọn họ cũng biết hắn ta ở lại kinh sư Nam Yến suốt hai tháng không quay về Ngột Lương Hãn chính là vì Hạ Sơ Thất, có lẽ là bởi hắn ta muốn gặp nàng một lần. Thấy hắn ta cố chấp với Hạ Sơ Thất như vậy, bọn họ cũng thấy thông cảm với hắn ta, mọi hiểu lầm và bất mãn từ trước tới giờ đối với hắn ta đều đã tiêu tán từ ngày ở Kim Xuyên Môn ấy.
“Ngày đó, ở Kim Xuyên Môn, tên này cũng đã xuất không ít lực.” Trần Cảnh gật đầu than thở.
“Vậy thì sao?” Nguyên Hữu hừ một tiếng, “Chàng hữu tình, nàng vô ý, làm gì cũng uổng công.”
Trần Đại Ngưu nhíu mày, không nói gì về Đông Phương Thanh Huyền, chỉ nhìn Nguyên Hữu thương cảm, trả đũa mũi tên lúc nãy của hắn ta.
“Tiểu công gia không cần quan tâm tới người ngoài làm gì, huynh cứ về chuẩn bị tinh thần, nhân lúc bệ hạ hòa thân với Bắc Địch, chưa biết chừng sẽ có hy vọng đó.”
“Hứ, tốt nhất huynh cứ về nhà tìm cách quay lại giường của mình đã rồi hẵng quay lại nói chuyện với ta.” Nguyên Hữu lườm y một cái, bướng bỉnh trêu chọc lại vài câu, hắn ta nghĩ đến các loại khúc mắc giữa mình và Ô Nhân Tiêu Tiêu thì lại nhấp môi uống trà rồi cười khổ, than thở, “Huống chi, nếu như chỉ cần một đạo thánh chỉ là có thể trói được lòng của nàng ấy thì làm sao ta phải khổ sở chờ đợi tới bây giờ chứ? Lòng dạ phụ nữ, một khi đã quyết tâm sắt đá thì còn mạnh mẽ hơn đàn ông chúng ta nhiều. Nếu nàng ấy không tình nguyện thì dù ngươi có mang kiệu lớn tám người khiêng đứng trước mặt nàng ấy thì cũng không đáng một xu.”
Trần Cảnh nhìn hai vị huynh đệ “không hạnh phúc” trước mặt mình thì mạnh mẽ chen vào một câu, “Chuyện này... chưa hẳn…”
Nguyên Hữu quay đầu nhìn y, “Ái chà, có vẻ hiểu biết phết nhỉ, huynh nói thử xem nào?”
Trần Cảnh dường như rất có kinh nghiệm, trầm ngâm suy tư rồi nghiêm mặt nói, “Phụ nữ khác với đàn ông, bọn họ rất coi trọng cảm nhận lúc đó. Khi ở trước mặt bọn họ, các huynh cần thật sự thành tâm. Huynh nhìn bộ dạng của huynh xem, cả ngày bày ra tư thái đại nhân, kiểu như ‘Ông đây bằng lòng thích nàng là phúc phận của nàng’ thì sao nàng ta có thể nguyện ý theo huynh? Tính tình Ô Nhân công chúa vốn quật cường, hơn nữa...” Nói đến đây, y dừng lại một lát, làm như không muốn đâm thêm vào vết thương của Nguyên Hữu, “Dù sao thì chính huynh cũng hiểu rõ nhất, tự sửa cái tính tình thối nát này của huynh đi.”
“Con mẹ nó chứ!” Hai mắt Nguyên Hữu hiện lên vẻ ác liệt, “Huynh có thể nói mà không châm chọc được không vậy?”
Hai mắt Trần Cảnh tối sầm lại, hỏi, “Vậy ta nói, nhưng không cho phép huynh tức giận đấy?”
Vì chuyện của Ô Nhân Tiêu Tiêu mà Nguyên Hữu đã cầu cứu mọi nơi mọi cửa, nhu cầu quá đỗi khẩn cấp nên đương nhiên hắn ta gật đầu không ngớt.
