Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1141 - Chương 1141KẾT THÚC (8)
“Thanh Hoa...” Trần Đại Ngưu nhíu mày, đau lòng không ngớt, “Nàng đừng như vậy, nàng nói thế nào thì là thế đó, được không? Nàng bảo ta đi thì ta đi, khi nào nàng bảo ta về thì lúc đó ta mới về. Nàng đừng như vậy… Là ta không tốt, là ta đã làm nàng tức giận...”
Y hoảng hốt, không ngừng xin lỗi, chỉ hận nỗi không thể tự vả vào miệng mình.
Nhưng Triệu Như Na lắc đầu, không biết nàng nghĩ tới điều gì mà dường như đã hạ quyết tâm, ánh mắt cũng trở nên kiên nghị.
“Hầu gia, người hưu thiếp đi.”
“Gì cơ? Nàng nói gì vậy hả?” Trần Đại Ngưu giống như vừa nghe thiên thư, vẻ mặt ngơ ngẩn, “Na Na, không phải nàng điên rồi đấy chứ? Sao ta có thể hưu nàng được? Bà cô của ta ơi, nàng đừng ngớ ngẩn nữa, nàng đứng lên rồi nói được không?”
Triệu Như Na vô cùng trấn tĩnh, dường như đã cân nhắc cẩn thận, “Hầu gia, chàng hãy nghe thiếp nói hết đã. Thứ nhất là lòng thiếp không yên, nhất thời không thể vượt qua được. Thứ hai là thiếp và chàng thành hôn đã hơn năm năm nhưng lại không con không cái, thật sự là có lỗi với nhà họ Trần, thiếp tự xin hạ đường* cũng không oan ức gì.”
(*) Hạ đường: Ly hôn
Ánh mắt Trần Đại Ngưu trở nên đờ đẫn, y nuốt nước bọt một cái, tâm tình vô cùng bất ổn.
“Nàng đừng nói bừa, Trần Đại Ngưu ta cưới vợ là chuyện cả đời. Ta đã nói rồi, có con hay không không liên quan gì cả. Chưa nói tới chuyện ta còn trẻ, chúng ta vẫn còn cơ hội. Mà nếu thật sự chúng ta không có con nối dòng thì sau này ta sẽ nhận một đứa con trai của ca ta làm con trai nuôi để kế thừa tước vị cũng được. Sao nàng phải khổ như thế? Mau đứng lên cho ta, chớ để người khác nghe thấy lại chê cười chúng ta.”
“Hầu gia, thiếp nói nghiêm túc.” Triệu Như Na ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng nhìn y, “Chàng không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, sau khi thiếp rời nhà sẽ tới am Linh Nham cắt tóc, làm bạn với thanh đăng cửa Phật, tĩnh tâm cả đời, chắc chắn sẽ không bôi nhọ hầu phủ, không khiến hầu gia mất thể diện...”
“Nàng nói gì vậy hả?” Lúc này, Trần Đại Ngưu đã vô cùng tức giận, không nói chuyện văn vẻ nho nhã với nàng nữa, y ôm nàng lên, nhét nàng vào chăn đệm trên giường, chống tay bên cạnh người nàng, hai mắt trợn trừng trừng như chuông đồng, oán hận nói, “Triệu Như Na, nàng nghe kĩ cho ta, nàng sống là người của ta, chết là ma của ta, đời này kiếp này nàng đã gắn chặt với ta rồi. Lần sau nàng còn dám nói cái gì mà hạ đường xuống tóc thì nàng xem ta sẽ làm gì.”
Một khi y đã bất chấp thì Triệu Như Na cũng không có cách nào cả.
“Còn nữa!” Trần Đại Ngưu nói, “Nếu nàng dám thừa dịp ta không ở nhà mà lén rời đi hoặc tới am gì gì đó, nàng có tin là ta sẽ, ta sẽ...”
“Sẽ sẽ sẽ” tới vài lần nhưng y cũng không nói ra được lời nào rõ ràng.
Triệu Như Na nhíu mày, “Chàng sẽ thế nào?”
