Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1140 - Chương 1140KẾT THÚC (7)
Trần Đại Ngưu đã biết đọc một vài chữ.
Y liếc mắt nhìn kinh thư mà nàng đặt trên bàn rồi thở dài một tiếng.
“Vợ à, thật ra ta mặt dày mày dạn quấn quít nàng như vậy không chỉ riêng vì muốn ngủ cùng nàng.”
Y trực tiếp nói ra như vậy khiến gương mặt đang căng thẳng của Triệu Như Na trở nên đỏ bừng, “Vậy chàng muốn làm gì?”
Trần Đại Ngưu vén lọn tóc mai của nàng lên, giọng y rất trầm, nhưng cũng rất chân thành, “Mặc dù ta là kẻ vô cùng quê mùa, nhưng ta vẫn hiểu những đạo lý cơ bản. Nói gì thì nói, Triệu Miên Trạch vẫn là huynh trưởng của nàng. Hiện giờ hắn ta… xảy ra chuyện như vậy, nếu nàng thật sự giống như không có chuyện gì xảy ra, cả ngày đều ở bên cạnh ta tìm hoan mua vui thì làm sao nàng có thể là cô vợ nhỏ mà ta thương yêu nhất chứ?” Y lại ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng thở dài, “Na Na, nàng là người có tình có nghĩa, ta vô cùng thích điều ấy của nàng, nhưng ta cũng không muốn thấy nàng cứ tự trách mãi như vậy…. Nếu như tội giết huynh trưởng thật sự nặng nề như vậy thì nàng để ta chịu trách nhiệm, được không?”
Ai nói y là kẻ vô cùng quê mùa chứ?
Tên này thật ra rất giỏi dỗ dành phụ nữ, hơn nữa càng ngày càng giỏi ấy chứ.
Nghe y nói vậy, hốc mắt Triệu Như Na càng lúc càng ẩm ướt, cánh mũi nàng cũng trở nên chua xót, không nhịn được mà muốn rơi lệ.
Mấy ngày nay, ở trước mặt lão thái thái cũng như trước mặt tẩu tử Tăng thị, thậm chí là cả ở trước mặt Trần Đại Ngưu, nàng vẫn luôn giả bộ rằng bản thân rất bình thản, nhưng thật ra trong lòng nàng vô cùng khó chịu. Sự khó chịu ấy không chỉ bởi vì sau cái chết của Triệu Miên Trạch, Tăng thị thường xuyên tới châm chọc khiêu khích nàng, nói rằng giờ nàng không còn thân phận “Trưởng công chúa” nữa rồi. Mà là còn bởi vì không ai có thể hiểu được những nỗi khổ sở trong lòng nàng cả.
Phải biết rằng, cùng là một loại người mới có thể dựa dẫm gắn bó, cùng thuộc một đạo nghĩa mới có thể thân cận với nhau.
Hiện giờ, toàn bộ triều đình Đại Yến đều ăn mừng thắng lợi của Triệu Tôn, phủ Định An hầu cũng là nơi được hưởng lợi trực tiếp khi Triệu Tôn đăng cơ. Đối với người nhà của Trần Đại Ngưu mà nói, ý nghĩa của chuyện này hoàn toàn không giống nhau. Nếu như trước đây, dưới thời kỳ Triệu Miên Trạch cầm quyền, tuy phủ Định An hầu cũng vinh hoa phú quý như thế, nhưng sự “quý” ấy đến từ thân phận của Thanh Hoa Trưởng công chúa, theo cách nói của người đời sau thì nhà bọn họ ít nhiều gì cũng đang là kẻ “ăn bám”. Hơn nữa, Trần Đại Ngưu lại bị Triệu Miên Trạch vây khốn trong kinh sư suốt bốn năm trời, có bổng lộc nhưng lại không có chức vụ. Thân là chiến tướng mà trong tay lại không binh quyền. Dù có đi tới đâu thì cũng bị bó tay bó chân, có người theo dõi, không hề có chút tự do nào, không khác gì giam lỏng. Tuy rằng y chưa từng oán trách nàng dù chỉ nửa câu nhưng nàng biết, y là một người đàn ông, trong lòng y đang phải cố gắng nhẫn nhịn. Mà lí do vì sao y phải nhẫn nhịn, vì sao y lại bằng lòng nhẫn nhịn thì tất cả hoàn toàn đều là vì nàng. Nếu không phải vì nàng thì y đã sớm tìm cách tới Bắc Bình, rồi giống như Trần Cảnh, dùng đao thật thương thật mà chiến đấu với Triệu Miên Trạch.