“Mặc kệ huynh nói gì đi chăng nữa, ta đều sẽ coi như không nghe thấy.”
“... Huynh coi như không nghe thấy thì ta còn nói làm gì hả?” Trần Cảnh liếc xéo hắn ta một cái rồi nói tiếp, “Dù sao Ô Nhân công chúa cũng đã từng gả cho Triệu Miên Trạch suốt bốn năm, đối với nữ tử mà nói, trinh tiết là chuyện vô cùng lớn, cũng là chuyện khiến người ta nghị luận nhiều nhất. Nếu huynh không phải là người mà nàng ta phải gả cho bằng bất cứ giá nào thì nàng ta tội gì gạt đi tôn nghiêm và cấp bậc lễ nghĩa mà phó thác cả đời còn lại cho huynh chứ?”
Nguyên Hữu không nói ra chuyện lần đầu tiên của Ô Nhân là với hắn ta, nhưng nghe Trần Cảnh nói vậy thì hắn ta cũng hiểu phân nửa.
“Tức là không thể tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn nói chuyện với nàng ấy hả?”
Trần Cảnh gật đầu, điềm đạm nói, “Phụ nữ rất mềm lòng, huynh chỉ cần nhẹ nhàng vài câu là được. Đừng có bận tâm tới thể diện.”
Nguyên Hữu lại gật đầu lần nữa, “Vậy tức là phải học theo Đại Ngưu, giả bộ yếu đuối trước mặt nàng ấy?”
Trần Cảnh sửng sốt, nhìn Trần Đại Ngưu mặt mũi đỏ bừng, mỉm cười gật đầu, “Gần như thế.”
“Vậy thì dễ rồi! Giả bộ yếu đuối không phải việc quá đơn giản sao?” Nguyên Hữu vỗ bàn một cái, mừng rỡ nói, “Đa tạ, huynh đệ, hôm nay mời hai huynh uống rượu, ta bao, không say không về. Không ai được chối từ.”
“...” Trần Cảnh không nói gì, chỉ nhìn hắn ta.
Sau khi thành thân với Tinh Lam, Trần Cảnh thật sự là một người đàn ông vô cùng ấm áp. Thường ngày, y đối xử với Tinh Lam vô cùng tốt, cả nước rửa chân cũng đích thân bưng tới cho nàng, chăm sóc nàng vô cùng tận tâm tận lực. Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ giới hạn trong khuê phòng của hai vợ chồng. Còn trước mặt cha mẹ già thì y cũng không dám. Bởi làm như vậy sẽ đưa tới mầm tai họa cho Tinh Lam. Hiện giờ trong phủ tướng quân, tuy rằng trên danh nghĩa Tinh Lam là nghĩa muội của hoàng hậu nương nương, là con gái nuôi của lão Ngụy quốc công, tuy không còn lo chuyện gia thế nhưng mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn là thiên địch nên chắc chắn luôn thấy nhau không hợp mắt.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Huynh đệ vừa uống rượu vừa chuyện trò về nghĩa phu thê cũng là một chuyện khá thú vị.
Chờ tới lúc bọn họ rời khỏi Cẩm Tú Lâu thì bên ngoài đã lất phất mưa bay.
Trần Cảnh ở trong phủ đại tướng quân, ở ngoại ô phía Nam kinh sư, đó là một tòa nhà mới tinh, vô cùng tinh xảo, tuy diện tích không lớn nhưng bố trí trong phủ lại cực kì ấm áp. Hơn nữa, lúc này đã sắp tới tháng Chạp, trong nhà đã bắt đầu đặt mua hàng Tết, trông càng có thêm vài phần “hương vị gia đình” ấm áp. Tinh Lam đang kiểm kê đồ đạc trong phòng, thấy Trần Cảnh trở về, nàng vội đi ra đón roi ngựa và mũ trong tay y.
Ngửi được mùi rượu trên người y, nàng nhăn mũi nói, “Uống rượu sao?”
Trần Cảnh gật đầu, “Ừ, uống với Đại Ngưu và Nguyên Hữu, vui vẻ nên uống nhiều hơn vài chén.”