Trần Đại Ngưu lầm bầm, véo cánh tay nàng, “Ta sẽ chết cho nàng xem.”
“...”
Triệu Như Na là một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, Trần Đại Ngưu là hán tử thô kệch. Nhưng bình thường, Trần Đại Ngưu cũng không thường khóc lóc om sòm chơi xấu kiểu này nên hiện tại khiến Triệu Như Na rất kinh ngạc. Vạn vật sinh ra trên đời đều là tương sinh tương khắc, hai người bọn họ ở bên nhau tự nhiên tạo ra sự cân bằng. Cả hai cứ thế nhìn nhau tới nửa ngày, cuối cùng cũng dịu xuống.
Thật ra, vấn đề lớn nhất hiện giờ có hai điều.
Một là Triệu Tôn kế vị, vị trí gia đình họ đã đảo ngược hoàn toàn.
Hai là Triệu Như Na không có con. Nàng suốt ngày ở trong nhà, người nàng phải đối mặt không phải là Trần Đại Ngưu mà là mấy người phụ nữ nhà y. Một phụ nữ không con không cái, còn phải sống dựa vào gia đình y, cả ngày bị người ta chửi mắng té tát, nếu không phải tính tình Triệu Như Na tốt thì nàng tức chết luôn rồi.
“Hầu gia, nếu không thì chàng thu nạp phòng ở Bắc viện đi?” Nàng đột nhiên nêu ra ý tưởng.
Bắc viện là nơi ở của Văn Giai công chúa nước Cao Thương.
Đã nhiều năm rồi nàng ta vẫn ở đó, sống những ngày tháng an nhàn nhưng cũng vô cùng vui vẻ, tự do tự tại.
“Triệu Như Na, sao nàng lại ngốc như thế hả? Nhưng mà nàng cũng đã nhắc nhở ta đó, hôm nào ta sẽ xin bệ hạ hạ chỉ, đá nàng ta ra ngoài.” Trần Đại Ngưu tựa đầu trên cơ thể nàng, hơi thở hơi nặng nề, đã hai tháng rồi y không được gần gũi với nàng, y lại là đàn ông khí huyết bừng bừng, nhịn lâu như vậy rồi, làm sao có thể nhịn nổi chứ?
Gương mặt Triệu Như Na đỏ bừng như lửa, nàng giãy giụa một hồi, nhỏ giọng nói, “Thiếp đang nói nghiêm túc mà, vì con...”
Thấy bộ dạng bình chân như vại của nàng, lúc này Trần Đại Ngưu liền bùng nổ. Y dứt khoát lột chăn của nàng ra, ôm cả người nàng vào trong lòng mình rồi quát lên, “Nàng nói đi… Thử nói tiếp một câu nữa cho ông xem nào?”
Triệu Như Na chỉ nhìn y, không nói gì.
“Nói tiếp đi.” Y hừ lạnh, dáng vẻ vô cùng tức giận.
“Nói gì chứ, chàng muốn thế nào đây?” Triệu Như Na nhìn bộ dạng trẻ con của y, tâm tình dần bình tĩnh lại.
“Nàng cứ thử là biết mà.” Trần Đại Ngưu không duy trì khuôn mặt lạnh lùng được nữa, y cười hê hê rồi gãi ngứa dưới nách nàng.
“A...” Triệu Như Na sợ ngứa, không chịu được nên cứ thế vặn vẹo dưới người y, thân thể mềm mại, thơm ngào ngại của nàng bị Trần Đại Ngưu đè lên như vậy quả thật không khác gì dê con đặt ngoài miệng sói, cơ bản không cách nào cứu nổi.
Bản thân Trần Đại Ngưu cũng không giúp được nàng, thậm chí y cũng không kịp thuyết phục đại não của mình, cứ thế ôm thân thể nàng lăn trên giường, lúc y đang thở dốc, xiêm y của hai người bọn họ còn chưa kịp trút ra thì y đã đi thẳng vào chuyện chính. Triệu Như Na chẳng có một chút cơ hội phản kháng nào thì đã bị y tử hình tại chỗ luôn.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Trần Đại Ngưu!” Nàng cúi đầu, nước mắt ròng ròng.
