Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1142 - Chương 1142KẾT THÚC (9)
Thấy nàng đỏ mặt, nước mắt ròng ròng, Trần Đại Ngưu thật sự đau lòng.
Y thở dài một tiếng rồi mới nói tới chuyện quan trọng nhất.
“Bên nương và tẩu tử của ta, ngày mai ta sẽ nói chuyện với bọn họ. Nếu bọn họ còn khiến vợ ta mất hứng thì dứt khoát ở riêng luôn đi.”
“Hầu gia...” Triệu Như Na sửng sốt, nhìn gương mặt nghiêm túc của y rồi càng khóc nhiều hơn.
Trần Đại Ngưu là một người con có hiếu, chuyện hiếu thuận với cha mẹ gần như là sinh mệnh của y. Chuyện ở riêng mà y cũng có thể nói ra như vậy là đã cân nhắc kĩ càng rồi. Nhưng y đã mang tiếng “sợ vợ” rồi, sao nàng lại có thể để y tiếp tục mang thêm danh xấu là “bất hiếu” nữa?
Triệu Như Na nhào vào lòng y, giọng mũi nồng đậm, “Thiếp không đáng đâu, hầu gia!”
“Ai nói nàng không đáng hả?” Trần Đại Ngưu không hề ngừng cười, “Giữa chúng ta, nàng là lớn nhất, chuyện gì cũng phải khiến nàng vui vẻ mới được. Chỉ cần nàng vui vẻ thì ta cũng vui vẻ, vợ ạ.” Ngực y bị nước mắt của nàng thấm ướt, Trần Đại Ngưu không lau nước mắt cho nàng nữa, cũng không nâng gương mặt đẫm lệ của nàng lên mà chỉ nhẹ giọng dỗ dành, “Muốn khóc thì cứ khóc đi, nàng khóc rồi sẽ thoải mái hơn.”
“Hu hu, hầu gia...”
Triệu Như Na rốt cuộc cũng thất thố ôm chặt lấy y rồi khóc lớn thành tiếng.
Đời này, nàng chưa từng khóc lóc thế này. Nàng là công chúa của hoàng gia, không chỉ “đứng có tướng đứng, ngồi có tướng ngồi” mà đến khóc cũng phải có tư thái. Dù trong lòng nàng có thương tâm khổ sở đến đâu đi chăng nữa thì nàng cũng không thể gào khóc điên cuồng như vậy được. Nhưng giờ phút này, cảm xúc của nàng như đập nước bị vỡ, nước mắt như thủy triều cuồn cuộn không ngừng trút ra ngoài. Thời điểm mà con người ta khổ sở thường sẽ cố gắng không rơi lệ, nhưng khi ở trước mặt người thân của mình thì đa phần sẽ phát tiết ra.
Đôi khi, khóc cũng phải cần có một điểm tựa an toàn thì mới có thể khóc nổi.
Trần Đại Ngưu là điểm tựa của nàng, là thành lũy của nàng, là tất cả của nàng.
“Được rồi, được rồi, thế là được rồi.” Trần Đại Ngưu vỗ về lưng nàng, “Ta bảo nàng khóc mà nàng khóc thật đó hả?” Y cười vui sướng rồi nói tiếp, “Được rồi, được rồi, nàng cứ khóc đi, khóc cho mắt sưng húp lên luôn đi, sáng mai nương ta thấy thì… ha ha… thế là bà sẽ vui rồi, bà sẽ nghĩ là cuối cùng con trai bà cũng có thể trấn áp được con dâu của bà.”
Triệu Như Na bật cười, nàng vừa khóc vừa cười, “Chàng có ngốc không vậy hả?”
Trần Đại Ngưu mỉm cười, “Ngốc, nếu ta mà không ngốc thì làm sao có thể có được người vợ thông minh trí tuệ như nàng chứ?”
Triệu Như Na lau nước mắt, thu hồi cảm xúc, “Chàng học được thói ba hoa rồi. Mau đi tắm rửa đi, tắm xong còn đi ngủ sớm.”
Trần Đại Ngưu cúi đầu, “Ta tắm xong thì ngủ ở đâu đây?”
Triệu Như Na nghiêng đầu, “Để xem biểu hiện của chàng đã...”
Trần Đại Ngưu sửng sốt, cười ha hả rồi đứng dậy khỏi người nàng.
“Ta đi tắm đây.”
Bên ngoài gió Bắc lạnh lẽo thổi, trong phòng ý xuân nồng đậm, vui vẻ ngập tràn.