Nhưng Trần Đại Ngưu hiểu nàng không có nghĩa là người nhà họ Trần cũng hiểu nàng.
Triệu Tôn lên ngôi, phủ Định An hầu cũng vẫn vinh hoa phú quý, chỉ trong một đêm đó, người nhà họ Trần đã hãnh diện trở mình, dáng vẻ đó đương nhiên không giống như xưa. Tuy Trần Đại Ngưu đã dặn dò từ trước là không ai được châm chọc nàng nhưng thật sự không thể tránh được, chuyện trong nhà, y lại là đàn ông nên không thể để ý hết được. Mấy chuyện châm chọc, khiêu khích, nói kháy khiến nàng đau lòng, khiến nàng tổn thương luôn diễn ra hằng ngày.
Nhưng mấy chuyện này cũng không tính là gì.
Điều khiến nàng khó chịu nhất chính là nàng không tìm thấy ai giống mình cả, bên cạnh nàng không có bất cứ ai khổ sở, đau lòng vì Triệu Miên Trạch như nàng cả.
Kể cả Lục Nhi cũng chỉ cười vui vẻ, mừng rỡ khi thấy hầu gia được nở mày nở mặt.
Trong thâm tâm, Triệu Như Na cũng vui mừng vì Trần Đại Ngưu đã giành được tự do, nhưng điều này không ngăn được việc nàng khổ sở vì Triệu Miên Trạch.
Cũng chính vì nàng... là muội muội duy nhất của Triệu Miên Trạch.
“Phu nhân, hầu gia, nước đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Lục Nhi mỉm cười bước vào, thấy hai người bọn họ đang lặng lẽ ôm nhau thì ngẩn người rồi vội vàng cúi đầu.
“Nô tỳ ra ngoài trước...” Dứt lời, nàng ta liền lạch bạch chạy đi. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Tính cách của mỗi người đều thay đổi theo hoàn cảnh. Từ lâu, Lục Nhi đã ngưỡng mộ Trần Đại Ngưu, nhưng khi đó Lục Nhi còn nhỏ tuổi, sự ngưỡng mộ đa phần là vì tâm tư thiếu nữ sùng bái anh hùng. Khi một cô gái ôm ấp tình cảm với một người đàn ông thì luôn mơ mộng xa xôi, đến khi thực tế sờ sờ ra trước mắt thì không chịu được đả kích. Khi nàng ta đã ba lần bốn lượt thất vọng thì vào năm nàng ta tròn hai mươi tuổi, cuối cùng đã được con trai của quản gia hầu phủ nhìn trúng. Triệu Như Na niệm tình nàng ta từng vì mình mà bị đứt một ngón tay hồi ở dốc cây thông ngày đó nên đã làm chủ cho hôn sự của bọn họ, còn đặc biệt thêm mười hai rương đồ cưới cho nàng ta, để nàng ta có thể nở mày nở mặt mà xuất giá. Nhưng nàng ta yêu mến Triệu Như Na, lại thêm phu quân nàng ta là người hầu trong phủ nên nàng ta vẫn ở lại hầu hạ trong phòng Triệu Như Na. Hai năm trước, nàng ta đã sinh được một cậu nhóc kháu khỉnh, tình cảm hai phu thê cũng tốt đẹp mỹ mãn. Hiện giờ tuy nàng ta vẫn có lòng ngưỡng mộ đối với Trần Đại Ngưu, vẫn coi y là một đại anh hùng nhưng nàng ta đã chặt đứt ý niệm kia từ rất lâu rồi.
“Hầu gia.” Thấy Lục Nhi đi ra, Triệu Như Na liền khôi phục lại tinh thần, đẩy Trần Đại Ngưu một cái, “Mau đi tắm rửa thay y phục đi, thiếp đã sai Lục Nhi mang canh gà nóng tới phòng chàng rồi. Giờ không còn sớm nữa, thiếp cũng muốn nghỉ ngơi.”
“Vợ à...” Trần Đại Ngưu lại kéo tay nàng không chịu buông ra.
Triệu Như Na không rút tay ra, chỉ lẳng lặng nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng.
“Hầu gia còn điều gì dặn dò?”
Hai người nhìn nhau chăm chú hồi lâu, cuối cùng, Trần Đại cũng bại trận.
Y là một kẻ thô kệch, tính tình cũng qua loa cẩu thả, nhưng đó chỉ là trước mặt người bên ngoài. Còn ở trước mặt Triệu Như Na, y thật sự không thể ngang ngược nổi, chỉ cần nàng nhìn y bằng ánh mắt mềm mại như nước thì dù lòng y có cứng rắn tới đâu cũng trở nên mềm nhũn. Y thở dài một hơi rồi hỏi nàng một cách bất đắc dĩ, “Phải bao lâu nữa thì nàng mới bằng lòng cho ta trở về phòng?”