“Ta đây! Vợ à, nàng đừng tức giận mà!”
“Chàng đang bắt nạt người ta biết không? Hu hu...”
“Ta nào dám, hay là đợi chút nữa ta sang phòng bên.” Y vừa thở hồng hộc vừa cười khẽ bên tai nàng, “Nhưng mà nàng cũng biết đó, chuyện này mà chưa làm xong đã sang ngủ phòng bên thì thân thể ta có khi hỏng mất luôn đó. Chưa nói đến việc phải tạo ra mấy nhóc con, mà chuyện có làm được hay không cũng còn phải dựa vào ý trời nữa kìa.”
“Chàng... vô lại!”
“He he, vợ à, nàng đừng tức giận nữa, là ta sai, là ta không tốt!”
Vừa nhận sai vừa làm chuyện kia, da mặt tên này đúng là quá dày.
Triệu Như Na vừa thở dốc vừa hừ một tiếng, rốt cuộc nàng cũng không có cách đuổi y đi trong lúc này được. Thấy nàng không kiên trì nữa, kẻ nào đó càng thêm không khách khí, kéo chăn qua phủ lên người hai người bọn họ rồi lăn qua, trở mình diễn trò uyên ương đùa giỡn. Trong chậu than dưới giường, ánh lửa lập lòe ấm áp, dưới sắc đỏ của than hồng, ánh mắt của hai người bọn họ nhìn nhau vô cùng dịu dàng, tình sâu ý đậm, đó là cảm giác thấu hiểu và hòa hợp như cá với nước.
Một lúc lâu sau, Trần Đại Ngưu cuối cùng cũng xong việc, ngón tay thô ráp của y chạm lên gương mặt nàng, khẽ lau đi giọt lệ trên khóe mắt nàng, lại đau lòng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn rồi nói: “Vợ à, huynh trưởng không còn, nhưng nàng vẫn còn phu quân cơ mà. Trước kia ta từng nói rồi, nàng là người của ta, nhưng ta cũng là người của nàng mà. Nàng không thiệt thòi đâu, ta sẽ không rời bỏ nàng, đời này kiếp này, nàng vẫn có chỗ dựa vững vàng.”
Y hoảng hốt, không ngừng xin lỗi, chỉ hận nỗi không thể tự vả vào miệng mình.
Nhưng Triệu Như Na lắc đầu, không biết nàng nghĩ tới điều gì mà dường như đã hạ quyết tâm, ánh mắt cũng trở nên kiên nghị.
“Hầu gia, người hưu thiếp đi.”
“Gì cơ? Nàng nói gì vậy hả?” Trần Đại Ngưu giống như vừa nghe thiên thư, vẻ mặt ngơ ngẩn, “Na Na, không phải nàng điên rồi đấy chứ? Sao ta có thể hưu nàng được? Bà cô của ta ơi, nàng đừng ngớ ngẩn nữa, nàng đứng lên rồi nói được không?”
Triệu Như Na vô cùng trấn tĩnh, dường như đã cân nhắc cẩn thận, “Hầu gia, chàng hãy nghe thiếp nói hết đã. Thứ nhất là lòng thiếp không yên, nhất thời không thể vượt qua được. Thứ hai là thiếp và chàng thành hôn đã hơn năm năm nhưng lại không con không cái, thật sự là có lỗi với nhà họ Trần, thiếp tự xin hạ đường* cũng không oan ức gì.”
(*) Hạ đường: Ly hôn
Ánh mắt Trần Đại Ngưu trở nên đờ đẫn, y nuốt nước bọt một cái, tâm tình vô cùng bất ổn.
“Nàng đừng nói bừa, Trần Đại Ngưu ta cưới vợ là chuyện cả đời. Ta đã nói rồi, có con hay không không liên quan gì cả. Chưa nói tới chuyện ta còn trẻ, chúng ta vẫn còn cơ hội. Mà nếu thật sự chúng ta không có con nối dòng thì sau này ta sẽ nhận một đứa con trai của ca ta làm con trai nuôi để kế thừa tước vị cũng được. Sao nàng phải khổ như thế? Mau đứng lên cho ta, chớ để người khác nghe thấy lại chê cười chúng ta.”