Có những người hiểu thế nào là tình yêu, chỉ cần một chút ấm áp thôi cũng đã gọi là tình yêu rồi.
Thời gian còn dài, mọi chuyện cũng chưa thể xong được.
Những người bị cuộc chiến đoạt vị này làm thay đổi vận mệnh đâu chỉ có Nguyên Hữu và Ô Nhân Tiêu Tiêu, Trần Đại Ngưu với Triệu Như Na... Mỗi khi có chuyện lớn nào đó xảy ra thì trong lúc mọi người không để ý, nó đều sẽ ảnh hưởng tới tất cả những người liên quan. Bọn họ đi trên quỹ đạo của bản thân, đôi lúc sẽ trùng hợp mà gặp được quỹ đạo của người khác, tất cả đều kết hợp chặt chẽ với bánh xe khổng lồ của vận mệnh tới điểm cuối cùng của dòng thời gian.
Chỉ là, đôi khi, trước dấu chấm tròn kết thúc bức tranh ấy sẽ luôn có vài chuyện xưa tàn khốc.
Trần Cảnh và Tinh Lam đang lúc phu thê mặn nồng, Trần Đại Ngưu và Triệu Như Na cũng ân ái hòa hợp, nhưng người lên ngôi cửu ngũ chí tôn như Triệu Tôn lại là một người cô đơn, đang lang thang khắp phố dài ngõ ngắn giữa đêm khuya. Hắn là vị vua của kinh sư này, là hoàng đế của thiên hạ, nhưng giờ đây, hắn lại đang dầm trong màn mưa nhỏ, cưỡi trên lưng Đại Điểu mà bước trên những phiến đá ẩm ướt. Hắn giống như một đứa trẻ không có nhà để về, cứ thể bước đi không có mục đích, đến khi đôi giày trên chân hắn đã ướt đẫm thì hắn mới tới đứng trước cửa phủ Tấn vương.
Đã rất lâu rồi hắn chưa trở lại nơi đây.
Từ sau ngày mười sáu tháng chín, hắn vẫn luôn bận rộn, bề bộn nhiều việc.
Nhưng thật ra không phải lúc nào hắn cũng không có thời gian, chẳng qua là hắn không dám đối mặt mà thôi.
Đối với hắn và A Thất mà nói, hoàng thành thật ra vẫn là một nơi xa lạ.
Nhưng phủ Tấn vương này lại có rất nhiều vật cũ, chuyện xưa cũng như những giấc mộng ngày nào của bọn họ.
“Chủ tử, người muốn vào sao?” Trịnh Nhị Bảo thấy hắn bất động thì đánh bạo hỏi một câu.
“Ừ.” Triệu Tôn trả lời một tiếng đơn giản, hắn còn chưa dứt lời thì đã tiến lên phía trước.
Trải qua bốn năm sương gió, phủ Tấn vương dường như không có thay đổi gì quá lớn. Những năm gần đây, ở mảnh đất hoàng kim phía Nam thành đã có rất nhiều tòa nhà lớn của những vương hầu khác, nhưng bởi phủ đệ này là của một người đàn ông có tên Triệu Tôn nên từ trước tới giờ, nơi đây có quý khí khác biệt với những nơi khác, đó là khí thế của bá chủ, của vương giả.
Triệu Tôn vuốt đầu Đại Điểu, đưa dây cương cho Trịnh Nhị Bảo rồi bước từ cửa ngách vào phủ.
Từ sau biến cố ở cung Càn Thanh dưới thời Kiến Chương Đế thì những người lớn tuổi trong phủ Tấn vương đã chết sạch không còn một ai. Hiện giờ tôi tớ, nha đầu trong phủ đều là những người mà Triệu Tôn tìm về để trông giữ vương phủ trước khi hắn lên phía Bắc, bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với hắn. Buổi tối, khi nhìn thấy đương kim thiên tử hồi phủ, cả đám sợ tới mức không dám thở mạnh, tất cả đều cúi đầu không hề lên tiếng, chỉ cẩn thận đi theo sau lưng hắn mà vẫn sợ bị gió lạnh quét luôn mạng đi.
Mưa rơi xuống viện Thừa Đức - nơi đã lâu không có người ở, giờ đây trong viện vẫn còn vài cây đại thụ tỏa bóng mát sum suê, sau mấy năm, chúng càng cao lớn vững chắc hơn. Chúng che đi những hạt mưa, đồng thời cũng che khuất cả ánh sáng khiến sân viện càng thêm âm u, yên tĩnh. Triệu Tôn đứng lặng ở cửa viện một lát rồi xua tay cho mọi người lui ra, một mình hắn chậm rãi đẩy cánh cửa đã xa cách từ lâu ra.