Tính tình Triệu Như Na dịu dàng hiền lành, không hay hờn dỗi với y, nàng cũng biết, nếu theo lễ giáo thông thường, nàng làm trái ý chồng, đã vậy còn không có con cái, Trần Đại Ngưu không hưu* nàng đã là tình sâu nghĩa nặng với nàng rồi. Hơn nữa, vẫn còn cha mẹ chồng ở đó, không cần nghĩ cũng biết y đã gánh vác bao nhiêu sức ép cho nàng.
(*) Hưu: ly hôn
Nhưng nàng không muốn lừa dối y nên bèn nghĩ thế nào nói thế ấy.
Vừa nói, nàng vừa nâng vạt váy, chậm rãi quỳ xuống trước mặt y.
“Xin hầu gia thứ tội, thiếp thật sự không biết.”
Trần Đại Ngưu giật mình.
Y là chồng của nàng nên hơn ai hết, y biết rõ Triệu Như Na kiêu ngạo đến thế nào. Sự kiêu ngạo ấy không chỉ là kiêu ngạo của hoàng thất, là kiêu ngạo của vị Trưởng công chúa từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc, mà còn là từ cá tính của nàng, từ sự tao nhã, từ thi thư uyên bác, từ tài văn chương xuất chúng, từ trí tuệ tài hoa hiểu thấu nhân tình thế thái của nàng. Một người con gái như vậy lại được ban hôn cho người như Trần Đại Ngưu vốn là đã hạ giá rồi, vậy mà mấy năm nay, vì y mà nàng phải nhận biết bao thờ ơ lạnh lùng, nhưng nàng chưa từ bỏ sự kiêu ngạo ấy.
Cũng chính bởi sự kiêu ngạo ấy nên nàng chưa từng quỳ gối trước mặt y.
Trong giây lát, ánh mắt y đông cứng lại, y hoảng hồn, vội cúi người xuống đỡ nàng lên.
“Thanh Hoa, nàng đứng lên, đang yên đang lành không có chuyện gì sao nàng lại quỳ với ta vậy hả?”
Triệu Như Na vẫn cố chấp không chịu đứng lên, “Là thiếp không tốt, không hiểu chuyện, thiếp quỳ là đúng.”
Y liếc mắt nhìn kinh thư mà nàng đặt trên bàn rồi thở dài một tiếng.
“Vợ à, thật ra ta mặt dày mày dạn quấn quít nàng như vậy không chỉ riêng vì muốn ngủ cùng nàng.”
Y trực tiếp nói ra như vậy khiến gương mặt đang căng thẳng của Triệu Như Na trở nên đỏ bừng, “Vậy chàng muốn làm gì?”
Trần Đại Ngưu vén lọn tóc mai của nàng lên, giọng y rất trầm, nhưng cũng rất chân thành, “Mặc dù ta là kẻ vô cùng quê mùa, nhưng ta vẫn hiểu những đạo lý cơ bản. Nói gì thì nói, Triệu Miên Trạch vẫn là huynh trưởng của nàng. Hiện giờ hắn ta… xảy ra chuyện như vậy, nếu nàng thật sự giống như không có chuyện gì xảy ra, cả ngày đều ở bên cạnh ta tìm hoan mua vui thì làm sao nàng có thể là cô vợ nhỏ mà ta thương yêu nhất chứ?” Y lại ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng thở dài, “Na Na, nàng là người có tình có nghĩa, ta vô cùng thích điều ấy của nàng, nhưng ta cũng không muốn thấy nàng cứ tự trách mãi như vậy…. Nếu như tội giết huynh trưởng thật sự nặng nề như vậy thì nàng để ta chịu trách nhiệm, được không?”
Ai nói y là kẻ vô cùng quê mùa chứ?
Tên này thật ra rất giỏi dỗ dành phụ nữ, hơn nữa càng ngày càng giỏi ấy chứ.
Nghe y nói vậy, hốc mắt Triệu Như Na càng lúc càng ẩm ướt, cánh mũi nàng cũng trở nên chua xót, không nhịn được mà muốn rơi lệ.
Mấy ngày nay, ở trước mặt lão thái thái cũng như trước mặt tẩu tử Tăng thị, thậm chí là cả ở trước mặt Trần Đại Ngưu, nàng vẫn luôn giả bộ rằng bản thân rất bình thản, nhưng thật ra trong lòng nàng vô cùng khó chịu. Sự khó chịu ấy không chỉ bởi vì sau cái chết của Triệu Miên Trạch, Tăng thị thường xuyên tới châm chọc khiêu khích nàng, nói rằng giờ nàng không còn thân phận “Trưởng công chúa” nữa rồi. Mà là còn bởi vì không ai có thể hiểu được những nỗi khổ sở trong lòng nàng cả.