“Hầu gia, thiếp nói nghiêm túc.” Triệu Như Na ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng nhìn y, “Chàng không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, sau khi thiếp rời nhà sẽ tới am Linh Nham cắt tóc, làm bạn với thanh đăng cửa Phật, tĩnh tâm cả đời, chắc chắn sẽ không bôi nhọ hầu phủ, không khiến hầu gia mất thể diện...”
“Nàng nói gì vậy hả?” Lúc này, Trần Đại Ngưu đã vô cùng tức giận, không nói chuyện văn vẻ nho nhã với nàng nữa, y ôm nàng lên, nhét nàng vào chăn đệm trên giường, chống tay bên cạnh người nàng, hai mắt trợn trừng trừng như chuông đồng, oán hận nói, “Triệu Như Na, nàng nghe kĩ cho ta, nàng sống là người của ta, chết là ma của ta, đời này kiếp này nàng đã gắn chặt với ta rồi. Lần sau nàng còn dám nói cái gì mà hạ đường xuống tóc thì nàng xem ta sẽ làm gì.”
Một khi y đã bất chấp thì Triệu Như Na cũng không có cách nào cả.
“Còn nữa!” Trần Đại Ngưu nói, “Nếu nàng dám thừa dịp ta không ở nhà mà lén rời đi hoặc tới am gì gì đó, nàng có tin là ta sẽ, ta sẽ...”
“Sẽ sẽ sẽ” tới vài lần nhưng y cũng không nói ra được lời nào rõ ràng.
Triệu Như Na nhíu mày, “Chàng sẽ thế nào?”
Trần Đại Ngưu lầm bầm, véo cánh tay nàng, “Ta sẽ chết cho nàng xem.”
“...”
Triệu Như Na là một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, Trần Đại Ngưu là hán tử thô kệch. Nhưng bình thường, Trần Đại Ngưu cũng không thường khóc lóc om sòm chơi xấu kiểu này nên hiện tại khiến Triệu Như Na rất kinh ngạc. Vạn vật sinh ra trên đời đều là tương sinh tương khắc, hai người bọn họ ở bên nhau tự nhiên tạo ra sự cân bằng. Cả hai cứ thế nhìn nhau tới nửa ngày, cuối cùng cũng dịu xuống.
Thật ra, vấn đề lớn nhất hiện giờ có hai điều.
Một là Triệu Tôn kế vị, vị trí gia đình họ đã đảo ngược hoàn toàn.
Hai là Triệu Như Na không có con. Nàng suốt ngày ở trong nhà, người nàng phải đối mặt không phải là Trần Đại Ngưu mà là mấy người phụ nữ nhà y. Một phụ nữ không con không cái, còn phải sống dựa vào gia đình y, cả ngày bị người ta chửi mắng té tát, nếu không phải tính tình Triệu Như Na tốt thì nàng tức chết luôn rồi.
“Hầu gia, nếu không thì chàng thu nạp phòng ở Bắc viện đi?” Nàng đột nhiên nêu ra ý tưởng.
Bắc viện là nơi ở của Văn Giai công chúa nước Cao Thương.
Đã nhiều năm rồi nàng ta vẫn ở đó, sống những ngày tháng an nhàn nhưng cũng vô cùng vui vẻ, tự do tự tại.
“Triệu Như Na, sao nàng lại ngốc như thế hả? Nhưng mà nàng cũng đã nhắc nhở ta đó, hôm nào ta sẽ xin bệ hạ hạ chỉ, đá nàng ta ra ngoài.” Trần Đại Ngưu tựa đầu trên cơ thể nàng, hơi thở hơi nặng nề, đã hai tháng rồi y không được gần gũi với nàng, y lại là đàn ông khí huyết bừng bừng, nhịn lâu như vậy rồi, làm sao có thể nhịn nổi chứ?