Trong gian phòng yên tĩnh vẫn giữ nguyên dáng vẻ của năm đó.
Chỉ tiếc là người xưa đã không còn.
Ở đây ngày nào cũng có người tới quét tước nên rất sạch sẽ, cũng rất ngăn nắp, song không có lấy nửa phần sinh khí của con người.
Triệu Tôn ngồi trên giường, không nhìn xung quanh mà chỉ nhẹ nhàng xoa trán rồi ngẩn người.
Hắn đã rất quen thuộc với mỗi đồ vật được bài trí ở nơi đây. Không cần nhìn hắn cũng biết cách sắp xếp và vị trí của chúng.
Nhắm mắt lại, hắn cảm thấy như có tiếng cười bên tai, có bóng người bên cạnh.
“Triệu Thập Cửu, chàng là tên khốn kiếp!”
“Triệu Thập Cửu, thiếp đói bụng... Rất đói.”
“Triệu Thập Cửu... Chàng mau ra đây, nhanh lên nào!”
Mỗi cái nhíu mày nhăn mặt, mỗi lời nói, tiếng cười của nàng như đang hiện ra trước mắt hắn. Cảnh tượng nàng nhếch môi, nàng nhíu mày, nàng chống nạnh, nàng nhấc chân, nàng chửi ầm lên, nàng cười ha hả, nàng ngoan ngoãn như đứa bé làm nũng trong lòng hắn, vẻ mặt lúc nàng treo trên cổ hắn mà chơi xấu, vẻ chán ghét của nàng lúc ấy khiến da đầu hắn tê dại, chỉ hận nỗi không thể bóp chết nàng. Dáng vẻ đòi chơi lại lúc đánh cờ, biểu cảm lúc nàng ăn kẹo đường, lúc nàng tức giận đòi đánh người, lúc nàng mỉm cười chỉnh người khác, lúc nàng phẫn nộ tranh cãi lý sự, lúc nàng đau nhe răng trợn mắt... Đúng vậy, thật ra nàng sợ rất sợ đau. Thế mà nàng lại chịu đựng cảm giác đau đớn đến xé rách khi sinh con ấy mà hạ sinh hai đứa con cho hắn. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Y thở dài một tiếng rồi mới nói tới chuyện quan trọng nhất.
“Bên nương và tẩu tử của ta, ngày mai ta sẽ nói chuyện với bọn họ. Nếu bọn họ còn khiến vợ ta mất hứng thì dứt khoát ở riêng luôn đi.”
“Hầu gia...” Triệu Như Na sửng sốt, nhìn gương mặt nghiêm túc của y rồi càng khóc nhiều hơn.
Trần Đại Ngưu là một người con có hiếu, chuyện hiếu thuận với cha mẹ gần như là sinh mệnh của y. Chuyện ở riêng mà y cũng có thể nói ra như vậy là đã cân nhắc kĩ càng rồi. Nhưng y đã mang tiếng “sợ vợ” rồi, sao nàng lại có thể để y tiếp tục mang thêm danh xấu là “bất hiếu” nữa?
Triệu Như Na nhào vào lòng y, giọng mũi nồng đậm, “Thiếp không đáng đâu, hầu gia!”
“Ai nói nàng không đáng hả?” Trần Đại Ngưu không hề ngừng cười, “Giữa chúng ta, nàng là lớn nhất, chuyện gì cũng phải khiến nàng vui vẻ mới được. Chỉ cần nàng vui vẻ thì ta cũng vui vẻ, vợ ạ.” Ngực y bị nước mắt của nàng thấm ướt, Trần Đại Ngưu không lau nước mắt cho nàng nữa, cũng không nâng gương mặt đẫm lệ của nàng lên mà chỉ nhẹ giọng dỗ dành, “Muốn khóc thì cứ khóc đi, nàng khóc rồi sẽ thoải mái hơn.”
“Hu hu, hầu gia...”
Triệu Như Na rốt cuộc cũng thất thố ôm chặt lấy y rồi khóc lớn thành tiếng.