Phải biết rằng, cùng là một loại người mới có thể dựa dẫm gắn bó, cùng thuộc một đạo nghĩa mới có thể thân cận với nhau.
Hiện giờ, toàn bộ triều đình Đại Yến đều ăn mừng thắng lợi của Triệu Tôn, phủ Định An hầu cũng là nơi được hưởng lợi trực tiếp khi Triệu Tôn đăng cơ. Đối với người nhà của Trần Đại Ngưu mà nói, ý nghĩa của chuyện này hoàn toàn không giống nhau. Nếu như trước đây, dưới thời kỳ Triệu Miên Trạch cầm quyền, tuy phủ Định An hầu cũng vinh hoa phú quý như thế, nhưng sự “quý” ấy đến từ thân phận của Thanh Hoa Trưởng công chúa, theo cách nói của người đời sau thì nhà bọn họ ít nhiều gì cũng đang là kẻ “ăn bám”. Hơn nữa, Trần Đại Ngưu lại bị Triệu Miên Trạch vây khốn trong kinh sư suốt bốn năm trời, có bổng lộc nhưng lại không có chức vụ. Thân là chiến tướng mà trong tay lại không binh quyền. Dù có đi tới đâu thì cũng bị bó tay bó chân, có người theo dõi, không hề có chút tự do nào, không khác gì giam lỏng. Tuy rằng y chưa từng oán trách nàng dù chỉ nửa câu nhưng nàng biết, y là một người đàn ông, trong lòng y đang phải cố gắng nhẫn nhịn. Mà lí do vì sao y phải nhẫn nhịn, vì sao y lại bằng lòng nhẫn nhịn thì tất cả hoàn toàn đều là vì nàng. Nếu không phải vì nàng thì y đã sớm tìm cách tới Bắc Bình, rồi giống như Trần Cảnh, dùng đao thật thương thật mà chiến đấu với Triệu Miên Trạch.
Nhưng Trần Đại Ngưu hiểu nàng không có nghĩa là người nhà họ Trần cũng hiểu nàng.
Triệu Tôn lên ngôi, phủ Định An hầu cũng vẫn vinh hoa phú quý, chỉ trong một đêm đó, người nhà họ Trần đã hãnh diện trở mình, dáng vẻ đó đương nhiên không giống như xưa. Tuy Trần Đại Ngưu đã dặn dò từ trước là không ai được châm chọc nàng nhưng thật sự không thể tránh được, chuyện trong nhà, y lại là đàn ông nên không thể để ý hết được. Mấy chuyện châm chọc, khiêu khích, nói kháy khiến nàng đau lòng, khiến nàng tổn thương luôn diễn ra hằng ngày.
Nhưng mấy chuyện này cũng không tính là gì.
Điều khiến nàng khó chịu nhất chính là nàng không tìm thấy ai giống mình cả, bên cạnh nàng không có bất cứ ai khổ sở, đau lòng vì Triệu Miên Trạch như nàng cả.
Kể cả Lục Nhi cũng chỉ cười vui vẻ, mừng rỡ khi thấy hầu gia được nở mày nở mặt.
Trong thâm tâm, Triệu Như Na cũng vui mừng vì Trần Đại Ngưu đã giành được tự do, nhưng điều này không ngăn được việc nàng khổ sở vì Triệu Miên Trạch.
Cũng chính vì nàng... là muội muội duy nhất của Triệu Miên Trạch.
“Phu nhân, hầu gia, nước đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Lục Nhi mỉm cười bước vào, thấy hai người bọn họ đang lặng lẽ ôm nhau thì ngẩn người rồi vội vàng cúi đầu.