Gương mặt Triệu Như Na đỏ bừng như lửa, nàng giãy giụa một hồi, nhỏ giọng nói, “Thiếp đang nói nghiêm túc mà, vì con...”
Thấy bộ dạng bình chân như vại của nàng, lúc này Trần Đại Ngưu liền bùng nổ. Y dứt khoát lột chăn của nàng ra, ôm cả người nàng vào trong lòng mình rồi quát lên, “Nàng nói đi… Thử nói tiếp một câu nữa cho ông xem nào?”
Triệu Như Na chỉ nhìn y, không nói gì.
“Nói tiếp đi.” Y hừ lạnh, dáng vẻ vô cùng tức giận.
“Nói gì chứ, chàng muốn thế nào đây?” Triệu Như Na nhìn bộ dạng trẻ con của y, tâm tình dần bình tĩnh lại.
“Nàng cứ thử là biết mà.” Trần Đại Ngưu không duy trì khuôn mặt lạnh lùng được nữa, y cười hê hê rồi gãi ngứa dưới nách nàng.
“A...” Triệu Như Na sợ ngứa, không chịu được nên cứ thế vặn vẹo dưới người y, thân thể mềm mại, thơm ngào ngại của nàng bị Trần Đại Ngưu đè lên như vậy quả thật không khác gì dê con đặt ngoài miệng sói, cơ bản không cách nào cứu nổi.
Bản thân Trần Đại Ngưu cũng không giúp được nàng, thậm chí y cũng không kịp thuyết phục đại não của mình, cứ thế ôm thân thể nàng lăn trên giường, lúc y đang thở dốc, xiêm y của hai người bọn họ còn chưa kịp trút ra thì y đã đi thẳng vào chuyện chính. Triệu Như Na chẳng có một chút cơ hội phản kháng nào thì đã bị y tử hình tại chỗ luôn.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Trần Đại Ngưu!” Nàng cúi đầu, nước mắt ròng ròng.
“Ta đây! Vợ à, nàng đừng tức giận mà!”
“Chàng đang bắt nạt người ta biết không? Hu hu...”
“Ta nào dám, hay là đợi chút nữa ta sang phòng bên.” Y vừa thở hồng hộc vừa cười khẽ bên tai nàng, “Nhưng mà nàng cũng biết đó, chuyện này mà chưa làm xong đã sang ngủ phòng bên thì thân thể ta có khi hỏng mất luôn đó. Chưa nói đến việc phải tạo ra mấy nhóc con, mà chuyện có làm được hay không cũng còn phải dựa vào ý trời nữa kìa.”
“Chàng... vô lại!”
“He he, vợ à, nàng đừng tức giận nữa, là ta sai, là ta không tốt!”
Vừa nhận sai vừa làm chuyện kia, da mặt tên này đúng là quá dày.
Triệu Như Na vừa thở dốc vừa hừ một tiếng, rốt cuộc nàng cũng không có cách đuổi y đi trong lúc này được. Thấy nàng không kiên trì nữa, kẻ nào đó càng thêm không khách khí, kéo chăn qua phủ lên người hai người bọn họ rồi lăn qua, trở mình diễn trò uyên ương đùa giỡn. Trong chậu than dưới giường, ánh lửa lập lòe ấm áp, dưới sắc đỏ của than hồng, ánh mắt của hai người bọn họ nhìn nhau vô cùng dịu dàng, tình sâu ý đậm, đó là cảm giác thấu hiểu và hòa hợp như cá với nước.
Một lúc lâu sau, Trần Đại Ngưu cuối cùng cũng xong việc, ngón tay thô ráp của y chạm lên gương mặt nàng, khẽ lau đi giọt lệ trên khóe mắt nàng, lại đau lòng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn rồi nói: “Vợ à, huynh trưởng không còn, nhưng nàng vẫn còn phu quân cơ mà. Trước kia ta từng nói rồi, nàng là người của ta, nhưng ta cũng là người của nàng mà. Nàng không thiệt thòi đâu, ta sẽ không rời bỏ nàng, đời này kiếp này, nàng vẫn có chỗ dựa vững vàng.”
Bình luận facebook