Đời này, nàng chưa từng khóc lóc thế này. Nàng là công chúa của hoàng gia, không chỉ “đứng có tướng đứng, ngồi có tướng ngồi” mà đến khóc cũng phải có tư thái. Dù trong lòng nàng có thương tâm khổ sở đến đâu đi chăng nữa thì nàng cũng không thể gào khóc điên cuồng như vậy được. Nhưng giờ phút này, cảm xúc của nàng như đập nước bị vỡ, nước mắt như thủy triều cuồn cuộn không ngừng trút ra ngoài. Thời điểm mà con người ta khổ sở thường sẽ cố gắng không rơi lệ, nhưng khi ở trước mặt người thân của mình thì đa phần sẽ phát tiết ra.
Đôi khi, khóc cũng phải cần có một điểm tựa an toàn thì mới có thể khóc nổi.
Trần Đại Ngưu là điểm tựa của nàng, là thành lũy của nàng, là tất cả của nàng.
“Được rồi, được rồi, thế là được rồi.” Trần Đại Ngưu vỗ về lưng nàng, “Ta bảo nàng khóc mà nàng khóc thật đó hả?” Y cười vui sướng rồi nói tiếp, “Được rồi, được rồi, nàng cứ khóc đi, khóc cho mắt sưng húp lên luôn đi, sáng mai nương ta thấy thì… ha ha… thế là bà sẽ vui rồi, bà sẽ nghĩ là cuối cùng con trai bà cũng có thể trấn áp được con dâu của bà.”
Triệu Như Na bật cười, nàng vừa khóc vừa cười, “Chàng có ngốc không vậy hả?”
Trần Đại Ngưu mỉm cười, “Ngốc, nếu ta mà không ngốc thì làm sao có thể có được người vợ thông minh trí tuệ như nàng chứ?”
Triệu Như Na lau nước mắt, thu hồi cảm xúc, “Chàng học được thói ba hoa rồi. Mau đi tắm rửa đi, tắm xong còn đi ngủ sớm.”
Trần Đại Ngưu cúi đầu, “Ta tắm xong thì ngủ ở đâu đây?”
Triệu Như Na nghiêng đầu, “Để xem biểu hiện của chàng đã...”
Trần Đại Ngưu sửng sốt, cười ha hả rồi đứng dậy khỏi người nàng.
“Ta đi tắm đây.”
Bên ngoài gió Bắc lạnh lẽo thổi, trong phòng ý xuân nồng đậm, vui vẻ ngập tràn.
Có những người hiểu thế nào là tình yêu, chỉ cần một chút ấm áp thôi cũng đã gọi là tình yêu rồi.
Thời gian còn dài, mọi chuyện cũng chưa thể xong được.
Những người bị cuộc chiến đoạt vị này làm thay đổi vận mệnh đâu chỉ có Nguyên Hữu và Ô Nhân Tiêu Tiêu, Trần Đại Ngưu với Triệu Như Na... Mỗi khi có chuyện lớn nào đó xảy ra thì trong lúc mọi người không để ý, nó đều sẽ ảnh hưởng tới tất cả những người liên quan. Bọn họ đi trên quỹ đạo của bản thân, đôi lúc sẽ trùng hợp mà gặp được quỹ đạo của người khác, tất cả đều kết hợp chặt chẽ với bánh xe khổng lồ của vận mệnh tới điểm cuối cùng của dòng thời gian.
Chỉ là, đôi khi, trước dấu chấm tròn kết thúc bức tranh ấy sẽ luôn có vài chuyện xưa tàn khốc.
Trần Cảnh và Tinh Lam đang lúc phu thê mặn nồng, Trần Đại Ngưu và Triệu Như Na cũng ân ái hòa hợp, nhưng người lên ngôi cửu ngũ chí tôn như Triệu Tôn lại là một người cô đơn, đang lang thang khắp phố dài ngõ ngắn giữa đêm khuya. Hắn là vị vua của kinh sư này, là hoàng đế của thiên hạ, nhưng giờ đây, hắn lại đang dầm trong màn mưa nhỏ, cưỡi trên lưng Đại Điểu mà bước trên những phiến đá ẩm ướt. Hắn giống như một đứa trẻ không có nhà để về, cứ thể bước đi không có mục đích, đến khi đôi giày trên chân hắn đã ướt đẫm thì hắn mới tới đứng trước cửa phủ Tấn vương.
Đã rất lâu rồi hắn chưa trở lại nơi đây.
Từ sau ngày mười sáu tháng chín, hắn vẫn luôn bận rộn, bề bộn nhiều việc.
Nhưng thật ra không phải lúc nào hắn cũng không có thời gian, chẳng qua là hắn không dám đối mặt mà thôi.
Đối với hắn và A Thất mà nói, hoàng thành thật ra vẫn là một nơi xa lạ.