Tinh Lam mím môi mỉm cười, không hỏi tiếp, lại nhìn về phía phòng trong, chép miệng nói với y.
“Nương đang hờn dỗi trong phòng, chàng đi dỗ đi.”
“Lại làm sao?” Trần Cảnh nhíu mày hỏi nàng.
“Hôm nay bà không thoải mái, bà cứ hỏi sao không mau đưa cháu gái về cho bà gặp. Thiếp đã giải thích với nương, nhưng bà vẫn một mực nói rằng… thiếp đã giấu cháu gái của bà đi. Còn nói chuyện vui của chúng ta không nói cho bà và cha, cũng chưa được nhìn mặt cháu. Chàng qua nói chuyện đi, dù sao thiếp nói thì bà cũng không chịu nghe.”
Trần Đại Ngưu đợi ở kinh sư suốt bốn năm, nói “Ninh quý phi” đã quen miệng nên một chốc một lát không sửa được. Bị Nguyên Hữu trừng mắt nhìn thì vẻ mặt y trở nên vô cùng xấu hổ, “Ta sai rồi, không phải là Ninh quý phi mà là Ô Nhân công chúa.”
Con người Nguyên Hữu giận cũng nhanh mà vui cũng nhanh. Hắn ta hừ một tiếng, uể oải nhếch môi, để lộ mấy chiếc răng trắng bóc, cười nói, “Nói thế còn nghe được, đúng là huynh đệ tốt. Nhưng huynh đệ à, huynh không hiểu rồi, hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình. Người ta không thèm để ý tới ta. Ngày nào ta cũng bày cái mặt ra đấy thì người ta chẳng ghét lắm sao? Ôi, nếu biểu muội của ta ở đây thì tốt rồi, muội ấy luôn có biện pháp ứng phó với mấy chuyện kiểu này.”
Trần Đại Ngưu vốn muốn chuyển chủ đề nặng nề kia, ai dè hắn ta lại vòng trở về
Trần Đại Ngưu bất lực mỉm cười.
Y khẽ ghé sát lại gần, nhỏ giọng nói với hắn ta: “Tiểu công gia, ta cũng có diệu kế này, huynh có muốn nghe hay không?”
Nguyên Hữu khinh bỉ liếc y, “Nếu huynh mà có biện pháp thì đã không bị người ta đạp xuống giường suốt hai tháng liền không bò lên nổi.”
Trần Đại Ngưu nghẹn họng, “Không đề cập tới chuyện nhà ta thì huynh sẽ chết à? Không phải ta bị đá xuống mà là ta tự giác, tự nguyện tới phòng khác ngủ thôi nhé.”
Nhìn y đỏ mặt tía tai biện giải, Nguyên Hữu bật cười, “Định An hầu sợ vợ, người ở kinh sư đúng là không lừa ta...”
Thấy y như vậy, cả Trần Đại Ngưu và Trần Cảnh cũng không nhịn được mà cười rộ lên. Nhưng chờ tới khi bọn họ cười xong, đến lúc khôi phục tinh thần thì cả đám mới phát hiện không biết Đông Phương Thanh Huyền đã rời đi từ lúc nào.
Từ trước tới giờ, tính tình thằng nhãi này lúc nào cũng cổ quái nên khó lòng thân cận nổi, bọn họ đều hiểu chuyện này. Hơn nữa, bọn họ cũng biết hắn ta ở lại kinh sư Nam Yến suốt hai tháng không quay về Ngột Lương Hãn chính là vì Hạ Sơ Thất, có lẽ là bởi hắn ta muốn gặp nàng một lần. Thấy hắn ta cố chấp với Hạ Sơ Thất như vậy, bọn họ cũng thấy thông cảm với hắn ta, mọi hiểu lầm và bất mãn từ trước tới giờ đối với hắn ta đều đã tiêu tán từ ngày ở Kim Xuyên Môn ấy.
“Ngày đó, ở Kim Xuyên Môn, tên này cũng đã xuất không ít lực.” Trần Cảnh gật đầu than thở.