“Nô tỳ ra ngoài trước...” Dứt lời, nàng ta liền lạch bạch chạy đi. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Tính cách của mỗi người đều thay đổi theo hoàn cảnh. Từ lâu, Lục Nhi đã ngưỡng mộ Trần Đại Ngưu, nhưng khi đó Lục Nhi còn nhỏ tuổi, sự ngưỡng mộ đa phần là vì tâm tư thiếu nữ sùng bái anh hùng. Khi một cô gái ôm ấp tình cảm với một người đàn ông thì luôn mơ mộng xa xôi, đến khi thực tế sờ sờ ra trước mắt thì không chịu được đả kích. Khi nàng ta đã ba lần bốn lượt thất vọng thì vào năm nàng ta tròn hai mươi tuổi, cuối cùng đã được con trai của quản gia hầu phủ nhìn trúng. Triệu Như Na niệm tình nàng ta từng vì mình mà bị đứt một ngón tay hồi ở dốc cây thông ngày đó nên đã làm chủ cho hôn sự của bọn họ, còn đặc biệt thêm mười hai rương đồ cưới cho nàng ta, để nàng ta có thể nở mày nở mặt mà xuất giá. Nhưng nàng ta yêu mến Triệu Như Na, lại thêm phu quân nàng ta là người hầu trong phủ nên nàng ta vẫn ở lại hầu hạ trong phòng Triệu Như Na. Hai năm trước, nàng ta đã sinh được một cậu nhóc kháu khỉnh, tình cảm hai phu thê cũng tốt đẹp mỹ mãn. Hiện giờ tuy nàng ta vẫn có lòng ngưỡng mộ đối với Trần Đại Ngưu, vẫn coi y là một đại anh hùng nhưng nàng ta đã chặt đứt ý niệm kia từ rất lâu rồi.
“Hầu gia.” Thấy Lục Nhi đi ra, Triệu Như Na liền khôi phục lại tinh thần, đẩy Trần Đại Ngưu một cái, “Mau đi tắm rửa thay y phục đi, thiếp đã sai Lục Nhi mang canh gà nóng tới phòng chàng rồi. Giờ không còn sớm nữa, thiếp cũng muốn nghỉ ngơi.”
“Vợ à...” Trần Đại Ngưu lại kéo tay nàng không chịu buông ra.
Triệu Như Na không rút tay ra, chỉ lẳng lặng nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng.
“Hầu gia còn điều gì dặn dò?”
Hai người nhìn nhau chăm chú hồi lâu, cuối cùng, Trần Đại cũng bại trận.
Y là một kẻ thô kệch, tính tình cũng qua loa cẩu thả, nhưng đó chỉ là trước mặt người bên ngoài. Còn ở trước mặt Triệu Như Na, y thật sự không thể ngang ngược nổi, chỉ cần nàng nhìn y bằng ánh mắt mềm mại như nước thì dù lòng y có cứng rắn tới đâu cũng trở nên mềm nhũn. Y thở dài một hơi rồi hỏi nàng một cách bất đắc dĩ, “Phải bao lâu nữa thì nàng mới bằng lòng cho ta trở về phòng?”
Tính tình Triệu Như Na dịu dàng hiền lành, không hay hờn dỗi với y, nàng cũng biết, nếu theo lễ giáo thông thường, nàng làm trái ý chồng, đã vậy còn không có con cái, Trần Đại Ngưu không hưu* nàng đã là tình sâu nghĩa nặng với nàng rồi. Hơn nữa, vẫn còn cha mẹ chồng ở đó, không cần nghĩ cũng biết y đã gánh vác bao nhiêu sức ép cho nàng.
(*) Hưu: ly hôn
Nhưng nàng không muốn lừa dối y nên bèn nghĩ thế nào nói thế ấy.
Vừa nói, nàng vừa nâng vạt váy, chậm rãi quỳ xuống trước mặt y.
“Xin hầu gia thứ tội, thiếp thật sự không biết.”
Trần Đại Ngưu giật mình.
Y là chồng của nàng nên hơn ai hết, y biết rõ Triệu Như Na kiêu ngạo đến thế nào. Sự kiêu ngạo ấy không chỉ là kiêu ngạo của hoàng thất, là kiêu ngạo của vị Trưởng công chúa từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc, mà còn là từ cá tính của nàng, từ sự tao nhã, từ thi thư uyên bác, từ tài văn chương xuất chúng, từ trí tuệ tài hoa hiểu thấu nhân tình thế thái của nàng. Một người con gái như vậy lại được ban hôn cho người như Trần Đại Ngưu vốn là đã hạ giá rồi, vậy mà mấy năm nay, vì y mà nàng phải nhận biết bao thờ ơ lạnh lùng, nhưng nàng chưa từ bỏ sự kiêu ngạo ấy.
Cũng chính bởi sự kiêu ngạo ấy nên nàng chưa từng quỳ gối trước mặt y.
Trong giây lát, ánh mắt y đông cứng lại, y hoảng hồn, vội cúi người xuống đỡ nàng lên.
“Thanh Hoa, nàng đứng lên, đang yên đang lành không có chuyện gì sao nàng lại quỳ với ta vậy hả?”
Triệu Như Na vẫn cố chấp không chịu đứng lên, “Là thiếp không tốt, không hiểu chuyện, thiếp quỳ là đúng.”
Bình luận facebook