Nhưng phủ Tấn vương này lại có rất nhiều vật cũ, chuyện xưa cũng như những giấc mộng ngày nào của bọn họ.
“Chủ tử, người muốn vào sao?” Trịnh Nhị Bảo thấy hắn bất động thì đánh bạo hỏi một câu.
“Ừ.” Triệu Tôn trả lời một tiếng đơn giản, hắn còn chưa dứt lời thì đã tiến lên phía trước.
Trải qua bốn năm sương gió, phủ Tấn vương dường như không có thay đổi gì quá lớn. Những năm gần đây, ở mảnh đất hoàng kim phía Nam thành đã có rất nhiều tòa nhà lớn của những vương hầu khác, nhưng bởi phủ đệ này là của một người đàn ông có tên Triệu Tôn nên từ trước tới giờ, nơi đây có quý khí khác biệt với những nơi khác, đó là khí thế của bá chủ, của vương giả.
Triệu Tôn vuốt đầu Đại Điểu, đưa dây cương cho Trịnh Nhị Bảo rồi bước từ cửa ngách vào phủ.
Từ sau biến cố ở cung Càn Thanh dưới thời Kiến Chương Đế thì những người lớn tuổi trong phủ Tấn vương đã chết sạch không còn một ai. Hiện giờ tôi tớ, nha đầu trong phủ đều là những người mà Triệu Tôn tìm về để trông giữ vương phủ trước khi hắn lên phía Bắc, bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với hắn. Buổi tối, khi nhìn thấy đương kim thiên tử hồi phủ, cả đám sợ tới mức không dám thở mạnh, tất cả đều cúi đầu không hề lên tiếng, chỉ cẩn thận đi theo sau lưng hắn mà vẫn sợ bị gió lạnh quét luôn mạng đi.
Mưa rơi xuống viện Thừa Đức - nơi đã lâu không có người ở, giờ đây trong viện vẫn còn vài cây đại thụ tỏa bóng mát sum suê, sau mấy năm, chúng càng cao lớn vững chắc hơn. Chúng che đi những hạt mưa, đồng thời cũng che khuất cả ánh sáng khiến sân viện càng thêm âm u, yên tĩnh. Triệu Tôn đứng lặng ở cửa viện một lát rồi xua tay cho mọi người lui ra, một mình hắn chậm rãi đẩy cánh cửa đã xa cách từ lâu ra.
Trong gian phòng yên tĩnh vẫn giữ nguyên dáng vẻ của năm đó.
Chỉ tiếc là người xưa đã không còn.
Ở đây ngày nào cũng có người tới quét tước nên rất sạch sẽ, cũng rất ngăn nắp, song không có lấy nửa phần sinh khí của con người.
Triệu Tôn ngồi trên giường, không nhìn xung quanh mà chỉ nhẹ nhàng xoa trán rồi ngẩn người.
Hắn đã rất quen thuộc với mỗi đồ vật được bài trí ở nơi đây. Không cần nhìn hắn cũng biết cách sắp xếp và vị trí của chúng.
Nhắm mắt lại, hắn cảm thấy như có tiếng cười bên tai, có bóng người bên cạnh.
“Triệu Thập Cửu, chàng là tên khốn kiếp!”
“Triệu Thập Cửu, thiếp đói bụng... Rất đói.”
“Triệu Thập Cửu... Chàng mau ra đây, nhanh lên nào!”
Mỗi cái nhíu mày nhăn mặt, mỗi lời nói, tiếng cười của nàng như đang hiện ra trước mắt hắn. Cảnh tượng nàng nhếch môi, nàng nhíu mày, nàng chống nạnh, nàng nhấc chân, nàng chửi ầm lên, nàng cười ha hả, nàng ngoan ngoãn như đứa bé làm nũng trong lòng hắn, vẻ mặt lúc nàng treo trên cổ hắn mà chơi xấu, vẻ chán ghét của nàng lúc ấy khiến da đầu hắn tê dại, chỉ hận nỗi không thể bóp chết nàng. Dáng vẻ đòi chơi lại lúc đánh cờ, biểu cảm lúc nàng ăn kẹo đường, lúc nàng tức giận đòi đánh người, lúc nàng mỉm cười chỉnh người khác, lúc nàng phẫn nộ tranh cãi lý sự, lúc nàng đau nhe răng trợn mắt... Đúng vậy, thật ra nàng sợ rất sợ đau. Thế mà nàng lại chịu đựng cảm giác đau đớn đến xé rách khi sinh con ấy mà hạ sinh hai đứa con cho hắn. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Bình luận facebook