“Vậy thì sao?” Nguyên Hữu hừ một tiếng, “Chàng hữu tình, nàng vô ý, làm gì cũng uổng công.”
Trần Đại Ngưu nhíu mày, không nói gì về Đông Phương Thanh Huyền, chỉ nhìn Nguyên Hữu thương cảm, trả đũa mũi tên lúc nãy của hắn ta.
“Tiểu công gia không cần quan tâm tới người ngoài làm gì, huynh cứ về chuẩn bị tinh thần, nhân lúc bệ hạ hòa thân với Bắc Địch, chưa biết chừng sẽ có hy vọng đó.”
“Hứ, tốt nhất huynh cứ về nhà tìm cách quay lại giường của mình đã rồi hẵng quay lại nói chuyện với ta.” Nguyên Hữu lườm y một cái, bướng bỉnh trêu chọc lại vài câu, hắn ta nghĩ đến các loại khúc mắc giữa mình và Ô Nhân Tiêu Tiêu thì lại nhấp môi uống trà rồi cười khổ, than thở, “Huống chi, nếu như chỉ cần một đạo thánh chỉ là có thể trói được lòng của nàng ấy thì làm sao ta phải khổ sở chờ đợi tới bây giờ chứ? Lòng dạ phụ nữ, một khi đã quyết tâm sắt đá thì còn mạnh mẽ hơn đàn ông chúng ta nhiều. Nếu nàng ấy không tình nguyện thì dù ngươi có mang kiệu lớn tám người khiêng đứng trước mặt nàng ấy thì cũng không đáng một xu.”
Trần Cảnh nhìn hai vị huynh đệ “không hạnh phúc” trước mặt mình thì mạnh mẽ chen vào một câu, “Chuyện này... chưa hẳn…”
Nguyên Hữu quay đầu nhìn y, “Ái chà, có vẻ hiểu biết phết nhỉ, huynh nói thử xem nào?”
Trần Cảnh dường như rất có kinh nghiệm, trầm ngâm suy tư rồi nghiêm mặt nói, “Phụ nữ khác với đàn ông, bọn họ rất coi trọng cảm nhận lúc đó. Khi ở trước mặt bọn họ, các huynh cần thật sự thành tâm. Huynh nhìn bộ dạng của huynh xem, cả ngày bày ra tư thái đại nhân, kiểu như ‘Ông đây bằng lòng thích nàng là phúc phận của nàng’ thì sao nàng ta có thể nguyện ý theo huynh? Tính tình Ô Nhân công chúa vốn quật cường, hơn nữa...” Nói đến đây, y dừng lại một lát, làm như không muốn đâm thêm vào vết thương của Nguyên Hữu, “Dù sao thì chính huynh cũng hiểu rõ nhất, tự sửa cái tính tình thối nát này của huynh đi.”
“Con mẹ nó chứ!” Hai mắt Nguyên Hữu hiện lên vẻ ác liệt, “Huynh có thể nói mà không châm chọc được không vậy?”
Hai mắt Trần Cảnh tối sầm lại, hỏi, “Vậy ta nói, nhưng không cho phép huynh tức giận đấy?”
Vì chuyện của Ô Nhân Tiêu Tiêu mà Nguyên Hữu đã cầu cứu mọi nơi mọi cửa, nhu cầu quá đỗi khẩn cấp nên đương nhiên hắn ta gật đầu không ngớt.
“Mặc kệ huynh nói gì đi chăng nữa, ta đều sẽ coi như không nghe thấy.”
“... Huynh coi như không nghe thấy thì ta còn nói làm gì hả?” Trần Cảnh liếc xéo hắn ta một cái rồi nói tiếp, “Dù sao Ô Nhân công chúa cũng đã từng gả cho Triệu Miên Trạch suốt bốn năm, đối với nữ tử mà nói, trinh tiết là chuyện vô cùng lớn, cũng là chuyện khiến người ta nghị luận nhiều nhất. Nếu huynh không phải là người mà nàng ta phải gả cho bằng bất cứ giá nào thì nàng ta tội gì gạt đi tôn nghiêm và cấp bậc lễ nghĩa mà phó thác cả đời còn lại cho huynh chứ?”
Nguyên Hữu không nói ra chuyện lần đầu tiên của Ô Nhân là với hắn ta, nhưng nghe Trần Cảnh nói vậy thì hắn ta cũng hiểu phân nửa.
“Tức là không thể tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn nói chuyện với nàng ấy hả?”
Trần Cảnh gật đầu, điềm đạm nói, “Phụ nữ rất mềm lòng, huynh chỉ cần nhẹ nhàng vài câu là được. Đừng có bận tâm tới thể diện.”
Nguyên Hữu lại gật đầu lần nữa, “Vậy tức là phải học theo Đại Ngưu, giả bộ yếu đuối trước mặt nàng ấy?”
Trần Cảnh sửng sốt, nhìn Trần Đại Ngưu mặt mũi đỏ bừng, mỉm cười gật đầu, “Gần như thế.”
“Vậy thì dễ rồi! Giả bộ yếu đuối không phải việc quá đơn giản sao?” Nguyên Hữu vỗ bàn một cái, mừng rỡ nói, “Đa tạ, huynh đệ, hôm nay mời hai huynh uống rượu, ta bao, không say không về. Không ai được chối từ.”
“...” Trần Cảnh không nói gì, chỉ nhìn hắn ta.
Sau khi thành thân với Tinh Lam, Trần Cảnh thật sự là một người đàn ông vô cùng ấm áp. Thường ngày, y đối xử với Tinh Lam vô cùng tốt, cả nước rửa chân cũng đích thân bưng tới cho nàng, chăm sóc nàng vô cùng tận tâm tận lực. Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ giới hạn trong khuê phòng của hai vợ chồng. Còn trước mặt cha mẹ già thì y cũng không dám. Bởi làm như vậy sẽ đưa tới mầm tai họa cho Tinh Lam. Hiện giờ trong phủ tướng quân, tuy rằng trên danh nghĩa Tinh Lam là nghĩa muội của hoàng hậu nương nương, là con gái nuôi của lão Ngụy quốc công, tuy không còn lo chuyện gia thế nhưng mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn là thiên địch nên chắc chắn luôn thấy nhau không hợp mắt.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Huynh đệ vừa uống rượu vừa chuyện trò về nghĩa phu thê cũng là một chuyện khá thú vị.
Chờ tới lúc bọn họ rời khỏi Cẩm Tú Lâu thì bên ngoài đã lất phất mưa bay.
Trần Cảnh ở trong phủ đại tướng quân, ở ngoại ô phía Nam kinh sư, đó là một tòa nhà mới tinh, vô cùng tinh xảo, tuy diện tích không lớn nhưng bố trí trong phủ lại cực kì ấm áp. Hơn nữa, lúc này đã sắp tới tháng Chạp, trong nhà đã bắt đầu đặt mua hàng Tết, trông càng có thêm vài phần “hương vị gia đình” ấm áp. Tinh Lam đang kiểm kê đồ đạc trong phòng, thấy Trần Cảnh trở về, nàng vội đi ra đón roi ngựa và mũ trong tay y.
Ngửi được mùi rượu trên người y, nàng nhăn mũi nói, “Uống rượu sao?”
Trần Cảnh gật đầu, “Ừ, uống với Đại Ngưu và Nguyên Hữu, vui vẻ nên uống nhiều hơn vài chén.”
Tinh Lam mím môi mỉm cười, không hỏi tiếp, lại nhìn về phía phòng trong, chép miệng nói với y.
“Nương đang hờn dỗi trong phòng, chàng đi dỗ đi.”
“Lại làm sao?” Trần Cảnh nhíu mày hỏi nàng.
“Hôm nay bà không thoải mái, bà cứ hỏi sao không mau đưa cháu gái về cho bà gặp. Thiếp đã giải thích với nương, nhưng bà vẫn một mực nói rằng… thiếp đã giấu cháu gái của bà đi. Còn nói chuyện vui của chúng ta không nói cho bà và cha, cũng chưa được nhìn mặt cháu. Chàng qua nói chuyện đi, dù sao thiếp nói thì bà cũng không chịu nghe.”